Truyện ma Truyện ma sông nước

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Sói, 5 Tháng sáu 2020.

  1. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Kể về những chuyện về sông nước không phải ai cũng biết

    Tác giả: Thehegia031

    Gần đây cái mà thấy mọi người quan tâm và bàn bạc khá là nhiều là chủ đề phi tang xác chết ở sông rồi chết trôi, chết nổi ở sông sao dạo này liên tiếp xuất hiện nhiều đến vậy. Mình thì cũng có 1 thời gian khá là dài sống trên sông nước nên cũng đã gặp không ít chuyện nên muốn kể lại cho mọi người nghe 1 chút.

    Thực ra mấy ngày nay báo trí rồi dân địa phương, cánh tàu bè, thuyền chài rồi đến cả cái gọi là cộng đồng mạng, facebooker.. dường như đổ xô vào việc hóng tin tức về 1 cái xác bị thả trôi sông. Và liên tiếp xuất hiện thêm vài cái xác, rồi tin tức người lao mình xuống sông tữ tự cứ nhan nhản. Việc này là đối với bản thân em nó chẳng có gì là lạ lẫm hay ngạc nhiên cả, những vụ việc như vậy ngày nào mà chẳng có, chết trôi trên sông thì nó nhiều vô kể chẳng qua là chúng ta không biết và chú ý đến thôi. Mọi lần những xác chết trôi bị người dân rồi cả chính quyền xem như hủi vậy, gặp là đẩy đi coi mấy thứ đó là xui xẻo, cứ thể đẩy ra đẩy vào cho đến lúc nó chìm nghỉm rồi lòng sông lạnh lùng nuốt chửng những cái xác vào bụng vĩnh viễn.

    Ngày đó thì em đang học lớp 11 nhưng do mải chơi rồi nghỉ học luôn, nói chính xác hơn thì bị nhà trường đuổi học. 1 thời gian lêu lổng đập phá ở nhà thì mẹ em quyết định gửi em lên quê ngoại cho mấy cậu quản lí giáo dục kiểu như đi giáo dưỡng tại gia vậy. Mấy cậu mấy bác em thì hổ báo cáo chồn lắm, lên đó không cẩn thận là ăn tệt như chơi. Quê ngoại em hầu như cả họ đều sống vào nghề sông nước, người thì thuyền chài, người thì lái đò.. và kiêm cả luôn 1 mớ nghề phụ để kiếm thêm như vớt xác, lặn mò xác rồi lặt lắp chân vịt.. hàn gò cho tàu bè.. Nói chung là bất kể cái gì có tiền là đều có thể làm hết.

    Em thì mẹ gửi cho cậu út và cậu ba trông chừng, vì 2 cậu này rất nghiêm khắc và lại thương con cháu nữa. Công việc của 2 cậu này nhàn hạ nhất mà suốt ngày phải ở trên sông nên mẹ yên tâm và tin tưởng lắm. Thường thì bất kể con sông nào cũng có 1 vài cái bãi cạn, vào mùa đông ken đúng thời gian này luôn đấy. Mùa đông ken như này nước xuống mà lại ít mưa lũ nên nước kiệt lắm, tàu bè qua lại những bãi cạn đó rất là khó khăn nếu không đi đúng luồng đúng lạch là nằm cạn cả tháng chờ nước như chơi, rất là nguy hiểm và thường thì phải mượn tàu khác hoặc thuê điều tốc kéo qua. Những bãi cạn trên sông như vậy thì sẽ có 1 nhóm người đứng ra nhằm mục đích kéo cạn thuê cho tàu, họ sắm vài xuồng mang bộ điều tốc và cắm cờ giữa lòng sông ngày ngày nằm chờ tàu chạy qua luồng rồi thu vé kéo cạn. Ngày xưa mỗi lượt tàu chạy qua thì chỉ vài ba chục nghìn thôi nhưng 1 ngày có đến cả trăm con chạy qua nên thu cũng lớn lắm. Nó giống như là dịch vụ bảo hiểm vậy, nếu ông mua vé thì tàu ông chạy qua mà dính cạn thì bọn tôi sẽ mang điều tốc ra kéo cho ông mà không lấy thêm 1 xu nào đồng thời dẫn tàu cho ông chạy đúng luồng để phi qua. Ông mà không mua vé cũng không sao, không ai ép buộc ông cả nhưng mà ông mà lỡ mắc cạn thì mặc xác ông nằm đó để tự ông phải xuay xở rồi phải ra van lài thì mới được kéo ra, mỗi lần như vậy mất đến vài chục triệu như chơi. Vì vậy tàu bè qua hầu hết đều phải mua vé cạn. Và 2 cậu em cùng mấy ông anh họ làm nghề đó, mấy ông cậu cũng có máu mặt và quen biết đôi chút nên việc làm ăn khá thuận lợi xuôn xẻ.

    Em lên đó được xắp xếp là nấu cơm rồi giặt đồ hầu hạ mấy lão đó, ngay cả việc lên bờ mua sắm cũng cấm tiệt. 24/24 sinh hoạt trên thuyền, lúc đầu khá là chán nhưng dần dà quen dần và bắt đầu thấy thích thích. Làm 1 thời gian em cũng học được cách lái xuồng và chịu trách nhiệm ra thu tiền vé, còn công việc kéo cạn nặng nhọc thì mấy ông kia làm hết.

    Bọn em có 3 xuồng thả neo cắm cờ ở giữa sông nhìn hoành tráng lắm, trông như cái bốt của quân đội í. Lúc đầu lên tò mò hỏi chuyện về chết trôi thì nghe mấy ông kể là cũng hay gặp lắm, em lên được gần 1 tuần thì cũng gặp được. Lúc đó tầm trưa mà trôi khá xa nên không nhìn rõ lắm chỉ ngửi thấy mùi tanh và oi thôi. Nói chung là không thấy sợ nhưng tầm đêm đến là cũng thấy hơi nhồn nhột thật, cái tính em là nó hay hoang tưởng rồi tưởng tượng vớ vẩn nên toàn tự mình hù mình, tự tay bóp dái. Hay tưởng tượng theo kiểu nửa đêm bị ma rủ xuống sông rồi nghĩ là chết trôi đang nằm sát cạnh mình cách mỗi tấm tôn..
     
  2. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Chap 2:

    Vào 1 hôm tầm chiều tối thì 2 cậu có gọi mấy người họ hàng ra uống rượu nhậu nhẹt, có 4 người đều là dân chài quanh đó trong đó có 1 người lớn tuổi nhất tầm hơn 70 rồi, ông tên Tầm là em trai của bà ngoại em. Ông cao tuổi nhưng khá là khoẻ, nghề chính của ông là đánh bắt cá còn thời gian rảnh rỗi thì ông hay lên bờ bốc mộ thuê cho người ta. Ngoài ra ông kiêm thêm nghề vớt xác nữa, xác nào dạt vào bờ mà chính quyền không đẩy ra được hoặc người thân của xác chết thuê ông kéo thì ông kéo, tiền kéo lên bờ riêng, tiền bưng bê chôn cất riêng. 1 ca như vậy mỗi lần dao động tầm vài trăm lên đến vài triệu tùy thuộc vào gia chủ. Mà ông cũng láu cá lắm, nghe mấy cậu kể là lúc rảnh rỗi không có việc làm mà ông gặp chết trôi ông hay dìu vào rồi cắm cọc gần bìa bãi lắm. Dân làm đồng thấy chết trôi là lại um lên rồi truyền tai nhau đến mấy cha chính quyền, mấy cha đó lại phải lóc cóc ra mang tiền ra thuê ông đẩy ra ngoài. Ông hay làm như vậy lắm, mấy lão chính quyền cũng biết nhưng không làm gì được đành phải ngậm ngùi thuê ông. Nhưng ông làm vậy thôi chứ ông cũng tốt bụng lắm, ông không đẩy người ta đi đâu. Ông cầm tiền xong đợi mấy lão ấy đi khỏi là chờ đến tối rồi lẳng lặng kéo xác lên bãi xậy để chôn cất đàng hoàng. Làm vậy âu cũng phúc, nhờ vậy mà cũng mấy lần có người tìm thấy người thân đấy, lại nhờ ông đào xác lên đem về quê chôn cất. Nhìn ông khòng khòng, làn da đồi mồi bị cháy nắng mặc bộ quần áo xanh bộ đội xộc xệch và đội mũ cối trông khá là chân chất quê mùa.

    Cậu 3 hôm nay mua được con cá lăng khá to và 1 mớ cá ngạnh nhìn ngon lắm, con lăng bỏ hấp còn mớ ngạnh đem om chuối mẻ. Em không làm quen món này lên phụ giúp nhặt rau dưa thôi, cậu ba và ông anh họ ra thu tiền vé còn cậu út ngồi uống nước nói chuyện với ông và các bác.

    Đến tầm 8h tối thì bắt đầu ăn, em không uống được rượu nên cùng ông anh họ ra thu tiền cho mấy ông í. Đến tầm gần 12h nhưng mấy lão vẫn ngồi cà kê mãi không rứt, 2 anh em làm suốt tối đến giờ khá là mệt mỏi mà không có ai chịu ra thay để vào nghỉ. Mãi đến 1 giờ thì cậu ba kêu không phải ra thu nữa, tầm này muộn nên cũng ít tàu qua mới lại hôm nay con nước to nên không tàu nào mắc cạn đâu, tàu nào lỡ có mắc thì sáng mai làm việc sau.

