Chào mọi người! Như đúng tiêu đề, câu chuyện của nhà em khá dài mong nhận được sự chia sẻ của mọi người. Nhà em có 2 chị em gái, em là út. Nhà em gốc ở quê, bố mẹ ngày xưa cũng làm nông xong theo bác (chị gái của bố) lên mạn ngoại thành Hà Nội làm ăn, từ đó kinh tế cũng khá hơn rồi nhà em về lại quê làm ăn. Em có bà chị gái học rất giỏi, học ở trường chuyên của tỉnh, mỗi tuần bố đều đón về nhà chơi. Đầu năm lớp 12 (tức 2005) chị bỏ đi vào trong miền Trung xong cả nhà cuống cuồng đi tìm thì sau khoảng 1 ngày thì chị gọi về rồi người nhà vào đón. Sau đợt đó, bố cho chị đi khám các bệnh viện lớn ngoài Bắc, chuyển trường cho chị về huyện học nhưng cũng duy trì được tầm tháng thì chị nghỉ học. Biểu hiện của chị giống như 1 người stress, trầm cảm lúc bức xúc lúc bình thường, đi khám bệnh thì không ra bệnh gì, bác sĩ thì người ta kết luận như 1 dạng tâm thần phân liệt. Bố cũng đưa chị ra bệnh viện tâm thần ở 1 thời gian, rồi bản thân chị đợt đó theo đạo Phật rồithích cúng lễ nên nhà cũng tổ chức cúng lễ nhiều lần cho chị. Nhưng cũng không ăn thua. Nhà em bán hàng nên chị cũng phụ giúp bố mẹ, bình thường thì chị rất thông minh, tháo vát nhưng đôi lúc bức xúc lên khóc lóc, chửi bới, và cũng đã nhiều lần tìm đến cái chết nhưng đều được cứu. Nhà em cứ trong tình trạng như thế cho đến năm 2017 thì theo lời giới thiệu người quen chị đi nhà thờ, sau đó chị bỏ hẳn đạo Phật chuyển sang đi lễ nhà thờ, suốt ngày nói về chúa. Nhưng từ khi đi theo Chúa, thì bản chân chị nói đỡ hơn nhưng biểu hiện bên ngoài thì kinh khủng hơn rất nhiều, chị nói tục, chửi bậy rất nhiều, nói những lời dã man. Cùng khoảng thời gian này thì mẹ em cũng bị bệnh tiểu đường nên bà khá khó tính. 2 mẹ con rất xung khắc thường xuyên cãi lộn. Bố thì tính kiểu dĩ hòa vi quý, lúc đó em thì đang ở nước ngoài nên mọi chuyện cũng chỉ nghe qua điện thoại. Từ lúc chị em theo Thiên Chúa thì tình hình gia đình rất căng thẳng, bố mẹ với chị hay cãi nhau, rồi bốvới chị thì đánh nhau. Đầu năm 2018 em về nước cũng được chứng kiến nhiều, nhưng hồi đó em nghe mẹ nên rất giận chị và đổ lỗi cho chị nhiều. Thời gian sau ở cùng chị em mới hiểu nhiều hơn. Mẹ với chị khắc nhau. Khi bố đi ra ngoài 2 mẹ con cãi nhau, lúc bố về thì mẹ nói với bố để bố đánh chị và để cho chị ra tâm thần. Bố em làm kinh tế giỏi nhưng là một người khá dĩ hòa vi quý, nghe vợ Thực sự, trước đây em rất nghe mẹ nhưng sau nhiều lần mẹ đối xử với chị như vậy em lại thấy giận mẹ. Nhiều lúc chị nói thà cha mẹ làm đĩ điếm trộm cắp còn thương con hơn là cha mẹ mình, có mẹ nào mà xúi chồng mình đánh con mình rồi chỉ muốn con mình đi bệnh viện tâm thần. Chị bị năm 2005 đến nay là 16 năm thì cả 16 năm gia đình mình hầu như lúc nào cũng căng thẳng mệt mỏi, nhất là hơn 3 năm gần đây từ khi chị đi theo Thiên Chúa. Người thì bảo bảo nhà mình vô phúc do trước khi nhà mình có làm nghề giết mổ. Có nhà ai có hoàn cảnh tương tự như này không ạ.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, đọc xong bài viết bạn mình cũng có nhiều tầng cảm xúc, hoàn cảnh như bạn, cũng có nhiều, mình chỉ khuyên bạn và gia đình cố gắng vượt qua, không ai muốn vậy cả, nếu thấy ở nhà không ổn thì đem tới những tâm tâm để họ hỗ trợ, điều trị, Vì mình thấy ở việt nam hiện nay, cũng có nhiều bạn bị như vậy và họ được điều trị thuốc, ở trung tâm, như vậy chị bạn sẽ ổn hơn và gia đình cũng tập trung được cuộc sống của mình,