Truyện VOZ Full - Săn nã

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 11 Tháng tám 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Tên truyện: Săn nã

    Thể loại: Truyện VOZ

    Tác giả: doithayxx

    [​IMG]

    Cảm ơn anh em đã quan tâm theo dõi 5 truyện trước của mình:

    - Khiêu vũ giữa bầy gõ

    - Cát tặc

    - Khiêu vũ giữa bầy les

    - Yêu người IQ cao

    - Tín dụng đenYêu người IQ cao "mình có nói là từ bé mình đã chỉ thích chơi với người iq cao, con ngoan trò giỏi cháu ngoan bác hồ thôi. Bạn bè của mình như đã nói thì toàn anh lớp trưởng với chị quản ca cả. Trừ 1 đứa.. nhân vật chính trong chuyện mình kể dưới đây.

    Thằng này tên là Đức Anh, học cùng mình từ lớp 1 đến lớp 12. Nhưng hầu như mình chẳng bao giờ chơi bơi giao du với nó cả. Vì thằng này thuộc loại học sinh cá biệt trong lớp, trong trường, thậm chí trong cả thành phố. Mà Nam Định thì anh em biết rồi đấy," trai nam, gái hải "đã là đầu gấu Nam Định thì không phải dạng vừa đâu.

    Vốn dĩ nước sông không chạm nước giếng, mình với nó có lẽ chả bao giờ nói chuyện với nhau nếu như không có một lần..

    Hồi năm lớp 9, gia đình mình chuyển nhà. Nơi chuyển đến là khu bãi vượt của thành phố. Khu này vốn là khu" xóm nước đen "toàn các thành phần bất hảo. Thanh niên trong xóm mình 10 thằng thì 5-6 thằng nghiện. Mà đã nghiện thì sinh ra trộm cắp, cướp giật trấn lột để có tiền mua thuốc. Được cái thì bọn nó rất biết điều, có trộm cắp, cướp giật ở đâu, chứ ở trong xóm là tuyệt nhiên không. Có lẽ một phần do cái xóm nước đen này nghèo mạt rệp làm éo gì còn cái gì mà sơ múi nhưng chủ yếu là dân trong xóm toàn thành phần bất hảo, chả may động chạm gì là vác dao ra đâm chém ngay, nếu giả mà cứ trộm cắp ở trong xóm có khi phải đổi tên xóm nước đen thành" xóm máu chảy "chứ chả đùa.

    Thế nên từ khi chuyển đến thì nhà mình cũng chẳng có mất mát gì, chỉ khổ mỗi mình. Cứ ra đến ngõ là gặp mấy anh ngồi vạ vật, hôm thì cho anh bao thuốc, hôm thì cho anh mấy đồng ra ngồi quán nét.. Khổ nhất là cái điệu: Mày chở anh ra chỗ này có việc chút.

    Việc éo gì, toàn bắt chở đi mua thuốc. Khu nhà mình mặc dù toàn thành phần bất hảo nhưng không có nhà nào buôn thuốc cả. Muốn mua thuốc các con giời phải chạy qua khu 5 tầng (anh em nào ở NĐ chắc biết), ở đó mới có thuốc.

    Lần đầu thì mình run như cầy sấy, chỉ sợ nó trấn xe lấy tiền mua thuốc hay nó mà bị công an tóm thì mình cũng liên lụy.

    Nhưng cũng may, như mình nói ở trên thì bọn này nó đánh đĩ 10 phương vẫn còn để 1 phương lấy chồng. Nghĩa là bọn nó vẫn tuân thủ cái luật bất thành văn là: Không trộm cắp cướp giật của người cùng xóm. Chỉ thỉnh thoảng bọn nó có tiền mua thuốc nhưng không có tiền mua kim tiêm thì lại xin mình 5-10 ngàn thôi. Chuyện về bọn nghiện này thì cũng có lắm cái bi hài, nhưng chắc mình sẽ kể hầu anh em ở một chuyện khác cho đỡ lan man câu chuyện đang kể.

    Số là có 1 lần mình cũng chở một anh" y tá "(từ lóng gọi mấy anh tiêm chích trong xóm mình) vào khu 5 tầng mua thuốc. Nhưng đen cho mình là anh" y tá "này lên cơn vật lại éo có đồng nào trong túi. Mà một khi đã lên cơn thì làm éo gì còn luật với lệ gì nữa. Anh y tá lừa để mình chở vào trong một cái ngõ ở khu 5 tầng rồi thì mới nói: Đm, hôm nay anh thiếu tiền, mày cho anh mượn con xe anh cắm, chiều anh chuộc lại rồi mang đến tận nhà mày giả nhé.

    Mình thì lâu nay cũng hay chơi với mấy đồng chí này, mặc dù không thân thiết nhưng cũng không còn sợ như đợt đầu mới về. Chơi lâu thấy các đồng chí ấy cũng hiền nên nghe thế cũng không hốt hoảng mà nói lại: Thôi anh, em có mỗi cái xe đi học, anh cắm của em về bố mẹ em đập chết. Đây em có 3 chục, bố mẹ cho đóng học, anh cầm lấy mà mua thuốc.

    Tưởng chịu chi tiền thế là xong, ai ngờ anh y tá gạt đi nói: Anh mà lại thèm lấy mấy chục bạc của mày à, mày cứ cho anh mượn xe đi, anh bảo chiều anh trả là chiều anh trả mà.

    Lúc này mình cũng hơi lo, bọn y tá này nói mượn xe thì có nghĩa là trấn, làm éo gì có chuyện trả lại. Mà bình thường có bao giờ bọn nó trấn xe người cùng xóm như này đâu nhỉ.

    Mình còn đang hoang mang chưa biết làm sao thì đã thấy cái gì lành lạnh dí vào sau lưng, xong nghe anh y tá gằn giọng: Bố mày bảo mượn mày có cho mượn không?

    Thôi xong, đã đến nước này thì còn chống cự sao được, đành chịu mất xe chứ biết làm sao. Nghĩ vậy mình đành xuống, đưa xe cho anh y tá, còn cố vớt vát câu: Anh em trong xóm mà anh làm thế à.

    Anh y tá lúc đó mới nhét con dao găm vào thắt lưng rồi nói: Bố mày bảo mượn chứ có lấy của mày đéo đâu.

    Xong anh ấy ngồi lên đang chuẩn bị phóng đi thì một thằng từ cái nhà cạnh đó lừ lừ bước ra. Tay nó cầm con dao dài chắc cỡ nửa mét (giờ mình vẫn không biết con dao đó gọi là tông hay là phớ).

    Nó cầm con dao chỉ vào anh y tá lạnh lùng nói: Mày để cái xe lại đó.

    Lúc đó, nghe giọng, mình nhìn kỹ lại mới nhận ra là thằng Đức Anh. Thực sự cái hình ảnh nó cầm con dao đứng ngược sáng chặn đường anh y tá tạo cho mình ấn tượng mà đến giờ nhớ lại vẫn thấy rất rõ ràng. Cảm giác nó giống Trần Hạo Nam trong phim" Người trong giang hồ "vãi luôn.

    Phải nói rõ là lúc đó nó học lớp 9 mới 15-16 tuổi mà khí thế của nó phát ra bức người luôn. Anh y tá cũng đâu phải dạng vừa đâu mà thấy thế cũng líu ríu để xe lại rồi cút thẳng, không dám ho he nửa lời luôn.

    Thằng Đức cứ cầm dao đứng đó thêm lúc nữa, chừng chắc chắn là anh y tá đã đi hẳn rồi nó mới lại lừ lừ xách dao vào trong nhà, đóng cửa lại. Không nói với mình câu nào.

    Bình thường với những thứ kênh kiêu bố đời như vậy mình chắc chắn éo thèm quan tâm mà phóng xe về nhà luôn, nhưng nó lại là thằng vừa giữ lại cho mình em mini cooper huyền thoại với cả là người lịch sự nên mình dắt xe lại trước cửa nhà nó. Nhòm vào trong nhà, mình thấy nó đang nằm khểnh trên ghế xalong xem phim, thanh ỷ thiên kiếm vứt bên cạnh. Mình nhìn quanh nhà nó 1 lượt và thấy hơi ghen tị. Vào những năm 99 - 2000 mà nhà nó có ti vi, dàn karaoke, tủ lạnh và đặc biệt là em spacy dựng ở góc nhà là thuộc loại thế lực rồi. Mình quay ra nhìn lại em mini cooper suýt bị trấn mà thấy chạnh lòng..

    Mình đang đứng lơ ngơ tự than thân trách phận vì số phận con nhàn nghèo thì giọng thằng Đức Anh kéo mình về thực tại: Mày đừng đó dòm ngó gì nhà tao đấy.

    Mình: Ờ.. Cám ơn mày giúp tao nhé.

    Nó: Có gì đâu, tao chỉ ghét thằng nào bố láo trên đất nhà tao thôi.

    Mình: Thế hóa ra nhà mày ở đây à.

    Nó:. Ờ.

    Mình: Nhà mày.. nhà mày giàu nhỉ. Giờ tao mới biết đó.

    Nó:. Ờ.

    Thấy nó trả lời cụt lủn, không có ý định mời mình vào nhà gì cả nên mình hơi bực, lên xe định phóng về nhà. Lúc đón nó lại hỏi: Mày làm xong bài tập về nhà chưa?

    Mình: Xong rồi.

    Nó: Cho mượn xem cái.

    Mình bình thường vốn tính ke bo, nhất là những gì liên quan đến trí tuệ và chất xám, nhưng chả nhẽ lại từ chối ân nhân vừa giúp đỡ mình. Vậy nên mình lóc cóc đạp xe về nhà mang vở bài tập cho nó mượn.

    * * *

    Sau chuyện đó mình với nó bắt đầu chơi với nhau. Lúc đầu thì vì lợi ích. Mình thì chơi với nó để không bị bọn đầu gấu trong trường bắt nạt, còn nó thì chơi với mình để chép bài, lúc đầu là bài tập về nhà, sau thì cả trong phòng thi mình cũng ném bài cho nó luôn (mình với nó tền cùng vần nên thi cử toàn ngồi cùng phòng).

    Lâu dần thành thân, đi đâu nó cũng rủ mình đi cùng. Hồi đó bắt đầu thịnh hành game trên máy tính. Nó là đứa rủ rê mình chơi half life, đế chế. Sau có internet thì chuyển sang chơi MU, GunBound.. Chơi với nó lâu mới biết nó có tính cách rất đặc biệt là: Nó đã thích cái gì thì phải có bằng được, chơi cái gì thì phải đứng đầu. Như hồi đó, nó với mình cùng chơi half life. Trong khi mình thì chỉ dừng ở mức gà vịt thì nó đã nổi danh khu" hàng đồng "và" Mạc thị Bưởi ". Có những trận bắn độ đến 500k/ 1 mạng rồi.

    Đến thời MU thì nó cũng trốn học, trốn nhà đi cày MU CNC đứng tóp. Rồi đi" đúp đồ "kiếm tiền rồi.

    Tính cách đó cũng ảnh hưởng đến những trận đánh nhau của nó. Mình chưa từng thấy nó lép vế trong bất cứ trận chiến nào.. Nam Định thời của mình vẫn còn nhiều băng nhóm giữa các trường, hay tụ tập chém nhau. Nó thì chả tham gia băng nhóm nào nhưng chả hiểu sao nó rất hay bị chặn đường úp sọt. Mình đi cùng nó nên cũng nhiều lần bị vạ lây. Nhớ có lần mình đang đèo nó về nhà thì bị nhóm 4 thằng chặn đường. Thằng nào cũng cầm tuýp sắt lao vào. Mình thì vứt xe chạy chối chết. Xong 4 thằng kia lao vào đập nó. Mà thế quái nào lúc mình quay lại đã thành nó cầm tuýp rượt 3 thằng (1 thằng thì máu me đầy đầu nằm 1 góc rồi). Còn những vụ đánh nhau lẻ tẻ kiểu đang ngồi trong quán nét có thằng chạy đến gây sự thì nhiều như cơm bữa. Nhưng tất cả bọn nó đều ôm đầu bỏ chạy, chả thằng nào cân được nó cả.

    Ở Nam Định hay có kiểu, đánh không được thì chạy về gọi hội, phe nào thua lại gọi hội khác đông hơn. Cứ thế cho đến khi có người đứng ra giảng hòa mới thôi. Nhưng riêng nó mình chưa bao giờ thấy hội nào đứng ra quây cả. Cùng lắm chỉ 4-5 thằng úp sọt là nhiều. Mà giải quyết xong bọn đấy là cũng thôi. Không thấy hội đông hơn nữa. Sau hỏi nó mới biết là bố nó trùm mợ nó khu 5 tầng rồi. Chỉ bọn trẻ trâu không biết gì mới gây sự với nó. Chứ đứa nào có số có má đều phải kiềng mặt nó ra. Thế nên bọn trẻ trâu sau khi bị nó nện cho có chạy về gọi hội. Thì trong hội kiểu gì chả có người biết thân phận của nó. Không bắt đến xin lỗi nó thì thôi chứ ở đó mà trả thù. Cái vụ nó cứu mình khỏi trấn xe cùng là do anh" y tá "biết bố nó nên mới cúp đuôi chạy thẳng chứ làm gì có chuyện anh ấy bỏ qua dễ dàng như vậy.

    Sống trong khu 5 tầng - khu giang hồ của Nam Định nên tính cách của nó cũng rất giang hồ: Phóng khoáng và trọng tình nghĩa. Nó ít bạn, nhưng đã chơi với bạn là hết mình và không tính toán.

    Mình là một trong số ít bạn của nó, lại thuộc trường hợp đặc biệt là bạn tử tế (vì hầu hết bạn của nó là" người trong ao hồ "). Nó cũng rất hạn chế không để mình bị dính lứu gì đến ân oán giang hồ cả. Nó không bao giờ để mình tham gia đán nhau, giả sử có bị úp sọt thì nó cũng chặn đường để mình chạy trước..

    Mình với nó ngày càng thân thiết cho đến một ngày.. Mai xuất hiện. (Anh em còn nhớ Mai trong truyện" Yêu người IQ cao")
     
  2. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 2:

    "Bấm để đọc"
    (Từ giờ mình đổi cách xưng hô là tôi cho dễ viết nhé).

    Mang tiếng chơi thân với nhau nhưng tôi với thằng Đ. A khác nhau mọi thứ: Nhà nó giàu nứt đố đổ vách cưỡi dream chiến đi chơi, nhà tôi nghèo rớt mùng tơi cưỡi mini cooper đi học. Nó to con đẹp trai, tôi gầy gò ốm yếu. Nó đầu gấu có số có má, tôi thích màu tím sống nội tâm hay khóc thầm.

    Nhất là cái khoản gái gú. Nó thì thay người yêu như thay áo, con nào cũng xinh như mộng, hot girl hoa khôi các kiểu. Tôi thì đến tay con gái cũng chưa được sờ đến.

    Nghĩ cũng cám cảnh, lần nào lóc cóc đạp xe đến nhà nó đưa vở cho nó chép bài tôi cũng phải đứng ngoài cửa 5-10p nghe tiếng ú ớ từ trong nhà nó phát ra. Hôm nào may mắn mà nó quên đóng hoặc khép hờ cửa sổ thì còn được xem phim cấp 3 miễn phí nữa. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu là làm sao nó có thể tìm ra trong đám nữ sinh cao trung những đứa mới gặp một vài lần mà có thể sẵn sàng chiều nó tới bến như thế. Cũng chính những đứa đó, trong mắt tôi lại là những nữ sinh ngây thơ, kiêu kì, nhận được cái thư tỏ tình là đỏ hết cả mặt.. Tôi không hiểu.

    Lên năm lớp 11, sau một thời gian xem phim cấp 3 miễn phí ở nhà nó, tôi cũng tìm được đối tượng của riêng mình.

    Mối tình đầu của tôi xuất hiện ở một nơi rất ư là nghiêm túc và đứng đắn: Thư viện thành phố. Cái nơi mà chỉ có những đứa chăm ngoan học giỏi mới đến thôi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã bị hớp hồn rồi. Em ấy mang nét đặc trưng, điển hình của nữ sinh cấp 3. Áo trắng, tóc dài, ôm cặp trước ngực, đi một mình, đến thư viện mượn sách là chui xuống một góc ngồi học. Ngoan thế cơ mà.

    Phải đến tuần thứ 3 kể từ khi gặp nó tôi mới có cơ hội làm quen. Hôm đó tôi đến muộn, các bàn đều đã có người ngồi. Sau khi tăm tia khắp thư viên, tôi ôm cặp hồi hộp bước xuống bàn cuối cùng nơi nó đang ngồi.

    Thu hết can đảm tôi nói: Cậu ơi, cho mình ngồi cùng được không, thư viện hết bàn trống rồi.

    Nó ngước lên nhìn với anh mắt khó chịu nhưng cũng kéo cặp ngồi xích vào trong nhường chỗ cho tôi.

    Ngồi xuống, lấy sách vở ra mà tim tôi đập thình thịch như trống làng. Lần đầu tiên tôi tiếp cận một đứa con gái gần đến thế.

    Vừa lật sách tôi vừa liếc sang chỗ nó. Nó cũng đang cầm quyền toán chuyên đề toán 11 giống tôi. Hình như nó đang bí một câu trong bài hình không gian. Haizzz. Mà hình không gian lại đúng tủ của tôi. Cái câu nó bí thực ra phải kẻ thêm hình thì mới giải được. Mà mặt nó cứ đực ra cầm quyền vở xoay tới xoay lui..

    Lúc đó mặt tôi nóng bừng bừng, cơ hội rõ ràng thế mà không biết tận dụng thì hối hận cả đời. Tôi nhằm mắt hít thở để lấy lại bình tĩnh. Chừng đã cảm thấy đủ tự tin, tôi mở bừng mắt, quay sang quyết định chỉ bài cho nó thì thấy.. nó đã mở cha nó phần bài giải ở cuối sách ra rồi. Xong nó gật gù có vẻ tâm đắc rồi quay lại kẻ thêm đường vào vở của mình.

    Người tôi nóng ran, tay chân bứt rứt, tôi gãi đầu sồn sột vì tiếc. Chắc thấy tôi gãi kinh quá, nó nhìn sang anh mắt nghi ngờ và thiếu thân thiên. Xong nó xích mông, ngồi cách tôi ra thêm chút nữa như sợ chấy rận ở đầu tôi bay sang đầu nó. Khổ thân tôi, ngày nào tôi chả gội đầu chứ [​IMG]

    Tưởng chừng như mối tình mới chớm nở của tôi sẽ sớm lụi tàn theo cái xích mông của em ấy thì cơ hội lại đến.

    Sau khi giải xong bài hình học không gian đó, Em ấy lôi ra một tờ giấy và lại cặm cụi ghi ghi chép chép. Tôi liếc sang một lần nữa và mừng húm khi thấy đó là đề thi thử. Đề thi thử thì khả năng cao là không có bài giải trong sách rồi. Kiều gì tôi cũng có cơ hội anh hùng cứu mĩ nhân đây.

    Cơ mà con dở hơi đấy lần này nó lại lên đồng, giải bài ầm ầm, nhoắng cái đã chép xong 3-4 mặt giấy rồi. Tôi lại như ngồi trên đống lửa, thỉnh thoảng liếc mắt sang và lẩm nhầm cầu khẩn cho em ấy không giải được câu nào đó. Rốt cục thì trời cũng không phụ người hiền. Cuối cùng thì nó lại bị bí ở câu hình không gian. Nó lại xoay xoay quyền vở tới lui mà không tìm ra cách giải. Tôi biết mà, cái loại cứ gặp bài khó lại giở sách giải ra như nó thì còn lâu mới khá được)

    Rút kinh nghiệm lần trước, lần này tôi không để mất thời gian nhắm mắt vận nội công nữa. Đợi nó xoay quyền vở đến lần thứ ba tôi đã quay sang nói: Vẽ thêm đường phân giác.

    Xong tôi đỏ bừng mặt quay đi vì thấy cái câu nói của mình vừa cụt lủn vừa lạc hết cả giọng.

    Mất một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, tôi lại len lén nhìn lại. Có vẻ nó nghe lời tôi nên đang lúi húi kẻ đo đo vẽ vẽ kẻ thêm đường. Cơ mà khổ, cái con ngẫn ngợ này nó nghe tôi kẻ đường phân giác thì cũng kẻ, nhưng nó kẻ phân giác của cái góc đâu đâu ấy. Cái góc cần kẻ thì không kẻ.

    Thế nên kẻ xong, loay hoay một hồi vẫn không tìm ra cách giải, nó vứt toẹt quyển vở sang chỗ tôi nói: Tôi kẻ xong rồi đó, có giải được đâu.

    Tôi đáp, giọng cố làm ra bình tĩnh: Ko phải góc đấy, góc này cơ mà.

    Xong tôi lấy thước kẻ, kẻ thêm đường phân giác mới vào hình, vừa kẻ tay vừa run run.

    Kẻ xong tôi đẩy quyển vở về phía nó.

    Nó thấy thế liền đẩy lại quyền vở về phía tôi nói: Thôi ông kẻ xong thì làm luôn tôi xem nào.

    Haizzz, cái con này đúng thể loại ăn sẵn, đã gợi ý đến thế rồi mà éo chịu động nào. Nghĩ thế chứ bố bảo tôi cũng không dám từ chối nó. Tôi lấy bút nắn nót viết bài giải vào vở nó. Xong tôi lại đẩy lại cho nó.

    Nó ngó nghiêng một lúc rồi buồn một câu: Chữ ông xấu mù.

    Buông xong câu đó nó thu sách vở lại rồi đi về luôn. Không thèm nói thêm với tôi câu nào.

    Vậy là xong. Mối tình đầu của tôi kết thúc chóng vánh ngay lúc chưa bắt đầu.

    Chỉ có thế, mà đến mấy hôm sau tôi rơi vào tâm trang thất tình. Chán đời, tôi chả thiết làm gì, cũng chả lên thư viện nữa.

    Được đâu cỡ 1 tuần thì bài vở nhiều quá, lại sắp thì "8 tuần" (ngày xưa đi học bọn tôi hay có đợt thi này, không biết anh em bây giờ còn không), tôi lại lóc cóc đạp xe lên thư viện.

    Đã xác định dứt tình nên đến thư viên là tôi chui ngay vào 1 bàn trống lôi sách vở ra tập trung học ngay, không thèm ngó nghiêng linh tinh như những lần trước nữa.

    Đang say mê với cái sự học thì tôi nghe đánh bịch một tiếng ở bên cạnh. Con nhỏ hôm trước xuất hiện và đặt cái cặp của nó lên mặt bàn tôi. Xong nó hất hàm: Ngồi dịch vào xíu tôi ngồi với.

    Chắc mặt tôi lúc đó ngơ ngơ, ngờ nghệch lắm nên nó toét miệng cười nói tiếp: Thế có cho tồi ngồi không để tồi còn đi bàn khác nào.

    Tôi lập cập vội vã thu sách vở lại rồi ngồi xích vào bên trong mà lòng vui như mở hội. Còn chưa kịp định thần thì nó đã vứt một tờ đề có mấy câu khoanh tròn bằng bút đỏ trước mặt tồi rồi nói: Giải hộ cái.

    Vậy là tội dẹp mợ nó sách vở của mình ra chỗ khác rồi lại lúi húi giải bài cho nó..

    * * *

    Đấy, mối quan hệ của bọn tôi bắt đầu khó nhọc, vật vã và không công bằng như thế đó. Sau hôm đó, cuộc đời tôi như nở hoa, cuộc sống của tôi như hóa thành thiên đường. Vì mỗi ngày tôi được gặp nó, nai lưng ra giải bài cho nó.

    Quen rồi mới biết nó tên là Mai, học cùng trường tôi nhưng học lớp C, (tôi học lớp A). Thực ra tôi với nó cũng chả nói chuyện gì nhiều. Gặp nhau chỉ duy nhất ở thư viện và hầu hết thời gian là tôi làm bài hộ hoặc dạy nó làm bài.

    Về cái sự học, tôi thấy nó giống thằng Đ. A như đúc. Không biết những môn khối C của nó thế nào chứ toán, lý hóa, nó ù ù cạc cạc. Làm được bài nào tốt bài nấy, không thì cứ đẩy hết cho tôi làm hộ.

    Với tôi đó là quãng thời gian đẹp và đáng nhớ nhất của thời học phổ thông. Quãng thời gian đó chỉ kéo dài đâu độ hơn 1 tháng và biến thành địa ngục kể từ khi..

    * * *

    Hôm đó, tôi lên thư viện học cùng nó như mọi khi. Hết giờ, tôi vội vàng thu xếp sách vở đi về vì có hẹn đi bắn half life với thằng Đ. A. Mai thấy tôi về thì nó cũng trả sách về theo. Xuống dưới thì tôi đi ra cổng đợi thằng Đ. A. Mai lấy xe ra đến cổng, thấy tôi vẫn đứng sớ rớ ở đó nó hỏi: Ông đứng đợi bồ à.

    Xong nó liếc tôi cười đánh giá: Mà ông thì làm gì có bồ mà đợi.

    Đúng lúc đó thì thằng Đ. A phóng em dream chiến "không giỏ bỏ gương" của nó đến. Thấy cái Mai nó chỉ gật đầu chào. Cái Mai lấy tay vén tóc, nhoẻn miệng cười xong cũng gật đầu chào lại.

    Lúc đó tôi đã thấy có một dự cảm không lành rồi. Xong trên đường ra quán và suốt cả buổi hôm đó, thằng Đ. A cứ tra khảo tôi về cái Mai làm tôi càng lo hơn. Đến lúc chở tôi về nhà nó mới quay ra hỏi: Mà mày có thích cái Mai không T. A.

    Lúc đó không hiểu trời xui đất khiến thế nào tôi lại đáp: Điên à, tao có phải loại gái gú như mày đâu.

    Thằng Đ. A nheo mắt nhìn tôi xong gật gù: Ờ, thế cũng may, tao không muốn là thằng giật bồ của bạn.

    Nói xong nó phóng xe đi luôn. Lúc đó tôi chỉ muốn gào lên với nó rằng: Tao thích Mai, mày không được động đến nó.

    Nhưng rốt cục tôi chỉ đứng đực mặt ở đó xong tiu nghỉu bước vào nhà. Suốt buổi tối hôm đó tôi chả làm được gì. Trong lòng cứ thấy lo lắng mông lung. Tôi biết thằng Đ. A hơn tôi mọi mặt.

    Nó mà xen vào chuyện này thì thật là rắc rối. Nhưng trong sâu thẳm tôi vẫn có một niềm tin mong manh, rằng thì là: Mai không phải loại con gái dễ dãi hư hỏng như những đứa cặp với thằng Đ. A trước đây. Nó là tuýp phụ nữ của tôi. Ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành. Bọn tôi sẽ yêu nhau trong sáng và đợi sau khi đỗ đại học, ra trường đi làm rồi mới cưới..

    Mọi thứ sụp đổ cái rầm khi chiều hôm sau tôi gặp cái Mai trên thư viện. Câu đầu tiên nó hỏi tôi là: Thằng đi xe máy hôm qua là bạn ông hử.

    Xong cũng y như chiều qua, cái Mai nó lại tra khảo tôi về thằng Đ. A. Lần này vì lợi ích sát sườn tôi buộc lòng phải dùng mưu hèn kế bẩn.

    Tôi kể cho cái Mai biết thằng Đ. A là đứa học hành vớ vẩn, hay tụ tập đánh nhau, chơi bời cá độ.

    Nhưng thế éo nào, càng kể cái Mai lại càng có vẻ thích thú nó hơn chứ. Đến giờ gần 30 tuổi đầu, ngồi đúc rút lại tối mới biết: Tâm lý của bọn con gái mới lớn. Bọn nó thích mẫu con trai hư hỏng ngang tàng như thằng Đ. A hơn là mẫu chăm ngoan học giỏi như tôi.

    Khổ thân tôi. [​IMG]

    * * *

    Ngay chiều hôm đó, hết giờ học, thằng Đ. A đã đứng đợi tôi dưới cổng thư viện mặc dù hôm đó tôi chả hẹn hò gì nó cả. Đờ mờ, nó đợi cái Mai chứ đợi gì tôi.

    Còn cái Mai, nhìn thấy thằng Đ. A mắt đã sáng rực lên xong hết vuốt tóc lại che miệng cười.

    Cái thằng tôi đứng ở giữa, nhìn thấy đám mây u ám đang xầm xập kéo tới mà lực bất tòng tâm không thể cản lại được.
     
  3. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 3:

    "Bấm để đọc"
    Chắc có không ít anh em ở đây đã từng trải qua cảm giác chứng kiến thằng bạn thân nhất và người con gái mình thích yêu nhau. Đó là quãng thời gian thực sự khó khăn với tôi. Khốn nạn nỗi là 2 đứa đó cũng coi tôi là bạn thân, đi đâu bọn nó cũng ưu ái rủ tôi đi cùng (có mỗi lúc xxx là bọn nó éo cho some thôi (J. K). Vậy là từng ngày tôi phải đau khổ chứng kiến bi kịch của cuộc đời mình.

    Nhưng chỉ được 1 thời gian đầu thôi, sau bao nhiêu đêm ôm gối khóc thầm, cuối cùng tôi cũng quyết định không nên tiếp tục mối quan hệ khổ sở này nữa. Tôi tránh gặp mặt 2 đứa nó dần. Tôi không lên thư viện học nữa để khỏi phải gặp Mai. Thằng Đ. A rủ chơi bời lượn lờ tôi cũng kiếm lý do để không đi.

    Cứ như vậy quãng độ 1 tháng thì đến một hôm, tối muộn, chuông điện thoại nhà tôi reo. Mẹ tôi nghe máy, sau đó gọi tôi giọng gấp gáp: T. A xuống có bạn gọi này.

    Lúc tôi phi từ trên tầng 2 xuống thì mẹ nhìn tôi vẻ nghi ngờ hỏi: Mày làm gì con gái nhà người ta mà nó gọi điện đến khóc khóc mếu mếu vậy. Cứ liệu thần hồn mà yêu đương nhăng nhít.

    Tôi trố mặt ngạc nhiên vì sự tự tin của mẹ, sao bà lại nghĩ cái thằng như tôi lại có thể làm khổ con gái nhà người ta cơ chứ. Nhưng tôi cũng cầm máy bất chấp việc mẹ tôi cứ quanh quẩn lau dọn cái bàn đã sạch như ly như lau ở cạnh đó.

    Đầu dây bên kia là giọng cái Mai, hòa cùng trong tiếng nấc: Ông có thể gặp tôi bây giờ được không.

    Tôi: Bây giờ, bà có biết mấy giờ rồi không. Mà bà có chuyện gì vậy.

    Mai: Tôi không biết, nhưng giờ tôi buồn lắm, tôi không biết nói chuyện này với ai cả.

    Bất chấp cái lườm cảnh cáo của mẹ, tôi đáp lại: Thôi được rồi, đợi tôi xíu.

    Xong, tôi cúp máy và quay ra nói với mẹ: Mẹ con bạn con bị tai nạn, con chạy qua nhà nó xíu mẹ nhé.

    Mẹ tôi nghe thế thì sự nghi ngờ nhanh chóng biến mất thay bằng sự lo âu: Vậy à, thảo nào con bé khóc ghê quá, con qua đó luôn đi, xem có gì giúp được bạn không.

    Haizzz, lúc đó tôi áy náy với mẹ mình cả mẹ Mai ghê gớm, cơ mà thây kệ, không lấy lý do đó thì còn lâu tôi mới ra khỏi nhà vào giờ giới nghiêm được.

    Phóng con mi ni cúp bơ huyền thoại sang nhà Mai, vừa đi tôi vừa suy đoán linh tinh: Có chuyện gì mà Mai lại gọi mình vào giờ này. Chắc không phải.. muốn chịch xã giao chứ.

    Nói vui thế, chứ lúc đó tôi cũng đoán được, nếu nhà nó có chuyện gì thì nó đã gọi điện cho thằng Đ. A chứ không phải tôi. Nó mà gọi cho tôi thì chỉ có thể là giữa nó với thằng Đ. A có chuyện gì đó thôi.

    Nghĩ đến đấy, thằng đàn ông trong tôi tôi gào sung sướng: Zeeeeee, Vậy là mình lại có cơ hội rồi. Nhưng rồi tôi cũng tìm được lý lẽ để dập tắt cái suy nghĩ đê hèn đó lại: Bọn nó là bạn mày, bạn thân mày đó.

    Nói thì nói thế, cơ mà suốt quãng đường đi, trong lòng tôi vẫn khấp khởi mừng thầm. (Haizzz, đê tiện quá đi)

    * * *

    Nhà Mai không ở trong thành phố, mà phải đạp xe qua bên kia cầu Đò Quan. Nghe thì có vẻ xa, nhưng Nam Định vốn dĩ bé tí, nên tôi đạp xe chứng 20p là đến. Tôi cũng đã đến nhà Mai nhiều lần, nhưng chỉ dừng lại ở đầu đường, chưa vào bao giờ. Hôm đó, là lần đầu tiên tôi dừng xe ở trước cửa nhà nó. Đang dáo dác nhìn xung quanh xem gọi nó ra kiều gì thì đã thấy cổng mở, Mai nó đã đứng đó đợi tôi từ trước. Nó mở hé cổng rồi thì thào: Vào đi.

    Tôi nhẹ nhàng dắt xe qua cổng. Vào bên trong, tôi há hốc mồm ra ngạc nhiên. Nhà Mai bề thế.

    Cái cổng và bức tường xây quanh che đi khuôn viên rộng bạt ngàn như công viên ở nhà nó. Bên trong có 5 cái nhà kiểu biệt thự lùn xây xung quanh một cái hồ nước lớn. Mỗi nhà lại có đồi cỏ, vườn hoa riêng, xong có lối đi nối liền các nhà và lối đi dẫn ra hồ..

    Thật sự tôi rất kém trong cái khoản tả cảnh, (chắc anh em cũng biết nên mong anh em bỏ qua cho). Nhưng tóm lại là nhà nó thực sự rất hoành tráng.

    Mai rón rén, dẫn tôi vào một ngôi nhà nằm ở rìa ngoài cùng (chắc đó là nhà riêng của Mai). Trong nhà bày trí đúng kiểu của con gái mới lớn. Đại loại là hoa hoét linh tinh xong có hình thần tượng dán xung quanh. Tôi cũng xin mạn phép vì văn dốt nên không tả chi tiết được.

    * * *

    Mai ngồi xuống giường xong lại thút thít khóc. Tôi từ bé, ngoại trừ con em gái hay khóc nhè ra có bao giờ thấy con gái khóc như này đâu mà lại là người con gái mình đang thích. Tay chân tôi luống cuống, ngồi cũng không dám ngồi, đứng cũng chả dám đứng. Cứ đi đi lại lại, mất một lúc lâu tôi mới gãi đầu hỏi: Có chuyện gì vậy, bà kể tôi nghe.

    Cái Mai vẫn cứ khóc, không đáp lời. Tôi kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt nó, nhẹ nhàng hỏi lại lần nữa: Rốt cục có chuyện gì, nói tôi nghe đi.

    Như chỉ chờ có thế, cái Mai òa lên gục đầu vào vai tôi khóc lóc thảm thiết. Tôi bủn rủn hết cả người, bé giờ có bao giờ được gái ôm đâu. Cảm giác lúc đó chả biết là thích hay là sợ nữa, tôi cứ đơ ra một lúc lâu, mặc cho Mai khóc ướt cả một bên áo.

    Chừng khóc chán, Mai nó mới vừa nấc vừa mếu kể cho tôi, rằng thì là: Đ. A phũ với nó, lấy lý do là 2 nhà không môn đăng hộ đối. Nó thì gia đình trâm anh thế phiệt, Đ. A thì nhà đầu trộm đuôi cướp. Có yêu tiếp cũng không đi đến đâu. Mai nó khóc lóc thuyết phục bao nhiêu, thằng Đ. A cũng kiên quyết không yêu nữa. Đỉnh điểm là hôm nay Mai nó bắt gặp thằng Đ. A dẫn một con khác về nhà và..

    Nghe đến thế, tôi xôi máu lên chửi mắng thằng Đ. A một hồi. Tôi càng chửi thì cái Mai càng khóc to hơn. Lại phải chờ thêm một lúc lâu nữa cái Mai mới nín. Xong nó nói trong tiếng nấc: Nhưng tôi vẫn còn yêu Đ. A, tôi phải làm sao bây giờ.

    Tôi nghe câu nói đó của nó mà như có ngàn mũi dao đâm vào tim. Nhưng rồi vẫn phải lựa lời tìm cách an ủi nó. Cơ mà chả ăn thua, cái Mai vẫn cứ khóc suốt. Cuối cùng chừng khóc nhiều quá mệt, nó nằm xuống ghế xalong ngủ lịm đi.

    Suốt đêm hôm đó, tôi ngồi ở ghế nhìn nó ngủ, và.. không dám làm gì. Đó là lần đầu tiên tôi ở cùng một đứa con gái qua đêm, mà.. không làm gì.

    * * *

    Sau hôm đó, tôi với Mai trở lại như bình thường, nghĩa là vẫn lên thư viện học cùng, thỉnh thoảng đi chơi. Nhưng tôi biết, Mai nó vẫn còn yêu Đ. A và tôi đơn giản chỉ là một thằng bạn thân, không hơn không kém. Nhiều năm sau, khi nghĩ lại tôi vẫn tự hỏi, nếu đêm hôm đó tôi dám liều lĩnh hơn thì không biết mối quan hệ với tôi với Mai có thay đổi không. Nhưng nói thế thôi, ở tầm tuổi đó, nhất là với một thằng như tôi, có cho vàng cũng không dám làm gì đâu.

    Cũng sau hôm đó, cả tôi và Mai đều tránh xa thằng Đ. A. Dù không hỏi Mai, nhưng tôi đoán với thằng Đ. A, Mai cũng như bao nhiêu đứa con gái khác. Nó.. chịch được rồi thì sẽ chán và bỏ..

    * * *

    Chuyện giữa tôi và thằng Đ. A không kết thúc như vậy. Tôi tránh mặt nó được mấy tháng, cho đến một hôm.

    Đợt đó, gần tết, bọn học sinh trong trường rộ lên phong trào đốt pháo. Nhà trường thì cấm ghê lắm. Phát hiện đứa nào đốt pháo là đuổi học ngay. Lớp tôi thì toàn con trai, nổi tiếng nghịch nhất trường. Cấm thì cấm chứ bọn tôi vẫn tìm cách đốt như thường.

    Hôm đó, lớp có thằng mang pháo đến lớp. Tôi thì cũng thuộc dạng ham vui. Xong lại nghe mấy thằng khích bác nên tôi nổi máu rút diêm ra châm lửa đốt. Bình thường những thằng khác nó châm lửa rồi vứt xuống sân trường cho nổ. Làm vậy mấy ông giám thị mới không biết lớp nào đốt. Tôi thì hôm đó vừa run vừa thiếu kinh nghiệm nên đốt xong vứt luôn ra trước cửa lớp. Pháo nổ xong thì lão giám thị cũng vừa lúc giám thị xuất hiện. Lão bắt cả lớp đứng lên và tra xem thằng nào đốt pháo. Lớp tôi thì vốn dĩ đoàn kết với tuân thủ "luật im lặng" nên không thằng nào chỉ điểm cả. Cơ mà đến lúc lão giám thị mặt đỏ phừng phừng tuyên bố nếu không khai thì lão hạ hạnh kiểm cả lớp với báo công an xuống thì có một số thằng bắt đầu run. Xong thì rất nhiều ánh mắt nhìn về phía tôi vẻ trách móc, khó chịu. Tôi biết là nếu mình không đứng ra nhận thì cũng sẽ có thằng đứng ra chỉ điểm. Nhưng nếu mà dính phốt này thì đuổi học là cái chắc. Nghĩ đến cái viễn cảnh đó, tôi lạnh xương sống. Mồ hôi toát ra như tắm.

    Ở trên lão giám thị quát: Tôi đếm đến 3 mà không anh chị nào đứng ra nhận thì đừng trách tôi là ác.

    Xong lão từ từ đếm: Một.. Hai..

    Một thằng đầu to mắt cận đã giơ tay nói: Dạ em biết ai đốt pháo ạ.

    Lão giám thị hỏi: Ai?

    Dạ em ạ..

    Thằng Đ. A đột nhiên bước ra nói..
     
  4. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 4:

    "Bấm để đọc"
    Cả lớp quay lại trố mắt nhìn thằng Đ. A. Việc nó đứng ra nhận tội tất nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cũng không đứa nào ý kiến ý cò gì. Bọn nó chỉ cần 1 thằng đứng ra nhận để mọi việc không tồi tệ hơn. Với lại trong lớp thằng Đ. A cũng chả thân với ai nên việc nó sống chết chả ai can dự.

    Thằng Đ. A lập tức được lão giám thị hộ tống lên phòng giám hiệu. Nó vừa đi thì cả lớp quay ra xì xào bàn tán. Đứa nào cũng khẳng định chắc nịch là quả này thằng Đ. A bị đuổi học như mấy đứa lớp khác từng bị phát hiện đốt pháo. Hơn nữa thì thằng này còn nằm trong sổ đen của nhà trường vì đánh nhau quậy phá rồi. Sao mà thoát được. Bàn tán chán thì bọn nó quay qua nhìn tôi với ánh mắt trách móc, cả coi thường nữa.

    Haizzzz, chả cần bọn nó nói thì tôi cũng đã thấy ê chề lắm rồi. Nhưng lúc đó quả thực tôi không đủ can đảm để đứng ra nhận tội. Cứ nghĩ đến việc bị đuổi học là tôi lạnh hết cả người.

    Suốt buổi hôm đó tôi không thấy thằng Đ. A quay lại lớp nữa. Đến cuối giờ tôi nhờ thằng lớp trưởng đi cùng gặp lão giám thị hỏi xem tình hình thằng Đ. A sao.

    Lão giám thị trường tôi thì cũng như bao lão giám thị khác, tức là rất căm ghét học sinh. Như kiểu khát vọng cả đời của mấy lão ấy là đuổi hết được học sinh ra khỏi trường vậy. Thế nên, lúc gặp tôi và thằng lớp trưởng, lão ấy cười man dại mà rằng: Thằng mất dậy ấy chắc chắn là bị đuổi học nhé. Ở cái trường này không có loại đầu trộm đuôi cướp như nó.

    Haizzzz

    Tôi mang sự ân hận và mặc cảm tội lỗi đó về nhà và gọi điện kể cho cái Mai nghe. Bố khỉ, con bạn thân mà tôi đã từng bất chấp đêm tối chạy tới an ủi, giờ quay ra chửi mắng tôi ngày được. Nó nói tôi là thằng hèn, thằng ném đá dấu tay. Xong quay ra chửi tôi ngu vì là tôi vốn là con ngoan trò giỏi, có bị bắt về tội đốt pháo thì cùng lắm chỉ bị đình chỉ 1 vài tuần. Còn thằng Đ. A mặt đầy tiền án, trán đầy tiền sự thì kiểu gì chả bị đuổi học.

    Đờ mờ. Đang hối hận và mang mặc cảm tội lỗi với thằng Đ. A, tự nhiên bị cái Mai chửi, tôi lại quay sang thù thằng Đ. A như trước. Ai khiến nó làm anh hùng cứu mỹ nhân à nhầm mỹ nam làm gì để bây giờ tôi bị ăn chửi chứ. Xong tôi nghĩ, thằng Đ. A bị đuổi học như vậy là đáng, đáng lắm.. Haizzzz Đúng là gái gú làm mù con mắt mà.

    Cay cú lúc đấy thôi, chứ đến chiều nghĩ lại tôi vẫn biết mình có lỗi với thằng Đ. A nhiều lắm. Bởi vậy nên tôi lóc cóc phi xe đến nhà nó.

    Tôi còn tưởng nó đang vật vã đau khổ mà chui trong góc nhà gặm nhấm nỗi ân hận vì đã cứu thằng bạn bỏ mẹ là tôi chứ. Ai dè đến nơi, thấy nhà nó đóng cổng, tôi dòm qua cửa số.. đã thấy thằng con rời đang ôm ấp vuốt ve một em trên ghế xalong rồi. Bố khỉ.

    Không muốn đứng ngoài xem phim cấp 3. Tôi đập cửa gọi nó. Mất chừng một lúc, (áng chừng để con kia chỉnh đốn lại trang phục), thằng Đ. A mới mở cửa thò đầu ra. Thấy tôi, nó cười hì hì rồi mở cổng cho tôi vào.

    Vào trong nhà thì thấy con kia đã trang phục chỉnh tề ngồi ngay ngắn coi tivi. Thằng Đ. A hất hàm bảo: Em về đi, anh nói chuyện với thằng bạn tí.

    Con kia nghe thế thì cũng éo dám cãi câu nào, lủi thủi ra dắt xe về luôn. (Đờ mờ, nhìn nó cũng rõ ngon chớ).

    Xong, thằng Đ. A quay qua tôi nói: Lâu lắm rồi mày mới vác xác đến đây nhỉ. Đi solo vài trận để chế không. Anh vẫn chấp chú shang như đợt trước nhé.

    Tôi lắp bắp: Thế còn vụ.. sáng nay..

    Đ. A: Này, mày đừng nói đến đây cảm ơn tao nhé. Thằng điên. Căn bản dạo này tao đang chán học nên nhân tiện vụ này để được đường đường chính chính nghỉ mấy tuần thôi.

    Tôi: Làm gì có chuyện nghỉ mấy tuần, Không đuổi học mới là lạ.

    Đ. A: Mày yên tâm, bố tao đóng góp cho cái trường đó hơi bị nhiều. Thách cả nhà bọn nó cũng không dám đuổi tao đâu.

    Lúc đó tôi mới yên tâm được chút, vì lẽ không đuổi học là được rồi. Còn việc đình chỉ thì với thằng Đ. A đúng là chuyện vui chứ chả phải chuyện buồn.

    Tôi: Dù sao thì cũng phải cảm ơn mày.

    Đ. A: Mày cứ như thằng nhà giàu dẫm phải gai mùng tơi ấy, có mỗi cái chuyện đốt pháo mà tái mét cả mặt. Thế bây giờ có làm tí "chế" không. Tao giờ tỉ phú thời gian rồi.

    Tôi: Đm, bố sợ mày chắc. Chơi thì chơi. Mà éo chơi chọc ngựa dò đời 2 đâu đấy.

    Mấy tháng không gặp mà chả hiểu sao tôi vẫn thấy thân thiết với nó thế, chả thấy ngại ngùng gì cả.

    Tôi với thằng Đ. A vừa dắt con dream chiến ra khỏi cổng thì cái Mai lò dò tới. Thấy bọn tôi đang vui hơn hớn, cái Mai trố mắt ngạc nhiên xong hỏi tôi: Có gì mà vui vậy, không phải ông lừa tôi vụ đuổi học đấy chứ.

    Tôi chưa kịp trả lời thì thằng Đ. A đá xen vào: Lừa đảo gì, anh sắp được đuổi học thật đấy. Thế nên mới vui thế này. Thôi giờ bọn anh phải đi liên hoan ăn mừng tí. Hôm khác gặp nhé.

    Nói xong nó nổ máy xe quay qua tôi bảo: Đi nhanh mày.

    Tôi nhìn cái Mai với anh mắt ái ngại nhưng cũng leo lên xe theo thằng Đ. A phóng vút đi bỏ mặc cái Mai đứng chưng hửng ở đó.
     
  5. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 5:

    "Bấm để đọc"
    Bình thường oánh đế chế, dù thằng Đ. A có chấp shang đi nữa thì tôi vẫn ăn hành ngập mặt. Chả hiểu sao hôm đó nó đánh như thằng ngẫn ngợ. Lên đời thì chậm. Bo nhà thì toàn lỗi với cả quên chạy dân. Nên hôm đó là lần đầu tiên tôi hạnh lại được nó. Kể cũng là một ngày đáng nhớ.

    Trên đường về, thấy thằng Đ. A buồn buồn tôi lại thấy áy náy. Nó vừa mới cứu tôi khỏi nguy cơ đuổi học, tôi lại nỡ lòng nào cướp đi cái thú vui hành hạ tôi trong game của nó. Nhưng thôi kệ, nó hành tôi quen rồi. Thỉnh thoảng phải vùng lên tí cho nó đổi gió chứ.

    Lúc đó cũng đã chập choạng tối. Ngồi sau xe nó, tâm trạng đang vui phơi phới. Vừa rẽ vào đoạn đường đê vắng người thì đột nhiên có tiếng rồ ga của chiếc xe máy từ đằng sau vượt lên. Tôi còn chưa kịp quay ra nhìn thì đã hẫng người, xong thấy mình lăn lông lốc dưới đường rồi.

    Chân trái đau điếng, tôi quay lại thì thấy 2 thằng cao to đen hôi vừa quẳng xe máy sang một bên. Mỗi thằng một cái tuyp sắt lao vào thằng Đ. A.

    Thằng Đ. A thì lúc đó đang lồm cồm bò dậy, chổng mông vào 2 thằng kia. Tôi chỉ kịp thét lên cảnh báo thì 2 thằng cốt đột kia đã phang tuýp vào lưng thằng Đ. A rồi. Thằng Đ. A chúi người loạng choạng chạy về phía trước để tránh đòn. 2 thằng kia vẫn rượt theo sát nút.

    Tôi định cố gắng ngồi dậy (chả hiểu để bỏ chạy hay để giúp thằng Đ. A nữa) nhưng lại thấy đau nhói ở đầu gối. Nhìn xuống, tôi kinh hoàng khi thấy phần dưới chân trái của mình rách một mảng lớn, máu me chảy đầm đìa. Chả hiểu sao, trước khi thấy máu, tôi chỉ thấy chỗ đó đau nhói. Giờ thì mọi thứ như hỗn loạn và mờ mịt hẳn luôn.

    Tôi quay lại thì thấy thằng Đ. A đã giằng được một cây tuýp và quay lại đập túi bụi 1 thằng cốt đột. Thằng còn lại thì đang lóp ngóp bò dưới đường.

    Thằng kia cũng chỉ chịu được mấy đập nữa thì cũng vứt tuýp lại rồi bỏ chạy chối chết. Xong thằng Đ. A lếch thếch quay lại chỗ tôi, lúc nó đến gần tôi mới thấy đầu nó nhoe nhoét máu. Cũng đã từng chứng kiến nó bị ốp nhiều rồi, nhưng chưa lần nào tôi thấy nó bầm dập te tua đến vậy. Chứng tỏ 2 thằng cốt đột kia cũng phải cứng lắm.

    Thấy máu me ở chân tôi vẫn chảy đầm đìa, thằng Đ. A xé áo buộc vào chân tôi xong bảo: Giờ vào viện tao sợ nguy hiểm, tao với mày cứ chạy về nhà tao đã. Về đó thì không sợ bố con thằng nào.

    Tôi hơi ngạc nhiên hỏi lại: Mày đập bọn nó thế rồi còn sợ gì nữa? Bình thường đánh nhau xong là thôi còn gì.

    Đ. A: 2 thằng này tao chưa gặp bao giờ. Mà chắc cũng không phải người NĐ.

    Tôi: Sao mày biết không phải người NĐ.

    Thằng Đ. A hất hàm chỉ con wave ghẻ nằm chỏng gọng bên đường của 2 thằng cốt đột kia: Xe bọn nó biển 16. Tao sợ bọn này dân Hải Phòng dạt sang.

    Tôi: Hải Phòng thì sang NĐ làm gì? Mà mày có thù oán gì với bọn HP không.

    Thằng Đ. A gắt: Thù oán đéo gì. Thôi về nhanh lên, nãy tao thấy thằng bỏ chạy kia có săm trổ ở bắp tay đấy.

    Thời đó là những năm 2000, việc săm trổ không phổ biến như bây giờ. Đã săm trổ là thuộc dân anh chị và thường là đã từng xộ khám rồi.

    Nghe thằng Đ. A nói thế tôi cũng sợ, vội leo lên xe phóng về nhà nó.

    Về đến nhà, thằng Đ. A đỡ tôi vào trong xong nhấc điện thoại gọi luôn cho bố nó.

    Đ. A: Con đây, dạo này nhà mình có va chạm gì với bọn HP không bố.

    * * *

    Đ. A: Con vừa bị 2 thằng đi biển 16 ốp xong. Mà bọn này chắc không phải mấy thằng choai choai vớ vẩn đâu bố.

    * * *

    Đ. A: Con về nhà rồi, mà thằng T. A bị chảy máu ghê quá. Con chưa dám đưa nó đi viện.

    * * *

    Đ. A: Vầng, Bố về luôn nhé.

    * * *

    Thằng Đ. A cúp máy xong ra ngồi xuống cạnh tôi. Lúc này đèn điện sáng tôi mới thấy mặt mũi nó thê thảm thế nào. Má bên phải của nó xưng vù lên, bầm tím và rỉ máu. Mắt bên phải cũng sưng húp lại theo. Và ghê nhất là máu từ trán nó chảy xuống thành một đường dài. Chơi với nhau bao lâu, lần đầu tiên tôi thấy nó thảm đến thế.

    Tôi quay qua hỏi: Bố mày bảo sao.

    Thằng Đ. A: Bố tao bảo ở yên trong nhà, bố tao về giờ đây.

    Tôi: Mà bố mày có biết bọn này không.

    Thằng Đ. A: Bố tao không nói, nhưng nghe giọng chắc có dính dáng đến chuyện làm ăn của ông ấy.

    Tôi: Làm ăn của bố mày thì liên quan gì đến mày chứ.

    Đ. A: Tao cũng đéo biết. Nhưng chắc có vấn đề gì đấy thì bố tao mới gấp gáp vậy. Chứ Bình thường ông ấy chả bao giờ như vậy cả.

    Nói đến đây thì nghe tiếng xe máy dừng trước cửa. Thằng Đ. A vội chạy đến cửa sổ nhìn liếc ra. Xong đã nghe tiếng lạch cạch mở cửa rồi có 3 người đàn ông bước vào.

    Bố thằng Đ. A đi đầu. Nhìn bố nó thì không ai nghĩ là dân đầu gấu cả. Bố nó mặc áo sơ mi quần âu đóng thùng. Khuôn mặt xương xương với mái tóc lòa xòa trước mặt. Còn 2 người đi đằng sau thì liếc phát đã biết dân máu mặt rồi. Cả 2 đều săm trổ kín người. Một đồng chí thì đầu trọc đeo kính đen. Một đồng chí thì để tóc dài buộc thành trùm ở đằng sau.

    Vào đến nhà, bố thằng Đ. A liếc nhìn tôi với thằng Đ. A xong quay qua bảo 2 đồng chí đi cùng: Bọn mày xem băng bó cho 2 đứa nó. Xem có phải đi viện không. Nói rồi, ông ấy đi ra chỗ điện thoại nhấc máy gọi.

    Đồng chí tóc dài tiến đến chỗ mình, cởi cái áo buộc chỗ vết thương của mình ra. Máu hình như cũng đã ngừng chảy. Đồng chí hỏi: Đau không ku. Mày bị bọn nó chém à.

    Tôi: Cháu cũng không biết nữa, lúc đó nhanh quá. Nhoáng cái cháu đã thấy xe bị đạp đổ rồi.

    Tóc dài: Chắc không phải chém, vết rách kiểu này chắc lúc ngã xe bị cái ốp bô nó cứa vào thôi.

    Tôi: Chắc thế ạ, vì cháu thấy bọn nó cầm tuýp sắt ạ.

    Tóc dài: Ừ, bọn HP hay chơi tuýp sắt. Địt mẹ, bọn nhát chết. Dân NĐ mình thì chỉ xài dao. Đã chơi còn sợ.

    Nói xong đồng chí đỡ mình vào trong nhà rửa vết máu ở trên chân, xong lấy cồn đổ lên chỗ vết thương. Thấy mình cắn răng rên rỉ, tóc dài cười: Thanh niên hoi, mà mày cố nhịn đau đi. Tình hình này chưa đưa mày đi viện được rồi.

    Tôi quay ra hỏi: Mà có chuyện gì mà căng thế chú.

    Tóc dài: Mày quan tâm làm gì. Chuyện làm ăn thôi.

    Nói đến đây thì nghe tiếng bố thằng Đ. A quát ở bên ngoài: Mày vào trong nhà, trẻ con biết gì mà xen vào chuyện người lớn.

    Thằng Đ. A cũng quát: Tôi đéo phải trẻ con, mình tôi vừa cân 2 thằng cốt đột đấy đấy.

    Giọng bố thằng Đ. A: Đánh nhau giỏi đéo làm thằng trẻ con trưởng thành được đâu. Cút mẹ mày vào trong nhà. Đừng để bố mày ngứa mắt.

    Xong thì thằng Đ. A lại lếch thếch chui vào phòng chỗ tôi đang nằm. Tóc dài thấy thằng Đ. A vào thì nói: Nay đéo phải chuyện đùa đâu ku. Bọn HP nó dám gây sự với mình trên đất của mình là bọn nó muốn tuyên chiến rồi. Mày đánh được 2 thằng chứ đánh được 5 thằng, 10 thằng không. Mà có đánh xong thì mày thân tàn ma dại, cụt tay cụt chân rồi sau này làm được gì. Đây đéo phải là thời của Trương Phi, Quan Vũ. Đây là thời của Tào Tháo, Khổng Minh.

    Vừa nói Tóc dài vừa băng chân cho mình, xong quay qua hỏi Đ. A: Mày có cần băng bó gì không.

    Thằng Đ. A mặt vẫn hằm hằm không nói gì. Thấy thế, tóc dài, cười khẩy xong bước ra nhà ngoài.

    Trong phòng chỉ còn tôi với thằng Đ. A, 2 đứa tôi căng tai ra nghe tiếng xì xào ở phòng bên ngoài. Nhưng rốt cục cũng chả nghe được gì rõ ràng cả. Một lúc lâu tôi quay qua bảo: Mày ra gọi điện về xin phép bố mẹ tao phát. Không không thấy tao về các cụ lại chạy loạn lên.

    Thằng Đ. A ừ một tiếng xong bước ra ngoài gọi điện.

    Nghe tiếng nó gọi điện thoại xin phép bố mẹ tôi xong thì thấy giọng bố nó: Đầu mày đã nguội lại chưa.

    Xong lại thấy bố con nó thì thào gì đó, tôi nằm trong nhà mà nóng ruột không chịu được. Lúc sau thì thấy tiếng ồn ào trước cửa. Rồi tôi nghe thấy tiếng chân người rầm rập bước vào nhà. Chắc cũng phải trên dưới chục mạng chứ không ít.

    Chả nhẽ lại huyết chiến sao?
     
  6. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 6:

    "Bấm để đọc"
    Sau khi vào trong nhà hết, phòng ngoài im phăng phắc chứ không la hét quát tháo như tôi tưởng tượng. Tôi cố lắng tai nghe, chỉ thấy tiếng thì thẩm nho nhỏ, không rõ là giọng của ai. Cỡ độ 15p sau thì lại nghe tiếng xe máy dừng trước cửa. Có thêm người nữa mở cửa vào, rồi lại thì thào thêm 1 lúc nữa. Xong cuối cùng là tiếng bố thằng Đ. A nói: Thôi đi đi.

    Tiếng ồn ào lại nổi lên, tiếng xe máy đồng loạt nổ máy, mọi người lục tục kéo nhau đi.

    Được 1 lúc thì thằng Đ. A vào trong phòng hỏi nhỏ: Mày ngủ chưa.

    Tôi đáp: Ngủ làm sao được. Thế rốt cục là có chuyện gì vậy mày.

    Đ. A: Chuyện làm ăn của bố tao. Tao với mày bị vạ lây thôi.

    Tôi: Lạ thật, bình thường có bao giờ mày bị dính vào mấy việc làm ăn của bố mày đâu nhỉ.

    Đ. A: Bố tao cũng bảo là lạ. Trước giờ bọn HP nó vẫn tuân thủ luật bất thành văn trong giới giang hồ mà.

    Tôi hỏi: Luật gì?

    Đ. A: 1 là không báo cớm, 2 là không kéo gia đình, người thân vào cuộc.

    Tôi: Chắc bọn nó cho rằng mày không phải là người ngoài cuộc nữa. Mà mày có tham gia vào công việc của bố mày không đấy.

    Đ. A: Tao cũng xin bố tao mấy lần nhưng ông ấy có cho đâu. Lúc nào cũng bắt học. Ông ấy hay nói câu gì mà: "Một thằng luật sư xách cặp còn hơn 100 thằng xã hội đen ôm súng"

    Tôi: À câu đấy tao biết, trong truyện "Bố già" đấy. Hóa ra bố mày cũng đọc truyện đấy hả.

    Đ. A: Nhưng ông ấy sao cấm tao được mãi. Hôm nào họp băng ở nhà tao chả ngồi trong này nghe lén.

    Tôi: Thế mày có hóng được chuyện gì không.

    Đ. A: Cũng sơ sơ. Tao đoán ông ấy cũng cố tình để cho tao nghe. Chắc biết tao cũng éo học hành được.

    Tôi: Ừ, thì hôm nay ông ấy chả cho mày ngồi họp luôn đấy thôi.

    Đ. A: Thì hôm nay là lần đầu tiên tao bị ốp nên mới có ngoại lệ.

    Tôi: Ờ mà sao bọn HP lại sang NĐ mình gây chiến ấy nhỉ.

    Đ. A: Tao nghe nói là hình như sau khi "thằng" Dung Hà bị bắn chết. Công an bên HP nó đang làm mạnh lắm. Nên bọn nó mới dạt về NĐ trú bão.

    Tôi: "Thằng" Dung Hà là ai vậy?

    Đ. A: Thấy bảo là trùm giang hồ HP. Vào nam làm ăn bị bắn chết. Tao cũng éo rõ lắm.

    Tôi: Thế NĐ mình thì ai là trùm? Đừng nói là bố mày nhé.

    Đ. A: Tao cũng không biết. Thấy lão Tuấn trọc bảo NĐ vẫn chưa có ai đủ bản lĩnh nhất thống được. Vẫn còn đang tranh giành lắm. Nhưng tao chưa thấy bố tao phải lụy thằng nào cả.

    Tôi: Thế chắc bố mày cũng có số có má rồi.

    Thằng Đ. A thở dài đáp: Bố tao bảo NĐ đang trong thời loạn. Kiếm ăn thì dễ nhưng chết lúc nào éo biết. Cỡ bố tao, ở NĐ cũng phải có 5, 6 thằng. Lúc nào cũng kèn cựa với lừa lừa đâm sau lưng nhau. Giờ lại thêm bọn HP nữa.

    Tôi: Biết đâu bọn HP sang đây lại chẳng có thằng nào đứng đằng sau đỡ đầu.

    Đ. A: Bố tao cũng bảo thế. Vì trước giờ NĐ với HP, nước sông không chạm nước giếng. Bọn HP mạnh hơn nhưng cũng chả dám sang NĐ chiếm địa bàn. Kể cả hồi "thằng" Dung Hà còn xưng hùng xưng bá ở HP.

    Hiếm khi thấy thằng Đ. A trải lòng nhiều thế, tôi đánh bạo hỏi: Thế mày có biết bố mày làm gì không. Chứ tự nhiên lấy đâu ra tiền mà nuôi cả băng vậy.

    Thằng Đ. A nhìn tôi chăm chú một lúc đoạn nói: Trước giờ tao không nói chuyện nhà tao với mày không phải tao không tin mày, mà vì tao không muốn mày biết rồi lại liên lụy. Nhưng thôi, hôm nay mày cũng dính vào rồi, tao nói cho mày cũng chả sao:

    Dân giang hồ ở NĐ có nhiều cách làm ăn lắm. Mạn thành phố mình thì băng thằng Tùng sến bao lô đề cá độ, băng thằng Tiến xù bảo kê sòng bạc, Băng thằng Tuấn Xồm thầu khu bến xe với bến tàu. Hình như còn có băng thằng Minh Điều chuyên ăn hàng ở đường mười (bọn này thì ít người hơn, nhưng liều lĩnh lắm).

    Tôi hỏi: Thế còn bố mày?

    Đ. A: Bố tao thực ra cũng mới tham gia vào thôi. Vì mới nên không tranh giành được với những mảng mà bọn nó đã phân chia trước rồi.

    Tôi: Thế bố mày làm mảng nào.

    Đ. A: Hàng trắng.

    Tôi há hốc mồm: Bố mày buôn heroin à.

    Đ. A dửng dưng: Nhà tao ở khu này mà mày cũng không đoán ra à.

    Tôi: Tao cũng nghi nghi. Nhưng mà buôn Heroin là tử hình đấy.

    Đ. A: Ai chả biết. Nhưng cái này siêu lợi nhuận. Chứ không bố tao làm sao mà kèn cựa được với những băng khác.

    Tôi hỏi lại: Mà sao mày kể chuyện này với tao. Không sợ tao báo công an à.

    Đ. A cười: Mày hỏi chứ có phải tự nhiên tao kể chứ. Với lại bạn bè chơi với nhau mà không tin thì còn tin ai được nữa.

    Tôi: Giờ mày cũng định tham gia vào công việc của bố mày à.

    Đ. A: Tao đã bảo là tao xin mấy lần rồi nhưng bố tao không cho mà.

    Tôi: Tao nghĩ mày không nên dính vào, có chuyện gì thì nhà còn có mày đứng ra gánh vác. Chứ cả 2 bố con đều đi hết thì.. Mà chắc bố mày cũng nghĩ thế nên mới không để mày dính vào.

    Thằng Đ. A nhìn lên trần nhà thở dài: Lúc đầu tao cũng nghĩ như mày vậy. Nhưng nhiều lúc tao lại thấy nghi nghi. Rõ ràng bố tao không cho tao dính vào chuyện làm ăn. Nhưng ông ấy vẫn cho lão Tuấn trọc chơi với tao. Tiếng là chơi mà tao thấy như kiểu ông ấy cử lão Tuấn trọc làm thầy dậy tao ấy. Lão ấy dậy tao đánh nhau, xong dậy tao kiến thức giang hồ.. chỉ có chuyện làm ăn là không bao giờ lão ấy nhắc đến. Nhưng tao nghĩ nếu mà bố tao không muốn tao dính vào chuyện giang hồ thì ông ấy đã cấm tiệt lão Tuấn không dậy tao mấy trò đó rồi.

    Lúc đó, cả tôi và thằng Đ. A đều không thể ngờ được dụng tâm của bố nó. Dụng tâm của một người suýt vươn lên được vị trí ông trùm giang hồ đất bắc.

    * * *

    Nằm nói truyện được một lúc thì cả tôi và thằng Đ. A đều thiếp đi lúc nào không biết.

    Tôi giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng xe máy dừng trước cửa, quay sang cạnh thì thấy thằng Đ. A cũng đã nhỏm dậy. Nó chạy ra nhà ngoài mở cửa. Xong tôi nghe tiếng bố nó: Mày vẫn chưa ngủ à.

    Đ. A: Con đang ngủ thì nghe tiếng xe bố về. Mà mọi người đâu hết rồi ạ.

    Bố thằng Đ. A (Giờ gọi là chú Thắng cho dễ nhé, cứ bố thằng Đ. A mãi đau hết cả tay) : Tao cho giải tán về hết rồi.

    Đ. A: Thế bố không bem cho bọn HP một trận à.

    Chú Thắng: Bem bem, lúc nào cũng bem. Đến bao giờ mày mới dùng cái đầu để giải quyết công việc đây.

    Thằng Đ. A lập tức im thin thít. Bố nó nói tiếp: Nếu muốn sống trong xã hội này, mày phải biết dùng đầu óc. Đâm chém chỉ dành cho mấy thằng đồ tể, tay sai hạng bét. Việc hôm nay mà hô hào anh em đổ máu thì chỉ lợi cho bọn cớm với những băng khác. Mà chính mình thì bị mắc mưu bọn nó.

    Thằng Đ. A: Bị mắc mưu á cơ?

    Chú Thắng: Mày có quen con bé nào tên Mai không?

    Đ. A: Mai nào ạ, còn quen mấy đứa tên Mai cơ.

    Tôi nghe chú Thắng thở dài: Mày mà không bỏ tật gái gú đi thì còn chết con ạ. Con Mai nhà bên kia cầu Đò Quan đấy.

    Đ. A: Dạ có.. mà sao ạ.

    Chú Thắng: Việc hôm nay mày bị ốp là do nó đấy?

    Đ. A: Nó cho người ốp con?

    Chú Thắng: Thật ra nó cũng là con tốt thí thôi. Thằng Tùng Sến có 1 thằng đàn em chơi thân với con Mai. Nó biết là con Mai có dính líu tình cảm với mày. Nó lại chơi với mấy thằng HP mới dạt về đây. Nên nó cho người giới thiệu con Mai cho một thằng trong đám đó. Hôm nay chắc mày làm gì con Mai nên nó mới báo cho thằng Thành đến đập mày.

    Đ. A: Vậy thì có gì mà mắc mưu ạ?

    Chú Thắng: Mày ngu thế, thằng Tùng sến muốn lấy đó làm cái cớ để băng mình chiến nhau với băng HP. Nó thì ở giữa ngư ông đắc lợi.

    Im lặng một lúc xong thằng Đ. A mới ngập ngừng hỏi: Mà sao bố biết chuyện này vậy?

    Chú Thắng: Sống ở cái xã hội này mà không có tai mắt thì chết lúc nào không biết con ạ.

    Thằng Đ. A hỏi tiếp: Bố biết rồi sao còn hô hào anh em đến đây làm gì.

    Chú Thắng: Là do bọn nó nghe tin kéo đến. Với lại việc bọn Hp cũng đang căng thẳng. Lúc đầu tao cũng tin là bọn nó tuyên chiến.

    Đ. A: Thế giờ mọi chuyện sao rồi ạ.

    Chú Thắng: Cái đấy mày không cần quan tâm. Thôi đi ngủ đi, mà hôm nay thầy chủ nhiệm lại gọi cho tao báo mày bị đình chỉ 1 tuần đấy. Mày cứ liệu cái thần hồn.

    Đ. A: Ôi giời, học cho lắm rồi cũng đi làm cu li cao cấp. Con chả muốn đi học nữa. Con muốn giúp bố làm ăn.

    Thằng Đ. A chưa dứt lời thì tôi đã nghe bốp một tiếng. Rồi giọng chú Thắng lạnh lùng: Tao cấm mày bỏ học. Mày không tốt nghiệp phổ thông được thì tao giết.

    Xong tôi thấy thằng Đ. A lủi thủi đi vào nhà, nằm xuống cạnh tôi. Tôi cũng im lặng không dám nói gì vì sợ bố nó biết tôi nghe trộm chuyện của 2 bố con nó. Cứ nằm thế một lúc xong tôi ngủ thiếp đi.

    * * *

    Chuyện này mình kể tiếp theo chắc sẽ đụng chạm đến một số nhân vật có tiếng tăm thời kỳ đó ở NĐ. Vậy nên mình xin phép hư cấu một số tình tiết và thông tin về nhân vật kẻo ảnh hưởng. Mình cũng đề nghị anh em đừng lùng info làm gì. Ảnh hưởng đến người ta, ảnh hưởng đến cả mình.
     
  7. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 7:

    "Bấm để đọc"
    Sáng hôm sau tôi được bố con thằng Đ. A trở vào viện băng bó xong phải nghỉ ở nhà mất mấy hôm. Cái Mai thì ngay tối hôm sau đã lò dò đến nhà thăm tôi. Nó không nói gì về vụ nhờ người ốp bọn tôi, nhưng qua thái độ ngại ngùng dò hỏi của nó, tôi cũng đoán được thông tin bố thằng Đ. A thu được là không sai.

    Biết vậy nhưng tôi cũng không giận nó. Cũng từng ở trong tâm trạng thất tình nên tôi hiểu và thông cảm cho nó. Có điều sau hôm đó tôi cũng ít tiếp xúc với nó hơn, mà nó chắc vì mặc cảm tội lỗi nên cũng không liên lạc với tôi nữa. Sau này tôi mới biết nó quay ra yêu thằng HP hôm đó chặn đường ốp bọn tôi. Và cũng chính thằng này sau này là người kéo cái Mai vào con đường nghiện ngập đập đá xong ruồng rấy và buộc Mai phải phá thai. (Nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn thấy dường như việc tôi quen Mai rồi để cái Mai quen thằng Đ. A là nguyên nhân chính dẫn đến bi kịch cuộc đời cái Mai sau này và cũng gián tiếp khiến chuyện của tôi với Thư không thành, nhưng thôi, cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời chẳng biết thế nào mà lần).

    Chuyện của cái Mai cũng khiến thằng Đ. A buồn bã mất một thời gian. Sau hôm đó thằng Đ. A cũng nói thẳng với tôi là nó chia tay với cái Mai cũng vì biết tôi thích cái Mai. Nó không muốn huynh đệ tương tàn vì một đứa con gái. Nghe nó nói thế tôi cảm động lắm, nhưng cứ nghĩ lại cái cách mà Mai đối xử với thằng Đ. A mà tôi nổi da gà. Tôi vỗ vai bảo thằng Đ. A: Cũng may mày dứt ra được. Mà.. chả chơi chán rồi còn gì.

    Thằng Đ. A thở dài: Tao đã làm gì nó đâu. Mày nghĩ tao lại nhường bạn bè đứa con gái đã chơi bời chán chê.

    Im lặng một lúc nó cười buồn: Nó là đứa đầu tiên tao có tình cảm thực sự đấy.

    Nghe nó nói thế tự nhiên tôi thấy tay chân thừa thãi. Không phải là cảm giác có lỗi hày buồn bã bởi tôi đâu biết nó chia tay cái Mai vì tôi. Nói chung nó là một cảm giác.. éo thể tả nổi. Haizzz.

    Dù sao đi nữa thì sau chuyện đó, tôi với thằng Đ. A càng thân nhau hơn. Thằng Đ. A cũng kể với tôi là: Sau khi biết việc nó bị đình chỉ học, bố nó có lên gặp thầy chủ nhiệm. Chắc thầy chủ nhiệm đã nói thẳng với bố nó là đừng hi vọng gì việc thằng Đ. A đỗ đại học. Vậy nên sau hôm đó, bố nó không còn bắt nó học nữa mà bắt đầu cho nó biết các thông tin về hoạt động làm ăn của gia đình.

    Tôi phải nhấn mạnh là "cho biết" chứ không "cho tham gia" nhé. Nghĩa là bây giờ bố nó đã trực tiếp nói cho nó biết về các công việc bố nó đang làm thay vì để lão Tuấn trọc kèm cặp nó như trước.

    Tôi với nó thân thiết, nên bố nó nói gì nó cũng kể lại cho tôi. Hồi đó nghe cho biết thôi, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy đầu bố nó đầy sạn chứ không phải loại tội phạm thông thường.

    Nguồn lợi từ buôn hàng trắng là rất lớn. Nhưng bố nó không ngu như những thằng tội phạm khác khi ngay lập tức sắm nhà lầu xe hơi, xưng hùng xưng bá. Việc đầu tiên bố nó nghĩ đến, trước cả khi bắt đầu buôn hàng trắng đó là.. rửa tiền.

    Bố nó biết rằng, sống trong khu 5 tầng mà tự nhiên giầu lên một cách bất thường thì kiểu gì cũng bì cớm sờ gáy. Vậy nên thời gian đó, bố con nó vẫn ở trong ngôi nhà lụp xụp trong xóm.

    Đồng thời, bố nó từng bước đầu tư vào các lĩnh vực kinh doanh khác như vận tải, nhà hàng, bất động sản. Tất nhiên, để làm những việc đó, bố nó cần có cộng sự.

    Hồi đó, hay qua nhà nó chơi, thỉnh thoảng tôi vẫn gặp một đồng chí mặt vuông chữ điền với 2 chiếc răng cửa to cộ, đi xe camry đến đón bố nó. Người đàn ông đó sau này trở thành ông trùm BĐS khét tiếng toàn miền bắc. Mình không tiện nêu tên cụ thể. Nhưng chắc anh em cũng đoán được. Mình nói thế để biết lực của bố thằng Đ. A tại thời điểm đó lớn đến mức nào. Và theo mình võ đoán, để có một sự nghiệp lừng lấy như vậy, đồng chí kia cũng phải nhờ sự giúp sức rất nhiều của bố thằng Đ. A. Cả người, cả của. Cả công khai, cả lén lút.. Không tự nhiên mà thiên hạ nói tập đoàn của đồng chí ấy có xã hội đen đỡ đầu đằng sau đâu.

    Phần trên là nói về việc rửa tiền để trong sạch hóa tài sản của bố thằng Đ. A. Tuy nhiên, ngay cả khi đã có một khối tài sản tương đối, bố nó cũng không thể đơn giản mà rút chân ra khỏi hàng trắng. Một phần vì lòng tham của con người là vô đấy, nhưng lý do quan trọng hơn là: Khi đã tham gia vào một đường dây tội phạm, nhất lại là người tạo ra đường dây đó, việc dừng lại và rút chân giữa chừng không hề đơn giản. Giang hồ gọi là ăn non, là phản thùng. Vì mặc dù bạn giàu rồi, nhưng còn một lô một lốc các anh em từng vào sinh ra tử vì bạn. Bạn giàu, nhưng họ chưa giàu. Nếu bạn rút chân ra thì những người khác sẽ đói, và họ sẽ quay lại đâm bạn ngay. Chưa kể, còn bao nhiêu băng nhóm đối địch ngoài kia. Làm gì có chuyện chúng nó bỏ qua những hận thù để cho bạn hạ cánh yên ổn. Chúng nó chỉ cần thấy bạn yếu đuối đớn hèn là lao vào xiên bạn ngay. Đây là quy luật muôn thuở của lợi ích nhóm. Vậy nên anh em cũng đừng thắc mắc là tại sao Mr X giàu nứt đố đổ vách, tiền bạc tài sản có thể đủ để mười mấy đời con cháu ăn không hết. Ấy vậy mà vẫn tham quyền cố vị. Vẫn muốn tái đắc cử thêm một nhiệm kỳ nữa. Vì lợi ích nhóm cả đấy. Chết, lại lan man sang chuyện chính trị. Sờ tốp hia nhé.

    * * *

    Nói thế để biết rằng, việc kinh doanh hàng trằng là bắt buộc với bố thằng Đ. A. Không thể rút chân ra được nên chú Thắng chỉ còn cách tìm mọi cách để cho mình an toàn.

    Đoạn này thì mình phải kể lại dưới góc nhìn của mình tại thời điểm hiện tại. Vì hồi đó, nghe thằng Đ. A nói mình cũng chỉ ù ù cạc cạc. Không hiểu tại sao chú Thắng lại làm thế.

    Đại loại là, trong băng, chú Thắng có 2 người tâm phúc, thực ra là bạn thân chí cốt từ trước. Chính là lão Tuấn trọc và đồng chí tóc dài Nam bớp. Mọi hoạt động của băng chú Thắng chỉ chỉ đạo trực tiếp qua Tuấn trọc và Nam bớp. Đến lượt mình, Tuấn trọc và Nam bớp lại tuyển cho mình 1, 2 thằng tâm phúc và cũng chỉ chỉ đạo trực tiếp cho bọn nó cứ thế lại công việc sẽ được truyền xuống các cấp dưới nữa. Tất cả việc chỉ đạo chỉ bằng lời nói. Không điện thoại, không nhắn tin.. Hơn nữa thì những thằng ở dưới chỉ biết cấp trên trực tiếp của mình chứ không biết ai ở cao hơn. Với vô số lớp đệm như thế, bố thằng Đ. A có thể yên tâm là dù có một mắt xích nào bị đứt cũng chắc chắn không thể anh hưởng đến mình.

    Sau này đi học luật, xem lại hồ sơ bao nhiêu vụ án, tôi mới thấy cách tổ chức băng nhóm khoa học của chú Thắng. Kiểu tập đoàn tội phạm như vậy rất phổ biến trên thế giới. Ở Việt Nam, thì đến bây giờ tôi mới biết được băng Năm Cam có cách tổ chức tương tự. Tuy nhiên, cuối cùng Năm Cam cùng nằm xuống là bởi, những sợi dây liên kết trong băng của hắn không có sự trung thành phà phục tùng tuyệt đối. Rốt cục khi có biến, các con rời vẫn khai tuốt tuồn tuột. Chẳng phải Năm Cam dính vụ Dung Hà cũng chỉ vì bị "Hải Bánh" khai ra câu nói: "Anh không muốn nhìn thấy mặt con cọp cái đó trên đất Sài Gòn nữa" đấy thôi.

    Quay lại chuyện của chú Thắng, mặc dù đã tổ chức băng nhóm tinh vi đến vậy, nhưng chú Thắng vẫn chưa an tâm. Lúc đầu, chú Thắng định cho thằng Đ. A đi học trường luật. Để sau này có thể nắm chắc luật pháp để mà giúp chú ấy thắt chặt lại tổ chức hơn nữa. Sau khi biết thằng Đ. A không có khả năng học hành. Chú ấy đã tìm cho nó một công việc khác. (sau này mình sẽ nói). Tuy nhiên, chắc hẳn ám ảnh vì câu nói: "Một thằng luật sư xách cặp còn hơn trăm thằng XHĐ cầm súng" trong truyện "bố già", nên có lần gặp tôi ở nhà, chú ấy đánh tiếng: "Mày nhắm thì đỗ trường luật không ku"

    Tôi: Chắc được chú, luật hà nội lấy điểm thấp lè tè.

    Chú Thắng: Thế mày học luật đi, chú thấy tướng mày có vẻ hợp với nghề luật sư đó.

    Tôi: Cháu ghét học thuộc lắm chú ơi. Vào đó chết cháu.

    Chú Thắng: Mày ngu thế, học luật là học cách tư duy luật, học cách lách luật chứ ai bắt mày học thuộc điều luật (Đây là người đầu tiên nói với mình về tư duy luật, người thứ 2 là Thư).

    Tôi: Mà học luật sau này ra trường khó xin việc lắm chú.

    Chú Thắng: Học xong mày về làm cho chú. Đảm bảo 5-10 năm là thành đại gia NĐ rồi.

    Tôi cười: Chú tính cho cháu làm consigliere (cố vấn) như trong truyện bố già ạ.

    Chú Thắng: Cái đó còn để xem năng lực mày đến đâu. Học giỏi chưa chắc đã là luật sư giỏi. Thằng luật sư giỏi phải là thằng tiếp xúc, hiểu biết nhiều mặt của xã hội, có thể đứng ra thay mặt thân chủ giải quyết tất cả các vấn đề. Mày thấy thằng Tom trong "Bố già" không. Cả truyện mày có thấy nó lôi luật lá gì ra không. Nhiệm vụ của nó chủ yếu là: Thương thuyết, đánh giá tình hình, và đưa ra phương án giải quyết.. Luật sư phải như thế biết không con.

    Đây là những câu nói khiến tôi lần đầu tiên quyết định đi theo con đường luật pháp. Tiếc là, khi tôi ra trường, đã không còn "God father" để mà phục vụ.
     
  8. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 8:

    "Bấm để đọc"
    Sau buổi nói chuyện hôm đó với chú Thắng, tôi về cày đi cày lại quyển "Bố Già" và luôn mường tượng trong đầu hình ảnh Tom Hagen. Trong suy nghĩ của thằng trẻ trâu đang dậy thì lúc đó, việc trở thành cố vấn của một ông trùm xã hội đen, là một cái gì đó thực sự cuốn hút. Không phải vì tiền bạc, không phải để bắt nạt ức hiếp người khác. Đó là cảm giác mình được được tôn trọng, được sử dụng trí tuệ để giúp đỡ người khác, được là một phần quan trọng của tổ chức..

    Có điều, tôi quên mất là.. "Bố già" mà tôi dự định phò tá không giống "Bố già" trong truyện. "Bố già" trong truyện cương quyết không động đến ma túy, thậm chí suýt mất mạng, vì không chịu hợp tác đế buôn ma túy. Còn "Bố già" của tôi dùng mọi thủ đoạn để kiếm tiền từ ma túy.

    * * *

    Buôn ma túy ở NĐ không những bị cớm săn đuổi mà những băng nhóm tội phạm khác cũng ghét và coi thường. Đơn giản là vì ma túy hút máu và hủy hoại sức chiến đấu của bọn nó. Vụ băng Hải Phòng là nhát súng chỉ thiên như lời tuyên chiến của các băng nhóm khác với băng của chú Thắng. Đó là khoảng thời gian chú Thắng phải gồng mình chống lại sức ép từ cả xã hội đen lẫn xã hội đỏ. Như lời thằng Đ. A nói thì đã có những thời điểm mà chú Thắng định đưa cả thằng Đ. A vào cuộc chiến vì sức ép khủng khiếp của những băng nhóm khác. May mắn là thằng Đ. A chưa kịp nhúng tràm thì có một sự kiện bước ngoặt xảy ra giúp băng chú Thắng không bị xã hội đỏ truy đuổi để có thể toàn lực đối phó với xã hội đen.

    Bước ngoặt đó là khi chú Thắng được đồng chí đi Camry giới thiệu với một đồng chí công an vai vế ở NĐ (Thông tin về đồng chí này thì tôi thực sự không dám tiết lộ, tèo con mèo ngay, Chỉ biết là đồng chí này (tạm gọi là Mr X), chú Thắng và đồng chí đi Camry trở thành bộ 3 quyền lực nâng đỡ nhau trong sự nghiệp sau này.

    Thời điểm đó, tôi và ngay cả thằng Đ. A cũng không thể biết được Mr X có biết chú Thắng buôn hàng trắng không. Vì quả thực việc công an bảo kê cho buôn hàng trắng là rất hiếm. Lô đề, cờ bạc, mại dâm thì là chuyện muôn thuở, dù có bị phát hiện thì cũng chỉ bị cấp trên nhắc nhở, cùng lắm là kỷ luật. Chứ dính vào hàng trắng thì chẳng những thân bại danh liệt mà còn dựa cột là cái chắc. Đến bây giờ ngồi đánh giá lại tôi vẫn cho rằng chú Thắng sẽ không cho Mr X biết việc buôn hàng trắng. Chú ấy thừa cáo già để biết việc đó là con dao 2 lưỡi. Bất cứ lúc nào Mr X cũng có thể quay lại xiên chú ấy. Ở chiều ngược lại, Mr X cũng có thể lờ mờ đoán được công việc của chú Thắng nhưng thứ nhất là chú Thắng tổ chức đường dây quá chặt chẽ, Mr X chỉ có thể nghi ngờ chứ chắc không có bằng chứng xác thực về việc này. Thứ hai là lợi ích chú Thắng đem lại cho Mr X quá lớn. Nên đồng chí ấy cứ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.

    Dù sao thì dưới sự hậu thuẫn của Mr X, chú Thắng đã có thể dồn sức đấu lại với những băng nhóm khác. Khoảng thời gian đó anh em nào ở NĐ chắc cũng biết, thỉnh thoảng ra đường lại thấy đâm chém nhau. Nhà đồng chí nào ở khu 5 tầng, ngõ An Phong với đường Điện Biên Phủ chắc đến 9-10h là éo dám ra khỏi nhà. Cuộc chiến giữa các băng nhóm ở Nam Định kéo dài quãng chừng nửa năm sau đó rút lui vào hoạt động bí mật, và chiến tranh lạnh. Đến quãng thời gian đó chú Thắng cũng chỉ dừng ở mức tạm ổn định lực lượng và đủ sức đối trọng với các băng nhóm khác mà thôi. Chú Thắng chỉ vươn lên làm trùm NĐ khi lật được con át chủ bài..

    * * *

    Như đã kể với các anh em những phần trước, thằng Đ. A không có "năng khiếu" học hành. Sau khi biết được chuyện đó thì chú Thắng cũng không ép nó học nữa. Nhưng vẫn yêu cầu tôi phải kèm thằng Đ. A đỗ được tốt nghiệp cấp 3. Kể ra thì đó vốn dĩ cũng là nhiệm vụ bất khả thi, nhưng may mắn thay là tôi với nó lại cùng vần: Tuấn Anh, Đức Anh.

    Thi tốt nghiệp tất nhiên là tôi với nó được xếp cùng phòng. Mà như anh em biết đấy, thi tốt nghiệp ở Việt Nam thời kỳ những năm 2000 nó tiêu cực như nào. Vậy nên, dưới sự "kèm cặp" nhiệt tình của tôi, rốt cục thằng Đ. A cũng đỗ được tốt nghiệp.

    Nhưng tôi cũng chỉ giúp nó được đến thế thôi. Việc nó vượt qua được kỳ thi đại học là một cái gì đó xa vời và huyễn hoặc. Cả tôi và nó đều chắc mẩm chú Thắng sẽ cho nó một chân trong băng đặng mà nối nghiệp chú ấy.

    Thế nên chúng tôi há hốc mồm khi chú Thắng tuyên bố: Thằng Đ. A sẽ đi học trung cấp cảnh sát. Thực ra chúng tôi tôi không nghi ngờ về khả năng thằng Đ. A thi đỗ vào đó bởi bọn tôi đều biết việc vào học trường đó chủ yếu là chạy tiền chứ có phải thi thố gì đâu. Cứ có tiền là ngày thi giám thị sẽ mang bài giải đến tận bàn đọc cho chép.

    Chúng tôi ngạc nhiên là vì cái công việc mà chú Thắng chọn cho thằng Đ. A lại đối nghịch lại với chính những gì chú ấy đang làm. Hơn nữa, vào công an, khâu đầu tiên là kiểm tra lý lịch. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu. Công an có mù thì cũng phải thấy mờ mờ chứ. Không hiểu sao họ có thể cho con trai trùm xã hội đen vô học trường cảnh sát được nhỉ.

    Thằng Đ. A lúc vừa nghe tin phản ứng ghê lắm. Trước giờ nó vẫn căm thù bọn cớm, nó thà đi ăn xin ăn mày, ăn cướp hơn là đi làm cớm. Mà nghĩ kể cũng buồn cười. Một thằng đang sục sôi muốn gia nhập giang hồ, đầu trộm đuôi cướp, nay lại bắt nó đi làm công an, bảo vệ công lý, vì nhân dân phục vụ. Bảo sao nó không bất mãn, bảo sao nó không điên tiết.

    Nhưng không biết chú Thắng thuyết phục nó kiểu gì mà hôm sau gặp tôi nó tiu nghỉu bảo: Chắc tao phải đi học công an thôi mày ạ.

    Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nó, tôi hiểu đấy là ngày buồn nhất trong cuộc đời nó, hơn cả cái ngày nó chia tay cái Mai. Haizzzz..

    * * *

    Quãng thời gian thằng Đ. A đi học công an cũng không có chuyện gì để nói ngoài việc nó chẳng học hành gì và suốt ngày vượt rào ra ngoài ăn nhậu với chơi gái.. Đó cũng là quãng thời gian tôi mải mê chinh chiến và yêu đương với Thư nên thằng Đ. A làm gì cũng kệ cha nó thôi.

    * * *

    2 năm sau..

    Rốt cục cũng đến ngày thằng Đ. A vinh quy bái tổ..

    Kỳ lạ là trong khi ở các trường khác, người ta học như điên mà ra trường cũng chỉ nhận được bằng TB với TB. K thì chú Đ. A nhà ta - người mà dành trọn vẹn 2 năm chơi gái với uống rượu lại được bằng giỏi. Đời cũng nhiều điều kỳ lạ. Hay là người ta dạy uống rượu với chơi gái ở trong trường công an nhỉ..

    Thằng Đ. A ra trường hôm trước thì hôm sau được phân công về NĐ luôn. Ngay tối hôm đó nó gọi điện thông báo cho tôi, giọng vẫn buồn buồn: Tao vào làm ở tổ phòng chống ma túy mày ạ..
     
  9. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 9:

    "Bấm để đọc"
    Thằng Đ. A làm cảnh sát. Làm cảnh sát phòng chống ma túy. Làm cảnh sát phòng chống ma túy ở Nam Định. Tôi lẩm bẩm trong đầu mấy câu đó và bật cười sau khi nghe xong cuộc điện thoại của thằng Đ. A.

    Un bờ li vi bồ. Thật không thể tin nổi. Con trai của trùm buôn ma túy giờ làm cảnh sát điều tra về ma túy. Lúc đó tôi mới hiểu dụng ý của chú Thắng khi không cho thằng Đ. A tham gia vào bất cứ hoạt động nào của băng nhóm. Nhưng để có thể nhét thằng Đ. A vào vị trí đó ngay sau khi nó ra trường thì chắc hẳn đchí Thắng phải chuẩn bị từ trước đó rất lâu. Và không ai khác ngoài Mr X đứng đằng sau đỡ đầu vụ này.

    Hai năm sau đó, trong khi tôi vẫn dính vào mớ bòng bong tình cảm không lối thoát với Thư thì thằng Đ. A và bố nó từng bước nhất thống giang hồ thành nam.

    Trước tiên, dưới sự chỉ điểm của chú Thắng, thằng Đ. A càn quét lùng sục tất cả nguồn cung hàng tại NĐ. Lẽ dĩ nhiên, sau đó chú Thắng sẽ cho đàn em đi sau thâu tóm và cấp thuốc cho toàn bộ lượng những con nghiện đang vật thuốc bị bỏ lại. Từ việc phải xâu xé thị trường với các băng nhóm khác. Giờ chú Thắng đã độc quyền nguồn cung trên toàn tỉnh NĐ. Chắc anh em cũng biết: Việc buôn hàng trắng nhỏ lẻ, chộp giật cũng đã có thể biến một thằng khố rách áo ôm trở thành đại gia. Vậy việc độc quyền và buôn bán gần như công khai của chú Thắng đem lại nguồn lợi nhuận khủng khiếp đến mức nào..

    Không chỉ thế, bước đi này của chú Thắng còn đem đến việc thăng hàm thăng cấp vù vù của thằng Đ. A. Vừa lập được một mớ thành tích, vừa có tiền của chú Thắng đi trước mở đường. Chỉ trong vòng 2 năm thằng Đ. A đã lên lon thiếu úy cùng với đó là việc được cất nhắc quy hoạch vào diện cán bộ nguồn của công an thành phố.

    Mặt khác, vị thế của chú Thắng càng được củng cố vững chắc hơn khi đồng chí đi Camry và Mr X có những bước tiến vững chắc trong sự nghiệp.

    Đồng chí đi Camry thì vươn vòi bạch tuộc ra hầu hết các tỉnh miền Bắc. Đặc biệt, bằng việc chen chân và xin được một số dự án đồ sộ ở thủ đô, đồng chí đi Camry nghiễm nhiên đứng trong hàng ngũ những ông trùm bất động sản đất bắc.

    Mr X thì mình không dám nói nhiều, vì nói đến là anh em mò được thông tin ngay. Chỉ cần biết là với sự hậu thuẫn của Mr Thằng và đồng chí đi Camry, Mr X đã đứng trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của công an tỉnh NĐ.

    "Bộ ba huyền ảo" đó dần dần gắn chặt lợi ích với nhau. Tiền của Mr Thắng được chuyển qua đồng chí đi Camry rửa sạch sẽ, sau đó quay lại phục vụ lợi ích của chính đồng chí đi Camry cũng như việc thăng quan tiến chức của Mr X.

    Mặt khác, dưới sự o bế của Mr X, những băng nhóm tội phạm khác phải kiềng mặt băng của Mr Thắng đồng thời thì những dự án triệu đô cũng lần lượt rơi vào tay đồng chí đi Camry.

    * * *

    Quay lại với giang hồ thành nam.

    Ngoại trừ mũi giáo Đ. A và lá khiên Mr X, chú Thắng cũng tìm mọi cách đặt mối quan hệ với những quan chức khác trong tỉnh. À mà, dùng từ "mọi cách" nghe hơi nhiều. Thực ra chỉ có 2 cách để tiếp cận với những vị tai to mặt lớn ấy thôi. Cách thứ nhất là tiền và cách thứ hai là rất nhiều tiền.

    Và một khi đã có trong tay những vũ khí hạng nặng như vậy, chẳng có gì là lạ khi chú Thắng nhất thống được giang hồ thành nam chí trong vòng 2 năm ngắn ngủi.

    Giờ chú Thắng đặt mục tiêu cao hơn.. Trùm giang hồ đất bắc.

    Nhưng thôi, tạm thời anh em ta kệ cha chú Thắng với cái mộng bá vương ở đó đá. Bởi lẽ để làm được việc này, đồng chí ấy còn phải bước qua xác một cơ số các ông trùm khác ở: Hải Phòng, Hà Nội, Quảng Ninh, Thái Nguyên.. Nói chung là còn lâu, mà đấy cũng éo phải chuyện tôi muốn kể cho anh em.

    * * *

    Chuyện tôi kể là về thằng Đ. A, và giờ thì chúng ta sẽ quay lại với nhân vật chính này, với cả lý do vì sao mình đặt tên truyện là săn nã.

    Như trên đã nói, thì sau 2 năm đánh đông dẹp bắc cho bố, Đ. A được ca tụng như một ngôi sao sáng của công an NĐ và.. lên lon vù vù.

    Nhưng khi tình hình thành nam dần đi vào ổn định và quy củ thì ku cậu móm. Không còn bố chỉ điểm, ku cậu chỉ biết ngồi ngáp. Sáng xách cặp đến cơ quan, chiều xách cặp về. Không phải là NĐ hết phạm, cũng không phải Đ. A không có nghiệp vụ bắt phạm. Mà đơn giản vì ku cậu bị cô lập.

    Những lần về nghe thằng Đ. A kể tôi cũng đoán được lý do.

    Thứ nhất là tính ku cậu vốn khệnh khệnh, chỉ trừ ai chơi thân thì mới quý, chứ kiểu quan hệ xã giao trong cơ quan thì kiểu gì chả bị ghét. Hơn nữa, ku cậu mới về đã lập hết công này đến trạng nọ, làm lu mờ hết những đồng nghiệp khác. Bố ai mà ưa nổi.

    Thứ hai. Cái này tôi đoán thôi. Dù có che dấu cỡ nào đi nữa thì chắc chắn người trong ngành người ta cũng đoán được xuất thân mờ ám của thằng Đ. A. Chú Thắng có thể dùng tiền nhét vào họng được các ông to ngồi trên, chứ làm sao mà chẹn họng được những thằng khác ở dưới. Bọn nó có thể không biết chắc được công việc của chú Thắng, nhưng chắc sẽ không ít người nghi ngờ việc thằng Đ. A mới chân ướt chân ráo về đã chỉ điểm được hàng loạt đầu nậu buôn thuôc. Mà những đầu nậu này chắc cũng có thằng có bảo kê đứng sau lưng cũng là công an. Các đồng chí ấy nhác qua cũng biết được thằng Đ. A có vấn đề rồi. Có điều do cơ của thằng Đ. A to quá, lại ép từ trên xuống nên người ta phải chịu thôi.

    Ấy bới thế mà ku Đ. A nhà ta bị cô lập. Đợt đó gặp nhau, mình thấy ku cậu bất mãn lắm. Đang tỏa sáng giờ bị đẩy vào bóng tối, hỏi sao không khó chịu được. Hàng tháng trời, Đ. A không được giao nhiệm vụ, cũng chả nhận được bất cứ thông tin gì vê phạm NĐ cả. Nó có về nói lại với chú Thắng thì chú ấy cũng chỉ biết vậy, chứ tham gia làm sao được vào công việc trong ngành của người ta. Mà chả nhẽ lại báo với Mr X là: "Anh ơi, bọn đệ anh nó không chơi với con em à." Giờ người ta đã "to" lắm rồi. Thời gian đâu mà quan tâm ba cái chuyện lẻ tẻ được.

    Mặt khác thì từ khi Đ. A vào ngành, chú Thắng càng triệt để không cho nó tham gia vào bất cứ công chuyện làm ăn nào của chú ấy. Chứ chả không à. Đang là ngôi sao sáng của ngành mà để phát hiện dính vào băng nhóm xã hội đen thì tèo con mèo ngay.

    Rốt cục lại thì ku Đ. A lại quay lại với cái máng lợn. Sáng cắp ô đi, tối cắp ô về.

    Thời gian đó, tôi cũng ra trường, công việc nhàn rỗi, hay về chơi với nó. Nghe nó kể sự tình cũng thấy cám cảnh mà cũng chả biết làm thế nào để giúp nó cả.

    Một hôm, 2 anh em đang trên đường xuống Quất Lâm ăn ghẹ thì thằng Đ. A hỏi: Mày có bạn bè nào làm trọng viện kiểm sát hay tòa án không.

    Tôi hỏi lại: Bố mày đầy, mà mày hỏi làm gì?

