Truyện VOZ Khiêu vũ giữa bầy les

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 27 Tháng bảy 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Tên truyện: Khiêu vũ giữa bầy les

    Tác giả: doithayxx

    Thể loại: Truyện VOZ

    Nguồn: doctruyenvoz, dembuon

    [​IMG]

    Chap 1:

    Nếu anh em còn nhớ, trong Khiêu vũ giữa bầy gõ mình có nói là mình tư vấn cho báo và để lại thông tin nên thường có nhiều đồng chí gọi điện đến tư vấn.

    Câu chuyện này cũng bắt đầu tư 1 cuộc điện thoại như vậy.

    Đó là thời điểm 2011 (chuyện này diễn ra cùng lúc với chuyện "Cát tặc"), vào một buổi tối khi mình đang học lớp luật sư tại học viện tư pháp thì điện thoại rung. Mình xin phép ra ngoài nghe điện thoại dưới cái nhìn hằn học của đồng chí giảng viên.

    Mình nghe máy thì đầu dây bên kia là giọng con gái, buồn bã và mệt mỏi: Anh ơi, nếu bây giờ em chết thì con em ai nuôi: Sweat:

    Mình giật mình, vì mặc dù cũng có chút ít kinh nghiệm tư vấn qua điện thoại nhưng chưa bao giờ mình thấy ai mở đầu câu chuyện một cách tuyệt vọng như thế. Lúc đó mình nghĩ là đồng chí này đang mắc bệnh hiểm nghèo nên nhẹ giọng tư vấn: Bạn bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói với mình. Chắc chắn có cách giải quyết.

    Đầu dây bên kia nức nở: Em không muốn sống nữa anh ơi. Có một mình thì em đã chết lâu rồi, nhưng em còn con em. Anh nói em biết nêu em chết thì bố nó có bắt buộc phải nuôi nó không. Hay là bố mẹ em phải nuôi: Canny:

    Mình: Về nguyên tắc thì bố mẹ có trách nhiệm nuôi dưỡng con dưới 18 tuổi. Nếu bạn chết thì chồng bạn sẽ có nghĩa vụ nuôi dưỡng đứa bé. Nhưng bạn phải bình tĩnh đã, có gì bế tắc bạn cứ nói với mình. Đừng nghĩ quẩn như vậy.

    Em ấy: Thôi anh không cần quan tâm đến chuyện của em đâu. Có cách nào để bố mẹ em được nuôi cháu không. Em không muốn con em phải sống với thằng kia.

    Mình: Trừ khi cả bố lẫn mẹ đều chết hoặc mất năng lực hành vi dân sự thì ông bà mới có quyền nuôi cháu. Hoặc bố mẹ bạn chứng minh được chồng bạn hành hạ bạc đãi con bạn. Mà thôi, đấy cũng là lý do bạn phải tỉnh táo. Bạn mà chết thì người khổ chỉ là con bạn thôi.

    Em ấy: Anh thì biết cái gì. Mặc kệ tôi. Chỉ có chết tôi mới hết khổ thôi: Stick:

    Nói xong thì em ấy cúp máy.

    Lúc đó mình cũng hơi bực, đã mất công tư vấn lại còn bị chửi. Nhưng vốn tính mình không làm việc nửa vời, nhất là khi thấy đồng chí kia có vẻ tuyệt vọng thật sự, khả năng nhảy sông nhảy hồ là rất cao. Nên mình bấm số gọi lại. Chuông kêu bét nhè mà không ai bắt máy.

    Ức chế, mình rút em 1202 thần thành dùng sim rác ra gọi. Chuông kêu 2, 3 hồi thì em ấy cũng nhấc máy. Không để cho em ấy định thần mình gào luôn vào máy: Cậu bị điên à, cậu ích kỷ vừa thôi, cuộc sống không phải chỉ của riêng cậu, cậu chết thì mình cậu chạy trốn được số phận, thế còn bộ mẹ cậu, con cậu. Sống khốn nạn thì đời này đầy nhưng chết mà khốn nạn thì không nhiều đâu. Muốn chết thì cầm dao đâm chết bố mẹ, đâm chết luôn con xong hay chết. Đừng để người thân cậu đau khổ cả đời: Canny:

    Nghe thế em ấy nín khóc luôn, rồi bật cười: Ông điên à, tôi đòi chết bao giờ.

    Mình: Thế đứa nào vừa bảo chỉ có chết mới hết khổ.

    Em ấy: Thì đời là bể khổ. Nếu ai cũng chọn chết để hết khổ thì chắc chỉ còn mỗi mình ông sống. Tôi nói thế chứ bố bảo tôi cũng không dám chết.

    Mình: Thế dỗi hơi hay sao tự nhiên gọi điện nói vớ vẩn.

    Em ấy: Ai bảo public số điện thoại trên mạng, Ai bảo tôi gọi ông nghe máy. Tôi đã cúp máy rồi sao ông còn gọi lại: Canny:

    Đù má, cả đời mình tính ra số ngày làm việc thiện chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế éo nào hôm nay nhón tay làm phúc lại bị nó chửi cho như chó. Nhục vcl.

    Mình cũng éo rảnh để cãi nhau với con dở ấy làm gì nên cúp máy rồi vào lớp học.

    Tưởng chuyện đến thế là thôi, ai ngờ tan học đang hú hí đi chơi với gấu thì nó gọi lại.

    Mình: Có chuyện gì nữa thế.

    Nó: Buồn, không có việc gì làm, gọi điện cho ông tâm sự chút.

    (Đụ má con dở người này, giờ nó còn muốn mình làm luôn chị Thanh Tâm cho nó à)

    Mình: Tôi đang bận, mà có vấn đề gì liên quan đến pháp luật thì hãy gọi tôi, mấy cái tình cảm vớ vẩn tôi không giải quyết đâu. Tôi có người yêu rồi (Thanh niên cứng thể hiện thái độ cương quyết và minh bạch dưới anh nhìn soi mói của gấu) : Look_down:

    Nó: Ông điên à, tôi thấy ông hâm hâm dở dở thích xen vào chuyện của người khác, thấy hay hay nên mới gọi nói chuyện. Chứ tôi tán ông quái đâu mà khoe có người yêu với tôi làm gì.

    Mình: Không tán, không tư vấn pháp luật, thế gọi cho tôi làm gì.

    Nó hạ giọng, lại cái giọng buồn buồn: Thì tâm sự chuyện đời thôi. Tôi chả biết kể cho ai. Ông là người không quen biết, nói xong ông cũng quên. Rồi tôi với ông cũng chẳng bao giờ gặp nhau. Ông cho tôi giãi bầy xíu nhé.

    Mình: Tôi đang đi với người yêu. Có gì lúc khác gọi lại nhé.

    Nó: Phét. Nhưng được rồi tôi sẽ gọi lại sau. Cứ thử không nghe máy coi. (Nói xong cúp máy).

    Mình dở khóc dở cười quay ra thanh minh thanh nga cho gấu mất cả buổi tối mà không ăn thua. Cắt ahihi luôn xuất "xếp hình kể chuyện đêm khuya". Thật là tai bay vạ gió mà: Sweat:

    Tạm thế đã. Rất mong nhận được sự ủng hộ của anh em.

    Thân.
     
    Tranbaokhanh0948 thích bài này.
  2. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 2:

    "Bấm để đọc"
    Sau hôm đó thì em ấy thường xuyên gọi điện cho mình, lúc đầu nói chuyện vu vơ, hỏi về việc cấp dưỡng cho con rồi quyền nuôi con.. Xong sau thân thân rồi thì ấy cũng tâm sự tình yêu và cuộc đời.

    Em ấy tên là Vi, gọi là em nhưng Vi hơn mình 2 tuổi, tại hôm đầu tiên gọi điện kêu bằng anh rồi nên sau khi biết tuổi Vi vẫn xưng hô anh em ngọt xớt. Số Vi cũng khổ. Hồi đang học lớp 12 thì yêu một ku lớn hơn 5 tuổi, xong có bầu nên phải nghỉ học. Bố mẹ Vi cũng thuộc dân giang hồ máu mặt, đã lôi được cái thằng bỏ mẹ kia đến, táng cho 1 trận rồi bắt phải lấy Vi: Sweat:

    Vậy là 2 đứa lấy nhau mà không có hôn thú, cũng chả tổ chức đám cưới. Bố mẹ Vi cho 2 đứa một cái nhà dọn ra ở riêng. Còn cho thằng kia một chân đi thu tiền bóng, tưởng nó sẽ biết điều mà chăm vợ chăm con. Không ngờ cái thằng bỏ mẹ ấy nó thù bố mẹ Vi, thù luôn sang cả Vi. Trong một lần rượu say, máu dồn lên não, nó đánh Vi sẩy thai luôn. Đến khi tỉnh rượu thì thằng con rời sợ teo chim nên nhảy tàu trốn vào nam không một lời từ biệt: Stick:

    Thế là Vi ở vậy, coi như đã qua một đời chồng. Được cái sau khi rời bàn tay với bàn chân vũ phu của thằng con rời kia thì Vi bắt đầu hồi sắc trở lại. Mới 18-19 tuổi, lại đang phây phây ra nên đàn ông lại bu lại như ruồi: Beauty:

    Căn bản vận số Vi nó đen, một đống đàn ông không chọn, cuối cùng xiêu lòng trước 1 anh thư ký tòa, tạm gọi là Tuấn nhé. Ku Tuấn này thì cũng bảnh bao đẹp trai và gia đình có điều kiện. Quen nhau biết quá khứ của Vi thì Tuẫn cũng vỗ ngực bỏ qua thậm chí còn yêu chiều Vi hơn. Vi cảm động lắm, nguyện một lòng một dạ theo Tuấn: Shame:

    Trái ngang là Vi thì đi đạo, mà Tuấn thì làm ở tòa án. Không biết cái lệ của tòa án ở Việt Nam như thế nào, nhưng khi mà Tuấn lên báo cáo với cấp trên là chuẩn bị lấy Vi về làm vợ thì được thông báo là: Nếu lấy vợ là người theo đạo thì Tuấn gần như không còn cửa bổ nhiệm thẩm phán: Nosebleed:

    Tuấn nghe xong thì suy sụp hoàn toàn, Gần chục năm trời lóc cóc làm chân thư ký quèn cũng chỉ mong đến ngày bổ nhiệm thẩm phán để vơ vét bù lại. Ấy vậy mà giờ vì người yêu mà mất tất cả. Tình yêu và sự nghiệp, chon cái gì đây.

    Có lẽ do hồi nhỏ hay đọc truyển tiểu thuyết tình cảm, rồi lớn lên trong thời buổi văn hóa Hàn Quốc tràn lan nên Tuấn đã lựa chon Vi thay vì sự nghiệp: Go:

    Ông trời cũng cảm động trước thằng đàn ông chung tinh, thế nên sau khi ku Tuấn bỏ cái chân thư ký tòa rồi ra ngoài mở văn phòng luật sư thì nhanh chóng làm ăn phất lên như gió. Có lẽ một phần là vì có mối quan hệ trước trong tòa án, mặt khác quan hệ bên ngoài thì bố mẹ Vi giúp đỡ đến tận răng. Theo cái nghiệp luật sư mà vừa có xã hội đen vừa có xã hội đỏ bảo kê thì cưỡng thế éo nào được giàu sang: Adore:

    Hơn nữa thì lấy nhau được hơn 1 năm thì Vi sinh cho đồng chí Tuấn một thằng ku đẹp như trong tranh. Vậy là vợ đẹp con khôn, nhà cao cửa rộng, tiền nhiều như nước. Năm đó Tuấn mới ngoài 30. Đời thằng đàn ông cũng chỉ phấn đấu đến thế thôi chứ còn cần gì nữa.

    Cơ mà khổ nỗi, ăn no đẫm chuồng, nhàn cư vi bất thiện, khi mà có tất cả mọi thứ rồi thì đồng chí Tuấn bắt đầu đổ đốn. Tiền nhiều quá không biết làm gì cho hết thì mang đi cho gái. Cho gái cũng không hết thì mang đi đập đá. Tuấn quẳng hết việc quản lý văn phòng lại cho vợ.

    Lúc đầu Vi không biết, nghĩ là Tuấn bận công bận việc nên cũng chăm chỉ đối nội đối ngoại thay chồng. Thế nhưng cứ mỗi lần ngáo đá về là đồng chí Tuấn lại lôi vợ ra hành. Mà cái thằng con rời, hành gì không hành, nó cứ đè vợ nó ra nó phang phập. Cái giống ngáo đá thì biết rồi đấy, nó hành Vi cả đêm mà vẫn không nghỉ. Trong khi Vi thì có được xài dopping ké đâu. Thế nên lúc đầu thấy Tuấn mãi không ra thì Vi cũng sướng cũng hưởng thụ. Nhưng thấy đến 1-2 tiếng mà nó vẫn còn hùng hục thì bắt đầu dát. Rồi đến khi chả còn nước để mà ra nữa thì bắt đầu đau. Đau thì phải khóc, cơ mà cứ khóc là nó táng. Sau một đêm hành xác thì thằng chồng ngửa mặt nhìn quạt trần cười sằng sặc, còn con vợ úp mặt xuống gối khóc rưng rức: Stick:

    Cái bi kịch sung sướng ấy nó không chỉ diễn ra một lần, mà nó kéo dài hàng năm trời. Vi cũng chả dám nói với ai bởi bố mẹ thì vẫn coi Tuấn như người hùng, đẹp trai tài giỏi lại còn gỡ quả bomb nổ chậm cho ông bà. Mà nếu có mách thì mách như nào, chả nhẽ lại trình bày là: Chồng con nó "ấy" con lâu quá con không chịu được à. Nói thế thì bà mẹ sẽ thèm còn ông bố thì sẽ cú. Nhưng tóm lại là cũng sẽ chả ai giải quyết cho cái chuyện vợ chồng nhà anh chị: Nosebleed:

    Vậy là Vi ngậm đắng nuốt cay chịu đừng. Nói thì nói thế, chứ chịu thế beep nào được. Người chứ có phải búp bê beep đâu.

    Sau một năm trời bị hành xác thì Vi nhận ra là mình không còn cảm xúc khi gần chồng. Không thấy bị kích thích và nước thì cũng không còn để mà ra nữa. Rồi dần dà Vi sợ gần chồng, sợ luôn cả gần đàn ông. Mà phụ nữ mà sợ đàn ông thì còn éo gì là phụ nữ nữa. Nhất là một người có nhu cầu cao như Vi: Adore:

    Vậy mới có cái cuộc gọi điện cho mình hôm đó. Có thể sâu thẳm trong lòng Vi đã nghĩ đến cái chết. Có điều Vi không dám hoặc chưa dám mà thôi.

    Những nội dung trên là mình tóm tắt lại sau rất nhiều cuộc hầu chuyện đêm khuya với Vi, cả những thông tin mà sau này quên thân với Vi rồi mình mới biết. Nhưng cứ tổng hợp lại hết trong một chap để anh em tiện theo dõi.

    Tại sao Vi lại kể hết mọi chuyện với mình như thế.

    Thứ nhất: Có lẽ là do Vi đang phát điên vì không biết chia sẻ bi kịch cuộc đời với ai.

    Thứ hai: Do Vi nghĩ mình là một thằng ất ơ ở đâu đó mà có khi cả đời sẽ chẳng bao giờ gặp. Nói xong để đấy thôi.

    Thứ ba: Chắc chắn là do giọng mình truyền cảm và ấm áp, đi vao lòng người như anh Tạ Biên Cương rồi (Mình cho rằng đây là lý do quan trọng nhất) : Look_down: : Beauty: : Beauty:

    Sau này nhìn lại thì Vi cũng nhiều lần khẳng định rằng cài ngày mà em ấy gọi điện cho mình là bước ngoặt trong cuộc đời em ấy.

    Sau hôm đấy, một phần do mình động viên, một phần do hoàn ảnh xô đẩy, em ấy quyết định ly thân với chồng, bế con về nhà bố mẹ đẻ. Quãng thời gian đấy, Vi gọi cho mình suốt. Cứ rảnh là gọi, lúc thì khóc sướt mướt, lúc thì cười hềnh hệch. Nhưng tóm lại cười hay khóc thì đều thể hiện là em ấy đang rất bế tắc. Vì suốt một thời gian dài sống phụ thuộc vào chồng. Giờ tách ra, Vi chả biết làm gì để sống. Bố mẹ thì có 3 anh chị em. Giờ bề con về ông anh trai đã nhìn như quân thù quân hằn rồi. Chả trách được ông ấy, tự nhiên phải nuôi báo cô thêm 2 người nữa trong nhà. Bố ai mà chịu được.

    Vậy là Vi phải tim cách kiếm sống. Tính đi tính lại thì Vi chỉ biết mỗi mấy cái công việc ở văn phòng luật. Suốt thời gian dài thay Tuấn quản lý văn phòng, Vi cũng biết được sơ sơ về hồ sơ giấy tờ và đặc biệt là cách mối quan hệ thì Vi nắm chắc trong lòng bàn tay. Vì là Vi đẹp và ăn nói có duyên, mà mấy bố nhà nước thì thấy gái một con chả xoắn hết cả quẩy lại giúp đỡ nhiệt tình.

    Nói là nói thế, nhưng mà chuyên môn một chữ bẻ đôi không biết, sao mà làm được.

    May cho Vi là biết mình. Gì chứ chuyên môn nghiệp vụ mấy cái đó mình nắm chắc lắm.

    Thế là sau một tháng chuẩn bị. Vi quyết định mở một công ty tư vấn (không mở được văn phòng luật vì không có thẻ luật sư). Kể ra thì đúng là như trong phim. Một đứa không có bằng cấp 3 đi tư vấn về pháp luật (dưới sự hỗ trợ từ một thằng ất ơ chưa gặp mặt mà cũng chẳng biết ở đâu). Tất nhiên, Vi cũng không thể làm những thứ quá cao siêu, chủ yếu những vụ ly hôn, những vụ tranh chấp đất đai, và mấy án hình sự đơn giản.

    Ấy thế mà lại ra tiền. Công việc chính của Vi là chuẩn bị hồ sơ giấy tờ theo hướng dẫn của mình. Sau đó thì ôm tiền đi quan hệ. Nói một cách công bằng thì Vi cũng giống một cơ số luật sư khác đấy chứ. Chả phải, Họ cũng chẳng làm gì ngoài việc ôm tiền đi đút cho điều tra viên, kiểm sát viên và thẩm phán sao.

    Vậy thì cần éo gì học 4 năm đại học luật, 2 năm học luật sư nhỉ. Vi chưa tốt nghiệp xong lớp 12 mà vẫn làm được ầm ầm kìa.

    * * *

    Cảm ơn anh em đã theo dõi.

    Xin lỗi anh em vì 2 hôm nay mình bị đau mắt đỏ. Không nhìn được màn hình để viết truyện cho anh em.

    Thực sự thì trong khi ngồi type những dòng này thì mắt mình vẫn nhoè nước, không vì xúc động chuyện Vi mà là vị mắt nó đau vẫn chưa khỏi.

    Nhưng thấy anh em like và comment ủng hộ nhiệt tình quá nên mình cố viết.

    Anh em đừng tiếc một cái click chuột để ủng hộ mình nhé. 4-5000 lượt view mà được có vài trăm like bọ. Tủi thân vl.

    Thân.
     
  3. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 3:

    "Bấm để đọc"
    "Đen tình đỏ bạc" Các cụ nói cấm có sai câu nào.

    Vi từ khi ly thân với thằng ngáo đá bạo râm kia thì làm ăn phất lên ầm ầm. Như đã nói thì gia đình Vi có truyền thống giang hồ, bố mẹ cho vay nặng lãi, anh trai trùm cá độ bóng đá, còn một bà chị thì chuyên tổ chức đánh bạc. Với gia đình có bề dày thành tích như thế thì chắc chắn nguồn khách đâu vào của Vi là không phải nghĩ. Còn đầu ra thì yên tâm là trên cái đất nước hình chữ S này chỗ éo nào cũng giống nhau, cứ có tiền là mọi chuyện đều có thể thu xếp được.

    Chỉ trong vòng 6 tháng sau khi mở văn phòng, Vi đã có tiền tiêu rủng rỉnh rồi. Thời điểm đó Vi rất hay dụ dỗ mình: Cậu bỏ chỗ làm lương 3 cọc 3 đồng đó đi, vào đây làm với tớ. Tớ trả cậu 30 triệu một tháng, nuôi ăn ở luôn. Đùa, nếu lập trường tự thân lập nghiệp của mình không vững vàng thì lúc đó chắc mình đã bỏ Hà Nội đi theo tiếng gọi của kim tiền rồi. Sau khi mình từ chối thì Vi cũng rất vui vẻ đề nghị là mình tiếp tục tư vấn hỗ trợ cho em ấy từ xa. Mỗi tháng Vi sẽ chuyển cho mình 10 tr vào tài khoản. Coi như mình làm thuê cho em ấy. Tất nhiên là mình chấp nhận thôi, ở cái thành phố đắt đỏ thuộc hàng top của thế giới này thì thêm đồng nào hay đồng đấy.

    Mọi thứ sẽ chỉ dừng ở đó và mình với Vi sẽ không bao giờ gặp nhau nếu không có một ngày. Ngày mà công ty mình không nhận một vụ kiện hành chính ở tỉnh nơi Vi sống.

    Ngay khi nghe tin, Vi đã lấy làm vui mừng mà báo với mình rằng, em ấy sẽ cho người đón mình về chỗ em ấy chơi ngay sau khi mình xong việc ở trên thành phố.

    Thú thực là lúc đó mình cũng hồi hộp, nói chuyện với nhau gần năm trời, nhận của em ấy cũng đến 5-60 triệu mà đến tận bấy giờ mới có cơ hội gặp mặt.

    Hôm đó, sau khi làm việc với tòa xong thì mình cho sếp về trước và ở lại uống cafe ngồi đợi Vi.

    Tầm khoảng 5h chiều thì Vi đến, đi cùng là 2 em nữa. Vi thì tất nhiên là xinh rồi, mình vẫn nhớ ẻm mặc một cái váy màu xanh nước biển tôn làn da trắng muốt, Tinh riêng về độ trắng thì mình thấy Vi còn hơn đội Nhung, Hoài một bậc. Tất nhiên là không xinh bằng. Chấm theo thang điểm của Thiên Địa Hội thì được tầm 7 điểm. Mặc dù hơn mình 2 tuổi nhưng nhìn Vi chỉ cỡ ngoài 20 thôi. 2 em đi cùng Vi thì một em xinh bá ahihi đạo luôn, người nhỏ nhắn, mặt baby chứ không phải kiểu chân dai mông to vú to. Kiểu con gái mà đàn ông muốn che chở chứ không phải phang phập (tất nhiên có điều kiện thì chắc anh em cũng không từ chối). Thiên địa hội chấm chắc cũng cỡ 7 đ (Vì thấp với nhỏ người chứ mặt mũi em này theo mình còn xinh hơn Nhung với Hoài cơ). Mà em này cũng còn trẻ con thôi, thời điểm mình gặp em ấy mới học lớp 11. (Đủ tuổi rồi nhá).

    Đồng chí thứ 3 thì hơi dị. Mình nhìn lúc đầu không phân biệt được con trai hay con gái, vì nhìn mặt thì giống con gái, nhưng để tóc và mặc quần áo thì giống con trai. Mà dù con trai hay con gái thì "nó" cũng rất đẹp. Sau mình để ý ngực "nó" hơi nhú nhú lên tí thì mới biết là con gái.

    Ba đứa Vi nhìn thấy mình thì đều rất vui vẻ và thoải mái. Như kiểu quen thân với nhau từ lâu rồi ấy. Cũng trêu trọc, hỏi han đủ kiểu. Nói chuyện với các đồng chí ấy mình có cảm giác ấm áp và thân tình thật lòng chứ không có chút giả tạo nào cả. Ngồi uống cafe một lúc thì 3 em ấy đưa mình về (Vi đi ô tô).

    Từ thành phố X về đến nhà Vi cũng cách cỡ 6-70 km. Nghĩ lại mới thấy các em ấy nhiệt tình.

