Truyện VOZ Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 7 Tháng tám 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 197:

    "Bấm để đọc"
    - Tíc tắc tíc!

    Tôi giật mình tỉnh dậy giữa dòng suy nghĩ miên man, đưa tay vỗ vỗ trán, định thần nhìn lại đồng hồ thì nhận ra mình đã ngủ gật trên bàn từ chiều đến giờ lúc nào không hay:

    - "Đã 2 giờ đêm rồi sao?"

    Đưa mắt xung quanh bàn học, tôi thẫn thờ vài giây rồi thở hắt ra, mở tủ quần áo lấy ra một hộp bìa nhỏ, và rồi cẩn thận xếp những mảnh xốp và hạt châu, những mẩu giấy nháp thơ, tấm thiệp mừng Tết của Vy vào trong hộp rồi đóng nắp lại.

    Tần ngần nhìn chiếc hộp trong tay một hồi, tôi quyết định kéo hộc bàn ra, lấy những món đồ khác để bên ngoài, và với nỗi niềm luyến tiếc, tôi cất chiếc hộp ấy vào nơi sâu nhất của ngăn bàn.

    - "Thôi, ngủ yên nhé!" – Rồi tôi lấy những món đồ khác nằm đè lên trên chiếc hộp đó.

    Và bất chợt, tôi nhận ra trên tay mình là cuốn sổ dạy Guitar của Tiểu Mai ngày nào. Thoáng ngạc nhiên vì hôm giờ hầu như tôi đã quên bẵng quyển sổ nhỏ này kể từ cái đêm nàng đưa nó lại cho tôi, vài giây lưỡng lự trôi qua, tôi chầm chậm lật từng trang giấy ra xem.

    Những trang giấy trắng nhỏ nhắn đầy nét chữ của Tiểu Mai, tinh tế và xinh đẹp như chính chủ nhân của chúng vậy:

    - "Biết ngay là lật sang trang 2 mà, quay lại tập trang 1 đi, trang 3 mới có bài tiếp theo!"

    Lúc trước tôi từng bật cười với trò tinh nghịch này của cô nàng, và bây giờ cũng vậy, suốt những ngày qua tôi lúc này mới có được một lần cười thoải mái đến vậy.

    - "Hợp âm Fa trưởng khá là khó, nhưng ngón tay Nam dài nên cố tập nha, đây là hợp âm mình thích nhất đó, hi!"

    - "Trong Guitar Fingerstyle thì Palm là kĩ thuật căn bản nhất, nó giúp mình vừa tạo ra nhạc mà lại vừa có tiếng trống do lòng bàn tay dập vào thùng, thử xem, hay lắm đó Nam!"

    - "Nè, bây giờ Nam tập Tapping nhé, đến khi vào bài Wings you are the hero thì sẽ có đoạn Tapping bằng cả hai tay, kĩ thuật này Mai chỉ biết chứ không tập được, hì hì, nhưng có khiếu như Nam thì chắc là sẽ được thôi, cố gắng ha!"

    - "Đến đây mà cảm thấy khó thì chắc chắn là do lúc trước Nam tập Artificial Harmonic không kĩ, quay lại trang 47 đi, cấm có cãi!"

    Tôi bỗng nhiên thấy lòng mình đã dần ấm áp hơn, nhớ lại những ngày tập đàn ở nhà Tiểu Mai, lúc ấy thật vui biết mấy. Lúc nào trước mặt tôi cũng là tách trà đào và dĩa bánh ngọt thơm phức, rồi một bà cô sư phụ xinh đẹp nhưng cũng không kém phần hắc ám, sẵn sàng bắt tôi ở lại tập thêm giờ đến hết bài mới thôi. Có lần tôi thì đau tay mặt nhăn mày nhó, nàng thì khúc khích cười bảo tôi yếu kém, thế là tôi tò tò dụ cô nàng đàn thử, rồi búng mạnh ngón tay tôi vào tay nàng. Tiểu Mai giật mình rồi bặm môi chẳng nói chẳng rằng bỏ đi vào trong, bỏ tôi đần mặt ngồi ở phòng khách một mình. Một hồi sau thấy tôi cũng im ru, nàng mới quay trở ra lại:

    - Chơi ác, đau tay quá nè! – Nàng bĩu môi trách khẽ.

    - Ừ.. xin lỗi, Nam cũng đau lắm! – Tôi vờ rầu rĩ.

    - Sao vậy? Cũng đau tay hở? – Tiểu Mai ngẩn ngơ thắc mắc.

    - Không! – Tôi lắc đầu làm bộ thiểu não.

    - Chứ sao? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.

    - Thì cô em bỏ vào trong rồi, lấy ai pha trà cho bản vương nữa! – Tôi nói rồi phá lăn ra cười.

    Nàng đỏ bừng mặt rồi giậm chân kéo đàn ra, tay cầm cuộn báo rượt tôi chạy khắp nhà:

    - Vô duyên, đứng lại đó!

    - Ha ha, có điên mới nghe lời! – Tôi nhảy phốc qua ghế.

    Những ngày ấy thật vui và hồn nhiên biết bao nhiêu, tiếc thay tôi lại không biết trân trọng nó, mà chỉ xem Tiểu Mai dạy đàn cho tôi như một lời hứa, là một nghĩa vụ. Để rồi ít lâu sau, tôi lạnh lùng trả đàn lại cho nàng, và phũ phàng quay đi, dù biết phía sau lưng, Tiểu Mai vẫn lặng nhìn theo tôi.

    Nỗi buồn khi trước thoáng qua, tôi thở hắt ra tự trách mình đã quá vô tâm rồi, bây giờ âu cũng là nhân quả, vô tình Khả Vy đã đối xử với tôi hệt như những gì tôi làm với Tiểu Mai.

    Lật sang những trang khác, tôi nhìn những nét chữ nhỏ nhắn như vẽ lên nốt nhạc nhẹ nhàng trôi ra bên ngoài, sống động cùng dịu êm trong đêm. Nhưng nét chữ ấy dừng lại ở trang gần cuối cùng của quyển sổ, trang giấy ấy trắng hoàn toàn không một dòng được viết. Điều làm tôi ngạc nhiên là trang giấy ấy có vài nét nhoè nhăn nhúm thành hình vòng tròn, cứ như.. những giọt nước rơi từ trên xuống và in vào trang giấy.

    Đưa tay lần nhẹ trên làn giấy, tôi bất chợt hình dung ra ở lúc nào đó, Tiểu Mai có lẽ đã.. khóc, và nước mắt nàng rơi xuống trang giấy này, làm thành những vết nhoè rất đặc trưng. Thế nhưng, trang ấy hoàn toàn không có gì được viết lên cả, dù trông không bình thường chút nào. Tờ giấy khá nhăn và không hẳn là màu trắng thường thấy.

    Cầm lên xoay ngang xoay dọc, đưa dưới ánh đèn và nhìn thật kĩ nhưng tôi cũng không phát hiện thêm được gì. Một hồi sau, tôi tựa hẳn người vào ghế lặng im nhìn trang giấy, rồi ngồi lại và với tay định lấy cái kẹp giấy chèn vào giữa để khi khác xem lại, thì vô ý tay tôi hất vào cốc nước lọc trên bàn, và nước tràn ra cả mặt giấy tôi đang mở:

    - "Chậc.. sơ ý quá!"

    Tôi vội lấy quyển sổ lên và phủi nước xuống, lấy khăn lau khô mặt bàn rồi khẽ nhăn mặt nhìn lại cuốn sổ, lòng chợt hi vọng nó đừng bị hư tổn dù rằng tôi thoáng bất ngờ vì chẳng rõ tại sao tôi lại hi vọng như vậy.

    Và giây tiếp theo, tôi sửng sốt nhìn trang giấy trắng xóa không có gì viết lên khi nãy, bây giờ những nét chữ ngay ngắn của Tiểu Mai đã dần hiện ra theo làn nước đang phủ lên. Vài giây bất động trôi qua vì ngạc nhiên, tôi quyết định dốc một ít nước vào trang giấy ấy và trải đều ra xung quanh, rồi bần thần đọc những dòng chữ viết đang dần hiện ra lúc này:

    - "Mình không biết là lúc nào Nam sẽ đọc được những dòng này nữa, cũng có thể lúc Nam đọc rồi thì mình đã không còn ở đây nữa, hoặc cũng có thể Nam sẽ không bao giờ đọc. Nhưng, mình vẫn hi vọng một lúc nào đó, những dòng này sẽ được biết đến.

    Ừ, tối hôm nay.. Mai không trách gì Nam đâu, thật đó, chỉ là hơi bất ngờ thôi, hi, nên đừng lo gì nha.. hai đứa mình.. vẫn là bạn tốt nha!"

    Nét chữ đến đây dường như run run và có phần nguệch ngoạc, đúng ngay chỗ bị nhoè.

    - "Mai chỉ muốn như vậy thôi, và.. chuyện tập đàn ấy, lúc nào tiện hơn thì Nam lại sang học tiếp nhé, vì.. Nam hứa với mình là sẽ tập đến nơi đến chốn rồi mà, đừng bỏ dở, sẽ tiếc lắm đấy. Âm nhạc không có tội gì đâu, mình cũng sẽ không làm khó gì cả, chỉ đơn thuần là nếu được thì Nam đến nhà mình tập rồi về, nhé?"

    Tôi chợt thở nấc lên, nghe lòng mình chùng xuống đầy não nề.

    - "Và còn.. có thể khi nào Nam đọc đến trang này rồi thì biết đâu mình lại đang ở Nhật, nên nếu lúc nào Nam muốn sang tập Guitar thì hãy đến nhà Mai lấy đàn nhé. Ở hướng chuông cửa tính từ viên gạch đầu tiên, Nam vòng tay qua cửa sắt vào bên trong là sẽ thấy có một khoảng trống nhỏ, mình để chìa khóa cổng dự phòng ở trong đó. Và ở dưới chậu trúc kiểng bên trong sân là chìa khóa nhà, Nam lấy nó mở ra là vào phòng khách được rồi.. nhớ nha!

    Vậy thôi, mình sẽ không nghĩ gì nhiều đâu, Nam cố gắng tập nhé, rồi còn đàn River flows in you bằng Guitar nữa, hi!

    Tạm biệt!"

    Tôi thừ người ra bất động, thẫn thờ hồi tưởng lại đêm hôm ấy, lần đầu tiên tôi nắm tay Tiểu Mai, và rồi ít phút sau tôi thẳng thừng nói rằng sẽ không đến tập đàn nữa. Tiểu Mai nhìn tôi bàng hoàng, nàng lặng yên vào trong nhà, tôi đợi một hồi nàng mới bước ra đưa lại tập vở mà tôi để lại lúc chiều, hẳn nhiên là có kèm theo cuốn sổ tay này của nàng, mắt nàng hoe đỏ như vừa mới khóc.

    Và tôi giờ cũng đã biết nàng rốt cuộc bảo tôi đứng đợi là để làm gì, chính là viết nên trang giấy này đây. Tôi có thể hình dung ra được đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang run rẩy viết những dòng này, và từng giọt nước mắt vô tình rơi xuống làm nhoè trang giấy cùng chính nỗi buồn của nàng lúc ấy.

    - "Đến tận lúc ấy, em vẫn còn lo cho tôi như vậy sao? Sau tất cả những gì tôi đã vô tâm và lạnh lùng với em, mà em vẫn nói rằng không trách gì tôi ư? Tôi.. tôi nợ em quá nhiều rồi, Tiểu Mai à, tôi thật tâm không muốn mình nợ em thêm một món nợ ân tình nào nữa!"

    Bây giờ, tôi đã hiểu rõ, thấu hiểu tất cả những gì Tiểu Mai đã phải trải qua. Cảm giác nhìn người mình thương mến cười nói vui vẻ bên người khác thật đau đớn, nó như lưỡi dao cứa sâu vào tim, không rỉ máu nhưng vẫn đau đến thắt chặt, tưởng chừng uất nghẹn không thể nào thở được. Tôi cũng hiểu tại sao những ngày ấy nàng lại học hành sa sút đến vậy, và rồi ngày hôm sau nàng phải bỏ về giữa lớp. Tôi biết lúc ấy hẳn nàng cũng cảm thấy trống rỗng và buồn bã như tôi bây giờ, nhưng tệ hơn là nàng không có ai sẻ chia, và nàng lại là con gái, thật không dễ dàng gì khi ngày nào cũng phải nhìn thấy tôi tình tứ cùng Vy..

    Gấp quyển sổ lại, tôi thở dài buồn bã, nghe tim đau nhói từng hồi..

    Tôi cuối cùng cũng đã cảm nhận được hết rồi, Tiểu Mai!
     
  2. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 198:

    "Bấm để đọc"
    Tiểu Mai nói đúng, cuốn sổ Guitar của nàng là nhìn vật nhớ người, cầm nó trên tay, tôi chưa hết buồn về chuyện của Vy thì nay lại gợi lên trong lòng nỗi áy náy ngày trước về Tiểu Mai. Vậy nên chạng vạng tối của ngày hôm sau, tôi tần ngần dựng xe đứng trước nhà nàng, lưỡng lự không biết có nên vào hay không.

    - "Chậc.. thôi thì chấm dứt hết một lần cho xong, từ nay mình cũng không thích ai nữa rồi!"

    Nghĩ ngợi một hồi, tôi quyết định bước lại gần cánh cổng, đưa tay ngang với chuông cửa rồi luồn vào trong như lời Tiểu Mai, quờ quạng vài giây thì tay tôi chạm đúng chỗ hổng của phần tường nhà lót thiếu 1 viên gạch. Lọ mọ mấy ngón tay, cuối cùng tôi lôi ra được chiếc chìa khóa cổng dự phòng của nhà Tiểu Mai.

    Cầm chìa trên tay rồi, tôi tự dưng lại ngần ngừ muốn thay đổi ý định, đang muốn để chìa khóa về lại chỗ cũ thì chợt có hai người đi bộ ngang qua đường nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng một tên trộm đạo. Thế là lỡ đâm lao phải theo lao, tôi cố giả bộ thản nhiên như đây là nhà của mình, đường hoàng tra chìa vào ổ khóa.

    - Cách! – Tiếng ổ khóa bật mở, tôi đẩy cánh cổng màu đen sang bên và dắt xe vào trong sân.

    Xung quanh khu nhà Tiểu Mai là con đường trồng đầy những hoa sữa, lúc này trời chỉ vừa sập tối, tôi bất giác nghe làn gió đưa mùi hoa sữa thơm dịu nhẹ, đứng trong sân vườn nhà nàng, lòng bỗng dưng nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Mai. Nhìn hòn non bộ ở góc hồ nước, tôi thoáng thấy lại hình ảnh mình bị Tiểu Mai ném bóng vào mặt của mùa hè năm trước thiếu điều muốn gãy mũi, khi tôi "tình cờ" sút bóng vào nhà nàng.

    - Vậy mà đã 1 năm rồi! – Tôi mỉm cười, thở dài não nề.

    Đưa mắt về chậu trúc kiểng trên bậc tam cấp, tôi nhìn săm soi một hồi rồi cũng thấy được chùm chìa khóa nhà Tiểu Mai để gần những ô cỏ xanh mọc lún phún ra khỏi chậu cây.

    Mở cửa phòng khách nhà nàng ra, tôi nheo mắt lần mò tay với tìm công tắc điện. May thay công tắc ở ngay bên phải, đèn phòng bật sáng, tôi bất chợt cảm thấy một điều gì đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Cảm giác như đã lâu rồi tôi mới trở về nhà, và lạ lẫm vì lần này chỉ có mỗi mình tôi mà thôi. Những ô cửa sổ đã đóng kín, dàn ghế salon được phủ lên lớp vải che bụi, chiếc Piano đã đóng nắp một cách hờ hững, và cây đàn Guitar được dựa trên giá đàn, nằm buồn chơ vơ như thiếu đi chủ nhân của nó.

    Tôi tự nhiên hiểu ra mình nên làm gì, đi ra sau bếp tôi tìm chổi quét nhà, mà kể cũng kì lạ, tôi quét nền nhà Tiểu Mai kĩ càng và sạch sẽ hệt như lúc ở nhà tôi vậy. Đến cả bụi bặm trên bàn ghế và chiếc dương cầm tôi cũng lọ mọ quét cho bằng hết, như thể tôi đang tự nghĩ nếu mình dọn nhà dùm cho Tiểu Mai thì sẽ bớt đi phần nào áy náy vậy.

