Truyện VOZ Đang viết - Dầu khí

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 14 Tháng tám 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 10:

    "Bấm để đọc"
    Tôi nhớ đợt đó là 14/2. Lại đúng dịp cuối tuần nên cả công ty về đều về quê hoặc lên hà nội cả. Tôi cũng phải lên HN hoàn thành nghĩa vụ "cứu nước" với Thư. *cười cười*

    Cứu nước nhiều nên mất nước lắm. Chiều muộn chủ nhật tôi mới được bắt xe lên công ty. Tưởng Phú lỉnh với Dung đã lên trước rồi nhưng đến nơi tôi vẫn thấy công ty tối om. Không cầm chìa khóa nên tôi đang định gọi điện hỏi Phú lỉnh xem nó đã lên chưa thì thấy trước cửa công ty có bóng người đang đi qua đi lại. Lúc đó cũng phải hơn 8h tối, mà ở cái khu này thì làm gì có điện đóm gì. Tôi nhận ra cái bóng đó là bởi ánh sáng của màn hình điện thoại hắt ra. Mới đầu thì cũng hơi run nhưng nhìn kỹ thì thấy cái bóng đó quen quen. Lại gần thì hóa ra là thằng Tâm. Thấy tôi, thằng Tâm có vẻ vừa mừng vừa hốt hoảng hỏi: Sao bọn mày lên muộn thế, Mày có chìa khóa công ty không. Tao đứng đợi hơn tiếng đồng hồ rồi.

    Tôi: Sao tự nhiên hôm nay lại đứng đây đợi. Mày không sợ ma nó khiêng đi à.

    Tâm: Ma cỏ gì, tại tao sốt ruột cái Dung.

    Tôi cười hỏi: Cái Dung làm sao, thế 14/2 bọn mày không ra đi tìm đường cứu nước à.

    Tâm: Cứu cứt. Hôm qua nhà tao có việc nên phải về. Tao bảo em ấy ở lại đợi chiều nay tao lên sớm đi chơi bù. Mà thế đéo nào từ tối qua đến giờ số của nó thuê bao đéo gọi được.

    Tôi: Mẹ, 14/2 mà bắt con nhà người ta "b.. ờ không.. mông.. quạnh". Bố ai mà chịu được. Chắc nó đi tìm tạm cái B.. ờ.. nào rồi em ơi.

    Tâm cự: Bờ cái lờ. Từ khi em ấy đổ tao đến giờ, chưa bao giờ em ấy dám ho he giận dỗi gì nhé. Mà tối qua trước đấy tao với em ấy còn nhắn tin tình cảm mà.

    Tôi: Có khi vừa nhắn tin nó vừa thúc thằng nào chớ ở đấy mà tình cảm.

    Tâm: Thôi đéo đùa nữa. Mày có chìa khóa không.

    Tôi: Có mỗi 2 cái, em Dung giữ 1 cái, thằng Phú giữ 1 cái. Làm đéo gì còn cái nào nữa. Mà mày vội vào nhà làm gì. Đèn đuốc tối ôm, chắc chắn là em Dung không có trong đó rồi. Giờ tao với mày ra quán hương cau ăn cơm đã. Tí thằng Phú lên tính sau.

    Thằng Tâm đang ngần ngừ thì có tiếng xe máy, thằng Phú lỉnh cũng vừa đến nơi. Thấy tôi với Tâm, Phú lỉnh cười: Ô hay, 14/2 mà các bố lên sớm thế. Yếu sinh lý vãi chưởng. Tôi cày từ trưa đến 6h vẫn chưa xong. Mãi mới hoàn thành để lên công ty đây.

    Tôi: Mẹ cái thằng ăn tục nói phét. Mày có mở cửa nhanh lên không. Muỗi nó hút khô máu tao với thằng Tâm rồi đây này.

    Phú lỉnh vừa tếu táo thêm mấy câu nữa vừa lấy chìa khóa mở cửa. Bình thường thằng Tâm cũng thuộc loại lắm mồm. Suốt ngày bô bô tán phét với bọn tôi. Không hiểu sao hôm nay nó cứ im thin thít mà mặt mày thì tâm trạng. Chắc cu cậu đang sợ em Dung dỗi mà cắt đi xuất ăn đêm thì phải.

    Phú vừa mở khóa thì Tâm tít kéo cửa chạy vào bật điện. Cơ mà mất điện. Ở cái đất khỉ ho cò gáy này thì mất điện là việc bình thường như cân đường hộp sữa. Có điều là lúc ở ngoài đường rẽ vào tôi thấy mấy nhà ở ven đường vẫn sáng điện cơ mà. Hơi lạ.

    Thằng Tâm thấy mất điện thì lại cất tiếng gọi cái Dung làm tôi thấy buồn cười. Con Dung có thần kinh dở hơi cũng éo bao giờ dám ở trong cái nhà này 1 mình buổi tối lúc mất điện. Nghĩ thế nhưng tôi cũng chả tiện trêu thằng Tâm. Trông mặt nó có vẻ khá căng thẳng. Tôi thấy nó chạy vội lên tầng 3 vào phòng cái Dung xục xạo xong lại chạy xuống mặt tiu nghỉu. Tôi với Phú lỉnh mặc kệ thái độ của thằng dở hơi ấy. Tôi mang đồ lên phòng còn Phú lỉnh thì đì tìm nến. Công ty tôi mất điện thường xuyên nên nến lúc nào cũng sẵn. Sau khi đã thắp nến thì cả 3 thằng lên phòng tôi ngồi. Thú thật là mặc dù có 3 thằng nhưng tôi vẫn không thích ở đây vào buổi tối mất điện như này. Cái giấc mơ (hoặc không phải giấc mơ) hôm đầu tiên làm tôi cứ thấy rờn rợn. Mặc dù mấy tháng sau ở đây không thấy xảy ra chuyện gì nữa nhưng quả thực cái không khí ở trong ngôi nhà này lúc nào cũng có thể khiến tôi nổi da gà. Nhất là những lúc đêm tối mất điện như này. Tiếng dế và tiếng cóc nhái ở cánh đồng xung quanh đưa vào trong phòng làm người ta thấy khó chịu.

    Tôi nói: Thôi tắm rửa xong đi ăn chứ ở trong này muỗi nó thiêu cho. Mà tối nay chắc anh em kiếm chỗ nào thác loạn tí nhỉ. Chứ ở nhà mà mất điện thế này thì chán bỏ mẹ. (Đấy là tôi nói tránh ra thế, chứ để bọn nó biết mình sợ ma thì nhục).

    Phú lỉnh: Thác loạn gì chú ơi. Hôm nay cháu cứu nước mệt chết cha. Giờ chỉ muốn ngủ thôi. Chú tắm trước xong đi ăn với thằng Tâm đi. Cháu tắm xong ngủ luôn đấy.

    Tiên sư. Cháu với chả chắt. Chả hiểu tâm lý chú nó gì cả. Nó lên giường là ngáy o o. Có quan tâm gì đến tâm tư của thằng chú nó đâu. Tôi đang tính phản đối xong thuyết phục nó mấy câu để ra ngoài ngủ thì thằng Tâm chen vào: Tao đéo có tâm trạng ăn uống gì đâu. Tao cứ thấy lo lo cho cái Dung. Trước giờ có bao giờ nó tắt máy lâu như này đâu. Mà tắt từ hôm qua tới giờ. Chứ.

    Tôi: Tao đã bảo rồi. 14/2, Mày không cứu thì nó phải đi tìm thằng khác để cứu nước thôi. Yên tâm, mai là lại thấy nó xuất hiện ở công ty ấy mà.

    Tâm cáu: Đã bảo đéo đùa. Nó có chuyện gì đó thật mà.

    Phú lỉnh chen vào: Ừ, cũng lạ đấy. Bình thường chả đứa nào tắt máy cả ngày trời đâu. Chỉ có 2 giả thiết: 1 là như chú T. A nói. 2 là nó dỗi mày xong tắt máy thử độ kiên nhẫn.

    Tâm lại gắt: Đã nói nó không giận dỗi gì mà. Nhà tao có việc, tao đã nói rõ với nó rồi. Nó cũng hiểu mà. Tối qua tao với nó còn nhắn tin tình cảm. Tin nhắn vẫn còn đây này.

    Thằng Tâm đưa điện thoại ra nhưng chợt nghĩ ra điều gì đấy nó rụt điện thoại lại bấm bấm. Xong nó bảo. Tin nhắn cuối nó vẫn còn bảo là em ở lại công ty đợi anh. Nó đã ở lại đây thì không ở công ty cũng chả đi đâu đâu.

    Tôi cười nghĩ thầm, thằng Tâm mà biết những đêm thác loạn của em Dung với Đinh Trịnh chắc nó chả nghĩ đơn giản vậy.

    Nghĩ thế nhưng thấy thằng Tâm lo lắng tôi cũng chả nỡ đùa thêm.

    Đột nhiên, lúc đó tôi ngửi thấy mùi khói hương. Thật ra tôi đã nhang nhác ngửi thấy mùi này khi mở cửa bước vào nhà. Nhưng mải nói chuyện với lúc đầu mùi này nó không rõ nên tôi cũng không để ý.

    Phải nói lại là, từ hôm đầu tiên bước vào công ty này tôi đã bị cái mùi khói hương đó ám ảnh. Sau đó thì lâu lâu tôi lại ngửi thấy mùi đó, nó thoảng thoảng chứ không rõ nét. Nhưng mấy lần đó tôi chạy lên tầng 4 thì cũng không thấy có bát hương nào được thắp cả. Mà nhà này cũng chỉ có tầng 4 là để ban thờ. Ở đây không có thì cũng chả còn chỗ nào có cả. Lâu dần tôi cũng quen và không để ý đến nó nữa.

    Hôm nay tự nhiên ngửi thấy, tôi có thấy lạ nhưng vì quen rồi nên cũng kệ. Tôi kệ nhưng thằng Tâm không kệ, nó hít hít mũi rồi nói: Bọn mày có ngửi thấy mùi gì không.

    Phú lỉnh cũng hít hít mấy cái rồi đáp. Mùi hương. Tao cũng thấy thoang thoảng từ lúc vào nhà rồi.

    Tâm: Trước giờ tao có thấy bọn mày thắp hương bao giờ đâu. Mà công ty mình cũng làm gì có ban thờ thần tài nhỉ.

    Tôi: Trên tầng 4 có 2 cái ban thờ lận. Mày không biết à.

    Tâm: Trên tầng 4 còn có phòng à. Có khi nào cái Dung nó trốn trên đó không. Nó thắp hương để báo cho tao biết.

    Tôi suýt phì cười vì cái ý nghĩ lãng mạn của thằng Tâm: "Thắp hương để gọi bạn tình". Thế mà nó cũng nghĩ ra được.

    Thấy tôi với Phú lỉnh im lặng, thằng Tâm nói: Hay tao với bọn mày lên tầng 4 xem thử đi.

    Tôi gạt ngay: Mày dở à, con Dung có bị điên đâu mà chui lên đấy. Mà mày thích thì đi mà lên 1 mình. Tao đéo lên đâu.

    Tâm nài nì: Điiii. Tao lên 1 mình.. cũng hơi sợ.

    Tôi: Mẹ, thằng nào lúc nãy nói đéo sợ ma. Giờ lại đổi giọng.

    Thấy thái độ cương quyết của tôi, Tâm quay ra thuyết phục Phú lỉnh: Hay mày lên cùng tao đi, lên 1 tí chứ mấy.

    Phú lỉnh chắc cũng nể thằng Tâm, quay ra bảo tôi: Thôi chú cháu mình lên với nó. Mà có mỗi 1 ngọn nến nó mang lên rồi chú cháu mình chịu tối à.

    Nghe thấy bóng tối tôi cũng hơi rợn, nên đáp: Thôi được rồi, nể 2 thằng máy lắm đấy nhé. Lên nhanh rồi tao còn đi ăn cơm. Đói bỏ mẹ.

    Tâm nghe thế thì cũng chả vui lên được mấy, nó vội vã ra lấy cây nến rồi tiến ra phía cầu thang trước. Tôi với Phú lỉnh uể oải theo sau.

    Hóa ra thằng Tâm cũng là thằng chết nhát. Lúc mới đầu thì ku cậu phăm phăm đi trước. Đến chỗ cầu thang thì nó đi chậm lại dần. Từ đi chậm nó chuyển sang rón rén, rồi lần sờ từng bước một. Càng lên cao thì mùi hương càng rõ. Mùi hương càng rõ thì thằng Tâm càng đi chậm. Đến mức tôi phải nhắc nó mấy lần thì nó mới tiến được 1 bước.

    Ánh sáng hắt ra từ ngọn nến cứ leo lắt làm mọi thứ xung quanh trở nên méo mó siêu vẹo. Từ trước đến giờ tôi cũng chỉ dám lên tầng 4 lúc ban ngày và dưới nhà có tiếng người. Chứ tối đến là tôi tuyệt nhiên không bén mảng lên đây. Giả dụ lúc đó không có 3 thằng mà chỉ có 1 mình tôi chắc tôi cũng đái ra máu. Ở trong nhà 1 mình lúc đó còn chả dám chứ điên mà leo lên đây.

    Càng lên cao, Thằng Tâm càng tỏ vẻ hồi hộp và sợ hãi. Trời lạnh mà tôi thấy mồ hôi nó chảy ròng ròng. Nó thỉnh thoảng lại ngoái đầu lại nhìn tôi với Phú lỉnh như sợ bọn tôi bỏ nó lại 1 mình. Không hiểu sao Mỗi lần nó ngoái lại, khuôn mặt nó có vẻ gì đó rất sợ hãi và.. kỳ lạ. Càng về sau càng rõ nét hơn.

    Khi đi hết bậc thang cuối cùng, thằng Tâm đẩy cánh cửa gỗ và nhìn vào căn phòng thờ đó.

    Ánh nến 1 lần nữa nhảy múa phản chiếu khuôn mặt của thằng Tâm. Một khuôn mặt hãi hùng và.. man dại. Nó cứ đứng đó, nhìn trân trân vào trong căn phòng.

    Lúc đó tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng bản tính tò mò cố hữu thúc đẩy tôi lách người lên đứng cạnh thằng Tâm.

    Bên trong phòng. Đung đưa theo sợi dây vắt trên trần nhà là xác 1 đứa con gái. 1 đứa con gái mặc áo trắng.
     
  2. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 11:

    "Bấm để đọc"
    Lúc đó, ánh sáng từ ngọn nến hắt vào không đủ để bọn tôi nhìn rõ khuôn mặt của cái xác treo trong phòng. Thằng Tâm, không biết lấy dũng khí từ đâu, liều lĩnh bước vào phòng. Ánh sáng chiễu rõ hơn 1 chút lên cái xác. Đến lúc đấy chúng tôi đều nhận ra cái xác là cái Dung. Nhiễm chuyện với phim trinh thám nhiều nên lúc đấy tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhìn quanh xem "cái ghế trong truyền thuyết" có đổ dưới chân Dung hay không. May quá, cái ghế có đổ, vậy là không phải giết người dựng hiện trường giả rồi. Nhưng còn 1 thứ không có trong phim với trong truyện: Trên bàn thờ nhỏ, một làn khói mong manh vẫn đang tỏa ra từ 1 nén hương đang cháy dở, nén hương còn độ ⅓ cây.

    Lúc đó tôi cũng không nghĩ được nhiều, nhìn sang thấy Tâm với Phú vẫn đang thất thần, tôi nhắc: Nhìn gì, gọi công an đi.

    Tâm giật mình, quay ra đáp: Sao phải gọi công an, gọi bác sĩ chứ.

    Tôi: Nó chết từ đời tám hoánh nào rồi, còn gọi bác sĩ làm gì.

    Tâm: Không gọi bác sĩ nhưng sao phải gọi công an. Nó tự tử mà.

    Tôi: Tự tử cũng phải gọi công an. Chứ 3 thằng bọn mình biết làm gì.

    Tâm: Hay bọn mình hạ nó xuống xem sao đã.

    Tôi: Mày điên à, tao đéo đụng vào đâu. Mà chắc gì nó đã tự tử. Thôi để tránh rắc rối, tốt nhất là bọn mình nên gọi công an.

    Phú lỉnh ủng hộ: Đúng rồi. Không gọi công an, cháu cũng chả biết phải làm như thế nào. Nhỡ có chuyện gì xảy ra, công an nó lại nghi cho mình thì oan gia.

    Kể lại thì nội dung rõ ràng mạch lạc vậy, nhưng anh em phải hiểu lúc đó bọn tôi sợ đến đái cả ra quần. Nói chuyện câu được câu mất, cũng phải đến 5-10 p sau khi phát hiện cái xác, thằng Phú mới rút điện thoại ra gọi công an được. Nhưng do công ty tôi ở chỗ khỉ ho cò gáy, gọi 113 họ cũng nói phải mất thời gian mới đến được. Họ cũng nói tốt nhất là chạy đi gọi công an xã để bảo vệ hiện trường trước.

    Phú lỉnh có số của ông trưởng công an xã nên bấm số gọi luôn. Cũng phải mất 30 phút sau thì mới có 2 đồng chí xuống. 2 đồng chí này xuống cũng chả làm cái khỉ gì cả. Sau khi lên trên tầng 4 thấy cái xác, các đồng chí ấy cũng chỉ ngó 1 lúc rồi xuống dưới nhà hỏi han tán phét với 3 thằng tôi. Có đông người tôi cũng đỡ sợ hơn. Kể đến đây chắc một số anh em nghĩ tôi là luật sư thì gặp tình huống này sẽ ngồi suy luận rồi điều tra phá án các kiểu. Thôi xin các bố, tôi lúc đó chỉ là thằng sinh viên mới ra trường, lần đầu tiên thấy xác chết, sợ đái cả ra quần chứ ngồi đó mà suy luận. Anh em đặt vào hoàn cảnh của tôi chắc anh em sẽ hiểu. Thực tế nó "giản dị" hơn truyện trinh thám với phim nhiều lắm.

    Không nghĩ đến chuyện phá án nhưng lúc đó tôi cũng thấy hơi lạ về thái độ của thằng Tâm, người yêu nó chết mà nó chả có vẻ gì thương xót. Tôi chỉ nhận thấy ở nó sự sợ hãi và lo lắng.. giống như tôi và Phú lỉnh. Là thì lạ thế thôi, nhưng tôi cũng chẳng để tâm vì tôi biết bọn nó mới yêu nhau được mấy tuần, tình cảm làm gì có mặn nồng cho cam. Hơn nữa thì thằng Tâm này có phải giống thủy chung gì đâu, cái loại chơi xong giông như nó thì có gì mà luyến lưu. Ngoài chuyện đó thì tôi cũng thấy có 1 điểm nghi vấn, là tại sao lại có nén hương cháy dở. Sau khi đưa ra đủ mọi giả thuyết thì cuối cùng tôi cho rằng: Em Dung trước khi tự sát đã thắp nén hương đó. Kiểu như trước khi chết người ta thường hay cầu khẩn cho những người còn sống, cầu khẩn cho những ý nguyện cuối cùng của mình vậy.

    Nếu nén hương là do cái Dung thắp, thì có thể lúc tôi và thằng tâm đứng nói chuyện dưới nhà, cái Dung vẫn còn sống. Chắc lúc đấy cũng là thời khắc mong manh trong việc lựa chọn giữa sự sống và cái chết của Dung. Giá như.. Mà thôi, chả có gì giá như cả. Có cho tôi quay ngược thời gian lại thì cũng chả thay đổi được gì. Vì nếu bọn tôi mà đập cửa kêu gào ấm ĩ ở dưới thì em Dung lại càng quyết tâm kết thúc cuộc sống sớm hơn thôi.

    Xong tôi lại nghĩ đến nguyên nhân em Dung tự tử. Chắc là do không chịu được áp lực do Trịnh với Đinh gây ra. Nếu như thế thì quả em Dung vẫn còn nhân cách. Không chịu được ô nhục mà phải tự tử. Nghĩ đến đây tôi thấy cái lý do này có vẻ không thuyết phục cho lắm. Nhất là khi nghĩ lại thái độ lả lơi của em ấy khi tiếp cận thằng Tâm. Một đứa coi trọng danh dự không bao giờ làm thế. Mà 1 đứa không có gì để mất như em ấy thì việc gì phải sợ áp lực từ phía Đinh, Trịnh. Cùng lắm là buông xuôi, đi chăn kiến chứ có làm sao. Một đứa con gái như Dung, đến mức phải tự tử, tôi quả thực không nghĩ ra được lý do nào hợp lý.

    Nghĩ đến đây thì 1 cái innova 7 chỗ chở 6 ông công an huyện về. Đội này chuyên nghiệp hơn hẳn. Hạ xác, giám định sơ bộ, khám nghiệm hiện trường rồi lấy lời khai của 3 thằng tôi. Không biết 2 thằng kia như thế nào, Nhưng hỏi cung tôi là một đồng chí còn trẻ, kiểu mới ra trường nghiệp vụ có vẻ không chắc, với cả có lẽ đồng chí ấy cũng mặc định trong đầu là em Dung tự tử nên qua cách hỏi tôi cũng biết thêm được 1 số thông tin. Đại loại như sau:

    Đồng chí ĐTV: Anh có chìa khóa căn nhà này không.

    Tôi: Dạ không, theo tôi biết thì nhà chỉ có 2 chìa. Phú giữ 1 chìa và Dung giữ 1 chìa. À mà các anh có tìm thấy cái chìa khóa Dung cầm không.

    Đồng chí ĐTV: Có, bọn tôi tìm thấy chìa khóa của Dung ở trong túi xách.

    Tôi: Vậy là căn nhà này được khóa kin khi em ấy tự tử.

    ĐTV: Tôi cũng nghĩ thế, nhưng bọn tôi đang muốn biết rõ lý do vì sao em ấy tự tử. Gần đây anh có thấy Dung có biểu hiện gì bất thường không.

    Tôi: Dạ không, chỉ thỉnh thoảng tôi thấy Dung hơi lo lắng về công việc thôi. Nhưng tôi nghĩ cái đó không đến mức phải tự tử. Ở công ty tôi ai cũng phải chịu áp lực như vậy mà.

    ĐTV: Thế còn chuyện tình cảm, anh có biết chuyện tình cảm của Dung với anh Tâm không.

    Tôi: Tôi biết, bọn tôi có chơi với nhau mà. Bọn nó mới yêu nhau thôi. Nhưng tình cảm vẫn nồng thắm chứ có giận dỗi gì đâu.

    Tôi không nhớ chi tiết về nội dung cuộc hỏi cung, nhưng đại loại chỉ có thế.

    Kể thì ngắn gọn, nhưng đến khi công an xong việc thì cũng phải 2h đêm. Lúc đấy cũng có 1 cái xe nữa của bệnh viện về, chở xác em Dung đi. Trước khi đi, 1 đồng chí công an bảo bọn tôi: Các anh xem liên hệ thông báo với người thân của Dung, báo họ lên làm việc với chúng tôi để xác minh 1 số nội dung nhé.

    Tôi và Phú đều quay ra nhìn Tâm, nhưng thằng Tâm nhún vai: Chịu, tao chả biết ai trong nhà em ấy cả. Thằng T. A có hồ sơ xin việc của em ấy thì tìm thử xem.

    Tâm nhắc tôi mới nhớ tôi làm ở phòng tổ chức nhân sự. Từ khi tôi vào làm công ty, mọi thông tin liên quan đến người lao động trong công ty tôi đều là người nắm. Có điều em Dung này về trước tôi. Em ấy được trực tiếp sếp Thượng (giám đốc) với sếp Dũng (Trưởng phòng tổ chức) nhận vào trước đây. Tôi chưa cầm hồ sơ của em ấy bao giờ. Nhưng giờ tìm lại chắc sẽ thấy thôi.

    Sau khi các đồng chí công an về hết, 3 thằng bọn tôi mới lục lọi trong đống hồ sơ. Hồ sơ của em Dung nằm ở dưới cùng, sau mỗi hồ sơ của ông Thượng, ông Dũng, với ông Hùng (Kế toán trưởng).

    Tôi rút hồ sơ của em ấy ra, và đập vào mắt tôi, ngay ở bìa hồ sơ là 1 dòng bút phê:

    "Chuyển đồng chí TXT." dưới đó là 1 chữ ký nháy bên cạnh chữ viết tắt TT.
     
  3. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 12:

    "Bấm để đọc"
    Tôi rút hồ sơ của em ấy ra, và đập vào mắt tôi, ngay ở bìa hồ sơ là 1 dòng bút phê:

    "Chuyển đồng chí TXT." dưới đó là 1 chữ ký nháy bên cạnh chữ viết tắt TT.

    Lúc đó tôi chả biết TT là viết tắt của thằng cha nào nhưng TXT thì đúng chuẩn bác tổng giám đốc công ty mẹ rồi. Mà cái thằng cha TT chắc cũng phải thế lực cơ nào mới dám bút phê chuyển cho sếp TXT chứ. Và thằng cha TT đã thế lực như thế thì em Dung chắc chắn cũng không phải dạng vừa. Thế quái nào mà em ấy lại phải làm bồ nhí của thằng cha Hùng kế toán xong rồi phục vụ cho Đinh, Trình và cuối cùng là tà lưa với Tâm con trước khi treo cố chết bất đắc kỳ tử. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy.

    Không đoán được chuyện quái gì xảy ra, nhưng với cái bút phê của thằng cha TT thì tôi chắc chắn cái chết của em Dung sẽ làm tăng cấp độ cơn bão đang tàn phá cái công ty vốn dĩ đã tan nát của bọn tôi. Nhưng sẽ có khối đứa mừng thầm, vì chuyện này sẽ thu hút sự chú ý của các lãnh đạo ở trên và khiến những sai phạm của họ chìm xuồng.

    * * *

    3 thằng tôi săm soi các giấy tờ có trong hồ sơ của em Dung nhưng không tìm thấy bất cứ thông tin nào về gia đình của em ấy cả. Hồ sơ đơn giản chỉ có bản sao cái bằng đại học, chứng chỉ tin học, ngoại ngữ và cái đơn xin việc. Điều này cũng không có gì là lạ cả, một khi đã có chỉ đạo của sếp tổng thì dù chả có hồ sơ xin việc, em ấy vẫn sẽ được nhận vào làm ngay trong 1 nốt nhạc. Như này là còn đầy đủ chán đấy.

    Không tìm được thông tin của gia đình em Dung, bọn tôi cũng chả dại gì mà ở lại ngôi nhà ấy. 3 thằng thống nhất kéo nhau về nhà Tâm con ngủ.

    Lúc đó đã là gần 3h sáng. Tôi và Tâm con dắt xe ra ngoài và đợi Phú lỉnh khóa cửa. Trời tối đen như mực, Tâm con rút điện thoại ra hí húi nhắn tin cho ái đó, còn tôi lơ đãng nhìn quanh ngôi nhà. Và tôi chợt nổi da gà. Căn nhà nhỏ bên kia cánh đồng vẫn đang sáng đèn (cái căn nhà mà sáng hôm đầu tiên về tôi đã kể đó). Và khi mà mọi thứ tối đen như mực thì ánh sáng từ căn nhà đó khiến mọi thứ xung quanh nó hiện lên khá rõ ràng. Nhưng chỉ có duy nhất một thứ đập vào mắt tôi lúc đó.. Lại là bóng một người đang ngồi và nhìn chằm chằm về phía bọn tôi. Tôi vội quay sang gọi Tâm con và Phú lỉnh: Ê, cái nhà bên kia có ai đang nhìn bọn mình kìa.

    Khác với tôi, 2 thằng kia quay sang đó nhìn với thái độ rất bình thản, Phú lỉnh nói: 3h sáng rồi đấy chú ạ. Giờ này dân người ta dậy giết lợn hoặc chạy chợ là chuyện bình thường. Ko giống ở thành phố đâu.

    Tôi: Nhưng có người nhìn mình.

    Phú: Cháu có thấy ai đâu, mà giả sử có nhìn thì cũng bình thường, có cái quái gì mà chú phải hốt hoảng thế. Thôi chú đừng thần hồn nát thần tính thế.

    Thấy mình hơi đuối lý, tôi quay sang thằng Tâm tìm sự ủng hổ. Nhưng thằng này vẫn đang căm mặt vào điện thoại nhắn tin.

    Tôi hỏi: Mẹ 3h sáng rồi mày còn nhắn tin với ai vậy Tâm.

    Tâm trả lời cụt lủn: Cái Linh.

    Tôi: Tao tưởng mày chia tay nó rồi.

    Tâm: Thì chia tay rồi không được nhắn tin à.

    Thái độ khó chịu của nó rõ ràng không muốn tôi hỏi han thêm về chuyện này nữa.

    Thấy thằng Tâm vẫn chăm chú nhắn tin, Phú lỉnh giục: Về thôi mày ơi, tao mệt lắm rồi, về ngủ tí, mai chắc chắn sẽ ối việc đau đầu đấy.

    Tâm con chỏng lỏn: Chìa khóa nhà đây, 2 thằng mày về trước đi.

    Phú: Thế mày đi đâu, 3h sáng rồi.

    Tâm cười: Tao đi với em Linh. Mẹ, mấy ngày rồi không làm gì. Bấn quá.

    Phú: 3h sáng rồi mà em ấy cũng chịu ra ngoài với mày. Mày giỏi tán thật đấy.

    Tâm: Tao bấn 1 thì em ấy bấn 10. Chả vồ vập ngay ấy chứ. Giờ mày xế tao ra đầu đường nhé.

    Phú lỉnh chở tôi với Tâm con ra đến đường lớn thì đã thấy 1 chiếc taxi đợi ở đó. Tâm con nhảy xuống và chui ngay vào taxi. Bên trong có 1 đứa con gái đã chờ sẵn. Mợ, nó còn chả thèm thò mặt ra chào anh em tôi lấy 1 câu. Chiếc taxi vội vã phóng về hướng thành phố bỏ mặc 2 thằng tôi chưng hửng đứng nhìn nhau. Đù má, đại gia nó sướng thế đấy, hứng lên 1 cái thì 3h sáng vẫn có em mang L đến cho chịch. Haizzzzz

    * * *

    Tiếng chuông điện thoại đánh thức bọn tôi dậy vào sáng hôm sau. Là Đinh gọi tôi.

    Đinh: Mày đang đâu đấy, không đi làm à.

    Tôi: Dạ em đang bên nhà Tâm con. Em vừa dậy, đêm qua thức khuya quá.

    Đinh: Chuyện tày trời vậy mà mày không báo cáo tao. Thằng Phú có đấy không.

    Tôi: Dạ nó ở đây, có chuyện gì vậy anh.

    Đinh: 2 thằng mày dậy, mang chìa khóa sang công ty ngay. Các sếp đến đây hết rồi, đang đứng ở ngoài hết đợi bọn mày đây.

    Tôi: Dạ, anh đợi bọn em tí.

    Cúp máy tôi mới nhìn đồng hồ trên điện thoại. Đù, mới đặt lưng xuống cái đã 10h rồi. Chết thật. Tôi dựng Phú lỉnh dậy xong 2 thằng vội vàng chạy về công ty. Trên đường đi tôi cứ thắc mắc. Sao Đinh đã biết chuyện rồi nhỉ. Hôm qua lúc tôi gọi điện định thông báo cho lão ấy với lão Trịnh thì tay điều tra viên can bảo từ từ. Chuyện đêm qua cũng chỉ có 3 thằng bọn tôi với bên điều tra biêt. Vậy ai nói cho lão ấy nhỉ.

    * * *

    Nhưng về đến cty, thấy chiếc xe biển xanh đậu trước cửa tôi mới vỡ lẽ. Hóa ra không chỉ có lãnh đạo công ty đợi bọn tôi, cả đội điều tra cũng đã xuống đây rồi. Tôi có linh cảm không tốt về chuyện này. Chỉ là 1 vụ tự tử thôi mà. Tại sao công an lại sát sao thế này.

    * * *

    Bọn tôi vừa đến, chưa cả kịp chào các sếp thì đã được công an tách ra và mời vào phòng riêng làm việc. Lúc này tôi mới biết, đây là đội hình sự tỉnh chứ không phải công an huyện đêm qua. Quả này rắc rối vãi đái rồi đây.

    Hỏi cung tôi là một đồng chí mà thoáng nhìn đã biết là cớm gộc (anh em có thể đọc lại săn nã để phân biệt cơm gộc và cớm nhựa). Đồng chí ấy hỏi khá nhiều về các mối quan hệ của em Dung rồi chi tiết lại sự việc đêm hôm trước. Qua cách hỏi của đồng chí ấy, tôi cảm thấy lờ mờ là công an đang xác định là Dung bị giết chứ không phải tự tử. Nhưng đấy chỉ là suy luận chứ đồng chí cớm gộc không tiết lộ bất cứ thông tin gì về cái chết của Dung cả. Cuối buổi hỏi cung, cớm gộc nhờ tôi gọi cho Tâm con 1 cuộc để yêu cầu Tâm con lên lấy cung. Nhưng tôi gọi vào số của Tâm con thì thấy báo thuê bao. Tôi cũng thành thật khai báo với cớm gộc là đêm qua (chính xác là 3h sáng nay) Tâm con đi cùng với Linh rồi.

    Cớm gộc nhún vai, xong lịch sự cám ơn tôi đã hợp tác và đề nghị tôi có mặt ngay khi cơ quan điều tra triệu tập trong thời gian này.

    * * *

    Ngay khi thấy bút phê trên hồ sơ của em Dung tôi đã biết giông tố sẽ nổi lên theo cái chết của em ấy. Nhưng tôi quả thực không thể ngờ được những hệ lụy nó kéo theo lại kinh khủng đến vậy. Suy đoán của tôi về việc có thể cái chết của em Dung sẽ giúp những sai phạm kinh tế chìm xuồng hóa ra sai bét. Không những nó không chìm xuống mà lại 1 lần nữa được sới lên và làm gắt gao hơn. Những phiên chất vấn điều trần diễn ra thường xuyên như cơm bữa đến mức cả tuần trời cả công ty chả làm ăn mẹ gì, hỉ chăm chăm lên phòng kín giải trình với lãnh đạo. Tôi cứ thắc mắc, có mối quan hệ gì giữa cái chết của em Dung với việc sới tung công ty của các lãnh đạo đây.

    Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đấy, cái chết của em Dung đã mang cho tôi cơ hội được gặp người hùng thành nam. Vâng, chính là kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã về công ty tôi vì vụ này.

    Chỉ vì cái chết của em Dung thôi sao?
     
  4. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 13:

    "Bấm để đọc"
    Việc Tâm con bỏ đi ngay sau cái chết của Dung làm dấy lên tin đồn về việc Tâm con là thủ phạm sát hại cái Dung. Điều này tương đối hiển nhiên, vì nếu không phải là thủ phạm, tại sao nó lại bỏ đi vào cái thời điểm nước sôi lửa bỏng như thế này. Thời gian đó, công an chạy về công ty tôi liên tục, hỏi cung hết người này đến người khác, đặc biệt là tôi và Phú lỉnh, 2 thằng trực tiếp có mặt tại hiện trường vụ án đồng thời ít nhiều có quan hệ với cả Tâm con và cái Dung.

    Sau nhiều lần bị tra khảo, mặc dù chẳng ông công an nào tiết lộ cụ thể, nhưng bản tính tò mò cộng với cái nghiệp luật sư mang trong người khiến tôi lờ mờ nhận ra hướng điều tra của họ. Tôi đoán các đồng chí cơm cũng đang nghi ngờ Tâm con nên tra hỏi tôi rất kỹ về mối quan hệ của Tâm với Dung đồng thời chi tiết về sự việc tối hôm xảy ra vụ án. Nhưng có lẽ các đồng chí ấy cũng đang gặp phải 1 nút thắt không thể tháo, đó là: Nếu Tâm con là thủ phạm, thì nó gây án vào lúc nào, và bằng cách nào?

    Hôm đó, Tôi đến công ty lúc 8h tối thì gặp Tâm con đứng đó, tôi và Tâm con đứng trước cửa nhà khoảng 30p, sau đó Phú lỉnh đến, 3 thằng vào nhà và nói chuyện tán phét thêm khoảng 15-20p nữa thì phát hiện xác cái Dung.

    Vậy là trong khoảng thời gian từ 45-50p thằng Tâm không thể có mặt ở trong nhà được. Tuy nhiên, khi phát hiện xác cái Dung, tôi vẫn nhớ như in trên ban thờ còn 1/3 nén hương đang cháy dở. Một nén hương như vậy thông thường sẽ cháy hết trong khoảng 40-50p. Như vậy có thể chắc chắn 1 điều là Tâm con không phải là người thắp nén hương đó.

    Mà nếu người thắp nén hương đó là cái Dung thì chắc hẳn nó đã tự tử vì căn nhà được khóa kín trong suốt khoảng thời gian tôi và Tâm con đứng ở ngoài nói chuyện. Nhưng đơn giản thế thì cơ quan điều tra đã không làm loạn lên như vậy. Động thái của cơ quan điều tra chứng tỏ rằng, cái Dung bị giết chứ không phải tự tử. Và vì vậy, kẻ thắp nén hương đó chắc chắn là hung thủ sát hại cái Dung.

    Đến đây lại quay lại câu hỏi phức tạp nhất: Hung thủ vào nhà bằng cách nào, và nếu hung thủ là người thắp nén nhang, thì khi bọn tôi mở cửa, hung thủ vẫn đang ở trong nhà. Vậy hắn trốn đi đâu, và thoát ra ngoài bằng cách nào.

    Cứ mỗi lần ngồi nghĩ đến đoạn này là tôi lại thấy bế tắc. Quả thực nếu nén nhang đó không phải do cái Dung thắp thì tôi không thể tìm được đáp án nào phù hợp hơn. Trừ khi là.. căn nhà đó có ma. Nghe thì hoang đường nhưng không phải không có lý, nhất là khi nhớ lại cái bóng áo trắng xuất hiện hôm đầu tiên tôi đến công ty.

    * * *

    Tôi còn 1 thắc mắc thứ 2 nữa là: Nếu Tâm con không phải thủ phạm, tại sao nó lại bỏ đi như vậy. Thắc mắc này của tôi được giải đáp sau 3 ngày mặc dù nó không được thỏa đáng cho lắm.

    Ngày thứ 3 sau cái chết của Dung, Tâm con lò dò xuất hiện tại công ty. Tôi với Phú lỉnh còn chưa kịp hỏi han xem nó đi đâu, làm gì thì mấy đồng chí công an tỉnh đã xuất hiện điệu nó đi luôn. (Thế mới biết nghiệp vụ điều tra của công an xứ mình không hề lìu tìu).

    Cả công ty đều chắc mẩm quả này Tâm con đi tàu suốt luôn thì đến cuối giờ chiều đã thấy nó đi taxi về công ty, mặt vẫn bình thản như chẳng có gì xảy ra. Tôi với Phú lỉnh sáp lại hỏi han tới tấp. Nhưng thằng ôn con này nó toàn trả lời lấp lửng, kiểu như: Hôm đấy tao thấy chán chán nên rủ cái Linh đi biển chơi mấy hôm. Đi quên không mang sạc nên chả liên lạc được với ai.

    Nghe cái giọng điệu ngứa đít của nó, tôi chửi luôn: Đờ mờ, mày nói thế đến chó nó cũng đéo tin nữa là công an.

    Tâm: Ơ thế mà bọn nó tin đấy, không tin mà bọn nó lại cho tao về à.

    Phú lỉnh: Nhưng đấy là nói với công an thế, chứ mày nói thật đi, hôm đấy mày đi đâu.

    Tâm: Đm, chả thật thì sao. Bọn mày bảo tao nói dối, thế hóa ra bọn mày nghĩ tao giết cái Dung à.

    Tôi với Phú lỉnh nhìn nhau cười. Quả thực mấy hôm nay công ty cứ đồn ầm lên chuyện thằng Tâm giết cái Dung nhưng giờ đứng trước mặt nó, bọn tôi không thể tưởng tượng được một người như nó có thể giết người được.

    Phú lỉnh vỗ vai Tâm động viên: Tại mày bỏ đi mấy hôm lại đúng cái thời điểm nhạy cảm nên mọi người mới nghĩ vậy thôi. Chứ bọn tao tin là cái thằng chết nhát như mày, éo bao giờ dám làm cái chuyện tày đình đấy đâu.

    Câu động viên của Phú lỉnh chả làm thằng Tâm vui hơn, nó thở 1 cái dài thườn thượt rồi nói: Nhưng công an nó không nghĩ như vậy mới khổ tao chứ..

    * * *

    Như tôi đã nói, cái chết của Dung không hiểu sao lại khiến cho các lãnh đạo trên công ty mẹ ráo riết, tăng cường điều tra các sai phạm kinh tế tại công ty tôi hơn. Mọi thứ tưởng chừng như đã êm êm thì lại 1 lần nữa bị sới tung lên. Ngay cả Phú lỉnh tưởng như bám được vào Tâm con sẽ thoát nạn thì nay cũng bị lên thớt với 1 đống hóa đơn chứng từ mua vật tư khống. Tôi có cảm giác cơn bão lần này càn quét không tha 1 ai trừ.. tôi. Vâng, điều đó thật kỳ lạ. Vì nếu xét về số tiền thất thoát, tôi không phải là thằng nằm trong top đầu nhưng cũng thuộc cỡ trung trong công ty. Hơn nữa, qua đợt thanh trừng lần 1, tôi tự biết mình cũng thuộc đối tượng bị sờ gáy đầu tiên vì sai phạm của tôi có tổ chức và liên quan đến nhiều người.

    Lúc đầu tôi còn tưởng do chú tôi ở trên tổng đã mạnh trở lại nên họ không dám động đến tôi. Nhưng tôi nhầm, thông tin từ thầy u tôi báo về thì chú tôi cũng sắp lên đoạn đầu đài, đến thở còn phải nhè nhẹ thì làm sao mà giúp được tôi.

    Tôi nghĩ đến đồng chí Nguyễn, người đã ra mặt giúp tôi trong phiên phán xử lần trước. Nếu không phải chú tôi thì cũng chỉ có đồng chí Nguyễn mới có thể can thiệp vào việc này. Nhưng kể từ sau hôm đó, đồng chí ấy chả nói với tôi câu nào. Vốn dĩ đồng chí ấy cũng ít xuất hiện ở công ty mà có xuất hiện thì cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa 1 lúc rồi lại tút về thành phố. Thế nên tôi có muốn tiếp cận cũng chả được.

    * * *

    Cái chết của Dung còn khiến tôi biết thêm được 1 nhân vật. Người đã ám ảnh tôi từ khi bắt đầu vào công ty.

    Tôi vẫn nhớ hôm đó là thứ 6 cũng là ngày thứ 5 sau cái chết của Dung. (Dung chết vào chủ nhật). Các đồng chí lãnh đạo đều phải lên tổng họp. Phòng kỹ thuật thì đang ra công trường, phòng kế toán thì.. đi chăn kiến hết. Công ty chỉ còn mỗi mình tôi. Công việc thì chả có gì nên tôi bật máy vào trang liên xô chống mỹ ngắm ảnh hot girl cho khuây khỏa. Đang say sưa hưng phấn thì tôi chợt thấy có bóng người đứng trước cửa công ty. Rất nhanh, tôi di chuột tắt tab rồi mới thò cổ ra ngoài quát: Ai đấy.

    Trái ngược với những hình ảnh nóng bỏng sexy trên thiên địa hội. Trước mắt tôi là 1 hình hài dị dạng với chiếc lưng gù xuống kéo 2 tay buông thõng gần chạm đất, khuôn mặt chằng chịt sẹo với đôi mắt trắng dã nổi bật.

    Khỏi phải miêu tả chắc anh em cũng hiểu lúc đó tôi sợ đến đái ra máu. Cái thứ đứng trước mặt tôi chả phải là con quái vật vẫn đứng nhìn tôi trừng trừng từ cái lều phía bên kia cánh đồng vào ngày tôi mới đến và cái đêm Dung bị giết sao.

    Hít một hơi để lấy lại tinh thần, tôi bước ra mở cửa. Không như tôi nghĩ, "hắn" nói chuyện rất nhẹ nhàng: Xin lỗi, anh cho tôi gặp anh T giám đốc.

    Bất ngờ với thái độ lịch sự của "hắn" tôi trả lời: Dạ anh T chuyển công tác rồi ạ. Giờ giám đốc công ty là sếp "Trịnh" ạ.

    Các cơ trên mặt hơi giật giật khiến tôi đoán là "hắn" cũng có vẻ bất ngờ: Sao anh T chuyển công tác mà không ai báo với tôi nhỉ.

    Tôi: Dạ, cháu xin lỗi, nhưng chú là ai ạ. Tại sao công ty cháu thay đổi nhân sự lại phải báo với chú.

    "Hắn" : Tôi là chủ nhà. Tôi cho anh T thuê nhà. Nay anh T chuyển đi thì các anh cũng phải báo với tôi 1 tiếng chứ.

    Thông tin này làm tôi bất ngờ, đúng là từ khi vào công ty đến giờ, mặc dù rất tò mò về căn nhà dị hợm này, nhưng tôi vẫn chưa được diện kiến chủ nhà. Không ngờ chủ nhà lại là người đạn ông dị dạng như này.

    Tôi đáp: Dạ, chắc do việc điều chuyển công tác đột ngột quá nên anh T không kịp bàn giao. Cháu sẽ báo với lãnh đạo để làm viêc lại với chú về hợp đồng thuê nhà. À mà hôm nay chú đến có việc gì không ạ.

    "Hắn" : Tôi đến để đòi tiền bồi thường.

    Tôi: Tiền bồi thường? Về việc gì ạ.

    "Hắn" nhướn mày, làm cặp mặt càng trắng dã hơn: Vì các anh để có người chết trong nhà tôi.

    Tôi lùi lại 1 bước, đáp: Dạ, cháu sẽ về báo lại với lãnh đạo. Nhưng trong hợp đồng có thỏa thuận về việc này không chú?

    "Hắn" : Không thỏa thuận nhưng việc này không thể chấp nhận được. Nếu không bồi thường thì tôi sẽ đòi lại nhà.

    Nói xong "hắn" quay lưng tập tễnh bước ra cửa. Tôi vội hỏi với theo: Nhưng cháu liên hệ với chú bằng cách nào được ạ.

    "Hắn" nói mà không quay lưng lại: Trong hợp đồng có ghi số điện thoại của tôi rồi. Còn nếu muốn tìm tôi, các anh cứ sang cái nhà ở bên kia cánh đồng.

    Nói đến đây hắn chợt quay lại nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm: Mà anh cũng biết chỗ đó phải không?
     
  5. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 14:

    "Bấm để đọc"
    Lão chủ nhà đi được 1 lúc thì Đinh đến. Lẽ dĩ nhiên là tôi phải báo cáo lại cho Đinh để xin phương án chỉ đạo. Tôi cứ nghĩ Đinh cũng sẽ bất ngờ như tôi về việc này, vì Đinh cũng mới về công ty, mấy cái sự vụ này là công việc của phòng hành chính, tôi còn lơ tơ mơ thì làm sao Đinh nắm được. Nhưng trái lại, Đinh tỏ thái độ bình thường như cân đường hộp sữa, lão bảo tôi: Mày đi gặp lão ấy thương lượng, làm thế nào thì làm những nhất định không được cho lão ấy đòi nhà, trụ sở công ty còn chưa xây xong, rồi bao nhiêu chuyện đang xảy ra, giờ lão ấy đòi lại là rối tung hết lên.

    Tôi: Nhưng thương lượng xuông hả anh. Lão ấy đòi bồi thường mà. Ít nhất thì anh cũng cho em xin cái hạn mức để nói chuyện với lão ấy chứ.

    Đinh: Ờ, thằng già ấy theo đóm ăn tàn, định làm tiền ấy mà. Cùng lắm thì đền cho lão ấy 2 tháng tiền thuê thôi. Mày muốn làm gì thì làm. Nếu hơn thì bỏ tiền ra mà bù vào.

    Đờ mờ, lão Đinh này khôn vãi lúa, cái việc đi thương lượng đàm phán này vốn dĩ thuộc về lão Trịnh giám đốc, không thì chí ít cũng phải là trưởng phòng tổ chức hành chính. Giờ tự nhiên đùn đẩy trách nhiệm cho tôi. Gặp cái lão gù ấy vốn dĩ đã là một cực hình, giờ lại còn bắt đàm phán với thương lượng.

    Nhưng thôi, phận con sâu cái kiến trong công ty, lại đang đeo cái án treo ở trên đầu, tôi làm sao dám bật lão ấy. Phải ngoan ngoãn nghe lời thôi chứ sao giờ.

    * * *

    Nhà lão gù kia ở ngay bên kia cánh đồng theo đường chim bay, nhưng theo đường chuột chạy thi vô cùng zich zắc. Mặc dù đứng ở công ty tôi có thể nhìn thấy thấp thoáng nhà lão ấy nhưng Công ty tôi nằm ngoài làng, còn nhà lão thì nằm sâu trong làng. Tôi thì chưa bao giờ vào làng nên đành phải tìm hoa tiêu đi cùng. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là em Linh. Một phần vì tôi cũng chỉ biết mỗi em ấy là người trong làng, nhưng phần nhiều là có một số chuyện liên quan đến em ấy mà tôi muốn biết.. Không. Phải nói là, em ấy biết nhiều chuyện mà tôi muốn biết mới đúng.

    * * *

    Chuyện nhờ em Linh tôi muốn dấu Tâm nên đành nói Phú lỉnh gọi điện nhờ em ấy hộ. May mắn là em ấy nhận lời ngay. Dù sao cũng là gái quê, tốt bụng lắm.

    Hôm sau, như đã hẹn, Linh đợi tôi ở đầu đường, lối rẽ vào công ty, tôi mượn xe Phú lỉnh qua chở em ấy vào trong làng. Lúc đó cũng khoảng chiều muộn, đường vào làng mờ mịt vằng vẻ, thật hợp với những chuyện tôi định hỏi Linh.

    Tôi: Này, đợt trước thấy em bảo là công ty anh có người chết. Là như nào đấy, em có biết rõ không.

    Linh: Sao lại không biết, chuyện đó cả làng em ai cũng biết. Mà mới xảy ra cách đây có 2 năm thôi.

    Tôi: Thế em có biết đứa đấy không. Mà sao nó lại tự tử.

    Linh: Người cùng làng thì biết nhau hết mà anh. Nhưng riêng với người nhà đấy, bảo là biết nó khó lắm. Cùng làng, mà cũng sàn sàn tuổi nhau nhưng số lần em nhìn thấy mặt nó chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

    Tôi: Sao lạ vậy, ví dụ không chơi với nhau thì chắc ngày xưa đi học cũng phải gặp nhau chứ. Làng em chắc cũng chỉ có 1 trường cấp 1, cấp 2 thôi.

    Linh: Vâng, nhưng nó có được đi học đâu.

    Tôi: Không được đi học. Thời buổi này mà còn có người không được đi học á.

    Linh: Đã bảo nhà đấy nó dị mà. Tất cả cũng từ lão gù ấy mà ra.

    Tôi: Lão gù ấy làm sao. Anh tiếp xúc cũng thấy sờ sợ. Nhưng lão ấy nói chuyện có vẻ cũng lịch sự mà.

    Linh: Ôi xời, cả làng em tránh lão ấy như tránh hủi ấy. Mà bà em bảo đúng là nhà lão ấy có cái mả hủi. Ngày xưa mẹ lão ấy chết vì hủi mà.

    Tôi cười đọc mấy đoạn tuyên truyền trên băng rôn áp phích trêu: Bênh phong hay còn gọi là bệnh hủi, bệnh này không lây qua đường tiếp xúc.. người dân không nên kỳ thị hắt hủi với người bị bệnh phong để họ sớm hòa nhập với cộng đồng.

    Linh cũng cười sằng sặc, đoạn nó nói: Thực ra làng em có tránh lão ấy vì bệnh hủi đâu, ngày xưa thời ông bà em thôi. Còn phải có lý do khác thì người làng mới sợ ông ấy.

    Tôi: Lý do gì?

    Linh: Bà em kể ngày xưa nhà lão gù nghèo rớt mùng tơi, mẹ lão ấy không chồng mà chửa nên bị ông bà lão ấy từ, đuổi ra sống ở ngoài làng. Chính là cãi gò chỗ công ty anh bây giờ đấy. Mẹ lão ấy chết năm lão ấy mới 7, 8 tuổi. Ông bà ngoại lão ấy từ không nhận nuôi nên lão ấy sống lăn lóc 1 mình. Nhưng người làng cũng không kỳ thị. Họ vẫn thuê lão ấy làm ruộng, lão ấy gù nên cấy với gặt lúa nhanh lắm. Thỉnh thoảng người làng còn cho tiền với đồ ăn nữa. Sau lớn, lão ấy theo thanh niên trong làng lên Quảng Ninh làm than thổ phỉ. Biệt tăm biệt tích cỡ độ hơn chục năm thì lão ấy về làng dẫn theo 1 cô vợ xinh như mộng. Nhưng từ khi về lão ấy tự tách biệt với mọi người trong làng. Không biết lấy tiền đâu ra mà lão ấy xây cái nhà to vật vã. Bà em bảo, hồi đó cái nhà của lão phải to nhất huyện thậm chí nhất tỉnh ấy.

    Tôi hỏi lại: Chính là cái nhà bây giờ công ty anh làm trụ sở ấy hả.

    Linh: Vâng.

    Tôi: Thế thì to thật, cách đây mấy chục năm mà đã xây được cái nhà như vậy. Đến bây giờ trong làng cũng có mấy nhà được như thế đâu.

    Linh: Vâng, người làng ghét nhà lão ấy cũng 1 phần bởi ganh tị nhà lão ấy giàu, nhưng chủ yếu là do lão ấy. Từ khi lão ấy về làng là không tiếp xúc với người trong làng luôn. Cả nhà lão ấy cứ ru rú ở quanh khu đất đó. Đợt vợ lão ấy có bầu xong chửa đẻ cũng không thèm lên trạm xá, đẻ ở nhà luôn.

    Tôi: Đến mức vậy cơ á. Nhưng không tiếp xúc với người làng thì nhà lão ấy buôn bán kiếm sống kiểu gì.

    Linh: Chả ai biết, mọi người nghĩ lão ấy đào được vàng, đủ tiền sống đến hết đời nên không thèm làm ăn gì nữa. Nhưng đâu vài năm thì có người lên huyện phát hiện ra là lão ấy nuôi gấu, xong lấy mật bán. Hồi ấy mà có vài trăm triệu đầu tư nuôi gấu là thuộc hạng đại gia ở huyện rồi.

    Tôi: Thế giờ lão còn nuôi không. Anh thấy nhà lão có chuồng trại gì đâu nhỉ.

    Linh: Em cũng chả biết, nhưng chắc là bán hết rồi. Giờ mật gấu xuống giá, nuôi chả bõ công.

    Tôi tiếp tục lân la: Thế vụ con gái lão ấy chết là như nào. Sao mọi người trong làng biết.

    Linh: Sao lại không biết. Lão ấy tránh người làng nhưng trên xã họ vẫn phải nắm được nhân khẩu trong làng chứ. Mà em là con gái lão ấy chắc em cũng tự tử. Suốt ngày bị nhốt ở trong nhà, không cho tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Hồi bé đi chăn trâu ra khu gò nhà lão ấy, em có gặp nó 1 lần. Nó giống mẹ, xinh lắm, nhưng ít tiếp xúc với người ngoài nên chắc trí não có vấn đề hay sao ấy. Nhìn thấy em nó cứ ngơ ngơ xong lẩn vào trong nhà.

    Tôi đang định hỏi thêm về cái đêm hôm Dung chết thì Linh nó đã đập lưng bảo: Nhà lão ấy kia rồi, anh vào đi, em đứng ngoài này đợi thôi.

    * * *

    Nhìn theo tay Linh chỉ tôi hơi bất ngờ, không nghĩ lão gù lại có thể sông ở nơi xập xệ như thế này. Đấy không phải là nhà, mà chỉ là 1 cái túp lều rách nát. Tường được chát bằng đất mái lợp tranh làm tôi nghĩ đến nhà chị Dậu, kiểu nhà này hồi bé tí tôi đã từng thấy ở quê, nhưng cũng chỉ mấy nhà nghèo lắm mới có. Chứ thời buổi bây giờ, nhà nghèo lắm thì cũng phải xây được cái nhà gạch với lợp mái ngói chứ.

    Có điều cái lều rách nát ấy lại ngự trên một thửa đất rất to, sau lưng là cánh đồng xung quanh là vườn cây um tùm. Không khí nơi đây khiến cho tôi cảm thấy hoang vu lạnh lẽo, chỉ muốn quay lưng bỏ chạy.

    Nghĩ thế, nhưng tôi vẫn chậm rãi từng bước tiến vào..
     
  6. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 15:

    "Bấm để đọc"
    Bước vào đến sân, tôi đánh tiếng: Có ai ở nhà không ạ.

    Không có ai trả lời. Tôi nhắc lại mấy lần nữa nhưng vẫn không thấy hồi đáp. Tôi đánh bạo tiến vào trong nhà. (Nhà tranh nên chả có cửa giả gì). Trong nhà không có lấy 1 cái giường và quần áo đồ đạc thì vứt lung tung bừa bộn làm tôi có suy nghĩ liệu thực sự có người sống ở đây hay không.

    Thấy không có triển vọng gì về việc tìm thấy lão gù ở đây, tôi quay ra sân, rút điện thoại gọi cho lão gù. Chuông reo nhưng không có ai bắt máy. Đang tính đi về thì trong đầu chợt nảy ra 1 ý nghĩ, tôi lần hồi bước ra đằng sau nhà, tìm đến cái chỗ mà tôi nhớ là đã nhìn thấy lão gù lúc tôi đứng từ phía công ty.

    Vì cái khu đất đấy cũng khá to và cây cối cỏ dại thì mọc tràn lan nên phải mất 1 lúc tôi mới ra được đến sau nhà, đúng cái chỗ mà hôm trước tôi đã nhìn thấy. Đứng từ đây tôi có thể nhìn được toàn bộ căn nhà của lão gù (nơi công ty tôi đang thuê). Nhìn từ xa, căn nhà trông càng nổi bật với vẻ dị hợm và ma quái. Có 1 điều làm tôi hơi bất ngờ là đứng từ đây nhìn thì rõ ràng căn nhà có 1 đoạn phình ra mà lúc ở trong nhà tôi không hề thấy có. Nó giống như 1 căn phòng nhỏ làm phình ra từ phía bên hông của căn nhà. Nếu đứng từ phía trước và ngay cả đi sang 2 bên cũng không thể nhìn thấy phần này bởi lẽ nó bị lấp ở đằng sau cây cối và người ta cũng phải lội xuống bùn mới có thể thấy phần này của ngôi nhà. Tất nhiên là nhân viên công ty tôi trước giờ chả ai lội xuống bùn ở cánh đồng hoang đấy làm gì cả thế nên tôi chắc rằng chả ai trong công ty tôi biết phần diện tích này của ngôi nhà.

    Điều này làm tôi thấy kỳ lạ, cái chỗ lồi ra đó là phần nào trong ngôi nhà nhỉ, sao ở đó bao lâu rồi mà tôi không biết. Tôi nhìn mông lung xung quanh, cố hình dung sắp xếp trong đầu phần diện tích bên trong ngôi nhà tương ứng với phần lồi ra nhìn từ đây. Bất chợt tôi phát hiện điều kinh khủng hơn khi nhìn xung quanh. Có dấu bước chân nối từ căn lều nơi tôi đang đứng kéo về phía ngôi nhà nơi công ty tôi thuê. Nếu không để ý kỹ thì cũng khó có thể thấy được vì lúc đó đang vào mùa xuân, mưa phùn nhiều và cỏ dại mọc kín ở khu đất và xung quanh. Tôi phát hiện dấu chân từ ngoài cánh đồng chỗ cỏ mọc thưa sau đó theo dấu lại gần khu đất mới thấy vết cỏ bị giẫm nát. Mà đây lại là cánh đồng hoang, từ khi đến đây, tôi chưa bao giờ thấy có người đi lại ở cánh đồng này cả. Cứ theo dấu chân thì nó sẽ dẫn đến đúng chỗ phình ra ở bên hông ngôi nhà mà lúc nãy tôi để ý. Phát hiện này làm tôi lạnh xương sống. Như vậy là có người vẫn thường xuyên đi từ đây sang công ty tôi. Để làm g? Tôi ngay lập tức chắp nối đến cái chết của Dung.

    Nếu như từ chỗ phình ra của ngôi nhà mà có lối vào, thì hôm đó cái Dung không phải ở trong nhà 1 mình. Căn nhà cũng không còn là 1 căn phòng kín nữa. Và điều này sẽ lý giải cho.. nén hương thắp trên tầng 4.. nơi Dung.. treo cổ. Nghĩ đến đây, chợt nhận ra đang đứng 1 mình, tôi vội vã quay lại căn chòi của lão gù. Gọi thêm mấy câu nữa vẫn không thấy ai trả lời. Tôi quay ra chỗ cái Linh đợi. Nhưng cái Linh cũng chả thấy đâu, còn mỗi cái xe của Phú lỉnh dựng ở đó. Chả hiểu sao lúc đó tim tôi đập thình thích, vội nhảy lên xe phóng về.

    Ra đến đường lớn tôi mới thấy hoàn hồn, rút điện thoại gọi cho cái Linh thì thấy máy đổ chuông nhưng nó không nhấc máy. Không hiểu sao lúc đó tôi thấy hoang mang vô cùng, cố tìm mọi cách để trấn tính nhưng không được. Trong đầu tôi đang nhảy loạn lên mọi suy luận với khả năng. Nhưng chả thấy có cái nào logic và hợp lý cả. Tôi chỉ biết chắc chắn 1 điều. Ngôi nhà tôi đang ở không an toàn. Có rất nhiều điều mờ ám xung quanh ngôi nhà này. Và nó có thể liên quan trực tiếp đến cái chết của Dung. Tôi không nghĩ sẽ nói chuyện này với bất kỳ ai ở trong công ty, ngay cả.. Phú lỉnh. Người duy nhất lúc đó tôi nghĩ đến là.. Thư.

    * * *

    Từ lúc xảy ra cái chết của Dung, tôi vẫn chưa nói chuyện này với Thư. Thời điểm tôi vào làm dầu khí, Thư là người đầu tiên không ủng hộ. Ngay từ hồi còn đi học, tôi nói muốn đi theo con đường luật sư, Thư luôn ủng hộ điều đó. Thư nói tôi có tố chất làm luật sư bởi tôi có khả năng thuyết phục người khác chứ nếu làm nhà nước thì tôi không đủ lươn lẹo để đấu đá và tranh quyền đoạt vị. Khi bố mẹ sắp xếp cho tôi vào đây mặc dù Thư không nói gì những tôi biết Thư không thích. Bởi vậy những chuyện ở công ty tôi bao giờ nói với Thư ngay cả khi xảy ra cuộc đại thanh trừng. Tôi không nói, nhưng không hiểu sao thỉnh thoảng nói chuyện tôi vẫn có cảm giác như Thư biết hết mọi chuyện ở công ty tôi. Rất dị. Nhưng dù sao, đã quá quen với cái đầu đầy sạn của Thư, tôi cũng chả thắc mắc nhiều.

    Nhưng bây giờ, khi mà mọi chuyện ở công ty bắt đầu đi ngoài tầm kiểm soát, và khi mà tôi cảm thấy những dấu hiệu nguy hiểm có thể xảy đến với mình, tôi cần phải nói chuyện với Thư.

    * * *

    Tôi bấm số, gọi điện cho Thư, kể sơ qua về mọi chuyện. Thư im lặng nghe, sau đó cười nói: Cậu cứ bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi, Thứ hai tuần tới tớ xuống.

    Thứ hai tuần tới? Đó là ngày lãnh đạo tập đoàn về thanh tra mà. Ngày Mr # về mà. Tại sao Thư lại về vào ngày đó nhỉ?
     
  7. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 16:

    "Bấm để đọc"
    Ngay sau khi nói chuyện với Thư thì lão gù gọi điện cho tôi. Lão nói, giọng ngập ngứng: Tôi.. không có nhà, việc hôm trước ý các sếp cậu thế nào.

    Tôi nắn gân: Dạ các sếp bên cháu nói có người chết là việc bất khả kháng, bên cháu cũng không muốn chuyện đó xảy ra. Hơn nữa trong hợp đồng cũng không có thỏa thuận gì về việc này. Nên bọn cháu thấy không có lý do gì để bồi thường cho chú cả.

    Lão gù vẫn nói giọng đều đều, kiểu như nói cho có mà không cần quan tâm đến kết quả: Các cậu đặt thử vào hoàn cảnh của tôi xem, nhà tôi đang yên ổn, tự nhiên lại có người chết trong nhà, lại còn là con gái chết trẻ. Sau này gia đình tôi sống ở đó kiểu gì. Nếu các cậu không chịu bồi thường thì tôi sẽ sang đòi lại nhà.

    Tôi vẫn cứng: Trong hợp đồng cũng đã có thỏa thuận, nếu chú đơn phương chấm dứt hợp đồng trước thời hạn thì chú phải bồi thường 6 tháng tiền thuê. Chú cừ bồi thường đi rồi đòi lại nhà cũng được.

    Lão gù im lặng không nói gì rồi đột ngột cúp máy.

    Cuộc nói chuyện với lão gù làm tôi có cảm giác lão ấy không thực sự tha thiết đòi tiền bồi thường. Lão cúp máy cũng không phải vì tức giận hay đuối lý mà như kiểu lão cũng chỉ mong câu chuyện tiếp diễn đến đấy mà thôi. Vậy mục đích cuối cùng của lão khi sang công ty đòi tiền bồi thường là gì?

    Nhưng cũng có thể, tất cả những chuyện này chỉ do tôi suy diễn sau khi phát hiện bí mật động trời ở cánh đồng đằng sau nhà lão. Có thể lão sang đòi tiền thật và khi thấy đuối lý thì lão ấy đành buông. Còn giọng nói hay thái độ thì qua điện thoại làm sao mà cảm nhận được hết.

    Tôi còn miên man suy nghĩ về chuyện đó thì chuông điện thoại lại kêu. Giọng em Linh vẫn nhí nhảnh: Anh. Em xin lỗi nhé, nãy bọn bạn em đi qua rủ lên thị xã chơi. Em đi vội quá quên không báo anh.

    Tôi cười: Ừ, không sao, anh tưởng em bị ma bắt thôi. May quá. Anh cũng về nhà rồi.

    Linh: Vâng. Vậy anh nhé. Em đang bận tí.

    Sau khi Linh cúp máy tôi lại quay ra nghi ngờ. Thế quái nào bạn chạy qua rủ đi mà nó không gọi báo trước cho mình 1 tiếng. Phép lịch sự tối thiểu là như vậy mà. Sao mà quên được. Hay là lúc nó đứng đấy đã xảy ra chuyện gì rồi..

    Tôi lắc mạnh đầu gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm. Cười khan tự giễu mình. Có phải chuyện conan đâu mà rắc rối phức tạp vờ lờ. Đơn giản nó là một đứa con gái quê, đầu óc lại hơi dở dở. Nó xử sự như thế cũng là bình thường, đâu có gì lạ đâu. Tôi đang phức tạp hóa vấn đề thôi.

    Nghĩ đến đây thì tôi cũng đã về đến công ty. Nhưng quả thực công ty bây giờ, trong mắt tôi trở nên âm u kỳ bí vãi. Vốn dĩ sau cái chết của Dung tôi đã không muốn vào trong đó rồi. Giờ lại phát hiện dấu chân dẫn vào sau công ty, có các vàng tôi cũng chả dám ngủ lại đó. Nếu cái Dung bị giết thì chả có gì đảm bảo không có người thứ 2, thứ 3.. treo cổ tự tử trong đó cả. Tôi muốn nói chuyện này với thằng Phú lỉnh với thằng Tâm lắm. Nhưng nghĩ lại sự việc xảy ra hôm cái Dung chết, tôi cảm thấy nghi ngờ tất cả. Và dù 2 thằng đó có không phải thủ phạm thì nội cái chuyện bọn nó đi rêu rao những thông tin tôi biết được cũng sẽ khiến tôi trở thành mục tiêu tiếp theo của kẻ sát nhân. Tốt nhất là im lặng, đợi Thư đến thôi.

    Sau khi hạ quyết tâm, tôi cũng bỏ ngay ý định điều tra khu vực bí ẩn ở trong ngôi nhà, cố gắng cư xử bình thường trong mấy ngày tiếp sau đó. Duy chỉ có buổi tối là tôi luôn kiếm cở ngủ lại công trường hoặc thuê nhà trọ bên ngoài ngủ. Tôi nhất định không ngủ lại ngôi nhà đó thêm bất kỳ 1 đêm nào nữa.

    * * *

    Việc lãnh đạo tập đoàn về thanh tra là một sự kiện đặc biệt nghiêm trọng đối với công ty tôi. Cần phải biết trong tập đoàn có hàng tá công ty con tầm cỡ như công ty mẹ của công ty tôi. Còn cái hàng cháu chắt như công ty tôi thì có hàng trăm, đếm không xuể. Lãnh đạo tập đoàn, riêng việc thanh tra các công ty con vốn dĩ đã rất hiếm rồi. Thường thì 1 năm 1 lần đi thu tô và dằn mặt cấp dưới. Hãn hữu lắm mới có công ty được thăm đến lần thứ 2. Thường là do có thành tích đặc biết xuất sắc hoặc sai phạm đặc biệt nghiêm trọng.

    Ở tít trên cao, các bác có đủ thứ việc cần quan tâm hơn là đi săm soi ba cái việc lẻ tẻ ở dưới (Vốn dĩ đã đi vào quy củ với việc nộp tô thuế định kỳ và những lần hiệu triệu khi đai hội trên tập đoàn cũng như những lần gặp gỡ bên lề nhân dịp thượng thọ bố xếp X hay sinh nhật con xếp Y). Các bác còn phải dành thời gian huyết chiến cho những cái ghế trên TW mà nhỡ ra các bác không ngồi vào đấy được thì sự nghiệp ctri của các bác cũng đến hồi cáo trung.

    Nói thế để anh em hiểu là cái việc lãnh đạo tập đoàn về công ty tôi nó đặc biệt và nghiêm trọng đến mức nào. Trong công ty ai cũng đồn đoán lý do của đợt thanh tra lần này. Lúc đầu mọi người đều nhất trí là do cái chết của em Dung. Tôi cũng đinh ninh như vậy, nhưng sau khi xem lại cái quyết định thanh tra, tôi mới nhận ra ngày ký quyết định còn trước cái ngày em Dung đi ma teo cả tuần trời. Vậy đâu phải do em ấy. Như vậy chỉ còn mỗi cái nguyên nhân do thất thoát mấy trăm tỷ của các ông lãnh đạo trước để lại thôi.

    Không khí chuẩn bị cho ngày thanh tra căng như dây đàn. Công trường được đốc thúc làm ngày làm đêm, còn khối văn phòng thì tối mặt tối mũi hoàn thiện hồ sơ sổ sách. Tất cả đều nín thở cầu trời cho qua được cái tao đoạn này.

    * * *

    Ngày đoàn thanh tra về, cả công ty ra công trường từ sớm, ai nấy quần áo chỉnh tề, khối văn phòng đứng riêng, khối công trường đứng riêng. Hồi đó tôi cứ thắc mắc: Thanh tra thì cứ thanh tra, còn công việc thì vẫn phải làm chứ. Tự nhiên bỏ công bỏ việc ra đây đứng xếp hàng như chào đón lãnh tụ vậy. Chả ra cái thể thống cống rãnh gì cả.

    Sau này mới biết đó là truyền thống riêng của ngành dầu khí mà bắt nguồn từ bác #. Ra ngoài thì không biết, chứ ở trong tập đoàn, bác đi đâu cũng phải tiếp đón trọng thị. Nếu không bác mắng ngay tại đương trường, mắng tới tấp.. thậm chí cách chức ngay trong vòng 1 nốt nhạc. (Mà bác quyết cái gì cũng chỉ trong 1 nốt nhạc thôi. Ai bảo bố mẹ đặt tên cho bác như thế làm chi).

    Công ty tôi hôm đó là còn may chán đấy. Bởi vì về thanh tra vi phạm nên không được làm rầm rộ. Chứ cứ như lời mấy ông quản đốc đã từng tham gia các dự án lớn như Dung Quất, Pvtec, Ethenol Phú Thọ.. thì mấy cái lễ khởi công ở đó cứ gọi là thôi rồi. Có những lễ khởi công mà tốn kém đến vài % chi phí của cả dự án là chuyện hoàn toàn bình thường.

    * * *

    Đúng 9h sáng, từ đường cái lớn có khoảng 5-6 cái xe lao vun vút về phía công ty. Dẫn đầu là 1 chiếc SUV cỡ lớn cực kỳ hầm hồ với dàn đèn độ ở trên nóc (hồi đó tôi có biết mẹ nó là xe gì đâu, chỉ biết nhìn nó rất hầm hố chớ không phải mấy cái xe con kiểu nguyên thủ như các cốp lớn hay dùng). Thằng cha quản đốc đứng cạnh khều tôi nói, cái dàn đèn trên nóc xe là đặc trưng của bác # vì bác hay đi khuya về hôm mà toàn đi những nơi khỉ ho cò gáy chả có điện đường trường trạm gì. Tính bác thì ưa thích tốc độ. Lúc nào cũng bắt lái xe phải phóng tít mù nên bắt buộc phải độ bộ đèn đó để đảm bảo tầm nhìn cho xe bác. Mà bình thường xe các lãnh đạo thường đi ở giữa, phía trước có xe dẫn đoàn. Nhưng xe bác thì lúc nào cũng phải dẫn đầu. Chỉ khổ cho mấy ông lái xe đằng sau. Phải căng sức ra mà chạy theo xe bác. Nghe đồn bác đã từng đuổi cổ 1 vài lái xe chỉ vì bác đến trước cả nửa tiếng mới thấy các ông xe sau lò dò đến. Vậy nên nguyên tắc tuyển tài xế trong tập đoàn là phải lái cứng, phải theo được đoàn không được tách tốp, không bị cắt đuôi.

    May hôm đó mấy xe sau cũng toàn anh lái cứng cả (hoặc giả đường về công ty tôi xấu quá nên xe của bác không tách tốp được) nên đội hình đến nơi vẫn đều tăm tắp.

    Xe vừa dừng lại là bác mở cửa xuống xe luôn (bình thường các cốp nhà ta là hay õng ẹo đợi có người mở cửa mới bước ra cho nó sang chảnh). Lần đầu gặp người nổi tiếng, tôi thực sự hơi bất ngờ. Trong khi mọi người xung quanh đóng bộ com lê ca la vat thì bác chơi quần bò áo phông (đợt đó trời vẫn còn rét nữa chứ). Nhưng quần áo không ngăn được cái khí thế toát ra từ bác. Vừa xuống xe là bác lườm một phát hết cả dàn cán bộ công nhân viên trong công ty. Trong khi Trịnh giám đốc đang xun xoe định chạy lại bắt tay thì bác đã xua tay từ xa nói như quát: Thôi thôi, không phải bắt tay bắt chân gì cả, các anh cứ chuẩn bị vào việc luôn.

    Xong bác liếc mắt gật đầu cười với Phó giám đốc Nguyễn. Bác Nguyễn cười nhạt quay đi, vẫn với cái ánh mắt mông lung không màng thế sự như vậy.

    Bác # cũng cười nhạt, tỏ vẻ không chấp, đoạn quay lại đợi người trong xe thứ 2 bước ra. Đó là 1 bác cũng phải ngoài 50, mặt vuông chữ điền nhìn cũng rất khí độ mỗi tội.. hơi lùn. Bác # với bác đó cười nói vui vẻ dường như là bằng vai phải lứa chớ cũng không phải là cấp trên cấp dưới. Lúc đó tôi vẫn không biết bác U50 này là ai cả.

    Xe thứ ba là của lãnh đạo tổng công ty. Bác TXT nhà ta xốc lại bộ vest tiến đến đứng sau bác # mặt bình thản không nói gì. Nhưng có vẻ rất chú ý lắng nghe câu chuyện giữa bác # và bác U50.

    Xe thứ 4 và thứ 5 chắc là bộ máy giúp việc của bác # và bác TXT. Mỗi xe có 3 người cũng quần áo chỉnh tề bước xuống tiến lại đằng sau bác TXT.

    Xe thứ 6 cũng bước xuống 3 người. Nhưng tôi chả để ý 2 người còn lại vì lúc đó còn bận trố mắt ra ngạc nhiên. Cái con bé vừa bước xuống chả phải Thư thì còn ai vào đây nữa..
     
  8. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 17:

    "Bấm để đọc"
    Thư xuống xe, lia mắt tìm tôi trong đám đông. Khi thấy tôi đang trố mắt ra nhìn, nó đá lông nheo 1 cái rồi lấy lai tư thế nghiêm trang tiến lại phía sau U50. Lúc này thì tôi cũng lờ mờ nhận ra vấn đề rồi. Thời điểm đó Thư đã đấu đá xong và leo lên thư ký vụ trưởng một vụ trong Bộ Công Thương. Việc Thư có mặt ở đây, đứng sau U50 và cái cách Mr # nói chuyện với Mr U50 có thể đoán được U50 chính là đồng chí Vụ Trưởng.

    Nhưng tại sao lãnh đạo Bộ công thương lại can thiệp vào chuyện này nhỉ, mà rõ ràng trong quyết định thanh tra cũng không đề cấp gì đến lãnh đạo bộ. Chỉ liệt kê danh sách lãnh đạo tập đoàn thôi mà.

    Tôi hoang mang nhìn về phía mấy sếp công ty tôi. Đinh, Trịnh dường như cũng đoán được thân thế U50 nên vẻ mặt đầy lo lắng và căng thẳng đang rì rầm bàn tán gì đó với nhau. Duy có Mr Nguyễn là mặt vẫn bình thản. Nếu như không thấy thái độ này của Mr Nguyễn những lần trước đây tôi còn cho rằng đồng chí ấy đã biết trước toàn bộ chuyện này.

    Tôi đang miên man suy đoán thì ở phía trên đồng chí # đã săm săm đi vào công trường. Cả đoàn người cũng săm săm đi theo. Duy có đồng chí U50 và 3 người của bộ (trong đó có Thư) là đứng lại.

    Tôi cũng đang tính lùi lại để ra nói chuyện với Thư thì đã bị Đinh gọi. Đành lóc cóc chạy theo. Đi theo bác # cũng chỉ toàn khối văn phòng. Đội công trường sau màn tiếp đón thì quay về vị trí ai làm việc nấy.

    Đợt đó đang đầu xuân. Mưa phùn suốt ngày đêm nên cả công trường bê bết bùn đất. Vậy mà Mr # cứ đi băng băng mặc cho bùn đất bám đầy quần áo. Các đồng chí ở sau trong đó có cả bác TXT nhà ta còn khổ hơn.comple cà vạt và những đôi giầy hàng hiệu chỉ sau 1 lúc đã dính đầy bùn đất. Nhưng dường như không đồng chí nào dám phản ứng dù chỉ là đi rón rén chậm lại. Biết tính bác # rồi đấy. Cứ thử cảnh vẻ quý tộc sợ bẩn xem. Bay chức trong 1 nốt nhạc ngay.

    Nhưng tôi vẫn buồn cười nhất đoạn đi vào chỗ khoan cọc nhồi. Chỗ này có mấy cái hố cọc khoan thử sâu cũng phải đến ngang ngực. Nhưng mấy hôm trời mưa nước đọng, nhìn nước sâm sấp lẫn vỡi bùn xung quanh nên khó phát hiện. Bác # đang săm săm bước đi, thấy vũng nước đấy tưởng nông nên bước xuống. Thụt 1 phát nước đến ngang thắt lưng bác luôn. Như các lãnh đạo khác thì bác ấy sẽ quay lại bảo người kéo tay lên. Nhưng đằng này sau 1 chút bất ngờ, bác ấy lại tiếp tục ì oạp bước tiếp. Mấy chục người đằng sau trừ Mr Nguyễn là đi vòng còn lại không ông nào dám chần chừ, ngay lập tức nhảy xuống hố bước theo. Tôi đi cuối hàng nhìn thấy hãi nhưng biết là mình chưa đủ tầm như Mr Nguyễn nên cũng phải nhắm mắt đưa chân. May mà còn kịp rút điện thoại trong túi quần cất lên túi áo ngực chứ mấy ông đi trước không có thời gian chần chừ thì xác định là vứt điện thoại đi hết. Lúc đấy tôi mới thấy kỷ luật trong tập đoàn và sức ép mà Mr # tạo nên cho cấp dưới nó kinh khủng như thế nào.

    Sự cố làm cả đoàn ướt như chuột lột và bẩn kinh khủng. Nhưng bác # vẫn chả nề hà gì. Vẫn vừa đi vửa nói sang sảng về tình hình thực hiện tiến độ dự án rồi những chỗ làm sai, chưa hoàn thiện. Mà những điều bác nói đều chuẩn chớ chả phải nói chung chung như mấy bác lãnh đạo khác. Giám đốc Trịnh của bọn tôi và ngay cả bác TXT cũng chỉ biết vâng dạ liên tục chứ cấm có dám bật câu nào.

    Sau chuyến thị sát cả đoàn quay lại gặp bác U50 lúc đó đã chui vào xe tránh mưa. Thấy Mr # ướt như chuột lột Bác U50 có vẻ cũng hơi ngạc nhiên nhưng chỉ cười nói với Mr # mấy câu. Xong Mr # ngoắc bác TXT với Trịnh lại dặn dò rồi cũng lên xe đi trước. Theo sau là xe của Mr U50 rồi đội TXT và Đinh Trịnh nhà tôi cũng lần lượt lên xe chạy theo. Chắc hẳn là các bác chạy về thành phố tìm chỗ nào khô ráo lịch sự bàn chuyện công việc rồi. Đây là 1 phần tất yếu và cũng là phần quan trọng nhất của những cuộc thanh tra. Việc đi thị sát ở công trường chỉ để làm màu. Còn những vấn đề "to tát" và "vĩ mô" sẽ được bản ở những nơi sang trọng và kín đáo khác.

    Nhưng họ không đi cả. Có 2 xe vẫn ở lại. 1 xe là của mấy đồng chí trên tập đoàn và 1 xe là của mấy đồng chí trên bộ. 2 xe này chắc chở đội ngũ giúp việc. Đây là những người sẽ phải giải quyết đống hồ sơ sổ sách giấy tờ. Công việc chuyên môn chính của đợt thanh tra lần này. Lãnh đạo sẽ tiếp lãnh đạo và nhân viên sẽ phải tiếp nhân viên.

    * * *

    Sau khi bộ sậu lãnh đạo đi rồi thì sức ép lên những người ở lại mới được gỡ bỏ. Tôi nhìn quanh. Công ty tôi ngoại trừ Đinh Trịnh thì tất cả đều ở lại, kể cả Mr Nguyễn. Nhưng Mr Nguyễn cũng chẳng ở đó lâu. Ngay sau khi đoàn xe của lãnh đạo khuất bóng, đồng chí ấy cũng lên xe phóng đi luôn. Trong những người ở lại thì tôi là đứa có "chuyên môn" tiếp khách nhất. Tôi nháy Phú lỉnh và thằng Tâm cùng ra nói chuyện với Thư cùng mấy người ở trên tập đoàn và trên bộ.

    Khi bọn tôi tiến đến gần thì Thư đứng lui xuống đằng sau 1 bác tóc bạc trắng. Rõ ràng là Thư không muốn mọi người biết mối quan hệ của bọn tôi. Vì Phú lỉnh đã từng gặp Thư nên tôi quay sang nó nói nhỏ: "Tí mày đừng thể hiện là quen biết cái Thư nhé". Thằng này chắc cũng đã nhận ra Thu từ trước nên lặng lẽ gật đầu.

    Đồng chí tóc bác có vẻ là người đứng đầu mấy người còn lại của bộ còn bên tập đoàn bây giờ tôi mới để ý có 2 em xinh tươi ở lại thôi. 2 em này lúc nãy cũng ở trong xe không ra công trường nên quần áo vẫn sạch sẽ mát mẻ.

    Tôi đang định mời cả đoàn lên thị xã ăn uống rồi chiều mới bắt đầu làm việc thì đồng chí tóc bạc đã nói luôn: Em dẫn bọn anh về trụ sở công ty làm việc luôn nhé. Công việc bề bộn. Khi nào xong việc anh em mình ngồi với nhau cũng được.

    Tôi quay qua 2 em xinh tươi bên tập đoàn thì 2 em có vẻ không ủng hộ lắm. Nhưng tất nhiên là các em ấy không dám trái ý rồi. Vậy là thống nhất cả đoàn lên xe về công ty tôi.

    Những nghĩ cũng nhục. Trời mưa phùn gió bấc. Cả đoàn đều ngồi trên ô tô, thằng Tâm với thân thế của nó cũng được 2 em xinh tươi kia mời lên xe các em ấy ngồi. Duy có tôi với PHú lỉnh lóc cóc con wave ghẻ phóng đi trước dẫn đường về công ty.

    Haizzzzz. Trời âm u rét mướt, mưa ngày càng nặng hạt và đợi chúng tôi ở nhà là 1 đồng thứ cần giải trình. Không biết Thư sẽ giúp tôi như thế nào đây.
     
  9. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 18:

    "Bấm để đọc"
    Về đến trụ sở công ty, không để cho mọi người được ráo nước. Đồng chi tóc bạc trắng đã bắt tay ngay vào việc thanh kiểm tra rồi. May mắn thế nào thì Thư lại được phân công kiểm tra mảng nhân sự. Chắc do Thư cũng học Luật ra nên kiểm tra mảng này là chuẩn rồi. Chứ bắt em ấy kiểm tra mảng tài chính kế toán với mảng vật tư chắc cũng khó.

    Mỗi người kiểm tra một mảng nên tôi kiếm cớ bê hồ sơ ra góc phòng để có thể nói chuyện với Thư dễ hơn.

    Tôi: Về sao không báo tớ trước.

    Thư nguýt dài: Không báo trước thì mới biết được cậu léng phéng với con nào chứ.

    Tôi cười: Léng phéng với con nào. Công ty toàn đực rựa. Được em ngon nhất thì treo cổ bố nó rồi còn đâu.

    Thư: Công ty không có nhưng chỗ khác có thì sao. Ở đây gái quê nhẹ dạ cả tin thiếu gì.

    Tôi giả bộ ngạc nhiên: Sao biết. Chắc xuống đây nằm vùng trước rồi đúng không? Được mấy ngày rồi.

    Thư: Đủ để biết được nhiều thứ hơn cậu biết.

    Tôi: Biết được những gì nhiều hơn tớ.

    Đúng lúc đó thì đồng chí tóc bạc trắng ôm đống tài liệu bước đến nói với Thư: Cháu kiểm tra nhanh hồ sơ nhân sự xong chuyển sang báo cáo tài chính với sổ sách kế toán giúp chú. Phần này quan trọng hơn này.

    Nghe giọng điệu tóc bác thì có vẻ Thư rất được tin cậy trong công việc, chí ít cũng không thuộc tuýp cưỡi ngựa xem hoa như 2 con bé trên tập đoàn.

    Thư đợi đồng chí tóc bạc đị rồi nói nhỏ: Thôi để đến tối nói chuyện cụ thể hơn nhé. Ở đây không ổn.

    Kể từ lúc đấy tôi không có điều kiện nói chuyện với Thư nữa. Cả công ty chìm trong hồ sơ sổ sách và số liệu. Có điều mỗi lần tôi để ý thì thấy Thư có vẻ không tập trung vào hồ sơ lắm, em ấy cứ tìm cách lượn quanh các phòng trong công ty, xuống cả bếp ăn với đi ra ngoài. Chắc Thư đang tìm lối vào căn phòng bí mật như những gì tôi kể lại cho em ấy.

    Mặc dù không tập trung, nhưng phần việc của Thư xong sớm nhất, còn mấy người còn lại vẫn đang đánh vật với mớ bòng bong mà ông Hùng kế toán trưởng để lại. Và đây chỉ là phần việc của ngày hôm nay thôi. Đồng chí tóc bạc dự kiến thời gian thanh tra sẽ kéo dài khoảng 1 tuần. Vậy nên Thư cũng không phải làm hộ phần việc của những đồng chí còn lại. Em ấy xin phép về tắm rửa trước. Và tất nhiên, với nhiệm vụ sắp xếp chỗ ăn ở cho đoàn thanh tra, tôi xung phong chở Thư về khách sạn.

    Trời vẫn mưa rả rích và gió ngày càng mạnh nên trên đường chở Thư về bọn tôi cũng chả nói được gì với nhau. Áp mặt vào lưng tôi, Thư cho tôi cảm giác ấm áp, bình yên trước những giông tố đang phải đối mặt.

    Về đến khách sạn. Gọi là khách sạn chứ thực ra tiêu chuẩn của nó chỉ nằm ở mức nhà nghỉ. Được cái sạch sẽ và rộng rãi. Mà cũng không thể đòi hỏi hơn ở cái vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi này được. Tôi đã đặt nguyên cả cái nhà nghỉ này cho đoàn thanh tra nên khi đến nơi thì nó vắng tanh. Chỉ có mỗi con bé lễ tân đang đứng cắm mặt vào điện thoại. Tôi lấy phòng rồi xách va ly lên cho Thư.

    Vừa sập cửa phòng tôi đã quay lại hôn Thư ngấu nghiến, Thư cũng đáp lại mãnh liệt. Tại cũng hơn 1 tuần rồi 2 đứa không gặp nhau mà. Nhưng khi tôi định đi xa hơn thì Thư đẩy ra nói: Không phải ở đây. Dù sao đi nữa thì người ta cũng đang đi thanh tra. À ơi với đối tượng là không được. Cậu xuống nhà đi, tớ tắm 1 cái rồi xuống. Đừng để mọi người để ý.

    Tôi đành phải dùng thần công bế tinh đại pháp để kìm nén lại, tiếc nuối hôn Thư thêm 1 lúc nữa rồi mới đi xuống

    * * *

    Xuống đến nơi thì đội đồng chí tóc bạc cũng vừa về tới. Thân là cán bộ hành chính nên tôi lại phải tức tốc đi đặt chỗ ăn cho cả đoàn. May là tối hôm đó mọi người ăn uống cũng đơn giản và về nghỉ sớm (1 phần là đội công ty tôi chả còn lòng dạ nào mà ăn nhậu một phần vì đồng chí tóc bạc quán triệt không uống rượu để mọi người tỉnh táo còn làm việc). Vậy là tôi có thời gian nói chuyện với Thư rồi.

    Nhưng đợi cho mọi người về phòng hết cũng phải gần 10h đêm. Thư nháy bảo tôi đợi ở ngoài khách sạn. Một lúc sau em ấy mới trốn ra được. Đang tính trở Thư ra nhà nghỉ khác để tiện tâm sự thì Thư nói: Quay lại công ty cậu đi.

    Tôi: Điên à. Giờ này qua công ty tôi để nhát ma à.

    Thư: Giờ không qua thì qua lúc nào. Ban ngày lúc nào cũng có một đồng người như vậy. Làm sao mà điều tra được.

    Tôi: Điều tra cái gì?

    Thư: Tất nhiên là cái chết của Dung rồi.

    Thực lòng là tôi chả thích thú gì cái việc đêm hôm mưa gió lọ mọ vào một ngôi nhà đầy tử khí như vậy. Tôing Thư nói đúng, không vào lúc này thì chỉ còn cách đợi đến cuối tuần khi không có ai ở đây thì mới vào được lúc ban ngày thôi. Mà lúc đó thì Thư về mất rồi. Hơn nữa thì ai biết từ giờ đến lúc đó còn chuyện gì xảy ra nữa.

    Vậy nên tôi đành nhắm mắt đưa chân thôi

    * * *

    Công ty tôi hiện ra trong đêm đúng như ngôi nhà ma trong truyền thuyết. Gió tát những hạt nước mưa vào mặt làm cho chuyến phiêu lưu của tôi càng thêm phần kịnh dị.

    Đã thế đến nơi Thư còn không cho bật đèn. 2 đưa lấy điện thoại ra nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong nhà.

    Vừa lần mò Thư vừa nói chuyện khe khẽ: Cậu ở đây mấy tháng trời mà không phát hiện ra điều gì kỳ lạ ở đây sao.

    Tôi đáp: Sao lại không, tớ chả kể với cậu vụ hôm đầu tiên gặp ma ở đây với cả chuyện thỉnh thoảng lại thấy mùi hương khói đấy.

    Thư vừa quét đèn pin qua những hốc tường vừa thì thào: Không nói mấy chuyện mê tín dị đoan đấy. Ý tớ là cái phòng đặc biệt mà cậu kể ấy. Ở đây bao nhiêu lâu chắc cậu phải thấy thiết kế ngôi nhà này có gì lạ chứ.

    Tôi: Ngay từ đầu tớ đã thấy ngôi nhà này dị dạng rồi. Riêng việc vác cái miếu để lên tầng thượng đã đủ thấy lão gù bị thần kinh rồi. PHòng ốc thì lộn xộn chắp ghép. Nhưng mà cũng chả ai quan tâm đâu. Xây xong trụ sở là công ty trả lại nhà cho lão ấy thôi.

    Thư im lặng không hỏi tiếp mà cứ tập trung soi đèn ở góc phòng. Ở đó có một khoảng lõm vào nối giữa phòng khách và nhà bếp. Chỗ này có đặt 1 cái tủ lớn được kê áp vào tường chiếm trọn vẹn mặt trong của gian. Hồi tôi mới vào công ty, ông Thượng giám đốc với ông Dũng có dặn là chủ nhà cất đồ đạc trong tủ nên mọi người tránh động vào kẻo nhỡ có mất mát gì thì mang tiếng.

    Giờ thấy Thư cứ lần sơ mờ ở đây cả tiếng thì tôi mới để ý. Đây là kiểu tủ cổ, cao gần chạm đến nóc nhà. Ở giữa là một tủ gương treo một cái đồng hồ quả lắc đã chết từ đời tám hoánh. Hai bên là hai cánh cửa gỗ to vật vã. Tôi thì chả biết mẹ gì về đồ gỗ nhưng chỉ cần sơ vào thấy mát lạnh và chắc nịch với cả không có biểu hiện gì của mối mọt thì cũng có thể đoán là nó được làm bằng chất liệu xịn.

    Lần mò 1 hồi Thư nói khẽ: Nếu mà có lỗi đi đến căn phòng bí mật thì chỉ có thể là ở chỗ này.

    Tôi ngạc nhiên: Sao cậu biết.

    Thư: Nhìn thiết kế ngôi nhà thì tớ đoán. Với cả cậu nhìn xem. 2 cánh của tủ 2 bên cùng lâu ngày không ai động đến nhưng cánh tủ bên trái thì khe tủ bám đầy bụi. Còn bên cánh phải thì không có. Mà dưới chân tủ thì lại nhiều bụi. Chứng tỏ cánh bên phải có vẫn thỉnh thoảng được mở ra.

    Tôi soi đèn pin theo hướng Thư chỉ thì quả thực thấy sự khác biệt. Tôi kéo Thư lùi ra sau thì thào: Nếu như vậy thì mình phải cẩn thận vì có thể ở trong đó bây giờ đang có người thì sao.

    Thư giơ ngón cái lên gật đầu tỏ thái độ đồng tình xong thì thào: Bây giờ thì mình lên trên tầng 4.

    Tôi gắt nhẹ: Điên à. Chỗ đấy có ít nhất 2 người treo cổ chết rồi đấy. Nửa đêm nửa hôm lên trên đó làm gì.

    Thư vội đưa tay lên môi ra dấu im lặng rồi ghé vào tai tôi thì thầm: Hình như có người.

    Tôi giật nảy mình, vội vàng tắt đèn pin kéo Thư ra phòng khách, chui xuống gầm bàn làm việc.

    Vừa an vị thì nghe tiếng cót két sau đó có ánh sang leo lắt từ phòng trong hắt ra. Có bóng người đang đi vào phòng khách.

    Mặc dù vừa nghe Thư giải thích về căn tủ trống và biết chắc cái thứ sắp tiến vào là người chứ không phải ma. Nhưng ở trong hoàn cảnh đó quả thực mồ hôi tôi toát ra như tắm. Tôi đưa tay nắm lấy tay Thư thì giật nảy mình vì tay Thư cũng lạnh toát lại còn hơi run. Dù sao thì Thư vẫn là con gái và chuyện này có vẻ không nằm trong kế hoạch. Chính Thư cũng không ngờ 2 đứa có thể rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy. Nên nhớ kẻ sắp tiến vào có thể chính là kẻ đã giết Dung. Mà 1 kẻ đã dám giết người thì nó không còn là con người nữa. So với 2 đứa đang run như cầy sấy ở đây thì nó khác bọt lắm.

    Vị trí bọn tôi trốn không nhìn được gì và quả thực tôi cũng chả muốn thấy gì lúc này. Nhưng thấy Thư chợt nhẹ nhàng áp mặt xuống đất nhìn qua khe bàn. Tôi cũng làm theo. Tôi cúi mặt xuống đúng lúc nhìn thấy một đôi chân trần nhỏ và trắng bệch lướt qua. Đó là chân của 1 đứa trẻ con.

    Tôi quay qua thấy Thư mặt cắt không còn giọt máu. Và chắc là mặt tôi lúc này cũng vậy.
     
  10. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 19:

    "Bấm để đọc"
    Ánh sáng kéo bước chân về phía cầu tháng. Cái thứ đó chầm chậm leo lên tầng trên bỏ lại tôi và Thư ngồi trong bóng tối.

    Lúc này, không nhìn thấy mặt nhau nhưng hơi thở dồn dập của Thư khiến tôi hiểu rằng đây là một trong những lần hiếm hoi Thư hoảng loạn. Sự xuất hiện của "cái thứ kia" là nằm ngoài dự đoán của Thư. Và dù đã từng thể hiện sự thông minh lanh lợi trong nhiều tình huống trước đó và sau này thì thực tế Thư vẫn chỉ là 1 đứa con gái. Thư có thể không sợ người nhưng không thể không sợ.. ma.

    Tôi cũng không khác Thư là mấy, lúc đó cũng sợ thiếu nước đái ra quần. Cơ mà dù sao tôi cũng là con trai, hơn nữa tôi đã từng có kinh nghiệm gặp "cái thứ kia" hôm mới đến đây nên lúc đó tôi còn giữ được chút tỉnh táo. Chí ít là tôi còn giữ được khả năng tư duy: Ma thì éo bao giờ đi chân đất, ma phải bay chứ lị. "Cái thứ kia" chắc chắn là người rồi.

    Tôi còn đang hân hoan với cái suy luận khoa học của mình thì chợt nhớ ra là cái thứ gọi là người kia có khả năng chính là hung thủ giết Dung. Mà nếu nó là kẻ giết người thì tôi mong nhìn thấy đôi chân đầy lông lá của 1 thằng đàn ông hoặc chí ít cũng là một đôi chân của người trưởng thành - chứ không phải là đôi chân của 1 đứa con nít, 1 đôi chân trắng bệch. Điều này khiến đầu óc tôi tha hồ tưởng tượng ra những chuyện còn kinh dị hơn cả chuyện ma.

    Và nếu đây là 1 câu chuyện ma thì tôi có thể hư cấu là tôi sẽ bám theo cái thứ kia lên trên gác, điều tra xem nó đang làm gì, hoặc dũng cảm hơn, tôi có thể lợi dụng lúc cái bóng kia lên trên gác để lẻn vào căn phòng trống sau cái tủ để xem ở đó đang nuôi giữ cái giống gì.

    Nhưng thực tế là tôi, và cả Thư nữa ngồi im thin thít dưới gầm bàn. Nhắm mắt cầu nguyện cho cái giống dở kia mau mau đi dạo quanh nhà xong xuôi rồi chui về tổ đi để bọn tôi còn chuồn khỏi đây. Quả thực lúc đó tôi (và chắc cả Thư nữa) đang hối hận tại sao không thuê mợ nó cái nhà nghỉ nào sạch sẽ mà ôm nhau chăn ấm đệm êm, mắc cái giống gì mà rủ nhau đi điều tra để giờ phải co ro sợ hãi trong gầm bàn.

    * * *

    Thời gian chầm chậm trôi, khi mà bọn tôi sắp ngất vì căng thẳng và đói rét thì tôi chợt ngửi thấy mùi hương thoang thoảng và sau đó là ánh nến từ tầng trên chầm chậm đi xuống. Thư lại nắm chặt tay tôi, căng thẳng chờ đợi. Vùng sáng lớn dần cùng với tiếng bước chân. Khi mà ánh nến lướt qua căn phòng chuẩn bị tiến vào bên trong thì không biết lấy can đảm từ đâu, tôi nghển cổ nhìn qua dẫy bàn vừa kịp lúc thấy cái bóng trước khi nó biến mất. Suýt chút nữa tôi bật lên tiếng kêu. Đó chả phải là khuôn mặt của đứa con gái trên bức ảnh thờ ở tầng 4 là gì?

    * * *

    Bây giờ thì tôi và Thư đã chăn ấm đệm êm trong 1 nhà nghỉ tương đối sạch sẽ cách không xa nhà nghỉ của đoàn thanh tra. Sau khi cái bóng biến mất sau cánh cửa tủ thì bọn tôi cũng chả còn hồn vía nào để điều tra mới cả khám phá nữa. 2 đứa thống nhất là không thể quay về khách sạn cũ nữa. Cứ thuê 1 cái nhà nghỉ khác rồi sáng mai bảo đi ăn sáng sớm cho đỡ bị nghi ngờ.

    Mặc dù đã cách xa khỏi ngôi nhà quái dị kia nhưng tôi và Thư vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Những gì nhìn thấy đêm nay quả thức khiến bọn tôi ám ảnh. Thư chống cằm đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu rồi quay ra hỏi tôi: Cậu có chắc chắn cái bóng mà cậu nhìn thấy là người trong tấm ảnh trên tầng 4 không.

    Tôi: Tất nhiên là làm gì có thời gian ngắm nghía với so sánh. Nhưng với những gì tớ nhìn thấy thì tớ tin là như vậy.

    Thư: Nhưng mà em Linh em ấy chả bảo là cái đứa đấy nó treo cổ tự tử rồi mà. Sao bây giờ lại xuất hiện nhỉ.

    Tôi: Hay nó là ma thật nhỉ. Có nhiều thứ khoa học chưa chứng minh được lắm.

    Tôi tưởng Thư sẽ phản đối giả thiết này của tôi, nhưng em ấy chỉ trầm ngâm một lúc rồi đáp: Thú thực là chưa bao giờ tớ rơi vào tình cảnh như đêm nay, lúc đấy đầu óc tớ chả suy nghĩ được gì nên cũng không dám chắc chắn. Nhưng tớ nghĩ là không phải ma quỷ gì đâu. Ma mà bọn mình núp dưới gầm bàn nó lại không biết à.

    Tôi cười: Thế giới này có ái hiểu biết tường tận về ma đâu mà biết ma nó như nào và ma nó có thể làm gì. Giả sử ma nó chỉ là một hình bóng, làm đi làm lại những việc mà khi còn sống nó hay làm. Thế thì nó quan tâm quái gì có ai ở dưới gầm bàn cơ chứ.

    Nói thế thôi, chứ khi mà đang ở trong một căn phòng sáng đèn, ấm áp và đầu óc đủ minh mẫn tỉnh táo thì tôi cũng không tin lắm cái thuyết hồn ma bóng quế nữa. Nhưng tôi vẫn không thể lý giải được tại sao con bé đã treo cổ chết bây giờ lại sống sờ sờ và lượn đi lượn lại trong căn nhà đó. Và quan trọng hơn nữa là.. tại sao và bằng cách nào nó lại giết cái Dung.

    Tôi hỏi Thư chuyện này thì em ấy tiếp tục trầm ngâm một lúc rồi đáp: Chắc gì con bé đó đã là hung thủ giết cái Dung.

    Tôi: Cái Dung ở 1 mình trong căn phòng kín. Trước thì không nói. Bây giờ mình đã biết chắc có 1 gian phòng bí mật ở trong nhà thì chỉ có thể là người trong phòng đó là hung thủ thôi. Con bé đó dù có không phải hung thủ thì nó cũng liên quan và biết ai là hung thủ.

    Thư cười: Cậu rơi vào cái bẫy tư duy của chính cậu rồi. Can cái tội đọc conan cho lắm vào.

    Tôi ngạc nhiên hỏi lại: Bẫy tư duy? Là sao?

    Thư: Ai bảo cậu đấy là căn phòng kín. Ai bảo cậu là căn nhà đó chỉ có 2 chìa khóa.

    Tôi: Thì từ khi tớ vào đây làm chỉ thấy thằng Phú với cái Dung có chìa khóa thôi. Làm gì còn ai nữa.

    Thư: Thế mới bảo cậu đọc conan nhiều quá. Mấy cái truyện cho trẻ con ấy nó toàn đưa mấy vụ sát nhân trong phòng kín với cả những lập luận 1 chiều kiểu như "hung thủ chỉ có thể là những người có mặt ở đây" hay "căn phòng này chỉ có 1 cái chìa khóa duy nhất".. Truyện conan bắt chước y chang cách suy luận 1 chiều ở trong shelock home. Kiểu như, tay anh to thì chắc chắn là anh có đi tập Gym, mà nếu có thời gian và tiền bạc đi tập Gym thì chắc chắn là nhà anh giàu. Thực ra tay anh to là vì anh đi bốc vác nhiều, và nhà anh thì nghèo kiết xác nên anh mới phải đi bốc vác. Lấy ví dụ thế để cậu thấy là Thực tế thì một sự việc có cả tỷ cái nguyên nhân không đơn giản để có thể đưa ra 1 kết luận chỉ dựa trên 1 vài sự việc mình thấy được. Muốn suy luận giỏi, chỉ có tư duy logic thôi là không đủ, cần phải có trải nghiệm và quan trọng nhất là cần phải có thông tin. Ví dụ nhìn một vết đâm trên tử thi cậu không thể biết được hung khí gây ra vết đâm đấy là loại gì nếu cậu chưa từng nhìn thấy vết đâm tương tự và cũng chưa từng nhìn thấy hung khi gây ra vết đâm trước đó.

    Thấy Thư tự nhiên tuôn một tràng vậy tôi đâm ra hoảng: Ơ hay, hôm nay tự nhiên thích giảng đạo thế, tớ chỉ hỏi mỗi câu là ngoài thằng Phú với cái Dung ra thì làm gì còn ai có chìa khóa ngôi nhà nữa thôi mà.

    Thư cười: Tại tớ thấy trước giờ cậu cứ ôm khư khư mấy quyển shelock home coi nó như báu vật với kim chỉ nam cho việc điều tra nên tớ mới nói. Còn việc cái chìa khóa. Thế cậu không nghĩ là hung thủ nếu muốn giết cái Dung thì chỉ cần lừa lừa lúc thằng Phú hoặc chính cái Dung không để ý là nó có thể lấy mẫu chìa khóa rồi đi đánh 1 cái chìa khóa mới à. Cậu tự đóng kín tư duy của mình trong cái chìa khóa thì làm sao mà có thể đưa ra được những lập luận mới được.

    Tôi ngẩn ra rồi cười: Ừ nhỉ, đâu nhất thiết là phải dùng đúng chìa khóa của Dung với Phú đâu. Nói vậy thì ai cũng có thể là hung thủ rồi.

    Thư lại bắn tía lia: Thật ra có rất nhiều phương pháp điều tra, ví dụ như điều tra dựa trên chứng cứ, điều tra dựa trên động cơ phạm tội, điều tra dựa trên tâm lý học tội phạm.. Nhưng những vụ án như này, thường cơ quan điều tra sẽ tiến hành xác minh theo hướng động cơ phạm tội. Ai là người có động cơ giết Dung. Nếu Dung chết thì ai là người được lợi.

    (Ở đây phải mở ngoặc 1 tí: Đây là giai đoạn bọn mình mới ra trường, nên cả 2 rất hay tranh luận về nghiệp vụ và chuyên môn. Nhất là khi chỉ có riêng 2 đứa. Mà đây lại là 1 vụ án rất phức tạp và hay ho, nên đợt đó Thư cũng hay nói nhiều về nghiệp vụ. Anh em thông cảm [​IMG] )

    Tôi ngắt lời: Thôi thôi cậu không phải giảng bài nữa. Như cậu vừa nói đấy. Muốn suy luận thì phải có thông tin. Giờ mình không có thông tin thì làm sao tìm ra được động cơ của kẻ giết Dung chứ. Tớ chỉ biết là cái Dung nó là kế toán nắm quỹ hồi ông hùng là kế toán trưởng. Mà sai phạm của ông Hùng với nó đã bị lão Đinh với lão Trịnh phanh phui ra hết rồi. Cùng lắm thì nó nghỉ việc thôi chứ có làm sao đâu mà phải giết nó.

    Thư: Cậu nghĩ thế là do cậu thiếu thông tin. Nếu cậu biết một số việc khác thì chắc cậu sẽ không nghĩ đơn giản như vậy đâu.

    Tôi tò mò: Chuyện gì cơ?

    Thư: Chuyện trước đây Dung nó từng là chuyên viên trên bộ công thương, được trực tiếp thứ trường KT (Thông tin đã được thay đổi) bút phê chuyển xuống làm việc ở tập đoàn dầu khí.

    Tôi vỡ lẽ: À tớ nhớ rồi, trên hồ sơ nhân sự của cái Dung đúng là bên ngoài có ghi: Chuyển đồng chí TXT bên dưới là chữ viết tắt TT. Lúc đó tớ còn không biết TT là gì. Hóa ra là viết tắt của thứ trưởng.

    Thư tiếp: Chuyện người trên bộ nhờ xin việc trong các công ty nhà nước là chuyện bình thường ở huyện. Nhưng cái Dung là 1 trường hợp đặc biệt. Trước khi xuống đây, nó đã nổi danh trên bộ là người có năng lực. Mọi người đều biết nó là cán bộ tâm phúc của TT, đi đâu cũng được đi theo rồi. Tiền đồ của nó cực kỳ rộng mở. Vậy thì chả lý do gì nó phải đâm đầu về cái nơi khỉ ho cò gáy này cả.

    Thấy mặt tôi hơi khó chịu, Thư cười phân bua: Khỉ ho cò gáy là so với một cán bộ nguồn của Bộ Công Thương, chứ mới ra trường như bọn mình thì chỗ này cũng đáng mơ ước rồi.

    Đoạn Thư tiếp: Có rất nhiều lời đồn đoán cho rằng Dung được TT cử xuống dầu khí để nằm vùng, điều tra sai phạm để chuẩn bị ngăn chặn bước tiến của Mr # vào vũ đài chính trị.

    Tôi ngạc nhiên: Mr # sắp bước theo con đường chính trị á.

    Thư: Ừ, theo thông tin tớ được biết là đồng chí ấy là đệ tử ruột của Mr X. Con đường chính trị đã được trải thảm đỏ rồi. Mr X đang tính tách ra và thành lập một Bộ năng lượng để cho Mr Thăng làm bộ trưởng. Còn một số lời đồn đoán là xa hơn nữa trong vòng 5- 10 năm tới khi Mr X lên làm TBT thì Mr # sẽ làm thủ tưởng.

    Thông tin mới của Thư làm tôi thực sự bất ngờ, phải biết đó là thời điểm năm 2010, các thông tin về chính trị vẫn còn là những thông tin tuyệt mật chứ không đầy rẫy trên mạng như bây giờ. Mà thông tin này lại được Thư nói ra thì chắc không thể sai rồi. Nhưng bất ngờ thì bất ngờ chứ tôi chả thấy sự việc đó có liên quan gì đến mình cả, bác # bác ấy có làm thủ tưởng thì với tôi cũng chả chết thằng tây nào. Điều tôi quan tâm là chuyện đó thì có liên quan gì đến cái chết của Dung thôi.

    Chắc biết tôi đang nghĩ gì nên Thư tiếp tục giải thích: Có điều trong BCT đâu phải có mỗi Mr X. Còn rất nhiều phe phái đấu đá nhau nữa. Họ nhìn trước bước tiến của Mr # nên phải có phương án đối phó ngăn chặn từ sớm. Những việc Mr # làm ngày hôm nay, có thể sẽ là đòn đánh chí tử vào sinh mệnh chính trị của bác ấy trong những năm sau này.

    Lúc này tôi đã lờ mờ hiểu ra: Ý cậu là Dung được cử xuống để nằm vùng nhằm thu thập và tìm kiếm những sai phạm của Mr #.

    Thư: Dung nó chỉ là 1 trong rất rất nhiều những nhân tố khác được cài vào tập đoàn thôi. Chính Mr # cũng biết và không thể ngăn cản được điều đó.

    Thư ngập ngừng rồi nói tiếp: Nhưng có lẽ Dung nó đã biết được điều gì mà lẽ ra nó không nên và không được quyền biết.
     
Từ Khóa: