Tên truyện: Mối quan hệ kì lạ Tác giả: Ngọc Đại Nhân Thể loại: Hiện đại, tình chị em Chưa có ảnh bìa. Giới thiếu: Một chuyện tình nữ lớn tuổi hơn nam
Chương 1: Bấm để xem Tôi còn nhớ mười bốn, mười lăm năm trước, khi ấy tôi là một thiếu nữ xinh đẹp. Tôi hay mặc những chiếc váy ngắn cũn cỡn và đầy kiêu ngạo khi nhiều người nhìn đôi chân dài trắng nõn của mình. Tôi cố ý kéo áo thật trễ xuống lộ bầu ngực dậy thì căng mọng, mặc những chiếc áo lót không độn xốp, mặc những chiếc áo mỏng dính ôm chặt vào người. Bầu ngực đầy đặn, vòng eo bé xíu khiến tôi cực kỳ ưng ý, tự hào. Tôi tận dụng triệt để những cơ hội để khoe cơ thể mình. Tôi hay mang sách lên ban công đọc, ngồi trên chiếc ghế có bốn chân. Hai chân đặt trên ghế, hai đầu gối chụm lại, cuốn sách thì đặt hờ lên đầu gối. Mặc một chiếc quần lót đầy gợi cảm, mái tóc dài cũng buông xõa nhẹ nhàng. Còn cố ý tạo nếp gấp dọc theo quần lót, người đi dưới đường hoặc ban công nhà đối diện nhìn kỹ là thấy. Khi tưởng tượng vẻ mặt biểu cảm của người ta, tôi lại cười vui vẻ vô cùng. Nhưng tôi không phải là người con gái lẳng lơ, khuôn mặt giấu sau cuốn sách, ai biết là ngây thơ trong sáng vô tình để lộ hay cố ý khoe thân. Tôi nghĩ là mình biết về tình dục và giáo dục giới tính, chí ít là hơn những kẻ đồng trang lứa. Theo như sách nói, tôi là loại người tự hào vì "đàn bà sớm". Tôi dậy thì vào cuối năm mười một tuổi, là đứa con gái dậy thì sớm nhất trong lớp. Có thể là may mắn, vào kì kinh nguyệt tôi không đau như nhiều người khác, nhưng tôi vẫn tỏ ra rằng mình hơi đau để nằm nghỉ ngơi, được dỗ dành. Ngày xưa, lên máy tính tìm về giáo dục giới tính thì đều bị gọi là đứa con gái hư hỏng, chưa lớn, ảnh hưởng học tập đầu óc. Bởi vì thời đại nên tôi cũng đành chấp nhận. Vào năm mười hai, mười ba, tôi đọc truyện mười tám cộng mà quên mở tab ẩn danh hoặc xóa lịch sử nên tôi bị cấm đọc. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thật là nực cười. Nếu sau này tôi trở thành một nhà văn viết truyện mười tám cộng, tưởng tượng đến vẻ mặt của người cấm tôi năm đó, tôi mới hả hê làm sao. Nhà tôi, không, ở trong phòng tôi có một chiếc gương lớn. Tôi khóa cửa chính và kéo rèm cửa. Thoát y. Kéo ghế đến trước chiếc gương và soi mình. Chạm tay, xoa bóp hai bầu ngực, xoa núm vú khiến chúng dựng đứng cả lên. Ngồi lên ghế, mở rộng đôi chân, cả âm hộ con gái hiện lên trong mắt tôi. Nó không hồng hào, căng bóng như nhiều người kể. Nó tối màu và hơi sẫm, hai môi bé cũng không đều nhau. Phần lông cũng rậm rạp nhưng rất mềm mại. Khi ấy tôi biết ở đâu là âm đạo, âm vật, lỗ tiểu. Cũng biết rằng phụ huynh hay đùa rằng: "Tao đẻ mày bằng nách/ lỗ đít". Tay tôi chạm vào âm vật rồi xoa nắn nó một cách thật nhẹ nhàng và bài bản. Day theo chiều dọc và chiều ngang. Tôi chỉ thủ dâm không thâm nhập mà thôi. Tôi cũng sợ đau. Nói thật, tôi rất muốn nếm thử mùi vị của ngực mình, khổ nỗi có cúi đầu xuống được đâu. Đời tôi cứ vậy mà diễn ra. Có lúc tôi nghĩ mình sẽ trao thân lần đầu tiên, chính xác là trao màng trinh cho chồng mình. Nhưng đôi lúc tôi lại nghĩ muốn phóng túng một lần. Và nghĩ rằng người đó không mắc bệnh phụ khoa hoặc HIV thì mình chơi tất. Trước kia tôi vẫn nghĩ màng trinh và trinh tiết là một. Một đứa bị cưỡng hiếp chính là rách màng trinh, sự trinh tiết vẫn còn. Chỉ mong những người đàn ông sẽ yêu thương và không chê bai những người con gái như vậy. Mười bảy tuổi. Tôi quan hệ tình dục. Có lẽ ở thời của tôi chính là sự sỉ nhục lớn nhất, là bôi tro trát trấu lên mặt cha mẹ. Tôi quan hệ tại một căn hẽm nhỏ không người, người con trai kia hơn tôi một tuổi. Tôi biết anh ta đã khao khát thân thể tôi bao nhiêu, tôi biết cả. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, bàn tay to lớn nắm chặt tôi không buông, hắn đè ép tôi vào bức tường, lồng ngực của hắn nóng hổi, lưỡi của hắn như đã liếm khắp người tôi. Giống như con chó đực động dục, còn tôi là con chó cái. Tôi đã lên đỉnh, anh ta cũng vậy. Bây giờ thì tôi hiểu sao người ta thích thủ dâm và hơi ái ngại việc đưa con chim vào trong mình. Như đã nói, tôi biết về giáo dục giới tính và tôi không bao giờ để mình chịu thiệt. Nên khi hắn bảo muốn chơi trần, hoặc nói rằng anh sẽ rút ra/ xuất ngoài. Tôi chỉ muốn tát cho hắn một cái lật ngược. Trên thế giới thiếu gì loại bao cao su mỏng hơn lá lúa. Cho nên nếu ai nói với bạn như vậy thì hãy mặc áo váy rồi về nhà đi nhé! Tôi nhớ lại cuối buổi kích tình, sau khi mặc xong cái váy tôi mới ngẩng đầu lên, sau đó tôi thấy một người. Là cậu bé con nhà hàng xóm cạnh nhà tôi. Tôi nuốt nước miếng, cảm giác như đàn ông lỡ xuất trong mà không mang bao vậy. Sau đó tặc lưỡi, vuốt cái áo sơ mi lại cho thẳng thớm. Đi tới chỗ cậu bé đang đứng. Đôi mắt cậu mở lớn như nhìn thấy điều gì đó dơ bẩn, kinh khủng lắm. Tôi cũng hiểu, thời đại này là như vậy. Đồng thời tôi cũng biết, ở tuổi này cũng thích khám phá và hay tò mò nhiều thứ lắm. Tôi đứng trước mặt cậu, tư thế trên cao nhìn xuống, hỏi: "Đã thấy hết rồi à?" Cậu bé lắp ba lắp bắp, ngập ngừng khẽ mở miệng nhưng cuối cùng cũng im lặng. Lúc gần đến nhà tôi, cậu ấy mới mở miệng, cũng suýt làm tôi giật mình vì bần thần suy nghĩ. "Có vui không chị?" "Em cũng muốn thử." Tôi hơi hoảng hốt vì độ táo bạo của lời nói ấy. Tôi còn chưa kịp trả lời, cậu ấy đã kéo tay tôi quẹo vào ngõ, nhưng không phải ngõ nhà tôi mà là ngõ nhà cậu. Tôi cố giật phắt ra nhưng không nổi, cổ tay mảnh khảnh hiện lên mảng ửng hồng. Một đứa con gái mười bảy tuổi như tôi chẳng bằng một đứa nhóc mười ba tuổi. Trong nhà không có ai cả, vắng tanh vắng teo. Lúc cậu bé kéo lên cầu thang, tay còn lại của tôi cố nắm chặt vào tay vịn của cầu thang, tôi hét: "Đứng lại!" Nhóc không nghe, vươn tay ôm eo tôi. Hai người giằng co qua lại đến nổi tôi mệt đứt hơi, cuối cùng cả hai ngã nhào xuống sàn, tôi đè lên chân thằng bé, váy tôi cũng bị tốc lên lộ ra bắp đùi trắng nõn và mấy vết hồng nhạt. Tôi cũng nhanh nhẹn ngồi xuống sàn tránh đau chân nhóc. Còn tay nó cứ ôm khư khư tôi không buông. Tôi vuốt tóc, xoay lui hỏi cậu bé: "Này, có sao không đấy?" Nó lắc đầu nguầy nguậy, cả hai rơi vào im lặng. Sau cùng tôi mới đứng dậy, chìa tay ra với nhóc ấy, đỡ nó lên lầu. Tôi ngồi tạm ở trên ghế, nó ngồi trên giường. Tự nhiên thằng bé hỏi: "Tại sao chị làm việc đó?" Tôi nói: "Chẳng có lý do gì cả, tao thích thôi." "Nhưng chị còn nhỏ.." Tôi liếc thằng bé: "Nhỏ nhắn gì nữa." Cuộc nói chuyện cứ liên tiếp đi vào ngõ cụt, tôi thấy nó nuốt nước miếng như sắp nói điều gì ghê gớm lắm, nó nói: "Sau này em qua nhà chị chơi nhé, mẹ chị cũng thường xuyên vắng nhà.. Em cũng muốn được làm với chị." "Qua nhà thì được, còn vế sau thì đợi lớn rồi tính." Nói xong tôi cũng kéo ghế đi về. Gần nửa tháng sau đó, thằng nhóc mới ló mặt tới nhà tôi mặc dù hai người vẫn thỉnh thoảng gặp nhau trên đường. Còn tên kia hình như hắn nghiện tôi rồi, cứ đè tôi ra nhà vệ sinh mà làm mãi, còn dám vác mặt đến nhà tôi ăn vụng nữa. Cho đến một ngày, mà tôi nghĩ là nó sẽ không xảy ra với tôi đâu. Tôi bị cưỡng hiếp, bị cưỡng hiếp tập thể. Cũng là căn hẽm nhỏ ấy, là người đàn ông ấy và cả dăm ba thằng bạn của hắn. Tôi chỉ còn nhớ cái cảm giác dơ bẩn, thối nát ấy thôi. Chẳng đứa con gái nào muốn mình bị cưỡng hiếp cả. Tôi vùng vẫy chạy trốn, chúng xé rách váy áo của tôi, chúng trói tay tôi lại, giật tóc, tát tôi. Cuối cùng tôi hèn nhát chịu trận và nuốt nước mắt căm phẫn vào lòng. Ý nghĩ của tôi lúc ấy, đó là giết sạch bọn chúng, dùng hình thức tàn bạo nhất để giết chết chúng. Giết hết. Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy hai chân mình trống không không điểm tựa, tôi mới hoảng hốt siết chặt tay. Mái tóc con trai ngắn mềm mại chọc vào má tôi. Trời đêm, có ánh sáng từ đèn nhà dân hắt lên khuôn mặt cậu bé, lại cậu nhóc con nhà hàng xóm. Hóa ra cậu bé đang cõng tôi. Da mặt tôi hơi căng, mãi tóc cũng rối bù, áo quần trên người cũng xộc xệch, chiếc áo đang khoác cũng chẳng phải là của tôi. Cơ thể cũng đau đớn không ngừng, khiến bao tủi nhục biến thành nước mắt rơi vào vai cậu. Nước mắt chảy ra chảy qua lệ đạo xuống mũi khiến tôi sụt sịt mãi. Đột nhiên cậu bé dừng lại, hơi xốc tôi lên, khẽ hỏi: "Bây giờ.. về nhà em nhé?" Tôi ừ bằng giọng mũi. Cậu bé cõng tôi qua từng con đường, ngõ phố, ánh đèn đường thành thị, quán tạp hóa. Tôi cảm thấy con đường này thật xa lạ, tôi hoảng sợ vô cớ và thúc giục cậu: "Đi nhanh lên đi." Chẳng mấy chốc đã về đến nhà cậu. Tôi ngẩng đầu nhìn nhà tôi. Tối om, không có lấy một ánh đèn heo hắt. Tôi ghé vào vai cậu, tự nhiên tôi không muốn xuống nữa. Còn cậu bé cứ đứng vậy. Không gian và thời gian lúc ấy như đứng im. Những tiếng đánh bài đánh bạc cũng không lọt vào tai tôi. Bà già đạp xe ở đằng trước cũng đứng lại như bức tượng, cái miệng mở to như đang hát nghêu ngao cũng như muốn nuốt chửng tôi. Những chiếc răng ố vàng, đôi bàn tay dơ bẩn, nụ cười ghê tởm, ánh mắt thèm khát, dục vọng tràn lan.. Từ lúc nào bà già ấy đã biến thành bọn chúng, chùng vồ vập lấy tôi như những con mãnh thú đùa giỡn với con mồi, đến khi nó tê liệt, run rẩy, tắt thở, mãnh thú sẽ ngoặm lấy và nuốt vào bụng.. và ợ một cái đầy thỏa mãn. Tôi bật dậy với cái trán ướt mồ hôi và khuôn mắt đẫm lệ. Trước mặt tôi là khuôn mặt non nớt của đứa trẻ mười ba tuổi, tay tôi nắm chặt bấu chặt lấy cổ tay thằng bé. Tôi thở ra một hơi dài, thả tay, nói: "Chị nhầm." Cậu nói: "Em mới ra ngoài mua ít lon gạo, trong nhà hết gạo rồi." Sau đó xoa đầu tôi, cưng chiều: "Mới xa em một chút là không chịu nổi rồi." Tôi lườm nó, đánh cái tay ngu ngốc trên đầu mình. Sau đấy cậu bé đi nấu cơm, còn tôi nằm dài trên sofa, khuôn mặt thừ ra, chỉ nhìn một điểm vô định. Nằm một lát tôi mới ngồi dậy, vuốt mái tóc dơ dáy, đi vào trong bếp. Câu bé đang loay hoay nấu gì đó. Tôi cũng khá kinh ngạc khi con trai ở tuổi này mà biết nấu ăn. Tôi đứng song song với cậu, nhìn cái tay đang lật đều khoai tây, tôi hỏi: "Định nấu món gì đó?" "À, em định chiên ăn lót dạ trước, do cơm mới cắm điện còn chưa sôi nữa." Tôi ừ, sau đó mới hỏi: "Thế tối này tao mặc gì, có áo quần nữ không?" Cậu bé hơi ngớ ra, suy nghĩ: "Chắc là không có, đợi khoai tây chín rồi em đi tìm thử, nếu không có thì mặc đồ em cũng được chứ?" "Thôi để tao chiên cho, mày đi tìm đi." Cậu bé ồ một tiếng rồi đưa đôi đũa cho tôi, lên lầu. Tôi cầm đôi đũa, dùng mùi khói bếp xua tan cái mùi ô uế trên người. Lúc nhóc xuống đúng lúc tôi đang gắp khoai tây đã đĩa. Cậu bé đưa áo quần rồi bảo tôi lên lầu đi tắm, xuống chắc là có cơm ăn. Tôi chẳng nói gì cả, gật đầu một cái rồi lững thững lên lầu. Tôi treo áo quần sạch lên móc, cởi đồ trên người ra, vứt lung tung xuống sàn, tháo dây buộc tóc. Hơi thở tôi rối loạn, nặng nề, phổi như bị nghẹn lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, những hình ảnh đan xen ám ảnh. Tôi bật vòi sen để dòng nước lạnh câm tưới lên người mình, chảy vào mắt khiến tôi cay xè. Ở trong gương, thân thể người con gái như bị chiếc xe cán qua, tôi đau đớn cả người. Ngồi xụp xuống, bịt miệng khóa những tiếng nức nở nghẹn ngào. Tôi tự làm tôi tự chịu, trách ai bây giờ. Tôi cào cấu cơ thể mình, tạo ra hình vệt đỏ rướm máu, sưng lên. Tôi bóp cằm mình, ép nhìn vào gương, đôi mắt đỏ trợn trừng, đây chính là tao, một đứa con gái lẳng lơ hạ tiện, tao yêu thích tình dục, tao thích khám phá cơ thể mình, cũng thích khám phá bọn đàn ông, kiêu ngạo khi chúng cương cứng vì tao, vì sắc đẹp và thân thể của tao mà quỳ rạp xuống, tôn tao như nữ thần. Tao là thế đấy! Tôi tắm xong đi ra đã hơn một tiếng đồng hồ, tôi rũ mắt ngồi vào bàn ăn. Cậu bé xới cho tôi nửa chén cơm, chắc nhóc cũng đói lắm rồi. Không một ai nói về chuyện của tôi. Tại sao tôi bị cưỡng hiếp, tại sao nhóc lại ở đó và cõng tôi, tại sao.. Cả ngàn câu hỏi vì sao.. Cơm tối xong xuôi, cậu bé đi tắm. Tôi ngồi xem TV, TV phát chương trình phim truyền hình hàn quốc, cuối phim khi nhân vật nữ thấy que thử thai hiện hai vạch. Bỗng nhiên tôi nhớ sực lại. Thuốc tránh thai? Chết mẹ nó, sao tôi có thể quên một việc quan trọng như thế chứ! Ngay lập tức tôi bật dậy muốn đi ra ngoài, có lẽ hành động mạnh quá nên cơn đau giữa hai chân khiến tôi tê tái đến mức giữ nguyên tư thế không dám động đậy. Cũng không biết cậu bé xuất hiện lúc nào, nhóc hỏi: "Có chuyện gì vậy chị?" Tôi ậm ừ, lại nhớ trên người mình không có đồng bạc lẻ nào, chỉ đành mở miệng mượn ít tiền, không biết thuốc tránh thai có đắt không nữa. Tôi nói: "Có tiền không? Cho chị mượn ít chục." Cậu nhóc à à mấy tiếng rồi lên