    Xong xuôi đâu đó, tôi buông chổi rồi ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ đâm ra tự hỏi rốt cuộc mình lại đến đây làm gì vậy kìa, cứ như bị ai dẫn lối mà đi vậy. Ngồi một mình trong căn phòng trống, tôi nhìn quanh quất một hồi rồi đi đến giá đàn Guitar, cẩn thận lấy cây Lakewood ra khỏi bao đàn, nâng niu nó như một báu vật rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

    Ngay giây phút tôi chạm vào đàn, lòng chợt dâng lên cảm giác như đang tái ngộ một người bạn tri giao đã lâu không gặp. Nhớ lại khoảng thời gian trước kia, hầu như ngày nào tôi cũng kè kè cây Guitar bên mình, bữa nào không tập đàn là bữa đó thấy bứt rứt gì đâu. Ấy vậy mà, tôi tập đàn vì Vy, để rồi bỏ tập cũng lại vì Vy, tính ra đến giờ tôi ngưng tập đàn cũng gần 3 tháng rồi.

    Rải một vòng hết 6 dây đàn, tôi bắt đầu dạo mấy vọng hợp âm căn bản, một cảm giác khó tả dâng trào, âm thanh Guitar đúng là rất đặc trưng, tôi như run cả người lên. Nhất là khi chính tay mình đàn lại bản Song from a Secret Garden, bản này Tiểu Mai đã dạy tôi tập được hơn một nửa, nhưng đến vài ngày sau tôi lại bỏ dở giữa chừng và ngưng không học nữa.

    Vì vậy ngày hôm nay, trong tâm trạng buồn bã và chán nản, tôi cô độc chơi từng nốt nhạc trong bản hòa âm không lời ấy. Lúc này đây, tôi chợt hiểu ra thế nào là nhập tâm vào nghệ thuật, chỉ khi đang buồn như lúc này đây thì tôi mới cảm thấy mình chơi được bản nhạc này có hồn đến vậy, trầm buồn và sâu lắng.

    Tiếng đàn Guitar nhẹ nhàng thánh thót vang lên trong ngôi nhà trống, trong vô thức, tôi hình dung ra Tiểu Mai nét mặt thoáng buồn, lẻ loi chơi dương cầm trong ánh chiều tà như tôi lúc này đây. Càng nghĩ đến điều đó, tôi lại càng không dám đưa mắt nhìn về chiếc Piano nơi cửa sổ, và tôi.. cũng buông cây Lakewood xuống, lòng chợt buồn đi vì thấy áy náy về những gì tôi đã làm với Tiểu Mai, tôi hoàn toàn không xứng đáng chạm vào đàn của nàng nữa, tôi cũng không có tư cách bước vào nơi này nữa rồi.

    Cất đàn lại vào bao, tôi đưa mắt nhìn hết phòng khách một lượt, mọi thứ vẫn còn như cũ, chỉ khác là bây giờ đã không còn những lúc tôi chọc giỡn Tiểu Mai và bị nàng hờn dỗi, hay những khi tôi cứ xẹt ra xẹt vô nhà bếp mà ăn vụng khi nàng đang nấu ăn nữa.

    - "Ừ.. tôi không thể nợ em thêm một món nợ ân tình nào nữa đâu, Tiểu Mai!" - Tôi lắc đầu thở dài, rồi để lại cuốn sổ Guitar của nàng trên bàn, và thẫn thờ quay bước ra ngoài.

    Đóng cánh cổng sắt lại, tôi luồn tay qua trả chìa khóa vào ô gạch cũ rồi dắt xe xuống lề đường, lòng cố nán lại nhìn nhà nàng một lần nữa rồi đạp về, tự nhủ sẽ không bao giờ tôi đến đây nữa.

    Con đường Tuyên Quang buổi tối sực nức những mùi thơm của bánh xèo và vịt quay, mọi khi tôi vẫn hay chở Vy dạo qua nơi này, và tôi còn bông đùa rằng hai đứa nên ghé vào quán, kêu 2 con vịt ra ai ăn hết trước thì được miễn phí. Vậy mà giờ đây, khi tôi đưa mắt nhìn về phía góc quán quen thuộc ấy, từ trong hẻm phóng xe ra là.. tên con trai ấy vẫn đang chở Khả Vy đằng sau, và Vy thì vô tư cười nói cùng hắn. Tôi nghe tim mình thắt lại, không thể đạp xe được nữa mà dừng hẳn, lặng nhìn cho đến khi hai người ấy khuất nơi cuối đường.

    Dù đã xác định là tôi sẽ không còn vương vấn gì với Vy nữa, nhưng sao lúc nhìn thấy cảnh tượng này, tôi vẫn còn đau lắm. Em ấy vẫn tình tứ với tên kia hệt như tuần trước, dù rằng nhỏ Huyền đã bảo đó chỉ là anh trai, và chính Vy lại còn gửi giấy nói là sự thật chẳng phải như tôi nghĩ. Thế nhưng lúc này đây chẳng phải mọi thứ đã rõ ràng lắm rồi sao?

    - "Nhà tên đó hình như cũng ở đường Tuyên Quang, tao với thằng Dũng thấy 2 lần rồi!"

    Tôi nhớ lại lời nói của bọn Khang mập lúc trước, giờ thì tôi đã hoàn toàn tin rồi đấy, hóa ra lúc này tôi vô tình đang dừng xe đúng ngay quán internet mà bọn tôi vẫn hay chơi. Và vậy là chắc hẳn những gì tôi nhìn thấy khi nãy cũng y hệt như những gì bọn thằng Khang và Dũng xoắn đã chứng kiến vào mấy hôm trước.

    - Ừ, thế mà bảo là sự thật không phải như vậy đấy? Ngày nào cũng đi chơi thế kia mà, đến độ bạn bè giờ ai cũng biết hết, thế thì anh trai với chả em gái cái nỗi gì nữa!

    - Thôi mày ơi, chẳng phải mày đã chấp nhận cái sự thật này rồi hay sao chứ?

    - Tao biết.. nhưng suy nghĩ là một chuyện, còn tiếp nhận sự thật lại là.. nó khó hơn tao nghĩ!

    - Dẹp đi, giờ xem như hết rồi, không có tình cảm chi nữa!

    - Ừm.. biết.. dù sao thì mọi sự cũng là do tao ngộ nhận rồi hoang tưởng thôi, chứ trách gì Vy được chứ!

    Tôi thẫn thờ đạp xe về, trong lòng cứ giằng xé luân phiên giữa một bên là công tố viên quyết liệt vạch tội Vy hết phản bội rồi đến phũ phàng, một bên là luật sư đang ngoan cường bào chữa rằng mọi thứ từ đầu là do tôi sai, là do tôi tự nhận rằng Vy có tình cảm với mình. Mãi đến khi dắt xe vào nhà rồi mà tôi vẫn còn lơ ngơ nghĩ ngợi mông lung:

    - Nam, con biết gì chưa? – Mẹ tôi từ dưới nhà đi như chạy lên trên.

    - Ơ.. dạ? – Tôi giật mình.

    - Anh mày đậu bác sĩ rồi, khối B được 24 điểm mà trường Y năm nay lại lấy 24, 5! – Mẹ tôi nói, không giữ được bình tĩnh.

    - Là.. sao? – Tôi ngơ ngác.

    Chốc sau, theo lời mẹ tôi kể lại khi bà đã kìm lại được niềm xúc động, thì đại loại là lão anh tôi thi đại học khối B được 24 điểm, nhưng đại học Y Dược năm đó lại lấy điểm chuẩn cho ngành bác sĩ đa khoa là 24, 5 điểm. May phước ba đời làm sao mà ổng được cộng thêm nửa điểm khu vực, thế là vừa đủ điểm đậu, chứ có ông kia là con của bác sĩ bạn bác Hai tôi, cũng thi được 24 điểm nhưng ở Sài Gòn nên tạch luôn, đành ngậm ngùi chuyển sang nguyện vọng 2. Vậy là cuối cùng dòng họ nhà tôi cũng có một người nối nghiệp được bác Hai tôi, khỏi phải nói cả họ nội và gia đình tôi mừng đến cỡ nào, làng xóm biết đến cũng qua chúc mừng. Vì năm đó, cả thành phố Phan Thiết chỉ có 2 người là đậu đại học Y Dược, nhưng chỉ mỗi ông anh tôi là đậu ngành Đa khoa điểm chuẩn cao nhất, còn người kia hình như là ngành Tai – Mũi – Họng nên điểm thấp hơn.

    - Để vài bữa nó về đây, mẹ mở tiệc mừng đãi cả xóm mới được! – Mẹ tôi khấp khởi nói.

    - Dạ! – Tôi gật đầu, cảm thấy tâm trạng đã khá hơn chút đỉnh, cũng nhẹ nhõm một phần vì nhờ ông anh mà 2 năm sau, tôi sẽ không phải khăn gói đi thi ngành Y nữa.

    Tối hôm đó, không khí trong nhà tôi vui như trẩy hội, mẹ tôi cứ cười suốt, mắt ánh lên niềm hạnh phúc cùng nỗi tự hào khôn tả. Chỉ riêng tôi là tâm trạng vẫn lấn cấn giữa buồn và vui, vì cái nỗi buồn và tin vui nó đến sát nhau quá, buồn vì cái sự thật vừa thấy lại lần hai, và vui vì ông anh bá đạo làm cú đúp thần sầu hốt luôn cả hai trường đại học danh tiếng nhất là Y Dược và Bách Khoa. Mãi đến khoảng hơn 9 giờ tối, khi mẹ tôi đang nói điện thoại chia vui với ngoài nhà nội, tôi ngồi tựa ghế salon, tình cờ nhìn vào quyển sách Phật giáo mẹ tôi đang đọc:

    - "Vạn vật chí âm chí dương, khi cực thịnh cũng là lúc khởi suy!" – Dòng chữ ấy vô tình đập ngay vào mắt tôi.

    Tôi bất động hồi lâu vì sửng sốt, nghe tim đập thình thịch vì điều mình vừa nghĩ ra, vì nếu nó là đúng thì tôi đã có thể tháo gỡ cái tâm trạng trống rỗng lúc này, có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh day dứt về Khả Vy. Và đó là cái đêm mà sau khi đọc câu chân ngôn nhà Phật, tôi vô tình ngộ ra được một chân lí mới của riêng tôi, mà sau này tôi vẫn hay gọi đó là "Vong tình thiên thư". Thật vậy, có lẽ nhờ bộ thiên thư tự lãnh hội này mà cuộc đời tôi từ đêm đó đã rẽ sang một bước ngoặt mới, một trang mới nhiều chuyển biến bất ngờ và cũng không kém phần u ám!
     
  3. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 199:

    "Bấm để đọc"
    Trong "Vong tình thiên thư" thì "Vong tình" có nghĩa là một mối tình đã chết, sở dĩ gọi như vậy chỉ vì tình cờ tôi đã tìm ra cách để làm tiêu biến đi những chân tình của tôi dành cho Khả Vy. Và nếu nói là giải thích cho "Vong tình thiên thư" thì chỉ có thể giải thích bằng mọi việc đều có giới hạn của nó, theo chân ngôn nhà Phật thì gọi là "Khi cực thịnh cũng là lúc khởi suy". Tức là nói theo một khía cạnh nào đó, nếu như bạn muốn quên thì phải làm sao? Nhớ là thái cực trái ngược của quên, chính vì vậy, khi bạn cứ "nhớ" mãi đến một đỉnh điểm nào đó, bạn sẽ "quên". Có lẽ vì vậy mà về sau tôi nhớ có một bài hát nào đó có một câu đại loại mang nghĩa giống như bản chất của "Vong tình thiên thư" vậy, dẫu biết là cố quên rồi sẽ nhớ, chi bằng dặn lòng mình cố nhớ để mà quên. Như thế, cố nhớ để mà quên, có thể được không?

    Câu trả lời là không, tôi biết quên đi hoàn toàn một người bạn đã từng yêu là chuyện không thể, nhưng để thay đổi ấn tượng, thay đổi cách nghĩ hoặc chí ít là không còn căm hận học nữa, hay thậm chí tốt hơn là không còn yêu họ nữa, lại là chuyện hoàn toàn có thể. Chính vì vậy, dù không thể quên được Vy, nhưng để không còn căm ghét em ấy nữa, để không còn những ngày nhìn em ấy bằng chân tình của mình nữa, tôi đã chọn ra cách tàn nhẫn nhất với bản thân mình. Đó là bất kể là lúc nào, tôi cũng sẽ luôn nghĩ về Vy, luôn nhớ về những kỉ niệm của mình cùng em ấy, để rồi vào một ngày nào đó tôi sẽ không còn vùng vẫy trong mớ tình cảm hỗn độn giữa ghét và yêu nữa.

    Và cũng vì tính tôi từ nhỏ đến giờ chưa hề giận một ai đó quá nửa ngày, nhưng hễ đã thù ghét ai thì tôi sẽ căm hận cả đời, không bao giờ có chuyện tha thứ. Nhưng hễ thật lòng yêu ai thì tôi sẽ hết sức thủy chung, vậy nên bây giờ khi tôi đã tự nguyện rút lui, rời xa Khả Vy thì tôi cũng sẽ không để thái độ của mình làm em ấy phải khó xử. Tôi cũng sẽ không còn giữ quan điểm hận thù, cũng sẽ không giữ trong lòng mối tình đầu này nữa, âu cũng là tốt cho cô gái nào đó mà sau này tôi sẽ yêu, tôi sẽ chẳng bao giờ nói rằng tôi đã từng yêu một ai đó trước mặt bạn gái nữa.

    Hãy luôn cố nhớ để một ngày sẽ quên, tôi gọi đó là "Vong tình thiên thư"!

    Lợi ích của "Vong tình thiên thư" là mãi đến sau này mới phát huy tác dụng, còn bây giờ, bí kíp tự lãnh ngộ này chỉ góp phần đưa tôi vào vực sâu u tối. Những ngày cuối cùng của mùa hè năm ấy, tôi lúc nào cũng nhớ Vy đến phát điên lên được. Nằm ngủ cũng mơ thấy mình đang đi chơi với em ấy, bất thần tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi, nhận ra rằng tôi đã bị tự kỷ ám thị. Tôi bỏ không còn học thêm bất cứ môn nào nữa, ban ngày khi thì ở nhà, khi thì tôi cắm mặt trước màn hình vi tính của quán internet. Để đến tối, tôi lại lang thang chạy xe qua những cung đường kỉ niệm, những nơi in dấu ngày tháng tình cảm lúc trước giữa tôi và Khả Vy.

    Có lúc tôi lại điên cuồng đến mức khi tự mình chạy ngang qua nhà Vy, nhìn vào nhà em ấy, tận mắt chứng kiến Vy ngồi nói chuyện vui vẻ cùng tên con trai kia. Để rồi tự mỉm cười, ra vẻ cao thượng nghĩ rằng "chúc em hạnh phúc", dù rằng tôi không chắn chắn lòng tôi có đang muốn chạy thẳng vào nhà em ấy mà ba mặt một lời, hỏi cho ra ngô ra khoai hay không.

    Tôi quên bẵng đi cuộc đời học sinh ngoài chuyện vui chơi ra, bạn còn phải học, hàng ngày tôi mải miết với những bản nhạc kỉ niệm, những trò chơi online trong thế giới ảo, những lần tự huyễn hoặc với bản thân rằng một ngày nào đó tôi sẽ lại được sóng bước cùng Vy.

    Để rồi anh của thằng Tuấn rách, thầy Hoàng dạy Hóa đã đuổi học tôi vì nghỉ liên tục 2 tuần không xin phép. Tôi cũng thôi đến lớp học Toán và Sinh, trong đầu vẫn tự mãn rằng tôi mãi mãi là học sinh giỏi, có học hay không thì cũng vậy.

