Cô vợ xấu xí của nông gia - Hàm Lộ

Thảo luận trong 'Chuyện Linh Tinh ™' bắt đầu bởi Ella zhou, 10 Tháng tám 2021.

  1. Ella zhou

    Ella zhou New Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    0
    CÔ VỢ XẤU XÍ CỦA NÔNG GIA

    [​IMG]

    Hán Việt: Nông Môn Sửu Thê

    Tác Giả: Hàm Lộc

    Trạng Thái: Đang ra

    Thể Loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

    Giới thiệu truyện: Sau khi Hạ Hi xuyên không, cô muốn ông trời đánh sét vào bản thân để mình được chết đi. Xấu thì cũng đã đành, mà còn trở thành mẹ của cậu bé. Điều khiến cô sụp đổ hơn nữa, chính là cô đã gả cho kẻ vong ơn bội nghĩa. Hạ Hi tức giận, muốn ly dị với chồng, cuộc sống của cô gặp nhiều sóng gió, nhưng lại không cẩn thận chọc phải một nhân vật lớn, từ đó cô được sủng ái. Trở thành người cao quý nhất.

    * * *Hoan nghênh các bạn độc giả và đừng quên ủng hộ mình nhé!

    Chương 1: Trở thành mẹ của đứa trẻ
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2021
  2. Ella zhou

    Ella zhou New Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    0
    Chương 1: Trở thành mẹ của đứa trẻ

    Ngụy gia thôn, khí thế hừng hực trong nhà, Hạ Hi đang ngồi chồm hổm trước cửa nhà, trên tay cầm một cành cây mỏng như ngón tay, dạy bé trai bên cạnh viết chữ.

    "Kỳ Nhi, con xem, chữ này đọc là" Kỳ ", là tên của con."

    Trên bàn tay bé nhỏ của Kỳ Nhi cũng đang cầm một cành cây, theo sự dạy dỗ của phu nhân, viết theo từng nét một, viết xong, ngẩng đầu lên, cười với phu nhân một cái, "Mẹ, Kỳ Nhi biết rồi, Kỳ Nhi biết viết tên của mình rồi."

    Thời tiết lạnh giá, cho dù có ánh nắng nhẹ thì mặt và mũi của Kỳ Nhi cũng đỏ lên, nhưng nụ cười rực rỡ trên mặt của cậu bé, như đã đánh tan cái lạnh của thời tiết, khiến cho không gian bỗng nhiên trở nên ấm hẳn.

    Hạ Hi giơ bàn tay trái ra, cưng nựng gò má bên mặt trái của Kỳ Nhi, dùng hơi ấm bàn tay của bản thân sưởi ấm cho gương mặt bé nhỏ của Kỳ Nhi, sau đó lại đổi sang bên phải, "Kỳ Nhi lạnh lắm rồi có phải không? Con viết thêm vài lần nữa rồi chúng ta về phòng."

    "Dạ!"

    Kỳ Nhi gật đầu thật mạnh, rồi bắt đầu cúi đầu xuống chăm chú viết.

    Hạ Hi nhìn thấy, thần sắc dịu dàng.

    "Hạ Thị, cô không biết xấu hổ!"

    Một tiếng mắng chửi sắc bén, từ khoảng cách một bức tường trong nhà truyền qua.

    Kỳ Nhi bị dọa đến run sợ, cành cây trên tay rớt xuống đất, quay đầu, cả gương mặt kinh hoảng, "Mẹ, bà nội đến rồi, mẹ mau vào phòng trốn đi!"

    Mặt Hạ Hi cũng đã biến sắc, còn chưa kịp đứng dậy, một bóng người đi qua từ cánh cửa hình mặt trăng của khuôn viên hai căn nhà đã được liên thông, đi chưa được vài bước đã đi đến trước mặt hai mẹ con, chỉ vào cô mà chửi từ trên chửi xuống, "Hạ Thị, cô không biết xấu hổ mà, hôm nay đã là ngày gì rồi mà người bên mẹ đẻ cô còn chưa đưa tiền qua?"

    "Mẹ.."

    Tuy Hạ Hi không kinh hoảng như Kỳ Nhi, nhưng cả người cũng run rẩy nhẹ, sau khi vội vàng đứng dậy, nhanh chóng nói, "Ba mẹ của con đã đi xa, ba lượng bạc của tháng này sẽ được đưa đến trễ chút ạ."

    Phu nhân không làm nữa, chỉ vào mặt của cô mà mắng, "Trễ nữa là tháng này cũng sắp qua luôn rồi, tôi nói chho cô biết, cô lập tức nhờ người mang mang tin tức này đến nhà mẹ đẻ của cô, còn không đem ngân lượng đến nữa, cô và đứa nghiệt chủng này đợi mà nhịn đói đi."

    Hạ Hi ôm cậu bé vào lòng, hai tay bịt chặt tai của cậu bé, không muốn cậu bé nghe được những lời của phu nhân, cầu xin, "Từ khi ba mẹ của con đồng ý mỗi tháng trợ cấp cho chúng ta ba lượng bạc, đã năm năm rồi, cũng chưa từng bị đứt đoạn, lần này thật sự có chuyện, mới bị chậm trễ, mẹ nhẫn nại đợi thêm mấy ngày nữa, bọn họ nhất định cho người đưa đến."

    "Tôi nghe cái đích cô á!"

    Nước bọt của phu nhân đã phun vào mặt của Hạ Hi, tay thì đẩy hai mẹ con cô, "Mau chóng theo tôi đi ra tìm người đưa tin, ngày mai mà còn không đem ngân lượng đến, mẹ con hai người đừng mong mà có cơm ăn."

    Hạ Hi bị đẩy đến đứng không vững, ngã về phía sau, ngã xuống đất, não sau "toang" một cái bị đập vào cửa, cả Kỳ Nhi cũng bị té đùng lên người cô. "

    " Đồ sao chổi như cô, thứ bần hèn, nếu không phải tôi nể mặt ngân lượng mỗi tháng bên nhà mẹ đẻ cô đưa đến, con trai nuôi của tôi sẽ cưới cô sao, cô còn ở đây đùn đẩy? "

    Nước bọt của phu nhân văng tứ tung, mắng được một hồi, lại không thấy Hạ Hi đứng dậy, tức điên, đưa chân lên đá," Còn dám giả chết với tôi, nhanh chóng đứng dậy mau! "

    " Không được đánh mẹ của con! "

    Thân hình nhỏ bé của Kỳ Nhi đè trên người Hạ Hi, bảo vệ cô thật chặt.

    Phu nhân càng tức điên hơn nữa, cả tay và chân cùng nhau lên, đầu tiên là vài cú đá thật mạnh lên người Kỳ Nhi, thấy cậu bé không nhúc nhích, lại ra tay nhéo," Dám lên mặt với tao, mày phản rồi hả. "

    Kỳ Nhi bảo vệ trên người Hạ Hi, một tiếng cũng không thét.

    Hạ Hi cũng không có phản ứng gì.

    Phu nhân cảm thấy không ổn, lúc trước nếu bà đánh tên nghiệt chủng này thì Hạ Hi đã sớm phản lại, sẽ liều chết bảo vệ cậu bé, hôm nay tại sao lại không nói lời nào, buông tay ra, dùng chân đá vào chân của Hạ Hi," Đừng giả chết với tôi, mau đứng dậy mau. "

    Hạ Hi không nhúc nhích gì, mắt thì nhắm rất chặt.

    Phu nhân bỗng dưng lại dùng sức đá vào chân của cô, nâng cao giọng hơn," Hạ Thị, cô đứng dậy cho tôi! "

    Hạ Hi vẫn không nhúc nhích.

    Trong đầu phu nhân vấy lên ý niệm không lành, rn cầm cập mà đưa tay ra, cúi người, thử hơi thở của cô, rất lâu mới cảm giác được hơi thở yếu ớt của cô, bị dọa đến mặt cũng biến sắc, tuy rằng Hạ Thị hơi quá đáng, nhưng cây run tiền của nhà bọn họ, tuyệt đối không được chết.

    Ổn định lại tinh thần, phu nhân chỉ vào Kỳ Nhi, giọng điệu ác độc," dẫn người mẹ đáng chết này của mày vào phòng, chuyện của ngày hôm nay không được nói ra ngoài, nếu không mẹ con hai người sau này đừng hòng có cơm ăn. "

    Nói xong, phu nhân nhìn cũng không nhìn Hạ Hi, sợ hãi mà quay về nhà của mình.

    Kỳ Nhi chịu đau, ngồi bên cạnh Hạ Hi, lắc lắc con người của cô," Mẹ, mẹ tỉnh dậy đi, mẹ, mẹ tỉnh dậy đi. "

    Hạ Hi nhắm mắt, không nhúc nhích.

    Kỳ Nhi cúi người, sử dụng hết toàn bộ sức lực, muốn vịn Hạ Hi dậy, nhưng bất lực cậu bé còn quá nhỏ, căn bản không có sức lực, vịn không nổi, gấp đến hồ hôi trán cũng chảy ra.

    Nhẹ nhàng đặt đầu của Hạ Hi xuống, về phòng lấy mền, trải bên cạnh Hạ Hi, sau đó ra sức đẩy cô lên đó, như vậy mới thấy được não sau của Hạ Hi sưng một cục lớn, con mắt lập tức đỏ ửng lên, muốn giơ tay sờ, lại không dám đụng, nước mắt chảy ròng rọc xuống.

    Vừa khóc vừa dùng hết sức lực kéo tấm mền, từ từ đẩy Hạ Hi vào trong mền, Kỳ Nhi mệt đến ngồi bệch xuống đất, sau khi hít thở thật sâu, vội vàng bò dậy lại chạy vào trong phòng, lấy hết mền trên giường đặt ngay bên cạnh, cẩn thận lật cô lên trên, dùng tấm mền vừa nãy đắp cho cô, sau đó chạy ra bên ngoài, cầm cây củi nhỏ còn dư trong nhà vào, động tác nhóm lửa thành thạo, đã nhóm được lửa, óng củi trên ngọn lửa đã được chất xong, lấy một cái hũ đã bị rách đựng một ít nước treo ở trên.

    Làm xong những việc này, Kỳ Nhi quay về bên cạnh Hạ Hi canh giữ, đến khi toàn bộ củi đều sắp chát hết, Hạ Hi vẫn chưa tỉnh dậy.

    Kỳ Nhi hoảng sợ, một lần nữa lắc lắc Hạ Hi, tiếng khóc trong giọng nói càng nặng hơn," Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ, mẹ tỉnh lại đi.. "

    Hạ Hi vẫn không mở mắt, không nhúc nhích.

    Nhìn Hạ Hi, lại nhìn đóng lửa sắp cháy hết, Kỳ Nhi do dự một hồi rồi đứng dậy, bước nhanh ra khỏi đó, cầm lấy một sợi dây trên tường, chạy qua khỏi cửa hình mặt trăng, chạy ra ngoài lượm củi.

    * * *

    Hạ Hi bị lạnh thức.

    Mở mắt ra, nhìn thấy ngói nhà màu xanh, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.

    Đã nhắm mắt lại, cảnh trước khi chết hiện lên trước mắt một cách rõ ràng, cô khẳng định, bản thân đã thật sự chết rồi, nhưng mọi thứ trước mắt lại là chuyện gì nữa, chân thật như thế, chân thật đến mức như bản thân vẫn còn sống vậy.

    Chẳng lẽ?

    Hạ Hi bỗng nhiên mở mắt ra, ngồi dậy.

    Cơn đau của não sau truyền đến, đau đến cô không kiềm nỗi" xuyệt "một tiếng, trước mắt bỗng đen lại, cơ thể mềm nhũng, lại ngã ngữa xuống giường lần nữa. Cơn chóng mặt ập đến, nhắm mắt lần nữa, hoãn được một lúc sau mới mở mắt ra lại. Nghiêng đầu, vừa định xem xét tình hình trong nhà..

    Xoạt, xoạt, xoạt..

    Ngoài cửa có âm thanh kì lạ vọng lại.

    Cơ thể Hạ Hi lập tức căng thẳng, toàn thân xơ xác.

    Một hình dáng nhỏ xuất hiện trước cửa, đối lưng với cô, đang ra sức ôm bó củi vào phòng, hình như không có cảm giác Hạ Hi đã tỉnh lại.

    Gác bỏ khí thế xơ xác, Hạ Hi chau mày," Cậu.. "

    Một chữ được nói ra, thì đã bị giọng của bản thân làm hết hồn.

    Kỳ Nhi bỗng nhiên dừng lại, không thể tin được mà nhanh chóng quay đầu, thấy cô đã tỉnh, trong ánh mắt bất ngờ, nhanh chóng vứt ngay sợi dây trong tay, chạy nhanh về phía cô," Mẹ, mẹ tỉnh rồi?"

    Vù vù..

    Trong đầu Hạ Hi vang lên một tiếng.

    Mẹ? Ai? Cô?
     
    Thiênanyeudau thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2021