Tên truyện: Đơn Phương Thể loại: Truyện VOZ Tác giả: Xjchum01 Lời tựa Khi tôi bắt đầu đặt bút viết ra những dòng này cũng là lúc tôi thả mình trôi theo những suy nghĩ về tình yêu, giá trị và vẻ đẹp của tình yêu. Tình yêu là gì mà khiến cho con người ta phải khao khát kiếm tìm, phải hạnh phúc, đớn đau như vậy. Bản thân mỗi người sẽ tự có câu trả lời của riêng mình cho câu hỏi ấy. Với riêng tôi, câu trả lời bắt đầu đến từ một câu chuyện của một cậu bé năm nay mới chập chững bước vào đời và ôm ấp trong mình những kỉ niệm về một mối tình đầu. Đơn Phương- câu chuyện của cậu bé mang tên là vậy. Cái tên không phải là lời gọi từ một trái tim không được đáp lại như mọi người vẫn hiểu. Ngược lại nó đến từ hai trái tim, song tiếng vọng ấy đã không tìm được với nhau khi chẳng thể nào vượt qua nổi bức tường ngăn cách của không gian tâm tưởng của cái sự rè rụt tuổi mới lớn. Điểm cuốn hút ở Đơn Phương chính là tính chân thật của nó. Tác giả đã khai thác rất tốt đặc điểm của thể loại tự truyện khi kể lại, diễn tả một cách chân thực nhất những sự kiện, sự việc đã trải qua trong đời. Qua mỗi lời văn, người ta đều cảm nhận được cái thực, cảm giác như chính mình là nhân vật chính của câu truyện. Từng chi tiết thật đến không ngờ. Cũng chính bởi lời văn mộc mạc mà những hình ảnh đó dội vào tâm trí người xem như một giấc mơ ngọt ngào. Ai cũng có một thời con trẻ có lẽ vì thế mà khi đọc đến những dòng văn tả về cảnh chơi trò đào hang, chạy đuổi bắt, những lần thót tim khi ăn trộm vườn hàng xóm hay như một buổi trưa cùng chúng bạn đi bắt cá là cảm giác xôn xao lại ùa về. Bản thân tôi cũng nhớ lại những ngày con nhỏ hay sang cơ quan của cha, tìm đến những bờ ao, bể nước để bắt từng con cá săn sắt. Những kỉ niệm chưa bao giờ gần tôi đến thế. Đơn Phương khác hẳn những câu chuyện đã được sắp đặt theo lối mô tít, theo những kịch bản đã cho trước. Trái lại nó rất tự nhiên, ngây ngô và trong sáng. Tình tiết cứ thế đến, và thái độ của nhân vật cứ thế mà phát ra. Đơn Phương phản ánh chân thực tâm sinh lý, góc nhìn của nhân vật trong từng giai đoạn, từng sự việc. Người ta có thể thấy rõ ràng những chuyển biến tâm lý của một chú bé tới một cậu thanh niên. Nếu đọc đoạn viết về thuở ấu thơ ta sẽ thấy một chú bé rất hồn nhiên trong sáng qua cách nói chuyện với bạn bè, với ba mẹ. Ta sẽ thấy những rung cảm rất mơ hồ về tình yêu trai gái nảy nở trong lòng một cậu bé với cô bé hàng xóm. Đó là cái sự thinh thích, cái cách ngây thơ bắt chước người lớn tập hôn. Để rồi khi thời gian trôi đi, cậu bé dần lớn những tình cảm cũng thêm lớn hơn. Đó là cảm xúc yêu thương đầu tiên trước một người con gái đẹp, là những hành động ngây ngô trước tình yêu mới chớm thuở học sinh để rồi cho tới cái đớn đau của trải nghiệm tình yêu, những suy nghĩ đầy chín chắn về hạnh phúc lứa đôi khi đã chính thức trở thành một nam sinh viên. Người ta cũng dễ dàng bắt gặp hình ảnh người phụ nữ Việt Nam tảo tần đã trở thành một khái niệm kinh điển tồn tại trong ý thức người Việt. Đó là hình ảnh mẹ Cu Đin tần tảo sớm hôm cùng chồng chăm sóc gia đình bé nhỏ, đó là những giọt nước mắt của bà bên người con gái thân yêu. Những giọt nước mắt ôm lấy một tình yêu bao la của người mẹ. Không có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất con, không có nỗi buồn nào hơn khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Những hình ảnh đó có lẽ khiến cho mỗi người bất giác nhớ đến người mẹ yêu dấu của mình. Song quan trọng hơn Đơn Phương đã góp phần đem tới một hình ảnh khác về phụ nữ Việt Nam trong thời đại nhiều đổi thay này thông qua nhân vật Ngọc Hiểu. Một người con gái có ước mơ, nội tâm, biết yêu, biết lo lắng cho những gì thân thuộc nhất. Ngọc Hiểu chi xuất hiện qua cái nhìn của nhân vật chính. Người ta cũng chỉ biết thêm về cô qua những trang Nhật ký. Song chỉ từng đó thôi cũng đã đủ để người ta xây dựng nên một tượng đài, biểu trưng cao nhất con gái ở thời đại này. Một người con gái luôn biết động viên quan tâm tới mọi người. Một người con gái vì chuyện gia đình, vì thương mẹ cha mà đã tự cắn răng gạt đi mối tình của mình. Một người con gái sẵn sàng hi sinh tất cả để người mình yêu hạnh phúc. Và hơn hết chúng ta khâm phục cô vì đây không phải là một nhân vật hư cấu, cô ấy đã tồn tại giữa chúng ta. Một điều hiếm khi gặp ở xã hội đương đại Đi dọc chiều dài truyện, người ta bắt gặp đủ mọi cảm xúc: Vui có, buồn có, chán chường có, căm hận có, bất lực cũng có. Tất cả cũng bởi tác giả đã chân thật với chính cuộc đời và ngòi bút của mình. Nếu những ai đã từng mất đi người thân trong gia đình thì cũng sẽ tự thấy mình trong hình ảnh cậu bé. Đó là một chú bé hiếu thảo, sớm nhận thức về gia đình, yêu thương cha mẹ hết mực và trên hết luôn biết nghĩ về gia đình bằng tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ của một người con, người em. Chắc không ai cầm nổi nước mắt khi cậu bé diễn tả những suy nghĩ về người chị đã đi xa. Điệp khúc thời gian: "Ngày thứ nhất chị không về, ngày thứ 2 chị không về, ngày thứ 5 chị không về, mãi mãi chị không về" như mũi dao xoáy sâu vào tâm trí mỗi người đọc. Ai lại có thể không xót xa khi đọc những dòng như thế. Những ai đã từng trải qua chắc sẽ còn thấu hiểu hơn nữa. Nhưng tất cả kí ức đọng lại khi đọc xong câu chuyện này vẫn là một tình yêu đẹp mà không có kết thúc hậu, một mối tình trắng trong mà phải lìa xa nhau bằng nước mắt và nuối tiếc cho một giấc mơ. Thế nên những ai có tình yêu hãy thấu hiểu và trân trọng hạnh phúc đang có. Trên đời ai cũng có một mối tình. Có những mối tình trọn vẹn với đích đến là hôn nhân hạnh phúc, có những mối tình dở dang kết thúc trong nước mắt và nỗi đau in hằn trong tâm trí, và có những mối tình mãi mãi lặng câm, nhưng ám ảnh suốt cuộc đời. Và tất cả sẽ tồn tại mãi như những kỉ niệm đẹp giữa ranh giới 2 miền khổ đau và hạnh phúc.
Chương 1: Thương Thương.. cô bé láng giềng "Bấm để đọc" Nơi tôi sinh ra tại một tỉnh lẻ của đất nước Việt Nam đa phần là những mỏ than nơi mà người ta nhìn thấy Than nhiều hơn đất, ô-tô chở than nhiều như kiến làm việc suốt ngày đêm, ngày mưa thì bẩn, ngày nắng thì bụi. Chắc các bạn đoán ra quê tôi ở đâu rồi nhỉ? Gia đình tôi cũng có người làm việc cho cái nơi gọi là "Vàng đen của tổ quốc" này đó chính là bố tôi. Gọi là vàng đen cho nó oách chứ thật ra làm việc ở đây vất vả lắm, tôi vẫn còn nhớ hồi nhỏ khi bố tôi đi làm về tôi chạy ra đón ông là chỉ nhìn thấy có 2 mắt trắng xóa và hàm răng trắng bóc mà thôi còn đâu là mặt dính toàn than đen xì. Do nhiều năm công tác ông hay làm tốt các công việc được giao, được đồng ngiệp tin tưởng ông cũng có được một công việc tốt hơn vì thế gia đình tôi cũng khấm khá hơn. Chắc nhiều bạn cũng có bố, mẹ hay người thân làm trong ngành này thì tôi nói qua các bạn cũng hiểu thôi. Còn mẹ tôi bà cũng không phải vất vả trong cái nơi "vàng đen" kia mà bà phải vất vả trong mấy mẫu ruộng cách nhà tôi hàng chục cây số, hồi ấy vì là nhà quê nên số thóc, gạo thu hoạch được ở mấy mẫu ruộng đó cũng không dám đem bán, vì đó là lương thực cho cả gia đình trong một năm. "Nghĩ lại thấy hồi đó mẹ thật là vất vả" do nhà nước có chủ trương thu hồi ruộng đất để bán cho các doanh nghiệp để xây dựng cơ sở vật chất nên ruộng đất nhà tôi bị thu hết nhưng ngược lại họ cũng đền bù tiền đất cho mình. Mẹ tôi là người có sĩ diện cao không thích ăn bám chồng nên bà đã mua một suất ở chợ và bán một số mặt hàng để phục vụ đời sống. Các bạn đã phần nào hiểu được gia cành nhà tôi như thế nào rồi chứ! Còn tôi 1 thằng bình thường như bao người khác nhưng tôi sống khá nội tâm và có thế nói là đa cảm, sớm nhận biết được hoàn cảnh nhà mình như vậy nên tôi rất ngoan, được thầy cô và bạn bè yêu quý, mấy người hàng xóm còn đặt biệt danh cho tôi là: "Hiền Như Đất". Thực ra thì hồi đó internet, game online không phát triển như bây giờ nên chả có gì để mà chơi cả nên cũng chán chỉ đâm đầu vào học mà thôi. Còn bây h thì nhà nhà có net người người chơi game online, có lần tôi vào 1 quán nét nhìn thấy 1 thằng oắt con chắc chỉ 5, 6 tuổi thôi bắn Gunny ầm ầm còn tôi thì mới đang tập bắn híc híc, quay sang phía bên kia 1 thằng nhóc con chắc cũng 9, 10t đang xem phim.. XXX. Như thế này thảo nao bây h thấy trẻ con hư thế.. Nghĩ lại thấy mình hồi đó còn ngoan chán. Cho tôi hỏi 1 câu: "Các bạn hồi nhỏ có nhiều ký ức đẹp không, có tuổi thơ đẹp không" còn tôi thì hồi nhỏ có một ký ức và tuổi thơ đẹp lắm, trong cái ký ức và tuổi thơ ấy tôi đã có một mối tình với cô "Hàng Xóm". Cô hàng xóm xinh gái, da trắng, khi cười mắt híp lại đồng thời 2 má núm đồng tiền nhìn trông thật là đáng yêu, cô gái ấy có cái tên rất hay, dễ nhớ và dễ đọc. Cô ấy tên là: Thương Thương Tôi vẫn nhớ cái ngày nhà tôi chuyển nhà đó là ngày 7/8/1998, cái ngày mà nhà tôi chuyển từ xóm ra ngoài mặt đường 18 ở. Người ta vẫn nói là nhà nào ở mặt đường ắt hẳn nhà đấy có điều kiện, vì đất ở ngoài mặt đường mắc lắm. Nhưng sự thật là đất đấy của ông bà nội tôi cho bố mẹ tôi chứ nhà tôi làm gì có tiền mà mua, tiền ăn còn chả đủ nữa là.. Phải mất gần một ngày gia đình tôi mới dọn hết đồ đạc sang bên nhà mới mệt.. phờ râu! Mải dọn đồ nên tôi chưa kịp ngắm quang cảnh ngôi nhà mới này, thế là.. vèo.. vèo.. tôi phi sang phía vạ bên kia đường 18 ngắm mặt tiền ngôi nhà của mình. Nhưng vừa quay lưng lại thì tôi thấy thất vọng tràn trề.. Nhà tôi một ngôi nhà cấp 4 chiều rộng chưa quá 5m nằm giữa 2 ngôi nhà, bên phải là một ngôi biệt thự với cái cổng to đùng, bên trái là 1 ngôi nhà xây theo kiểu Trung Quốc cùng với cái cổng sắt to bằng chiều rộng ngôi nhà tôi.. Tôi nghe người ta nói bọn nhà giàu thường khinh người ngèo như nhà chúng tôi lắm, lúc đầu tôi chả tin đâu, nhưng sau 2 tuần khi nhà tôi chuyển đến ở thì tôi mới bắt đầu thấy người ta nói rất đúng, 2 tuần số ngày mà 2 nhà láng giềng nhìn gia đình tôi với ánh mắt khinh miệt, tôi bắt đầu thấy chán ghét sống ở đây rồi.. Cũng có lần khi cả gia đình ăn cơm tôi cũng có hỏi bố mẹ - Bố mẹ ơi! Sao 2 gia đình bên kia nhà mình sao cứ nhìn gia đình mình với ánh mắt khó chịu thế ạ? – Tôi vừa ăn vừa hỏi. - Con ạ.. nhà mình là nhà nghèo còn nhà họ thì là nhà giàu, bọn họ có rất nhiều bạn bè sang trọng và nhiều tiền như vậy thì làm sao họ kết bạn với nhà mình được hả con – Bố tôi mặt có vẻ đăm chiêu trả lời câu hỏi của tôi. - Sư bố nhà a mới tí tuổi đâu mà quan tâm tới chuyện người lớn làm gì ăn cơm đi.. Như ông cụ non ấy – mẹ vừa cười vừa mắng tôi. Với lại bố mẹ tôi cả hai đều đi làm đến tối mịt mới về thì họ chắc cũng không để ý cho lắm đâu nhưng với tôi 1 thằng học lớp 5 với những suy ngĩ rất ư là người lớn đã nhớ rất rõ nên bây giờ mới kể cho các bạn nghe. Bố mẹ tôi đi làm hết cả họ để tôi ở nhà trông nhà, nhớ lại hồi xưa lúc còn ở trong xóm thì vui ơi là vui, chơi cả ngày không biết chán nào là: Ném Loong, Nhắm Mắt Trốn Tìm.. còn bây h chuyển ra ngoài này rồi thì chán chết chả có ai mà chơi cùng híc híc. Đang ngồi suy nghĩ thì tôi nhìn thấy đống cát trước cửa nhà thế là ngay lập tức tôi nghĩ ra trò "Đào Hang" mà hồi trước tôi vẫn chơi (cái trò mà mình lấy tay đào hang như là hang chuột ấy đào cả 2 tay rồi cuối cùng để 2 tay tìm thấy nhau trong đống cát ấy đào cho tới khi cái lỗ sâu tận tới nách, có bạn nào chơi trò này bao h chưa nhỉ) Đang chơi vui thì bị quấy rầy bới một con nhóc lạ hoắc là huơ - Anh ơi! Anh đang làm gì thế? – con nhóc ngây thơ hỏi. - Tao.. tao.. đang chơi trò "Đào Hang" – tôi lắp bắp trả lời vì con nhóc rất ư là.. dễ thương. - Anh cho em chơi thử một tí được không? - Thế mày là con nhà ai, nhà mày ở đâu sao tao chưa gặp m bao h thế? - Dạ! Nhà e ở ngay bên trái nhà anh mà ngày nào e chả thấy a chơi trò này, hôm nay e được nghỉ học nên ra chơi với anh thôi. - Không được! –tôi dứt khoát trả lời (mình phục mình quá, mình k dại gái hí hí) - Tại sao hả anh? – nó nhăn mặt hỏi lại tôi. - Tại sao hả.. vậy để t trả lời cho m nghe nhé: Mẹ t bào là không được chơi với bọn nhà giàu (thật ra thì mẹ tôi có nói thế đâu tại tôi quá "Cụ Non" nên mới nghĩ ra thôi) với lại m mặc váy trắng thế này thì chơi làm sao được. - Thôi m cút đi lần sau thấy t chơi thì cấm có tới quấy rầy – tôi giận giữ đuổi n đi. - Tại sao nhà giàu không được chơi với nhà ngèo hả anh? – mắt n dưng dưng nước mắt hỏi lại t. - M có thích hỏi nhiều không? Hỏi nữa là t cho m ăn cát đấy – tay t bốc 1 ít cát dứ vào mặt n. Dọa n xong t vẫn tiếp túc phần chơi của mình, đang chơi hay thì lại bị tiếng khóc của ai đó làm t thấy bực mình, đứng dậy xem ai khóc thì hóa ra là con nhỏ lúc nãy n đang khóc ở trước cổng nhà đó, thấy mình lúc nãy hơi nặng lời nên quyết định ra chỗ con nhỏ. - M làm sao thế t mắng có một tí mà đã khóc nhè là sao? Đúng là bọn con gái hay mít ướt. Vẫn không thấy có động tĩnh gì chỉ thấy có tiếng khóc hu.. hu. T đã hay nóng tính sẵn nên thấy thế càng khó chịu hơn tiện tay t bốc luôn 1 nắm cát cho con nhỏ n ăn cát luôn. - T hỏi mà m không trả lời à? M có thích ăn cát không thì bảo t – tay tôi cầm cát dứ dứ vào mặt n. Con nhóc nge tôi dọa nên cũng thấy im im không khóc nữa ". Á hóa ra con này thích bạo lực" - Thôi chuyện vừa nãy t xin lỗi m là t sai đã nặng lời với mày, nếu m thích thì m có thể chơi cùng t, t không bắt nạt m nữa đâu- mặt t có vẻ ăn năn. - Thật hả? Anh cho em chơi cùng thật hả? - 2 mắt nó sáng lên, nhanh nhảu trả lời t. - Ừm! - t khó chịu đáp lời n. - Anh tên gì? - n nân na tới gần chỗ đống cát hỏi chuyện t. - Tao tên Cu Đỉn. (biệt danh của tôi hồi nhỏ) - Thế m tên gì? - Dạ! Thương Thương ạ!.. – nó lí nhí đáp lời t. - Thương Thương cái bờ lương tương tương ấy. - Anh mới chuyển nhà tới đây hả anh? - Ừm! Tao chuyển tới đây được 2 tuần rồi, t thấy chán quá ở đây không vui được bằng ở trong xóm. - Em hỏi vậy thôi chứ từ lúc nhà a chuyển đến e đứng trên lầu nhìn thấy hết rồi. -nó cười cười - Vậy hả? -tôi ngạc nhiên đáp. - Thế sao m không ra chơi với t. - Dạ.. dạ.. tại mẹ em bảo là không được sang nhà a chơi Đấy tôi biết ngay mà đúng là bọn nhà giàu khing người quá đi. - Thế sao hôm nay m lại ra đây chơi với t, m không sợ mẹ m la à? – Tôi cáu gắt hỏi n. - Dạ.. dạ! Tại em thấy ở nhà buồn lắm, ba má e đi công tác hết rồi chỉ có e với Vú Lý ở nhà thôi với lại e thấy a chơi có một mình không à nên e mới ra chơi cùng a thôi. - Anh ơi.. - mắt n chớp chớp gọi t. - Gì thế m? - Anh với em làm bạn nhé! - Cũng được- t đáp vậy thôi chứ trong lòng t sướng rên lên ấy chứ con nhóc rất dễ thương mà nhà lại giàu nữa.. - Hi hi! A hứa r đấy nhé lần sau a mà chơi thì gọi e chơi cùng nhé – n sung sướng - Anh Đỉn ơi đưa tay của a ra đây. - Làm gì thế? - Anh với em ngoắc nào – tay phải n ngón cái và ngón út thò ra còn 3 ngón còn lại cụp vào huơ huơ trước mặt t. - Ngoắc cái gì? - t ngu ngơ hỏi n - Thì a hứa là a chơi với e nên a đưa tay đây 2 a e mình ngoắc để đảm bảo a k thất hứa nào. - Ừm! Thì ngoắc- bọn nhà giàu lắm chuyện thế nhỉ. Thế là t với n chơi trò "Đào Hang" suốt cả buổi chiều đến ki bố mẹ t về mới thôi. Kể từ hôm ngoắc tay ấy ngày nào nó cũng sang nhà t chơi còn t thì chưa 1 lần nào dám sang nhà nó, bố mẹ tôi thì không có ý kiến gì cả, chả nhẽ nó sang thì lại đuổi nó về. Con bè này cũng lạ nó cứ gọi gọi mẹ của tôi là mẹ nó, suốt ngày sang nhà tôi bô bô cái giọng rất ư là khó nghe: "Mẹ Thu ơi! Mẹ Thu.. Anh Đỉn có ở nhà không ạ?". Tất nhiên là tôi không đồng ý chuyện này rồi vì chỉ thích mình tôi được gọi mẹlà mẹ thôi, những lúc nó gọi mẹ tôi như thế là tôi phạp ngay: "Mẹ là mẹ của tao chứ đâu phải mẹ của mày mà mày gọi hoài thế, không biết dơ à?". Nó cũng không phải dạng vừa. Thế là nó phi một mạch ra tận truồng lợn nơi mà mẹ t đang cho lợn ăn. Nó: "Mẹ Thu ơi! Mẹ Thu! Mẹ cho con gọi mẹ là mẹ nhé, a cu đỉn cứ không cho con gọi mẹ à". Mẹ tôi: "Ừm! Cháu gọi thế nào cũng được, nếu thằng cu đỉn mà bắt nạt cháu thì cháu cứ khoe với bác, bác sẽ cho nó ăn roi". Nghe mẹ nói vậy thì t thua toàn tập rồi híc híc. Nó cứ gọi mẹ tôi là mẹ và nó cứ sang nhà tôi thì cũng phần nào giúp Mẹ của nó có con mắt phần nào nhìn thiện cảm cụ thể với gia đình tôi hơn. Cụ thế là có một ngày khi tôi đang đứng ở trước cửa nhà, bà ấy (Tức là mẹ Thương Thương) gọi t ra tỏ vẻ thân thiện và bảo: "Bác đi có việc nhờ cháu thình thoảng ngó nhà dùm bác tí nhé, thế là bà ta tót vào con xe 4 bánh đi mất hút". Thế đấy t biết ngay mà bọn nhà giàu chỉ lợi dùng là giỏi thôi. Có một lần khi t đang hì hục cạy "Cháy Cơm" ở nồi ra nấu cám cho lợn thì nó lon ton chạy sang. - Anh Đỉn ơi! Anh.. đang làm gì đấy? Tôi đáp: – Tao đang cạy cháy để ăn, mày có ăn không? Ngon lắm! – t nghĩ thầm: Haha con này bị lừa rồi cái này tao cho lợn ăn bây h tao cho m ăn. - Dạ.. Em có ăn ạ, anh cho em xin 1 miếng – mắt nó sáng lên chìa tay ra xin tôi miếng cháy cơm. - Đây! Ăn thử xem ngon không-tôi đưa 1 mẩu cho nó. * * *roạp.. roạp.. –nó nhai - Sao! Sao! Có ngon không mày – tôi sốt sắng hỏi nó. * * * - Ngon! Ngon quá anh ơi, em chưa bao h được ăn cơm kiểu này – n sung sướng reo lên. - Thế nhà m nấu cơm không có cái này à? - Em chả biết em có bao h nấu cơm đâu toàn Vú Lý nấu mà anh – nó mân mê vạt áo. Trong đầu t nảy ra ý nghĩ: "Mình cho nó ăn cháy cơm, bù lại mình bắt nó phải về nhà ăn trộm bánh kẹo mang sang cho mình he he!". - Tao nói mày nge: Nhà m giàu như thế kia chắc trong nhà có nhiều bánh kẹo lắm hả, t vừa cho m ăn cháy cơm rồi bây h về nhà lấy bánh kẹo sang cho t ăn. * * * - Vâng! Nhà e nhiều lắm để em mang sang cho a nhé.. Thế là nó chạy tót về nhà lấy bánh kẹo cho t, t thầm nghĩ: "Bây h thì mình chỉ cần đổi cháy cơm là có được kẹo để ăn, mình thông minh quá đi". Hồi ấy t nghĩ là: "Con gái ngu thật mình bảo gì n đều làm theo". Còn bây h t lại nghĩ khác: "Con gái càng nhớn càng khôn ra, khôn là vì lớn bọn n đều moi quà của con trai chứ có con nào mua quà cho con trai đâu". P/s: "Cháy cơm" :(nhà bạn nào nấu cơm bằng bếp than thì trong nồi cơm sẽ có cháy cơm, chứ nấu = nồi cơm điện thì không có đâu, cháy cơm ăn rất ngon nhất là chấm với nước Thịt sốt với cà chua) Chơi với nó được khoảng mấy tháng thì kì nghỉ hè cũng sắp đến, đây là một kì nghỉ hè đầy kỉ niệm mà cho tới bây h tôi vẫn nhớ.
Chương 2: Kì Nghỉ Hè. "Bấm để đọc" Hồi nhỏ tôi thấy nghỉ hè còn thấy thích chứ bây h nghỉ hè chán kinh chỉ muốn qua nhanh đi để còn đi học mà ngắm gái, chứ ở nhà chỉ ăn + ngủ thì thành con heo mất. Với tôi chỉ có kỉ nghỉ hè năm ấy với cô bé hàng xóm là đẹp và ý nghĩa nhất trong cuộc đời học sinh. Bây giờ đã là sinh viên năm nhất rồi ngồi viết lại mà cảm thấy như là mới ngày hôm qua vậy, càm xúc quá! Ngày đầu tiên của kì nghỉ hè: - Cu Đỉn! Dậy, nhanh lên gần 7h rồi, dậy còn đi học! * * * - Dậy.. mau- mẹ giật phắt cái chăn của tôi. - Mẹ ơi con được nghỉ hè rồi mà- giọng tôi ngái ngủ đáp lời mẹ. * * * - Vậy hả thế ở nhà trông nhà, cốc chè đỗ đen mẹ để trên bàn đấy ăn đi rồi cho lợn ăn hộ mẹ, mẹ đi ra đồng đây? - Yes! Ma ma? Nói thế thôi chứ mẹ đi rồi tôi lại trèo lên giường ngủ tiếp hehe.. Đang thiu thiu ngủ thì có tiếng gọi cửa: "Cu Đỉn ơi ra mở cưa cho tao"... " Cu Đỉn ởi"... " Cu Đỉn ời".. "Oái sao nghe giọng quen thế nhỉ, có phải thằng (Thò Lò: Cái thằng bạn thân ở gần nhà t khi t chưa chuyển ra ngoài này) không nhỉ vì chỉ có nó mới gọi tôi như vậy" : Tôi thầm nghĩ, Ngay lập tức tôi bật dậy phi ra ngoài mở cửa. Tôi vừa mở cửa ra thì nó đã xồ vào ôm tôi như thế là 1000 năm Thăng Long mới gặp không bằng ấy. - Đ. M Cu Đỉn sao bố mày gọi mãi mày không mở cửa hả – nó ríu rít chửi tôi. Không trả lời câu hỏi vớ vẩn của nó, tôi hỏi lại nó ngay: - Sao từ lúc t chuyển ra đây m không ra chơi với t, t ở đây buồn lắm không vui bằng trong xóm mình được. - Mẹ mày thì bi h được nghỉ hè thì tao mới ra chơi với mày chứ, nhà đéo gì mà khó tìm thế, t hỏi mãi mới ra – nó cáu cỉnh - Bố mẹ m đi đâu hết rồi hả cu đỉn ơi? Tôi đáp: - Bố t đi làm, mẹ t ra ngoài đồng rồi. Tôi rủ n lên phòng t chơi, t với n nói nhiều chuyện lắm vì lâu ngày không gặp nhau mà, những câu chuyện mà nếu tôi viết ra thì dài lắm chắc chẳng ai muốn nghe đâu, nào là chuyện đi ăn trộm gà, trộm hoa quả nhà hàng xóm, chuyện đi cùng mấy a lớn trong làng đi rình mấy đôi trai gái hú hí vs nhau r lấy đá đáp bọn nó, có khi khều cả xu chiêng vs quần tam giác, "nghĩ lại mà thấy hồi bé mình cũng hiếu động ghê" hehe.. Đang nói chuyện say sưa thì thằng Thò Lò lên tiếng: - Cu Đỉn ơi đi bắt cá với t đi, t vừa đi qua đoạn kia thấy có cái ruộng nhiều cá rô đồng lắm. - Bộp.. - t đập tay vào đùi. - Ý kiến hay, lâu r t không đi bắt cá, m nói mà t thèm – t sung sướng reo lên P/s: Hồi nhỏ t rất hay đi cùng với mấy đứa trong xóm đi ra mương, ao, cống rãnh để bắt những con cá như: Mại cờ, rô đồng.. để mang về nhà nuôi, nhưng toàn bị mẹ đổ đi thôi vì nuôi không được toàn để cho bọn chúng bơi ngửa rồi mấy ngày sau thối inh cả nhà thôi híc híc! - Mày ra ngoài cửa đợi t để t đi lấy cái rổ vs cái thùng rồi 2 đứa cùng đi. * * * Tôi với thằng Thò Lò (TL) vừa ra khỏi cổng thì con bé hàng xóm lại lon ton chạy sang nhà tôi với vẻ mặt sung sướng. - Anh Đỉn ơi! Em mang kẹo cho a nè! Toàn kẹo ngon thôi? - Thôi, hôm nay t không thích ăn kẹo m mang về nhà đi, t phải đi bắt cá với thằng Thò Lò rồi –t đáp lại nó - Đi bắt cá hả anh.. em chưa được chơi trò này a cho em đi theo chơi với- nó dúi hết kẹo vào thằng Thò Lò r quay sang năn nỉ tôi. - Không! M ở nhà đi, đi vs tao, tao sợ mẹ mày la tao lắm với lại m mặc váy thế kia thì đi làm sao được. Nó vẫn không chịu buôn tha tôi. - Đi mà anh, em ở nhà chán lắm, e chỉ thích chơi vs anh thôi, mẹ em đi làm đến tối mịt mới về cơ, a cho em đi nhé! - Không.. là không m ở nhà đi – t cáu gắt. Tự nhiên thằng Thò Lò lên tiếng: - Thôi m cho nó đi đi có gì nó cầm cá cho anh em mình! - Mịa! Đúng là thằng dại gái, nó cho m mỗi tí kẹo mà phản bội anh em thế hả! Nói thế thôi chứ tôi cũng thích cho nó đi lắm chứ bộ, tôi lên tiếng: - Thôi Thương Thương m đi cùng bọn t đi nge thằng TL nói cũng có lý lắm! Thế là ba chúng tôi, hai trai và một gái tiến thẳng ra chỗ mà thằng TL khoe là có lắm cá rô. Vừa ra đến nơi tôi đã reo lên: - Woa.. lắm cá thật, TL m đúng là thằng được việc không à! He.. he - Thương Thương (TT) này m ở trên bờ cầm thùng cho bọn t khi nào bắt đươc cá thì t gọi, m mà thò xuống đây cá nó chạy hết thì t nghỉ chơi vs mày đấy! – t căn dặn nó - Dạ.. Giữa buổi trưa nắng gắt, bầu trời không một gợn mây, ánh nắng mặt trời cứ thế soi thẳng vào đầu 3 chúng tôi, trời nắng thì cứ nắng, còn bắt cá thí tụi tôi cứ bắt cá, nhưng đen thay bắt cả nửa tiếng rồi mà chả được con nào cả, đúng là đi bắt cá với gái đen thật! - TL có con "mại cờ" bơi ở chân m kìa lấy rổ ụp nó lại nhanh lên không nó chạy mất bây giờ -t sốt sắng - Đâu.. đâu làm gì có đâu – TL ngu ngơ - Thằng ngu lúc m cử động nó chạy mất rồi, nửa tiếng rồi mà chả bắt được con nào híc híc Tôi vs TL mải tiếp tục với công việc của mình mà quên béng để ý tới TT, t mải miết nói với TL những câu đại loại như: "Bên kia kìa TL, quây nó lại", "Dồn vào bờ rồi lấy rổ ụp đi.." vân vân và vân vân. Bỗng nhiên tôi lùi lại phía sau với tư thế thủ môn chờ bắt Bê-Na-Ti để bắt cá thì.. * * *Ù.. ù.. ùm.. -TT đã bị tôi hẩy cho ngã xuống ruộng ướt hết cả quần áo.. và tôi cũng ngã theo.. Vừa bực mình vì không bắt được con cá nào, vừa bực mình bị ướt hết quần áo tôi chút giận hết lên đầu con bé: - T đã bảo m ở trên bờ rồi mà xuống đây làm gì, tại m xuống đây động nước làm cá chạy hết rồi thảo nào mà từ này tới giờ t không bắt được con nào cả.. - Cả cái thằng TL nữa t đã bảo k cho n đi rồi m còn cho nó theo làm gì, đấy bây giờ k bắt được con cá nào mà t vs n ướt hết cả quần áo đây này- bực mình tôi chửi luôn cả thằng TL Thấy ức ức thằng TL cãi lại: - Thì tao có biết được sự việc lại xảy ra như thế này đâu, thôi đi về đi, tao thấy chán rồi - Ừ.. đi về thôi! TT mau đứng lên đi về thôi! – tôi lên tiếng - Anh ơi, em ướt hết quần áo rồi, anh cõng em nhé.. hi. Hi. - Cái gì, mày nặng như heo ấy ai mà cõng được! - Đi. Mà.. anh, tí về em lấy kẹo ngon cho anh! - Ci Đỉn mày cõng TT đi, rủ nó đi bi h làm nó ướt mà không cõng nó về à! - Cái thằng này im mồm cho tao – tôi cầm ít đất đáp vào nó. Tôi thấy nó cũng tội, quần áo thì ướt hết, tóc tai bết hết cả, nhìn như còn mèo mướp ấy: - Mày lên đây, tao cõng! - Anh chịu cõng em hả.. hi. Hi.. - Nói nhiều thế nhỉ, trèo lên lưng nhanh lên! Giữa trời nắng to chúng tôi hai trai và một gái lại cùng nhau đi về, 2 thằng chúng tôi thật là ê mặt mọi lần đi có như thế này đâu lúc nào cũng đầy một xô nào là: Cá rô đồng, rô phi, mại cờ, mại téng, cua, ốc, thế mà lần này.. ôi thôi mất mặt quá. Chúng tôi đi trên những mảnh ruộng người ta mới gặt lúa, có ruộng thì khô có ruộng thì lõm bõm nước, trên lưng tôi lại phải cõng một con heo nữa. - Mày ăn gì mà nặng thế hả, mệt phờ râu rồi đây nè! - Thì em cũng ăn cơm, ăn kẹo như anh thôi mà! Do tôi đầy nắng lên khá mệt cộng thêm phải cõng TT nữa, những bước chân của tôi có tình trạng đang siêu vẹo và.. - Ối.. ối.. roạc.. roạc.. Tôi và TT ngã xoài ra ruộng may là ruộng khô không thì có mà tắm bùn hết, còn tôi thì sao nhỉ tôi bị rách đũng quần, hồi đấy tôi còn nhỏ chưa được mặc quần "xì" và thế là - Á.. á.. quần anh bị làm sao thế kia? – TT kêu lên - Cu đỉn mày làm sao thế – thằng TL hỏi tôi - Tao.. tao.. bị rách quần híc híc – tôi vừa nói vừa dùng tay giữ khư khư đũng quần bị rách - Ha.. ha.. mày suốt ngày bị rách quần, thôi bỏ tay ra đi, để cho mát không sợ bay ra đâu. - Mày bé bé cái mồm hộ tao cái, đưa tao cái xô để tao che đi. - Ờ.. đây nể mày là có TT ở đây nhé, không thì tao cho mày truổng cời mà về nhá.. ha.. ha Tôi không cõng được TT nữa mà nó tự đi bộ về, tôi còn phải làm nhiệm vụ đó là cho cái xô về phía trước để che đi cái cần che. He.. he.. suốt dọc đường thằng TL nó cứ trêu tôi còn TT thì nó cứ cười cười, tôi muốn về nhà thật nhanh, tôi không muốn bị thằng TL trêu nữa, đường về nhà chỉ còn vài trăm mét thôi sao tôi thấy xa quá, nếu mà không bị thế này tôi chạy vèo là về tới nhà rồi. Tôi với TT chia tay thằng TL ở ngã 3 cách nhà tôi 10m, tôi và TT cũng chả nói gì cả, cuối cùng cũng về tới nhà, tôi nhanh chóng phọt vào nhà nhanh nhất có thế, thì TT gọi tôi lại - Anh đỉn ơi làm gì mà đi nhanh thế, ra đây em nói thầm cái này! - Hả.. có gì thì nói đi - Thì anh cứ lại đây, em nói thầm mới hay Tôi miễn cưỡng tiến lại gần nó: - Rồi.. có gì thì nói nhanh đi – tôi vẫn giữ cái xô ở trước đũng quần - Em.. nhìn.. thấy.. hết rồi.. anh không phải che đâu.. à.. mà cái.. "đấy".. của.. anh.. to lém.. nhưng.. không.. to bằng.. của.. bố.. em.. được hi.. hi.. - nói rồi nó chạy đi mất hút Trời ơi sao nó lại so sánh như vậy được chứ tôi chỉ là thằng nhóc học lớp 5 thôi mà, còn bố nó thì lớn hơn tôi tận mấy giáp, lúc đó tôi đơ đơ đến nỗi rơi cả cái xô híc.. híc.. * * * - TT ơi đi chơi đi – tôi gạ gẫm nó - Đi đâu hả anh? - Thì đi vào trong xóm chơi, ở nhà mãi chán lắm! - Vâng. Đợi em tí. E xin phép mẹ đã * * * Tôi với TT, cả thằng TL nữa cùng nhau đi vào trong xóm chơi. - Ê ku kiếm cái gì chơi đi! – tôi hỏi thằng TL - Chơi gì bi giờ nhỉ, hay chơi nhắm mắt trốn tìm - Trò đó chán phèo, mà có 3 người thì chơi cái gì hả? – tôi ngán ngẩm - Ờ.. hay là.. đi ăn trộm đi, lâu rồi không đi thấy cứ thiếu thiếu cái gì đó - Nhưng mà có cả TT đi nữa mà nhỡ bị bắt thì sao? Hay cho nó về rồi anh em mình đi Nghe thấy tôi nói vậy mắt nó đã rơm rớm nước mắt rồi: - Hu.. hu.. anh cho em đi với em không về nhà đâu - Nhưng nhỡ mày bị bắt thì sao? Thôi mày về đi tí nữa ăn trộm được quả gì tao cầm về cho - Hu.. hu.. anh cho em đi đi, em không sợ bắt đâu - Thế hả, vậy khi nào mà người ta đuổi thì mày ở lại chịu tội nhá - Vâng.. Chúng tôi đi khắp con đường trong xóm mục đích xem nhà nào có cây trái gì thò ra ngoài không thì bọn tôi bật tường để ăn trộm, những trái ổi xanh chát xít ném chó chó chết, những quả khế chua cồn hết cả ruột nhưng thật là lạ những đồ ăn trộm tôi thấy rất là ngon không biết có phải là thành quả của sự liều lĩnh và phải trả tiền lên cảm thấy con nữa không, tôi biết nhiều bạn cũng như tôi cũng từng đi ăn trộm và bị rượt đuổi, tuổi thơ như vậy mới để đáng nhớ chứ, chứ bây giờ trẻ con hư quá mới tí tuổi đầu đã game online, khi đã trưởng thành tôi với mấy thằng bạn cũng quay lại những nơi đó để nhớ lại kỉ niệm thời thơ ấu, có thằng còn rủ cả nhóm đi ăn trộm, nhưng tôi chịu bây h già rồi nếu mà bị đuổi chắc tôi xin thua luôn không chạy được. - Cu đỉn mày có ngửi thấy mùi gì không? - Mùi gì! Dạo này mũi tao bị điếc không ngửi thấy - Thì mùi mít chít đó, mày không ngửi thấy à, TT em có thấy mùi gì không? - Có mùi thơm thơm anh à! - Mày nhìn kia, cây mít nhà ông Bẩy Chột nó chìa ra kìa, chắc là có quả mít chín đấy – nó kéo đầu tôi và chỉ tay về phía cây mít - Ngon đấy sắp có mít chén rồi, đi thôi! * * * Tôi chèo lên bờ tường để xem quả mít nào chín, còn TT và TL ở dưới để hứng mít. - Thấy chưa, mày nắn xem có quả nào chín không, tao thấy sực cả mũi lên rồi - Tao chả thấy quả nào cả mày à - Mày nắn lại lần nữa đi, tao nghi quả ở phía tay phải mày chín lắm - Ok để tao xem lại Tôi tiến đến quả mít thằng TL chỉ, tôi mới chỉ sờ vào nó thì.. "Bộp.." – quả mít chín bị tụt nõi rơi vào phía bên trong vườn "Thằng nào ăn trộm mít nhà tao đấy hả?" – tôi vội nhẩy xuống - Chết rồi mày ơi, bị phát hiện rồi chạy mau! - Chạy đi đâu bây giờ, - Thân thằng nào thằng ấy lo! - TT mày không còn chạy đi đứng đấy làm gì! - Ơ.. anh bảo em là khi nào bị bắt thì em chịu tội mà! - Tao xin mày đấy, mày mà bị bắt thì tao chết à, mau chạy thôi. Ông ấy đuổi đằng sau kia Tôi cầm tay nó cũng chạy còn thằng TL thì chạy đâu mất hút, thằng này nhanh thật đấy, ông Bảy Chột đuổi theo 2 đứa tôi, tôi sợ quá cứ chạy mà chẳng biết chạy đi đâu cứ thấy đường là chạy, tôi thì chạy được nhưng khổ nỗi còn vướng cả con bé TT, nhiều đoạn nó chạy còn bị ngã nữa, - Anh ơi.. em không chạy nữa đâu. Em mệt lắm - Nhanh lên, mệt cũng chạy ông ấy đuổi tới nơi rồi kìa Tôi cũng mệt lắm chứ, ông Bảy Chột nổi tiếng kẹt sỉ không cho ai cái gì, nhưng vườn nhà ông ấy rất nhiều thứ để ăn trộm được. Ông ấy già rồi nhưng đuổi bọn tôi thì dai sức thế không biết, kết quả là tôi vs TT bị tóm gọm.. híc.. híc - Chúng mày.. tao rình chúng mày lâu rồi, bây h mới tóm đc - Bác ơi.. bác.. tha cho bọn cháu.. – tôi mếu máo - Ko có tha gì hết, lần này tao nhốt bọn mày vào nhà kho để cho chết đói mấy ngày mới thả ra - Ối bác ơi.. cháu.. xin bác.. hu.. hu Phen này thì chết thật rồi, nhốt vào nhà kho thì có mà chết.. thấy tôi khóc TT cũng khóc theo chắc vì thế mà ông ấy mủi lòng - Thằng Đỉn mày thì tao quen mặt rồi, còn con bé kia con cái nhà ai? - Hưc.. hức nó là đứa hàng xóm gần nhà cháu, bác mà nhốt nó thì cháu bị ăn đòn.. bác. Tha cho tụi cháu đi - Tha cho bọn mày thì dễ dãi quá, bọn mày phải viết bản kiểm điểm về hành động này - Cháu.. cháu không biết viết - Tao đọc cho mà chép - Da.. vâng ạ * * *– Tôi cũng hay cùng nó vào xóm chơi vơi mấy đứa trong xóm, chơi nhiều trò lắm nào là nhắm mắt trốn tìm, ô ăn quan, chi chi chành chành.. bón nó hay trêu tôi vs TT là vợ chồng bực mình tôi phản bác: - Tao hỏi chúng mày vợ chồng là phải có con, thế chúng mày xem có con của tao vs TT không.. * * *im phăng phắc! Lần sau không chơi với tụi này nữa, cứ thấy người ta đi chơi với con gái là lại trêu "Vợ Chồng" đến là mệt.. = =! Mà con bé TT cũng đến là lạ thấy tụi nó nói vậy là phải cùng tôi phản bác lại chúng nó chứ, ai ngờ nó cứ đứng đấy cho bọn nó trêu nhiều lúc còn cười cười nữa chứ, đã thế làm tôi càng tức điên lên: - TT thôi!.. không chơi nữa tao vs mày đi về thôi, lần sau không cho mày đi chơi nữa vì mày mà tao bị trêu đấy! Đi về nhanh lên!.. - Anh Đỉn cho em chơi một tý nữa đi! Em đang chơi vui mà! - Không chơi chiếc gì cả, mày không thấy tụi nó chỉ để ý tao với mày thôi à! - À! Mà lần sau mày đi chơi đừng có mặc váy nữa nhé, mày không biết là những lúc mày ngồi xuống.. đứng lên.. là bọn kia cứ để ý tới mày thôi đấy! - Kệ người ta mà anh, em có gì đâu mà họ nhìn cơ chứ, anh toàn để ý linh tinh không à hi.. hi.. - Không nói nhiều, về mau! - tôi không chịu được nữa, tôi kéo nó về luôn để nó ở đây thì chỉ để cho bọn kia nhìn cho sướng mắt thôi, nó đâu phải của Chùa, nó là của tôi mà he.. he.. Có một lần TT sang nhà tôi ăn cơm, vì nó thích ăn "Cháy cơm" cái mà nhà tôi có còn nhà nó thì chẳng bao h có, nếu có chắc nhà nó cũng đổ đi thôi vì nhà nó giàu mà toàn ăn đồ ăn ngon. Nhưng nó sang nhà tôi ăn cơm nó toàn khen cơm nhà tôi ngon, không biết nó có nịnh đầm nhà tôi không để được ăn cơm? - Mẹ Thu ơi! Cơm nhà mẹ ngon thật đấy, ở nhà con chỉ ăn được có 1 bát cơm mà sang đây ăn với anh Đỉn con ăn được 2 bát cơm, lần sau mẹ lại cho con ăn nữa nhé! - Tất nhiên là được rồi, con sang ăn lúc nào cũng được hết! - Mẹ tôi cười còn tôi chỉ biết nhìn nó ăn mà thôi vì còn thức ăn đâu, mẹ ơi là mẹ sao mẹ lại cho con ra rìa thế này, con mới là con zai yêu quái của mẹ mà híc.. híc, đang ăn thì nó tự nhiên nói: - Mẹ Thu ơi! Sau này lớn lên mẹ cho con lấy anh Đỉn nhé! - Hả? - tôi ngạc nhiên kêu lên, bây h tôi mới biết ẩn ý của nó là tại sao hôm nọ đi chơi bị tụi kia trêu mà nó cứ cười chả phản bác gì cả, "bây h thì em đã hiểu thuốc Fu-Ca-Ca diệt trừ giun như thế nào".. híc.. híc! - Thế tại sao con lại thích lớn lên lấy thằng Cu Đỉn thế TT-mẹ tôi vừa hỏi TT vừa liếc mắt sang phía tôi. - Dạ! Da! Con cũng không biết nữa, con thấy thích anh Đỉn lắm, mẹ Thu biết hông có lần con bị "Đỉa" cắn anh Đỉn đã giúp con lấy ra đấy, anh ý lại hay bảo vệ con nữa! - Mẹ Thu!.. mẹ Thu.. mẹ hứa với con nhé, lớn lên cho con lấy anh Đỉn làm chồng nhé! - Ừ! Được rồi, cứ chăm học đi lớn lên mẹ cho lấy thằng Cu Đỉn. - Yo.. yo.. hoan hô mẹ Thu con yêu mẹ nhất! Mẹ với con ngoắc tay nào- nó sướng rên lên ôm mẹ tôi và hôn vào má, còn tôi chỉ là người thừa chả nói được câu nào từ đầu đến giờ, híc.. híc, Bữa cơm hôm đấy là một ác mộng đối với tôi, tôi chỉ mới có học lớp 5 thôi, tôi không muốn lấy vợ đâu, tôi còn phải đi chơi vs thằng Thò Lò nữa còn bao nhiêu trò chơi đang đợi tôi, tôi không muốn giống papa tôi suốt ngày bị Gấu (mẹ tôi) đàn áp mà không giám đứng lên khởi nghĩa để thoát khỏi sự áp bức đấy. À không cũng có một vài lần tôi vs bố đứng lên khởi nghĩa nhưng khởi nghĩa diễn ra chưa được 15 "thì bị dập tắt bằng 1 câu nói của Gấu:" định khởi nghĩa hả 2 bố con, tối nay ra đường mà ăn cơm nhé! "Thế là tôi với bố lại quay sang dùng kế" Nịnh gấu".. hu.. hu.. Như tôi đã nói TT nó vẫn là trẻ con có gì thì nói đấy nhưng mau quên, chuyện nó bảo vs mẹ tôi là lớn lên lấy tôi chả thấy nó nói gì nữa cả, may quá phù.. phù..