    Càng đắm chìm vào "Vong tình thiên thư", tôi càng đâm ra chán nản mọi thứ trên đời. Không học, không giao thiệp bạn bè, suốt ngày tôi chỉ toàn làm những chuyện không lí do lẫn mục đích. Tôi sống mộng mơ và vô định hướng, tôi nghĩ rằng anh tôi đậu đại học đã là quá đủ, còn tôi thì có thế nào cũng được.

    - Ê Nam, lâu quá không thấy mày đấy? Đi chơi không?

    - Nam hả? Đá banh không, thằng Tuấn rủ nè?

    - Cái thằng đần này, thất tình à?

    Mặc kệ bọn bạn thân hỏi thăm suốt ngày, tôi vì lòng kiêu hãnh quá cao của mình nên đã từ chối tất cả, chỉ vì tôi nghĩ rằng bọn nó đã biết Vy bỏ tôi rồi, đến gặp chỉ tổ nhục mặt

    Cũng có lúc tôi chợt nhìn lại mình, và tự hỏi liệu mình có đang làm đúng hay không? Liệu "Vong tình thiên thư" có phải chỉ là một điều vớ vẩn của một thằng thất tình hạng nhất tự nghĩ ra chăng? Bỏ tất cả mọi thứ để đánh đổi cho một tương lai không rõ sau này, liệu có đáng hay không? Ừ, đáng chứ, người đời có thể bảo tôi bi lụy vì tình, nhưng tôi sống vì tình cảm mà, còn hơn là gỗ đá mà cứ trơ mặt ra hay sao? Tôi không hối hận với những gì mình làm, tôi không nuối tiếc về hậu quả sau này, tôi không phủ nhận quyết định của mình, và đã nói là phải làm.

    Cố chấp giữ chính kiến riêng cho bản thân đôi khi là một điều tốt, nhưng ngày đó với tôi nó đã sai lầm. Chính tôi còn phải thừa nhận rằng có hơi run khi nghĩ đến năm học kế tiếp, tôi sẽ chẳng thể làm được trò trống gì sất nếu cứ mãi ở trong trạng thái như này, đầu óc cứ mãi nhớ về Vy, chán nản tất cả mọi thứ trên đời, trừ thế giới ảo trong màn hình vi tính ra.

    Ngày ấy, bất kì game online nào vừa ra mắt thì tôi cũng đều thử qua, và tôi cực kì ưng ý với game "Cửu long tranh bá". Với đồ họa đẹp mê ly và hệ thống kĩ năng mới lạ, tôi như bao thằng con trai độc thân khác, đắm chìm vào thế giới võ hiệp đầy màu sắc ấy. Trong một ngày, tôi có thể bỏ ra 10 giờ đồng hồ chỉ để luyện cấp cho nhân vật trong game. Khi vui, tôi nhớ đến Thanh long nhân của Võ Đang phái, khi buồn, tôi nhớ đến Khả Vy, khi thoải mái đầu óc, tôi hả hê với con boss khủng mình vừa săn được, khi chán nản mệt mỏi, tôi thẫn thờ nghe lại những bản nhạc ngày xưa mà Vy thường cho tôi nghe.

    Hôm nào mọi sự cũng diễn ra theo một kịch bản nhất định không có gì thay đổi, buổi sáng dắt xe ra khỏi nhà, tôi nghĩ đến "Vô cực kiếm", "Bát hoang khai động", "Nhất kiếm khai thiên". Buổi tối đạp xe về nhà, tôi nhớ đến "Con sóng yêu thương", "Lời nguyện cầu tình yêu".. Và tôi dành hết thời gian cuối cùng của mùa hè năm đó cho kịch bản cuộc sống ấy, trống rỗng và vô định, ngập sâu trong chân lí của "Vong tình thiên thư".

    Một buổi chiều đẹp trời nọ, khi chỉ còn 1 ngày nữa là trường tôi lại tập trung học sinh để tổ chức học quân sự trong 1 tuần, và chuẩn bị cho ngày khai giảng năm học mới, tôi vẫn như mọi ngày, lững thững dắt xe ra khỏi nhà:

    - Nam, chiều nay nhớ về sớm đấy! – Tiếng mẹ tôi từ dưới bếp gọi giật lại.

    - Dạ! – Tôi uể oải gật đầu.

    - Chiều nay nhà mình mở tiệc đãi hàng xóm mừng anh mày đậu Y khoa, được thì rủ bạn con về chơi cũng được! – Mẹ tôi dặn rồi lại quay vào trong, bận rộn với những người phụ bếp và mớ thịt cá trên bàn.

    Tôi chầm chậm đạp xe ra ngoài, trong đầu thầm bực mình vì nhớ lại cái cảnh của buổi tối hôm qua, khi mà ông anh tôi thấy bộ dạng rầu rầu của thằng em, liền đến vỗ vai, sau đó là siết cổ vặn vẹo các kiểu:

    - Ha ha, tao nói mà, mày với con bé đó không hợp đâu, em dâu có cơ hội rồi! - Ổng cười phá lên khi nghe tôi miễn cưỡng thú nhận sự tình.

    - Không có đâu, đệ chẳng có gì với Mai cả! – Tôi thở dài rồi bỏ đi lên lầu, mặt quạu đeo vì ông anh tôi nói về cách Vy bỏ tôi cứ như thể em ấy vừa phản bội tôi một cách ghê gớm lắm.

    Buổi chiều trong mát nơi phố biển, vào những ngày cuối hạ chuẩn bị chuyển giao sang mùa thu, từng làn gió mát rượi trong lành đưa hương biển lan tỏa làm thư thái bất cứ ai đang đi trên đường lúc này. Tôi mỉm cười thích thú, nhớ đến lời hẹn thách đấu ở Huyết sa bình với địch thủ Hắc đạo trong game Cửu long, đạp nhanh vào quán vi tính trên đường Tuyên Quang.

    Vài mươi phút sau, tôi phá ra cười hả hê vì Võ Đang kiếm của tôi triệt hạ một lúc 3 nhân vật sừng sỏ của Hắc đạo thuộc Ma Giáo và Bí Cung, góp phần chiếm ưu thế về Bạch đạo quần hùng cho trận chiến quyết liệt trên Huyết sa bình:

    - "Đến chiều là lên tầng Ngọc Nhị Kim Hoa rồi, cứ giữ tốc độ này thì tháng sau tiến nhập Ngũ Khí Triều Nguyên là cái chắc!" – Tôi thích thú nghĩ thầm trong bụng.

    - Cốc! – Âm thanh quen thuộc của Yahoo messenger vang lên, vừa cửa sổ chat hiện ra bên góc phải màn hình.

    Tôi sững người đi mất mấy giây vì những gì nhìn thấy lúc này:

    - Hi ^^! – Là nick YM của Khả Vy.

    Ngay lập tức, tôi phản xạ như cái máy, tức thì tắt ngay cửa sổ game dù rằng trận PK giữa 2 bang đang trên đà quyết liệt nhất.

    - "Là sao? Cũng hơn 1 tháng không liên lạc rồi, sao lúc này Vy lại chủ động nói chuyện với mình nhỉ?" – Tôi thắc mắc chưa biết có nên tiếp chuyện hay không.

    - "Thây kệ, cứ nói như bạn bè bình thường thôi, chả sao!" – Tôi tặc lưỡi.

    Thật vậy, những ngày qua, có vẻ như "Vong tình thiên thư" đã bắt đầu phát huy tác dụng, tôi đã thôi không còn ghét Vy nữa, đã quen dần với những ngày vắng bóng em ấy, mà thay vào đó là nỗi buồn của riêng mình. Nhưng kệ, thà tôi buồn một mình còn hơn là cứ ghen tuông vớ vẩn để em ấy phải khó xử.

    Nghĩ vậy nên tôi đặt tay vào, bắt đầu gõ phím:

    - Ừ, hi !

    - Trả lời lâu quá vậy, Nam đang bận gì à?

    - Ừ sorry, nãy giờ đang nghe nhạc nên không để ý!

    - Nghe nhạc gì vậy?

    - Thì nhạc thôi, mà.. có chuyện gì không?

    - Hi, lâu ngày gặp lại, Vy hỏi thăm vậy thôi ^_^!

    - Ừm!

    Thế thôi, có gì đâu, bạn bè gặp lại.. "hỏi thăm" vậy thôi!

    - Nam khoẻ không? Hi!

    - Khoẻ như voi, còn Vy? Nghỉ hè vui chứ?

    - Ừ, vui lắm ^_^!

    - Vậy à? Hì hì!

    Không thể thừa nhận, tôi đã giả tạo nụ cười trong khung chat!

    - Nam.. không giận gì mình chứ?

    - Có gì đâu mà giận, hì, bạn bè học chung giận nhau làm gì ^^!

    Giây phút đó, tôi nghe một nỗi đau từ lâu đã bắt đầu dậy lên, và bùng ngược trở lại!
     
  4. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 200:

    "Bấm để đọc"
    Tôi nhói đau khi ngày hôm nay chính mình đã thừa nhận mối quan hệ giữa chúng tôi từ giờ đã chỉ còn là bạn bè..

    Màn hình phía bên kia, Khả Vy vẫn thản nhiên tiếp lời:

    - Vậy thì may ghê, hi hi, tưởng Nam giận Vy luôn rồi chứ!

    - Bậy bạ, làm gì có!

    Có phải rằng, tôi đang vị tha lắm không nhỉ?

    - Thế bữa giờ có đi chơi với ông mập không?

    - À.. không, Nam tự dưng thích ngủ ngày, hì!

    - Hèn gì không thấy nhỏ Huyền sang nhà Vy chơi nữa, chắc là hai người đó lại hẹn hò suốt ngày nữa rồi, hic T_T!

    - Thì.. Vy cũng đang hẹn hò còn gì!

    - Ừ ha!

    Và lúc ấy, tôi bỗng dưng tò mò muốn biết một điều gì đó từ phía bên kia:

    - Hai người.. vẫn vui chứ? Anh kia ra sao?

    - Vui lắm, hi hi, mà tiết lộ một điều nè!

    Tôi nghe tim mình đập binh binh, trong một khoảnh khắc chợt mong đợi rằng, Khả Vy sẽ nói ra điều bí mật đó chính là, mọi sự hôm giờ chỉ đơn thuần là một trò đùa.

    - Điều gì?

    - Anh này giống Nam lắm, dáng người dong dỏng cao nè, hai người cũng thông minh nè, cũng nói chuyện rất tâm lí nè, rồi còn cùng thích những điều như khoa học vũ trụ hay huyền bí Ai Cập, Hy Lạp nữa đó ^_^!

    "Hoang đường, đừng có đánh đồng tôi với bất cứ ai khác, và nhất là với tên con trai đó, tôi ở một vị thế khác, tên đó làm thế quái nào mà so sánh được với tôi?"

    Thế nhưng, tôi lúc này cũng chỉ biết thẫn thờ gõ phím:

    - Vậy à, trùng hợp nhỉ ^^!

    - Ừa, mà anh ấy muốn nói chuyện với Nam nè, được không?

    - Là.. sao?

    - Nãy giờ Vy nói với anh ấy là đang chat với Nam, nên ảnh cũng muốn chat với Nam thử, nha?

    - À.. ừ.. add nick Nam đi!

    Tôi ngần ngừ rồi quyết định accept nick YM vừa add, hẳn là của tên con trai đó rồi.

    - Vậy hai người chat đi ha, giờ Vy nghe nhạc, hì hì ^_^!

    - Ừm.. bye!

    Tại sao hai người con trai, có thể nói là tình địch với nhau, thì người này lại muốn nói chuyện với người kia nhỉ? Hắn muốn thể hiện rằng hắn đã chiến thắng trong cuộc chạy đua giành lấy trái tim Khả Vy à? Không hề, hắn chẳng chạy đua gì cả, hắn chỉ đơn giản là một tên đánh lén, một tên đâm sau lưng tôi mà thôi.

    - Hi, chào em! – Dòng chữ từ khung chat bên kia hiện ra.

    - Hi, chào anh! – Tôi ngoài mặt vẫn giữ thái độ lịch sự, từ tốn trả lời.

    - Em là Nam nhỉ? Anh nghe Vy kể nhiều về em rồi, anh tên Vũ!

    - À, vâng!

    - Anh học bên trường Chuyên, hơn em 1 lớp!

    - Hì!

    "Thế thôi à? Hỏi thăm chơi vậy thôi à?"

    - Chắc cũng không cần phải nói gì nhiều, sở dĩ anh muốn nói chuyện với em, là vì.. tụi mình thỏa thuận một hợp đồng nhé?

    "Hợp đồng? Loại hợp đồng gì giữa hai thằng học sinh chỉ mới lớp 11 và 12?"

    - Là sao?

    - Như vầy, chắc Nam cũng biết, Khả Vy của chúng ta rất được các bạn trai khác để ý, và xung quanh luôn có nhiều vệ tinh đeo bám, đúng không?

    "Khả Vy của chúng ta ư? Giờ đã là của riêng anh rồi, liên quan gì đến tôi nữa?"

    Tôi nhẫn nhịn, đưa tay gõ như đập vào bàn phím?

    - Ừ, đúng, mà sao, em không hiểu?

    - Vấn đề ở đây, anh thì học khác trường nên chẳng thể nào bảo vệ Vy trước những vệ tinh đó được, chỉ có Nam là học cùng lớp Vy thôi!

    - Thì sao?

    - Là hai đứa mình nội ứng ngoại hợp, anh lo chuyện bên ngoài, những lúc đi chơi với Vy sẽ không để ai tiếp cận vào được. Còn Nam lo chuyện bên trong, những khi học cùng lớp thì em sẽ ngăn không cho những tên con trai khác đến gần, nhé?

    "Nhảm nhí, anh lấy cái quyền gì mà bảo tôi làm cái hợp đồng vớ vẩn này? Chuyện anh với Vy ra sao tôi giờ không cần biết nữa, tự đi mà giữ lấy, hệt như cái lúc anh tự đâm lén sau lưng tôi vậy ấy!"

    Tôi rất muốn nói ra những điều đó cho tên Vũ biết, nhưng tôi không muốn, tôi lúc này hoàn toàn không có chút tôn trọng gì hắn như những ngày qua nữa. Trước giờ tôi cứ tưởng hắn phải đứng đắn đàng hoàng thì Vy mới thích, thế nhưng cái sự thật giờ đây đã chứng tỏ rằng hắn quá ư trẻ con, đem tình yêu và bạn gái của mình ra mà đặt vào một cái hợp đồng nông cạn thiếu suy nghĩ. Và hơn hết thảy, hắn phải biết mối quan hệ giữa tôi với Vy ngày trước ra sao nên mới gọi là "tin tưởng" giao việc này cho tôi, hay chỉ đơn giản rằng hắn muốn khẳng định tôi chỉ là phương án dự phòng trong cuộc tình này?

    Thế nhưng, lịch sự là một phép xã giao tối thiểu cần có, tôi cố bình tĩnh nói:

    - Ừm, không được!

    - Thế Nam muốn sao?

    Tôi phải làm sao đây? Đem tất cả những uất ức hôm giờ ra mà đôi co với hắn à? Hay cứ im lặng mà cho qua tất cả, đồng ý mọi chuyện? Ngày trước, những lúc xem phim, khi đến đoạn hai người con trai tình địch gặp nhau, tôi rất ghét một câu nói mà tôi luôn cho là sáo rỗng, và rất kịch. Thế nhưng giờ đây tôi mới hiểu rõ trong tình huống đó, nếu thật sự yêu người con gái ấy, bạn không thể làm được gì khác, ngoài việc cố tỏ ra cao thượng hết mức có thể, và nói ra câu nói rất ư là kịch sĩ ấy:

    - Không gì cả, tôi chỉ muốn anh biết rằng, hãy làm Vy hạnh phúc, nếu không, anh sẽ biết tay tôi!

    Và tôi tắt Yahoo, lẳng lặng đứng dậy tính tiền và rời khỏi quán, lòng buồn rười rượi vì lại một lần nữa, tôi chính thức xác nhận rằng, mình đã mất Vy thật rồi!

    Giây phút ấy, tôi chợt nhận ra rằng, tình cảm của tôi đối với Vy trước giờ, đã gần như gọi là tình yêu, vì yêu là chấp nhận buồn khổ một mình, và chúc cho cô ấy được hạnh phúc với lựa chọn đó.

    - "Ừm, có lẽ sau này, em sẽ biết con người mà em thích bây giờ là người ra sao. Nhưng có lẽ tôi cũng không cần thiết phải nói cho em biết, vì dù gì đó cũng là quyết định của em, hẳn là em cảm thấy vui hơn khi ở bên người đó. Vậy thôi, chúc em hạnh phúc, Khả Vy!"

    Tôi thẫn thờ đạp xe loanh quanh trên con phố một cách vô định hướng, trong đầu mông lung không một ý nghĩ. Buổi chiều mát mẻ đẹp trời bỗng chốc hóa u ám trước mắt tôi, và "Vong tình thiên thư" càng thể hiện rằng nó đã phát huy đúng tác dụng, tôi lúc này không hề có một chữ nào gọi là căm ghét, mà chỉ có "nhớ" và "buồn".

    Và có lẽ tôi sẽ mãi lang thang nếu như không có tiếng vĩ cầm cao vút đang vang lên giữa buổi chiều trong xanh ấy trong ngày cuối cùng của mùa hè năm ấy..

    "Là River flows in you.. nhưng được chơi bằng Violin, là.."

    Tôi dừng xe lại, ngạc nhiên nhận ra nơi tôi đang đứng bây giờ chỉ cách nhà Tiểu Mai có vài bước chân, và cánh cổng sắt màu đen đang được khóa từ bên trong, tức là..

    - "Ừ, ngày mốt là tựu trường để học quân sự lại rồi, chắc hẳn Tiểu Mai vừa về Việt Nam!" – Tôi thầm nghĩ, lòng chợt nghe một cảm giác thân thương và quen thuộc đang dần tỏa ấm cõi lòng lạnh băng của thời gian qua.

    Buổi chiều lấp lánh từng giọt nắng mai và những cơn gió an lành của ngày hôm ấy, trên con đường đầy hương hoa sữa, có một người con trai lặng yên thưởng thức bản River flows in you đang được một cô gái chơi bằng đàn vĩ cầm, thanh âm cao vút và đầy sâu lắng, lúc say sưa trìu mến, khi tươi tắn nhẹ nhàng, và tựa hồ như được gửi gắm thành lời qua những nốt nhạc, kiêu hãnh nói rằng:

    - Hì, mình đã về rồi đây!
     
  5. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 201:

    "Bấm để đọc"
    Đời tôi có không ít lần hụt hẫng, đang vui thì đứt dây đàn, và lúc này là một trong số những lần đó. Bản River flows in you bằng Violin đang đến đoạn cao trào da diết, tôi lặng người đi vì giai điệu tuyệt hay của một bản nhạc vĩ cầm thì bỗng bên tai có tiếng gió xé:

    - Viu.. Choang!

    Tôi hoảng hồn giật mình đánh thót cả người, định thần nhìn lại thì.. bóng đèn tròn bên cổng phải nhà Tiểu Mai đã vỡ tan tành, và tiếp sau đó là quả bóng tròn bay thẳng tiếp dội vào tường nhà nàng và bắn ngược ra ngoài:

    - Chạy mau! – Có tiếng trẻ con vang lên đằng sau lưng tôi.

    Và từ đâu bỗng dưng có một ông mãnh nhỏ con vắt chéo áo ngang hông chạy vụt đến lụm trái banh, chả buồn nhìn tôi rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy ôm của chạy lấy người.

    - Hơ! – Đến đây thì mặt tôi ngu ra.

    Phải mất đến vài giây sau tôi mới hoàn hồn mà nhìn nhận lại sự việc, hóa ra trong lúc tôi đang ngẩn ngơ nghe Tiểu Mai chơi đàn trong nhà thì ở bãi đất trống kế bên là một đám nhóc tì cũng đang quần thảo với quả bóng tròn. Và hú họa làm sao mà lại có một thằng nhóc nào đó đã vô tình lặp lại đúng cú sút "huyền thoại" của tôi ngày xưa, và cũng vô tình làm bể đúng ngay vị trí cái bóng đèn tròn đó.

    Và từ trong nhà Tiểu Mai giờ đang có tiếng dép loạt soạt từ trong đi ra, chắc là nàng đã nghe thấy âm thanh của sự việc không lấy gì làm tốt lành này. Ngay khi đó, theo một phản xạ tự nhiên, nháng lên trong đầu tôi là từ:

    - "Chạy!"

    Vì sao phải chạy? Dĩ nhiên là rút êm rồi, chứ đứng lại thì khác nào tự tố rằng tôi là hung thủ phá nát bóng đèn, tình ngay lý gian chứ. Thế nhưng chả hiểu sao, đầu bảo chạy nhưng chân lại không nghe, thành thử ra tôi vẫn ngồi bất động trên xe đạp, mặt đần không thể tả. Tôi vừa nghe tiếng lách cách mở cổng, vừa nghe tim mình đập binh binh:

    - "Bỏ xừ rồi, mấy thằng oắt con chơi đê tiện quá!" – Tôi toát mồ hôi hột.

    - Ơ!

    - Hở?

    Và tròn 3 tháng hè, chúng tôi cuối cùng đã gặp lại nhau, và vẻ như tình cảnh lại không được đẹp cho lắm, khi những mảnh bóng đèn bị vỡ giờ đã văng tung toé trước sân nhà. Nhưng có lẽ lúc này, trong mắt Tiểu Mai chỉ có tôi, và trong mắt tôi.. cũng chỉ có nàng. Tiểu Mai chiều nay cột tóc búi cao để lộ phần gáy tóc trắng ngần thanh tao, nàng mặc áo pull ôm dáng và váy hồng trông quyến rũ vô cùng. Khỏi phải nói, tôi dù đang buồn cũng phải thẫn thờ say đắm:

    - Nam? – Và Tiểu Mai cất tiếng trước.

    - Hở? – Tôi giật người tỉnh mộng.

    - Hì.. Nam? – Nàng nghiêng mái đầu, bờ môi nở nụ cười tao nhã.

    - Ừ, mình nè? – Tôi ngơ ngác chả hiểu nàng đang có ý gì.

    Và rồi bất chợt Tiểu Mai chuyển sang làm mặt nghiêm, đưa mắt nhìn về phía mớ vụn thủy tinh của chiếc bóng đèn đang vương vãi trước sân nhà:

    - Là sao nhỉ? – Nàng nheo mắt hỏi tôi.

    - Không! – Tôi ngắc ngứ một hồi rồi há miệng lắc đầu như cá đớp không khí.

    - Mình hỏi là chuyện gì nè? – Tiểu Mai lại hỏi tiếp, nửa ngạc nhiên nửa đùa giỡn.

    - Là.. thì.. bóng đèn bị vỡ nữa rồi! – Tôi lúng búng đáp.

    - Ai chẳng biết là vỡ bóng đèn, ý mình hỏi là ai làm vỡ kìa?

    - Không phải Nam đâu.. là bọn kia kìa!

    - Bọn nào?

    - Thì!

    Tôi bối rối chỉ tay vào khoảng đất trống cạnh nhà Tiểu Mai, nhưng thánh thần ơi, tụi nhóc con sau khi phá làng phá xóm đã ôm banh bỏ chạy rồi còn đâu. Tôi điếng người quay lại, miệng méo xệch cười cầu tài với nàng:

    - Tụi con nít ấy.. tụi nó đá banh làm bể đèn xong, bỏ chạy luôn rồi!

    - Sao Nam biết được chứ? – Đôi mắt Tiểu Mai ánh lên vẻ tinh nghịch khi hỏi tôi.

    - Ừ, thì mình đứng đây nãy giờ mà! – Tôi đâu hay biết gì, chỉ cần được làm nhân chứng chứ không phải tội phạm là tốt lắm rồi, trả lời ngay tắp lự.

    - Thật à? Đứng trước nhà mình nãy giờ luôn? – Nàng vờ ngạc nhiên.

    - Ừ, thật! – Tôi gật đầu cái rụp.

    - Ghê hôn, đến trước nhà mình là có ý đồ gì vậy? Hay là không bỏ tiền vé mà muốn nghe nhạc miễn phí đó? – Và Tiểu Mai che miệng cười khúc khích.

    - Ơ.. ý gì?

    Đến đây thì tôi mới biết là mình bị hố nặng, bị Tiểu Mai gài bài cho tự mồm thú nhận rằng tôi đang rình trước nhà nàng mà nghe nhạc từ nãy đến giờ.

    - Thì.. không có ý gì đâu mà! – Tôi bối rối gãi đầu.

    - Hi, vậy nói xem, mình chơi đàn ra sao? – Tiểu Mai tủm tỉm cười.

    - Ừ.. hay lắm, giờ mới biết là Mai còn chơi cả Violin nữa đấy! – Tôi ngượng ngập trả lời.

    - So với Piano thì sao? – Nàng hấp háy mắt.

    - Ừm.. cũng hay như Piano vậy! – Tôi thật thà đáp.

    - Hay hơn mới đúng, hì! – Tiểu Mai lắc đầu cười mỉm.

    - Ừ! – Tôi ngu ngơ hùa theo.

    -!

    - Ừm.. Mai nghỉ hè vui không?

    - Cũng vui, còn Nam?

    - Ừ.. tàm tạm!

    Nói đến đây, tôi không thể giấu nổi ánh mắt buồn của mình nên phải quay sang chỗ khác mà trả lời lấp lửng, tránh đi ánh nhìn của Tiểu Mai.

    Và vẫn như trước, vài giây yên lặng lại trôi qua mà không ai trong hai đứa phải biết nên nói gì.

    - Hì! – Chợt Tiểu Mai mỉm cười.

    - Hở? – Tôi ngơ ngác.

    - Vẻ như lần nào hai đứa mình gặp nhau thì bóng đèn cũng đều phải vỡ mới được ha! – Nàng nhún vai đáp, đưa mắt nhìn tôi đầy ý nhị.

    - À.. ừ! – Tôi sáng mắt ra, tự hiểu mình phải làm gì. – Để mình giúp Mai dọn cho!

    - Nam cứ đứng đó đi, mình vào lấy găng tay với chổi đã! – Nói rồi nàng quay vào trong nhà.

    Chốc sau, khi hai đứa đã dọn hết những mảnh vụn thủy tinh rồi, Tiểu Mai cẩn thận gói chúng trong hai lớp giấy và bọc nylon ở ngoài, rồi mới để tôi đem đặt trước cổng nhà:

    - Khuya nay là có người đến dọn thôi! – Tôi nói.

    - Ừ, cảm ơn ha! – Tiểu Mai gật đầu.

    - Đâu có gì! – Tôi gượng cười khách sáo.

    -!

    -!

    - Nam?

    - Hở?

    - Hì.. Nam? – Tiểu Mai tủm tỉm cười.

    - Là sao? – Tôi đần mặt ra chả hiểu mô tê gì sất.

    - Không có gì.. chỉ muốn gọi tên vậy thôi, hì hì! – Và nàng lại cười, tôi không hiểu sao hôm nay nàng lại có vẻ như vui đến thế, cứ cười suốt, nhưng vẫn đầy quyến rũ như ngày nào.

    - Ừm! – Tôi cũng cười theo, cảm nhận cũng lâu lắm rồi tôi mới cười trở lại.

    - Ngày mốt là nhập học lại rồi nhỉ?

    - Ừ, mai lên nhận lớp rồi học quân sự một tuần, sau đó khai giảng!

    - Ưm!

    - Vậy.. thôi nhé, Nam về đây!

    - Ừa, mai gặp lại! – Tiểu Mai mỉm cười.

    - Ừm! – Tôi chào nàng rồi quay xe ra về.

    -! – Thế nhưng khi tôi đã quay xe đi rồi, nàng vẫn còn đứng ở cửa.

    -! – Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu chào Tiểu Mai thêm lần nữa rồi mới quay lưng đạp xe về.

    Chiều trong xanh đẹp trời, từng làn gió mát rượi như xoa dịu đi nỗi lòng của tôi, và cảm thấy nhẹ nhõm hơn, có một chút thư thái sau khi gặp lại Tiểu Mai. Thế nhưng phố biển Phan Thiết đúng là nhỏ hẹp, khi tôi đang vội chạy về vì sực nhớ ra hôm nay nhà tôi đãi tiệc mừng ông anh đậu Y khoa, lúc chuẩn bị lên dốc cầu treo chạy hướng về nhà thì tình cờ tôi đưa mắt nhìn vào quán nước mía ở bờ sông gần đó. Và vẫn lại là Khả Vy đang nói cười cùng tên Vũ, hai người ngồi trong quán đang ra chiều tình tứ lắm.

    Phút chốc tôi chợt nghe lòng mình chùng xuống, và buồn trở lại. Bầu trời trong xanh đầy nắng vừa nãy giờ đã chuyển dần sang thành ánh tà dương sắp tắt, những áng mây lãng đãng trôi như làm nỗi buồn của con người càng thêm hững hờ và cô quạnh!
     
  6. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 202:

    "Bấm để đọc"
    Gần 5 giờ chiều, tôi mang tâm trạng buồn rười rượi và bộ mặt sầu thảm thất thểu dắt xe bước vào nhà:

    - Chà, thằng út đây hả?

    - Trông giống thằng anh thế? Chắc cũng đậu bác sĩ luôn quá!

    - Hai anh em này giỏi nhất xóm rồi, hề hề!

    Tôi ngơ ngác đứng nhìn ngôi nhà của mình mọi hôm giờ đã khác hẳn, đông đúc những người là người, mà toàn là hàng xóm và bạn bè của ba mẹ tôi sang chúc mừng ông anh tôi đậu Y khoa. Phòng khách một bàn tiệc dành cho cánh đàn ông, nhà ăn ở dưới cũng một bàn cho cánh phụ nữ, không khí nhộn nhịp những tiếng cụng ly chan chán và tiếng đũa muỗng va vào nhau leng keng:

    - Dạ.. con chào mọi người! – Tôi lễ phép cúi chào họ.

    - Ừm, hai năm nữa cũng thi bác sĩ luôn nha con! – Chú Thành, giám đốc Bảo Việt Bình Thuận ở cạnh nhà tôi gật đầu cười, nhà ông chú này thì có hai cô con gái xinh xắn thôi rồi, một chị đã lấy chồng, còn lại bé Hương thì nhỏ hơn tôi một tuổi, và năm nay cũng vào học trường Lê Quý Đôn.

    - Đúng rồi, mà phải cao điểm hơn, em phải giỏi hơn anh! – Bác Quý, phó phòng giáo dục của tỉnh cũng vỗ vai tôi nói, bác này thì nhà cũng có một cô con gái năm trước vừa đậu đại học Y, nhưng thấp điểm thi hơn anh tôi nên chọn theo ngành dược sĩ.

    - Phải vậy chứ! – Ba tôi và những người khác đồng thanh cười.

    - Dạ! – Tôi gật đầu cười cho có lệ, lòng thầm nghĩ tôi thì sức mấy đậu Y Dược cho nổi.

    Thực ra giờ tôi chỉ muốn lên phòng nằm nghỉ cho khoẻ, được yên ổn với những suy nghĩ riêng tư trong đầu. Nhưng có cho vàng tôi cũng chả dám bỏ đi, phải nán lại một chút hầu chuyện hai vị khách quan trọng của ba tôi rồi mới dám cười trừ xin phép xuống nhà dưới.

    Thế nhưng xuống nhà bếp tôi cũng chẳng được tha, lại phải chào hỏi cô Nguyệt, bạn bè và người quen của mẹ tôi, có cả những cô dì chú bác bên nhà ngoại. Vừa thấy tôi thì bé Trân đã đứng lên đon đả chào hỏi, và cu Bột thì phóng tới nhảy cẫng lên:

    - Cậu, ra biển chơi đi! – Nhóc Bột vui mừng hét toáng lên.

    - Hi, anh! – Bé Trân cười tươi.

    - Ừ, em vừa sang chơi à? – Tôi gật đầu.

    - Dạ, anh cũng ngồi vô bàn cho vui đi! – Trân nói rồi kéo tay tôi.

    - Ừm thôi, em cứ ngồi đi, anh lên lầu chút! – Nói rồi tôi chào hết lượt mọi người, thả nhóc Bột đang nũng nịu xuống rồi lếch thếch đi lên lầu những mong được yên thân.

    Thế nhưng tôi lại lầm to, vì trên lầu là nguyên bàn tiệc của ông anh tôi và bạn bè thân thiết cấp 2 cấp 3 của ổng:

    - Thằng Nam, lại đây mậy! – Nhác thấy tôi vừa mò lên, ông anh liền ngoắc lại.

    - Gì huynh? – Tôi vừa nói vừa gật đầu chào mấy anh chị đang ngồi tại phòng.

    - Thì ngồi xuống đây ăn mừng tao chứ chi! - Ổng chưng hửng.

    - Chút nữa đi, đệ hơi mệt, ngủ tí! – Tôi khẽ nhăn mặt đáp.

    - Ơ cái thằng, tiệc mừng công mà cái mặt mày thế à? Ngồi xuống! – Nói rồi ổng núm đầu tôi kéo vô nhập tiệc.

    - Dzô! – Và ổng giơ cao ly nước, khởi xướng cho những màn cụng ly dài liên tu bất tận sau đó.

    Bữa tiệc mừng kéo dài đến hơn 9 giờ tối thì mới kết thúc, khách khứa vãn dần và ai về nhà nấy. Chỉ mỗi tôi cùng mẹ là è lưng ra dọn hết cả bãi chiến trường ngổn ngang trên cả 3 mặt trận, phòng khách, nhà bếp và trên lầu. Ba tôi thì đã đi tăng 2 với bạn bè thân hữu, ông anh tôi thì tót đi karaoke với lớp tự đời nào rồi:

    - Dạo này mày sao thế con? – Mẹ tôi cạnh bên hỏi.

    - Dạ.. sao là sao? – Tôi nhấc mặt kính lên để mẹ lau bàn.

    - Thấy mày cứ buồn suốt? Học hành có chuyện gì à? – Bà thắc mắc.

    - Đâu có, vẫn bình thường mà mẹ! – Tôi chối bay biến ngay tắp lự.

    - Ừm, mày coi liệu mà học cho bằng anh hai đấy, ai nấy cũng kỳ vọng hết! – Mẹ tôi lặp lại câu nói muôn thuở.

    - Dạ! – Tôi đáp, lòng thở dài ngao ngán, vội chuyển chủ đề lái câu chuyện sang hướng khác. – Dọn vầy chừng nào mới xong trời?

    - Ráng đi, dọn hết rồi mẹ rửa chén cho mày nghỉ! – Mẹ tôi gấp lại cái thùng đá.

    - Èo.. để con phụ mẹ luôn cho nhanh! – Tôi nói rồi nhấc cái thùng lên để vào kho.

    - Những lúc này mà có đứa con dâu thì đỡ biết mấy, mày nhỉ? – Mẹ tôi lắc đầu cười.

    - Lại điệp khúc con gái, thôi mẹ ơi! – Tôi than thở.

    - À mà con bé Mai đã về lại chưa? – Bà hỏi.

    - Dạ rồi, ngày mai điểm danh nhận lớp mà! – Tôi nhún vai đáp.

    - Ừm, mẹ mày mà có bé Mai làm dâu thì cũng là phước lớn đấy! – Mẹ tôi cười cười, chả biết là nói thật hay giỡn.

    - Hây dà.. xuống rửa chén thôi mẹ! – Tôi rầu rĩ đánh trống lảng.

    - "Mẹ cũng suýt có con dâu rồi đấy thôi, tiếc là giờ!" – Tôi buồn bã nghĩ đến Khả Vy rồi tặc lưỡi lắc đầu bỏ đi xuống nhà dưới.

    Sáng ngày hôm sau, tôi dậy sớm mặc đồng phục chỉnh tề rồi cầm một cuốn vở với kẹp viết dắt xe ra khỏi nhà:

    - Tựu trường gì mà mày lôi thôi thế con? Cặp xách đâu? – Mẹ tôi gọi giật lại.

    - Trời, bữa nay chỉ là nhận lớp thôi mà mẹ, có học hành gì đâu! – Tôi nhăn nhó rồi phóng vội ra đường như sợ mẹ đổi ý bắt đeo cặp thì khổ.

    Kết thúc 3 tháng hè và ngày tựu trường lại tới, đường phố buổi sớm hôm nay đã lại thấp thoáng những bóng dáng học sinh của tất cả các trường học trong thành phố trên đường, áo dài cùng sơ mi trắng quần xanh quen thuộc đã lại hiện hữu. Tôi trông có người thì hớn hở vì sắp gặp lại bạn bè, cũng có người mặt buồn buồn vì hết được nghỉ hè, nhưng không biết có ai đang rầu rĩ vì thất tình như tôi không nữa.

    Tôi xuống xe và dắt bộ vào cổng trường Lê Quý Đôn quen thuộc, đưa mắt nhìn khắp lượt. Sân trường rộng lớn với 4 khu A – B – C – D giờ đã đông đúc học sinh như ngày nào.

    - "Vậy là lại hết một mùa hè nữa rồi đấy!" – Tôi thở dài rồi bước vào cổng trường.

    - Ê Nam, đi trễ thế mày? – Giọng Tuấn rách từ sau lưng.

    - Ờ, ngủ quên! – Tôi thản nhiên đáp.

    - Cả hè trốn anh em nha mậy, rủ đi đá banh cũng không, làm tụi tao hụt kèo quá chừng! – Thằng Luân ở đâu nhảy xộc vào.

    - Lẹ vô phòng kìa, thằng mập nó đang sửng cồ đấy! – Dũng xoắn bá vai tôi.

    - Ờ, thì giờ vào nè! – Tôi gật đầu.

    Năm nay 11A1 bọn tôi được chuyển sang lầu 3 của khu B và học ở phòng nhìn ra là nguyên cây me tây to lớn, những tán cây trải rộng gần như là nửa sân B. Đám con trai bọn tôi vào lớp đã thấy bạn bè ngồi đông đủ, và thằng Khang mập thì đang điểm danh sĩ số trên bảng.

    - Vào lẹ đi, lề mề! – Nó nhăn mặt.

    Tôi chẳng nói gì, cắm cúi đi thẳng về lại chỗ ngồi quen thuộc, kịp nhìn thấy Khả Vy dù biết tôi vào nhưng vẫn tảng lờ như chưa hề thấy gì, vẫn vô tư cười nói với nhỏ Huyền ở bàn trên. Tôi chán nản nhét cuốn vở vào hộc bàn rồi ngồi phịch xuống ghế:

    - Cả hè trốn hả mậy? Tao gọi sao không nghe máy? – Thằng Chiến ở trên hóng xuống.

    - Ờ, tao bận rồi! – Tôi đáp.

    - Bận gì cha? – Nó ngạc nhiên.

    - Luyện game, mày hỏi lắm thế! – Tôi hừ mũi trả lời.

    Thấy bộ dạng đầu năm đã muốn gây sự của tôi, thằng Chiến hết ham tò mò nữa mà quay lên trên, nhập bọn cùng tụi bạn tổ 2 đang tán chuyện rào rào. Bạn bè gần 3 tháng hè mới gặp lại nên đứa nào cũng hớn hở ra mặt, ra sức cười giỡn và thi nhau hỏi thăm kể chuyện tíu tít. Mỗi tôi là ngồi trơ ra như ông phỗng chả buồn nói gì, thằng Luân biết ý nên cũng ngồi im ru nhìn Khang mập trên bảng đang lia mắt đếm sĩ số. Và ít giây sau thì Tiểu Mai ôm cặp bước vào lớp, hôm nay nàng cột tóc đuôi gà, mặc sơ mi trắng và quần tây xanh, khuôn mặt trang điểm nhẹ mỉm cười chào mọi người rồi bước về chỗ ngồi:

    - Chậc, Trúc Mai càng ngày càng xinh ra mày ơi! – Thằng Luân xuýt xoa.

    -! – Tôi không nói gì, nhưng trong đầu cũng thầm đồng ý với nó, rằng Tiểu Mai hình như cứ mỗi lần gặp là lại đẹp hơn hay sao ấy, không lần nào giống lần nào nhưng vẫn giữ được nét kiêu kỳ, quí phái.

    Khi cả lớp đã đủ hết không thiếu một ai, Khang mập quệt mồ hôi rồi bước về chỗ ngồi. Chúng tôi ngồi đợi một lát thì cô chủ nhiệm bước vào, cả lớp nhất loạt đứng dậy chào cô:

    - Các em ngồi xuống đi! – Cô cười tươi rồi vẫy tay ra hiệu.

    Năm nay chủ nhiệm 11A1 là cô Thảo dạy văn, mấy thằng bạn tôi nghe đến đây thì không hẹn mà rét cóng vì đa số con trai đều dốt văn, trừ thiểu số là tôi ra. Thế nhưng bây giờ nghe đến môn văn tự dưng tôi vừa nửa buồn, nửa không ưa gì cho lắm, chỉ vì nhắc đến văn là nhắc đến cán sự văn, là nhắc đến một ai đó đang vô tư lự nãy giờ.

    Bữa nhận lớp đầu tiên không có gì đáng nói, chỉ đơn giản là cô Thảo điểm mặt lại các cán sự bộ môn trong lớp, dặn dò một chút về buổi tập quân sự ngày mai rồi tầm 9 giờ sáng cô cho cả lớp ra về.

    - Ê Nam, về đi lên quán net không? – Khang mập dắt xe ra.

    - Thôi bữa khác, giờ tao về tiễn ông anh nữa! – Tôi lắc đầu.

    - Là sao? – Nó ngẩn người.

    - Bữa nay anh tao vô Sài Gòn, tuần sau là trường đại học ổng xếp lịch rồi! – Tôi bỏ cuốn vở vào giỏ xe rồi quay đi. – Có gì mai đi ra quán cũng được!

    Vừa dắt xe ra khỏi bãi gửi một chút là tôi đã gặp Tiểu Mai đi hướng ngược lại, nhìn thấy tôi nàng liền gật đầu mỉm cười, tôi cũng chẳng còn cách nào hơn là gượng cười chào lại. Và khi ra đến cổng trường, chưa kịp ngồi lên yên xe thì đập vào mắt tôi là tên Vũ vẻ như cũng vừa nhận lớp bên trường Chuyên xong, giờ đã đến trước cổng để đón Vy. Và Khả Vy thì vui vẻ để cặp vào giỏ xe hẳn, nở nụ cười tỏa nắng ngày xưa từng dành cho tôi, niềm nở tán chuyện với hắn.

    Tôi lừ mắt đạp xe ra về, trong lòng vừa buồn vừa giận:

    - "Các người còn định trêu ngươi tôi đến chừng nào nữa đây?"

    Buổi trưa, nhà tôi dùng bữa cơm thân mật để tiễn ông anh tí nữa là ra ga, lên tàu tiến về thành phố bắt đầu cho 6 năm đại học xa nhà:

    - Vào đó rồi nhớ chăm chỉ học đấy con! – Mẹ tôi dặn.

    - Dạ! – Ông anh tôi gật đầu.

    - Đồ đạc đầy đủ hết chưa? Còn thiếu gì không? – Mẹ tôi cẩn thận hỏi lại.

    - Dạ rồi, tối qua con soạn hết rồi mà! - Ổng trả lời như chạy.

    Tầm gần 1 giờ kém, ba tôi gọi taxi rồi bỏ hành lí của hai người vào xe:

    - Thế nhá, anh mày đi đây, chú ở lại coi tự xử đi nhá! – Ông anh vỗ vai tôi.

    - Ok huynh, đi mạnh giỏi! – Tôi cười.

    - Ờ, tết tao về chơi, bye chú!

    - Bye huynh, lên xe đi, trễ tàu giờ!

    - À mà, tết này mày làm sao làm, phải dẫn em dâu về ra mắt tao đấy, hề hề!

    - Trời, ba kêu kìa, đi lẹ đi huynh!

    Tôi lắc đầu đẩy vai ông anh hối thúc đi cho lẹ, không khéo ba tôi lại bực mình thì khổ. Thế nhưng khi chiếc taxi khuất nơi cuối đường rồi, quay vào trong nhìn căn nhà rộng thênh thang giờ chỉ còn mỗi mình tôi, nơi bàn học quen thuộc ngày trước lúc nào cũng có 2 chồng sách vở mà giờ đây chỉ còn lại một là của tôi, bất giác tôi thấy buồn buồn..

    Huynh đệ thì đi xa, bạn gái thì phũ phàng, bạn bè thì chẳng được mấy đứa hiểu mình, tôi thở dài chán nản rồi bỏ lên phòng, nằm gặm nhấm nỗi cô đơn của những ngày vừa qua, và cho cả những tháng ngày sắp tới.

    Hụt hẫng, trống rỗng.. và cô độc!
     
  7. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 203:

    "Bấm để đọc"
    Sáng sớm ngày học quân sự đầu tiên, tôi tỉnh dậy với tâm trạng buồn rầu chán nản, ảnh hưởng của "Vong tình thiên thư" mạnh đến nỗi ngay cả trong giấc mơ, tôi vẫn còn thấy cảnh tượng mình đang nắm tay Khả Vy, và rồi bàn tay nhỏ nhắn của em ấy dần lơi đi, cứ thế trôi xa vào tay một người khác:

    - Chậc, thôi lên trường sớm vậy! – Tôi vỗ vỗ trán tự nhắc mình.

    Ăn sáng xong, tôi lò mò tìm đoạn tre ngắn để giả làm súng cho tiết học quân sự rồi thong dong đạp xe lên trường. Mới hơn 6 giờ 15 sáng nên ngoài đường chỉ lác đác vài bóng học sinh mặc đồng phục thể dục của trường tôi cũng đang trên đường đi học. Thỉnh thoảng tôi thấy có cặp đôi nào đó trạc tuổi mình đang đèo nhau cười nói vui vẻ, chợt thầm nghĩ nếu không có tên Vũ kia thì giờ này có lẽ tôi cũng đang chở Vy đi học rồi:

    - "Thôi, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi!" – Tôi tặc lưỡi nhủ thầm trong bụng.

    Vào đến cổng trường, tôi ngớ người ra khi nhìn thấy hai thằng Dũng và Chiến đã ở sau cổng tự đời nào, tay cầm đoạn tre dựng đứng, tay còn lại chống nạnh hệt như Phong thần và Lôi thần đang giữ cửa:

    - Dạ, tụi em mời thánh nhập trường! – Hai thằng đồng thanh hô to.

    - Ớ.. điên à, hai cái thằng này? – Tôi ngơ ngác.

    - Hề hề, thấy khoái hông mậy? – Thằng Chiến choàng tay qua vai tôi cười hả hê.

    - Khoái gì, mới sáng chúng mày tự dưng lại đi gây sự chú ý à? – Tôi chưng hửng.

    - Rảnh quá, Vy nói bọn tao cầm tre ra đây đứng, xem có ai lớp mình bữa nay đi học quân sự mà quên đem theo cây tre không để còn nhắc sang bên kia mua, chứ tí vô lớp không có là dễ bị trừ điểm thi đua lắm! – Dũng xoắn quệt mũi giải thích.

    - Rồi đã có ai quên chưa? – Tôi tò mò hỏi.

    - Mày nhìn bên tay phải đi! – Nói rồi thằng Chiến hất đầu vào tiệm văn phòng phẩm bên cạnh.

    Không ngoài dự đoán, trước mắt tôi là Khang mập đứng lẫn trong đám đông các học sinh lớp khác đang vồn vã hỏi mua tre, gì chứ thằng này xưa giờ là nổi tiếng đầu óc quên trước quên sau mà, nó chỉ có thể kể vanh vách những món ăn trên thế giới này thôi.

    - Thôi tao vô gửi xe, tụi mày cứ giữ cổng đi! – Tôi thở hắt ra.

    - Ờ đi đi con trai, mà sao cái mặt mày thê thảm miết vậy? – Thằng Chiến nhíu mày.

    - Kệ tao! – Tôi nhún vai đáp rồi quay lưng dắt xe đi thẳng.

    Không biết ở các trường cấp 3 khác như thế nào, nhưng trường tôi cứ đến ngày học quân sự thì học sinh phải mua băng gạc để học băng bó vết thương, và những đoạn tre ngắn để tập tư thế ngắm bắn. Vậy nên trong sân trường lúc này đã có những học sinh lớp khác tay cầm băng gạc, người thì ôm tre cười giỡn, rượt nhau chí choé. Có thằng con trai còn cao hứng vác tre múa loạn xị hệt như là nó biết múa thương thứ thiệt:

    - Ấu dè, xem Triệu Tử Long đây!

    - Xách dép cho Quan Vũ, xem long đao nè! – Thằng khác hưởng ứng ngay.

    Và hậu quả của việc hai ông mãnh này mới sáng sớm đã múa tre loạn xà ngầu là bác bảo vệ từ xa đã thấy kịp, ngay lập tức tuýt còi thổi phạt để rồi hai tên quăng cả tre mà bỏ chạy mất dép. Tôi cũng muốn mình được chơi giỡn như vậy với tụi bạn, thế nhưng tâm trạng của cả tháng nay cứ nặng nề mãi không nguôi, khiến kiểu tôi bây giờ như vừa buồn lại vừa bất cần đời.

    Gửi xe xong, tôi đến chỗ lớp tập trung rồi lựa cái ghế đá còn trống ngồi xuống:

    - Hê, mày không định học lại à? – Tuấn rách từ sau bước tới ngồi xuống cạnh tôi.

    - Ừm! – Tôi lắc đầu.

    - Mày nghỉ quá 3 bữa liên tiếp nên anh tao gạch tên rồi, nhưng nếu muốn học thì tao có thể xin dùm cho! – Nó đề nghị.

    - Ừ thôi, lúc nào cần học tao nói mày! – Tôi thở dài nghĩ thầm với cái tâm trạng này thì tôi giờ chỉ có thể cắm đầu vào game online để giải sầu chứ học hành gì được, khi mà ngày nào đến lớp học cũng phải chạm mặt người đã phũ tôi chứ.

    Nhắc người thấy người, phía trước hai thằng tôi là Khả Vy đang ngồi ở hành lang dãy phòng nhân viên với nhỏ Huyền và Yên ù, ba người tán hươu tán vượn ra chiều vui vẻ lắm, và tôi chắc chắn rằng em Vy đã lờ tôi, bởi chính Yên ù còn hỏi:

    - Ủa Vy, Nam kìa? – Chị đại ngạc nhiên khi thấy hai đứa tôi ngồi tách biệt nhau.

    - Ừm, mà phim tối qua đó, coi sao rồi? – Vy thản nhiên tảng lờ sang chuyện khác.

    Tôi thì cực kì khó chịu với những ai chưa biết sự tình lúc này mà lại cứ luôn ghép cặp tôi với Vy, bởi lòng tự tôn của tôi rất cao. Nên một khi ai đó nhắc đến mối quan hệ tình tứ giữa tôi cùng Vy thì tôi lại bực mình, bởi em ấy thì cứ ngoảnh mặt làm lơ, và tôi thì hệt như một tên bị bỏ rơi chính hiệu.

    - Thôi mày ơi, buồn gì nữa! – Thằng Tuấn vỗ vai an ủi.

    - Ừm, có đâu! – Tôi bùi ngùi lắc đầu.

    Chốc sau, tầm khoảng 7 giờ thì cả lớp tôi đã tập trung lại thành 4 hàng dọc ở khoảng sân trường được chỉ định, xung quanh là các lớp khác cũng đang xếp hàng tương tự. Tôi thì lựa ngay cuối hàng mà đứng chứ chẳng tham gia vào hội tán chuyện của tụi Khang mập phía trên nữa.

    - Các em đã đủ chưa nhỉ? – Anh cán bộ khung tay cầm danh sách lớp hỏi.

    Sở dĩ gọi anh lớp trên này là cán bộ khung vì trường tôi có thông lệ, trước khi toàn thể học sinh tập trung lại sau kì nghỉ hè để học quân sự thì mỗi lớp 12 sẽ cử ra 1 thành viên để học toàn bộ về quân sự trước. Sau đó đến khi bọn lớp dưới tụi tôi nhập trường thì những người này sẽ xuống các lớp dưới dạy lại cho lớp đàn em, đó là nhiệm vụ chính của cán bộ khung.

    - Ba mươi lăm, ba mươi sáu! – Khang lớp trưởng phía đầu hàng đang lẩm nhẩm đếm số các thành viên 11A1, rồi nó sửng sốt nói. - Ủa, thiếu 1 người rồi?

    Khang mập vừa dứt lời thì từ phía hành lang, Tiểu Mai đã vội vã đi đến, nàng lịch sự cúi chào anh cán bộ khung:

    - Xin lỗi, em vào lớp muộn! – Rồi Tiểu Mai nhoẻn miệng cười ngại ngần với Khang mập và bước vào hàng.

    Khỏi phải nói ông anh cán bộ khung lúc này mặt đần ra đến cỡ nào, mà cũng phải thôi, ai không phải trong lớp tôi thì lần đầu tiên nhìn Tiểu Mai hầu hết người nào cũng đều bị vẻ đẹp của nàng hớp hồn ngay tắp lự.

    - Anh.. anh, vậy là đủ rồi đó! – Thằng mập gọi giật.

    - À.. ừ.. đủ rồi à, các em vào hàng đi! – Ông anh này ngượng ngùng đáp, mắt đã thôi nhìn Tiểu Mai mà cố gắng dòm chăm chú vào quyển sổ tay để chữa thẹn.

    - Hi, Nam tới lớp sớm hở? – Nàng bước tới đứng cạnh tôi, đương nhiên là vì tôi đang ở cuối hàng mà nàng vào lớp trễ nên giờ đứng gần tôi là việc bình thường, hay ít nhất là tôi đang nghĩ như vậy.

    - Ừ, cũng vừa kịp thôi! – Tôi gật đầu đáp.

    - Ôi.. mình quên đem theo tre rồi! – Tiểu Mai thở dài.

    - Này, lấy của Nam mà dùng! – Nói rồi tôi chìa đoạn tre trong tay mình ra.

    - Rồi tí Nam lấy gì mà học? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.

    - Không sao đâu, bảo nhận thì nhận đi! – Tôi vội nói rồi quay sang chỗ khác.

    - Hì, vậy cảm ơn nha! – Tiểu Mai tủm tỉm cười.

    Sở dĩ tôi phải quay mặt sang hướng khác là vì tôi muốn tránh cho mình cũng bị lâm vào tình trạng đần mặt vì nữ sắc giống ông anh cán bộ khung lúc nãy. Tiểu Mai hôm nay vẫn cột tóc đuôi gà, gương mặt vẫn thanh nhã và xinh đẹp như ngày nào, chỉ có một điều đặc biệt là nàng lúc này lại son môi, nhìn đỏ mọng và thoáng bóng lên dưới nắng mai. Tuy chỉ là trang điểm nhẹ thôi, nhưng điều này cũng đủ để làm nàng khác biệt và nổi bật hơn hẳn những cô gái khác. Bằng chứng là từ lúc Tiểu Mai vào lớp thì bọn con trai của những lớp kế bên cứ lia mắt sang hàng lớp tôi mãi, trong đó có cả những cu cậu lớp 10 vừa chân ướt chân ráo nhập trường năm nay cũng láo liên đôi mắt mà nhìn bậc đàn chị xinh đẹp này.

    Với cả tôi cho Tiểu Mai mượn cây tre thì cũng chả có gì gọi là tốt bụng cho lắm, bởi vì tôi chắc chắn rằng chỉ tí nữa thôi, tôi sẽ là người duy nhất ngoài anh cán bộ khung ra là được cầm súng thật để thị phạm cho quần chúng nhân dân. Bởi lẽ về khoản ráp súng thì tôi là vô địch, vừa nhanh vừa chuẩn, kể cả M16 hay AK- 47, nên chẳng việc gì phải giữ khư khư cây tre cho bận tay.

    - Ừm.. anh tên Hòa, học 12A1, năm nay anh được chỉ định làm cán bộ khung để dạy tuần học quân sự cho 11A1 các em! – Anh này húng hắng giọng rồi tiếp lời. – Bữa đầu tiên thì anh chỉ nói sơ qua về những gì cần học và chuẩn bị, đến buổi chiều thì chúng ta sẽ bắt đầu vào bài!

    Nghe đến buổi đầu chỉ ngồi nghe thì đứa nào chả khoái, anh Hòa vừa dứt lời xong là cả lớp vỗ tay rào rào. Bởi vì bảo là ngồi nghe chứ thật ra chỉ là nói sơ qua một tẹo về quy chế thi cử, kiểm tra dụng cụ rồi tán chuyện làm quen đến hết buổi là về. Thế nên chỉ một chốc sau là chả riêng gì lớp tôi mà đến cả các lớp khác cũng hệt một tình trạng như nhau, hàng ngũ thì chỉnh tề thẳng lối, nhưng tiếng nói chuyện rào rào cứ vang lên tứ phía. Đầu người này hết quay sang bên nọ lại đến bên kia và miệng thì hoạt động hết công suất, cứ như mùa hè vừa rồi ai cũng có chuyện để kể với bạn bè hết vậy.

    Thế mùa hè vừa rồi tôi có gì đáng để nói cho bạn bè đây? Trận kịch chiến với A Lý hay là tôi bị Khả Vy chia tay phũ phàng?

    Và nếu kể thì kể cho ai nghe?

    Bởi lúc này chỉ có Tiểu Mai, người tôi từng từ chối thẳng thừng là đang ngồi cạnh mình mà thôi!
     
  8. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 204:

    "Bấm để đọc"
    Giữa đám đông bạn bè đang tán chuyện cười đùa ỏm tỏi, chỉ có mỗi tôi là im lặng nhìn bâng quơ cảnh sân trường. Tiểu Mai tay mân mê đoạn tre tôi đưa, thỉnh thoảng nàng lướt tay trên thân tre và gõ nhẹ vào đó, cứ như muốn kiểm tra xem âm thanh vọng ra là như nào, rồi lại nhẹ nhàng mỉm cười. Rồi nàng mấp máy môi, khẽ ngân nga một đoạn nhạc mà có đến chết tôi cũng không thể nào quên được:

    - Love you.. and.. love me!

    Thanh âm nhẹ nhàng, cao vút nhưng cũng thật khẽ khàng lướt ra từ đôi bờ môi đỏ mọng chỉ vừa đủ cho cả hai đứa nghe thấy.

    Và tôi giật bắn người, bởi đã lâu lắm rồi tôi mới nghe lại bài hát này, là bài "Love you and love me" mà Khả Vy đã cho tôi nghe.

    Tôi không giấu được vẻ sửng sốt, vô tình quay sang nhìn Tiểu Mai:

    - Hi, gì vậy? – Bắt gặp ánh mắt của tôi, nàng ngừng hát, mỉm cười hỏi.

    - À.. không, đâu có gì! – Tôi lúng búng chối ngay.

    - Không có gì thế nhìn mình làm chi, hì hì! – Nói rồi nàng bật cười khúc khích.

    - Ừm.. thì.. Mai cũng biết tiếng Trung Quốc à? – Tôi trớ đại sang một lí do khác.

    - Đâu có, ai nói vậy? – Tiểu Mai nháy mắt tinh nghịch.

    - Thì.. bài nhạc vừa hát ấy, là của Trung Quốc mà? – Tôi ngẩn người.

    - Nhưng mình chỉ hát được mỗi câu tiếng Anh thôi, còn lại là.. ừ, như máy phát nhạc vậy đó, vầy nè! – Và nàng lại ngân nga theo giai điệu nhưng không hát thành lời.

    - Ra thế! – Tôi lắc đầu cười khổ.

    Như mọi khi, tôi biết Tiểu Mai sẽ lại im lặng, và tôi cũng thế, bao giờ cũng vậy, luôn có một khoảng lặng nửa vời giữa hai đứa.

    Thế nhưng lần này lại khác, chính Tiểu Mai lại là người bắt chuyện trước:

    - Sao Nam không lên hàng trên ngồi?

    - Làm gì? – Tôi ngẩn tò te không hiểu.

    - Kìa! – Nàng nói rồi ý tứ đưa mắt về phía Khả Vy đang cười giỡn với tụi Khang mập.

    -! – Tôi lặng im không trả lời.

    - Ưm.. vậy hè vừa rồi của Nam thế nào? – Tiểu Mai khẽ cười bí ẩn.

    - Ừ.. vui vui! – Tôi trả lời bằng giọng không hề có sức thuyết phục.

    - Vui là vui, buồn là buồn, chứ ai nghe vui vui bao giờ? – Nàng nghiêng mái đầu bĩu môi.

    - Thì.. ý là.. tàm tạm! – Tôi đã bắt đầu lắp bắp.

    - Tàm tạm là như nào chứ? – Đến đây thì tôi đã biết nàng trêu mình rồi, vì Tiểu Mai cố làm mặt tỉnh nhưng lại sắp phì cười đến nơi.

    - Ây dà, là vậy đó.. ừ, cái bóng đèn sao rồi? – Và tôi lại trớ sang chuyện khác.

    - Bóng đèn hở? Bể rồi chứ sao, hỏi ngốc vậy! – Tiểu Mai cố nín cười.

    Tuyệt, đến đây thì tôi ngẩn người ra luôn, đúng là vừa rồi tôi hỏi ngu thiệt mà, đã lái sang chuyện khác thì phải tìm chuyện nào cho mở rộng đường đi văn chương một chút, chứ ai lại đi lái vào ngõ cụt như tôi chứ.

    - Đùa thôi, hì, tối nay có người qua thay lại rồi! – Trông mặt tôi đần quá, Tiểu Mai tủm tỉm giải thoát tôi khỏi ngục tù của "tủ đứng trong miệng".

    - Ừ.. vậy tốt rồi! – Tôi gật đầu đáp, chuyển sang công kích hung thủ của vụ án bể bóng đèn kinh điển. – Mấy thằng con nít đó phá quá, sút banh bậy bạ!

    - Hứ, chứ ai hồi đó cũng một lần làm vỡ bóng đèn, một lần làm ướt người ta? – Nàng nguýt dài, nhìn tôi đầy kiêu kỳ.

    - Nhưng.. sau đó.. mình cũng bể mũi mà, xem như.. huề! – Tôi điếng hồn, lúng búng trả lời.

    - Vậy hở? Đau lắm à? – Tiểu Mai nheo mắt vẻ khó tin.

    - Ừm.. cũng đau! – Tôi bối rối gãi đầu.

    - Mình ném nhẹ tay mà, chứ mạnh tay là Nam nằm viện rồi, hì hì! – Và nàng lại cười, những ngón tay thanh mảnh khẽ nhảy nhót trên ống tre.

    - Ừ! – Tôi đáp khẽ rồi quay sang nhìn chỗ khác.

    Chưa bao giờ tôi thấy Tiểu Mai cười nhiều như những ngày vừa qua, có lẽ sau mùa hè được ở cùng gia đình nên nàng đã cảm thấy vui hơn. Nàng vui, tôi cũng như cất đi một gánh nặng, vì ít ra tôi tưởng sau khi mình để lại quyển sổ Guitar lại nhà nàng thì Tiểu Mai phải buồn lắm chứ, dù gì hành động đó cũng không khác lời từ chối đề nghị của nàng là bao.

    Kết thúc buổi học ban sáng, chúng tôi tan hàng về nhà nghỉ trưa để 1h30 chiều lại tập trung bắt đầu vào học chương trình quân sự chính thức.

    - Mình cầm cây tre này về nhà nhé? – Tiểu Mai quay sang tôi hỏi lúc hai đứa dắt xe ra.

    - Sao.. không để mình cầm về? – Tôi ngẩn người, định tỏ ý ga lăng cầm về rồi buổi chiều lại đem lên cho nàng.

    - Nam tặng mình rồi mà! – Nàng thản nhiên nói, và nhìn cách nàng nói cứ y như là chuyện này đã là điều hiển nhiên rồi vậy.

    - Ừ! – Tôi lại lúng búng gật đầu.

    - Mình về nhé, chút gặp lại! – Tiểu Mai mỉm cười.

    - Ừa! – Và tôi chẳng làm được gì hơn là đóng vai một thằng luôn luôn là ngố rừng trước mặt nàng mọi nơi mọi lúc.

    Trưa hôm nay tôi nói với mẹ là ăn trưa ở trường luôn cho tiện, thật ra chả phải tiện gì, chỉ vì tôi lười trưa nắng phải chạy về nhà. Thế là lượn loanh quanh trong trường mãi cũng chán, gặm xong ổ bánh mì khô khốc, tôi chạy xe lên quán internet quen thuộc, ngồi vào máy và truy cập vào một trang web nghe nhạc.

    - "Love you.. and love me!"

    Tôi lặng im nghe bản nhạc đầy ắp kỉ niệm ấy, tiếng sóng biển rì rào hệt như những ngày tôi cùng Vy ngồi chơi ở thảm cỏ xanh mướt ngoài bờ biển Đồi Dương vậy. Tua đi tua lại nhiều lần, trưa hôm ấy tôi cũng chỉ nghe độc nhất một bản nhạc này. Tôi nhớ lần hai đứa giận nhau, Vy cho tôi nghe bản nhạc này, bỗng chốc tôi quên cả giận mà chạy như bay đến nhà em ấy, tôi nhớ nụ cười tỏa nắng khi thấy em ấy đứng đợi mình. Vậy mà..

    - "Tại sao em lại làm vậy với tôi chứ, Khả Vy? Gieo cho tôi hi vọng, dạy tôi biết thế nào là tình cảm lứa đôi, để rồi đá tôi rơi thẳng xuống vực thẳm của những thất vọng tràn trề!"

    - "Tại sao những gì em giải thích trong giấy, lại chẳng giống như sự thật mà tôi thấy trong những ngày qua vậy?"

    Và tôi cũng chợt tự hỏi một ý nghĩ vừa nháng lên trong đầu:

    - "Tại sao.. bất cứ hành động gì của Tiểu Mai cũng lại có thể làm tôi thẫn thờ đến vậy? Không lẽ ngày trước tôi đã sai rồi sao?"

    Mãi đắm chìm trong bản nhạc của hồi ức, tận lúc chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ vào lớp thì tôi mới giật mình đứng bật dậy, nhanh chóng tính tiền và đạp xe hết tốc lực hướng về trường.

    - Vừa kịp.. hộc! – Tôi thở dốc, đưa tay quệt mồ hôi sau khi đã gửi được xe vào bãi.

    Đưa mắt nhìn học sinh các lớp đang dần tập trung lại giữa sân trường nắng nóng, tôi vội rảo bước theo hành lang đi về phía lớp mình. Ngang qua chỗ phòng y tế, tôi thoáng thấy Tiểu Mai tay cầm điện thoại di động và đang nói chuyện. Thấy vậy nên tôi bước thật nhanh qua để không làm phiền nàng, dù bên tai nghe loáng thoáng được một câu:

    - Không biết nữa, hai người đó làm sao ấy, chẳng diễn tả được, ừa.. nhưng tóm lại là không ngoài dự đoán! – Tiểu Mai nói vào điện thoại.

    Đến chỗ bọn Khang mập đang tụ tập quanh nhóm Vy và nhỏ Huyền, tôi lựa một băng ghế trống dưới tán cây rồi ngồi xuống, lấy cuốn sổ tay quạt lấy quạt để cho mát. Và bất chợt ánh mắt tôi cùng Tiểu Mai chạm nhau, vẻ như trong lúc đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nàng thỉnh thoảng có nhìn về phía tôi. Nhưng nếu như mắt tôi không lầm, thì cũng có lúc nàng lại đưa mắt nhìn Khả Vy.

    - "Gì thế nhỉ? Tiểu Mai kể với ai chuyện của mình và Vy à?" – Tôi nhíu mày nghĩ khi xâu chuỗi lại vài chi tiết mơ hồ vừa rồi.

    - "Chậc, chả phải đâu, Tiểu Mai đâu phải loại người tò mò như vậy!" – Và tôi ngay lập tức phản bác lại nghi vấn mình vừa đưa ra. – "Mà có kể với ai cũng chẳng sao, đằng nào thì sớm muộn gì mọi người cũng biết hết thôi!"

    Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì thằng Luân ngồi phịch xuống cạnh tôi, mồ hôi nhễ nhại túa ra ướt đẫm cả lưng áo:

    - Sao mày toàn đi trễ thế? Hụt bữa đá cầu rồi kìa! – Nó hỏi.

    - Ờ, ngủ quên! – Tôi đáp bừa cho qua chuyện.

    - Buồn hoài, tao mới tối qua đi ăn chè cũng ngồi chung quán với Vy, cũng thấy em nó đi với thằng mới quen luôn mà, thôi chấp nhận sự thật đi! – Thằng này vỗ vai tôi đầy an ủi.

    - Chấp nhận là một chuyện, còn đối mặt lại là một chuyện khác! – Tôi cay đắng trả lời, nghĩ đến cách mình chọn "Vong tình thiên thư" để đối diện với sự thật cũng thật tàn nhẫn.

    Bất thần từ đằng sau lưng hai đứa, có hai thằng con trai lớp khác lạ hoắc lò dò đi tới:

    - Ê.. bạn! – Một thằng trong hai đứa nó cất giọng hỏi.

    - Gì? – Thằng Luân quay lại.

    - Nhỏ kia lớp tụi mày à? Tên gì vậy? – Thằng này vào ngay vấn đề.

    - Nhỏ nào đâu? – Thằng Luân ngơ ngác.

    - Kìa, nhỏ đang nói chuyện điện thoại đó! – Thằng kia chỉ tay về phía Tiểu Mai.

    - À.. Trúc Mai, có gì không? – Luân khùng xác nhận.

    - Hỏi cho biết thôi, thanks mày nhé! – Rồi hai thằng quay đi, mặt cười toe toét như vừa bắt được vàng, lại còn cụng tay nhau "ồ yeah" bôm bốp.

    - Chậc, đúng là người đẹp có khác, đi đâu cũng được mến mộ! – Thằng Luân thở hắt ra nhìn về phía Tiểu Mai.

    - Ờ! – Tôi nhún vai đáp bâng quơ.

    - Mày.. có khi nào nghĩ Trúc Mai thích mày không nhỉ? – Nó khều vai tôi hỏi.

    - Vớ vẩn.. tao.. chả xứng đáng! – Nếu là khi trước thì tôi đã gạt phắt đi, nhưng bây giờ mọi sự đã khác nhiều rồi.

    Nghe tôi nói thế thằng Luân hết ham tìm hiểu nữa, nó tặc lưỡi rồi đứng dậy nhập bọn với tụi Dũng xoắn đang đấu láo ngoài sân. Mỗi tôi là ngồi lại ghế, trong đầu vẫn còn vang vọng câu hỏi của thằng Luân khi nãy, không ngăn được mình đưa mắt nhìn Tiểu Mai đang nói chuyện, tôi thẫn thờ phút chốc rồi lại lắc đầu cười buồn một mình.

    Mặt mũi nào mà quay lại với người mình từng từ chối dứt khoát nữa chứ, ừm, tôi giờ chẳng có tư cách gì để xứng đáng với Tiểu Mai nữa rồi!
     
  9. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 205:

    "Bấm để đọc"
    Tuần học quân sự của lớp 11A1 cũng sẽ bình thường như bao lớp khác nếu như không tính đến hoạt cảnh ném lựu đạn giả giữa Khang mập và Dũng xoắn, pha thể hiện "anh hùng rơm" của Luân khùng và tôi rùm beng đến cả tai của liên đội trưởng, và cuối cùng là màn "nâng khăn sửa túi" khiến đám trai ngoại tộc phải phát ghen lên vì Tiểu Mai.

    Ngày học quân sự thứ hai, đến tiết ném lựu đạn mô phỏng theo lựu đạn chày, trên tay anh Hòa lúc đó là cái chày gỗ nhỏ xíu đã được cắt làm đôi:

    - Các em chú ý nhé, tư thế ném lựu đạn phải chuẩn xác thì điểm kiểm tra mới cao được, anh chỉ làm mẫu lần này là lần cuối cùng thôi đấy! – Anh Hòa vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán, chung quy chỉ tại anh này quá hiền và rất ư tốt bụng, sẵn sàng giảng bài đến nơi đến chốn chỉ để cho cái lớp 11A1 quậy banh ta lông này học hành ra ngô ra khoai.

    Anh Hòa vừa dứt lời thì Dũng xoắn đã giơ tay lên tiếng:

    - Đúng rồi, ném lựu đạn thì anh chỉ nên làm mẫu 1 lần thôi, xong là banh xác rồi còn mạng đâu nữa mà làm mẫu lần hai!

    Liền sau đó cả lớp phá ra cười rần rần, anh Hòa cũng không nhịn được cười, nhưng vì cố tỏ ra gương mẫu nên anh này chỉ cười rung vai rồi đích thân mời thằng Dũng lên thị phạm:

    - Vậy giờ Dũng lên ném thử cho cả lớp xem nhé!

    - Em á? – Thằng Dũng đần mặt ra.

    - Ừ! – Anh Hòa nhún vai đáp gọn lỏn.

    Tôi biết thằng Dũng chỉ tài nói miệng thôi, bằng chứng là nó cầm cái chày nhỏ trong tay bước lên bãi ném mà tay run cầm cập vì bao nhiêu cặp mắt trong lớp đều đổ dồn về phía nó:

    - Khang đếm cho Dũng ném nhé! – Anh Hòa nói rồi đứng cách sang bên.

    - Ba! – Thằng mập y lời, giơ tay bắt đầu đếm ngược.

    - Ơ.. con! – Dũng xoắn quên cả run, chớp thời cơ giở trò ngay.

    - Con cái đầu mày.. hai! – Khang mập sầm mặt.

    Thằng Dũng cố nghiêm túc trở lại, gập mình vào tư thế ném.

    - Một! – Khang mập dõng dạc nói.

    Dũng xoắn căng mắt, mím môi mím lợi vận công đề khí.

    - Ném! – Và thằng mập phất tay xuống ra hiệu ném.

    Thằng Dũng gồng người theo hình cánh cung rồi bật dậy ném hết tốc lực:

    - Viu.. cộp.. bốp!

    - Ai da.. má ơi.. tía!

    Tiếp ngay sau cú ném thần sầu của thằng Dũng là Khang mập ôm mặt rú lên thảm thiết rồi nằm lăn ra đất giãy đành đạch như bị dí điện vào người.

    Trong 1 giây ngắn ngủi đó, mọi sự có thể được miêu tả đại loại như này, thằng Dũng chả biết nguyên do vì sao mà nó ném rất mạnh tay, cái lựu đạn chày bắn lên trên cao, lộn mèo hơn chục vòng rồi dội ngay khung gỗ chống ngang trần nhà đập thẳng xuống đầu thằng Khang mập đang đứng gần vị trí bãi ném. Thế sự khó lường, thằng mập bị ngũ lôi oanh đình trực tiếp ngay mặt mà chả hiểu vì sao.

    Khỏi phải nói, cả lớp 11A1 phá ra cười sặc sụa, tình hình cực kì nhặng xị đến cả những lớp xung quanh đều quay sang hóng chuyện vì tò mò. Tôi nếu không phải đang trong tâm trạng bất cần đời thì nãy giờ cũng đã cười lăn bò càng rồi, chỉ có Tiểu Mai ngồi cạnh tôi là cười rung cả đôi vai.

    - Ôi.. chết cười, hi hi! – Nàng quay sang nhìn tôi.

    - Ừm, thằng Dũng tệ quá! – Tôi gật đầu đồng ý.

    Chốc sau, Khang mập ngồi xị mặt với vết bầm đỏ gay trên trán, thằng Dũng thì cứ chạy theo xin lỗi rối rít, và nhỏ Huyền kể từ hôm đó lúc nào cũng lia mắt nhìn Dũng xoắn bằng ánh mắt hình viên đạn.

    Ổn định tình hình xong xuôi, để cho cả lớp tập trung học hành nghiêm túc trở lại, anh Hòa cho phép chúng tôi nghỉ sớm đến hết giờ ra chơi thì sẽ tập tiếp. Được lời như cởi tấm lòng, các thành viên 11A1 mừng hết lớn quay sang bắt đầu tán chuyện rôm rả, riêng thằng Luân còn hứng chí chạy thẳng vào văn phòng Đoàn mượn đâu ra cái ghế gỗ:

    - Ngồi chơi đi anh, hề hề! – Luân đội trưởng đon đả mời anh Hòa ngồi.

    - Đúng rồi, uống gì không tụi em mua cho! – Thằng Quý cũng hùa theo.

    Không riêng gì hai thằng này mà cả lớp tôi hầu như ai cũng rất khoái anh Hòa, vì không như cán bộ khung của những lớp khác hay làm bộ tịch nghiêm túc, anh Hòa dạy bài dễ hiểu và rất thoải mái trong việc tạo không khí thư thả cho lớp học. Bởi vậy nên lớp tôi tiết quân sự kì này cũng biết ý học ra học mà chơi ra chơi để không làm khó anh Hòa với những cán bộ khung khác. Nhìn sơ qua thì anh này rất giản dị, mà mặt mũi cũng hiền lành, giọng nói điềm đạm từ tốn, tóm lại theo lời nhỏ Phương thì anh Hòa rất là "đàn ông".

    - Ừ, còn 15 phút nữa là ra chơi, mấy em nói chuyện nhỏ thôi nhé, giữ trật tự cho các lớp khác, hết giờ giải lao mình học tiếp cho xong rồi về sớm! – Anh Hòa ngồi xuống ghế thằng Luân đem ra mời chào.

    Nghe đến về sớm thì cả đám lại càng mừng hơn nữa:

    - Tuyệt, thế này thì dạy tiếp luôn đi anh ơi, ra chơi xong về luôn, hề hề!

    - Bậy mậy, cứ nghỉ đi, tí vô học tiếp cho thoải mái!

    - Phải chi năm trước anh cũng dạy tụi em thì hay biết mấy!

    - Ừ, năm trước lão Hào hách dịch bỏ xừ, nhắc lại đã thấy ghét rồi!

    Nhắc đến cán bộ Đoàn mang tên Hào, lớp tôi đến giờ vẫn còn ghét cay ghét đắng, vì lúc nào cũng ra dáng cán bộ mà chỉ tay năm ngón để loè thiên hạ. Chuyện bé cứ xé ra toa, luôn luôn nghiêm trọng hóa vấn đề lên rồi nói lý này nọ, nghe muốn thủng lỗ tai. Đó là cán bộ khung của năm trước, và nghe đâu năm nay lão Hào không còn làm cán bộ khung nữa mà thay vào đó là sẽ đi kiểm tra thái độ công việc của các cán bộ khung khác, đồng thời chấm điểm tác phong của khối 11 luôn mới ghê!

    Riêng về phần tôi, chả rõ là cứ nhắc đến Đoàn Đội là có phải do liên quan đến Khả Vy hay không, mà tôi giờ đâm ra ghét lây hết cả những ai làm bên Đoàn mà lúc nào cũng vênh vênh cái mặt, đi đến đâu cứ muốn làm mình là nhân vật quan trọng đến đấy.

    Và lúc này thì sự thật đúng là như vậy, khi mà 11A1 bọn tôi theo lời anh Hòa chỉ vừa nghỉ giải lao được đúng 5 phút dưới trời trưa nóng bức thì lão Hào từ xa đã khệnh khạng đi tới, túi áo kẹp viết và vung vẩy trên tay là cuốn sổ Đoàn.

    Nhác thấy lão Hào đi thẳng đến khu sân của 11A1, lớp tôi xì xào chỉ trỏ rồi chẳng ai bảo ai, bắt đầu im lặng trở lại:

    - Sao cái lớp này giờ học lại ngồi bàn tán thế này? – Cán bộ Đoàn, lão Hào hất hàm hỏi.

    -! – Không một ai trả lời.

    - Cán bộ khung và lớp trưởng lớp này đâu? – Lão Hào lừ mắt nhìn quanh.

    - Ừm.. gì thế? – Anh Hòa lúng búng nói, có vẻ e ngại lão Hào.

    - Dạ? – Riêng Khang mập là hỏi tỉnh rụi.

    - Sao trong giờ học mà lại cho lớp nghỉ trước giờ giải lao? Tác phong học tập vậy à? – Lão Hào quắc mắt sừng sộ.

    - Thì lớp mình học xong rồi, sau giờ ra chơi sẽ học tiếp! – Anh Hòa nhã nhặn đáp.

    - Học xong thì phải học tiếp, đã đến giờ nghỉ đâu? Coi, tre cộ băng gạc thì quăng đầy ra đất thế này, học hành nỗi gì! – Lão Hào chỉ tay xung quanh.

    - Lại giở thói chỉ tay năm ngón rồi đây! – Lớp tôi nhỏ to xì xào.

    - Ừm, hách dịch! – Thằng Quý thì thào.

    - 11A1 lớp chọn mà như thế à? Cậu làm cán bộ khung phải chịu trách nhiệm chứ, hay giờ muốn sao? – Lão Hào vênh mặt.

    - Ơ! – Anh Hòa tính tình hiền lành, nên lép vế ngay tắp lự.

    - Đầu tiên tôi trừ điểm cậu vì sai quy cách, còn cả cái lớp này năm nay muốn bị đội sổ đây mà, chẳng ra cái thể thống gì! – Lão Hào được nước càng lấn tới.

    -! – Khang mập nghe nói đến trừ điểm thi đua thì xị mặt xuống, đưa tay gãi đầu bối rối.

    Anh Hòa nhịn được, Khang mập cũng nối gót anh cán bộ khung hiền lành chịu nhục theo, thế nhưng thằng Luân thì không chịu nổi, đứng bật dậy phản pháo ngay:

    - Ông đừng có ỷ làm cán bộ Đoàn rồi muốn làm gì thì làm nhé!

    - Hê, làm gì là làm gì, ngồi xuống! – Lão Hào vẩy tay.

    - Anh Hòa cũng lớp 12, ông cũng lớp 12 mà nói năng với bạn bè bằng tuổi vậy à? Tưởng làm cán bộ chỉ tay năm ngón thì oách lắm hả? – Luân đội trưởng mặt mũi đỏ gay.

    - Tôi nói ngồi xuống, Hòa ra ngoài đây nói chuyện! – Lão Hào phớt lờ thằng Luân, quay đi về phía anh Hòa đang đứng.

    Được vài bước thì lão Hào khựng lại giữa chừng:

    - Cái ghế này ai cho lấy ra ngồi, của văn phòng Đoàn mà? Đứng giảng bài thì không, lại cứ thích ngồi à!

    Nói rồi lão Hào tay xách cái ghế toan đem vào lại văn phòng cạnh bên:

    - Không lẽ giờ tao chửi thề sao trời? – Tuấn rách thì thào vẻ bất nhẫn.

    - Đệch, hách dịch quá mức! – Dũng xoắn tức tối.

    - Bực ghê! – Lớp tôi đã bắt đầu xì xào nhỏ to, tình hình e ngại đến nỗi các lớp khác cũng đã có vài người quay sang hóng chuyện.

    Cuộc đời học sinh của tôi, thái độ đối với những người làm công tác Đoàn Đội thì có thể gọi là trung lập, không thích cũng không ghét, chẳng qua tôi không phải người hay muốn hoạt động phong trào, chung quy có những người làm Đoàn Đội thì học sinh mới có các hoạt động vui chơi giải trí tập thể được, thế nhưng hơn hết thảy tôi cực kì ghét những ai có tí chức trách trong tay mà đã ra vẻ không xem ai ra gì, đơn cử là lão Hào lúc này.

    Sẵn đang tâm trạng bất cần đời hôm giờ, tôi đứng bật dậy trước ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Mai:

    - Gì vậy Nam? – Nàng sửng sốt.

    Tôi làm thinh không trả lời, lẳng lặng bước thẳng lên chỗ bọn anh Hòa đang đứng.
     
  10. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 206:

    "Bấm để đọc"
    Tôi bước nhanh đến chỗ lão Hào, nhanh như cắt chộp tay đang cầm ghế của hắn rồi ghì mạnh, buộc lão này phải để cái ghế gỗ xuống đất:

    - Gì đây? – Lão Hào ngạc nhiên tột độ.

    - Ghế này bạn tui đem ra, muốn cất thì để nó cất, ai mượn ông cầm dùm! – Tôi hừ nhạt.

    - Ơ.. nói năng với anh thế à? Muốn vào sổ đúng không? – Nói rồi lão Hào lôi cây viết trong túi áo ra và giở tập sổ tay.

    - Anh Hòa bằng tuổi ông mà sao ông nói giọng bố đời vậy? Làm cán bộ Đoàn mà không tôn trọng người ta thì đòi hỏi gì bọn tui tôn trọng ông lại? – Tôi hất hàm hỏi ngược.

    - Ừ đúng rồi!

    - Chứ gì nữa, chảnh cũng vừa phải thôi!

    Bọn bên dưới lớp tôi giờ đã nhao nhao lên, và các lớp khác cũng đều quay sang nhìn bọn tôi tò mò xem chuyện này sẽ tiếp diễn thế nào.

    - Được, tên gì, lớp mấy? – Lão Hào phớt lờ tất cả, hỏi một câu đúng khuôn mẫu.

    - Ông biết tui là ai không mà đòi ghi tên? – Tôi nheo mắt nhìn hắn.

    - Hê, không biết đấy? – Tên này khệnh khạng nhìn tôi.

    - Vậy à, cảm ơn nha! – Tôi nói rồi nhếch môi cười lạnh.

    Nếu nói ai hiểu được ẩn ý của câu nói vừa rồi thì đó chính là Tiểu Mai, nàng khúc khích bật cười đầu tiên giữa đám đông yên lặng:

    - Hi hi!

    Và đến vài giây sau thì bạn bè lớp tôi phá ra cười theo:

    - Ha ha, phải rồi, không biết thì làm quái gì ghi được tên người ta!

    - Chơi được lắm thánh, ê hê hê!

    - Xem cái mặt kìa, ha ha!

    Lão Hào lúc này đã bắt đầu biết quê độ là gì, hắn ngượng chín mặt, lúng búng nhìn vào băng tên của tôi mà húng hắng chữa thẹn:

    - Võ Trí Nam, 11A1, được lắm!

    - Ờ, thoải mái đi, ông thì nhớ tên tui, trong khi tui thậm chí còn chả thèm biết tên ông! – Tôi hừ nhạt rồi bỏ về chỗ ngồi.

    Đến đây thì những lớp xung quanh cũng bật cười theo, thi nhau chỉ trỏ về phía lão Hào lúc này đang đỏ bừng mặt, gấp sổ lại lấp liếm:

    - Để rồi coi, đợi đó! – Và hắn quầy quả bỏ đi thẳng về phía văn phòng hành chính.

    Lão Hào vừa đi mất thì chuông ra chơi cũng điểm lên đúng hẹn, sân trường nhao nhao trở lại, và bọn thằng Luân phóng đến chỗ tôi đầu tiên:

    - Oách vô đối mày ơi! – Luân khùng bá vai qua cổ tôi.

    - Hê hê, có gì cả đám cùng chịu, mày khỏi lo! – Khang mập khoái chí.

    Tôi gục gặc đầu cười cho qua chuyện, vô tình đưa mắt nhìn về phía Khả Vy, thì thấy em ấy có vẻ không hài lòng, bực dọc nói gì đó với nhỏ Huyền rồi hai người bỏ đi ra căn- tin trường.

    - Kệ, cán bộ bênh nhau ấy mà, chơi được lắm chú! – Tuấn rách vỗ vai tôi.

    - Ờ, thả tay ra, ngộp thở mậy! – Tôi đẩy tay Dũng xoắn đang kẹp cổ mình ra.

    Chỉ tội mỗi anh Hòa, nhìn mặt ông anh hiền lành này đang nửa cười nửa mếu, bọn tôi đâm ra mủi lòng và bắt đầu lo ngay ngáy đến hậu hoạn sau này, dù gì thì lời tố cáo của lão Hào cán bộ Đoàn cũng có sức nặng nhất định. Và không ngoài dự tính, ít phút sau anh Lĩnh, liên đội trưởng Đoàn trường đi đến lớp tôi, sau lưng là lão Hào vẻ mặt hả hê ra phết:

    - Lớp các em sao thế? Có đúng như lời anh Hào nói không? – Anh Lĩnh nhíu mày hỏi, thoáng vẻ không vừa ý.

    - À.. dạ! – Khang mập bối rối gãi đầu lia lịa.

    - Vậy ai tự tiện mở cửa phòng Đoàn lấy ghế ra thế? Chuyện lấy ghế anh không nói, nhỡ có mất mát gì thì lúc đó lớp tụi em là chịu trách nhiệm đầu tiên đấy! – Anh Lĩnh hỏi tiếp.

    Đám bọn tôi quả thật là chưa nghĩ đến tình huống mà anh Lĩnh vừa nói, nhưng dù sao cũng bắt đầu hơi lo lắng vì khí độ anh Lĩnh chả phải như lão Hào cán bộ hách dịch, từ tốn nhưng trong lời nói đều có thép.

    Nhưng Tiểu Mai bất chợt đi lên, nàng nhã nhặn nói:

    - Dạ, xin lỗi anh, ghế là em lấy, vì thấy trời nắng mà anh Hòa phải đứng ngoài sân giảng bài thì mệt quá, nên em vào văn phòng Đoàn lấy ghế ra mà không biết chuyện sau như lời anh!

    -! – Anh Lĩnh ngớ người, nhìn Tiểu Mai không chớp mắt.

    - Em xin lỗi anh lần nữa, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, ha? – Nàng tiếp lời, nhoẻn miệng cười.

    - À.. ừ, thôi được rồi, lần này anh cho qua, Hòa ơi! – Anh Lĩnh thở hắt ra.

    - Sao Lĩnh? – Anh Hòa bước tới.

    - Lần sau cậu có cho lớp nghỉ trước giờ thì cũng để ý nhé, giữ trật tự chung! – Liên đội trưởng nói xong rồi quay đi, chính thức cho lớp tôi qua ải thuận lợi.

    Khỏi phải nói về lão Hào, hắn giận tím mặt vì chả những không làm gì được lớp tôi lại còn bị chơi quê giữa đám đông, cắm mặt bỏ đi thẳng một mạch không dám hó hé điều chi.

    Còn lại đám tụi tôi ngẩn người ra, thở phào nhẹ nhõm vì tai qua nạn khỏi, sau vụ đó thì tôi lại càng thấm thía thế nào là sức mạnh của nữ sắc, sự khâm phục Tiểu Mai trong lòng tôi lại càng tăng thêm một bậc.

    Những ngày sau đó, lớp tôi biết ý hơn nên cũng tập trung học hành, chả dám lơ đễnh nữa để tránh làm khó dễ cho anh Hòa, đã thôi vòi vĩnh anh này cho nghỉ sớm như hai hôm đầu tiên. Đến ngày học quân sự cuối cùng, theo tiết học thì mỗi người sẽ được gọi tên trong danh sách mà chia thành cặp hai người để thực hành băng bó vết thường. Cái sự này thì cũng hài vô đối, khi mà thằng Luân băng đầu Khang mập thành ra một nùi băng gạc trắng xóa lại tròn quay, nhìn đầu thằng mập lúc này cứ như bịch bông, chỉ hé mỗi cặp mắt ra ngoài. Và hiển nhiên theo danh sách lớp, tên tôi và Tiểu Mai nằm sát cạnh nhau, nên sự chú ý cuối cùng là từ đây mà ra:

    - Diệp Hoàng Trúc Mai, Võ Trí Nam! – Anh Hòa nhìn vào danh sách gọi lớn.

    Vì là một nam một nữa, không tiện băng chân hay băng lưng, thế nên anh Hòa, cũng gọi là thể theo nguyện vọng quần chúng, cho Tiểu Mai.. băng tay của tôi. Vậy là tôi ngồi ghế, chìa tay ra, Tiểu Mai thì một tay cầm khăn, một tay khẽ khàng nâng tay tôi, nhẹ nhàng băng bó hệt như tôi vừa bị thương thật sự.

    Dĩ nhiên màn "nâng khăn sửa túi" này làm cho bọn trai ngoại tộc các lớp kế bên phải thầm ghen tị mà nhìn xoáy vào hai đứa tôi, kể cả thằng Tuấn rách cũng có hơi ngán ngẩm. Chỉ riêng mỗi Khả Vy là vẫn giả lơ quay đi, nhìn sang hướng khác. Chính điều này đã làm dậy lên mối nghi ngờ trong đám bạn cùng lớp và cả vài đứa lớp khác biết chuyện, chứ bình thường như năm lớp 10 thì thể nào lúc này giữa Vy và Tiểu Mai ít nhiều gì cũng có biến xảy ra.

    - Xong rồi đó, anh chiến sĩ lần sau cẩn thận hơn nha, hì hì! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu tinh nghịch nói, hé môi cười tươi như hoa.

    - À.. ừ! – Tôi lúng búng đáp, bên tai mình nghe đâu có thằng trai làng nào đó nó đang bực tức kêu lên "ôi đệch".

    Sau khi anh Hòa cho điểm xong, hai đứa tôi lại về chỗ ngồi ở cuối hàng, vẫn còn nghe loáng thoáng xung quanh tiếng xì xào của bọn con trai lớp bên, các cu cậu lớp 10 thì tặc lưỡi nhìn theo đầy tiếc nuối:

    - Sao, thấy mình băng bó đẹp hén? – Tiểu Mai bỏ ngoài tai những lời xung quanh, thản nhiên quay sang hỏi tôi.

    - Ừ.. thì Mai khéo tay đó giờ mà! – Tôi gật đầu như máy.

    - Chà, lời này là nịnh đó nghen! – Nàng vờ nháy mắt.

    - Đâu, thật mà! – Tôi đâm ra khó thở, trả lời chữ được chữ mất.

    - Nhưng mà mình thích, hì hì! – Và nàng lại cười, nét cười yêu kiều quyến rũ.

    Buồn về chuyện Khả Vy, ừ, tôi vẫn còn buồn, nhưng lúc này xen lẫn vào tâm trạng ấy là cảm giác.. ngây ngất với Tiểu Mai vừa nãy. Cuối buổi học, khi ra đến bãi giữ xe tôi vẫn còn đần mặt ra vì thẫn thờ, nghe tim mình hãy còn đập thình thịch, một cảm giác ấm áp len lỏi trong tâm.

    Bước thêm vài bước thì tôi chợt thấy ở góc sân, nơi khu vực để xe năm nay của 11A1 bọn tôi là Khả Vy đang đứng nói chuyện gì đó với Tiểu Mai. Tôi đứng khựng lại ngay, phần vì ngạc nhiên do xưa này hai nàng này đối thoại với nhau là chuyện hiếm có chẳng đặng đừng, phần vì không hiểu lí do tại sao chuyện hiếm có này lại đang xảy ra ngay trước mắt tôi.

    Thế nhưng hai nàng không nói chuyện được lâu, tôi chỉ thấy sau khi Khả Vy nói điều gì đó thì Tiểu Mai nhún vai đáp lại rồi quay lưng dắt xe đi thẳng, mặc cho Vy đang từ ngơ ngác rồi chuyển sang khó chịu ra mặt đang đứng bất động phía sau.

    Và ngay khi Tiểu Mai dắt xe ra, nàng chạm mặt tôi đang lớ ngớ ngay hành lang, ánh mắt nàng thoáng ngạc nhiên trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

    Một giây yên lặng trôi qua, tôi hãy còn đang bất ngờ chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Tiểu Mai đã mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng chả biết sao khi ấy tôi lại cảm giác như nét cười này lại khó hiểu đến lạ kỳ. Và Tiểu Mai cất tiếng:

    - Keep friends close, keep enemies closer!

    Rồi nàng nghiêng mái đầu, thoáng cười xa xăm nhìn tôi:

    - Gặp sau nhé, Nam!

    - Ừ!

    Tôi bần thần đứng nhìn mãi đến khi bóng hình của nàng khuất sau cổng trường thì mới dắt xe ra về, lòng dậy lên một nỗi hoang mang mơ hồ mà chính tôi cũng không biết được mình đang lo lắng về điều gì. Về câu nói của Tiểu Mai lúc ấy, mãi đến một thời gian sau tôi mới biết đích xác được ẩn ý của nàng là như thế nào.

    Buổi chiều ngày hôm đó, bầu trời vào thu trong xanh nắng vàng, từng làn gió nhẹ đưa những tán cây trong sân trường rì rào dịu êm, một năm học mới đầy sóng gió lại sắp sửa bắt đầu..
     
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này