Tên truyện: Gia tộc máu Trần - Họ Nguyễn Tác giả: hubby2012_ver2 Thể loại: Truyện VOZ, Truyện ma Chào các thím em tham gia voz đã lâu, đọc chùa nhiều truyện ma của các thím trên này rất nhiều, dạo gần đây các thớt truyện ma gần như sau 1 thời gian drop thì giờ thấy im ru luôn, tự thấy bản thân mình cũng có 1 số truyện thật việc thật từng trải cũng không kém phần li kì và 1 số hiểu biết qua tìm hiểu và có phần gần gũi về các vấn đề tâm linh nên hôm nay mạo muội làm 1 xê-ri nhiều tập nói về "Thế giới bên kia diễn ra như thế nào trong cuộc sống quanh em". Lưu ý: Truyện em viết đây có đủ các yếu tố về Ma, Người chết, Địa phủ, Bùa - ngãi, Cầu cơ, Vong nhập xác và cuộc sống của thế giới bên kia, nhưng tất cả viết theo lối kí sự truyện thật 100% để các thím hiểu hơn về thế giới vô hình tồn tại song song với thế giới thực chúng ta đang sống nên sẽ không có các yếu tố gây sợ mà sẽ như 1 tự truyện. Bác nào đọc thấy hay thì cmt ủng hộ để em biết bài em viết có người đọc để em có động lực viết tiếp, không thích thì cũng đừng gạch em Truyện sẽ chia ra từng chương, từng hồi như Đất Độc từng làm mưa làm gió. Nhưng sẽ không làm các thím sợ vì nơi em sống đất không "độc" đến mức như thế Trên đây coi như lời ngỏ của truyện sắp ra mắt Sau đây là phần sơ lược về truyện của em để các thím dể hình dung các nhân vật xuất hiện và dễ theo dõi cũng như hiểu rõ nội dung sau này: Gia tộc "Máu Trần - Họ Nguyễn" Truyện kể về cuộc đời ông nội em (191x~2005), ông mang dòng máu họ Trần nhưng lại mang họ Nguyễn (vì sao thì em sẽ giải thích trong chương 1). Ông nội làm nghề thuốc nam vợ chính thức là bà nội em (192x~7/2013, ngày em định post thớt truyện đầu tiên thì bà nội em chết, nên bây giờ ms post, trùng hợp nhỉ) Có 9 người con: Bác 2 (Ông này chết trẻ vì ung thư), Bác 3 (Ông này lấy vợ là con gái của 1 thầy phù thủy), Bác 4 (Ông này có bà vợ vì ghen mà tưới xăng vào người rồi tự thiêu), Cô 5 (chết lúc nhỏ do bệnh), Cô 6 (Bà này lấy chồng rồi lên vùng đất hoang vắng sinh sống đứa con rể bị ma dìm xuống giếng chết), Chú 7 (papa em), Chú 8 (Ông này chết lúc nhỏ do cháy nhà và cũng chính ông này là người làm em có cái nhìn khác và tò mò về thế giới tâm linh), Chú 9 (Ông này có đứa con gái bị dị tật từ nhỏ, tự dưng chết lúc nó mười mấy tuổi) và Cô 10 (Bà cô này có 1 thằng con trai có xác có khả năng cho người chết nhập xác).
Chương 1: Cuộc đời Phiêu bạc đứa con họ Trần – Ông Nội "Bấm để đọc" Ông nội em Sinh ra là người con thứ 8 trong gia đình họ Nguyễn nhưng trớ trêu thay ông lại mang trong mình dòng máu họ Trần. Bà cố (tức mẹ ông nội) đi nuôi chị ruột của bà đẻ thì bị ông anh chồng (tức chồng bà chị đang đẻ đó) cưỡng đoạt và có thai. Sau đó bà về sinh ra ông nội thì bị chồng bà và dòng họ phát hiện đã không chấp nhận ông em, và phía bên tộc Trần kia cũng không chấp nhận. Bà sinh được vài tháng cũng lâm bệnh mà chết, thấy vậy nên bên gia đình họ Nguyễn cũng không nỡ bỏ ông đi mà vẫn giữ nuôi. Ông nội em từ nhỏ đã bị gia đình ghẻ lạnh, hất hủi, tự biết nguồn gốc và thân phận mình nên 10 tuổi ông chỉ xin cho mình được phép mang họ Nguyễn để báo đáp công nuôi dưỡng và đi ở cho 1 nhà giàu khác trong vùng. Tại đây ông được truyền cho nghề thuốc nam, Ông và bà nội lấy nhau sau đó sinh được 9 người con như đã nói trên. Lúc cô 10 được vài tháng sau sinh thì ông quyết định lên núi khai khẩn đất hoang làm nhà ở và kiếm ýt đất làm ruộng vì bấy giờ nghèo quá không thể làm nghề thuốc được (em không biết rõ đây là vùng nào nghe ba em nói hình như chỉ xác định là vùng Hòa Khánh - Đà Nẵng bấy giờ). Ông em lên đó làm nhà ở tầm 1 tháng thì bắt đầu có biến cố, đêm ngủ thì như có ai cào vách nhà rột rột, thời đó thắp đèn hêu hắt mà bà nội thì hay thấy mấy bóng đen to như con trâu cứ húc rầm rầm vào vách nhà, có hôm nó còn vào tận trong nhà sau lượn lờ. Bà nội em rất sợ, nhưng ông em phiêu bạt từ nhỏ và tính ông gan lì (có thể nó rất cố chấp ạ) nên bất kể nó là gì cũng không chịu nghe. Có hôm chạng vạng tối, nghe vách nhà như có ai đập rầm rầm, ông cầm rựa phi ra thì thấy bong đen thùi lùi nó quay lại nhìn 1 lát rồi bỏ đi, ông cầm rựa vừa chạy đuổi theo vừa chửi rồi nó mất hút. Cứ như thế cứ vài hôm lại đến 1 lần. Có 1 đêm, ông nằm ngủ, thấy có người đến, k nhìn rõ hình hài chỉ nghe nó nói rõ một "đất này là đất của quỷ, muốn sống thì lo dọn đi nơi khác, đừng cố chấp mà mang họa", ông tỉnh dậy thì nghe như có ai ném đất đá vào nhà, nhiều đến mức rào rào không ngớt. Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, mặc kệ bóng đen, mặc kệ bị phá, ông vẫn không chịu dọn đi, cho đến một hôm (tầm nữa tháng sau), bà nội em đi từ nhà trên xuống bếp thì guốc bà giẫm phải cái gì đó nghe vỡ cái rốp.. rồi thấy trơn nhuốc, nhầy nhầy. Bà rọi đèn xem thì hoảng hồn nó là 1 con trăn, cái bà vừa giẫm là cái đầu của nó.. bà sợ quá lên hẵn nhà trên, ngồi đợi ông về, ông về biết chuyện nhưng vẫn cứ bảo là không sao. Lúc đó nhà chia làm 3 gian, trước làm phòng khách đặt 1 tấm phản cho ông nội, ba em và chú 8 ngủ ở đó, gian giữa cho bác 2, 3, 4 ngủ, gian bếp 1 phản cho bà nội, cô 6, cô 10 và chú 9. Đêm đó, ba em kể lúc đó ba tầm hơn 10t, chú 8 hay ngủ cùng kém ba vài tuổi, đêm đó là 1 đêm mùa đông trời rất lạnh, đang ngủ thì nhà bốc cháy ở ngay gian giữa, lúc lửa cháy sáng ông em hoảng quá lao xuống cứu 3 bác đang ngủ và bà nội ở nhà sau, nhưng lại quên gọi ba em và chú dậy. Lúc đưa được các bác và cô cùng bà nội ra ngoài an toàn thì lửa đã lan lên cháy cả nhà trên, nhà rơm lá ngày xưa cháy rất nhanh, người ta cũng đến nhưng xa quá và lửa cháy to nên bất lực đứng nhìn dù biết ba em và chú còn trong đó. Ba và chú lúc này ngủ, lại có lửa nên càng ấm nên ngủ ngon hơn, lúc ba có cảm giác nóng thì tỉnh dậy thấy xung quanh lửa bao phủ hết rồi liền gọi chú dậy, 2 anh em chui xuống tấm phản đang ngủ để tránh tàn lửa rơi từ mái xuống, ba em bảo chú bò theo ba vì lúc chửa cháy ở ngoài người ta chống được nham nhở cái cửa cót lên chừa ra 1 lỗ nhỏ có thể chui qua. Thế là 2 anh em bò, ra gần đến cửa thì càng bò nhanh nên ba em bỏ chú 1 khoảng tầm nữa mét khi ba bò ra được khỏi cái cửa thì tấm phên cửa đứt dây lạc do cháy rơi xuống, chắn ngang chú lại, mọi người thấy thế chỉ kịp lôi ba ra, lúc đó ba toàn thân bỏng nặng chỉ kịp nghe tiếng chú khóc ré lên rồi ngất lịm Người ta sau này hay trách ba em sao k cho chú bò ra trước. Ba nói lúc đó hoảng quá chỉ bảo chú em bò theo, mà có khi nếu cho chú bò trước chắc ba cũng bị thiêu cháy trong cái nhà đó cùng vs chú luôn rồi. Sau khi nhà cháy, ông nội cúng đoạn tuyệt gì đó cho chú theo kiểu chết bắt đắc kì tử 7 ngày liền và quyết định dọn đi về sâu dưới này cũng là nhà nội bây giờ (Hòa An, Cẩm Lệ - Đà Nẵng). Tại đây ông làm ruộng được một thời gian thì chuyển sang làm thuốc nam, cuộc sống tạm ổn định với đất đai vài chục mẫu, nhà ngói 3 gian, sân gạch. Ông nội cưới vợ cho con, Bác 2 lấy 1 bà vợ và làm nghề thợ mộc sinh được 1 ông cháu đích tôn đến khoảng 40 tuổi thì ông bác này chết vì ung thư, nhưng nhà này thì không có gì về tâm linh đáng nói. Bác 3 thì lấy bà vợ con của 1 ông thầy phù thủy sinh được 3 con trai (sẽ có 1 chương nói riêng về nhà này), Bác 4, cô 6, chú 9, cô 10 thì như đã trình bày ở trên phần sơ lược truyện mỗi nhà sẽ có 1~2chương, riêng nhà em thì sẽ có 3~4 chương vì em có mặt trong tất cả các chuyện xãy ra tại nhà mình nên có nhiều chuyện để kể. Còn lại là 1 số chương về ngoại truyện về những thứ khác về thế giới tâm linh xung quanh dòng họ em. Truyện kể theo dòng thời gian từ xưa đến nay nên Chương sau (chương 2) sẽ nói về Bác 4 ^^
Chương 2: Tự thiêu mình vì ghen – Bác 4 "Bấm để đọc" Bác 4 em ngày xưa từng nổi tiếng về bản tính liều lĩnh, lúc còn là thanh niên chưa vợ thì phải nói người ta xếp bác em vào thể loại "đâm thuê chém mướn" mặc dù ông nội làm nghề thuốc, bác 2 và bác 3 làm nghề mộc nhưng riêng ông bác này tính khó bảo, hung hăng dữ tợn, hễ ai kêu đâu làm đó và liều mạng vô cùng. Nhưng ông nội em cũng cố cưới cho bác được 1 cô vợ (em tạm xưng là bác C nhá). Bác C vốn rất chăm chỉ, bác C sáng dậy sớm bán bánh mì, xong về làm đồng án, việc nhà và phơi thuốc giúp bà nội. 2 bác có được 2 đứa con thì biến cố xảy ra. Bác C nhặt được vàng "hời". NOTE: Ở đây chắc đa số các thím biết vàng hời là gì rồi nhưng em xin nói sơ cho 1 số thím chưa biết. Vàng hời là loại vàng ta (vàng ngày xưa) được người Chiêm Thành (cái này là ba em nói nên k biết ghi như nào cho đúng). Người Chiêm thành tức là người Chăm pa hồi xưa, họ dùng vàng nguyên chất đúc thành vô số những vật dụng hằng ngày, lớn có, nhỏ có, nhiều hình dạng, từ cái chén ăn cơm, tới tượng phật, con chó con gà.. [Hiện tại theo lời các cụ già thì ở Đà Nẵng có 1 hầm vàng hời toàn là tượng phật rất to do 1 gia đình người Chiêm Thành rất tín ngưỡng đạo phật đúc và chôn ở 1 cái chùa (bây giờ là cái đình làng thuộc địa phận Hòa Khương - Hòa Vang - ĐN) nghe bảo hồi năm 2000 chính quyền ở đây có cho xe tới đào nhưng đào hoài không thấy hoặc đến 1 độ sâu nhất định thì xe đào, máy móc đứng máy hoặc mưa to gió lớn k thể tiếp tục, dân ở đây thấy vậy nên k cho đào nữa vì đình làng là nơi linh thiên] Rồi chôn nó trong hầm cùng với 1 cô gái đồng trinh để giữ của. Loại vàng này là vàng ma nên có khả năng duy chuyển (viết đến đây lại dựng tóc gáy) hể thấy tuổi ai hợp với người được chôn cùng là cho người đó thấy rồi bỏ chạy, muốn bắt nó phải lấy cái quần đã mặc rồi mà chụp lấy. Người nhặt vàng này không bao giờ sống được để hưởng mà chỉ con cái, cháu chắt người đó hưởng thôi. Ba em nói câu "của hời là họa người thấy phúc cho con cháu gì đấy.." em không nhớ rõ.. Nhưng nghiệm lại thấy đúng thật vì bác em nhặt vàng đó xong cũng không hưởng được, 1 ông trong vùng cũng nhặt được nguyên 1 buồng cau vàng sau đó chết bất ngờ để lại cho con. Vào một đêm nọ, bác em như thường lệ thức dậy sớm tầm 3h để đi lấy bánh mì thì thấy có vật gì đó phát sáng và lăn lôn lốc trên nền nhà, bác đã về làm dâu nhà nội em lâu nên có nghe qua bà nội kể về chuyện này nên vớ ngay cái quần chộp lấy, cầm chắc trên tay soi ánh đèn vào thì thấy đó là 1 quả trứng to hơn trứng vịt mà bằng vàng. Nghe ba em kể sau đó bác C đem đi bán thì được rất nhiều tiền. Căn nhà tạm bợ bằng vách lá không có chổ để cất nên bỏ và bao cát (bao may bằng vải j đấy màu xanh như xanh bộ đội cắt ra rửa chén sướng lắm) rồi để ngoài chuồng trâu phủ rơm lên. Từ ngày nhặt được của "hời", xây được ngôi nhà gạch, cứ tưởng cuộc sống sung túc, ai ngờ ông bác 4 lại càng sa đọa hơn, rượu chè, cờ bạc, gái gú làm bác C buồn phiền, tiền cũng thế vơi đi nhanh. Thêm đó, sau hôm nhặt được vàng không lâu, bác C lúc ngủ thấy trong nhà như có hằng trăm người đang lùng sục đi lại nhìn ngó 3 mẹ con bác, bác C rất sợ cả đêm ôm con cứng ngắt k dám mở mắt nhưng bác 4 thì đi mãi k đêm nào về. Đêm đó, bà nội biết vậy nên qua nhà bác ngủ, đang ngủ bà nội cũng nghe được tiếng đi lại, lục lọi rồi cả tiếng nói, rì rầm, tiếng khóc, bà nội thức dậy lên nhà trên thì thấy trên tường là loan lỗ viết dấu tay in trên tường bằng máu rất ghê rợn, bà sợ quá leo lại lên giường cùng 3 mẹ con bác C tay cầm con dao để sẵn đầu giường thức trắng đêm đó. Sáng ra, bà nội về nói chuyện này nói chuyện với ông nội em thì ông nội vô cùng lo lắng 2 ông bà định tối sẽ lên nhà ông H thông gia (ông này là thầy phù thủy, bố vợ của bác 3) để nhờ xem giúp. Nhưng việc chẳng ai ngờ, chạng vạng chiều hôm đó, bác 4 em về, sau 1 hồi to tiếng thì bác C lao ra sân, tay cầm chai xăng đã chuẩn bị từ trước tưới khắp người dọa tự thiêu sống. Bác 4 vẫn điềm tĩnh nghĩ bác C sẽ k làm, vì người thương con như bác sẽ k bao giờ có ý định đó. Lúc bấy giờ thì nhà ông nội, Bác 2, 3, 4, chú 9 đều có vợ và ở cách đấy không xa (trong đất nhà nội em hết) mỗi nhà cách vài chục mét, chỉ có ba em là ở cách tầm chục km. Sau khi tưới xăng khắp người chỉ vài ba giây sau bác C châm lửa và toàn thân bốc cháy, lúc nãy giờ y như không phải chính bác làm vậy, lửa bùng cháy thì bác choàng tỉnh hét lên kêu cứu nhưng khi cả nhà nội em chạy đến nơi thì bác bỏng quá nặng, đưa đi viện cũng k qua khỏi.. Sau ngày bác chết đi, bác 4 em bỏ đi tầm vài năm rồi dẫn vợ mới về sống, 3 đứa con bác C được chú thím 9 và nhà nội em đùm bọc nuôi và từ đó có mối thù cha sâu sắc. Lại nói về bác C, sau khi chết, bác vẫn k nguôi nuối tiếc trần thế nên sau khi chôn cất xong, căn nhà bác 4 đóng kín k người ở, hằng đêm bà nội vẫn nghe tiếng bác về khóc đòi mang con theo, rồi lò bánh mì lúc trước bỏ mối cho bác đi bán thì cứ tầm 2~3h đêm lại nghe tiếng bác đập cửa bảo lấy bánh mì đi bán người ta sợ quá k dám mở cửa.. Những chuyện đó qua làm tuần 49 ngày cho bác thì dần biến mất..
Chương 3: Cưới dâu – Bác 3 "Bấm để đọc" Bác 3 em hiện tại vẫn còn đang sống lúc trước làm nghề mộc như bác 2, cưới 1 cô vợ trong vùng là bác 3 gái của em bây giờ và sinh được 3 người con trai. Bác 3 gái này là con gái thứ 9 của 1 thầy phù thủy H có tiếng trong vùng. Tạm nói sơ qua về ông thầy phù thủy này (từ nay em sẽ gọi là ông thầy H nhé), ông này lúc em còn nhỏ hay lên nhà em trấn yểm các kiểu, ba em không ở chung đất vs nhà ông nội như các bác bởi vì các bác và bà nội em cho rằng ba em chỉ sinh được ba đứa con gái sau này k hương khói được cho dòng họ nên k được hưởng Bởi thế, năm 18t ba em đi làm công nhân sau vì đất đai nhà ở mà ba k theo nghề thuốc của ông mà làm công nhân luôn. Cũng chính vì thế mà gặp và mới gặp và kết hôn với mẹ em, được cấp cho 1 căn nhà tập thể, sau đó thăng tiến 1 tý rồi được cấp 1 mảnh đất gần núi hơn 250m vuông để xây nhà, ở đây còn gần 1 cái nghĩa địa lớn nữa nên có vô số chuyện tởm lè nói chẳng ai tin, ba em ở cách nhà nội vài km k quá xa cũng k quá gần. Tạm nói sơ thế thôi, khi nào đến chap về nhà em em sẽ mô tả chi tiết hơn về khu này. Ông H này là thầy phù thủy phái Nam Tông, theo nghề theo kiểu cha truyền con nối, người cao to, giờ hơn 70t vẫn cao hơn m7, khuôn mặt nghiêm nghị, lúc bấy giờ em nhìn ông này em sợ lắm nên k dám tiếp xúc, lúc ông lên trấn yểm nhà em ông còn trẻ tóc chưa bạc, hay mặc bộ vi-za-ma may kiểu tàu, đi xe đạp, giọng nói oan oan làm con nýt rất sợ. Lúc làm lễ cúng trấn yểm, ông mặc 1 áo như các đạo sĩ ngày xưa màu vàng sau lưng có thêu hình gì thì lúc đó em bé quá sợ nên k nhìn rõ và cũng k dám nhìn.. Đầu đội 1 cái khăn xếp quấn có cắm 3 cây nhang cháy1 tay cầm cái chuông kêu keng keng, trên bàn lễ thì có xấp bùa vàng (kích thước 25x5cm) được vẽ bằng mực hay gì đó màu đỏ bầm. Lúc cúng và làm phép thì nói toàn tiếng miên hay tiếng gì đó nghe không hiểu. Không tự dưng mà ông này có tiếng trong vùng, Cách đây tầm 3~4 năm gì đấy, phần lớn người dân nơi ông sống đã đồng loạt chuyển giờ cúng giao thừa từ 12h đêm sang 3h sáng để tránh sao hạn của năm đó, người ta tin vì những chuyện ông làm là linh nghiệm thật nên người ta mới kính trọng và tin tưởng. Lúc trước khi làm đường giải tỏa ở khu vực Hòa Liên – Đà Nẵng có đi ngang qua 1 cái miếu nhỏ hay đình gì đó có từ rất lâu, bên miếu có 1 cây đa to, người dân vùng này thì kiêng kị k ai dám động vào, còn người thi công thì ngang nhiên vô đập miếu. Cái miếu cũ kĩ là thế nhưng khi đập vào thì tường rất rắn, khó vỡ, khi mấy ông thi công đang còn bàn tán để quyết hạ cho bằng được cái miếu thì từ trên cao tảng xi-măng của phần mái nhô ra rơi ngay vào đám công nhân làm gãy cỗ mấy ông phải đưa đi cấp cứu. Vẫn chưa tin chuyện ma quỷ, mấy ông bên thi công bảo cho máy cưa cưa cây đa trước rồi hạ cái miếu sau, 3~4 lưỡi cưa máy khi được đưa vào gần cây thì không cái nào hoạt động được mặc dù đem đi cưa thử những vật xung quanh thì vẫn bình thường. Một ông trong đám đó cầm cái rìu lại phập vào gốc đa thì lưỡi rìu bay ra khỏi cáng xén vào chân ổng, máu chảy xối xả, cái chân gần như đứt lìa, ông này lúc này mắt trợn ngược ứ ứ không ra tiếng, mọi người mang đi cấp cứu. Sau này khi tỉnh dậy ông bảo khi cầm rìu đến gốc cây lúc định đưa rìu lên thì thấy người nhẹ bẩng rồi thấy mấy cái bóng trắng xuất hiện tỳ sát vào mặt ông với cái nhìn quái dị, lúc đó ông không hề biết đau mặc dù chân dần như đứt lìa. Biết được k thể hạ cây cổ vật xưa dể dàng nên họ xuống mời ông H này lên, ông H này lên bảo chuẩn bị bát hương để "thỉnh" các vong nương nấu ở đây vào chùa, họ cũng như con người chúng ta vậy, lấy chỗ họ sống bao lâu nay để làm đường thì phải có chỗ ở mới cho họ. Ông cúng xin được chặt cây và trấn yểm, rồi tự tay chặt nhát đầu tiên, sau đó người ta đốn hạ cây và phá miếu dể dàng. NOTE: Ở đây tại sao lại là "Ông cúng xin được chặt cây và trấn yểm"? Như các thím biết các vong ở đây cũng như con người chúng ta, có vong hiền vong dữ, có vong xin người ta cho nhưng có vong nó nhất quyết không chịu đi, cũng như giải tỏa đền bù có nhiều người nhà nước ta phải cưỡng chế vậy. Nếu người cúng là các bà lên đồng, hoặc các thầy dùng ngãi để coi bói thì người ta chỉ "xin" được chứ không "trấn yểm" được (Em sẽ có chap nói riêng về người lên đồng coi bói). Riêng những thầy phù thủy, họ phải được học hành đàng hoàng từ các sách và 1 số cái khác (không tiện nói), họ có khả năng tạo ra 1 binh (1 binh ở đây là 1 người âm) để phục dịch họ và đương nhiên họ có cách giới hạn binh đó trong 1 khuôn khổ nào đó. Cho nên trấn yểm là cái khác giữa thầy phù thủy và các bà đồng là như thế. Mặc dù đây là nghề cha truyền con nối nhưng các con ông H này không 1 ai theo nghề, theo như ông nói chuyện với ba em thì mấy ông con ông H này rất sợ, làm nghề này có thể nhìn xuyên thế giới bên kia thấy được nó đang tồn tại song song với mình nên những người yếu bóng vía và không có tư chất bẩm sinh không thể theo nghề. Các con ông ban đầu đều theo ông trong các buổi cúng lễ, trấn yểm cho người ta, nhưng khi tận mắt thấy những điều diễn ra trong 1 buổi trấn yếm như thế nào thì tất cả đều bỏ chạy vì quá sợ.. Nói về ông H thì có lẽ nên dừng ở đây, vì ông là người không thuộc dòng họ em và cái nghề đặt biệt của ông nên em không dám nói nhiều, chỉ nói những điều cần thiết. Quay lại vấn đề cưới dâu thì phải nói đến con dâu cả của nhà bác 3 em. Em gọi bà này là chị D, chị D này nhan sắc cũng thuộc dạng khá, nhưng trước khi lấy con bác em (gọi là anh T1) thì có thề non hẹn biển hay yêu đương gì đó với 1 người khác, 2 người này đi chơi thì anh này bị tai nạn và chết ở đèo Hải Vân, chị này thì bị thương may mắn sống sót, một thời gian sau thì quen và cưới anh T1 con bác 3 em. Đám cưới diễn ra bình thường cho đến khi 2 người về sống chung thì có chuyện lạ lùng diễn ra. Anh T1 ngủ bên vợ thì mơ thấy có 1 thanh niên đến túm áo lôi đi chửi rủa om sòm. Anh T1 này bình thường cũng hay đi đua xe vs cả đánh nhau nên thấy chuyện cũng bình thường, tiếp những đêm sau đó, anh mơ thấy thanh niên đêm trước đến kéo chị D này đi và bảo chị này là của anh ta, rồi có đêm thấy mình đứng một mình rồi xuất hiện cảnh vợ mình nằm ngủ vs thanh niên lạ mặt đó.. Anh T1 này càng lúc càng hoang mang không hiểu chuyện gì. Một đêm nọ anh thc dậy nữa đêm, định xuống nhà đi wc thì thấy dưới chân giường mình 1 cái bóng trắng đứng nhìn chằm chằm, chị D vợ anh thì vẫn đang ngủ say bên cạnh, nhìn kĩ vài giây anh nhận ra đây chính là thanh niên xuất hiện trong giấc mơ của anh, hoảng quá anh vớ lấy cái đèn ngủ ném vào cái thứ quái dị đó. Tiếng động làm cho chị D này tỉnh dậy, nhưng anh yên lặng đến sáng hôm sau mới gọi ông ngoại (thầy H), ba mẹ và vợ lên để kể chuyện mình gặp trong suốt thời gian qua. Lúc này cả nhà mới được biết nguồn gốc thanh niên này thông qua lời kể của chị D. Ông H thấy cháu mình thế thì biết ngay cần làm gì, ông lo viết bùa làm lễ cúng tế cho cháu, nhưng thanh niên này k dễ dàng thương lượng đến thế, nó nhất định không chịu nhận hình nhân thay cho chị D. Ông H k còn cách nào khác là phải dùng cách trấn yểm nó. Bởi vậy có đôi lúc ông H này hay bảo với ba em làm cái nghề thầy phù thủy này như mang trong mình họa lớn các thím ạ, lúc mình còn khỏe còn mình mẫn làm phép, làm bùa trấn yểm thì vong nó sợ mình, nhưng những vong mình đã yểm sẽ nhớ mặt mình, đến khi mình già yếu nó sẽ tìm đến vật lại để trả thù. Tiếp đến là vợ của anh T2, vợ anh này thì bình thường nhưng con của anh này thì đặc biệt, thằng bé này tên Kh, sinh ngay ngày rằm các thím ạ, không biết các thím có thấy trùng khớp với thực tế k chứ con sinh ngày rằm thì: Con gái thì đẹp như hoa (lúc mới sinh đã thấy sắc đẹp như thiếu nữ), con trai thì thông minh và mặt có tố chất nhìn rất sáng sủa, nhưng đa số người sinh ngày rằm rất khó nuôi, bệnh thường xuyên, quấy khóc và rất yểu mệnh (chết lúc bé), nếu nuôi được thì những người này có tài trí và tố chất hơn người. Thường con sinh ngày rằm 1 là đem "bán" cho các thầy phép, cho nó đeo bùa, mặc áo hổ của các thầy để có thể tránh tà dể nuôi, 2 là đem vào chùa cho nó nhờ khí pháp của Phật mà bớt đi khí âm trong người. Thằng Kh này lúc sinh ra cho đến lúc biết nói thì cũng có phần khác so với trẻ con bình thường, mặt nó nghiêm nghị, ýt chơi vs trẻ con, ýt nói, ýt cười (nhưng k phải tự kĩ, vẫn sinh hoạt bình thường nhé các thím). Đặc biệt nó không bao giờ ăn đồ đã cúng binh và cúng hương linh (đồ cúng binh là mâm cúng ngoài sân, cúng hương linh là cúng bàn thờ), đồ mới dọn ra chưa lên hương đèn thì nó đòi ăn nằng nặc, còn cúng xong thì có ép kiểu gì cũng k ăn, chỉ ăn bánh chưng cúng ở mâm Thần.. Lúc dẫn nó đi thăm chùa ở Huế, vào chùa có thờ vị vua và các quan tướng chầu (vua gì em quên cmnr), mẹ chỉ vào tượng ông quan chầu hỏi: - Lớn lên con có học giỏi như quan này không? - Giỏi hơn cơ! Nó trả lời: - Thế ông này? - Chỉ vào ông tể tướng - Ông này cũng giỏi thua con. - Thế ông này? - Chỉ tay vào ông vua đang ngồi trên điện - Không, ông này thì con k bằng.. Mọi người nghe vậy lặng lại 1 lúc, bình thường thằng nhóc này ýt nói nhưng hôm nay hỏi câu nào trả lời câu nấy mà lại rất lạ thường. Cho đến khi nhà nội em có giỗ ông nội, giỗ năm thứ 3 ạ (chuyện thằng Kh này diễn ra sau đám giỗ đầu của ông nội) lúc này họ nhà em biết được thằng P con cô 10 em biết mình có khả năng cho vong nhập xác nên sau khi cúng xong thì có cầu về để nói chuyện ạ. (sẽ có riêng vài chap chi tiết về chuyện ông bà tổ tiên họ nhà em nhập xác này, còn chap này chỉ xin nói chuyện về thằng Kh). Lúc chú 8 của em về nhập (ông chú ngủ cùng ba em trong chap 1) ông này bảo thằng Kh này đã được ông chọn để nuôi dạy, sau này nó sẽ làm "quan", quan ở đây không hiểu là quan sau khi nó về với cõi bên kia hay sau khi nó lớn nữa, nên mọi hành động kì dị của nó đều không đáng lo, còn vì sao ông chú 8 này có khả năng chọn người để cho dạy làm quan thì chi tiết sẽ được kể trong chương "Ông Trạng họ Nguyễn" được post sau này nhé! À, còn chuyện này nữa, cách đây k lâu trong đám tang của bà nội em, đến giờ thành phục, thằng Kh này nhất định k chịu đội tang bà cố lên đầu, nó hét lên "con k đội, con k cần" nhìn rất hung dữ.. vợ chồng anh T2 biết được sự "không bình thường" của nó nên cũng k ép và ngay cả thằng con cô 10 em, thằng P (thằng này cũng k ăn đồ cúng binh) cũng chỉ mặc áo tang mà không đội khăn trắng, khăn tang của nó được đặt trên bàn thờ bà nội em.
Chương 4: Theo chồng về nơi đất hoang – Cô 6 "Bấm để đọc" Chuyện này xảy ra vào năm 1999, cô 6 em lấy chồng và theo ông này lên vùng núi hoang sơ sinh sống, bây giờ là khu vực suối Hoa (Hòa Vang – ĐN), nhà có 1 anh con trai (gọi là Ph nhé) và 4 cô con gái. Có cô con gái đầu lấy chồng và anh này ở rể tại nhà cô 6 luôn. Vào thời gian ấy vùng nào chưa có du lịch hay người ở gì đâu ạ, hoang sơ và lạnh lẽo vô cùng. Nhà cô em lại sát chân núi, từ dưới này lên nhà cô phải đi qua 1 con đập nước nước chảy xiết và nguy hiểm vô cùng. Nhà cô em là ngôi nhà gạch nhỏ, trước có khoảng sân láng xi-măng khá rộng, em có được lên đây chơi 1 lần. Bên góc vườn là cái giếng, sau nhà là vườn trồng cây lấy gỗ cây bạc hà hay keo lá tràm thì em quên rồi chỉ nhớ lên đó chơi đi vào vườn rộng cực, cây lá chằng chịt, chạy xa xém phát lạc luôn nên khóc um lên rồi ba em đi kiếm, nghĩ lại giờ mới thấy sợ, hồi đó ma nó dắt đi thì k biết giờ còn ngồi kể chuyện cho các thím nghe được k. Ở đây hoang sơ vậy nên cảnh vật ban đêm theo lời cô em kể là tối tầm 7h thì đóng cửa vào hết trong nhà, hạn chế ra ngoài vì rừng núi mà không ma thì cũng quỷ luôn rình rập làm những chuyện quái dị. Chị con cô 6 này lấy chồng về sống đấy chưa được nữa năm thì có chuyện xảy ra. Anh này thường xuyên nghe ai đó gọi tên mình vào ban đêm, đi qua chỗ đập nước để về nhà thì hay bị ngã rất vô cớ, lần nào cũng bầm dập nhưng may mắn k chết. Rồi đến 1 chiều chạng vạng nọ, trên đường đi làm về, đi qua cái đập nước đó tự nhiên thấy xe nặng ỳ như có ai níu lại hay chở 1 vật gì đó rất nặng rồi tắt hẵn máy luôn (em nhớ k nhầm thì ba em nói là đi súp-pơ-cúp), anh dừng xe lại đạp cho nó vài phát rồi nhảy lên đạp cho nó nổ rồi phóng về nhà. Về đến nhà là tầm 6h tối, do sáng ngày phải đi làm sớm nên anh Ph bảo rọi đèn pin vào anh Ph xem hỏng thế nào rồi sửa cho mai còn đi làm, anh con rể này lúc đầu cũng bình thường cầm đèn soi, lát sau tự nhiên cứ lấy đèn pin rọi lên mái nhà rồi rọi ra vườn ra 1 cách vô thức, anh Ph thấy thế quát lên: "Ê thằng nớ, soi đàng hoàng tao sửa coi, mày soi cái chi trên mái nhà mà soi khan rứa?" Nghe thấy thế anh này giật mình soi lại vào xe, được 1 lúc rồi lại tiếp tục soi đèn ra chổ khác 1 cách vô thức. Lúc này quá bực mình rồi anh Ph bảo 1 chị khác trong nhà ra cầm đèn soi còn sai anh này đi mua cái gì đó về thay cho xe, anh này cứ thế cắm đầu ra cổng đi mất hút. Anh đi mãi rất lâu không thấy về, đến 8h tối mọi người bắt đầu thấy hoang mang, đổ ra đi tìm nhưng tìm mãi không thấy, mọi người xung quanh cũng đi tìm hộ nhưng tất cả vẫn không thấy đâu. Biết có chuyện chẳng lành nhưng đêm hôm thế này không thể liên lạc về cho ông nội em được nên đành chờ đến trời sáng (thời đó không có điện thoại phổ biến như bây giờ ạ). Trời sáng, 2 vợ chồng cô 6 tức tốc chạy về nhà nội để sang gặp ông H nhờ xem giúp sự tình, ông nội em và 2 vc cô 6 qua đến thì lúc này tầm 7h30 sáng lúc này ba em đã được nhà nội báo tin. Ông H lật sổ rồi bấm tay lẩm nhẩm (hay còn gọi bấm độn gì đấy) 1 hồi rồi quay sang nói: "Muộn rồi anh ạ, bây giờ 2 cháu về đi, trên đường chưa về đến nơi là ở nhà đã tìm ra xác rồi đấy". Nghe đến đấy ai cũng hiểu là có chuyện gì. Vc cô 6 tức tốc lên đường về, theo sau là ba mẹ em và các chú thím, các bác.. Về phần ở nhà, mọi người hóng tin của vc cô 6 mà k đi tìm nữa, đúng 8h 1 chị con gái của cô ra ngoài giếng múc nước lên để dùng, khi mở nắp giếng ra thì thấy có cái gì đó nổi nổi như rong rêu nhìn không rõ, chị này thả cái gàu nước xuống đụng phải cái gì thì các thím biết là cái gì rồi, chị ta hốt hoảng hét lên vứt cả gàu chạy vào nhà la toáng lên, mọi người thấy thế đổ ra xem và vớt được xác anh này. Điều kì lạ là nếu bị vấp té thì cái chân phải nổi lên trên còn đằng này là cái đầu y như tự nhảy vậy các thím ạ, với cả cái giếng nhà cô 6, có nắp đậy đàng hoàng, lúc cần mở nắp thì chỉ mở được ½ miệng giếng, một người thanh niên không thể chui lọt được trừ khi bên trên có người cố nhét xuống, và khi chị này ra múc nước, nắp giếng vẫn đóng kĩ càng. Anh Ph bảo lúc anh này đi anh Ph thấy anh này đi ra cổng đàng hoàng, ngồi đợi mãi k thấy vào lại, trong khi chỉ có 1 đường duy nhất để vào cái giếng là ngang qua sân nhà nơi anh Ph đang sửa xe.. Sau ngày đó, cô 6 em nói thỉnh thoảng tối đến cứ hay thấy có người đứng ngay chỗ cái giếng ấy nên quyết định đúc luôn 1 miếng bê tông lớn đậy miệng giếng và rào cái giếng đó ra khỏi ranh giới của ngôi nhà, từ đó góc vườn bị bỏ hoang, k ai bén mảng đến, bây giờ thì hình như lấp lại rồi bán đất đó cho người khác luôn rồi..
Chương 5: Những thăng trầm của Chú 7, trò cầu cơ và một số chuyện khó tin – Papa em (Phần 1: Những năm tháng tuổi trẻ) "Bấm để đọc" Những thăng trầm của Chú 7, trò cầu cơ và một số chuyện khó tin – Papa em Chương này là nói về ba mẹ em và những chuyện tâm linh, kì dị lớn bé xung quanh em, chương này khá dài ạ Bởi thế em chia chương này thành 3 phần. Phần 1: Những năm tháng tuổi trẻ Phần 2: Về khu đất mới (Giai đoạn này lắm chuyện để kể lắm ạ dự là dài gấp 3 lần 1 chương luôn ý) Phần 3: Chia li đến với em sao quá sớm Phần 1: Những năm tháng tuổi trẻ Năm 18t ba em rời nhà nội đi làm công nhân cho công ty đá xây dựng (Sau này mới lên đá xây dựng còn lúc ba em đầu quân là công ty gạch thì phải ạ - cái công ty thì k nhớ rõ chỉ nhớ rõ chổ ở thôi hì hì) Ba em đi làm được 2 năm thì ba mẹ cưới nhau, chuyện ba mẹ em đi làm và cưới nhau thì chỉ hài thôi chứ không có gì đặc sắc về tâm linh nên em xin phép tua nhanh phần này. Ba mẹ cưới nhau thì được cấp cho 1 căn nhà tập thể cụ thể là khu nhà và công ty nằm sát núi khu vực núi Hòa Liên - ĐN bây giờ (khu nhà tập thể này bên thì kề núi, bên thì kề sông). Ba em kể thời đó sống khổ lắm, ngày làm công nhân trên công trường, tối về vác đèn ra sông soi cá, bắt tôm cua về nấu cháo cho con, lúc đó ba mẹ em mới có 1 đứa con gái và 3 năm sau thêm chị thứ 2, em thì cách tận 10 năm sau khi về nhà hiện tại đang sống này ms có mặt ạ. Ở chốn núi non hoang sơ, bên rừng bên sông thế này chuyện gặp mấy loại ma cỏ là chuyện thường như cơm bữa. Có 1 đêm, ba em cùng 1 số chú bác khác tầm 7~8 người chèo bè tự chế ra giữa sông bắt cá, trên bè lúc này có 1 chú tuy lớn tuổi nhưng hơi ngờ nghệch 1 chút, ai nói gì cũng tin. Chú này còn độc thân nên ban ngày đi làm, đêm về đi chơi k phải bóp chắt thời gian rãnh để đi bắt cá như ba em và các bác có gia đình khác nên đây là lần đầu đi bắt cá, mà khổ cái đêm nay lại là đi bắt trộm chỗ khúc sông người ta giăng lưới nuôi. Bè ra giữa sông, đến chỗ người ta nuôi, các bác ra lệnh im lặng để thả lưới bắt không thôi nói chuyện rì rầm họ bắt được thì có mà chạy k kịp. Chú độc thân này thì hoàn toàn đâu biết kế hoạch nên hỏi: - Sao phải im.. Ba em biết chú này sợ vu vơ lắm nên troll luôn: - Đm mày, răng nói to rứa, đi vượt biên qua campuchia mà mày nói to rứa công an nghe thấy bắn chết cả lũ chừ. - Sao đi vượt biên làm gì? Sao mấy anh bảo đi bắt cá? (chú này người Bắc) - Đi vượt biên buôn lậu kiếm tiền chớ làm chi. Mày lên bè rồi thì im lặng đi. To tiếng tụi hắn bắn tỉa từ trên bờ xuống xuyên óc tao ếu chịu trách nhiệm. Nghe tới đây thì chú này đứng lên giảy nảy làm nghiêng cả bè, rú lên: - Thôi đi, các anh cho em về, vợ em còn chưa cưới, em không cần tiền, các anh cho em vào bờ lại rồi đi đâu thì đi Mấy ông này vẫn cố đùa dai, nạt chú này nhưng cố giằng nhỏ giọng như sợ ai đó nghe thấy: - Tao nói ngồi im có nghe không, theo ra đây là đi được nữa đường rồi, qua bên kia bờ là Campuchia rồi, về về cái chi nữa. Mặt chú này giờ sợ không còn giọt máu ngồi bệt xuống bè, còn mấy ông xung quanh thì k nhịn được nữa cười hô hố sảng khoái quên cả việc mình đang đi ăn trộm. Bổng đang cười, 1 bác mặt biến sắc môi lập cập run run chỉ vào bụi tre ven sông. Theo tay chỉ của bác ấy, cả đám người nhìn sang thì thấy 1 bóng trắng nhìn như người nộm đuổi chim ngoài đồng lượn là là trên mặt sông rồi bay tót lên ngọn tre. Lúc này, từ cười nghiêng ngả ai cũng chuyển sang cứng đờ người đứng nhìn, sau vài giây hiểu ra cái gì thì ra sức ba chân bốn cẳng chèo bè thật nhanh quay vào bờ, riêng chú độc thân này thì đã ngất đi từ bao giờ luôn Đi làm trên khu này có nhiều người xa quê, nên thường 1 năm k về quê 1 lần, có người xa quá đến mức nghĩ phép cũng k về quê luôn mà ở lại trên đó. Dạo đó có 2 cô chú đó được nghĩ phép cùng nhau, nghĩ liên mấy ngày buồn quá không có chuyện gì làm nên lấy rơm bệnh thành 1 hình nhân rồi lấy quần áo của chú này mặc vào, lên phòng y tế mượn cái cán khiêng bỏ hình nhân này lên rồi giả là người chết khiêng đi chôn. 2 người này khiêng hình nhân lên ngang chỗ mọi người đang làm rồi giả vờ khóc kể như đám tang thật làm ai cũng chửi là hết cái để chơi. Không dừng lại ở đó 2 người này khiêng đi chôn thật rồi về. Tối hôm sau, người trong khu tâp thể thấy chú này cứ đêm đang ngủ thì bò dậy rồi đi thẳng lên chỗ chôn cái hình nhân đó nằm ngủ, người ta thấy vậy đi theo khiêng chú này về, những đêm sau đó cũng vậy, cứ nữa đêm thì lồm cồm bò dậy đi, có hôm k ai thấy đi theo thì sáng ra chú này tỉnh dậy tự đi về. Còn cô chơi cùng thì cứ sáng ra lên núi bứt lá cây ăn, chiều chạng vạng lại lững thững đi về. Cơ quan biết chuyện nên liên lạc gia đình 2 cô chú này lên đưa về. Nghe nói chú này về nhà được mấy hôm thì chết trong lúc ngủ, còn cô này thì mất liên lạc luôn không thấy tin tức gì cả. Trên đó là 1 số chuyện ma cỏ vặt vãnh mà giữa chốn núi hoang rừng thiên gặp như cơm bữa. Tiếp theo là chuyện cầu cơ, chuyện cầu cơ thì có thể mỗi nơi người ta có những cách làm khác nhau nhưng chung quy lại thì vẫn là muốn có những câu trả lời của các vong hồn nhưng không có xác nhập hoặc có xác nhưng k khai khẩu được (k khai khẩu được là sau khi nhập vào chỉ ú ớ chứ k nói thành tiếng được ý ạ). Thời này đang là thời bao cấp ạ, vấn đề vui chơi giải trí cũng không có nhiều, lại đi làm công trường sát núi, còn thắp đèn dầu nên tivi chưa có, nên các trò vui chơi giải trí chỉ có thể là: Đốt pháo, ăn uống, kể chuyện, đánh bài và số đề ạ. Chính cái số đề này đã đưa những con người này đến với trò tiêu khiển chết người là cầu cơ. Cầu cơ mà ba em từng tham gia tại đây thì sơ qua được miêu tả như sau: 1 miếng giấy khổ lớn có ghi 27 chữ cái và các dấu huyền-sắc-hỏi-ngã-nặng (bảng tiếng việt nhé) bên góc còn vẽ 1 hình vuông chia làm 4 ô "ma-quỹ-thần-thánh", 1 miếng gỗ hòm mài thành hình tròn rồi vẽ bắt quái âm dương vào, riêng cái miếng gỗ này thì ba em kể: Cùng hội cầu cơ này có 1 ông là đội trưởng tổ thi công, ông này ham số đề cực nên đến lúc bảo thiếu miếng gỗ này thì ông liền cho 1 anh công nhân nghỉ 1 ngày có lương về quê kiếm cho bằng được chỗ nào hốt mã để kiếm 1 miếng gỗ mang lên công trường chơi , Trong hội chơi này, có 1 ông tên A biết võ và cách chơi, ông A này còn giải được người bị vong nhập, quỷ nhập nữa cơ (nghe ba em bảo trước ông A này theo 1 ông thầy nào đó học phép, nhưng không yêu nghề nên bỏ về lúc sắp học xong đi làm công nhân ba bảo ông A có võ "Thần Quyền" nhưng rất quái dị, mỗi lần dùng võ và làm phép là nhai mảnh chai rau ráu). Ba em vốn rất sợ ma ạ, cho tới bây giờ cũng thế, chỉ có mẹ là không sợ thôi, nhưng vẫn tham gia cầu cơ vì chắc ăn rằng có ông A này biết rõ nên cứ tham gia với cả mê đánh số đề nữa (em tưởng ba em hiền lắm nhưng cách đây vài năm em phát hiện hồi xưa cầu cơ đánh đề ba em luôn dẫn tốp đầu và có cái tên người ta đặt cho rất "kêu" nữa mới ghê chứ). Đêm đó, sau khi cơm nước xong, tập trung tại phòng ông A, mọi người bày ra bàn cơ và con cơ. Ngoài ra còn có 1 mảnh khăn điều cho 1 cô khác đội, được biết cô có căn, nhưng căn nhỏ, k có khả năng khai khẩu, thêm vào đó có chuẩn bị mảnh chai đập vỡ sẵn đề phòng bắt trắc và chai rượu lớn. Tập trung sắp xếp xong, cô đội khăn điều (gọi là cô đồng nhé) đỏ ngồi xếp bằng trước bàn cơ để ông A làm phép. Người ngồi quanh bàn cơ là những người tuổi Thân và Dần, Ông A này thắp 3 cây nhang rồi làm phép đọc bài văn cầu cơ. Ông đọc xong gõ vào bàn cơ mấy cái rồi cô đồng này giật giật vài cái, mọi người xung quanh lúc này cảm nhận được sự lạnh đi trông thấy của nhiệt độ trong phòng qua ánh đèn dầu hiu hắt, đồng thời con cơ gỗ bắt đầu chuyển động, ông này hỏi: - Hôm nay ai về đây cùng chúng tôi, xưng danh để tiện bề đối đáp. Con cơ gỗ lúc này di chuyển từ từ, nói thật là nếu k phải ba em kể em k tin đâu các thím ợ, khúc này em hỏi ba về sự di chuyển của nó ba nói là nó di chuyển tốc độ như cục sắt trên tấm gỗ có cục nam châm để ở dưới cho nó đi theo ấy, chậm rãi làm người ngồi xem muốn phót tim ra ngoài. Con cơ di chuyển quanh bàn cơ 1 vòng rồi, về ô có ghi chữ "quỷ", mọi người lúc này tím mặt đảo mắt từ con cơ qua cô đồng rồi nhìn lên ông A. Ông này nhanh như cắt vớ lấy nắm mảnh chai nhai rốp rốp, mắt trợt ngược long song, hiện rõ những đường vân máu nhìn rất hung dữ, một tay đứng tấn, tay còn lại xòe ra ngón trỏ gập vào trong lòng bàn tay (như múa quyền ấy ạ) hạ 1 phát như chặt xuống đỉnh đầu cô đồng. Cô này nảy mạnh 1 cái rồi ngã lăn ra đất luôn. Ông A này bảo: - Gặp quỷ rồi, làm lại đi. Em nói thật là ngày xưa nhàn rỗi k có cái gì chơi nên chơi mà k biết sợ luôn ấy, ngay cô đồng này cũng thế, cô kể lại bình thường nếu vong thường nhập sẽ có cảm giác mọi thứ xung quanh hiện tại lân lân rồi như thiếp đi như ngủ, nhưng lần này, cô thấy trước mặt xuất hiện nhiều bong đen đến giành giật cô, cười hô hố quái dị rồi mới thiếp đi. Sau khi cho cô đồng này hoàn hồn, 15p sau lại tiếp tục cầu lần 2. Lần này, cũng y chang như vậy, sau khi xong thủ tục, biết cô đồng đã có vong nhập về ông A này hỏi danh tín vong đang về thì con cơ gỗ di chuyển một vòng bàn cơ rồi về tại ô "Thần". Tất cả dõi theo, thấy thế thì rất mừng, ông này hỏi "Thần gì?" thì con cơ chạy lần lượt đến các chữ cái xếp lại thành chữ "núi", sau đó ông hỏi 1 số câu hỏi thông lệ như núi này núi gì, đất này thuộc địa phận nào để test độ tin cậy thì bắt đầu câu đoạn xin số và hứa là nếu trúng sẽ cúng tạ. Theo ba em kể thì cầu cơ này có đủ các hình thức, thể loại vong nhập như ma xó, quỷ, ma đói, thần (thần núi là đa số) lâu lâu hên hên thì gặp được 1 ông thánh thấy thánh lên thì đảm bảo trúng đậm nên cứ gom tiền mà quất (Bản thân em trong đám giỗ ông nội em cũng từng gặp 1 ông thánh nhập vào xác ông sư phụ của thằng P nhà cô 10 và cho e 1 con số, chiều đó ra ngay giải độc đắc thật ạ: Beaty Còn mấy vong khác ngoài thánh thì tỷ lệ chỉ được 70%. Ngoài ở cầu cơ ở đây ra, ba em còn tham gia cầu cơ ở chính nhà ông nội em nữa, do Bác 2 em đứng ra cầu. Cầu ở nhà nội thì không có cô đồng nào cả chỉ có mỗi con cơ và bàn cơ nhưng cầu vẫn lên, và lần cầu ở nhà nội em cũng chính là lần cuối khiến ba em k bao giờ chơi trò này nữa. Trong nhà nội thì k có ma nào ngoài đường vào được mà nhập nên lúc cầu 2~3 lần mới được, và nhập vào cơ là bà tổ cô mà ông nội em thờ ở cảnh ngoài hiên. Cơ chạy thành chữ bảo đang về là bà tổ cô, bác 2 em hỏi là "thật không?" thì cơ chạy thành 1 câu là "Tao nói dám không tin tao vặn cổ từng thằng" tới đây thì ông nào ông nấy mặt xanh lét rồi, bà còn nói thêm còn chơi trò này lần nữa đừng có trách kể từ đó ba em k bao giờ tơ tưởng trò này nữa.
Chương 5: (Phần 2: Về khu đất mới) "Bấm để đọc" Lại nói tiếp về anh em nhá, sau khi đã đặt bát hương và xin bà tổ cô dẫn dắt thì ba mẹ em quyết định vào Quận cầu lên gặp lần nữa xem như thế đã được chưa, còn cần gì nữa k. Lần này thì nhà em đi đông lắm ạ, có ba mẹ em, chị 2 và em, riieng bà chị thứ của em thì hình như là k có duyên với mấy chỗ như này, nhà nội em năm nào đám giỗ cũng cầu cả họ lên nói chuyện, nhưng k năm nào chị này được về tham gia, toàn bận chuyện k cưỡng được, nếu năm nào về được thì lại k cầu được.. Ở chỗ Quận này, mỗi người lớn đi thì được gặp 1 người thân ở cõi bên kia, nên lần này nhà e đi 3 người thì gặp được 3 người. Người đầu tiên là chị 2 cầu a em lên. A lên thì thái độ rất vui, anh bảo: - Mẹ, con gặp được dòng họ mình rồi, bà tổ cô ở cùng dắt con đi gặp, gặp ông nội nữa, con về ngoại gặp được ông bà ngoại nữa, ông ngoại giờ còn nằm ở nơi đất khách ấy mẹ biết không? Ông ngoại em trước là 1 trung tá của quân đội VNCH ở Quảng Trị, hình như bị lính ám sát trong trận Khe Sanh ấy ạ, đến giờ vẫn chưa tìm được chính xác địa điểm nên chưa mang ông về được. Mẹ em nghe thế thì lúc nói chuyện xong vs a thì cầu gặp ông, nhưng mẹ em đã có chồng nên muốn gặp ông chỉ có cậu em ms cầu được. A bảo mọi thứ mẹ đốt cho đều nhận được hết, hôm sau có đốt thì mang vào trong sân nhà mình mà đốt, đem ra đường đốt các vong lang thang k nhà, k ai thờ nó thấy thế xúm vô giành của anh là anh giật lại mệt quá, nó còn giật rách áo anh nữa. NOTE: Em xin nói luôn ở đây cho những ai chưa biết về chuyện đốt vàng mã. Đốt vàng mã là 1 dạng như mình gửi vật phẩm cho người thân của mình ở thế giới bên kia. Giống như nhà các thím có người đi Mỹ gửi hàng về ấy. Trước khi đốt phải thắp nhang nói cho người mình sẽ gửi cho họ biết trước rồi mang đốt. Đồ lúc trước đốt mang hiện trạng như nào, rách hay méo gì thì khi xuống đó người ta nhận được y thế, cho nên trước khi đốt các thím tránh làm rách nhé, có méo mó thì đem ra nắn lại cho tròn trịa, trước khi đốt nhớ đốt tờ "sớ trình" trước, tờ này mấy chỗ bán đồ mã có bán luôn, 1k 1 tờ, mua về ghi tên tuổi người nhận và người gửi vào (Vd: Chồng tên: Xxx, trú tại: Xxx phường, xxx quận, xxx thành, xứ xxx cái xứ này chắc ýt bác biết, riêng chỗ em là xứ Cây Cốc. Gửi cho vợ là: Xxx sinh năm: Xxx, tạ thế ngày: Xxx gồm: Gửi cái gì thì ghi ra, nếu kĩ thì trên mỗi vật gửi ghi luôn tên người nhận vào, em toàn ghi thế cho tất cả đồ mã nhà em đốt nên đồ nhà em gửi đi đều nhận được) Tất cả cái này ghi trên 1 tờ giấy bạch rồi kẹp vào đốt chung vs sớ trình nhé. Không thì các thím nhờ thấy cúng hoặc chùa ghi cho (họ lấy công 15k/1 sớ nếu thầy cúng) sớ đốt cho vong linh thường là "sớ kỵ" có màu trắng, sớ cho thần, tổ cô, chúa tiên.. là sớ vàng. Khi đốt nhớ đốt trong địa phận nhà mình, vì chỉ người thân mình mới vào nhà được đốt ngoài đường mấy vong lang lang nó giành giật. Nếu là đám giỗ, thì sau khi đốt xong đồ thần (bộ đồ có 2 cái dù hay dùng cúng đất ý ạ) và mâm giấy binh (mâm giấy xanh đỏ tím vàng với tờ giấy đỏ có nhiều cái đầu ấy) thì mới đốt áo giấy cho người được đám giỗ nhé, nhớ đốt riêng ra, đừng có chung vô. Các thím thấy khi cúng hay rắc gạo muối nổ ra đất không, cái đấy là cho những ma đói và những người như a em lúc chưa được cha mẹ nhận đấy ạ, cúng ngoài sân có 2 mâm, 1 mâm trên có đầu heo/gà, bánh trái xôi chè thì cho thần, mâm dưới có xôi chè, cơm canh cá, ngô khoai, cháo thánh lỏng là cho những người như vậy á, cho nên lúc rắc gạo muối đừng có vung ra tràn lan, người ta nhặt cái đó như lương khô của chúng ta vậy, vung ra người ta phải rang hốt lại tội lắm các thím ạ, nên rắc thành 5 nắm 5 hướng thôi, rắc xong tay trái để lên như lạy, tay phải cầm bát đựng gạo muối đó úp xuống báo cho người ta biết là hết rồi để người ta đi nhé. Em nói những điều tất yếu thôi, giờ không nhớ phải nói thêm gì, còn nghi lễ và giải thích về cách cúng cơm bàn thờ linh thì em nói trong phần 3 nhé. Trước gần nhà em, có bà đó nhà bên cạnh vừa cúng xong bả đem chổi ra quét sân, có vài cũ nổ, gạo nó văng qua sân bả nên bả quét xúc đổ luôn. Tối đang ngủ thì có mấy người xông vào nhà la mắng: - Tao đang cắm đầu nhặt mà mày dám quét đổ đi à Bà này thức dậy sợ quá, sáng mai ra chợ mua giấy áo, gạo muối, trái cây về cúng xin tha lỗi. Còn 1 bà khác thì một hôm nấu cơm xong, dọn ra k thấy đứa con nào về ăn bả tức quá hét lên: - Con mời mấy cô mấy cậu về ăn nhanh cho con dọn Sau chiều hôm đó thì bả đột nhiên trở bệnh luôn, đi bác sĩ cứ bảo k bệnh tật gì. Ông chồng bà này đi coi ra thì lúc cầu lên có 1 người đàn ông nhập vào bảo: - Tụi tao đang ở ngoài đường đói lắm, nó mời tụi tao về ăn mà chẳng có gì để ăn cả nên tao hành nó thế đấy! Xong thì nhà bà này phải bỏ ra mấy triệu ra lễ để xin cho bà mà vì tội không biết nên mới lỡ miệng như thế. Lại nói tiếp câu chuyện hôm đi vào Quận nhé. Sau khi nói chuyện được 1 lát, anh em bảo đến giờ phải đi (cái việc giờ giấc này em sẽ giải thíc sau, k phải ai muốn về nói chuyện bao lâu cũng được đâu ạ). A em bảo: - Hôm trước mẹ đốt cho con ngựa chung trong bộ đồ đó chỉ là con ngựa trắng thôi nhé, mẹ về sắm cho con con ngựa đỏ để con dễ việc đi lại! Các thím hay thấy trên chỗ cảnh thờ hay đặt 2 con ngựa gốm 1 đỏ 1 trắng không ạ, nếu thấy cảnh nào có 2 con này thì biết người ta thờ vong nam sút sổ hoặc ông quận nào đó nhé. Tuy nhiên, khi đốt vàng mã, áo giấy từ những bộ áo Quận mua sẵn thì chỉ có mỗi con trắng thôi cho nên a e mới bảo mẹ đốt cho thêm con đỏ. (công dụng 2 con này như nào sẽ giải thích trong chương "CSTGBK") Sau đó là đến lược ba em, ba em cầu ông nội lên (ông mất tầm hơn 1 năm). Ông nội lên nhìn ba em rồi thuề thào: - Bảy hả con? Các bác đừng bảo k tin là người nhà mình thật vs cả bảo các bà thầy này bịa chuyện. Vì thật ra, riêng cái cách xưng hô cũng có thể biết có phải người nhà mình k rồi. A em khi lên gọi là "ba mẹ", nhưng cái bà đi cùng bả cầu con bả lên thì con bả gọi "má", ba chồng bả lên gọi chồng bả là gọi tên chồng bả luôn. Còn riêng ông nội em lên thì gọi ba e là "bảy".. Ba em nói: - Cha gặp con con chưa? Cha ở dưới nớ răng? Có thiếu thốn chi không? Chừ cha ở với ai nớ? Ông nội tl: - Cha gặp rồi, nãy bây vô cha đi với hắn tới đây mà. Cha nhập phủ lâu rồi, ổn định rồi, có cái cái cây sắt ni hắn hành cha đau cái chân quá.. Ông nội em lúc trước do gãy chân nên sức khỏe mới yếu dần ạ. Lúc gãy chân bệnh viện nó bắt vô trong chân cái cây sắt r bắt vít, vì xương người già yếu quá rồi. Lúc khâm liệm chôn, mọi người bảo mổ lấy cây sắt ra k, thì nhà nội e bảo để vậy luôn, chứ người chết mà mổ xẻ họ nữa thấy tội quá. Nhưng chính điều này gây hại, vì ma vốn kị sắt nên làm như thế k ổn. - Chừ biết răng được, thôi cha ráng ýt năm con hốt mã đem về nghĩa trang tộc mình thì con lấy ra cho cha. Ông nội cũng đồng ý vì đâu còn cách nào khác. Ông nói: - Chừ cha ở với thằng 8 (ông chú ngủ với ba em lúc cháy nhà), hắn dưới ni có vợ rồi, con cái la om sòm, nhà thì đông đúc quan lính ra vô ồn quá ở k yên. Ông nội em lên cũng chỉ nói chuyện thế thôi chứ bảo k cần gì, vì cái gì nhà chú cũng có rồi. Ông đi thì mẹ em cầu Dì em (tức là em mẹ lên). Dì em bảo ông ngoại em giờ đang nằm ngoài Quảng Trị ấy, đám giỗ lại về thôi, còn chỗ ông nằm có nhiều người khác nữa, họ níu quá nên không về luôn được. Còn phần Dì thì Dì vô chùa rồi, mà bây giờ là Nường, nhưng k có tài phép gì hết vì đã xuất gia, k vương vấn gì trần gian với thế giới bên ngoài cả (Dì này sinh ngày rằm, lúc sinh ra rất đẹp, đến mức người ta ở xóm trên xóm dưới phải chạy đến coi, 3 ngày sau thì chết). Trong lúc ngồi đợi đến lượt nhà mình thì em có hóng hớt được một số chuyện sau. Có ba đó đi cầu ba chồng bả lên. Ông này chết sông do lật thuyền, chưa tìm ra xác, ông lên nói bé tý, phải xê lại sát như người nhà nghe mới rõ ổng nói gì.. Cô con dâu bảo: - Ba nói to lên, con chẳng nghe chi hết, hồi trước con tìm xác ba mà hết cách rồi, thuê người tìm k thấy, mà hôm ni mới biết chỗ ni để cầu ba lên. - Ba không nói to được, Ba đau lắm, xác ba hắn dạt ra biển, vô trúng chổ họ đóng cọc đổ bê tông nên chìm xuồn dáy luôn rồi, họ đóng trúng cổ ba nên chừ ba không nói được.. Cô này hỏi thế giờ làm sao, thì ông này bảo về kêu người lập đàn giải chỗ khi trước lật thuyền cho ông mau siêu thoát khỏi kiếp này, chứ bây giờ có lặn xuống cũng k lấy xác ra khỏi được, mà để nguyên thì đau quá.. Rồi tiếp đến là 1 bà khác, có đứa con gái sút sổ, bà này cầu lên sau khi nhận mẹ con xong thì cô con gái này nói: - Má con răng về lập bát hương cho con đi, chớ ở ni con chịu không nổi - Chớ con ở mô lâu ni mà chịu k nổi? - Hồi mẹ sút sổ con là lúc mẹ đang đi vệ sinh, nên giờ con còn ở trong hầm.. (các thím tự hiểu) Bởi thế các thím đừng nói chết là hết nhá, chết k hết đâu, sống sao chết y vậy, lúc chết như nào xuống đó ở nguyên 1 kiếp làm người âm trong trạng thái như vậy à.. Cách đây không lâu thì gần nhà e có thằng này vừa cưới vợ xong 3 tháng thì bị tai nạn giao thông các bác ạ. Thằng này sáng đi làm bảo vợ đưa cho 50k bỏ túi thì cô vợ bảo k có tiền (2 vc trẻ mới cưới công ăn việc làm k ổn định). Thằng này thấy vậy thì đi ra tiệm cầm đồ cầm cái nhẫn cưới được 200k. Nó đi làm 1 ca sáng này thì sáng sớm mai mới về.. 5h sáng hôm sau thì ba nó trên đường đi bỏ gà vịt về (nhà này là lò giết mổ gà vịt). Thấy có tai nạn người ta đắp chiếu rồi ông này mới chạy gần lại xem, thấy cái xe tai nạn quen quen, nhận ra xe con mình thì ông này vứt cả xe lao vào ôm xác con mà khóc. Người ta mang về nhà làm đám ma. Rồi hôm đó gần đến 49 ngày sau đám ma, một đêm nọ, 2 vợ chồng hàng xóm nhà nó dậy sớm đi chở hàng thì thấy trước nhà này loáng thoáng có cái bóng trắng đi vòng vòng dòm ngó vào nhà, 2 vợ chồng hàng xóm cứ tưởng ăn trộm nên chị vợ này quyết định tiến sát lại cửa xem cho rõ mặc kệ anh chồng can ngăn. Đến gần hơn thì phát hiện ra là thằng con nhà hàng xóm vừa chết k lâu đây mà.. Chị này lắp bắp nói k nên lời kéo anh chồng vô nhà im lặng đến sáng trắng mới dám mở cửa ra ngoài. Chị này kể chuyện mình thấy cho nhà này nghe, thì nhà này đi xem bói thì được biết là thằng này chết đường mà nhà lại chưa đi tới chỗ nó chết cúng xin cho nó về nên giờ nó không vô nhà được. NOTE: Ở đây xin nó về hiện tượng gặp 'trùng' khi nhà có đám tang người nào đó cho 1 số thím chưa biết. Trùng này thực ra là gì? Theo em thường thấy thì có 2 loại hay gặp sau: 1. Là trùng ngày/tháng/giờ/tuổi người chết. Khi người chết sẽ có người vô tình chết phải những ngày, giờ nhất định (cái này rắc rối lắm, thầy cúng mới xác định được chứ chúng ta thì chịu) mà khi trúng vào như thế thì chắc chắc trong nhà hay dòng họ có người chết theo và theo chu kì trùng lặp (nôm na ra là: 7-14-21-49-100 ngày, giáp năm, hay mãn tang 3 năm) thường hay gặo là loại giáp năm vs mãn tang ý ạ. 2. Là chết 'bắt đắt kì tử', chết đường, chết chợ, chết nước mà lúc mang về lại mang xác họ vào nhà k tuân theo phép tắt trấn yểm gì cả. Vì sao người ta phải xem người đó chết lúc mấy giờ, nên khâm liệm giờ nào, di quan giờ nào, hạ rộng giờ nào, tuổi gì thì tránh những giờ người ta làm những nghi thức này đi sẽ tốt. Vâng tất cả vì sợ dính phải cái 'trùng' này đấy ạ. Sao khi biết chuyện thì nhà thằng này mới mời thầy đến chỗ nó bị tai nạn mà rước nó về xin cho nó vô nhà. Đúng ngày làm tuần 49 ngày cho nó thì có chuyện li kì ạ. Bà bán mì trước nhà em đem đồ xuống cúng nó thì bả tự nhiên thấy như bị ai đó níu lại không cho về. Bả cứ quanh quẩn miết, một chặp thì thằng này nhập vào xác bả luôn. Bà này tự nhiên cứ ứ ứ rồi khóc ôm mẹ thằng này khóc quá trời mà k thể khai khẩu. Bà mẹ thấy v biết con mình vào được nhà rồi nên cũng khóc theo nhưng vẫn không làm gì được. Được đâu 10p thế thì bà bán mì này giật liên hồi rồi xỉu luôn, người ta phải đổ nước thoa dầu mới tỉnh lại. Nhà này quyết định nhờ bà này mai xuống nhà để mời thầy về khai khẩu cho con trai. Sáng hôm đó, quán mì bà này tự dưng đông khách lạ thường. Bình thường bán tới 10h mới hết hôm đó đông đến mức 7h30 hết sạch.. Sau khi đã nhập vào xác của người khác và được 1 'thầy' khai khẩu thì thằng này bảo: - Con vô nhà được rồi, mọi người đừng lo nữa, hôm trước hôm con chết, con có cầm ở tiệm xyz cái nhẫn cưới 200k rồi, ai xuống lấy về cho con với.. Em kể hết nốt những chuyện ma vặt vãnh rồi chuyển sang phần 3 nhé. Hồi trước chỗ em có ông đó dân ngoài bắc vô đây làm công nhân rồi treo cổ tự tử k rõ nguyên nhân các thím ạ, e nhớ lại lúc đó dễ sợ lắm, ông này với 1 ông bạn ở 2 cái phòng tập thể chung vách, vách có đục 1 lỗ chó để 2 ông chui qua lại cho tiện vì thân nhau, tối hôm đó lúc 10h tối 2 ông này và 1 số ông bạn khác còn ngồi chơi vs nhau, đến 11h thì về, sáng hôm sau thì người ta phát hiện ra ông này treo cổ chết rồi, pháp y bên công an khám nghiệm bảo chết lúc 8h tối cơ, mà mấy ông kia khăn là 11h mới về, vậy từ lúc 8h đến 11h đó là cái quái gì ngồi chơi với mấy ông đó thì đến giờ vẫn k ai biết.. Sau khi ông này chết thì ông bạn bít cái lỗ chó giữa 2 phòng luôn, đêm nằm ngủ hay nghe bên kia gọi: - Cho tao sang với Rồi tiếng lục lọi đồ đạc, tiếng cào vách, ông bạn này sợ quá ở thêm được 3 hôm thì xin chuyển đi luôn, sáng nào ra thì cũng thấy phòng ông đã chết này k khóa, mặc dù ai nấy đều khẳng định đêm khóa cẩn thận rồi giao chìa cho ông quản phòng mang về rồi, Ổ khóa thì k có bất kì dấu hiệu đập phá hay cậy khóa nào, riêng chuyện ông này đến giờ vẫn không có lời giải thích nên e vẫn sợ lắm. K dám nhắc đến.. Nếu bác nào ở ĐN như em mà nhất là khu vực HA chắc biết cái đường mà người ta mới làm cách đây vài năm gọi là đường khe ấy ạ. Đường này thì xác định là có ma nhé, mà nhiều với hay hù dọa, dụ dỗ người ta thôi rồi luôn. Trước có a gần nhà e chuyên đi chơi đêm, đêm nào cũng 2~3 giờ sáng ms chịu vác mặt về, mẹ a này thì có nói kiểu gì cũng k nghe, a này còn to tiếng bảo ma mà thấy ảnh là nó chạy trước Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma ạ, hôm đó tầm 12h30 đêm, anh này đi về khuya chạy qua khúc đường khe này thì thấy 1 cô gái vẫy vẫy, anh này thì nghĩ "giờ này chắc gái điếm chứ con gái mẹ gì giờ này đi vẫy xe" nên chạy luôn. Lên tầm 500m nữa thấy đứa con nít nó vẫy kèm theo giọng nói thoang thoảng: - Chú ơi, cho cháu lên khúc với . Anh này càng thắc mắt hơn "con nýt chi giờ ni còn ở đây trời" lên đến khúc gần đường TĐ ấy ạ thì thấy 1 ông già vẫy xe tiếp lần này anh nghe tiếng nói ông già này chính xác là tiếng thoang thoảng trong gió: - Ông bị trể xe, cho ông lên khúc với con Lúc này thắc mắt cao độ nên anh này đi chậm lại nhìn kĩ ông già thì thấy k có chân bác thím ạ, nhìn lên thì mặt ông già này này là mặt cô gái lúc gặp lúc đầu, lại thêm điệu cười ghê rợn kiểu như 'biết tao là ai rồi hả' anh này lúc này thì chết trân cmnl, rú ga hết cỡ k suy nghĩ được gì ngoài chuyện phóng nhanh về nhà, người thì lạnh hết, quai hàm cứng ngắc há hốc cho đến lúc về nhà luôn. Về đến nhà thì đập cửa nhà rầm rầm mà vẫn chưa cất giọng gọi được, mẹ anh này mở cửa thì thấy mặt con biến sắc k còn giọt máu, miệng cứng đờ k ú ớ được tiếng nào nên mở cửa cho anh vào, đêm đó a này cứ nằm trợn mắt nhìn trân trân lên trần nhà đến sáng mai mới hoàng hồn.. Đoạn này thì ba e cũng từng gặp rồi, lúc đó ba chở 1 chú nữa đi xe, đi tầm hơn 3h sáng, đang đi thì chú ngồi sau xe bảo: - Úi, gà đâu chạy cả đàn nhiều thế. Ba e tưởng ông này đói bụng nói linh tinh nên k trả lời. Được 1 đoạn chú này bảo: - Gà sao cứ theo mình thế nhỉ, mới thấy dưới kia giờ lên đây thấy nữa. Ba em nghĩ, thằng ni đói quá nó nói lảm nhảm miết ri không biết. Chú này vẫn cố nói: - A dừng xe em bắt gà cái, gà nhiều ri k bắt răng được. Ba em quát: - Gà mô mà gà khan mi, ta có thấy chi mô mà mi nói khan rứa. Chú này bảo: - Gà kìa, gà cả đàn chục con, đó đó, chui hết xuống ống cống rồi thấy không (lúc này đang làm đường nên ống cống ven đường nhiều) Ba e dừng xe quay lại theo hướng chú chỉ thì trong 3s ba thấy mấy con gà chạy ngang qua rồi mất dạng luôn các thím ạ, ba em dựng tóc gáy, phóng xe đi thẳng k nói lời nào luôn. Ba em nói hồi xưa chỗ này có rơi và bốc cháy 1 máy bay di tản dân chạy loạn thời chiến tranh chết cả vài trăm người nên dặn em đi qua đó tuyệt đối cẩn thận ảo ảnh và đêm thì né đường đó ra đừng đi vào.. Rồi thằng này còn dặn dò gia đình, bảo đi k nói gì nên nuối tiếc lắm, bảo vợ nó có chồng mới đi nữa..
Chương 5: (Phần 3: Chia li đến với em sao quá sớm) "Bấm để đọc" Chia li đến với em sao quá sớm Đầu tiên là ông nội em ạ, ông nội là người em có tình cảm nhất ở nhà nội nên sự ra đi của ông làm em buồn nhiều, nhưng xung quanh đó cũng có 1 vài chuyện li kì và cũng là nền tảng cho các chuyện tâm linh sau này. Năm em học lớp 6 thì ông nội em mừng thọ 90t, ông nội e tuy 90 nhưng còn khoẻn lắm ạ, vẫn đi bộ từ nhà của nội lên nhà em chơi cách nhau tầm hơn 3km đuợc, đi bộ từ phường HA xuống chợ Cồn (ĐN) rồi về được mà k bị lạc đường hay mệt mỏi gì. Hôm đó, tự dưng k hiểu như nào ông nội em lại bắt ghế ra đứng lên đó chặt cây mấy thím ạ (cây trứng cá trồng bên nhà nó có vài nhánh cứ thò xuống đi đụng đầu người) ông nội em chăt tầm vài phát thì cái ghế nó hỗng chân ngã luôn, hậu quả là đưa đi cấp cứu và bác sĩ bảo phải mổ bắt vít xương đùi, mà vì già rồi sợ gây mê sẽ k tỉnh dậy nữa nên chỉ gây tê rồi mổ thôi. Sau lần này về nhà thì ông nội e yếu đi hẳn, trí tuệ cũng sa sút với cả thường xuyên nói lãng. Có hôm e với ba về chơi thì ông nội nhìn cái quạt trần rồi quát ba e: - 7, ai đem cái dĩa ta để trái cây cúng úp lên trên mái nhà làm chi rứa hĩ? Còn chỗ cái chân gãy đau thì nói là do ba e lấy dây điện buộc vào chân ông nên mới đau. Nói chung là tinh thần sa sút nghiêm trọng. Bà nội em thì bảo tối nằm ngủ mở mắt ra thấy ngay chỗ cửa ra vào có cái bà đó ăn mặc đẹp lắm, cú đứng nhìn ông bà nội cười.. Được tầm 1 năm sau thì ông nội em « mất » ạ.. (chỉnh lời văn theo gạch đá của mấy thím) Đám tang thì diễn ra bình thường cho đến tối hôm chôn cất xong.. Tối hôm đó mấy ông cháu trai chia nhau cứ 2 ông 1 cặp thay phiên nhau qua nhà nội ngủ với bà nội cho vui. Mà ác cái mấy ông cháu trai này thì thôi sợ ma cực kì, đã vậy ông nội e lại hay thích đùa.. Tối hôm đầu tiên, lúc đó 9h, 2 ông này ngồi nói chuyện ở nhà dưới có bà nội ngồi bên cạnh luôn.. tự nhiên nghe trên nhà trên chỗ đặt bàn thờ nổ cái 'bùm' rõ to, kèm tiếng lách cách gạch ngói rơi.. 2 ông này chạy lên thì chả thấy gì cả, vẫn bình thường, 2 ông này lay hoay tìm kĩ coi có cái gì rơi k thì cánh cửa bàn thờ chỗ ông nội em hay cất nào là bao ni-lông cờ tổ quốc ấy ạ.. nghe tiếng kẻo kẹt mở ra, nhìn lại thấy nó mở thật. 2 ông này quay đi thì cánh cửa đó kẻo kẹt đóng lại. Lúc này xanh mặt rồi nhưng k dám nói với bà nội liền ôm mền chiếu ra sân trải rồi trùm kín mặt nằm ngủ. Đang dim dim thì nghe có tiếng lục soạn phát ra từ cái tủ thờ lúc nãy. 1 ông thò đầu ra khỏi chăn hỏi: - Hê, mày nghe thấy chi không? - Ông nội về đấy, chắc lúc đốt đồ ông nội quên dốt thứ gì ổng hay dùng rồi (trả lời ác vãi) 2 ông này kéo chăn trùm kín, đến sáng sớm thì lấy cớ về đi làm mà ôm đồ về nhà luôn. Sau đó bà nội em dọn tủ thì phát hiện là còn 1 cộc bao ni lông vs cái dù đen cầm chung khi mặc áo dài của ông còn trong đó, vs cả 3tr đồng quấn cẩn thận trong bao ni lông cất nữa.. Thường theo thông lệ thì sáng nào anh T1 con bác 3 em bán cf sát bên nhà cũng làm nhiệm vụ làm mang 1 ly cf sang cúng ông nội. Sáng nay cũng như thế, anh T1 bưng cf qua, thắp hương. Lúc định quay lưng đi thì cái quẹt gas trên bàn thời bên cạnh gói thuốc rê nó quay như chóng chóng luôn, quay nhanh và đều như có người quay ấy ạ. Anh T1 này sợ quá bỏ chạy luôn hét toáng lên, bà nội em lên nghe kể lại thì bảo "do mời cf mà k thắp thuốc ông hút nên ông nhắc cho nhớ chứ có gì đâu mà sợ" Thường thì sau đám ông các ngày như làm tuần 7~14~21~49~100 ngày và giáp năm. Giỗ đầu đều làm buổi sáng cúng vào tầm hơn 11h trưa, nhưng năm đó do nhà đều bận sáng nên chuyển qua 3 giờ chiều. Hôm đó 11h là em về nhà nội trước rồi, đang ngồi chơi với bà nội thì em nghe tiếng lục đục chén đĩa dưới bếp, em nghe lâu lắm, tầm 15p sau em mới sinh nghi bất thường hỏi bà nội là có nghe thấy cái gì không. Bà nội em lúc này mới để ý cũng nghe y như em nên nói: - Ông nội mi đó chứ ai Rồi bà quay vô bếp nói lớn: - Mấy đứa ngày ni bận, chiều mới làm cơm 'quẩy' chứ có quên đâu, ông về rồi thì lên đây ngồi chơi chứ lục soạn chi chén bát dưới nớ. Bà nội nói xong thì k nghe thấy tiếng lục đục đó nữa, còn em thì chuyển qua trạng tháu lạnh sống lưng, tóc gáy dựng lên, da gà thì nổi cục cục (lúc này em còn sợ ma cực độ lắm, đến năm em 18t mới hết sợ) em đứng lên cắm đầu đi ra cổng k nói tiếng nào luôn, đợi đến lúc có đông người về mới dám mò mặt vô nhà lại.. Nói về vấn đề đồ đạc người chết thì em có chuyện này ạ. Con bạn em có 1 thằng bạn, thằng này mua 1 cái xe cũ k rõ tung tích giá rẻ, sau khi mua về đi tầm 2 tháng thì nó phát hiện cứ nó đi xe đó thì kiểu gì cũng ôm đường hoặc bị người khác gạt té, nó về nói nhà nó thì ai cũng bảo do nó đi ẩu mà còn đổ thừa lung tung. Hôm đó do nó cứ khăn khăn cái xe có chuyện lạ nên thằng bạn nó bảo đưa đi thử, thằng này chạy xe ra tầm 100m thì ôm đường cmnl. Tối hôm đó về, thằng này dắt xe vô nhà rồi mới đi vô phòng ngủ, tới khuya thì nó nhớ là còn để quên điện thoại nên ra ngược lại lấy thì nó thấy có đứa con gái ngòi trên cái xe nó, thằng này cứ tưởng là con em gái mình nên quát: 'giờ ni k ngủ còn ngồi đó chi' con bé này k nói gì nên nó cũng đi vô phòng ngủ luôn. Sáng mai dậy nó thấy con em gái thì hỏi: - Đêm qua khuya rồi mà mi ra chỗ xe tao ngồi chi á? - Đâu có đêm qua e ngủ sớm mà, có ra xe anh làm chi – con em trả lời Biết là có chuyện lạ nhưng nói lại sợ k ai tin nên nó tiếp tục im lặng, đến tối lại khi tắt điện xong nó nhìn ra phòng khách thì lại thấy y chang cảnh tượng hôm qua. Biết là cái xe này thực sự k ổn rồi nên nó quyết định từ nay k cho xe vào nhà nữa. Tối hôm sau đó nữa, nó đi xe về thì để xe ngay cạnh cửa sổ ngoài nhà. Ôm mềm gối ra bên cửa sổ giữ xe, đến nữa đêm thì nó thấy đứa con gái đó thò tay qua cửa sổ và bóp cổ nó luôn miệng nói là 'đồ của tao ai cho mày dùng'. Thằng này la hét om sòm, ba má nó chạy ra thì thấy nó nằm bên cửa sổ, tự tay bóp cổ mình rồi la hét kêu cứu, phải mất 1 lúc tát nó rồi mới gỡ tay nó ra được. Sau đó nhà này điều tra ra thì phát hiện xe này của con bé đó bị tai nạn giao thông chết, nhà nó bảo nó chết rồi nên bán rẻ cái xe đi chứ k biết gì cả. Thằng này sợ quá về bán cái xe ngay và luôn, rồi đi cúng cho con này khỏi theo nó nữa. Thầy cúng cho nó xong thì nói là xe bán đi rồi nó k theo nữa đâu, nhưng vong này giữ của lắm, xe này từ nay về sau chắc chắn k ai đụng vào được. Năm em học lớp 10 thì nhà em bắt đầu có biến ạ, đủ thứ chuyện xảy ra mà khởi đầu và nguồn gốc là từ chuyện ba em nhặt trúng 'phong long tử' ạ. NOTE: Ở đây em xin đề cập đến cái 'phong long tử' (plt) này cho 1 số thím còn lơ mơ về cái này. Plt này thực ra là gì, nó là 1 cái bào thai bị phá đi hoặc bị sảy ấy ạ. Cái plt này rất phức tạp, dính líu tới nó thì bởi vì các trường hợp sau: 1. Thấy cái bào thai bị phá bỏ đó (cái thứ này là nặng nhất) 2. Chở người vừa phá bỏ hoặc sảy bào thai. 3. Bị người vừa phá bỏ hoặc sảy thai vào nhà khi người này chưa qua ba tháng 10 ngày. Không phải mê tín nhưng sống ai cũng có 1 cái đức tin, và trong truyện em sẽ cố nêu tất cả những điều kiên kị mà mình đã từng trải qua để các thím tránh đi được phần nào hay phần đó. Không dưng gì ngoài tiệm thuốc bắc lại bán thuốc xông phong long và bà đẻ đi từ bệnh viện về phải bán gạo, vứt trầu ngã 3 và bước qua lửa trước khi vào nhà. Nhà thím nào có treo nhánh xương rồng 3 cạnh trước nhà thì biết, bà nào hay ông chồng bà nào vừa sảy thai hay phá bỏ xong vào nhà thì nhánh xương rồng đang tươi tốt héo queo trong vòng 3 ngày sau đó liền. Lúc đó xác định là nhà đã mắc plt nhá. Bị mắc cái này thì ngũ tự gia đường nhà các thím sẽ bị dơ uế, thần bổn mạng tiên sư nhà các thím sẽ thấy thế mà k ở nữa mà vắng măt, khi đó thì trong nhà xử ra đủ chuyện, lục đục, tai họa nói chung là đủ chuyện rắc rối, k may (mới gần đây vài tháng nhà em xây nhà lại đem vứt nhánh xương rồng đi quên treo lại nên bị mắc plt mà không biết nên ba em đi làm bị gãy tay luôn, lúc biết ra thì đã xãy ra bao nhiêu là chuyện). Bị cái này thì cách duy nhất là xông cho nó đi. Ra tiệm thuốc bắc mua 20k thuốc xông, về đổ ướt bột, 7 loại gai + nhúm chổi cùn vào đốt lên, xông khói hết nhà (khuyên là lễ mễ người ta bày thế nhưng nhà bác nào đang làm ăn thì đừng cho chổi cùn vs ớt vào nó quét hết lộc làm ăn đi đấy ạ), xông xong thì xách nó ra ngã 3 vứt, vứt xong k quay đầu lại mà đi thẳng luôn, về đường khác càng tốt, chứ k nó đi theo về lại đấy ợ. Bởi thế em là em gét cay gét đắng cái bọn phá thai với lại sảy thai mà lại mang đi khắp nhà này nhà khác cho nhẹ cái thân nó còn nhà họ thì họ chịu. Ba em năm đó đi làm thì dính trap cái trường hợp đầu tiên mà e nêu ở trên. Ba em làm ở HK (từ năm 2005 ba e k làm ở công ty gần nhà mà chuyển về HK) khu vực này nằm giữa khu cn HK, trường BK, KTKH, SP.. nói chung là đông dân, cả sinh viên rồi công nhân nhập cư. Bỏ mẹ nó, ếu biết bà nào phá thai xong và đem vứt ngay trước cổng công ty ạ. Ba em thì lúc này định về rồi, xong lại quay lại lấy đồ để quên, quay ra lại thì thấy cái bọc gì đó quấn vải đặt chỗ ba hay để xe, ba em tưởng đồ của chú nào nên mở ra xem (quá tò mò) mở ra thì ôi thôi luôn thấy phát sợ quá bỏ vô trong công ty thì gặp ông giám đốc rồi mà măt xanh lét không nói được lời nào. Mấy ông cùng làm thấy ba thế thì phán câu: - Ổng bị mất đồ chi mà ổng nói không ra tiếng luôn kìa - Mất còn đỡ, lượm được, được, được.. cái cái.. ghê lắm.. mmmm (vẫn lắp bắp k ra tiếng) Mấy ông này chạy ra xem thì thấy cũng phát hoảng, xong thì ba em cùng mấy ông này lo mai táng cho nó ở trên nghĩa địa HS luôn. Ba em thì kĩ lắm, sau khi mai táng xong trong chiều hôm đó thì gọi về bảo mẹ chuẩn bị đồ xông đi. Lại còn phải đi 7 hàng chợ (qua 7 gian hàng ở chợ để nó thấy xa mà k theo mình) thế mà cái trường hợp 1 này thì nó độc vô cùng mấy thím ợ, gặp nó thì xác định nghèo đói, mạt hạn, xui xẻo 3 năm, sau 3 năm đó mới trở lại bình thường được thật. Ngay sau đó tầm 1 tháng thì nhà em lắm biến cố ồ ập. Năm đó em học lớp 10, mẹ em bổng nhiên bệnh trở nặng rồi nhập viện 1 tháng, lúc đưa xuống bệnh viện quận nó siêu âm kiểu gì bảo mẹ em bị khối u nặng lắm nên phải chuyển xuống bệnh viện thành phố (BV ĐKĐN), chuyển xuống bệnh viện thành phố thì kết quả xét nghiệm chỉ là bị ứ nước ở trong nguời, may sao bệnh của mẹ cũng khỏi rồi xuất viện. Mẹ em xuất viện 1 tháng thì 3 chị em em với con cháu gái cùng nhà bị sốt xuất huyết 4 đứa 1 lần, vậy là ba em và mẹ em là 1 người vừa xuất viện phải đi nuôi 4 người sốt xuất huyết, k làm ăn buôn bán được gì sất. Bắt đầu từ dạo đó thì nhà em làm ăn sa sút, buôn bán nhưng trệ, bao nhiêu của cải ra đi hết vì mẹ em đau ốm thường xuyên. Mẹ e đau bệnh rất nặng, có hôm sốt cao cả đêm, em cứ nằm bên mẹ khóc suốt, còn mẹ em thì nhìn lên trần nhà lẩm bẩm: - Lạy cô bác cho con sống thêm vài năm nữa thôi, hồi nào con út nó hết đi học con chết mới yên lòng chứ bây giờ nó còn khờ dại lắm. Cái khoảng thời gian đằng đẳng đó trôi qua, đến năm em vào học lớp 12, (tức là còn vài tháng nữa là sắp hết kì hạn 3 năm phong long tử ạ). Nhà em có thờ 1 cái trang thờ nhỏ bên cạnh cái trang thờ ngũ tự gia đường, cái trang đó thờ bà chúa tiên, bà này độ mạng cho mẹ em, em nhớ lúc đó là chạng vạng 6h tối thì nghe có tiếng đổ vở rầm rầm trên gác thờ, dây điện từ bàn thờ đứt chớp sáng tóe khói. Em vs ba em chạy lên thì thấy cảnh tượng k tin vào mắt mình, nguyên cái trang thờ đổ vỡ sạch, từ lọ hoa, chân đèn, bát hương, còn mỗi cái hình là k vỡ thôi. Mẹ em thì sắc mặt nhạt hẳn đi. Từ dạo đó mẹ em có nhiều biểu hiện lạ lắm, mẹ k cho chị em em hay ba đi coi thầy xem trong nhà có chuyện gì k nữa, chị e lén đi coi thì xốc ra 1 quẻ đại tang, nhưng sợ quá về k nói ra, không khí gia đình em lúc này nặng nề lắm, phần thì hoang mang lo sợ, phần thì kinh tế trong nhà đi xuống, của cải cứ đội nón ra đi. 1 tuần sau đó mẹ em phát sốt liên tục vào đêm, mẹ còn hay dặn ba em lỡ mẹ có đi trước thì nhớ lo lắng cho em học, rồi dặn em đủ chuyện, phải biết lo cho bản thân, hôm đó bạn mẹ mời đám cưới con bà ấy, mẹ em đi dự đám cưới gặp bạn bè nghe bảo mẹ nói nhiều chuyện lắm, ngay tối hôm đó thì mẹ em đổ bệnh. Ngày mẹ em đi viện đợt này cũng trùng khớp vs ngày cách đó 2 năm mẹ em đi viện lần đầu tiên ấy ạ.. Trước khi đi mẹ cứ dặn đi dặn lại ở nhà phải thỉnh 'mẹ quan thế âm' về thờ. Chị em em ở nhà làm theo, mẹ em nằm viện được 15 ngày thì bắt đầu trở sắc, em nhớ mẹ em lúc đó mẹ em nhìn nhợt nhạt lắm (sau này em ms biết người chết thường đổi sắc trước đó vài ngày, giờ nhìn ai sắp chết em biết ngay), em xuống trực bệnh viện thì mẹ em nhiều lúc mê man đến mức gọi kiểu gì cũng k mở mắt, mà tim vẫn bình thường, nhiều lúc mẹ em nằm quay vào tường rồi nói với cái bóng của mình: - Lại đến rủ đi à? Đi đâu? Chỗ hôm qua ấy hả? Thôi để khi khác đi, bây giờ mệt lắm.. Em ngồi quan sát thì nghe thế em cũng sợ lắm em gọi giật: - Me, nói chuyện vs ai đấy? Con ở đây mà. Mẹ em nhìn em k nói gì rồi nhắm mắt vờ ngủ, em quay đi thì mở mắt ra nhìn em, đấy là biểu hiện của người sắp chết nhưng lúc đó em ngu lắm không biết gì cả.. Đến ngày thứ 19 kể từ ngày mẹ nhập viện, (19 tháng 7) âm đấy ạ (năm ấy nhuần), trưa đó em đi học về, mưa to lắm, chị em kêu em vào bảo em bình tĩnh rồi chị nói cái này. Chị bảo sáng nay bác sĩ gọi tao lên nói bệnh mẹ trở nặng k nguyên do, mẹ k còn sống quá 2 tháng nữa.. nghe tới đây 2 chị em ôm nhau khóc, mẹ em còn trẻ quá mà mới 49t mà sao lại bỏ chị em em đi được.. tầm 3h chiều hôm đó trời đổ mưa to, mẹ em phải đưa xuống phòng hồi sức cấp cứu.. co cháu em phải đi cấp cứu vì viêm dạ dày cấp tính luôn.. cảnh tượng nhà em vô cùng náo loạn.. * * * 8h tối ba bảo em về nhà vì con cháu xuất viện không ai trông với không bỏ nhà không được. Em lúc đó học 12 mà còn ngu lắm ợ, 9h tối k biết ba báo gì mà nhà nội em lên, rồi hàng xóm nữa, qua nhà em bê dọn hết đồ đạc đi, chuẩn bị đèn dầu, buộc chân giường các kiểu nữa, em hét lên: - Mấy người đem đồ nhà tôi đi đâu - Dọn nhà cho mẹ con về nghỉ ngơi thôi k có gì đâu con Nghe từ 'về' là em thấy hết hi vọng rồi, từ đó em ngồi thẩn thơ như người mất hồn luôn, kệ ai làm gì làm.. 3h sáng, ba em báo mẹ sắp về nhà, trời mưa to tầm tả, khúc nhà em lại đang làm đường nên xe 115 không vào được, phải khiêng cán bộ vào xa tầm 700m.. ba em nói lúc trên đường về mẹ em xuôi tay lạnh ngắt rồi, nhưng về đến nhà ba em bảo cho mẹ em nằm xoay đầu vô, rồi ba em nói: - Anh đưa em về tới nhà rồi, con nó nhớ em lắm, em nhìn con lần cuối đi. Dứt câu mẹ em mở mắt ra nhìn chị 2 (chị 3 em nó xỉu luôn ở phòng hồi sức lúc bác sĩ bảo đưa mẹ em về rồi) rồi mẹ nhìn con cháu em, nhìn ba em rồi nhìn em, nước mắt chảy, mẹ nhìn xung quanh nhà 1 lượt rồi nhắm mắt, lúc đó là hơn 5h sáng.. Đám tang mẹ em diễn ra bình thường cho đến chiều hôm chôn cất xong thì em bắt đầu sống trong nhà có tồn tại 1 người cõi âm, người đó là mẹ em, và em k cho phép mình được sợ ma nữa.. Mẹ em trong vòng 49 ngày sau khi chôn cất thì hầu như lúc nào cũng có mặt ở nhà. Chiều hôm vừa chôn xong, cô bên nhà thấy nhà em ai cũng tiều tụy rồi vì 2 chị em nó ngất lên ngất xuống mãi, nên qua nấu cơm tối giúp, cô này qua thì bắt chảo lên chiên trứng, cô này lấy đại 1 cái nắp vung trên kệ úp vô cái chảo đó thì lập tức cái nắp vung đúng bộ với cái chảo đó rơi từ trên kệ xuống, cứ nhặt lên treo lại rơi, 3~4 lần thế thì hiểu ra, mặt cô này biến sắc nói: - Em biết rồi, em xin lỗi chị, để em lấy cái đúng bộ của nó em dùng. Rồi có cô đó gần nhà em, sau đám tang vài ngày cô này hay đi nói với người khác là mẹ em mất rồi các kiểu nên đêm đó mơ thấy mẹ em về, mẹ em mặc đồ bà ba, tóc xõa, bình thường mẹ em búi tóc cao, nhưng hôm nhâp quan thị chị em chải tóc mẹ xõa ra, để sang 1 bên ợ. Cô này thấy mẹ em về, mẹ thấy cô này mẹ em quát: - Ai nói tao chết? Ai dám nói tao chết, tao còn làm ăn để nuôi con tao mà đứa nào nói tao chết. Cô này sợ quá, hôm sau xuống nhà em thắp hương rồi xin lỗi mẹ em đủ điều.. Rồi hôm làm tuần 21 ngày mẹ em, vì nhà em quan hệ rộng nên người ta tới cúng đông lắm, trái cây vs bánh rất nhiều. Bên cạnh nhà em là nhà của 1 bà có có con xa với nhà ngoại em, mẹ em hay gọi là dì. Ở phía sau nhà có 1 khoảng nhỏ chừa ra để 2 nhà có thế đưa đồ qua lại hay gọi nhau cho nhanh lúc cần các kiểu. Đêm đó tầm 2h bà này dậy đi wc thì nghe tiếng mẹ em gọi ngay chỗ khoảng nhỏ thông giữa 2 nhà ý ạ, quay lại thì thấy mẹ em (bà này lúc này bảo là k hiểu sao trong đầu k hề nhớ là mẹ em đã chết rồi), mẹ em cầm mớ trái cây đưa bà bảo: - Dì cầm trái cây về cho mấy đứa nhỏ ăn nè, nhà con nhiều lắm. Bà này đưa tay cầm thì mẹ em biến mất, lúc này sực nhớ ra, biết mình mới gặp cái gì nên bà này sợ quá đi thẳng vô nhà gọi ông chồng dậy luôn. Như e đã nói, trong vòng 49 ngày này mẹ em ở nhà k đi đâu cả. Qua 21 ngày, Chị em em định vào Quận 1 lần để cầu mẹ em lên, vì qua 49 ngày thì ma mới nhập phủ k gặp được ạ (cái này em sẽ giải thích kĩ sau), trưa hôm đó 3 chị em ôm gối ra trước bàn thờ ngủ, chị 2 em bảo: - Mình ngủ tới 1h chiều rồi đi vô gặp mẹ. Đang ngủ thì lúc đó tầm 1h kém 15, chị 2 em nghe tiếng ai gọi giục dậy. Chị 2 em thức dậy hỏi 'mi kêu ta à' lúc này thì em vs chị còn lại vẫn ngủ k biết gì cả. Đến lúc vô Quận thì như này ạ. Lúc vào đó thì 2 chị của em vào trước, đến lượt cầu mẹ lên thì 2 chị vào ngồi gần bà Quận, chổ giành cho người nhà nói chuyện, em thì vẫn cứ ngồi ngoài cửa thôi, mục đích là xem mẹ có nhận ra em không (cho đến bây giờ em vẫn k hoàn toàn tin khi đi xem bói, toàn đề phòng, test các kiểu như thế). Mẹ em lên thì chào hỏi các kiểu với 2 chị em, sau đó quay ra chỗ em ngồi nói.. - Răng con thấy mẹ mà con ngồi xa rứa.. Lúc này em mới tin đây là mẹ em, em mới tiến gần lại, hỏi thăm các kiểu, thì mẹ em bảo mẹ k đành đi như thế này, dặn 3 chị em cố gắng sống tốt, với bảo đốt cho mẹ em cái chăn. Em hỏi thế đã gặp bà con họ hàng chưa thì mẹ em bảo là mới xuống nên chưa đi xa đâu, mới chỉ gặp bà con bên họ nội, với anh trai em, hôm nay anh trai em đi với mẹ về đây. Xong rồi thì mẹ đi, tiếp đến là cầu anh trai em lên. Anh em bảo mẹ xuống đây theo bà tổ cô luôn, ở với anh, ở với bà tổ cô nên thường theo bà đi chùa và nghe kinh nên sẽ sớm dứt được nuối tiếc trần thế thôi, rồi anh em bảo đốt cho nhiều nhiều giấy bạch để anh đi học, cho thêm con ngựa đỏ thì càng tốt.. Sau ngày mẹ em mất thì em suy sụp hoàn toàn, cuộc sống bị đảo lộn tất cả, trước kia mẹ em ở nhà làm hết, cơm nước, áo quần các thứ của em mẹ làm hết, em chỉ việc vác cặp đi học, về ăn cơm, rồi vẽ tranh, ngoài ra k cần đụng chạm việc gì. Mẹ em mất thì ba em rất buồn, ba phải lo toang nhiều hơn, nhà thì vắng vẻ, đi học về k có mẹ, em nấu cơm cúng ngày 3 bữa, cúng xong nằm bên bàn thờ khóc rồi ngủ luôn. Không làm được việc gì khác, mà em là người trong nhà thấy mẹ em nhiều nhất, nhiều hôm em đang khóc ngủ khiếp đi em thấy mẹ em về dọn nhà, rồi mẹ nấu cho em nhiều đồ ăn lắm, xong bảo đống chai lọ sau bếp nhớ dọn đi, để đó bẩn quá. Có hôm em ngủ quên giờ học thì mẹ em gọi em dậy đi học, ba em ngủ quên giờ làm mẹ gọi dậy đi làm, rồi về nhắc nhớ đi đám giỗ Cô 5 bên nhà nội các kiểu. Còn chén ăn cơm mà tối ăn xong k rửa thì xác định đêm đó nằm nghe như có người rửa chén cả đêm, quần áo ngâm k giặt phơi lên cũng thế, ba em bảo mẹ em k thích như thế nên thấy thế mẹ em làm đấy, nên lần sau chú ý k để những việc thế xảy ra. Hôm đó là đám 49 ngày mẹ em, ba em nói đám làm lớn 1 tý để tạ ơn những người tới giúp mình hôm đám tang luôn, nên chị em em đêm đó dọn đồ, lo chén bát, gọt củ quả chuẩn bị cho ngày mai rất khuya, em với chị làm mệt quá, lăn ra đất ngủ luôn, đang ngủ thì mẹ em gọi: 'vô trong ngủ để muỗi cắn con', em cảm nhận được mẹ em đập đập vào chân em nữa cơ các thím ạ, chị em nằm cạnh cũng y như vậy. Chị em thức dậy bảo: - Mẹ mới gọi tao đấy! Hôm đó ba em ngồi trước bàn thờ và nói luôn là đợi 1 thời gian nữa ba em sửa nhà và phá cái quán trước nhà đi, nhà e trước bán tạp hóa nên có cái quán trước nhà, mẹ em mất k ai bán nên đóng cửa, thành ra cái nhà nó âm u tối om ấy ạ, ba nói xong thì đêm đó ba mơ thấy mẹ về, mẹ bảo: - Sao anh phá cái quán đi, đêm nào em cũng về quét dọn mà. - Em có bán nữa đâu, anh phá đi cho thoáng nhà chứ. - Thì để con nó bán chứ. - Con nó có công việc của nó, còn con út nó đang đi học, k lẽ nó học xong k thi đại học mà về bán quán à. - Ừ thế thôi cũng được.. Mẹ em đồng ý thế nhưng còn tiếc lắm ạ, sau này em cứ mơ thấy em với chị 2 em mở quán bán lại hoài Cho đến khi nhà em làm lại nhà thì mới hết mơ thấy như thế, nhưng cách đây tầm hơn 1 năm, em mơ thấy mẹ em về, mẹ em nói giờ mẹ ổn định rồi em bán bún với cả bán nhậu như khi xưa, có thuê người làm nữa.. Sắp tới là giỗ mẹ em đấy ạ, không biết có được gặp mẹ k nữa. Em thì bình thường rằm hay m1 vẫn cảm nhận được là mẹ em về. Em cảm nhận được mẹ em đi lại trong nhà với thi thoảng thấy cái bóng thoáng qua nữa, nhưng giờ em k sợ nữa, chứ như mấy năm trước chắc em chết luôn quá. Về phần công ty ba em thì từ dạo xuất hiện cái thứ ppt kia thì cũng không được yên ổn, tối tối thường hay có 1 chú ở lại đó gác đêm, giữ tài sản cho công ty, bình thường thì không sao, nhưng từ dạo đó cứ tầm đêm qua 12h thì lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc, mà âm thanh phát ra đúng ngay cái chỗ nhặt được ấy ạ, cứ chú này mở cửa ra xem thì k thấy k nghe gì nhưng đóng cửa lại thì xác định là có tiếng khóc mãi, công ty thì hay xảy ra tai nạn khi làm việc lắm ạ, còn mấy ông mà cùng đi chôn cất cùng thì ông thì vợ đau, ông thì con đau, không thì bản thân đau ốm liên miên, vậy mới biết cái plt này nó kinh khủng như nào. Gần nhà e có 2 ông cũng nhặt được y chang ba em, rồi về vợ 2 ông ấy cũng qua đời cách đây không lâu.. Không biết là do trùng hợp hay cái plt này nếu ai thấy được nó đầu tiên thì sẽ như vậy, nói chung là nó đa dạng về hậu quả, nhưng nhìn chung thì vẫn là xui ạ. Gần nhà em có ông này, gần bằng tuổi ba em (ổng kêu ba em là anh thì em đoán cũng tầm tuổi vậy) nghe đâu ngày xưa có yêu 1 cô kia, rồi mang thai, nhưng nhà cô này nghèo, nên bà mẹ anh này quyết không cho lấy nhau mà bắt về cưới 1 cô vợ khác, ngày cưới của anh này, cô người yêu cũ đem nạo bỏ đứa con bỏ vào trong cái hũ sành rồi viết lên đó mấy dòng 'ngày vui của bố, ngày chết của con, ngày buồn của mẹ' rồi mang tới sân nhà ông này để. Phát hiện ra thì phía bên nhà cô dâu sợ quá, dẫn con về luôn, bà mẹ ông này thì cũng sợ, lập bát hương thờ đứa trẻ này, nhưng từ dạo đó trở đi, mặc dù nhà rất giàu nhưng ông này cố mấy cũng không thể có vợ được, ông này lại là con độc tự của dòng họ này.. Ba em nói cách đây không lâu, có gia đình nọ tự nhận là bên nội của đứa bé mà hôm đó ba nhặt được, lên xin công ty chỉ chỗ chôn cất để họ lo hương khói, vì nghe đâu nó cứ về gọi ba nó mãi.. Như đã hứa, phần này em sẽ nói về nghi thức và giải thích cho các bác hiểu cũng như 1 số bác nhà có bàn thờ linh hiểu về nghi thức cúng bái để tránh những sai phạm đáng tiếc nhé. Về nghi thức cúng cơm: Tùy theo từng gia đình có người thân sau khi mất họ sẽ cúng cơm ngày ba bữa trên bàn thờ linh mới ạ (chưa mãn tang thì còn gọi là linh mới), có nhà thì 14 ngày, nhà 21 ngày, nhà 49 ngày, nhà 100 ngày mới hết cúng cơm.. Nhưng nhìn chung cúng cơm tới 49 ngày là tốt nhất, bởi vì sao? Trong vòng 49 ngày sau khi chết đi, người chết sẽ k đi đâu cả, chỉ ở trong nhà người đó thôi (những người mang về nhà rồi mới tắt thở chứ còn chết đường chết chợ thì không nói đến ạ) trong vòng 49 ngày ngày người ta chưa nhập phủ, với nhất là những người còn nuối tiếc trần thế thì họ quyết định không đi đâu. - Cơm cúng: Cơm cúng cho linh mới thì thường là 1 chén cơm in, 2 chén cơm sớt (là bới 2/3 chén thôi ấy ạ). Chén cơm in thì cắm cho nó đôi đũa, 2 chén cơm sớt thì đặt 2 bên chén cơm in, mỗi chén chỉ đặt 1 chiếc đũa thôi. Bởi vì sao chỉ đặt 1 chiếc đũa cho 2 chén cơm này? Vì khi là ma mới, không cần biết đã nhập phủ hay chưa, linh mới sẽ bị 2 binh âm quản thúc, linh mới đi đâu 2 người này sẽ đi theo (2 người này thực ra nói dễ kiểu là người dẫn đường ạ) vì từ thế giới âm muốn sang được thế giới dương thì phải qua hơn 12 cửa, người mới xuống cõi âm sẽ không biết đường nên cần 2 binh này dẫn đường. 2 chén cơm sớt này là phần của 2 người này, mỗi chén chỉ để 1 chiếc đũa thôi cho họ ăn cho lâu, chứ cơm sớt đã ýt hơn cơm in mà để nguyên đôi đũa 2 binh này ăn xong trước thì nó dắt người thân nhà các bác đi liền thành ra ăn không kịp lại tội.. Cái này thường là qua 49 ngày rồi hay gặp lắm ạ. Lúc em còn cúng cơm mẹ em, lúc qua 49 ngày rồi (nhà em cúng cơm tới 100 ngày) mẹ em có về bảo, bữa nay cúng cơm mẹ nhớ pha nước sớm sớm vì có người quản thúc rồi, ăn xong đợi lâu k có nước là không kịp uống nước phải đi.. - Nước cúng: Trước khi bưng cơm lên cúng thì nên đặt trước 1 li nước trong như là lễ, để báo là mình sắp cúng cơm cho người ta biết mà về cho kịp lúc mình bắt đầu thắp hương, nước này lưu ý là nước lã, không bao giơ là nước đun sôi để nguội hay nước gì khác nhé. Bưng cơm cúng lên thì thắp hương. Sau khi được nửa tuần hương thì điểm trà nữa li, được 2/3 hương thì điểm lần nữa cho đầy li. Riêng trà cúng bàn linh, bác này trẻ trẻ nhỏ tuổi dưới 40 thì đừng có uống nhé, tóc bạc sớm thì lại tội.. Nghi thức trên chỉ dùng cho linh mới (chưa mãn tang) còn sau khi hết linh mới thì chứ bới 4 hoặc 8 chén cơm sớt, và để 4 hoặc 8 đôi đũa tương ứng là được. Một số lưu ý nữa là cúng cơm bàn linh mới không bao giờ được cúng: Bánh tráng nhá, tránh những thứ dajng sợi như mì bún luôn càng tốt.. Cúng xong hết hương thì dọn ngay, đừng để quá lâu, cái này quan niệm là cúng cơm cả ngày thì nhà làm ăn k ra (em thì riêng quả này chưa test, nhưng có kiêng có lành ợ) * * *
Chương 6: Bà tổ cô "Bấm để đọc" Như trước đây em có giải thích trong 1 số post, bà tổ cô ở đây là những cô con gái trong dòng họ, mất từ rất sớm, lúc chưa có chồng, hoặc là mất xuống đó rồi vẫn không có chồng mà cố gắng học phép. Trải qua nhiều đời thì lên làm tổ cô. Bà tổ cô thì hầu như nhà nào cũng có và thường gặp nhất là bà tổ cô tam đợi (3 đời). Năm đó, đúng vào dịp giỗ ông nội em. Lúc đó mẹ em vừa mất được vài tháng thôi ạ, thì trong khoảng thời gian này, thằng P phát hiện nó có khả năng cho vong nhập xác. Thật ra ở đây nói vong thì không chính xác, vì bản thân xác nó là xác 'lớn', sư phụ nó nói xác nó là xác rất lớn, cho nên vong thường và linh mới không thể nhập vào được, chỉ có quận, trạng, thánh, tổ cô.. mới nhập được. Nó được che chở bởi 1 bà tổ cô bên họ nội nhà nó bà này đã lên tiên (nó là con cô em nên họ nội nhà em là ngoại của nó ạ) cho nên ai muốn nhập vào xác nó mà nó chưa được sự đồng ý của nó hay bà này đều không thể chạm vào được. Cúng kính các kiễu xong thì tầm 11h trưa, lúc này mọi người xông xáo đi bày cỗ ra ăn, thì bắt đầu thằng P bày lễ ra và mời bà tổ cô bên họ nhà nó về để xin phép cho các bà bên họ Nguyễn nhà em được về trò chuyện với con cháu. Bà tổ cô bên họ nhà nó vừa thăng thì lập tức có 1 bà tổ cô họ nhà em về, bà này tự xưng là 'tứ đợi' (so với ông nội em là 4 đời còn so vs em là 6 đời) ở chính và cai quản tại cái nhà thờ của ông nội em, mọi chuyện bên nhánh ông nội em do bà này cai quản hết ợ . Bà này lên thì quát tháo (chả là lúc này mấy ông bác đang có ý định bán nhà của ông nội em rồi đem bàn thờ về thờ) bà này bảo: – nhà này là nhà thờ chung, dù thế nào cũng không được bán hay phá bỏ đi, các bà các quận ở đây đông lắm, hôm nay về đây cũng đông, nương tựa đây để giúp đỡ con cháu, thằng nào dám bán đi thì đừng trách ta.. Em nói thật là ông bác 3 em ông này cứ bảo là không tin, không mê tín, ngay cả kêu thầy về tụng kinh ổng cũng không cho, nên khi thằng P làm thế này ổng cứ bảo là không được làm.. bà tổ cô nói luôn: – Cái xác ta đang tựa đây hôm nay tuy không phải của dòng họ mình nhưng đây là phúc mấy đời tổ tông tạo ra mới có được cơ hội cho các bà về dạy bảo, bày vẻ cho con cháu làm ăn, cho nên tao cấm đứa nào dám phá hoại hay cấm đoán, đứa nào cãi lệnh tao cho đi theo tao ngay. Nói tới đây thì mấy ông trong nhà đều xanh mặt, không dám cãi gì thêm. Lúc này thì ba em mới đi làm về ạ, ba em hôm đó bận buổi sáng nên tới trưa mới về được. Ba về nghe em nói thì rửa tay chân, mặt mũi sạch sẽ lên đứng bên cạnh nghe. Bà này đang nói thì liếc nhìn ba em: – Răng giờ này mới về – dạ, hôm nay con đi làm, bận quá, giờ mới xong việc về được. – Công ăn việc làm bây quan trọng hơn chuyện cúng bái ông bà đúng không? – dạ con biết con sai, bà đừng trách tội, vợ con chết, con còn phải lo làm nuôi con nhỏ nữa. – Sống khổ quá thôi rứa ta đem đi theo với ta luôn hĩ? – dạ thôi, con còn nuôi con con nữa, bà đem con theo con con ai nuôi – ba em hốt hoảng. Bà này cười, rồi quay lại nhìn em với chị em. Em với chị em vẫn ngồi hóng ngay bên cạnh lúc bắt đầu tới giờ. Ba em tiếp lời: – bà ơi, thế hôm nay vợ con có về đây không. Bà này nhìn quanh 1 lượt rồi nói: – không thấy vợ mi đâu cả. Rồi hướng mắt ra sân, phía cổng nhìn 1 hồi lâu rồi quay vào nó: – nó về nhưng đứng sáng giờ ngoài đường, không vô nhà được, nãy đứa nào cúng đất xin cho người nhà vô sao k đọc tên nó, nó là ma mới, thần đất nhà này chưa biết mặt nên cúng không kêu tên nó k được vào. Em ngồi bên cạnh nghe đến đây thì nước mắt trào luôn, ra sáng giờ mẹ em về đây, vậy mà đứng ngoài đường không vào được. Bà này thấy thế ôm em rồi bảo: – thôi cháu nín đi, ta thương đứa cháu ta lắm, mất mẹ quá sớm, cháu mà khóc làm ta khóc theo đây này, cháu làm ta phải khóc là k được đâu nghe chưa. Nói rồi bà lấy tay lau nước mắt trên gương mặt thằng P (lúc này là mặt bà) lúc này cũng nước mắt 2 hàng, rồi quay ra cổng hét 1 tràng tiếng Phạn hay tiếng Miên gì đấy, ý nói binh cho mẹ em vào . Rồi bà lấy 1 tờ giấy bạch, ghi cho em, chị em và ba em mỗi người 1 cái bùa rồi gấp vuông vắng, xịt lên 1 tý nước hoa bảo là cầm theo người làm bùa bình an. Rồi tiếp đến bà nhìn qua phía con bé út nhà cô 6 em (con này học lớp 10 hay 11 gì đấy), bà bảo: – con kia, mày về không được xách xe máy chạy lung tung nữa nghe không, mày có biết cái đập nước gần nhà mày bao nhiêu vong ác nó ở đó đợi mày qua để xô không? Mấy lần trước ta không ra tay kịp là mày chết với tụi nó rồi. Con bé này im bặt còn mặt cô 6 em thì biến sắc, bà bảo con bé lại gần, rồi bảo nó cuối xuống, bà lấy 3 cây hương soi lên đỉnh đầu nó rồi quát: – học hành thì không lo, lo yêu đương nhăn nhít, tao mà về không bỏ hết đi là tự tao ra tay đừng có trách. Rồi bà cũng viết cho nó 1 lá bùa bảo đem về bỏ dưới gối ngủ để tránh những điều không hay khi ngủ, vì nghe đâu con này ngủ hay mơ thấy bậy bạ lắm. Rồi bà dặn dò con cháu 1 số đều rồi thăng vì đã hết giờ, riêng cái vấn đề giờ giấc thì dường như thế giới của họ nghiêm túc hơn trên trần thế chúng ta rất nhiều, dù cho có là ai, có lớn đến bao nhiêu nhưng khi 'về' cũng phải tuân theo qui định chặt chẽ, phải viết lệnh trình trước khi nói chuyện và tuân theo giờ giấc trong lệnh trình. Lúc bà đi, thằng P trở lại bình thường, nó hỏi: – Nãy ai về thế? – Bà tổ cô của ông nội thờ – cô 10 em tức là mẹ nó trả lời. – Thế bả có cho số không? (số đề ý ạ) – Bả về la chuyện nhà cửa đất đai um, số đâu mà số. Thằng P tiếp lời – con cầu bà khác bà sau nay hiền, nhớ bả về nó cho cái 'xác' này cái lộc nghe. Nói xong nó thắp 3 cây hương mới, miệng lẩm nhẩm xin cho người khác về. Nó đọc xong thì lập tức 10s sau, mặt nó đổi sắc, nhìn mọi người với ánh mắt khác, lần này là 1 bà khác của nhà em, cũng bà tổ cô. Mọi người chấp tay lạy: 'con chào bà' Bà này tươi cười chào lại: – bà chào các con – Chẳng hay bà là ai? Xưng danh để bọn con được biết. – Ta là bà tổ cô của họ mình, ở chung với bà khi nãy về đấy, họ mình nhiều bà tổ cô lắm, chiều nay bây có ngồi hết chiều cũng không về hết xuể, nên bậc cao như ta mới được về, còn các bà khác cũng thương nhớ con cháu lắm, nhưng chắc hẹn dịp khác. Bà này lên thì cho lộc đa số con cháu, ai có nhu cầu xin bùa hộ thân, lộc làm ăn, hay bất kì bùa may mắn, bùa sức khỏe gì bà cũng viết cho. Nói chung bà thứ 2 này chỉ cho bùa là chủ yếu. Lúc bà đi bà còn náng viết thêm 1 lá bùa, dặn cô 10 đưa lại cho thằng P, bảo là lộc dành riêng cho nó, rồi thăng. Thằng P lại quay về trạng thái bình thường, nó tá hỏa khi thấy trên tay nó kẹp 1 lần 3 điếu thuốc. – Cái gì, bà này hút thế này luôn á. – Hút thế nhằm nhò gì, uống hết cả chai rượu gạo rồi, bộ mày không có cảm giác gì hả? Thằng P này bình thường k hút thuốc, uống rượu rất kém, vạy mà từ nãy giờ chưa được nữa tiếng bà nhập vào nó, nó hút tổng cộng 9 điếu thuốc (1 lần hút của các bà là kẹp 3 điếu hút ), uống nguyên chai rượu nhưng giờ không hề có cảm giác gì @@. Em xin nói luôn về lẽ biện bày khi thằng P cầu các bà lên ạ, 1 khay nhựa lớn đặt trên bàn, có 1 tập giấy bạch để viết bùa, hoặc lệnh trình, 1 bút lông dầu màu đỏ, 1 chai nước hoa, 3 li rượu, 1 chai rượu lớn, 1 bó hương thắp sẵn 3 cây, thuốc lá và cái hộp quẹt, 1 đĩa trầu lớn. Khi 1 bà hay bất kể 1 người nào đó lên, việc đầu tiên là viết 2~3 tờ lệnh trình, 1 trình lên chỗ bát hương, 1 bảo 'tấu' (tức là đem ra cổng đốt đấy ạ). Những lúc này thì người làm xác cần 1 người hầu (gọi dễ hiểu là hầu đồng), lúc ở nhà nội em thì thường là má nó hầu, còn trước giờ có 1 lần ngồi ở nhà em cầu lên thì em hầu ^^ vì những lần ở nhà nội cũng được phụ ýt nhiều nên cũng biết . Lúc cho bùa, lệnh thì viết bằng bút lông trên giấy bạch, viết xong gấp vuông, xịt lên 1 tý nước hoa rồi lấy 3 cây hương làm phép, lúc bà bảo thắp hương thì 3 cây, rót rượu thì 3 ly, thắp thuốc thì 3~5 điếu, tùy bà yêu cầu. Nhớ năm đầu tiên đó em ngồi đơm ngay bên bà, ai thay phiên đi ăn cơm hay đi đâu đi, em cứ ngồi bên đơm nên bà nào lên cũng thương lắm, bà cứ hút xong 2/3 điếu thuốc (3 điếu 1 lần) phát cho mỗi đứa ngồi bên cái còn lại bảo lộc hút đi mà em k hút được, đưa ba em hút, ba em hút xong mớ thuốc em đưa hôm đó về ho cả tuần: Rofl: Vậy mà thằng P nó vẫn dững dưng k bị gì.. Chiều hôm đó lên tầm hơn 10 bà, mỗi bà hơn 20p, đến tầm bà thứ 3 thì cho số đề ồ ập, nên con cháu đánh trúng đứa ýt đứa nhiều, nhưng k ai k trúng ). Bà thứ 3 lên bắt đầu xin số, vì lộc, bùa hay dạy dỗ gì mấy bà trước cho hết rồi, mấy bà sau lên đâu có gì cho nữa ngoài số đề Bà đó lên thì bảo: – Chà, mấy bà kia cho lộc hết rồi, chừ bà cho các cháu ýt số, chiều nay đánh cho vui, đánh xong mà trúng lớn, nhớ k được quên bà nghe không . Nhà toàn cháu trai, nghe đã quá 'dạ' cái rõ to liền. Bà lấy 1 tờ giấy bạch bắt đầu ghi. Có chị đó ngồi thấy bà ghi đọc to lên cho mọi người phía sau nghe: – hai tám! Bà này vớ ngay quả táo chọi ngay. – Con kia, ngoài kia bao nhiêu binh, mày hét to thế nó nghe nó giật số 8 bay mất 1 nấc thành số 0 chiều ra số 20 đánh không trúng đừng trách tao nghe không. Nói xong bà vứt tờ giất đó đi ghi lại số khác. Ghi xong mình phải nhanh mắt nhìn và ghi vào bộ nhớ vì bà ghi xong thì vo tròn mảnh giấy bảo đốt ngay.. Ngoài lề tý về cái vụ người cõi âm cho số đề nhé. Ở đây cho số có 2 thể loại, 1 là người có phép cho và 2 là vong thường cho. 1. Trường hợp vong thường cho số thì sẽ cho rừ 1~2 số chứ k có nhiều, người cho số phải nhảy vào lồng cầu lúc quay số ở dương gian thật mà giành số đấy chứ không sướng ích gì đâu ạ, ví dụ như hôm nay họ cho số 03, thì tý chiều nay xổ họ phải nhảy vào lồng cầu giành cho được số 0 và 3. 2. Là người có phép cho, tức là như bà nhà em, bà có phép nên chỉ cần bà viết số ra giấy và 'tấu' đi là ra đúng số như bà đã cho. Nhưng phải hoàn toàn im lặng và bí mật, vì khi binh hoặc vong nghe được, nó giành giật, ví dụ số 28 nó giật 1 nữa thành số 0 thì nó có số 0 sẵn rồi, lúc giành nó chỉ cần giành 1 số nữa thôi cũng có thể cho số cho người thân nó được. Về việc cho số này em có biết 1 câu chuyện như sau. Nhà bà nọ rất nghèo, có thằng con chết trẻ nên bả đi cầu hồn nó lên, bả than là nhà nghèo quá, k có tiền, thằng con thấy thương mẹ nên bảo: – thôi thì con cố cho mẹ con đề nhé, mẹ về đánh, trúng mẹ nhớ sắm cho con bộ áo quần mới. Đêm đó nó về cho mẹ mơ thấy số thật. Cơ mà nhà nghèo, lại sợ trật nên đánh mỗi 20k. Ai nhờ hôm đó về 2 lô. Bà này tiếc, nên đi cầu hồn nó lên lần nữa. Vừa lên thì nó quát: – sao hôm trước mẹ đánh ýt thế. – Mẹ sợ thua với cả tiền đâu đánh nhiều hở con. – Mẹ có biết con giành khổ lắm mới được 2 con giống nhau không. – Mẹ xin lỗi, thôi hôm nay con cho lại đi, mẹ về gom hết vốn đánh 1 lần nữa. – Cho lại sao được, con giành khổ lắm, chui vô cái lồng sắt nó quay, họ đuổi đánh với cả bao nhiêu người chen, con gãy chân luôn, hôm nay đi về bằng 1 chân đây này.. Bà này nghe thế cuối gằm mặt không biết nói gì, thằng con thấy thương mẹ nên tiếp lời. – Thôi nốt hôm nay nữa thôi nhé. Hôm nay con cố, mẹ về kiếm đánh 1 con nhiều vào, mà giờ gần xổ rồi, con về báo mộng k được, nên con ghi luôn cho. Nó cầm cây bút bảo mẹ nó nắm chặt tay lại rồi ngoáy ngoáy vào lòng bàn tay mẹ nó mấy đường. – mẹ nắm chặt vào, chiều nay con cố lần cuối đấy, ra đến chỗ mua hãy mở ra xem, nhanh lên nhé, sắp đến giờ rồi nên con đi cho kịp đây, nhớ đánh nhiều vào đấy, thanh niên to khỏe như con mà đi giành còn khổ lắm, mẹ lại không biết quý.. con đi đây, đi giành k thôi lại k kịp giờ lại mất tiền mẹ.. Em chỉ chỉ chứng kiến được tới đây thôi còn khúc sau bà này trúng k thì em không biết nhóe Lại tiếp tục chuyện các bà tổ cô nhé, dòng họ nhà em trên dưới phải tầm hơn 30 bà như thế, mỗi bà theo 1 thằng cháu trai để phò trợ, cháu trai lo hương khói cho bà thì bà cứu giúp nó qua nạn kiếp và phò trợ nó trong làm ăn, tuy theo tài phép và sự nhanh nhẹn của bà theo mình mà kiếp nạn mình gặp được giảm đi, nhẹ bớt. Nhà nội em thì ông nội em thờ 1 bát hương lớn tất cả các bà, nhiều bà ở đấy, nhiều bà thì theo cháu trai (bác em, ba em, chú em) về ai thờ người nấy. Nhà bác 3 em cũng thờ 1 bà (nhiều đợi thì em không biết tại em không thích bà này lắm), bác 4 thờ 1 bà ba em 1 bà, chú 9 em 1 bà. Hôm đấy thì cầu lên cả 3 bà nói chuyện, đầu tiên là bà nhà bác ba. Bà này lên thì nhìn ban đầu cũng bình thường như mấy bà khác cơ mà nói chuyện 1 chặp em để ý thấy bà chỉ lo mỗi con cháu thờ bà thôi vậy, còn nhà khác bà thờ ơ và dường như có cái gì ganh tị ấy ạ (gọi chính xác là gato luôn ), bà này lên thì bảo bác 3 phải này nọ, sắm đồ thế này, đồ sắm hằng năm ý quá, trầu rượu ýt quá các kiểu.. Chỉ dặn mỗi bác 3 em là nên kiêng này kiên nọ, nên làm như này để buôn may bán đắt, còn các đứa khác đang vác mõ để hỏi han thì phớt lờ, ngay cả 2 người hầu đồng, đốt lệnh, thắp nhang hầu bả về bả cũng coi như không có . Đến lúc dặn xong bác 3 đủ kiểu thì còn dư ýt thời gian, nên ngồi rung đùi nhai trầu, ba em mới hỏi: – bà ơi thế con có 1 đứa con mất rất nhỏ, nó đang mặc áo quận đi học, cũng được vài năm rồi, không biết giờ đã học hành nên gì chưa ạ? Bà này liếc ba em rồi vừa nhai trầu vừa đáp dửng dưng: – Nó học hành có ra cái khỉ gì đâu mà lên với chả nên. – thế ạ.. – ba em nghe xong rất buồn, xụi lơ luôn. Nhà ông bác 3 em cũng có 1 đứa con nhỏ như anh em cơ mà mất lúc lớn hơn 1 tý, cho đi theo bả nhưng ông này tới nay tầm hơn 30t học hành không ra gì suốt ngày theo bác 2 em làm gỗ rồi uống rượu làm bả không tự hào nên dìm lây anh em luôn. Xong vài phút thì bà này cũng thăng, nhường chổ cho bà nhà bác 4. Bà này thì tính thân thiện y chang bà đầu tiên ôm em khóc ấy ạ, không phân biệt nhà ai cả vui vẻ lắm ạ, bác 4 em có 1 chị con gái đã có chồng và có 2 con, 1 anh con trai có vợ sinh được 1 thằng cháu. Bà này lên vui vẻ, cho em lộc nên em rất vui . Bà nhìn cô con dâu nhà bác 4 quát: – này con, chỗ con ở ở đó nhiều vong, âm hồn lang thang lắm, tụi nó cứ để ý thằng con con hoài, chiều chiều chạng vạng con bồng con ra cho ăn trước nhà nó để ý lắm, không có ta đuổi đi là mệt rồi đấy, kì rày không bồng nó ra trước đường nữa nghe không. Nói xong bà bảo thằng cu này yếu bóng vía lắm, âm khí người nó nặng nên bảo đi mua 1 chai nước suối, rồi bà thắp 3 cây nhang, làm phép kèm 2 cái bùa, 1 cái đốt đi, 1 cái bảo đeo vào người làm bùa trấn ma cho nó, còn chai nước thì cứ tối lại mang ra rửa mặt cho nó rồi cho nó ngấp 1 ngụm như thế trong 7 ngày. Còn chị con gái bác 4, chị này đi làm về ngay lúc bà nhà chị này lên nên vào chào, chào được vài câu thì chị này òa khóc vì nhớ đến mẹ chị ấy (đã kể ở chương 2) chị bả: – bà ơi bà coi con sao chứ con đi xem đâu, ai nhìn mặt con cũng bảo con chết sớm giống mẹ con.. – ai nói thế, ai xem con nào. – Thì con đi coi bói đâu họ cũng nói thế, bà coi làm sao chứ con con 2 đứa, con phải sống nuôi tụi nó chứ con chết như mẹ con bỏ chị em nó lại như chị em con ngày xưa thì tội nghiệp lắm bà ơi.. Bà này thở dài, cầm 3 cây hương soi lên trán chị rồi không nói gì, quay lại mâm lễ viết bùa gì đấy, rồi thắp thêm 9 cây hương nữa, làm phép trên đỉnh đầu chị ấy tầm 10p, xong thì bảo: – số con k tới nổi yểu mệnh như k thọ trên 50, ta xem thấy thế nên đã đổi số lại cho con rồi, yên tâm mà làm ăn nuôi cháu ta nhé. Chị này mừng khóc thành tiếng, nước mắt giàng dụa ôm lấy bà. Ở đây hình như con người qua 24t thì không thể đổi số nữa ạ, qua 2 giáp thì hết đổi được, mà bà bảo vấn đề bất khả kháng mới đổi số cho chứ còn cái gì chữa được thì thì cứ cố chữa thôi, đổi số là đổi mệnh trời, thay sổ diêm vương nên việc làm này hơi ngại làm. Ví như số em, trước tay em đường sinh nó ngắn ngủn ấy ạ, lại mờ nữa, mờ nên em đau ốm, yếu ớt từ nhỏ, mẹ nuôi em như con búp bê trong lồng kính, không cho đi chơi, đi học về mẹ lo ăn, xong rồi vẻ tranh và đọc truyện, ngoài 2 cái đó em không làm gì khác, đến khi gặp các bà nhà em các bà bảo em không đến nổi phải đổi số, chỉ làm vào phép rồi ngày nào cũng về thắp hương khấn xin đổi chỉ tay, đến nay tầm 4 năm sau ngày đó thì chỉ tay em rõ lên hẵn, tuy k rành rọt nhưng nhìn rõ, được nối từ nhiều đường nhỏ lại với nhau và dài đến tận cổ tay, giờ thầy nào nhìn cũng bảo em thọ lắm ýt có ai chỉ tay mảnh mà dài như em. Tiếp theo sau đó là ba nhà em, bà nhà em phải nói là nổi bật nhất luôn.. Bà nhập vào xác, ngồi xuống chiếu rất từ tốn, nhẹ nhàng, ngồi xuống thì kĩ lưỡng lắm ạ, nâng sửa vạt áo, phủi bụi đi, có cọng chỉ dính trên áo cũng lấy tay gỡ vứt đi , lấy tay sửa các nếp nhăn trên áo, ai nhìn cũng xì xào 'bà này sửa soạn lâu quá '.. Chú em sốt ruột vì bà ãi không nó gì nên bả: – bà ơi bà xưng danh để tụi con biết bà là ai ạ – các con đợi ta 1 tý Nói xong thì bà lại mất 1 vài phút nữa sửa soạn, đến cái tay áo thì bảo: – các con thấy hôm nay ta mặc cái áo ngũ sắc này về đây có đẹp không Cô 6 em bảo: – Con cũng có 1 cái y thế mặc đi chùa đấy ạ. Chả là lúc này thằng P đang mặc cái áo lam đi chùa nên cô em tưởng bà bảo cái cáo của thằng P là áo bà. – bậy, con làm sao có cái áo đẹp như ta được, áo ngũ sắc tay dài, trong các bà ở đây mà mỗi mình ta có sao con có được. Đợi bà sửa soạn xong, viết lệnh trình xong thì rất lâu, lúc này bà mới quay lại nhìn ba em cười: – Biết ta ở nhà ai không? – Sao con biết được ạ! – Ta ở nhà mà đi vào cổng rồi đi vào sân, rồi phòng khách, đi hết nhà ra sau vườn có cây mận ấy.
Chương 6 (tiếp tục) : "Bấm để đọc" Đây là chi tiết nhà em ạ. Ba em lúc này mừng lắm, hỏi đue chuyện về nhà em, mẹ em, chuyện cúng kính hương khói thì bà bảo: – con không phải lo, ta là ta theo phật, vợ con xuống đó theo ta, đi chùa nghe kinh, sẽ sớm thoát kiếp khổ ải ở a tì, và làm ăn bình thường. Nhà em ở khuôn đất đó rất sang, làm ăn rất hợp, việc nhang khói bà rất hài lòng vì hoa tươi trầu trà áo quần năm sắm nhiều lượt đầy đủ. Bà nói: – Ta hài lòng lắm, ta sắp lên tiên rồi nên phải thường xuyên tu luyện, các con yên tâm ta không thiếu gì cả, với ta báo con biết, quận con của con nó học chăm lắm, nó tuy đi chơi nhiều, nhưng chăm học lại học giỏi nên sắp được phong lên Quận Hoàng rồi, mỗi cái nó đi học xong về sẵn ngựa đỏ bây sắm nó vài con, lại áo quần tiền bạc đốt hoài, đủ loại nhiều thứ nên nó đi chơi suốt, không có nhà, ta ýt khi nói chuyện với nó được.. – Thế bà ơi, bà làm sao phù hộ cho con có tiền đi, có cục như này này, con sửa nhà, làm cái cảnh thờ bà lên cao chứ giờ nhà thấp quá Ba em vừa nó vừa chỉ vào mấy thẻ vàng mã trên bàn, lúc này mẹ em mới mất chưa lâu nên chưa sửa nhà. – Ta là người theo phật, ta k thể tạo cho con của cải tiền bạc được, như thế là phạm luật tu hành, ta chỉ giúp được các con bằng cách 1 ngày thiền 4 lượt kinh, chuyển đó thành phép giúp con và các cháu khỏe mạnh không đau ốm, của cải con phải làm nên bằng sức lao động con ạ. Đây con cầm lấy bùa sức khỏe, chống tai nạn này. – thế nhà nó thấp mơ dột thì làm sao? – dột thì chống ô, thấp thì leo thang cho nó cao, thế đi, ta không giúp được đâu.. – thế bà cho con hỏi việc cuối, con nhì nhà con ấy, sao mãi không thấy nó có chồng, bảo kiểu gì nó cũng không chịu, hay nó bị ai theo cản, bà chỉ cách con về con cúng giải.. – ta theo ta giữ đấy chứ ai, ta thương nó, số nó 1 mình thì làm ăn có của lắm, nhưng lấy chồng nó khổ lắm, nên ta k cho lấy, ta theo đấy, ta lớn lắm, đẹp lắm, phép cao, mày có tiền cúng giải ta không, muốn cúng giải được phép ta thì vài trăm triệu, có tiền cúng không.. – dạ bà thương con con thì con đội ơn bà chứ ạ.. Rồi bà quay sang nhìn chị 2 em bảo: – số con gãy gánh đã rồi, ráng nuôi con không thêm bước nữa, bà đưa con lên chức cao trong sự nghiệp để con có tiền nuôi con, ráng nghe. – Còn con, có chuyện gì muốn xin, thì thắp nhang xin bà, bà phù hộ cho, xin Quận Hoàng anh con cũng được, mà nó ýt ở nhà lắm, con thì không biết lúc nào nó ở nhà, thôi cứ thắp nhang cho bà với Quận Hoàng ai nghe người nấy giúp – bà quay sang dặn em. Tiếp theo sau bà nhà e là bà nhà chú 9, bà này thì cực kì hiền từ, giản dị lại từ tốn . Nhìn cách ứng xử của bà với mọi người xung quanh thì biết, bà nói chuyện nhẹ nhàng, có trước có sau. Chú 9 em có 1 đứa con gái bị tật từ nhỏ, từ nhỏ tay chân nó co quắp, không phát triển, suốt ngày cứ nằm trong nôi, thím em phải chăm sóc nó y như trẻ sơ sinh, nhưng khi sinh nó ra gia đình nhà chú làm ăn rất phát đạt, phải nói là lên như diều gặp gió, chú thím từ một ngôi nhà nhỏ với 5 cái máy may may gia công mũ trong chớp mắt có 1 cái Villa mặt đường, xe cộ máy móc các kiểu, từ may gia công chuyển sang tự may và bỏ sĩ mũ và dép.. Con của chú hưởng dương 16t thì cũng mất, từ lúc đó nhà chú vỡ nợ làm ăn xuống cấp, phải bán nhà về ở với ông nội em trở lại. Con bé này thì nó thiêng lắm, ngày đám tang của nó, lúc người ta xếp trái cây lên bàn thờ nó, có xếp đủ loại quả, trong đó có 1 quả lê, mà con bé này lúc sống nó ghét ăn lê lắm, vừa đặt đĩa trái cây lên bàn thờ nó thì trái lê rơi văng ngay xuống đất, thấy thế người nhà lại nhặt bỏ lên, nó lại rơi, mọi người xung quanh bảo chắc do quả đó để trên bị cấn hay mất thăng bằng nên rơi nên bỏ nó xuống dưới, lại xếp quả xoài chồng lên trên, thế mà vừa quay đi quả lê lại rơi xuống đất ngay và luôn, quả xoài ở trên lăn xuống thế chỗ quả lê. Thím e thấy thế mới nhớ ra là con bé này ghét lê lắm nên bảo mọi người lấy quả lê xuống luôn thì mọi chuyện bình thường. Đêm hôm trước ngày chôn cất, mọi người ngủ quanh quan tài nó thì chú em đang ngủ nghe tiếng nó khóc hoài. Còn lúc chôn cất xong thì như thường lệ cúng cơm linh mới, thím em nghĩ đã là người chết thì chỉ cúng cơm thôi nên cứ cúng cơm ngày 3 bữa bình thường, được tầm 10 ngày thì đêm đó thím em thấy nó về, nhưng không thấy mặt chỉ nghe nó nói: – má ơi, cúng cơm hoài thế, cúng bánh nậm cho con đi, con them bánh nậm . Lúc nó còn sống nó ýt ăn cơm lắm, thím em đi buôn, bỏ hang về trể nên toàn ghé chợ mua bánh nậm với cháo cho nó ăn thôi. Mà lúc nó còn sống nó không nói được nhé, chỉ ớ ớ cười cười thôi, vậy mới nói con người khi chết đi dù có là linh bình thường cũng có 1 sức mạnh nào đó mà khoa học không thể giải thích được, như là tác động vào suy nghĩ con người là cái tất yếu nhất mà họ có được sau khi chết đấy ạ . Bà tổ cô nhà chú lên thì chú tranh thủ hỏi về con chú ngay. Bà trả lời: – Con con lúc sống trên dương gian chỉ nằm 1 chỗ, ăn 1 chỗ, k nói không đi, bởi thế nó không gây bất kì tội nghiệp gì cho nên xuống đó nó không phải chịu tội, nó sống dưới kia rất sung sướng, giờ nó không còn là con con như xưa nữa, nó có cuộc sống mới với diện mạo mới, bản thân nó mất như thế có thể làm Nường (giống như anh em ấy ạ, anh em con trai nên gọi Quận, còn gái thì gọi Nường) nhưng nó không học gì cả, bà cũng chịu thôi không khuyên nó học hành gì được, bây gửi vàng tiền cho nó nhiều quá nó hóa hư, bây cũng đừng thường xuyên cúng cơm nó làm gì nó không có nhà đâu. – Thế nó đi đâu mà không có nhà ạ? – Nó đi chơi suốt con ơi, đi Đà Lạt Sài Gòn, lâu lâu mới về gặp ta, nó còn bảo ta 'bà đi chơi với con đi' ta bảo không có tiền thì nó vứt tiền ra bảo 'bà yên tâm, con lo hết, ba má con gửi cho nhiều tiền lắm', lâu lâu ta còn thấy nó đi chơi với nhiều bạn, ta nói thì nó bảo 'con sống trên dương có làm được gì đâu, xuống đây phải bù chư' Chú thím em nghe vậy cũng thở dài, thím e bảo nó khổ trên này mười mấy năm rồi, giờ nó hư như nào cũng được, miễn sao nó sung sướng là được. Bà còn nói thêm với chú: – Con này, số con là mạng chết té trên cao, bà phải che chở con vất vả lắm hôm nay mới dặn con được, con tránh leo cây, leo rào, leo mái nhà cho bà, có hôm con leo mái nhà bị ngã, bà mà về đỡ không kịp là con chết rồi chứ không còn ngồi đây đâu, bởi thế từ nay con tránh chỗ cao cho bà, chẳng may ngày lễ bà đi dự lễ ở xa mà con như thế lại về che đỡ cho con không kịp thì chuyện đã rồi bà không chữa được đâu. Chú em nói có nhiều lần leo mái nhà bị xảy chân xém té như đều lấy đà vững lại hoặc bám vào vật xung quanh mà không té thật. – Còn nhà mình bây giờ bà đang dẫn lộc vào cho các con làm ăn, cho nên cái chỗ thắp hương trước ngõ con đem vào nhà đi, để đấy 'cô bác' người ta dòm ngó, bà khó dẫn lộc vào lắm, cứ lộc vào họ để ý thấy lại bảo sao nhiều thế lại xua ra bớt cho các nhà bên cạnh. NOTE: Ở đây xin nói sơ qua về cách thắp hương trước ngõ ạ. Trước ngõ nhà các bác có 1 ống (bát) hương, ống hương ấy thắp là để cho thần đất (tức thần ngõ), ống hương này phải đặt trong ngỏ, tức là không treo ở ngoài trụ ngỏ mà phải treo trong khuôn viên đất nhà mình thì thần mới hưởng toàn bộ được. Nếu treo ngoài thì các cô hồn lang thang vất vưỡng sẽ xúm lại để được hưởng hơi nhang (hưởng ké vì họ k có ai thắp cho cả trừ các bàn lễ cúng âm hồn cô bác). Hưởng được 1 lần sẽ trông chừng để khi nào nhà các bác thắp hương sẽ xúm lại. Nhà nào để bát hương phía ngoài ngõ và hay thắp nhiều thì xác định chỗ đó âm hồn cứ tranh nhau đứng đó đợi mãi nhé.: Gach: Vì vậy nên 'cô bác' sẽ để ý nhà các bác, tài lộc vào ào ạt thì họ sẽ đánh cho phân tán cho các nhà bên cạnh bớt vì họ cũng thường xuyên được hưởng hương hay đại loại các mâm cúng cô hồn của các nhà xung quanh mà.. Vâng xong lần cầu đầu tiên đó thì ngay chiều đó anh em chú bác nhà em đổ nhau đi đánh đề, số bà về cho rất nhiều nên người nào cũng 'quất' Cho 1 lần thế thì bà dặn đánh 3 đêm. Qua 3 đêm, thì hầu như người nào ýt cũng được trên 500k, ba em được vài củ, mấy ông anh thì có ông được tầm chục củ, riêng em cũng tìm hiểu cách đánh cơ mà số em đánh đề không bao giờ trúng ạ, toàn tạch, em đánh đài này số nó ra đài khác kiểu như không có 'số' ăn của như này nên thôi không đánh luôn. Đêm cuối cho thằng bạn số nó đánh ăn được vài củ rồi nó cho em 1 củ.. Trúng lớn thì phải tạ ạ, thế là 1 tuần sau sắm lễ tạ, lễ rất lớn, áo giấy sắm tầm 50 bộ, vàng tiền thì ngập đầu, trái cây, thuốc lá, rượu nhiều vô kể, tất nhiên là không thể thiếu giấy bạch để xin tiếp.. Hôm đấy lễ tạ làm rất sớm, lúc tầm 8h sáng là bắt đầu. Thằng P thấy lễ lớn biết nhiều người về nên mời thêm 2 người có xác nữa, 1 là đồng môn huynh đệ, 1 là sư phụ nó, vậy là tổng cộng có 3 xác.. Mà ông sư phụ này đã ra lễ lâu nên đồ sắm sửa lúc nhập xác rất cầu kì, trước khi cho nhập, ông hỏi là ai, nếu bảo bà tổ cô thì ông lấy đồ bà tổ cô mặc vào, bảo thánh thì đội mũ thánh mặc đồ thánh.. nói chung là có tiết mục hóa trang nữa.. Đầu tiên là 3 người cầu 3 người mà phò trợ cho bản thân họ về trước để xin sớ trình và 1 số thủ tục nhượng xác để các người sau có thể về mượn xác nhập vào. Thằng P hôm nay vẫn là người ngồi đồng chính, còn 2 người kia siẽ lần lượt thay phiên thế nó, hoặc song song 2 xác nhập 2 người 1 lúc vì làm giờ đến chiều e rằng công suất 3/3 thì quá mệt. Thằng P thắp nhang cho nhập thì người về ho khụ khụ, kèm theo giọng nó như người già, bé tí, nói không được . Ông sư phụ hỏi 'có phải ông tổ tộc Nguyễn chi xxx nhánh xxx đấy không?'thì ông này gật gật, ông sư phụ này lấy 1 dải lụa vàng ươm quấn mấy vòng quanh cổ thằng P rồi đọc cái gì 1 lát sau thì ông tổ mới nói được bình thường. Chả là xác thằng P là xác lớn, ông tổ chỉ là vong thường nên nhập vào xác nó khai khẩu rất khó khăn.. – Đã gần hơn cả trăm năm trôi qua, nay ta mới được về nói chuyện với con cháu, ta biết các con đây tuy mang họ ta nhưng máu tộc khác, nhưng các con vẫn 1 lòng hòa máu làm 1, thờ tổ tiên họ nguyễn, ta rất vui, từ lâu ta đã xem các con là con họ nguyễn, ta về ở đây với các bà chứ k ở nhà thờ tộc bên kia bởi vì ta thấy ở đây các con có lòng với ta hơn, mộ ta đã 'kết' rồi nên các con đừng đụng chạm gì nữa nhé, đó là cái phúc của con cháu, mộ kết con cháu làm ăn mới phát đạt, tuyệt đối không di dời hay sửa sang gì . NOTE: Mộ kết ở đây tức là khi xác thịt của tử thi đã tiêu tan hết chỉ còn xương, phần quan tài bị mục nát, đất tràn vào, đất này bao quanh lấy xương cốt và kết thành hình hài y người còn sống (đất thế chỗ cho thịt da đã tiêu hủy), thường thì nhà nào có mộ kết là có phúc lắm mới có nên con cháu làm ăn rất khá, cho nên k di dời hay đụng chạm làm động đến mộ phần. Riêng nhà em thì được biết mộ ông tổ đã kết và mộ ông nội em cũng đang trong giai đoạn kết. Chốt lại thì hôm nay đông người quá, còn bao nhiêu bà đợi phía sau nên ông chỉ dặn được như thế rồi đi. Tiếp đến thì 1 người khác nhập vào xác của ông sư phụ, nhà em thì cứ quen như lần trước là chỉ có bà tổ cô về thôi nên sau khi nhập xong con cháu ngồi bên cứ quen mồm mà phán: – Chúng con chào bà ! Lần này cũng thế, cơ mà vừa phốt ra câu đấy xong thì ông anh ngồi bên cạnh, gần thằng P nhất ăn ngay 3 cây hương vào đầu. – Này thì bà này, tao về chưa biết tao là ai mà gọi tao là bà này. Cả đám im thin thít, không biết ai về mà dữ quá.. Một hồi lâu sau khi viết lệnh xong thì ông này lên tiếng. – Ta là Thánh, không phải bà nhà các con, hôm nay đang ngồi chơi ở Điện Thánh thì các bà nhà con kéo nhau đi qua, bảo là hôm nay về gặp con cháu, có lễ lớn, đông vui lắm nên ta đi theo về đây, thấy đông vui thật, với ta bậc trên được các bà nhường, lại lâu rồi không nói chuyện với người dương nên ta mượn xác này mà không nói nó ta là ai để nói chuyện 1 chút với các con.. Mọi người gật gù, ông này nói hết câu cũng cười, không dữ nhưng lúc nãy nữa. Lễ cho thánh thì phải có thêm 1 cọc tiền mới tầm 100 tờ (tiền thật nhé). Lúc này thằng P lấy ra từ mớ lễ cúng 1 cọc tiền 1k VND mới, đặt lên mâm lễ. Ông thánh cầm cộc tiền rồi làm phép gì đấy, ghi lên vào chữ ngoằn ngoèo bằng mực đỏ rồi phát lộc. Ai cũng được 1 tờ, bảo làm lộc trong ví. Ông này cho e một tờ rồi lấy tay gấp xéo tờ tiền lại che đi dòng seri trên tờ tiền kèm 1 câu: – Lộc này cho riêng con bỏ bóp tiền hay lộc cho 3 đêm sau vẫn được nghe . Thật là lúc này em chả hiểu ông này nói gì, đến sau về nói ba ba mới nói là ngu thánh cho số đề mà không biết.. Sau ông thánh thì ông sư phụ này cho anh đồng môn với thằng P mặc 1 cái áo choàng phụ nữ, nhìn màu mè không chịu được, kèm theo 2 tay cầm 2 cái quạt, đầu đội cái vương miện, em nhìn ông này buồn cười không tả được cơ mà không dám cười tại không khí lúc này cứ lạnh lạnh mặc dù giữa tiết tháng 6, da gà cứ chặp lại nổi lên dựng tóc gáy, nên sợ cười lỡ thánh vật có mà chết nên cố nín cười. Xong thì cũng có người nhập vào, người này xưng là 'Cô 5'. Bà này cùng đi với các bà tổ cô nhà em, bạn các bà tổ cô, các bà nhà em nên mến khách nhường bà này nói chuyện trước, bà này lên thì vui cười mãi, chả làm gì cứ bảo 'ta vui lắm các con à', xong rồi bảo: – Ta vui quá, mấy trăm năm mới gặp người dương lại đông vui thánh thần tiên quận trạng nên ta múa tặng các con 1 bài . Rồi bà này cầm 2 cái quạt múa nhảy nghe nền đất rầm rầm, thình thịch, nhìn thì y như phim cổ trang trung quốc múa luôn ấy. Bà 'Cô 5' này về chỉ múa xong rồi đi, làm cả đám con cháu ngồi đơm mặt lên, há mồm xem mà chả hiều gì, nhưng mà thôi thế cũng vui. Xong bà này đi thì đến lượt bà hôm trước cho số lên. Bà lên thì cười khà khà bảo: – sao trúng lớn không, trúng lớn nên mới lễ mễ thế này chớ hề. Mấy anh em trong nhà đáp: – Dạ cũng không lớn lắm.. tầm vài tháng lương chứ mấy.. – Bây bỏ vốn ít thì thu ít chứ còn than vãn cái gì, có phải tại bà đâu. – Dạ thì tụi con nghèo mà, tiền đâu đánh nhiều bà. – Ờ thế hôm nay sắm lễ tạ gì xem nào. Bà nhìn đống đồ lễ ra vẻ gật gù và bảo: – Đây tầm 50 bộ áo Quận, Bà. Nhìn vậy thôi chứ hôm nay mỗi người 1 bộ sợ không đủ, phải gấp 3 số này may ra mới đủ vì hôm nay đông lắm, không những các bà nhà mình thờ hay về không mà còn các bà ở xa, rồi bạn bè rủ thêm trên đường đi nữa nên đông lắm. – Dạ thế bữa sau tụi con sắm nhiều hơn. – Ừm, chủ yếu là tấm lòng con cháu, với các bà thích con cháu sắm cho hơn, để mặc đi lễ nói với các bà họ khác là con cháu nhà tôi nó sắm cho, chứ họ mình lắm bà lên Tiên rồi, cũng chả thiếu thốn gì . Em lúc này thì đang học 12, sắp thi đại học nên lúc này ké vào hỏi chuyện học hành 1 tý, bà bảo: – À họ này mà nhánh cháu đời này còn mỗi con này cháu nội đi học đây, năm nay thi tốt nghiệp thì khỏi lo rồi, mà đại học thì thi cao quá có mà khó.. – Thế bà cho con cái lệnh con đi thi đi, chứ tốt nghiệp xong con đi làm à.. – Đường học hành của họ này trên dương thì không được cao, xuống âm may ra.. – À thế thôi ạ, con học ýt cũng được.. Tự dưng bảo dưới âm lại may ra làm em nổi cả da gà, ý nói học cao chỉ có dưới kia mới học cao nghe lại nhợn nhợn nên thôi. Rồi bà nói tiếp: – Lúc nãy ta thấy ông thánh có cho con lộc riêng sao không xin Thánh cái lệnh, lệnh Thánh thì thi đâu trúng đó. Sặc, làm sao em biết được chuyện học thì xin Thánh mới tốt, phải chi khi nãy bà lên trước, ông Thánh lên sau con mới xin được chứ! Có biết đâu.. Bởi thế bác nào đi xin lệnh thi cử thì cứ mấy điện Thánh mà tới xin nhé, xin mấy chỗ khác thì người cho cũng chỉ mức độ như bà tổ cô em hoặc Cậu (chức Quận) cũng có khả năng đậu, nhưng không cao và chắc ăn như xin lệnh của Thánh. Bà này lấy trái cây trên mâm lễ ra, phát cho mỗi người 1 trái rồi dặn: – Lần sau sắm lễ nên sắm mấy trái nhỏ như này này (chỉ vào mấy trái chôm chôm, nhãn, vãi, bòn bon.) Cái này để các bà dể khao binh dẫn đi theo với phát lại cho các cháu. Phát cho mỗi người 1 trái, riêng em được thêm 1 trái vải, trái này bà lấy cây hương vẫy vẫy cho nó mấy cái rồi bảo em ăn liền lúc đó, về nhà nhớ đừng có rúc qua dây phơi đồ hay gầm giường cho đến lúc đi thi.. Bà nói: – Hôm nay về đây còn có 1 bà lớn lắm, bà này lớn hơn bà mấy đời, lâu lắm rồi mới về lại đây, bà này tý sẽ cho mấy con lộc tiếp, còn bà hôm nay không cho lộc. Lúc này thì có 1 anh con bác đang có 1 đám đất cần bán, mà rao bán lâu lắm rồi họ cứ đến hỏi xong trả giá rồi đi, anh này mới xin bà cho cái lệnh bán nhanh. Bà viết cho cái lệnh rồi bảo sáng mai 8h sáng đem lên ngay đám đất đó, mặt nhìn về hướng bắc, bước 15 bước rồi chôn lệnh này xuống, chôn xong múc nước tưới lên, sáng mốt sẽ có người đến hỏi giá, cứ nói giá, nói xong họ sẽ bỏ đi nhưng chiều tự động họ quay lại. Bà còn cho luôn giá đám đất đó và bảo anh này "Mày bán giá đó thôi, bán hơn được 1 ngàn đừng gọi ta là bà". Sau này có hỏi lại thì anh này nói làm y chang vậy thì đúng là có người đến y như lời bà nói hôm đó vậy. Lúc này thì bên Tộc cũng có 1 bác này nghe nói bên này có lễ lạc nên sang chơi (bác này khác nhánh với ông nội em), bác này nói chung tuổi cũng cao rồi mà còn phải buôn gánh bán bưng nên vất vả nên cũng vào xin 1 lộc để mua may bán đắt. Bà hỏi: – Con bán cái chi, đem vô đây cho ta cái con bán. Bác này chạy về nhà lấy qua 1 chục nem và 1 chục chả đưa cho bà. Bà rút lại mỗi thứ 1 cây. Còn 18 cây còn lại dùng 3 cái bùa bà tự viết quấn lại thành 1 bó to nói: – Đem cái ni về cất đi, nhớ không được mở ra, từ mai cứ làm nhiều lên mà bán. Chiều ni đi bán, 3h mới được ra khỏi nhà, ra khỏi cổng gặp đàn ông thì đi tiếp mà gặp đàn bà thì đi vô, 1 tiếng sau mới được đi lại, cãi lời ta thì không bán được 1 ngàn, bưng về ăn cho hết . Bác này về thì chiều đi bán ra cổng gặp con chó có bầu cứ lảng vảng trước cửa nhà bác sợ quá bảo con ra rượt con chó đi rồi bưng hàng đi được chục mét thì gặp người đàn ông mới an tâm đi tiếp.. Sau bà này thì thì bà mà a e nhà em trông ngóng đã xuất hiện, bà này thì nhí nhảnh vô cùng, em nhìn cách nói chuyện cứ như cô gái đôi mươi ấy ạ . Nhập vào xác xong bà nhanh chóng ghi sớ trình rồi, quay lại nói chuyện với con cháu, không đợi con cháu phải hỏi trước: – Bà chào các con, hôm ni răng mà vui ri hề, răng mà đông người, đông con cháu ri hề, "vui quạ", ta là bà tổ cô thất đợi của các con đây. (bà này nó tiếng huế) – Bà nhà con tức là người ở đây mà sao bà nói tiếng huế thế bà – Thắc mắc nên em hỏi ngay – Ta là con gái nhà họ Nguyễn, hồi nớ lấy chồng về xứ huế, về nớ được 3 ngày thì ta lâm bệnh rồi chết. NOTE: Thực ra ở chỗ này em cũng không hiểu lắm, thường thì các bà tổ cô là những bà cô trong họ không có chồng mà mất trẻ, nhỏ, hoặc sút sổ. Xuống đó lại tiếp tục không lấy chồng mà học trong 2 đời đầu (đời ở đây tức là đời cha đời con ấy ạ) tức là nhị đợi, sẽ mang chức nường, sau nhị đợi đến tam đợi sẽ lên chức bà tổ cô. Cho nên, các thím thấy thường mà thờ vong sút sổ, có hóa áo giấy vàng cho vong đó trong 16 năm đầu thì thường hóa áo nường cho con gái, và áo quận cho con trai. Những người này được phép mặc áo này cho đến tuổi 16 (tuổi này là tuổi tính theo người dương) sau 16t này, nếu nữ không học hành mà lấy chồng thì thành vong bình thường (cô 5 con ông nội em), nam không học hành thì thành vong nam thường (con bác 3 em), nam có học hành thì có lấy vợ vẫn là Quận tiếp tục được (Quận Hoàng anh trai em). Bà tổ cô nhà em tại sao có chồng trên dương rồi mà vẫn làm tổ cô được thậm chí bà đã lên tiên, thì cái này em thắc mắc rất nhiều. Sau này khi hiểu được quy luật của thế giới âm và ghép nối logíc lại em nghĩ chỉ có 2 trường hợp sau: 1. Bà này mất khi tuổi còn trẻ, tuổi vừa có chồng, mà cách đây vài trăm năm như thế chắc tầm 16~18t (ngày xưa toàn lấy chồng tuổi này), sau khi mất chắc xuống đó tuổi này vẫn còn học hành được bà lại không có chồng tiếp nên có thể lên tổ cô. 2. Là do tuy về nhà chồng được 3 ngày nhưng chưa làm lễ nên người cõi âm họ vẫn chưa công nhận cuộc hôn nhân này. Các bác thấy đám cưới không, lúc nhà trai mang sính lễ đến có làm lễ rồi cúng cái gì mà tổ tiên trên bàn thờ.. (tùy vùng miền, nhưng riêng chỗ em thì nhà gái trước ngày cưới có cúng 1 mâm đất nhỏ báo là gả/bán con gái đi lấy chồng rồi, bây giờ đã là con nhà người ta để báo cho người khuất mặt biết. Nhà trai thì trước hôm mang lể đi rước dâu cũng có 1 mâm như vậy, báo là sắp cưới thêm con, sắp có người về đất đấy ở, làm dâu con trong tộc mình để báo cho người khuất mặt bên ấy biết mà công nhận). Người cõi âm họ rất rõ ràng, cái gì của ai là chắc chắn của người nấy, cho nên khi cúng báo như thế xong, hoặc làm nghi lễ theo kiểu uống rượu cưới gì đấy khi nhà trai rước dâu ấy thì về mặt cõi âm, họ đã công nhận 2 người đó làm vợ chồng, còn đăng kí kết hôn hay về sống chung chỉ là vấn đề mang tính hình thức người dương mình thôi. Cho nên, em có lời khuyên như này, cõi âm tồn tại "everywhere", thím nào có yêu nhau cũng đừng có dắt nhau đi thề đời này kiếp này bên nhau hay nguyện chỉ có 1 mình nhau, nhất là dẫn nhau lên chùa, lên núi hoặc ra sông suối ao hồ (mấy chỗ này thề là dính phát 1 ). Người cõi âm họ nghe hết ấy, mà khi nghe thì xác định họ sẽ bảo vệ cái tính rõ ràng đó. Hai đứa thề chẳng may có 1 đứa chết đi, thì cái đứa chết đó khi trở thành người âm, nó sẽ có suy nghĩ về sở hữu cái gì của nó như người âm (họ nói đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy nó có nhiều nghĩa lắm, sống thế nào không biết chứ thành ma rồi là "nhập gia tùy tục" nó sẽ có suy nghĩ của người dưới đó ngay. Đã thề rồi thì làm trọn lời thề mà, còn nó làm tròn bằng cách nào thì còn tùy ngữ cảnh khác nhau không liệt kê hết ra đây được, ví dụ như: Đi theo giữ duyên đứa còn sống lại này, đầu thai để lấy cho được đứa đó hay đem nó về cõi âm để 2 đứa đoàn tụ .. Nói chung là muôn vàn tình huống.. Cho nên có yêu nhau cũng đừng có bồng bột thề thốt, khi hết yêu thì k biết làm sao lại phải tội. Còn mấy bạn gái mà lỡ có quen ai, xong rồi nhà người ta mang sính lễ qua hỏi (đám hỏi) rồi chuẩn bị cưới ấy, trong thời gian đợi làm đám cưới ció phát hiện thằng chú rể bị gì hay một số vấn đề nãy sinh mà không muốn cưới nó nữa cũng đừng dại mà bỏ ngang nhá, có muốn hủy thì cũng ra mua nguyên sính lễ mà nó mang qua mình, rồi mang qua nhà nó bảo là trả lễ để dứt khoát về mặc âm, chứ bỏ không không sau này đi coi bói thầy phán có 1 đời chồng rồi thì hoảng hốt tưởng mình có duyên âm nữa thì khổ Tiếp theo chuyện bà nhà em nhé, bà cho số theo lời dặn của bà lên trước rồi ngồi nói chuyện với con cháu rất lâu. Em thì em rất thích hỏi về cuộc sống bên kia coi nó như nào nên hỏi toáng loạn đủ kiểu: – Bà! Bà cho tụi con số vậy và có đánh không bà. Hỏi xong câu thì bị mấy ông phía sau đạp cho 1 phát rõ đau kèm theo mấy cái trừng mắt vì tội hỏi bậy. Cơ mà bà em nhìn em cười rồi bảo: – Đánh chứ sao không, mà bà không đánh tiền đâu bà đánh cái này này Vừa nói bà vừa chỉ tay vô đống vàng thỏi chuẩn bị đem đốt rồi cười cười. Mọi người đang nói chuyện linh tinh thì bà nội em đi từ trong ra ngồi ngay cái cấp cao chỗ đặt cái bàn thờ, mà mâm lễ bày cúng lúc này lại đặt ngay đối diện cái bàn thờ nên thành ra bà nội em ngồi đối diện vs bà mà lại cao hơn bà nữa. Mọi người thấy thế lại đỡ bà nội đi chỗ khác bảo: – Bà kìa nội, bà về ngồi đó mà răng nọi ngồi đây được, nội qua bên ni ngồi nè. – Cháu ta hắn già rồi, hắn có biết chi nữa mô, kệ hắn đi, ta không tránh hắn đâu, cháu dâu ta hắn có lòng với các bà lắm, già rồi mà ngày ba tuần hương không sót bữa nào, các bà thương cháu lắm. Bà vừa nói vừa cười nhìn bà nội em trìu mến. Bà nội em nhìn bà rồi móm mém nói: – Bà đây hả, có phải bà hay về đứng chỗ cửa nớ nhìn con không. Bà nội em dạo đó tối ngủ hay mở mắt ra nhìn thấy có người đứng nhìn bà nội, có hôm rõ mặt là một người phụ nữa mang áo quần lộng lẫy rất đẹp, hôm là người đàn ông cưỡi ngựa cầm cung. Mà bà nội em lúc này đã lãng trí lắm rồi nên nói không ai tin, hôm nay xác nhận thì bà tổ cô bảo đấy là các bà trong nhà về thăm, mà cái bà đẹp đẹp mà bà nội em hay thấy nhất đấy chính là bà tổ cô cai quản nhà nội em, bà mà hôm đám giỗ lên la mắng mấy ông không được bán nhà thờ.