    Đ. A: Mày hỏi xem có đứa nào trên đó làm ở phòng truy nã không, kết nối cho tao với.

    Thấy tôi vẫn trố mắt không hiểu, nó nói tiếp: Cứ ăn không ngồi rồi như này tao đéo chịu được. Mà làm cả năm cả tháng không phá được vụ án nào, đến khi bình bầu với xét thi đua khen thưởng bọn nó ỉa vào mặt cho.

    Tôi gắt: Mày nhiễm ở đâu cái thói kể lể than khóc vậy. Mày hỏi để làm gì, nói mẹ nó ra cho nhanh.

    Đ. A: Bọn tao ngoài điều tra phá án ra thì còn một cách khác để kiếm thành tích đấy là bắt tội phạm truy nã. Nhưng thường thì trừ những vụ đặc biệt nghiêm trọng, bị báo chí truyền thông vây, còn những vũ khác bọn nó phát lệnh truy nã xong để đấy, có chuyển xuống dưới bọn tao đâu. Mà có chuyển xuống thì giờ tao bị cô lập, bọn nó cũng chẳng cho tao biết. Giờ nếu tao bắt mối được với bọn bên kiểm sát, nhất là trên HN, có được danh sách truy nã trên toàn quốc. Kiểu éo gì tao chả vớ được vài thằng.

    Tôi cười: Mày nói nghe thì dễ. Nhưng giờ mày thân cô thế cô. Không có trinh sát nằm vùng. Có mà bắt được bằng niềm tin.

    Thằng Đ. A lầu bầu văng tục. Địt mẹ. Thế ông già với băng của ông già vứt cho chó gặm à. Ở chỗ khác thì không nói, chứ ở cái đất NĐ này, có thằng nào trốn nã mà tay chân của ông già không biết.

    Nghe đến đây tôi mới vỡ lẽ gật gù: Mày nói cũng đúng. Nhưng bố mày có ủng hộ không.

    Thằng Đ. A: Việc chó gì mà không ủng hộ. Việc này có liên quan đéo gì đến công việc của băng đâu. Mà ông ấy không giúp thì tao nhờ lão Tuấn trọc. Về giao tiếp giang hồ thì lão ấy trùm hơn bố tao nhiều.

    Tôi đáp: Ừ, vậy để tao hỏi lại xem.

    * * *

    Chuyện thằng Đ. A nhờ, tôi về nói lại với Thư. Vì đấy đúng chuyên môn của chị Hà (chị của Thư). Hà làm ở VKS ND tối cáo. Nắm được lệnh truy nã trên toàn quốc..

    * * *

    Những phần tiếp theo dưới đây, mình sẽ dành để kể về những vụ săn lùng phạm bị truy nã của thằng Đ. A. (Vậy nên mình đặt tên truyện là Săn nã).
     
  10. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 10:

    "Bấm để đọc"
    Danh sách tội phạm truy nã trên toàn quốc thì dễ lấy thôi. Quan trọng là làm sao lọc ra được những đối tượng có khả năng săn được. Mà tôi cũng chả quan tâm mấy cái đó. Lúc đó tôi đã bắt đầu vào làm ở Dầu khí. Còn bao nhiêu thứ phải lo, bao nhiêu mối quan hệ phải kết nối. Vậy nên nhận được danh sách của Hà, tôi chuyển luôn cho thằng Đ. A.

    Nhưng tôi có đâu được yên đâu, ngay chuyến đi săn đầu tiên thằng Đ. A đã tha rắc rối về rồi..

    * * *

    Khoảng 1 tháng sau khi nhận được bản danh sách, thằng Đ. A gọi cho tôi giọng thản nhiên:

    Đ. A: Tao tóm được 1 thằng rồi mày ạ.

    Tôi: Đm, mày nhanh vê lờ. Thế đã dắt về báo cáo thành tích chưa.

    Đ. A: Chưa, tại tao thấy vụ này có uẩn khúc thì phải. Mày báo lại bà Hà cho tao xin bộ hồ sơ vụ Đặng Thanh Minh được không.

    Tôi: Mày dở người à. Cứ dong nó về mà báo cáo thành tích thôi. Sao phải rách việc thế.

    Đ. A: Mày biết tình tao rồi còn gì. Cái gì cứ mập mờ là tao đéo chịu được. Mày cứ báo bà Hà cho tao xin bộ hồ sơ nhé.

    Tôi: Cứ biết thế. Danh sách thì công khai ai xem cũng được. Chứ hồ sơ vụ án là thông tin mật. Éo đơn giản lấy ra được đâu.

    Đ. A: Đệch, mày đừng làm trò nữa, chị vợ mày chứ éo phải ai đâu. Mà mày đọc hồ sơ vụ này có khi cũng éo làm ngơ được đâu.

    Thằng Đ. A nói thế làm tôi cũng tò mò nên nhắn Thư nhờ Hà photo 1 bộ hồ sơ chuyển ra cho tôi. Tối đó, Thư mang hồ sơ về, tôi với Thư cùng mang ra nghiên cứu luôn. Nội dung vụ án đại thể như sau:

    Xuân với Thu là 2 chị em. Khoảng tầm năm 2009, 2 chị em cùng lên HN làm phục vụ tại Căngtin của một trường đại học. (Đoạn này xin được mô đi phê đi 1 chút kẻo lại lộ thông tin). Buổi tối thì 2 chị em cũng ngủ lại luôn ở đấy. Vừa đỡ mất tiền thuê trọ vừa trông căng tin luôn. Xuân thì có 1 ku người yêu tên là Minh. Cũng hay đến căngtin chơi với phụ giúp 2 chị em.

    Đợt đó nghỉ lễ 30/4, sinh viên về hết nên Xuân cũng xin nghỉ về quê thăm nhà. Để Thu ở lại trông quán. Đến chiều ngày ⅕ Xuân lên HN thì thấy căngtin đóng cửa. Gọi mãi không thấy Thu đâu, Xuân mở cửa vào trong. Vào đến nơi thì thấy Thu trần truồng nằm trên giường, người bê bết máu - đã chết từ bao giờ.

    Giám định pháp y cho biết:

    - Thu chết vì bị nhiều nhát dao đâm trước ngực.

    - Thời gian tử vong là khoảng từ 7-8h sáng ngày 1/5

    - M hộ bị tổn thương, có khả năng bị hiếp xong giết.

    - Trong âm hộ có tinh trùng - giám định thì xác định là tinh trùng của Minh- người yêu Xuân.

    Tất nhiên là ngay lúc đó Minh đã biệt tăm biệt tích.

    Cơ quan điều tra lập tức ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can và thông báo truy nã Minh trên toàn quốc.

    * * *

    Vụ án xảy ra năm 2009 mà lúc đó là cuối năm 2010, mấy anh sự nhà ta vẫn chưa tìm ra tung tích Minh đâu.

    Đọc xong hồ sở tôi với Thư cũng xác định luôn thằng Minh là hung thủ rồi. Cơ mà thằng Đ. A nó nói như vậy nên bon tôi lại phải ngồi lật lại hồ sơ. Đọc kỹ lại 1 lần nữa thì đúng là thấy có nhiều điểm bên điều tra chưa làm rõ.

    1. Nếu đây là vụ án hiếp dâm thì tại sao Thu lại nằm trần truồng trên giường và quần áo vứt bên cạnh không có dấu hiệu giằng xé, rách nát. (Cái này cũng chỉ là nghi vấn, vì cơ quan điều tra đã căn cứ vào tình tiết âm hộ của Thu bị tổn thương - phù hợp với tình trạng bị hấp diêm chứ không phải do quan hệ bạo dâm (cái này bên pháp y có thể xác định được).

    2. Thời gian xảy ra án mạng cũng có nhiều nghi vấn. Thông thường một thằng tội phạm hấp diêm sẽ phạm tội vào lúc tối muộn hoặc nửa đêm. (tất nhiên không loại trừ mới sáng bảnh mắt thanh niên Minh đã lên cơn cuồng dâm nên cũng dễ hiểu khi cơ quan bỏ qua tình tiết này). Nhưng tình tiết này khi khớp với điểm thứ 3 dưới dây sẽ thấy phi lý.

    3. Hôm đó là ngày nghỉ lễ lại là buổi sáng nên khu căng tin vắng người, nhưng chắc chắn là vẫn sẽ có 1 vài sinh viên qua lại, nhưng tuyệt nhiên không ai nghe thấy tiếng la thét hay kêu cứu.

    * * *

    Tất nhiên đây chỉ là những suy đoán của mình với Thư, vì vốn dĩ nó rất mơ hồ mang tính suy diễn nhiều hơn. Chứ nếu nó mà rõ ràng thì chắc chắn cơ quan điều tra đã không bỏ qua. Mà túm lại thì cơ quan điều tra chỉ cần căn cứ vào 2 tinh tiết: Trong âm hộ có tinh trùng của Minh và Minh bỏ trốn là đủ kết luận rồi. Nếu Minh không phạm tội thì sao mà phải trốn.

    Ngay cả tôi với Thư, nếu không được thằng Đ. A báo trước thì cũng có kết luận vậy thôi.

    Hôm đó là thứ 6, hôm sau được nghỉ nên tôi và Thư bắt xe mang hồ sơ về NĐ gặp thằng Đ. A.

    * * *

    Đọc hồ sơ xong, thằng Đ. A ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: Hồ sơ này cũng khớp với những gì thằng Minh khai với tao. Rõ ràng là có mâu thuẫn ở đây.

    Tôi: Mâu thuẫn gì thì nói mợ nó ra đi, cứ tỏ ra nguy hiểm.

    Thằng Đ. A chưa kịp nói gì thì Thư đã nói: Chắc thằng Minh khai nó có hiếp nhưng không giết Thu ấy gì. Và thời điểm hiếp Thu cũng không phải 7-8 h đúng không.

    Thằng Đ. A quay ra trố mắt nhìn Thư: Sao bà biết.

    Thư cười: Vốn dĩ giám định pháp y đã xác định tinh trùng là của thằng Minh rồi thì việc thằng Minh hiếp Thu là không thể chối cãi được. Bây giờ ông bảo mâu thuẫn thì chắc chắn chỉ có thể là mâu thuẫn về mặt thời gian tử vong của Thu thôi. Hơn nữa, vụ việc đến mức ông phải mượn cả hồ sơ ra để điều tra lại chứ không rong luôn thằng Minh về đồn thì chỉ có thể là thằng Minh kêu oan không giết Thu thôi. Chứ chả nhẽ ông vất vả thế này chỉ vì nó bảo: "Em không giết Thu lúc 7-8h sáng mà em giết nó lúc 5-6h. Hay em đâm vào cổ chứ không đâm vào bụng Thu."

    Thằng Đ. A lè lưỡi quay sang nhìn tôi. Tôi thì vẫn tỉnh bơ rồi. Ai chứ Thư thì tôi biết thừa.. phũ đừng hỏi.

    Tôi trầm ngâm: Nếu Minh không giết Thu thì ai giết.

    Thư nhìn tôi cười: Những gì cậu thấy mù mờ vốn gĩ nó rất rõ ràng.

    Đệch, cái câu này thành slogan của Thư trước khi thuyết trình rồi.

    Thấy tôi với Đ. A mặt ngắn tũn lại, Thư cười: Trong hồ sơ vụ án có nói là Thu trần truồng, quần áo không có dấu hiệu bị giằng xé, rách nát, cũng không có dấu hiệu chống cự vì không ai nghe thấy Thu kêu cứu hay la hét gì cả. Như vậy khả năng cao hung thủ là người thân quen với Thu. Mà thân quen đến độ cời truồng nằm với nhau thì chỉ có thể là.. tình nhân.

    Tôi dơ tay ngắt lời: Xí xí, chỗ đoạn này hơi loạn nha. Vậy là thằng Minh hiếp dâm Thu xong Thu lại đi quan hệ với thằng khác được ngay à.

    Thư đáp: Cái này thì có 2 khả năng xảy ra.

    1. Là Minh hiếp Thu xong thì thằng hung thủ mới đến quan hệ tiếp và giết Thu.

    2. Là Thu quan hệ với hung thủ xong bị giết. Rồi Minh mới đến quan hệ với xác của Thu.

    Tất nhiên mình không thể loại trừ khả năng 2 vì trên thế giới cũng từng có vụ án như vậy rồi. Nhưng như thế bệnh hoạn quá, nên tớ vẫn thiên về khả năng 1.

    Thằng Đ. A nghe xong gật đầu xác nhận: Thằng Minh khai với tôi là tối hôm đó nó qua căng tin ngồi nói chuyện với Thu, xong đến tâm 10-11h nó ra đóng cửa và vật Thu ra. Đờ mờ, nó bảo 2 đứa cứ vật giằng co vật lộn như vậy đến tận 2-3 h nó mới cho vào được. Thằng minh xuất ra xong, nằm nghỉ một lúc thấy cái Thu ngồi dậy vừa khóc, vừa mặc quần áo mà không nói gì nên nó đứng dậy bỏ về. Đến chiều hôm sau thì thấy Xuân gọi điện báo Thu bị giết nên nó sợ quá trốn biệt luôn.

    Tôi hỏi: Thế giờ thằng Minh đâu rồi.

    Đ. A: Tao nhờ lão Tuấn trọc cho mấy thằng canh chừng nó rồi. Thách bố nó cũng không trốn được.

    Tôi: Mà mày tìm thấy nó ở đâu vậy.

    Thư lại ngắt lời: Chắc ở Quất Lâm à.

    Đ. A quay lại nhìn Thư: Bà là yêu quái thành tinh à. Cái đéo gì bà cũng biết vậy.

    Thư: Ông chắc chỉ cai quản được phạm vi NĐ này thôi chứ thằng Minh ở tỉnh khác làm sao ông săn được nó. Mà ở NĐ này chỗ tập nham, dân khắp nơi đổ về và có thể ấn núp được chỉ có Quất Lâm thôi. Hơn nữa thì với thằng tinh trùng ăn mất não như thằng Mình thì chỗ nào lắm gái nó chẳng chui vào.

    Thằng Đ. A: Bà một vừa hai phải thôi. Cụ Nguyễn Du cụ dậy rồi đấy: Càng khôn ngoan lắm càng oan trái nhiều.

    Thư cười: Ông dốt nên nhìn ai cũng thấy khôn ngoan thôi.

    Thằng Đ. A cứng họng không nói thêm được gì, hầm hầm nhìn Thư. Tôi cười giảng hòa: Thôi, giờ chắc mình đi tìm Xuân hỏi xem Thu nó có quan hệ yêu đương với ai không nhỉ.
     
Từ Khóa: