Truyện VOZ Chị ơi... anh yêu em - Cusiu

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 3 Tháng tám 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 20:

    "Bấm để đọc"
    Thật sự nhìn cái cảnh đó, 2 tay mình tự nhiên không còn đủ sức để bám vào tường nữa. Shock và bực tức vô cùng. Mình liên tục phải tự dằn lòng: ' đây là nhà của chị, đây là nhà của chị..'để tránh hành động một cách điên rồ. Mình đã nhiều lần làm những việc khiến chị phải khó xử và đau khổ lắm rồi, quá đủ rồi..

    Nhưng mỗi lần như thế này, đầu óc mình lại mụ mi, tay chân bấn loạn. Chẳng lẽ bây giờ lại xông vào bấm chuông, vào rồi thì sẽ phải nói gì, nói như thế nào, chị đang làm gì mà phải quỳ như vậy, chị phạm lỗi gì à, hay đó là màn hành hạ kéo dài của ba chị từ bữa đó. Nếu thế thật thì khủng khiếp đối với chị: Sosad:

    Nhưng mà không được rồi, mình đâu có là gì cái gì cơ chứ, mình có quyền gì.. Ba chị lại đang rất thù ghét mình, nhìn thái độ của ổng hôm ở nhà mình, mình nghĩ chỉ có sự sĩ diện không muốn làm to chuyện mới ngăn ông ấy không băm vằm mình thành trăm mảnh..

    Một lúc sau thì có tiếng mẹ chị, bà ra để dìu đứa con gái tội nghiệp vào. Ba chị thì vẫn ngồi đó, bình thản như không có chuyện gì. Đã có lần chị kể ba chị say đánh mẹ, 2 mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc. Hình như mẹ chị xem đó là cái số kiếp của mình, ở bà không hề có sự phản kháng nào cả, bà giống như những phụ nữ trong nhà thống lý Pá Tra, như con rùa trong xó bếp vậy..

    Chị vào phòng rồi, mình đứng 1 lúc rồi cũng về, chả biết làm gì. Cảm giác vô dụng và thừa thãi, thật khó chịu: Ah:

    Tối ngày hôm sau mình quyết định làm một việc, nghĩ lại thì thật là chẳng ra làm sao cả. Mình đóng bộ giày dép chỉnh tề qua nhà chị. Mục đích là muốn gặp ba chị để xin lỗi việc hôm nọ, thứ nữa là xem đã có chuyện j xảy ra với chị. Và quan trọng hết là mình muốn xin ba mẹ chị cho mình.. có trách nhiệm với chị. Hay nói dễ hiểu hơn là mình chấp nhận làm thằng đổ vỏ. Mình suy nghĩ quá ngô nghê và đơn giản..

    Tối đó ba chị đi nhậu chưa về, mẹ chị đàng hoàng lịch sự mời mình vào trong nhà (bà chưa biết mình là ai). Còn chị, chị vừa thấy mình thì đâm hoảng, liên tục xua mình về, thậm chí còn nhéo mình mấy cái rất đau. Mẹ chị thấy nhưng không hiểu chuyện nên chỉ ngồi nhìn với vẻ rất khó hiểu.

    Mình chưa kịp trình bày một tiếng nào thì ba chị về, say và mặt đỏ gay. Vừa thấy ổng thì mình đứng dậy chào rất lễ phép. Còn ổng thì như nhìn thấy kẻ thù, nổi điên quát lớn: ' Biến, biến khỏi nhà tao ngay..'. Mình đã chuẩn bị tâm lý cho việc này rồi nên vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, vẫn lễ phép xin được nói vài điều. Nhưng men say và sự kích động quá lớn khi thấy mình trong nhà khiến ông ta không bình tĩnh được, ổng chỉ thằng vào mặt mình và nói: 'Biến, biến.. tao gọi phường xuống gô cổ mày..'. Nói rồi quay sang mẹ chị quát: 'Sao bà cho nó vào nhà, muốn chết hả?'. Mẹ chị run bắn đi vào trong..

    Mình đã dồn hết dũng khí để đến tận đây rồi, đã vào nhà rồi. Mình không thể dễ dàng bỏ về như vậy được, mình không thể để cái tình trạng tối qua diễn ra nữa, không thể để chị khổ thế nữa (nhưng thật ra là ngược lại, mình đang làm nó rối tung lên). Mình vẫn đứng im cố gắng chờ sự nhượng bộ từ phía ổng.

    Còn chị, chị sợ lắm, sắp khóc rồi. Chị chạy lại chỗ mình đuổi mình về, bấu áo mình năn nỉ cầu xin mình hãy về đi, ba chị đang say. Lão già thấy vậy cầm lấy cái chổi, phang thẳng vào lưng chị, mạnh, rất mạnh, tưởng như oằn hết tấm lưng nhỏ bé của chị: ' Cút vào nhà..'.

    Đến lúc này thì mình không thể kiểm soát nữa nổi, tim mình đau thắt, máu điên kiềm chế nãy giờ đã bùng phát. Đầu mình nóng phừng phừng như có hàng ngàn tia lửa đốt. Nhưng mình không thể làm gì ông ấy được, dù thế nào cũng không được. Ổng là ba của chị mình, là ba đấy, mặc dù hoàn toàn không xứng.

    Mình chạy lại chỗ chị, hai mắt đỏ rực nhìn sang ổng, nghiến răng kèn kẹt: ' ông không xứng làm bố, khốn nạn..'.

    Hàng xóm ngó nghiêng đông quá, ổng cũng chùn. Những người gia trưởng như ổng thường rất sợ điều tiếng và trọng sĩ diện.

    Ổng chỉ tay lần nữa, quát: ' cút, cút hết cho tao, cút hết.. chúng mày cút ra khỏi nhà tao ngay..'.

    Mình như muốn bốc khói, đã thế thì cút luôn. Mình cầm tay lôi chị đi: 'Em đi với Anh, đi ngay khỏi cái nhà này..'Mặc cho chị kéo lại, sợ hãi: ' không.. không.. em đi đi. Đừng, tha cho chị mà..'. Ba chị thấy thế lại càng điên máu, ổng cầm chổi đập một cái rất mạnh lên bàn kiếng, bể tung tóe: ' Con đĩ này, mày cũng biến đi.. tao không có đứa con như mày, mày ở nhà, tao giết..'

    Mình gần như nhấc bổng chị lên, lôi chị ra ngoài. Chị yếu ớt vẫy vùng nhưng không làm được gì, ra khỏi cửa thì lão già đóng cửa cái rầm. Chị khóc thét, khóc như trẻ con bị bố đánh, van xin mình để chị ở nhà. Mình hét vào mặt chị: ' Em lên xe, lên ngay. Em vào nhà thì anh sẽ chết ngay cho em xem..'. Chị tin, tin chứ, mình nói thật là vào cái thời điểm đấy, cái gì mình cũng dám làm hết, kể cả giết người. Mình sẽ giết hết những đứa dám đụng đến chị của mình, kể cả đó là ai đi nữa
     
  2. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 21:

    "Bấm để đọc"
    Mình chở thẳng chị về nhà, đẩy chị vào trong rồi khóa cửa, bỏ hẳn chìa khóa vào túi. Một thằng nhóc hơn 18 tuổi, vào nhà người khác để lôi con người gái người ta đi, đó chỉ có thể là hành động của một thằng thiếu suy nghĩ và ngu dốt. Nhưng thời điểm đó mình lại nghĩ khác, mình nghĩ rằng mình đang 'giải thoát' cho chị, cứu chị khỏi căn nhà đầy bạo lực và độc ác.

    Chị ngồi trong nhà khóc thút thít, mình sực nhớ đến cú đánh bằng chổi của ba chị lúc nãy nên ngồi sát lại hỏi chị. Trời ạ, một vết đỏ tím dài trên tấm lưng trắng tinh và mỏng của chị. Nãy giờ mình vô tâm quá, vết thương ấy ngay cả một thằng đàn ông cũng cảm thấy tê buốt, vậy mà chị không đoái hoài gì, những ngày tháng đau khổ ngắn ngủi vừa qua đã khiến chị chai lì rồi, chị đã vượt qua được sự đau đớn thể xác thông thường rồi ư..

    Chị nằm im cho mình sức dầu gió, nước mắt bắt đầu chảy vì dầu nóng. Nhưng tuyệt nhiên chị không hề kêu một tiếng, trước đây chỉ mới bị đứt tay nhỏ xíu mà chị đã la toáng lên như sắp chết, rồi ngồi phồng mang trợn má thổi phù phù cho bớt đau.

    Mình chải tóc cho chị, lau mồ hôi cho chị, rồi chị thiếp đi, chắc vì chị quá mệt mỏi rồi.. khổ thân chị quá: Sosad:

    Sáng sớm thì nghe tiếng lạch cạch, mình giật mình tỉnh dậy bật đèn thì thấy chị đang cố gắng mở cửa. Hiểu ngay lập tức, mình chạy lại giật lấy chùm chìa khóa trên tay chị. Chị lí nhí: 'để chị về, chị không thể ở đây được, ba chị giết chị mất'. Mình chả thèm biết lúc đấy là mấy giờ, nói to: 'Chị ở đây, không đi đâu hết, chị về nhà bây giờ ba chị xé xác chị đó, ở đây! Đi vô ngủ!'. Chị khóc lóc van xin, chị cào cấu mình, chị làm mọi cách để xin được về nhà. Nhưng mình nhất định không chịu, mình nuốt nước mắt và cắn răng để từ chối chị, mình nhớ tới lời nói của lão già lúc đuổi chị đi, nhất định, nhất định mình không thể để chị về nhà được. Chị tuyệt vọng, vò đầu bứt tai chính mình, khóc thét. Thấy cái cảnh khủng khiếp đấy mình hoảng thật sự, túm tay chị giằng mạnh ra, chị điên rồi, trời ơi. Người như chị mà cũng có thể phát điên như thế ư?

    Chị đánh lên ngực mình, mặt mình, cào xé đến rách áo mình. Mình đứng chết trân cho chị đánh, cho chị trút giận, cho chị mặc sức trút bỏ tất cả những gì mà cuộc đời đổ lên đầu chị. Đến khi chị đã mệt nhừ rồi, rã rời rồi, chị gục lên người mình, hai tay không còn tý sức nào nữa. Mình ôm chặt lấy chị, hôn ngấu nghiến chị, lên môi, lên mặt, lên cổ chị, lên người chị. Mình như con thú hoang muốn ăn tươi nuốt sống chị, nỗi thèm khát bấy lâu nay của mình dồn hết cả lên cơ thể bé nhỏ của chị, chị nằm im không kháng cự, để mặc cho mình nuốt trọn cơ thể, ngấu nghiến và dữ dội..

    Đến tận gần trưa mình mới mở mắt nổi, giật mình vì thấy cánh cửa chỉ khép hờ. Mình bật dậy như cái lò xo..

    Chị đã đi mất từ lúc nào rồi.

    Mình tìm kiếm chị như điên như dại cho đến tận.. 4 tháng sau đó. Gọi về nhà thì nhất quyết mẹ chị không nói chị đi đâu. Lên trường hỏi thì biết chị đã bảo lưu một năm (cái ngày anh họ chị chở lên trường rồi qua lấy đồ).

    Chị biến mất một cách tàn nhẫn, mình ngoài giờ đi làm (mình cũng bị đình chỉ vì bỏ học quá nhiều) thì chạy lang bang suốt các hang cùng ngõ hẻm ở SG để tìm chị, dù biết gần như là không thể. Cứ thấy dáng ai giống giống, biển số xe giống giống, hay đơn giản chị là mái tóc hơi giống mình cũng giật thót mình, đuổi theo cho bằng được.

    Nói ra thì thật xấu hổ nhưng thời điểm đó đêm nào mình cũng khóc vì nhớ chị, người gầy rạc đi và bạn bè gặp lại thì bảo rằng trông mình như già đi 10 tuổi. Một thằng mồ côi mẹ từ khi lọt lòng như mình chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của phụ nữ, bàn tay chăm sóc của phụ nữ, chưa có ai nấu cơm mang qua cho mình, chưa có ai gọi mình dậy đi học, bắt mình tập thể dục, bắt mình học bài, chưa có ai hết, cũng chưa có ai để mình vòi vĩnh, mè nheo cả.. Chị như là mẹ của mình vậy, có nhiều lúc mình tự hỏi mình có yêu chị thật hay không, hay đó chỉ là sự ngộ nhận? Hay là mình coi chị như mẹ nhỉ? Mình cũng không biết nữa, mình chỉ biết tình cảm của mình dành cho chị là thật, mình có thể đánh đổi cả tính mạng để chứng minh điều đó!

    Đến tháng thứ 5 thì chị mở lại FB, mình rùng mình hồi hộp kinh khủng khi thấy cái note đầu tiên sau 5 tháng đóng cửa (Ngày nào mình cũng vào FB của chị hàng chục, hàng trăm lần). Cái note đó chị viết riêng cho mình..

    Chị đang ở dưới quê ngoại (chị không nói là ở đâu cả, chỉ biết là Quảng Nam). Một năm rưỡi nữa chị mới đi học lại. Chị cũng nhớ và thương mình lắm. Chị sẽ gặp lại mình khi cả hai chín chắn hơn, chị cần sự thay đổi, cần thời gian để hàn gắn vết thương, hãy để chị làm điều đó. Chị viết nhiều lắm, rất nhiều, giọng văn chững chạc và khác xa ngày xưa. Chị của em đã lớn thật rồi, đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều rồi, không còn là cô bé con ngày nào bắt chuồn chuồn nữa, cũng không còn là cô bé hở tí là khóc nhé và suốt ngày hát ngêu ngao nữa..

    Mình đọc xong mà nước mắt lăn từ lúc nào, ngồi chết lặng bên bàn phím cả buổi chiều hôm đó..

    Chị à, em yêu chị lắm!
     
Từ Khóa: