Chap 11: "Bấm để đọc" Thực ra, nhận được tin nhắn lúc đó, mình thấy lo lắng và hoài nghi hơn là vui mừng. Như vậy là có người biết mình đang muốn tìm hiểu thông tin về vụ này và người đó muốn "giúp" mình. Tất nhiên, họ muốn giúp mình, chứng tỏ họ cũng có liên quan hoặc biết đến vụ việc này. Nhìn lại toàn bộ vụ việc, thì những người biết hoặc liên quan đến vụ việc này có: Kiều, Vân, Hải, Hà, Quảng, 4 thanh niên đa cấp, 3 thằng cốt đột, con bé giúp việc nhà lão Quảng, và có thể.. cả cái Uyên nữa. Nhưng tất cả đều chẳng có mối quan hệ gì gọi là thân thiết với mình cả. Nên họ quan tâm gì đến việc tôi cần biết thêm thông tin gì. Vì vậy, họ sẽ chẳng tự nhiên mà giúp mình đâu. Nếu họ "giúp" mình điêu tra thì chỉ có thể có 1 lý do duy nhất. Họ muốn mình biết những thông tin đó. Và mình đang là 1 công cụ để họ đạt được mục đích của mình. Nghĩ thế, nhưng ở vào hoàn cảnh của mình lúc đó, khi tất cả mọi cánh cửa để tìm hiểu thông tin đều đã đóng sập lại. Mình không thể không bám vào manh mối duy nhất này. Bởi vậy, sau khi nhận được tin nhắn, mình phi ngay đến đường Lạc Long Quân. Địa chỉ trong tin nhắn là một căn nhà nhỏ trong ngõ, không có gì đặc biệt. Ngoại trừ.. Nó bị khóa ngoài. Mình đành ra quán nước đầu ngõ ngồi đợi, tiện thể dò hỏi thông tin từ bà bán nước luôn. Nghe mình hỏi về chủ nhân căn nhà đó, bà bán nước nhìn mình cười nham hiểm: "Trông mày đâu đến nỗi nào mà sao giao du với loại con gái ấy" Mình hơi ngạc nhiên, hỏi lại: "Loại con gái nào cơ ạ" Bà bán nước vẫn nhìn mình, có vẻ như thấy mình ngây ngô thật nên bà ấy mới cười đổi giọng: "Thôi xong, lại có thêm con gà nữa rồi, bà nói cho mày biết, nhà đấy có 5-6 đứa con gái thuê, toàn loại bán trôn nuôi miệng thôi, mày liệu liệu mà tránh xa ra" Mình nghe thế thì cũng đoán ra rồi, nhưng vẫn làm bộ hốt hoảng hỏi: "Bà bảo nhà đấy là cave thuê ạ, thôi chết cháu rồi, cháu mất cho con đĩ đấy đống tiền rồi" Bà bán nước lắc đầu quan ngại đáp: "Bà sống bằng này tuổi, loại người nào mà bà chả biết, cái bọn trong nhà đấy, ngày ngủ, cứ đêm tối mới mặc quần áo ngắn cũn cỡn ra đường, xong thì có mấy thằng cô hồn qua chở tăng 3, tăng 4 đi, nó không phải cave thì cứ chặt đầu bà đi". Mình cố làm bộ mặt chán nản tuyệt vọng hỏi lại: "Thế bà có biết đứa nào ở đấy không ạ, mà bà bảo bọn nó ngủ ngày cày đêm, mà sao giờ này đã thấy bọn nó khóa ngoài đi đâu hết rồi ạ" Bà bán nước có vẻ cảm thông sâu sắc với thằng con trai bị đĩ lừa như mình nên an ủi: "Bà thấy cũng phải đến 2-3 hôm nay, không thấy bọn nó về đấy rồi. Có lẽ, có con nào trong đấy lừa được mày rồi, bọn nó lại dọn ổ để mày khỏi tìm được thôi. Mà bà thấy mày cũng đâu đến nỗi nào, thôi ráng mà kiếm đứa con gái nào cho tử tế, tơ tưởng đến bọn này làm gì, hỏng cả đời đấy con ạ" Mình nghe thế thì tiu nghỉu. Vậy là công toi rồi, chả biết ai là người bắn tin cho mình ngôi nhà này. Nhưng giờ chả biết chủ nhà là ai thì cũng bằng hòa. Thế là vụ việc lại đi vào bế tắc mất. Nhưng lúc đó mình chợt nghĩ: Đâu phải mình không biết chủ nhà là ai. Bà bán nước chả nói bọn trong đó là cave còn gì. Cave.. cave.. Đến đây mình chợt nhớ đến buổi đầu tiên gặp em Hà, chả phải ngay lúc đó mình đã thấy em Hà có vẻ gì đó giống team gõ của em Nhung sao. Cái cách ăn mặc, rồi đốp chat chửi bới lão Quảng không phải gõ thì chắc hẳn là cave rồi. Mà đã là gõ thì phải nhờ đến em Nhung thôi. Dù là mong manh, nhưng mình vẫn nghĩ, cùng dân trong nghề, chắc các em ấy sẽ biết thông tin về nhau. Hơn nữa thì Nhung nó cũng đã từng có số có má trong cái nghề này nữa. Bởi vậy, mình liền bấm số gọi cho Nhung, chuông vừa đổ là em nó đã bắt máy: "Đm, sao lâu lắm rồi không thấy liên lạc gì với em, anh phũ vai lol" Mình cười: "Mày giờ chồng con rồi, anh liên hệ với mày làm gì, chồng mày nó biết nó phang cho thì bỏ bố" Nhung nó vẫn xa xả: "Đm, chồng con đéo gì anh ơi, anh dạo này không để ý mạng mẽo gì à, trên youtube có cái clip em đánh ghen nổi tiếng thế mà anh không biết à" Mình ngạc nhiên: "Thật không đấy, sao anh không biết gì, thế mày dạo này ở đâu, anh chạy qua, nhân tiện nhờ mày tí việc" Nhung nó ngập ngừng: "Anh gặp em bây giờ thì.. Nhưng thôi kệ, lâu anh em mình không gặp nhau rồi, anh qua nhà em đi, em vẫn ở đấy thôi". * * * Nhung nó đón mình bằng khuôn mặt sưng vù một bên và cánh tay băng bó. Không chỉ vậy, cả mặt mũi và người ngợm nó đều tàn tạ đi rất nhiều. Thấy mình, ánh mắt nó bẽn lẽn, ngại ngùng, nhưng vừa thấy mình có vẻ ái ngại và thương hại thì nó chuyển sang vẻ bất cần, nói: Anh đừng nhìn em kiểu đấy, em đuổi mẹ anh về đấy. Mình cười: Ô hay, thế éo nào mà giờ mày nói chuyện với anh kiểu đấy, dù gì trước đây cũng có chút tình cảm với nhau mà. Nó vẫn đốp chat: Anh coi đấy là chút tình cảm thì tốt nhất anh em đéo nhìn mặt nữa cho xong. Không phải vì anh có người yêu rồi thì em sẽ bám anh bằng chết. Tính anh em biết, thà lấy đĩ về làm vợ chứ không lấy vợ về làm đĩ, đúng không? Em mà làm vợ thì đéo con nào bằng được luôn. Nói thế cho nhanh. Mình cười: Thôi, mày dẹp mấy cái chuyện đéo xảy ra được đấy đi. Mày chả chồng con tử tế rồi còn éo gì nữa. Nó thản nhiên: Chồng con éo gì anh ơi, em khôn ngoan không lại với chồng, tưởng lừa được thằng công tử nhà giàu. Ai ngờ bị nó lừa lại. Mình ngạc nhiên: Đến mày cũng bị lừa á. Nó: Lừa, lừa quá đi chứ, lừa vãi lol luôn, cả nhà thằng mặt lol đấy nó lừa em. Đến khi cưới về em mới biết nó nghiện, nghiện lòi tù và luôn. Mà lúc đó có bầu rồi, em thì tin tưởng là cải tạo được nó, với thấy nhà nó giàu thế. Nếu cố cho nó cai nghiện được thì chắc cũng đéo đến nỗi khổ. Mà đéo ăn thua anh ạ, nhà thằng mặt lol đấy nó dứt tình với thằng lol đấy luôn. Đéo cho cái lol gì. Thằng mặt lol đấy nó sống ăn bám em từ khi cưới đến giờ. Mình nhăn mặt xua tay: Mày từ từ hộ anh cái, Nói chuyện có mấy câu mà cứ lol lol lol, anh chóng hết cả mặt. Trước mày nói chuyện với anh có thế đâu. Nó nghe thế thì cười đáp: Anh thông cảm, đời em nát quá rồi, văng bậy nhiều giờ thành thói quen đéo sửa được nữa. Mình: Thế giờ thì sao rồi, nó ăn bám mày rồi mà lại còn ngoại tình hay sao mà mày phải đánh ghen. Mà cái clip đánh ghen đâu, đưa tao xem phát. Nó lấy điện thoại, vừa tìm clip vừa nói: Em đã bảo đời em nát mà, thằng mặt lol đấy nó lấy tiền của em đi hú hí với con khác, mà con mặt lol đấy nó có ra cái đéo gì đâu. Đéo bằng đến con cave hạng 3 mà ngày xưa em chăn nữa là. Nhục vãi lol anh ạ. Nói đến đây, nó đưa đt cho mình coi, trong clip nó đang túm tóc với cầm guốc phang một con bé khác, nó chửi thì ngoa vãi lol luôn, mình cũng không tiện kể lại, nhưng nhớ có 1 câu kinh điển: "Em ơi, em là cave, em dis nhau với trai, sướng lol thật đấy nhưng em phải lấy tiền. Cave có đạo đức của cave em ạ. Em để nó dis miễn phí đéo lấy tiền nó khinh em như chó em biết không" Mình tắt điện thoại, quay qua nhìn nó hỏi: Thế xong thằng kia nó đánh mày ra nông nỗi này hả. Nhung cười: Thằng mặt lol đấy cũng đéo khá hơn em đâu anh. Nó ăn cái điếu cày vào đầu, nằm viện nửa tháng rồi chưa tỉnh đấy. Mình nhìn nó, im lặng. Thấy thương hơn là giận. Ngày trước nó hô phong gọi gió, cầm đầu một lũ đàn em, dắt mũi một lũ đàn ông. Vậy mà giờ thành ra đứa con gái người không ra người, ngợm không ra ngợm thế này. Mình: Thế con mày đâu, ai nuôi. Giờ mày làm gì.. Lần đầu tiên từ lúc gặp lại, mình thấy nó buồn. Không khóc lóc, nó chỉ im lặng và nhìn vô định vào khoảng trống trước mặt. Hồi lâu, nó nói, giọng nghèn nghẹn: Em sống đến giờ cũng chỉ vì đứa con, chứ đời em còn gì để mất đâu. Từ lúc sinh đến giờ, nhà thằng kia có đoái hoài gì đâu. Đến hộp sữa cũng không có. Mình em phải nuôi nó, giờ em đang gửi nó ở nhà cho bà già nuôi. Em đi làm lại rồi anh ạ. Giờ phải nuôi cả đứa con với bà già ở quê, cứ ngồi không mãi thì lấy đâu ra. Mình: Trước mày kiếm cũng được nhiều mà. Hết rồi sao. Nó: Hết thì chưa. Nhưng miệng ăn núi lở, với cả thằng mặt lol kia nó cũng phá của em nhiều nữa. Giờ em làm còn lo cho con em sau này nữa. Ít nhất cũng phải hai chục năm nữa. Giờ không làm, chỉ 2-3 năm nữa có muốn làm cũng đéo được nữa. Mà nói thật, giờ em làm cũng không còn được như xưa nữa. Mình nhìn nó cũng đoán ra, những vẫn nói cho nó vui: Anh thấy nếu mặt mày hết sưng thì vẫn ngon lành mà. Nó im lặng, xong đứng lên, tụt cái váy xuống. (Mấy năm không gặp mà nó vẫn giữ thói quen cũ, cứ hứng lên là cởi sạch trước mặt mình). Mình nhìn mà không muốn tin vào mắt nữa: Ngực nó chảy xuống, bụng thì săm chi chít, nhìn là biết chắc do sinh con, bụng bị rạn nên phải săm để che đi. Giờ nó có muốn đi khách 500k cũng khó chứ đừng nói đi 2-3 triệu như trước. Mình đợi nó mặc lại váy rồi hòi: Thế giờ mày định sao. Nó cười cười: Anh yên tâm, đéo phải thương cái thân em, em đang nghiên cứu đi bơm lại ngực với hút mỡ rồi. Xong em đi Sinh làm anh ạ. Con Hoài nó đi Sing mỗi ngày kiếm được 2-3 chục củ là bình thường. Mình: Thế chồng con thì mày tính sao. Nó: Con thì em vẫn gửi bà già nuôi thôi, còn chồng, nói thì nói thế, chứ em không bỏ được. Một phần vì thương. Một phần là em không muốn con em không có cha. Em đã không cha, em hiểu một đứa không có cha nó khổ sở nhục nhã như nào. Mình im lặng nhìn nó, buồn, thương.. nhưng bất lực, không thể giúp gì cho nó được. Nó thấy thế thì lại toét miệng cười: Thôi, nói làm đéo gì chuyện đấy nữa, thế anh luật sư định nhờ em chuyện gì. Cũng có việc mà luật sư phải nhờ đến sự giúp đỡ của một con đĩ sao. Mình: Thôi mày đừng nói kiểu đấy nữa, anh em chơi với nhau bao năm nay rồi, nói chuyện bình thường đi. Mày như nào anh biết, mà anh như nào mày cũng biết. Ngừng một lúc, thấy nó nhìn mình, vẫn ánh mắt quan tâm và tha thiết như xưa, mình đành quay đi nói tiếp: Việc anh nhờ chả biết mày có giúp được không. Anh đang dính vào một vụ mà đéo có manh mối gì cả. Manh mối duy nhất thì liên quan đến một con bé, mà anh đoán là nó làm cùng nghề với mày. Giờ anh không biết nó ở đâu. Thử hỏi xem mày có giúp được không. Nó: Thế anh biết thông tin gì về nó. Mình: Nó cao khoảng 1m63-1m65, tầm tầm đấy. Mặt mũi thì cũng bình thường, chắc trong team gõ của mày ngày xưa thì chỉ xếp loại 2. Tên nó là Hà, đéo biết có phải tên giả hay không. Nhưng đấy chắc là tên thường gọi. Nó từng ở cùng 5, 6 đứa khác ở.. Lạc Long Quân. Nó: Anh hỏi gái hạng 1 thì em có thể nói anh biết ngay. Nhưng gái loại 2 thì để em hỏi mấy con em đã. Những nếu đã biết cả chỗ ở thì chắc là sẽ tìm ra thôi. Anh yên tâm. Thôi, anh đợi em thay quần áo xong anh em mình đi uống rượu. Hôm đó, mình ngồi tiếp rượu Nhung đến khuya, xong chở nó về rồi phi về nhà. Về đến nhà, mở cổng ra thì thấy một tập hồ sơ nằm dưới khe cửa.. * * * Phần này hơi lan man 1 chút, những cũng để trả lời cho 1 số anh em về cuộc sống hiện tại của em Nhung nhé.
Chap 12: "Bấm để đọc" Mình hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhặt tập hồ sơ mang vào trong nhà. Tắm rửa xong xuôi mình mở tập hồ sơ ra xem. Vừa nhìn mấy trang đầu mình đã lạnh sống lưng. Tập đầu tiên là biên bản khám nghiệm hiện trường của cơ quan điều tra. Và đó là hiện trường nơi xảy ra cái chết của Kiều. Theo ảnh chụp và ghi chú trong đó thì Kiều chết do treo cổ ở một căn phòng trống trong nhà.. Mình hơi kém trong việc miêu tả chi tiết nên không biết viết thế nào để anh em nắm được toàn bộ hiện trường vụ việc. Bởi trong tập hồ sơ, điều tra viên liệt kê từng chi tiết nhỏ tại hiện trường như: Hiện trường phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, xong mới đến căn phòng trống nơi Kiều tự tử. Trong hồ sơ, có ảnh chụp toàn cảnh, rồi đến từng chi tiết trong các căn phòng. Rồi ảnh chụp Kiều lúc còn đang treo cổ toong teng, đến khi được hạ xuống, ảnh chụp mặt mũi chân tay, cả lúc còn mặc quần áo đến chụp nude. Xong sang đến tập hồ sơ thứ hai thì là biên bản khám nghiệm tử thi. Cái này thì mặc dù mình cũng theo nhiều án giết người rồi mà nhìn vào vẫn buồn nôn. Thiết nghĩ năng lực văn chương cũng không đủ để miêu tả tường tận cho anh em hiểu được.. Mình chỉ tóm tắt lại kết luận về những nhận định của điều tra viên với vụ việc như này: - Cửa căn hộ được khóa kín. Chìa khóa tìm thấy trong túi xách của nạn nhân. - Toàn bộ căn nhà không có biểu hiện xáo trộn, lục lọi. - Nạn nhân chết có nhiều biểu hiện nghi vấn. - Ghế để nạn nhân bắc lên tự tử, nằm dưới chân nhưng không đổ. - Cổ nạn nhân không có vết cào cấu do móng tay gây ra. Bạn đang đọc truyện trên website DocTruyenVoz.com * * * Với những nhận định như trên, mình không ngạc nhiên khi điều tra viên kết luận đây là một vụ giết người được dàn dựng như một vụ tự tử. Mình thì dù không có tập hồ sơ đó, cũng không bao giờ nghĩ Kiều tự tử. Lần gặp cuối cùng, dù Kiều thể hiện sự lo lắng, nhưng chắc chắn nó không đủ để Kiều quyết định tự sát. Mình vứt tập hồ sơ sang một bên, nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, lo lắng suy nghĩ. Vậy là ku "sự" không lừa mình, Kiều chết rồi. Mặc dù có linh cảm không tốt về chuyện này từ trước, nhưng cái chết của Kiều khiến mình thực sự quá bất ngờ và.. kinh hoàng. Đứa con gái mới hôm trước mình vừa.. sờ ngực, giờ đã bị phanh thây nằm một đống bầy hầy ở đó). Những tấm ảnh khám nghiệm tử thi khiến mình ám ảnh, nhưng những thứ liên quan đến cái chết của Kiều với mình.. còn kinh khủng hơn. Dù không có bằng chứng xác thực, nhưng mình linh cảm rằng, ngay từ đầu, việc Kiều đến tìm mình cũng nằm trong một kế hoạch của hung thủ. Và mình thấy buồn nôn khi nghĩ rằng, mình là một trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết của em ấy. Trong đầu mình quay cuồng bao nhiêu nghi vấn: Ai là người giết Kiều, ai là người gửi tập hồ sơ này cho mình, và mình có vai trò gì trong toàn bộ vụ việc này.. Lo lắng và sợ hãi, suốt đêm hôm đó mình không ngủ được. Đọc đi đọc lại hồ sơ nhưng cũng chả lần ra manh mối gì. Mãi đến gần sáng, mệt mỏi, mình mới đặt lưng xuống ngủ thiếp đi. * * * Tỉnh dậy thì cũng đã gần trưa, mình gọi điện xin nghỉ ngày hôm đó. Ở vào hoàn cảnh mình lúc đó thì thật khó có thể đi làm như không có gì xảy ra. Mình lôi tập hồ sơ xem lại và cố ép đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ. Đặt mình vào vị trí của hung thủ. Việc giết Kiều chắc chắn không phải là 1 phút bốc đồng. Hung thủ phải có chuẩn bị từ trước thì mới có thể dựng hiện trường giả một cách khéo léo như vậy. Có điều, hung thủ đã cất công dựng hiện trường giả, tại sao lại xuất hiện những sai lầm sơ đẳng như vậy. Muốn tự tử thì nạn nhân phải xô đổ ghế, đằng này cái ghế vẫn giữ nguyên vị trí, đồng thời người tự tử ở cổ phải có vết xước do móng tay cào cấu, bởi theo phản xạ tự nhiên, khi bị nghẹt thở người ta sẽ tìm mọi cách lấy tay gỡ dây thít cổ ra. Mình nghĩ, vì những lý do đó mà điều tra viên ngay lập tức kết luận đây không phải tự sát mà là một vụ án giết người. Dù sao đi nữa, từ việc nạn nhân bị giết tại nhà (khu chung cư cáo cấp), cửa khóa ngoài, và dàn dựng thành 1 vụ tự tử có thể khẳng định hung thủ là người thân quen với nạn nhân. Vậy hung thủ là ai, động cơ của hắn là gì. Chắp nối lại toàn bộ vụ việc, nhất là nội dung trao đổi với Kiều ở lần gặp cuối, mình đoán Vân là người có động cơ rõ ràng nhất để giết Kiều. Chỉ cần Kiều chết, việc giả mạo giấy tờ căn nhà để lừa bán cho Hà sẽ đổ lên đầu Kiều. Nhưng liệu Vân có đủ nhẫn tâm để ra tay sát hại chị gái mình hay không. Khả năng Vân phải có đồng phạm, người đủ máu lạnh để xuống tay với Kiều. Nghĩ đến đây mình lấy tay tự tát vào mặt và tự nhủ: Ô hay mình quan tâm đến thằng nào giết Kiều làm đéo gì. Việc đó là của điều tra viên, mình không phải Conan, cũng éo được lợi lộc gì nếu tìm ra hung thủ. Việc của mình là làm sao thoát ra khỏi vụ việc này. Chỉ thế thôi đã đủ đau đầu rồi. Muốn thoát ra khỏi vụ này, Cần phải trả lời câu hỏi Tại sao Vân lại kéo mình vào vụ án này. Tự nhiên có thêm một thằng luật sư tham gia vào vụ việc. Dù ít hay nhiều thì khả năng bại lộ tung tích của Vân cũng sẽ cao hơn. Đến đây, Mình nghĩ có 2 khả năng: 1 là ý định giết Kiều của Vân xuất hiện sau khi thuê mình. Có thể là từ khi Kiều phát hiện vụ giấy tờ giả. 2 là Vân đưa mình vào như một mắt xích để việc giết Kiều được thuận lợi hơn, bất chấp rủi ro sẽ cao hơn. Nếu là trường hợp một thì mình nghĩ mình sẽ an toàn. Bởi việc mình xuất hiện không nằm trong kế hoạch giết người của Vân. Có đen đủi đi nữa thì cũng chỉ là người có liên quan, lên công an lấy lời khai dăm buổi rồi về. Chỉ sợ nó là trường hợp 2, mình lại là thằng thế mạng giống vụ KVGBL thì vỡ mồm. Trường hợp này phải nhanh chóng trả lời được câu hỏi, vai trò của mình trong vụ án này là gì? Tại sao Vân lại muốn thuê mình. Chỉ khi đó mới có thể tìm cách thoát ra khỏi vụ án này thôi. Hơn nữa thì mình vẫn không hiểu ai là người nhắn tin và chuyển hồ sơ cho mình, và tại sao họ lại làm vậy. Chắc chắn người đó không phải là hung thủ rồi. Cơ mà.. nếu chả may đó là hung thủ thật thì.. vỡ mồm. Bởi hung thủ mà có được hồ sơ của CQĐT xong lại cố tình bơm thông tin cho mình, thì nó éo phải người thường, cả thân thế, quan hệ và trí tuệ đều xuất cmn chúng rồi. Mình là con cờ trong tay nó, chạy kiểu éo gì cho hết nắng đây. Cầu trời cho thằng này thuộc phe mình. Càng nghĩ càng đau đầu và bế tắc, đúng lúc đó thì điện thoại rung. Là Nhung gọi: Anh qua em đi, em tìm được con Hà rồi.
Chap 13: "Bấm để đọc ưNgạc nhiên là nghe điện thoại xong mình chả thấy vui gì cả. Nếu như thông tin này đến từ hôm qua thì có lẽ mình sẽ rất phấn khởi, tò mò và hồi hộp mà lao ngay đến nhà Nhung. Nhưng giờ nhận được bộ hồ sơ rồi thì mình thấy lo lắng và quan ngại hơn chứ không còn hồ hởi muốn phá án nữa. Bởi đây là đời thực, chứ éo phải truyện conan với phim bao công phá án mà ngồi 1 chỗ gọi 5-6 thằng lại và phán:" Hung thủ là 1 trong những người có mặt ở đây ". Ở đời thực thì mối quan hệ của 1 người nó rất phức tạp. Biết thế éo nào được Kiều nó có bao nhiêu bạn bao nhiêu thù. Có khi mình đang chăm chăm ngồi đây quy kết cho mấy đứa mình biết là hung thủ giết Kiều thì thực tế hung thủ lại là cái thằng bỏ mẹ nào đấy ngoài kia thì sao. Bọn điều tra viên được đào tạo bài bản, trang bị tận răng lại có toàn quyền triệu tập hỏi cung còn éo biết thì cái thằng mình - thân cô thế cô, đến hiện trường vụ án còn chưa được nhìn thì phá án với điều tra bằng niềm tin à. Nói thì nói thế, chứ giờ mà bỏ cuộc buông xuôi thì khác nào cá nằm trên thớt để mặc cho hung thủ với cả bọn" sự "băm chặt. Cái xã hội này, mình mà đớn hèn thì thằng khác nó đè đầu cưỡi cổ mình ngay. Ký ức về những ngày tháng bị đọa đầy hồi KVGBL làm mình rờn rợn. Với cả.. giờ mà dính phốt thì chắc chắn là nằm luôn chứ không có mỹ nhân cứu anh hùng như trước nữa. *cười cười*. Phải tự cứu mình thôi. Nghĩ thế, mình lôi em vespa cổ ra, lạch bạch phóng đến nhà Nhung. * * * Nhung đón mình với thái độ hớn hở dù vết thâm tím vẫn còn chình ình trên mặt. Có vẻ như từ ngày lấy chồng rồi em ấy càng khoái những vụ gây rối, bạo loạn hơn thì phải. Đi cùng em ấy là một em nữa thoạt nhìn đã biết cave hạng 2 với lớp phấn dầy cộp trên mặt và bộ quần áo hở toàn diện phô ra toàn bộ những gì em ấy có. Có vẻ bị Nhung cưỡng ép đi chứ chả phải tự nguyện nên em ấy nhìn mình với ánh mắt hằn học và khó chịu bất chấp trước vẻ đẹp trai lãng tử trời sinh của mình. Haizzzzz Để tiện cho việc di chuyển, mình để xe lại nhà Nhung xong cả 3 bắt taxi phi xuống Yên Phụ theo sự chỉ đường của em cave hạng 2. Trên đường đi Nhung rất phấn khích lên kế hoạch bắt sống em Hà như thế nào. Tra tấn em ấy ra sao để lấy lời khai. Càng thấy nó nói mình càng thấy kỳ lạ. Nhung trước kia dù cũng hay tham gia những cuộc truy tìm và đánh đập như này, nhưng thái độ của nó lúc nào cũng bình tĩnh điểm đạm chứ đâu có kích động như này đâu. Khả năng là lấy chồng xong bị oánh nhiều quá hoặc là sau này đập đá nhiều nên thần kinh có vấn đề chăng. Thái độ của nó suốt đường đi làm mình cứ thấy hồi hộp lo lắng. Chẳng may đến lúc gặp Hà, nó phấn khích quá cho viên gạch hay cái điếu cày vào đầu con bé thì bỏ mẹ. Xe chạy qua đê Yên Phụ rẽ vào ngõ lớn rồi dừng lại theo hiệu của em cave hạng 2. Do đường đi tiếp theo nhỏ quá, taxi không vào được nên 3 anh em phải xuống đi bộ tiếp. Vừa đi, em Nhung vẫn thể hiện thái độ ngáo ngáo, chửi bới liên thiên tiếp. Em cave hạng 2 vẫn im lặng không nói gì, dẫn cả bọn đến trước cửa 1 căn nhà 2 tầng. Em Nhung hùng hổ bấm chuông xong đứng nôn nóng đợi. Nhưng E ấy thay đổi thái độ ngay khi ra mở cửa là 1 ku cởi trần săm trổ khắp người. Ku săm trổ hất hàm hỏi: Tìm ai. Thấy cả Nhung lẫn em cave đều im thin thít mình đánh đáp: Đồng chí cho hỏi, có Hà sống đây không vậy. Ku săm trổ nhìn mình cảnh giác: Hà nào, tìm có việc gì. Mình đáp: Mình tìm Hà có việc riêng, cũng chả biết Hà nào với Hà nào. Đến đó thì em cave hạng 2 nói chen vào: Hà xệ anh ơi. Ku săm trổ nghe xong thì gườm gườm nhìn cả bọn kêu: Đợi tí. Nó vào trong nhà một lúc xong quay ra đáp: Hà nó đi làm rồi. Giờ không có nhà. Đoạn đóng sập cửa lại. Cái đờ mờ, nghe thế đã biết là cái Hà đang ở trong nhà rồi. Chắc nó trốn không muốn gặp mình. Nhưng ku săm trổ đã nói thế, mà bên mình lực mỏng, biết làm sao bây giờ. Mình còn đang phân vân thì Nhung nó đã rút điện thoại ra gọi cho ai đó. Xong nó quay ra mình bảo: Mình ra ngoài đầu ngõ ngồi đợi chút. Mình đáp: Đứng đây đợi được rồi. Anh sợ nó chạy mợ nó mất thì biết đâu mà tìm. Nhung cười: Thế anh nghĩ nó muốn chạy mà anh cản được nó chắc. Mình: Không cản được thì cũng phải theo dõi xem nó đi đâu chứ. Bạn đang đọc truyện trên website DocTruyenVoz.com Nhung: Nó có đi đâu thì cũng phải ra ngõ chứ có phi thân qua tường được đâu. Nói thế nhưng nó cũng đứng lại đợi cùng mình. Em cave hạng 2 thì chẳng có ý kiến gì, chỉ rút điện thoại ra nhắn tin linh tinh. Mình quay ra hỏi Nhung: Mày gọi ai đến thế, liệu có đe được thằng kia không. Mà biết đâu trong nhà nó còn nhiều thằng nữa thì sao. Nhung cười: Anh yên tâm, vụ này cứ để em lo. Em quen rồi. Giá câu này nó nói 2 năm trước thì mình còn yên tâm được vài phần. Chứ bây giờ, thì mình thấy lo lắng vcc. Nhất là cái thái độ ngáo ngáo của nó từ lúc đi đến giờ. Mình cẩn thận nhắc lại: Mày làm gì thì làm, nhưng anh éo muốn đánh nhau làm ầm ĩ lên đâu. Việc thì éo giải quyết được, không khéo cả bọn lại lên phường ngồi. Nhung nó vẫn cười cười: Đã bảo anh yên tâm mà lại. Anh em biết nhau mấy năm nay rồi mà anh còn không tin em sao. Mình cười: Vì biết mày mấy năm nay nên anh mới lo. Chả phải mày cũng vào khám ngồi vì cái tính bốc đồng đấy thôi. Nhung chợt nhẹ nhàng: Việc anh cứu em, em không quên đâu. Việc của anh em phải làm cách khác chứ. Chứ nếu bình thường em cho bọn này lên thớt lâu rồi. Mình còn đang băn khoăn cái" cách khác "của nó là như nào thì điện thoại nó đổ chuông. Nó nghe xong quay ra bảo mình: Anh đứng đây đợi, để em ra đón bọn nó. Xong nó với em cave hạng 2 chạy đi. Mình ở lại đợi mà tâm trạng hồi hộp và lo lắng dần dần. Không hiểu" cách khác"của nó như nào, chứ kéo quân đến dùng vũ lực, 2 bên đánh nhau thì kiểu gì chả lên phường ngồi. Mình đang trong diện tình nghi thế này, chả may dính vào, sự nó nhốt cmn lại thì khóc. Lòng như lửa đốt, mình cứ dáo dác ngó ra đầu ngõ. Độ 1 lúc thì em Nhung đi vào. Theo sau nó là.. một đám lúc nhúc đi theo, chật cả ngõ. Chắc phải đến tầm 15-20 thằng băm trợn. Lúc lại gần mới thấy, Có thằng đi tay không, có thằng cầm tuýp, thằng cầm mã tấu. Như kiểu bui đời chợ lớn luôn. Không nói chắc anh em cũng biết lúc đó mình hốt đến như nào. Riêng cái bọn lâu nhâu này tụ tập lại với nhau mà cầm đao kiếm, công an nó biết nó cũng lùa tất cả lên phường rồi. Chứ đừng nói bọn này mà nó lao vào đâm chém thì.. Nhung thấy mặt mình thế thì cười toe toét xong chạy vào bấm chuông một lần nữa. Lát sau nghe thấy tiếng chửi: Đm, đã bảo cái Hà đéo có nhà rồi, bọn mày còn muốn cái lol gì đây. Xong thì cửa mở, ku săm trổ thò mặt ra. Vừa thấy tình hình hiện tại, nó đã đóng sầm cửa lại luôn. Mấy thanh niên bên mình, có 1, 2 thằng ngoác mồm ra chửi, nhưng đa phần thì im lặng không nói gì. Nhung thì vẫn toe toét cười đúng kiểu ngáo đá. Mất đâu độ 1p thì cửa lại mở, lần này em Hà ra mở cửa luôn xong nhìn quanh hỏi. Anh nào tìm em. Có việc gì không ạ. Mình vạch đám đông tiến ra đáp: Mình gặp cậu hỏi chút việc thôi. Hà nhìn thấy mình thì thoáng ngạc nhiên, xong lại nhìn quanh đám đông 1 lúc đáp: Vậy mời anh vào nhà. Thế còn những anh kia có vào không ạ. Mình đang định quay ra bảo Nhung ở ngoài đợi thì Nhung đã ra hiệu cho cả bọn xông vào. Chả biết làm sao mình cũng đành tiến vào theo. Vào trong thì mình thấy 5-6 em ăn mặc mát mẻ ngồi đó rồi, chắc cũng là gõ cả. Ngoài ra thì ku săm trổ cũng ngồi đó với 1 thằng nữa cũng săm trổ luôn. Đến lúc đội mình kéo vào thì chật luôn nhà, có một tốp phải đứng ngoài. Lạ một cái là bên mình toàn thanh niên, mà vào nhà gặp mấy em gõ, tuyệt nhiên không thấy trêu chọc hay cớt nhả gì. Chả hiểu em Nhung lôi đâu ra đội này, chuyên nghiệp vãi. Biết sớm thì mình đã nhờ em ấy từ đợt đòi nhà lão Quảng rồi. Mình vào nhà ngồi rồi, nhìn quanh thấy toàn người là người, chả biết phải nói chuyện với Hà kiểu gì nên quay ra hỏi Hà: Em có chỗ nào nói chuyện riêng chút không. Hà mặt lạnh te đáp: Anh kéo cả đoàn vào thế này thì lấy đâu ra chỗ nói chuyện riêng. Nói thế nhưng em ấy vẫn đi lên cầu thang rồi ra hiệu cho mình đi theo. Em Nhung cũng định đi theo nhưng mình cản lại nói: Thôi để anh lên nói chuyện riêng tiện hơn. Bằng này anh em ở đây chắc nó cũng chả dám làm gì anh đâu. Xong mình ghé tai nó nói nhỏ: Với lại mày phải ở đây để ý giúp anh. Nhỡ có thằng nào không kìm chế được thì hỏng hết việc. Nhung gật đầu cười: Anh cứ yên tâm, không có việc gì đâu. Mình bước lên tầng 2 thì thấy kê toàn giường, xong có 4-5 em đang ngủ nữa. Quay ra thì thấy Hà vẫn leo lên tiếp. Hóa ra là nó đưa mình lên sân thượng. Lên đến nơi thì thấy trên này phơi toàn cooc xê với quần chip của các em gõ. Hà thu quần áo vào một góc rồi ngồi xuống lan can hỏi mình luôn: Em không ngờ anh quen biết rộng vậy đấy. Anh tìm em có việc gì. Mình cũng đi thẳng vào việc luôn: Cậu có biết Kiều tự tử không. Hà đáp: Em mới bị bọn chó xanh nó gọi lên hôm qua. Cũng đang bán tín bán nghi. Mà nói thực với anh, Em còn chưa thấy mặt nó bao giờ. Trước giờ em chỉ làm việc với cái Vân. Mình: Cậu mua nhà của Kiều mà không gặp mặt Kiều bao giờ à. Hà: Thì toàn cái Vân nó làm hết mà, nó đưa giấy tờ gì em cũng ký. Vân nó nhờ em đứng tên thì em đứng thôi. Mình: Vậy không phải cậu mua nhà này à. Hà: Anh đùa, em làm nghề này lấy đâu ra tiền mua cái nhà mấy chục tỷ anh. Cái Vân nó giúp em nhiều việc nên nó nhờ thì em giúp thôi. Chứ có biết gì đâu. Mình: Thế giờ Vân ở đâu cậu có biết không. Hà: Anh hỏi y như bọn chó xanh, hôm qua em cũng trả lời bọn nó rồi. Lâu lắm rồi em có gặp nó đâu, em chỉ liên lạc với nó qua điện thoại. Mà cái số liên lạc giờ nó thuê bao rồi. Em cũng chả biết liên lạc với nó kiểu gì nữa. Mình: Thế cậu biết lão Quảng ở đâu không, mà cái nhà đó bị niêm phong bao giờ? Hà: Hôm trước anh đến đó bị bọn chó xanh giữ xong thì có một bọn khác đến đuổi mấy đứa em em với lão Quảng ra, rồi niêm phong luôn. Lão Quảng thì theo em biết lão ấy có cái nhà ở.. hồ tây. Không biết giờ lão ấy có còn ở đấy không. Mình hỏi thêm mấy câu về mối quan hệ của em ấy với Vân, nhưng thấy em ấy cứ trả lời ậm ừ, không rõ ràng. Có vẻ muồn dấu. Xong em ấy nói: Em nói thực là giờ em không biết cái Vân ở đâu, em đen đủi mới dính vào vụ này. Còn chuyện em với cái Vân có nhiều cái riêng tư, em cũng không tiện nói. Nhưng chắc chắn là nó chả liên quan gì đến việc này đâu. Anh thông cảm. Nói đến đây, mình thấy mặt nó khang khác, nhưng cũng chả đoán được suy nghĩ của nó như thế nào nên cũng đành chịu. Xong nó lại đưa mình xuống dưới. Lúc nó lướt qua, mình thấy thoang thoảng hương nước hoa quen thuộc. Dường như mình đã ngửi được ở đâu đó. Nếu không nhầm thì là mùi nước hoa hôm mình gặp Vân. Lúc đó, nghĩ là đàn bà, cùng dùng nước hoa giống nhau là chuyện bình thường. Mình cũng không vặn hỏi nó. Chỉ lưu tâm một chút thôi. Xuống dưới nhà thì mình vẫn thấy im phăng phắc. Quả thực là mình rất bất ngờ khi một đám thanh niên ngồi với nhau, nam có, nữ có mà không nói năng gì. Không khí nó cứ quai quái kiểu gì ấy. Nhung thấy mình xuống thì tiến lại hỏi: Giờ sao anh? Mình đáp: Đến nhà lão Quảng thôi.
Chap 14: "Bấm để đọc" Vừa nói xong thì nghe bên ngoài tiếng quát tháo, mình vội mở vừa nhìn ra thì lại được 1 phen bất ngờ nữa. Khoảng chục chú áo xanh cầm rùi cui đứng bao vây bên ngoài. Có vài đứa trong team của Nhung đang cự cãi với mấy chú áo xanh đó nhưng hiển nhiên là không có tác dụng gì. Thấy mình bước ra, một chú áo xanh đeo hàm thiếu úy tiến lại nói: Anh T. A, mời anh về trụ sở làm việc. Mình chưa kịp nói gì thì Nhung đã lên tiếng: Ai cho các anh quyền bắt người, anh T. A phạm tội gì mà các anh bắt, các anh có lệnh bắt không. Mình cười kéo Nhung lại nói: Họ mời mình về phường làm việc chứ có bắt đâu. Mày cứ bình tĩnh. Xong mình quay ra bảo đồng chí sự: Cậu mời mình hay mời tất cả anh em ở đây. Sự: Mời một mình anh thôi. Nhưng anh nên nói mọi người giải tán, tụ tập ở đây rồi còn mang theo vũ khí nguy hiểm, tôi không giữ thì cũng báo công an khu vực đến đưa lên đồn hết. Mình nghĩ thế cũng đúng nên quay ra bảo Nhung: Mày cảm ơn anh em hộ anh xong để anh em về thôi, để anh lên làm việc xem có chuyện gì rồi anh báo mày. Xong thì mình đi cùng mấy đồng chí sự ra đầu ngõ, ngoài đó đã có 2 cái xe 7 chỗ đợi. Lên xe thì mình cũng không để ý đến mấy chú sự ngồi cạnh nữa. Mình biết mấy chú này chỉ là lính, chỉ đâu đánh đấy, chứ chả biết đầu cua tai nheo vụ việc ra sao. Mà có biết thì các đồng chí ấy cũng chẳng được nói với mình. Thấy mấy đồng chí ấy xuất hiện ở đây thì mình cũng đoán được vài phần. Chắc hẳn mấy hôm vừa rồi mình vẫn bị sự cho người theo dõi. Hôm nay thấy mình kéo đông anh em vây nhà Hà thì các đồng chí ấy nghĩ mình có mưu đồ gì đấy nên vội huy động người đến đây để ngăn chặn. Không loại trừ khả năng các đồng chí ấy nghĩ mình giết Hà để bịt đầu mối. Haizzzz, Nhung muốn giúp mình nhưng làm quá đâm ra lại hại mình rồi. Lúc đó mình còn thấy lo lắng.. Sự theo dõi kiểu gì mà mình không hề biết, không biết sự có biết vụ mình nhận được hồ sơ của cơ quan điều tra hay không. Vụ này mà lộ ra thì người giúp mình sẽ còn gặp nhiều rắc rối. Việc để lộ bí mật điều tra thì đuổi khỏi ngành là chắc luôn. Nhất là mình đang là nghi phạm của vụ án nữa. Giờ chỉ còn hi vọng là nó chưa có lệnh bắt với lệnh khám thì không được vào nhà mình lục soát thôi. Gọi là hi vọng thôi, chứ mình biết công an ở Việt Nam thì nó éo từ thủ đoạn nào đâu. Gạt việc đó ra khỏi đầu, mình ngồi sắp xếp lại những thông tin thu thập được từ Hà. Nếu đúng như lời Hà nói thì Vân chắc chắn là người đứng sau vụ án này. Chỉ không biết nó là hung thủ hay là người chủ mưu thôi. Nhưng ngẫm lại thì thấy thông tin Hà cung cấp có một số điểm mâu thuẫn với những gì mình biết được từ Kiều. Đặc biệt là việc Kiều nói Hà là người bị hại trong việc mua lại nhà của lão Quảng, nhưng Hà lại phủ nhận và nói là làm mọi việc theo sự chỉ đạo của Vân. Mình nghĩ khả năng cao là Kiều nhận được thông tin không chính xác từ lão Quảng, bởi nếu Hà là người bị hại thì chả tội gì Hà phải nói cái nhà đó của Vân. Đến đây thì nghi vấn lại xoay ra lão Quảng, tại sao lão ấy lại cung cấp thông tin giả cho Kiều. Có thể lão ấy cố tình nói thế để rung Kiều, buộc Kiều phải trả lại nhà cho lão ấy. Hoặc giả chính lão ấy cũng không biết được nội tình và mối quan hệ giữa Hà và Vân. Nhưng tại sao Kiều là người trong cuộc, có quan hệ chị em với Vân mà cuối cùng thông tin lại chỉ biết qua lão Quảng, mà cũng không có cách nào để kiểm chứng. Tiếp xúc với Kiều vài lần, mình biết em ấy đâu phải là tay mơ đâu. Mình nghĩ, chỉ có 1 đáp án duy nhất cho nghi vấn này đó là giữa Vân và Kiều không còn bất cứ sự liên hệ nào, vì hận thù hoặc vì một lý do nào khác đó. Chỉ như vậy thì Kiều mới không thể check lại thông tin từ phía Vân. Điều này cũng lý giải cho việc, Kiều dùng mọi thủ đoạn để moi thông tin về Vân từ mình. Có thể tại thời điểm đó, Kiều đã linh cảm được mối nguy hiểm nên mới bất chấp làm như vậy. Trở lại nghi vấn với Vân, việc em ấy đột nhiên biến mất đúng thời điểm Kiều bị sát hại khiến mình không thể không coi Vân là nghi phạm chính trong vụ án này. Nhưng mình vẫn đau đầu với câu hỏi: Tại sao Vân lại để mình tham gia vào vụ án này. Rõ ràng việc mình xuất hiện kéo theo quá nhiều rủi ro cho Vân nếu có ý định giết Kiều. Nghĩ đến đây thì xe đã lại quay về số 7 Thiền Quang. Mình lại được đưa lên gặp đồng chí sự hôm trước. Thấy mình, đồng chí sự vẫn thân thiện, mời mình ngồi rồi pha trà rót nước. Xong sự mới nói: Cậu làm gì manh động thế, mà kéo đến mấy chục thằng đến nhà Hà làm gì vậy. Mình cũng đã lường trước câu hỏi này trên đường đi rồi, giờ biết đích xác Kiều chết thì đây là vụ án đặc biệt nghiêm trọng chứ không phải chiêu trò của mấy chú điều tra viên nữa, vậy mình nên nói thực, cứ vòng vo mất công các chú ấy nghi ngờ thêm, mà mình có làm gì sai éo đâu mà phải nói dối. Nghĩ vậy nên mình đáp: Em nghĩ Hà có liên quan đến cái chết của Kiều nên tìm Hà hỏi một số chuyện thôi. Em cũng như anh, mong sớm tìm được hung thủ. Sự liếc mình cười tủm tỉm: Cậu mà làm được hộ công việc của bọn tớ thì còn gì bằng. Nhưng thu thập thông tin thì cần gì kéo cả đội mang theo tuýp với mã tấu làm gì. Mình vẫn thành thật: Cái này thì cũng không phải chủ ý của em, tại đứa bạn em nó hấp tấp quá, với cả 1 phần là mấy đứa bạn Hà nó không cho em gặp. Sự: Cái Nhung bạn cậu nó cũng ghê gớm chứ không phải dạng vừa đâu. Mà hình như trước cậu đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân 1 lần rồi nên nó mới nhiệt tình thế nhỉ. Mình giật mình, mấy ku sự này thính thật, đã biết luôn cả chuyện trước kia của Nhung và mình rồi. Thấy mình im lặng không nói gì, đồng chí tiếp: Những việc cậu làm trước kia bọn tớ cũng biết cả, vụ cậu bị tạm giam ở.. bon tớ cũng biết. Chả hiểu sao cậu thoát ra đươc. Hiếm trường hợp khởi tố xong lại được trả tự do lắm. Nói xong đồng chí sự chăm chú quan sát mình, miệng vẫn cười cười. Thái độ của sự khiến mình hơi bực mình. Thà nó đập bàn đập ghế quát tháo còn đỡ, nó cứ thủ thỉ tâm tình như này làm mình sởn da gà. Mình đổi thái độ: Có gì thì em cũng đã nói rõ rồi, em biết anh đưa em lên đây vì vụ tụ tập ở nhà Hà. Giờ em cũng đã giải thích rồi đấy, nếu không còn gì nữa thì anh để em về. Sự vẫn bình thản: Cậu làm luật sư mà không thấy nghi ngờ, tại sao bây giờ bọn tớ vẫn để cậu ở ngoài à. Mình: Vì các anh có căn cứ gì để giữ em đâu. Sự: Bọn tớ chỉ cần biết cậu là một trong nhưng người cuối cùng liên lạc với Kiều, cũng là người có liên quan trực tiếp đến những hành vi phạm tội của Kiều là có thể tạm giữ cậu rồi. Mình: Kiều phạm tội gì vậy? Sự: Làm giả giấy tờ, lừa đảo chiếm đoạt tài sản Nghe đến đây, mình thấy trong đầu loé lên một suy nghĩ gì đó, nhưng nó lập tức biến mất, không kịp nắm bắt và chắp nối. Chỉ biết là có gì đó không ổn ở đây thôi. Nhưng cũng có thể mình nhầm lẫn hoặc quá nhạy cảm thôi. Mình hỏi lại: Vậy sao các anh không bắt em. Sự lại cười cười đứng dậy đi lại vỗ vai mình nói: Không phải không bắt mà là chưa bắt thôi. Ai đó có muốn giúp cậu thì cũng chỉ kéo dài thời gian thêm được 1 tuần thôi. Hết thời gian đó mà không có tình tiết gì mới thì bọn tớ buộc phải bắt cậu. Cậu nhớ cho. Giờ thì cậu về được rồi. Nhưng nhớ đừng tụ tập manh động mà khiến bọn tôi phải bắt cậu sớm hơn nhé. Câu nói này của sự làm mình vừa hoang mang vừa lo lắng khi ra về. Vậy là có người đang ngấm ngầm giúp mình, Nhưng cũng chả giúp được lâu nữa. Mình phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, hoặc chí ít cũng là chứng cứ chứng minh mình ngoại phạm, không thì.. tèo con mèo. Còn về người giúp mình, với cái kiểu thần thần bí bí như này, mình chắc cũng đã đoán ra được vài phần rồi. Có điều mình có đủ can đảm đi gặp người đó hay không và quan trọng là người ta có chịu găp mình không nữa..
Chap 15: "Bấm để đọc" Ra khỏi số 7 Thiền Quang thì trời cũng đã tối, qua một ngày dài với nhiều biến cố, mình không còn tâm trạng để đi gặp lão Quảng nữa, đành bắt taxi về nhà Nhung để lấy xe. Nhung mở cửa đón mình vẫn với bộ váy ngủ mỏng tang. Có điều giờ mình đang trong tâm trạng rối bời, với cả nhìn cái mặt xưng vù của em ấy nên chả còn chút rung động nào nữa. Nhung đưa mình cốc nước xong hỏi: Tình hình thế nào anh, mấy thằng chó đấy nó có làm gì anh không. Mình cười: Anh về yên lành thế này là tốt rồi, mày lo gì nữa. Mà đội hôm nay mày lôi ở đâu ra đấy. Chuyên nghiệp vãi. Nhung: Em làm nghề này bao nhiêu năm nay rồi, quen biết trong giới giang hồ đâu thiếu. Tính em chơi với bạn bè hết mình nên khi có việc là bọn nó giúp ngay. Anh lăn tăn gì chuyện đó. Mà anh vẫn chưa nói em biết vụ này như nào đâu đấy. Bình thường thì cviec của anh em cũng chả hỏi. Nhưng để sự thành phố vào cuộc thì việc này chắc không đơn giản. Em thấy lo lo. Anh cứ nói cho em biết. Ít nhiều gì em cũng tìm cách giúp được anh. Nghe Nhung nói thế thì mình thực sự cảm động, mình biết nó vốn là đứa sống tình nghĩa, nhưng bẵng đi một khoảng thời gian nó chồng con, 2 anh em không nói chuyện với nhau. Mà giờ thấy mình gặp chuyện nó vẫn sốt sắng như này. Với cả chuyện hôm nay nếu không phải nó là người giúp thì mình còn gặp nhiều phiền hà. Bởi nếu là người khác, dù có gọi được vài ba người đến thì muốn gặp Hà mà không có xô xát va chạm e rằng rất khó. Chắc Nhung nó biết được điều này nên mới huy động đông người đến vậy để đè bẹp ý chí kháng cự của mấy thằng bảo kê. Có vậy thì mình mới gặp Hà một cách yên bình mà không phải đổ máu. Chuyện này mà có Nhung giúp thì cũng có thêm vài phần hi vọng. Nghĩ vậy nên mình kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Nhung nghe. Nghe mình kể xong, Nhung nó nói ngay: Con Hà này có vấn đề. Mình hỏi lại: Vấn đề gì? Nhung đáp: Không đứa nào ngu để đi nhờ một con đĩ đứng tên tài sản cả? Thấy mặt mình nghệt ra, Nhung lại tiếp: Anh bình thường nhạy bén với mấy chuyện này lắm, sao lần này là mu muội đến vậy. Cứ suy từ em mà ra, em làm việc bao nhiêu năm nay mà mua nhà mua xe có dám đứng tên đâu, đến tài khoản ngân hàng cũng không có. Bị bắt 1 phát thì sự nó tịch thu hết. Con Hà với con Vân nó khôn lõi đời ra. Chả nhẽ cả 2 đứa nó không biết điều đó. Những gì Nhung nói như luồng điện chạy qua não mình, cái sự việc hiển nhiên và rõ ràng như vậy mà tại sao mình không nhận ra nhỉ. Có lẽ vì ngay từ đầu khi Vân nói nhờ Hà đứng tên, mình không biết Hà làm gõ nên mình không thấy nghi ngờ về việc này. Xong đến khi biết Kiều bị giết, thì đầu óc mình mãi suy nghĩ nhiều việc khác nên không nhận ra sự thật đơn giản này. Mình quay ra bảo Nhung: Mày nói đúng, cái Hà có vấn đề là chắc rồi. Sao anh ngu thế nhỉ. Nhung cười: Anh là người trong cuộc, mà thường thì người trong cuộc nhìn mọi chuyện nó tối tăm lắm, trước em cũng vậy. May có anh giúp em đấy thôi. Nhung ngẫm nghĩ 1 lát nữa xong tuôn một tràng: Con Kiều cũng có vấn đề, rõ ràng là nó chả có liên hệ gì với con Vân, thế đẻ đâu ra cái chuyện con Vân nhờ con Kiều mời luật sư Rồi Con Vân cũng có vấn đề? Tự nhiên nó lôi anh vào cuộc làm gì. Mà em thấy hình như nó chỉ chăm chăm bắt anh đến nhà lão Quảng. Mặc dù em nói thật, cái loại anh đến đấy chả giải quyết được cái đéo gì. Anh có thể làm được nhiều việc khác, nhưng đi đòi nợ thuê.. nghe ngứa đít lắm. Mà mấy con ôn đấy nó văn là anh đến để giám sát xem bọn nó làm đúng luật không.. Thế mà anh cũng tin à. Bọn đòi nợ với đòi nhà thuê trước giờ lại còn có cả luật sư đi giám sát sao. Nghe buồn cười vãi car lol. Xong 3 thằng cốt đột mà anh kể, em thấy nó chả dính dáng với liên quan gì đến lão Quảng, tự nhiên đẻ đâu ra mấy thằng đấy vậy. * * * Những cái Nhung nói này thì mình cũng đã nghĩ tới và trăn trở suốt thời gian vừa qua. Giờ nó nói chỉ càng làm mình thêm chăn chở và đau đầu hơn. Mình đành chặn nó lại: Mấy cái đó thì anh cũng nghĩ đến rồi. Giờ mày tập trung giúp anh vụ con Hà, Hôm nay mình kéo đội đến, kiểu gì chả khiến nó chột dạ. Giờ mày cho người đến theo dõi nó 24/24 chắc sẽ ra manh mối. Mày tìm thằng nào khéo léo mà có nghề chút. Không lộ một cái nó lại rúc vào ổ thì xong. Nhung đáp: Cái này anh cứ yên tâm, nghề của bọn nó rồi. Thôi giờ anh về nghỉ đi, không ở luôn đây cũng được, mặt mày anh trông tởm vãi lol. Có éo gì đâu mà phải lo. Mình cười: Ừ, thôi anh về đây. Mày cố gắng giúp anh, có gì nhớ alo anh nhé. * * * Những gì Nhung nó phát hiện ra làm mình trên đường về phải rà soát sự việc lại 1 lần nữa. Rõ ràng mình đã bỏ sót những thông tin rất quan trọng. Có lẽ do quen với việc mình là người ngoài cuộc, luôn đánh giá sự việc của người khác với góc nhìn khách quan rồi, nên giờ khi là ngừời trong cuộc mình, nhìn mọi chuyền không còn sáng suốt được nữa. Phải ra soát lại: Từ lúc gặp Kiều lần đầu, đến khi gặp Vân, rồi khi đến nhà lão Quảng, khi nghe tin Kiều chết, bị sự gọi lên, Xong lại chạy đến nhà Kiều điều tra những người xung quanh.. Chỗ nào cũng là một mớ bòng bong toàn nghi vấn không thể giải thích được.. Khoan đã.. Tại sao một vụ giết người động trời như vậy mà toàn bộ hàng xóm của Kiều không một ai biết? Bình thường mà nói, thì khi xảy ra án mạng, kiểu gì công an chả thu thập thông tin từ những người xung quanh, rồi còn vác xác Kiều ra khỏi nhà để khám nghiệm tử thi nữa. Không thể có chuyện hàng xóm không biết được. Nghĩ vậy, mình vội vàng quay xe, phi đến nhà Kiều. * * * Mình bấm chuông gọi cửa các căn hộ cùng tầng với kiều để hỏi thông tin thì vẫn như lần trước, không một ai biết về việc Kiều bị giết, thấy căn hộ của Kiều bị niêm phong thì họ cũng chỉ nghĩ là Kiều làm ăn thua lỗ phải thế chấp nhà cửa thôi. Mình xuống dưới tầng 1 hỏi lễ tân với bảo vệ tòa nhà thì được biết, từ đó đến giờ chỉ có 2 đồng chí xưng là cảnh sát hình sự đến để điều tra thôi. Đầu óc mình quay cuồng, hóa ra trước giờ mình lú lẫn. Cứ đinh ninh Kiều nó gặp mình ở đó, sống ở đó, thì chết cũng phải ở đó. Đù. Sao mình có thể suy nghĩ một cách cẩu thả và hởi hợt như vậy chứ. Rõ ràng, với những gì mình biết thì chỉ có một kết luận.. Kiều không bị giết ở trong căn hộ này. Vậy đâu mới là hiện trường xảy ra vụ án mạng?
Chap 16: "Bấm để đọc" Đâu mới là hiện trường xảy ra vụ án mạng? Haizzzz, Hỏi thế để tỏ ra nguy hiểm đặng mà kết thúc phần 15 gây tò mò cho anh em thôi. Chứ thực ra ngay khi suy đoán việc Kiều không bị giết tại căn hộ chung cư, mình đã nghĩ đến việc về xem lại bộ hồ sơ hôm trước rồi. Khả năng cao là ở trong hồ sơ đó phải nói về địa điểm xảy ra vụ án. Hôm trước, lúc mới nhận được hồ sơ, mình mở ra đúng mấy trang khám nghiệm tử thi nên tinh thần rối loạn với cả trong đầu đã mặc định một cách ngu si là mình thấy Kiều sống ở đâu thì hung thủ muốn giết Kiều sẽ dàn dựng vụ tự tử ở đó (chứ chả nhẽ đi tự tử lại sang nhà người khác tự tử để người khác biết mà cứu à). Cái tư duy theo kiểu lối mòn đấy khiến mình bỏ qua phần đầu của hồ sơ, chỗ thông tin nói về nơi xảy ra vụ án. Anh em nào có công việc liên quan đến giấy tờ hồ sơ, chắc sẽ hiểu và thông cảm cho mình. Haizzz. Bởi vậy, vừa về đến nhà mình đã lôi ngay bộ hồ sơ hôm trước ra để lục tìm thông tin. Sau khi giở từ đầu đến cuối thì mình.. chưng hửng. Đây là bộ hồ sơ cắt xén được chụp ảnh lại chứ không phải bộ hồ sơ gốc. Người gửi hồ sơ hoặc do vội vàng hoặc chỉ muốn mình biết về cái chết của Kiều nên trong đó chỉ có ảnh chụp các biên bản khám nghiệm hiện trường và biên bản khám nghiệm tử thi cùng một vài dòng kết luận của cơ quan điều tra. Nhưng thông tin về cơ quan điều tra, điều tra viên, hay địa điểm xảy ra vụ án.. thường được ghi ở những trang đầu của hồ sơ thì không được chụp. Thế chứng tỏ mình cũng không ngu si lắm nhỉ.. *cười cười* Haizzz, thế là lại bế tắc. Mình biết, việc tìm được nơi Kiều bị giết chắc chắn có tính quyết định để đưa vụ việc ra anh sáng. (Đm, chả quyết định thì sao, có ai đi điều tra vụ án mà không biết hiện trường vụ án ở đâu như mình không). Vậy nên bằng mọi giá, phải tìm ra được thông tin này. Bằng mọi giá.. May quá, Đúng lúc đó thì mình chợt nhớ ra.. Sáng hôm sau, mình lên công ty, lôi cái hợp đồng dịch vụ ký với Kiều ra, đúng như mình nghĩ, trong đó có ghi địa chỉ thường trú của Kiều. Thật may mắn là nó không trùng địa chỉ với căn hộ chung cư mình vẫn gặp Kiều. Nhưng cũng rất khả nghi khi nó lại rất gần với.. địa chỉ nhà của lão Quảng mà Hà cho mình biết hôm trước. Haizzzz.. Dù Kiều có bị giết ở đây hay không thì chắc chắn mình đến đây cũng thu được chút manh mối liên quan. Không có thời gian để chần chừ, mình phi ngay đến địa chỉ này. Nhà Kiều nằm ở trong một con ngõ nhỏ trên đường ven hồ tây rẽ vào. Đến nơi, mình không vội vào ngay mà lượn qua vài vòng, thám thính xem sao. Thấy căn nhà yên ắng, nhưng không khóa ngoài lại không có dấu niêm phong của cơ quan công an, mình cũng hơi yên tâm, không sợ mất hết manh mối. Áp dụng mấy kiến thức thu được hồi bé khi xem seri phim cảnh sát hình sự, mình phóng xe ra hàng nước đầu ngõ. Thu thập tin tức thì không đâu bằng mấy bà bán nước. Ngoài đời cũng vậy chứ chả cứ trong phim. Ở đầu ngõ có 2 quán nước, mình quyết định rẽ vào quán của bà cụ già thay vì quán của một cô bé tầm 18-20, mặc dù cô bé đó nhìn khá xinh. Vì đây là công việc, bà già đó khả năng là người gốc ở đây, và thường người già ưa chuyện và biết nhiều chuyện hơn bọn trẻ. Dựng xe, gọi cốc trà đá, xong mình hỏi luôn: Bà cho cháu hỏi, cái nhà có cổng sắt màu trắng ở trong kia chủ là ai vậy cụ. Bà cụ nhìn mình hỏi lại: Mày hỏi làm gì. Mình đáp lại một cách ngô nghê: Cháu tính hỏi mua ạ. Bà cụ cười trả lời một cách rất xì tin: Thôi mày đừng phét, cũng có mấy người hỏi rồi. Chắc mày lại dò hỏi thông tin chuyện nhà cái Kiều ấy gì. Mình ngạc nhiên hỏi lại: Có mấy người hỏi rồi cơ ạ? Bà cụ: Chả thế, mà mày muốn biết thông tin thì xì ra 1 lít. Bà nói cho mà biết. Lần này mình trố mắt, ai ngờ bà cụ này nhanh nhạy với thời cuộc thế, đòi bán thông tin cơ đấy. Nhưng thôi, cũng may gặp được bà ấy, đỡ phải lôi thôi, dò hỏi. Nghĩ vậy, mình rút ví đưa cho bà ấy tờ 200k (Đưa nhiều hơn những gì bà cụ thì khả năng bà ấy sẽ cung cấp thông tin chính xác hơn) nói: Cụ có thông tin gì cứ nói cháu biết với, cháu bị nhà nó lừa mấy tỷ, giờ đang không biết phải làm sao đây. Bà cụ cầm 200k rồi thì đổi giọng ngay: Ơ, thế hóa ra mày bị nó lừa à. Vợ chồng nhà nó giàu nứt đố đổ vách ra như thế mà cũng đi lừa người khác à. Mình chột dạ, nói lảng đi: Dạ không, cũng chưa chắc lừa, nhưng mấy tuần nay cháu liên lạc với vợ chồng nó không được. Hỏi mãi mới biết nhà nó ở đây đấy chứ. Bà cụ: Liên lạc thế đéo nào được, con Kiều nó treo cổ tự tử rồi còn đâu mà liên lạc. Mình làm bộ giật mình: Cụ nói Kiều chết rồi ạ, nó chết từ bao giờ cơ. Bà cụ: Xem nào, nó chết hôm thứ 3, đến hôm nay là vừa tròn 1 tuần. Mình: Thế mà cháu thấy nhà cửa nó im ắng vậy, không kèn trống gì ạ. Bà cụ: Mày nhà quê thế, giờ ai tổ chức đám ma ở nhà nữa. Đưa hết vào nhà tang lễ rồi. Với cả tao nghe nói công an còn về điều tra, đưa xác nó đi khám nghiệm. Mà mổ phanh ra rồi thì ai đưa về nhà nữa, chắc là mang đi hỏa thiêu luôn. Mình nghe thế, bám luôn vào hỏi tiếp: Ơ, sao mà phải đi khám nghiệm vậy cụ. Bà cụ nghe thế cười đắc thắng nói: Cái này mày hỏi tao là đúng người rồi. Trừ người nhà nó, người ngoài làm sao biết được. Tại hôm trước có 2 thằng cũng đến đây ngồi uống nước xong hỏi tao về nhà cái Kiều. Lúc đầu tao cũng không để ý, xong sau nghe lén 2 thằng nó nói chuyện mới biết bọn nó là công an đi điều tra. Mình vội hỏi: Thế 2 đồng chí ấy nói những gì ạ. Bà cụ nheo mắt nói: Chả nói gì nhiều, với lại bọn nó nói nhỏ lắm. Tao chỉ nghe lõm bõm mấy câu khám nghiệm tử thi với giết người gì đó.. Tại bọn nó đến hỏi về nhà cái Kiều nên tao mới đoán vậy. Mà chắc cũng vậy thôi chứ làm gì có ai chết nữa mà khám nghiệm tử thi. Haizzz, bà cụ nói thế thì cũng bằng hòa, chuyện đấy thì mình cũng biết rồi còn đâu. Nghĩ vậy nhưng mình vẫn không hết hi vọng hỏi tiếp: Thế 2 đồng chí đấy hỏi gì bà ạ. Bà cụ: Thì hỏi nhà đấy là của ai, có những ai sống ở đấy, có thấy những người trong nhà có gì khả nghi không, vợ chồng cái Kiều có mâu thuẫn gì không.. Mình: Vậy cụ trả lời họ như nào ạ. Bà cụ: Tao bảo nhà đấy trước là của thằng Hả. Nó ở đấy hơn chục năm nay rồi. Xong nó cưới cái Kiều cách đây khoảng 6-7 năm thì cái Kiều cũng dọn về đấy ở luôn. Cái nhà to vật vậy mà cũng chỉ có 2 vợ chồng ở thôi. Mà thời buổi bây giờ, nhà ai cũng kín cổng cao tường, nhà nào biết nhà nấy, bọn nó có mâu thuẫn, thậm chí đánh chửi đâm chém nhau trong đấy thì người ngoài cũng làm sao biết được. Với cả, vợ chồng nhà nó cũng ít giao du bên ngoài nên chả ai biết vợ chồng nó có mâu thuẫn hay không. Mình: Thế cụ có biết Hải với Kiều có anh chị em gì không, hay bố mẹ họ ở đâu không ạ. Bà cụ: Tao làm sao biết được. Đến nói chuyện còn chưa nói chuyện bao giờ. Bọn nó nhà giàu, khinh người bỏ mẹ ấy. Ơ hay, hỏi cái gì cũng không biết, thế hóa ra mình mất 200k toi công à. Vậy mà bà đòi bán thông tin. Nghĩ thế nhưng mình cố vớt vát: Thế từ hôm Kiều chết đến giờ, Hải nó có về nhà không cụ. Bà cụ: Nó vẫn ở nhà đấy, nhưng tao thấy, thỉnh thoảng đến tối nó lại lái xe đi đâu đó. Sáng mới về. Nhưng ban ngày thì nó ở nhà. Mình hỏi thêm mấy câu nữa nhưng thấy bà cụ cứ ậm ừ, nên mình đoán cũng chả moi thêm thông tin gì nữa đâu. Nghĩ vậy mình đứng lên thanh toán tiền nước rồi phi xe vào nhà Hải bấm chuông. * * * Hải mở cửa đón mình với khuôn mặt mệt mỏi, thất thần. Thấy mình, Hải hơi ngạc nhiên hỏi: Là cậu à, sao biết mình ở đây, đến tìm mình có việc gì không. Vừa nói Hải vừa mở cửa cho mình dắt xe vào. Bước vào nhà mình đã thấy không khí lạnh lẽo âm u. Nói gì thì nói, nhà có người chết mà nhất là chết oan (dù là tự tử hay bị giết) thì lúc nào cũng khiến người ta rờn rợn khi bước vào. Mình thì tính vốn nhát nên chả muốn ở đây lâu, vậy nên mình nói luôn: Chia buồn với cậu về việc của Kiều, mình cũng mới biết. Hải đáp giọng buồn buồn: Mình cũng không biết ai nhẫn tâm sát hại nó như vậy nữa. Vợ chồng mình làm gì có gây thù chuốc oán với ai đâu. Cùng lắm là có chuyện với cái Uyên. Nhưng mình không nghĩ cái Uyên nó dám làm việc này. Mà tội nợ với cái Uyên là do Vân gây ra chứ có liên quan gì đến vợ chồng mình đâu. Mình ngắt lời: Ơ, thế không phải Kiều tự tử à, mình tưởng Kiều tự tử chứ. Hải nhìn mình, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, nói: Kiều nó bị giết, mình thấy mấy đồng chí điều tra nói thế. Họ cũng gọi mình lên lấy lời khai suốt. Chóng hết cả mặt. Mình: Thế bên cơ quan điều tra nghi ngờ cậu à? Hải: Chả nghi ngờ thì sao, Mình là người có mối quan hệ gần gũi nhất, xong Kiều chết trong phong kín, chìa khóa lại ở trong túi xách. Nhà mình chỉ có 2 vợ chồng có chìa khóa. Mình bị tình nghi nhất là đúng rồi. Mình: Trước thấy Kiều bảo đợt đó cậu đang đi Đà Nẵng mà, chứng cứ ngoại phạm rõ ràng rồi còn gì. Hải: Đúng là đợt đó mình đi Đà Nẵng, nhưng mình về trước hôm Kiều bị giết 1 ngày rồi. Mà mình về xong không về nhà ngay mà thuê khách sạn ngủ ở ngoài nên công an họ mới nghi. Mình: Ơ, sao về không về nhà ngay mà lại ngủ ở ngoài. Hải: Mình với Kiều đang có mâu thuẫn, mình bỏ đi Đà Nẵng cũng vì thế. Nhưng mình có điên đâu mà giết vợ mình. Lại còn khóa cửa lại để công an nghi ngờ mình chứ. Mình mà giết thì mình cứ mở hết cửa ra có phải hơn không. Mình gật gù: Ừ, cậu nói cũng đúng, chắc mấy đồng chí sự không có đầu mối nào nên cứ nghi ngờ loạn hết lên thế. Hải bỗng quay ra nhìn mình hỏi: Thế cậu đến tìm mình có việc gì không? Mình: À, mình muốn biết là giờ Kiều mất rồi thì hợp đồng với công ty mình cậu định như nào. Hải đáp: Cái đấy cậu để qua giai đoạn này đã, giờ mình đang rối như canh hẹ, làm gì còn tâm trí quan tâm đến mấy chuyện đấy nữa. Mình gật đầu xong chuyển đề tài: Cậu cho mình xem qua căn phòng nơi Kiều bị giết được không. Hài đáp: Cơ quan công an hiện niêm phong căn phòng ấy lại rồi, mình sao cho cậu vào được. Mình cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi nhưng nghe Hải nói thế cũng hơi thất vọng. Thấy không còn gì để hỏi thêm nữa, mình đứng lên xin phép ra về. Hải tiễn mình ra cổng rồi đột nhiên hỏi: Dạo này cậu có tin tức gì của Vân không? Mình: Từ hôm Kiều mất đến giờ mình không liên lạc được với Vân nữa. Hải nghe thế ngập ngừng hỏi: Cậu có nghĩ.. Vân nó gây ra vụ này không. Mình hỏi lại: Sao cậu lại nghĩ thế. Hải: Mình cũng nói với cơ quan điều tra về việc này. Vì mình thấy Vân có rất nhiều nghi vấn. Nhưng mấy đồng chí điều tra không tin, cứ lái vụ việc sang hướng khác. Mình thấy thắc mãi về việc này. Thông thường thì cơ quan điều tra không được bỏ sót bất kỳ thông tin nào chứ. Đằng này họ cứ gạt hết đi. Mình đáp: Cái đấy thì cũng không chắc đâu. Có thể họ cũng đang điều tra nhưng không nói cho cậu biết thôi, dù sao thì cậu cũng đang là nghi phạm mà. Hải: Ừ, cũng có thể như vậy. Thôi cậu về nhé, có gì tớ sẽ alo cho cậu. Mình ra khỏi nhà Hải thì tiện đượng chạy qua luôn nhà lão Quảng luôn. Tại sao nhà lão Quảng lại ở cùng khu với nhà Hải chứ. Đừng nói là trùng hợp ngẫu nhiên nhé.
Chap 17: "Bấm để đọc" Thực tế thì sau khi tiếp xúc và trao đổi với Hải, mình đã lờ mờ nhận định được 1 số điểm mấu chốt của vụ án, cơ mà giờ không tiết lộ cho anh em được, nói xong thì lộ mợ nó tình tiết truyện, anh em éo thèm đọc mấy phần sau thì sao. Cơ mà khẳng định là tại thời điểm đó, những gì mình biết thì mình cũng đã kết hết ở trên rồi đấy. Cơ mà, lúc đó cũng chỉ lờ mờ thấy được chút manh mối thôi, mình chỉ khẳng định và xâu chuỗi lại được tất cả khi đến nhà lão Quảng. Thêm một chút may mắn nữa, nếu không khả năng giờ mình đang ngồi trong khám viết nhật ký trong tù chứ không được rảnh rang ngồi ngoài này mà hầu chuyện anh em. Rông dài tí anh em đừng gạch đá mình. Lại nói, sau khi ở nhà Hải về thì mình phi luôn sang nhà lão Quảng, cũng chỉ mất vài phút theo đường chuột chạy thôi. Nhà lão Quảng là một cơ ngơi khá đồ sộ. Một ngôi nhà xây lối cổ nằm trong một khuôn viên tương đối rộng. Rộng hơn nhà Hải nhiều. Cơ ngơi đó lại nằm ở Hồ Tây thì anh em hiểu độ bá của lão này rồi. Mở cửa đón mình là một phụ nữ xấp xỉ 60. Nhìn cách ăn mặc mình đoán là vợ lão Quảng chứ không ai khác. Đồng chí ấy thấy mình liền hỏi: Cậu tìm ai. Mình: Dạ cháu tìm bác Quảng. Đồng chí ấy nhìn mình tư từ đầu đến chân đánh giá rồi đáp: Ông ấy không có nhà, cậu tìm chồng tôi có việc gì không. Mình khấp khởi mừng: Dạ cháu muốn hỏi một số thông tin liên quan đến con trai của 2 bác và ngôi nhà của cậu ấy. Đồng chí ấy tiếp tục nhìn mình đánh giá, xong nói: Mời cậu vào nhà. Nói xong thì đồng chí ấy mở cổng để mình dắt xe vào. Mới tiếp xúc nhưng mình cảm nhận từ đồng chí này một vẻ gì đó rất quý tộc, kiểu người Hà Nội gốc ấy. Nhẹ nhàng, duyên dáng và lịch sự. Theo đồng chí ấy vào phòng khách nơi được bài trí rất tinh tế và sang trọng, mình không để cho đồng chí ấy rót nước pha trà mà hỏi phủ đầu luôn (đợi lão Quảng về thì hỏng hết bánh kẹo) : Dạo này bác có tin tức liên hệ gì của con trai không ạ. Đồng chí ấy: Không, lâu rồi nó không liên lạc về nhà. Thế cậu là chủ nợ hay công an. Mình cười: Dạ không, cháu đang có một số rắc rối liên quan đến ngôi nhà ở dưới Văn Quán thôi. Đồng chí ấy vẫn bình thản: Tôi tưởng ngôi nhà đó con trai tôi đã gán cho thằng Hải rồi, sao lại còn liên quan đến cậu được. Mình hỏi lại: Gán cho Hải hay cho Vân ạ. Đồng chí ấy: Chuyện làm ăn của nó tôi cũng không biết được. Nhưng có lần tôi thấy thằng Hải đến đây nói chuyện với ông nhà tôi về việc sang tên căn nhà đó lại cho nó nhưng ông nhà tôi không chịu. Mình: Nghe bác nói thế hình như bác cũng biết Hải ạ. Đồng chí ấy: Nó chơi với con trai tôi cả chục năm nay, ngày trước còn đến ăn ngủ ở nhà tôi. Sao tôi lại không biết. Vừa nói đến đây thì có tiếng cổng mở, rồi lão Quảng phi con SH vào sân. Vào đến nhà, lão Quảng nheo mắt nhìn mình hỏi: Cậu là ai? Mình còn đang ngập ngừng chưa đáp thì lão ấy đá nhận ra: À, cậu là cậu luật sư hôm nọ đi với bọn ranh con đến đòi nhà tôi ở dưới Văn Quán à. Mình: Dạ, cháu đến hỏi về việc của Kiều. Lão Quảng vẫn giọng đều đều: Cậu về cho, chúng tôi không biết gì về việc này cả. Mình: Nhưng.. Lão Quảng ngắt lời: Tôi đã nói là chúng tôi không biết, mời cậu về cho. Mình quay qua nhìn bà vợ thì thấy bà ấy nhẹ cười lắc đầu. Mình biết là không thể khai thác thêm gì rồi. Đành đứng dậy xin phép ra về. Đồng chí vợ ra mở cửa cho mình, ra đến cổng đồng chí ấy mới nói: Cậu thông cảm, nếu là việc của Kiều thì chúng tôi không giúp gì được cậu rồi. Con trai chúng tôi đang trốn nợ, chúng tôi cũng đã vất vả lo lót thì công an họ mới làm ngơ cho, giờ mà có dính dáng đến án mạng nữa thì chắc công an chẳng để yên đâu. Mình cười đáp: Cháu có làm gì ảnh hưởng đến con trai bác đâu. Cháu đang chỉ muốn tìm hung thủ giết Kiều thôi. Đồng chí vợ lắc đầu: Chúng tôi không dính dáng gì đến đâu. Cậu thứ lỗi cho. * * * Thông tin nhận được từ vợ lão Quảng càng làm suy đoán của của mình trở nên rõ ràng hơn. Mình quyết định hành động. Mình quay lại nhà Hải, bấm chuông. Hải ra mở cửa, vẫn bộ mặt mệt mỏi. Thấy mình Hải hơi ngạc nhiên hỏi: Cậu quay lại có chuyện gì không. Mình: Mình vừa nhận được mail của Vân báo muốn gặp mình tối mai. Mình muốn nhờ cậu đi với mình. Mình cũng như cậu, cảm giác rõ ràng Vân có vấn đề. Sợ là tối mai đi gặp một mình lại bị Vân gài bẫy. Hải đáp: Ok. Tối mai mình sẽ đi với cậu. Mình: Mình sợ là điện thoại bây giờ bị công an theo dõi hết rồi. Mà có khi cả khu nhà mình lẫn khu nhà cậu công an đều theo dõi được các số đt gọi đến với gọi đi nên cứ chốt là 7h tối mai mình đợi cậu ở cổng công ty mình nhé. Hải: Ok. Cứ thống nhất như vậy đi. Xong thì mình phi luôn về nhà Nhung để lên kế hoạch.. * * * Chẹp, đến cái đoạn này chả biết kể sao cho nó hồi hộp cả. Cứ kể bình thường thì mấy câu là anh em biết hết. Haizzz. Thôi kệ, đánh kể tiếp chứ sao. Khoảng 8h tối hôm đó.. mình yên vị trong xe taxi đợi ở đầu ngõ nhà.. Hà cùng với Nhung, và 1 đồng chí sự. Đồng chí này cũng là anh em trên bến dưới thuyền, đã giúp mình một số vụ. Cơ mà muốn thuyết phục đồng chí ấy đi cùng mình cũng phải lót tay cái phong bì chục triệu. Không có đồng chí ấy đi cùng thì mọi chuyện hỏng bét. Đợi 1 lúc thì thấy Hà cưỡi Lx phi ra khỏi ngõ. Việc tiếp theo là theo dõi em ấy thôi. Hà cho xe chạy vòng vèo quanh Hà Nội, đến khoảng 10h thì em ấy chạy lên đại lộ Thăng Long. Xe mình vẫn lặng lẽ bám theo. Xe chạy thêm một lúc qua Thiên đường Bảo Sơn, đến gần Thạch Thất, đoạn có mấy cái biệt thự bỏ hoang thì dừng lại. Xe của mình thì để khỏi lộ vẫn phòng tiếp về phía trước thêm một đoạn nữa, mới dừng lại. Bây giờ vấn đề đặt ra là làm sao mà tiếp cận được khu biệt thự đó mà không bị Hà phát hiện. Đồng chí sự lúc đấy mới quyết định là Nhung phải ở lại trong xe, chỉ có mình và đồng chí ấy men theo bụi rậm xung quanh để tiếp cận khu biệt thự. Cũng may là khu đó đèn đóm không có nên việc tiếp cận cũng không quá vất vả. Nhưng mình với đồng chí sự cũng chỉ dám đứng xa xa, từ trong bụi rậm và bóng tối để quan sát Hà. Lúc đó Hà đã dựng xe đứng nép vào trong hiên một căn biệt thự bỏ hoang, rút điện thoại ra nghjch. Thỉnh thoảng lại đảo mắt về phía đại lộ chờ đợi. Đứng trong bóng tối, mình căng mắt ra quan sát, mồ hôi chảy ròng ròng, tim đập thình thịch vì hồi hộp. Đồng chí sự đứng cạnh thì cứ chăm chăm đập muỗi và càu nhàu: Mày cho anh được có chục củ mà bắt anh chui bờ rúc bụi như này thì mất giá cán bộ quá em ơi. Mình cười: Nếu đúng như những gì em suy đoán và kể với anh thì anh phá được án to. Lên lon là cái chắc chắn. Sao phải tính toán mấy đồng bạc lẻ. Đồng chí sự: Chả biết có phải như chú nói không. Chứ bọn nó hẹn hò ra đây hú hí, mất công anh thì chú phải trả thêm cho anh ít nhất 5 củ nữa. Mình: Anh có thấy bọn dở hơi nào đi mấy chục km lên đây để phịch nhau không. Đồng chí sự: Đờ mờ, Bọn nó còn dắt nhau vào nghĩa địa phịch trên mả kia kìa. Ở đây thì có éo gì mà lạ. Mình: Thôi, bác cứ tập trung cho em nhờ, nếu bọn nó phịch nhau thì bác vừa được bổ mắt mà em cũng hứa là bonus thêm cho bác 5 triệu nữa. Được chưa. Đồng chí sự nghe thế mới thôi càu nhàu mà quay ra tập trung vào con mồi. Một phần vì lúc này 1 chiếc innova chạy tới tiến vào trong khu biệt thự. Hà thấy chiếc innova đến thì tiến lại mở cửa trước chui vào trong xe. Lúc này mình đã muốn xúi đồng chí sự chạy ra xích bọn nó lại rồi. Có điều linh tính mách bảo mình nên kiên nhẫn thêm chút nữa. Đồng chí sự thì cứ nhấp nha nhấp nhổm hỏi: Thế mày dắt anh đến đây chỉ để xem bọn nó phịch nhau trong ô tô thôi à. Mình: Anh bình tĩnh đã. Em nghĩ sắp có biến. Vừa nói xong thì mình thấy thằng lái xe chồm người sang ghế bên cạnh. Đồng chí sự cười: Đấy, bọn nó chuẩn bị phịch nhau rồi đấy.. ơ ơ.. đéo phải. Chưa dứt lời đồng chí sự đã rút súng chạy như bay về phía chiếc innova. Mình lóc cóc chạy theo, vừa chạy vừa.. cười. Vậy là xong. * * * Hà may mắn là mới ngắc ngoải thôi thì đã được đồng chí sự giải cứu. Sau khi không chế được ku lái xe mà không ai khác là Hải thì đồng chí sự gọi đội đến.. * * * Một lúc sau thì mình với Nhung đã ngồi ở số 7 Thiền Quang để lấy lời khai. Tất nhiên là Hà và Hải đang được lấy cung ở 2 phòng kín khác. Mình không biết lời khai cụ thể như nào. Nhưng chắc chắn là sau khi hụt chết thì Hà cũng chả dại gì mà bao che cho Hải nữa. * * * Vậy rốt cục vụ việc là như nào? Những suy luận của mình bắt đầu khi Nhung nói: Cái Hà có vấn đề, không ai lại nhờ con đĩ đứng tên hộ nhà cả? Đây là cơ sở để mình phát triển những lập luận tiếp theo. Nếu Hà không phải được Vân nhờ đứng tên hộ nhà thì tại sao Hà lại khai và nhận việc đấy với mình và cơ quan công an. Tại sao Hà lại phải tham gia vào vụ tranh chấp nhà lão Quảng làm gì? Với một đứa như Hà, làm gì có chuyện nó làm việc mà không có mục đích, không được lợi gì. Khi đã nghi ngờ thì mình đặc biệt quan tâm đến mùi nước hoa mà mình ngửi được khi gặp Hà. Nó không chỉ giống mùi nước hoa hôm mình gặp Vân, mà còn giống cả mùi nước hoa hôm mình gặp Hải. Và ngồi nhớ lại giọng nói hôm gặp Vân, dù không giống về khẩu âm, nhưng cái ngữ điệu và cách dùng từ rất giống Hà. Lần đầu gặp tại nhà lão Quảng, thì Hà nó nói với mình không nhiều, chủ yếu là chửi bới và quát tháo nên mình không nhận ra. Nhưng sau buổi nói chuyện tại nhà Hà thì bắt đầu thấy nghi ngờ, cùng với mùi nước hoa đặc biệt thì mình đi đến kết luận. Có thể Hà và Vân là 1. Nhưng tại thời điểm đó mình vẫn cho rằng, dù Hà và Vân là 1 thì cũng không có căn cứ để khẳng định Hà (Vân) giết Kiều. Vì: Việc 1 đứa con gái giết 1 đứa con gái bằng việc thắt cổ mà không để lại dấu vết vật lộn cấu xé gì là không có khả năng. Trừ khi đứa con gái đó to, khoẻ hơn rất nhiều. Hà không phải mẫu người như vậy. Hà chắc chắn không phải là Vân. Vì nếu Hà là Vân thì không có lý gì nó đi nhong nhong ngoài đường đòi nhà đòi cửa trong khi đang bị chủ nợ săn khắp nơi. Nếu Hà không phải là Vân thì chắc chắn không có khả năng tiếp cận, ra tay sát hại Kiều mà Kiều không đề phòng. Hơn nữa Hà cũng sẽ không có chìa khóa để khóa ngoài căn phòng kín ở nhà Kiều. Vậy kết luận Hà không phải là hung thủ. Nhưng việc Hà và Vân là một chứng tỏ em ấy phải tham gia hoặc có liên quan đến cái chết của Kiều. Điều này dẫn đến suy luận tiếp theo là mùi nước hoa mình ngửi thấy ở Hải hôm gặp đầu tiên. Tất nhiên là mình sẽ có nghi ngờ: Hải và Hà có mối quan hệ mờ ám. Lúc đầu mình đoán vì Hải với Hà có mối quan hệ mờ ám dẫn đến mâu thuẫn của Hải với Kiều, và điều đó có thể dẫn đến cái chết của Kiều. Tuy nhiên, động cơ đó không được thuyết phục cho lắm. Nhất là khi đối chiếu với những sự việc phát sinh có liên quan đến.. mình. Tại sao mình lại tham gia vào vụ việc này. Nếu như Hà và Vân là 1 thì chứng tỏ việc Kiều đến thuê mình đã nằm trong tính toán của Hà (và có thể là cả Hải). Vậy mình có vai trò gì trong vụ án này. Lúc này mình suy nghĩ lại và thấy là cviec của mình từ đầu đến cuối chỉ liên quan đến cái nhà của lão Quảng. Như vậy, vai trò của mình sẽ liên quan đến cái nhà của lão Quảng. Cùng với việc Hà với Vân là một và với những gì Hà "diễn" hôm gặp mình ở nhà lão Quảng. Có thể suy đoán là Hà muốn mình biết (để xác nhận hoặc làm chứng) về sự tồn tại của Vân, và việc Vân đang có tranh chấp nhà đó với lão Quảng. Vậy tại sao Hà lại muốn mình biết chuyện đó. Câu trả lời ở cái chết của Kiều. Sau khi Kiều chết, cơ quan công an sẽ gọi mình lên và theo suy luận của Hà (hoặc hung thủ đứng sau) chắc chắn mình sẽ phải khai ra sự tồn tại của Vân, mối liên hệ giữa Vân và Kiều (Vân là người đứng sau các giao dịch trái pháp luật của Kiều), và việc Vân muốn mình đòi lại nhà của lão Quảng. Như vậy, rất có thể, việc đưa mình vào vụ việc này nhằm mục đích: Đổ tội giết Kiều cho Vân. Ngẫm lại thì điều này rất hợp lý vì: Vân đang là kẻ bỏ trốn với đống nợ trên đầu, dù có bị đổ thêm tội giết người lên đầu cũng không dám xuất hiện để mà thanh minh, biện hộ. Mà không chừng hiện giờ Vân không còn ở Việt Nam nữa. Thật là vật thế thân hoàn hảo. Cơ quan công an dễ chấp nhận hung thủ là Vân hơn khi hung thủ dựng hiện trường là căn phòng kín và người giết Kiều chỉ có thể là người thân thiết. Như vậy mục đích đưa mình tham gia vào vụ án đã rõ. Khi phát hiện ra mục đích đó thì cũng suy ra Vân không phải là hung thủ. Vậy nếu Vân không phải là hung thủ thì ái có thể có chìa khóa, có thể tiếp cận Kiều để ra tay sát hại? Lúc này Hải bắt đầu lờ mờ xuất hiện trong đầu mình. Nếu là Hải thì động cơ là gì? Thông tin bạn sự cung cấp, (Kiều đang bị tình nghi vì những hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản) Khiến mình lái suy luận sang hướng: Cái chết của Kiều nhằm mục đích chạy tội của Hải. Điều này càng có căn cứ hơn khi vợ lão Quảng nói Hải là người đứng ra giao dịch với lão Quảng về căn nhà ở Văn Quán. Như vậy Hải chứ không phải Vân mới là người lợi dụng Kiều để thực hiện hàng loạt giao dịch mờ ám nhằm chiếm đoạt tài sản. Kiều chết đồng nghĩa với việc Hải sẽ trắng án. Vì tất cả giao dịch đều đứng tên Kiều. Đến đây thì mình đã thông suốt hết mọi việc. Nhưng rõ ràng tất cả chỉ là suy luận của mình. Muốn buộc tội một kẻ giết người phải có chứng cứ xác thực hơn chứ không phải mớ suy luận vô căn cứ đó. Vậy là mình quyết định giăng bẫy Hải. Mình biết Hải thừa hiểu hắn đang là nghi phạm số 1 trong vụ giết Kiều, nên hắn chả dại gì liên lạc với Hà. Mình cố tính nói với Hải việc Vân (Hải biết thực chất là Hà) muốn gặp mình. Vào thời điểm đó, rõ ràng việc Hà gặp mình là một sự nguy hiểm cực lớn với Hải. Hay ở chỗ là Hà lại không dám gọi điện hỏi Hà để xác thực lại việc đó. Hải cũng không dám đến tận nhà Hà. Vậy sẽ chỉ có 1 khả năng duy nhất là Hà nhờ người bắn tin đến Hà về một buổi gặp mặt. Lúc đầu mình nghĩ 2 đứa nó sẽ hẹn nhau ở một quan cafe hoặc một địa điểm công cộng nào đấy nên mình nhờ đồng chí sự đi theo tim cách nghe cuộc đối thoại đó. (Phải là một đồng chí sự vì sự mà làm chứng thì sẽ có căn cứ hơn, khi đã có sự làm chứng rồi thì vác 2 đứa nó về đồn mà ép cung dùng nhục hình thì kiểu éo gì chẳng ra). Nghĩ thế, ai ngờ mọi chuyện lại xuôn xẻ hơn hẳn. Chắc là Hải cảm thấy sự tồn tại của Hà đe dọa sự an nguy của hắn nên mới quyết định giết Hà để bịt đầu mối. Phù.. Vậy là kể lại xong cho anh em rồi nhé. À quên, còn vụ 3 ku cốt đột và tập hồ sơ gửi đến nhà nữa. Thực ra ngay khi đồng chí sự nói về việc có người can thiệp để mình không bị tạm giữ, đồng thời bộ hồ sơ của cơ quan điều tra được gửi đến nhà mình thì mình đã đoán ra được ai là người đứng đằng sau rồi. Đó không phải là Thư như anh em đoán đâu. Vì Tính Thư mình biết. Đã phũ là không bao giờ quay đầu lại. Anh em đừng hi vọng vào một cái kết có hậu nữa được không. Quan hệ của Thư không đủ can thiệp để mình không bị tạm giữ, cũng không đủ để lấy hồ sơ ở cơ quan điều tra ra. Không phải Thư thì anh em biết là ai rồi đó. Vấn đề là tại sao Hoa biết mình gặp rắc rối mà giúp. Haizzz, nguyên nhân ở đằng sau nếu không gọi cho Hoa thì mình không bao giờ đoán ra được. Lúc đầu khi còn đang rối bòng bong trong vụ án, mình nhất quyết không gọi cho Hoa. Lòng tự trọng của 1 thằng đàn ông không cho phép mình làm điều đó. Nhưng khi đã phá xong án, trao đổi với đồng chí sự về 3 thằng cốt đột chặn mình ở nhà lão Quảng mà đồng chí sự bảo cũng không biết. Mình đâm ra tò mò và nghi ngờ mới gọi điện cho Hoa. Xin phép tóm tắt lại cuộc nói chuyện đó như sau: * * * Chuông reo, vừa nhấc máy Hoa đã nói: Tưởng anh phải gọi cho em sớm hơn. Mình: Anh nghĩ nếu anh còn đủ khả năng giải quyết thì nhất quyết không nhờ vả ai. Đặc biệt là em. Hoa: Anh vẫn còn căm thù em đến như vậy sao. Mình: Em biết anh căm thù em thì chứng tỏ nghi ngờ của anh là đúng. Việc Thư xuất hiện buổi tối hôm đó là do em đạo diễn đúng không. Hoa: Anh đừng trách em. Trách anh là thằng khốn nạn thôi. Mình ìm lặng một lúc rồi trả lời: Đúng, anh là thằng khốn nạn. Hoa dường như thấy ân hận nên đổi giọng: Em xin lỗi. Lúc đó em còn trẻ con, hiếu thắng. Anh cũng đừng trách em. Thấy mình vẫn không nói gì, Hoa tiếp: Nhưng anh tự hỏi lại lòng mình đi. Anh có yêu chị Thư thật lòng hay không. Nếu thật lòng anh đã đuổi theo chị ấy chứ không phải ngồi lại với em. Giờ anh đau khổ chỉ vì con cá mất là con cá to thôi. Mình gầm lên: Đừng nói nữa. Hoa: Thôi được rồi. Không nhắc đến chuyện đó nữa. Em xin lỗi. Sau chuyện đó em cũng ân hận rất nhiều. Em đã âm thầm giúp anh rất nhiều. Anh không biết sao. Mình: Em? Giúp anh? Hoa: Anh không thấy lượng khách đến nhờ anh trong thời gian vừa rồi tăng đột biến sao. Anh không thấy lạ sao. Mình: Hóa ra là vậy, cả việc em Kiều đến nhờ anh cũng là do em đúng không. Hoa: Lúc đầu Kiều nói chuyện với em cần tìm một luật sư, em có biết là bà ấy lôi anh vào vụ việc đó đâu. Sau nói chuyện rõ em thấy bà ấy bảo thằng Hải nói tìm được địa chỉ mail của Vân và nói Vân gửi mail nhờ thuê luật sư em mới bắt đầu nghi ngờ. Nhưng lúc đó anh đã tham gia vào vụ việc rồi. Em đành theo dõi và tìm cách giúp anh thôi. Mình: Vậy là 3 thằng cốt đột cũng là do em cử đến à. Hoa: Lúc đó em không biết là thằng Hải nó định giết Kiều. Chỉ thấy là có chuyện gì đó không ổn vì cái nhà của lão Quảng toàn dùng giấy tờ ma để giao dịch thôi. Em nhờ ông anh chặn anh lại, không muốn anh dính đến thôi. Ai ngờ ông ấy làm ăn vớ vẩn quá, để anh dính bẫy của thằng Hải. Mình: Hóa ra mọi chuyện đầu đuôi là như vậy. Dù sao cũng cảm ơn em. Nhưng điều đó không làm anh thôi hận em đâu. Hoa đáp, giọng buồn man mác: Anh hận em là còn nhớ đến em. Hận em.. còn hơn là không còn chút hình bóng nào của em trong lòng.