    Trên xe thì mình ngồi ghế trước. Vi cầm lái, còn 2 em kia (em mặt baby tạm gọi là Nhi, còn em tomboy tạm gọi là Thanh nhé) ngồi ghế sau.

    Lúc mới lên xe thì cả bọn vẫn nói chuyện cười đùa rôm rả. Nhưng đi được nửa đường thì mình mệt nên nhắm mắt ngủ. Các em ấy biết ý nên cũng im lặng. Mình chợp mắt được tầm 10-15p thì ánh đèn xe đi ngược chiều làm mình tỉnh. Trong xe vẫn im lặng, mình hơi hé mắt nhìn đường. Thú thực là mình cũng để ý em Nhi nên từ lúc lên xe vẫn hay liếc gương chiếu hậu nhìn em ấy.

    Nhưng lúc đó mình nhìn qua gương thì giật nảy mình. Nhi với Thanh đang hôn nhau.

    Quá bất ngờ mình vội nhắm mắt lại, cố gắng thở đều để mọi người nghĩ mình vẫn đang ngủ say.

    Một lát mình lại hé mắt liếc gương chiếu hậu, 2 em ấy vẫn đang nút lưỡi nhau kịch liệt. Mình không biết có anh em nào thấy girl hôn nhau ngoài đời chưa (vốn dĩ xem trên JAV cũng đã rất thốn rồi), nhưng hôm đó là lần đầu tiên với mình. Cảm giác mọi thứ nó đảo lộn hết cả. Vừa kích thích vừa ghê ghê. May mắn là 2 em ấy đều thuộc dạng sắc nước hương trời, chứ gặp 2 em cá sấu hôn nhau chắc mình nôn ahihi ra xe.

    Dù sao thì cái cảnh tượng đó cũng làm mình vô cùng tò mò, mình hé mắt liếc gương chiếu hậu liên tục, mặt mình bắt đầu nóng bừng, người cũng nóng, sắp đến cái giai đoạn không chịu được nữa thì nghe thấy Vi cười: 2 đứa dừng lại được rồi đấy, Anh TA anh ấy nhìn nãy giờ.

    Cả mình và 2 em kia đều giật mình, mình thì đỏ bừng mặt không biết nói gì. 2 em kia thì lại cười khanh khách, đoạn Thanh nói: Vậy là lộ rồi hả. Thôi không sao, sớm muộn gì anh ấy chả biết.

    Nhi cũng thỏ thẻ: "Anh thấy hết rồi à, giờ anh xuống xe vẫn còn kịp đấy".

    Mình cười đáp: "Thấy hết rồi, mà càng thấy thì càng phải ở lại xe này bằng được"

    Vi nói chen vào: "Anh không thấy sợ bọn em à"

    Mình: "Sợ gì chứ, cái này tớ xem trên phim hoài rồi, có gì đâu"

    Vi cười trêu: "Xem trên web đen hả, đã gặp ở ngoài đời bao giờ chưa"

    Mình: "Ngoài đời thì chưa, nhưng nhìn con trai hôn nhau mới ghê chứ con gái thế là bình thường"

    Vi đáp: "Vậy cũng may, vì tí nữa anh gặp hội bạn em toàn như này hết thôi"

    Mình hơi bất ngờ nên chỉ cười cười không nói gì.

    Xe chạy thêm độ 15p nữa thì vào đến thị trấn, Vi chở mình vào khách sạn, lấy phòng cho mình, chờ mình tắm rửa thay quần áo rồi cả bọn lại lên xe đi.

    Vi cho xe chạy đến một quán cafe vườn, trong đó có cả phòng hát karaoke luôn. Vi dẫn cả bọn vào phòng rồi nói với mình: Hôm nay anh đến đúng dịp có 1 đứa sinh nhật trong nhóm, em giới thiệu anh với cả nhóm luôn. Em kể cho bọn nó nghe về anh nhiều rồi. Cũng nhờ anh mà em có ngày hôm nay. Anh đừng ngại gì nhé. Cả nhóm quý em như nào thì cũng sẽ quý anh như vậy.

    Ngưng một lát Vi nói tiếp: Có thể anh cũng đoán ra được, nhưng em cứ nói trước để tí anh khỏi bỡ ngỡ, nhóm bọn em toàn là les hết. Trước giờ nhóm chưa cho thằng con trai nào chơi cùng cả, anh là ngoại lệ đầu tiên và duy nhất đó. Tí nữa có thấy gì thì cũng ráng mà bình tĩnh nhé.
     
  4. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 4:

    "Bấm để đọc"
    Không biết anh em thế nào, chứ mình thì không ký thị gì các bạn đồng tính đâu. Có điều nghĩ đến cảnh 2 thằng đàn ông khóa môi với sờ mó nhau thì mình vẫn lợm cả giọng, sởn cả gai ốc. Hôm trước đọc được cái comment trong thread "Sao người con trai lại ấm hơn người con gái" mà tí nữa thì đái mẹ nó ra máu. Xin trích lại nguyên văn cho anh em tham khảo. "Thế thím có toát mồ hôi, chân tay bủn rủn, có thấy toàn thân run lên khi khẽ chạm vào người anh ý không? Thím thấy bờ vai cuồn cuộn của anh ý thế nào? Mùi mồ hôi có lôi quấn không? Thím có nghe thấy hơi thở gấp, thấy đôi bàn tay anh ý đan vào nhau như đang kìm nén 1 điều gì không? Phía bên dưới thím thấy căng tràn sức sống, cánh chim như muốn bật tung ra mà tìm nơi khoan khoái bên trong cái hang nhỏ bé ấy không? Thím thích không?"

    Nhưng con gái thì khác, hẳn hồi đi học anh em cũng thấy kích thích khi thấy bọn con gái trong lớp ôm ấp nhau, thay áo cho nhau, hay đi ngoài đường thấy mấy ẻm ấy ôm eo nhau chặt cứng. Chưa kể theo nghiên cứu và tìm hiểu của mình thì tap "Lesbian" ở một số web người lớn là một trong những táp có lượt truy cập nhiều nhất.

    Tóm lại anh em cũng rất thích thú khi thấy chị em yêu nhau. Mình tự hỏi: Không biết chị em có thấy kích thích khi thầy con trai yêu nhau không nhỉ?

    Lan man tí để anh em biết cảm giác lúc đó của mình rất thốn, vừa hoang mang vừa kích thích, vừa tò mò vừa hồi hộp.

    Nói sơ qua về cái quán karaoke mà bọn mình vào. Quán này khá kín đáo, ngoài khu vườn để uống cafe ở phía trước thì khách phải đi vòng vèo vào một hồi mới đến khu nhà phía sau nơi có phòng hát. Các phòng cũng tương đối tách biệt nhau và khép kín.

    Lúc đó là khoảng gần 7h, trong lúc đợi nhóm les đến thì mình với Vi ngồi nói chuyện trong khi Nhi và Thanh chui vào một góc tiếp tục sờ mó hôn hít. 2 em ấy tự nhiên và cuồng nhiệt đến độ mình phải nhiều lần bỏ dở câu truyện để đánh mắt ra phía đó thám thính.

    Vi thấy thế thì cũng cười cười giải thích cho mình: Bọn nó coi anh như người nhà nên mới tự nhiên như thế. Bình thường trước mặt người lạ bọn nó cũng giữ ý lắm, chỉ khi ở chung với cả nhóm bọn nó mới điên như vậy. Toàn bọn trẻ con còn đi học, còn bị bố mẹ quản, nên lúc nào trốn đi được với nhau là bọn nó lại cuồng lên như thế.

    Mình hỏi lại: Thế em thì sao, anh tưởng em có chồng, có con rồi, vậy em đâu phải les đúng không.

    Vi cười nói: Les có nhiều kiểu lắm anh ơi. Em trước cũng thích đàn ông, nhưng mà thằng chó nó hành em quá, nên em mất cảm giác với nó. Xong lúc đó lại gặp đi chơi với hội này, lúc đầu cũng chả có ý gì, xong sau đụng chạm nhiều cũng thành có cảm giác. Lâu rồi lại thành ghiền, chơi với bọn nó mặc dù không có cảm giác đê mê yêu đương như với đàn ông. Nhưng cảm giác nhục dục thì còn hơn nhiều. Bọn nó giỏi mấy trò đó lắm anh ơi.

    Đoạn em ấy nói tiếp: Người như em bọn nó gọi là "lưỡng giới" có nghĩa là yêu trai cũng được mà yêu gái cũng được. Mà les phần nhiều là những đứa kiểu như em thôi. Gọi là les theo phong trào. Thấy hay hay thì thử, thử thấy sướng thì không dứt ra được.

    Les chuẩn thì thường nó lộ ra ngoài luôn. Kiểu bó ngực, cắt tóc ngắn, ăn mặc như con trai. Mà kể cả bọn này cũng có nhiều đứa vẫn yêu trai được.

    Nói đến đây thì cửa phòng mở, một đôi tiến vào. Vi chảo hỏi rổi giới thiệu mình. Rồi tiếp theo cứ cách một lúc lại có một đôi nữa bước vào, cả thảy có 5 đôi tất cả. Chỉ có Vi là vẫn còn một mình. Đang định hỏi thì cửa phòng lại mở, Vi hơi cau mày khi thấy môt cặp nữa bước vào. Cặp này thì quả thực là bá ahihi đạo.

    Một em cao cỡ chừng 1m75, để đầu Vic, cái mặt của em ấy nếu như ở hoàn cảnh bình thường thì chắc chắn em Kỳ Duyên mới đăng quang hoa hậu còn phải thua một bậc. Đó là một khuôn mặt rất gợi tình nhưng lại pha chút kiêu sa. Cái kiểu mặt mà anh em rất thèm thuồng nhưng chỉ dám đứng từ xa nhìn thôi ấy. Em ấy mặc áo sơ mi đen, quần âu. Và dù em ấy đá tìm cách đè nén nhưng nhìn cái phần nhô ra ở ngực em ấy có thể khẳng định vòng 1 của em ấy không thua kém em Nhung là mấy. Đánh giá theo thiên địa hội thì mình chấm ẻm được 7 đ (Thực ra nếu em ấy không ăn mặc kiểu con trai thi mình nghĩ em ấy phải được 7.5 hoặc hơn nữa) Em ấy bước vào thấy mình thì mặt lạnh tanh nhìn Vi chằm chằm chả coi mình ra cái kí lô gì cả.

    Mình nhìn sang em còn lại thì đứng ahihi hình luôn, da trắng, tóc vàng, mũi cao mắt xanh nữa chứ. Em ấy là con lai thì phải. Thực sự mình cũng éo biết tả thế nào để anh em hiểu nữa. Nhưng mình khẳng định đấy là đứa "con gái" xinh nhất mình từng gặp trong đời. Mình cũng éo biết chất điểm em ấy như nào nữa. Kiểu ngoại hàng rồi ấy.

    Em ấy thấy mình thì mỉm cười xã giao, chỉ có thế thôi mà ẻm làm mình ngất ngây ahihi luôn.

    Em 1m75 thấy thế thì lườm mình khó chịu. Ẻm ấy xinh quá nên lườm cũng đáng yêu nữa. Mình có cảm giác đang lạc vào thế giới khác cmnr.

    Lúc đó Vi giới thiệu mình với 2 ẻm ấy. Vi không nói tên thực, chỉ nói em 1m75 là Đô la, em con lai là Ơ rô. Mấy em đến trước cũng xúm lại chào hỏi. Nhìn cách nói chuyện mình đoán Đô la với Ơ rô là trùm nhóm này. Có điều không biết vi sao 2 em ấy lại rất lễ phép với Vi. Chắc tại Vi lớn tuổi nhất ở đó. Vậy là đủ team rồi. Đô la ngoắc em phục vụ lại nói: Mang hết đồ lên đi. Tụi này không gọi thì không cho ai vào nhé.
     
  5. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 5:

    "Bấm để đọc"
    Đồng chí phục vụ mang lên mấy chai rượu với mấy đĩa hoa quả linh tinh xong ra ngoài đóng cửa lại.

    Lúc đó mình mới nhớ là mình chưa ăn gì, nhưng không kịp nữa rồi, rượụ đã được rót ra cốc. Mấy em les cứng nhìn mình kiểu thách thức còn mấy em les mềm thì đá lông nheo khuyến khích. Mình thì lần đầu lạc vào động bàn tơ, cũng không muốn các em ấy nghĩ mình làm khách với khinh các em ấy nên 3-4 chén đầu mình cũng 100% luôn. Xong thì các em ấy bắt đầu chọn bài và hò hét rầm trời. Mình vốn dĩ tửu lượng kém, lại đang đói nên làm mây chén đã ngất ngư phải dựa vào ghế. Em Vi thấy thế liên ra ngồi cạnh nói chuyện với mình. Đô la thấy thế có vẻ rất cay cú nên toàn ra gà mình uống tiếp. Kiểu một đứa con gái dù có là les đi nữa cứ ra khích đểu làm mình cũng hơi cú nên lại làm thêm mấy chén nữa.

    Lúc đó thì mình phê tòi tù và rồi, em Vi đỡ mình dựa vào người em ấy. Say thì say chứ có hơi gái ở bên cạnh thì mình vẫn tỉnh táo để hưởng thụ như thường. Dựa vào vai Vi nên mặt mình chiếu thẳng vào cặp bưởi của gái một con căng tròn, chật ních bó trong chiếc áo ngực màu hồng. Rồi tiếng nhạc chát chúa quá làm em Vi cứ ghé sát vào tai mình thì thầm nói chuyện. Chịu thế éo nào được.

    Thỉnh thoảng mình lại liếc mắt ra xung quanh thì thấy các em ấy đã chia thành từng cắp và đang sán vào nhau sờ mó hôn hít, đứa nào hát kệ mẹ đứa đấy.

    Lúc đó mình có cảm giác mọi thứ cứ mờ ào và nhoè nhoẹt, một phần vì say, một phần vì mình nhận ra mọi người ở đó đều xa lạ, kể cả Vi. Cơn say làm mình thấy lạc lõng, Vi ngồi cạnh mình nhưng mình biết em ấy cũng les cmnr. Hơn chục người ở đó. Có mỗi mình mình là con trai. Mà bọn còn lại là con gái đã đành. Đằng này lại kiểu nửa đực nửa cái. Tất cả tạo cho mình cảm giác như đi lạc đường vậy.

    Hoang mang, mình đảo mắt xung quanh phòng 1 lần nữa. Và mình thấy Ơ rô, ẻm ngồi một góc, bắt chéo chân và đang hát một bài gì đó tiếng anh. Giọng em ấy chắc bình thường cũng được, nhưng do mình đang say nên thấy nó ngọt ngào hơn nhiều. Mình cứ nhìn em ấy mãi mà không rời mắt đi được. Quả thực em ấy quá đẹp. Mọi thứ đều hoàn mỹ, mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh với hàng lông mi cong vút, chiếc mũi cao và cặp môi mềm mại.

    Mình cứ nhìn chằm chằm em ấy bất chấp ánh mắt khó chịu của đô la và cái cười khẩy của em Vi.

    Bỗng rầm một cái, cửa phòng bật mở, một đồng chí ăn mặc bảnh bao và dươngf như cũng đang say khướt bước vào. Đồng chí ấy nhìn quanh rồi tiến lại chỗ em Vi. Vừa đi vừa chửi: "* con đĩ, mày đàn đúm tụ tập ở đây à, cút cm mày về chăm con đi"

    Vi đẩy mình ra và đứng dậy tiến lại đồng chí kia nói: "Tao với mày còn đéo gì nữa, mày lấy quyền đéo gì ra mà chửi tao". Chưa nói dứt lời thì ẻm ấy đã ăn một cái tát vào mặt.

    Vi vừa ngã xuống thì đồng chí kia cũng ăn nguyên phát đạp vào ngực. Mình chỉ kịp nhìn thấy bóng đo la xông tới thì đồng chí kia đã ngã dúi dụi vào góc tường rồi. Xong đo la mặt lạnh tanh đéo nói năng gì chỉ xông lại đạp túi bụi. Đồng chí kia vừa ôm đầu vừa gào thét chửi bới gì mình nghe không rõ. Lúc đó thì nhân viên quán xông lại can rồi đuổi đồng chí kia đi.

    Xong cả bọn ngồi một lúc rồi đứng lên thanh toán đi về.

    Vừa ra khỏi quán thì có có một chiếc ô tô 7 chỗ ập đến. Rồi 5-6 thằng trên xe (trong đó có cả đồng chí say rượu - chắc là chồng Vi) nhảy xuống, không nói không rằng lao vào oánh luôn. Team les chạy ngược lại vào quán, mấy đồng chí les cứng vớ chai lọ gậy gộc trong quán lao ra chiến luôn. Mình đang say cũng không còn tỉnh táo, đứng lớ ngớ ở đấy bị ăn ngay mấy gậy vào đầu, choáng ahihi váng luôn. Lúc đó chỉ nhìn thấy em Đô la cầm gậy phang tới tấp 2 thằng. Ẻm là gái mà cao hơn 2 thằng kia 1 cái đầu. Trông hổ báo đừng hỏi.

    Nhìn được thế xong mình choáng quá nằm vật ahihi ra đất luôn.

    Lúc tỉnh dậy thì thấy đang nằm trên ghế trong đồn công an rồi.
     
  6. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 6:

    "Bấm để đọc"
    Chính xác thì khi tỉnh dậy mình thấy đang nằm trong một căn phòng (sau mới biết là nằm ở đồn) đầu thì đau như búa bổ. Ngước mắt nhìn xung quanh thì mình đái ahihi ra máu. Mình đang ở cùng phòng với cái đám lúc nãy oánh nhau với team les. Cái phòng thì chắc được khoảng 10-15m2. Mấy thằng kia thì ngồi túm tụm một chỗ, mình thì đang nằm trên một cái ghế dài. Không biết em Vi đang ở đâu, em Ơ rô đang ở đâu, team les đang ở đâu nhỉ?

    Liếc thấy nằm chung phòng với mấy anh cao to đen hôi kia mình lập tức nhắm mắt lại nằm im. Đờ mờ, 1vs1 với bất kỳ thằng nào trong số đấy mình cũng nát ass chứ đừng nói cả team bọn nó quây lại.

    Dưng mà đen cho mình là chắc có thằng bỏ mẹ nào trong số đó nhìn thấy mình nhổm dậy rồi thì phải. Lát sau thì thằng mặt l chồng em Vi tiến đến sút vào mông mình quát: Đờ mờ thằng chó này, mày giả chết ăn vạ bố mày hả. Dậy mẹ mày đi.

    (Đụ má thằng chó, luật sư mà ăn nói bố láo vcc)

    Mình vẫn nằm im, không động đậy gì cả, ai ngờ thằng con rời ấy nó sút một phát thằng vào mặt mình luôn. Mình lăn một vòng rồi nhỏm dậy thấy miệng mặn mặn, hẳn là máu đã được hòa với nước bọt rồi.

    Mình ngồi dậy, vẫn éo nói năng gì, chỉ chừng chừng nhìn thằng mặt l kia thôi. Thằng mặt l cười khẩy nói: Mày là thằng nào, ở đâu đến đây.

    Thấy mình vẫn im lặng, thằng mặt l lừ lừ tiến lại gần giờ mình mới để ý là nó to gấp rưỡi mình cương với nó thì chắc chắn là "ass nở hoa và cuộc sống thì bế tắc roài." - cover Ơn rời cậu đây rồi.

    Tránh voi chẳng xấu mặt nào, chả dại gì mà ăn đập thêm nữa, nghĩ vậy nên mình nhìn nó hỏi: Đây là đâu, tôi làm gì mà các anh đánh tôi.

    Thằng mặt l sút mình thêm phát nữa (quả này mình lấy tay đỡ được nhưng vẫn đau nhói cả tay lẫn mạng sườn) rồi mới nói: Mày quyền l gì hỏi bố mày, mày ở đâu đến đây.

    Lúc đó mình mới có tí thời gian để ý xung quanh. Thấy có băng rôn khẩu hiệu "Vì nước quên thân vì dân phục vụ" thì mình đoán là đang trên đồn rồi. Nghĩ thế nên mình cũng yên tâm hơn đáp: Tôi từ Hà Nội vào, gặp các anh lần đầu, sao tự nhiên đánh tôi.

    Thằng mặt l kia đáp: Mày quen con Vi từ bao giờ. Thế đéo nào mới từ HN vào mà đã đàn đúm tụ tập được như thế.

    Mình đáp: Cũng mới quen, hnay gặp lần đầu.

    Thằng mặt L: Mày ở HN sao quen được nó.

    Mình: Có liên quan gì đến anh không. Tưởng anh chỉ thâm thù, gây sự với đàn bà con gái thôi chứ.

    Thằng mặt L lại lao đến sút mình, mình đỡ được vài phát thì bị nó sút vào bụng, thốn đến tận óc luôn. Thằng chó định đánh mình tiếp thì cửa phòng mờ, một ku công an tiến vào quát:

    "Các anh làm trò gì thế.

    Thằng mặt L thấy thế mới dừng lại. Ku công an nói tiếp: Anh Tuấn với mấy anh kia các anh được về rồi.

    Thế là mấy thằng con rời lục tục kéo nhau ra, còn lại mình mình trong phòng. Ngồi chăn muỗi chăn kiến chán, chả thấy thằng bỏ mẹ nào gọi ra, Nhìn đồng hồ thấy lúc đó là 1h đêm nên mình lại lăn ra ngủ.

    Đang say sửa mơ mộng đến em Ơ rô thì mình thấy có người lay vai gọi dậy. Mở mắt ra thì thấy trời đã sáng từ lâu, có một ku công an vào hỏi han mình liên quan đến vụ lộn xộn hôm qua. Khi biết mình là luật sư thì nó cũng nhã nhặn đi một tí. Xong hỏi thêm mấy câu thì cho mình về và dặn là tạm thời phải ở lại đấy để phục vụ điều tra. (Mình thấy hơi ngờ ngợ, có mấy thanh niên gây gổ với nhau thôi thì làm éo gì mà phải ở lại để phục vụ điều tra).

    Bước ra ngoài đồn thì thấy em Đô la đang ngồi đợi mình trên chiếc Ducati (éo nhớ có đúng tên không, hình như thế).

    Thấy mình lếch thếch bước ra, ẻm hất hàm: Thế nào có bị ăn đòn không ku, sao ở trong đó lâu thế.

    Mình cười trừ không đáp. Ẻm ấy thấy thế quẳng cho mình cái mũ bảo hiểm rồi ra hiệu cho mình lên xe. Đời mình chưa bao giờ ngồi sau xe con gái, mà có điều ducati thì mình chưa đi bao giờ, hơn nữa đô la cũng có phải gái éo đâu. Nghĩ thế nên mình ngoan ngoãn leo lên xe để ẻm ấy đèo về.

    Đô la rồ ga, phóng như con thiêu thân ngoài đường, đã thế vừa đi vừa đánh võng như kiểu thể hiện cái nam tính của em ấy thì phải.

    Ẻm chạy vòng vèo ra đến ngoại ô, rồi dừng lại ở một căn biệt thự to vật. Mở cửa đón mình là Ơ rô, với quần sót áo 2 dây làm mình éo rời mắt đi được. Đô la thấy ánh mắt hau háu của minh thi hắng giọng một cái rồi phi xe đi, để mình lại với Ơ rô.

    Ơ rô nhìn mình cười rôi ngoắc tay ra hiệu cho mình vào nhà. Em này kiệm lời ghê, nếu tối hôm trước không thấy em ấy xì xồ hát tiếng anh thì mình còn tưởng em ấy câm.

    Vào nhà Ơ rô vẫn chẳng nói năng gì nhiều, ẻm dẫn mình lên phòng rồi đưa cho mình bộ quần áo nói: Chắc anh cũng mệt, tắm rửa thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi.

    Đù, bị nhốt cả đêm đến giờ chả có cái khỉ gì bỏ vào bụng mà bảo nghỉ ngơi. Nghĩ vậy nên mình gượng cười hỏi: Cậu có gì ăn không, mình hơi đói.

    Ơ rô cười: Quên mất, anh tắm rửa đi rồi xuống nhà. Anh thích gì em làm cho.

    Mình: Gì cũng được, mình dễ nuôi mà.

    Ơ rô lại cười rồi quay người đi xuông nhà. Người đẹp đến dáng đi cũng đẹp. Tại sao em lại les chứ, cuộc đời sao ngang trái vậy.

    Tắm rửa xong, xuống dưới nhà thì thấy em ấy đã làm bánh mì ốp la với jambong cho mình roài. Mình vừa ăn vừa hỏi chuyện. Mặc dù em ấy trả lời nhát gừng, nhưng mình cũng nắm được vụ việc tối hôm trước.

    Sau khi mình ngất đi thì 2 team còn oánh nhau thêm một lúc nữa rồi công an mới đến hốt cả đám lên đồn. Đen cái là trong team les có một em les cứng bị đánh chấn thương sọ não phải đưa vào viện cấp cứu. Thế nên công an tạm giữ cả 2 team lại để điều tra. Team les thì được bố Ơ rô gọi điện nên ngồi đốn độ tiếng thì được thả.

    Team chồng em Vi thì Tuấn nó gọi điện nhờ vả nên sau rồi cũng được thả. Có mỗi mình là ngổi chăn muỗi đến sáng thôi.

    Giờ cả 2 team đang ngồi nghe ngóng xem tình hình sức khoẻ em les cứng nằm trong viện ra sao. Ko may mà em ấy tèo thì thành to chuyện.

    Thêm nữa là đô la nó đang như con điên, từ đêm qua đã chạy đi tìm người quây ngược lại team chồng em Vi để báo thù. Đô la chở mình về đây cũng vì sợ về khách sạn lại bị team kia nó ốp.

    Số mình xui xẻo vờ lờ. Đang nhiên đang lành bị ăn gậy vào đầu, giờ lại bị giữ lại đây không biết bao giờ mới được về với gấu.
     
  7. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 7:

    "Bấm để đọc"
    Ăn uống xong xuôi thì mình lên phòng nằm. Em ơ rô này nhà đại gia vl. Phòng ốc, giường đệm, chăn chiếu sang chảnh vl. So với cái phòng tạm giữ trên đồn thì đúng làm một trời một vực. Mình lên giường bật điều hòa, đắp chăn oánh một giấc quên sầu luôn. Ngủ thì phải mơ, mà với những thứ trải qua hai hôm rồi thì chắc chắn là mình mơ thấy Ơ rô rồi. Trong cơn mơ thì mình thấy mình vẫn đang nằm trên giường đó, em Ơ rô khỏa thân bước vào phòng, xong mặc cho mình ngăn cản, trốn chạy, ẻm ấy vẫn tóm được mình và vứt lên giường (trong mơ em ấy khoẻ như em Đô la luôn). Rồi mặc cho mình van xin em ấy vẫn xé tan nát hết quần áo mình ra (đoạn này bệnh hoạn max) xong ẻm đè ngửa mình ra. Lúc này không hiểu sao em Ơ rô lại biến thành Đô la. Cũng éo sao, mơ mộng nó hay dị như vậy, với lại Đô la cũng quá được roài, 1m75 chứ có ít đâu. Đô la quần mình một lúc thì bắt đầu cởi quần (hay váy cũng không nhớ nữa), mình đang hồi hộp chờ được thấy ngã ba huyền bí, mà đến lúc ẻm kéo xuống chỗ đó thì thấy bật ra cái bộ phận giống của mình. Lúc đó mình như bị bóng đề, càng chạy càng không thoát, mồ hôi vã ra ròng ròng. Tưởng chứng sắp nát ass đến nơi thì có một bàn tay kéo mình ra khỏi ác mộng.

    Mình choàng tỉnh dậy thì thấy Vi đang nắm tay, nhìn mình âu yếm.

    Vẫn chưa hoàn hồn, mình nhìn xung quanh hỏi: Đô.. đô.. la đâu.. em

    Vi cười: Sao ở cạnh em lại nhắc đến Đô la. Em chỉ xài VNĐ thôi.

    Mình: Không, cái con nhỏ Đô la cơ.

    Vi: À, nó ở dưới nhà. Sao, anh mơ thấy nó à. Kỳ ghê, nó chỉ thích con gái thôi. Anh đừng mơ mộng nữa.

    Lúc đó mình mới tỉnh hẳn, cười cười đánh trống lảng: Anh hỏi thế thôi, ai đưa em đến đây thế, mà từ qua tới giờ em ở đâu.

    Vi: Thì đô la chứ ai, mà hôm qua xảy ra chuyện thì em về nhà luôn mà.

    Trầm ngâm một lát, vi tiếp: Em xin lỗi, vì em mà liên lụy đến anh, đầu anh có sao không?

    Mình: Ko sao đâu, anh bị đòn quen rồi. Có cái bị giữ lại đây hoài thì công việc ở công ty không biết phải giải quyết sao thôi. Chắc sếp anh điên lắm.

    Vi: Anh ráng đợi 1- 2 hôm nữa. Đô la nó đang nhờ bố nó dàn xếp cho ổn thỏa.

    Vi trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: Phía công an thì em khôg sợ, chỉ sợ con đô la, từ qua tới giờ nó như con điên, nhất quyết đòi trả thù anh Tuấn. Em cũng không cản được nó. Nó đang gọi cả bọn tối nay đi lùng anh Tuấn đây.

    Mình: Hình như Tuấn vẫn còn tình cảm với em đó. Việc hôm qua chỉ chứng tỏ Tuấn ghen thôi. Chắc em cũng biết đúng không.

    Vi: Em biết chứ, Từ hôm em bỏ về nhà bố mẹ đến giờ, Tuấn gọi điện cho em suốt, rồi tìm mọi cách gặp nữa. Một phần cũng vì văn phòng của Tuấn giờ em không quản lý nữa nó cũng loạn, Tuấn cứ bắt em về làm lại cho anh ấy. Mà thú thực là giờ em bị chai sạn cảm xúc với Tuấn rồi, mỗi lần nhìn thấy Tuấn em lại sợ. 1 năm sống với tuấn đúng như địa ngục. Em không quên được.

    Mình. Thế giờ em không có cảm xúc với đàn ông nữa sao.

    Vi: Cũng không hẳn, chỉ là lâu rồi toàn chơi với hội Đô la, em cũng quên mất cảm giác gần gũi với đàn ông nó như nào rồi.

    Nghe thế mình đưa tay vuốt nhẹ đùi của Vi. Ẻm ấy giật nảy mình lên luôn. Thấy vậy mình cười đáp: May quá chưa chuyển giới hoàn toàn.

    Vi cười đáp: Chả mấy đứa vô cảm được với đàn ông đâu. Chắc em cũng chỉ sợ Tuấn thôi.

    Nói đoạn Vi cúi xuống hôn nhẹ lên môi mình, cảm giác ngây ngất ngay lập tức ùa về theo từng cái nút lưỡi của ẻm ấy.

    Đang đê sa mê thì mình nghe tiếng hắng giọng, Vi giật mình buông mình ra. Quay qua cửa thì thấy Đô la đang đứng trân trân nhìn bọn mình. Ánh mắt rõ ràng là rất uất hận.

    Vi cười trừ rồi đứng dậy nói: Thôi anh dậy thay quần áo rồi xuống dưới nhà. Em vừa qua khách sạn trả phòng với mang đồ của anh về rồi. Em xuống dưới nhà đợi.

    Nói đoạn Vi liếc mắt nhìn Đô la rồi ra khỏi phòng, Đô la liếc mình đầy thù hằn rồi cũng bước theo. Cái nhìn của đô la làm mình lạnh xương sống. Linh tính cho mình biết rằng đừng dây vào Đô la ấy. Ẻm ấy đẹp mà bị điên, cái kiểu điên có thể làm mọi thứ, kể cả giết người.

    Thay quần áo xong, mình bước xuống dưới nhà thì thấy team les đã tề tựu đông đủ, thiếu mỗi đồng chí chấn thương sọ não đang nằm viện. Đô la với Ơ rô ngồi giữa cả nhóm, Vi đứng sau lưng 2 em ấy.

    Thấy mình xuống thì trừ đô la với Ơ rô, các em còn lại đều chào mình thân thiện.

    Xong các em ấy lại ngồi buôn chuyện linh tinh và chửi bới team của Tuấn.

    Đến độ 6-7h tối thì có người gọi điện cho Đô la. Đô la nghe điện thoại xong thì quay ra nói: Thằng chó Tuấn đang uống rượu ở quán XXX. Mình đi thôi.

    Vi nghe thế có vẻ hơi hốt hoảng, ghé tai Đô la nói gì đó. Đô la nghe xong gằn giọng: Chị kệ tôi, tội vạ đâu tôi chịu. Tôi làm việc này không vì chị mà vị con B (ẻm đang nằm ở viện). Chị đi hay không thì tùy.

    Nói đoạn Đô la đi ra ngoài luôn, team les lục tục kéo theo. Còn lại mình, Vi và ơ rô. Lúc đó mình nói: Thôi, đã đi thì cả bọn cùng đi, mình đi cùng nhỡ Đô la nó điên quá còn cản nó. Chắc cũng chỉ có Vi với Ơ rô là còn ngăn được nó thôi.

    Nghe thế, Vi với Ơ rô cũng gật đầu. Xong 3 đứa mình ra ngoài luôn. Team les, thêm cả mình nữa là 12 người lên 2 xe. Một cái 7 chỗ với một cái 4 chỗ. Mình ngồi xe 4 chỗ với Vi, Ơ rô và em Nhi. Đô la ngồi xe 7 chỗ.

    Cả bọn lên xe độ 10p thì ập đến một quán vỉa hè. Tuấn với 2 thằng nữa đang ngồi đấy uống rượu.

    Đô la cho xe phi sát rạt quán rồi nhảy xuống. 3 đồng chí kia thấy động thì bỏ chạy tán loạn. Mà Đô la chỉ quan tâm đến mỗi Tuấn nên xuống xe là phi theo hướng Tuấn chạy luôn. Ku Tuấn chắc cũng đã ngà ngà xay nên chạy được một đoạn thì ngã dúi dụi vào vệ đường. Đô la chạy đến cứ mặt mà sút. Vi với Ơ rô chạy ra theo, mình ngại va chạm nên chỉ ngồi trên ô tô nhìn theo. Thấy Đô la đánh chửi một lúc rồi rút trong người ra con gao găm dí vào trán ku Tuấn nói gì đó. Ku Tuấn thì nửa quỳ nửa ngồi, mặt tái xanh lảm nhảm xin xỏ gì đó. Đến đấy thì Vi với Ơ rô chạy đến giữ tay Đô la. Đô la thì gào thét đòi giằng tay ra. Tranh thủ lúc đó thì Tuấn đứng dậy chạy sang bên đường. Nhảy lên xe ôm giông thẳng.

    Lúc đó Vi với Ơ rô mới buông tay Đô la ra. Cả 3 đứng nói gì đó một lúc rồi đi về phía xe mình đang ngồi. Xong Nhi chuyển sang xe 7 chỗ. Còn Đô là ngồi cùng xe với mình, Ơ rô và Vi.

    Vi lái xe chở cả bọn về, team les thì đi xe 7 chỗ chạy đằng sau.

    Trên xe Đô la mặt hầm hầm, cũng chả nói gì nhiều. Vi nói hôm đó bố mẹ với vợ chồng anh trai em ấy không có nhà, không có ai trông thằng su po (con trai ẻm) nên cả bọn về nhà Vi.

    Ơ rô cười nói: Số anh T. A may mắn ghê. Tụi em chơi với chị Vi cả năm trời nay mà chưa được về nhà chị Vi đấy.

    Sau khi đón Supo thì Vi chạy xe về nhà, thằng nhóc có vẻ rất quấn Đô la, mà đô la đang hầm hầm mặt xong gặp supo cũng vui vẻ lên nhiều. Ko khí trên xe dần cũng vui lên.

    Tối hôm đó cả bọn ăn uống đến say mèm. Xong team les về hết, còn đô la với ơ rô ở lại nhà Vi với mình. Mình thì say cmnr nên chả biết trời đất gì nữa.

    Sáng hôm sau, mình bị tiếng khóc the thé của ku supo làm tỉnh giấc. Ko biết Vi làm gì mà để con khóc ghê quá. Hay giờ les rồi thì cũng mất đi bản năng chăm con của đàn bà nhỉ.

    Mình cũng thích chơi với trẻ con nhưng lại sợ tiếng trẻ con khóc. Nên ngồi dậy, đi xem ku supo làm sao mà khóc.

    Nghe tiếng khóc trong phòng dưới tầng 2, mình mở cửa phòng thì thấy..

    Supo đang ngồi dưới nền nhà gào khóc, còn trên giường là Đô la nằm sấp, Nửa thân trên không mặc áo lộ làn da trắng muốt và hình săm nhỏ ở lưng. Con dao găm em ấy mang ra dọa Tuấn đang cắm giữa gáy. Máu đỏ lòm cả chăn đệm xung quanh.
     
  8. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 8:

    "Bấm để đọc"
    Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người chết, chính xác là người bị giết, mình quả thực sợ đến đái ra quần luôn. Mình vội chạy vào bế supo về phòng mình, đóng cửa lại rồi chạy lên nhà lấy điện thoại gọi 113 luôn. Mình vẫn nhớ lúc đó nói chuyện với 113 mà mình run cầm cập và lạc ahihi giọng luôn.

    Được mấy anh công an động viên thì mình cũng dần lấy lại bình tĩnh. Mình chạy xuống tầng 1 thì thấy cửa nhà mở, cổng cũng mở luôn. Lúc đó mới nhớ ra Vi với Ơ rô, mình mới chạy lên tầng 3. (Đoạn này nói sơ qua về nhà của Vi: Nhà em ấy có 4 tầng, mỗi tâng có 2 phòng, tối hôm trước thì mình ngủ ở phòng trong tầng 2, Đô la bị giết ở phòng ngoài tầng 2).

    Lên đến tầng 3 mình đập cửa cả 2 phòng thì thấy Ơ rô từ phòng trong bước ra vẻ ngái ngủ hỏi: Có chuyện gì vậy anh.

    Mình đáp: Đô la bị giết rồi, Vi đâu.

    Ơ rô trố mắt nhìn mình: Anh mơ ngủ à, Ai giết được nó.

    Mình: Nhìn mặt anh giống đùa sao. Nó nằm ở tầng 2. Dao còn cắm ở cổ kìa.

    Ơ rô tỏ vẻ nghi ngờ rồi chạy xuống tầng 2. Mình sốt ruột với lo cho Vi nên chạy vào phòng. Vừa thấy Vi đang nằm ngủ trên giường, chưa kịp thở phào thì nghe tiếng thét của Ơ rô. Nhỏ đó thét to quá làm Vi cũng bật dậy luôn. Thấy mình dứng đó Vi hỏi luôn: Có chuyện gì vậy anh, Ai hét thế

    Mình đáp: Ơ rô nó hét. Đô la bị giết rồi.

    Vi ngồi bật dậy xong cũng chạy vội xuống dưới nhà. Mình cũng chạy theo. Xuống dưới tầng 2, vào phòng Đô la thì thấy Ơ rô đang ngồi bệt ở một góc nhà hay tay ôm đầu gào thét. Vi nhìn thấy xác Đô la thì cũng gào thét lên y như Ơ rô. Mình tính hỏi 2 em ấy mấy câu nhưng 2 em ấy rú lên như điên, mình không chen vào hỏi được lúc nào. Đang không biết phải làm sao thì tiêng còi xe cảnh sát đến.

    Lúc đó, mặc dù đã bình tĩnh lại ít nhiều nhưng cái cảm giác có án mạng xảy ra ngay cạnh phòng ngủ, rồi 4-5 đồng chí cảnh sát ập đến làm mình không thể không hoang mang. (Truyện được đăng miễn phí tại Haythe. US - truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé) Giờ ngồi nghĩ lại lúc đó mình thấy mọi việc diễn ra như một cuốn băng quay chậm. 4 đồng chí công an lên tầng 2 thấy xác đô la thì cũng không bước vào ngay mà kéo Vi với Ơ rô ra ngoài. Xong 4 đồng chí ấy đưa cả Ơ rô, Vi và mình xuống tầng 1 ngồi. (Supo lúc đó lăn ra ngủ nên vẫn để nằm ở phòng mình).

    Các đống chí công an cũng không làm gì nhiều, sau khi gọi điện về xin thêm quân thì các đồng chí ấy cũng chỉ ngồi hỏi han linh tinh mình với Ơ rô và Vi. Mình thì chả nhớ gì nhiều, trong khi Vi với Ơ rô thì như người mất hồn chả nói được câu gì.

    Khoảng 10p sau thì một đội công an khoảng chục người nữa đến. Lúc đó các đồng chí ấy mới bắt đầu làm việc. Một nhóm các đồng chí thì tiến hành khám nghiệm hiện trường. Còn mấy đồng chí khác thì tách mình với Vi và Ơ rô ra để lấy lời khai.

    Mình được một chú thượng úy hỏi cung. Lúc đó kinh nghiệm oánh án hình sự của mình chả có gì, với lại mình cũng thấy chả có gì để mà dấu nên cũng khai tuốt tuồn tuột. Từ việc quen Vi thế nào, gặp Vi ra sao, rồi mâu thuận giữa nhóm Đô la với nhóm của Tuấn như nào..

    Lúc đó mình chỉ nghĩ làm sao khai cho bằng hết, nhỡ quên tình tiết gì quan trọng thì bỏ mẹ.

    Xong lúc sau lại đổi người lấy lời khai, lại một đồng chí khác hỏi, nội dung cũng tương tự vậy. Mình trả lời xong thì các đồng chí ấy để mình ngồi trong phòng một mình. (Mình bị dắt lên phòng tầng 3 để hỏi cung, Vi với Ơ rô cũng mỗi người một phòng).

    Ngồi trong đó đợi đến chiều muộn, đói gần lả thì một lại một đồng chí khác vào hỏi lần nữa.

    Đồng chí ấy hỏi mình có mâu thuẫn gì với Đô la từ trước không.

    Mình đáp không thì đồng chí ấy lại gằn giọng: Anh có chắc là không có mâu thuẫn gì trước không. Anh có tình cảm gì với Mai không. (Lúc đó mới biết Đô la tên thật là Mai).

    Mình đáp: Tôi mới gặp Đô la à nhầm Mai hôm qua. Làm gì có gì mà mâu thuẫn với tình cảm.

    Đồng chí ấy lại hỏi: Trong nhà chỉ có anh là con trai, mà theo khám nghiệm ban đầu thì Mai bị cưỡng hiếp trước khi chết. Anh có ý kiến gì về việc này không.

    Mình đáp: Lúc trước tôi có khai là khi tôi phát hiện ra Mai bị giết, tôi có chạy xuống dưới nhà thì thấy cửa tầng môt và cổng mở toang không khóa. Tôi nghĩ có khả năng là do người ngoài gây ra.

    Đồng chí ấy nói: Vi khai là hôm qua trước khi đi ngủ, cô ấy đã khóa cổng và cửa tầng 1. Chúng tôi cũng đã kiểm tra, không thấy có dấu hiệu phá khóa. Khóa được mở bằng chìa như bình thường. Và chúng tôi cũng tìm được chìa khóa trong nhà. Tôi không cho rằng người ngoài có thể vào được nhà.

    Mình đáp: Nhưng Tuấn là chồng của Vi, có khả năng Tuấn có chìa khóa nhà. Hơn nữa Tuấn và Đô la có mâu thuẫn thù hằn rất rõ ràng.

    Đồng chí ấy: Chúng tôi sé tiến hành triệu tập Tuấn để lấy lời khai sau. Nhưng tạm thời anh là nghi can số 1 trong vụ án này. Chúng tôi cũng đã có lệnh tạm giữ. Yêu cầu anh về cơ quan làm việc.

    Nghe câu đấy thì mình thực sự hoang mang. Lúc đó mình đang ở xa nhà hàng ngàn cây số, bơ vơ một mình, không người thân thích và giờ lại bị tạm giữ. Có là thần kinh thép thì cũng hoảng ahihi loạn luôn.

    Sau đó thì mình được đưa về công an thị xã. Được ngồi trong phòng kín to hơn cái phòng đêm hôm trước ngồi và phòng này thì các chú công an tắt đền tối đen như mực.

    Là luật sư, mình hiểu rằng đây là một biện pháp nghiệp vụ nhằm làm mình mất tinh thần, hoảng loạn rồi nhận tội. Mà đù má bọn nó, mình có làm cái lol gì đâu mà nghiệp mới chả vụ.

    Nói thì nói thế nhưng anh em nào cứ thử ở trong phòng tôi độ nửa ngày xem, có phát điên không. Nhất là đang ở trong tâm trang lo lắng căng thẳng nữa.

    Lúc đó mình chả biết làm gì, chỉ biết ngồi trong bóng tối và rà soát lại toàn bộ sự việc. Càng nghĩ mình càng Chắc chắn là vụ việc này do Tuấn gây ra, nhưng làm thế nào để chứng minh điều đó.

    Nghiệp vụ của các đồng chí điều tra viên thì mình không tin tưởng lắm, bằng chứng là mình vô tội mà lại bị bắt vào đây đây. Rồi không biết chừng các đồng chí ấy vào táng cho mấy phát bắt nhận tội bằng được thì mình e rằng mình chưa đủ độ trung kiên bất khuất để vượt qua được.

    Hơn thế nữa thì Tuấn cũng thân thế vai car lol ra ở cái thị xã này. Dù cơ quan điều tra có tìm ra chứng cứ buộc tội nó thì vẫn có khả năng nó chạy tội được. Lúc đó, biết đâu đấy mình lại là con tốt thí.

    Mình càng nghĩ càng lo, càng lo thì càng hoảng. Hoảng nhưng éo làm được gì vì vẫn đang bị nhốt. Và thường khi bế tắc và lo lắng thì mình sẽ nghĩ đến gấu. Nhưng làm thế nào để báo được cho gấu. Điện thoại thì đã bị thu cmnr.

    May là nó không thu hết đồ trên người mình.

    Nghĩ đến đấy mình đập cửa xin đi vệ sinh. Một đồng chí hàm thiếu úy vào dẫn mình ra nhà vệ sinh. Khi đến nhà vệ sinh, mình nhìn quanh không có ai thì tháo cái đồng hồ đang đeo dúi cho đồng chí thiếu úy rồi nói: Anh giúp tôi, cho tôi gọi một cuộc điện thoại báo cho người thân được không.

    Đồng chí thiếu úy cấm cái đồng hồ nheo mắt đánh giá (Tiên sư, đồng hồ hịn của mình được bố tặng từ hồi đỗ đại học).

    Sau khi cân nhắc oánh giá, đồng chí thiếu úy nói: Anh gọi cho ai, tôi cho anh 30s để thông báo nội dung. Anh mà nói điều gì khác thì đừng trách tôi ác.

    Mình cũng chỉ cần có thế đáp: Ok cám ơn anh.

    Xong thì đồng chí ấy cũng rút con điên thoại 1200 huyền thoại ra bấm số gọi cho gấu mình. Điện thoại đổ chuông và tiếng alo của gấu làm mình mừng rơi nước mắt. Không để mất thời gian mình bắn như liên thanh: Tớ gặp rắc rối. Hiện đang bị giữ tại công an thị xã xxx tỉnh yyy. Bị tình nghi giết người.

    Gấu nói ngắn gọn: Yên tâm, ở yên đó. Đợi tớ.
     
  9. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 9:

    "Bấm để đọc"
    Vừa cúp máy thì ku thiếu úy giật lại điện thoại luôn. Đợi mình đái ỉa xong thì ku ấy lại dong mình về phòng kín nhốt tiếp.

    Ngồi một mình trong phòng tối đen như mực. Lúc đầu mình còn tự an ủi rằng: Cứ yên tâm đi, gấu đã biết rồi, mình sẽ ra khỏi đây, sớm thôi. Và mình không giết người thì làm sao nó có thể kết tội được mình.

    Rồi mình lại tự đánh giá lại toàn bộ vụ việc

    Đô la 1 mình cân được 2-3 thằng đàn ông to khoẻ, vậy thì 1vs1 kể cả hung thủ có cầm dao đi chăng nữa cũng khó có khả năng đè được Đô la ra hiếp. Khả năng hung thủ đánh úp bất ngờ cũng khó có thể xảy ra. Vì dù lúc đầu có bất ngờ nhưng suốt thời gian hiếp chả nhẽ đô la nó nằm im hưởng thụ. Như vậy có khả năng hung thủ có súng hoặc đi có 2-3 thằng đồng phạm khác nữa.

    Nhưng nhớ lại thì rõ ràng lúc mình phát hiện thì đô la chỉ không có áo, quần vẫn mặc mà. Chả nhẽ hung thủ hiếp xong giết, xong còn tử tế mặc quần cho Đô la. Đã mặc quần thì sao không mặc áo luôn cho nó đi.

    Rồi tại sao cửa lại mở toang mà không có dấu hiệu phá khóa, và chía khóa lại tìm được trong nhà. Đó là cái chìa dùng để mở cửa, hay hung thủ dùng chìa khác để mở.

    Tại sao Supo lại ở trong phòng đô la vào lúc sáng sớm.

    Tại sao Vi và Ơ rô lại ngủ cùng nhau, không phải Ơ rô và Đô la là một cặp sao?

    Sau mình lại tìm cạch tự bào chữa cho mình:

    Dao không có dấu tay của mình là cái chắc rồi.

    1vs1 mình không thể ăn được đô la là cái chắc, nó cao 1m75, mình cao 1m72, nó hình như còn biết võ nữa.

    Đô la là les, mình đã biết rõ điều đó, nên không có lý gì mình đi hiếp con les,

    Và đcm mình ngủ như chết cả đêm thì giết thế éo nào được nó.

    Mình chắc mẩm khi mấy ku điều tra vào mình sẽ nói những điều này. Chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.

    Nghĩ thế mình an tâm hơn 1 chút và mong ngóng điều tra viên vào hỏi cung. Thế éo nào mà càng đợi càng chẳng thấy ai. Trong phòng tối om, đồng hồ thì đã biếu cho thằng thiếu úy nên mình không hề có khái niệm về thời gian luôn.

    Chỉ thấy thời gian trôi qua chậm chạp, tâm trạng mình nặng nề và lo âu dần trở lại.

    Từ lo âu chuyển sang căng thẳng, rồi dần chuyển sang tuyệt vọng, rồi buông xuôi. Đã có lúc mình thoáng nghĩ đến việc mong điều tra viên vào nhanh nhanh để mình nhận tội để thoát khỏi cái nơi tăm tối này.

    Nhưng vẫn không có ai. Mình dần kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần rồi chìm vào trong giấc ngủ chập chờn.

    Đúng lúc này thì có tiếng cửa mở, mình choàng tỉnh ngay, suốt một thời gian dài ở trong bóng tối và sự im lặng nên tiếng mở cửa là một điều rất đặc biệt đối với mình.

    Chưa kịp định thần thì mình được 2 thằng xốc nách kéo đi. Ra đến ngoài cửa trời vẫn tối đen như mực, mình được kéo đến 1 căn phòng nhỏ hơn. Ở đó có một cái bàn, 3 cái ghế, và 1 cái đèn chụp.

    Mình được đặt ngồi vào 1 cái ghế, đèn chiếu thẳng vào mắt mình làm mình gần như không nhìn thấy được người ngồi đối diện.

    Mình chớp mắt vài cái nhưng vẫn không thể quen được với cái anh sáng từ chiếc đèn chiếu ra.

    "Tại sao mày lại giết Mai" Một giọng ồm ồm quát lên.

    Mình vẫn chưa định thần được nên tiếng quát làm mình hơi giật mình. Dù sao cũng là luật sư, nên mình cố gắng tỏ vẻ trấn tĩnh đáp lại: "Theo luật thì điều tra viên không được hỏi bị can vào ban đêm"

    Chưa dứt lời thì mình ăn một cái tát nổ đom đóm mắt, hai tai ù ù luôn.

    "Đis con mẹ mày, bố mày thích hỏi cung mày nửa đêm đấy, mày làm cái lol gì được bố"

    Mình lúc lắc đầu cho tai khỏi ù rồi gắng lấy lại giọng nói: "Tôi là luật sư, các anh.." Lần này thì thằng mặt lol không cho mình kịp nói hết câu đã tát thêm cái nữa. Mình thấy mồm mằn mặn. Hẳn là có máu rồi.

    Lúc đó mình mới biết cảm giác bất lực đến cùng cực. Mình không thể nói luật với bọn mặt lol này được rồi. Mình đành phải ìm lặng.

    Thằng mặt lol lúc nãy lại quát:

    "Nói, tại sao mày giết con Mai"

    Mình: Tôi không giết Mai

    Thằng mặt lol: Mày không giết thì ai giết, mày còn chối tao tát chết con mẹ mày giờ.

    Mình: Tôi mới gặp Mai hôm qua, tôi chẳng có thù hằn gì với Mai để phải giết nó cả.

    Thằng măt lol: Đis mẹ mày, mày muốn hiếp nó thì cần đéo gì thù hằn.

    Mình: Mai cao to hơn tôi, làm sao tôi giết Mai mà mọi người trong nhà đều không biết được. Mà tôi giết Mai thì con gọi điện báo cảnh sát làm gì.

    Thằng mặt lol đập bàn đến rầm một phát quát: Câm mẹ mày môm đi, đấy đéo phải lý do. Mày đéo đưa ra được chứng cứ chứng minh mày không giết nó có nghĩa là mày giết nó.

    Mình: Nghĩa vụ chứng mình tôi có tội thuộc về các anh. Tôi không có nghĩa vụ chứng minh tôi vô tội. Luật quy định như,

    Chưa nói hết câu mình lại ăn ngay cái tát vào mặt. Quả tát lần này mạnh đến nỗi mình vằng mẹ nó khỏi ghế ngã lăn ra đất. Thằng mặt lol quát: Mày còn giở luật ra thì bố treo ngược mày lên.

    Mình lồm cồm bò dậy, miệng mặn chát.

    Thằng mặt lol lại quát: Tại mày mà bố mày nửa đêm nửa hôm phải ngồi đây, mày cứ làm bố mày nóng mặt thì đừng trách bố mày ác.

    Mình im lặng ngồi lên ghế cố tỏ ra lạnh lùng và bình tĩnh, những quả thực lúc đó mình tuyệt vọng và hoảng loạn đến cùng cực. Mình không biết là có thể cầm cự đến bao giờ.

    Tất cả các trò mớm cung, ép cung, dùng nhục hình này mình đều đã nghe qua, không ngờ có một ngày mình lại là người chịu đựng nó. Nếu đúng như những gì mình biết thì nó sẽ không dừng ở đây. Và điều đó càng khiến mình lo sợ và hoảng loạn.

    Nhưng vị mặn mặn của máu ở trong mồm nhắc mình nhớ rằng không được bỏ cuộc. Với tội danh giết người và hiếp dâm, nếu mình nhận tội thì chắc chắn ăn án tử ngay. Nhất định không được nhận tội.

    Nghĩ vậy nhưng mình cũng không ngu mà cương với thằng mặt lol điều tra. Nó hỏi thì mình cố gắng trả lời khôn khéo để nó khỏi có cớ đánh nữa. Nhưng rốt cục thì mình vẫn bị nó oánh cho lên bờ xuống ruộng. Đến lúc trời gần sáng thì mình như cái xác không hồn bị lôi về cái phòng tối hôm qua. Bọn mất dậy nó vứt cho mình cái bánh mì và một cốc nước. Đau ê ẩm cả người nên lúc đầu mình không nuốt nổi. Nhưng nằm trong phòng tối được một lúc lâu mình cũng phải cố nhai

    Được nửa cái cho có sức. Cả ngày hôm sau mình lại nằm trong phòng tối, cảm giác có thể nhìn thấy được ý chí của mình đang bị mài mòn từng tí một. Đến nửa đêm nó lại lôi mình ra cái phòng nhỏ hôm trước. Nhưng lần này thằng mặt lol kia không có mặt. Có một thằng khác. Nó éo làm gì mình. Chỉ chiếu đèn thẳng vào mặt mình rồi ngồi đốt thuốc. Nhưng mình cứ hơi gật gù chuẩn bị ngủ gục là nó lại ra tát vào mặt mình. 3 - 4 tiếng đồng hồ mình phải ngồi một tư thế, mắt căng ra mệt mỏi. Lúc đó thằng điều tra viên mới hỏi: Hôm qua anh bị đánh đau không.

    Mình: Có, tôi không nghĩ các anh lại hỏi cung bằng cách đấy.

    ĐTV: Vì anh cứng đầu không khai thôi. Tất cả chứng cứ buộc tội anh chúng tôi đều có rồi. Anh nhận sớm để chúng tôi đóng hồ sơ chuyển sang VKS cho đỡ mệt mỏi. Nếu anh nhận tôi thì chắc chỉ đi chừng 20 năm thôi.

    Mình: Nhưng tôi có giết Mai đâu mà nhận.

    DTV: Trên dao có dấu vân tay anh, sao anh chối được.

    Mình: Tôi chắc chắn trên dao không có dấu vân tay của tôi được, anh nên xem xét lại.

    DTV: Chúng tôi đã giám định rồi, anh đừng chối. Mà Vi với Ơ rô cũng khai anh có mâu thuẫn với Đô la từ hôm gặp rồi.

    Mình: Tôi có mâu thuẫn gì đâu. Anh cho tôi đối chất với Vi và Ơ rô.

    DTV: Rồi anh sẽ được đối chất, nhưng tôi khuyên anh nhận tội đi, kéo dài thì anh chết với thằng X, thằng đấy nó hung hãn nhất đội tôi đấy. Đây là tôi khuyên chân thành. Anh chỉ cần nhận là chúng tôi chuyển anh sang trại tạm giam. Ko ai động đến lông chân nữa. Anh cứ yên tâm

    Mình lúc đó sau 2 ngày bị đầy đọa, người đã như cái xác không hồn. Có thể ngất bất cứ lúc nào vậy. Nhưng dù sao chút ý chí cuối cùng còn sót lại khiến mình biết rằng: Nhận tội chỉ có con đường chết.

    Mình chọn cách im lặng không nói gì. Thằng điều tra viên cũng chả nói gì.

    Đến tờ mờ sáng, trước khi dong mình về phòng tạm giữ, nó chốt lại: Đấy là anh không chịu hợp tác nhé. Lần tới sẽ không nhẹ nhàng như này đâu.

    Mình lúc đó cũng chả thiết tha gì nữa, mệt mỏi đến cùng cực rồi. Về đến phòng là mình nằm lăn ra luôn.

    Giờ ngồi nhớ lại mình vẫn thấy hãi hùng. Có lẽ đó là quãng thời gian kinh khủng nhất trong cuộc đời mình.

    Mình thiếp đi không biết bao lâu thì cửa mở, thấy trời vẫn còn sáng mình thấy hơi lạ, nhưng lập tức cảm giác sợ hãi ùa đến. Giờ bọn nó còn định tra tấn mình cả ngày lẫn đêm sao.

    Thằng điều tra viên dẫn mình đi đột nhiên lịch sự đột xuất. Nó không xốc nách kéo lê mình như những lần trước mà chỉ im lặng đi sau mình.

    Nó lại dong mình đến phòng hỏi cung như mọi lần. Nhìn thấy cái phòng hỏi cung mình sợ đến khóc thét luôn. Nhưng thằng chó điều tra viên vẫn đi đằng sau thúc đít mình nên mình vẫn phải tiến vào phòng.

    Vừa bước vào phòng, mình bất ngờ đến sững người lại. Người ngồi trong phòng không phải mấy thằng chó điều tra viên trước mà là gấu mình. Em ngồi đó, dáng vẻ hơi mệt mỏi nhưng nhìn thấy mình em nhoẻn miệng cười, rồi lại cau mày.

    Như không có thằng chó điều tra viên hiện diện ở đó, em tiến lại ôm, hôn mình rồi khẽ thì thầm: Ổn rồi, mọi chuyện ổn rồi, có tớ ở đây rồi, cậu đừng lo.

    Mình lúc đó như không còn sức lực, nước mắt ròng ròng và chỉ muốn ngã khuỵu xuống.

