Truyện VOZ Đang viết - Dầu khí

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 14 Tháng tám 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Tên truyện: Dầu khí

    Tác giả: doithayxx

    Thể loại: Truyện Voz


    [​IMG]
     
  2. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 1:

    "Bấm để đọc"
    Giữa đồng không mông quạnh mọc lên 1 căn nhà. Bảo đấy là căn nhà cổ cũng không đúng vì nhà cổ làm gì có cái nào xây đến 4 tầng. Mà nói đấy là căn nhà xây theo lối hiện đại cũng chả phải bởi lẽ trên nóc nhà lù lù 1 gian cấp 4 xây theo lối miếu cổ rất tông xịt tông với vẻ rêu phong cổ kính như hàng trăm năm không có người ở của cả căn nhà.. Dân trong vùng không hiểu sao cũng tránh xa, không ai lai vãng đến đây. Căn nhà cứ trơ trọ ở đó thi gan cùng tuế nguyệt. Cho đến 1 ngày..

    Chiều muộn, khoảng thời gian mà mặt trời chưa kịp lặn và mặt trăng thì đã nhoi nhoi chuẩn bị mọc. Khoảng thời gian mà người thì chưa kịp về nhà và ma - (nếu trên đời này quả thực có ma) thì đã nóng lòng muốn xuất hiện. Trên con đường độc đạo dẫn vào ngôi nhà, có 1 thằng nhóc già không ra già, trẻ không ra trẻ đang lôi cái vali to đùng lếch thếch lết từng bước. Cái khuôn mặt nửa già nửa trẻ đó đang cau có lại, không biết mệt mỏi vì quãng đường dài hay do lo lắng, thất vọng vì nơi sắp phải đến.

    Sau một hồi loay hoay, cuối cùng hắn cũng lôi được cái vali đến trước cửa căn nhà. Đến gần mới thấy căn nhà không đến nỗi bị bỏ hoang như hắn tưởng tượng. Cái biển hiệu tên công ty và chiếc khóa to cộ cùng bóng loáng tương phản với sự hoen rỉ của cánh cửa sắt khiến hắn tin rằng có sự sống ở ngôi nhà này. Chí ít là trong thời gian gần đây.

    Quăng vali sang một bên, theo 1 thói quen hắn đi 1 vòng quanh ngôi nhà xem xét đánh giá. Căn nhà nằm lọt thỏm giữa 1 khu đất, khu đất nằm lọt thỏm giữa 1 cánh đồng. Lối ra vào duy nhất chính là con đường độc đạo mà hắn vừa đi qua. Nhìn kỹ thì chủ nhân của ngôi nhà trước kia hẳn cũng rất tâm huyết khi xây dựng ngôi nhà này. Có điều lão chủ nhân này chắc là có đầu óc quái dị hoặc giả 1 thằng nhóc 22 tuổi như hắn chưa đủ uyên bác để thẩm thấu được tư duy xây dựng của chủ nhân ngôi nhà này. Nhà không ra nhà, miếu không ra miếu, tây chả ra tây mà tàu cũng chả ra tàu.

    Càng đi càng thất vọng, càng nghĩ càng uất hận. Hắn quay lại trước cửa nhà ngồi phịch xuống đất than thân trách phận. Không biết ông bà già nghĩ gì mà nhét hắn vào làm việc ở đây cơ chứ. Nào là làm dầu khí việc nhẹ lương cao, ngồi mát ăn bát vàng, nào là có ông chú làm to đỡ đầu rồi thì vào trong này thích làm vương làm tướng gì cũng được.

    Cơ mà đời không như mơ.. làm vương làm tướng ở cái đất khỉ ho cò gáy này sao..

    Hắn sẽ còn lầm bầm oán trách bố mẹ lâu nữa nếu như không có tiếng xe máy từ xa vọng lại.

    Phù, chắc thằng Phú lỉnh về rồi đây. Quan hệ của hắn với Phú Lỉnh không phải tầm thường. Bởi lẽ Cụ của thằng Phú lỉnh với ông nội của hắn là anh em ruột. Nên tính ra Phú lỉnh phải gọi hắn là chú. Tiếng là chú cháu chứ 2 thằng bằng tuổi nhau, học cùng cấp 3. Lên đại học thì Phú lỉnh học đại học giao thông còn hắn thì học luật hà nội. Xong ra trường thì 2 thằng đều bị nhét vào làm ở đây dưới sự đỡ đầu của chú hắn - cũng tức là ông của thằng Phú lỉnh. Phức tạp vờ lờ. Ở cái xứ này, câu một người làm quan cả họ được nhờ có bao giờ sai. Chả thế mà dầu khí toàn dân Nam Định và Vinashin thì toàn dân Thái Bình.

    Phú lỉnh lấy bằng đại học trước nên xuống công ty trước hắn độ 1 tuần. Cũng may có thằng cháu vào trước làm hoa tiêu nên hắn về đây cũng đỡ bỡ ngỡ.

    Tiếng xe máy to dần rồi từ đầu đường có ánh đèn pha xe máy hướng vào trong nhà. Nghe tiếng xe máy hắn đã biết mình đoán nhầm. Người đi vào không phải Phú lỉnh. Vì Phú lỉnh đi wave cá, còn đây lại là tiếng xe ga, hơn nữa thì Phú lỉnh phóng xe như điên chứ không chậm rề rề như này.

    Chiếc xe lừ lừ tiến lại gần rồi đỗ xịch trước cửa nhà, chiếu đèn pha thẳng vào mặt hắn. Đệch mợ.. thằng mất dậy nào mà bất lịch sự vậy.

    Xe tắt máy, hóa ra thằng mất dậy đấy lại là 1 đứa con gái. Trời tối nên hắn chỉ nhìn thấy dáng người của con bé đó chứ không thấy mặt. Đã vào đây thì chắc hẳn cũng là người của công ty. Vì là ma mới nên hắn vội đánh tiếng trước: Em chào chị ạ.

    Con bé kia mặt lạnh tanh không đáp lời chỉ lục túi, lấy chìa khóa, mở cổng rồi dắt xe vào. Hắn còn đang ngại ngần không biết phải làm gì thì con bé kia đã đóng cửa đánh rầm 1 cái, bỏ mặc hắn bơ vơ ở bên ngoài.

    Ôi thật vãi chưởng, thế mà ông bà già bảo hắn về đây làm vương làm tướng. Vâng.. Làm vương làm tướng cơ đấy.

    Hắn đứng đuổi muỗi phải đến 1 tiếng nữa thì thằng ôn Phú lỉnh mới về đến. Vừa dựng con wave cá rách nát sang một bên, Phú lỉnh đã cất giọng sặc mùi rượu: Chú đợi cháu lâu chưa. Cháu xin lỗi nhé, cháu xin về mấy lần mà ông sáu với thằng Tâm con cứ ép uống mãi. Xong có tí men lại phóng vội nên đâm bố nó vào gốc cây chứ.

    Cháu nó đã nói thế, thân là bậc cha chú, hắn cũng chả nỡ giận, chỉ chép miệng hỏi han ra vẻ quan tâm: Ngã xe à, chết thật. Thế cái xe có làm sao không. Mai mày đưa chú đi ăn sáng kiểu gì.

    Đã quen với kiểu nói chuyện của hắn, Phú lỉnh chỉ cười rồi vội vã mở cửa rôi ra xách valy cho hắn. Còn hắn thì dắt xe vào cho Phú lỉnh.

    Vừa vào đến nhà hắn đã tò mò: Nhà này còn có người khác ở nữa hả mày.

    Phú lỉnh: Vâng còn cái Dung kế toán, bằng tuổi mình. Nó vào đây cùng ngày với cháu. Chưa thuê được nhà nên ở tạm đây mấy ngày.

    Hắn nghe thế vỗ vai Phú lỉnh: Thế là cả tuần nay mày với nó ở chung đây à. Một nam một nữ.. Nhất mày đấy.

    Phú lỉnh thở dài: Nhất nhì gì chú ơi. Con nhỏ đấy nó dữ lắm. Từ hôm đến đây đến giờ nó nói với cháu chưa chắc được 2 câu. Mà nghe anh Hùng nói nó cũng COCC cỡ bự đấy. Không léng phéng được đâu.

    Hắn chép miệng: Mày thế là kém, càng COCC mày càng phải tấn công mạnh chứ. Biết đâu đổi đời. Một bước lên ông.

    Phú lỉnh: Cháu biết thế, cơ mà mặt nó cứ lạnh như tiền ấy. Cháu cũng bó tay.

    Nghe thế, hắn lắc đầu nhìn Phú lỉnh ra vẻ thương hại: Ừ, cũng tại mày xấu trai quá. Xấu trai làm cái gì cũng khó cháu ạ.

    Phú lỉnh nghe thế cười sằng sặc: Cháu lạy chú. Cháu mà xấu trai thì chú ra cái giống gì. Đấy chú thích thì cháu nhường cả cho chú đấy. Giỏi thì cứ tán xem có được 1 bước nên ông hay nên thằng không.

    Phú lỉnh vừa dẫn hắn lên tầng trên vừa giới thiệu sơ qua về căn nhà cho hắn biết. Nhà có 4 tầng thì tầng 1 được dọn dẹp làm văn phòng công ty. Tầng 2 có 2 phòng thì một phòng lớn của anh Thượng giám đốc. Một phòng nhỏ của anh Hùng kế toán trưởng. Tầng 3 cũng có 2 phòng. Phòng lớn là phòng ngủ của hắn với Phú lỉnh. Phòng nhỏ phòng ngủ của cái Dung. Chết nỗi là nhà xây kiểu dị hơm. Mỗi tầng có 1 phòng tắm mà phòng tắm đấy lại nằm trong phòng ngủ lớn. Phòng tắm ở tầng 2 thì anh Giám đốc độc chiếm rồi nên cái Dung muốn tắm giặt làm gì cũng phải chui vào phòng ngủ lớn của chú cháu hắn rối mới vào được phòng tắm.

    Vậy nên lúc hắn và Phú lỉnh lôi được vali lên tầng 3 chui được vào phong thì thấy đèn phòng tắm sáng và tiếng xả nước trong đó. Vốn dĩ đầu óc đen tối nên nghe Phú lỉnh nói đến đoạn phòng tắm chung hắn tí nữa thì xịt máu mũi. Vừa xếp đồ vào tủ, thỉnh thoảng hắn lại liếc mắt về phía phòng tắm. Thấy thái độ của hắn, Phú lỉnh cười nói nhỏ: Chú đừng có tưởng bở, cái Dung nó thuê phòng tắm ở bên ngoài. Về đây chỉ để giặt đồ thôi.

    Như để mình chứng cho Phú lỉnh, cửa phòng tắm bật mở và cái Dung bê chậu quần áo bước ra ngoài. Lúc này đèn sáng hắn mới có điều kiện nhìn kỹ. Dung không quá xinh nhưng khuôn mặt sắc lạnh kiêu kỳ. Mặc dù mặc đồ ở nhà nhưng nhìn nó vẫn có vẻ gì đó sang trọng quý tộc. Có điều thân hình của nó thì lại chả phù hợp với khuôn mặt. Người ta bảo ngực lép thân hình mảnh dẻ thì nhìn cao sang quý phái. Cơ mà cái Dung thì ngược lại. Nếu cứ xét cái tiêu chí thân hình như trên thì chắc hẳn cái Dung này còn lâu mới đạt đến ngưỡng bình thường chứ nói gì đến cao sang quý phái. (Nói thế cho anh em tưởng tượng thôi chứ nói toẹt ra thì phàm phu tục tử quá).

    Cái Dung không liếc hắn với Phú lỉnh đến một cái, chỉ bê chậu quần áo lạnh lùng bước ra khỏi phòng.

    Hắn chép miệng thờ dài: Người đâu mà giặt quần áo nhìn cũng sang vậy chớ.

    Phú lỉnh dọa dẫm: Chú léng phéng vừa thôi, cháu báo cô Thư thì tan xác đây.

    Thấy Phú lỉnh nhắc đến Thư, hắn đành cừoi trừ: Thì tao nói thế chứ có ý định gì đâu. Làm thằng trai mà thấy gái không có cảm xúc gì thì hóa ra bị bê đê à.

    Phú lỉnh: Biết thế, cơ mà cháu cứ dặn trước là chú tha cho em Dung, con thầy em bạn, gái cơ quan. Mà em này lại COCC đấy. Không khéo lại rách việc.

    Hắn ngắt lời: Đệch, tao với mày nói chuyện cứ như kiểu thích là lôi em ấy ra thịt được ấy nhỉ. Đến liếc mắt nó còn đéo thèm liếc.. ở đấy mà tha mới chả không tha.

    * * *

    Tắm rửa xong, hắn ra ngồi tán phét với Phú lỉnh. Nhờ Phú lỉnh nói tình hình công ty cho hắn biết, vì rằng là hắn chỉ biết xách đít về đây thôi chứ có biết đây là cái quái gì đâu. Còn tưởng vào dầu khí là vào làm ở cái nhà to đùng chỗ Láng Hạ đối diện rạp chiếu phim quốc gia.

    Đến lúc nghe Phú lỉnh nói hắn mới vỡ lẽ. Hóa ra cái tòa nhà ở Láng Hạ đấy là trụ sở của tập đoàn dầu khí. Gọi là tập đoàn vì rằng là nó có rất nhiều công ty con. Bắt nguồn từ việc bác # bác ấy hút dầu lên bán. Vì chỉ việc hút dầu thô lên và xuất ra nước ngoài mà chả phải làm gì nên lãi lúc đầu rất khủng. Cơ mà lãi bao nhiêu đều phải nhập vào ngân sách nhà nước hết nên các bác ấy chả được gì. Vậy nên các bác ấy mới nghĩ ra cách là xin giữ lại một phần lãi để tái đầu tư. Đợt đấy lại đúng dịp bác X nhà ta mới lên và đang muốn đưa Việt Nam phát triển theo đường lối của bác Park Chung Hee bên Hàn xẻng tức là phát triển dựa trên đầu tàu là các tập đoàn lớn. Vậy nên bác X mới bất đèn xanh cho việc thành lập một loạt các tập đoàn lớn như Vinashin, Vinaline, hay Tập đoàn dầu khí của bác #.

    Thành lập tập đoàn tức là bác # được giữ lại phần lớn nguồn thu từ khai thác dầu khí và rót vào hàng loạt các công ty con kiểu như: Tài chính dầu khí (PVFC), Điện lực dầu khí (PVP), Bảo hiểm dầu khí (PVI), Vận tải dầu khí, kỹ thuật dầu khí..

    Hắn và Phú lỉnh được nhét vào một trong số đó: Xây lắp dầu khí (PVC).
     
  3. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 2:

    "Bấm để đọc"
    Có tí men trong người nên ngồi nói chuyện 1 lúc quay ra đã thấy Phú lỉnh ngủ lăn quay từ đời nào. Mà thằng này xấu thói, lâu lâu lại thấy nó ngáy rống lên như rít thuốc lào. Hắn nhìn Phú lỉnh lắc đầu ngán ngẩm: Đêm nay sẽ là 1 đêm dài rồi.

    Hắn vốn cũng chả phải công tử nhà giàu, cuộc sống cũng lăn lộn bôn ba nhiều. Cơ mà hắn có 1 thói quen không bỏ được. Đấy là phải ngủ 1 mình, tắt đèn tối thui và.. yên tĩnh. Vậy mà đêm nay lại phải ngủ cùng với thằng con rời ngáy ầm ầm như này. Khốn nỗi, thà nó ngáy liên tục thì nằm 1 lúc nó cũng quen chắc cũng cố chợp mắt được. Đằng này nó cứ im im độ dăm mười phút xong tsb nó lại rống lên như bị chọc tiết. Thế thì bố thằng nào ngủ được. Thật bất hạnh cho con nào sau này lấy phải thằng Phú lỉnh - hắn âm thầm nguyền rủa.

    Nhưng con nào bất hạnh đấy là truyện sau này, còn hiện tại thì đêm nay hắn mới chính là thằng bất hạnh. Hắn lấy điện thoại ra, cố đọc vài chương truyện cho già già mắt, may ra ngủ được chăng.

    11h, quả thật đọc truyện cũng có tí công hiệu, cộng thêm cả ngày đi đường dài, người mệt mỏi rã rời, hắn vứt điện thoại sang 1 bên, nhắm mắt thiu thiu ngủ. Ơn giời, hình như thằng phú lỉnh ngáy nhiều cũng mệt nên cũng cỡ 15p rồi không thấy ho he gì nữa.. Hắn mừng thầm.

    Hắn vừa thiếp đi thì hình ảnh căn nhà giữa đồng vắng ùa vào đầu hắn. Hắn thấy hắn đang đứng trước tòa nhà như lúc chập tối. Nhưng không có ai đến mở cửa cho hắn. Đột nhiên hắn thấy mình đi xuyên qua được cánh cửa, vào trong nhà. Hành lang tối ôm và có một bóng người phía trước đang gọi hắn. Bóng đó thì rõ ràng là con gái, mà con gái thì hắn có bao giờ từ chối. Hắn tiến đến gần. Hắn muốn nhìn thấy mặt đứa con gái đó. Nhưng càng đến gần thì đứa con gái đó càng lùi xa. Hắn chạy nhanh hơn, xuyên qua các bức tường, các căn phòng. Bất chợt hắn thấy mình đang đứng trong một gian phòng nhỏ, tối om. Và đứa con gái kia thì đã biến mất. Hắn đang dáo dác tìm xung quanh thì chợt thấy trong góc phòng có một đôi mắt sáng quắc đang nhìn hắn. Hắn hét lên nhưng thấy miệng cứng ngắc, không phát ra tiếng. Và rồi.. khò khò khò.

    Tiếng ngáy của Phú lỉnh làm hắn choàng tỉnh giấc trở lại với thực tại. Mồ hôi ướt ròng ròng, Hắn mở trừng mắt, cố xua cái giấc mộng kỳ dị vừa rồi. Hắn thấy mình đang nằm quay mặt vào tường. Và trong phòng thì không hiểu sao sáng lắm, anh sáng hắt bóng hắn lên bức tường trước mặt. Hắn quay người lại thì thấy cửa sổ mở toang. Chắc hôm nay giữa tháng nên trong phòng tràn ngập ánh trăng. Bình thường thì cảnh trăng vào cửa sổ đòi thơ này hẳn sẽ lãng mạn lắm. Có điều cơn ác mộng vừa rồi khiến hắn thấy nó kỳ dị. Ánh trăng dường như không làm căn phòng bớt tăm tối hơn mà chỉ khiến những góc khuất - nơi ánh trăng không len lỏi đến được trở nên mờ ảo. Tiếng dế hòa cùng tiếng êch từ ngoài đồng theo gió đưa vào càng làm mọi thứ thêm ma mị.

    Hắn vốn dĩ không phải đứa nhát gan nhưng hình ảnh trước mặt cũng khiến hắn gai gai người. Thằng chó Phú lỉnh đã thôi ngáy. Hắn lại nhắm mắt, cố tìm lại giấc ngủ và thầm hi vọng không gặp cơn ác mộng lúc trước nữa. Nhưng cứ nhắm mắt lại thì cái hình ảnh trong mơ lúc nãy lại ám ảnh hắn. Hắn cứ như nhìn thấy cái bóng áo trắng phía trước và cả đôi mắt đang từ góc phòng nhìn ra nữa. Nằm một lúc, đầu nặng chình chịch hắn có vẻ như thiếp đi.

    Khò.. khò..

    TSB thằng chó chó chết này, hắn vừa lầm bầm chửi vừa quay người lại định đạp cho Phú lỉnh 1 cái. Rồi hắn thấy lạnh xương sống.. Một cái bóng trắng lướt ra khỏi phòng. Chính cái bóng xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Hắn vội nhắm chặt mắt lại và tự nhủ: Chắc mình đang mơ. Nhưng đây rõ ràng đâu phải mơ, hắn đang thức mà. Mồ hôi hắn toát râ đầm đìa. Hắn ngồi nhổm dậy lay Phú lỉnh: Phú.. dậy mày.. dậy..

    Phú lỉnh ú ở: Gì vậy chú..

    Hắn: Hình như có trộm.

    Phú lỉnh gắt: Chú bị dở à, Có mỗi cái cửa cháu khóa 2 cái khóa to vật. Có bố trộm cũng không vào được. Chắc chú lạ nhà nên mơ linh tình đấy.

    Vốn dĩ hắn cũng bán tín bán nghi, nên lời nói của Phú lỉnh làm hắn tẽn tõ nghĩ lại: Trộm đếch gì mà lại mặc áo trắng. Lại còn giống trong giấc mơ chứ. Chắc do hắn nửa mê nửa tỉnh tưởng tượng ra thôi. Nghĩ vậy hắn thôi không gọi Phú lỉnh nữa. Nhưng giờ bảo hắn nằm xuống ngủ tiếp khác nào đánh đố.

    Ngẫm nghĩ 1 lúc hắn dậy đóng cửa sổ cho trăng khỏi chiếu vào. Và bật đèn trong phòng sáng trưng. Được cái thằng phổi bò Phú lỉnh nó cũng đếch quan tâm. Vân ngáy pho pho.

    Làm thế rồi nhưng suốt cả đêm hắn vẫn chả ngủ được. Chắc phải đến gần sáng hắn mới thiếp đi..

    Khi hắn tỉnh dậy thì trời đã sáng từ lâu, trong phòng còn mỗi mình hắn, Phú lỉnh không biết đã đi đâu. Hắn uể oải ngồi dậy, nghĩ lại giấc mơ đêm qua mà cười khan tự giễu mình: Trước giờ hắn đâu phải đứa yếu bóng vía, không hiểu sao đêm qua lại như vậy.

    Rửa qua cái mặt hắn đi xuống dưới nhà. Hai cái xe máy đều không còn và.. cửa thì khóa ngoài. Tổ sư, bọn mày dốt bốn mày ở trong này như chó thể hả.

    Cơ mà chửi xong thì hắn bắt đầu thấy rờn rợn. Mọi thứ trong căn nhàn này nó cứ âm u thế éo nào ấy.

    Hắn đi quanh tầng 1, dòm ngó mấy cái máy tính, máy in với mấy cái đồ văn phòng, xong tự suy đoán xem mình sẽ ngồi làm việc ở đâu. Đi được 1 vòng, thấy không khí trong phòng ngột ngạt, hắn chạy ra mở cửa sổ. Một cơn gió mát thổi vào phòng làm hắn thấy dễ chịu hắn. Bên ngoài cửa sổ là một cánh đồng, nói đúng hơn là một cái đầm, nhưng do nước cạn nên nó còn trơ toàn bùn đất nứt nẻ. Cảnh trong nhà đã tiêu điều, cảnh bên ngoài còn điêu tàn hơn, hắn ngó mắt nhìn ra xa, phía bên kia cánh đồng có một miếng đất cây cối um tùm. Khuất đằng sau hình như có một ngôi nhà tranh.. và.. hắn giật mình đánh thót 1 cái. Khi thấy trên phần đất bên cạnh ngôi nhà có 1 người đang ngồi, không phải ngồi.. hình như là quỳ. Hai tay chống xuống đất và.. ánh mắt đăm đăm nhìn hằn..

    Ánh mắt đó.. nó như cái ánh mắt hắn gặp đêm qua trong giấc mơ. Ám ảnh. Hắn vội thụt người lại khỏi khung cửa sổ, quay vào trong phòng. Nhưng giờ thì quả thực hắn thấy sợ. Người đàn ông đó là ai, tại sao lại quan sát hắn như vậy. Hắn không nghĩ được nhiều nữa. Ở trong căn phòng kín với hắn lúc này quả là cực hình. Mà cửa thì khóa. Hắn chớt nghĩ phải chạy lên trần nhà. Lên trên đó có lẽ sẽ thoáng. Vội vàng leo 3 tầng, Khi bước chân lân bậc thang tiếp theo hắn mới nhớ ra. Đúng rồi, tòa nhà này có 4 tầng, sao hôm qua thằng Phủ lỉnh không nói ai ở trên tầng 4 nhỉ. Hắn leo chậm lại. Khi leo đến bậc thang cuối cùng.. hắn ngửi thấy mùi khói hương..

    Tầng 4 tối mò. Đang là ban ngày mà không có chút anh sáng nào lọt vào. Hắn lập cập rút điện thoại bật đèn flash. Ánh sáng quét ngang căn phòng. Cả tầng 4 không bày biện gì ngoại trừ.. 2 cái bàn thờ. Chả hiểu sao hôm nay hắn lại run thế, xong nhìn 2 cái ban thờ hắn mới chợt nhớ ra cái miếu trên nóc tòa nhà. Đây chắc là tầng chủ nhà làm nơi thờ tự rồi. Bình thường mọi nhà đều dùng tầng thượng làm nơi thờ tự mà. Hắn tự trấn an mình.

    Hắn chiếu đèn và tiến tới ban thờ to nắm giữa gian. Một.. hai.. ba.. hắn đếm được 7 bát hương.

    Hắn tiếp tục chiếu đèn, cạnh đó, có 1 ban thờ nhỏ hơn. Trên đó chỉ có 1 bát hương duy nhất, và 1 di ảnh. Ánh đèn chiếu đến khung ảnh.. Đó là ảnh 1 đứa con gái.. mặc áo trắng.
     
  4. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 3:

    "Bấm để đọc"
    Ở trong một căn phòng tối om cùng với 2 cái bàn thờ, thêm cả cái di ảnh của người con gái mặc áo trắng ám ảnh đêm qua nữa, Có là người gan ly đến mấy thì chắc cũng phải sởn gai ốc, lạnh xương sống. Đằng này hắn lại vốn là người yêu màu tím, sống nội tâm, hay khóc thầm..

    Thế nên trước tình cảnh đó, mặt hắn cắt không còn giọt máu, vội vã chạy xuống dưới nhà.

    Ơn trời, xuống đến tầng 2 hắn đã nghe thấy tiếng xe máy. Xuống đến tầng 1 thì cửa mở, và vị cứu tinh của hắn chính là.. em Dung.

    Thấy bộ dạng hớt hở hớt hải của hắn, Dung chỉ chớp mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng kiêu kỳ như hôm qua. Còn về phần mình, hắn thấy ánh sáng và thấy người thì tự nhiên sự dũng cảm quay trở lại. Hắn cười tự giễu mình và hơi thấy xấu hổ. Chả hiểu tại sao lại có thể hoảng hồn vì những thứ vớ vẩn như vậy được. Làm mất mặt với người đẹp quá.

    Hắn vội vuốt vuốt tóc, nói vài câu xã giao với Dung cho đỡ ngượng: Sáng sớm đã đi đâu vậy cậu. Mà sao không ai để chìa khóa lại cho tớ.

    Cái Dung có vẻ hơi bất ngờ khi thấy hắn dám bắt chuyện. Nhưng nó vẫn trả lời một cách chỏng lỏn: Tôi đi đâu kệ tôi, liên quan gì đến ông. Còn chìa khóa ông hỏi thằng Phú ấy. Sao lại hỏi tôi.

    Vốn quá quen với việc bị gái hành, hắn chả coi thái độ lấc cấc của cái Dung vào đâu, mà với thân phận là đồng nghiệp cùng công ty, hắn vẫn thản nhiên hỏi tiếp: Tại sáng dậy tớ đã không thấy thằng Phú đâu. Nó đi trước hay cậu đi trước vậy.

    Thấy thái độ chỏng lỏn của mình không khiến thằng ất ơ này thôi bắt chuyện, cái Dung trừng mắt nhìn hắn một cái rồi im lặng không nói gì

    Thật từ thủa cha sinh mẹ đẻ ra đến giờ, tiếp xúc gái nhiều mà những đứa đành hanh đanh đá hắn gặp cũng không ít (Điển hình là Thư) nhưng hắn chưa thấy đứa con gái nào chảnh chó, bất lịch sự như cái con này.

    Cái kiểu con này thì một là từng bị thằng nào phụ tình nên quay ra căm hận đàn ông, hai là nhà giàu, quyền thế, quen được nuông chiều từ bé nên tư tưởng bố đời, không coi ai ra gì.

    Có điều hắn vẫn thấy nghi nghi, hắn luôn cảm thấy cái Dung đang cố tính tỏ ra như thế, cố tình không muốn tiếp xúc, thân cận với ai. Bởi lẽ người bình thường, dù có bố láo vô học đến mấy thì việc giao tiếp tối thiểu cũng không đến mức cục xúc thô lỗ như con này. Hắn còn đang âm thầm đánh giá thì con Dung đã ngoe nguẩy cái mông vĩ đại bước lên cầu thang rồi.

    Phải cố gắng lắm hắn mới rời mắt ra khỏi cái cặp mông đó, lắc đầu xua tan mấy cái ý nghĩ đen tối, hắn mở cửa bước ra ngoài. Nhớ lại cái ánh mắt quái dị theo dõi hắn từ ngôi nhà phía bên kia cánh đồng. Hắn vòng ra bên phải ngôi nhà, tiến sát đến mép ruộng nhòm sang ngôi nhà lúc này. Nhưng giờ thì chả còn ai ở đó. Mà hắn cũng nhận ra ngôi nhà đó cũng xơ xác tiêu điều, chả biết thực sự có ai ở trong đó hay không nữa.

    Đứng 1 lúc thì hắn thấy đói, liếc đồng hồ thấy cũng 8h rồi mà thằng Phú lỉnh nó vẫn chưa về. "Mẹ, cháu với chắt, nó để chú nó nhịn đói thế này đây" Hắn vừa lẩm bẩm chửi vừa lếch thếch quay vào nhà.

    Vừa may lúc đấy có tiếng xe máy chạy vào. Không chỉ một mà là 2 cái.

    * * *

    Ngoài con wave ghẻ của Phú lỉnh, chiếc SH còn lại có 2 đứa. 1 thằng nhóc tóc vàng hoe, lùn tịt, mặt choắt, chở đằng sau là 1 con nhỏ khá xinh cơ mà ăn mặc dị hợm, nửa quê nửa tỉnh đúng kiểu gái đú.

    Phú lỉnh vừa đưa cho hắn cái bánh mỳ pate vừa giới thiệu: Đây là Tâm, đội phó đội 6, đang thi công nhà máy cho công ty mình. Còn đây là em Linh, bạn gái Tâm.

    Hắn nghe Phú lỉnh giới thiệu, xong lại nhớ vụ thần hồn nát thần tính đêm qua mà suýt phì cười. 2 đứa này nhìn cũng có nét cô hồn các đảng, hợp với cái tên tâm linh.

    Phú lỉnh giới thiệu tiếp, giọng kéo dài ra như kiểu MC giới thiệu minh tinh: Và trân trọng báo cho chú biết, anh Tâm đây là cháu ruột của sếp Thảo Tổng Giám đốc công ty mình.

    Thằng Tâm cười cười, mặt có vẻ khá thỏa mãn khi thấy em Linh quay ra nhìn nó với anh mắt hâm mộ, đoạn Tâm quay ra vỗ vai hắn: Nghe nói cậu là cháu ruột anh Hiệp phó Tổng. Anh em mình mà phối hợp với nhau cứ gọi là đốt cháy cái đất HM này.

    Nghe thằng Tâm nói vậy hắn há hốc mồm ngạc nhiên, hết nhìn Phú lỉnh lại nhìn Tâm con. Sao trên đời có thể loại người lố lăng như này. Ko phải là 2 đứa nó đang diễn trò trêu hắn chứ.

    Ko biết làm thế nào cho đẹp lòng ông kễnh con này, hắn đành nhai bánh mì cười cầu tài. Chắc thấy mặt hắn nhìn ngu ngu nên Tâm con mất hứng, nó quay sang em Linh, giọng khệnh khạng: Chú anh cử anh về đây tiền trạm trước. Khả năng sắp tới công ty chú anh sẽ quy hoạch toàn bộ vùng này thành khu công nghiệp. Lúc đấy đất khu này có giá, nhà em lại đổi đời.

    Cái Linh đáp giọng õng ẹo: Eo, đổi đời gì anh ơi. Có mấy sào ruộng có bán hết cũng chả được bao nhiêu. Em cứ bám lấy anh thôi.

    Tâm con nghe thế lại cười sằng sặc.

    Nghe bọn Tâm Linh này diễn hề, hắn chỉ muốn nộn mợ nó cái bánh mì trọng bụng ra thôi.

    Thấy vẻ mặt nhăn nhó của hẳn, Phú lỉnh tỏ vẻ quan tâm: Cháu xin lỗi nhé, sáng nay cháu phải ra công trường xem mấy cái máy khoan cọc nhồi nó làm được đến đâu rồi. Không đưa chú ăn sáng được.

    Hắn đáp giọng nửa đùa nửa thật: Không ăn sáng được thì cũng phải để chìa khóa ở nhà chứ. Mày nhốt chú mày ở nhà như nhốt chó thế hử.

    Phú lỉnh: Ơ, cháu tưởng em Dung ở nhà với chú. Mà xe máy em ấy vẫn đây thôi.

    Hắn: Nó cũng đi từ sáng, vừa mới về trước mày có một tí. Tao bị nhốt từ sáng đến giờ. Sợ ma vờ lờ.

    Hắn nói xong thì cười hềnh hệch, ý là câu đấy chỉ là câu nói đùa. Chứ để bọn nó biết hắn sợ ma thật thì có mà nhục mặt

    * * *

    Viết đến đây thì mình thấy mình không có năng khiếu viết văn. Sử dụng ngôi thứ 3 khi kể chuyện thấy khó quá. Nên mình quyết định quay lại sử dụng ngôi thứ nhất. Anh em thông cảm cho sự đường đột này nhé.

    * * *

    Thấy tôi nói thế, cái Linh chợt xen vào: Khiếp, anh bị nhốt trong nhà này một mình, không bị ma ám mới là lạ đấy.

    Thằng Phú đột nhiên quay ra hỏi:

    - Em nói thế chứng tỏ trước đây nhà này có chuyện gì xảy ra à?

    Cái Linh hạ giọng vẻ bí hiểm: Ơ, thế lúc thuê nhà không ai nói gì cho các anh biết à.

    Rồi nó tự nói: Mà chắc cũng chả ai dám nói đâu.

    Kiểu nói chuyện ỡm ờ của cái Linh khiến không chỉ tôi mà ngay cả thằng Tâm cũng sốt ruột, nó quay sang gắt: Có chuyện gì thì nói mẹ nó ra đi, úp úp mở mở, ngứa cả đít.

    Cái Linh quay ra lườm thằng Tâm một cái, nhưng cũng không dám cãi lại. Nó nói, bằng cái giọng thì thào: Trước đây nhà này có người chết, không phải chết thường, là treo cổ tự tử, mà không phải người bình thường tự tử, là gái trinh.

    Nghe cái Linh nói, tôi nghĩ đến bóng áo trắng đêm qua mà rợn tóc gáy. Quay sang thấy thằng Phú mặt cũng tái mét không nói năng gì. Duy có Tâm con là vẫn bô bô: Đéo mẹ, tưởng cái gì, thời buổi này còn tin 3 cái chuyện vớ vẩn.

    Cái Linh cãi lại: Không vớ vẩn đâu, các anh ở xa đến nên không biết chứ, cả làng em chả ai dám đến gần cái nhà này đâu.

    Tâm: Thì hôm nay em vào trong nhà rồi đấy thôi. Có bị làm sao đâu. Mà còn thằng Phú nữa. Nó ngủ ở đây cả tuần rồi. Vẫn sống sờ sờ đấy.

    Linh cãi: Ban ngày, với lại yêu anh em mới dám vào. Chứ bình thường bố bảo em cũng chả dám lai vãng. Mà anh Phú ngủ ở đây có thấy gì không?

    Phú lỉnh ấp úng: Thấy gì là.. thấy gì.

    Tâm cười: Là có thấy cái bóng áo trắng nào đi dạo loanh quanh trong nhà không ấy.

    Phú lỉnh lặng thinh không nói gì. Thấy thái độ phú lỉnh như vậy, tôi đâm chột dạ. Có khi nào Phú lỉnh cũng nhìn thấy những cái mà tôi cũng nhìn thấy hay không. Mà nếu thế, thì chứng tỏ chuyện đêm qua không phải là mơ rồi. Cái quái gì đang diễn ra ở ngôi nhà này vậy?
     
  5. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 4:

    "Bấm để đọc"
    Gác cái chuyện ma mị lại, kể đến chuyện đi làm của tớ nhá. Nhưng mà anh em đừng quên mấy cái tình tiết tớ kể 3 phần đầu. Nhớ đừng có quên đấy.

    Giờ thì nói về việc đi làm. Trước khi đi làm thì tớ nói sơ qua về công ty tớ, chap 1 cũng nói sơ qua rồi đấy. Nhưng giờ nói rõ hơn nhé.

    Công ty tớ là 1 công ty con của PVC. Vâng đúng cái PVC mà Mr Th từng làm chủ tịch HĐQT ấy. Và thời gian tớ vào thì cũng là lúc Mr # đang là chủ tịch Tập đoàn với cả đang ngấp nghé nhảy sang con đường chính trị.

    Ghê vãi, giờ ngẫm lại mới thấy ông thầy bói ngày xưa nói chuẩn. Ngày xưa lúc tớ còn bé ấy, mẹ tớ đi xem bói chỗ ông thầy giỏi nhất nhì thành Nam. Ông ấy bẩu tớ sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Mà quả đúng thế thật, hồi tớ sinh đúng năm thóc cao gạo kém, cả nhà tớ đói mốc mồm lên chả có gì ăn. Xong đến khi lớn lên đi học thì đúng năm cải cách (mà thật ra các bác nhà mình năm đéo nào chả cải cách, tớ nại ra thế để chứng tỏ rằng tớ lớn lên gặp thời loạn lạc thôi *Cười nham hiểm*). Đến lúc đi làm thì đúng vào giai đoạn đấu đá của mấy bác trên thượng tầng, xã hội như cãi bãi chiến trường. Mà tớ thì lại nhảy vào đúng cái chiến trường chính. Đẫm máu và khốc liệt hơn bất cứ chiến trường nào khác.

    Tất nhiên là bây giờ ngồi nhìn lại thì thấy thế thôi. Chớ lúc đó zăng bu pha lô. Ngây thơ, trong sáng, Có biết cái mợ gì đâu.

    Đệch, lại lan man. Đang nói về công ty. Như đã trình bày với anh em ở chap 1 về lý do tại sao các bác ở trển các bác ấy lại vẽ ra hàng loạt công ty con ở dưới. Là bởi vì các bác ấy muốn sử dụng tiền thu được từ hút dầu mỏ lên bán, khỏi phải nộp về ngân sách nhà nước. Và tất nhiên đã lập ra các công ty con ở dưới thì kiểu gì các bác ấy chả chấm mút được tí (hoặc nhiều tí) từ cái tiền đầu tư ấy. Nếu không chấm mút thì có bán cha đi cũng éo lấy đâu ra tiền mà chạy lấy cái chức thượng thư sau này. *cười nhạt*

    Cấp trên đã thế, bảo sao cấp dưới không noi theo. Bác # đã thành lập ra 1 loạt các công ty con PVC, PVI, PVFC.. thì đệ tử của bác # ở dưới cũng theo đúng quy trình để thành lập ra 1 loạt các công ty con của công ty con tức là công ty cháu ấy. Thế nên khi Mr Th ngồi vào cái ghế chủ tịch HĐQT của PVC, bác ấy lập tức ra chỉ thị thành lập PVC land, PVC HN, PVC ME.. Cứ mỗi 1 cái công ty Mr Th thành lập ra là 1 cái vòi bạch tuộc để bác ấy "kiếm tí" cho cuộc chạy đua vũ trang lên vị trí cao hơn.

    Đấy tớ về làm cho 1 cái vòi bạch tuộc như vậy đấy. Với cái bằng cử nhân luật thì tớ được sắp xếp vào làm ở phòng tổ chức nhân sự. Vị trí này mặc dù không "mặn" bằng mấy chỗ bên phòng vật tư với phòng kinh tế. Nhưng bù lại tớ biết được nhiều chuyện thâm cung bí sử trong công ty. Thế mới có chuyện ngồi kể cho anh em bây giờ đây.

    À tiện nói về vị trí, tớ cũng báo cáo luôn với anh em là cái thằng Phú lỉnh cháu tớ thì được sắp xếp vào làm ở phòng vật tư. Em Dung "múp" (*cười dâm đãng*) thì được xếp ở phòng kế toán. Còn thằng Tâm đĩ thì làm ở dưới đội thi công - 1 đơn vị của công ty.

    Lại nói tớ vào công ty này đúng giai đoạn đầu mới thành lập, mọi thứ còn ngổn ngang. Nhân sự thì ít và lỏng lẻo. Mỗi phòng ban, trừ trưởng phòng chỉ có 1, 2 thằng làm việc chính. Phòng tớ thì có 1 ông trưởng phòng tên Dũng, nhưng ông này vốn dĩ là phó phòng tổ chức của PVC, ông ấy được cử xuống kiểu kiêm nhiệm, giúp đỡ công ty con trong quá trình thành lập ban đầu thôi. Sau khi thành lập xong ông ấy sẽ rút về (chứ ngu gì đổi chức phó phòng công ty mẹ lấy trưởng phòng công ty con ở cãi chỗ khỉ ho cò gáy này). Cũng bởi kiêm nhiệm nên thỉnh thoảng ông ấy mới xuống, còn lại toàn chỉ đạo tớ từ xa thôi. Tóm lại là sau khi tớ vào được 1 thời gian thì mọi công việc liên quan đến tổ chức nhân sự đều phải qua tay tớ. Lúc đầu tớ rất trong sáng, làm ăn nghiêm chỉnh chấp hành đúng chủ trương của Đ và nhà nước nhưng sau 1 thời gian nhìn trước nhìn sau tớ mới thấy mình dại. Mọi người xung quanh tớ chả ai dại vậy cả. Thằng nào cũng ăn. Thằng lớn ăn đằng lớn, thằng bé ăn đằng bé. Lớn thì như ông giám đốc mua vài trăm tấn sắt mà mỗi cân khai khống lên hàng chục nghìn. Bé thì như đồng chí Phú lỉnh bớt xén, nâng giá vật tư, mỗi tháng cũng kiếm được vài chục củ.

    Tớ thì vốn dĩ chả phải tuýp trung với đảng hiếu với dân. Nên mặc dù bản chất thật thà nhưng dòng đời xô đẩy thì cũng sa ngã thôi.

    Đố anh em đoán được tớ làm ở phòng tổ chức nhân sự thì chấm mút kiểu gì?
     
  6. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 5:

    "Bấm để đọc"
    Haizzzz. Nhiều đồng chí thù dai nhớ lâu vãi. Cái chuyện chấm mút tớ lỡ nói từ cái hồi viết Khiêu vũ giữa bầy gõ mà các đồng chí vẫn còn nhớ.

    Đúng là đợt đó, sau một thời gian quan sát động tĩnh, thấy nhà nhà chấm, người người mút. Tớ cũng sốt ruột, chả ngồi yên được. Một phần vì cũng muốn có đồng ra đồng vào cho bằng anh bằng em, nhưng 1 phần vì không muốn bị đi chăn kiến.

    Tại sao lại đi chăn kiến. Kể luôn cho anh em nghe nhé.

    Số là vào công ty được mấy tháng, trong khi mọi người trong công ty đua nhau làm giàu thì tớ vẫn giữ 1 tâm hồn trong sạch, không hề bị vấy bẩn bởi đồng tiền (thật ra lúc đó vẫn còn nhát sợ chả dám làm gì thì có). Đến 1 hôm, ông Dũng trưởng phòng tớ ông ấy xuống công ty và quẳng vào mặt tớ 1 tập hồ sơ xong bảo: Chú soạn Hợp đồng lao động cho anh nhận mấy đồng chí này vào đội hàn. Lương mỗi thằng 7 củ nhé. Hợp đồng thời vụ thôi.

    Tớ dạ một tiếng rồi làm ngay.

    Nhưng đến hơn 1 tuần sau, tớ vẫn chả thấy ma nào đến nhận việc. Lúc đó tớ đoán là mấy đồng chí này quẳng hồ sơ xin việc nhưng sau kiếm được chỗ nào ngon hơn nên bỏ.

    (Đến đoạn này nghiêm túc rồi nên tớ chuyển sang xưng tôi chớ cứ xưng tớ nghe cứ như kiểu trò đùa ấy nhỉ *cười cười*)

    Việc công nhân nộp hồ sơ xong không đi làm vốn dĩ cũng là chuyện bình thường ở huyện, nên tôi cũng không để ý nữa. Nhưng đến cuối tháng, khi tôi chuyển bảng chấm công và bảng lương qua mail cho đồng chí Dũng ký thì đồng chí ấy mới chat hỏi (vì hôm đấy đchi Dũng không xuống công ty) : Ơ, thế chú không chấm công cho mấy thằng mới vào tháng này à.

    Tôi chat lại: Nhưng em có thấy thằng nào đi làm đâu mà chấm ạ.

    Chat xong thì tôi thấy chữ đã xem nhưng sau đó không thấy đồng chí Dũng phản hồi lại gì nữa. Lúc đó tôi mơ hồ cảm thấy hình như có cái gì đó sai sai.

    Hôm sau thì đồng chí Dũng lại đích thân xuống công ty. Xong gặp tôi thì đồng chí ấy vẫn cười nói vui vẻ như chẳng có gì xảy ra. Tôi thở phào 1 cái nghĩ thầm: Chắc hôm qua đồng chí ấy kiểm tra lại thì thấy đúng là bọn công nhân nó không đi làm thật. Rồi thì bận quá nên không có thời gian trả lời tôi.

    Đến chiều, trước khi về đchi ấy rủ tôi đi uống bia (đchi Dũng ở Hà Nội nhưng sáng lái ô tô đến cty, chiều lại lái ô tô về, rất ít khi ở lại cty). Tôi thì bé đến lớn ghét bia rượu cay đắng. Nhưng sếp chỉ đạo thì bố bảo tôi cũng không dám từ chối.

    Ở quán, sau khi nói chuyện xã giao, nhà cửa, yêu đương các kiểu, đồng chí ấy mới vỗ vai tôi nói: Chú làm anh nhớ đến hồi anh mới ra trường. Anh cũng y như chú, nhiệt huyết và bao nhiêu hoài bão xong cũng cứng đầu cứng cổ lắm. Đợt đấy anh hay bật cấp trên, cứ cái gì không đúng là nhất quyết không làm. Xong sau anh bị cho đi chăn kiến.

    Tôi: Chăn kiến là như nào ạ.

    Đchi Dũng cười: À, từ này xuất phát từ mấy bọn trong tù. Thằng nào bị ghét thì bọn đại bàng nó vẽ 1 cái vòng tròn nhỏ nhỏ xong đưa cho 1 con kiến, bắt thằng kia cho con kiến vào trong vòng rồi dùng 1 cái que chăn làm sao để con kiến không ra khỏi cái vòng đó. Cả ngày chỉ làm mỗi việc đó. Con kiến ra khỏi vòng là bị đánh, mà kiến chết cũng bị đánh. Đấy là ở trong tù. Còn trong công ty mình thì chăn kiến có nghĩa là không được giao việc cho nữa. Cả ngày chỉ ngồi không.

    Tôi: Ngồi không mà vẫn được nhận lương thì sướng chứ sao mà sợ anh.

    Đchi Dũng: Hay anh cho chú ngồi không mấy buổi xem chú có thấy sướng không nhé. Đang tuổi trẻ hừng hực khí thế mà cả ngày chỉ ngồi nhìn cái màn hình máy tính, lướt web không mà chat chit cũng không luôn. Anh đố chú chịu được 1 tuần đấy. Hơn nữa không có việc thì.. làm sao có đồng ra đồng vào.

    Đchi Dũng nhấn mạnh "đồng ra đồng vào" làm tôi chột dạ,

    Thấy mặt tôi đần ra, đchi Dũng mới vỗ vai tỏ vẻ thân tình: Anh với sếp H (cậu tôi) cùng là chỗ anh em trên bến dưới thuyền. Sếp H cũng bảo anh bảo ban nâng đỡ chú. Nên anh nói thẳng. Vào đây mà chú sống lệch là chết. Có thân thế bằng giời mà sống lệch thì cũng chết. Những việc mà tất cả mọi người đều làm thì dù có sai nó cũng thành đúng. Còn những việc chỉ có 1 mình chú làm, mọi người không làm thì dù có đúng cũng thành sai.

    Dừng 1 lúc để tôi thẩm thấu, đchi Dũng tiếp: Như chú cũng thuộc dạng có thân thế, tiền đồ rộng mở, chú phải làm quen dần với mấy chuyện này đi.

    Tôi đáp: Ý anh nói là về mấy cái hợp đồng hôm qua ạ.

    Đchi Dũng: Không chỉ hợp đồng mà còn nhiều việc khác nữa. Chú vào đây rồi sẽ thấy nhiều thứ mà bên ngoài không thấy được. Nhưng không những phải làm ngơ như không biết mà chú còn phải tham gia tích cực vào những việc đó. Chú cần nhớ 1 câu: Sống trên đảo người gù, ai thẳng lưng là kẻ dị dạng.

    Thấy tôi im lặng, đchi Dũng chốt câu cuối: Hơn nữa, chú cần phải làm những việc đó để có tiềm lực chạy đua vũ trang. Vào đây thì bằng quan hệ, nhưng tồn tại ở đây thì phải bằng tiền tệ. Chú hiểu không.

    Sau buổi "trên ning" hôm đấy thì lưng tôi gù hẳn xuống. Tôi ngoan ngoãn chấm công và lập bảng lương cho 10 đồng chí chưa bao giờ đặt chân xuống công ty. Và cuối tháng tôi nhận đều 70 củ. Số tiền này đồng chí Dũng chia cho tôi 20 củ, chia cho đồng chí đội trưởng đội thi công 20 củ còn đồng chí ấy giữ 30 củ. Tôi có hỏi đchi Dũng là: Thế anh giám đốc không có phần à.

    Dchi Dũng cười: Giám đốc ăn những thứ lớn hơn chứ ăn gì mấy cái vặt vãnh này.

    Tháng đầu nhận "lậu" tôi lo ngay ngáy, chỉ sợ bị các đồng chí khác phát hiện. Nhưng đúng như đchi Dũng nói. Ở đây ai lo việc người nấy, ai có phần của người nấy. Nước sông không chạm nước giếng. Một khi tay anh đã nhúng tràm, anh làm gì còn tư cách soi mói, xét nét người khác nữa. Với cả, công ty tôi, tiếng là mới thành lập, nhân sự khối văn phòng chưa được chục người nhưng đội công nhân thì đã lên đến vài trăm. Có thêm chục ông công nhân, ai biết đấy là đâu.

    Thế nên dần dần tôi cũng an tâm mà hưởng số lậu 20tr mỗi tháng - số tiền mà ở ngoài kia những đchi có hàng chục năm kinh nghiệm cũng chưa chắc đã kiếm được chứ đừng nói những thằng mới ra trường như tôi. Nhưng quên chuyện ngoài kia đi. Đây là dầu khí.
     
  7. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 6:

    "Bấm để đọc"
    Công ty tôi đặt trụ sở tại một thị trấn nghèo của một huyện nghèo trong một tỉnh nghèo (ở một nuớc không giàu *cười buồn*).

    Chắc anh em sẽ thắc mắc: Ủa, tại sao dầu khí lại chui về chỗ khỉ ho cò gáy ấy để làm gì. Sao không đặt trụ sở ở một phuờng giàu của một quận giàu trong một thành phố giàu (nhưng vẫn ở một nuớc không giàu *cuời buồn*).

    Dạ thưa anh em, tại vì rằng là công ty tôi thành lập với sứ mệnh là sân sau của công ty mẹ, nơi các bác ở công ty mẹ, sau khi xin đuợc các dự án của tập đoàn sẽ quẳng lại cho chúng tôi làm.

    Để làm gì ư?

    Để mỗi cái dự án quẳng ra sân sau, các bác công ty mẹ sẽ nhận được vài % hoặc vài chục % tiền lót tay chứ còn để làm gì.

    Vài % thôi á, đáng bao nhiêu.

    Híc vài % của vài nghìn tỷ đấy. Chả đáng bao nhiêu. [​IMG]

    Nhưng dự án ở đâu ra mà lắm thế. Tiền ở đâu mà nhiều thế.

    Ơ thế tôi chả nói với anh em rồi à. Trên tập đoàn người ta hút dầu lên bán. Bán xong mà nộp hết vào ngân sách thì người ta chả chấm mút đuợc gì. Thế nên nguời ta mới vẽ ra các dự án để đầu tư. Đồng thời với việc vẽ các dự án nguời ta mới lập ra mấy thằng công ty con để thực hiện các dự án đó. Thậm chí, để đảm bảo sự minh bạch, người ta còn thành lập thêm mấy thằng công ty con nữa để giám sát mấy thằng công ty con vừa rồi thực hiện dự án. Đấy, minh bạch với dân chủ đến thế còn gì.

    Sau khi thành lập ra 1 loạt các công ty con và các công ty con thành lập ra một loạt các công ty cháu để thực hiện dự án thì vòng tròn đã khép kín. Tiền đầu tư dự án cứ thế mà luân chuyển trong cái vòng tròn đấy Có điều cứ mỗi lần tiền đi đuợc một vòng, nó lại mất đi 1 ít. Tiền cứ đi độ vài vòng là chả còn mấy. Các cụ nhà mình nói cấm có sai: Tiền không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ túi thằng này sang túi thằng khác.

    * * *

    Haizzz, tôi cứ bị cái bệnh dài dòng anh em ạ. Có mỗi cái việc đặt trụ sở ở tỉnh nghèo thôi mà nói tràng giang đại hải đâu đâu ấy.

    Tóm lại là vì công ty mẹ vớ đựoc dự án ở cái tỉnh nghèo này nên công ty tôi phải sinh ra ở đây thì mới tiện cho việc hứng dự án. Đấy, có thế thôi mà.

    Và ở đây không chỉ có mình công ty tôi. Để thực hiện cái dự án này, công ty mẹ của công ty tôi còn đẻ thêm 2 công ty con nữa (cũng tức là công ty anh em của công ty tôi) xong thì tập đoàn (công ty mẹ của công ty mẹ của công ty tôi cũng tức là công ty bà ngoại của công ty tôi) lại đẻ thêm 2 công ty nữa (cũng tức là công ty chú, công ty bác của công ty tô). Tóm lại là cả họ nhà công ty tôi đều nhảy vào xâu xé cái dự án này.

    Cái dự án này vốn dĩ đuợc thực hiện trên 1 vùng đất khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi. Nhưng khi họ hàng nhà công ty tôi kéo quân về đây, mọi thứ đảo lộn hoàn toàn. Quán xá mọc lên như nấm. Quán ăn có, quán hát có, quán massage giải trí thư giãn cũng có luôn. Thế nên mặc dù đất này nghèo, nhưng khu xung quanh dự án thì nguời ta giàu lắm.

    * * *

    Việc ăn chơi giải trí ở đây không chỉ là nhu cầu mà nó còn là nghĩa vụ. Nhiều ông không muốn ăn chơi không được. Muốn ký hợp đồng ư, cứ phải làm với anh vài chai. Muốn thanh quyết toán hạng mục công trình ư, mang hồ sơ đến quán "hương xưa" rồi anh em mình nói chuyện..

    À ở đây còn có 1 thú chơi rất tao nhã nữa. Đó là tổ tôm. Tất cả các lãnh đạo ở đây đều phải biết chơi tổ tôm. Chắc anh em sẽ thắc mắc "Thời đại nào rồi mà còn tổ tôm, lốc với phỏm cho nó tân tiến, còn muốn chia tiền nhanh thì niêng với 3 cây là xong. Sao lại phải chơi tổ tôm?

    Vì rằng là các cốp to ở tỉnh này rất là thanh liêm, các bác ấy nhất quyết không bao giờ nhận quà cáp biếu xén. Mang đến các bác ấy còn chửi vào mặt cho ấy chứ. Mà không quà cáp biếu xén thì dự án làm sao trôi đuợc. Cứ mấy hôm lại có đoàn kiểm tra liên ngành xuống bẻ hành bẻ tỏi, bố ai mà chịu đuợc. Xong sau có nguời điều tra đuợc là ở vùng này rất thịnh món tổ tôm. Cốp to bác nào cũng thích món này. Thế nên nguời ta mới nghĩ ra cách. Mỗi lần các cốp đi thị sát, nguời ta lại mời các cốp vào phòng kín, trải chiếu chơi tổ tôm bàn chuyện công việc cho thân tình. Mà chơi tổ tôm thì các cốp toàn tay tổ, mấy ông ở thủ đô về làm sao phải đối. Thế nên các cốp cứ gọi là ù thông liên tục, và khi tàn cuộc thì các cốp lại phải hớn hở mà ì ạch xách cả valy tiền ra xe. Sau thì cả chủ lẫn khách đều vui như chảy hội và dự án cứ thế mà chạy băng băng. Chả ma nào thèm thanh cha thanh mẹ gì nữa.

    * * *

    Lại nói về cái thằng tôi.

    Lúc còn là sinh viên tôi vốn ngoan ngoan hiền lành *cuời cuời*. Nhưng vào đến môi truờng này, chẳng mấy chốc tôi bị tha hóa biến chất. Vì tôi làm ở cái phòng mà nhiệm vụ là phải lo lắng phục vụ đời sống vật chất và tinh thần cho cán bộ công nhân viên. Anh em muốn ăn nhậu, tôi phải tìm quán ăn. Anh em muốn giải trí tôi phải tìm quán hát. Mà đâu phải chuẩn bị cho 1 vài anh em khối văn phòng đâu. Nhiều lúc tôi phải lo cho cả đội thi công dứoi công truờng nữa. Ít thì vài chục, nhiều thì lên đến cả trăm. Không những chuẩn bị, tôi còn phải tham gia vào các cuộc vui ấy nữa, không anh em nguời ta lại bảo cán bộ phòng tổ chức mà không hòa đồng. Chả mấy chốc tôi đã truợt dài trong mớ hỗn độn ấy. Cho đến 1 ngày..
     
  8. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 7:

    "Bấm để đọc"
    Như tôi đã trình bày ở mấy phần truớc, truởng phòng tôi là phó phòng ở công ty mẹ. Kiêm nhiệm nên đồng chí ây chả mấy khi xuống công ty. Còn giám đốc với các truởng phòng khác thì vốn dĩ nuớc sông không chạm nứớc giếng, tôi cứ hoàn thành các công việc của phòng là chả bố con thằng nào động đến tôi cả. Nhất là khi tôi có cái ô to đùng ở trên công ty mẹ. Vậy nên cuộc sống của tôi trong khoảng thời gian đó tuơng đối thảnh thơi. Thích làm gì thì làm, không bị quản thúc mà tiền nong lại rủng rỉnh nữa.

    Quan trọng hơn, do làm ở phòng tổ chức, lo việc tuyển dụng và điều động nhân sự nên tôi rất đuợc mấy đồng chí công nhân trọng vọng (tất nhiên chỉ là mấy đồng chí công nhân thôi, khối văn phòng toàn con ông cháu cha, tôi làm sao dám động). Căn bản tại tôi vốn tốt tính, chấm công thoáng tay nên anh em họ cũng quý. Cứ ra đến công truờng là anh em tíu tít gọi. Rồi hết giờ làm không hôm nào là không có kèo ăn nhậu hát hò. Quả thực thời gian đó kể cũng sung suớng. Nếu cứ thế có khi tôi quên cha nó nghề luật sư, cứ an tâm ở đấy mà huởng thụ cuộc sống.

    Nhưng mọi việc bắt đầu không thuận kể từ khi hắn về..

    * * *

    Tôi làm vương làm tuớng đuợc cỡ độ 4 tháng thì công ty có thay đổi lớn về nhân sự. Việc này cũng hết sức bình thuờng, bởi lẽ lúc đó công ty tôi đã phát triển rất mạnh rồi, hầu hết các dự án của tập đoàn đều có 1 phần bánh dành cho công ty tôi. Vũng Áng - Hà Tĩnh, Nghi Sơn - Thanh, Đình Vũ - Hải Phòng, Ethenol - Phú Thọ.. Công việc ngày 1 nhiều nên cần có thêm nhân sự là lẽ đuơng nhiên.

    Tôi là người đầu tiên trong đám nhân viên nhận được quyết định điều động nhân sự (phòng tổ chức mà lại).

    1 là thay giám đốc, anh Thượng (giám đốc cũ) được gọi về công ty mẹ làm trưởng phòng thiết kế. Người về thay là 1 đồng chí họ Trịnh.

    2 là điều xuống 1 lúc 4 ông. 1 ông phó giám đốc, 1 ông truởng phòng kế hoạch, 1 bà phó phòng kinh doanh, và đặc biệt là 1 ông truởng phòng tổ chức nhân sự thay cho ông Dũng trước đây. Cùng với 4 ông này là 1 list các hồ sơ nhân sự sẽ đuợc bổ sung thêm vào cho các phòng.

    Lúc đó thấy thay đổi 1 loạt nhân sự tôi cũng thấy là lạ lại nghe mấy ông đồng nghiệp rỉ tai nhau nói ở trên đang có cuộc đại thanh trừng nên nhân sự phải thay đổi hàng loạt. Nghe thế, tôi chỉ đoán là dòng tiền chạy qua công ty tôi bắt đầu lớn nên bác T ở trên công ty mẹ bác ấy muốn sắp xếp tay chân thân tín vào những vị trí then chốt để tiền nó khỏi rơi ra ngoài đồng nào. Nhưng giờ nhìn lại mới thấy đó là thời kỳ có sự xung đột và dịch chuyển lớn về quyền lực chính trị. Việc thay đổi nhân sự ở những công ty nhà nước là tất lẽ dĩ ngẫu khi các bác ở trên muốn gia tăng và củng cố vây cánh của mình.

    Không biết đuợc lý do đằng sau, nhưng ngay khi nhận được quyết định cả công ty tôi rơi vào trạng thái u ám lo lắng. Chúng tôi hiểu rằng cuộc đại thanh trừng đã kéo xuống đến công ty tôi. Nhất là khi đọc sơ yếu lí lịch của nhân sự mới. Ông giám đốc họ Trịnh, còn ông trưởng phòng nhân sự họ Đinh. Ở dầu khí nói chung thì cứ ông nào họ Đinh mà người Nam Định thì liệu liệu mà tránh xa. Còn riêng ở PVC bọn tôi thì cứ ông nào họ Trịnh thì cũng cẩn thận. Éo đùa được đâu. Vậy mà công ty tôi lại vinh dự đón về 1 ông giám đốc họ trịnh và 1 ông trưởng phòng tổ chức họ Đinh. Cả 2 ông này đều nằm ở "Bên thắng cuộc"

    Nhưng lúc mới về, 2 ông Đinh với Trịnh đấy không gây xôn xao dư luận bằng ông phó giám đốc. Ông Phó Giám đốc không họ Đinh cũng chẳng họ Trịnh, ông ấy họ Nguyễn. Nghe đồn ông ấy từng hô mưa gọi gió ở "trên" nhưng trong cuộc đại thanh trừng ông ấy bị đâm sau lưng, bóc ra 1 cơ số sai phạm nên giờ thất thế. Theo hiệp ước hòa bình thì ông ấy được cho về đây an trí. Giờ nghĩ lại thấy hồi đó người ta bảo công ty tôi ngọa hổ tàng long quả không sai mà.

    * * *

    Đội lãnh đạo mới về hôm trước hôm sau biết mặt nhau ngay.

    Tất cả hoạt động kinh doanh bị siết trặt. Từ lớn đến bé, cứ chỗ nào ra tiền là được các anh ấy gọi lên giải trình. Ối ông đái ra máu. Chỉ trong vòng chưa đầy 1 tuần mà non nửa nhân sự cũ được chuyển công tác (ở đây ít đuổi việc lắm, nếu có vết thì thường được chuyển sang bộ phận khác hoặc mệt hơn thì sang công ty khác chăn kiến thôi).

    Đến đây chắc anh em cũng hiểu tâm trạng tôi lúc đấy. Mặc dù tất cả các công việc của tôi đều được sự chấp thuận của giám đốc và trưởng phòng cũ. Nhưng đó chỉ là chấp thuận mồm, còn mọi hồ sơ giấy tờ rồi thì công việc cụ thể đều do 1 tay tôi làm. Bọn họ mà muốn triệt tôi thì có thoát bằng niềm tin.

    * * *

    1 tuần diễn ra cuộc tiểu thanh trừng là 1 tuần tôi mất ăn mất ngủ. Không biết số phận của mình rồi sẽ trôi về đâu. Hơn nữa tôi lại là thằng học luật, người bình thường chỉ lo thuyên chuyển công tác, mất chỗ ăn béo bở. Chứ cái thằng tôi, hiểu biết 1 chút về pháp luật, tôi lo mọi thứ sẽ kinh khủng hơn. Rủi mà các ông ấy ngứa mắt các ông ấy đẩy hồ sơ sang cơ quan công an thì tôi đi ma teo ngay. Lo lắng như vậy nhưng tôi cũng không dám báo cho chú tôi ở trên. Tôi biết lúc đó chú tôi cũng đang bị cuộc vào cuộc thanh trừng, thời gian đâu mà lo mấy chuyện con con ở dưới này chứ.

    * * *

    Cuối cùng ngày phán xử cũng đến.

    Ngồi trong phòng họp đợi tôi là đồng chí giám đốc họ Trịnh, đồng chí trưởng phòng nhân sự họ Đinh, và ông phó giám đốc họ Nguyễn.

    Ông Đinh với ông Trịnh thì mặt đằng đằng sát khí, kiểu như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Còn ông Nguyễn thì mặt bình thản như chẳng có gì xảy ra, mắt cứ lơ đễnh nhìn đi đâu ấy.

    Rất nhanh ông Đinh lôi ra 1 đống hồ sơ nhân sự khống mà trước đây tôi lập. Cái này cũng chả cần điều tra gì kinh khủng lắm, chỉ check chéo 1 cái là ra thôi. Với cả với tôi thì mới chứ chắc người trong nghề chả ai lạ gì cái trò khai khống nhân sự này cả.

    Dĩ nhiên là tôi nhận trách nhiệm ngay, vì có muốn cãi cũng chẳng cái được. Có điều mọi chuyện không chỉ dừng ở đấy, ông Đinh tiếp tục chất vấn tôi ai là người đứng sau bật đèn xanh cho tôi làm những việc này. Chả hiểu sao trước khi vào phòng thì tôi lo lắng hồi hộp đến đái ra quần. Nhưng sau khi nhận trách nhiệm xong tôi thấy mình bình tĩnh thế chứ. Việc ông Đinh khăng khăng truy vấn tôi về những người đứng sau khiến tôi thấy lạ. Vì chả cần truy vấn họ cũng biết nếu không có sự đồng ý của ông Dũng trưởng phòng và ông Thượng giám đốc cũ thì bố bảo tôi cũng chả dám làm mấy việc này. Nếu cùng phe thì họ đã không hỏi, mà nếu đã hỏi chứng tỏ họ muốn oánh 2 ông này. Lúc đó tôi mới ra đời nhưng cũng đủ tỉnh táo để nhận thấy rằng: Nếu ông Dũng và ông Thượng thất thế thì họ chả cần bới mấy chuyện cỏn con này ra để đánh các ông ấy nữa. Họ còn đánh chứng tỏ các ông ấy vẫn còn khả năng chiến đấu. Mà sau các ông ấy còn những ông to nữa (Chú tôi chắc cũng nằm trong số đó vi ông Dũng từng nói là ông ấy với chú tôi là chỗ thân tình mà). Vậy nếu tôi khai ra thì đội đấy sẽ chết. Mà khi đội đấy chết thì cái thằng tôi cũng băng hà thôi. Thà là kiên trung nhận hết tội về mình. May ra đội ở trên thắng hoặc chí ít là hòa thì cơ hội sống sót của tôi chắc chắn sẽ cao hơn.

    Nghĩ thế nên dù đồng chí Đinh có dùng đủ mọi thủ đoạn dụ dỗ, đe dọa thế nào đi nữa tôi vẫn kiên quyết nhận toàn bộ trách nhiệm về mình.

    Cho đến khi đồng chí Trịnh lên tiếng: Bây giờ, anh cho chú cơ hội cuối cùng. Nếu chú không khai ra ai đứng đằng sau vụ này, anh sẽ chuyển hồ sơ sang bên công an. Lúc đó không còn là việc nội bộ nữa. Mà là tù tội. Chú học luật. Chắc anh không cần nói nhiều chứ.

    Nghe đến đây thì tôi thấy lạnh xương sống. Tôi thừa biết tội của tôi với tổng số tiền chiếm đoạt trong 4 tháng, nếu bị kết tội thì bóc lịch ít cũng phải chục năm. Mặc dù đã đoán trước việc này có thể xảy ra, nhưng khi nghe ông giám đốc nói bằng cái giọng lạnh như băng tôi cũng thấy tim mình trùng xuống, như bị ai bóp chặt. Mọi ước mơ hoài bão, gia đình, người yêu, bạn bè trôi qua vùn vụt trong đầu. Tôi đã định buông xuối nhưng vẫn cái ý nghĩ đấy giữ tôi bình tĩnh trở lại. Nếu mình khai ra, đội ở trên chết chắc. Mà đội ở trên chết thì mình cũng sống bằng niềm tin. Còn 1 chút cơ hội cũng phải thử.

    Tôi lắc đầu.

    Đồng chí Trịnh cười khảy, đây là chú ép anh đấy nhé. Bây giờ chú không khai thì để đến khi công an lấy cung xem chú có chịu được hay không. Ngay bây giờ anh sẽ gọi điện cho PC 46 công an tỉnh xuống. Chú đừng trách anh.

    Nói đoạn đồng chí Trịnh rút điện thoại bấm số. Dường như muốn tra tấn thần kinh tôi nên lão bấm điện thoại thật chậm. Lão bấm chậm nhưng tim tôi đập nhanh. Nó như muốn nổ tung ra theo từng lần bấm số của lão ấy.

    Khi mắt tôi mờ mịt và tai tôi ù đi thì một giọng trầm đục cất lên: Bình tĩnh đã.
     
  9. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 8:

    "Bấm để đọc"
    Khi mắt tôi mờ mịt và tai tôi ù đi thì một giọng trầm đục cất lên: Bình tĩnh đã.

    Đồng chí Nguyễn, người tưởng như không muốn liên quan gì đến cuộc thanh trừng này đột ngột lên tiếng. Đồng chí Trinh và đồng chí Định đứng hình rồi quay lại nhìn đồng chí nguyễn như vật thể lạ từ trên trời rơi xuống. Chắc hẳn là từ khi bị bay chức và lưu đày, đây là lần đầu tiên đồng chí Nguyễn lên tiếng can thiệp vào công việc thanh trừng của Đinh và Trịnh.

    Trước vẻ ngơ ngác của Định, Trinh và cả tôi nữa, đồng chí Nguyễn nhẹ nhàng. Tao thấy việc này có cái đéo gì mà bọn mày phải làm ầm ĩ lên vậy. Thằng G (tên của đồng chí họ Đinh), mày có dám chắc với tao là từ hồi mày làm nhân sự trong tập đoàn đến giờ mày chưa bao giờ lập khống hồ sơ rút tiền không. Mày có nhớ đợt ở Vũng Áng mày đã làm gì không. Còn thằng T (Tên của đồng chí họ Trịnh), số tiền mày cốp ra để nhảy vào vị trí này chắc không ít thì nhiều cũng từ cái tiền lập khống hồ sơ hồi ở Dung Quất. Bây giờ, có mấy chục triệu 1 tháng mà bọn mày định báo công an. Đừng để người ta cười vào mũi cho.

    Đinh và Trịnh nghe thế thì quay mặt đi cười nhạt. Thái độ kiểu như sợ mà không phải sợ, kiểu như nể mà không phải nể. Chắc hẳn trước đây, lúc chưa thất thế, đồng chí Nguyễn cũng từng hô mưa gọi gió, năm biết bao nhiêu sinh mạng trong tay. Vậy nên bây giờ, ngay cả khi không còn quyền lực, những thằng kiểu như Đinh Trịnh cũng không dám khinh nhờn.

    Đồng chí Nguyễn nói tiếp: Tao nghĩ bọn mày dọa nó thôi, chứ bọn mày có ngu đâu. Bây giờ báo công an. Công an nó sục vào đây chả nhẽ nó chỉ điều tra mỗi cái sai phạm vớ vẩn của thằng này mà không động chạm đến đống cứt to đùng mà cả công ty này nó ỉa ra. Mà tao thấy bọn mày có dọa thế chứ dọa nữa thằng này nó cũng không khai đâu. Thôi bỏ đi.

    Trịnh nghe thế ngắt lời: Bỏ là bỏ thế nào được anh. Giờ đang công khai kiểm tra làm rõ sai phạm trong công ty để báo cáo lên trên. Đập những thằng khác được sao thằng này lại bỏ qua.

    Nguyễn chợt gằn giọng: Bố mày muốn mày bỏ qua. Nhưng việc khác bố mày không quản, nhưng việc này bố mày thích quản. Có được không. Hay mày khinh bố mày thất thế rồi.

    Nghe thế, Trịnh vội đổi giọng: Không anh. Em nghe anh.

    Còn Đinh vẫn cười nhạt, nhưng không nói gì thêm.

    Trịnh quay qua tôi: Chú ra đi. Về làm bản tường trình các sai phạm rồi gửi cho anh trong chiều nay.

    Như được tháo gông ra khỏi cổ, tôi vâng 1 tiếng rồi vội vã bước ra khỏi phòng. Trước khi quay lưng đóng cửa, tôi còn kịp liếc Nguyễn 1 cái. Cứu tinh của tôi lại trở lại trạng thái lơ mơ, không màng thế sự, cũng chả thèm liếc tôi đến 1 cái. Thật kỳ lạ.

    Ra khỏi phòng phán xử, tôi còn đang trong tâm trạng vui mừng không tin là mình đã thoát nạn thì thấy đứng đợi trước cửa phòng là cái Dung. Mặt nó tái mét và lộ rõ vẻ lo lắng. Thấy tôi ra nó cũng chả nói lời nào mà tiến lại mở cửa vào phòng luôn. Phòng kế toán được động đến đầu tiên trong cuộc thanh trừng. Nhưng không hiểu sao cái Dung lại là người cuối cùng lên đoạn đầu đài.

    Sau buổi phán xử hôm đó, tôi gặp Phú lỉnh và kể lại cho nó nghe. Thằng này may mắn thoát vì cặp kè với thằng Tâm cháu của tổng giám đốc. Tuần lễ thanh trừng, trong khi mọi người lo sốt cả vó lên thì nó với thằng Tâm vẫn suốt ngày chơi bời nhậu nhẹt. Tôi thì ngay từ đầu vào đã không thích tính khoe khoang bố đời của thằng Tâm nên không thân, thằng Phú lỉnh từng bảo tôi: Cháu cũng ghét tính thằng đấy bỏ mẹ ra. Nhưng đúng là thân thế của nó khủng lắm. Chú cứ chơi đi. Biết đâu có ngày cần đến.

    Nói thế nhưng tính tôi éo giả tạo được, thỉnh thoảng gặp thằng Tâm ăn uống hát hò tôi còn thấy khó chịu nữa là chơi thân. Vậy nên đến khi có cuộc thanh trừng này thằng Tâm nó chỉ giúp mỗi thằng Phú mà bỏ mặc tôi. Nghĩ kể cũng dại.

    Khi nghe tôi kể chuyện ông Nguyễn giúp, thằng Phú trầm ngâm: Chắc hẳn là lão ấy có ý đồ gì đấy. Chứ bao nhiêu người lão ấy không giúp tại sao giúp mỗi mình chú. Mà cháu nghe nói lão ấy đang bị soi ghê lắm. Lão ấy đứng ra bảo vệ chú không biết là phúc hay họa cho chú nữa.

    Điều thằng Phú nói không phải tôi không nghĩ đến. Ngay sau khi bước ra khỏi phòng phán xử, tôi đã chột dạ. Tất nhiên tôi vẫn vui mừng vi thoát được đòn trừng phạt của Đinh với Trịnh. Nhưng việc được một người sa cơ giúp đỡ thật không phải chuyện gì đáng vui mừng nhất là người đấy lại đang được coi là cái gai trong mắt lãnh đạo công ty. Việc lão ấy bảo vệ tôi đương nhiên là căn cứ để mọi người xếp tôi cùng phe với lão ấy. Mịe. Gọi là phe cho oai chứ trong mắt tôi lúc đấy. Phe của lão ấy có mỗi mình lão. Nếu xếp cả tôi vào là được 2 thằng.. Đông vãi cả đái. Nhưng biết làm sao được. Phận con sâu cái kiến như tôi, đâu được quyền chọn phe.

    Thằng Phú thấy mặt tôi nghệt ra, nó lại vỗ vãi nói kiểu kẻ cả: Chú thấy chưa, cháu đã nói rồi. Cứ chơi với thằng Tâm đi. Có phải bây giờ ngon rồi không. Sau cuộc thanh trừng này, chú thằng Tâm cứ gọi là huy hoàng nhất tập đoàn. Thấy thằng Tâm nói sắp tới chú nó còn chạy cho Tổng công ty mình cái huân chương lao động đấy. Đừng có đùa.

    Thú thật là từ bé tôi đã thấy mấy cái huân chương lao động với huân chương kháng chiến nó cứ phù phiếm kiểu éo gì. Thế nên nghe thằng Tâm nói chuyện đấy tôi cũng chả để ý. (Nhưng bây giờ thì tôi hiểu, cái huân chương đấy chính là cái vé để chú thằng Tâm nhảy vào con đường chính trị sau này)

    Tôi không để ý chuyện huân chương nhưng việc kết thân với thằng Tâm đúng là việc nên làm. Nhất là ở cái thế của tôi lúc này. Chú tôi ở trên tổng nghe phong phanh là cũng đang nằm im cho qua đợt thanh trừng. Vậy nên có thể nói lúc đó tôi thân cô thế cô có thể bị ăn đạn bất cứ lúc nào giữa cuộc chiến của các phe phái trong tập đoàn.

    Nhưng không chỉ có tôi, trong làn mưa tên bão đạn đó, ai cũng cần tìm cho mình 1 chỗ núp. Ngay cả.. em Dung kế toán.

    Sau hôm vào phòng phán xử, em Dung may mắn chưa bị cho đi chăn kiến, nhưng nghe đâu cũng nằm trong diện được chăm sóc đặc biệt. Căn bản vì ông Hùng kế toán trưởng là người thuộc phe thất trận. Mà kế toán trưởng thì chạy đâu cho hết nắng với những sai phạm trong công ty. Ngày Đinh Trịnh về, ông Hùng là người đầu tiên được cho lên đoạn đầu đài. Sau đó nghe đâu ông ấy được điều lên công ty mẹ làm kế toán bình thường - một vị trí chắc chắn là nằm trong biên chế của tổ chăn kiến rồi.

    Cái Dung, người được ông Hùng tin tưởng nhất chắc chắn cũng không thể thoát được. Nhưng cả công ty vẫn không hiểu tại sao, sau hôm phán xử, cái Dung vẫn được giữ lại. Chỉ có tôi với Phú lỉnh là đoán được phần nào, khi mấy đêm liền nghe thấy tiếng bước chân đi từ tầng 3 xuống tầng 2, tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ và sau đó.. (Mịe, nghĩ lại vẫn thấy ức. Con bé ngọt nước như thế, kiêu kì như thế. Thế éo nào lại dâng vào miệng 2 thằng mất dạy đấy nhỉ)

    Có vẻ như cái Dung cũng biết, đó chỉ là giải pháp tình thế để kéo dài ngày dính đòn trừng phạt. Chỉ một thời gian nữa, khi mà Đinh, Trịnh no xôi chán chè, cũng là lúc cái Dung lên đường. Vậy nên cái Dung mới bắt chước tôi, ra nhập team "cháu tổng giám đốc và những người bạn"..
     
  10. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 9:

    "Bấm để đọc"
    Hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn.

    Đến hùm thiêng còn hèn thì sá gì em Dung. Quả thực trần đời tôi chưa thấy ai trở mặt giỏi như em ấy. Nhớ hồi mới vào, không chỉ tôi, Phú lỉnh mà ngay cả thằng Tâm cũng bị em Dung nhìn bằng nửa con mắt. Đợt đấy nghe ông Hùng kế toán trưởng nói thân thế em này kinh khủng lắm nên bọn tôi dù có ghét cái thái độ của nó đến mấy thì cũng chỉ nuốt nước bọt đánh mà âm thầm bàn tán về mông với ngực của em ấy thôi. Với cả đợt đấy thấy ngay cả ông Hùng hét ra lửa cũng cưng chiều không dám làm gì nó. Nó thích nghỉ thì nghỉ mà thích đi làm thì đi, xong còn cho nó cầm quỹ, thu chi các kiểu.. nên bọn tôi chắc mẩm con này không phải con thứ trưởng thì cũng cháu bộ trưởng. Éo phải dạng vừa đâu.

    Vâng, đến khi có biến mới biết, nó éo phải dạng vừa, nó dạng rộng cơ. Sau khi ông Hùng bị cho đi chăn kiến mới lộ ra em Dung là bồ nhí của ông ấy. Được ông Hùng đưa về đây để tiện bề hú hí. Để che mắt với nâng cao vị thế của em ấy nên ông Hùng mới tung tin em ấy là COCC. Đù, ở trong này chuyện éo gì cũng có thể xảy ra các ông ạ.

    "Nhưng giờ ông Hùng tèo con mèo rồi, con này nó còn ở đây làm gì. Sao không tếch mợ nó đi cho lặng nước?". Chắc hẳn các ông định hỏi tôi câu này đúng không?

    Haizzzz. Tay đã nhúng bùn, có phải muốn giũ là giũ được đâu. Trong đợt thanh trừng, tôi nghe phong phanh đâu ông Hùng với lão T giám đốc cũ cùng nhau biển thủ hơn 100 tỷ. Tuy rằng các bác ở trên sau khi đâm chém chán chê cũng đã thống nhất là xử lý nội bộ. Nhưng xử lý xong thì cũng không thể cho các đồng chí ấy nghỉ được. Bởi lẽ nghỉ thì lấy đâu ra người chịu trách nhiệm với 100 tỷ ấy nữa. Các đồng chí ấy vẫn cứ phải ngày ngày đến công ty. Không làm gì cũng được nhưng phải có mặt để cứ mỗi khi có họp tổng kết với giải trình, các đồng chí ấy lại phải lên đóng phim "Con mà nhà họ hứa". Đại loại như: "Tôi xin nhận khuyết điểm, tôi cam kết sẽ sửa sai, đề nghị các đồng chí cho tôi thời gian để khắc phục hậu quả".

    Ở đâu không biết chứ ở ở trong dầu khí, lúc tôi vào nghe nói có bác già đến tuổi nghỉ hưu rồi mà vẫn không được về vườn chỉ bởi lẽ vẫn đang trong quá trình khắc phục hậu quả. Mà bác ấy khắc phục hơn chục năm rồi đấy. Không ít đâu.

    Mấy cái chuyện này, anh em nào làm trong công ty nhà nước chắc không lạ gì. Ở những chỗ như này, phải có cái ô cực to ở trên thì làm sai mới xin được thuyên chuyển sang (hoặc lên) vị trí mới. Chứ không thì cứ như tù giam lỏng ở đây đến hết đời.

    Lan man một tí để giải thích cho anh em hiểu tại sao em Dung không tếch được khỏi đây. Em ấy là tay sai đắc lực của ông Hùng kế toán trưởng. Ông Hùng còn chả tếch được thì còn lâu mới đến lượt em ấy.

    Và khi mà còn ở đây thì em ấy lại phải tìm cho mình 1 cái ô mới. Đinh với Trịnh thì còn lâu mới là ô của em ấy. Với 2 lão ấy, em Dung có nghĩa vụ phải "chăm sóc" vô điều kiện nếu như không muốn "lên đường".

    Vậy nên em ấy mới tìm đến thằng Tâm. Nhìn cả công ty, thằng đấy là thân thế nhất. Hơn nữa nó lại con trẻ, lại mê gái, trước cũng đã từng tà lừa em Dung nhưng không được. Thả thính thằng này dễ hơn hẳn những thằng khác. Có điều, bên cạnh thằng Tâm lúc đó còn có.. em Linh.

    Xét một cách khách quan thì em Linh cũng thuộc loại có nhan sắc. So với em Dung thì mỗi người mỗi vẻ. Nhưng phải cái là em Linh là gái quê, giả dụ gái quê mà thùy mị nết na, con nhà gia giáo thì còn đỡ. Đằng này em ấy lại kiểu teen đú. Và quan trọng là em ấy bị thằng Tâm chén rồi. Chén nhiều lần rồi. Và dù em Dung chắc cũng nát chả khác gì em Linh nhưng các cụ bảo rồi: Một tí cái lạ bằng 1 tạ cái quen. Hơn nữa về độ xôi thịt thì em Linh chả có cửa so với em Dung. Với cả cái khoản kia thì một đứa từng trải, đã phục vụ cho bao nhiêu thằng đàn ông như em Dung, chắc hẳn phải hơn đứt gái quê như em Linh rồi.

    Với bằng đấy cái lợi thế, nên cái việc thằng Tâm đá em Linh để cặp với em Dung là điều hiển nhiên.

    Khi 2 đứa nó cặp với nhau rồi, thì tôi với Phú lỉnh mới thấy khả năng lật mặt của em ấy. Thế éo nào mà mới cách đây vài tháng, nó còn băng thanh ngọc khiết, làm cùng công ty nhưng chưa bao giờ liếc bọn tôi đến 1 cái. Vậy mà bây giờ nó thay đổi 180 độ.

    Hôm đầu tiên nó lộ mặt thật là khoảng 1 tháng sau vụ thanh trừng. Hôm đó là tối thứ bảy, Quên nói, công ty tôi được nghỉ thứ 7 chủ nhật. Nhưng thường 1 tháng bọn tôi mới về quê hoặc về Hà Nội 1 lần, còn thì đều ở lại công ty. Từ lúc vào công ty thì tôi, thằng Phú với cái Dung vẫn ở luôn trong công ty (cái nhà thuê mà lúc đầu tôi kể ấy). Thằng Tâm ghét chung đụng nên thuê nhà riêng ở bên ngoài. Những nhân viên vào sau cũng đều thuê ngoài cả. Vậy nên công ty chỉ có tôi, Phú lỉnh với cái Dung ở. Thỉnh thoảng mới có mấy ông lãnh đạo ở cùng thôi. Trước là ông T giám đốc với ông Hùng Kế toán trưởng, giờ là Đinh Trịnh. 2 lão ấy ở tầng 2, còn bọn tôi cũng vẫn ở tầng 3 như trước. Đinh Trịnh chắc cũng chả muốn, nhưng để tiện cho "công việc làm thêm ban đêm" của em Dung nên 2 lão ấy mới ở lại.

    Tối hôm đấy Tâm dẫn theo cả em Linh đến công ty tôi chơi. 4 đứa kéo lên phòng tôi với Phú lỉnh chơi bài. Cũng chỉ có 3 thằng bọn tôi chơi còn em Linh chỉ ngồi làm tay vịn cho thằng Tâm thôi. Đang chơi thì em Dung chạy sang. Đù má, em ấy làm 3 thằng bọn tôi xịt máu mũi luôn. Em ấy mặc một cái váy 2 dây trắng mà tôi liếc một cái là biết em ấy không mặc áo ngực bên trong. Xôi thịt như em ấy mà không mặc áo ngực thì anh em tưởng tượng nó nhức nhối thế nào rồi đấy.

    Em ấy vừa tiến lại giường vừa nói: Các ông đang chơi gì đấy, cho tôi xin 1 chân.

    Không ai bảo ai, bọn tôi đều ngồi xích lại nhường chỗ cho em ấy. Chả biết vô tình hay cố ý em ấy chọn ngồi giữa thằng Tâm với thằng Phú lỉnh, đối diện tôi. (2 thằng kia được ngồi gần chạm da chạm thịt chớ tôi thì được bổ mắt *cười dâm đãng*).

    Lúc đó bọn tôi đang chơi lốc, nhưng em ấy nói chả biết chơi gì ngoài 3 cây nên bọn tôi cũng chiều ý. Ngay hôm đấy em Dung đã thể hiện độ "dam dang" của mình rồi. Ai đời ngồi giữa 3 thằng con trai, lại đang mặc áo hở hang mà em ấy toàn sửa váy, cúi người với nhấc chân một cách "khéo léo" khiến 3 thằng bọn tôi cứng hết cả.. người. Thật ra tôi với thằng Phú lỉnh là được hưởng sái. Ngồi đối diện nên tôi nhận ra ngay mỗi lần em ấy phô trương sự đồ sộ của cơ thể đều là nhắm vào thằng Tâm, gây sự chú ý với thả thính với thằng Tâm.

    Tôi nhận ra thì chắc chắn thằng Tâm nó cũng biết, chỉ có em Linh là cứ chúi mũi vào điện thoại chả để ý gì thôi.

    Xong đến cuối buổi hôm đó tôi đã thấy 2 đưa nó nhắm nháy nhau rồi. Sau đó thì cứ hôm nào Đinh Trịnh không ở lại công ty là thằng Tâm lại sang.. chơi bài. Tất nhiên là sang 1 mình chứ không dẫn theo em Linh nữa. Cũng phải cảm ơn nó, nhờ có nó mà tôi với Phú lỉnh được rửa mắt thường xuyên. *cười dam dang*.

    Chỉ độ 2 tuần sau là thằng Tâm đã ăn phải bả của em Dung. Nó lập tức đá em Linh để cặp kè với em Dung.

    Câu chuyện tưởng chừng như kết thúc có hậu cho Dung. Nhưng..
     
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này