Truyện VOZ Cát tặc

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 27 Tháng bảy 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Tên truyện: Cát tặc

    Tác giả: doithayxx

    Thể loại: Truyện VOZ

    Nguồn: doctruyenvoz, dembuon


    [​IMG]
     
  2. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 1:

    "Bấm để đọc"
    Chuyện mình kể cho anh em bắt đầu từ thời mình mới vào công ty khoảng năm 2011. Sau khoảng thời gian cỡ chừng 6 tháng minh tranh ám đấu thì mình cũng leo lên được vị trí xách cặp cho giám đốc. Tương đối được ưu ái.

    Ở công ty mình, phải có thâm niên và sự tin tưởng một chút mới được tiếp khách hàng. Vì thường những công ty liên quan đến dịch vụ như tư vấn luật, du lịch, đào tạo.. thì tập khách hàng rất quan trọng. Do không cần bỏ vốn nên đồng chí nhân viên nào làm vài năm cũng láo nháo tìm cách bắn khách hàng ra ngoài để làm riêng. Làm 1 vụ ở ngoài bằng ăn lương cả năm trong công ty. Thằng nào chả ham. Thế nên những công ty như này muốn tồn tại được phải làm tốt được 2 công việc tiên quyết: Quản lý khách hàng và quản lý nhân viên.

    Dài dòng một chút để khoe với anh em là một thằng mới ra trường như mình, vào làm ở công ty (tương đối có tiếng trong lĩnh vực luật pháp) được 6 tháng mà đã có thể ngồi tiếp và tư vấn cho khách hàng là cả một kỳ tích.

    Sáng hôm đó, có một cặp đôi hoàn cảnh đến công ty mình từ sớm, nhờ tư vấn luật.

    Nam thì tầm ngoài 40, dáng gầy gầy thư sinh, khuôn mặt trải nhiều sương gió nhưng đặc biệt đồng chí ấy có đôi mắt láo liên rất khó nắm bắt. Đồng chí ấy tự giới thiệu tên là Thắng, người Hà Nội.

    Nữ thì khoảng gần 50, da ngăm đen, đậm người và ăn mặc hơi kệch cỡm. Đồng chí này tên là Hương, người Thanh Hóa.

    Hồ sơ 2 đồng chí Đưa cho mình gồm một bản kết luận điều tra, một cáo trạng, và một bản án sơ thẩm. Ở đây giải thích ngoài lề cho anh em nào không học luật hiểu một chút.

    Một vụ án hình sự ở Việt Nam được giải quyết qua 3 giai đoạn bởi 3 cơ quan.

    1. Là giai đoạn điều tra. Do Cơ quan điều tra thực hiện. (người bị khởi tố được gọi là "bị can")

    Khi phát hiện có dấu hiệu hình sự (do đơn tố cáo của người dân, hoặc do công an điều tra được) thì Cơ quan điều tra sẽ ra quyết định khởi tố vụ án và tiến hành điều tra. Kết thúc giai đoạn điều tra, thì cơ quan điều tra phải ra cái gọi là "Kết luận điều tra" và chuyển toàn bộ hồ sơ sang Viện kiểm sát. (Kết luận điều tra sẽ chỉ đưa ra kết luận là khởi tố bị can về tội gì. Ví dụ Khởi tố anh A về tội Cướp tài sản theo Điều 133 BLHS)

    2. Là giai đoạn truy tố. Do Viện kiểm sát nhân dân thực hiện. (đồng chí "bị can" khi sang giai đoạn này sẽ được gọi là "Bị cáo")

    Sau khi nhận được hồ sơ vụ án và kết luận điều tra, các kiểm sát viên sẽ nghiên cứu hồ sơ và đưa ra cái gọi là: "Cáo trạng". Cáo trạng này nhằm "truy tố" các bị cáo sau đó chuyển hồ sơ sang tòa án. (Cáo trạng sẽ dừng lại ở việc truy tố bị cáo về tội gì và khung hình phạt là bao nhiêu. Ví dụ. Khởi tố anh A về tội cướp tài sản ở khoản 1 Điều 133 với khung hình phạt từ 3- 10 năm tù giam)

    3. Là giai đoạn xét xử. Do Tòa án nhân dân thực hiện. (Ở Việt Nam, giai đoạn này sẽ gồm 2 cấp xét xử. Là cấp sơ thẩm và cấp phúc thẩm.

    Sau khi nhận được hồ sơ vụ án và "cáo trạng". Thẩm phán sẽ xem xét và đưa vụ án ra xét xử. Tại phiên tòa, HĐXX sẽ ra bản án định chính xác tội danh và hình phạt cho bị cáo.

    Đại loại là như thế, nói nhiều sợ anh em hoa mắt, chóng mặt mà lăn đùng ra thì mình không gánh được hậu quả. Mình kể sơ sơ để anh em dễ theo dõi câu chuyện của mình với chả may sau này có dính phốt thì còn biết đường.

    Hôm đó, 2 đồng chí kia mang cho mình hồ sơ vụ án, xong muốn thuê bên mình tham gia vào vụ việc. Mình đọc sơ qua thấy tình tiết vụ án tương đối phức tạp hơn nữa 2 đồng chí kia thì cứ tỏ vẻ bí ẩn, giả thần giả quỷ nên mình phải điều sếp mình về làm việc gấp.

    Trong thời gian đợi sếp mình về, mình tóm tắt nội dung vụ án cho anh em nghe, Nó như thế này:

    Vụ án xảy ra ở xã X, huyện Y tỉnh Thanh Hóa. Xã X thì có sông Chu chảy qua. Ở 2 bờ sông Chu đoạn chảy qua xã X thì có mỏ cát trữ lượng rất lớn nhưng chưa cấp phép cho ai khai thác.

    Chưa cấp phép cho ai cũng có nghĩa là ai cũng có thể khai thác, miễn là đóng đủ tiền cho giang hồ bảo kê, cũng như tiền cho chính quyền bảo kê.

    Chính quyền thì mình không biết, nhưng giang hồ ở đây đứng đầu là đồng chí Dụng. Đồng chí Dụng này là trùm bảo kê hầu hết các mỏ cát tại Thanh Hóa.

    Sau khi được đồng chí Dụng bật đèn xanh thì các thuyền khai thác cát nô nức kéo về. Anh em "thuyền nhân" hay còn gọi là "cát tặc" rất chăm chỉ làm việc. Vì cứ 1 thuyền cát hút được lên thì anh em bán được 500k, nộp cho anh Dụng 200k tiền bảo kê là anh em con 300k. Một ngày nếu chăm chỉ (thực ra cũng chả phải làm gì, chỉ neo thuyền cắm máy hút xuống là xong) cũng hút được 2-3 thuyền. Tha hồ mà ăn chơi nhảy múa. Thế bảo sao anh em "thuyền nhân" không nhiệt tình chăm chỉ. [​IMG]

    Anh em "cát tặc" chăm chỉ đến độ hút sạt ahihi cả bờ đê của người dân, hút luôn cả ngô khoai sắn của bà con nông dân. Hơn nữa tiếng máy hút cát của 400-500 thuyền hút cát ngày đếm làm cả xả X ngày nào cũng sống trong không khi náo nhiệt điên cuồng của bar của sàn.

    Có lẽ lên sàn lắc nhiều, người nông dân cũng mệt, nên họ mới hô hào nhau đuổi con mẹ nó bọn DJ đi, DJ ở đây tức là các đồng chí "cát tặc" ấy ạ. [​IMG]

    Đầu tiên, như bao nhiêu công dân ưu tú và gương mẫu khác, bà con nghĩ đến anh chính quyền. Rất nhiều đơn thư tố cáo rồi kêu cứu gửi đến anh chính quyền.

    Anh chính quyền lúc đầu rất hung hăng. Ảnh ấy cử ngay một đoàn thanh tra liên ngành, trong đó có cả mấy đồng chí công an huyện (Rùi cui, súng lục rắt lủng lẳng quanh người và giữa 2 chân) phi thuyền ra đuổi anh em "cát tặc".

    Tuy nhiên thì thuyền của đoàn thanh tra vừa ra đến giữa sông thì bị thuyền anh em "cát tặc" cho thuyền quây vào giữa. Xong anh em cát tặc nhẹ nhàng nhảy lên thuyền đón tiếp các anh thanh tra.

    Trong đám thanh tra có một anh công an cứng. Thấy tình hình có vẻ nóng liền rút ahihi súng ra bắn chỉ thiên rồi quát: *, bọn mày làm cái lol.. [​IMG]

    Chữ lol chưa kịp nói ra khỏi mồm thì ảnh thấy cái bàn tay với cái khẩu súng đang lăn lông lốc dưới thuyền. [​IMG] Té ra là có một đồng chí "cát tặc" có vẻ ac cảm với ai nói tục chửi bậy nên rút mã tấu ra thi triển một chiêu "phá tiễn thức" trong "độc cô cửu kiếm" chuyên dùng để khắc chế các ám khí phi tiêu, bao gồm cả súng.. [​IMG]

    Sau khi chứng kiến Lệnh Hồ Xung xuất thế. Đoàn thanh tra cun cút về thành dưỡng sức. Vụ đó nghe đâu anh công an cứng kia sau khi được gọt 1 tay cho giống Dương Quá thì cũng không luyện được Ám nhiên tiêu hồn chưởng. [​IMG] Thay vào đó anh được chuyển khoản cho 1 tỷ cùng với một lời dặn dò thân thiết: "Đis cmm, mày ngậm tiền rồi im mồm hay muốn cả nhà xuống sông thăm hà bá". Có lẽ Quá Nhi còn thương Cô Cô nên cả 2 quyết định rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ với tâm niệm "Bố mày thừa sức cân cả team bọn mày nhá, nhưng bố mày tha nhá". [​IMG]

    Sau vụ đấy thì các anh chính quyền cũng nằm im luôn, nghe đâu cu Dụng đứng sau vụ này. Mà hình như sau cu Dụng còn có đồng chí tay to, bá ahihi đạo ở Thanh Hóa. Thế nên chẳng có ma nào dám dây vào. [​IMG]

    Khi chính quyền đã im lặng thì người nông dân phải làm gì, trông cây gì, nuôi con gì. [​IMG] [​IMG] [​IMG]

    Do hỏi mãi, kêu mãi không có ai trả lời. Nên người nông dân đành phải giải quyết vụ việc theo cách của riêng mình.

    Đầu tiên, ngừời nông dân hô cả làng ra đê, chở cả xe công nông gạch đá ra bờ đê nữa. Sau đó, anh em nông dân hò nhau từ trên đê loạn tiễn xuống các thuyền hút cát dưới sông. [​IMG]:

    Anh em thuyền nhân thấy vậy cũng đớn. Mày không chịu bố thì bố phải chịu mày. Tâm niệm câu Một điều nhịn là chín điều lành nên anh em thuyền nhân bảo nhau cho thuyền chạy xa bờ. [​IMG]

    Người nông dân đuổi được thuyền nhân ra xa thì hò reo vang dội, tưởng như cả làng vừa ăn được con lô xiên. [​IMG]:

    Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, thuyền thì chạy xa bờ nhưng vòi hút cát vẫn bám bờ không ngừng hút một ngày nào.

    Người nông dân tức lắm, có một số đồng chí cời quần cởi áo, ôm gạch bơi ra giữa sông để ném các thuyền hút cát. Cảm tử đúng như Yết Kiêu ngày nào vậy. Thế nhưng mỗi lần bơi ra cầm được có một cục đá, bơi ra đến nơi thì mệt ahihi mất rồi. Ném thế beep nào được nữa.

    Bế tắc, người nông dân quyết định họp hội nghị diên hồng. Các bô lão trên 70 và các cháu nhi đồng đều quyết tâm phải đánh đến cùng. Dù có bán nhà ra đê thì cũng phải đánh. Đánh đến khi nào trúng thì thôi. (Ý là đánh bọn cát tặc chứ không phải đánh đề đâu).

    Sau khi họp bàn thống nhất thì team nông dân quyết định thuê hẳn một chiếc thuyền lớn tầm cỡ Chiến hạm Đinh Tiên Hoàng gì đó.

    Rồi công nông trong xã được huy động hết công xuất chở gạch đá chất lên thuyền.

    Vạn sự đủ cả, chỉ thiếu gió đông. Anh em trong làng phải người đi do thám, biết được hôm đó boss của team "cát tặc" lên tỉnh có việc, không ở nhà điều quân được.

    Nắm được thông tin tình báo, team nông dân tức tốc hô hào cả làng kéo ra đê. Từ Những ông lão 70 đến những cháu thiếu niên nhi đồng đều nô nức lên thuyền với tinh thần quyết tử cho tổ quốc quyết sinh. Hào khí ngất trời.

    Do có lợi thế về tính bất ngờ, lại áp dụng kế nghi binh "Giấu trời qua biển" nên chiến hạm Đinh Tiên Hoàng nhanh chóng áp sát được đội thuyền của team "cát tặc". Được chuẩn bị và tập dượt từ trước, anh em nông dân thi nhau ném gạch đá sang đội thuyền của team cát tặc.

    Bị bất ngờ, các thuyền hút cát vội vàng bỏ chạy về phía thượng nguồn. Bỏ lại gần chục thuyền hút cát bị mắc kẹt lại. Vậy là thắng rồi, ăn cả lô lẫn đề rồi, Người nông dân hò reo vang dội, quyết định cột các thuyền hút cát mang về làm chiến lợi phẩm. Bán đi chắc cả làng được một bữa thịt chó mắm tôm túy lúy.

    Thế nhưng, niềm vui lớn chẳng tày gang. Đang trong men say chiến thắng, nên team nông dân quá chủ quan khinh thường địch. Không biết được hôm đó Boss của team cát tặc sau khi nghe tin toàn quân thất trận đã đập vỡ ahihi cái nokia 8800 huyền thoại rồi ra lệnh báo thù: "Đcm, bọn mày đập chết con mệ bọn nó cho tao, tội vạ đâu tao chịu trách nhiệm"

    Được lời như cởi tấm lòng, team cát tặc dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh Cường (con rể của Mr Dụng "đã bố trí lại đội hình, quyết định phản công.

    Khi đó team nông dân còn đang loay hoay buộc các thuyền hút cát để kéo về. Thì team cát tặc đã ào ào từ thượng lưu lao xuống với khí thế không gì cản nổi.

    Team nông dân vẫn áp dụng phương án tấn công cũ là dùng gạch đá ném sang. Nhưng team cát tặc đã có sự chuẩn bị trước nên khiêng hết xô chậu ra làm lá chắn. Gạch đá không còn mang tính sát thương cao nữa.

    Và một khi các thuyền cát đã áp sát thì sự việc đã an bài. Team cát tặc với mã tấu, tuýp sắt.. trang bị tận răng nhảy sang thuyền của team nông dân. [​IMG]

    Team nông dân phần đông là người già và trẻ nhỏ, lại không có kinh nghiệm xáp lá cà nên nhanh chóng đại loạn. Đội cát tặc với Mr Cường dẫn đầu hung hãn như sói vào bầy cừu, thẳng tay chém giết. Ai chống là chém, đéo chống cũng chém. Thằng nào không muốn bị chém thì nhảy xuống sông. [​IMG]

    Chẳng mấy chốc máu đã nhuộm đỏ một khúc sông Chu.

    Cuối cùng người nào nhảy xuống sông thì nhảy, người nào còn trên thuyền thì bị bắt làm tù binh. Team cát tặc định rong chiến hạm Đinh Tiên Hoàng về doanh trại thì team chính quyền kéo đến.

    Tất nhiên chính quyền lúc này cử quân tinh nhuệ là đội" cảnh sát đường sông"kéo cano xuống. Đội này vốn hổ báo kỵ chứ không làng nhàng như đội thanh tra liên ngành lần trước. Thế nên team cát tặc nghe tiếng gió đã sếp giáp quy hàng.
     
  3. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 2:

    "Bấm để đọc"
    Team nông dân phần đông là người già và trẻ nhỏ, lại không có kinh nghiệm xáp lá cà nên nhanh chóng đại loạn. Đội cát tặc với Mr Cường dẫn đầu hung hãn như sói vào bầy cừu, thẳng tay chém giết. Ai chống là chém, đéo chống cũng chém. Thằng nào không muốn bị chém thì nhảy xuống sông.

    Chẳng mấy chốc máu đã nhuộm đỏ một khúc sông Chu.

    Cuối cùng người nào nhảy xuống sông thì nhảy, người nào còn trên thuyền thì bị bắt làm tù binh. Team cát tặc định rong chiến hạm Đinh Tiên Hoàng về doanh trại thì team chính quyền kéo đến.

    Tất nhiên chính quyền lúc này cử quân tinh nhuệ là đội "cảnh sát đường sông" kéo cano xuống. Đội này vốn hổ báo kỵ chứ không làng nhàng như đội thanh tra liên ngành lần trước. Thế nên team cát tặc nghe tiếng gió đã sếp giáp quy hàng.

    Sau khi trận chiến kết thúc, các phe phái về kiểm tra lại lực lượng và đều mạnh miệng tuyên bố thắng trận.

    Team cát tắc: Tuyên bố thắng trận là vì giết được 6 người, làm bị thương hơn 20 người, đại phá và làm tiêu tan ý chí chiến đấu của toàn bộ quân địch.

    Team nông dân: Tuyên bố thắng trận là vì mặc dù bị tổn thất và thương vong một cơ số chiến sĩ nhưng cuối cùng cũng đã bắt được team chính quyền trung lập tham chiến và bắt được toàn bộ đầu sỏ team đối địch. Còn ai bị thương thì đưa đi bệnh viên chữa trị, ai chết thì lo ma chay, rồi cả làng lại cùng nhau đẻ tiếp, chả mấy chốc là quân số lại đầy.

    Team chính quyền: Tuyên bố thắng trận là vì dẹp tan được một vụ ẩu đả lớn trên sông, bắt sống được toàn bộ bọn đầu sỏ, mang lại yên bình cho vùng quê nghèo.

    Nghe ra thì có vẻ team chính quyền chiến thắng vang dội nhất rồi. Team này hẳn là có boss nhát chết như Lưu Huyền Đức mà lại lắm mưu như Gia Cát Lượng. Các anh nhàn nhã tọa sơn quan hổ đấu, đợi đến khi 2 team đều thương vong tổn thất rồi mới ra tay quẳng một mẻ lưới bắt trọn. Thật đúng là thần cơ diệu toán, không tốn công sức mà được xem một trận xích bích trên sông Chu, xong sau còn lập được công lớn, ối đồng chí sẽ được lên lon, sẽ được danh tiếng là vì nhân dân phục vụ.

    Team nhân dân lúc đầu cũng hồ hởi lắm, bởi các anh bên chính quyền ngay sau đó đã ra quyết định khởi tố và bắt giam đầu sỏ team cát tặc với tội danh "Giết người". Quả này hi sinh một vài người mà dẹp yên nạn cát tặc, cho một lũ bọn nhà giàu mất dạy lĩnh án tử hình, nợ máu được trả bằng máu, thật đúng là thời đại pháp quyền, xã hội chủ nghĩa mà.

    Ấy thế mà mọi việc lại thay đổi đến chóng mặt. Khi cơ quan điều tra hoàn tất hồ sơ ra kết luận và chuyển sang VKS thì các anh bên viện kiểm sát lại quyết định trả lại hồ sơ yêu cầu thay đổi tội danh với lý do: 2 team oánh nhau trên đó, không xác định được ai giết ai mà thằng nào cũng chối nên không thể truy tố được thằng nào tội danh giết người cả. Đề nghị chuyển tôi danh sang: Cố ý gây thương tích

    Anh em nông dân nhà ta không hiểu luật, ù ù cạc cạc nghe các chính quyền lập luận thì thấy cũng có lý. Thôi cũng đành, mà chuyển sang tội cố ý gây thương tích xong cho bọn này tù chung thân, cả đời xám hối trong tù có khi còn chuẩn hơn là tử hình bùm một phát rồi ra đi trong thanh thản. Hơn thế bọn nó còn sống thì mấy gia đình có người chết cũng được bồi thường vài trặm triệu. U cũng là hợp tình.

    Tưởng thế là xong, nhanh nhanh định tội để anh em nông dân còn nhận tiền an tâm sản xuất. Thế nhưng hôm mở phiên tòa, trước đông đảo quần chúng nông dân, vị đại diện viện kiểm sát lại ra một cái cáo trạng lạ hoắc, trong đó có nội dung là: Do việc hỗn chiến trên sông là do lõi của người nông dân chủ động đem thuyền ra ném gạch đá trước. "Nhưng người làm nghề khai thác cát tự do và lương thiện" bị cướp thuyền hút cát nên mới quay lại đòi thuyền. Không ngờ do lời qua tiếng lại mà không kìm chế được dẫn đến xô xát. Trong lúc xô xát thì không xác định được ai đánh ai nên viện kiểm sát đề nghị truy tố "những người làm nghề khai thác cát tự do và lương thiện" về tội "Gây rối trật tự công cộng"

    Team nông dân nhìn nhau ngơ ngác và không hiểu gì vì tường "gây rối trật tự công cộng" là phải diễn ra ở chỗ phố xá đông người chứ ở giữa sông cũng được gọi là "gây rối trật tự công cộng" à.

    Tranh thủ lúc người nông dân còn đang hoang mang ngơ ngác, thẩm phán tuyên án luôn là: Cáo trạng của VKS truy tố là hợp lý. HĐXX tuyên các bị cáo mỗi người 5 tháng tù giam về tội "gây rối trật tự công cộng". Do thời gian tạm giam để điều tra cũng vừa xinh 5 tháng nên các đồng chí được thả luôn tại phiên tòa.

    Đến lúc này thì team nông dân mới phát giác là bị lừa. Lập tức người nào cần khóc thì khóc, người nào cần đập bàn thì đập bàn, người nào cần chửi thì chửi. Phiên tòa biến thành một cái chợ vỡ, thậm chí có thể dẫn đến huyết chiến lần 2. Rất may mắn là các vị bên Viện kiểm sát và hội đồng xét xử đã tiên liệu trước điều này nên ngay sau khi tuyên án xong, các vị lập tức rút êm mà không ai phát hiện.