    Em đỡ mình ngồi xuống ghế rồi quay ra nói với thằng chó điều tra viên: Ai phụ trách vụ này, anh ra sắp xếp đi, lát nữa tôi muốn gặp.

    Thằng chó điều tra viên đáp "Vâng" rồi bước ra ngoài.

    Chỉ còn mình với em ở trong phòng em nói: Cậu có sao không, tớ xin lỗi không book vé máy bay sớm hơn được.

    Mình: Cậu vào là tốt rồi. Giờ cậu định như nào, có cách nào để tớ ra khỏi đây không. Bọn nó hành tớ ghê quá.

    Em: Đưa cậu ra khỏi đây luôn thì chắc khó, nhưng chắc chắn là bọn nó không dám làm gì cậu nữa đâu. Mẹ gọi điện vào cho viện trưởng VKS tỉnh này rồi. Chú ấy tác động sang thì bọn điều tra viên này ngoan như cún thôi. Cậu cứ yên tâm.

    Mình: Mẹ quen với cả viện trưởng VKS trong này sao.

    Em: Trước mẹ đi xử hỗ trợ tư pháp có vào trong này mà. Rồi chú ấy ra ngoài kia học cũng thân với mẹ nữa.

    Mình: Thế chú ấy không tác động cho tớ ra khỏi đây được à.

    Em: Tớ đã hỏi sơ qua về vụ của cậu, hiện giờ cậu đang là nghi phạm số 1, trong quá trình điều tra không thả ra được.

    Mình: Vậy giờ phải sớm tìm ra thủ phạm thực sự mới được.

    Em: Cậu cứ yên tâm, kể lại toàn bộ sự việc cho tớ nghe nào.

    Sau khi nghe mình kể lại toàn bộ sự việc em hỏi: Cậu nhớ lại xem, Chỗ vết đâm vào cổ Đô la. Là 1 nhát đâm thẳng xuống, hay nhiều nhát.

    Mình: Chỉ có 1 nhát duy nhất thôi thì phải.

    Em: Xung quanh vết đâm có rách rộng ra không hay thẳng đứng.

    Mình. Thẳng đứng thôi. Ko rách ra đâu.

    Em: Máu chảy thành dòng trên đệm hay là bắn tung toé.

    Mình: Chảy thành dòng, không thấy có vết máu bắn.

    Em: Lúc cậu vào thì Có thấy áo của Đô la ở đâu không.

    Mình: Tớ không để ý.

    Em: Áo có ở trên giường không.

    Mình: Không có.

    Em: Chăn gối có bị xô đẩy bừa bộn không.

    Mình: Không.

    Em: Su po mấy tuổi.

    Mình: Khoảng 3 tuổi.

    Em: Nó có với được đến tay nắm cửa không.

    Mình: Tớ không để ý, nhưng chắc là có.

    Em: Lúc cậu phát hiện thì phòng của Đô la đang đóng hay mở.

    Mình: Mở.

    Em: Đêm hôm trước cậu tự vào phòng ngủ hay ai đỡ cậu.

    Mình: Tớ không nhớ, hôm trước tớ say quá, sáng dậy đã thấy nằm ở đấy rồi.

    Em: Đang ở chỗ lạ mà say không biết trời đất, đợi cậu ra khỏi đây rồi tớ tính sổ,

    Mình cười: Tớ ra khỏi đây rồi thì cậu muốn làm gì tớ thì làm.

    Em cũng bật cười quay sang hôn vào má mình nói: Nhớ là muốn làm gì thì làm đấy nhé.

    Mình choàng tay ôm lấy em. Lần đầu tiên sau 2 ngày, cảm giác yên bình ùa về.

    Ngồi một lúc em tách mình ra nói: Cậu cố gắng vài ngày nữa, tớ sẽ đưa cậu ra.
     
  10. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 10:

    "Bấm để đọc"
    Ngoài lề một chút.

    Ngay từ khi bắt đầu có ý định viết review trên VOZ, mình đã sắp xếp sẵn thứ tự các vụ việc mình viết.

    Viết Khiêu vũ giữa bầy gõ đầu tiên để thu hút sự quan tâm của anh em.

    Viết cát tặc tiếp theo để anh em hiểu rõ hơn về nghề luật của mình.

    Nhưng cả 2 chuyện đó đều có thêm một mục đích khác là giới thiệu trước cho anh em về gấu của mình. Để anh em có thể hiểu trước một phần tính cách và khả năng của gấu.

    Mục đích ban đầu của mình là viết về chuyện với các bạn les này. Vì nó gây cho mình quá nhiều rắc rồi nhưng cũng để lại cho mình ấn tượng cực kỳ sâu đậm.

    Dần dần anh em sẽ hiểu vì sao mình lại nói thế.

    Lại nói, sau hôm gấu vào gặp mình thì mọi chuyện với mình dễ thở hơn nhiều, các đồng chí điều tra viên vẫn gọi mình lên lấy cung, tuy nhiên không còn những buổi hỏi cung ban đêm, không còn đánh đập dọa dẫm nữa, thay vào đó là sự lịch thiệp, xã giao thiện chí trên tinh thần hợp tác, hòa bình hữu nghị, và tôn trọng lẫn nhau. Đồng chí hành hạ mình đêm hôm đầu tiên cũng tuyệt nhiên không thấy xuất hiện. Chắc anh ấy cũng chột.

    Cuộc sống của mình tại nơi tạm giữ cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Có nắng, có gió, có không khí trong lành, thậm chí mình còn được cho cả 1 cuốn "triết học mác lê nin" để ngồi ngâm cứu trong tiết nông nhàn. Thức ăn thì dù không có cao lương mĩ vị gì nhưng cũng đủ thịt, cá chứ không chỉ có cái bánh mì như trước nữa. Thiết nghĩ cuộc sống cũng chỉ cần đến thế thôi. Nếu cứ được ngồi chơi không và hưởng thụ mãi như thế thì.. thích nhỉ.

    Gấu mình thì ngày nào cũng vào thăm, qua câu chuyện với gấu mình cũng nắm bắt được phần nào tình hình. Giờ không gọi là gấu nữa, gọi là Quỳnh đi.

    Theo như Quỳnh nói, thì em đã gặp gặp thủ trưởng cơ quan điều tra để xin cung cấp thông tin, nhưng không được chấp thuận. Dù có được sự tác động của viện kiểm sát, nhưng công an vẫn là một thế lực hết sức khó nhằn.

    Tuy nhiên, cơ quan điều tra cũng phải có chút nể nang với VKS nên các đồng chí ấy cho Quỳnh được tiếp cận với hiện trường vụ án. Quỳnh cũng gặp được Vi và Ơ rô để hỏi một số thông tin. Một điều đáng lưu ý là Tuấn vẫn ung dung và nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, Quỳnh tìm cách gặp Tuấn nhưng không được Tuấn đồng ý.

    Sau khi gặp Vi và Ơ rô, Quỳnh có vào gặp mình nói chuyện. Qua cách em phân tích, mình thấy màn sương mù đang dần được hé mở.

    Thứ nhất: Việc vết đâm ở gần gáy của Đô la thẳng đứng và không có vết rách chỉ có thể có 2 khả năng:

    - Đô la bị đâm khi đã chết.

    - Đô la bị đâm khi đang bị hôn mê.

    Chỉ như vậy thì mới không có sự vùng vẫy làm rách vết thương.

    Tuy nhiên khả năng Đô la bị đâm khi đã chết có thể loại trừ, vì nếu chết rồi thì hệ tuần hoàn không hoạt động nữa nên máu không thể chảy ra nhiều đến ướt đệm như vậy nữa.

    Vậy chỉ còn trường hợp Đô la bị đâm khi hôn mê.

    Thứ hai: Việc máu chảy thành dòng và không có vết máu bắn chứng tỏ hung thủ chỉ đâm một lần duy nhất và không rút dao ra. Nếu không rút dao ra thì máu sẽ không phun ra được.

    Tuy nhiên khi đâm vào cũng có khả năng máu sẽ bắn ra xung quanh, vậy nhưng mình không thấy có vết máu bắn ra xung quanh chứng tỏ lúc đâm đô la hung thủ đã dùng một vật gì đó để che vết máu. Việc không thấy áo của Đô la ở hiện trường tạm thời có thể suy luận là hung thủ dùng chính chiếc áo đó để che không cho máu bắn ra.

    Thứ ba: Tại sao hung thủ lại không rút dao ra. Theo Quỳnh thì hung thủ vẫn không muốn máu của Đô la bắn ra xung quanh. Và có 1 khả năng khác nữa có thể có: Hung thủ muốn làm sai lệch thời gian Đô la chết. Vì khi cắm dao vào mà không rút ra. Máu sẽ chảy ra từ từ và đô la sẽ lâu chết hơn. Nếu điều này xảy ra, chứng tỏ lượng thuốc mê mà Đô la dính là cực mạnh.

    Thứ tư: Quỳnh đã đến nhà Vi và Vi cũng cho biết:

    - Phòng Đô la ngủ không phải là phòng của Supo,

    - Tối hôm trước Đô la say nên Ơ rô đưa Vi vào ngủ ở phòng đó.

    - Supo với vi và Ơ rô ngủ cùng trên phòng tầng 3. Lý do là Ơ rô không thích ngủ cùng với người say.

    - Tối hôm trước chính Vi là người khóa cửa, chìa khóa nhà thì Tuấn cũng có một bộ.

    Thứ năm: Đây là vụ việc thực tế chứ không phải như trên tiểu thuyết, vì thế tâm lý tội phạm là vấn đề cực kỳ quan trọng.

    Nếu là phạm tội bộc phát, không bao giờ thủ phạm có thể có hành động cẩn thận và chi ly đến như vậy. Chắc chắn hung thủ đã có chuẩn bị trước và không ngoại trừ trường hợp có đồng phạm. Đã là tội phạm có tổ chức và lên kế hoạch cụ thể thì chắc chắn phải có thù hằn với Đô la. Cần nhất bây giờ là phải tìm ra động cơ phạm tội của hung thủ.

    Thứ sáu: Việc mình bị bắt cũng có nhiều điểm nghi ngờ vì mình đã khẳng định chưa động vào con dao của Đô la thì làm sao có dấu vân tay của mình trên đó được, đồng thời động cơ phạm tội của mình chưa rõ ràng. Không thể vin vào việc chỉ có mình mình là con trai ở đó để lấy lí do mình hiếp dâm Đô la làm động cơ được. Chắc chắn phải có vấn đề gì ẩn sau đó.

    Cứ như thế, mỗi lần gặp, Quỳnh lại làm rõ hơn với mình nhiều tình tiết của vụ việc. Tuy nhiên, những chứng cứ cụ thể để minh oan cho mình thì Quỳnh không thể tiếp cận được.

    Đến lần thứ 4 vào gặp mình, Quỳnh rất vui vẻ, em nói vụ việc có nhiều hướng mở, em đang nhờ mối quan hệ của bố mẹ tác động vào để có thể tiếp xúc với hồ sơ của cơ quan điều tra. Chỉ cần đọc được hồ sơ là mọi việc sẽ rõ như ban ngày thôi. Mình nghe thế thì cũng hơi lo lo, đang ở trong này ăn sung mặc sướng, nhỡ mà ra ngoài được để Quỳnh nó xử tội đi ngủ lang thì có mà vỡ mồm.

    Vậy nhưng, sau buổi gặp lần thứ 4 đó, mình không thấy Quỳnh vào thăm mình nữa. Lúc đầu mình chỉ nghĩ là Quỳnh đang lo các thủ tục để được tiếp cận với hồ sơ vụ án. Nhưng đến ngày thứ 2 không thấy Quỳnh vào mình bắt đầu lo lắng. Đây thực sự không phải cách làm của Quỳnh.

    Cũng may là hôm đó cũng là ngày tạm giữ thứ 8 rồi, đến ngày thứ 9 nếu cơ quan điều tra không có căn cứ để khởi tố thì các chú ấy sẽ phải thả mình. Chắc cũng không có vấn đề gì phát sinh chứ.

    Đêm ngày thứ 8, mình đang ngồi trong phòng nghiên cứu triết học Ma Lê nin thì

    Có tiếng nói ngoài cửa sổ: Nếu mày không nhận tội thì người yêu mày sẽ có kết cục giống Đô la.
     
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này