Ta nuôi một con tiểu tang thi bá đạo - Minh Quế Tái Cửu

Thảo luận trong 'Chuyện Linh Tinh ™' bắt đầu bởi Huyền Trâm, 11 Tháng ba 2021.

  1. Huyền Trâm

    Huyền Trâm Active Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    3
    Truyện: Ta nuôi một con tiểu tang thi bá đạo

    (Ta dưỡng thành một con bá đạo tiểu tang thi)

    Tên gốc: 我养成了一只霸道小丧尸

    Tác giả: Minh Quế Tái Cửu

    * * *​

    Đỉnh lưu nữ tinh Minh Khinh Khinh phát hiện trong nhà có điểm bất thường, đồ ăn đều bất tri bất giác mà biến mất, mèo nuôi trong nhà cảm thấy bất an mà cũng rụng lông.

    Rồi đến một ngày, nàng mở tủ âm tường ra, hoảng sợ đối mặt với một con tiểu tang thi da trắng, ánh mắt ướt dầm dề.

    "Lạch cạch"

    Tiểu tang thi dùng ngón tay "tang thi đệ tam bộ bá đạo lạnh lùng" chỉ một chữ trong hàng mà nỗ lực đọc, giật mình hoảng hốt làm rơi quyển sách trên đất.

    *

    Tang thi Tiểu Phó năm nay 325 tuổi. Vừa mới thành niên, gặp phải F-Claflin, nóng nảy đuổi theo. Hắn từ rừng già đi lạc đến địa phận của con người, cả người dơ dáy, tay chân không nhanh nhẹn, lại không thể nói được tiếng người, càng không thể che dấu được thân phận.

    Hắn chỉ có thể ở lại nhà của nàng, lén lút giặt giũ phơi quần áo cho nàng, đêm đến đắp chăn cho nàng, dọa đi lũ cường đạo, thuấn di* đi qua cứu nàng.

    Ngoan ngoãn ở nhà đợi nàng mà không hề bị nàng làm cho sợ hãi.

    *
     
    Last edited by a moderator: 31 Tháng ba 2021
  2. Huyền Trâm

    Huyền Trâm Active Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    3
    Chương 1.1:

    Bấm để đọc
    Minh Kinh Khinh không biết là có phải đang bị ảo giác hay không nữa.

    Cô cảm thấy, trong nhà nơi nào cũng là lạ.

    Mấy ngày hôm trước cô còn trữ một đống cơm hộp kèm lượng lớn rau dưa, thịt cá hải sản trong tủ lạnh, tính toán kĩ lưỡng rằng mấy ngày tới không đi làm thì ngồi nhà đóng vai trạch nữ, tự mình nấu cơm xem phim.

    Nhưng chưa kịp định thần lại thì cô lại nhận được điện thoại từ đạo diễn, nói rằng có mấy cảnh quay bị hỏng, yêu cầu cả đoàn phải quay bổ sung. Vì thế mà Minh Khinh Khinh khóa cửa, cùng trợ lý của mình lái xe đi.

    Nhưng mà, cho đến hôm nay quay trở lại thì, cô phát hiện ra trong tủ lạnh ngăn trên bị thiếu mất ba cây cần tây, hai củ cà rốt. Ngoài ra còn một số đồ ăn cô nhớ là vẫn còn, vậy mà lại biến mất.

    Trong số đó, món mà cô thích nhất là hoàng đào đóng hộp cũng biến mất, chỉ còn lại mấy chữ "Không chất bảo quản*" trước mặt.

    *nguyên gốc: 添加防腐剂 - Thiêm gia phòng hủ tề: Trong các văn bản khoa học hoặc tạp chí chuyên môn, cụm từ này được hiểu theo nghĩa "Thực phẩm không chứa chất bảo quản".

    "..."

    ?

    Đầu Minh Khinh Khinh xuất hiện ba dấu chấm hỏi.

    Cô với tay lục tủ lạnh, ngoại trừ một ít rau củ biến mất, những thứ khác, bao gồm mặt nạ dưỡng da, kem dưỡng mắt.. đều không có dấu hiệu bị mở ra.

    Cô lại mở ngăn đông bên dưới, những con hải sâm và tôm hùm đắt nhất cũng còn nguyên vẹn.

    "..."

    Minh Khinh Khinh sống trong một biệt thự gia đình, có tổng cộng sáu tầng bao gồm cả tầng hầm và khu nghỉ mát trượt tuyết dưới lòng đất. Mặc dù nơi này có diện tích rộng, nhưng mà cách rất xa mới có người ở khác nên trông có vẻ hơi trống trải. Nhưng thực tế thì, đối với giới nghệ sĩ mà nói, sườn núi này là nơi an toàn tuyệt đối. Lực lượng bảo an thường xuyên tuần tra, kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt.

    Vả lại cũng không có dấu hiệu bị cạy phá.

    Nói cách khác thì, người ta không thể chỉ vào nhà để ăn trộm mấy cây cà rốt được.

    Nếu không phải ăn trộm, thì đây là vì lý do gì?

    Cửa tủ lạnh vẫn mở, Minh Khinh Khinh rơi vào trạng thái trầm tư.

    Năm nay mình mới chỉ 25 tuổi, chẳng lẽ trí nhớ của mình đã có vấn đề hay sao? Chẳng lẽ kỳ thực là bản thân mình đã không hề mua nhiều đồ đến như vậy? Hoặc là chính bản thân mình đói quá nên đã ăn chúng trước khi ra khỏi nhà? Cơ mà cà rốt với cần tây chỉ là đồ ăn kèm, chẳng lẽ mình lại điên đến mức ăn chúng riêng hay sao?

    Minh Khinh Khinh đang lúc nổi tiếng và chịu rất nhiều áp lực, thường xuyên đi đóng phim và chụp ảnh bìa tạp chí không ngừng nghỉ. Gần hai năm nay ít ngủ hơn, có thể vì thế mà trí nhớ không tốt. Trước đây cũng đã từng có lần cô tưởng rằng mình đã ký tên nhưng thực ra lại không ký.

    Đơn hàng trên điện thoại di động của Minh Khinh Khinh đã bị xóa từ rất lâu rồi, cô lại tìm phiếu thanh toán trong túi, muốn kiểm tra số lượng đồ ăn, nhưng mà hồi lâu cũng không tìm được nên đành chịu. Cố nén nỗi không thể giải thích được trong lòng, Minh Khinh Khinh khi ấy chỉ có thể tạm thời nghĩ rằng đó là do sự nhầm lẫn trong trí nhớ.

    Xong đời, mới 25 tuổi, trí nhớ đã có vấn đề, như vậy thì làm sao còn có thể đảm đương lời thoại được?

    Minh Khinh Khinh đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống, rót một cốc nước, uống mấy viên vitamin.

    Con mèo mà cô nuôi đã mấy năm nay, từ ban công nhìn vào, sau khi nó xác định đó chính là chủ thì từ từ bước tới, dụi đầu vào người cô. Minh Khinh Khinh nhẹ nhàng cúi xuống, dùng tay phải vuốt ve đầu nó.

    Vừa chạm vào, một vài cọng lông trắng và mềm lập tức rơi xuống.

    Minh Khinh Khinh nhíu mày. Mèo nhà cô nuôi là loại mèo lông dài, trước kia mùa đông rất hiếm khi rụng lông, chỉ có mùa hè. Ấy vậy mà mùa đông năm nay nó lại rụng một cách bất thường như vậy.

    Sau khi kêu lên vài tiếng với Minh Khinh Khinh, con mèo bỗng nhiên nhìn ra xung quanh với vẻ rất lo lắng. Minh Khinh Khinh trông thế liền đứng bật dậy. Con mèo thấy vậy chạy vụt ra góc ban công nhanh như một cơn gió rồi chui tọt vào cái nhà mèo ở đó.

    Trong lòng nổi lên một cảm giác khác lạ, Minh Khinh Khinh nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống rồi bắt đầu nhìn ngó lại căn nhà một lượt. Thoạt nhìn thì trông có vẻ là bình thường, ngoại trừ việc lông mèo rụng nhiều bám đầy trên ghế sofa ra.

    Minh Khinh Khinh tiến đến bật công tắc đèn của toàn bộ căn biệt thự lên, rồi lần lượt đi nhìn ngó các phòng. Biệt thự cao cấp giá ba trăm triệu này không phải là chuyện đùa. Ấn tượng đầu tiên của cô khi mua căn biệt thự này là trông nó giống như một tòa lâu đài vậy.