    Vậy nên team nông dân phải chuyển hướng sang 9 thằng bị cáo đang nhơn nhơn tự đắc chuẩn bị được thả kia. Có điều lúc này các đồng chí ấy lại được team chính quyền bảo kê. Đội hổ báo kỵ được thả ra để áp giải 9 bị cáo ra khỏi phiên tòa và ngăn người nông dân lại.

    Thoáng một cái cả cái hội trường xét xử, à không phải là cả cái tòa án tỉnh thanh hóa rộng lớn chỉ còn độc mỗi mấy chú nông dân đứng bơ vơ nhìn nhau. Người nào khóc thì cũng đã cạn nước mắt, người nào chửi thì cũng đã khô họng. Tất cả chỉ còn lại sự đau thương, phẫn uất và bất lực đến cùng cực.

    Lúc đó thì 2 nhân vật chinh của chúng ta – Thắng và Hương xuất hiện. 2 đồng chí đứng ra an ủi động viên anh em nông dân, đưa cho người này chai nước, người kia cái bánh mỳ và hứa sẽ đứng ra thay trời hành đạo, đòi lại công bằng cho bà con.

    Bà con mừng nhơ chết đuối vớ được cây chuối, sao mà đời còn xót lại những người nghĩa hiệp đến vậy. Giữa đường thấy việc bất bình chẳng tha. Ơn giời, ơn đảng, ơn chính phủ quá.

    Vậy thế nên mới có buổi sáng hôm đấy, khi 2 đồng chí Hương và Thắng xuất hiện tại văn phòng công ty mình. Có điều lạ là mình có dò hỏi thế nào thì 2 đồng chí ấy cũng không nói lai lịch của mình. Chỉ úp mở là anh chị chỉ đại diện cho người dân đứng ra đòi lại sự công bằng thôi.

    Lúc sau sếp mình về, ngồi nói chuyện thì 2 vị này cũng vẫn giữ nguyên quan điểm đó. Rồi ra chốt lại một câu:

    – Các em cứ lo giải quyết theo đúng trình tự thủ tục pháp lý, còn về mặt quan hệ thì cứ để anh chị lo.

    Sếp mình thấy vậy dù có hơi nghi ngờ nhưng do doanh số công ty tháng đó đang hơi kém nên cũng gật đầu ký hợp đồng luôn.

    Xong thì cũng phải tính phương án tiến hành luôn, vì bản án sơ thẩm tính đến lúc đó đã ra được 7 ngày. Chỉ còn 8 ngày nữa để kháng cáo theo quy định thôi.

    Vậy là thống nhất sáng hôm sau cả bọn phải chạy về Thanh Hóa để giải quyết công việc luôn.

    4h sáng hôm sau mình đã có mặt ở nhà sếp để sếp chở mình về Thanh Hóa (mình không biết lái xe nên mang tiếng là thư ký mà sếp toàn phải lái xe chở mình thôi). Trên đường đi thì phải đón 2 vị kia ở Giải Phóng, nhưng đến nơi thì lại có thêm một người thứ 3 nữa. Được giới thiệu là con gái của đồng chí Hương.

    Buồn cười là đồng chí Hương thì xấu vãi cả đái mà đẻ được đứa con gái lại xinh vãi cả lol.

    Đồng chí Hương thì mặt tròn phèn phẹt như mặt lợn, da ngăm ngăm đen, mũi to, mồm móm.

    Còn đồng chí con gái (sau mới biết tên là Hoa ạ) thì mặt trái xoan thanh tú, da trắng, tóc dài mũi cao. A có cái miệng là giống mẹ. Nhưng cái miệng móm của bà Hương đặt lên khuôn mặt xinh đẹp của em Hoa thì lại thành miệng chúm chím dễ thương. Đáng yêu vô cùng.

    Cái em đáng yêu ấy sinh năm 91, lúc đó đang học năm cuối đại học luật. Nghỉ hè nên về quê chơi với lại theo các anh luật sư học nghề luôn. (Lộ trước cho anh em là sau này mình mới phát hiện em ấy thân thế vai car lol luôn)

    Vậy là 5 anh em trên chiếc 1 chiếc camry nhằm hướng Thanh Hóa thẳng tiến.
     
  4. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 3:

    "Bấm để đọc"
    Xe 4 chỗ mà đồng chí Hương kêu say xe nên đòi ghế trên. Còn mình với đồng chí Thắng và em Hoa thì ngồi ở ghế dưới. Em Hoa nhất quyết không chịu ngồi cạnh đồng chí Thắng, thậm chí còn nhìn đồng chí Thắng với anh mắt thù hận nên mình đành ngồi giữa. Đồng chí Thắng ngồi bên phải, em Hoa ngồi bên trái.

    Trên xe, 2 đồng chí Thắng và Hương thay nhau tường thuật lại vụ việc cho thầy trò mình nắm rõ hơn. Hóa ra, sau khi trường huyết chiến kết thúc, đồng chí Dụng đã cho người nhà đi mua nhân chứng. Trong team nông dân đi đuổi cát tặc cũng có 2 đồng chí bị mua chuộc.

    Một là đồng chí lái thuyền: Đồng chí này bị team cát tặc chém cụt mẹ nó một bên tai. Lúc đầu say máu lắm, quyết kiện đến cùng. Thế nhưng sau khi người nhà đồng chí Dựng đến đưa cho đâu 300 triệu thì lập tức quay ngoắt 180 độ bảo là người của team nông dân trong lúc hỗn chiến chém đồng chí ấy. Xong còn khai là team nông dân cũng chuẩn bị mã tấu, tuýp sắt trên thuyền để ra chém team cát tặc.

    Hai là bố mẹ một đồng chí chém chết vứt xác xuống sông Chu. Bố mẹ đồng chí này lúc đầu bê cả quan tài lên UBND xã để đòi công bằng. Ấy vậy mà đùng một cái quay sang tố cáo thủ lĩnh team nông dân là dụ dỗ con họ lên thuyền rồi ép buộc con họ phái chém nhau. Vợ chồng đồng chí này có 2 người con, cu con út thì bị chém chết. Xong sau khi 2 đồng chí phản cung tố cáo người phe mình thì mấy tuần sau thằng con trai cả say rượu đâm xuống mương chết đuối luôn. Cả làng bảo do 2 đồng chí ấy phản bội nên bị thằng con trai út nó ám.

    Nhân nói đến tâm linh, sau khi gặng hỏi một hồi thì 2 đồng chí Hương Thắng lấy lí do là khi biết vụ án trên, có đến nhà mấy người bị chém chết thắp hương. Xong sau về cả tháng liền toàn mơ thấy mấy người bị chết đến kêu oan nhờ báo thù hộ. Thế nên 2 đồng chí ấy mới quyết tâm đi tìm công lý như vậy.

    Nghe 2 đồng chí ấy nói thế, mình đang bán tín bán nghi thì nghe thấy tiếng cười nhạt ở bên cạnh. Quay sang thì thấy cái miệng chúm chím của em Hoa hơi nhếch, tạo hình một khuôn mặt khinh bỉ và coi thường. Mình cũng thấy lạ, người đẹp dù làm mặt khinh bỉ cũng thấy đẹp nữa.

    Suốt quãng đường đi, Hoa không nói gì, chỉ quay qua cửa xe nhìn cảnh vật bên đường, mắt buồn man mác. Ở Hoa toát ra vẻ lạnh lùng và lãnh đạm. Từ lúc lên xe ẻm cũng không nói với mình câu nào. Kiểu nhìn mình bằng nửa con mắt vậy. Đù mình cũng đẹp trai chứ đâu đến nỗi nào đâu.

    Xe chạy khoảng 3 tiếng thì về đến thành phố Thanh Hóa. Khi chuẩn bị vào thành phố thì cả 2 đồng chí Hương và Thắng lấy lí do sợ bị người quen bắt gặp nên đều nằm rạp người xuống. Vào trong thành phố thì 2 đồng chí dẫn đi vòng vèo đến một khu biệt thự nói là vô đó ăn sáng.

    Mà 2 đồng chí ấy bắt gửi xe ở một nơi, xong đi bộ vòng vèo thêm một đoạn nữa để vào cửa sau của một căn biệt thự.

    Lúc đó đồng chí Hương mới giới thiệu, đây là nhà của một cốp to của Thanh Hóa. Đồng chí này là người đứng sau hỗ trợ toàn bộ cả về kinh phí lẫn quan hệ để đưa team cát tặc ra ánh sáng.

    Căn biệt thự khá to và bề thế, kiến trúc xây dựng và cách bố trí cây cối làm mình nghĩ chủ nhân của nó óc thẩm mỹ và biết hưởng thụ cuộc sống. Vào nhà, đồng chí Hương dẫn mình đến phòng khách. Ở đó đã có người ngồi đợi sẵn. Các cửa phòng đều đóng, đèn phòng không bật nên dù lúc đó bên ngoài trời đã sáng trưng mà trong phòng vẫn tranh tối tranh sáng, Vậy mà người ngồi đợi bọn mình lại đeo kính đen che lấp nửa khuôn mặt.

    Đồng chí Hương giới thiệu thầy trò mình với đồng chí đeo kính, nhưng lại không nói cho thầy trò mình tên của đồng chí kia. (cứ tạm gọi là đồng chí đeo kính vậy).

    Kỳ lạ hơn là khi nghe đồng chí Hương giới thiệu thì mặt đồng chí đeo kính vẫn đơ đơ ra chỉ hơi gật đầu. Sau đó đồng chí ấy mới nói một tràng. Đại loại là vụ việc này làm chỉ có thắng chứ không được phép thua. Cần tiền có tiền, cần quan hệ có quan hệ. Không được để những người dân vô tội phải chịu khổ.

    Mình nghe trong giọng nói của đồng chí ấy thì cái vị thương xót người dân không dấu được vị căm thù với team cát tặc. Đặc biệt khi nhắc đến đồng chí Dụng, giọng đồng chí đeo kính chứa đầy chua chát, cay đắng và hận thù.

    Sau khi thuyết trình một hồi, nghe chừng có vẻ khát nước, đồng chí đeo kính với tay bấm cái chuông treo trên tường, lúc sau có một người chạy lên mang theo một cốc nước. Đồng chí đeo kính cũng vẫn làm đồ ăn sáng cho bọn mình. Từ đầu đến cuối đồng chí đeo kính vẫn ngồi yên một chỗ, ngoại trừ với tay bấm chuông thì mình chả thấy đồng chí ấy động đậy gì cả. Ngay đến mặt cũng cứng đờ ra. Đến lúc đồng chí ấy định uống nước, mình thấy đồng chí Hương chạy ra đỡ, rồi tháo cái mắt kính ra. Lúc đó mới thấy đồng chí ấy bị bỏng nửa mặt, một cái mắt cũng bị hỏng luôn. Mình cũng không dám nhìn lâu luôn. Quay sang thì thấy Hoa mặt vẫn lạnh tanh nhìn chằm chằm vào con mắt bị hỏng của đồng chí đeo kính.

    Uống nước xong, đồng chí đeo kính phất tay đuổi bọn mình ra ngoài. Sếp mình có vẻ khó chịu, dù sao trước giờ sếp mình đi đâu cũng được trọng vọng, nay bị hắt hủi coi thường như vậy sao chịu được.

    Nhưng vừa ra ngoài thì đồng chí Hương vội phân bua: Anh ấy từ khi bị tai nạn nên tính tình cũng thay đổi. Chứ trước đây anh ấy vui tính và cởi mở lắm. Người từng xưng hùng xưng bá một cõi mà giờ thành ra như vậy đó. Nói đoạn đồng chí Hương chép miệng ngán ngẩm. Đồng chí Thắng cũng chỉ nhếch mép cười trừ chứ không nói năng gì.

    Lúc đó cả đội sang phòng khác ăn sáng, xong lại vòng lối cửa sau, lấy xe phi về huyện Y.

    Xe chạy thêm hơn 1 tiếng nữa thì về đến huyện Y. Lúc đó là khoảng 10h trưa, trời tháng 5 oi bức và nắng chói chang. Xe ngoằn ngoèo rẽ vào một con đường nhỏ. Nhà cửa 2 bên đường tiêu điều và hoang vắng. Hầu hết đều là nhà mái ngói đổ nát, họa hoằn lắm mới có 1 căn nhà mái bằng. Xe chạy sâu vào bên trong làng rồi dừng lại trước một căn nhà có vẻ khang trang nhất. Nhưng cũng chỉ là nhà mái bằng 2 tầng.

    Hai đồng chí Hương và Thắng đã điện thoại hẹn trước nên hướng dẫn cho sếp mình đánh xe vào một cái chuồng đầy cứt trâu. Sau đó cả đội vào tiến vào nhà. Em Hoa vẫn im lặng không nói gì. Ẻm mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, trông tinh khôi và đài các đối lập với vẻ tiêu điều của làng quê.

    Tiếp bọn mình là một đồng chí ngoài 40 tuổi, mặt vuông chữ điền, da ngăm ngăm đen và rắn rỏi. Nghe đồng chí Hương giới thiệu mới biết đồng chí đó tên Hà, thủ lĩnh team nông dân. Chính đồng chí Hà là người thuê thuyền và hô hào bà con ra sông đuổi team cát tặc. Trong lúc sếp mình nghe đồng chí Hà kể lại vụ việc mình nhìn ngó quanh, thấy ở nhà trong có một cô bé mắt to tròn khuôn mặt đáng yêu vô cùng đang ngó ra. Thấy mình nhìn, cô bé lại chạy vụt vào trong nhà. Đôi mắt to tròn của cô bé cứ làm mình ngẩn ngơ mãi.

    Lúc đó mình lại nghe thấy tiếng cười nhạt, quay qua thì thấy em Hoa đang nhìn mình cười cái kiểu cười khinh bỉ và coi thường ấy làm mình nóng bừng mặt vừa bực tức và xấu hổ.

    Đúng lúc đó thì có tiếng ồn ào ở ngoài ngõ, rồi sau một nhóm hơn chục người kéo đến, già có, trẻ có, gái có, trai có. Chả mấy chốc mà gian nhà bé xíu của đồng chí Hà đã chật ních toàn người là người.

    Nghe các đồng chí ấy cãi nhau ỏm tỏi mới biết đó đều nằm trong team nông dân hôm trước huyết chiến trên sông Chu. Đồng chí nào cũng tranh nhau nói, mà giọng thì nặng trịch khó nghe. Mình chỉ loáng tháng có đồng chí chửi cha thằng Dụng thằng Cường. Có đồng chí thì tụt quần khoe bị vết chém ở chân. Có đồng chí lại xoè tay hát bài bàn tay năm ngón mất hai còn ba. Thật như cái chợ vỡ. Mình với sếp phải tách từng người ra để lấy lời khai với ghi âm.

    Lúc lấy lời khai mới biết team cát tặc phũ phàng như nào. Có đồng chí team nông dân bị chém ngã xuống sông, vẫn cố bám lấy mạn thuyền thì bị Mr Cường con rể Mr Dụng câm mã tấu chém đứt con mẹ nó tay rồi đi luôn. Lại có đồng chí bô lão 70 tuổi bị team cát tặc bắt phải nhảy xuống sông nếu không muốn ăn chém. Lúc xảy ra vụ án đang là tháng giêng, trời rét cắt da cắt thịt. Đồng chí bô lão nhảy xuống thì 2 ngày sau mới vớt được xác. Rồi có gia đình bà lão chồng là liệt sĩ, có độc một anh con trai, anh này có vợ và 2 đứa con độ 6-7 tuổi. Vụ đó tham gia rồi bị team cát tặc chém chết vứt xác xuống sông, mấy hôm sau mới vớt được. Mình cũng lấy lời khai của một nhóc sinh năm 96, bị mù một mắt, do thằng cát tặc nó phí mái chèo thuyền vào. Rồi còn nhiều nhiều những trường hợp khác nữa..

    Team nông dân thay nhau kể tội team cát tặc.

    Mình ngồi lấy lời khai mà nước mắt ròng ròng, cảm thấy bất lực vai car lol.

    Cứ lấy lời khai như vậy đến tận 6 giờ tối mới xong.

    Team nông dân lấy lý do trời tối cứ năng nặc giữ mọi người ở lại ăn cơm. Bọn mình có chối cũng không được vì trong lúc lấy lời khai thì các đồng chí ấy đã nấu nướng xong hết rồi.

    Vào mâm thì các đồng chí ấy lôi rượu ra mời uống, mình thì không uống được nên và vội vài bát rồi đứng lên ra ngoài đi dạo. Trời mùa hè nên lúc đó đã hơn 6 giờ nhưng trời mới chỉ chập choạng tối. Mình lững thững đi ra ngoài bờ sông. Đang đi thì chợt thấy cô bé đáng yêu lúc nãy chạy tới. Lúc này mới thấy cô bé ấy chỉ khoảng 9-10 tuổi. Chạy đến nơi cô bé bảo: Chú đi đâu đấy, trời tối chú đừng ra ngoài đê. Không bị bọn cát tặc nó bắt đấy.

    Mình cười: Cháu yên tâm, chú ra ngoài này đi dạo thôi, không ai dám bắt đâu.

    Cô bé cười: Thế để cháu dẫn chú đi nhé.

    Nói đoạn cô bé chạy trước dẫn đường. Lúc này mình ngoái lại mới thấy ở phía xa xa, Hoa cũng đang đi về phía này.

    Mình cũng kệ, bước vội theo cô bé.
     
  5. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 4:

    "Bấm để đọc"
    Đường đê dài hun hút và vắng vẻ, cô bé chạy được một đoạn lại đứng lại chờ mình: Chú đi nhanh lên, cháu dẫn chú ra chỗ cát tặc giết người.

    Mình cười hỏi: Cháu cũng biết cát tặc à.

    Cô bé đi chậm lại đáp: Chúng nó giết anh cháu.

    Đoạn cô bé quay người lại nhìn mình, đôi mắt to tròn, long lanh, buồn bã và ám ảnh.

    Minh tiến lại xoa đầu cô bé hỏi: Cháu tên gì.

    – Dạ cháu tên Huyền, còn chú tên T. A cháu biết rồi.

    Nói chuyện với Huyền một lúc, mình quay lại thì thấy Hoa vẫn lững thững đi bộ cách một đoạn xa. Gió từ sông thổi vào làm bay bay mái tóc dài và chiếc váy trắng của Hoa, lẫn vào trong bóng chiều chạng vạng. Một chiếc xe máy từ xa chạy đến, đèn pha hắt bóng Hoa đổ dài vẹo vọ trên đường đê dài như vô tận.

    Chiếc xe máy vút qua, làm hoa lại chìm vào bóng chiều mờ mịt. Chạy đến chỗ mình và Huyền đứng, xe bật đèn sáng trưng làm mình phải lấy tay che mắt. Xe chạy lướt qua mình và Huyền được một đoạn thì dừng lại. Lúc đó mình mới để ý, xe kẹp 3. Hai đồng chí ngồi sau đang quay lại nhìn mình và nhìn Huyền. Rồi bỗng xe quay đầu chạy ngược lại. Lúc đó mình chỉ nghĩ các đồng chí này là thanh niên thôn, quay lại tán tỉnh trêu chọc em Hoa nên mình cũng không để ý. Nhưng xe chạy đến chỗ mình và Huyền thì dừng lại. Rồi 2 đồng chí ngồi sau nhảy xuống chặn đầu hướng về phía nhà anh Hà. Lúc đó mình biết có biến nhưng cũng đành bó tay không biết xử lý sao.

    Mình Đang tính khua môi múa mép hỏi han câu giờ tí thì ăn ngay một phát vả vào mặt. Chưa kịp định thần thì lại ăn tiếp cái đạp vào ngực. Giờ ngồi nghĩ lại mình vẫn thấy lúc đó mình phế vờ lờ, chả kịp phản ứng gì cả. Cũng không biết Huyền có bị bọn nó làm gì không, nhưng mình nhớ là chả thấy Huyền kêu khóc gì cả. Mà mình cũng không rảnh để quan tâm đến người khác, chỉ đơn giản là nằm im ôm đầu cho bọn nó đánh thôi.

    Đang xây xẩm mặt mày thì mình nghe thấy bộp một cái rất to, xong sau nghe mấy đồng chí đánh mình xì xồ chửi bới gì đó (giọng thanh Hóa mình nghe không rõ) đại loại là ịt mẹ ịt cha gì đó. Sau đó thì nghe thấy tiếng thét rất to: "Đánh người, bà con ơi đánh người"

    Mình quay ra nhìn thì thấy một đồng chí đánh mình đang ôm đầu. Em Hoa lúc đó đang chân trần chạy đến. Vừa chạy vừa gào lên như cháy nhà vậy.

    Chạy còn cách một đoạn thì em ấy dừng lại, nhưng miệng vẫn gào lên lanh lảnh. Nhưng đường đê vắng, chả thấy ai chạy ra cả. Thấy vậy đồng chí vừa ôm đầu chửi thề một tiếng xong chạy lại chỗ em Hoa. Nhưng em Hoa thấy thế lại quay người chạy, miệng vẫn không ngừng gào lên.

    Trông tiểu thư đài các thế, lại còn mặc váy mà em ấy chạy cứ thoăn thoắt ấy. Đồng chí kia chạy theo một đoạn xa mới bắt kịp. Do 2 đồng chí kia đang mải nhìn theo, quên đánh mình nên mình cũng được ngồi yên mà chứng kiến.

    Khi đồng chí kia vừa bắt kịp em Hoa, chưa kịp làm gì thì em ấy bất ngờ quay người, vung chân đạp ngược lại. Không kịp tránh né, đồng chí kia ăn nguyên một cái gót chân vào ngực ngã ngửa ra luôn. Mình với 2 đồng chí còn lại còn đang trố mắt ngạc nhiên thì em Hoa đã chạy ngược lại, cứ nhằm mặt đồng chí kia mà sút.

    Lúc này 2 đồng chí kia mới vội vàng chạy lại. Em Hoa thấy thế lại quay đầu chạy tiếp. Mình cũng lợi dụng lúc đó chạy lại đẩy cái xe máy xuống bờ sông rồi cũng cắm đầu chạy xuống triền đê ngược lại. Vừa chạy vừa ngó lại phía em Hoa thì thấy 2 đồng chí kia cũng chỉ chạy lại đỡ đồng đội rồi đi ngược lại về phía mình.

    Mình men theo triền đê chạy ngược lại, 3 đồng chí ấy nhìn thấy mình nhưng cũng mặc kệ không đuổi theo nữa mà chạy về phía cái xe máy bị mình phi xuống bờ sông.

    Mình cắm đầu chạy miết về nhà anh Hà. Chạy về đến đầu ngõ thì thấy Huyền đang dẫn team nông dân hùng hổ kéo ra. Mình không để cho các đồng chí ấy kịp hỏi han nói luôn: Cháu vừa phi xe của bọn nó xuống bờ sông rồi. Các chú chạy nhanh ra còn kịp.

    Nghe thế mấy thanh niên chạy vội đi luôn, còn mấy ông già thì ở lại đỡ mình vào trong nhà.

    Vào nhà thì mình thấy.. em Hoa đang ngồi xem ti vi. Mặt lạnh tanh và bình thản như chẳng có gì xảy ra.
     
  6. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 5:

    "Bấm để đọc"
    Mình vào nhà ngồi, nghe các bô lão ngồi chửi rủa team cát tặc các kiểu. Đại loại là ngày xưa đổ máu đánh thằng Mỹ thằng Pháp, mà giờ để mấy thằng trẻ ranh nó bắt nạt rồi ngày xưa lúc tao còn khoẻ tao uýnh chết mẹ bọn nó chớ..

    Mình cũng chỉ nghe loáng thoáng thế, chứ lúc đó đang tập trung vào em Hoa với ánh mắt cảm phục và mến mộ. Trong khi em ấy vẫn dửng dưng ngồi xem ti vi. Mình để ý tay chân em ấy xem có cơ bắp gân guốc gì đâu mà lúc nãy sút đồng chí kia ghê thế, Chỉ thấy nhỏ nhỏ xinh xinh và trắng thôi, chả thấy dáng vẻ gì của người học võ cả.

    Cứ tập trung nhìn chân bất giác gió từ quạt thổi làm chiếc váy trắng phồng lên bay phấp phới, lộ ra cặp đùi trắng mịn khiến mình tí xịt máu mũi. Đang cố bình tĩnh, tập trung xem màu gì, ren hay không ren thì giác quan thứ sáu làm mình lạnh gáy, ngó lên thì thấy em đang nhìn mình chằm chằm. Mình đơ người không nói được câu gì. Lúc đó chỉ sợ em ấy bay vào cho mình quả bàng long cước vào mặt thì vỡ mồm. Mình vội mấp máy mồm định nói câu cảm ơn thì em ấy lại cười nhạt quay mặt đi.

    Lúc đó thì mấy thanh niên trong đó có cả sếp mình và đồng chí Thắng đi bắt cát tặc đã quay lại. Hơi buồn là không bắt được ai. 3 đồng chí kia đã kịp khuân xe chạy mất dép roài.

    Về đến nơi thì sếp mình gọi mình, đồng chí Thắng và đồng chí Hương vào buồng nói chuyện.

    Mình vào sau cùng, vừa đóng cửa thì sếp mình đã nói:

    – Chuyện này anh chị đâu nói khi ký hợp đồng. Giờ dính vào nguy hiểm như này mà anh chị vẫn dấu thân phận với bọn em thì thôi nghỉ đi. Hủy hợp đồng em trả lại tiền.

    Đồng chí Thắng đốp lại luôn: Anh tưởng các chú làm luật sư thì phải xác định khi giải quyết án sẽ có nguy hiểm chứ. Thuê chú cả trăm triệu để ngồi văn phòng chém gió thôi à.

    Sếp mình: Vấn đề nguy hiểm nhưng nếu anh chị cảnh báo trước thì bọn em còn biết đường đề phòng, hơn nữa anh chị cũng cần phải nói rõ lý do tại sao anh chị tham gia vào vụ này. Đừng nói mấy cái mộng mị tâm linh, em không tin đâu. Hơn nữa, 3 thằng vừa rồi chắc chắn không nhằm vào dân xã này, mà nhằm vào anh chị. Bọn em đi cùng anh chị nên bị vạ lây.

    Đồng chí Thằng định cãi tiếp thì, đồng chí Hương ngắt lời: Thôi, chuyện đến nước này thì chị cũng không dấu em nữa: Bọn chị cũng có mấy công ty khai thác cát ở toàn tỉnh T. H. Mà bọn có giấy phép khai thác đàng hoàng. Nhưng thằng Dụng nó ý có chống lưng nên không coi bọn chị ra gì, nó cho đàn em ngang nhiên chiếm mấy mỏ cát mà bọn chị được cấp. Bọn nó người nhiều, lại liều mạng nên bọn chị không làm gì được.

    Dừng một lúc, đồng chí Hương nói tiếp: Chị cũng nói thẳng luôn, đứng sau thằng Dụng là thằng cha chủ tịch tỉnh. Mỗi ngày nó thu đến 2-3 trăm triệu tiền bảo kê. Nó đút cho thằng chủ tịch tỉnh không biết bao nhiêu mà kể. Mà sau lưng thằng chủ tịch tỉnh còn 1 tay to nữa ở trên trung ương đỡ đầu nữa. Thế nên thằng Dụng nó có coi bọn chị ra gì đâu. Có lần ở giữa buổi họp giám đốc các doanh nghiệp tỉnh TH, nó đập nát cái cốc rồi tuyên bố: Ở tỉnh TH này, thằng nào chống lại nó thì thằng đấy phải chết. Bọn chị uất nó lâu rồi. Nên giờ muốn chơi với nó đến cùng vụ này. [​IMG]

    Sếp mình nghe thế liền đáp: Chị biết nó có chủ tịch tỉnh chống lưng rồi, thì còn dây vào nó làm gì. Mà em cũng chả dại gì mà tham gia vụ án biết chắc 100% là thua như này đâu.

    Đồng chí Hương cười đáp: Chú yên tâm, bọn chị đã dám chơi với nó thì cũng phải có chỗ dựa chứ. Anh sáng nay em gặp là thiếu tướng công an về hưu đấy. Còn bọn nó có chỗ dựa trên TW thì chị đảm bảo chị thân với người to nhất trên TW luôn. Có điều chị chưa muốn dùng dao giết trâu để mổ gà thôi. [​IMG]

    Đồng chí Thắng lúc đó tiếp lời: Anh chị đã nói là chú cứ lo giải quyết về mặt chuyên môn cho tốt, còn vấn đề quan hệ cứ để bọn anh lo. Các anh ấy cũng nói, các anh ấy sẽ giúp, nhưng trước hết mình phải làm đúng luật trước đã.

    Lúc đó sếp mình lại nói: Chờ được vạ thì má đã sưng, từ giờ đến lúc đó, lấy gì để đảm bảo bọn nó không úp sọt bọn em như hôm nay nữa.

    Đồng chí Thắng nói: Chú yên tâm, bọn nó cũng không dám lộng hành thế đâu Chú chỉ cần cẩn thận một chút là không có vấn đề gì cả. Anh chị biết phí dịch vụ anh chị trả cho chú gấp đôi gấp ba các văn phòng khác. Nếu vụ việc đơn giản thì làm gì có mức giá ấy.

    Sếp mình nghe xong thì im lặng không nói gì. Nhưng mình biết, đồng chí ấy đã có ý giãn ra, không dây vào vụ này nữa.

    Nhưng cuối cùng đồng chí ấy vẫn nói: Thôi được rồi, bọn em cứ thực hiện đúng công việc của mình thôi, những việc khác anh chị tự lo lấy nhé.

    Sau khi thống nhất xong mọi việc thì sếp mình quyết định quay về TH (chắc đồng chí ấy sợ đêm dài lắm mộng), 2 đồng chí Hương Thắng cũng ủng hộ. Vậy là cả đội 5 người lại lên xe về TH

    Lên đến thành phố TH thì cũng đã 10h đêm. Sếp mình lấy cớ là phải về Hà Nội gấp lo công việc nên bảo mình ở lại để làm thủ tục xin sao chụp hồ sơ vụ án. Còn sếp mình lái xe về ngay trong đêm. 2 đồng chí Hương Thắng cũng không cản.

    Đợi sếp mình đi rồi, 2 đồng chí ấy gọi taxi xong đưa mình đến khách sạn xyz để mình ngủ lại ở đó.

    Lúc đó bất ngờ là em Hoa cũng đòi bằng được ở lại khách sạn chứ không chịu về nhà. WTF?
     
  7. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 6:

    "Bấm để đọc"
    Em Hoa cương quyết vậy, xong 2 đồng chí Thắng, Hương cũng kiểu ngại ngại nên rốt cục thuê 2 phòng gần nhau. Mình 1 phòng, em Hoa một phòng. Còn 2 đồng chí ấy thì về nhà ngủ.

    Mình lên nhận phòng, tắm rửa xong thì lôi máy tính ra ngồi soạn lại các lời khai của team nông dân ban chiều. Ngồi được một lúc thì thấy đói bụng, tại buổi chiều ăn được có bát cơm, xong bị 3 anh đẹp trai thông cho ra hết rồi. Vậy là mình xếp laptop với hồ sơ giấy tờ lại, tính ra ngoài kiếm gì ăn.

    Đi ăn thì tất nhiên là mình nghĩ đến phải rủ em Hoa rồi. Có điều mình cũng không hi vọng lắm vào cơ hội em ấy đồng ý ra ngoài với mình. Căn bản ở em ấy toát ra vẻ lạnh nhạt suốt cả ngày đi với nhau, hơn nữa vụ "Mỹ nhân cứu anh hùng" lúc tối càng làm mình mất điểm.

    Nhưng kệ, cứ rủ, được thì được không được thì thôi. Nghĩ vậy nên mình gõ cửa phòng em ấy. Đợi một lúc thì em ấy ra mở cửa. Em ấy cũng đã tắm rửa thay quần áo rồi. Lúc đó em ấy mặc một cái váy ngủ màu trắng khoe đôi vai trần trắng mịn màng và gợi cảm (Ẻm có vẻ thích màu trắng). Vòng 1 em ấy không to lắm, nhưng vừa vặn với dáng người.

    Mình cũng không dám nhìn lâu, nhỡ em ấy sút cho phát thì vỡ mồm. Thế nên thấy em ấy nhìn kiểu dò xét, mình nói: Tớ đói bụng quá, định đi kiếm cái gì ăn, cậu có đi cùng, dù sao Thanh Hóa cũng là địa bàn của cậu.

    Em ấy nhìn mình một lúc rồi nói: Đợi tí.

    Xong chạy vào trong nhà. Lát sau em ấy quay lại khoác thêm cái áo dài tay (kiểu áo full house ấy) rồi khóa cửa đi cùng với mình

    Thấy em ấy đồng ý, mình cũng vui vui. Có điều mình vẫn không dám nói nhiều. Cứ nhớ lại cảnh em ấy sút ku cát tặc là mình lại thấy rờn rợn.

    Xuống dưới sảnh khách sạn mình định gọi taxi thì em ấy cản: Gọi taxi làm gì, đi bộ có một đoạn.

    Em nói thế thì mình cũng nghe theo. Thú thực trước giờ gái gú dù có xinh đến mấy mình vẫn ít nhiều nắm quyền chủ động. Không hiểu sao, với em Hoa mình cứ răm rắp nghe theo. Một phần là vì công lực em ấy thể hiện lúc tối, một phần vì ở em ấy toát ra cái khí thế bức người. Tóm lại mình thấy em ấy là kiểu người không dây vào được.

    Vậy là mình với em ấy đi bộ dọc con phố cạnh khách sạn. Em ấy vẫn thể hiện thái độ lạnh nhạt như trước, mình đi cạnh cũng chả nói gì. Không khí có phần gượng gạo. Mình đành phá vỡ im lặng trước: Lúc tối nay.. cảm ơn cậu nhé.

    Em ấy: Sao phải cảm ơn.

    Mình cười: Không có cậu chắc tớ ăn đòn nhừ từ.

    Em ấy: Em sợ bọn nó đánh cái Huyền thôi, còn anh thì em quan tâm gì.

    Mình: Dù sao thì anh cũng cảm ơn. Mà em có học võ không mà đá đồng chí kia ghê thế.

    Em ấy: Mấy thằng mất dậy đấy thì được mấy sức. Suốt ngày ăn chơi nhậu nhẹt với hút hít. Bọn đấy chỉ bắt nạt được gà thôi.

    Mình: Chả phải cũng chính mấy thằng đấy nhảy xuống thuyền đâm chém mấy chú trong làng còn gì.

    Em ấy: Trong làng thì cũng toàn người già với trẻ con. Với lại mấy thằng máu mặt tiên phong chém giết thì vô khám hết rồi còn đâu.

    Mình: Mà tại phiên tòa sơ thẩm nó chả được thả rồi còn gì.

    Em ấy: Đang trong giai đoạn chờ phúc thẩm, anh nghĩ bọn nó dám manh động thế à.

    Mình: Cậu nói cũng đúng.

    Em ấy: Chả đúng thì sai à. Em thấy anh cứ gà gà kiểu gì ấy. Theo vụ này không khéo hết đường về quê mẹ.

    Mình: Bé giờ có mình cậu nói tớ gà thôi đấy.

    Em ấy: Sống giữa một bầy gà thì sao biết mình là gà.

    Em ấy nói thế, mình cũng thấy hơi nóng mặt nên im lặng luôn, không nói gì nữa.

    Đi một đoạn em ấy lại chủ động gợi chuyện: Anh thấy vụ này có khả năng lật lại được không.

    Mình: Thôi gà không dám bàn luận nhiều, đồng chí tự nghĩ đi.

    Em ấy cười (lần đầu tiên không cười nhếch mép) : Đàn ông mà dỗi, trẻ con vừa vừa thôi chứ.

    Mình: Dỗi gì. Cậu nói tớ gà xong lại hỏi ý kiến tớ làm chi.

    Em ấy: Em nói anh gà là kiểu yếu đuối, thư sinh trói gà không chặt ấy. Chứ anh là tiền bối, sao em múa rìu qua mắt thợ được.

    Thấy em ấy có vẻ thân thiện hơn, Mình cười đáp: Tiền bối gì, mình cũng mới đi làm chưa được 1 năm. Chỉ cắp tráp đi hầu sếp thôi. Không bằng đồng chí được. Mình nghĩ có khi đồng chí va chạm xã hội còn nhiều hơn mình.

    Em ấy: Va chạm xã hội thì không biết, nhưng choảng nhau thì chắc chắn có kinh nghiệm hơn anh rồi.

    Đoạn em ấy nói tiếp, giọng tửng từng tưng: Em lớn lên không có bố, gây sự với con trai hay con gái đều phải tự mình giải quyết bằng nắm đấm. Em học võ từ năm 10 tuổi. Giờ đai đen karate rồi đấy.

    Thấy em ấy có vẻ muốn chia sẻ, mình lại gợi chuyện: Bố cậu mất sớm vậy mà chị Hương không đi bước nữa, ở vậy nuôi cậu sao?

    Em ấy vẫn đáp giọng tưng tửng: Em có biết mặt bố em đâu. Chả biết sống hay chết. Nhưng chắc là vẫn còn sống. Vì chả thấy mẹ em giỗ chạp gì cả. Mà bà ấy có mà ở vậy. Đang cặp kè với ông Thắng đấy thây.

    Mình: Hả. Mình tưởng là 2 chị em, ông Thắng kém mẹ cậu phải chục tuổi.

    Em ấy: Ăn thua gì. Trước ông Thắng mẹ em còn cặp với thằng ranh hơn em có mấy tuổi. Từ lúc em biết nghĩ đến giờ, chả bao giờ thấy mẹ em ở không.

    Vừa đi vừa nói chuyện cuối cùng cũng đến quán ăn. Em ấy gọi cháo tim cật, mình cũng làm một bát như vậy. Lúc đó mình thấy em ấy cũng không quá lãnh đạm như ban ngày. Đã thân thiện hơn rất nhiều.

    Mình mới hỏi dò: Thấy mẹ cậu với ông Thắng có vẻ tự tin vụ này nhỉ. Cậu biết do ai chống lưng không.

    Em ấy: Em sao biết được. Mẹ em quan hệ lung tung hết cả lên. Nhưng đúng là cũng biết vài sếp lơn đấy. Như bác XX sáng nay gặp, hình như trước kia cũng cặp với mẹ em. Rồi em thấy mỗi lần mẹ lên Hà Nội, cũng hay thậm thụt lắm. Mà em chẳng quan tâm.

    Nói đến đây, em ấy lại im lặng ăn cháo. Mình cũng chả làm phiền, tránh làm không khí căng thẳng trở lại.

    Ăn xong 2 đứa lại tản bộ về. Mình lại tranh thủ gợi chuyện: Lúc nãy em nói hay gây sự với cả con trai. Thế chắc hồi đi học cũng có số có má lắm nhỉ.

    Em ấy: Cấp 1, cấp 2 thôi. Em đi học võ rồi dần dần cũng thuần tính lại. Chứ không lúc tối em cân cả 3 thằng.

    Ngừng một chút, em ấy nói tiếp: Em không có bố, nhưng bạn bè mẹ em toàn thành phần chợ búa, nên từ hồi đi học em đã chả sợ bố con thằng nào rồi. Giang hồ T. H em cũng biết sơ sơ đó. Đến khi lên đại học mới dứt ra được.

    Cứ thế, mình với em ấy vừa đi vừa nói chuyện rồi về đến khách sạn lúc nào không hay.

    Về đến nơi thì mình với em ấy ngồi ở sảnh khách sạn nói chuyện thêm một lúc nữa rồi em ấy kêu buồn ngủ xong về phòng. Xong mình cũng lên phòng nằm luôn. Ngày hôm đấy quá dài và mệt mỏi nên mình đặt lưng xuống là ngủ say như chết.

    Đang mơ mơ màng màng thì tiếng gõ cửa làm mình choàng tỉnh dậy
     
  8. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 7:

    "Bấm để đọc"
    Nghe tiếng gõ cửa, mình bừng tỉnh. Liếc đồng hồ thấy thấy đã gần 8h. Ra mở cửa đã thấy em Hoa quần áo chỉnh tề đứng đợi. Thấy mình còn quần đùi áo phông em ấy nói: Luật sư gì lề mề vậy. Sao bảo sáng nay lên tòa nộp đơn kháng cáo với sao chụp hồ sơ?

    Mình cười: Tòa nào làm việc giờ này. Phải tầm 9 giờ. Sao phải vội vàng vậy.

    Em ấy: Em quen dậy sớm rồi. Không ngủ thêm được. Cứ đi quanh quẩn trong phòng cũng chán. Anh thay quần áo đi rồi đi ăn sáng.

    Mình: Vậy đợi anh chút.

    Nói xong mình chạy vào phòng thay quần áo. Vừa cởi được cái quần ra thì nghe thấy tiếng em ấy: Anh mất lịch sự thế, không mời em vào phòng được à. Bắt em.. Ôi mẹ ơi..

    Quay ra thì thấy em ấy đang nhìn chằm chằm mình, xong quay mặt bước ra khỏi phòng luôn.

    Mình đứng hình mất mấy giây. Xong cũng mặc tiếp quần áo, đánh răng rửa mặt rồi phi ra.

    Không thấy em ấy đâu. Gõ cửa phòng cũng không thấy hồi âm.

    Đang tính lấy điện thoại ra gọi thì có tin nhắn: Em ngồi dưới sảnh rồi.

    Xuống dưới sảnh, thấy em ấy đang ngồi nhìn xa xăm. Thú thực thời điểm đó, mình mới ra trường, Xong 4 năm bị gấu quản làm mình non gan và cưa cùn đi nhiều. Vừa bị em ấy soi hàng xong nên lúc đó mình cứ thấy ngại ngại. Em ấy nhìn mình thì cười như không có chuyện gì xảy ra: Bé giờ anh là thằng con trai đầu tiên bắt em phải đợi đấy. Con trai gì mà lề mề vậy.

    Hôm đấy em ấy mặc cái váy màu trắng khác, ngắn hơn ở cả phần dưới và phần trên. Khoe được hầu hết những thứ cần khoe. Tóc thì buộc đuôi gà nhí nhố. Quả thực nhìn em ấy rất đáng yêu.

    Mình nghe em nói thế thì cũng cười trừ nói lảng qua chuyện khác: Anh Thắng với mẹ đồng chí đâu rồi.

    Hoa: Đợi ở tòa luôn. Dặn em đưa anh đi ăn sáng rồi đến tòa. Thôi anh nhanh lên đi. 8 giờ rồi còn chưa ăn sáng. Taxi nó đợi nãy giờ rồi.

    Xong 2 đứa ra taxi, em ấy dẫn mình đến nhà hàng khỉ gì mà tầng 1 tù tù xong phải đi thang máy lên tầng 2 mới có chỗ ấy. (Nhớ không lầm thì là Dạ Lan)

    Suốt dọc đường đi với lúc ăn, em ấy nói chuyện với mình rất thoải mái và vui vẻ. Khác hẳn với vẻ lạnh lùng lãnh đạm hôm qua. (Phải chăng em ấy đã nhận ra vẻ đẹp trai tiềm ẩn trong mình :))

    Ăn xong đến tầm khoảng 9 h thì mình với em ấy phi đến tòa. Đến nơi thì đã không thấy đồng chí Hương với đồng chí Thắng đâu. Gọi điện cho đồng chí Hương thì đồng chí ấy bảo: Bọn chị ngồi quán cafe gần tòa rồi. Em cứ vào đi. Bọn chị không lộ diện được. Mà bảo cái Hoa ra quán ngồi với bọn chị nhé. Mình em vào thôi.

    Lúc đó nói thực là tuổi nghề của mình còn non choèn choẹt. Chưa cứng như khi gặp team "gõ". Thế nên bảo một mình vào tòa (lại còn biết trước tòa thuộc phe đối địch nữa) thì mình cũng đớn.

    Nhưng thôi, việc nó đến thì phải nhắm mắt đưa chân.

    Vào tòa, tìm phòng thẩm phán thụ lý sơ thẩm cũng mướt mồ hôi. Tìm được đến nơi thì đồng chí ấy lại đang ngồi với 1 đồng chí kiểm sát viên, đồng chí này thì cũng là kiểm sát viên phụ trách vụ cát tặc đó luôn (Đù thẩm phán với KSV mà ngồi cùng với nhau thảo nào dân đen không ngóc đầu lên nổi)

    Mình lí nhí một cách lễ phép trình xin nộp đơn kháng cáo và sao chụp hồ sơ. Vừa nghe thấy bên mình bảo vệ cho người bị hại vụ cát tặc 2 đồng chí đầy tớ của nhân dân lập tức xúm vào dọa dẫm chém gió mình. Nào là: Vụ này khẳng định bên bọn mày sai rồi. Bọn tao đã làm đơn xin ý kiến của TAND tối cao hướng dẫn, rồi đi điều tra vụ việc thực tế bla bla..

    Khổ thân thằng bé, chưa có kinh nghiệm tiếp xúc với đầy tớ của nông dân nên bị chém cho mặt mũi tái mét, cắt không còn hạt máu tí nữa thì gục luôn.

    Xong thấy thằng bé có vẻ khó lòng qua khỏi, các đồng chí đầy tớ của nông dân mới đưa ra lời khuyên chân thành: Thôi, vụ này bọn mày rút sớm đi. Đéo kiếm chác được gì đâu. Cẩn thận không động chạm thì đéo còn đường mà hành nghề đâu

    Đến lúc nghe đến câu này thì mình mặc dù còn non tuổi nghề thì cũng đã tỉnh ra ngay. "Nếu các chú đầy tớ nhân dân đã chắc thắng thì cần gì phải xúi luật sư rút, Xúi luật sư rút chứng tỏ cũng có tí e dè luật sư vào bới tung mọi chuyện lên. Hẳn là như thế chứ các chú đầy tớ này mà còn có lòng tốt để khuyên luật sư thì xã hội đã công bằng dân chủ văn minh cmnr"

    Nghĩ thế nên mình cười đáp: "Dạ cháu cảm ơn, Bọn cháu xem hồ sơ cũng thấy không lật được rồi, nhưng mà các anh ấy năn nỉ quá nên bọn cháu nhận thôi. Cũng chỉ đề xuất tăng mức bồi thường cho gia đình người bị hại. Chứ thế thì khổ thân họ quá"

    Nghe thế mấy đồng chí đầy tớ ra vẻ đạo mạo: "Ừ, tăng mức bồi thường thì còn có khả năng, chứ thay đổi tội danh thì bọn mày cứ mơ đi, Đây hồ sơ đầy ở góc kia, ra mà sao chụp"

    Mình ngoan ngoãn nghe theo và đi ra chỗ 2 thằng cha đó chỉ. Đù má sài gòn, Trong góc có 2 thùng hồ sơ. Gần 10.000 bút lục. Một thân một mình mình, sao chụp chắc mất cả tuần.

    Vậy là cả ngày hôm đó, mình chỉ ngồi soạn hồ sơ ra xem cần sao chụp những hồ sơ gì. Xong sáng hôm sau, mình rủ em Hoa vào sao chụp hồ sơ cùng. Mất đúng 5 ngày để sao chụp xong đống hồ sơ đó. Trong 5 ngày đó, mình với em Hoa, ban ngày thì lên tòa sao chụp hồ sơ, đến tối thì 2 đứa lượn lờ khắp thành phố TH. Đến đêm thì về khách sạn ngủ (tất nhiên là đứa nào ở phòng đứa đó). Cả tuần ở cạnh nhau nên quan hệ giữa 2 đứa cũng tốt lên rất nhiều. Gần Hoa mới biết em ấy rất nhí nhố, hay bày trò trêu mình, hay đánh mình nữa. Em ấy có vẻ có xu hướng bạo dâm. Thật nguy hiểm quá đi.

    Sau khi sao chụp hồ sơ xong, mình tính về Hà Nội thì em Hoa cũng nói lên Hà Nội cùng. Đồng chí Hương và đồng chí Thắng không cản được nên cũng đồng ý.

    Nhưng khi ra đến bến xe thì Hoa bảo: Ra biển chơi một hôm đã, mai về hà nội. Lâu lắm em không ra biển rồi.

    Mình nghe thế cũng hơi lăn tăn, vì trót báo với gấu là về hà nội hôm đó rồi. Nhưng em ấy nài nỉ với dọa đánh ghê quá nên mình đành cam chịu. Đến bây giờ nghĩ lại mình vẫn cảm thấy hối hận vì đã chấp nhận chuyến đi đấy. Vì mình thực sự không nghĩ chuyển đi đấy đã lấy đi của mình nhiều thứ đến thế.
     
  9. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 8:

    "Bấm để đọc"
    Lại nói, không cưỡng lại được cám dỗ từ việc đi biển ngắm người đẹp mặc bikini, mình đã bỏ mặc gấu ở Hà Nội, lên taxi chạy về biển cùng Hoa.

    Về đến SS, Hoa dường như đã rất quen thuộc, nói taxi chạy đến nhà nghỉ LT. Tất nhiên là vẫn thuê 2 phòng cạnh nhau.

    Mình nhận phòng tắm rửa xong xuống sảnh ngồi ngắm biển và đợi Hoa, đang ngây ngây thả hồn theo sóng thì mình bị đập một cái vào đầu đau điếng, Hoa cười nói: Anh bị tự kỷ à, mặt nhìn cứ ngơ ngơ.

    Mình quay lại thì bị đứng hình mất mấy s. Hoa đã thay bikini rồi. Ẻm mặc bộ bikini màu xanh dương ôm trọn vòng 3 đồ sộ và 2 trái bưởi múp míp. Tất nhiên em ấy có choàng một chiếc khăn tắm quanh người, nhưng nó chả che được nhiều mà chỉ càng làm lộ ra những thứ cần lộ.

    Nhìn mỹ cảnh đó đến gay nó còn 12 giờ chứ đừng nói là mình. Và khi 12 giờ thì mặt đa số các đồng chí sẽ đờ đẫn ra, tất nhiên mình cũng không phải ngoại lệ.

    Hoa nhìn thấy mình như thế thì tát nhẹ mình một cái rồi nói: Ông bỏ ngay cái mặt đấy đi cho tôi nhờ, định ăn thịt tôi à.

    Nói vậy nhưng em ấy lại chúm chím cười, sóng mắt long lanh, rõ ràng là muốn giết người mà.

    Mình cố kìm chế cho thằng em nó xuống 6 giờ rồi cùng em ấy ra biển.

    Nắng vàng biển xanh, Hoa ngụp lặn trong sóng như rái cá. Mình thì chỉ đứng một chỗ dưới biển vì không biết bơi. Thêm phần nữa là bị cân, bỏ kính ra chả nhìn thấy gì nên cứ đứng yên một chỗ cho lành, nhỡ tí không tìm được đường về thì bỏ mẹ.

    Đang lớ ngớ thì từ sau lưng có bàn tay mát lạnh và mềm mại đặt lên vai mình, Hoa cười nói: Ra biển mà đứng một chỗ thế này à. Đừng nói anh không biết bơi đấy.

    Mình thừa nhận một cách đau khổ: Ừ. Anh mệnh hỏa, kỵ nước lắm. Tháng tắm có một lần nữa là bơi.

    Ẻm phá lên cười đáp: Có phúc đẻ con biết lội, có tội đẻ con biết trèo. Lại đây mẹ dậy con lội. (Giờ mình vẫn nhớ như in câu này, nghe uất vl)

    Chưa dứt lời ẻm ấy đã nhấn đầu mình xuống nước. Không chuẩn bị nên mình làm mấy ngụm nước biển mặn chát. Vùng vẫy mãi mới thoát ra được, mình quay lại đang định quạt cho em ấy một trận thì em ấy nói: Muốn biết bơi trước hết phải tập sặc nước. Giờ em đỡ cho anh bơi nhé.

    Haizzz.. định kể chi tiết cái vụ dậy bơi này nhưng nghĩ lại thấy nó nhố nhăng và mất thời gian của anh em, cũng chả đi theo mạch chuyện gì cả. Nên mình tóm gọn lại là: Chiều hôm đó mình với ẻm ấy tắm biển, ẻm dậy mình tập bơi. Mà tập bơi thì cái vụ lỡ tay vỗ mông, với lỡ tay bóp ngực em ấy là điều hiển nhiên, mình

    Cũng không tiện kể ở đây. Vì cái cảm giác 12h ở giữa nước lạnh nó cũng không phải trải nghiệm thú vị cho lắm mà kể lại cả.

    Đấy là chuyện của buổi chiều, còn buổi tối, sau khi về khách sạn tắm rửa xong thì mình với em ấy đi dọc bờ biển tìm đồ ăn. Đã ăn hải sản thì phải uống rượu, và em Hoa thì uống rượu rất khá, thế nên khi tàn buổi nhậu hôm đó, thì cả 2 đứa đều biêng biêng.

    Biêng biêng thì không nên về khách sạn vội kẻo sinh nhiều cái bất cập, tốt hơn hết là hãy ngồi ở bãi biển ngắm trăng cái đã (hình như hôm đó cũng éo có trăng, biển tối mù thì phải, nhưng mình thích bịa ra trăng cho nó lãng mạn đấy).

    Trong khi mình ngồi gật gù nhìn ngực em ấy thì em ấy luyên thuyên những câu chuyện bất tận. Từ những lần đi biển trước đây với mẹ, với bạn bè, với người yêu.. cho đến những chuyện em ấy buồn bã và đau khổ như thế nào khi mẹ cặp hết người này đến người khác. Và cuối cùng trong buổi nói chuyện hôm đấy em ấy đã tiết lộ một chuyện. Cái chuyện mà mình phải dành cả phần 8 này viết về chuyến đi biển chỉ để tiết lộ về việc đấy. Đại loại như sau:

    Mình đang ngây ngất với hương thơm tỏa ra từ người em ấy, và mắt thì thỉnh thoảng lại liếc trộm bộ ngực ngồn ngộn, sáng lấp lánh dưới anh trăng của em ấy thì đột nhiên em ấy hỏi mình 1 câu:

    – Anh có muốn biết bố em là ai không.

    Mình: Chả phải em nói lớn lên em đã không biết mặt bố rồi sao. Còn không biết bố em sống chết như nào mà.

    – Là mẹ em dặn em không được nói cho người ngoài biết. Trước mẹ em cũng dấu em. Nhưng đến lúc em lớn rồi, hiểu chuyện rồi, khóc nhiều, hỏi nhiều là tại sao con không có bố. Thì lúc đó mẹ em mới nói.

    Im lặng một lúc lâu, em ấy mới tiếp: Bố em hiện đang là.. đấy. (anh em nào tò mò thì tìm lại trong 500 trang "Khiêu vũ giữa bầy gõ". Mình đã tiết lộ thông tin này ở một comment nào đó trong topic đấy. Sau khi biết được đề nghị anh em không tiết lộ, không public trên thread này nhé. Mình khẳng định thread này sẽ bị close bởi mod hoặc mình sẽ drop thread này khi có bất cứ anh em nào công khai thông tin đó ở đây).

    Quay lại câu chuyện giữa mình với em Nhung, nghe em ấy nói lúc đó mình không tin, nghĩ là em ấy bị đang say. Nhưng sau đó, khi giải quyết vụ án, tiếp xúc với đồng chí Hương nhiều, mình mới tin đó là sự thực).

    Do không tin nên mình cứ ậm ừ cho qua chuyện. Hai đứa nói chuyện với nhau một lúc nữa rồi em ấy bảo lạnh đòi về.

    Về đến khách sạn, mình về phòng mình, em ấy về phòng em ấy. Lúc đó dù hơi rượu sộc lên não nhưng mình vẫn đủ tỉnh táo để nhận định rằng. Một đứa con gái, nếu không có tình cảm với thằng con trai, thì chả rỗi hơi đi riêng 2 đứa ra biển.

    Mình biết là nếu mình tiến tới thì mọi chuyện sẽ thuận thôi. Nhưng còn gấu ở nhà, với 4 năm yêu nhau, 4 năm cùng nhau vượt qua bao khó khăn thử thách.

    Mình ngồi đần mặt trong phòng và suy tính rất lâu về chuyện đó. Lúc đó mình chưa đủ cứng như khi tiếp xúc với team gõ, lại đang có một số vướng mắc với gấu, rồi còn đang trong men say, và trên tất cả, mình biết mình cũng có tình cảm với Hoa.

    Ham muốn bùng lên, mình đứng dậy, ra ngoài gõ cửa phòng em Hoa.

    Cửa mở, và em Hoa đứng đó với bộ váy ngủ trong suốt, gợi cảm. Vậy là chút lí trí cuối cùng cũng bị tinh trùng nó ăn mất. Mình không nói gì, bước vào phòng, em Hoa lùi lại, không ngăn cản, để mình bước vào trong. Vừa vào phòng thì mình đóng sập cửa. Lao lại ôm Hoa.

    Không chút phản kháng Hoa ôm lại mình. Môi chạm môi, mùi "hồng xiêm" từ hơi thở của Hoa làm mình phát cuồng. Bế thốc Hoa đặt lên giường, mình kéo tút chiếc váy xuống, để lộ bầu ngực trắng hồng đang căng cứng chờ đời.

    Tay trái mình vòng xuống đỡ lưng Hoa và xoa nhẹ lên ngực trái của em ấy. Tay phải mình luồn dưới chiếc váy đã tụt xuống quá nửa để lần tìm vùng cấm đang ẩm ướt theo từng cái hôn của mình trên ngực phải.

    Hoa nhắm mắt lại và khẽ rên rỉ xen lẫn trong hơi thở đứt quãng.

    Vậy là mình đã đi quá giới hạn và không bao giờ có thể quay đầu lại. Đây là một trong số những chuyện khiến mình ôm hận cho đến tận bây giờ.

    * * *\

    Kể lể thêm một chút ngoài lề. Mấy hôm nay mình nhiều việc, thêm nữa là chuyện cát tặc này cái nội dung xuyên suốt câu chuyện mình muốn kể lại không phải là chuyện cát tặc, mà lại là mối quan hệ giữa đồng chí Hương với đồng chí ấy.. Mà vấn đề này lại quá nhạy cảm. Mình không thể viết mà không động chạm đến được.

    Thế nên mình cứ cân nhắc xem có nên drop không.

    Thêm nữa công việc lại mệt mỏi, và sức nóng của chuyện lại không còn như khiêu vũ giữa bầy gõ nữa nên mình cũng oải. Rất mong anh em động viên và đưa ra phương án để mình có thể tiếp tục. Thật lòng đấy.

    Thân.

    P. S: Một số anh em cứ thắc mắc tính logic về thời gian giữa chuyên này và chuyện khiêu vũ giữa bầy gõ.

    Mình giải thích luôn là chuyện này diễn ra đầu năm cuối năm 2010, đầu năm 2011. Và kéo dài đến cuối năm 2012 khi mình gặp team gõ nhé.
     
  10. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 9:

    "Bấm để đọc"
    Sau khi từ biển về HN, mình tập trung lo soạn bản luận cứ và chuẩn bị hồ sơ để bảo vệ cho những người bị hại trong vụ án. (Bản luận cứ này mình cũng đã công khai trên FB của mình và một số báo). Anh em nào muốn đọc thì inbox địa chỉ mail cho mình nhé.

    Lúc đó mình nghiên cứu hồ sơ với tâm trạng rất tệ. Như đã nói thì toàn bộ cơ quan điều tra, tòa án và VKS tỉnh đã về cùng một phe để bảo vệ con gà đẻ trứng vàng cho chủ tịch tỉnh rồi. Một mình luật sư cũng không thay đổi được gì cả. Biết trước thua mà vẫn phải đánh là một cảm giác không dễ chịu gì.

    Mặc dù tìm ra được rất nhiều điểm mâu thuẫn và bất hợp lý trong hồ sơ vụ án nhưng làm thế nào để VKS và tòa án xem xét nó một cách nghiêm túc và công minh lại là vấn đề nan giải. Cũng vì lí do đó mà sếp mình tỏ ra không mấy mặn mà và giao toàn bộ vụ việc lại cho mình.

    Bơi một mình trong 10 nghìn bút lục làm mình có cảm giác chán nản và tuyệt vọng dần. Dù sao đi trong nữa, lúc đó mình cũng chỉ là 1 thằng sinh viên luật mới ra trường được mấy tháng. Tư vấn những thứ đơn giản như nhà đất, thừa kế, hôn nhân thì còn có khả năng. Chứ đánh một vụ án lớn như thế thì thực sự là quá sức.

    Và như rất nhiều lần khác trước đó, khi gặp khó khăn mình sẽ nghĩ đến người yêu mình. Mất nguyên một đêm nhịn xếp hình để trao đổi toàn bộ nội dung vụ việc với em. Cuối cùng em đưa ra phương án cho mình như sau: "Một vụ án hình sự, Luật sư cần quan tâm đến 2 yếu tố: Hình thức và nội dung.

    Phần nội dung cậu đã làm rất tốt, tớ đọc bản luận cứ thấy có rất nhiều căn cứ để lật lại bản án sơ thẩm. Tuy nhiên luật sư mà chỉ quan tâm đến nội dung thì cũng vứt. Quan trọng nhất là làm sao, buộc thẩm phán hay những cơ quan tố tụng khác phải nghe theo quan điểm của mình trong bản luận cứ. Đó chính là phần hình thức. Giờ mình đều hiểu là toàn bộ cơ quan tố tụng ở tỉnh TH đã về cùng một phe với nhau rồi. Nhưng tại giai đoạn phúc thẩm thì TAND tối cao mới là cơ quan có quyền quyết định. Vậy thì mấu chốt ở đây là làm sao để thẩm phán ở tòa tối cao nghiêng về phe mình"

    Mình ngắt lời: "Nhưng chắc chắn là bên kia họ đã tác động trước mình rồi"

    Gấu:"Đấy là cậu đoán thế, Thời này không phải cứ nhận tiền rồi đổi trắng thay đen như trước được nữa, thẩm phán nói chung đều phải nhìn trước nhìn sau rồi mới đưa ra phán quyết. Trừ những vụ xử kín, xét xử theo chỉ thị. Còn những vụ xử công khai thì cũng không nhiều thẩm phán dám bẻ cong chân lý đâu.

    Còn cái tâm lý chắc chắn thua của cậu là do thông tin bên ngoài rằng thì là: Ông Dụng đứng sau vụ này quen biết rộng. Rồi có chủ tịch tỉnh bảo kê, rồi sau chủ tịch còn có đồng chí to lắm đỡ đầu.

    Sai bét cả. Thực tế thì vụ này chỉ xử có 9 thằng cát tặc. Ngoài ánh sáng cũng chỉ có 7 thằng tứ cố vô thân đó. Những người đứng đằng sau chức vụ càng cao thì người ta càng lo cho bản thân người ta hơn. Nếu có động thì người ta sẵn sàng thì tốt thôi. Và cậu cũng nên đặt mục tiêu cho mình trong vụ án này là giết được càng nhiều tốt càng tốt. Còn những việc khác cậu không nên quan tâm. Vì có quan tâm cũng chả giải quyết được.

    Vậy là xác định đánh 9 thằng cát tặc nhé. 9 thằng này thì tại phiên sơ thẩm, tòa của nó, viện của nó, thì lại chả có 5 tháng tù. Cùng trong tỉnh với nhau, người ta cũng phải nhìn nhau mà xử. Nhưng giờ lên tòa tối cao thì không đơn giản để được như thế nữa. Như mình đã nói, những người đứng sau càng to thì người ta càng hạn chế xuất đầu lộ diện. Vì thế, tớ cho rằng, bọn này có muốn chạy trên tòa tối cao thì thằng Dụng cũng chỉ bơm tiền cho mấy thằng loi nhoi ôm tiền lên thôi. Chắc chắn các đồng chí to sẽ không đánh đổi uy tín và địa vị của họ để đi cứu mấy thằng chân đất mắt toét làm gì.

    Mà tiền thì thẩm phán tòa tối cao họ cũng không nhắm mắt nhận đâu. Họ leo lên được đến đó thì tiền cơ bản không phải là vấn đề quan trọng nhất nữa rồi. Cái ghế đang ngồi họ phải mua bằng rất nhiều tiền mới có, vì thế không bao giờ vì tiền mà họ hi sinh cái ghế đó.

    Vấn đề ở đây là cậu phải làm sao để thẩm phán họ nhận ra được điều đó. Muốn thế, mình phải tấn công trên mọi mặt trận.

    Thứ nhất: Về bản chất thì vụ việc dù đúng dù sai vẫn phải dựa trên cơ sở pháp luật. Vì vậy cậu phải tìm cách chuyển bản luận cứ cho thẩm phán thụ lý.

    Thứ hai: Cần phải đưa dư luận và công chúng vào cuộc để buộc thẩm phán phải nhìn trước nhìn sau khi đưa ra phán quyết. Vậy nên cậu cần chuyển vụ việc này cho báo chí. Nếu có truyền hình vào cuộc nữa thì tốt.

    Thứ ba: Quan trọng nhất là phải khiến mấy vị chóp bu nóng mặt mà chỉ đạo xuống. Việc này mặc dù anh Thắng chị Hương nói họ sẽ lo liệu. Nhưng cậu cũng phải giúp họ một tay. Theo hồ sơ thì mẹ của một nạn nhân là bà mẹ Việt Nam anh hùng đúng không. Cậu tìm cách đưa bà ấy ra Hà Nội. Cho bà ấy làm đơn kêu cứu khẩn cấp gửi những cơ quan sau: Ban bí thư, Ủy ban thường vụ quốc hội, Ủy ban trung ương mặt trận tổ quốc, Văn phòng chính phủ..

    Và quan trọng nhất là thu xếp cho bà ấy cùng với cái danh hiệu bà mẹ việt nam anh hùng ra ngay số 01 hoàng hoa thám ngồi biểu tình và kêu cứu. Đây là cách thức cổ điển nhưng luôn mang lại hiệu quả.

    Giờ thông nhất phương án như vậy rồi. Cậu tiến hành làm đi. Cần tớ giúp đỡ gì thì báo nhé. Giờ cậu định trả công tớ thế nào đây.
     
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này