Chương 3: Nụ hôn đầu đời. "Bấm để đọc" _Bố mẹ đang xem phim gì đấy ạ? - tôi thắc mắc hỏi - A! Con trai lại đây xem phim "Giầy Thủy Tinh"!.. phim này hay lắm! -Bố tôi lên tiếng, còn mẹ tôi cứ chăm chú xem chả để ý gì đến tôi cả. - Con không xem đâu, con đi chơi vs thằng TL đây, bố mẹ cứ xem đi ạ, con không làm phiền nữa.. - Vèo.. vèo.. kít.. kít.. - Cu Đỉn quay lại mau, không được đi chơi dạo này mẹ thấy mày đen lắm rồi đấy suốt ngày đi đầy nắng với thằng TL- Gấu lại đàn áp đấy hức.. hức.. - Mẹ cho con đi chơi 1 tý thôi đang nghỉ hè mà -tôi năn nỉ gấu. - Ở nhà.. không đi đâu hết.. mày mà đi thử coi, trưa nay 2 bố con ra đường mà ăn cơm nhé! - Tôi có làm gì đâu mà bà lại cho cả tôi ra ngoài đường ăn cơm hả? – bố tôi lên tiếng - Thôi Cu Đỉn ở nhà xem phim với bố mày mà đi thì 2 bố con mình bị Gấu cho ra đường ăn cơm đấy mà phim này cũng hay lắm! - Vâng! Hức.. hức! Thế là tôi lại phải thất hứa vs thằng TL mà ở nhà xem phim với bố mẹ, phim chả có gì hay mà Gấu bố Gấu mẹ cứ chăm chú xem thế nhỉ? Đang ngao ngán với bộ phim thì tôi thấy trên ti vi có một cảnh lạ mà tôi chưa thấy bao giờ, tôi lập tức hỏi ngay.. - Mẹ ơi! Sao cái chú kia lại cởi áo cô kia? - Bố ơi! Sao chú kia lại "cắn môi" cô kia hả bố ơi? - Mẹ ơi! Sao chú kia cắn môi cô kia sao cô kia lại không khóc mà cô ấy cứ lim dim mắt hả mẹ.. cô ấy không bị đau hả mẹ? - Đấy!.. Bố ơi! Cô ấy lại còn cười vs chú kia nữa? Hàng loạt câu hỏi được tôi hỏi ra khi trong tivi hiện những cảnh lạ, hết quay sang hỏi bố, hỏi Gấu mà 2 người chẳng trả lời tôi, 2 người cứ nhìn nhau cười cười thôi! Mãi sau mẹ tôi mới lên tiếng khi cảnh lạ ấy qua đi: - Cu Đỉn à.. đấy không phải là "cắn môi" mà là "hôn" đấy con trai! - Thế cô kia bị chú kia "cắn môi".. à không là "hôn" thì cô ấy không bị đâu môi hả mẹ? -tôi tò mò hỏi. - À! Không con trai họ yêu nhau mới hôn nhau thì làm sao chú kia làm đâu cô kia được hả, con! - Thế yêu nhau mới được hôn nhau như ở trên tivi hả mẹ? - Ừ! Đúng rồi, Cu Đỉn thông minh quá nhỉ -bố tôi im lặng từ nãy tới h mới lên tiếng, tranh lời của Gấu. - Thế bố ơi? Hôn nhau có thích không mà cái cô kia cứ lim dim mắt thế hả bố, đoạn cuối cô ấy lại cười nữa chứ, ? -được đà tôi hỏi tiếp - Cái này.. cái này.. bố không biết đâu con hỏi mẹ con đấy? - Mẹ.. mẹ.. hôn nhau có thích không hả mẹ? - tôi lại quay sang hỏi mẹ. - Cái ông này ông không trả lời đi, sao lại bảo tôi trả lời! - Tôi không trả lời được nên mới bảo bà trả lời, bà trả lời cho con nó hiểu đi! - Thế hồi trẻ ai đã lừa hôn tôi là hôn nhau hay lắm, mà bây h lại không biết trả lời hả? - Hồi xưa tại tôi tại tôi dốt nên bi h mới phải bị Gấu đàn áp như thế này.. - Ông nói ai là gấu đấy hả.. Tôi ở ngoài nghe Gấu bố, Gấu mẹ cãi nhau mà tôi chả hiểu gì cả, bực mình tôi lên tiếng: - Thế túm lại là hôn nhau có thích không hả bố mẹ? * * * * * * Vẫn chả có ai thèm trả lời tôi, tôi chỉ thấy gấu bố và gấu mẹ vẫn còn đang tranh luận 1 vấn đề gì đó, mà có vẻ căng thẳng lắm nếu tôi mà hỏi nữa chắc bị ăn đòn mất, thế là tôi chán nản, ủ rũ rời khỏi phòng khách với 1 cái dấu hỏi chấm to đùng ở trên đầu: "Hôn nhau có thích không nhỉ?" * * * Tôi đem câu hỏi đi hỏi thằng TL xem nó có biết gì ko - TL mày hôn nhau bao giờ chưa? - Hôn nhau là môi của mày dính vào môi một ai đó ấy? - À.. cái đó thì chưa, tao chỉ thấy trên tivi thôi à - Mày cũng thấy trên tivi à, tao nè hôm nọ cũng vậy, hỏi bố mẹ tao không nói nên tao mới hỏi mày! - Ko biết hôn nhau có thích không nhỉ? - Mày nghĩ làm đéo gì cho đau đầu ra, đi chơi đi - Thôi hôm nay tao hơi mệt! - Mệt cái gì, chắc lại nghĩ đến hôn hả? - Ừ.. tao tò mò quá, không hiểu vì sao cái cô gái trong tivi lúc hôn mắt lại lim dim, cô ấy không bị đau môi sao? - Tò mò làm gì cho mệt, thử một phát là biết ngay - Cái gì.. thử á, chả nhẽ tao thử vs mày, mày nhìn lại mày đi, môi như 2 con đỉa Trâu đắp vào mồm ấy - Mẹ cái thằng cờ hó (chó), tao không bảo là mày thử vs tao, tao bảo mày thử vs TT kia kìa - Nhỡ nó không đồng ý thì sao? - Cái đấy tao làm sao biết được không đồng ý thì thôi, cứ thử gạ nó xem! Thằng TL nói cũng có lý chỉ có TT mới để tôi thử chơi trò này có thích hay không, tôi chọn một ngày mà bố mẹ tôi đi làm hết rồi rủ nó sang để làm cái trò đó - TT ơi sang nhà tao chơi đi, hôm nay tao có trò chơi hay lắm! – tôi đứng ở cổng gọi nó - Trò gì hả anh, đợi em tí - Anh.. anh có trò gì mới hả, có hay ko - Mày hôn bao giờ chưa? - Hôn là gì hả anh? - Thì là 2 người chạm môi vào nhau á! - À cái đấy thì em chưa làm, em chỉ hôn vào má bố khi bố đi làm thôi - Thế hả, vậy tao với mày thử đi.. hi.. hi - Dạ.. vâng – hehe bị mắc mưu rồi - Mày cởi áo ra đi! - Sao lại phải cởi áo ra hả anh, trò này sao kì vậy – mới tí tuổi mà khôn gớm - Ai biết được, tao thấy trên tivi người ta làm vậy thì tao bảo mày làm thế thôi - Vâng! Và thế là tôi đứng đối diện nó 1.. 2.. 3.. Môi tôi dính vào môi nó, 2 mắt chúng tôi trừng trừng nhìn nhau, thấy thế tôi rời môi ra và gắt lên: - Sao mắt mày không lim dim hả? - Ơ.. sao phải lim dim ạ - Tao không biết, tao thấy tivi người ta lim dim mắt mà mày cứ mở thế hả? - Dạ.. để em lim dim - Thôi, không chơi trò này nữa chả thú vị gì cả, mà mày về cạo râu đi nhé, mồm mày toàn râu thôi tao hôn mà gê chết đi được ấy! - Anh.. ơi mẹ em bảo con gái không được cạo râu! Tối hôm đấy không biết tại sao lúc nhà tôi đang ăn cơm thì mẹ con nhà TT sang chơi và xem tivi, lúc đấy trên tivi cũng chiếu cái cảnh hôn nhau, con bé TT thấy vậy bèn reo lên: - Mẹ ơi, hôm nay con vs anh Đỉn cũng làm như vầy mẹ à! - Cái con bé này, anh ấy lớn ai thèm hôn con, có phải không Cu đỉn – mẹ TT quay sang hỏi tôi - Thật mà mẹ.. - Thôi nào trật tự để mẹ nói chuyện vs mẹ Cu đỉn Thú thức là lúc đấy tôi sợ lắm, tôi chỉ biết gãi đầu gãi tai mà thôi, thế đấy các bạn à nị hôn đầu đời của tôi là như vậy đó, nó chả ngọt ngào gì cả, nghĩ lại mà thấy tiếc quá hức.. hức.. còn bây h tôi vẫn chưa có nụ hôn thứ 2 sau nụ hôn đầu đời đấy!
Chương 4: Cơn mưa buồn! "Bấm để đọc" _Cu Đỉn.. dậy.. dậy mau! - Mẹ.. để con ngủ tí đi vẫn còn sớm mà – tôi nói bằng giọng ngái ngủ. - Sớm gì nữa ông tướng.. 7h15 rồi.. dậy.. dậy.. đi.. mẹ nhờ tí việc! - Dạ.. oa~! Oa~! Mất cả giấc ngủ ngon của con, mẹ nhờ con việc gì thế ạ? - Ở trong kho còn mấy bao thóc, tí nữa nắng to con đem ra ngoài sân phơi hộ mẹ nha! - Vâng.. ạ! Mẹ vẫn chưa tha cho tôi, đang định leo lên giường ngủ tiếp thì: - À.. Cu Đỉn này, phơi thóc nhớ trông coi cẩn thận nha, trời mà nhiều mây đen kéo tới là phải thu thóc vào đấy, nhà mình chỉ còn ít thóc này thôi, kô trông coi cẩn thận thì tháng này nhà mình chết đói đấy biết chưa! - Dạ.. dạ.. mẹ nói nhiều thế nhỉ? - Thôi đi ông tướng ông suốt ngày mải chơi lêu lổng, tôi kô nhắc anh để cả nhà chết đói à, ở nhà mẹ đi làm đây! - Bái bai Gấu.. he.. he Thời tiết tháng 7 thật là nóng bức, cái nóng khiến người ta có cảm giác khó chịu kô muốn làm gì cả, nhưng chỉ có cái nắng này mới làm khô được thóc cho các hộ nông dân mà họ đã vất vả làm ra, làm ra được hạt tóc vất vả lắm các bạn à, bước đầu phải đi chọn thóc giống chọn xong thì đem đi ngâm với nước ấm để hạt nảy mầm, hạt nảy mầm đem ra ruộng để trồng cho tới khi nào cây lúa cao tầm 15-20cm (Được gọi là Gieo Mạ) thì lại nhổ ra đem trồng tiếp (người ta gọi là Cấy Lúa) cấy lúa xong thì đợi nó phát triển trong lúc phát triển thì phải bón phân, làm cỏ, đợi một thời gian khi ruộng lúa đã ngả sang màu vàng thì có thể thu hoạch, thu hoạch xong thì đem đi lấy hạt thóc ra khỏi cây lúa (Được gọi là Tuốt Lúa), được hạt thóc rồi lại đem đi phơi, phơi xong thì đem đi chế biến mới ra được hạt gạo để chúng ta nấu cơm, vì vậy các bạn nên quý trọng hạt gạo nó được làm ra từ sự vất vả và tình yêu của các bác nông dân. Nắng nhiều thì cũng có nhiều những trận mưa rào ụp tới, nó sẽ làm cho hạt thóc Mọc Mậm và sẽ kô thể ăn được, nó sẽ làm cho nhiều hộ gia đình trắng tay. Tôi hì hục vác mấy bao thóc ở trong kho ra ngoài sân, kô nhiều lắm chỉ vẻn vẹn có 5 bao, đúng như lời mẹ nói: "Kô trông coi cẩn thận có mà chết đói". Tôi đang đổ thóc ra sân thì TT từ bên nhà nó lon ton chạy sang nhà tôi: - Anh đỉn ơi.. anh làm gì thế ạ? - Mày có bị mù không? Mày không thấy tao đang phơi thóc à! - Anh chơi với em một xíu đi! - Mày hôm nay chơi một mình đi, tao hôm nay bận lắm mày thấy không còn 4 bao thóc tao chưa kịp phơi kia kìa! - Ứ.. ừ. Anh chơi với em đi, mẹ mới mua đồ chơi cho em, em chơi một mình chán lắm! - Kô là kô hôm nay tao bận thật, mẹ tao về không thấy tao làm việc là nhừ đòn đấy! - Đi mà anh, chơi xíu thôi rồi làm cũng được mà – nó kéo áo tôi - Thôi được rồi mày được tao một tí để tao đổ 4 bao còn lại ra sân đã! Tôi lại hì hục đổ 4 bao còn lại ra sân dàn nó ra thật đều để cho mau khô rồi nhah chóng vào nhà để chơi với nó. - Xong rồi đây, thế mày định chơi trò gì đây? - Trò đồ hàng anh à – nó chỉ tay vào đống đồ chơi để trên giường tôi - Cái gì.. trò này của con gái mà, tao là con trai sao chơi được! Thôi mày chơi một mình đi tao ra phơi thóc tiếp đây! - Anh.. anh đừng đi ở lại chơi với em đi. Hu.. hu – mắt nó rơm rớm nước mắt và chạy đến ôm chân không cho tôi đi - Bỏ tao ra nào, tao chơi với mày là được chứ gì, thôi nín đi, thế thì chơi như nào đây, mày đúng là công chúa mít ướt động tí là khóc rồi - Hì.. hì.. kệ em, thế này đi anh sẽ làm bố, còn em làm mẹ chúng mình nấu cơm cho mấy con búp bê kia là con của chúng ta ăn. Được không anh? - Hả.. tao làm chồng của mày á! – tôi hoảng hốt - Vần.. sao vậy anh! - Không. Kô được tao không thíc làm chồng mày đâu - Hức. Hức sao anh không thích làm chồng em hả, lần trc' em xin mẹ là lớn lên lấy anh và mẹ đồng ý rồi cơ mà.. hu.. hu - Lại khóc rồi. Chỉ là chơi trò chơi thôi nhá, không có lấy nhau đâu nhé! Đúng là con gái bẩm sinh trong người đã có ý thức lớn lên có trách nhiệm sinh con để cái, làm nội trợ trong gia đình, mới có tí tuổi đầu mà nó đã thích chơi trò "Đồ hàng" rồi (các bạn biết trò đồ hàng là như nào không, đó là mô hình của những vật dụng trong nhà như: Nồi, bàn ghế, bát, đũa, bếp gas, nói chung là những cái gì trong đời sống có là trong đó có hết, nó được chơi theo ý nghĩ của từng người, riêng TT nó bắt tôi làm bố còn mấy con búp bê vô chi vô giác làm con, nó còn nấu cơm để cho bọn búp bê ăn nữa, gọi là nấu nhưng thực chất là giả vờ thôi) Tôi thấy chơi trò này cũng không đến nỗi nào, cụ thể là tôi được chăm sóc như một ông vua, những bánh kẹo TT mang sang làm thức ăn cho búp bê đều bị tôi chén sạch he. He - Anh.. sao anh lại ăn hết đồ của con, làm bố mà như vậy à 1! - Tao.. tao.. tao làm bố thì phải ăn nhiều mới có sức để đi làm chứ – tôi chống chế - Thôi.. nín đi ngoan nào! Ngoan nào.. mẹ thương. Bố đỉn của con hư quá ăn hết đồ của mẹ con mình rồi – nó ẵm con búp bê và nói Chúng tôi vẫn mải miết chơi, bỗng nhiên tôi nghe thất tiếng "lộp.. bộp", tôi sực tỉnh ra và hỏi TT: - Mày có nghe thấy tiếng gì không? - Tiếng gì hả anh? - Tao nghe thấy giống tiếng hạt mưa lắm.. Chưa kịp nói hết câu thì Rào.. Ràooooo cơn mưa rào đột ngột xuất hiện, lập tức tôi phi ra ngoài sân nơi mà ở đó là cả sự sống trong 1 tháng của gia đình tôi. Tôi như điên như dại chạy hết khoảng sân rộng 10m2 hết sang phải lại sang trái, hai chân hai tay tôi làm việc không ngừng nghỉ, tay thì cầm xẻng để xúc thóc vào, giường như ông trời muốn trừng trị cái tật ham chơi của tôi, mưa một lúc một to từng đợt từng đợt trút xuống đầu tôi, thế là hết 5 bao gạo ướt hết cả, tôi bất lức nhìn chúng bị mưa làm ướt, người tôi run lên bần bật do lạnh và sợ nữa.. mắt tôi đỏ ngầu lên.. tôi đứng dậy đi vào nhà nơi TT đang ở đó - Mày.. tại.. mày rủ tao chơi mà thóc nhà tao ướt hết rồi, lấy gì để nhà tao ăn đây hả? Này.. thì đồ chơi này – tôi hất hết đồ chơi của nó xuống đất - Hu.. u.. sao anh vất đồ chơi của em đi vỡ hết rồi, bắt đền anh đấy – nó vừa khóc vừa đấm vào tôi - Mày có thíc đền không? – tôi gân ô
Chương 5: Lần đầu đi chát Yahoo! "Bấm để đọc" Kết thúc đoạn về tuổi thơ của tôi và cô bé hàng xóm, tôi bắt đầu viết về đúng chủ đề "Đơn Phương" mà tôi đã đặt tên cho câu chuyện của mình, nhưng tôi chưa biết bắt đầu từ đâu cả nên tôi mạn phép kể cho các bạn nghe về lần đầu tiên tôi đi chát như thế nào nhé, đó là một ngày của năm tôi học lớp 8 và lớp 8 cũng là năm tôi bắt đầu mối tình yêu đơn phương của mình. - Hey! Sơn Xì (tên tôi là Sơn, biệt danh là xì, mọi người hay gọi là Sơn xì) ơi.. đợi tao với! Làm gì mà đi nhanh thế? - Có chuyện gì vậy mày? -tôi vừa nói và tiến đến nhà gửi xe. - Mày còn tiền không? - Ừ.. còn.. sao hả mày? - Còn bao nhiêu? - Một ngàn đồng chẵn.. sao định vay hả? - Không? Tao cũng có một ngàn, tao với mày vào quán internet chơi đi, mỗi thằng được nửa tiếng đấy (hồi đó 2k 1 tiếng) - Tao có biết chơi gì đâu chả nhẽ vào nghe nhạc.. mà tao sợ mẹ tao lắm nhỡ mẹ tao bắt được có mà xong phim.. - Mẹ cái thằng sợ chết, đàn ông con trai gì mà sợ mẹ, mày không nghe cô giáo nói à: "Con trai mà không biết chơi điện tử là có vấn đề đấy" Nghe nó kích đểu máu sĩ trong người tôi nổi lên: - Đ. M đi thì đi.. sợ gì! * * * Hai thằng chúng tôi đạp thục mạng để tới quán internet cách cổng trường không xa, vừa vào quán thằng bạn tôi đã lên tiếng: - Anh ơi còn máy không vậy? - Ừ.. còn em à, hai em ngồi máy 14, 15 đi-Anh chủ quán nói với 2 chúng tôi. - Hai em chơi bao nhiêu? - Nửa tiếng anh ơi! Ngồi vào máy tôi chả biết chơi gì ngoài nghe nhạc và chơi pi-ka-chu, còn thằng bạn tôi mải miết với trò chơi yêu thích của nó, còn tôi thì mù tịt cứ nhìn nó chơi mà chả hiểu gì, thấy có vẻ chán chán tôi giục nó: - T ơi! Về đi tao thấy chán rồi, nghe nhạc đến đỏ cả tai rồi này! - Yên nào đã hết nữa tiếng đâu! -Mồm nó nói còn mắt nó cứ gián vào màn hình máy tính. - Mẹ cái thằng điên này, mày rủ tao vào quán rồi mày chơi một mình còn để tao nghe nhạc à? - Mày rách việc quá, biết thế đéo rủ đi cũng nữa, mày làm tao chết mấy mạng rồi này - nó càu nhàu. - Thế mày có thích chát yahoo không? - nó quay sang hỏi tôi. - Là sao? - tôi ngu ngu hỏi. - Thì là chát tường, chát vữa ấy! - Là sao tao không hiểu? -tôi hỏi ngu tập 2 - Sao lại có thằng ngu thế nhỉ? Chát là tán gẫu với 1 ai đó qua mạng, muốn nói thì gõ vào bàn phím để ra chữ đấy. - Nghe có vẻ hấp dẫn nhỉ! Mày làm để tao chát với 1 ai đó đi -tôi gạ gẫm nó. - Mày ngồi sang máy tao đi để tao lập cho mày cái nick thì mới chát được! - Mày thích nick name là gì? - Gì cũng được! - Sonchimto nhé! - Ơ.. tao bảo gì cũng được mà, nhưng sonchimto là gì hả mày? - Là "Sơn Chim To" chứ còn là gì nữa.. ha.. ha - Đ. M mày chơi đểu tao à? Thôi kệ sự thật thì tao cũng.. to mà hí.. hí! - Ok! Xong rồi mày vào mà chat đi! Nó lập cho tôi cái nick tiện thể nó vào hộ luôn tôi mục "Chat Room" nó bảo thấy nick nào hay nhẩy vào mà chat, tôi thấy trong list có một nick khá hay đó là: Cobedethuong (Cô bé dễ thương) ngay lập tức tôi kích chuột vào để chát luôn. - Sonchimto (sct) : Hi! Chào bạn mình có thế nói chuyện với bạn được không? - Cobedethuong (cbdt) : Uhm! Được bạn à! - Sct: Bạn là chàng trai hay cô gái vậy? - Cbdt: Bạn hỏi gì mà kì thế, nhìn nick mà không biết à! - Sct: Hì.. mình quên, thế bạn tên gì? - Cbdt: Mình tên L còn bạn? - Sct: Mình tên S. - Cbdt: S ơi! - Sct: Gì thế bạn? - Cbdt: Bạn cho mình WC được không? Tôi dừng chát và thầm nghĩ: "Quái nhỉ sao con bé này lại ngoan thế, ngay cả đi vệ sinh mà cũng phải xin phép mình", ngay lập tức tôi trả lời lại luôn - Sct: Ừ! Bạn cứ đi đi - Cbst: Bạn cho mình WC được không? - Sct: Bạn cứ đi đi, bạn không phải xin phép mình đâu, bạn vui tính thật. Mãi không thấy nó trả lời lại và ngay lúc đó 30\' của bọn tôi cũng vừa hết, tôi ra khỏi quán internet với dấu hỏi chấm to đùng ở trên đầu: "Tại sao bọn đi chát này lại lễ phép thế nhỉ, ngay cả đi wc cũng phải xin là sao" Sau cái lần đi chát đó tôi cũng thấy hay hay, thế là tôi không đi với thằng bạn nữa mà tôi đánh lẻ đi một mình, có 1 lần tôi đi chat thấy một anh cũng đang chat với 1 người và người ấy cũng chat là: "Anh cho em xem WC đi", tôi hỏi ngay: - Anh gì ơi bạn anh cũng xin anh đi WC hả anh? - Ý thằng em là gì anh không hiểu? - Thì cái người đang chát với anh đang xin anh đi WC kia kìa, hôm nọ em đi chat cũng có người nói với em như vậy! - Ôi trời ơi, thằng em Gà quá, WC là viết tắt của Webcam, chứ không phải là WC ở nhà vệ sinh đâu em. - Webcam là gì hả anh? - Mới tập chat hả? - Vâng.. ạ! - Webcam là như cái máy quay phim, nó có thế thu hình ảnh của mình vào để người chat với mình có thế xem được ảnh mình mà không cần gặp nhau, đây anh thực hành cho chú em xem. - À.. Bây giờ thì em đã hiểu thuốc Fu-Ka-Ka diệt trừ giun như thế nào? =>Các bạn thấy tôi thế nào có ngố lắm không (: ^_^
Chương 6: Bóng đá! "Bấm để đọc" Thời tiết tháng 12 thật là lạnh, hít thở không khí mát lạnh của buổi sáng, tôi rảo chân đạp xe đi học, nơi tôi ở là một khu công ngiệp dân cư đông đúc sáng nào cũng vậy hối hả và tấp nập, những tiếng rao bánh mì, bánh bao.. - Sơn xì.. đi nhanh thế đợi tao! -tôi ngoảnh đầu lại, hóa ra là thằng Tân bạn cùng xóm và cũng là cùng lớp với tôi. - Đuổi theo em nào hay sao mà đi nhanh thế? - Đuổi cái cức ấy! Hôm qua tao mới bị nghe "cải lương" phờ-ri, tao đang điên tiết đây. - Sao.. sao thế? - Hôm qua tao đang chát hay thì bị Gấu vào tóm gọn còn bị quật mấy roi nữa. Tao nghi lắm mày ạ hình như có nội gián, mọi hôm chơi có sao đâu thế mà hôm qua bị tóm. - Tao.. tao không biết! - Hay là mày mách mẹ tao, nhìn mặt mày nghi lắm mà chỉ có mày mới biết chỗ tao chơi thôi. - Tao xin mày, mày nhìn mặt tao xem còn 1 ngày nữa là hết tem bảo hành rồi hê.. hê - Á.. à thằng bựa.. anh em với nhau mà mày lỡ lòng nào bán rẻ tao với Gấu thế hả, Gấu cho mày cái gì thế? - Bụp.. bụp.. cho mày chết này! - Á.. á.. đau tao.. úi nhìn kìa-mắt nó sáng lên, tôi nhìn theo hướng nó chỉ, một bạn gái với mái tóc dài, làn da trắng bóc, gương mặt hình trái xoan.. - Xinh nhỉ.. -2 thằng chúng tôi đều thốt lên - Ước gì.. -thằng Tân lên tiếng - Thôi xin bố, nhìn lại mày đi nước miếng chảy hết ra rồi kia, đi nhanh lên sắp vào lớp rồi đấy, ngồi đấy mà ước! * * * Tùng.. Tùng.. Tùng.. Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi cả trường học sinh ùa ra như đàn ong vỡ tổ, có nhòm thì chơi nhảy dây, có nhóm thì đá bóng, còn tôi thì ngồi trong lớp ngẩn ngơ với bạn gái bọn tôi gặp lúc sáng, đang miên mang suy nghĩ thì thằng Tân ở đâu chạy đến chỗ tôi: - Sơn xì! Nhanh lên ra sân sau đá bóng! - Tao không chơi đâu hôm nay tao không được khỏe! - Không có mày lớp mình sao báo thù được? - Hả.. lại đấu bóng với lớp 8a2? - Ừ.. nhanh lên! - Ok.. đi nào! Tôi với thằng Tân chạy thật nhanh ra sân sau của trường. Lớp 8a2 là lớp bọn tôi cực kỳ gét vì lúc nào đấu bóng với nhau lớp tôi toàn bị thua mà thua thì bị "rúc háng" nhục kinh khủng, biết là không đá được lại nhưng cứ khi nào bọn nó thách là bọn tôi chấp nhận luôn, Quân tử trả thù 10 năm cũng chưa muộn mà! "Chuyền sang đây cho tao" "Lùi lại.. về yểm trợ cho khung thành" "Đánh đầu đi.. tạt qua trái.." "..." Tỉ số của trận đấu bây giờ là 1-1. Hai đội giằng co nhau khá quyết liệt, lớp tôi thì muốn trả thù lại sau bao nhiêu lần thất bại còn lớp kia thắng nhiều bây giờ lại muốn thắng tiếp, khán giả mỗi lúc một đông chất kín cả sân vì thế càng làm cho trận đấu thêm sức ép với cả 2 đội Trận đấu đã đi về những phút cuối cùng mà tỉ số vẫn được giữ nguyên, hai bên giằng co nhau không ai chịu nhường ai. Bỗng nhiên tôi được đồng đội chuyền cho nước bóng khá đẹp, tôi một mình dẫn bóng chài qua các cầu thủ đội bạn để tiến vào khung thành, trong đầu tôi thầm suy nghĩ: "các anh em ơi chúng ta sắp báo thù được rồi ha.. ha". Tôi dồn hết lực của mình vào chân phải để đá vào khung thành đội bạn. Nhưng ở đời không ai học được chữ "Ngờ" chả hiểu tại sao tôi lại đá chệch ra ngoài và bay về phía khán giả.. Và.. Thế.. Là.. - Vèo.. Vèo.. - Bụp.. Cả sân bóng dường như vỡ òa, túm tụm lại chỗ mà tôi đã đá quả bóng, linh cảm có điều chẳng lành xảy ra, tôi cũng chạy đến đám đông đó nhưng đông quá tôi chả chen vào được chỉ nghe thấy tiếng của một số người như: "chảy máu rồi..", "mau đưa lên phòng y tế". Nghe thấy vậy chân tay tôi rụng rời đổ đốt và ngồi thụp xuống đất. Ngay sau đó đám đông được tản ra bởi 1 anh lớp 9 cao to và trên lưng là một bạn gái. Tôi thầm nghĩ: "chết rồi đá trúng người rồi phải làm sao đây!". Tôi gần như chết lặng, chân tay bủn rủn, thằng Tân ở đâu chạy về phía tôi đứng và nói: - Sao mày đứng ở đây, không lên phòng y tế xem thế nào đi, đá trúng người bây h định chạy à? * * * - À.. mày biết người mày đá trúng là ai không? - Là ai? - Thì là cái đứa tao chỉ cho mày rồi anh em mình khen xinh đấy! - Thật hả? - Tao cũng vừa nghe được 1 tin sốt dẻo: Tên nó là Ngọc Hiếu, nó đang được thằng Cường Béo tán, tao nghi mày không còn xác mà về nữa đâu "Thằng Cường Béo học trên tôi 1 lớp nó nổi tiếng đánh nhau, ở trường không có vị đánh nhau nào là thiếu mặt nó cả vì vậy khi nghe tới tên nó chúng tôi đã sợ vãi tè rồi!" - Mày đừng có dọa tao! - Đ. M tao dọa mày làm gì không tin mày đi mà hỏi mọi người mà xem. - Thôi đi vào lớp mày định đứng đây cả tiết à? * * * Ngồi trong lớp mà tôi chả có tâm trí học hành, trong đầu cứ suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, tôi sợ bị thằng CB đánh và tôi có nên đi lên phòng y tế xem tình hình của bạn kia không, không biết bạn ấy có bị làm sao không? Bỗng!.. - Cậu sơn, cậu làm gì mà không chép bài hả? -tiếng cô giáo vang lên - Dạ.. em.. có chép mà cô! - Cậu mang quyển vở lên đây cho tôi xem nào! * * * - Thế này mà cậu bảo là chép à, thôi được rồi cậu về chỗ đi, tí nữa tôi cho cậu vào sổ đầu bài ngồi! - Thưa cô.. em.. e.. m! "Cả lớp chúng ta sang phần hai la mã: Giải phương trình bậc hai." Sao ngày gì mà đen vậy trời, vừa nãy thì đá trúng người còn bây h lại ghi sổ đầu bài, chắc cuối tuần tôi phải đi dọn vệ sinh quá =[[ Cuối cùng tiết cuối cũng qua đi đồng nghĩa tôi phải ra về mà chưa lên phòng y tế xem bạn gái kia có bị gì không, và nghĩ đến cảnh bị ăn đòn mà tôi chẳng muốn về nữa. - Sơn xì! Không về đi còn ở lại làm gì? -mầy đứa trong lớp hỏi khi tôi cứ ngồi ở bàn - Tớ có chút việc mấy bạn cứ về trước đi! - Ừ.. bọn tớ về trước nhé! Ngồi được mười phút thì cái bụng tôi nó biểu tình làm tôi khó chịu, tôi đành phải ra về thà bị đánh còn hơn là bị đói, nhưng khi tôi ra cổng trường thì chả thấy thằng CB đâu cả, tôi vội vàng phóng xe phi một mạch về nhà, mat quá phù.. phù..
Chương 7: Gặp mặt Cường béo! "Bấm để đọc" Ngày hôm sau tôi đi học với tâm trạng lo sợ, bất ổn. Chỉ sợ bị thằng CB bắt được nó dã cho một trận, còn bạn gái kia nữa không biết có làm sao không nếu mà có làm sao thì thằng CB giết tôi mất.. híc híc Tôi đang ở trong lớp ôn lịa bài để chuẩn bị cho tiết đầu tiên thì bị thằng Tân quấy rầy: - Sơn xì.. mày vẫn còn tâm trạng để học cơ à! - Không học tí nữa gọi lên bảng không trả lời được thì lại bị sổ đầu bài lại đi dọn về sinh. - tôi thuyết giáo nó. - Mày dẹp ngay đi, tao có việc quan trọng cần báo với mày đây! - Việc gì mà quan trọng? - Thằng.. thằng CB nó hẹn gặp mày ra sân bóng gặp nó. - Hả.. cái.. gì? Chết tao rồi.. - Mày còn không đi đi nó đang đợi đấy! - nó giục tôi. - Hay mày đi cùng tao, tao sợ lắm có gì thì mày chịu đòn hộ tao! - Tao xin, tao cũng sợ lắm chứ lúc nó gọi tao lại, tao tưởng nó đánh tao hóa ra nó nhờ tao gọi mày. - Bạn bè với nhau mày lỡ lòng nào bỏ rơi tao.. hu. Hu - Tao không giúp được mày vụ này đâu, mày chịu khó đi - Haizz.. thôi đằng nào cũng bị ăn đòn, không trước thì sau, nhưng nếu tao đi quá 20\' mà không thấy tao về thì mày kêu anh em ra khiếng xác tao về nhé - Nhất trí.. chúc mày đi may mắn.. hức hức.. - Bạn tốt: Bắt tay một cái.. ôm cái coi.. * * * Chia tay thằng bạn thân với đầy nước mũi, tôi bắt đầu cuộc hành trình đầy gian nan của mình là từ lớp ra đến sân bóng, tôi cố tình đi thật chậm để nó sốt ruột và không đợi tôi nữa, nhưng thằng CB là 1 thằng bựa lúc tôi ra thì nó vẫn đợi tôi, khỉ thật, tôi thấy có 5 người "5 đánh 1 không chột thì cũng mù" - Sao lâu thế mày, mày mà không đến tao vào tận lớp mày đấy - tiếng thằng CB vang lên. - Da.. em.. xin.. lỗi, em bị đau bụng nên đi hơi chậm- tôi run rẩy - Nói nhiều.. nghe tao hỏi đây: Có phải mày hôm qua đá trúng phải Ngọc Hiếu không? - Em.. em.. không cố ý ạ! - Tao không cần biết mày có cố ý không, mày đụng vào bồ của tao coi đồng nghĩ mày đụng đến tao -nó vừa nói vừa túm cổ tôi "Anh em đâu dạy cho nó một bài học đi!" - Anh.. anh.. anh.. tha cho e lần này đi, em hứa lần sau không thế nữa! - Còn lần sau hả mày? - Dạ.. em nhầm, anh tha cho em đi, e vẫn còn non lắm a đánh em em sao chịu được! - 5 đánh 1 giang hồ mà biết thì tao hơi bị mất mặt, vậy tao với mày solo nhé! - Úi.. anh.. em sao đánh được anh, hức.. hức - Đ. M con trai gì mà chưa đánh đã khóc vậy mày! Thôi tao nể tình mày còn nhỏ tao tha cho mày lần này, tao cảnh cáo: Nếu lần sao tái phạm thì đừng hỏi tại sao tao ác. - Vâng.. em cảm ơn.. anh- tôi ríu rít cảm ơn nó - Còn không mau cút đi! - Em cút ngay đây ạ! - Ê.. quay lại đây tao bảo? - Anh bảo gì em nữa ạ, anh tha cho em rồi mà! - Tao tha cho mày rồi, nhưng mày phải sang lớp Ngọc Hiếu xin lỗi cô ấy biết chưa? - Vâng.. em biết.. rồi.. em sẽ xin lỗi.. em chào anh ạ! - À.. anh ơi. Ngọc Hiếu à không bạn gái anh có bị làm sao không ạ! - Mày còn thích có sao hả, may mà không sao nếu mà con bồ tao bị sao chắc mày chết rồi con ạ! - Còn không mau cút đi tao đổi ý lại bây h! - Dạ.. dạ.. em cút ngay đây ạ, em chào các anh! - may quá bạn gái kia không sao cả.. phù.. phù.. * * * Vừa về đến lớp thì thằng Tân nó đã đứng ở trước cửa lớp đợi tôi. - Thằng cức! Tao ngồi bấm đồng hồ còn đúng 1 "nữa thì tao kêu anh em ra khiêng xác mày về rồi đấy.. ha.. ha.. - Thế nào, bị ăn đòn đau không? - May quá mày ạ, thằng CB hôm nay nó ăn chay, nó không đánh tao mà chỉ cảnh cáo và bắt xin lỗi bạn gái kia thôi! - He.. he ngon quá rồi còn gì, được gặp người đẹp nhất mày rồi nhé! - Thôi tao xin nó là người yêu thằng CB đấy, tao muốn yên thân để đi học. - Tao đùa tí.. vào lớp học đi mày cô giáo tới rồi kìa! " Cả lớp: Đứng.. Nghiêm, Chúng em chào cô ạ " " Cả lớp ngồi xuống đi " Ngồi trong lớp tôi nghĩ lại lời nhắc nhở của thằng CB là phải đến xin lỗi bạn gái kia. Biết xin lỗi thế nao bây h nhỉ? Hay là viết giấy rồi nhờ người gửi, không như thế thì mất mặt quá, mình đã làm sai thì phải xin lỗi thật chân thành, miên man suy nghĩ tôi mới sực tỉnh ra ngay cả lớp học của người ta là lớp bao nhiêu tôi cũng không biết thì xin lỗi thế quái nào được. Bỗng nhiên trên đầu tôi hiện ra mấy cái bóng đèn com-pắc:" sao không hỏi thằng Tân nhỉ, chắc nó biết ", nghĩ là làm tôi viết giấy hỏi nó luôn: - Vân ơi! Đưa tớ mẩu giấy này cho thằng Tân hộ tớ với.. " Mày có biết Ngọc Hiếu học lớp nào không? " " Ai mà biết được " " Mày hỏi hộ tao với " " Được rồi.. để tao hỏi cho " Cứ thế cả tiết chúng tôi viết giấy rồi chuyển cho nhau, đột nhiên cô giáo ngừng giảng và lên tiếng: - Cậu Sơn với cậu Tân làm gì trong h học mà cứ viết giấy cho nhau đấy hả? Đưa tờ giấy lên đây cho tôi xem nào! - Dạ.. dạ.. bọn em có làm gì đâu? - 2 thằng chúng tôi lên tiếng. - Rầm.. còn cãi hả mau đưa tờ giấy lên đây, không tôi gi hai cậu vào sổ đầu bài bây h! " Mày mang lên đi " " Thôi mày mang lên đi " Đùn đẩy nhau chán cuối cùng thì tôi là người mang tờ giấy đó lên cho cô giáo, tôi đã kịp phi tang tờ giấy kia và nhặt 1 tờ giấy khác ở dưới đất. - Dạ thưa cô đây ạ! - Cậu đọc cho cả lớp nghe đi, tôi muốn biết bọn cậu viết gì trong tiết học của tôi! - Vâng ạ! - Đọc thì đọc sợ gì tờ giấy kia tôi vứt đi rồi, chắc tờ giấy này là tờ nháp của một ai đó, ôi nhưng khi tôi mở đó ra bên trong toàn là những lời nói xấu bà ta, chết tôi rồi - Cậu còn không đọc nhanh đi, cậu không đọc tôi gi cậu vào sổ đầu bài bây h - Thưa cô.. em.. em! - Đọc nhanh.. Tôi đành cắn răng cắn lợi để đọc " Cô Thắm lớp em xinh lắm " Cả lớp:" Ồ.. ồ.. " Cô giáo: Mặt hớn hở như bát phở. " Nhưng hình như cô không tắm " " Nên người cô lúc nào cũng khắm " " Khắm mùi khắm của mùi mắm tôm " Cả lớp: Ha.. ha.. Cô giáo:" Hai cậu Sơn và Tân cuối tuần gọi phụ huyng tới gặp tôi " Hai thằng chúng tôi hát:" Thế là chị ấy rụng bông hoa gạo..
Chương 8: Xin lỗi "Bấm để đọc" _Hỏi được cho mày Ngọc Hiếu học lớp nào rôi, chỉ tại mày mà tao bị gọi phụ huynh đấy- Nó trách móc tôi - Thì tao cũng bị gọi mà có phải mình mày đâu, anh em với nhau có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu chứ! - Thế Ngọc Hiếu học lớp nào! - tôi tò mò. - 8a4! - 8a4 ở dãy 3 tầng đấy hả (bọn tôi học dãy 2 tầng) ? - Ừ! - Thảo nào tao chưa gặp nàng bao h, hay mày đi cùng tao nha, đi một mình tao ngại lắm! - Đi cùng mày sang đấy ngắm gái cũng thích lắm nhưng tao nghe thấy thằng CB là đã sợ lắm rồi, mày đi 1 mình đi. - Hay là thôi không xin lỗi nữa nhé - tôi bàn lùi. - Mày điên à, thứ nhất mày đã sai khi đá vào người ta, thứ hai thằng CB lại bảo mày đi nữa! - Được rồi đi thì đi, chỉ có 2 từ "xin" và "lỗi" thôi mà, có gì mà không làm đc - Tinh toe vừa thôi! * * * Ngồi trong lớp tôi lẩm bẩm một mình: "Chào bạn! Bạn có phải là Ngọc Hiếu không", "hôm đấy mình không cố ý" - Sơn xì mày bị điên à, ngồi trong lớp mà lẩm bẩm như 1 thằng thần kinh- thằng cùng bàn lên tiếng - Điên kệ tao, điên thì mày đưa tiền đây xem tao biết tiêu không? * * * Tùng.. Tùng.. Tùng.. giờ ra chơi đã đến tôi bỏ qua các trò chơi của hội bạn để phi sang dãy 3 tầng nơi mà lớp nàng đang ngự trị ở đó, cũng không vất vả lắm để tìm lớp vì lớp nào cũng gắn biển lớp lên rất dễ tìm, a.. lớp nàng kia rôi ngay ở tầng 1, tôi chầm chậm tiến đến cửa lớp của nàng, trước cửa có mấy bạn gái đang đứng tôi liền tới bắt chuyện: - Chào bạn, bạn có phải là học sinh lớp 8a4 không? - Ừ.. đúng rồi bạn hỏi có việc gì thế? - Bạn cho mình hỏi lớp bạn có ai tên là Ngọc Hiểu không? - Có bạn à, lớp phó học tập của lớp tớ đấy, bạn định tán hả? Hi.. hi.. - Đâu có mình đến có việc thôi! - Vậy bạn đợi ở đây đi để tớ gọi cho. - Cám ơn bạn nhé! Đứng ở ngoài tôi bắt đầu thấy run run, 1 phần vì nàng xinh, 1 phần tôi thấy có lỗi với nàng không biết tí nàng ra tôi phải nói với nàng như thế nào đây? "Ngọc Hiếu ơi có ai tìm bạn kìa" Nàng trong lớp đi ra, ôi người đẹp có khác ngay cả đi cũng thấy đẹp ghê, nàng vừa ra tới cửa tôi hỏi luôn: - Chào bạn! Bạn có phải là Ngọc Hiếu không? - Ừ.. đúng rồi bạn là ai tìm mình có việc gì vậy? - Mình là Sơn học bên 8a1, mình đến để xin lỗi bạn vì hôm nọ đã đá vào bạn! - À.. thì ra là bạn đó hả? - Ừ.. bạn cho mình xin lỗi nhà, mình không cố ý! - Xin lỗi mà dễ như vậy thì còn cần cảnh sát và pháp luật để làm chi! - Nàng thuyết giáo tôi - Ý bạn muốn báo chuyện này với cảnh sát hả? - Gần như là vậy! - nàng mỉm cười. - Thật sự là mình không cố ý mà, bạn đừng báo cảnh sát, mẹ mình mà biết thì mình chết mất.. -tôi bắt đầu run sợ. - Hi.. hi.. mình đùa tí xíu mà trông bạn kia, toát hết cả mồ hôi rồi, không báo cảnh sát nữa nhưng bạn phải bồi thường thiệt hại. - Sao lại phải bồi thường? - Thì bạn làm mình bị chảy máu nè.. - Bồi thường như thế nào? - Cái đấy thì tùy vào bạn thôi. - Mình không biết đâu có gì thì bạn nói đi. - Thế này đi, bạn bồi thường tớ bằng một bữa "chè bưởi" nếu cậu chấp nhận thì lời xin lỗi của bạn mình chấp nhận, ok! - Mình chấp nhận. - Ấy.. ấy.. tớ chưa nói hết mà hi.. hi.. mình không đi một mình đâu, mình vẫn chưa biết bạn là người xấu hay tốt mà, nhỡ đi với bạn bạn cóc tớ thì sao, mình sẽ rủ thêm 2 người bạn thân của mình nữa. Chả nhẽ tôi ại từ chối thì còn mặt mũi nào nữa tôi đành cắn răng cắn lợi mà nhận lời. - Thế bao h thì thực hiên giao kèo nào đây? - Mình sẽ nói cho bạn sau, sắp hết h ra chơi rồi, bạn về lớp đi, mình vào lớp đây, chào bạn-Nàng nói và đi vào lớp - Chào bạn! -Tôi chỉ kịp nói với theo không biết nàng có nghe được không? * * * - Ê ku.. mày còn tiền không tao vay một ít? - Mày nói gì tao không hiểu? - nó giả bộ ngây ngô. - Đ. M tao bảo là có tiền không vay một ít - tôi hét to vào tai nó - Ố.. ố mày nói to thế tao làm sao nghe được! - Thằng bớp Tân, mượn ít tiền thôi mà mày toàn đánh trống lảng, bạn bè như cục cức ấy.. - Ấy.. ấy chú em làm gì mà nóng thế.. tiền thì anh nhiều nhưng có điều chú em.. phải.. ngoan! - Ngoan cái đít gì? - tôi lơ ngơ - Thì mày gọi tao là bố này, thỉnh thoảng sang nhà nai tao đi học này, nếu mà rảnh hơn nữa thì mang cặp cho tao.. hê.. hê! - Này thì bố này, này thì nai đi học này- tôi lấy cái cặp đập thùm thụp vào nó. - Á.. hự.. thôi tao xin, đau quá.. thế mày định vay bao nhiêu? - Hai.. hai.. -tôi giơ 2 ngón tay lên. Chưa kịp nói hết câu nó đã nhảy vào họng tôi - Hai trăm đồng hả? Ok có liền, mày k phải trả đâu tao bo-a cho mày đấy - K phải 2 trăm mà là 2 xịch! - Cái gì.. 2 xịch.. á chịu thôi k có, mày có việc gì mà cần lắm tiền thế? - Mày không có thật à? Chán nhỉ.. tao gặp phải cướp trên giàn mướp mày ơi! - Là sao? - Thì hôm nọ tao sang lớp Ngọc Hiếu xin lỗi, nàng bảo là phải dẫn nàng đi ăn chè + thêm 4 người bạn của nàng nữa thì nàng mới chấp nhận lời xin lỗi của tao.. híc.. híc.. - Ha.. ha.. sướng nhá được đi chơi vs người đệp, nhất mày rồi còn gì.. ước gì mình được như anh ý.. ha.. ha - Sướng cái gì tao đang không có tiền đây với lại nhỡ thằng CB nhìn thấy chắc tao đi.. - Sợ gì.. tao bây h hơi bí máu đánh nhau đấy, không phải sợ thằng CB nữa đâu, vì người đẹp chịu khó ăn trộm tiền của Gấu đi. 20 ngàn một số tiền không nhỏ đối với tôi, hồi đấy tiền có giá trị lắm 20 ngàn mua được đủ thứ. Mỗi sáng tôi chỉ được 1 ngàn ăn sáng nếu mà nhịn đói thì phải 20 ngày mới gom đủ được, không biết bao h nàng mới nói đi nhỉ? Mà nàng bảo có 4 người đi, cộng thêm tôi và nàng nữa là 6 người, vị chi 2 ngàn 1 cốc chè, còn bim bim nữa.. 20 ngàn chưa chắc đã đủ, nếu mà thiếu thì có mà ê mặt. Nghĩ đến là tôi thấy đau hết cả đầu. Tôi nhớ đến lời thằng Tân nói là ăn trộm tiền của mẹ, nhưng tôi sợ lắm bị bắt có mà xong phim, tôi đành phải nghĩ cách khác. - Mẹ. Ơi.. mẹ có mệt không con đấm lưng cho mẹ nhé-tôi xà vào lòng mẹ nũng nịu. - Hôm nay có bão hay sao ấy nhỉ mà con trai tôi lại ngoan đột xuất thế này? - Con trai mẹ lúc nào mà chả ngoan! - Chắc lại làm chuyện gì xấu nên bi h nịnh tôi phải không, bố con anh chỉ được cái giống nhau! - Mẹ.. con không giống bố thì giống ai? Mẹ.. con xin 20 ngàn- vừa nói tôi xòe tay ra trước mặt mẹ. - Sáng nào tôi chả cho 1 ngàn ăn sáng rồi còn gì, xin làm gì nữa. - Con nộp quỹ lớp mẹ à.. mẹ mà không cho cô giáo đuổi học con đấy- tôi dọa mẹ - Có thật không hay xin tiền đi vào quán nét, lần trc\' ăn đòn chưa kinh à? - Thật mà mẹ.. con lừa mẹ làm gì? - Đây 20 ngàn đây cầm lấy mà nộp đi, mấy hôm nữa họp phụ huynh tôi hỏi mà không phải anh chết với tôi. - Vâng.. con cám ơn mẹ.. Cầm 20 ngàn trong tay tôi thấy thật có lỗi với mẹ và bản thân, cố lỗi với mẹ đó là tôi đã lừa dôi mẹ, có lỗi với bản thân là tôi đã phải làm khổ cái mồm nói bã bọt mép mẹ mới cho, nhưng tất cả việc làm này là vì ai chứ.. tất cả là vì nàng đấy.. vì cái giao kèo của tôi với nàng đấy.. híc.. híc..
Chương 9: Đây có phải là hẹn hò? "Bấm để đọc" "Chúng mày ơi! Đội cờ đỏ đến rồi đấy, mau đeo khăn quàng vào đi.." -giọng mấy đứa lớp tôi vang lên khi đội cờ đỏ đến kiểm tra. Trường tôi có luật đó là trước khi vào lớp 10 phút thì có đội cờ đỏ gồm 2 người trong ban chấp hành chi đoàn trường đến để chấm điểm vệ sinh lớp học, sĩ số và xem có ai không đeo khăn quàng thì bị ghi vào sổ ai mà bị ghi nhiều lần thì bị tuyên dương trước cờ.. he.. he.. Cả lớp tôi nháo nhác hết cả lên, có mấy đứa chỉ vì cái khăn quàng mà đánh nhau "Đ. M trả khăn quàng cho tao.. mày có đưa không tao tát chết bà mày bây h" tôi ung dung ngồi xem bọn nó xâu xé nhau vì trong cặp tôi có rất nhiều khăn quàng, nhiều lúc tôi còn đem ra để kinh doanh nữa.. - Sơn xì.. còn khăn quàng không tao thuê một cái-tiếng thằng bên cạnh - Tao nói trc\' nhé. Bây h xăng tăng, điện tăng vì thế giá thuê khăn quàng vì thế cũng tăng theo, lần trc\' là 500vnd bi h tăng thêm 200vnd là 700vnd, thấy được thì giao dịch - Mẹ cái thằng khôn lỏi, đây 700vnd đây, mau đưa cho tao đội cờ đỏ sắp đến rồi - Ừ.. đợi tao 1 tý - tôi mở khóa cặp để lấy khăn quàng đưa cho nó, nhưng tôi chả thấy cái nào hết.. thôi chết rồi hôm qua giặt cái cặp quên không cho vào híc. Híc. - Sao lâu thế? - nó càu nhàu - Chết mẹ rồi tao để quên ở nhà! - Thế thì trả lại tiền đây! Phát này thì chết tôi rồi, tôi nghĩ đến thằng Tân - Tân ơi mày còn khăn quàng không tao mượn cái nào! - Ko còn mọi hôm này có nhiều lắm mà.. - Tao để quên ở nhà rồi "Đội cờ đỏ đến rồi cả lớp giữ trật tự" - tiếng lớp trưởng vang lên Tôi còn đang hí hoáy mượn khăn quàng thì đột nhiên tôi ngẩng lên.. Trời ơi.. kia không phải là nàng sao người mà tôi đã đá bóng vào và có giao kèo với tôi sao, sao hôm nay nàng lại là người đi chấm điểm, mọi hôm là người khác mà, hàng loạt câu hỏi cứ vởn vơ trong đầu tôi, tôi cahr còn cách nào chỉ biết cúi gầm mặt xuống bàn, chỉ nghe thấy tiếng lớp trưởng và nàng nói với nhau: "Vệ sinh sạch sẽ: 10 điểm" - tiếng của nàng "Sĩ số đủ: 10 điểm" "Có 2 người không đeo khăn quàng: 5 điểm" "Bạn lớp trưởng bạn đọc tên 2 người không đeo khăn quàng cho mình" "Lê Ngọc Sơn và Phạm Văn Triệu" "Lớp trưởng bạn có thế cho tôi gặp Lê Ngọc Sơn được không?" "Sơn ơi! Đội cờ đỏ tìm bạn có việc gì nè" -Tiếng lớp trưởng gọi tôi Nghe thấy vậy lúc đó tim tôi như ngừng đập, mặt cắt không còn giọt máu, sao nàng lại gặp tôi làm gì? Tôi cứ ngồi đực ra ở ghế nếu không chịu đi, thằng cùng bàn đập vào người tôi "Sơn xì! Ra đi không bọn nó trừ hết điểm của lớp bây h!" tôi thấy sao từ chỗ tôi ra cửa lớp hôm nay xa quá, mọi hôm vèo phát là xong, đi qua mấy dãy bàn tôi có nghe thấy bọn nó xì xào "phen này thằng sơn xì chết chắc rồi, bị đội cờ đỏ tìm là không xong đâu" nghe thấy thế tôi càng thêm lo sợ, vừa ra đến cửa lớp nàng đã lên tiếng: - Sơn xì, tại sao bạn không đeo khăn quàng hả? - mặt nàng nghiêm nghị nói với tôi - Mình.. mình.. để quên ở nhà! - tôi lắp bắp - Lý do hay quá ha! Để quên ở nhà hay là cố tình không đeo? - Mình quên thật mà! - Tạm tin bạn một lần, mình đã ghi tên cậu vào sổ, bạn còn tái phạm thì bạn sẽ được đứng trc\' cờ đấy biết chưa! - Mình biết mà, tại hôm nay mình quên thôi, mình đâu phải học sinh hư.. Chưa kịp nói hết câu, nàng kéo tôi ra sau cánh cửa và.. dúi vào tôi 1 mẩu giấy nhỏ được gấp rất ư là đẹp và nàng nói: "không được cho ai đọc nhé" nói xong nàng cùng cô bạn đội cờ đỏ đi mất để lại tôi 1 thằng con trai lần đầu tiên được 1 người con gái gửi thư ngẩn ngơ nhìn nàng khuất dần. Vào lớp cả lớp nhìn tôi như một sinh vật lạ, tôi chả thèm quan tâm.. điều tôi quan tâm là trong mẩu giấy kia nàng viết những gì, Thư tình ư? Chắc là không đâu, nàng làm sao thích 1 thằng như tôi được, tôi bình thường như bao người khác còn nàng vừa học giỏi vừa xinh gái, Nhưng tôi cũng mong mẫu giấy đó là bức thư tình lắm.. vì đây là lần đầu tiên có người gửi thư cho tôi. Tôi nhớ lời nàng nói là "ko được cho ai xem" nên tôi không dám mở ở lớp mà đợi khi nào về nhà mới mở, tôi cũng tò mò lắm có lúc tôi định mở ra xem nhưng sợ thằng cùng bàn nhìn nén tôi lại không mở nữa. Cuối cùng mấy tiết học cũng qua đi, tôi đạp xe thật nhanh về nhà trong niềm vui và cả tò