[Tiểu thuyết] Những Mùa Nắng Đẹp - Phan Kim Tiên

Thảo luận trong 'Chuyện Linh Tinh ™' bắt đầu bởi Phan Kim Tiên, 2 Tháng tư 2021.

  1. Phan Kim Tiên

    Phan Kim Tiên Moderator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    8
    Những mùa nắng đẹp

    [​IMG]

    Tác giả: Phan Kim Tiên

    Thể loại: Tình cảm, hài hước, lãng mạn

    Số chương: 10

    Văn án

    Thuở thanh mai trúc mã mình ở cạnh bên nhau. Em nói mai sau sẽ lấy anh làm chồng.

    Thời gian trôi nhanh quá!
    Thoắt cái cô bé năm nào đã lớn, đã đủ mộng mơ để vươn tới chân trời xa.

    Em quên đằng sau trái tim anh vẫn khắc khoải đợi chờ.

    Sao mà xa xôi quá.
    Em sống mà không để ý gì đến tình yêu anh dành cho em.

    Đến khi em chợt nhận ra thì anh đã chìm sâu vào trong nỗi nhớ...
     
    Thiênanyeudau, lindadameomeoNgụy Lam thích điều này.
  2. Phan Kim Tiên

    Phan Kim Tiên Moderator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    8
    Chương 1: Ngày ấy ngỡ xa

    "Bấm để xem"
    Tiếng Hạ San phàn nàn suốt cả buổi chiều khiến ông Thẩm mỏi mệt. Cứ cho duyên do trời định nhưng lời hứa vẫn là lời hứa, làm sao ông nỡ nuốt lời.

    - Con chỉ mới mười tám tuổi thôi, nghĩ thế nào bố bảo con lấy chồng? Con vẫn đang đi học mà!

    Hạ San giận dỗi không thèm vào nhà, cô đứng mãi ngoài cửa. Mẹ cô biết rõ cuộc chiến này nếu không dừng lại chắc chắn bữa cơm tối đành dời đến tận khuya!

    - Được rồi Hạ San, chuyện này chúng ta bàn sau nhé! Ít nhất con nên gặp Chấn Bình chứ, lâu rồi tụi con không nói chuyện mà!

    Bà Thẩm dỗ dành con gái, Hạ San thở dài về phòng. Câu chuyện kết thúc ngay sau đó, giây phút bình yên trở lại.

    Nói thế nào nhỉ? Cô và Chấn Bình chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Tuy hai nhà khá xa về mặt địa lý nhưng bố mẹ họ đều giữ tình cảm rất tốt.

    Năm xưa, ông nội của Hạ San và ông Chấn Bình hẹn ước mai sau làm thông gia. Lời cam kết đó khắc ghi trong lòng, mối lương duyên sắp đặt khiến hai đứa cháu dở khóc dở cười.

    Ai cũng biết họ là thông gia tương lai vì cả bố Hạ San và bố Chấn Bình khoe khắp họ hàng một cách vô tội vạ.

    Trong lúc Hạ San bực bội vụ kết hôn thì Chấn Bình trở về nhà sau chuyến tu nghiệp bên Pháp. Anh mới hai mươi sáu tuổi, vóc người mảnh khảnh, gương mặt thanh tú rất ưa nhìn.

    Ít ai biết anh là một thầy giáo dạy Toán. Trông anh cứ như kẻ lông bông hay tán gái, tính tình lúc trẻ con lúc già dặn, cực kì khó đoán!

    Đâu dễ dàng gì bước vào nhà mà thoát khỏi ánh nhìn đầy sát khí từ bố mẹ. Quả nhiên anh đoán không sai, hai bậc phụ mẫu ngồi sẵn ở sô pha chỉ chờ anh mở miệng.

    - Hôm trước bố nói rồi, giờ con tính sao?

    Chấn Bình toát mồ hôi, anh đứng hình vài giây. Xem ra nếu ngày mai không qua nhà Hạ San thể nào anh cũng bầm mình!

    - À, vâng ạ!

    Chấn Bình đóng cửa phòng, anh mệt mỏi nằm xuống giường. Mới ba năm chưa gặp nhau không biết Hạ San có thay đổi gì không. Ngày ấy anh thường chở cô dạo quanh bờ hồ, thật sự rất là vui vẻ. Trong lòng anh bóng dáng cô bé năm nào luôn ẩn hiện, dù bây giờ anh đã lớn, đã biết cái gọi là tình yêu nhưng Hạ San liệu xem anh ra sao?

    ...

    Nắng tràn ngập khu phố, Hạ San chầm chậm đi trên con đường rải nhựa sạch sẽ. Hẹn gặp tại tiệm cà phê gần nhà, Hạ San dù muốn dù không cũng phải đi.

    Mặt cô ủ rũ, mẹ cô thừa hiểu nhưng bà cố khuyến khích đứa con gái này cho bằng được. Thôi đành vậy!

    Rốt cuộc cô đã đứng trước cửa tiệm nhưng hơi do dự chưa bước vào. Bóng cô hiện ra trong ô cửa kính và cô thấy gương mặt quen thuộc đó.

    - Em à!

    Hạ San quay lưng lại, tất nhiên cô ngỡ ngàng bởi Chấn Bình đứng trước mặt. Trông vẻ lúng túng mà khá ngây ngô của anh khiến cô buồn cười vô cùng.

    Chấn Bình mặc chiếc sơ mi trắng, quần tây đen rất lịch sự. Nhớ năm nào anh ta diện quần ngắn áo pull chở cô đi khắp cánh đồng. Lâu lắm rồi há, Chấn Bình trông khác hẳn.

    Cô muốn chọc anh ta, lúc nào chẳng vậy. Cô luôn làm thế khi chơi cùng anh. Chấn Bình giống ông anh trai nhiều hơn, mọi người nghĩ họ là thanh mai trúc mã. Cô có yêu ai bao giờ đâu, sao phải lấy Chấn Bình nhỉ?

    - Em biết là ông nội có hứa, cả bố cũng thế! Nhưng...

    Mày cô chau lại, ánh mắt như tia lửa chiếu vào Chấn Bình.

    - Nè, nghe em nói không? Anh đừng nhìn cái chị đó nữa!

    Chấn Bình giật bắn người, anh xem sắc diện Hạ San mà nổi hết da gà. Cô vợ tương lai chẳng hiền tí nào, anh bấm bụng cười nhẹ nhàng.

    - Ờ, anh biết! Em nói đi!

    Cô liếc anh một cái ghê gớm, Chấn Bình bóp mấy ngón tay căng thẳng.

    - Em đang học đại học, sao em phải lấy anh chứ?

    - À, anh hiểu! Anh sẽ cưới em và lo cho em tất cả!

    Chấn Bình mỉm cười, anh nghĩ câu trả lời khiến cô hài lòng nhưng Hạ San trợn mắt nhìn anh kiểu sắp đấm anh vài cái.

    - Ơ, anh nói sai gì à?

    Câu chuyện kết thúc nhanh chóng, Chấn Bình về nhà kèm theo cái mũi đỏ ửng. Hạ San ra tay hơi quá, cũng thật kì lạ, mỗi khi cô ấy giận cô ấy cứ trút bao bực bội vào chiếc mũi của anh.

    - Nè, con trai! Buổi cầu hôn tốt đẹp chứ?

    Bố anh chực chờ sẵn ngoài ngõ, Chấn Bình vội che cái mũi lại, anh hấp tấp vô nhà. Mẹ anh thấy thì ngăn không để anh vào phòng, bà quyết hỏi cậu con trai.

    - Rốt cuộc thì sao? Con bé đồng ý chứ?

    Chấn Bình cười miễn cưỡng ngồi xuống sô pha. Đành rằng ý định ban đầu là màn cầu hôn theo nguyện vọng bố mẹ nhưng biết nói sao giờ? Hạ San nổi giận đi về còn anh ôm chiếc mũi đau này, Chấn Bình cố gật đầu cho qua chuyện.

    - Con ngủ chút nha! Hôm nay mệt quá!

    Anh lập tức lao ngay đến cửa phòng, bố mẹ anh phấn khởi gọi điện thoại. Họ sắp tổ chức hôn lễ cho con trai mà!

    Mưa tràn xuống mái nhà, âm thanh lộp bộp vui tai. Chấn Bình thoải mái nhìn lên trần, cô bé năm nào làm lòng anh trĩu nặng. Anh chưa kịp nói gì thì nàng đã phàn nàn chuyện đám cưới.

    Thời gian trôi nhanh quá, những tưởng ngày tháng êm đềm bên nhau như dòng chảy bất tận không hồi kết.

    Thật yên bình...

    Chớp mắt mình ở cạnh nhau ngần ấy năm. Em đã lớn, đã có thể bỏ anh ở lại đằng sau.

    Mấy khi tựa vai nhau kể câu chuyện mặt trăng ngủ quên trong hồ nước. Em như ánh nắng mùa xuân tưới mát tâm hồn anh, ngày ấy xa rồi nhưng anh không thể nào quên.

    - Cưng à, em đang làm anh buồn đấy!
     
    lindadameomeoNgụy Lam thích điều này.
  3. Phan Kim Tiên

    Phan Kim Tiên Moderator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    8
    Chương 2: Mình cưới nhau đi

    "Bấm để xem"
    Hạ San đi qua đi lại, mẹ cô vẫn loay hoay sau bếp. Thỉnh thoảng bà ghé mắt lên xem cô đang làm gì.

    Ai mà ngờ Chấn Bình ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt từ bố mẹ. Cô nghĩ anh phải phản đối hay ý kiến nào đó chứ. Không lẽ Chấn Bình thích cô?

    Sao có thể được? Cô luôn xem Chấn Bình như anh trai thôi, người lớn phiền phức thật!

    - Được rồi con gái, mẹ thấy con nên suy nghĩ tích cực chút! Chấn Bình rất tốt mà, hơn nữa con vẫn đi học bình thường. Chỉ là chúng ta làm theo tâm nguyện của ông thôi! Mẹ sẽ bắt Chấn Bình không vượt quá giới hạn!

    Nói cho dễ nghe, mẹ cô khuyên vậy nhưng quả thực cô chẳng muốn tí nào. Sao không để cô lớn hơn mà cứ y lúc này đòi tổ chức kết hôn?

    - Chấn Bình luôn nhường nhịn con! Nó hiền lành mà cả con cũng từng bảo con thích nó sao?

    Mẹ cố nhắc lại thời thơ ấu, Hạ San bỗng khẽ mỉm cười. Cô nhớ những ngày hai đứa đi chơi, mấy lúc nghịch ngợm với anh. Phải ha, cô cảm giác yên bình vui vẻ khi ở bên cạnh anh nhưng...đó là chuyện lâu lắm rồi.

    - Thế có ổn không mẹ?

    Cô hỏi tựa như cái ý chí mình bị lung lay. Quả thật sức mạnh thời thơ ấu rất lớn, nó hiệu quả hơn lời than thở hằng ngày của bố.

    - Dĩ nhiên con gái, Chấn Bình là lựa chọn tốt nhất! Nếu ai tốt hơn nó mẹ sẽ hoãn chuyện này lại!

    Bà đinh ninh để cô nàng thấy rõ lợi ích trong cuộc hôn nhân ấy. Hạ San khá do dự dù cơ bản đã bị thuyết phục. Mẹ cô có cả một nghệ thuật trong việc đàm phán thõa thuận, Hạ San đành chờ cuộc hẹn mới từ Chấn Bình vậy.

    ...

    Trời hửng sáng, Chấn Bình đợi Hạ San tại tiệm cà phê. Lần này anh chắc chắn rút kinh nghiệm, tuyệt nhiên không thể để cái mũi chịu oan ức khi chủ nhân nó lỡ miệng.

    Hạ San mặc bộ váy màu hồng phấn rất đẹp, trông cô nàng xinh xắn biết bao. Mọi người xung quanh ai cũng ngắm nhìn, cô bé vui tươi đi đến chỗ ngồi. Chấn Bình mất vài giây kiểm soát, anh ta trơ ra như pho tượng.

    - Anh!

    Hạ San giơ tay trước mặt, Chấn Bình sực tỉnh. Dáng vẻ ngỡ ngàng đó làm Hạ San thích thú, tất nhiên anh ta thấy sự xinh đẹp của cô mà!

    Chấn Bình mỉm cười, anh đợi cô nói trước. Dù anh mới là kẻ chủ động trong việc cầu hôn nhưng kiểu nào để vừa ý cô nàng đây? Không khéo cái mũi bị vạ lây.

    - Ừ, em nghĩ kĩ rồi! Cứ làm theo ý ông vậy!

    Hạ San hồn nhiên nói đủ biết Chấn Bình vui thế nào, anh súyt nhảy cẩng lên song cố kiềm chế tâm trạng.

    - Hạ San! À, ừm...

    Anh lúng túng cho tay vào trong túi áo, Hạ San thì thầm cười. Cô nàng mắc cỡ lắm, cơ mà mười tám tuổi lấy chồng chắc có nhiều việc phải nói à!

    - Em...làm vợ anh nhé?

    Chấn Bình chìa hộp nhẫn ra trước mặt cô. Cảnh này giống phim thôi, chỉ là cô vui không kể xiết. Mấy người xung quanh trầm trồ hâm mộ, Hạ San phấn khởi lạ lùng. Cô gật đầu, hiển nhiên anh chàng ngoài việc đeo chiếc nhẫn lên tay cô ra đâu còn biết nói thêm câu gì. Vợ tương lai thật khó đoán!

    ...

    Khúc nhạc dịu êm văng vẳng bên tai, âm thanh ngọt ngào ấy làm mọi người vui vẻ hạnh phúc. Cái cổng hoa do đích thân mẹ Hạ San chọn, bà ấy tỉ mẩn chăm chút khán đài cùng những món đồ trang trí khác.

    Hôm nay, lễ cưới của bọn trẻ được tổ chức trong một ngày đẹp trời. Chấn Bình hào hứng lựa cho mình bộ vét cực kì lịch lãm. Cả bầu trời tuổi thơ gợi về, anh nhớ mãi đôi mắt cô bé năm nào, gương mặt dễ thương và nụ cười tỏa nắng.

    Ngày anh chở em trên chiếc xe đạp nhỏ
    Em cười nhẹ nhàng hát từng khúc ca vui
    Mây trắng bay cơn gió giữa lưng trời
    Từng kỉ niệm không mờ theo năm tháng.

    Chấn Bình đứng giữa lễ đường chờ đợi, tiếng violon réo rắt ngân vang. Hạ San chầm chậm bước ra, chiếc áo cưới trắng tinh đính cườm lung linh như nàng công chúa.

    Cô đẹp, đẹp vô cùng. Anh ngỡ ngàng ngắm nhìn cô dâu qua tấm vải voan trong suốt. Cuối cùng em đã là vợ của anh, ngày anh mong chờ nhất cũng đến.

    Cách xa ba năm, anh đi hơn nửa vòng Trái Đất. Ngoảnh mặt lại nhìn, em vẫn là cô gái đẹp nhất lòng anh. Nắm tay nhau giây phút trọng đại này, Chấn Bình dẫn Hạ San đi đến con đường hạnh phúc.

    Trái tim bé nhỏ của cô nàng mười tám tuổi, tuy ngây ngô nhưng thật sự hôm nay vô rất vui. Chiếc áo cưới đẹp đến nổi Hạ San quên bẵng sự ưu phiền. Mặc kệ ra sao, cô thích thú vì ai cũng khen mình đẹp.

    - Các con đi chơi vui vẻ nhé!

    Bố mẹ cả hai đưa tiễn khi chuẩn bị lên xe đi hưởng tuần trăng mật. Hạ San chợt vỡ lẽ, cô quên mất chuyện này. Cả buổi cô áo não nhìn Chấn Bình.

    - Con sẽ chăm sóc cô ấy ạ! Chúng con đi nhé!

    Chấn Bình vội vã cúi đầu chào song hai bà mẹ liền níu áo anh ngay.

    - Nhớ đấy! Con bé còn đi học, đừng vượt quá giới hạn!

    - Con biết rồi!

    Anh thở dài rồi ngồi trong xe, Hạ San liếc anh một cái đáng sợ. Chưa hiểu cảm giác làm chồng thế nào nhưng sắp tới hẳn anh bị hành hạ thê thảm rồi.

    - Chấn Bình!

    Hạ San lầm bầm, Chấn Bình toát hết mồ hôi. Anh lập tức láy ô tô đi ngay. Trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ khắp cung đường. Chấn Bình vừa vui lại vừa lo.

    Thôi đành!
     
    lindadameomeoNgụy Lam thích điều này.
  4. Phan Kim Tiên

    Phan Kim Tiên Moderator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    8
    Chương 3: Nắng mưa bất chợt

    "Bấm để xem"
    Chấn Bình mệt mỏi thức dậy, anh nhớ lại tuần trăng mật cách đây ít ngày. Chỉ là đi ngao du với cô vợ trẻ con thôi, ai mà biết thành ra nông nỗi này.

    Chấn Bình nhìn xuống cổ chân bị bong gân. Có định làm gì đâu, anh chỉ bắt con bướm phấn trên trán cô ấy lúc nàng vừa bước ra khỏi phòng tắm. Hậu quả là anh trượt dài sau cú đánh vô tình đó!

    May mắn thay cái chân đã êm, hôm nay anh dẫn mọi người tham quan nơi ở mới. Tất nhiên anh muốn dành tặng cho cô vợ một món quà bất ngờ. Căn hộ xinh xắn lại nằm tương đối gần trường Hạ San theo học.

    - Con rể à! Con thật chu đáo!

    Mẹ cô khen hết lời, Hạ San thì háo hức vô cùng. Cô chạy ngay vào phòng xem, mẹ Chấn Bình trang trí hết sức đẹp mắt.

    - Mẹ, nệm êm quá!

    Cô reo lên như đứa trẻ, hai bà thông gia lắc đầu nhìn nhau cười. Chấn Bình trông Hạ San ra điều thích thú, anh cảm mến vẻ ngây thơ trong sáng đó. Bố anh nhướng mày kéo Chấn Bình lại hỏi nhỏ.

    - Có làm gì vượt quá giới hạn không?

    Ông thì thầm, Chấn Bình phì cười vuốt nhẹ lọn tóc trên trán.

    - Con đang làm đúng trách nhiệm của người chồng thôi ạ!

    - Cái gì?

    Ông nhăn mặt giơ nắm đấm lên, Chấn Bình ngay lập tức chui xuống gầm bàn. Thể nào ông cũng biết anh cố trêu đùa nhưng cái tính gàn dở này thật sự rất khó chịu!

    ...

    Cơn mưa nhẹ thoáng qua, Hạ San còn loay hoay đống bài tập chưa xong. Tí nữa phải đến trường rồi, chẳng biết Chấn Bình làm gì dưới bếp. Cô định bụng nấu bữa sáng nhưng còn mãi xử lý mấy thứ này. Chắc hôm nay bỏ bữa quá!

    Tối qua Chấn Bình mất ngủ hay sao ấy, anh ồn ào trong phòng. Dù hai vợ chồng ngủ riêng nhưng tiếng động khiến cô cũng khó ngủ.

    Nhức đầu quá, Hạ San xuống bếp thì Chấn Bình mang thức ăn lên. Quả thật cô không nghĩ chồng mình có thể nấu ăn đâu. Mà đúng là Chấn Bình nấu mì gói thì ngon số một.

    - Em tính không ăn hả? Anh ăn hết đó!

    Chấn Bình cố trêu, Hạ San nhướng mày. Cô nàng chống hông, cái bụng rõ đói thiệt. Sắp trễ giờ rồi, ăn sáng nhanh lên vậy.

    Chấn Bình hiểu ý vợ, anh kéo cô ngồi xuống. Nhanh tay giải nốt mấy bài toán dang dở mà Hạ San để trước mặt. Hạ San lộ vẻ ngưỡng mộ chồng mình, chưa rõ thứ cảm giác đó là gì, Chấn Bình hy vọng cô cảm kích anh nhiều hơn.

    - Em trễ mất! Anh tự rửa bát nhé!

    Cô vội chạy ra cửa, Chấn Bình kịp kéo tay cô lại và đưa ô cho cô.

    - Em nên trả ơn anh chứ?

    Chấn Bình cười rồi chỉ tay lên má mình. Dễ gì Hạ San chịu hôn anh một cái, cô nàng liếc mắt sau đó hàng xóm đi ngang thấy Chấn Bình ôm cái chân rên rỉ!

    - Đau chết được!

    Chấn Bình ngồi hẳn xuống sàn, mắt anh thoáng buồn. Hạ San khuất dần sau con đường, anh vẫn dõi mắt theo.

    Thứ cảm giác ngọt ngào pha lẫn xót xa, anh ngắm nhìn đàn chim trên trời bên áng mây thăm thẳm. Ở cạnh nhau sao ngỡ như cách nửa vòng Trái Đất.

    ...

    Cơn mưa chiều nhẹ nhàng trút xuống, ít phút sau tạnh hẳn. Thảm cỏ xanh đọng nước đẹp long lanh, Hạ San thong thả cùng bạn đi dạo sân trường. Cô định về nhưng lũ bạn thân đòi nán lại.

    - Hội trường có thầy giáo rất trẻ, không biết ở đâu tới. Có khi nào về trường ta dạy không?

    - Chuyện!

    Hạ San lắc đầu, mấy cô bạn thân cứ bàn tán sôi nổi.

    - Thầy ấy rất đẹp trai, nghe nói là tu nghiệp bên Pháp mới về!

    - Ôi, thật chứ?

    - Tớ về trước đây!

    Cô ngán ngẫm lũ bạn, dù sao hôm nay cũng mệt lắm rồi. Trong đầu cô toàn ám ảnh mấy bài tập, mọi thứ nặng nề hơn bao giờ hết.

    Hạ San thong dong đi ngang qua hội trường, cô súyt ngất khi thấy anh chồng của mình đứng trước mặt. Rốt cuộc ông thầy giáo đẹp trai mà lũ bạn nói hóa ra là Chấn Bình.

    - Nè!

    Cô lôi anh thật nhanh vào góc khuất bên tường. Chấn Bình hơi ngạc nhiên, anh cố nhịn cười.

    - Anh làm gì ở đây vậy?

    Thái độ Hạ San căng thẳng, Chấn Bình thừa hiểu. Anh vờ như không biết gì, chợt nhớ vụ án cái mũi anh phân trần.

    - Anh chỉ đi dự hội nghị thôi!

    - Sao lại là trường em? - Cô nhăn mặt.

    - Bình thường thôi, anh đâu có dạy ở đây! Em sợ gì chứ?

    Chấn Bình nói trúng tim đen, Hạ San lúng túng. Cô hơi đỏ mặt, được thế Chấn Bình cao giọng.

    - Anh định chuyển trường, em nghĩ anh nên...

    Nói chưa hết câu Chấn Bình thấy tia mắt đáng sợ từ cô vợ bé nhỏ. Anh cảm giác lạnh cả người, thôi không trêu cô nàng nữa.

    - Em không đeo nhẫn cưới à?

    Anh chợt hỏi, Hạ San ấp úng cho tay vào túi. Cô còn sợ bạn bè biết mình lấy chồng sớm, bản thân cô cũng xem Chấn Bình như anh trai thôi.

    - Em vẫn đi học mà!

    Hạ San trả lời cho qua chuyện, cô lặng lẽ về trước, Chấn Bình chậm rãi theo sau. Nắng chiều nhàn nhạt in bóng bước chân họ.

    ...

    Gần chín giờ tối, Hạ San ngáp ngủ cùng đống sách vở. Cô ra phòng khách, Chấn Bình vừa đẩy cửa vào người nặc nồng mùi rượu.

    - Xin lỗi em!

    Anh nằm vật xuống sô pha, cô vợ bé nhỏ đâu biết làm gì. Cô cứ ngồi kế bên quan sát anh, dù khá bực mình song dáng vẻ Chấn Bình làm cô thấy tội nghiệp.

    - Uống cho lắm vào! Anh nghĩ mình là siêu nhân hả?

    Quá mệt mỏi, Chấn Bình cởi bớt áo ra. Hạ San chợt đỏ mặt, cô quay đi chỗ khác.

    - Anh làm gì vậy? Mặc áo vào chứ!

    - Anh nóng lắm, em cởi giúp anh cái sơ mi nha!

    Chấn Bình gắng ngồi dậy, buổi tiệc ở trường làm anh không còn tí sức lực nào. Hạ San lại trơ ra đấy, Chấn Bình khổ chẳng biết tỏ cùng ai.

    Hạ San bỗng sợ chồng mình, cô chạy vô phòng đóng cửa. Chấn Bình vớ tay lấy ly nước uống, anh ngước lên trần nhà. Một nỗi buồn man mác len lỏi khắp căn phòng.
     
    lindadameomeoNgụy Lam thích điều này.
  5. Phan Kim Tiên

    Phan Kim Tiên Moderator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    8
    Chương 4: Một chút vẩn vơ

    "Bấm để xem"
    Con mèo vàng nằm ngủ yên trên chân Hạ San dù cô đã nói chuyện với mẹ suốt hai tiếng đồng hồ. Con gái về thăm mẹ song bà Thẩm thật sự ngán ngẫm cái suy nghĩ trẻ con của cô.

    - Rốt cuộc con không giúp chồng mình thay áo và bỏ mặc nó ngủ ở sô pha đến sáng phải không?

    Hạ San gật gù, mẹ cô chỉ biết vỗ tay lên đầu than trách. Lẽ ra bà nên dạy cô cách chăm sóc người say rượu từ trước, nhỡ Chấn Bình có sao thì biết làm thế nào.

    - Anh ấy thật là khiếm nhã!

    Cô nhăn nhó, mẹ cô đành kiên nhẫn giải thích từ từ. Nếu bố cô ở đây thì căn phòng huyên náo hẳn rồi. Thật may!

    - Nghe này con gái, Chấn Bình hiện giờ là chồng con! Đành rằng nó hứa sẽ chăm sóc con nhưng không có nghĩa là con cứ mặc kệ chồng mình, hiểu không? Nó bị tổn thương nếu con cư xử như vậy đấy!

    - Chẳng lẽ bắt con thay áo cho anh ấy sao? Trời ơi ghê quá!

    Bà Thẩm ngộ ra vấn đề nghiêm trọng, Hạ San còn quá nhỏ để có thể làm vợ Chấn Bình. Con bé chưa nhận thức được vai trò người vợ trong nhà. Biết thế nào đây, ông Thẩm và cha Chấn Bình lại hối thúc bọn trẻ. Nếu bà không lo giáo dục tư tưởng cho Hạ San, không khéo hai đứa nhỏ phát sinh mâu thuẫn.

    - Nói thật mẹ nghe, trong lòng con có thương Chấn Bình không?

    Bà nhẹ nhàng hỏi, Hạ San hơi bối rối. Cô nhăn mặt rồi lại nhíu mày, suy cho cùng cô mới mười tám tuổi, biết thế nào gọi là tình yêu đây?

    - Thương anh trai được không mẹ?

    Bà Thẩm súyt té khi cô hồn nhiên nói. Đâu lý nào tình yêu đầu đời kết thúc ở vai trò người anh trai. Rõ ràng Chấn Bình thích cô, cả nhà ai cũng biết nhưng thái độ Hạ San khác nào cảm giác bị hắt xô nước vào mặt.

    - Nghĩ về mặt tốt của nó đi! Ít nhất con nên học cách quan tâm người khác! Đừng hở tí động tay động chân, nên nhớ chồng con là một thầy giáo đấy!

    Lời khuyên của mẹ gây áp lực lớn đến Hạ San, cô trở về nhà ngay sau đó. Chấn Bình đi dạy chưa về, anh ấy đã rửa đống bát hộ cô, ngôi nhà dọn sạch sẽ trông thấy.

    Thật mơ hồ.

    Nhiều lúc cô ao ước gặp hoàng tử trong mộng, hái sao trên trời và ca hát bồng bềnh giữa cánh đồng hoa.

    Ngày trước Chấn Bình dẫn cô đi dạo quanh thung lũng sau núi, ở đó toàn oải hương bát ngát. Anh kể cô nghe bao câu chuyện cổ tích đời thường. Thật sự Chấn Bình có phải anh trai không? Cô chưa thấy tim mình rung động chút nào.

    ...

    Sáng chủ nhật đẹp trời, Hạ San háo hức chuẩn bị đồ đi dã ngoại cùng trường. Chấn Bình cầm quyển sách ngồi cạnh cửa sổ, Hạ San vui vẻ mặc bộ cánh ưa thích nhất.

    - Anh thấy thế nào?

    - Không tệ!

    Chấn Bình thích thú nhưng lại giả vờ trêu chọc, Hạ San định giơ nắm đấm chợt nhớ lời mẹ, cô chỉ liếc anh một cái.

    - Anh nhớ đó!

    Cô mang giày vào rồi đi, Chấn Bình đứng tiễn ngay bậc cửa.

    - Em không định dẫn anh theo cùng sao?

    - Anh mơ đi!

    Cô lém lỉnh cười đùa rồi rời khỏi nhà, Chấn Bình thở dài vào phòng mở tủ ra chọn chiếc áo sơ mi mới.

    Buổi dã ngoại diễn ra tại khu công viên gần bờ sông. Không khí cực sôi động, Hạ San chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon mặc dù phần lớn do chồng cô làm.

    Chấn Bình biết Hạ San thích ăn món gì, trời chưa kịp sáng anh đã dậy sớm nấu nướng. Mấy đĩa thức ăn dọn ra, bạn bè cô chỉ nhìn thôi đã muốn xơi rồi.

    - Hạ San! Cậu nấu ngon quá, hôm nào bọn mình sang nhà cậu chơi nha!

    Nghe đến đây Hạ San phát hoảng. Họ mà biết Chấn Bình là chồng cô thì chuyện gì xảy ra đây?

    - À, nhà tớ nhỏ lắm! Không tiện đâu!

    - Bọn tớ chỉ ghé qua thôi mà! Đồng ý nhé?

    - Tớ...

    Hạ San khó xử bởi tình huống này, cô lảng tránh lái sang chuyện khác.

    - Các cậu muốn câu cá không?

    - Ý hay đấy!

    Mấy cô gái xôn xao hẳn lên, bọn con trai trong trường câu được khá nhiều cá. Họ đốt lửa nướng thơm nức mũi. Hạ San dạo quanh bờ sông, cô bạn thân mê câu cá thỉnh thoảng reo lên với chiếc cần câu động đậy.

    - Cho cậu nè!

    Nhật Phong chạy đến đưa cô củ khoai nướng nóng hổi, Hạ San ngạc nhiên vô cùng. Dạo này cậu ta thường xuyên tặng vài thứ nho nhỏ cho cô. Hạ San hơi ái ngại còn bè bạn cứ thuận thế đẩy thuyền.

    - À, ờ cảm ơn cậu!

    Cô đón nhận món quà ấy trong sự bối rối, cậu bạn gảy đầu mỉm cười. Đâu ai biết Hạ San đã kết hôn, mà bản thân cô còn quên điều đó luôn cơ!

    - Nhìn kìa! Con cá to quá!

    Bạn cô reo lên, Hạ San bất cẩn làm rơi nón xuống sông. Cô chạy theo dòng nước thì bất ngờ trượt chân.

    - Ối!

    - Hạ San!!!

    Bạn bè cô hốt hoảng kêu cứu, Hạ San không biết bơi. Cô vùng vẫy giữa dòng nước chảy xiết. Nhật Phong chần chừ trên bờ, cậu loay hoay chẳng biết tính sao, đột nhiên ai đó lao xuống sông.

    Thoắt cái, Hạ San được cứu lên bờ. Thầy cô bạn bè đứng xung quanh, cô nằm im lìm bất động, người ướt sũng.

    - Hạ San! Thôi nào! Nghe anh nói không?

    Ai đó vỗ vỗ trên má cô, đôi tai cứ đầy âm thanh tạp nham. Cô ho sặc sụa và nôn ra toàn nước.

    - Hạ San!

    Cô tỉnh dần, gương mặt ấy xuất hiện ngay trước mặt. Chỉ là cô không thể ngờ người đó lại là Chấn Bình, chồng cô.

    Hạ San trơ mắt nhìn anh, phải mất hơn mười giây cô mới kiểm soát tâm trạng. Chấn Bình súyt ôm cô vào lòng nhưng anh cố kiềm chế.

    Buổi dã ngoại kết thúc lúc mặt trời xuống núi. Mọi người bàn tán khá nhiều, ai cũng hâm mộ Hạ San khi được thầy giáo bên trường bạn cứu. Họ điều tra ra đầy đủ tên họ của chồng cô, thầy giáo Hạ Chấn Bình. Suốt tuần lễ sau đó, Hạ Chấn Bình là cái tên nóng nhất trong mọi câu chuyện phím.

    - Sao anh có mặt ở buổi dã ngoại? - Cô hỏi khi Chấn Bình đang soạn bài trên máy tính.

    - Em không biết trường anh cũng dã ngoại ở đó à?

    - Ơ...

    Hạ San vỡ lẽ, cô nhìn vẻ mặt chồng mình mà khó hiểu. Chấn Bình chẳng nói cô biết tí nào, bất ngờ xuất hiện làm cô xấu hổ quá!

    - Em không thích anh đến hả?

    Anh chợt hỏi, Hạ San tránh ánh mắt đó. Trông Chấn Bình hơi buồn, anh ấy giận chuyện gì sao?

    - Em chỉ là sợ...

    Cô ấp úng, Chấn Bình rời khỏi bàn. Anh tiến sát gần Hạ San, nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng trìu mến. Hạ San nghe rõ tiếng thở của anh, nghe trái tim nóng hổi trong lòng ngực ấm. Bàn tay anh nhẹ nhàng luồn sâu vào mái tóc cô, một cử chỉ âu yếm đủ thấy tình yêu anh dành cho cô nhiều thế nào.

    - Anh sợ nhiều thứ lắm, em mau học bơi đi!

    Mặt Chấn Bình sắp chạm lên trán cô, Hạ San chưa kịp suy nghĩ đã nhắm mắt ra đòn. Cô chẳng nghe tiếng hét như mọi khi của Chấn Bình, mở mắt ra thì thấy mũi anh chảy máu và chồng cô nằm bất động dưới sàn.

    - Chấn Bình!
     
    lindadameomeoNgụy Lam thích điều này.
  6. Phan Kim Tiên

    Phan Kim Tiên Moderator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    8
    Chương 5: Đừng làm anh đau

    "Bấm để xem"
    Chiếc đồng hồ tích tắc, thời gian chầm chậm trôi đi. Hạ San ngồi ủ rũ bên cạnh Chấn Bình. Cô vừa bị mẹ la một trận, bà ấy mới rời khỏi thôi.

    Ai mà biết Chấn Bình nằm im như chết vậy. Cô hốt hoảng điện thoại cầu cứu mẹ, bà Thẩm giận nhưng không làm gì được.

    Cũng may anh ấy không sao, cô tự hứa với mình tuyệt nhiên chẳng đụng vào mũi Chấn Bình nữa.

    - Em đang lo cho anh hả?

    Chấn Bình quay sang, anh thích thú nhìn cô. Hạ San nhăn nhó, vẻ mặt Chấn Bình dù mỏi mệt nhưng cô cứ thấy bực mình.

    - Anh mơ đi!

    Hạ San cầm túi xách đi học, Chấn Bình mở cửa cho cô như mọi khi. Cô bé ấy hồn nhiên trong sáng tựa thiên thần, anh mong cơn mưa tình yêu dịu ngọt khiến cô hiểu rõ trái tim mình.

    Nắng chiều nhàn nhạt góc sân, Hạ San rảo bước xuống cầu thang. Nhật Phong đợi cô bên dưới, Hạ San bất ngờ vì bó hoa cậu tặng.

    - Hôm nay trời đẹp quá, cậu đi dạo với tớ nhé!

    - Tớ...

    - Đừng từ chối chứ!

    Nhật Phong kéo tay cô đi, Hạ San lúng túng không mở lời được.

    Gần chín giờ tối, Chấn Bình ngồi mãi trên sô pha. Anh chẳng có tâm trạng soạn bài khi Hạ San chưa về. Cô vợ bé nhỏ khiến anh mất ăn mất ngủ.

    - Cạch!

    Tiếng cửa mở, Chấn Bình vội đứng dậy. Anh đợi Hạ San lâu đến nỗi bụng đói cồn cào. Cô nàng mệt mỏi ngáp ngủ, Chấn Bình tươi cười hỏi han.

    - Sao em về muộn thế?

    - Em đi chơi với bạn! Mệt quá, em ngủ đây!

    Cô chẳng nán lại lâu, cứ vào phòng mặc dù Chấn Bình hy vọng cô nói thêm chút nữa. Cô ấy hững hờ kiểu như em gái bên cạnh anh trai vậy.

    Ánh mắt Chấn Bình trầm xuống, khoảng đen trong đáy mắt cô đơn như bóng tối vẫy vùng giữa đêm đông. Dù hàng ngày vẫn nói, vẫn cười với cô nhưng trong lòng anh tựa bão tố xoay vần.

    Có ai đếm được sao trên trời đâu, sao em cố bắt anh phải làm điều đó? Giờ anh đang đếm từng ánh sao đêm, mỗi ước muốn nhỏ nhoi chỉ là đợi em mỉm cười.

    Câu chuyện cổ trên cánh đồng hoa, nắng ban mai sưởi ấm tâm hồn. Sự tĩnh lặng ngoài anh còn ai nữa?

    ...

    Cơn mưa nhẹ nhàng thấm lên tóc, Hạ San nép bên hiên tiệm tạp hóa trú chân. Nhật Phong bỗng xuất hiện và bật ô lên, Hạ San súyt bất ngờ vì điều đó.

    Cô bối rối trước cử chỉ ân cần của cậu, Hạ San thật lúng túng nhưng Nhật Phong khẽ nắm tay cô. Hai má ửng hồng, cô chẳng nhận ra người thân quen trước mặt...

    Hạ San đẩy cửa vào nhà lúc tám giờ tối, sớm hơn hôm qua một chút. Chấn Bình vẫn ngồi đấy, trên sô pha nhưng thay vì soạn bài anh ấy lại uống rượu.

    - Em không thể về sớm hơn sao?

    Anh hỏi mà ánh mắt không nhìn cô, Hạ San thoáng ngỡ ngàng bởi thái độ không mấy vui vẻ của anh.

    - Em chỉ đi chơi với bạn thôi!

    - Em muốn đi chơi với anh không? - Chấn Bình đứng dậy, anh tiến sát gần Hạ San. Mùi rượu phả ra khiến cô khó chịu, cô đẩy anh tránh xa mình nhưng Chấn Bình giữ chặt cổ tay cô.

    Khoảnh khắc nhỏ bé ấy, anh vòng tay ôm cô vào lòng. Người anh run rẩy, thứ cảm giác dịu ngọt của sự cách xa. Cô tra tấn tim anh bằng sự vô tâm không hồi kết.

    - Chấn Bình! Anh làm gì vậy?

    Hạ San cố thoát khỏi vòng tay đó, cô đâu biết anh đau lòng thế nào. Chấn Bình nới lỏng tay, anh trông nét mặt giận dỗi từ cô mà bình tĩnh lại.

    - Anh xin lỗi!

    Hạ San nhăn mặt, cô vội vào phòng. Chấn Bình thở dài, anh lặng lẽ ngồi xuống. Hình ảnh cô bé năm nào khiến lòng anh trĩu nặng, nó gợi nhớ gợi thương bao kỉ niệm ấu thơ. Khi nắng ngập tràn giữa góc sân khoảng trời, mùa hạ qua mau mang ánh ban mai ngập tràn hạnh phúc.

    ...

    Bình minh vừa lên, Hạ San mệt mỏi thức dậy. Đêm qua Chấn Bình nôn rất nhiều, anh ấy ồn ào trong nhà vệ sinh.

    Lại gần sô pha, Chấn Bình mặt tái nhợt ngồi đấy. Chẳng biết anh có nhớ chuyện hôm qua không? Hạ San mon men đến, Chấn Bình ôm đầu nằm xuống.

    - Anh có sao không? - Cô khẽ hỏi.

    - Anh ổn!

    Chấn Bình gắng dậy, anh kéo tay cô ngồi sát mình. Hạ San miễn cưỡng yên lặng bởi Chấn Bình căn bản là chồng cô.

    - Hôm nay, mình đi chơi nhé!

    - Thật sao?

    Hơi bất ngờ, cô nàng thích thú khiến Chấn Bình có phần ngạc nhiên. Anh cười thầm rồi vội đi thay đồ nếu không vợ anh sẽ đổi ý. Bản thân anh thì rất mệt nhưng hôm nay là chủ nhật và anh muốn cô ấy vui vẻ.

    Ngoại ô thành phố rất đẹp, người ta trồng cả một cánh đồng oải hương bao la nhuộm tím góc trời. Phía xa xa, tầng mây lơ lửng quanh ngọn núi hùng vĩ. Cảnh vật đẹp như bức tranh đầy màu sắc.

    Chấn Bình ngồi nhìn Hạ San chạy tung tăng quanh cánh đồng. Cô ấy hồn nhiên, đáng yêu biết bao. Thỉnh thoảng anh chụp mấy tấm hình bằng điện thoại, mặc dù cô ấy than phiền vì chưa tạo dáng đẹp.

    - Thôi nào, anh phải canh góc chụp chứ! Nhìn em nè!

    Cô cầm chiếc điện thoại của anh, Chấn Bình vội chạy theo. Có nhiều thứ anh chẳng muốn cô xem đâu. Trời ơi!

    - Trả cho anh nào!

    Chấn Bình lộ vẻ van nài, Hạ San rất hiếu kì bởi trong cái điện thoại ẩn chứa bí mật gì mà cô không biết.

    - Anh chậm quá!

    Cô trêu đùa, cả hai rượt đuổi quanh cánh đồng. Chấn Bình thoáng hồi tưởng thuở ấu thơ, anh với cô vui vẻ quấn quýt bên nhau. Giờ cô đã lớn, đã có thể bỏ anh ở lại đằng sau. Thời gian thấm thoát thoi đưa, tình yêu ban đầu ngày càng sâu đậm.

    - Này!

    Chấn Bình bắt được cô, Hạ San không sao thoát khỏi cái vòng tay ấm áp đó.

    - Trả cho anh đi!

    - Không mà!

    Cô nắm chặt chiếc điện thoại, Chấn Bình đành ghì cô nàng tựa vào thân cây, anh cười nham hiểm.

    - Em muốn anh hôn à?

    Mũi Chấn Bình sắp chạm má cô, Hạ San đỏ bừng mặt. Cô hậm hực vẫy vùng.

    - Được rồi, em trả!

    Chờ có thế, Chấn Bình nới lỏng tay. Hạ San tức giận trông rất đáng yêu, anh cười nhẹ nhàng lấy lại chiếc điện thoại.

    Hạ San ngồi xuống mà lầm bầm trong dạ, mấy khi hai người đi chơi thế này. Tuần trăng mật chẳng lý tưởng bởi Chấn Bình bị đau chân, cô thì ham chơi còn anh ấy lại mau chán.

    - Đừng giận anh mà!

    Chấn Bình nan nỉ, Hạ San liếc nhẹ anh. Chấn Bình xoa xoa đôi bờ vai bé nhỏ ấy, Hạ San chợt cười rút rít. Cô nàng đẩy anh ngã xuống rồi leo lên lưng ngồi, cái trò trẻ con cô hay làm mỗi khi hờn dỗi.

    - Thôi nào! Thôi nào! Anh đau chết mất!

    ...

    Nắng sớm tràn ngập sân trường, giọt sương ban mai còn đọng trên nhành cây kẽ lá. Bước chân lúc chậm lúc nhanh, thật ra Chấn Bình không nghĩ mình đi làm chuyện trẻ con này. Cổng trường trước mặt, chỉ là anh chưa biết nên vào hay không.

    - Chào thầy ạ!

    Nữ sinh trường Hạ San mừng rối rít, họ thấy anh mà vui ra mặt. Ai biết thầy giáo trường bên cạnh đến đây làm gì nhưng vẻ đẹp trai lạnh lùng làm các nàng tốn bao giấy mực.

    Chấn Bình ngại quá, anh tính quay đầu đi thì đối tượng xuất hiện. Cơ hội hiếm có, Chấn Bình vội bước vào trong sân trường.

    - Thầy ơi!

    Tốp nữ sinh gọi, Chấn Bình cảm giác ớn lạnh. Nếu là Hạ San thì anh thấy hạnh phúc lắm rồi.

    Thận trọng nhất có thể, chủ yếu đừng để Hạ San bắt gặp anh đang ở đây.

    - Chào em!

    Anh gọi một nam sinh đang chơi bóng rổ, cậu ta ôm quả bóng lại gần.

    - Thầy tìm em ạ?

    - À, ờ...em là Nhật Phong hả?

    - Dạ! Có chuyện gì ạ?

    Chấn Bình nhíu mày nhìn cậu ta, tất nhiên có trời mới biết lý do Chấn Bình gặp nam sinh này. Trông cũng điển trai nhỉ! Thảo nào cô nàng của mình hay đi chơi chung!

    - Thầy ơi?

    - À, không, không có gì! Em chơi bóng rổ rất tuyệt! Cố lên nha!

    Chấn Bình vỗ vỗ lên vai cậu ta nhưng nó hơi đau thì phải! Anh rời khỏi đó trước ánh mắt khó hiểu từ các nam sinh khác.

    - Đó là thầy giáo hôm trước cứu Hạ San sao? Thầy ấy quen cậu hả Nhật Phong?

    - Ai mà biết!

    - Nghe nói thầy ấy có vợ rồi!

    - Ừ, nhưng mà tớ có cảm giác rất khó chịu khi nói chuyện với thầy!

    ...

    - Chấn Bình, giải bài tập này hộ em với!

    Tiếng Hạ San gọi í ới, Chấn Bình đang nấu ăn phải chạy vội lên. Nàng thơ của anh lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn khi nhờ vả chuyện này.

    - Được rồi, năm phút nữa nhé! Anh đang chiên cá!

    Hạ San vươn vai ngáp, cô nàng ra phòng khách uống nước. Ngoài việc học hầu như cô chẳng có thời gian làm việc nhà. Thỉnh thoảng, cô nấu được vài món Chấn Bình thích. Tuy nhiên, phần lớn đều do chồng cô đảm trách.

    - Koong!

    Tin nhắn reo lên, Hạ San mở điện thoại. Nhật Phong lại rủ cô đi chơi, Hạ San mãi ham vui nên mấy hôm trước về muộn. Lần này cô bắt đầu chán, có vẻ dạo chơi với Chấn Bình thú vị hơn.

    - Xong rồi nè em!

    Chấn Bình rửa tay, anh ấy cầm xấp bài tập của cô ngồi xuống sô pha. Có khó khăn gì cho một thầy giáo dạy Toán chứ? Chấn Bình làm một loáng là xong, Hạ San bỗng hâm mộ khả năng của chồng mình.

    Chuông điện thoại vang lên. Hiển nhiên cô không trả lời tin nhắn nên Nhật Phong mới gọi. Cô chần chừ chưa nghe máy, Chấn Bình bấm bụng quan sát.

    - A lô! Tớ nghe! À, nhưng mà...nè!

    Nét mặt Hạ San hơi phiền, Chấn Bình đoán ngay cái tên nhóc đó. Anh cố dịu giọng dù bộ dạng không dễ coi cho lắm.

    - Bạn rủ em đi chơi hả?

    - Em ngán rồi, về trễ rất là mệt! Không đi đâu!

    Cô uể oải đứng dậy đi ăn cơm. Mắt Chấn Bình sáng rỡ, anh đắc ý cười thầm. Anh đâu biết có kẻ lảng vảng quanh nhà suốt cả buổi chiều. Mấy con mắt dò xét nom thật đáng sợ!
     
    lindadameomeo thích bài này.
  7. Phan Kim Tiên

    Phan Kim Tiên Moderator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    8
    Chương 6: Lạc vào lòng anh

    "Bấm để xem"
    Trời hửng sáng, Hạ San còn ăn vội món mì xào do Chấn Bình làm. Đêm qua thức khuya học bài nên cô dậy trễ.

    - Từ từ thôi! Anh chở em đi học, vội gì!

    Nghe chồng nói mà cô súyt nghẹn. Mặc dù hai trường gần nhau nhưng nếu bạn bè bắt gặp anh đưa cô đến trường thì lớn chuyện à.

    - Em chẳng dám đâu!

    Hạ San mang túi xách lên vai, cô mới bước tới bậc cửa thì Chấn Bình cởi áo ra.

    - Nè, sao anh cứ thay áo trước mặt em hoài vậy? - Cô nhăn mặt nhìn anh.

    Chấn Bình vắt chiếc sơ mi trên vai, anh lại gần vợ mình. Hạ San nhướng mày trông thân hình thư sinh của chồng.

    - Nhưng anh là chồng em mà!

    Hạ San cảm thấy mình đuối lý, cô bẽn lẽn quay ra cửa. Chấn Bình chỉ kịp cù nhẹ sau gáy cô.

    Không biết tại sao thái độ cô dạo này hơi kì lạ. Lấy chồng trên phương diện danh nghĩa, thật sự cô cũng chỉ là đứa con gái mới lớn vẫn còn ham chơi.

    Đau đầu quá!

    Hạ San thở dài, cô mới đến cổng trường thì lũ bạn vây quanh chực chờ. Nhìn họ vô cùng háo hức, lại có chuyện gì đây?

    - Hạ San, hôm qua bọn tớ thấy cậu xuất hiện trong nhà thầy Chấn Bình!

    Hạ San tưởng nghe lầm, chúng bạn ánh mắt đa nghi gặng hỏi cô cho bằng được.

    - Cậu làm gì ở nhà thầy ấy?

    Hạ San túng túng chẳng biết nói sao, cô ậm ờ nhìn qua nhìn lại. Chấn Bình vừa lái chiếc ô tô tới cổng trường đại học bên kia, mấy cô bạn vội chuyển hướng theo. Nhân cơ hội, Hạ San chuồn lẹ.

    Rốt cuộc không thoát được. Cô im lặng để họ tra vấn sau sân bóng.

    - Tớ bắt gặp cậu và Nhật Phong đi chơi riêng! Hai người hẹn hò phải không?

    - Làm gì có! - Hạ San bực mình.

    - Vậy còn thầy Chấn Bình? Bọn tớ khẳng định là cậu nhé!

    - Là tình cờ thôi! - Cô phân trần.

    - Ai mà tin chứ! Lần cậu được thầy ấy cứu, bọn tớ nghi ngờ rồi. Nói thật đi Hạ San!

    Cô lắc đầu, nhóm bạn quyết tìm hiểu bằng mọi giá. Hạ San chán nản trở về nhà sau cả ngày chống chế. Nhật Phong kiên nhẫn nhắn tin, suốt ngày dài cậu chưa có cơ hội nói chuyện riêng với cô.

    Chấn Bình vẫn miệt mài bên đống sách vở. Anh ấy rất vất vả nhưng luôn dành thời gian chăm sóc cô. Hạ San hé đầu qua cửa nhìn chồng, nét mỏi mệt vì một ngày bận rộn hiện trên mặt anh.

    ...

    Mở cửa sổ đón nắng sớm, Hạ San giật mình khi thấy lũ bạn lấp ló gần nhà. Họ điều tra ghê gớm quá, làm sao dứt điểm vụ này đây?

    Cô lập tức đóng cửa, vừa quay sang thì Chấn Bình đi công việc về. Không biết bằng cách nào lũ bạn khiến anh ấy cho vào nhà. Hạ San bấn loạn nhìn Chấn Bình khi anh mở cửa phòng riêng của cô.

    - Ảnh cưới!

    Chấn Bình nói và bê tấm hình lớn đó giấu dưới gầm giường. Thật sự, Chấn Bình cũng đâu sợ ai biết họ là vợ chồng, mỗi Hạ San cứ thấp thỏm lo âu.

    - Anh ơi, sao bọn họ vào đây?

    Dáng vẻ cô làm Chấn Bình súyt phì cười. Quá hiểu cô vợ, Chấn Bình đóng cửa lại. Bạn bè cô bên ngoài nói cười vui vẻ, họ kiếm cớ vô nhà để tìm hiểu sự thật. Hạ San bồn chồn khép nép sau cửa.

    Chấn Bình, anh làm gì đi chứ!

    Thời gian trôi nhanh chóng, chắc không được manh mối nào nên bọn bạn cô xin phép về. Hạ San thở phào ra ngoài, Chấn Bình ngồi cạnh cô. Anh ấy trông nửa vui nửa buồn.

    - Sao em trốn tránh hoài thế? Có ai cười mình đâu!

    Hạ San ngao ngán nhìn Chấn Bình. Anh biết rõ cô còn đi học nên sợ bạn bè trêu chọc, cô mười tám tuổi rồi sao ngại chuyện này chứ!

    - Chấn Bình à!

    Cô than thở, anh ấy đành xoa mái đầu bé nhỏ đó. Trong trái tim mang nỗi xót xa, có chút tủi thân mà bản thân anh đâu tỏ cùng ai.

    ...

    Sương đêm lành lạnh bao phủ con đường, Hạ San háo hức ngắm ánh đèn ngoài phố. Nài nỉ mãi Chấn Bình mới chịu dẫn cô đi chơi. Kì thực anh ấy sợ trời lạnh dễ khiến cô bị cảm thôi.

    Nhiều lúc cạnh bên nhau anh thấy lòng mình bình yên đến lạ. Cơn gió êm đềm dịu mát trái tim bé nhỏ, cô gái ngây thơ trong sáng tuổi hồn nhiên.

    Anh chợt nắm tay cô trên con đường rải nhựa. Hạ San vô tư nói cười, mặc nhiên cô quên hết bao ưu phiền mấy ngày qua.

    Có thể hiện giờ em xem anh như anh trai nhưng mai sau hãy yêu anh em nhé!

    Tiếng thở dài mang nỗi buồn bất tận vào không gian. Anh hiểu cả và anh đem tình yêu ấy chìm trong kí ức ấu thơ.

    - Em muốn ăn bánh nướng!

    Cô chỉ tiệm bánh trước mặt, hai người họ đi nhanh đến đó.

    - Cho cháu hai cái ạ!

    Bà chủ tiệm tươi cười gói bánh và đưa cho cô.

    - Cô bé xinh quá! Đi chơi cùng bạn trai hả?

    - Không ạ! Anh ấy là chồng cháu!

    Hạ San cười đáp, bà chủ tiệm và Chấn Bình ngơ ngác nhìn nhau. Trông cô ấy trẻ như thế mà đã có chồng, Hạ San chưa để ý vẻ mặt phấn khởi của Chấn Bình. Ít nhất cô nàng thừa nhận anh là chồng mình trước người lạ.

    - Anh ăn đi, em không muốn tăng cân đâu!

    Cô đút miếng bánh lên miệng Chấn Bình, chồng cô thích thú cắn một cái. Tay cô bắt đầu lạnh, Chấn Bình cởi áo khoác ra mặc thêm cho cô.

    - Thôi nào, anh không lạnh sao?

    - Lạnh chứ! Nhưng nếu em bệnh anh sẽ rất mệt!

    Chấn Bình hài hướt nói, Hạ San nhướng mày, cô véo hông anh khiến Chấn Bình đau méo mặt.

    - Đứng lại cho em!

    Hạ San đuổi theo, Chấn Bình vừa chạy vừa trêu. Hình như cô đã vui trở lại, Chấn Bình còn ngỡ mình nằm mơ. Tất nhiên, tâm tình cô vợ trẻ con này khó đoán lắm! Thôi đành!

    ...

    Bình minh đưa ánh nắng tốt lành tràn ngập gian phòng, Hạ San chẳng dậy nổi. Cô nàng nằm dài ra đấy, Chấn Bình đẩy cửa bước vào. Mặt anh như thiếu ngủ, cả đêm anh ấy thức soạn bài nên người mỏi mệt thiếu sức sống.

    Hạ San định hỏi Chấn Bình nhưng anh nằm phịch xuống giường. Đâu dễ dàng gì ngủ yên, Hạ San bật dậy trừng mắt nhìn anh.

    - Chấn Bình, sao anh nằm đây?

    Cô lay gọi, Chấn Bình vẫn nhắm mắt ngủ. Hạ San chỉ chỏ anh cho bỏ tức, cô bước xuống giường thì anh giữ tay cô lại.

    - Chấn Bình, em trễ rồi! Anh đừng đùa nữa!

    Cô bực bội rút tay ra, bất ngờ anh đẩy cô nằm xuống. Hạ San bối rối bởi gương mặt điển trai đó, vẻ thanh tú lạnh lùng trước đây cô chưa từng thấy.

    Khoảnh khắc rung động lóe lên trong trái tim cô, người anh trai ấy bỗng chốc hóa thành ánh ban mai sưởi ấm tâm hồn.

    - Ôi!

    Chấn Bình nhăn mặt ôm lấy cái mũi. Hạ San lại làm anh đau theo cách cô muốn!

    Cơn mưa tạnh hẳn, Hạ San loanh quanh gần sân bóng rổ. Bọn con gái buông tha cô, thật may song rắc rối khác ập đến. Cô gặp Nhật Phong ngay lối về, mặt cậu ấy khá buồn.

    - Hạ San!

    Nhật Phong khẽ gọi rồi chầm chậm tiến đến. Hạ San chỉ mong về thật nhanh vì Chấn Bình hứa tối nay dẫn cô đi xem phim.

    - Chào cậu!

    Cô mỉm cười để mau chóng kết thúc câu chuyện. Nhật Phong liền chặn cô lại, cậu ta nắm chặt cổ tay cô tương tự Chấn Bình từng làm. Cô hiểu đằng sau hành động đó không hề đơn giản là tình bạn thông thường.

    - Tại sao cậu tránh mặt tớ?

    Mắt Nhật Phong lộ vẻ hờn dỗi, cậu ấy khiến tay Hạ San đau nhưng sự hờ hững từ cô đủ để cậu ta tổn thương thật sự.

    - Này, cậu nói gì thế?

    Hạ San cố thoát khỏi vòng tay cậu, Nhật Phong càng ghì chặt hơn.

    - Sao cậu không trả lời tin nhắn?

    - Tớ bận mà! Cậu thôi đi!

    Hạ San nhíu mày, Nhật Phong bỏ tay ra. Cậu ấy trông rất khổ sở, Hạ San cứ đứng nhìn không hiểu thế nào.

    - Tại thầy Hạ đúng không?

    Hạ San lúng túng, cô toan chạy đi nhưng Nhật Phong quyết giữ cô cho kì được.

    - Tối qua chẳng phải cậu đi cùng thầy ấy sao? Thầy Hạ có vợ rồi, cậu không biết hả?

    Hạ San bậm môi, khó ngờ Nhật Phong thấy vợ chồng cô đi chơi. Càng giải thích càng rối, cô đẩy cậu ta sang bên. Đâu ngờ hành động này xúc tác cảm giác trong lòng Nhật Phong, cậu ta bỗng kéo tay áo và hôn nhẹ lên má Hạ San.

    - Cậu...

    Hạ San nóng bừng mặt, ngay cả khi Chấn Bình là chồng cô, anh ấy vẫn chưa dám làm vậy. Cô thấy rất giận, đây khác nào một sự xúc phạm chứ?

    Cơn gió nhẹ thổi qua làn tóc xanh, chiếc ô tô đen đậu ngoài cổng, cô nào hay biết anh ấy đứng đó tự bao giờ. Len lỏi sâu tận trái tim riêng bóng hình cô đâu còn ai khác. Giờ mảnh băng ngàn ấy vỡ nát vì đợi hai tiếng yêu thương...

     
  8. Phan Kim Tiên

    Phan Kim Tiên Moderator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    8
    Chương 7: Nỗi nhớ dịu êm

    "Bấm để xem"
    Cơn mưa chiều buồn tẻ thoáng qua, mặt đường đọng vũng nước nhỏ. Hạ San thấy gương mặt mình ẩn hiện trên đó. Tâm trạng cô rất nặng nề, hẳn Chấn Bình đang đợi cô cùng đi xem phim.

    - Em về rồi!

    Cô nói nhưng không tiếng đáp trả, ngôi nhà chợt vắng lặng. Anh ấy chưa về sao?

    Ngồi xuống sô pha, cô cảm giác mỏi mệt bao trùm. Không gian yên ắng đó gợi bao ý nghĩ mông lung mơ hồ. Cô chưa quen lắm, lúc nào Chấn Bình cũng luôn mở cửa cho vợ. Anh nấu cơm chiều và cả hai ngồi dùng bữa cùng nhau.

    Cũng lâu lắm rồi cô chưa nhìn kĩ mặt anh. Những tưởng người anh trai thuở ấu thơ, giờ hai đứa thành vợ chồng. Bàn tay anh ấy thật ấm áp, mỗi khi đông về cứ chạm lên má cô.

    Chiếc sơ mi anh vắt trên sô pha, bất giác cô lấy nó xuống. Mùi thơm dịu của nước giặt và cả mồ hôi mặn chát. Cô bỗng thấy mình vô tâm quá, chưa bao giờ cô giặt áo cho anh.

    Có thể mười tám tuổi là một cái cớ nhưng tâm hồn cô đã lớn, đã có thể yêu anh nếu cô thật sự nghĩ tới điều đó...

    Thời gian chầm chậm trôi, Hạ San giật mình thức giấc. Gần sáu giờ sáng, cô bật dậy vì ngủ quên ở sô pha. Suốt đêm Chấn Bình không về, cô dụi mắt nhìn quanh.

    Lần đầu tiên cô cảm giác lo lắng cho anh. Dự cảm điều gì chẳng lành, nó len lỏi sâu tận trái tim. Có khi chỉ là ảo tưởng nhưng cô lo ngại nó liên quan chuyện hôm qua, khi mà Nhật Phong khiến cô khó chịu.

    - Thôi nào!

    Hạ San ủ rũ đến trường, biết đâu Chấn Bình quanh quẩn bên cô. Mấy người bạn tụ tập gần sân bóng, từ ngoài cổng cô đã nhìn thấy họ.

    - Hạ San, cậu đi học sớm vậy?

    Cô khẽ cười, bọn con gái mừng rỡ thi nhau kể. Không đặc biệt lắm, chiều hôm qua Chấn Bình đậu xe trước cổng trường, các cô gái tha hồ ngắm nhìn ông thầy đẹp trai.

    - Chẳng biết thầy Hạ đợi ai, bọn tớ canh hoài mà chưa thấy!

    Chiều hôm qua trước cổng trường?

    Hạ San ngây người ra, nghĩa là anh ấy đã thấy tất cả!

    - Không thể nào!

    Cô thì thầm, sắc mặt tối sầm lại. Các bạn cô khó hiểu, dù thế họ còn bàn luận việc một giáo viên nam trường bên cạnh bị tai nạn ô tô đêm qua. Chưa rõ người đó là ai nhưng nghe nói khá nghiêm trọng.

    Trong lòng cô nhói lên thứ cảm giác kì lạ. Cô bồn chồn day dứt, Nhật Phong thấy cô từ xa. Cậu ta mang nét ưu tư phiền não, Hạ San chẳng nghĩ nhiều, cô vội vã đi ngay.

    Tiếng máy chờ rất lâu, Chấn Bình vẫn không nghe điện thoại. Hạ San đứng ngồi không yên, cô bỏ luôn tiết học sáng nay để đi tìm anh.

    Ngôi nhà ở ngay trước mặt, cô lặng lẽ bước vào. Có khi anh ấy về rồi cũng nên!

    Đẩy cánh cửa ra, mọi thứ im lặng như tờ. Chiếc sơ mi nằm đấy, trên sô pha êm ái. Cô buồn bã ngồi xuống, cái điện thoại của anh ở dưới chân ghế. Nó rơi từ bao giờ ấy!

    Cô nhẹ nhàng cầm lên xem, lúc nào cô cũng muốn khám phá nó cả. Trong đây toàn hình của cô, từ lúc ấu thơ đến giờ. Có vài tấm hình cô và anh chụp chung, tuổi thơ cô cứ thế ùa về.

    Dừng lại chỗ vài đoạn ghi âm, cô ngỡ ngàng với những gì mình nghe thấy.

    Hôm nay trời khá đẹp, anh chưa biết xa ngần ấy năm em trông sẽ thế nào. Em có nhớ anh không? Bản thân anh thì lúc nào cũng nghĩ về em. Ngày ra sân bay, em mặc chiếc váy màu hồng rất đẹp. Anh chỉ ước ao ôm em một lúc nhưng sợ em bỏ chạy mất. Thật buồn cười phải không? Anh là kẻ ngốc thiếu kinh nghiệm, ai lại mang tình yêu qua nửa vòng Trái Đất! Biết đâu lúc anh về, em yêu người khác rồi sao...

    Thoắt cái mình đã ở cạnh nhau sau bao năm xa cách. Anh nghĩ chỉ là mơ khi em chịu lấy anh. Mọi thứ êm đềm trong cuộc hôn nhân ngọt ngào này. Anh thầm mong một cái ôm nhẹ nhàng của em, cô bé ạ...

