MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ - Bùi Sim Sim Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi Ngược lòng mình tìm về nông nổi Lãng du đi vô định cánh chim trời Em ngược thời gian, em ngược không gian Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh Mang bao điều em muốn nói cùng anh Chợt sững lại trước cây mùa trút lá Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa Và sẽ thế nào khi trong anh không em? Em trở về im lặng của đêm Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió Riêng chiều này – em biết, một mình em...
Bài thơ Ngược "Riêng chiều nay - em biết, một mình em .... Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ Em trở về im lặng của đêm Và sẽ thế nào khi trong anh không em? Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa Chợt sững lại trước cây mùa trút lá Mang bao điều em muốn nói cùng anh Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm Em ngược thời gian, em ngược không gian Lãng du đi vô định cánh chim trời Ngược lòng mình tìm về nông nổi Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh"
Em không cần ngược nắng để yêu anh Chẳng phải ngược đường, ngược chiều gió thổi Bởi anh biết tình mình không nông nổi Em tìm gì khi tim đã có anh? Hãy xuôi thời gian,đến một bầu trời xanh Quên nhưng say mê một thời đã có Cùng nhau hướng đến một miền đất nhỏ Có anh,có em và cây cỏ vui cùng Anh và em sẽ có niềm vui chung Cây trút lá khô cũng không buồn em nhé Trái đất sẽ thêm 1 gia đình trẻ Khi chúng mình cùng sẻ những buồn vui Màn đêm về tĩnh lặng chẳng chơi vơi Mặc kệ phố xa,tiếng lòng,bụi đỏ Bởi khi ấy trong ngôi nhà kia đó Hai trái tim đang thỏ thẻ...tâm tình!
Em chẳng còn ngược đường, ngược nắng để yêu anh Phố tan tầm vắng em chiều gió thổi Em đi xa bỏ lại bao nông nổi Bước chân em khuất bóng cuối chân trời Anh ngước mắt theo mà chẳng nói thành lời Cứ lặng im đứng nhìn như tượng đá Trái tim đập chẳng còn hồi vội vã Em để lại nỗi buồn, em lấy khát khao xanh Có bao điều sao chẳng nói cùng anh Cứ lặng im trước cây mùa trút lá Trái đất sẽ héo khô khi màu xanh không còn nữa Và sẽ ngừng quay khi trong anh không em Anh trở về im lặng của đêm Cả thành phố ngủ chỉ riêng mình anh thức Vội ngược về tìm trong miền ký ức Nông nổi một thời, nông nổi để mất em.
"Có một ngày đường phố chỉ một chiều Em không phải ngược đường để yêu anh như thuở trước Gió sẽ không quất vào mặt người những lằn roi đau buốt Mà khe khẽ thì thầm những bản tình ca! Có một ngày Ngày ấy sẽ không xa Em không ngược phố giờ tan tầm Che mình râm bóng nắng Không ngược trái tim tự bao giờ chai lặng Kể cho anh nghe điều thì thầm những ước mơ xanh! Em sẽ không như cô bé năm nào đã ngược nắng yêu anh Mà sẽ nói cùng anh rất nhiều khi phố chỉ một chiều Mùa rụng lá... Để rồi tựa vào vai anh yên ả Đêm sẽ không buồn Nghe em kể chuyện ngày qua! Có một ngày Ngày đó sẽ không xa Phố xá rộng thênh thang Anh nắm chặt tay em một chiều trên phố Nhắc lại chuyện ngày xưa, thời của người đông và bụi đỏ Có một người nông nổi ngược thời gian!"
Em không còn ngược nắng để yêu anh Hòa phố tan tầm, lạc chiều gió thổi Trái tim khờ cũng chẳng còn nông nổi Chiều chới với về đâu bạt gió cánh chim trời Chết lặng thời gian, lắng đọng không gian Trái tim khô cằn chẳng thiết tha mê đắm Trả lại màn đêm giọt buồn rơi tĩnh lặng Khắc khoải nỗi buồn, khép vội khát khao xanh... Chẳng bao giờ có thể nói cùng anh Em lặng lẽ bước đi trong chiều vàng trút lá Trái đấy vẫn xanh, nhưng tình yêu trong em không còn nữa Đã trút rơi tàn theo chiếc lá cuối thu Em vẫn đi về sớm tối bơ vơ Đường tấp nập xe, vẫn ồn ào, bụi đỏ Phố lặng buồn sao? Vai gầy hút gió Vẫn giống chiều nao...em lặng bước 1 mình!
Anh vượt đèo, vượt núi để yêu em Vượt lũ vào mùa, vượt sông Tô Lịch Vượt tường rào đánh đồn có địch Thằng khốn kia xác định mịa nó đi