mò nữa. Nhưng vừa khi mở mẩu giấy đó ra tôi thấy thất vọng tràn trề, nó chả phải là thư tình nó chỉ là 1 dòng chữ được ghi rất nắn nót: "Thứ 5, 10h30 mình đợi bạn ở cổng trường để thực hiện giao kèo giữa bạn và mình. Nhớ đừng trễ hẹn nha! (: ^_^ - Ngọc Hiếu_" Đúng là con gái nhớ dai kinh khủng, tôi cứ tưởng nàng quên rồi, ai ngờ nàng lại gửi cả thư để nhắc nhở tôi nữa, cũng may 20 ngàn kia tôi chưa tiêu.. may quá.. phù.. phù! * * * Tôi không nhận mình là đẹp trai nhưng phải nói tôi cũng khá ưa nhìn.. mới học lớp 8 mà tôi đã sở hữu chiều cao 1m65 dáng người gầy gầy ốm ốm, mấy đứa con gái trong lớp trêu tôi là "Thư Sinh". Trong lớp cũng có vài đứa con gái thích tôi chắc tại tôi hiền lành ngoan ngoãn hay giúp đỡ bạn bè và có thể là đẹp trai nữa (mọi người đừng ném gạch.. đau lắm.. he.. he). Chả biết lúc đó tôi bị bệnh gì nữa cứ nghe thấy ai bảo là có người thích tôi thì tôi ghét người đó lắm cố làm những việc k tốt để người ta thấy vậy k thích tôi nữa. Trong đó có 1 đứa lớp tôi hay gọi là "Than Kíp Nê" vì nó đen lắm, nhưng nó cười rất ư là duyên, nếu ai mệt nhọc mà nhìn thấy nụ cười của nó chắc hết mệt luôn ấy. - Sơn xì à, tao thấy "Than Kíp Nê" nó thích mày hay sao ấy, trong lớp nó cứ nhìn trộm mày thôi! - Mày điên à! - tôi phản ứng gay gắt - Gì mà phản ứng kinh thế, thôi mày yêu nó đi. Mày trắng nó đen 2 đứa yêu nhau thì hơi bị đẹp đấy hehe - Mày thích thì đi mà yêu nó! Từ lúc thằng bạn nói vậy tôi có để ý tới nó và đúng như vậy, nhiều lúc trong h học tôi giở vờ chép bài và bất thình lình nhìn sang phía chỗ nó, quả thật nó đang nhìn trộm tôi thật, nhìn thấy tôi nó quay mặt đi và nhìn lên bảng. Có một lần tôi bị ghi sổ đầu bài nên bị phạt 3 ngày trực nhật một mình vì cái tội đi học muộn. Ngày thứ nhất tôi đến lớp đang định cầm chổi quét nhà thì thấy sạch quá chả nhẽ có ai giúp tôi hỏi mấy đứa thì nó bảo là: "chắc có ai đến sớm rảnh thì quét thôi" thấy vậy tôi k thèm quan tâm nữa, có người giúp đỡ tôi là tốt rồi. Ngày thứ 2 cũng thế, Ngày thứ 3 là ngày cuối cùng của tôi vẫn là 1 lớp học sạch sẽ, tôi thấy có điều gì đó không bình thường chả có đứa nào lại tốt đến mức giúp tôi cả 3 ngày như thế được, tôi đi hỏi từng đứa trong lớp, hỏi hết đứa này đến đứa khác, mãi sau mới có đứa nói nhỏ với tôi là: "cái Huệ (Than kíp nê) nó giúp mày quét nhà đấy!" nghe thấy vậy tôi điên tiết tiến đến bàn của nó và quát: - Bạn rảnh lắm hay sao mà quét nhà giúp mình? Mình là con trai mà phải nhận sự giúp đỡ của con gái á! - Mình.. mình.. đến sớm thấy lớp bẩn thì quét thôi, mình k có ý gì đâu! Bọn trong lớp biết vậy suốt ngày trêu tôi với nó là 1 cặp, tôi càng làm những việc xấu như là chửi bậy để nó nghe thấy mà k thích tôi nữa. Có 1 lần do không kiềm chế được bản thân tôi đã đẩy nó ngã dúi dụi vào bàn, đầu đập vào thành bàn chảy máu rất nhiều phải lên phòng y tế, lúc đấy tôi chẳng thấy việc làm của mình là sai, tôi cảm thấy thật sung sướng nghĩ rằng chắc sau vụ này nó gét tôi và không thích tôi nữa. Sau cái lần đó kết quả là nó bị 1 vết sẹo dài 4cm ở trên chán và nps phải cắt tóc mái bằng để che cái sẹo đấy đi, nó cũng không 1 lời oắn trách tôi, cô giáo có hỏi thì nó bảo là không cẩn thận nên bị ngã, đến lúc đó tôi biết là mình đã sai nhưng tôi vẫn không 1 lời xin lỗi nó, tôi thật xấu xa phải không các bạn! Cái vụ đấy đã lọt tới anh trai nàng học trên bọn tôi 1 lớp, kết quả là tôi bị đánh 1 trận thừa sống thiếu chết, phải nhờ thằng bạn nai về, trong lúc bị ăn đòn tôi thấy nó đứng ở 1 góc nhìn tôi và nó đã khóc. Gửi Huệ: Khi cậu đọc được dòng chữ này thì bạn hay tha lỗi cho mình, tất cả là tại mình, mình k tốt lúc đó mình quá trẻ con chứ không suy nghĩ chín chắn như bây h, nhưng H ơi, H có biết không lúc đó tớ ghét những ai thích tớ lắm và hơn nữa trong lòng tớ đã có cảm tình với Ngọc Hiếu ở 8a1 mất rồi, tớ ngàn lần xin lỗi cậu "than kíp nê" của tớ = (( * * * Khoog biết từ lúc nào mà tôi bắt đầu nghĩ đến nàng nhiều hơn, nhớ đến cái hôm gặp mặt và hôm nàng đưa cho tôi mẫu giấy nữa. Hôm nàng đưa tôi mẩu giấy đây là hôm thứ 2 vậy còn mấy ngày nữa thôi tôi có thế cũng nàng ăn chè rồi, thích thật đấy! Mẩu giấy của nàng trước khi đi ngủ tôi lại dở nó ra để đọc lại mà không biết chán, ôi chao người đẹp ngay cả chữ viết cũng đẹp theo chả bù cho tôi như gà bới, đọc xong tôi gấp nó lại như cũ và để vào 1 nơi quan trong không ai có thế biết được, tôi coi nó như vật báu của riêng mình, 1 vật kỉ niệm giữa tôi và nàng. - Sơn xì làm gì mà như thằng mất hồn thế? Dạo này tao thấy mày lại lắm đó. - Tao có gì mà lạ? - Tao thấy mày nhiều lúc trong lớp cười một mình như 1 thằng bệnh! Hay là bồ kết em nào roài! Chết cha bị nó nói trúng tim đen, tôi tỏ ra giận giữ để không bị phát hiện: - Tao điên mà thích ai hả mày. - Thì tao cứ nói chơi chơi không trúng thì tạch làm gì mà chửi tao điên thế! Mai đã là thứ 5 rồi lại được về sớm thích thật.. - Cái gì mai đã là thứ 5 rồi á? - tôi ngạc nhiên - Ơ.. cái thằng ngố này hôm nay là thứ 4 thì mai phải là thứ 5 chứ, tao đã bảo rồi dạo này mày là lắm * * * Cả buổi tối hôm thứ 4 tôi chả thèm học bài cứ ngồi bàn học mà ngắm nghía cái mẩu giấy của nàng, đọc rồi lại cười 1 mình, thằng Tân nó nói k sai tôi dạo này lạ lắm, chắc là tôi thích nàng mất rồi, cứ thế chả lúc nào mà tôi ngủ thiếp đi mất trên tay vẫn giữ lấy mẩu giấy của nàng. Sáng hôm sau tôi đi học với 1 tâm trạng thật là thoải mái, vì tối hôm qua tôi đã có 1 giấc mơ đẹp, trong giấc mơ đó tôi mơ thấy nàng và tôi đang.. (cái "..." Mọi người tự hiểu nha, nếu k biết thì uống sữa Fishi để trí tưởng tượng thêm phong phú nhé ke.. ke.) * * * Tùng.. Tùng.. Tùng tiếng trống báo hiệu kết thúc một ngày học vất vả. Tôi vội vã cất sách vở để ra ngoài cổng trường thật nhanh vì có một người đang đợi tôi ở ngoài đó, nhưng vừa ra đến cửa lớp thì bị thằng Tân giữ lại - Thằng cức đi đâu mà nhanh thế? Hôm nay về sớm vào quán nét chơi tý đi- nó gạ gẫm - Thôi hôm nay tôi có việc bận để lúc khác đi! - Mày thì có việc gì bận, đi với tao đi, đi một mình chán lắm - Đã bảo là tao bận cơ mày còn lèo nhèo tao cho ăn đòn đấy - tôi gắt lên - Có giỏi mày đi coi, mày mà đi tao khoe mẹ mày là mày đi chơi điện tử! - Ừ.. thích thì đi mà khoe! Tôi chả quan tâm nó có khoe hay không, kệ nó điều tôi quan tâm bi h là nàng đang đợi tôi ở cổng trường, tôi chạy vèo vào nhà gửi xe, hôm nay là thứ 5 đứa nào cũng muốn lấy xe ra sớm để la ca, tôi chật vật mãi mới lấy được con ngựa sắt của mình ra, tôi vội vã phi ra cổng trường để tìm xem nàng đang đứng ở đâu, tôi ngó ngang ngó dọc vẫn k thấy nàng đâu, liệu nàng đợi tôi lâu quá nên bỏ về rồi không? Bỗng có 1 giọng nói quen thuộc vang lên sau ngay lưng tôi: - Sơn xì bạn tìm ai vậy? Tôi quay người lại, trời ơi đó là nàng, nàng đã không bỏ về và hơn nữa nàng đang mỉm cười với tôi, nhìn nàng cười mà bao nhiêu mệt nhọc trong tôi tan chảy ra hết, do hơi bị bất ngờ nên tôi chưa biết phải nói gì, tôi lắp bắp: - Mình.. mình.. đang tìm bạn! - Bạn tìm mình có việc gì? - Ơ.. hôm nọ bạn đưa cho mình mẩu giấy và bảo là hôm nay thực hiện giao kèo mà! - Mình đưa mẩu giấy cho bạn hồi nào, mình với bạn có gia kèo gì đâu- nàng vặn vẹo tôi - Ơ.. ơ.. - tôi gãi đầu - Ơ quả mơ có hột ý, mình trêu bạn tí xíu thôi mà sao bạn nhăn mặt như con khỉ ấy, nhìn xấu trai lắm - Đi thôi nhanh lên kẻo muộn- vừa nói nàng trèo lên xe của tôi - Ơ.. thế xe của bạn đâu? - À.. mình hôm nay đi nhờ đứa cùng xóm, bạn không thích nai mình sao? - nàng có vẻ không vui - Đâu có tại mình chưa nai con gái bao giờ! = =! - Trời ơi.. có thật không vậy, cậu đẹp trai thế tớ tưởng cậu phải có hàng tá bạn gái rồi chứ! - Thật mà! - tôi quả quyết. - À.. sao bạn bảo là bạn đi cũng với 4 người nữa cơ mà sao bây h chỉ có mình bạn thôi- nói ra câu này tôi muốn cắt lưỡi mình vứt đi cho rồi - Hii.. hi.. mình thử bạn thôi! - mặt nàng đỏ bừng k biết vì nắng hay là vì cái gì nữa - Thử gì thế? - tôi ngây ngô hỏi lại - Bí mật.. hii. Hhi.. thôi đi nhanh tốn nhiều time quá! Con gái thật là khó hiểu, mới hôm kia bảo là đi với 4 người nữa mà bi h lại nói khác, con gái nắng mưa thất thường chả biết đâu mà lần. Lần đầu tiên nai con gái tôi có 1 cảm giác cứ nâng nâng làm sao ấy, nai nàng mà tôi cứ tưởng là không nai, tôi thấy mình như thêm sức lực mà không cần uống Bò Húc. Chả bù cho tôi khi nai thằng Tân, nó chả bao h ngồi yên như nàng cả cứ ngọ nguậy hết bên này sang bên kia như con đông tây ấy, suốt dọc đường tôi và nàng chả nói với nhau câu gì, cũng vì 1 phần tôi hơi nhát gái nên chả biết nói gì cho nàng vui nữa, chúng tôi dừng lại ở một quán cách trường học không xa, tôi cũng ít khi ăn vặt nhưng thấy quán này có vẻ đông và sạch sẽ. - Kít.. kít.. hết xiền rồi xin mời tiểu thư xuống xe he.. he.. - Bạn vào xí chỗ đi để mình đi gửi xe! Gửi xe xong tôi phi tới chỗ nàng luôn, nàng thốt lên: - Trời.. Sơn dẫn mình vào quán sang trọng ghê, tí nữa Sơn không đủ tiền trả thì đừng bắt mình ở lại rửa chén nha - lời nói của nàng làm 2 chúng tôi đều cười - Mình đâu để ý trông sạch sẽ thì mình vào thôi! Bạn ăn chè gì để mình gọi - Cho mình 1 cốc chè thập cẩm "Cô ơi cho cháu 2 cốc chè thập cẩm" "Đợi tý có liền!" * * * Đúng là người đẹp có khác, ngay cả ăn chè cũng đẹp lun, tôi cứ nhìn chằm chằm nàng, cốc chè của tôi vẫn còn nguyên si, như biết được tôi nhìn nàng, nàng đỏ mặt và khẽ nhắc tôi: - Sao.. Sơn! Không ăn đi cứ nhìn mặt mình hoài thế, mặt mình có vết dơ à? Tôi buột miệng: - Đâu có! Tại Ngọc Hiếu xinh quá - chả hiểu sao tôi lại nói như vậy, tôi ước lúc đó có cái lỗ nào để tôi chui xuống cho đỡ xấu hổ. Mặt nàng đã đỏ bây giờ còn đỏ hơn cứ nhìn tôi cười mỉm, 2 đứa chả nói gì cứ cúi đầu ăn chè, tôi không chịu được bầu không khí quá căng thẳng này, tôi lên tiếng: - Ngọc Hiếu à.. cho mình xin lỗi vì chuyện hôm xưa, mình không cố ý! - Mình tha lỗi cho bạn rồi mà, bạn đừng xin lỗi mình nữa! Sơn có vẻ ít nói nhỉ - Mình.. mình vẫn thế mà! - Mà sao bạn biết biệt danh của mình mà gọi vậy? - À.. thì mấy đứa con gái lớp mình gọi bạn như vậy mà, bạn chết nhé mấy bạn gái trong lớp mình thầm thương trộm nhớ bạn đấy! - Hả.. cái gì cơ.. Nhưng tớ chỉ thích có 1 người mà thôi! - Ai vậy? - nàng tò mò - Bí mật.. he.. he - cái này người ta gọi là trả thù ke.. ke.. Nàng lên tiếng: - Cũng khá muộn rồi. Mình về thôi! - Ngọc Hiếu về trước đi, mình ở lại có tí việc! - Sơn định ăn tiếp hả? - Đâu có đâu, mình ở lại rửa chén cho cô chủ để trả nợ 2 cốc chè.. ke.. ke.. - Sơn vui tính thật đấy!.. hii. Iii Lời nói của tôi làm nàng bật cười, ôi nàng cười thật là đẹp, nàng không biết là nàng làm như vậy là cả buổi tối tôi không ngủ được không, nàng độc ác quá híc híc.. Kể từ ngày hôm đấy tôi thấy đi học thật là ý nghĩ vừa được tiếp thu kiến thức lại vừa được gặp nàng nữa, sao tôi thấy yêu đời quá đi. Buổi tối tôi lại làm công việc đó là mở mẩu giấy ra và đọc trước khi di ngủ, như là nghiện thuốc phiện đấy các bạn à. Chúng tôi thường gặp nhau ở nhà gửi xe là chủ yếu 2 đứa k nói với nhau điều gì chỉ trao cho nhau ánh mắt yêu thương.