lầu, lúc đưa tiền cho tôi còn ngập ngừng: "Giờ này rồi, chị định đi đâu nữa?" "Trời tối rồi chắc là mấy cửa hàng cũng đóng cửa hết rồi." Tôi quay đầu nhìn cậu nhóc, nói: "Chị có việc.." Nhóc nhìn tôi rồi quả quyết: "Vậy, em đi với chị." Lúc chúng tôi về đến nhà đã quá mười giờ đêm. Tôi vào phòng bếp rót nước uống thuốc. Cũng không biết cậu bé đang làm gì nữa. Hai tay tôi vịn vào cái bàn, cúi đầu xuống khiến mái tóc cũng theo vai mà trượt xuống mặt. Miệng thở ra từng làn hơi nóng. Tôi cứ giữ nguyên tư thế ấy đến khi cơ thể mệt mỏi và buồn ngủ. Hôm nay quả là một ngày động trời, tôi nhủ thầm. Nhưng ngày động trời này chưa kết thúc. Khi tôi leo lên giường ngủ, còn nhóc nằm dưới sàn nhà, nhường giường cho tôi. Nửa đêm, tôi cảm thấy cơ thể mình nặng nề, có ai đè lên người tôi, sờ soạn thân thể tôi. Sau đó tôi mới khe khẽ bật khóc, khi ấy đôi tay kia mới hơi dừng lại nhưng rất nhanh lại bắt đầu sờ tiếp. Sờ đến nổi khiến tôi rất nhanh tỉnh lại. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mắt mình choẹt nước. Cái thứ nằng nặng kia vẫn còn, thậm chí còn áp sát tôi, thở ra hơi thở nóng bỏng rồi phả vào cổ mặt tôi. Còn ai ngoài tên nhóc xấu xa nữa. Tôi rất sửng sốt nhưng cũng mau trấn tĩnh lại. Tôi đẩy nhóc ra cũng cố ngồi dậy nhưng mà có một định lý rằng sức của đàn ông lúc nào cũng lớn hơn sức của phụ nữ, bây giờ cái định lý chó chết này đang áp dụng vào tôi đấy. Không chỉ vậy, ngực tôi còn nóng hổi hổi nữa. Tay nó cứ bao bọc lấy ngực tôi không buông. Nếu là ngày thường thì tôi còn suy xét đồng ý nhưng hôm nay thì không được, tôi không chịu được. Tôi cầm cổ tay thằng bé, gọi nó: "Này!" "Nửa đêm không ngủ làm cái đéo gì vậy!" Thằng bé không ư hử gì hết, một lúc sau mới lên tiếng: "Em là thằng hèn." Tôi hơi ngơ ngác không hiểu nhóc đang nói gì. Tôi im lặng nghe nó nói tiếp: "Em xin lỗi.. Khi ấy em chứng kiến hết cả.. Em nghĩ mình có thể cứu chị nhưng mà không, em chỉ đứng yên. Em sợ và em hèn nhát. Em xin lỗi, em cảm thấy rất có lỗi." Chỉ vỏn vẹn vài câu thì tôi đã hiểu hết đầu đuôi sự việc. Chúng tôi chỉ là người dưng nước lã, tại sao phải đi cứu một người không thân không quen, thậm chí là có thể bị đánh vì hành động của mình. Còn cái số của tôi, đen đủi ngu dốt thì tôi chịu. Trách ai được. Chưa kể thằng bé cũng cõng tôi trên đoạn đường dài, nấu cơm cho tôi ăn, cũng tính là cứu tôi một lần rồi. Lồng ngực tôi nhói đau, hất tay thằng bé rồi kéo áo xuống, nghiêng người nằm một bên. Tên nhóc vừa khóc vừa mặt dày nằm sát lưng tôi. Làm tôi cũng khó kìm nén tiếng sụt sịt. Một hồi lâu tôi mới cất tiếng: "Không sao, em làm đúng rồi. Với cả, chị đang ở đây, chăn ấm nệm êm là công của em mà, gọi là công tội bù trừ lẫn nhau.." Tôi còn định nói: Em đừng áy náy, nhưng mà nghĩ lại bản thân là người bị hại, tôi lại không thốt lên được. Cuối cùng tôi thấy đầu mình nong nóng, nhóc đã hôn lên đó. Cái hôn này khiến tôi nhớ thật sâu, vì chưa ai từng làm điều này với tôi. "Em sẽ bảo vệ chị mãi mãi, em thích chị." Kể từ đêm đó, quan hệ của chúng tôi trở nên vừa kì lạ vừa thân thiết mà vừa không thể diễn tả bằng lời. Còn tiếp..