    Ông nào ông đấy ngất ngưởng hết, 3 bác kia thì chạy thuyền về ngủ với vợ con, ông cậu và 2 ông anh họ lần ra mấy cái thuyền bên cạng ngủ. Ông Tầm thì say nhất nằm gục tại chỗ, mà chỗ này lại là chỗ của em ngủ nữa chứ. Thôi thì đang mệt đành phải nằm cạnh ông, thật sự là người ông khá hôi hôi nên em chả dám đắp chung trăn nên vơ cái áo khoác đắp tạm. Hôm nay mệt ngủ như chó con no sữa vậy, chả biết gì cả. Như thói quen đến tầm hơn 5h sáng thì dần tỉnh, tầm đó là em hay dậy đi đái rồi ngủ tiếp. Lúc đang nửa mơ nửa tỉnh thì mũi em cảm giác như đang ngửi thấy mùi chết trôi ấy nhưng mà không chắc lắm. Nhưng mà đúng mà, tanh xộc vào mũi oi kinh khủng, không thể là mơ được. Em nghĩ là chắc có chết trôi chôi gần đây rồi, lúc này tầm tờ mờ sáng ngoài trời sương lại mờ ảo lạnh lạnh nữa. Định bụng cố nằm im cho nó trôi qua hết mùi rồi dạy đi đái cũng được mặc dù mót lắm rồi.

    Cứ nằm mãi tim thì đập thình thịch tay thì nhét vô quần bóp bóp cho khỏi mót đái, ghê nhất là cái mùi tanh của xác chết cứ xộc thẳng vào mũi. Mãi mà nó vẫn quẩn ở đây sao, sao chưa thấy hết mùi. Đang định gọi ông Tầm dậy hỏi thì nghe thấy tiếng lạch cạch ở thuyền cậu ba bên cạnh. Biết là cậu đang dậy lên em không sợ nữa mà nhổm dậy chui ra ngoài mũi, vừa thò đầu ra thì nghe thấy cậu quát:

    - Mày gọi ông Tầm dậy xem nào.. Ông Tầm ông làm cái gì thế này..

    Em không hiểu chuyện gì xảy ra nên hỏi cậu, vì ông Tầm đang ngủ mà có chuyện gì đâu. Trong đầu em quên luôn cái chuyện mùi xác chết mà định bụng hỏi cậu vừa nãy.

    - Gì vậy cậu, ông đang ngủ cùng cháu mà.

    Cậu ba mặt cau có rồi nhìn về phía em tay chỉ chỏ:

    - Đm! Mày nhì sau lưng mày ở đuôi tàu ông Tầm buộc cái gì kìa. Ông này vớ va vớ vẩn, chỗ làm ăn của người ta.

    Em quay ra xem sau có gì thì tí ngất. Thấy mờ mờ ở cạnh thuyền ông Tầm bên mạn ngoài có cái nổi bập bùng màu trắng trắng giống hệt người. Phía đầu đen đen như tóc phấp phơ, mông chổng cao lên cứ chúc lên chúc xuống mặt nước như kiểu đang nặn ngụp. Từ cổ thấy sợi dây ngắn buộc chắc chắn vào chiếc cọc chèo của thuyền ông Tầm. Tay thì không thấy nhưng nhìn mờ mờ thấy cái gót chân trắng bệch.
     
  3. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Chap 3:

    Em đơ 1 lúc rồi thốt lên:

    - Ô.. chết trôi!

    Nói xong câu đó em cứng miệng luôn tim cứ đập loạn xạ, chân tay run lẩy bẩy muốn chạy mà không thể nào điều khiển được bản thân. Mà chạy đi đâu bây giờ, chạy lòng vòng quanh mấy cái thuyền con đang bập bềnh à hay là phi xuống dòng nước lạnh ngắt rồi bơi vào bờ. Những người khác nghe thấy động nên tỉnh hết lũ lượt thò đầu ra xem chuyện gì. Cậu út ra nhìn xuống cái xác với vẻ mặt khó chịu nhưng không nói gì cả, riêng có 2 ông anh họ thì ú ớ nhìn nhau tay chân chỉ loạn xạ. Em bình tĩnh hơn được chút nhìn vào trong lều thì thấy ông Tầm vẫn nằm im bất động. Cậu Út dục tiếp:

    - Mày vào lay ông ấy dậy đi, nửa đêm còn dậy kéo xác vào đây được mà. Nhanh lên còn ra dẫn luồng cho tàu.

    Em vào ngồi cạnh ông lật cái chăn khỏi mặt thì thấy người ông lạnh toát, mắt và miệng ông co dúm lại. Gọi ông mà không thấy ông mở mắt. Em liền gọi 2 cậu vào, 2 cậu vừa chui vào thì ông chống tay gượng mình ngồi dạy luôn. Cậu út thấy vậy quát to:

    - Thôi ông nhanh nhanh dậy rồi bê cái xác của ông đi đâu thì đi đi, mất vệ sinh qúa. Nhanh lên để mấy cháu còn làm.

    Ông Tầm thều thào:

    - Tối qua 4h tao ngửi thấy mùi chết trôi lên dạy ra xem thì thấy nó đập đầu vào ngay mũi thuyền tao. Tao cột mẹ nó lại định kéo về bãi luôn nhưng tao trúng gió đau đầu qúa nên chui vào nằm tiếp. Ngủ quên mẹ nó mất.

    Sau đó ông dậy rồi vơ lấy cái điếu cày dắt ở vách châm lửa kéo xong ông mơ màng há miệng nhả khói 1 lúc cho tỉnh. Em và mọi người đứng hết ở mấy mũi thuyền chờ ông ra xử lý.

    Ông lồm khồm dáng vẻ yếu yếu chui ra khỏi thuyền em và nhảy sang thuyền ông nơi buộc cái xác. Cái xác bị cột cổ và buộc vào cột chèo nằm xấp mặt chổng mông lên trời cứ nhấp nhổm theo nhịp sóng nước rồi đập đầu vào mạn thuyền đều đặn như người gõ chuông. Ông Tầm lúi húi tháo chiếc dợ khỏi cột chèo và cho ra đít thuyền và buộc lại sau đó. Thuyền ông là thuyền nhỏ có 2 mái chèo tay chứ không phải là thuyền máy như của bọn em. Ông đang định tháo nốt chiếc dây ở tàu em ra thì cậu út lên tiếng:

    - Tháo dây khỏi cổ quàng vào chỗ khác đi ông, kiêng lắm đấy. Cứ như xích chó vậy. Mà đàn ông hay đàn bà đấy. Nằm xấp dễ đàn ông rồi. Nhanh lên oi lắm.

    Ông Tầm nghe thấy không đáp lại những cũng lẳng lặng làm theo. Ông quay người lại tay mò mò vào cổ cái xác tìm nút thắt thì phải, có vẻ là cái nút thắt chượt xuống dưới rồi nên ông mò mò xuống dưới phía hầu của cái xác. Tìm mãi không thấy đâu nên ông gồng mình lật ngửa cái xác lên. Cái xác khá nặng và đang trong tư thế úp mặt từ từ bật ngửa lại. Cánh tay trái của cái xác cứng đơ văng vào tay ông sau đó đập hẳn vào cổ ông luôn. Chết trôi mà, tay chân cứng ngắc à. Ông ngắc ngứ 1 lúc rồi cũng vật ngược được cái xác lại.

    Đang chứng kiến cái cảnh kinh hãi nhất từ bé đến giờ. Cũng sợ lắm đấy nhưng do đứng cùng mấy ông kia vả lại đang giả vờ không sợ để lấy le trong mắt 2 ông cậu và đám anh họ. Ta đây cũng dân sông nước mà, dân sông nước mà sợ mấy thứ đó thì thà về nhà với mẹ cho nó lành đi. Nhưng thực sự đến lúc này thì em không thể kiểm soát được bản thân nữa. Cái xác được lật ngửa lên nhìn kinh dị gấp nhiều lần so với lúc nó nằm xấp. Ơ đây là đàn bà chứ không phải đàn ông, người này mặc chiếc áo thu đông màu trắng và chiếc quần vải thun màu đen. Xác này cũng phải hơn 1 tuần rồi, thịt đang thối trương phình lên hết mức có thể. Nhìn giống như người béo phì mặc bộ quần áo chật chội vậy. Chỗ nào cũng phồng căng đét lên, tượng tượng là ta chỉ cần dùng cái kim nhỏ chọc vào chỗ nào là chỗ đó nổ tung như qủa bóng vậy.

    Mặt của nạn nhân bị cá gặm nham nhở, từng miếng thịt dài rách tướp màu đỏ nhợt nhạt lủa tủa bong ra khỏi mặt chỉ còn dính vào chút ít da lều phều nổi lên mặt nước. Trên khuôn mặt dường như không còn bộ phận nào nguyên vẹn nữa. Ở sông như vậy thì cá ngạnh loài cá hay gặm rỉa xác người chết nhất, cái loại mà em tối qua ăn đó, nghĩ lại mà tự nhiên cảm thấy lợm giọng. Nhưng mà phải công nhận là thịt nó ngon và thơm thật. Cơ mà không kinh khi nhìn xuống ngực của bà ý, đây có lẽ là 1 nạn nhân của 1 trong 3 cái trò cướp hiếp giết đây. Trên ngực là 1 chiếc dao cắm giữa ngập đến tận chuôi dao, cái xác do bị ngửa lên nên có ít máu thâm thâm chảy ra từ vết rách. Nhìn qua hình như không mặc áo ngực thì phải, bên dưới cái quần cũng xộc xệch 1 bên tuột xuống quá bẹn, chẳng có lẽ bị hiếp xong giết, mà thôi chả dám nghĩ bậy bạ nữa lại mắc tội.

    Ông Tầm lần lần tay đến cái nút thắt cổ chó rồi tháo nó ra sau đó thắt lại vào cổ tay trái. Xong đâu đó ông ngồi tựa vào tấm ván 2 chân dạng ra đạp mái chéo hướng thuyền về phía bên kia bờ nơi có cái bụi tre già mà ông hay buộc xác chết trôi và ngôi nhà nho nhoe nợp bằng lá mía ông dựng lên ở nhưng ngày mưa bão. Cái thuyền nhỏ chầm chậm cắt ngang dong nước kéo theo cái xác, cái xác cứ bị dựt đi dựt lại theo nhịp đạp chèo của ông Tầm. 1 lúc sau cái thuyền nhỏ dần khuất vào màn sương mù chỉ nhìn thấy loáng thoáng làm ta tiên tưởng đến hình ảnh những thân phận no lệ tội nghiệp ngày xưa bị xích tay lôi đi với nỗ lực tuyệt vọng níu lại.
     
    vitcon_meomeo thích bài này.
  4. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Chap 4:

    1 lát sau thì mọi chuyện đâu vào đó, cái mùi tanh quẩn quanh cũng dần biến mất, phía xa xa giữa dòng sông hiện lên những ánh đèn xanh đỏ của đoàn tàu đang lầm lũi tiến tới chuẩn bị vượt luồng cạn. Hôm nay là con nước đỉnh nhất, chỉ còn vài tiếng nữa là nước sẽ rút dần nếu tàu nào không qua kịp sẽ đành phải nằm lại chờ con nước tiếp theo sinh ra.

    Bọn em ai vào việc người đó, em tranh thủ làm vệ sinh và chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Cậu út và cậu ba phóng thuyền ra thu vé và dẫn luồng. Hôm nay mở luồng là 2 con tàu chở than to vật vã, 2 tàu này chắc nằm chờ gần đây từ đêm qua đợi đến giờ sương tan mới dám vượt luồng.

    2 cậu thu tiền xong 2 con đó rồi chạy tiếp ra những con sau thu tiếp. Hôm nay nước to nên chắc cậu chủ quan nên không dẫn họ đi đúng luồng. Con tàu đầu tiên lao đến đoạn cạn nhất ngang phía thuyền em đang đứng cách chừng 40m bất ngờ gặp bãi khựng lại quay ngang tàu vả đít về phía thuyền em. Em và 3 ông ở đó đang đứng bất ngờ qúa chẳng biết làm thế nào khi mà cái đít tàu đang nhằm về phía tụi em. Rồi không ai bảo ai đồng loạt nhanh tay cởi hết dây buộc ra khỏi cột và phi xuống nước bơi tới tấp. Cái tàu vả đít vào thuyền tí nữa thì làm mấy chiếc thuyền đắm, may mà chỗ đó cũng nông nên hãm được cái đít tàu lại.

    Không lâu sau con tàu to đi phía sau cũng chệch luồng nằm ngả ra, 2 con đó dí mũi vào nhau chắn ngang dòng sông. Luồng ở đây bé nếu không giải thoát được 2 con này ra thì coi như đóng luồng, những tàu khác khỏi qua luôn.

    Tầm 11h thì ngay cả những con mớn nước nông cũng phải thả leo hoặc dúc vào bờ nằm đỗ nguyên, chỉ có những tàu nổi tức tàu không chở hàng là qua được thôi. Cả 2 phía phải đến mấy trăm con tàu neo đậu lối đuôi nhau. Nghe cậu út nói đêm nay còn con nước xót nếu không qua được thì phải nằm im chờ hơn 10 ngày nữa mới thông được luồng.

    Nhìn mầy trăm con tàu tập trung lại thấy phát khiếp, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nhiều đến vậy. Em và mọi người chia nhau ra đến từng tàu thu tiền vé. 1 ngày như vậy tiền thu về cũng không phải ít nhưng mà 2 cậu cũng bài bạc nhiều nên chẳng để ra được mấy. Đêm nay thì ở đấy chắc có lẽ phải đến vài chục cái xới bạc được mở ra, dân tàu bè nổi tiếng khát bạc mà.

    Đi thu tiền nghe mọi người phàn nàn bàn tán về chuyện cái xác đỗ ở gần đó quá, mấy tàu lúc sáng không nhìn rõ nên leo gần cái xác chắc sắp không chịu được nữa rồi, lũi ra thì không lùi được. Cậu út thấy vậy nên kêu em cùng lên nhà ông Tầm dục ông ý giải quyết cái xác đi, kiểu này chỉ có bắt ông ấy vớt lên chôn luôn thôi chứ tàu bà đõ quanh vậy kéo ra sao được nữa.

    Ở đây cũng lâu nhưng đây là lần đầu tiên em lên nhà ông Tầm, lúc đi lại gần cái xác thì thấy nó nằm 1 nửa thân trên bờ 1 nửa dưới nước bị líu vào gốc tre đầu nó hướng thẳng về phía chính diện cái túp lều của ông Tầm, cái thế nằm của nó nhìn y như người đang nằm bò vậy. Tóc tai rụng còn mấy cái lơ thơ rính 2 bên mang tai, đầu trọc lóc tay chân và mặt bắt đầu bị cháy nắng thâm đen và xám xịt lại. Mất vệ sinh qua, mấy con ruối to như đầu đũa mắt đỏ rực ngưới xanh lét bu xung quanh tập trung chổng mông làm bữa tiệc trên cái xác và đẻ trứng vào đó. Kiểu này không chôn luôn thì sáng mai đầy ròi bọ cho mà xem đến lúc đó còn kinh nữa.

    Ngôi nhà của ông Tầm nhìn khá là luộm thuộm, nhà lợp bằng lá mía xung quanh được chắp ghép bới những tấm gỗ tạp mà ông vớt được ở trên sông nhưng chủ yếu là những tấm ban thờ cũ, nhìn không khác gì cái nhá táng. Đến gần cậu út cất lời gọi to nhưng không thấy ai trả lời chỉ thấy cái cửa gỗ hé hé.

    Em với cậu nghĩ ông đang ngủ nên mở cửa vào, mở cửa thì thấy vướng vướng ở cánh nên em dùng 2 tay đẩy mạnh ra. 2 cậu cháu nhìn xuống chân ngay phía trước mặt là ông Tầm nằm xõng xoài giữa nhà. Biết có chuyện chẳng lành em ngồi xuống đập đập người ông thì thấy người lạnh toát và cứng đơ. Cậu út đạp mạnh 2 cái cửa ra và mở cửa sổ cho sáng. Ông Tầm chắc bị cảm nên đột tử chết từ lúc nào rồi, mắt ông chợn ngược lên toàn lòng trẵng miệng há hốc và còn đọng lại ít máu khô ở mũi và mồm 1 ít vương ra cả nền nhà. Em cuống cuồng nên chẳng biết làm gì chiu ú a ú ớ, cậu Út quát to kêu em ra sông gọi người, em nghe cái nên làm theo luôn. Lúc chạy qua cái xác 1 đoạn ngắn tự dưng chả hiểu sao em quay đầu nhìn lại cái xác, trong đầu loáng thoáng nhận ra 1 sự hơi trùng hợp là cái tư thế nằm của ông Tầm và cái xác nhìn rất là giống nhau nếu không muốn nói là giống hết luôn. Cũng cái tư thế nằm sấp, cằm chống xuống nền 2 tay vòng qua đầu và đặc biệt là nếu để ý kỹ sẽ thấy cái xác chết trôi và ông Tầm nằm thẳng hướng quay đầu vào với nhau.
     
  5. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Chap 5:

    Em chạy như điên dọc bờ sông tìm mấy cái thuyền chài của mấy chú là con của ông. 1 lát sau thì mọi người họ hàng tập trung đông đủ cả, bố mẹ em cũng ở dưới quê lên luôn. Mọi người cùng với 2 cậu đều khảng định là ông cảm gió và đột tử chết và bàn bạc với nhau sẽ đưa ông Tầm về nhà người con cả trong làng để tổ chức ma chay. Đường từ bãi vào làng gồ ghề khó đi nên ông được quấn chăn quanh người và cho lên xe cải tiến (loại xe bò kéo có 2 bánh và 2 càng dài phía trước để kéo) rồi phủ 1 chiếc chiếu lên người sau đó kéo đi. Mọi người đều tập trung lo việc cho ông nên cũng không ai để ý đến cái việc có cái xác chết trôi đang nằm khô ở khuất bụi tre gần đó vả lại ở đây ngược gió nên cái mùi cũng không bốc lên được.

    Chiếc xe đẩy đi được 1 đoạn thì con chó ông Tầm nuôi bị xích ở cạnh nhà bỗng tuột xích và phi về hướng bụi che rồi không thấy nó đâu nữa. Có mấy người chạy theo tính tóm nó lại mà không kịp.

    Do ông cũng già và con cái đều trưởng thành hết nên đám ma cũng không có tiếng khóc, mọi người chỉ chú ý đến việc mua thực phẩm, quần áo tang, bác rạp.. Gia đình ông mời 1 thầy chùa ở làng vào làm lễ để niệm. Mấy người con trai thì phụ trách việc tắm rửa thay quần áo và lau những vết máu khô trên mặt của ông cộng luôn việc dùng vải thắt buộc chặt bụng thắt dạ đái và sau đó đặt ông chính giữa nhà để sư thầy làm lễ liệm. Không biết tại sao nhưng ông Tầm chết mà mắt vẫn chợn ngược lên, mọi người làm đủ mọi cách mà vẫn không sao cho ông nhắm lại được nên bèn nhờ sư thầy giúp.

    Lúc niệm xong và chuẩn bị cho vào quan tài thì thầy rú 1 túi nhỏ vải đỏ trong túi đồ của của thầy và nhét vào miệng ông sau đó phủ lên mặt ông tờ vàng mã rồi thầy tiếp tục khấn. Khấn xong thì thầy chắp tay vái tiếp 3 vái rồi lấy tay lật tờ vàng khỏi mặt ông, mắt ông không hiểu sao nhắm lại đước và miệng cũng không còn há hốc như lúc trước nữa. Lát sau mọi người xung quanh đều hoảng hồn khi thấy mồm, mũi và cả tai ông đều rỉ máu đỏ tươi ra. Sư thầy mặt cũng chĩu lại và kêu mọi người lau máu cho ông Tầm. Lát sau thầy nói:

    - Ông Tầm này bị 1 đảng ở ngoài sông bắt đi. Ngoài sông giờ nó thành lập cái đảng rồi, nghiệp chướng họ nhà mình vẫn chưa hết đâu. Mai phải hạ huyệt trước 5 giờ sáng.. Cái này thầy cũng không giúp được đâu. Oan nghiệp ngày xưa gây ra cho ai giờ thì nó thành tinh lập bè lũ đến đòi lại mạng.

    Người trong nhà nghe cũng chột dạ 1 chút nhưng có vẻ không tin lắm vì sư thầy này cũng còn trẻ mà trụ trì cái chùa làng bé tẹo à. Mới lại xưa này ông Tầm sống khá tốt, ngoài cái việc vớt xác và bốc mộ ra thì cũng đâu còn gì nữa.

    Liệm xong thì em ra chỗ mẹ em đang ngồi nói chuyện với mấy cụ cao tuổi ngoài sân, định chào mẹ rồi tranh thủ ra sông thay cho mấy người ngoài đó vào đây. Ra đến nơi nghe mấy bà mấy cô bàn tán sôi nổi lắm đặc biệt là mấy cụ già, nghe mấy cụ bảo là thời 2 vợ chồng ông Tầm còn trẻ có chở đò cho 1 cô gái bên kia sông qua bên này cắt cỏ. Đến giữa sông thì gặp sóng to bị lật thuyền, 2 vợ chồng ông bơi được vào bờ còn người kia chết không tìm thấy xác.

    Nghe ngóng tí rồi em cũng lượn chứ em là em ghét nhất mấy chỗ đông người như vậy lắm.

    Em ở 1 mình canh mấy chiếc thuyền còn những người còn lại tranh thủ lên đám ma, cũng may là ông chết đúng ngày rảnh rỗi không thì bận chết mẹ. Ngủ 1 mình chả có việc gì làm đành loanh quanh lên chơi mấy tàu bên cạnh, dân tàu bè vốn dễ tính và thoải mái mới lại biết em trong đội dẫn luồng nên tiếp đón chuyện trò thân mật lắm. Đỗ suốt sáng đến giờ lên mọi người ở đây đều phải lên bờ mua thức ăn, dự là ở đây vài ngày nữa thì gà vịt rau dưa ở cái

    Xóm này chắc hết sạch bách mất. Đang ngồi hút thuốc lào chém gió với thằng con trai của chủ tàu thì thấy bên ngoài không biết có gì mà ồn ào quá nghe như dọng ai đang la hét. Em chạy ra lan can ngó xem thế nào thì thấy 1 bà chạc 40 tuổi em đứng giữa 1 đám người đang khuơ chân múa tay diễn tả cái gì đó. Tò mò quá liền chạy ra nhảy xuống xem có gì thì hóa ra là bà này vừa bị dọa ma.

    Nhìn bà ấy thở hổn hển mặt như cắt không còn giọt máu đang phân trần thì có vẻ chuyện bà ấy vừa giờ gặp khá là nghiêm trọng. Bà ấy bảo vừa lên bờ tìm mua gà ở trên làng lúc gần ra đến sông thì đằng sau có giọng đứa con gái nó gọi "lại đây giúp em với chị ơi". Bà ấy quay lại thì thấy 1 đứa con gái áo trắng tóc dài nhìn bà ý rồi quay đầu bỏ chạy, bà ta tưởng đó cũng là người ở xóm tàu này bị gì đó nên đuối theo, đến bụi tre thì không thấy ai nữa, cầm đèn bin xoi xung quanh thì thấy có duy nhất 1 con chó đang gặm cánh tay của cái xác chết trôi. Hoảng quá mụ ta ném cái đèn pin xuống vừa chạy vừa hét đến tận đây.

    Ơ! Chả biết có ma tà thật không nhưng chuyện con chó chắc có lẽ là thật, khéo khi con chó đấy là con chó của nhà ông Tầm lúc chiều cũng là. Nó bị xổng ra ngoài đói quá nên ra gặm rồi. Chuyện này cũng không có gì lạ mà, đợt còn ở nhà nghe mẹ kể mấy cái này suốt, mẹ kể là xác chết trôi mà dạt vào bãi là hay bị chó hoang tha lên gặm lắm đặc biệt là chó của những thuyền chài thả rông trên lều. Mấy con chó đó có khi bị bỏ đói vài ngày mới dược bữa ăn nên toàn đi tìm lơn chết, gà chết.. để ăn. Mẹ còn nói là hồi mẹ còn sống với bà ngoại nhiều lần còn gặp nó tha cả đầu lâu về đầu ngõ rồi gặm. Mỗi lần như vậy bà ngoại đều bảo đó là đầu lợn rồi lẳng lặng cầm ném ra sông.

    Mấy ông tàu đứng đó nghe bà ta kể chuyện ông nào ông ấy cứ cười sằng sặc và định kéo nhau ra xem có ma tà gì không. Nói là làm, mấy lão sách đèn pin ra luôn em cũng đang rảnh lên đi cùng xem có ma thật không chứ từ bé đến giờ đâu có thấy ma bao giờ.
     
  6. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Chap 6:

    Tầm gần chục người cầm đèn pin kéo nhau ra, ra gần đến nơi ai lấy đều bịt mũi vì cái mùi tanh nó bốc lên, có mấy bà không chịu được nôn thốc nôn tháo không dám lại gần nữa mà dừng lại hóng từ đừng xa. Ra đến nơi xoi chỗ gốc tre thì không thấy còn cái xác nữa, còn mỗi 1 đoạn từ khửu tay đến bàn tay bị buộc dây xót lại. Mọi người cho là chắc con cho ăn hết cái xác hoặc tha đi đâu đó rồi. Nhưng mà có mỗi con chó thì làm sao mà ăn hết hoặc tha được hẳn cái xác đi chứ, giả sử có hẳn 1 đàn chó thì cũng chả tha đi được. Mới lại cái mùi vẫn còn nặng lắm cái xác chỉ ở gần đây thôi, mấy ông tiếp tục rọi đèn ra xa xa bờ thì cách đó chừng 30m loáng thoáng thấy cái gì đó mập mờ chôi. Mọi người kêu đó là cái xác và phỏng đoán rằng con chó dựt mạnh quá nên mà cái xác lâu ngày thịt ủng eo hết rồi nên bị đứt ra và chôi mất, và tầm này là tầm thủy triều ứ nước lên vô tình kéo được cái xác trôi ra ngoài.

    Thế rồi có 1 bác ra bẻ 1 cành tre khều khều đoạn thòng lọng rời khỏi cánh tay và hất hất cánh tay xuống sông, bác ấy bảo là hất xuống không lát nữa con chó quay lại tha đi nốt thì tội lắm. Lát sau thì mọi người giải tán, chả biết cái xác sẽ thế nào nữa, bao vây xung quanh kín hết tàu rồi thì thoát khỏi đây sao được. Thôi thì mong cho nó chìm sớm để khỏi phải nhìn thấy nó nữa.

    Lang thang lên tàu chơi tiếp, thấy xa xa hình như có bóng dáng của mấy con phò đang chèo thuyền tới đây thì phải. Gớm ngửi hơi tiền nhanh thế, mới có mấy tiếng mà đã có mặt. Ra đây thì tha hồ mà bạnh háng kiếm tiền nhá, chỉ lo không có sức mà tiếp mấy anh tàu cao to lực lưỡng tiền nhiều nhưng bí bách lâu ngày.

    Xem nào, 1 2 3 đứa, mỗi đứa 1 cái thuyền nhỏ chèo bằng tay, thuyền này chắc mượn của mấy ông dân chài gần đó, chứ phò sông chuyên nghiệp của nó có hẳn thuyền máy cơ. Mấy bà đó lượn lờ quanh đoàn tàu tìm khách, ông nào có nhu cầu thì nhảy xuống và chui vào lều hú hí. Em đang rảnh nên ngồi hóng ác lắm, thi thoảng cũng buồn cười. Có ông vừa rúc vào lều được mấy phút thì lóc ngóc chui ra cãi nhau với con đào, nghe loáng thoáng hình như vừa chạm vào thì ra mẹ nó rồi. Con đào thì đòi thêm tiền mới cho tiếp tục còn ông kia thì phản đối vì đã xơ mú được gì đâu mà mất tiền. Chả biết ai đúng ai sai ở đây cơ mà mình cũng bức xúc, thanh niên mà. Em thì chưa thử cái dịch vụ như này bao giờ nhưng nói thật là cũng thấy thèm thèm.

    Cũng tò mò lắm đấy nhưng trong túi đâu có tiền nhiều vả lại mình như thằng trẻ con ấy người ta nhìn thấy người ta cười chết. Lát sau thì tự nhiên thấy con đào la hét ở trong thuyền rồi chần truồng chạy ra mũi thuyền đứng chửi um lên, rồi có thằng từ cởi trần tay xốc quần đùi từ từ chui ra. Chuyện gì đây? À hóa ra là tai nạn nghề nghiệp của chị kia, ngồi nghe mấy lão cùng tàu thằng kia bảo thằng đó vừa chơi thuốc xong mới lại nó đeo bi với kiếm ở đầu nên con đào không chịu được phải chạy ra ngoài.

    Nhìn từ xa với trời tối không rõ lắm tuy vậy vẫn thích thú vì được xem miễn phí. 1 lúc sau thì mấy con đó chuyển qua dãy tàu khác để tìm khách. Mẹ! Mất cả hứng, chẳng lẽ lại lang thang theo chúng nó xem tiếp, vậy thì bôi nhếch lắm.

    Em tính qua mấy tàu gia đình đỗ gần đó cua gái cho đỡ buồn, mấy cái tàu đó có con gái của chủ tàu xinh lắm. Ra đến nơi thì thấy 2 chị em nó đang ngồi giặt đồ, tính lại gần bắt chuyện thì thấy nó đang dơ dơ 1 đống dây dợ quần áo chip vò vò. Vô duyên quá thôi tủi thân đi về.

    Mới hơn 10h làm gì cho nó hết đêm đây, ngủ 1 mình sợ lắm. Cứ nghĩ đến cảnh xác chết lại rùng mình, nửa đêm đang nằm biết đâu cái xác nó len lỏi luồn lách ra chỗ thuyền mình nằm cạnh thì sao. Tự nhiên muốn về nhà quá, nhớ bố mẹ nhớ cả đứa bạn gái ở trường nữa. Hồi đó em cũng có bạn gái rồi đấy, bé tên Liên xinh lắm. 2 đứa hồi đó cũng ăn nằm với nhau rồi, mình không ở bên cạnh nó không biết nó có tằng tịu với thằng nào không. Đến thời điểm này em cũng đủ 18 rồi nhá vì em nhuận năm lớp 11 mà, còn bé Liên thì đang học 12.

    Trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng điên rồ là gọi điện rủ em nó lên đây, em nó trọ ở ký túc của trường mà. Nếu gọi điện gặp em nó được và ký túc chưa đóng cửa thì tỷ lệ thành công rất là cao. Nghĩ là làm, em chạy qua muợn điện thoại của 1 ông trên tàu và gọi về cho lão bảo vệ quản lý ký túc xin gặp bé Liên. Em được cái là có cái tài thiên bẩm là có thể nhái giọng con gái được, trên điện thoại đảm bảo chẳng ai nghe mà nhận ra được. Em giả giọng là chị gái bé Liên rồi xin gặp bé đó có việc gấp. Ỏn ẻn 1 lúc lão già cũng đi gọi hộ và kêu em chờ 1 lát. Gặp được bé em dụ dỗ rủ rê rồi gạ gẫm, kể về hoàn cảnh thuận lợi hiện tại của em sau đó em cho tọa độ và kêu bé bắt xe ôm tới đây. Bé Liên này yêu em lắm, tính bé bất chấp, liều lắm cơ, sau này em sẽ kể về bé sau. Bé đồng ý luôn và kêu em cứ ra đợi trước. Vui như vớ được vàng vậy trong lòng lâng lâng khó tả, tim cứ đập thình thịch ấy không thể nào kiểm soát bản thân được. Cái cảm giác sắp được gặp người mình yêu, được nói chuyện, cầm tay.. cảm giác này thật tuyệt và hồi hộp làm sao. Từ trường của bé lên đây phải gần 30km, đi chậm và tìm đường cũng phải mất 1 tiếng mới tới nơi. Em tranh thủ đi tắm lại 1 lần nữa cho thơm tho, vào balo lục tìm mấy lọ sữa rửa mặt và dầu gội ra dùng đồng thời tìm bộ quần áo mới mua đợt mới lên nhưng không dùng đến nó. Từ hồi bị cải tạo ở đây nhìn mình khác hẳn, đen hơn, luộm thuộm và đỡ đẹp trai hơn trước nhưng người rắn chắc hơn 1 chút. Nhảy xuống sông tắm táp sạch sẽ mặc bộ đồ mới rồi nhảy lên tàu bên soi nhờ cái gương. Lâu lắm mới soi gương, thất vọng quá, người từng là niềm mơ ước của bao nhiêu cô gái làng đây sao! Thôi kệ, chắc ẻm vẫn thích. Xong xuôi em ra nhờ mấy mấy ông tàu bên cạnh trông giúp mấy cái thuyền rồi tung tăng đi lên con đê trong làng để chờ bé. Mà muốn lên chỗ đó thì bắt buộc phải đi gần qua cái bụi tre nhà ông Tầm, nếu không thì phải rúc vào bãi ngô mới đi được. Mà rúc vào bãi ngô thì bẩn và ngứa chết. Lúc này tâm trạng đang vui không biết sợ là gì nên quyết định đi qua cái gốc tre đó cũng được. Đi đến gần đó đầu óc tự nhiên nhớ đến vụ bà lúc tối gặp ma nên cũng hoảng, em cứ thế cắm đầu chạy thật nhanh qua chỗ đó. Chạy thấy khá xa rồi dừng lại, đúng là tự tay bóp dái, có thấy ma tà gì đâu nào.

    Đứng chờ 1 tầm 15 phút thì bé Liên đi xe ôm xuống, lâu không gặp nhìn vẫn xinh như ngày nào, tóc dài da trắng khuôn mặt tròn tròn, dáng người dong dỏng. Bé mặc chiếc quần vải màu đen và chiếc áo phông dài tay màu trắng. Bộ này cũng khá giống với bộ của con bé chết trôi kia nhờ.

    Em rủ bé đi ra bờ sông để lên tàu, 2 đứa tung tăng đi tay trong tay thỉnh thoảng em lại dừng lại ghé miệng thơm 1 cái vào má cho bõ công chờ từ nãy đến giờ. Vừa đi vừa chò truyện chêu đùa, ở bên cạnh người yêu mình có khác có cảm giác rất là bình an, vô lo. 2 đứa đi lại đi đến bụm tre thì lại ngửi thoáng

    Thấy mùi oi của cái xác. Chắc là mùi của cái tay mà ông đó hất xuống sông nên ngửi không nặng mùi lắm. Bé Liên lấy 2 tay che kín miệng hỏi em là mùi con gì

    Vậy. Em nói dối là ở đó có con lợn chết bé cũng tin luôn vì từ bé giờ bé đâu có gặp hay ngửi thấy mùi chết trôi đâu.

    [​IMG]

    Đi qua đó 1 đoạn thì bé kêu mệt và muốn nghỉ, 2 đứa ngồi xuống vệ cỏ lấy dép kê mông. Ngồi lát thì em chủ động quay sang hôn bé, 1 tay đỡ lưng bé 1 tay quờ quạng linh tinh khắp người bé. Hôn nhau được hơn phút thì theo thói quen ngày trước của em hay làm với bé mỗi lúc tối ở bờ sông 2 đứa trên đường đi học về. Em cởi chiếc áo ngoài của em ra và đặt ở sau lưng bé. Mặc kệ chỗ này giờ này chắc cũng không có ai qua đâu, mà có qua cũng chả sao, ở trên kia chúng nó còn công khai ấy chứ.

    Dải áo xuống xong em hôn tiếp và từ từ ngả lưng bé xuống, 2 đứa cứ thế hôn nhau. Em kéo chiếc áo ngoài và áo lót của bé và chuyển xuống hôn ngực của bé, vừa được lát thì bé lấy 2 tay đấy đầu em ra khỏi ngực miệng lẩm bẩm:

    - Thôi D ơi.. có người nhìn kìa.. có người nhìn kìa..

    Em ngó lại nhìn xung quanh thì không thấy ai và tiếp tục xục xạo. Bé Liên đẩy mạnh ra và ngồi hẳn dậy kéo áo xuống:

    - Đã bảo có người rồi. Thôi đi.

    Em nhìn lại không thấy ai nghĩ là bé hoa mắt nhìn lộn liền liền hỏi lại. Bé Liên chỉ tay chỉ tay tay vế phía cái hướng bụi tre:

    - Kia thế, áo trắng trắng đang đi kia kìa. Vừa bà ấy cứ đứng gần đây nhìn chằm chằm chỗ 2 đứa mình, em sợ quá!

    Em nhìn theo hướng chỉ tay của bé Liên vẫn không thấy gì cả nhưng trong đầu nghĩ là bé nhìn thấy thật, nghe bé tả thì giông hệt với bà lúc tối nhìn thấy, mà lại hướng bụi tre nữa chứ. Thôi đúng là ma của con bé chết trôi luẩn quẩn quanh đây hù người rồi. Em cố giữ bình tĩnh và giục bé Liên đi lên về thuyền.

    2 đứa nhảy xuống thuyền của em, em kéo tấm dèm che 2 bên xuống và 2 đứa nằm. 2 đứa nằm chung với nhau trên con thuyền nho nhỏ, con thuyền nghiêng ngả bập bềnh nhè nhẹ theo từng nhịp của con sóng như người đưa nôi. Liên gối đầu vào tay em tay vòng qua ngực ôm lấy eo của em. 2 đứa cứ nằm lặng im mà không nói câu gì, thực sự lúc này em cảm thấy bình an và hạnh phúc vô cùng. Rồi bé đó bỗng nhiên thỏ thẻ:

    - Anh! Sau này em có chết ở dưới sông thì anh phải đi tìm xác em nhé!
     
  7. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Chap 7:

    Em nghe câu đó hoảng hồn qúa, đang đêm ma nhập hay sao mà lảm nhảm mấy câu xui xẻo:

    - Em nói linh tinh gì vậy, đang đêm hâm vừa thôi. Gở chết à.

    - Em chả biết, tự nhiên nghĩ vậy thôi. Ngủ trên sông ở cái thuyền bé tẹo thế này em sợ lắm anh ạ. Em có biết bơi đâu.

    Hóa ra là nói nhảm chứ không phải là ma nhập, làm mình cứ tưởng. Xong cái em ghì chặt bé vào lòng, thơm lên mắt bé 1 cái rồi 2 đứa lại tiếp tục hôn nhau.

    Ngày hôm nay sao vậy trời. Cứ đang hứng thì lại bị làm phiền. Lão tàu bên í ới gọi hỏi mượn đoạn cáp, lại phải chui ra đi tìm cho lão. Bực cả mình, xong xuôi em ra tháo mẹ nó dây thuyền ra tính phi xuống dưới kia nằm cho yên tĩnh khỏi ai làm phiền xoi mói. Mới lại mấy ông đó lại nghĩ bé Liên là phò thì sao, bạn gái của mình mà bị gán cho cái đó thì mang tiếng lắm.

    Phi xuống chừng hơn trăm mét thì em ghé vào cái mom bãi ném chiếc leo nhỏ lên bờ sau đó gá máy dựt thuyền cho ăn leo. Ở đây thì 1 mình 1 cõi nhá, làm gì thì làm. Rồi đôi nam nữ trong cái thuyền bé nhỏ lại cuộn lấy nhau, thôi đoạn này không tả chi tiết nữa nhá KIA vì tội viết sex thì bỏ mợ. Chỉ biết là rất tuyệt vời, bé Liên trắng lắm body khá chuẩn, nói chung là ngon từ thịt ngọt từ sương.

    Sau khi 2 đứa thỏa mãn thì em cũng khá là mệt mỏi rồi, đêm hôm trước rồi cả ngày nay có được ngủ đâu. Nằm ôm bé Liên, 2 đứa người không mảnh vải ôm nhau ngủ. Đang liu thiu thì bé Liên lay lay người em:

    - Anh ơi bật đèn lên xem cái gì rớt trên ngực em mà tanh như máu vậy này.

    Em vớ lấy cái đèn pin soi vào ngực thì thấy 1 giọt máu ở giữa khe ngực của Liên. Giọt máu to đỏ tươi to bằng đầu đũa vậy. Xoi lên mái liếp và xung quanh thì không thấy cái gì nữa, 2 đứa cùng sợ sợ và tự an ủi nhau rằng đó là máu của con muỗi nào đốt xong rớt vào đó. An ủi vậy thôi chứ tuyệt nhiên không phải máu muỗi, chả có cách nào giải thích được. Cái chuyện đó đến tận bây giờ em cũng không hiểu được luôn.

    Rồi tiếp tục ngủ, đến tầm hơn 4h sáng thì em hơi mê man có cảm giác gì đó không ổn. Người lành lạnh và có vẻ như thuyền như là đang bị trôi tự do. Lúc này vẫn đang ngủ say và mê man nhá, kiểu như là do bản năng vậy. Giống khi mà ta đang ngủ say trên giường nhưng khi gần rớt xuống đất thì đột nhiên phát hiện ra vậy. Mắt vẫn nhắm và quờ tay sang bên cạnh xem thì không thấy bé Liên đâu nữa, em bừng dậy mở tấm liếp phía sau lái ra nhưng không nhìn thấy bé Liên đâu. Chạy hẳn ra ngoài nhìn thì hóa ra thuyền bị trôi thật, đang ở mãi giữa sông rồi, nhưng không thấy bé Liên đâu cả, quay người lại nhìn về phía bên kia thấy bé Liên đang trần truồng đứng ở sát mũi thuyền có vẻ như là đang định nhảy xuống sông. Em quát to:

    - Liên! Quay lại đây.

    Bé vẫn không để ý gì đến em và đột nhiên bước thêm bước nữa sau đó hẫng chân bị rơi xuống sông. Em thấy vậy nhảy xuống luôn và bơi về phía trước, bé Liên đập đập 1 chút rồi chìm nghỉm luôn. Em ra gần đến nơi rồi lặn xuống tìm bé Liên, trời tối om đâu thấy gì đâu, cứ quờ quạng dưới nước mà không thấy bé đâu. Em hết hơi định nhoi lên mặt nước lấy hơi rồi lặn xuống mò tiếp, bỗng nhiên thấy tay bé Liên đập vào tay em, em cố chúi xuống nhằm sốc nách bé kéo lên mặc dù cảm thấy đuối hơi và 2 cái tai buốt đến tận óc. Cái tay em vừa đặt chớm đến ngực thì bị bé Liên nhoài lên 2 tay cứ ôm đầu em kéo xuống. 2 đứa cú vùng vẫy sau trong nước, em có cảm giác như là mình sắp chết đến nơi theo bản năng mồm và mũi đói hơi cứ liên tục sặc nước vào miệng. Thế rồi cong 2 chân lên đạp mạnh vào đầu bé, dựt dựt lát thì tay bé cũng bung ra. Em ngoi lên mặt nước nhưng vẫn cảm nhận được cánh tay của em đang quờ quạng yếu dần chới với trong nước.

    Nhoi lên được mới biết là mình còn sống, thở 1 lát rồi nghĩ đến bé Liên còn nằm bên dưới nên quyết định xuống kéo em ấy lên bằng được. Chả nghĩ được nhiều đến vậy đâu cứ thế phi xuống, vừa xuống vừa quờ quạng và xác định cái vị trí vừa rồi. Xuống phải đến 4m thì chạm đáy, tay em đụng trúng đầu bé. 2 tay em túm tóc bé rồi dùng chân đạp mạnh xuống đáy đẩy lên trên. Có vẻ như là bé chưa chết vì thấy cái đầu bé cứ ngắc ngắc đập vào tay em.

    Lôi được hẳn lên mặt nước em nhoai người ra tay víu lấy mạn thuyền. Rồi cũng kéo được bé lên, người bé mềm nhũn lạnh toát. Nhìn da bé nhợt nhạt, môi thâm đen, thậm chí 2 cái đầu vú cũng tóp lại thâm đen sì luôn. Em kéo hẳn vào trong lều, qườ được cái đèn bật sáng lên và để cạnh. Lấy 2 tay ấn ngực 1 lúc thì bé phụt nước khỏi miệng ra và từ từ thở được.

    Giờ bình tĩnh mới nhận ra mình khóc từ lúc nào không hay, bé Liên cũng bắt đầu khóc. Đúng là phải ở giữa cái ranh giới giữa sống và chết thì mới nhận ra nó đáng sợ đến thế nào, việc chứng kiến tận mắt người mình yêu thương mất đi nó sợ hãi ra sao. 2 đứa ôm nhau 1 lúc rồi tìm quần áo mặc vào. Bé Liên ngồi im trong lều còn em ra nổ máy phóng về. Có chuyện gì không biết, cái thuyền mình leo chắc rồi mà, bé Liến tự nhiên sao lại như người vô hồn nhảy xuống sông. Dù sao cũng may mắn và từ giờ sẽ chẳng bao giờ dám dẫn người thân mình ra sông nước như vậy nứa. Âu cũng là 1 kinh nghiệm, nếu lần sau cứu người chết đuối thì nên để người ta gần chết hãy phi xuống không thì bị kéo chết cùng như chơi, thế nên việc nhiều người rõ ràng bơi giỏi chết cùng với đám không biết bơi là ở cái chỗ đó.

    Ngồi đợi đến tầm 6h thì em dẫn bé Liên lên đường để bắt xe ôm về. Xong xuôi lững thững ghé vào đám ma 1 chút xem đưa đi chôn chưa tiện thể gặp mẹ xin mẹ cho về chứ sợ lắm rồi ở đây nữa có mà chết lúc nào không biết. Vào đám ma thì vẫn thấy đông người lắm, đội cờ quạt chiếng trống và chiếc xe tang vẫn còn nguyên. Tưởng phải nghe lời thầy hạ huyệt từ lúc 5h rồi chứ, vào hỏi mẹ mới biết được là khi mấy ông khiêng quan tài vừa ra khỏi cửa thì đột nhiên 2 ông đi đầu vấp phải cái thành gỗ giáp hiên ngã bò xoài ra làm rớt cỗ quan tài xuống. Quan tài ông Tầm bị bung 2 tấm vách ra, 1 tấm gãy nên không dùng được nữa. Chắc là người nhà mua phải gỗ đểu, mọi người đâm ra phải chờ người nhà

    Đi mua cỗ quan tài mới. Em vào được 1 lát thì mọi chuyện đâu vào đó và chuẩn bị rước ông đi.
     
  8. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Chap 8:

    Lúc sư thầy làm lễ hạ huyệt xong mọi người bắt đầu lấp đất xuống thì có 1 chuyện xảy ra. Cô con gái út của ông Tầm đang đứng ở miệng hố bồng đứa con nhỏ bỗng nhiên ném phịch đứa bé xuống đất rồi nhảy xuống huyệt mộ. Mặt bà ấy giữ tợn lắm, mắt chợn to nhe răng ra như mèo rồi đập tay liên tiếp vào quan tài gào thét:

    - Tao chưa tới số sao mày giết tao.. sao giết tao.. cả nhà mày sẽ phải theo mày..

    Nói đoạn xong cô ấy rụp xuống ngay mặt quan tài ông Tầm ngất lịm đi. Mọi người kéo cô ấy lên khỏi mặt đất vào xoa bóp tay chân cho cô. Lát sau cô tỉnh luôn, có hỏi cô là còn nhớ gì không thì cô ú ớ nói không biết gì cả.

    Ai cũng nghĩ là cô ấy bị ma nhập và xúm xít vào hỏi sư thầy, thầy chỉ nói:

    - Thầy đã bảo là phải hạ huyệt trước 5h rồi nếu không thì sẽ xảy ra chuyện. Vừa là vong cô chết oan ở bến sông làng mình nhập vào đòi mạng. Chết oan nghĩa là chưa tới số phải chết nhưng bị hãm hại oan ức mà chết, vong hồn không thể nương tựa vào đâu được. Thiên đường không lên được mà địa ngục cũng không xuống được, vong không đầu thai siêu thoát được nên vất vưởng đòi mạng. Nhà mình nên nhờ thầy lập đàn ở sông giải oan và làm hình nhân thế mạng cho người nhà mình. Đàn này thầy không làm được, xuống nhờ cụ X đó.

    Thầy nói xong thì mọi người bắt đầu bàn tán và lo lắng, người thì bảo vong đó là người ngày xưa đắm đò mà chết. Người thì bảo là do ông làm cụt tay cái xác chết trôi ngoài bờ sông nên nó vật ông chết. Xôn xao lên chả biết đâu mà lần, em thì em tin là có chuyện đó vì tối qua đã chứng kiến đến tận 3 lần.

    Càng nghĩ càng thấy sợ, trên đường về nhà ông Tầm em có xin mẹ về nhà nhưng mẹ nhất quyết không chịu, mẹ chưa tin tưởng lắm hay sao ấy lại còn nói với cậu út là phải quản lý chặt hơn nữa. Em xôi máu lắm đấy, tính bài liều hay là chốn khỏi đây đi bụi bây giờ. Nhưng mà kiếm tiền đâu ra bây giờ, chẳng lẽ lấy chộm của cậu à, không được đâu. Em có cái tính là chỉ có phá của nhà thôi chứ không dám phá của ai mới lại lần trước bỏ đi bụi đánh đấm nhau bị nó chém mấy chục mũi vào đầu rồi. Mà giờ mà bỏ đi thì y rằng mẹ lại lên trường làm khổ bé Liên.. hàng tỷ cái lý do để phải ở lại đây. Thôi cũng được, từ giờ có cậu và mấy anh nữa rồi, chắc sẽ không sau đâu.

    Vào đám ma lamg bữa cỗ no nê rồi ra tàu, mệt mỏi đánh giấc đến tận chiều mới dậy. Tầm chiều thì cậu ra và kêu 2 cậu cháu đánh thuyền cầm sào ra dò luống thử mấy đoạn xem luồng có bị sói đi không, tàu đỗ linh tinh này nước chảy siết nên cát hay đánh ụ lại lắm. 1 hồi loay hoay giữa sông tiện mồm em có hỏi chuyện về nhà ông Tầm, về cái chuyện vợ chồng ông làm chết người hồi trẻ. Cậu chỉ tay ra xa đúng cái đoạn giữa sông lúc dạng sáng thuyền bị trôi ra đó và bảo là thuyền ông Tầm ngày xưa bị đắm đúng chỗ đó. Giật mình nghĩ có lẽ lại có sự trùng hợp đến thế sao, hay chỉ là tình cờ thuyền bị trôi ra đó và bé Liên mộng du tự nhảy xuống sông. Tưởng tượng xa hơn 1 chút thì bà chết trôi năm nào nhập vào bé Liên sau đó cởi dây thuyền đò đưa ra đến chỗ bà ấy chết sau đó tính kéo bé Liên xuống cùng.

    Lượn 1 vòng mới nhận ra là cái xác chết trôi hôm tối qua không còn thấy đâu, chắc bị chìm rồi, không biết chìm ở đây hay len lỏi qua được dãy tàu đỗ bên ngoài rồi. Chìm đâu thì chìm chứ đừng ra đến đại bản doanh của em rồi nằm nghỉ tại đó nhá, em phi xuống tắm rồi 2 chị em giáp mặt dưới sông thì sợ lắm. Nghĩ đôi lúc cũng tội quê quán ở đâu mà giờ thân nằm đáy sông hồn chui dạ cá thế này.

    Cậu thấy ở gần đó có thuyền của 1 cố chú trong họ liền kêu em đánh qua đó

    Chơi. Ra thấy 2 cô chú đang hì hục gỡ cá, chắc trúng mẻ hay sao thấy toàn cá ngạnh mà. Đúng là nhiều cá thât mà toàn cá to chứ, lát sau thì bắt len được 1 con to vật luôn. Cậu út chả biết đùa hay thật:

    - Cứ cá to thế này là dưới có chết trôi quanh đây đấy, ngày xưa đi đánh lưới với bà toàn gặp kiểu vậy anh ạ. Kéo nhanh lên không nó cuộn vào lưới giờ.

    Chả biết đúng hay sai nhưng thấy 2 vợ chồng cũng ậm ừ rồi kéo nhanh thật thậm chí không thèm gỡ cá nữa, nghi lắm chứ vì hôm qua mới thấy cái xác chết trôi gần đây mà. Kéo được vài quãng nữa thì tay bà vợ thấy kéo nằng nặng. Tay lần lần được đoạn nữa thì tay cô ấy nhấc không nổi nữa, cả 4 người chắc trong đầu đều suy nghĩ như nhau. Chú ấy ra bèn ra kéo cùng cô, tay lần lần được hơn 1 m thì bắt đầu thấy váng mỡ nổi lên mặt nước lềnh bềnh và có mùi oi đặc trưng. Thôi đúng nó quấn vào lưới rồi, chú ấy tiếp tục kéo thì cái chân theo lên khỏi mặt nước dính lằng nhằng vào lưới. Mới có 1 ngày mà nhìn kinh vậy trời, thịt rũa hết cả ra rồi, cá gặm vào tận xương nham nhở đến lỗi mấy cái móng chân cũng sắp bung hẳn ra. Bà vợ xua tay:

    - Thôi Thôi đừng kéo lên nữa, lấy dao cắt lưới đi anh ơi..

    Ông chồng vẫn tiếp tục kéo miệng làu bàu vẻ tức tối:

    - Thì phải kéo lên xem nó quấn đến đâu rồi mới cắt được chứ, lưới thì mới mua hôm qua cứ lồn xồn hết cả lên.

    Tiếp tục nhấc lên thì thấy 1 cái chân còn lại khoặc ngược gập lại vo tròn trong lưới. Cái quần chun trên người cái xác bị tụt hẳn xuống đùi nhìn phát gớm lên. Ông ấy tiếp tục kéo mạnh lên chân ghì lưới vào thành thuyền cho chắc chắn tay cầm đoạn lưới quấn chỗ ngực từ từ lần theo, phần trên từ từ nhô lên khỏi mặt nước, cái xác không còn nguyên vẹn như hôm trước rồi, 1 tay gần như cụt hẳn cong 1 tay mất từ khửu trở xuống, tay này mất là cái tay mà ông hôm qua cầm ném xuống sông đây. Bên kia thấy mấy cái tay áo rách tơi tả thì chắc là do con chó nó nhay đứt được và tha đi. Trên người nói chung những chỗ hở ra đều nham nhở hết, màu vàng trắng đen lẫn lộn cả lên.

    Rồi tự nhiên ông chồng choài tay rút con dao khỏi ngực xúc xúc xuống nước cho sạch máu và ném vào thuyền của ông ý. Cái dao dài chừng hơn 30cm theo kiểu 2 lưỡi và đầu nhọn ý. Thấy lưới bị quấn khá nhiều có vẻ tiếc của, mặt ông thần lại chịp chịp:

    - Phải gỡ thôi chứ cắt thế này thì hỏng hết, lưới mới này tiếc lắm. Thôi kéo nó vào đoạn nông nông để tao nhảy xuống nước gỡ 1 tí là ra ấy mà.
     
  9. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Chap 9:

    Ông chồng và bà vợ cuộn 2 đầu lưới cho lên thuyền, người chồng lái còn vợ thì tay cầm lưới kéo cái xác hướng vào bờ. Cái xác cuộn tròn trong lưới hệt kén tằm bị lôi đi, đằng sau những thứ váng mỡ rồi 1 ít thịt màu vàng gạch cua tủa ra nổi lều bều lên mặt nước, đàn cá mương từ đâu phi đến lao nhanh như những mũi tên vào tranh nhau đớp. Em cũng đang rảnh nên rủ cậu phóng theo xem.

    Vào gần đến bờ thì ông chồng tắt máy và nhảy xuống bắt đầu gỡ. Cái xác không nổi hẳn lên mặt nước mà cứ lơ lửng cách mặt nước tầm 40cm, có lẽ do bị đâm thủng bụng hoặc dạ dày nên hết hơi, không đủ hơi để nổi phềnh lên giống những cái xác bình thường. Vì người này mới chết có hơn 1 tuần thôi mà, nếu xác bình thường thì cỡ chục ngày nữa lúc mà vỡ ruột bục dạ dày hoặc thủng bụng thì mới dần chìm xuống đáy. Cho nên điều kiện lý tưởng để tìm xác chết trôi là dưới 20 ngày đổ lại. Như vụ Cát Tường đó, em là em nghi rất có thể tay bác sỹ đã chọc thủng ruột, bụng và dạ dày của nạn nhân sau đó mới ném xuống sông. Nếu thế thật thì xác chị ấy cứ nổi lập lờ hệt như cái xác đang ở trước mặt em vậy, rất khó nhìn thấy và đặc biệt rất ít mùi bốc lên. May mắn thì chị Huyền bị dính vào lưới của thuyền chài như cái xác này, nhưng mà hiếm lắm vì xác thường trôi ở giữa dòng theo luồng tàu chạy, mà dân chài thì không bao giờ thả lưới giữa luồng tàu. Mập mờ như vậy lại dễ bị hút vào chân vịt của tàu chứ, mà vào chân vịt thì cứ gọi là tan tành mây khói nhá.

    Hôm nay dân ra làm bãi đông lắm, đầu tiên 1 2 người gần đó phát hiện ra là đang gỡ xác rồi rỉ tai nhau kéo ra bu đông kín bên bờ để xem. Cảm tưởng như ông chú đang run lắm đấy, thấy tay chân loạng quạng lắm. Lão lội nước đến ngực đứng tay vần vò cái xác, việc này không hề đơn giản chút nào, kéo ra kéo vào lật ngửa lật xuôi gỡ từng chút một ra. Nó khó như việc mặc đồ cho đứa trẻ con vậy. Đoạn nào mà gỡ được rồi nhưng thịt bung ra dính vào lưới thì lão ta lại rũ rũ lưới xuống nước cho bong ra, miếng thịt nào cứng đầu qúa không chịu bong ra thì lão lại phải dùng tay vuốt và vẩy tay làm miếng thịt bắn hẳn ra phía ngoài xa. Vất vả nhất có lẽ là đoạn đầu và 2 bên cánh tay bị cụt, ở đầu thịt bong tróc dữ dội nhất, da đầu và tóc cứ cuộn quanh dây lưới bám chặt đến nỗ dùng tay vuốt cũng chả hết. 2 bên tay thì đỡ hơn là chỉ dính thịt thôi. Ở phía vai nhìn rõ tận xương như người tháo khớp luôn.

    Mới có hơn 15 phút mà đến cả dân ở trong làng cũng bò ra xem cả. 1 số bà trung niên cố gọi to cho ông chú đang gỡ lưới kêu là gỡ xong rồi kéo vào bờ để mọi người báo chính quyền ra vớt lên chôn. Ông chú thì cứ giả điếc không nghe thấy mà chăm chú vào việc giải thoát đoạn lưới của mình. Đúng là không ai như dân mình thật, mọi người chỉ có thích hóng và giúp đỡ nạn nhân bằng mồm. Mọi người trên bờ khi nghe đến việc dân sông nước coi người chết trôi như con lợn, con gà chết không thèm để ý hoặc báo cho công an biết. Một số người coi đó là nhẫn tâm, độc ác nhưng mà đó, 1 lũ ở trên bờ đó cũng có giúp được gì đâu hay chỉ là đứng xem bàn tán 1 lúc rồi phủi đít đi về. Có ai dám đứng ra vớt lên làm thủ tục rồi chôn cất cho người ta không. À cũng được 1 số người ra báo cho công an, thực ra báo cho công an cũng bằng phí lời. Nếu không phải chỉ thị của cấp trên thì ít ông công an khu vực nào dám đứng ra lắm.

    Trong ngành nó dường như có 1 quy luật ngầm là không được tự tiện xử lý mấy xác trôi sông này, ngân sách địa phương sẽ mất 1 khoản kha khá lo hậu sự mà lại kéo thêm mấy ông hình sự và pháp y khổ lây nữa. Vì vậy nên chả ngu gì mà mua dây buộc mình cả. Nên mấy AHBP trên mạng cũng đừng ngồi sau màn hình và phán bậy lên mặt đạo đức. Mày giỏi thì ra giữa sông xem, ngày ngày gặp vài cái xác chết trôi xem mày xử lý thế nào?

    Cuối cùng sau 1 hồi vật lộn với cái xác thì cũng gần xong. Bà vợ ở trên tranh thủ giúp chồng rũ lại lưới cho sạch, mà rũ sạch làm gì chứ, cứ để đó mang đi đánh tiếp có phải hay không. Cá khoái nhất là mùi thịt người thối mà.

    Từ đằng xa bỗng đâu thấy 1 thuyền giống thuyền chở đò đang phi thẳng hướng vào khu này, trên thuyền có 1 ông 1 tay đang vịn thành 1 tay chỉ thẳng hướng vào đây. Gần đến nơi nhìn kỹ thì hóa ra là 2 thằng lái đò ở bến đò bên trên xuống đây. Có việc gì đây không biết, nhưng nhất định là không phải nó xuống xem xác rồi.
     
  10. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Chap 10:

    Lát sau thì 2 thằng thuyền đó tới áp mạn vào chiếc thuyền của em. 2 ông đó chừng hơn 30 tuổi là anh em ruột của nhau. 2 thằng chào cậu em xong rồi chạy ra nhìn chằm chằm vào cái xác nghiêng ngó rất là kỹ. Cậu út hỏi:

    - 2 thằng mày không trở đò mà ra đây làm gì, hay ra tính cướp luồng của anh à.

    Thằng anh nhanh nhảu:

    - Anh cứ đùa em, em ra xem cái xác có phải là cái xác mà người ta dặn bọn em tìm mấy hôm nay không. Nó trôi đêm nên bọn em không thấy, vừa nghe mấy người nói là nó bị quấn vào lưới nên chúng em xuống xem.

    Vừa lúc đó thì ông kia cũng gỡ xong, ông thả cái xác ra, cái xác từ từ chìm dần xuống nước chỉ nhìn thấy mập mờ màu áo và quần. Lão lái đò vội vàng:

    - Anh.. Anh ơi! Tiện tay kéo vào mũi hộ em cái. Quần đen áo trắng đúng là nó rồi đấy.

    Ông chú đánh lưới có vẻ khó chịu làu bàu:

    - Tiền chúng mày cầm chứ tao được gì đâu mà tao phải làm. Đưa tao ít rồi tao dìu ra cho. Mà cái xác tao mà không kéo vào đây thì chìm lâu rồi..

    Sau 1 hồi 2 bên làu bàu qua lại với nhau mà không được kết qủa gì hết. Ông đánh lưới thì ngỏ ý kiếm chút và không muốn 2 thằng lái đò mang xác đi, 2 thằng lái đò thì có vẻ mạnh miệng dọa dẫm và lôi 1 mớ đạo lý ra, ý là chỉ làm phúc chứ không lấy tiền công của người nhà cái xác. Rồi cậu Út đứng ra giàn hòa kêu 2 thằng kia đưa cho chú đánh lưới ít tiền rồi kéo đi. 2 thằng kia thấy cậu nói vậy cũng nghe theo và rút 100k ra đưa, 100k hồi đó cũng to rồi, gần bằng 2 ngày công đánh lưới của 2 vợ chồng nhà chài.

    Sau khi cầm tiền thì ông chú thuyền chài lại nhảy xuống nước cúi xuống tóm lấy chân cái xác và kéo ra phía thuyền đò. 1 thằng thì ra hạ xích cho tấm ván lên xuống chúi xuống mé nước còn 1 thằng thì ra trải 1 tấm nilon rách xuống dưới nền thuyền và ném chiếc chiếu cũ bên cạnh.

    Ông chú lôi cái xác ra mũi rồi quay ngang cái xác ra cúi xuống dùng 2 tay tính nhấc nó lên đẩy vào tấm sắt lên xuống nhưng không được, cái xác vừa trồi lên được mặt nước hết sức lão lại nới tay ra. Thấy không ăn được lão cầu cứu:

    - 2 thằng đứng trên phụ tao kéo lên đi. Nặng lắm, như con trâu trương ấy.

    2 thằng lái đò có vẻ ngần ngại sợ bẩn, 1 thằng vào trong lấy sợi dây thừng ra và ném xuống nước:

    - Anh cứ buộc vào bụng nó cho em để em lôi lên chứ bẩn lắm.

    Ông chú liền lấy 1 đầu và quấn quanh bụng buộc chết luôn sau đó quăng đầu dây còn lại lên cho 2 thằng. 2 thằng ở trên khom người và mím môi kéo cái xác lên. Chiếc dây thừng từ từ tượt vào nách và nằm chết ở đó, cái áo của cô gái chết trôi cũng bị tuột theo sợi dây vén lên tận cổ che kín nửa mặt hở ra cái bụng trắng hếu ủng eo. Gần đến nơi thì cái quần cũng bị dính vào tấm sắt và bị kéo lại như người tuột. Phần trên nhìn đã tởm phần dưới em chả dám nhìn mà cứ ngoảnh mặt đi, nhìn nó chả hiểu sao cứ tưởng tượng đến thân thể bé Liên đêm qua lúc nàng sắp chết đuối. Kinh bỏ mẹ đi được, mà có điều lạ là cô này không có mặc đồ lót gì hết. Chả biết là có phải bị hiếp xong nó giết rồi mặc vội cho bộ quần áo ngoài rồi bồi thêm cái dao vào ngực không nữa.

    Cái xác bị kéo lên để lại ở tấm đan ít thịt bong ra rồi tóc, mỡ máu me lẫn lộn nhìn phát tởm. Nó bị lôi ra giữa tấm nilon rồi được phủ cái chiếu rách lên người thò 2 chiếc chân nham nhở xương lẫn thịt ra ngoài. Thấy chiếc quần bị tuột ra có cái gì đó cộm lên chỗ túi và thò ra ngoài 1 chút màu đỏ. Thằng đò liền nhặt lên và moi ra được cái ví vải màu đỏ. Mở ra thì thấy 1 chiếc chứng minh thư, 1 tấm ảnh và mấy đồng tiền lẻ với 1 tờ giấy gì đó đã bị nát bét. Mở chiếc chứng minh thư ra thì em tò mò nên cũng nhảy qua xem, tuy bị ngâm dưới nước lâu ngày nhưng vẫn có thể nhìn rõ được, công nghệ ép dẻo ngày xưa đúng là tốt thật. Tấm hình thì mờ qúa chỉ thấy tóc dài chấm vai, mặt tròn tròn thôi. Xem họ tên quê quán nào:

    - Nguyễn Thị Hương Thảo

    - 15/06/1982

    Phường X Quận Y Thành phố Z..

    Ơ người thành phố cơ à. Thành phố vậy chắc gia đình khá giả lắm đây, cái xác này nghe chừng lại có giá trị để đem gia mặc cả với gia đình rồi. Xem xong

    Thì thấy lão lái đò có vẻ tươi tỉnh ra mặt lão quay sang thằng em lão gật gù:

    - Đúng rồi đấy, kéo về bến đi, người nhà chắc cũng sắp tới nhận.

    Nói dứt lời hắn ra sau nổ máy chuẩn bị quay đầu chạy thì thấy trên bờ có mấy bóng dáng áo xanh vẫy lại:

    - Quay lại đây đi.. Quay lại đây đi..

    Mặc áo này chắc công an huyện chứ không phải địa phương rồi, ngửi hơi nhanh thế, mọi lần đâu có quan tâm cơ chứ kiểu này chắc là liên quan đến án mạng và được gia đình lót tay cho ít để điều tra. 2 ông lái đò đành phải tiu nghỉu làm theo đâm mũi vào bờ phía mấy ông công an. Mấy ông có hỏi qua lại 1 lúc rồi kêu 2 ông lái đò bưng xác lên bờ. 2 ông lái đò không chịu kêu là đợi người nhà tới thì mới bàn giao cái xác nếu không được thì sẽ lái ra giữa dòng trả lại chỗ cũ.

    Thường thì dân ở đây cứng lắm, mấy ông công an đành chịu và đành ngồi đợi gia đình tới rồi tính tiếp. 2 vợ chồng nhà chài thì nhanh tay vứt lại con dao lên đò rồi luổn đi đánh cá tiếp. Và như vậy, cái xác trước kia bị coi là thứ ghê rợn không bị hắt hủi thì nay bỗng dưng trở thành vật có giá trị để đem ra làm giá với nhau. Đảm bảo là gia đình này sau khi lo liệu ổn thỏa với 2 tay lái đò còn phải mất 1 khoản kha khá với Công An thì mới được đem xác đi về và đằng sau còn 1 đống chi phí phát sinh theo nữa.

    Em và cậu đứng nán lại chút rồi 2 cậu cháu cũng nổ máy đi về đại bản doanh. Tầm tờ mờ tối thì cậu Ba bảo tối nay không phải nấu cơm, mấy cậu cháu lên bờ nhậu thịt chó ở nhà bác Cả. Thấy bảo bác Cả hôm nay đập được con chó ngoài bãi nên mang về nhà làm thịt. Em tắm rửa xong xuôi và lượn phượn chờ đến tối rồi đi nhậu. Hôm nay mấy em đào lượn sớm ghê, lần trước tối quá nhìn không kỹ hôm nay lại gần xem có ngon không nào. Em đầu tiên thì nhìn từ đằng sau rất là chứa chan, nhìn đằng trước thì chán chưa. Em thứ 2 thì hơi vô duyên 1 chút, cứ tồng ngồng mặc váy và dạng 2 chân ra đạp mái chèo. Còn em thứ 3 thì đang đứng ở đít tàu tàm chuyện với mấy thằng tàu. Buổi tối ở đây khung cảnh rất là nhộn nhịp tựa như 1 cái chợ nổi vậy.
     

Chia sẻ trang này