Truyện ma Full - Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 19 Tháng bảy 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 21:

    Nắng lên rồi

    "Bấm để đọc"
    Tại sân chùa H, trên núi H. Ở tỉnh Nam Định, một tuần sau tất cả những sự kiện trên.

    Bốn người Góc Nhìn, Linh, Quyết, Trang đang sửa soạn hành lý để chuẩn bị ra về. Họ đã có mặt ở đây từ 10 giờ sáng.

    "Đã lâu rồi em mới có được cái cảm giác thanh thản như hôm nay. Hi vọng là từ nay giấc ngủ của em sẽ không còn chập chờn như trước nữa". – Trang vừa nói vừa trút những đĩa hoa quả "lộc" hạ xuống từ bà thờ Phật vào chiếc túi ni lông to tướng.

    "Cũng là một dịp may để em nhìn lại mình. Cái gì cũng có cái lý của nó, không phải ngẫu nhiên mà đêm đó em và bạn trai em lại đụng độ Long đâu" – Góc Nhìn nói nửa đùa nửa thực.

    "Anh nói cũng đúng. Lên đến nơi này, bỗng nhiên em thấy cuộc sống của mình từ trước đến nay nhạt nhẽo quá. Em nhận ra một điều rằng hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là sự bình yên trong tâm hồn. Cầu mong cho cậu bé Long ở thế giới bên kia luôn có được sự bình yên" – Trang trả lời Góc Nhìn với vẻ mặt thành khẩn. Cô bé nhớ lại cái đêm mà thằng bé đánh giấy lảo đảo ngã trúng người em trong lúc em đang "tâm sự" cùng bạn trai. Cú ngã đó làm cho hai người sửng cồ, họ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với đứa bé. Giờ đây nghĩ lại, Trang thấy rùng mình. Rõ ràng là đêm đó đứa bé đã không còn bình thường, nó hầu như không phản ứng gì trước những cái tát của Trang hay những cú đấm của bạn trai cô bé. Khi trận đòn đã xong, đứa bé cũng chẳng nói một lời, nó đi như người say rượu về phía khu nhà hoang. Ngay lúc đó, nhìn dáng đi xiêu vẹo của thằng bé, Trang đã thấy lo lo. Em đinh ninh trận đòn của em và bạn trai là nguyên nhân khiến nó trở nên khốn khổ như vậy. Sáng mai nghe tin thằng bé qua đời, Trang sợ chết khiếp. Em không tin nổi khi người ta lại kết luận thằng bé chết vì cảm lạnh. Suốt một thời gian dài Trang mặc cảm với những hành động tội lỗi ấy. Sau đó, cũng như Linh, em bắt đầu bị hồn ma của Long ám ảnh, chuyện này hầu như chỉ kết thúc khi việc "cổng trời" bị khám phá ra hồi tuần trước.

    "Chắn chắn là cậu bé sẽ rất thanh thản rồi, ở cửa chùa, cậu bé sẽ dễ dàng tìm được sự bình an. Có lẽ cậu ta sẽ sớm siêu thoát thôi" – Góc Nhìn vui vẻ nói. Hắn hài lòng với kết quả của chuyến đi ngày hôm nay. Cả bọn đã khắc một tấm bia ghi tên tuổi cậu bé đánh giày và mang lên ngôi chùa ở quê hương cậu. Góc Nhìn xin được sư trụ trì một vị trí cùng một bát hương cho cậu bé. Vậy là từ nay, Long chính thức nương nhờ cửa Phật.

    "Cầm hộ chị cái túi này một lát Trang" cave "ơi!" – Linh vừa gọi vừa chạy với theo và đưa cho Trang một túi bánh kẹo nhỏ mà cả nhóm dự định để bên ngoài để vừa đi vừa ăn. Chợt nhớ ra điều gì đó, Linh quay lại nhìn Góc Nhìn lấm lét.

    Góc Nhìn rất buồn cười trước thái độ của Linh nhưng hắn cố nhịn. Chả là khi cả nhóm 4 người tụ tập nhau lại để bàn về kế hoạch về Nam Định, Góc Nhìn đã vài lần nghe Linh gọi Trang với cái biệt danh "cave". Trang thì không phản ứng gì (vì đã quen rồi) nhưng Góc Nhìn thì cảm thấy rất khó chịu với kiểu gọi tên phản cảm đó. Hắn đã góp ý với Linh và tất nhiên nàng hứa sẽ không gọi thế nữa. Tuy nhiên nhiều khi quen mồm, nàng vẫn buột miệng gọi một cách vô thức.

    Trong quá khứ đã có lần Trang ăn đòn của Linh và đám bạn. Có lẽ đấy là lý do khiến Trang gọi Linh bằng chị dù hai cô bé bằng tuổi nhau. Gọi dần thành quen, giờ đây nghiễm nhiên Trang coi Linh như một người lớn tuổi hơn mình.

    "Nhưng mà em vẫn không hiểu, cái lúc mà anh xuống hầm đánh cả hai mẹ con Phương ý, anh có biết tí gì không, anh Quyết?" – Để đánh trống lảng trước câu buột miệng vừa rồi, Linh quay sang hỏi Quyết về chuyện của cái đêm kinh hoàng hôm trước.

    Quyết cúi bộ mặt buồn thiu xuống, trả lời: "Tất cả đối với anh chỉ như một giấc mơ thôi. Chẳng phải đêm đó, mà từ trước đó rất lâu cũng vậy".

    Quyết chỉ trả lời đại khái như thế. Cậu không muốn khơi lại vết thương trong lòng mình, không muốn khơi lại kỷ niệm về một người con gái mà cậu đã từng tôn thờ.

    Góc Nhìn nháy mắt lắc đầu ra hiệu cho Linh không hỏi nữa, hắn nói: "Thôi, không nhắc lại chuyện này nữa. Dù sao mọi việc cũng qua rồi"

    Sở dĩ Linh vẫn còn thắc mắc về vấn đề của Quyết, bởi một ngày sau thảm kịch, Góc Nhìn và Quyết có mặt ở nhà bà Hậu mà không gọi em theo. Em không được nghe câu chuyện hôm đấy, câu chuyện đã giải đáp khá nhiều thắc mắc của mọi người về những hành động và cách cư xử khác thường của Quyết.

    Nếu bạn đọc không phiền lòng, tôi xin dành một chút thời gian để nói thêm về cuộc gặp gỡ hôm ấy.

    XXI-1/

    Khi Góc Nhìn và Quyết bấm chuông, bà Hậu ra mở cửa. Trông khuôn mặt bà mệt mỏi và phờ phạc như một cái xác không hồn. Sau khi chào hỏi và ổn định thứ bậc chủ khách, bà Hậu nói với hai bạn trẻ: "Cảm ơn các cháu vẫn còn nghĩ đến cô. Riêng Quyết, cô nợ cháu một mạng sống"

    "Cô đừng nói thế, lúc đấy cháu đâu còn là cháu nữa. Nếu bình thường, chắc chắn cháu không đủ bản lĩnh để làm những việc đấy đâu" – Quyết nói với khuôn mặt u ám còn in rõ tấm thảm kịch đêm hôm trước.

    "Anh không hiểu lắm, hình như em bị mộng du phải không nhỉ? Nhưng mộng du thì làm sao có thể có những hành động mạnh như thế được?" – Góc Nhìn hỏi, hắn vẫn còn ấn tượng cực mạnh với những hành động đêm hôm qua của Quyết.

    "Vâng, em cũng không hiểu nữa anh ạ. Như trước đây em từng kể với anh đấy, có một dạo đêm nào em cũng mơ mình lạc vào một phòng trong dãy nhà hoang. Giờ thì em biết đấy là phòng số 3 rồi. Tuy nhiên giấc mơ đấy cũng chỉ diễn ra một thời gian, sau đấy nó không lặp lại nữa. Nhưng từ đó trở đi, đêm nào em cũng mơ thấy mình đứng trước một gian điện thờ. Không nói chắc anh cũng biết đó là ở đâu rồi phải không? Sau mỗi giấc mơ như vậy, tỉnh dậy em cảm thấy người mệt mỏi, chân tay rã rời. Sợ hơn nữa, là cửa phòng, trước khi đi ngủ bao giờ em cũng khóa cẩn thận nhưng lúc tỉnh dậy, cửa vẫn đóng nhưng khóa thì đã được mở tự bao giờ. Lờ mờ cảm thấy mình bị mộng du, em khóa cửa và đưa chìa khóa nhờ bạn hàng xóm cất hộ. Đúng là đêm đấy em không mơ thấy giấc mơ ấy nữa và giấc ngủ cũng ngon hơn. Nhưng lúc tỉnh dậy, thì thấy phòng bị lục tung lên như nhà có trộm vậy" – Quyết vừa kể vừa bóp hai bàn tay lên trán, cậu cảm thấy mệt mỏi và chán chường sau tất cả những cú sốc vừa rồi.

    "Hình như không phải là mơ, cũng không phải mộng du, theo những gì cháu vừa kể và cái cách cháu nhìn ta đêm hôm qua khi đưa ta về nhà, ta cảm nhận được rất rõ ràng" – Bà Hậu nói, khuôn mặt bà đã trở nên có sinh khí hơn.

    "Nếu vậy, không lẽ đêm nào cháu cũng bị ma nhập" – Quyết hỏi lại, cậu thấy rùng mình khi nghĩ đến khả năng ấy.

    "Không phải thế. Vấn đề là trong cháu có đến.. Hai con người" – Bà Hậu nói một cách chậm rãi. Có vẻ như bà muốn xem phản ứng đến từ Quyết.

    Cả Quyết lẫn Góc Nhìn giật mình. Họ chưa hiểu ý bà Hậu muốn nói gì. Tuy vậy họ không hỏi và chờ bà Hậu tiếp tục.

    "Nói là hai con người thì hơi quá. Thực ra vẫn chỉ là một người thôi, nhưng là một Quyết trong quá khứ và một Quyết hiện tại. Quyết quá khứ là một người nào đó từng tồn tại, còn Quyết hiện tại thì chúng ta đều đã biết. Quyết của quá khứ có lẽ có một sự gắn bó đặc biệt nào đấy với khu điện thờ và nghĩa trang làng ta, do những nhân duyên đặc biệt mà phần quá khứ từ tiền kiếp ấy bỗng trở lại thao túng Quyết hiện tại. Nếu khoa học giải thích, họ sẽ gọi đây là bệnh" tâm thần phân liệt ", hay" thần kinh đa nhân cách ". Tuy nhiên cháu cũng đừng lo lắng quá, ta nghĩ sau sự kiện đêm qua, có lẽ phần tiền kiếp đó của cháu sẽ không trở lại nữa đâu" – Bà Hậu vừa giải thích vừa trấn an Quyết.

    Quyết thở ra một hơi nặng nề, cậu cúi mặt xuống và nói: "Cháu cũng hi vọng là thế. Dù cho cái tiền kiếp ấy là gì, cháu cũng căm ghét nó. Cháu cảm thấy mệt mỏi và chán chường lắm rồi". Giọng Quyết trở nên nặng nề.

    Hiểu được cảm giác của Quyết khi trai qua tấm thảm kịch vừa rồi, Góc Nhìn lựa lời an ủi cậu ta: "Thôi em ạ, đằng nào thì mọi việc cũng qua rồi, đừng nên nghĩ đến làm gì nữa cho thêm nặng người"

    "Không phải việc của ngươi!" – Quyết bất ngờ đứng thẳng người dậy nói bằng cái giọng trầm hùng truyền cảm như xoáy vào tai người khác.

    Hành động bất ngờ đấy của Quyết khiến Góc Nhìn chết khiếp, hắn vội bật dậy nhảy lùi ra hẳn một bên. Bà Hậu cũng giật mình, bà nép lưng vào thành ghế, ngẩng mặt nhìn hắn với ánh mắt ngỡ ngàng.

    "Chúng mày muốn đuổi ta à, vô ích thôi.." – Nói đến đây Quyết phá lên cười bằng một giọng cười hoành tráng tưởng như đã không còn tồn tại ở thế kỷ hai mốt. Sau tràng cười, giọng Quyết bất chợt trở nên nhỏ nhẹ hơn – "Nói vậy thôi, ta cũng chẳng còn lý do gì để tồn tại. Quá khứ đã qua, tương lai chưa đến, chỉ có hiện tại mà thôi. Ta là Quyết mà Quyết cũng là ta, ta có cố níu kéo cái quá khứ cũng chả ích gì. Ta trở lại cũng chỉ để giải đáp nốt thắc mắc trong lòng các người.

    Ta, Nguyễn Kế, là tôn thất và cũng là một viên tướng nhà Tây Sơn. Sau khi nhà Tây Sơn bị lật đổ, ta đến lánh nạn và qua đời trong khu nghĩa địa làng này. Ta cảm cái ơn của dân làng này bao nhiêu thế hệ qua đã thờ phụng ta cũng như những người nhà Tây Sơn khác. Tuy nhiên khi duyên đến, ta không thể tự định đoạt số phận mình mà tái sinh trở thành anh chàng Quyết như các người đã biết. Các người cũng đừng tức giận khi ta đối xử thô bạo với đàn bà, vì ở thời đại của ta, người ta đều nghĩ rằng" đàn bà và tiểu nhân khó dậy ". Đa số đàn bà chỉ là một lũ hạ cấp, ti tiện và ngu dốt. Thôi, chào các ngươi, ta phải trở về với ta của thời hiện tại"

    Nói đến đó, Quyết rũ ra ngã ngồi xuống ghế. Cậu lắc lắc đầu, ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn mọi người.

    Vậy là chuyện của Quyết coi như tạm thời ổn thỏa. Sau khi an ủi và giải thích cho cậu những chuyện vừa rồi, bà Hậu chuyển câu chuyện sang hướng khác: "Với các cháu, mọi chuyện như vậy là tốt rồi. Còn với cô, nó vẫn chưa chấm dứt. Cô phải trả giá cho những tội ác cô đã làm. Tham gia vào đường dây ma túy như các cháu đã biết, không chỉ có gia đình Phương, còn có chồng cô và cha của cô bé Linh nữa. Cuộc đời ta đã mắc hai sai lầm lớn. Thứ nhất là lập gia đình, việc này trái với quy định của một người được chọn làm" thầy "trông coi khu hầm mộ. Thứ hai, cô đã xiêu lòng khi nghe chồng mình thuyết phục tham gia vào đường dây tội ác, còn mang khu hầm mộ linh thiêng ra làm nơi cất giấu ma túy. Giờ đây, đã đến lúc cô phải trả giá. Cô chỉ tiếc nhất cho cậu bé Cường, nó là một thằng bé hết sức tốt bụng và ngoan ngoãn. Giá như..". Nói đến đây, bà Hậu bật khóc.

    "Vậy cô định sẽ thế nào?" – Góc Nhìn hỏi, hắn cũng cảm thấy ái ngại phần nào cho số phận của người đàn bà có bản chất nhân hậu này.

    "Cô đã có dự tính. Gây ra tội thì phải trả thôi, không còn cách nào khác. Cô chúc các cháu gặp nhiều may mắn trên đường đời và sự nghiệp" – Bà Hậu bặm môi lại, thái độ của bà trở nên dứt khoát.

    XXI-2/

    Trở lại với câu chuyện của ngày hôm nay.

    "Tại sao Long lại xuất hiện với hình dạng kỳ quái thế nhỉ, tay chân lộn tùng phèo, chẳng có mắt mũi gì nữa, chả nghe thấy ở đâu có kiểu ma như thế bao giờ". – Linh khoác tay Góc Nhìn hỏi bằng giọng vui vẻ. Kể từ đêm chấm dứt thảm kịch, em ăn tốt ngủ tốt và không còn bị ám ảnh nữa. Trái với Quyết thường lảng tránh khi nhắc đến câu chuyện, Linh rất hay nghĩ về đêm đó với niềm tự hào sâu sắc. Em thấy mình thật giống một cô gái hành động trong phim của Hollywood. Chính em đã cứu Góc Nhìn, chính em đã hạ đo ván Cường, ném què chân Phương, ném lõm đầu mẹ cô ta, hôm đó em và Góc Nhìn cũng đã hôn nhau. Nghĩ theo chiều hướng đó, Linh thấy rằng đó là một đêm tuyệt vời chứ không còn là thảm kịch nữa?

    "Đơn giản thôi mà, chân tay lộn xộn chắc muốn diễn đạt cái ý giá trị đảo lộn, còn khuôn mặt không có chắc muốn ám chỉ không thể nhìn bề ngoài mà biết được tính cách bên trong của con người. Thà không có khuôn mặt còn tốt hơn là khuôn mặt thiên thần mà lòng dạ độc ác" – Góc Nhìn nói những phỏng đoán của mình ra với Linh, tuy nhiên hắn cũng tin rằng đấy là sự thật.