    Căn phòng buồn chán quá, sao em không về với anh. Trời mưa nặng hạt, sáng ra anh bị cảm. Học trò lại trêu anh về vợ chăm, nhiều khi anh mong mỏi em về sớm chút. Anh sẽ đưa em ra cánh đồng oải hương chơi, không khí thật yên bình. Có em bên cạnh, mãi mãi là vùng trời bình yên...

    Giọt nước mắt bất chợt rơi xuống khóe mi, Hạ San gạt nhẹ nó. Cô ôm chiếc áo của anh vào lòng rồi òa khóc.

    Những tưởng xa xôi lắm rồi...

    Khi cái cảm giác yêu ai đó chưa từng xuất hiện.

    Ba năm trôi qua...

    Ngày cô bước chân vào lễ đường. Anh đã ở đấy, kề bên cô.

    Từng món quà anh tặng, những con chữ anh viết và cả tình cảm bao la anh dành cho cô. Hạ San đau đớn vô ngần. Nhiều đêm anh không ngủ, mấy lần anh uống rượu. Cô thấy, cô biết nhưng cô chẳng hiểu cho anh.

    Như một kẻ ngốc nghếch. Em sống mà không để ý gì đến tình yêu anh dành cho em. Đến khi em chợt nhận ra thì anh đã chìm sâu vào trong nỗi nhớ...

    ...

    Con đường mòn dẫn lối về nhà mẹ, hai bên cỏ mọc xanh um. Đôi bướm trắng lượn lờ trước mặt, Hạ San nhớ lại tháng ngày anh cùng cô đuổi bướm hái hoa.

    Mẹ cô ở ngoài cổng, bà ấy chăm bón mấy chậu hoa anh mang từ Pháp về. Cô biết nói thế nào với mẹ đây, rằng tại cô mà Chấn Bình không về nhà.

    - Chồng con để quên điện thoại nên chẳng liên lạc được à?

    Bà Thẩm chau mày, ít ra lúc này cô chỉ có thể cầu cạnh mẹ mình.

    - Con hỏi nhà thông gia chưa? Nhỡ nó về ấy rồi sao!

    - Con...

    Cô ấp úng, bà Thẩm lắc đầu. Con gái tính tình trẻ con quá, bà ấy liền gọi điện bên nhà bố mẹ anh.

    Sự căng thẳng chưa dứt, Chấn Bình không có đấy. Hạ San nhìn mẹ tưởng như cô súyt khóc vì lo cho anh.

    - Thôi nào, chúng ta vào trường xem thử! Con đi nhanh lên! - Bà giục, cô nhen nhóm thêm niềm hy vọng.

    Cổng trường trước mặt, tâm tư Hạ San ngổn ngang. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng anh yêu cô đến thế. Cô thật vô tâm. Giờ đây, trái tim mang nỗi trống rỗng tột cùng. Anh biến mất khỏi cô khi cô chưa kịp nói lời xin lỗi.

    - Chấn Bình, anh đang ở đâu?


     
  9. Phan Kim Tiên

    Phan Kim Tiên Moderator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    8
    Chương 8: Người dấu yêu

    "Bấm để xem"
    Cơn mưa chiều trút xuống, mấy tán cây ủ rũ oằn nặng những giọt nước trong trẻo mà lạnh tựa băng tan. Âm thanh rỉ rả như nỗi lòng cô bây giờ, đợi chờ ai đó trong cô đơn ảo não.

    Mẹ cô đã về, bà ấy khá mệt mỏi. Hạ San ngao ngán nhìn ngôi nhà chẳng có sinh khí, cô thầm mong nghe tiếng mở cửa và bước chân anh chầm chậm mọi khi.

    Rốt cuộc Chấn Bình không đến trường. Anh ấy biến mất như người vô hình, ngay cả trong tâm tưởng cô chẳng bao giờ nghĩ thế. Cô chưa từng sợ mất anh, Hạ San ôm đầu mình. Cảm giác nặng nề đè nén tâm hồn, cô thẫn thờ nhìn chiếc áo sơ mi trắng.

    - Cốc! Cốc!

    Hạ San bừng tỉnh, tim cô chợt nhói lên. Cô chạy vội ra mở cửa, niềm hy vọng cháy bỏng ấy vụt tan biến. Trước mặt cô là một nhân viên giao hàng, sự thất vọng hiện trên gương mặt xinh xắn đó.

    - Xin hỏi đây có phải là nhà của anh Hạ Chấn Bình không ạ?

    - Vâng! - Cô nhẹ nhàng đáp.

    - À, đây là quà anh ấy đặt ở cửa hàng chúng tôi cách đây ba hôm!

    Hạ San ngạc nhiên, cô trông thùng quà hơi to và cả bó hoa hồng đỏ rực.

    - Chồng tôi đi vắng rồi, tôi sẽ nhận thay anh ấy!

    Đón lấy phần quà, Hạ San đóng cửa ngồi xuống sô pha. Hương hoa hồng thơm ngát làm xoa dịu trái tim bé nhỏ. Cô cẩn thận mở thùng quà, bên trong là chú gấu bông màu trắng kèm theo tấm bưu thiếp rất đẹp. Hạ San cầm nó lên xem, dòng chữ nắn nót anh viết cho cô.

    Tặng vợ yêu! Chúc em sinh nhật vui vẻ!

    Giọt nước mắt vô tình rơi xuống, nó tự nhiên theo tâm trạng cô bấy giờ. Hôm nay là sinh nhật cô, anh vẫn nhớ.

    Bao năm trôi qua, anh không hề quên chuyện này. Ngay cả lúc sang Pháp tu nghiệp, anh vẫn gửi quà mừng sinh nhật cô.

    Nỗi nhớ dai dẳng gặm nhấm tâm hồn, đau đớn vì cái xót xa, tự trách vì lòng hờ hững. Ngay khi cạnh bên nhau, trong trái tim bướng bỉnh dại khờ, anh vẫn yêu lấy cô dù khoảnh khắc cận kề như bức tường vô định.

    Mưa tạnh rồi.

    Bàn tay cô lạnh giá. Hơi ấm hôm nào vụt tan biến, để lại mảnh băng tuyết phủ ưu hoài.

    Tình yêu bé nhỏ quá! Nó len lỏi sâu tận trái tim, ngây ngất men nồng rồi bỗng chơi vơi như ánh trăng mịt mờ sương khói...

    ...

    Nắng hạ nhạt nhòa, đám mây xa tít tận chân trời. Cơn gió vô tình lướt qua, vẽ lên nền trời cơn sóng lăn tăn màu thương nhớ.

    Bên áng mây xa ấy, đàn chim chao lượn tự do. Nơi góc biển chân trời bóng hình ai đậm sâu giữa trùng dương vời vợi.

    Một mình Hạ San đứng đấy, trên sân thượng vắng người. Cô đến trường từ sớm và hy vọng ở độ cao này có thể nhìn thấy anh. Hai ngày trôi qua, cô không biết chồng mình đang ở đâu. Mọi tin tức khai thác được, cô đều làm hết cả nhưng hoàn toàn thất vọng.

    Bố mẹ anh chưa biết chuyện, dù thế nào cũng chỉ cô và mẹ đi tìm. Hạ San trả lời điện thoại của mẹ, hiển nhiên bà ấy động viên cô rằng Chấn Bình sẽ về ngay thôi, anh không sao cả!

    - Rốt cuộc tìm được cậu rồi!

    Giọng mấy cô bạn vang lên, Hạ San quay đầu lại. Bọn con gái băn khoăn vì cô bạn vui vẻ ngày nào giờ bỗng ủ dột héo hon.

    - Có chuyện gì với cậu thế Hạ San? - Ba người bạn của cô lo lắng hỏi, họ có đủ lý do để chất vấn cô bởi Hạ San trông cứ như trốn tránh điều gì.

    - Tớ ổn...

    Cô thở dài, ánh nắng dịu dàng vương trên mái tóc đen. Làn gió mát khẽ nâng tà áo trắng bồng bềnh, cô chợt
    nhắm mắt lại.

    Nỗi sợ hãi cuộc hôn nhân làm cô khó xử trước mắt bạn bè. Có vẻ như cô sắp hối hận khi mình cố tỏ ra ngây thơ trong sáng, cô nói mình chẳng biết yêu nhưng trái tim đang cuồn cuộn giông bão vì Hạ Chấn Bình.

    - Thật là quá đáng! Cậu dám bắt cá hai tay sao?

    Hạ San nhíu mày, cô mệt mỏi khi phải trả lời những câu hỏi thế này. Bạn cô, họ đâu tường tận cuộc sống mà cô đang đối mặt. Lấy chồng lúc mới mười tám tuổi và giờ đây chồng cô chẳng biết ở nơi đâu.

    - Hạ San, rõ ràng cậu quen thầy Hạ! Bọn tớ thấy hai người trong siêu thị hôm trước kìa! Đằng này, cậu lại hẹn hò cùng Nhật Phong! Cậu giải thích đi chứ! Hai con người ưu tú đó cậu muốn chiếm hữu luôn à?

    - Đừng nói nữa! Để tớ yên!

    Hạ San định quay đi nhưng mấy cô bạn thân cản bước. Họ quyết tìm ra sự thật.

    - Hạ San! Cậu nói đi!

    Nỗi bất an chưa lắng dịu giờ gặp hoàn cảnh éo le này, Hạ San chỉ mong có đôi cánh bay thật xa.

    - Tớ không hẹn hò Nhật Phong! Cậu ấy rủ tớ đi chơi, chỉ vậy thôi!

    - Thật chứ? - Bạn cô hỏi dồn.

    Hạ San gật đầu, cô muốn về hay đi đâu đó khuây khỏa. Mấy cô bạn vẫn chưa chịu buông tha.

    - Bấy nhiêu đó chưa đủ sao? Các cậu mong tớ trả lời thế nào đây?

    Hạ San hơi giận, lẽ ra cô nên bình tâm vào lúc này nhưng bạn cô thật sự ngấm ngầm điều tra cái bí mật mà cô vốn che dấu từ lâu.

    - Vậy còn thầy Hạ? Bọn tớ chẳng tin nếu cậu nói rằng nắm tay không phải hẹn hò!

    Hạ San ngỡ ngàng, mà kì thực cô nghĩ mình mở miệng ra sao cùng bọn con gái bây giờ.

    - Thầy ấy có vợ rồi! Chẳng ai mong điều đó cả nhưng Hạ San à, cậu có nghĩ mình phạm sai lầm không? Thôi nào, bọn tớ đang muốn giúp cậu! Chúng ta cần nói thật với nhau, cả bốn chúng ta ấy!

    Hạ San lặng người, tại sao mãi trốn tránh sự thật hiển nhiên đó. Chẳng phải cô khao khát gặp anh lúc này hay sao? Tình cảm chôn giấu đâu được gì ngoài hai tiếng khổ đau. Là anh chịu thay cô tất cả, đau đớn vì yêu cô.

    - Phải! Nó còn hơn những gì các cậu nghĩ!

    Hạ San giơ tay lên, ngón áp út đeo chiếc nhẫn cưới lấp lánh dưới nắng vàng.

    - Hạ San, cậu...

    Cô ngước mắt nhìn lên trời, bao phiền não trút theo từng lời nói.

    - Thầy Hạ Chấn Bình là chồng tớ!

    Câu nói nhẹ nhàng thoáng qua, bạn cô chỉ biết đứng lặng nhìn nhau. Bên cầu thang sân thượng, Nhật Phong lấp ló tự khi nào. Ánh mắt như cơn gió lạnh thổi qua cánh đồng hoang.

    - Hạ San?
     
  10. Phan Kim Tiên

    Phan Kim Tiên Moderator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    8
    Chương 9: Lời thì thầm của trái tim

    "Bấm để xem"
    Ánh nắng dịu dàng len lỏi qua khe cửa, Hạ San mơ màng tỉnh giấc. Cô mệt mỏi vì cả đêm ngủ gục ở sô pha. Chú gấu bông xinh xắn hãy còn ôm trong lòng, Hạ San không khóc nổi nữa. Người cô héo hon buồn bã.

    Cầm chiếc điện thoại của anh, cô chạm lên màn hình cảm ứng. Cánh đồng oải hương trước mặt, nó bỗng gợi cho cô một suy nghĩ mơ hồ.

    - Cốc! Cốc! Cốc!

    Tim cô đập loạn xạ, cô thất thần chạy vội ra mở cửa.

    - Chào cô!

    Hai viên cảnh sát đứng trước nhà làm Hạ San bất an tột độ. Cô như muốn nín thở theo từng lời họ nói.

    - Xin hỏi cô có phải là người nhà của anh Hạ Chấn Bình không?

    - Phải! Tôi là vợ anh ấy! - Cô cảm giác hai chân mình run rẩy, bàn tay lạnh toát.

    - Xin lỗi, chúng tôi lấy làm tiếc khi phải thông báo cho cô biết rằng chồng cô gặp tai nạn gần cao tốc bên đồi oải hương. Chúng tôi chỉ thấy chiếc ô tô dưới vực. Hiện tại đội cứu hộ đang tìm tung tích anh ấy.

    Hạ San nghe đến đây hai tay cô bỗng ù đi, mọi thứ cứ như đất trời sụp đổ.

    - Cô có sao không? - Họ rối rít hỏi.

    - Tôi ổn...

    Cô lấy lại bình tĩnh cố tự trấn an mình, Chấn Bình luôn mạnh mẽ, anh ấy sẽ bình an. Hai viên cảnh sát ái ngại nhìn, lúc sau họ rời khỏi. Hạ San lấy điện thoại ra, cô định gọi cho mẹ nhưng nghĩ ngợi giây lát, cô cầm túi xách đi ngay.

    Con đường đến đồi oải hương không xa cũng chẳng gần. Hai bên bạch dương trùng trùng uốn lượn, tầng mây trắng xen kẽ nhau trong tấm áo lụa dày màu xanh bất tận.

    Mất hai tiếng đi xe búyt, cảm giác nó lâu đến nỗi Hạ San mơ được đôi cánh bay đến cánh đồng hoa. Sự hờ hững xót xa bào mòn tâm hồn, là cô làm ai đó đêm ngày ưu tư sầu não.

    Đám mây đợi cơn gió đưa về miền đất mới, xa đại ngàn, xa bóng nước thân quen. Sự tiếc nuối khôn nguôi bao kỉ niệm ấu thơ, Hạ San đắm mình trong suy nghĩ muộn phiền.

    Khoảnh khắc nhớ dáng hình ai, vòng tay ấm áp hôm nào. Là anh đợi tia nắng vàng qua ngõ, sưởi ấm lòng cô bé tuổi dại khờ.

    Sao cứ hờ hững, cứ mong chờ?

    Nuối tiếc được gì khi lý trí bảo rằng cô sắp mất anh!

    Tàn nhẫn quá!

    Anh vuột khỏi tay cô khi cô biết cô đã yêu anh.

    Một tình yêu sắp chia lìa...

    Cô đau đớn nuốt nước mắt vào lòng, chiếc điện thoại của anh vẫn nắm chặt trong tay. Hôm kia cô còn vào bệnh viện để tìm tin tức, có vẻ người giáo viên đó không phải anh.

    Thần hộ mệnh mỉm cười với cô, cho cô chút thời gian đối diện chính mình. Cớ sao hôm nay, người nỡ trêu chọc để rồi trái tim nhỏ bé sắp vỡ nát vì hối hận.

    Chấn Bình...

    Bước xuống xe búyt, Hạ San nhìn con đường mòn thẳng tắp. Nó chẳng thay đổi gì từ lúc ấu thơ đến nay. Tuần trước anh đã đưa cô về đây chơi, giờ mang nỗi lòng trĩu nặng, cô chầm chậm từng bước chân trên cỏ.

    Phía trước là hồ nước đẹp như tranh vẽ, bóng thủy tùng cùng rặng núi in dưới đáy sâu. Nó thăm thẳm tựa cõi lòng cô bấy giờ, trống rỗng đầy cô đơn.

    Mặt trời đứng bóng, cái nắng oi ả ngày hè. Những mùa nắng đẹp ấy chưa từng nhạt phai theo kí ức. Có lẽ Chấn Bình như người anh trai, điều đó mang đến cho cô cảm giác an toàn. Những tưởng lá chắn ấy có thể che dấu cảm xúc thật sự trong tim, cuối cùng nó vẫn bộc phát vỡ òa vì tình yêu trong sáng.

    Men theo hồ nước ngọt, vầng thái dương chiếu rọi. Nó sáng chói khiến cô phải che mắt lại. Đám mây lớn dần dần bay qua, khuất mặt trời giây lát. Cô cầm chiếc điện thoại của anh, mọi hy vọng ngập tràn tâm tưởng. Suy nghĩ nhiều đến nỗi cô đã đứng gần mép bờ hồ. Điện thoại Chấn Bình bỗng reo lên, quá bất ngờ Hạ San để nó rơi xuống nước!

    - Không!!!

    Hạ San hoảng hốt lao theo nó, cô quên hẳn nguy hiểm cận kề. Cảm giác khủng khiếp xảy ra, hai chân cô không có điểm tựa, nước tràn vào mũi và miệng. Tay cô vùng vẫy chống chọi bể nước hung hãn. Ngực cô đau nhói, áp lực lớn tác động lên cơ thể. Nó ngạt thở đến mức không thốt lên được tiếng nào!

    Đầu óc cô mụ mị hẳn, cô thấy không gian vắng lặng cùng màn đêm dày đặc. Chiếc điện thoại chìm sâu dưới đáy hồ, cô với tay lấy nó, càng lúc nó càng xa cô.

    ...

    Thế giới tối đen, phải chăng là địa ngục? Hạ San mò mẫm giữa biển nước mênh mông đó. Trái tim cô nhen nhóm tình cảm xa xôi mà dư vị ngọt ngào.

    Có khi chỉ muốn chờ đợi.

    Và nói với anh một lời...

    - Hạ San!

    Ánh sáng trắng mập mờ trước mặt, đôi tay cô chẳng nghe rõ thứ âm thanh nào cả. Cứ như linh hồn thoát lìa khỏi xác, cô phiêu du khắp góc biển chân trời.

    - Hạ San!!!

    Âm thanh quen thuộc bên tai, mắt cô thấy khó chịu khi ánh sáng cố lay gọi tấm thân mình. Những giọt nước khẽ rơi trên má, nó mặn mà tựa dòng lệ ai đó.

    - Em à!

    Hạ San cảm nhận làn da nóng bỏng chạm lên người mình, tiếng trái tim đập loạn nhịp và sự run rẩy vì đau đớn.

    Cô mở dần mi mắt...

    Gương mặt yêu thương ấy, họa chăng chỉ là mơ? Người đó đang khóc, cô thấy và cô chạm nhẹ giọt nước mắt lăn dài trên má.

    Có bao giờ em hỏi anh
    Cơn mưa vì sao đến
    Hạt nắng cuối chân trời
    Ánh sáng chạy về đâu?

    - Chấn Bình...

    Cô thì thầm đủ để anh nghe thấy, cơn gió lạnh chẳng màng nỗi buốt giá tim ai. Anh ôm cô vào lòng thật chặt như thể sợ cô biến đi đâu mất.

    - Em xin lỗi!

    Cô nói trong làn nước mắt, khoảnh khắc cạnh bên nhau sau bao ngày xa cách. Chấn Bình xuất hiện đột ngột, niềm vui biết sao kể xiết.

    Con nước muốn nhấn chìm e về đáy vực sâu. Lúc khó khăn nhất, lúc chẳng ai cạnh em, chỉ có anh! Mình anh thôi!

    Chưa bao giờ cô nghĩ anh đau lòng như thế. Lần đầu tiên cô thấy anh khóc. Phải! Anh yêu cô bằng tất cả tấm lòng, trái tim anh thổn thức cũng tại tình yêu kia.

    - Là phép màu đúng chứ?

    Cô hỏi mà hai tay luồn lên mái tóc anh. Đôi mắt ngây thơ hồn nhiên khiến Chấn Bình xao động, anh nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại của cô.

    - Anh xin lỗi, em gặp nhiều áp lực phải không? Là tại anh tất cả...

    Chấn Bình định buông bàn tay đó thì Hạ San giữ lại nó. Chiếc áo anh loang lổ máu, cô không khóc nhưng nước mắt cứ ứa ra. Hai cánh tay anh rươm rướm máu, vụ tai nạn làm chồng cô bị thương. Hạ San lo lắng, cô cố nhịn khóc vì thương anh.

    Ngay cả khi em không quan tâm đến cảm xúc của anh. Chẳng nhớ lời hứa hai gia đình, em vẫn chưa yêu anh được sao?

    Chấn Bình thở dài, áng mây trôi hững hờ tựa trái tim sầu não trong lồng ngực ấm. Hạ San nhìn vào mắt anh, cô thỏ thẻ nói như tiếng suối êm ái chảy qua ghềnh đá nhỏ.

    Chấn Bình mất vài giây từ lời nói tưởng chừng khó chờ đợi được. Anh thoạt trông cô vợ đáng yêu, nụ cười bất chợt nở trên môi, Chấn Bình thấy lòng bình yên đến lạ.

    - Em chưa quên những mùa nắng ở cánh đồng oải hương. Anh luôn ở cạnh em dù em có thế nào chăng nữa! Chấn Bình, em biết em có lỗi vì xem anh là anh trai nhưng bây giờ em đã lớn rồi và em nghĩ rằng...

    Cô vòng tay ôm anh, áp vào phần êm ái giữa ngực và cổ. Chiếc áo anh ướt sũng, nó quên hẳn cái lạnh bao trùm. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, làn gió vẽ lên nền mây những hoa văn kì lạ. Cánh đồng oải hương rực rỡ góc trời xanh biếc, mang cả tâm tình đầy nỗi yêu thương.

    - Chấn Bình, em yêu anh...




     

Chia sẻ trang này