Những bài văn, câu truyện toàn dấu huyền Tình người Hằng và Huyền là người cùng làng. Hằng làm phòng trà còn Huyền làm bồi bàn nhà hàng bà Hường đầu đường. Huyền hiền lành, nhà nghèo mà giàu tình người. Vì hiền mà nhiều lần bà Hường lườm Huyền càm ràm Huyền khù khờ. Còn Hằng thì bà chiều vì là người đồng lòng cùng bà. Bà Hường bày nhiều trò lừa người nghèo, Huyền phàn nàn thì bà gào ầm: Mày lầm bầm nhiều lời! Huyền đành làm liều. Hằng ngày người nghèo vào nhà hàng, Huyền tìm giò, bò, gà dành phần người nghèo. Thình lình bà Hường nhìn Huyền gầm gừ: Đừng làm càn! Rồi đì Huyền và trừ tiền hoài. Chiều chiều ngoài giờ làm, Hằng về nhà nằm dài nhìn tiền thèm thuồng. Còn Huyền vào nhà thờ chầu hàng giờ thì thầm: Trời lòng lành, nhà Huyền nghèo mà còn nhiều người cần Huyền đồng hành, giờ Người truyền làm gì Huyền này làm liền. Người cười cười truyền rằng: Huyền vào nhà thờ nhiều nhiều. Đừng vì tiền mà làm vừa lòng người đời, đừng thù hằn bà Hường và đừng chần chừ làm nhiều điều lành. Về nhà Huyền hoàn thành lời Người. Ngày ngày vào làng cùi, hòa mình vì tình người, rồi tìm bà Hường tường trình đàng hoàng. Dần dần bà mềm lòng làm hòa cùng Huyền và còn dùng nhiều tiền vì người nghèo. Nhìn bà Hường hiền từ Huyền mừng thầm: Tình người Huyền truyền vào đời làm thành nhiều điều thần kỳ. Đình làng Đình làng nhà mình hình tròn tròn, người làng thường vào cầu tài, còn mình thì vào cầu tình. Chiều chiều là người người về, còn mình thì ngồi chờ người tình. Người tình mình nhà gần đình, gần đầu làng, thường thường chiều chiều là người làng vào nhà người tình mình làm gà. Gà nhà nàng gầy gầy, thường dùng làm gà nhồi. Tình hình là người tình mình toàn rình mình đầu đình. Đình thì dài, làm đồng về nhìn vào đình thình lình người tình mình nhìn mình, mình và chàng cùng cười.. xòa. Ngoài rình mình chàng còn rình gà. Mà rình gà thì nhiều hơn rình mình. Mình thì tròn tròn, gà nhà mình thì gầy gầy, gà gầy là vì chàng rình nhiều. Tình buồn toàn vần huyền! Từ nhiều ngày rồi, mình buồn rầu. Vì người tình mình rời mình rồi. Người tình, từng cùng mình tìm nhiều nhà, mà nhà toàn làm bằng mầu hồng, là mầu Tình mà. Mình chờ ngày mình và nàng cùng "bềnh bồng". Thì rồi.. Vào chiều ngày mùa hè, người tình mình rời mình và tìm thằng già nhà giàu. Mình buồn vì nàng cần gì tình? Nàng cần tiền. Mà nhà mình nghèo thì làm gì mà nhiều tiền.. Nàng cùng người tình già nhà giàu cùng về làm nhà lầu. Từ ngày này, mình nhìn đời toàn là màu vàng, mầu buồn sầu ngàn đời. Càng ngày mình nhìn đời càng đầy hằn thù. Trời! Còn gì buồn bằng tình đầu đời? Rồi nhiều ngày dài.. Và rồi.. Bà mình vời mình về nhà. Mình còn buồn_ "Về thì về, Cần gì?" Mình cùng bà về làng.. Về nhà, hàng ngày, mình ngồi làm nhiều hình thuyền buồm (vì mình nhiều thì giờ). Này là buồm mầu vàng. Này là buồm mầu hồng. Này là buồm mầu cà. Và còn nhiều mầu.. Bà nhìn mình cười hiền hòa. Mình đồng tình cùng bà cười. Còn gì bằng lòng hiền lành người bà. À, nhà mình, ngoài bà, mình còn người dì là dì Mười. Dì Mười thường cùng mình lùa gà tìm mồi ngoài đồng hàng ngày.. Đàn gà nhà mình nhiều, hàng ngàn, mà toàn là gà nòi. Mà này, ngoài đàn gà hàng ngàn gà nòi, nhà mình còn đàn bò, toàn bò vàng. Ngày ngày, mình quần cùng đàn gà, đàn bò ngoài đồng, nhoài người. Chiều chiều. Đàn gà thì tìm mồi. Đàn bò thì tìm "tình", rồi làm.. "hì hì". Mình buồn cười. Vì ngoài đồng trừ mình thì còn nhiều người, Người làm đồng. Vài người làm đồng nhìn đàn bò còn "làm.. èn èn" rồi nhìn vài người đàn bà cười cười.. Tình làng hiền hòa.. Rồi ngày nào, mình nằm ngoài đồng (đừng cười) Mình nằm nhìn bầu trời mà. Trời hiền hòa. Đồng làng mình hiền hòa. Trời về chiều càng bình bình. Mình nằm, người toàn mùi bùn, mùi đồng bằng, và mùi đàn bò.. Mình bàng hoàng! Vì rằng: Đời mình ngoài nàng (người tình làm lòng mình buồn) thì mình còn người bà hiền từ, còn dì Mười, còn người làng, còn vườn nhà, còn đồng làng vàng màu vàng ngày mùa, còn đình chùa truyền từ ngàn đời, còn đàn gà, đàn bò (là còn tiền.. hì hì).. Trời! Đời mình còn gì bằng? Buồn rầu vì tình đầu làm gì? Từ ngày này, mình nhìn đời hoàn toàn là mầu hồng- mầu Tình Người. Thơ toàn dấu huyền Mình đà phiền lòng vì mùa màng tồi tàn Nàng nhà mình thì liên mồm phàn nàn Làm mình cùn, mình bèn.. làm càn, Mình cầm nhiều đồ cùng nhiều vòng vàng Vùi đầu vào cùng nào bài, nào đề Còn lề mề, khề khà cùng bàn đèn.. Rồi dần dần nhà mình toàn người vào.. đòi tiền! Nàng nhà mình buồn rầu thì thầm cùng mình rằng: "Từ nào giờ, mình từng là người đàng hoàng, Đừng vì cùn mà thành người nhà.. thằng Bần"! Nàng càng bàn càng làm lòng mình bàng hoàng Thề từ rày: Chừa bài cùng chừa đề Còn bàn đèn thì đừng hòng mình chừa.. (À, mình nhầm! Mình thề chừa bàn đèn). Rồi mình cùng nàng vùi đầu vào mà làm đồng, Rồi làm vườn (mình trồng nhiều hành và cà). Nhờ đồng lòng, mà dần dần mình dành tiền, Mình từ từ cầm đồ và vòng vàng về. Rồi thì thầm cùng nàng: "Này mình à! Còn thừa tiền là nhờ mùa này mình tài tình, Tiền thừa này mình cầm rồi dùng gì thì dùng..". Nàng nhà mình là người nghiền "truyền hình" Mình bèn thầm dùng tiền đèo "truyền hình" về nhà liền. Nàng nhìn mình vừa mừng vừa trầm trồ: Còn đùa rằng: "Hừm, mình là người chồng.. vàng". Rồi mình và nàng cùng vào giường mà.. cười cười hoài! Xem thêm: Đăng bài kiếm tiền tại nhà Cách kiếm tiền miễn phí trên Binance
Câu chuyện toàn dấu huyền: Nhà bà Hồng gần nhà bà Đào Nhà bà Hồng gần nhà bà Đào. Vì trồng nhiều cà mà nhà bà Hồng dành nhiều tiền và làm nhà nhiều tầng, dần dần thành bà hoàng làng này. Còn nhà bà Đào thì nghèo, vì chồng bà cù lần đòi trồng toàn bồ hòn, mà làng này thì cần gì bồ hòn, và bà Đào nghèo càng nghèo, nhà thì tồi tàn, toàn là lều và mùng. Nhà bà Hồng thì giàu vì nhiều gà và bò, còn nhà bà Đào thì nghèo vì vườn toàn chuồng gà. Chiều chiều, bà Đào thường bần thần ngồi ngoài lều nhìn bà Hồng lùa gà và bò vào chuồng mà lòng buồn buồn vì thèm thuồng. Nhìn vào chuồng nhà mình, chuồng gì mà toàn ruồi, lòng bà Đào càng rầu rầu. Đường vào vườn nhà bà Hồng ngoằn ngoèo, hằng ngày mèo gà và bò thường lần mò tìm đường vào chuồng, nhà bà Hồng giàu thì càng giàu. Rồi ngày kìa, bà Hồng vì thừa tiền làm nhầm nhà vào vườn cà mà thành nhà nghèo. Gà nhà bà Hồng vì mò nhầm đường mà lần vào chuồng nhà bà Đào. Bà Đào từ hồi nhiều gà, hằng ngày đều làm vài nghìn đề, dần dần dành nhiều tiền liền thành nhà giàu. Bà lừa chồng, cày vườn bồ hòn, trồng toàn dừa là dừa. Rồi vào mùa hè, dừa nhiều cùi, nhiều người thèm dừa tìm vào nhà bà, bà Đào càng ngày càng nhiều tiền. Còn bà Hồng thì gầy mòn, ngày ngày vùi đầu trồng cà và ngồi chờ mùa cà, lòng buồn phiền vì nghèo nàn. Dù nhiều lần thèm dừa, bà đành thừ người nhìn vườn dừa nhà bà Đào, buồn buồn tình tình. Rồi bà nhìn vào chuồng gà nhà bà Đào, thì bàng hoàng vì toàn là gà nhà mình. Bà liền đùng đùng vào vườn nhà bà Đào, làm hàng tràng: "Đồ Đào đần, mày nghèo mà hèn, làm trò mèo lùa gà nhà bà vào chuồng nhà mày mà thành giàu!". Bà Đào trừng trừng nhìn bà Hồng: "Mày đừng đùa? Nhà bà dù nghèo thì nghèo, thèm vào lùa gà nhà mày về, gà nhà mày toàn là gà đần, lần lần tìm đường mò vào chuồng nhà bà. Giờ nhà bà giàu rồi, cần gì gà nhà mày, mày làm gì thì làm, đừng nhiều lời!". Bà Hồng cần gì nhiều lời, lừ đừ lùa gà từ chuồng nhà bà Đào về chuồng nhà mình, hằng ngày bà đều trồng cà gần chuồng gà. Rồi dần dần, vườn cà vào mùa, vì thèm cà, bò và mèo hàng đàn tìm về, nhà bà Hồng giàu hoàn giàu. Còn nhà bà Đào thì vì chồng bà toàn đòi trồng bồ hòn mà vườn dừa còn vài hàng, nghèo hoàn nghèo..