    Linh gật gù đồng ý. Em lấy tay hất một vài lọn tóc đang lòa xòa trước mặt ra phía sau và bước theo mọi người xuống núi.

    * * *

    Câu chuyện đến đây là hết, tuy nhiên (lại tuy nhiên) có một ít chuyện riêng tư nữa giữa Linh và Góc Nhìn. Nếu bạn đọc không chê, tôi xin viết nốt ra đây. Còn nếu bạn nào cảm thấy mất thời gian, thì hoàn toàn có thể đóng cửa sổ này lại và yên tâm rằng đã đọc xong toàn bộ câu chuyện "Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám"

    Buổi tối một ngày không xa sau khi nhóm bạn trở về từ chùa H, trên Yahoo messenger:

    Linh: Buzz

    Góc Nhìn: Sao đấy em gái, anh vừa ra ngoài một lát.

    Linh: Đến đưa em đi chơi đi anh: X.

    Góc Nhìn: Tối nay anh bận rồi, mà em không lo học bài đi à.

    Linh: Nghỉ hè rùi, sao bắt người ta học lắm thế. Mà anh vừa gọi ai là em gái đấy hả? Có muốn ăn đòn không: -w

    Góc Nhìn: Thì em chứ ai nữa, hihi, em chẳng phải em gái của anh thì là gì.

    Linh: Này này, anh ăn nói cho cẩn thận. Trừ thằng anh ruột của em ra, em chẳng có anh trai nào hết.

    Góc Nhìn:.

    Linh: Anh phải có trách nhiệm với em. Anh không cảm thấy thế à: -/

    Góc Nhìn: Anh sẽ luôn có trách nhiệm với em, anh thề đấy. Nhưng chỉ là trách nhiệm của một người anh trai thôi. Anh không thể làm khác được.

    Linh: Em đang khóc đấy, anh biết không?

    Góc Nhìn: Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em. Anh đã làm những trò khốn nạn, tội lỗi đối với em. Thậm chí bây giờ em có thể dễ dàng cho anh vào nhà tù vì những cái anh đã làm. Nhưng anh..

    Linh: Tại sao lại thế? Sao anh lại nỡ đối xử với em như thế chứ? Dù em chưa nói, nhưng anh cũng hiểu tình cảm em dành cho anh là thế nào mà. Sao lại đối xử với em như thế chứ?

    Góc Nhìn: Anh xin lỗi..

    Góc Nhìn: Em là một cô bé xinh đẹp và thông minh. Em cũng đã thay đổi, không còn là cô bé Linh ngỗ ngược như ngày nào nữa. Anh tin rằng hạnh phúc sẽ sớm đến với em. Em hãy chọn cho mình một người bạn thật tốt.

    Linh: Em không muốn nghe anh nói thế, em không cần bạn tốt nào cả. Nếu anh rời xa em, em sẽ trở lại như trước cho mà xem.

    Góc Nhìn: Này, em gái, không phải thế chứ? Nếu em cư xử như thế thì anh mới thực sự rời xa em, còn không thì anh không bao giờ rời xa em cả, anh sẽ mãi mãi là anh trai tốt của em, sẽ bảo vệ che chở cho em bất cứ khi nào cần thiết.

    Linh: Em không biết đâu, em không muốn thế đâu huhu.. Tại sao chứ, tại sao anh đem đến niềm vui cho em rồi cũng chính anh lại mang nó đi. Thà anh đừng mang đến còn hơn.. Huhu..

    Góc Nhìn: Anh xin lỗi, em đừng thế nữa. Cái quan trọng là giờ đây em đã hiểu ra được ý nghĩa của cuộc sống, đã chiến thắng được chính mình. Em hãy tự tin bước trên đường đời bằng chính đôi chân của mình. Còn anh, bất cứ khi nào anh cũng dõi theo em, sẵn sàng giúp đỡ em, sẵn sàng chia sẻ cùng em và làm một người bạn tốt của em..

    Góc Nhìn

    Hết.
     
Từ Khóa: