Truyện VOZ Full - Đơn phương

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 31 Tháng tám 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 10: Tặng quà

    "Bấm để đọc"
    Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày 14-2 hay còn gọi là valentin, hồi đó tôi chỉ biết đó là ngày dành cho mấy người yêu nhau để họ tặng quà, nói những lời yêu thương thôi, tôi cũng có ý định mua cái gì đó để tặng nàng, nhưng nàng với tôi đâu phải là một cặp đâu tự nhiên tặng quà, nếu mà nàng nhận thì còn đỡ, nàng mà từ chối thì thôi rồi đấy, nhưng trong ngày 14-2 này có một điều đã làm cuộc sống của tôi bị đảo lộn..

    Giờ truy bài đầu tiết, tôi bị đứa cùng bàn tra tấn bằng một mớ câu hỏi hóc búa để chuẩn bị cho tiết học đầu tiên, thì thằng Việt Vẹo ngồi bàn đầu gọi tôi (tôi ngồi gần cuối) :

    - Xi Sờn (đọc ngược của Sơn Xì á = =) có ai tìm gặp mày ngoài cửa sổ kìa!

    - Ai thế hả Việt Vẹo?

    - Hỏi nhiều, ra nhanh lên người ta đang đợi kìa! - nó gắt lên

    - Đc rồi đợi tao một tí, làm gì mà gắt gỏng thế!

    May quá tôi đã thoát khỏi cái đứa ngồi cùng bàn mắc dịch, hỏi gì mà hỏi lắm thế không biết, mà không biết ai tìm tôi giờ này nhỉ, hay là thằng Cường Béo nhỉ? Nhưng lâu lắm rồi nó có sờ đến tôi đâu! thôi kệ cứ ra xem ai đã, vừa ra đến cửa lớp tôi bất ngờ bởi một dáng người quen thuộc, bất giác tôi kêu lên:

    - A.. a.. Ngọc Hiếu sao bạn lại sang lớp mình vậy?

    - Mình.. mình lâu không sang lớp bạn nên thấy nhớ nhớ! - Nàng đỏ mặt

    - Ngọc Hiếu nhớ nhớ gì vậy, lớp mình có gì để nhớ đâu, hay Ngọc Hiếu nhớ cái bình nước, cái chậu hoa lớp tớ hả?

    - Mình.. mình.. không biết!

    - Sơn à bạn có biết hum nay là ngày gì không?

    - Hình như hôm nay là 14-2 là ngày lễ tình yêu thì phải, mình nhớ mang máng!

    - Thế bạn đã tặng quà ai chưa?

    - Trời.. mình làm gì có người yêu mà tặng híc.. híc..

    - Sơn.. nè!

    - Gì vậy Ngọc Hiếu?

    - Tặng bạn nè! - vừa nói nàng vừa đưa món quà trước mặt tôi, mặt nàng đỏ như gấc

    - Sao.. sao Ngọc Hiếu lại tặng quà mình làm gì? - tôi ngạc nhiên, mồm há hốc ra

    - Sơn.. xì.. bạn.. ngốc.. lắm! - nói xong nàng dúi hộp quà vào người tôi và chạy mất hút.

    Lại chuyện gì xảy ra với tôi nữa đây, nàng tặng quà tôi, vậy như nàng thích tôi ư.. không, ko thể nào được nàng làm sao thích tôi được chứ! Cầm hộp quà của nàng trên tay tôi phải dấu ở sau lưng vì nếu bọn trong lớp mà biết chắc tôi chết mất, các bạn không biết hồi đó mà có người yêu thì hay bị trêu lắm, không như bây giờ đâu. Tôi vừa vào lớp thì thấy lớp nhốn nháo hết cả lên, có mấy đứa thấy tôi bước vào lớp là chạy về chỗ cũ trong đó có cả lớp trưởng, lớp phó học tập, bí thư nói chung toàn là thành phần tiêu biểu của lớp, tôi mới ngờ ngợ ra là bọn này nghe trộm tôi với nàng nói chuyện với nhau. Tôi vờ như không biết gì dấu món quà và đi về chỗ ngồi, nhưng thằng bạn thân nó đã phản bội tôi, nó nhân cơ hội lúc tôi không cảnh giác nó giật mất hộp quà của nàng từ tay tôi và nói to: "Chúng mày ơi! Tao lấy được rồi" Tôi cú lắm cố gắng đuổi nó để lấy lại hộp quà, nhưng tôi bị mấy thằng giữ lại.

    Thằng Tân nó cầm hộp quà của nàng tặng tôi đứng trên bục giảng và nó đã tự tay xé hộp quà đó ra trước bao nhiêu ánh mắt tò mò của tất cả mọi người trong lớp và có cả tôi nữa. Tôi cũng hồi hộp lắm không biết bên trong có gì vì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được một người con gái tặng quà, bóc hộp quà ra đến đâu là cả lớp lại mở to mắt ra đến đó, cuối cùng được sự cổ vũ của mọi người trong lớp thằng Tân cũng mở được hộp quà, bên trong là một cái đồng hồ hình trái tim, màu xanh lá mạ. Cả lớp "Ồ.. ồ" lên một tiếng rồi thằng Tân nó cầm đồng hồ xuống chỗ tôi:

    - Trả mày nè, tưởng cái gì ăn được cơ, hóa ra là cái đồng hồ!

    - Mày được lắm thằng chó, giám phản bội anh em!

    - Chú em đừng nóng, anh được sự ủy nhiệm của lớp trưởng đề làm việc này có gì thắc mắc cứ đến mà hỏi lớp trưởng!

    Nó nói thế thì tôi chịu rồi, ở lớp tôi sợ lớp trưởng 1 vành vì lớp trưởng đanh đá kinh khủng, y như pà chằn ấy!

    - Sơn xì này! - thằng Tân lên tiếng

    - Gì vậy, mày trêu tao còn chưa đủ sao? - giọng tôi buồn buồn

    - Tao nghĩ Ngọc Hiếu thích mày đấy, nó không thích mày thì không tặng quà như vậy đâu, mấy đứa ngồi gần cũng hùa theo: "Thằng Tân nói chí phải"

    - Chúng mày có im đi không để tao yên đi!

    - Thôi mấy anh em để nó yên, thằng này đang shock tình đấy, nó mà điên lên nó cân cả mấy thằng mình đấy!

    Bọn nó đi rồi tôi mới bỏ cái đồng hồ ra để ngắm nghía. Ôi chao cái đồng hồ thật là đẹp nó không to lắm chỉ vừa bằng bàn tay tôi, nó có hình trái tim màu anh lá mạ, xung quanh được trang trí hết sức bắt mắt, đúng là người đẹp ngay cả chọn đồ cũng đẹp lun.

    Cả ngày tôi như thằng mất hồn chả làm được gì cả, ngay cả đến bữa ăn trưa tôi cứ mơ mơ tỉnh tỉnh đến nỗi mẹ phải nhắc tôi là ăn cơm không gắp thức ăn thì tôi mới tỉnh ra. Tôi thấy trong góc nhà có một bó hoa cúc tôi nảy ra ý tưởng đó là vặt cánh hoa cúc để xem nàng có thích tôi thật không, mỗi cánh hoa là từ "thích" cánh hoa tiếp theo là "không thích" bó hoa có 4 bông thì 2 bông là thích, 2 bông là không thích ông trời cũng khéo trêu ngươi tôi. Mẹ nhìn thấy tôi nghịc hoa, tôi bị mắng té tát, hóa ra hoa đó để thắp hương cho ngày rằm.. híc.. híc..

    Buổi tối sau khi đã ăn com xong tôi tắm rửa sạch sẽ và không thèm học bài, tôi quyết định sẽ mua quà tặng nàng, tôi sẽ nói với nàng là tôi đã mến nàng từ lâu rồi, nếu không thích tôi thì coi như món quà đó tôi trả nợ nàng vì cái đồng hồ kia cũng được. Valentin năm đó là sau tết khoảng 1 tuần, tiền của tôi đã bị Gấu trấn lột hết chả còn xu nào, tôi cố gắng lục tung tủ quần áo, móc hết túi này đến túi kia, cũng chỉ được có 20 ngàn, tôi nghĩ từng ấy đủ cho một món quà. Tôi dắt xe ra ngoài cửa và lấy lý do là đi đến nhà bạn mượn sách, bố mẹ tôi nghe thấy vậy nên cũng không tra khảo gì thêm. Tôi thấy đi một mình không ổn cho lắm, nên tôi quyết định rủ thằng Tân đi cùng cho chắc ăn, có gì nó quân sư cho tôi.

    - Tân.. ơi.. tân. Ơi! - tôi đứng ở cổng nhà nó và gọi với vào.

    Nghe thấy tôi gọi nó chạy ra ngay, tai thằng này thính thật ke.. ke..

    - Gọi tao có việc gì thế?

    - Đi với tao một tí đi!

    - Đi đâu thế?

    - Nhanh lên, tí rồi mày sẽ biết!

    - Đ. C rồi mày tránh ra đi để tao "bật tường" cái, cổng bị khóa mất rồi!

    "Hây.. a.. phịch" ok đi thôi!

    Suốt dọc đường nó cứ hỏi tôi là đi đâu, tôi mặc kệ không trả lời nó. Tôi đạp xe thật nhanh đến cửa hàng quà lưu niệm gần nhất.

    - Kít.. kít.. xuống xe tới nơi rồi!

    - Vào cửa hàng lưu niệm làm gì hả mày?

    - Hỏi nhiều, có đi vào không hay ở ngoài trông xe?

    - Ngu gì không vào!

    "Hai em mua gì" - tiếng cô chủ tiệm vang lên

    "Chị cứ để bọn em tự nhiên chọn ạ!"

    - Ko biết con gái quà gì mày nhỉ?

    - Á.. à.. định tặng quà cho em nào hả? A tao biết rồi Ngọc Hiếu hả? , thằng này trông cứt cứt mà lãng mạn gớm nhỉ.. ha.. ha

    - Cứt cứt cái đầu mày ấy, nàng tặng quà tao mà tao không tặng lại còn ra cái gì nữa!

    - Đúng rồi, mày mà không tặng thì mày là đàn bà he.. he..

    - Nín.. chọn quà giúp tao đi

    Chọn quà cho con gái thật là khó chả biết bọn họ thích cái gì nữa cơ, tôi với thằng Tân chọn mà chả được cái nào ra hồn, cái mà tôi thích thì nó không thích và ngược lại cái tôi thích thì nó lại chê.

    - Khó chọn nhể mày!

    - Ừ.. khó thiệt! - tôi đồng tình với ý kiến của nó

    - Ôi sao tao với mày ngu thế nhỉ hôm nay là valentin mua sô-cô-la là hay nhất, bọn con gái thích thứ đắng đắng ngọt ngọt này lắm!

    - Ý kiến hay, quyết định vậy đi, mày trông bẩn bẩn mà thông minh nhể!

    - Chuyện! Tao mà lại - vừa nói nó vừa cho tay lên vuốt tóc, chuối cả nải = =!

    "Chị ơi. Hộp Sô-cô-la kia bao nhiêu xiền ạ!"

    "20 ngàn em à!"

    ".. chị gói cho em đi, bọc đẹp vào chị nhé"

    "Tặng người yêu hả em?"

    "Dạ không bạn thôi ạ"

    "..."

    "Của em xong rồi đây, thấy cu em có vẻ xinh trai chỉ giảm giá cho 500vnd"

    "Úi.. chị làm vậy em ngại lắm, em cám ơn chị"

    - Mày ơi chị chủ quán trông thế mà háo sắc thế nhỉ? - tôi hỏi thằng Tân

    - Ờ.. tao ở ngoài xem mà tao thấy bà ấy nhìn mày chảy cả nước mũi ra ha.. ha..

    - Khiếp quá.. đi thôi kẻo muộn!

    Cũng may là tôi biết nhà nàng vì hôm nọ sau khi ăn chè xong tôi nai nàng về.

    - Sắp tới chưa mày, sao đi hoài không dừng vậy!

    - Mày cứ sồn sồn thế nhỉ, sắp tới rồi!

    Tôi dừng lại ở một ngôi nhà 3 tầng khá đẹp.

    - Tới rồi xuống xe đi!

    - Woa.. woa.. nhà Ngọc Hiếu đây á, nhà gì mà to thế - nó sít xoa

    - Ừ.. nhà nàng đấy - tôi khẳng định

    - À mà này làm sao mày biết là Ngọc Hiếu hả?

    Tôi lúng túng:

    - Thì tao hỏi mấy đứa lớp nàng thì biết chứ sao!

    - Đéo tin, cái loại nhát như mày mà dám hỏi cơ. Có gì thì khai thật đi!

    - Thì tao nao nàng về thì biết chứ sao - tôi buột miệng

    - Gớm.. tình cảm quá nhỉ, nai nhau về cơ đấy, sao mày lại nai Ngọc Hiếu về?

    - Cái này thì tao không nói được!

    - Ko nói chứ gì, thế thì mày ở lại mà tặng nhé tao đi về đây.

    Nghe nó dọa tôi cũng thấy sợ, nó về mất tôi biết làm thế nào. Buộc tôi đành kể hết cho nó:

    - Thì lần trc\' tao có kể vs mày là nàng rủ tao đi ăn chè đấy, hôm thứ 5 vừa rồi tao với nàng đi.

    - Đ. M đánh lẻ hả, có cái ăn mà không rủ tao, mày nhớ mặt tao đấy! - nó xị mặt quay đi, y như trẻ con đấy

    - Nàng hẹn tao chứ có hẹn mày đâu, mà cho mày đi chỉ tổ phá đám chứ được cái bộ gì.

    - Câm ngay.. tặng quà đi rồi còn về!

    Bọn tôi nấp sau bụi cây cách nhà nàng không xa, có thể nhìn thấy mọi hoạt động của nhà nàng, bỗng nhiên cửa nhà nàng mở ra và có một người phụ nữ đi ra.

    - Ô.. hô. Có người ra rồi kìa, hình như là ô-sin nhà Ngọc Hiếu hay sao ấy - Thằng tân nó phát biểu

    - Ô-sin cái đầu mày ấy, nhìn ăn mặc thế kia mà bảo là ô-sin à, chắc là mẹ nàng ấy!

    Nhưng mẹ nàng cứ đứng trc\' cửa nhà mà không chịu đi đâu, cứ đứng ở trc\' cửa làm gì đó, hình như là gọi điện thoại thì phải. 10\'\' rồi 20\' qua đi mẹ nàng cứ đứng ở đấy mà không chịu đi, thằng tân nó không chịu đựng được nữa nó giục tôi:

    - Mày ra mà tặng đi, đứng ở đây muỗi cắn sưng chân tao rồi

    - Nhưng mà tao sợ lắm, mẹ nàng cứ đứng kia ai mà dám

    - Úi xời sợ cái gì cứ ra đi rồi bảo là: "bác cho cháu gặp bạn Ngọc Hiếu có tí việc"

    - Thôi tao sợ lắm, hay mày ra tặng hộ tao nhé!

    - Mày có bị ấm đầu không, quà là của mày mà chứ có phải của tao đâu, tao tặng quà nóa yêu tao thì sao, mày dám ko

    * * *

    - Mày có định tặng không thì bảo tao!

    - Tao.. ngại.. lắm

    - Rách việc với mày quá, như thế này thì làm sao có bạn gái được, k tặng thì đi về

    - Ừ.. đi về đi.. híc.. híc..

    Cả đêm 14-2 tôi thức trắng, tôi không thể chợp mắt được tôi chỉ nghỉ tới nàng, nghĩ lại những việc đã xảy ra với nàng, mới đây thôi nàng còn tặng quà tôi, còn tôi thì sao chỉ vì tôi quá nhát gan không giám vượt qua rào cản đó là mẹ của nàng, để tặng quà nàng, liệu tôi có phải là con trai nữa không, con trai thì sao nhỉ? Con trai khi đã được 1 người con gái tặng quà đã là một điều không bình thường rồi, thường thì con trai hay tặng quà con gái trước, còn tôi không đủ can đảm để làm điều đó. Liệu tối hôm 14-2 nàng có thức như tôi không, nàng có oán hận tôi vì đã không tặng quà nàng không?

    Nếu ai đã từng như tôi thì hãy đồng cảm cùng tôi, còn nếu ai đọc đến đây thấy gét tôi, muốn chửi tôi là thằng điên, thằng nhát chết thì các bạn cứ chửi đi, tôi không có ý kiến gì đâu, nhưng các bạn đừng có ai thương hại tôi, tôi không thích sự thương hại..
     
  2. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 11: Sô cô la tình yêu

    "Bấm để đọc"
    Suốt một tuần nay, tôi và nàng không gặp nhau, nàng cũng không còn đi chấm điểm nữa, tôi biết được lý do làm sao nàng lại làm như vậy. Còn tôi 1 tuần đấy ngày nào tôi cũng để hộp sô-cô-la trong cặp để giờ ra chơi tặng nàng nhưng một lần nữa tôi quá nhát tôi không dám sang lớp nàng. Tôi thấy mình sống như đồ thừa của xã hội. Thằng tân nó cũng không thèm chơi với tôi nữa, thỉnh thoảng nó cũng hỏi chuyện tôi, nhưng nó toàn hỏi những câu mà tôi không trả lời được:

    - Thế nào đã tặng sô-cô-la cho Ngọc Hiếu chưa?

    * * *

    - Tao không có thằng bạn nhát như mày, tránh ra đi thằng cứt

    * * *

    T biết nói gì bây giờ, nó nói đúng mà. Thỉnh thoảng tôi cũng có gặp nàng ở sân trường, tôi không còn mặt mũi để gặp nàng, những lúc như vậy tôi kéo "rụp" cái mũ lưỡi chai thật sâu để nàng không nhận ra tôi. Khi ra về tôi cũng lấy xe thật nhanh, ngày xưa nơi này là nơi bọn tôi gặp nhau nhiều nhất, còn bây h tôi tránh nàng như tránh một bệnh dịch.. tôi sợ đối diện với nàng.

    Hộp sô-cô-la vẫn còn nguyên, ngày nào tôi cũng bỏ nó ra để ngắm và ngồi ước giá như mà hôm đó tôi có can đảm, tôi sẽ tặng hộp Sô-cô-la này và sẽ thổ lộ hết với nàng, tôi sẽ nói là tôi đã thích nàng từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng đó chỉ là 1 điều ước không bao h trở thành sự thật khi mà chủ nhân của điều ước đấy là 1 thằng hèn, 1 thằng không có đủ dũng khí..

    Ngày.. tháng.. năm..

    Vẫn như mọi ngày tôi ngắm nghía hộp sô-cô-la rồi đi ngủ, nhưng do không kiểm soát được hành động của mình, tự tay tôi đã xé nát giấy bọc ở hộp sô-cô-la ra. Mở nắp hộp và lấy thỏi sô-cô-la trong hộp ra, tôi kô ngờ là bên trong có thỏi sô-cô-la đẹp đến thế, một thỏi sô-cô-la hình trái tim, bất giác tôi cầm nó trong tay và bóp vụn nó, tôi kô hiểu được hành động của mình vừa làm, sao tôi lại làm như thế, nó chỉ là một vật vô chi vô giác kô làm tổn hại đến ai, vậy vì sao tôi lại làm như vậy? Tôi bị thất tình ư? Tôi đâu có bị nàng từ chối lời tỏ tình đâu mà thất tình chứ! Vậy thì TẠI SAO.. TẠI.. SAO? Sau khi bóp vụn thỏi sô-cô-la trên tay tôi còn mấy mẩu nhỏ dính lại, tôi đưa tay mình có mẩu vụn đó cho lên miệng và nếm xem mùi vị của sô-cô-la tình yêu nó có vị gì? Tôi thấy lúc đầu thì đắng đắng sau đó thấy ngọt ngọt ở cổ họng, tôi thấy nó khác so vs sô-cô-là mà hồi bé tôi ăn quá, sô-cô-la hồi bé tôi ăn nó ngọt xé cổ chứ kô giống như thế này. Món quà đầu tiên tôi mua tặng một người con gái cũng là người con gái đầu tiên tôi thích, vậy mà tôi đã ăn nó, thật là nực cười.. ha.. ha..

    Còn về chiếc đồng hồ các bạn biết k có lúc tôi có ý định là trả lại nàng đấy, vì sao tôi lại có ý nghĩ như vậy? Ngay chính bản thân tôi cũng không hiểu tại sao tôi có ý nghĩ như vậy để rồi giờ đây khi viết ra những dòng chữ này tôi mới có một lời biện minh cho suy nghĩ ấy đó là: Tính của tôi không thích nợ nần ai, nếu nợ thì phải trả bằng được mới thôi. Còn tôi, tôi vẫn chưa trả nợ nàng mà vẫn giữ cái đồng hồ đó cho riêng mình, tôi quá ích kỉ phải không các bạn, chiếc đồng hồ của nàng đó là vật kỉ niệm của nàng đã tặng cho tôi, tôi dùng nó để xem giờ, mặc dù nhà tôi tầng trên tầng dưới đều có đồng hồ, nhưng tôi vẫn thích xem giờ từ đồng hồ của nàng hơn, có lẽ vì thích nàng mà tôi thích luôn những gì liên quan đến nàng.

    Tôi đi học rất ít khi đội mũ, mẹ tôi hay mắng tôi là trời nắng to thế mà không đội cái mũ, nhưng bây giờ thì khác tôi đã làm theo lời mẹ đội mũ những lúc đi học buổi sáng và đi học về, giường như những lúc ấy tôi cố kéo mũ thật sâu để có một người không nhìn thấy tôi, và cũng giúp tôi tránh mặt được người đó. Tôi bắt đầu ít nói hơn, có lần nàng chê tôi là ít nói. Đúng vậy tôi ít nói thật, nhưng kể từ lúc tôi tránh mặt nàng tôi càng ít nói hơn, có khi cả ngày tôi nói được vài câu như: "Em thưa cô, em không trả lời được", "Con chào bố, mẹ", "con xin phép lên phòng". Không biết có phải những người ít nói là những người sống nội tâm không nhỉ?

    Ngày nào cũng vậy tan học thì tôi là người ra cửa lớp nhanh nhất, lấy xe nhanh nhất có thể để tránh mặt nàng, tôi cũng ít chơi với thằng Tân hơn, mà nó cũng tệ thấy tôi như vậy không những không an ủi tôi mà cũng không thèm chơi vs tôi luôn, tất cả là vì một người con gái mà như vậy, liệu có đáng không? Hôm nay tôi đi về chậm hơn so với mọi ngày là vì con ngựa sắt của tôi nó dở chứng bị tuột xích ngay trc\' cổng trường, tôi phải dắt xe sang vệ đường để lắp lại, cũng không kó để sửa chứng bệnh thường gặp này chỉ cần kiếm cái cây gẩy gẩy một chút là ok, sửa xong tôi nhổm người đứng dậy thì bắt gặp phải dáng người quen thuộc đang chạy về phía tôi, tôi vội vàng kéo rụp cái mũ lưỡi chai của mình xuống để nàng không nhìn thấy tôi, nhưng tôi đã nhầm đúng là nàng chạy về phía tôi thật nhưng cách tôi 1 đoạn có một thằng đang đứng ở đó, tôi nhìn thằng đó, hình như nó không học trường tôi với lại trông nó lớn lắm chắc là học sinh cấp 3. Tôi nhìn theo hướng nàng chạy, tôi không tin vào mắt mình được nữa, nàng chạy đến bên nó và ngồi lên xe của nó cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ.

    Khoảnh khắc ấy tôi dường như không nói lên lời, sao lại có thể như thế được, mới chỉ có mấy tuần thôi mà, nàng đã có bạn mới rồi ư. Trong đầu tôi bây h hiện lên hai dòng suy nghĩ, một là sao nàng có bạn mới nhanh đến thế, hai là liệu người đó có phải là bạn trai nàng không nhỡ đấy là anh trai hoặc anh họ nàng nai nàng về thì sao? Suốt dọc đường về nhà trong đầu tôi đầy 2 dòng suy nghĩ đó mà tôi quên không chú ý đến phương tiện qua lại trên đường, xém tí nữa là tôi bị xe cán

    "Kít.. kít.. oắt con mắt mũi mày để lên chán à, tí nữa là tao cán phải mày rồi, mẹ kiếp"

    "Dạ.. dạ.. cháu xin lỗi"

    Tôi vẫn tin là thằng đấy là anh trai hoặc anh họ nàng, tôi tin là nàng không phải là người như vậy cách đây không lâu nàng còn tặng quà tôi cơ mà. Tôi bắt đầu đi về muộn hơn mục đích là để theo dõi nàng và thằng kia.
     
  3. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 12: Món quà của Ngọc Hiếu

    "Bấm để đọc"
    Ngày nào cũng vậy nàng đều được thằng kia đợi nàng ở cổng trường rồi nai nàng về, còn tôi vẫn chiếc mũ lưỡi chai kéo sâu đứng ở một góc nào đó nhìn nàng với suy nghĩ đó chắc là anh trai của nàng, nhưng anh trai gì mà bọn họ lại cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ, sao trước kia không thấy anh trai nàng xuất hiện mà bây h mới thấy, suy nghĩ của tôi đã bị lung lay, nhiều lần tôi định nhờ thằng Tân hỏi xem chuyện này là như thế nào, vì nó quan hệ rộng hay chơi với nhiều người trong trường nên chuyện này đối với nó quá đơn giản, nhưng tôi lại thấy ngại vì bọn tôi dạo này ít chơi với nhau hơn tất cả là vì một người con gái mà thành ra như vậy, tôi cũng muốn bình thường hóa quan hệ với nó nhưng nó không chịu thì tôi cũng mặc kệ muốn ra sao thì ra.

    Tôi vẫn tin nàng một mực tin đó là anh trai của nàng, nhưng vào một ngày trời cao trong xanh sương sớm long lanh cành lá rung rinh, đàn chim nom hót ca vang bướm lượn theo tôi ra nhà gửi xe, đi qua 2 đứa con gái nổi tiếng hóng hớt tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bọn nó:

    "Mày ơi hôm nay anh đẹp trai lại đứng ở cổng trường mày à"

    "Thế hả, vậy tí tao phải ra ngắm mới được!"

    "Nhưng mà nhìn anh ý lạ quá, hình như không học trường mình thì phải"

    "Mày không biết à! Anh ý là học sinh cấp 3 và anh ý với Ngọc hiếu trường mình là một đôi ấy"

    "Ui! Thế hả tiếc nhỉ, đẹp trai vầy mà đã có người yêu rồi"

    Nghe xong tôi chết lặng, hóa ra nàng đã có bạn mới đó không phải là anh trai nàng, thế là hết người mà tôi thích bây giờ đã có bạn mới. Tôi như điên như dại đạp xe về nhà, tôi không muốn ở lại cái nơi quái quỷ này, nơi có nàng và thằng kia! Ngay cả ông trời cũng không thương tôi, bầu trời bắt đầu đổ mưa, những con mưa kéo đến ào ạt đổ xuống đầu tôi người tôi ướt sũng hết cả những vòng quay của chiếc xe đạp bắt đầu chậm dần, tôi thấy mình vừa mệt cả thể chất lẫn tinh thần, tôi cố gắng dùng hết sức mình đạp xe nhanh nhất có thể để về nhà nhưng không may cho tôi do trời mua nên đường rất trơn do cầm lái không vững tôi đã bị ngã xe, người bay một nơi xe bay một nơi. Trời thì càng lúc càng mưa to trên đường rất ít người qua lại, thỉnh thoảng cũng có vài cái xe máy chạy qua họ ngoái lại nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại nhưng họ không thèm quay lại giúp tôi. Tôi bắt đầu thấy mệt và buồn ngủ..

    Tôi không biết làm cách nào tôi lại có thể về nhà, tôi chỉ biết sau khi tỉnh dậy tôi đã ở trên giường của tôi. Chắc là có ai thấy tôi ngất trên đường nên đưa tôi về nhà, tôi thấy ê ẩm hết cả người, chân tay thì bị chầy xước hết cả. Một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi, tôi gượng dậy tiến đến bàn học của mình lấy cái đồng hồ của nàng đã tặng tôi, tôi nhìn vật kỉ niệm mà nàng đã tặng tôi nhìn nó mà tôi thấy tôi và nàng đang cầm tay nhau đi trên con đường tình yêu, đột nhiên con đường tình yêu biến mất thay vào đó là hình ảnh nàng và thằng kia đi với nhau trên một chiếc xe cười nói vui vẻ với nhau và thế là..

    * * *

    * * *

    * * *

    . Bộp..

    Tôi đã đáp chiếc đồng hồ của nàng vào tường trong sự tức giận, tôi không thể tin vào ăắt mình được nữa nó vẫn không bị làm sao cả chỉ bọ rụng đôi pin Con Thỏ ra thôi. Giường như thấy hành động của mình quá bột phát tôi tiến đến chỗ tôi đáp chiếc đồng hồ lắp lại pin cho nó và để lại chỗ cũ. Nó cũng là vật vô chi vô giác, nó không có tội chỉ chủ nhân của nó có tội mà thôi.

    Chiếc đồng hồ được yên ổn mấy ngày thì nó lại bị tôi uy hiếp. Như mọi ngày vẫn cái mũ kéo sâu trước khi ra về nhưng lần này tôi bị mất thằng ở lớp giật cái mũ

    "Ha.. ha.. bọn mày ơi tao giật được cái mũ của thằng Sơn xì rồi"

    "Trả tao.. trả tao"

    Chúng nó 4, 5 người tung cái mũ của tôi lên còn tôi thì chạy theo từng đứa để lấy lại cái mũ nhưng không được. Trêu tôi chán nó mới trả lại mũ cho tôi

    "Trả lại mũ cho mày nè, nô một tí mà mệt kinh"

    "À.. sơn xì này Ngọc Hiếu nó không thích mày nữa đâu, nó thích cái thằng ở cổng trường cơ, bỏ nó đi sơn xì à"

    "Mày nói cái gì tao không hiểu"

    "Thôi đừng giả bộ, ai chả biết là mày thích nó"

    "Mày điên mà tao thích Ngọc Hiếu - trong lòng tôi thích nhưng mồm tôi lại nói vậy"

    "Ko thích sao tao nhắc nó đến mày lại đỏ mặt"

    "Tao.. tao làm gì có đỏ mặt, chắc tại trời nóng quá" - lúc đấy là lần đầu tiên tôi đỏ mặt, đỏ cả tai nữa vì thế bọn nó phát hiện ra ngay.

    * * *

    Lại một lần nữa tôi cầm món quà của nàng trên tay, tôi vẫn nhìn vào nó thật lâu tôi chỉ thấy một màu đen kịt và trong đầu tôi vang lên lời nói của thằng bạn

    "Ngọc Hiếu nó không thích mày nữa đâu"

    Ko còn gì để luyến tiếc nữa tôi dùng hết sức của mình đáp thật mạnh cái đồng hồ từ sân thượng xuống dưới đất, lần này thì không những rụng pin mà nó vỡ tan tành hết cả. Thế là xong, Ngọc Hiếu không còn thích tôi, món quá của nàng chính tay tôi đã đập vỡ nó. Tôi đã khóc, một thằng lớp 8 khóc vì một người con gái, nước mắt tôi cứ tuôn ra sao tôi thấy nước mắt lần này khác với nước mắt của những lần tôi bị mẹ cho ăn đòn quá. Tôi xem phim thấy người ta bảo là: "là con trai thì không được khóc, và đừng bao giờ khóc vì con gái, đó là nỗ sỉ nhục của đấng mày râu" vậy thì sao tôi vẫn rơi nước mắt

    "Cây không buồn sao cây rụng lá"

    "Đá không buồn sao đá rêu phong"

    "Tôi không buồn sao tôi lại khóc"

    "Khóc bởi vì em đã xa tôi"
     
  4. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 13: Cảm ơn thằng bạn tốt!

    "Bấm để đọc"
    Tôi cũng có ý nghĩ là quên nàng đi, nhưng tôi không thể làm được, người ta nói: "Cố quên ta lại càng nhớ" điều đó thật là đúng. Tôi vẫn thường xuyên gặp nàng nhưng chỉ là nhìn lén lúc nàng ra cổng trường và chèo lên xe của thằng kia mà thôi. Nàng có vẻ xinh hơn trước và nàng cười nhiều hơn. Nàng cười đẹp lắm những lúc trời nắng to mà bắt gặp nụ cười của nàng tôi như được ăn một chiếc kem mát lạnh.

    Từ lúc biết nàng có bạn mới tôi suy sụp đi rất nhiều, tôi một học sinh khá giỏi được cô giáo xếp vào nhóm 1 trong lớp (lớp tôi chia ra làm 2 nhóm, nhóm một là những người học khá cứng và giỏi, nhóm 2 là những người học trung bình) bị chuyển sang nhóm 2 trước sự bất ngờ của tất cả mọi ngườ trong lớp. Điểm tổng kết mọi năm của tôi đều trên 7, 5 mà bây giờ tụt xuống 6, 5 xém tí nữa là học sinh trung bình và bị cô giáo chủ nhiệm đến nhà hỏi thăm. Cô và mẹ có hỏi tôi là sao lạ học hành giảm sút đến như vậy? Tôi không biết phải trả lời thế nào để cho cô và mẹ hiểu cả, cũng may bọn trong lớp không nói với cô giáo là tôi thích nàng, đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến việc học hành của tôi bị giảm sút.

    Mẹ nói với tôi rất nhiều, mẹ bảo với tôi là: "Thật vọng về tôi".. Nhiều đêm tôi không ngủ được thì mẹ lại qua phòng tôi ngủ, mẹ xoa lưng cho tôi như hồi bé mẹ vẫn làm, bàn tay mẹ bây giờ đã khác xưa, nó bây giờ đã thô giáp hơn có nhiều "Chai tay". Tôi biết bàn tay của mẹ làm nhiều việc vất vả để có tiền nuôi tôi ăn học.

    "Bàn tay mẹ bế chúng con, bàn tay mẹ chăm chúng con"

    "Cơm con ăn tay mẹ nấu, nước con uống tay mẹ đun"

    * * *

    Tôi cũng rất buồn mẹ đã vất vả nuôi tôi khôn lớn thế mà bây giờ tôi lại báo đáp mẹ bằng học lực giảm sút. Mẹ khuyên tôi: "Con à năm nay cuối cấp rồi, mẹ muốn con thi đỗ vào trường Công Lập, chứ không phải là dân lập, nhà mình nghèo con mà học dân lập thì mẹ biết phải làm sao đây". Tôi cũng chỉ vâng dạ cho mẹ yên lòng chứ tôi không dám hứa với mẹ. Còn về phía cô giáo chủ nhiệm tôi cũng hứa với cô là cố gắng học tập để thi đỗ vào cấp 3 công lập. Những ngày học thường thì có tiết của cô giáo chủ nhiệm tôi mới học và giơ tay phát biểu còn những tiết khác đa số tôi toàn ngủ, bạn bè trong lớp nhiều lúc cũng nhắc nhở tôi, nhiều lần như vậy bọn nó cũng chả thèm nhắc nhở tôi nữa.

    Ngày hôm đấy là một ngày mưa tầm tã không ngớt, tôi cảm thấy mưa mà được ngủ thì tuyệt cú mèo, nhưng hôm nay có tiết của cô giáo chủ nhiệm tôi cố gắng không ngủ nữa và chăm chú nghe giảng như một học sinh chăm học. Do tôi học khá môn toán nên nhiều lúc bị cô giáo gọi lên trả lời tôi vẫn trả lời được, tiết của cô giáo chủ nhiệm qua đi tôi lại về với công việc của mình kà ngủ, giờ ra chơi tôi cũng ngủ

    - Dậy.. dây.. mau! Mày đi học chỉ để ngủ thôi hả? - thằng Tân nó cầm tóc tôi giật giật

    - Mày để tao yên!

    - Mày đi ra đây với tao - nó kéo tôi đi theo nó

    - Đi đâu trời đang mưa mà, mày bỏ tao ra!

    Nó vẫn không thả tôi ra cứ lôi tôi xềnh xệnh, nó lôi tôi ra một góc sân trường mà không có một ai, cả 2 thằng ướt như chuột lột.

    - Mày.. mày dẫn tao ra đây làm gì?

    - Hôm nay tao phải đánh cho mày một trận để mày tỉnh ngộ ra!

    - Bụp.. - vừa dứt lời nó cho tôi 1 đấm vào mặt làm tôi tối sẩm mặt mũi

    - Sao.. sao.. mày đánh tao?

    - Mày còn hỏi hả, mày vì một đứa con gái mà thay đổi, trước mày có thế đâu

    * * *Bụp.. - nó nhồi cho tôi thêm phát nữa

    - Sao mày không đánh trả hả thằng chó!

    Nó nói thế thì sao tôi có thể đánh lại nó cơ chứ, nó nói đúng mà tôi vì một đứa con gái mà thay đổi.

    - Bụp.. bụp - nó vẫn không tha cho tôi mà tôi cũng không đánh trả lại

    - Đau.. đau.. quá. Tân ơi.. hu.. hu!

    - Mày cũng biết đau cơ à, sao mày không nghĩ lại đi vì mày mà bao nhiêu người đâu đấy - mắt nó đỏ ngầu nhìn tôi như muốn giết tôi

    - Đau.. đau lắm mày tha cho tao đi!

    - Muốn tao tha thì mày phải hứa với tao một điều!

    - Điều.. gì?

    - Mày phải quên Ngọc Hiếu đi và chăm chỉ học tập, mày không muốn thi vào Công Lập hay sao?

    - Tao.. tao.. không làm được!

    - Vậy thì để tao giết chết mày đi cho rồi

    Nó vẫn cứ đánh tôi, nó khóc và tôi cũng khóc. Nhìn thấy nó khóc mà tôi nghĩ đến mẹ nghĩ những gì mà mẹ đã tâm sự với tôi và tôi bắt đầu bừng tình ra:

    - Dừng lại đi.. tao hứa với mày mà.. hu.. hu

    Nó dừng lại và hỏi tôi:

    - Hứa xuông thôi à phải làm cái gì đó chứ!

    - Làm cái gì là cái gì?

    - Á.. á.. - nó cầm tay của tôi lên và cắn đến nối chảy cả máu ra

    - Sao.. sao.. mày làm như vậy?

    - Thì để cho mày nhớ, nếu mà mày không giữ lời hứa thì hãy nhớ đến ngày hôm nay!

    - Ừ.. tao biết rồi.. cảm ơn mày nha.. đau quá híc. Híc

    - Cám ơn cái gì, mày không giận tao à!

    - Giận chứ mày đánh đau với cắn đau kinh - tôi đưa tay bị cắn lên khoe với nó

    - Mày cũng chẳng vừa, gan lắm mà người mày gầy như que củi ấy, tao đánh đau cả tay!

    - Cảm ơn mày!

    - Cảm ơn lắm thế thôi vào lớp học đi!

    - Bị như thế này học sao được nữa?

    - Thế phải làm sao bây giờ

    * * *

    * * *

    - Lên phòng y tế - cả 2 chúng tôi đều đồng thanh

    Tối hôm đó do bị đánh đau nên tôi ngủ khá ngon và tôi đã mơ thấy nàng:

    "Đố biết là ai nào?" - một giọng nói quen thuộc vang lên và bịp mắt tôi

    "Có phải công chúa Hiếu Heo không ta!"

    "Á.. à dám nói bổn cô nương là Heo. Cho mi chít nè!" - nàng cù ni cù nách tôi

    "Ôi.. nhột quá.. cô chúa Hiếu Heo tha tội.. tha.. tội"

    "Còn gọi là Hiếu Heo là nghỉ chơi lun ý, phải gọi là Hiếu xinh gái chớ"

    "Dạ.. Ngọc Hiếu là xinh nhất quả đất" - tôi hét to

    "Nói bé thôi ông tướng, mọi ngươi nghe thấy hết thì sao?"

    "Sơn sẽ cho cả thế giới là Ngọc Sơn yêu Ngọc Hiếu đến nhường nào!"

    "Hay quá ha, bố mẹ Hiếu mà biết chắc Hiếu tiêu mất" - mặt nàng đỏ bừng nhìn càng thêm xinh

    "Ngọc Hiếu này, nếu sơn làm gì có lỗi với Ngọc Hiếu thì Ngọc Hiếu có tha lỗi cho Sơn không?"

    "Ko biết được, sao nhìn mặt Sơn thấy gian lắm, có điều gì mơ ám hử"

    "Ko có đâu, Ngọc Hiếu cứ trả lời câu hỏi của Sơn đi"

    "Để Ngọc Hiếu nghĩ đã"

    "Còn nghĩ gì nữa, đi mà năn nỉ đấy"

    "Được rồi ông tướng, ông là lắm chuyện nhất đấy"

    "Hì.. hì"

    Không bỏ qua cơ hội trời ban tôi lấy hết can đảm của mình để làm một việc hết sức quan trọng

    "Ngọc Hiếu nè! Cho Sơn xin một miếng" Thịt Nạc "được không"

    "Trời.. ạ.. nhà Hiếu đâu có bán thịt Lợn đâu mà sơn xin cái đó vậy"

    Chưa kịp nói hết câu nhanh như cắt tôi hôn nàng trước sự ngỡ ngàng đến tột độ của nàng, nói là hôn nhưng là chỉ chạm môi thôi

    "Sơn.. sao lại làm vậy.. hu. Hu. Sơn có biết đây là nụ hôn đầu đời của Hiếu không.. hu.. hu"

    "Sơn.. sơn.. xin lỗi mà, tại Hiếu xinh quá!"

    "Thế cứ thấy ai xinh là Sơn lại làm như vậy à.. hu.. hu"

    "Nhưng mà Hiếu vừa hứa với Sơn là tha lỗi cho Sơn nếu Sơn làm điều gì sai mà!"

    "Sơn.. Sơn.. Đúng là đồ đểu, dám lừa hiếu"

    "Đểu mà có người thích đấy he.. he"

    "Ai thèm thích đồ đểu.. đáng ghét.. đáng ghét" - nàng đỏ mặt đấm thùm thụp vào người tôi

    "Hiếu cho Sơn hun lại đi cái kia chỉ làm chạm môi thôi"

    "Không!"

    "Hay là xin miếng thịt" Ba Chỉ "thôi không xin" Thịt Nạc "nữa!"

    "Không.. đcccccc.. cc. Cc!"

    Nghe tiếng hét của nàng tôi mới bừng tỉnh, dậy xem đồng hồ đã là 7h rồi, còn 15 phút nữa là vào lớp, đây lại là ngày đầu tiên tôi bắt đầu chăm chỉ học nữa chứ.
     
  5. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 14: Cuối cấp!

    "Bấm để đọc"
    Tôi bắt đầu làm công việc thật khó đối với sức của tôi đo là quên nàng đi, không nhớ tới nàng nữa, nhưng bằng sự quết tâm thi vào cấp 3 công lập, lời khuyên của người mẹ đã nuôi tôi khôn lớn và cả thằng bạn thân nữa. Tôi đã làm được, nhưng nhiều lúc cũng thấy nhớ nàng da diết, tôi cũng đã vứt bỏ cái mũ mà tôi hay đội không còn phải kéo rụp cái mũ khi mà bắt gặp nàng chạy qua nữa. Tôi sẽ coi nàng như một người bạn, bọn ở lớp biết tôi vẫn còn thích nàng có một đứa chơi thân với nàng nó đã giật cái vòng của nàng và đưa cho tôi lúc tôi đang ngồi vắt vẻo ở trên lan can trước cửa lớp học.

    "Sơn xì.. cầm lấy và dấu đi nhanh lên! Của Ngọc Hiếu đấy!"

    Nàng đuổi theo cô bạn đó để lấy cái vòng mà nàng không biết là tôi đang cầm nó, nàng chạy qua chỗ tôi ngồi

    "Ngọc Hiếu ơi! Vòng của bạn này"

    Nàng đến bên tôi lấy lại cái vòng của nàng, 2 chúng tôi nhìn nhau không ai nói với nhau câu gì cả như cảm thấy không khí ngột ngạt này xảy ra nàng tiến lại gần tôi lấy lại cái vòng và lên tiếng:

    "Cảm ơn Sơn xì nhé!"

    Nàng vẫn thế sau một câu nói là nàng lại mỉm cười, ôi! Sao tôi thấy nhớ nụ cười này quá lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy nó. Bất giác tôi nhìn xuống cánh tay vẫn còn cái vết răng của thằng Tân nghĩ đến mà tôi thấy rùng mình. Việc học của tôi đã trở lại bình thường, tôi cũng đã được trở về nhóm một với sự vui mừng của bố mẹ, cô giáo và cả bạn bè nữa. Tôi đã quết tâm làm cái gì đó thì phải làm cho bằng được cũng như việc tôi quết tâm thi vào cấp 3 công lập cũng vậy nhưng khổ một nỗi thi vào cấp 3 chỉ có 2 môn Toán và Văn, Toán thì tôi không lo tôi lo nhất là môn văn tôi học kém môn này nhất. Tôi sẽ kể cho các bạn thành tích học tập môn văn của tôi hồi cấp 2 ^^!

    Tôi nhớ nhầm thì hồi lớp 6 hay lớp 7 gì đó cô giáo ra một đề văn:

    "Đề bài: Các em hãy viết một bài văn kể về sự tích Lạc Long Quân và Âu cơ" Trong bài làm tôi có viết thế này: "Âu Cơ bụng mang dạ chửa 9 tháng 10 ngày nhưng đến ngày thứ 11 thì Âu Cơ đâu bụng quá liền gọi Lạc Long Quân đưa mình vào bệnh viện nhưng do Lạc Long Quân không đủ tiền đóng viện phí thế là Âu Cơ phải đẻ con ở trên non và dưới biển. Trích (50 xuống biển, 50 lên non)". Trước khi trả bài cô giáo đọc cho cả lớp nghe, cả lớp cười như chưa bao giờ được cười, cô còn đem cho cả tổ văn trong trường đọc nữa chứ kết quả bài viết đó tôi được 4 điểm. Chưa dừng lại ở đó, hồi đấy internet mới bùng nổ bọn tôi cũng bùng nổ theo là biết ra quán nét vào mạng rồi nhờ ông Google giúp đỡ.

    "Đề bài: Các em hãy viết một đoạn văn kể về cô giáo mà em yêu quý nhất?" rút kinh nghiệm lần này tôi cũng lũ bạn lên mạng tìm và chép tôi cũng ngu chép thì chép hết luôn đi tôi sợ bị cô giáo phát hiện lên chỉnh sửa một tí cho khác người trong bài làm tôi viết ngu lắm tôi lại còn ghi hẳn tên thật của cô giáo chủ nhiệm nữa chứ: "Cô giáo chủ nhiệm em là thương binh liệt sĩ do cô đi chinh chiến nhiều năm nên trong tay cô vẫn còn dính một mảnh đạn, những khi trời trở gió cánh tay cô lại bị đau nên cô viết chữ lên bảng tay cô cứ run run kết quả là chữ cô viết lên bảng xấu quá làm mắt em phải trố ra mới dịch được.." Lần này tai hại hơn cô giáo dạy văn đưa bài này cho cô giáo chủ nhiệm đọc, cô nhìn tôi như muốn cho tôi lưu ban để học lại môn văn cho chắc hay sao ấy..

    * * *

    Thi xong kì 2 là chúng tôi bắt đầu chuyển sang ôn hai môn Toán và Văn để chuẩn bị cho kì thì xét tuyển vào lớp mười. Thời tiết tháng 6 thật là nóng bức vào những ngày này của mấy năm trước là tôi đang được tha hồ chơi bời cùng mấy đứa trong xóm để quên đi cái nóng này rồi nhưng năm nay là năm cuối cấp nên tôi phải chịu khó một tí vì tôi đã đi được hơn một nửa chặng đường của thời học sinh rồi. Lớp tôi là lớp chọn của trường nên không khí ôn thi ngày càng căng thẳng mà gia đình nào mà chả thích con học công lập vừa oai lại vừa chất lượng nên con cái của họ cũng phải chịu áp lực từ gia đình. Lớp chọn không có nghĩa là giỏi hết cũng có người học tốt và người học không tốt nên khi hồ sơ đăng kí thi được phát về lớp học để bọn tôi tự viết thì cũng có nhiều đứa cảm thấy sức của mình không đủ nên đã đăng kí vào Dân Lập luôn còn tôi với thằng Tân thì:

    - Sơn xì.. mày chọn trường gì?

    - Mày hỏi thừa! Tất nhiên là Công Lập rồi nhưng mà tao sợ lắm!

    - Úi xời! Sợ cái gì mày chắc là đỗ rồi, nhóm 1 mà không đỗ có mà ê mặt!

    - Tao sợ môn văn lắm! Mà mày chọn trường gì thế?

    - Công Lập No. 1, tao nghe nói Công Lập lắm gái xinh lắm, tội gì mà không thi!

    - Mày thì vào CL chỉ vì gái thôi sao?

    - Ờ đấy, chả biết thằng nào chết vì gái đâu

    * * *

    * * *

    Chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc những ngày vất vả ôn thi, tôi cũng đã có một chút ít vốn liếng môn văn để vào phòng thi có cái mà dùng cũng có lúc tôi định học tủ mấy bài văn mẫu nhưng mà học được mấy đề tôi sợ bị tủ đè nên thôi. Lớp tôi trong mấy ngày cuối cùng này có tổ chức một buổi liên hoan để chia tay bạn bè, thầy cô và đặc biệt hơn cả ngày đấy lớp nàng cũng tổ chức luôn. Buổi liên hoan lớp 9 khác hẳn buổi liên hoan của lớp 6, 7, 8 vì đây là buổi liên hoan cuối cùng của thời học sinh trung học cơ sở, mỗi đứa sẽ đi một nơi có đứa thì về quê, lên Hà Nội, đứa thì học dân lập, công lập.. "Tan Đàn Xẻ Nghé" hết cả. Bọn con cái lớp tôi khóc như mưa, đứa nào không khóc thì sụt sịt, còn bọn con trai chúng tôi chả đứa nào thèm khóc cả chúng nó còn cười hề hề ra đấy chứ.

    - Sơn xì ơi! Tao với mày ra đây một tí đi - thằng Tân ở đâu chạy đến kéo tôi đi lúc tôi đang ăn trộm mấy quả mận trong túi.

    - Đi đâu, tao đang ăn trộm mấy quả mận, mày ăn không?

    - Ăn uống cái gì, tao với mày đi quanh trường lại một lần đi, sắp dời xa nơi đây mất rồi.

    - Ờ.. ý kiến hay.. đi thôi!

    Hai thằng chúng tôi bỏ lại lớp học cùng nhau đi hết tất cả các nơi trong trường nơi mà chũng tôi đã gắn bó suốt 5 năm. Đi hết dãy 2 tầng rồi 3 tầng, sân bóng mỗi nơi đều gắn với kỉ niệm của tôi và nó. Cái sân bóng kia nơi tôi, thằng Tân cũng đồng đội đã bao nhiêu lần phải rúc háng mỗi khi thua trận, chính cái sân này đã cho tôi được quen biết nàng và chính nơi đó tôi bị thằng Cường Béo dọa đánh cho một trận vì đã đá bóng vào đầu nàng.

    - Tao có ý kiến này hay lắm!

    - Ý kiến gì?

    - Tao mới mày đi hết rồi chỉ còn nhà vệ sinh nữ là chưa vào thôi, tao với mày vào xem bên trong đó có gì không đi - mặt nó dâm dê

    - Oái.. mày bị điên à tự nhiên mò vào đấy làm gì, có ai thấy được thì sao!

    - Gớm.. nhìn cái mẹt mày kìa thích bỏ mẹ đi còn sĩ, sắp nghỉ rồi còn ai nữa đâu chỉ còn 4 lớp 9 thôi!

    - Ờ.. ha.. kể ra cũng tò mò thật, không biết bên trong mấy bác thợ xây thiết kế như thế nào nhỉ, liệu có giống như bên con trai không? - tôi suy tư

    - Tò mà làm gì cho mệt, đi vào xem là biết ngay!

    - Ừ.. đi thì đi

    Hai đứa lấm la lấm lép như mấy tên ăn trộm, tôi đi trước nó đi sau khúm núm tiến đến cửa nhà vệ sinh nữ đi được nửa đường thì nó dừng lại

    - Sơn xì.. mày đi trc\' đi tao đứng ở đây canh người cho!

    - Sao mày khôn thế hả, lỡ bên trong có ai thì tao chết à?

    - Yên tâm! Tao ở đây canh cho mày vào đi nhanh lên

    - Thôi được rồi, nếu mà trong đó có gì ăn được thì mày cấm có mà xin xỏ tao nhá.

    - Nhất trí.. đi nhanh lên he.. he

    Tôi tiến chầm chậm tới cánh cửa nhà vệ sinh nữ. Tay tôi run như cầy sấy khi chạm tay vào cửa, tôi đẩy cánh cửa ra và dự đoán là bên trong không có ai nên mới mở được cửa nếu mà có người bên trong thì họ đã chốt cửa lại rồi. Nhưng không như dự đoán của tôi lúc tôi mở toang cánh cửa ra thì bên trong là một bạn gái đang thoát y, lần đầu tiên thấy thân thể của một người khác giới người tôi như chết lặng các mạch máu chạy như điên, mồm há hốc, mắt mở to hết cỡ để nhìn.. bỗng nhiên bạn gái ấy quay lại 4 mắt chúng tôi nhìn nhau đến nỗi nếu mà con muỗi bay qua có thể bị dòng điện từ 4 đôi mắt ấy thiêu chết

    - Á.. á.. á.. thằng biến thái.. cút.. cút.. mau

    - Á.. á.. -tôi cũng kêu lên và bỏ chạy

    - Chạy mau Tân ơi.. bên trong có người.. chạy mau

    Tôi với thằng Tân 3 chân 4 cẳng chạy bán sống bán chết khỏi cái nơi khủng khiếp ấy

    - Tí nữa thì chết, sao bên trong lại có người nhỉ - nó thắc mắc

    - Biết sao được, mày toàn rủ tao chơi trò ngu thôi!

    - Mà hình như mày xem được cái gì à, tao thấy mày với con bé đó hét lên mà?

    - Thì tao thấy được cái Parabol - mặt tôi đỏ bừng

    - Parabol của con gái như nào hả mày?

    - Thằng khỉ này, trêu tao hả của mày thế nào của bọn nó thế vậy thích thì vạch ra mà xem!

    - Thằng này cuối cấp mà sướng.

    - Sướng cái cục cức ấy!

    "Hai thằng kia chúng mày đi đâu thế, ra chụp ảnh nhanh lên"

    Lớp tôi đang nhốn nháo xếp hàng để chụp ảnh 2 thằng chúng tôi chạy lại để chụp ảnh, nhưng lớp nàng cũng đang chụp ảnh, tôi ước mình học lớp nàng để chụp ảnh cùng nàng. Nàng hôm nay hình như trang điểm thì phải trông nàng xinh hơn mọi khi

    "Cậu bé kia nhìn đi đâu ấy, nhìn vào máy ảnh xem nào" - tiếng bác thợ ảnh nhắc nhở tôi

    "Cả lớp cười tươi nhé.. 1.. 2.. 3.. tách.."

    "1 kiểu nữa nào.. 1.. 2.. 3. Tách.."

    "Xong rồi.. ảnh đẹp lắm"

    Chụp ảnh xong lớp tôi vào lớp để đánh chén, trước khi đánh chén cô giáo chủ nhiệm có nói vài lời:

    "Mẹ chúc các con thi thật tốt, mẹ mong là tất cả những ai đăng ký vào công lập đều đỗ cả còn ai đăng ký vào dân lập thì mẹ biết sức học của các con như vậy nên không thể đăng ký thi vào công lập được. Các con ai cũng ngoan ngoãn, lễ phép nhiều lúc mẹ có mắng một vài đứa nhưng bất đắc dĩ mẹ mới phải làm như vậy vì mẹ muốn tốt cho các con. Dạy xong khóa bọn con là mẹ xin nghỉ hưu tuổi mẹ đã già rồi không đủ sức nữa. Một lần nữa mẹ chúc các con thi tốt vào phòng thi không được run và lo sợ cứ làm hết khả năng của mình"

    Cả lớp tôi như vỡ òa trước lời nói của cô, đứa nào cũng khóc kô kể con trai con gái và tôi cũng vậy.
     
  6. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 15: Chia tay thằng bạn!

    "Bấm để đọc"
    Ngày thi vào công lập năm ấy là một ngày tôi cảm thấy nóng nhất của mùa hè nhìn mặt đứa nào cũng cũng trong tình trang hồi hộp và lo sợ, không lo sợ sao được khi mà chúng tôi khi đã đăng kí vào đây đứa nào mà chả chịu áp lực từ gia đình, có thấy cô giáo lớp khác còn dọa là nếu không thi đỗ vào công lập sẽ không được nộp hồ sơ sang dân lập mà phải học ở trường bổ túc 2 năm 3 lớp. Năm tôi thi có gần 1000 học sinh đăng kí dự thi mà chỉ tiêu nhà trường lấy có 450 khá là căng thẳng có khi còn căng thẳng hơn cả thi đại học ấy chứ, thi đại học nếu mà năm nay không đỗ thì có thể năm sau thi tiếp nhưng với kì thi vào lớp 10 lại không như vậy.

    Thi 2 môn Toán và Văn chỉ vẻn vẹn trong một ngày, sáng thi Toán chiều thi Văn. Buổi sáng thi môn toán tôi khá tự tin vì tôi học khá môn này và cũng được cô giáo truyền đạt tất cả kinh nghiệm cho môn này. Lúc trước khi tôi thi thì mẹ tôi bảo với tôi là đi xem bói và thầy bói phán cho tôi là thi trượt không biết có phải mẹ lừa dối tôi để tôi cố gắng thi cho tốt hay không với những người khác khi nghe như vậy đảm bảo tinh thần thi sẽ bị sụp xuống nhưng với tôi thì không đơn giản là tôi không tin mấy cái bói toán linh tinh đó. Trước khi đi thi mẹ bắt tôi ăn bao nhiêu thứ nào là xôi đỗ, xôi gấc và không cho tôi ăn chuối, tôi biết mẹ mê tín nhưng vẫn làm theo lời mẹ cho mẹ vui bố tôi thì xin nghỉ hẳn một ngày để đưa tôi đi thi.

    Thời gian thi Toán là 1h30\'\' nhưng tôi chỉ là hết trong một giờ còn thời gian thì tôi ngồi chơi, lúc cả phòng đang làm bài thì có một đứa chắc là căng thẳng quá cộng với cả thời tiết nóng nực nên đã bị ngất trên bàn học và phải đưa đi cấp cứu trong lòng tôi thầm nhủ: "Thương quá đi.. thế là loại được một người rồi.. he.. he" Tôi cũng nhìn thấy mấy đứa được giám thị đưa hẳn bài cho để mà chép chắc là con nhà giàu lắm tiền nên mua chuộc được giám thị. Tôi rất ghét cái kiểu như vậy tôi thích công bằng hơn là chơi cái trò bẩn thỉu này. Buổi chiều là thi môn văn tôi thấy run quá trời luôn để khỏi run thằng Tân bảo tôi mang theo phao đi cho chắc ăn có gì thì đem ra mà giở, tôi kiếm được quyển văn mẫu to bằng bàn tay và nhét vào quần xì người ta bảo "chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất" mà phải không các bạn. Nhưng vào phòng thi tôi chả giám dở cứ để yên cái quyển đấy trong quần xì đến tận lúc nộp bài. Còn bài văn tôi phịa là chủ yếu.

    - Ê ku! Thi có làm được bài không? - thằng Tân hỏi tôi

    - Toán thì còn được chứ văn thì xịt, phen này tao trượt thẳng cẳng rồi mày ơi!

    - Hai môn này nhân đôi mà mày làm được toán thì nó kéo môn văn nên.

    - Tao cũng mong là như vậy híc.. híc!

    - Thế còn mày, làm được bài không? - tôi hỏi lại nó

    - Mày biết sức học của tao rồi mà, tao chỉ thi cho bằng bạn bằng bè thôi chứ tao về quê để học rồi - nó ngao ngán

    - Cái.. gì.. sao.. sao lại về quê lúc trước tao có nghe mày nói gì đâu?

    - Thì cũng chưa biết được, tao nghe lỏm bố mẹ tao nói chuyện thôi!

    - Buồn nhỉ, mày đi thì tao biết chơi với ai bây giờ?

    - Gớm.. mày thi đỗ vào công lập lắm gái xinh lại quên tao thôi.. hê.. hê!

    - Đang buồn thúi ruột mà mày còn đùa được sao?

    * * *

    Cuối cũng ngày biết kết quả thi cũng đã đến, tôi chả có hứng đi xem vì tôi không làm được môn văn và thằng Tân nó cũng không học cũng với tôi nữa nên tôi thấy chán quá.

    - Ê.. Si xờn đi xem kết quả đi, có kết quả rồi đấy!

    - Tao không muốn đi!

    - Ơ hay.. thi rồi mày phải đi xem nếu mà điểm kém thì rút hồ sơ nộp sang bổ túc mà học chớ.. ke.. ke.

    - Im ngay thằng mồm thối, đợi tao thay cái quần rồi đi!

    - Úi xời.. mặc quần đùi có sao!

    - Điên hay sao mà mặc quần đùi, chân tao nhiều "Hoa Sim" mặc quần đùi để ê mặt à?

    P/s: Chân nhiều "Hoa Sim" tức là chân nhiều mụn do ngứa để lại vết thâm như Hoa Sim

    Hai thằng chúng tôi giữa trời trưa nắng nai nhau trên con đường nóng bỏng của buổi trưa hè, nó thì vẫn vô tư và hồn nhiên cười nói suốt dọc đường đi nó vẫn cái tật cũ ngồi sau yên xe không chịu ngồi yên cứ lắc lư hết bên này bên kia, nó làm tôi nhớ đến em có lần tôi nai em về em ngồi yên không động đậy tôi cũng thầm từng so sánh cách ngồi của em với thằng Tân thì phải, tôi muốn nó lắc lư hàng nghìn lần nữa nhưng không được nữa rồi một ngày nào đó nó sẽ về quê để lại tôi một mình. Cuối cùng cũng tới trường cấp 3 công lập, trên trường rất đông người đa số toàn là học sinh một số ít là các bậc phụ huynh đi xem điểm cho con cái của họ. Nhiều đứa mặt tươi cười thể hiện niềm vui sướng chắc là bọn nó đã thi với kết quả cao có đứa thì buồn rười rượi còn tôi thì không biết diễn tả cảm xúc nữa nên vui hay nên buồn đây khi mà thằng bạn không học cùng tôi nữa.

    - Mày không đi xem điểm đi còn đứng đực ra đây làm gì?

    - Tao.. ko muốn xem mà đông thế kia chen sao nổi?

    - Thằng ngu đông thế kia thì cọ xát mới thích chớ mày nhìn kìa nhiều gái xinh chưa, anh em mình ra cọ xát một tí!

    - Mày thích thì ra mà cọ xát nếu mà bị ăn tát thì đừng có bảo là quen tao nhá!

    - Đc rồi mày ngồi đây để tao ra xem điểm hộ cho tiện thể cọ xát luôn!

    - Next nhanh đi không tao cho cái tổ ong bây giờ!

    Nó như con loi choi tiến vào đám đông, lúc thì ẩn lúc hiện rồi biến đi đâu mất hút chắc là bị hội nào úp sọt vì cái tội thích cọ xát rồi. Còn lại mình tôi với một đống suy nghĩ ngổn ngang lâu lắm rồi tôi không có tin tức gì về em, không biết dạo này em thế nào liệu em có thi vào công lập như tôi không? Trời ơi sao tôi lại không nhớ ra nhỉ có lần bạn em nói em là lớp phó học tập cơ mà nhỉ thì cớ gì mà em không thi vào công lập, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi nhà em cũng có điệu kiện có thể em lên Hà Nội học thì sao? Còn cả thằng bạn chết dẫm kia nữa sao mọi người cứ dời xa tôi vậy nhỉ, tôi có gì không tốt cớ chứ? Đầu tôi như muốn nổ ra hàng trăm mảnh với nhiều suy nghĩ như vậy. Bất giác tôi ngước lên nhìn bầu trời, bầu trời hôm nay thật trong xanh không một gợn mây, sao tôi thấy bầu trời giống tôi quá bầu trời trong xanh không một gợn mây như là tôi không có bạn bè mọi người đều xa tôi hết thằng Tân xa tôi cả em nữa cũng xa tôi. Chán nản và tuyệt vọng tôi không nhìn lên bầu trời nữa mà nhìn về phía đám đông nơi mà thằng ôn dịch kia biến đâu mất hút.

    Bỗng.. tôi nhìn thấy một dáng ngươi quen thuộc mà chỉ mình em mới có vẫn mái tóc đó vẫn dáng đi đó bất giác tôi chạy ra phía chỗ em nhưng giường như ông trời không muốn cho tôi gặp em tôi đã bị dòng người cản lại không thể đi được chỉ còn biết nhìn em khuất dần vào đám đông liệu có phải do tôi nhìn lên bầu trời lâu quá nên bị hoa mắt, đang định chạy đi tìm em thì thằng Tân ở đâu mò ra và giữ tôi lại

    - Oắt con đi đâu thế tao bảo mày đợi tao cơ mà, xem được rồi mày Toán được 7 Văn được 4 chắc mày đỗ rồi.

    - Thế mày được bao nhiêu điểm 2 môn?

    - Hì.. hì.. đã bảo tao thi cho vui mà Toán 2, Văn 1 trượt từ vòng gửi xe!

    - Tân này! Tao thấy một người giống Ngọc Hiếu lắm

    - Mày vẫn còn nhớ tới nó à?

    - Ừ.. - tôi cúi gằm mặt xuống đất

    - Tao tưởng mày quên nó rồi, nó không xứng đáng được mày yêu tha thiết như vậy đâu, bỏ nó đi..

    Nó chưa nói hết câu trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng đó là muốn biết có phải người vừa nãy là em không thì ra xem bảng điểm xem có tên em không là biết ngay, nghĩ là làm tôi hòa mình vào đám đông ấy. Nhưng không, tôi sực nhớ ra tôi chỉ biết tên em là Ngọc Hiếu chứ không biết họ của em là gì tôi phải làm sao đây? Thằng Tân chạy theo tôi và kéo tôi ra khỏi đám đông lúc tôi tuyệt vọng nhất đó là không biết họ của em là gì.

    - Mày chạy ra đấy làm gì? Điểm của tao với mày biết hết rồi còn gì!

    - Tao.. tao.. xem điểm của Ngọc Hiếu!

    - Sao trần đời lại có thằng si tình thế nhở? Tao cũng sắp đi rồi thôi tao không ngăn cản nữa lần này tao sẽ giúp mày, Họ và Tên nó là gì để tao tìm cho!

    - Tao.. tao không biết tao chỉ biết là Ngọc Hiếu thôi không biết họ

    - Khó nhở, thế này đi cứ xem hết trong danh sách nhỡ có một Ngọc Hiếu thì sao?

    Thật không may cho tôi trong danh sách có rất nhiều Ngọc Hiếu nào là Mai Ngọc Hiếu, Nguyễn Ngọc Hiếu, Lê Ngọc Hiếu.. nhưng tôi ấn tượng nhất là cái tên Mai Ngọc Hiếu vì không những hay và số điểm cũng ngang điểm của tôi, tôi mang một hi vọng đó là em.. Biết tin tôi thi với kết quả tốt bố mẹ tôi rất vui tôi cũng phần nào tránh được gánh lặng về phía mẹ tôi, tôi đã không làm mẹ thất vọng. Từ lúc tôi nuôi hi vọng Mai Ngọc Hiếu là em thì ngày nào tôi cũng rủ thằng Tân lên trường để xem đã có điểm sàn chưa làm nó phát cáu lên:

    - Nắng bỏ mẹ! Suốt ngày bắt tao đi cũng khi nào có thì người ta thông báo!

    - Tao sợ trượt lắm híc.. híc

    - 40 điểm còn sợ trượt cái đéo gì? (Toán 7x2=14 điểm, Văn 4x2=8 điểm, 4 năm học sinh khá + hạnh kiểm tốt được 18 điểm)

    - Ai mà biết được, nếu mà trượt tao xin mẹ tao về quê học cùng mày nhé - tôi nịnh nó

    - 40 điểm mà trượt chắc bọn nó trượt hết rồi..

    Sau bao nhiêu ngày chờ đợi và lên trường xem điểm sàn thì cũng có điểm sàn, điểm sàn năm tôi thi lấy 32, 5 điểm vậy là tôi đỗ và cả Mai Ngọc Hiếu cũng đỗ với số điểm mà tôi đã xem. Nhà trường thông báo ngày giờ để mọi người nhập lớp học ngày đó cũng là ngày thằng Tân phải về quê theo sự sắp đặt của gia đình, tôi vô tâm quá tôi chỉ quan tâm đến mình em mà không quan tâm đến thằng bạn sắp dời xa mình nó sắp đi rồi mà tôi chưa nói được lời chia tay nó, trước khi đi tập trung nhập lớp học mới tôi tạt qua nhà nó để nói lời chia tay

    - Ơ.. Sơn xì sao không đi tập trung di mà qua nhà tao làm gì?

    - Tao đến tạm biệt mày mà!

    - Ờ.. tối qua tao cũng định sang nhà mày nhưng tao nghe mẹ mày nói là mai mày tập trung nên tao lại tôi

    - Do nhanh quá tao không chuẩn bị được gì, tao tặng mày mấy quyển Đô-rê-môn làm kỉ niệm!

    - Ồ ngon! Lần trước tao xin thì mày không cho bây h lại cho, có ý đồ gì đây?

    - Ý đồ cái gì, mày sắp đi xa rồi tao tặng làm kỉ niệm thôi! Mày đi nhớ giữ gìn sức khỏe nhá khi nào rảnh thì về chơi với tao

    - Nhất trí.. mà sắp tới giờ tập trung rồi đi đi kẻo muộn - nó giục tôi

    - Ừ.. à Tân này mày cho tao ôm một cái được không?

    - Gớm như là phim Hàn Quốc ấy nhở, người ta nhìn thấy tao với mày ôm nhau người ta tưởng Gay thì sao.. thôi đi đi

    - Ừ.. tao đi nhé!

    Tôi đi ra tới cổng thì nó gọi tôi lại và nói to

    - Sơn xì ơi! Nhớ đừng bỏ dở mối tình đơn phương của mày nhá, nếu có cơ hội thì hãy tỏ tình với Ngọc Hiếu nhá!

    Tôi không nói gì cả chỉ ra dấu hiệu ok bằng tay cho nó.
     
  7. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 16: Lớp 10.

    "Bấm để đọc"
    Chia tay nó xong tôi thấy mất mát một cái gì đó, một cảm giảm thật là khó tả, cảm giác đó cứ theo tôi mãi không thôi. Tôi với nó chơi với nhau từ hồi lớp 6 cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên tôi với nó đụng độ nhau và làm bạn với nhau như thế nào.

    Mùng 5 tháng 9 đó là một ngày quan trọng cho những ai đang chuẩn bị bước vào cấp một, cấp hai và cả cấp ba nữa ai lấy đều hồi hộp và lo lắng, những em học sinh cấp một thì được bố mẹ đưa đến tận trường học có khi đưa đến tận lớp học để động viên các em vào lớp hòa nhập với các bạn mới, có em hòa nhập tốt thì có thể quen được nhiều bạn mới nhưng có em bản tính nhút nhát bố mẹ vừa đi khỏi đã khóc nhè rồi làm thầy cô phải dỗ mãi mới nín. Hồi nhập học cấp một tôi cũng được bố đưa đến tận trường nhưng lúc bố tôi về là tôi cũng trốn về theo làm thầy cô tìm tôi nhốn nhác hết cả lên, lúc gọi điện về gia đình để hỏi tình hình của tôi thì tôi đã về nhà lúc nào rồi không hay mà từ nhà tới trường cách nhau hẳn 3 cây chứ ít gì. Tôi thấy phục mình hồi bé ghê đi có một tí mà nhớ hẳn đường để trốn về, chuyện nhỏ này tôi chả nhớ đâu chả là những lúc họ hàng tập trung ăn uống bố tôi lại đem chuyện này ra kể cho mọi người thì tôi nghe lỏm được hehe. Đến cấp 2 thì không còn thấy cảnh bố mẹ đưa con đi nhập học nữa, hồi đó đa số nhà con nhà nông mà lúc đấy lại là lúc mùa thu hoạch lúa nữa nên ít gia đình có thời gian rảnh để đưa con đi nhập học chứ không như bây h ngày nhập học y rằng là tắc đường toàn con cái nhà đại gia toàn xe con đậu kín cổng trường. Năm tôi nhập học cấp 2 nhà tôi cũng đang bận bịu công việc của nhà nông nên tôi tự mình đi tới trường, cũng may lúc nghỉ hè tôi được anh hàng xóm dạy đi xe đạp nên lúc nhập học tôi mượn con "Phượng Hoàng" của mẹ đi tới trường.

    Đạp xe vi vu tới trường mới mà tâm trạng tôi hơi bất an, k biết trường mới có như trường cấp một mình học k? Cô giáo có ác như cô giáo chủ nhiệm cấp 1 k? Hàng đống câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu tôi. Cái đầu cứ suy nghĩ linh tinh còn cái chân thì cứ đạp người tôi mệt dã dời cũng may là đến trường rồi k thì chắc tôi ngất giữa đường mất. Những câu hỏi vừa nãy trong đầu tôi bây giờ đã được giải đáp, quả thật là trường cấp 2 to và đẹp hơn trường cấp 1, những cây phượng to đến nỗi 2 người ôm cũng chưa hết, còn nữa dãy nhà 2 tầng được xây rất chi là đệp chả bù cho trường cấp 1 của tôi nghèo nàn và lạc hậu, tôi đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Cái cổ tôi làm việc không mệt mỏi cứ hết quay bên này lại quay bên kia

    - Ụch.. – tôi va vào một thằng con trai và cả hai đều ngã xoài ra đất

    - Thằng này mày mù à, đi đứng kiểu đéo gì thế, thích ăn đòn không?

    - Em.. em xin lỗi anh!

    - Xin lỗi mà được à! Mày làm bẩn áo tao rồi hôm nay tao phải cho mày một trận - nó phi đến gần chỗ tôi túm lấy cổ áo tôi và dọa dẫm.

    - Em.. em – giọng tôi mếu máo như sắp khóc

    - Thôi T ơi tha cho nó đi đầu năm học mà đánh nhau đen lắm mà m nhìn nó xem gầy như con Hạc ấy đánh đau cả tay ra – mấy thằng bạn nó lên tiếng

    Thằng đấy nghe lời bạn nó lên tha cho tôi nhưng nó vẫn còn cay cú lúc tha cho tôi nó còn cố tình đá vào mông tôi nữa!

    "Tất cả học sinh lớp 6 tập trung trước sân chào cờ" nghe thấy tiếng thông bào phát ra từ cái loa của trường tôi phủi quần áo và đi ra chỗ tập trung. Tôi được xếp vào lớp 6a1 và đặc biệt hơn cả là lớp này lại là lớp chọn, đương nhiên rồi tôi tốt nghiệp cấp 1 được loại giỏi cơ mà không được vào lớp chọn là kiện ngay hehe, nhiều bạn đọc thấy lạ là tại sao lại tốt nghiệp cấp 1 tôi sẽ trả lời ngay đây vì lúc đó bộ giáo dục chưa phổ cập hết cấp 1 nên học hết lớp 5 phải thi 2 môn Toán và Văn, còn bây giờ thì k phải thi nữa mà muốn học cấp 2 trường nào thì nộp hồ sơ vào trường đấy thôi.

    Thật đen đủi là cái thằng vừa dọa đánh tôi nó lại học chung lớp tôi nữa chứ, phen này chắc tôi ăn đòn cả năm rồi. Đã đen nay còn đen hơn lúc mà vào lớp xếp chỗ ngồi tôi với nó lại ngồi chung.

    - Ô! Mày cũng học lớp này à – giọng của nó tỏ ra ngạc nhiên

    - Ừ!

    - He.. he.. nhìn mặt mày có trông có vẻ thông minh, có gì khi nào cho tao chép bài với nhé!

    * * *

    - Ây da! Chắc vẫn giận chuyện lúc nãy à! Có gì cho tao xin lỗi!

    - Giận mày làm gì cho mệt!

    - Thế hết giận rồi à! Vậy thì tao với mày làm bạn nhé tao thề là k bao giờ bắt nạt mày nữa!

    - Ừ! Đc rồi, mà mày vào được lớp chọn chắc mày phải học giỏi vậy tại sao mày lại bảo chép bài tao làm gì?

    - Nói thật nhé! Tao vào được lớp này là bố mẹ tao có người quen xin cho tao vào đấy!

    - À.. ra vậy!

    Quả đúng như lời nó nói, nó chả bao giờ bắt nạt tôi nữa bù lại tôi cho nó chép bài của tôi và bao giờ cũng vậy nó lúc trả bài nó bao giờ cũng điểm cao hơn tôi vì thằng chép bài bao giờ mà chẳng cao điểm hơn thằng tự làm cơ chứ. Thế đấy chúng tôi xây dựng lên một tình bạn đẹp cho đến tận bây giờ nhưng có phải là bạn thân không thì tôi cũng không biết được nữa. Chúng tôi hay chơi với nhau, tâm sự về các bạn gái mới lớn ai xinh ai xấu, ai ngực to ai ngực nhỏ.. và có những lúc đánh nhau nữa nhưng chỉ được mấy ngày là lại chơi với nhau như bình thường vậy tôi có thể coi nó như một người bạn thân được hay không? Người ta nói hãy nên trân trọng những gì mình gì có đừng để vụt đi rồi mới thấy hối tiếc, tôi thấy câu này nói đúng quá, nó đi rồi tôi mới thấy hối tiếc là chưa làm gì được cho nó cả ngoài việc cho nó chép bài tôi, nghĩ lại thấy việc làm là cho nó chép bài mà tôi thấy trách bản thân mình, tôi làm như vậy là hại nó chứ không phải là giúp nó, còn nó nó giúp tôi nhiều lắm cụ thể như việc nó giúp tôi tìm hiểu về em vậy những lúc tôi thất tình nhờ nó mà tôi có thể đứng dậy được. Nó đi rồi mà tôi thấy buồn quá, bây giờ tôi phải tự đi học một mình mà không có nó đi cùng, không có ai giúp đỡ tôi lúc tôi cần nhất, liệu tôi có phải là một người hay dựa dẫm vào bạn bè?

    Còn nửa tiếng nữa là đến giờ tập trung của những học sinh trúng tuyển vào lớp 10 công lập, tôi đạp xe chầm chậm trên con đường mới, con đường mà tôi sẽ phải đi suốt 3 năm học cấp 3. Tôi sẽ phải tập thói quen là đi học mà k có nó đi cùng, k có ai nô suốt dọc đường tới trường, tự mình bước đi trên con đường mà k có sự giúp đỡ của nó. Trên con đường đến trường cấp 3 tôi gặp rất nhiều tốp học sinh đi hàng 3 hàng 4 với nhau cười cười, nói nói vui vè với nhau. Còn tôi thì lủi thủi đạp xe một mình tâm trạng thi không thể vui cho được nói cách khác đó là: Cười cũng chẳng được mà khóc cũng chả xong.

    Nhà trường gửi giấy cho tất cả những ai đã trúng tuyển vào cấp 3 công lập và bên trong tờ giấy ghi rõ tên lớp để đến ngày tập trung đầu tiên chúng tôi có thể dễ dàng tìm ra lớp của mình và nhận thầy cô giáo chủ nhiệm, nghe thầy cô giáo nhắc nhở công việc chuẩn bị cho ngày khai giảng toàn trường. Sau khi bị chém 2 ngàn tiền gửi con Ngựa Sắt tôi tiến về phía dãy nhà 3 tầng của trường để đi tìm cái biển lớp có cái tên là 10a5. Hành trình gian khổ đi tìm lớp mà tôi đã gặp được mấy đứa bạn hồi cấp 2

    - Hey! Si Xờn.. học lớp nào thế? - một nhóm gọi tôi lại và hỏi.

    - 10a5- tôi đáp cộc lốc.

    - Úi xời a5 là lớp thường rồi, thế thì bọn này k học chung với sơn xì rồi bọn này toàn học a1 với a2 thôi.

    - Ừ.. ko sao cả - tôi cười trừ

    - Các bạn ở lại nhé mình đi tìm lớp đây! - tôi lên tiếng. Dường như tôi đứng với chúng nó như là người thừa vậy

    Bước ra khỏi đám bạn cũ hồi cấp 2 tôi thầm nhủ: "Đúng là bọn nhà giàu khih người, chúng mày chạy tiền để vào lớp chọn thì nói toẹt ra đi còn bày đặt tinh tướng khoe ta đây học lớp chọn" k để ý đến lời nói của bọn nó tôi tiếp tục công việc đi tìm lớp của mình vì trường khá rộng nên công việc này hơi mệt mỏi, nhưng ông trời k bao giờ phụ lòng tốt của con người cuối cùng thì tôi cũng tìm ra cái biển lớp 10a5 nhưng k may cho tôi tất cả học sinh trong lớp đã vào hết tôi chỉ thấy thầy giáo đang đứng trên bục giảng nói nói gì đó rất to mà thôi. Tôi tiến đến cửa lớp ngắt lời thầy

    - Thưa thầy.. em xin phép vào lớp! - thầy thôi nói quay ra phía tôi đứng ân cần hỏi

    - Thế em tên gì?

    - Lê Ngọc Sơn ạ!

    - Chắc em nhầm lớp rồi, trong danh sách k có ai tên như em nói cả! Em sang lớp kế bên hỏi xem sao!

    - Nhưng thầy ơi bên trong giấy có ghi tên em học lớp này mà!

    - Đâu! Đưa thầy xem tờ giấy nào!

    Thầy xem qua và lên tiếng:

    - Thôi em cứ vào lớp ngồi đi để thầy báo với nhà trường xem xét lại.

    Nghe thầy nói vậy tôi như chết đuối vớ được phao, tôi tiến vào lớp mà bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về tôi (k phải chú ý vì tôi đẹp trai đâu nha vì tại tôi vào muộn với lại k có tên trong danh sách) làm tôi ngại k thể tả được tôi ước có một cái lỗ nào để tôi chui một phát xuống cuối lớp luôn để mọi người đỡ phải nhìn. Kia rồi tôi thấy phía cuối lớp có một chỗ trống tôi tiến đến và ngồi ở đó nhưng khi đến bàn thứ 3 tình từ bàn giáo viên có một ánh mắt đang chăm chú nhìn từng cử động của tôi..

    Liệu tôi có nằm mơ k? Người đang chăm chú nhìn tôi đó là em, em học cùng lớp với tôi ư? Ngay cả nằm mơ tôi cũng không dám mơ em học cũng lớp với tôi. Bất giác tôi k đi nữa mà tôi đứng lại nhìn em và em cũng nhìn lại tôi, một lần nữa cả lớp nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, thấy hành động của mình quá thô thiển tôi đi thật nhanh về cuối lớp nơi mà còn một chỗ trống dành cho tôi. Sao cuộc đời tôi lại trớ trêu thế này ông trời muốn đùa giỡn với tôi sao, tôi đã một phần nào muốn quên em đi, quên đi mối tình đơn phương suốt 2 năm này vậy thì tại sao lại cho tôi cùng em học chung một lớp? Tại sao? Tại sao? Vậy là cái tên Mai Ngọc Hiếu kia là em ư? Tôi phải làm gì với em bây giờ? Lảng tránh em như lúc tôi k có đủ dũng khí tặng sô-cô-la cho em hay là bình thường hóa quan hệ với em như chưa có chuyện gì xảy ra? Ôi! Đầu tôi như muốn nổ tung ra làm nghìn mảnh..

    Cuối cùng tên tôi cũng được ghi trong danh sách lớp 10a5, tôi sợ phát run lên cứ tưởng mình bị trượt cơ. Lớp tôi sĩ số là 45 người nhưng trong số 45 người đó tôi chả quen ai cả ngoài em ra tôi thấy mình thật là cô độc. Ngày khai giảng qua đi tôi bắt đầu bước vào lớp 10 vậy tôi đã là học sinh cấp 3 rồi đấy! Ngộ thật. Nghe các anh chị khóa trước nói học cấp 3 vui lắm nhưng tôi chả thấy vui gì cả, vào lớp mà cứ như vào nhà tù ấy đứa nào đứa ấy nhìn nhau như người xa lạ. Những ngày học đầu tiên cô giáo cho phép thích ngồi đâu thì ngồi nhưng k được ngồi 5 người một bàn vì thế bọn nó ngồi túm tụm lại với nhau con gái ngồi với con gái và con trai cũng như vậy do tôi chả quen thằng con trai nào trong lớp nên tôi ngồi bừa vào một bàn còn sót một chỗ hi vọng ngồi với bọn nó tôi có thể kết thêm bạn ở cái trường cấp 3 này. À quên lớp tôi đã thay đổi chủ nhiệm đó là cô mà k phải là thầy nữa, bọn lớp tôi mặt đứa nào đứa ấy đều hiện nên 2 chữ: Chán nản vì cô giáo chủ nhiệm có vẻ hơi nghiêm khắc mới vào nhận lớp mà cô đã quát tháo bọn tôi rồi chả bù cho thầy giáo chủ nhiệm cũ thầy hiền khô k à.

    Kiến thức lớp 10 đối với tôi khá là mới mẻ do nhà tôi k có điều kiện đi học thêm như những bọn cùng trang lứa nên tôi khá là bỡ ngỡ, môn toán tôi còn hiểu vì tôi có kiến thức toán từ cấp 2 nên cấp 3 chỉ nâng cao thêm một chút thôi còn mấy môn khác thì tôi k hiểu cho lắm đặc biệt là môn văn, cấp 2 học mấy thể lại văn như: Tự Sự, Miêu Tả, Biểu Cảm.. tôi đã thấy khó rồi bây giờ lên cấp 3 học thêm thể loại văn Lập Luận, Chứng Minh nữa tôi dự đoán trước kiểu gì môn văn điểm tổng kết của tôi chắc là thấp nhất.

    Một tuần trôi qua đi thật nhanh, thế là tôi đã là học sinh cấp 3 được một tuần rồi, 1 tuần với bao nhiêu kiến thức mới, bạn mới, những nội quy mới của trường cấp 3, tôi cũng đã kết bạn được với mấy thằng con trai cùng bàn còn hội con gái tôi chả quen một ai cả. Suôt một tuần đó tôi chả bắt chuyện với em, tôi coi như em k tồn tại ở trong lớp và em cũng vậy em cũng k thèm nói chuyện với tôi. Cấp 3 cũng như cấp 2 học hết tiết 4 của ngày thứ 7 là có một tiết dành cho buổi sinh hoạt, cô giáo chủ nhiệm chủ nhiệm tổ chức một buổi sinh hoạt lớp vì là tuần đầu tiên sổ đầu bài toàn được điểm 10 nên k bị nghe Cải Lương của cô giáo, cô chỉ lại chỗ ngồi mà thôi. Vẫn như hồi học cấp 1, 2 vẫn là một nam nữ ngồi xem kẽ với nhau để đỡi nói chuyện nhưng các cô đâu có biết là xếp như vậy có khi còn nói chuyện nhiều hơn nữa ấy có khi còn nảy sinh tình cảm nữa "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà ^^". Tôi được cô giáo xếp vào bàn thứ 3 đối diện bàn giáo viên kế bên tôi là một đứa con gái là hoắc là huơ, đầu tóc lại còn xoăn xoăn nữa chứ nhìn ngố k thể tả được, tính tình lại nhí nha nhí nhảnh như trẻ con nữa nó mới chuyển đến ngồi cùng tôi mà đã bắt chuyện với tôi rồi

    - Bạn ơi! Bạn tên gì vậy? - nó hỏi mà mắt nó còn chớp chớp may mà mồm nó k đớp đớp nếu mà đớp đớp tôi xin cô chuyển chỗ luôn. Hehe

    - Sơn!

    - Sơn tức là Núi hả, tên cậu ngộ nhỉ còn tớ, tớ tên Vân tức là Mây rất vui khi ngồi cùng bàn với cậu!

    - Ừ.. - tôi đáp lời nó mà k mấy thiện cảm.

    - Con trai gì mà ít nói thế, ít nói vậy k có người yêu đâu!

    - Nói nhiều như bạn cũng k có người yêu đâu!

    - Xí.. xí.. tớ có người yêu rồi.. lêu.. lêu mà coi cái mặt bạn kìa nhìn cũng dễ thương chứ bộ nhưng mỗi tội hơi lạnh, Haizzz.. mình phải ngồi với cục nước đá rồi..

    - Mày nói ai là cục nước đá đấy hả? - tôi giận quá mất khôn nói lớn tiếng với nó.

    - Ơ.. sao lại gọi tớ là mày?

    "Hai em kia trật tự" – cô giáo chủ nhiệm nhắc nhở hai đứa chúng tôi. Vậy là tôi phải ngồi với con nhỏ mắc dịch bị bệnh nói nhiều, nó mới nói có một tí mà đã bị cô giáo nhắc nhở rồi, cuộc đời tôi từ bây giờ trở đi thê thẩm rồi híc.. híc.. Kế tiếp con nhỏ nói nhiều là cậu bạn tên là Long, tiếp nữa là cô bạn tên là Nga.

    "Mai Ngọc Hiếu" – tiếng cô giáo chủ nhiệm

    "Dạ.. có em"

    "Em ngồi bàn thứ 2"

    "Dạ.. vâng"

    Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi k thể tin vào mắt mình được nữa cô giáo xếp em ngồi trước bàn của tôi, ông trời cũng thật là khéo trêu ngươi tôi đã cho tôi học cùng lớp với em bây giờ lại cho em ngồi trước mặt của tôi nữa. Còn nữa em được cô giáo chọn làm tổ trưởng của tổ tôi nữa, tôi nhớ hồi lớp 8 em đã mắng tôi vì tội k đeo khăn quàng lúc em ở trong đội cờ đỏ của trường còn bây giờ em là tổ trưởng em có quyền quản lý mọi thành viên trong tổ trong đó có cả tôi, liệu tôi với em có được như ngày xưa nữa không?

    Buổi sinh hoạt đầu tiên có giáo cho ngồi đến gần 12 giờ mới được về, cả trường người ta về hết chỉ còn lại mỗi lớp tôi may mà bác bảo vệ vào nhắc cô giáo thì cô giáo mới cho về ấy k thì còn ở lại nữa. Vì về muộn nên việc lấy xe khá là đơn giản k phải bon chen như mọi ngày nhưng thật là đen đủi cho tôi xe đạp của tôi đã bị bục lốp, đã muộn thì chớ lại còn bị hòng xe nữa (nhà tôi cách trường 5km). Giữa trời nắng gay gắt của buổi trưa hè tôi dắt xe từ cổng trường ra ngoài đường để tìm chỗ sửa xe nhưng vào cái giờ này thì ai còn làm việc cơ chứ, họ còn phải nghỉ trưa nữa chứ. Tôi có qua máy tiệm sửa xe gần nhất nhưng tôi chỉ nhận được từ họ cái lắc đầu, thật là xui xẻo tôi đánh dắt bộ với suy nghĩ: Có khi đến 1h mới về tới nhà, nhưng có điều kỳ diệu đã xảy ra với tôi, có một thiên sứ đã giúp đỡ tôi trong hoạn nạn này. Vâng! Thiên sứ ấy chính là em.

    - Sơn ơi xe cậu bị làm sao thế? - tiếng của em phát ra ngay sau lưng tôi bất giác tôi ngoảnh người lại

    - À.. xe tớ bị bục lốp..

    - Sao cậu k đem qua mấy tiệm kia để sửa?

    - Tớ có đem qua nhưng bây giờ muộn rồi người ta k sửa!

    - Cậu định dắt bộ về sao?

    - Tớ.. tớ..

    - Thôi cậu lên xe tớ đi!

    Tôi lưỡng lự chả nói lên lời

    - Trời ạ! Cậu đứng đấy làm gì hả? Cậu có muốn 2 đứa chúng mình ốm vì nắng k?

    Tôi đành phải nghe theo lời em, tôi k thể nai em được vì em k biết giữ xe của tôi chạy song song cùng xe em vì vậy tôi để em nai còn tôi kéo theo cái xe xịt lốp của mình. Cũng may nhà à nhà tôi và nhà em cùng chung một con đường, suốt dọc được đi em và tôi chả nói với nhau câu gì em vẫn cứ đạp còn tôi thì vẫn cầm cái xe của mình chạy song song với xe em, trời thì càng lúc càng nắng to và chiếc áo đồng phục của em đã bị ướt một khoảng ở lưng do mồ hôi tiết ra, dần dần đai của chiếc áo ngực của em hiện ngay ra trước mắt tôi, bất giác tôi nhìn chằm chằm vào đấy, người tôi như đông cứng lại, mặt mũi đỏ bừng trời đã nóng nhưng người tôi còn nóng hơn.

    Tuổi 16 cái tuổi mà con trai, con gái đã biết tò mò về giới tính và tôi cũng k phải là ngoại lệ ngoại việc vào quán nét đánh điện tử ra tôi còn biết vào các trang web đen.. để làm gì thì các bạn biết rồi đấy, tôi cũng bắt đầu thấy cơ thể mình phát triển ở những vùng nhạy cảm và đặc biệt là tôi đã bắt đầu chú ý đến những đường cong gợi cảm của các bạn nữ nhưng đa số là tôi toàn nhìn trộm cụ thể như những chiếc áo ngực ẩn ẩn hiện hiện bên trong chiếc áo trắng tinh khôi, cả khi các bạn gái vô ý ngồi xuống để lộ 1 khoảng lưng.. vì vậy mà tôi k thể ngăn cản được con quỷ dục vong đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi đặc biệt là bộ óc nó đã điều khiển tôi làm 1 việc thật là bỉ ổi đối với em đối với một thiên sứ đã giúp tôi trong hoạn nạn, tôi thật là biến thái phải k các bạn! Tiếng phanh kít phát ra từ xe của em đã đưa tôi trở về thực tại.

    - Sơn ơi.. tới nhà tớ rồi.. cậu chịu khó dắt bộ 1 đoạn nhé!

    Tôi chả nói chẳng rằng cứ ngồi đực lên yên xe của em mà k chịu xuống, tôi thấy thật có lỗi đối với em, mặt múi tôi đỏ bừng mồ hồi tuôn ra như mưa, k hiểu được hành động của tôi là như thế nào em lên tiếng

    - Sơn.. cậu sao vậy.. cậu bị ốm à sao mặt đỏ bừng vậy?

    - Tớ.. tớ k sao thôi Ngọc Hiếu vào nhà đi tớ dắt bộ cũng được còn 1 đoạn ngắn thôi mà!

    Chia tay em tôi dắt chiếc xe của mình trên con đường nhựa nóng bỏng đi được một đoạn theo quán tính tôi quay đầu lại phía nhà em. Em vẫn đứng đấy nhìn tôi. Lẽ nào em vẫn còn quan tâm đến tôi? Liệu đó có phải là sự quan tâm của bạn bè học cùng lớp với nhau? Hành động của em làm tôi thấy khó hiểu. Tôi quyết định gác quá khứ của em với tôi sang một bên để bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu một tình bạn trong sáng của tuổi học trò với em nhưng trong lòng tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm. Thời gian thử thách giành cho tôi là 3 năm học cấp 3 liệu trong 3 năm học đó liệu tôi có đủ can đảm để thộ lộ tình cảm của mình suốt 2 năm qua không?

    Thời gian thấm thoát qua đi (hay nói theo dân dã là: Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng hehehe) tôi đã cùng em trải qua những ngày đầu bỡ ngỡ của môi trường học tập mới. Em kết thân được với nhiều bạn trong lớp vì đơn giản em vừa xinh lại vừa hiền, em lại là tổ trưởng luôn làm tốt công việc được giao nên cô giáo rât yêu quý em còn tôi tôi cũng quen và kết với hầu hết bọn con trai trong lớp còn con gái thì tôi k kết bạn với ai ngoài con nhỏ cùng bàn mắc bệnh nói nhiều. Học kì 1 của lớp 10 tôi có làm một việc mà em nói tôi k ra làm sao cả tôi tới bây giờ tôi vẫn nhớ như in lời nói đó, chuyện đó cụ thể là như thế này:

    - Sơn ơi.. đi học đi.. –tiếng mấy anh cũng xóm học lớp 12 rủ tôi đi học

    Nghe thấy có tiếng người gọi tên mình tôi mới giật mình tỉnh dậy, mò xem cái đồng hồ thì đã 7h mất rồi k kịp đánh răng rửa mặt và ăn sáng tôi vội vã vơ tạm cái quần bẩn vứt ở gần giường mà mặc vào rồi phi thẳng ra cửa

    - Thằng kia! Làm gì mà lâu vậy? Chậm tí nữa là bọn tao đi luôn rồi đấy!

    - Mấy anh làm gì mà cứ xồn xồn thế, tại cái đồng hồ báo thức của em nó đình cồng ấy mà hehe.. thôi đi nhanh kẻo muộn học!

    - Sơn xì mày đi học k chải đầu à?

    - Làm gì có đâu em vuốt keo đấy!

    - Con lậy bố..

    Suốt dọc đường đi tới trường học nghe mấy bố này nói chuyện mà tôi thấy mở mang đầu óc, mấy bố truyền cho tôi bí kíp tán gái tôi chỉ nghe qua cho biết thôi chứ tôi k thể áp dụng nó được vì đơn giản trong trái tim tôi chỉ có mình Ngọc Hiếu mà thôi. Đi đến ngã 4 gần trường học thì 2 bố rẽ luôn vào quán nét chơi chán chê mê mải mới trèo tường vào để học còn tôi với một anh còn lại thì k có gan làm chuyện đó.

    - Anh Long.. anh đi đâu thế lớp 12 ở bên dãy nhà 3 tầng mà sao anh sang dãy nhà 2 tầng làm gì?

    - Tao ra đằng sau nhà thì nghiệm có tí việc!

    - Việc gì hả anh?

    - Chả là sáng nay xơi liền 2 bát mì Hảo Hảo nên bây giờ mót quá phải ra đấy mà giải quyết!

    - Sao anh k ra WC trường mình ấy!

    - WC trường mình á, WC trường mình kinh lắm tao chịu thôi, k nói nhiều với mày nữa tao đi đây!

    Ngồi trong lớp ngẫm nghĩ lại thì quả thật là những lúc ra chơi có rất nhiều anh lớp 11, 12 chui vào đấy lúc đấy tôi chả biết gì còn bây giờ thì tôi đã hiểu.

    Tùng.. Tùng.. Tùng – tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã đến

    - Hà Bò à! Đi với tao tí đi tao buồn quá!

    - Thôi để tiết sau đi tiết này tao chưa buồn lắm!

    - Đi với tao đi.. - tôi năn nỉ nó

    - Ơ! Thằng này mày bị điên à chả nhẽ đi với mày tao nhìn mày đi à?

    - Híc.. để tiết sau chắc tao die mất.. thôi tao đi đây!

    Tôi định phi ra nhà WC của trường nhưng thấy xa qua nghĩ lại việc làm của anh hàng xóm sáng nay tôi phi hẳn đằng sau nhà thí nghiệm. Nhưng thật là k may cho tôi, tôi đã bị ông quản lí ở đấy tóm gọn

    - Tao rình mãi chúng mày bây giờ mới bắt được.. lên ban giám hiệu nhà trường với tao – ông ta túm lấy cổ áo tôi và lôi đi xềnh xệch

    - Bác ơi.. cháu.. cháu

    - Bụp.. - chưa nói hết câu ông ta tặng tôi 1 đấm vào ngực

    - Bác.. sao bác đánh cháu?

    - Bụp – một phát nữa (thằng cha này ác vãi lúa)

    Phen này thì tôi chết chắc rồi, lên gặp ban giám hiệu nhà trường thì kiểu gì cũng bị mời phụ huynh lên gặp. Ôi! Sao cuộc đời tôi lại hay dính vào mấy chuyện có liên quan đến WC thế nhỉ, Ông ta dẫn tôi đến phòng hiệu trưởng trong lòng tôi run kinh khủng

    - Thưa anh! Em đã tóm được cái thằng hay đi linh tinh ở sau nhà thì ngiệm rồi đây!

    - Rầm.. thằng kia chỗ đấy mà mày cũng đi được hay sao – Ông hiệu trưởng lên tiếng

    - Tại.. tại em buồn quá!

    - Thế mày cứ buồn là đi lung tung hả, chả nhẽ buồn quá mày đi luôn ở trong lớp à?

    - Em.. em..

    - Thưa anh.. anh phải nêu tên thằng này trước cờ để nó kinh lần sau k tái phạm nữa!

    Nghe thấy ông quản lí phòng thì nghiệm nói vậy tôi sợ quá mếu máo nói:

    - Thưa thầy đây là lần đầu tiên của em thầy tha cho em đừng nêu tên em trước cờ!

    - Nhìn mặt mày có vẻ ngoan hiền, tao tạm tha cho mày lần này, tên mày là gì, học lớp nào để tao ghi vào sổ đen để khi nào còn tái phạm thì sẽ nêu tên trước cờ!

    - Lê Ngọc Sơn, lớp 10a5 ạ!

    Thoát khỏi sự tra tấn của ông quản lí và ông hiệu trưởng tôi chạy một mạch về lớp, vừa về đến cửa lớp bọn bạn đã vây lại hỏi han tình hình, tôi trả lời với chúng nó là không sao cả. Nhưng tôi k tin vào tai mình được nữa từ cái miệng xinh xinh của em mà phát ra những từ ngữ làm tôi thấy nhục nhã quá trời

    "Sao ngu thế k biết, chỗ đấy mà cũng đi được à?"
     
  8. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 17: Những cuốn truyện

    "Bấm để đọc"
    Lúc trước tôi là một thằng rất ghét đọc truyện nhìn thấy những quyển truyện dày bịch toàn chữ là chữ là tôi thấy phát ngán rồi chứ chưa nói đến việc đọc chúng. Tôi thích đọc truyện tranh hơn, đọc truyện tranh xem hình hay hơn là đọc truyện chữ. Nhà tôi thì lại rất nhiều truyện đa số là truyện chữ vì chị tôi học ở trên Hà Nội, trên Hà Nội sách lậu rẻ chỉ bằng 1 nửa sách của nhà xuất bản nên chị tôi mua rất nhiều những lúc chị tôi về nhà là mang hẳn 1 ba-lô toàn truyện là truyện, chị mang về chủ yếu cho mẹ tôi đọc còn một thằng học dốt văn như tôi thì làm sao có hứng được chúng được cơ chứ khi mà những câu truyện ở trong mấy quyển Văn ở bậc phổ thông như: Tắt Đèn- Ngô Tất Tố.. đọc mà ngán tới tận cổ rồi học xong lại còn phải viết bài văn về tác phẩm ấy nữa, cho nên tôi nghĩ mấy quyển truyện chị mang về cũng có nội dung tương tự những câu truyện tôi đọc ở trong quyển Văn mà thôi.

    Các cụ có câu: "Ghét của nào trời trao của ấy" điều đó quả thật, đã có một cuốn truyện đã làm thay đổi suy nghĩ xấu xa về những cuốn truyện mà chị tôi đã cất công mang từ Hà Nội xa xôi. Đó là cuốn "Yêu anh hơn cả tử thần" của tác giả Tào Đình một nữ tác giả trẻ của Trung Quốc được rất nhiều độc giả Việt Nam yêu mến vì truyện của chị viết rất hay, nhẹ nhàng nhưng lôi cuốn người đọc theo từng diễn biến của truyện. Lần đầu tiên tôi đọc hết một cuốn truyện nhiều chứ đến như vậy đọc truyện mà tôi như hòa mình vào câu truyện đó, hồi hộp với những tình tiết xảy ra trong truyện, đọc đọc và đọc tôi say sưa đọc vì cuốn truyện quá hay và muốn biết kết thúc của câu truyện thế nào vì thế tôi đọc rất nhanh chỉ 2 ngày là xong cuốn truyện đó. Không dừng lại ở cuốn truyện "Yêu anh hơn cả tử thân" tôi bắt đầu quan tâm đến những cuốn truyện của chị tôi hơn và nghe theo lời quảng cáo cáo hay như quảng cáo Dr. Thanh của mẹ, tôi đọc cuốn truyện thứ 2 đó là cuốn: "Nguyên Ơi!" của tác giả Lê Hải Triều đây là một câu truyện có thật được viết bởi một người cha một người yêu thương con cái hết mực, ông viết lại những ngày vất vả trong công việc chiến đấu để giành lại sự sống cho con trai của mình bị bệnh hiểm nghèo nhưng Nguyên vẫn ra đi trong sự tiếc nuối của mọi người. Phải nói là câu truyện này quá hay các bạn hãy tìm đọc và cảm nhận nhé!

    Cứ thế những cuốn truyện của chị tôi đã được tôi đọc hết, và tôi đã tìm được thú vui riêng cho mình đó là đọc truyện. Những cuốn truyện về chủ đề tình yêu đọc xong tôi thấy thèm được yêu, còn về chủ đề đời sống thường ngày như: Nguyên Ơi-Lê Hải Triều, Khát Vọng Sống Để Yêu – Nguyễn Hồng Công nó cho tôi thấy giá trị của sống nó làm tôi biết yêu thương mọi người khi họ còn ở bên mình, mỗi thể loại đều đem lại cho tôi những cảm xúc khá nhau. Tôi thường đọc truyện vào những lúc rảnh dỗi có khi mang cả chúng đến lớp để giở ra chơi đọc

    - Ê.. Sơn xì! Làm gì vậy, ra chơi rồi mà! – Vân hỏi tôi

    - Mày có bị mù k? K thấy tao đang đọc truyện à?

    - Truyện gì thế? - nó vừa hỏi vừa lấy tay kéo đầu cuốn truyện lên

    - Làm cái gì thế, đi ra chỗ khác chơi để tao đọc truyện!

    - Ông làm gì mà khó tính thế, tôi chỉ muốn biết tên của cuốn truyện là gì thôi mà!

    - Xin lỗi em chỉ là con..

    - Hả? Ông kiếm đâu ra cuốn này vậy, tôi tìm mua mà k có!

    - À.. thấy ở nhà thì mang ra đọc thôi!

    - Khi nào đọc xong cho tôi mượn nhé!

    - Nghĩ đã..

    - Nghĩ ngợi gì nữa?

    - Nghĩ xem mặt mày con tem bảo hành k, nhìn mặt mày tao thấy gian gian.. hehe

    - Yên tâm, mặt này mai mới hết đát (date), ông cho tôi mượn nhé, con trai gì mà kẹt sỉ thế!

    - Ừ.. khi nào đọc xong tao cho mượn! Mà mày cũng thích đọc truyện cơ à?

    - Ông hỏi kì, con gái ai chả thích đọc truyện!

    Giữ đúng lời hứa của mình khi đọc xong cuốn: Xin Lỗi.. tôi cho nó mượn với lời đe dọa của tôi đó là: Mất đền gấp 3 so với giá tiền ở bìa. Nói là dọa nó cho oai thôi chứ nếu mà nó làm mất thật thì chỉ đấm nó vài cái cho bõ tức thôi chứ ai lại đi lấy tiền của con gái bao giờ. Tôi bắt đầu cho nó mượn những cuốn truyện của tôi nhưng chỉ được mượn 1 quyển k hơn k kém. Tôi cho nó mượn truyện là có ý đồ hết đấy k phải là cho mượn xuông thôi đâu, ý đồ của tôi là những lúc kiểm tra thì nó phải cho tôi xem bài đặc biệt là môn văn và những môn học thuộc. Những tình tiết trong truyện được chúng tôi đem ra bình luận

    - Mày đọc truyện: Xin Lỗi.. xong rồi có thấy hay k?

    - Hay thì có hay nhưng đoạn kết cứ làm sao ấy!

    - Làm sao là làm sao, loại người như thế chết là đúng!

    - Ông này sao vô tâm thế nhỉ, thế còn ông, ông thấy truyện ấy hay k?

    - Ờ.. truyện rất hay.. nhất là những cảnh.. – tôi ngập ngừng

    - Cảnh gì?

    - Cảnh.. abc.. xyz.. haha

    - Chết rồi! Mình ngồi ngay với một con Dê Cụ, cuối tuần này phải xin cô đổi chỗ thôi.. hu.. hu

    Chúng tôi là vậy nói chuyện với nhau rất thoải mái, tôi toàn xưng hô "Mày, Tao" với nó còn nó thì "Ông ông, tôi tôi", tôi thấy xưng hô theo kiểu "Bạn, tớ" với nó cảm giác cứ làm sao ấy k gần gũi cho lắm tốt nhất là cứ xưng hô Phở Bò như vậy lại hay. Còn với em ngay cả trong mơ tôi cũng k dám xưng hô "mày, tao" với em vì sao lại thế tôi cũng chỉ biết chỉ biết hát vài câu này thôi: Vì sao lại thế tại vì sao lại thế, sao k thế này mà lại là thế kia.. có ai biết bài hát này k nhỉ ^ ^!

    Tôi không ngờ là những lúc nói chuyện với Vân em lại nghe hết, k biết em có nghe cái đoạn mà tôi nói abc.. xyz k nhỉ híc híc

    - Sơn ơi! Cậu có cuốn: "Xin Lỗi.." phải k? - em ở bàn trên quay người xuống hỏi tôi

    - Ừ.. đúng rồi tớ có cuốn đấy, sao vậy Ngọc Hiếu?

    - Cậu có thể cho tớ mượn được k, tớ đang muốn đọc cuốn đấy!

    - Cậu chậm chân mất rồi, cuốn đấy chị tớ cho bạn mượn mất rồi!

    - Ui! Chán thế tớ nghe thấy ngta bảo cuốn đấy hay lắm!

    - Híc.. chán thật nhưng tớ có cuốn "Yêu anh hơn cả tử thần" cậu có mượn k?

    - Cậu có cả cuốn đấy nữa hả, sao nhà cậu lắm truyện hay thế!

    - Hì.. hì.. thế cậu có mượn k?

    - Tất nhiên là có rồi, mai mang cho tớ mượn nhé!

    - Yes! Xin tuân lệnh xếp! – tôi đưa tay lên đầu như kiểu chào trong quân đội

    Hành động bột phát đó của tôi đã làm cho em bật cười, em đâu có biết là em làm như vậy thì tôi đảm bảo 100% là ban đêm khi mọi người đang chìm đắm trong giấc ngủ thì có một thằng điên k ngủ mà cứ cười tỉm tỉm một mình không. Tôi yêu em, yêu tất cả cái gì thuộc về em nhưng tôi yêu nụ cười của em nhiều hơn cả, tôi muốn làm những gì tốt đẹp nhất để nụ cười luôn xuất hiện trên đôi môi của em. Tình yêu của tôi dành cho em thật đơn giản, tôi muốn là tất cả cho em mặc dù một chút tình cảm từ em nhưng như vậy trong lòng tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

    Về đến nhà việc đầu tiên tôi làm đó là phi vào tủ đựng những cuốn truyện để tìm cuốn truyện mà tôi hứa cho em mượn. Tìm thấy nó rồi nhưng do dấu vết của thời gian và qua tay nhiều độc giả nó đã k còn được mới nữa, tôi lại phải hì hục cắt cắt dán dán lại cho thật đẹp để khi đưa cuốn truyện đến tay em coi nó như là chủ nhân của nó vậy. Suốt cả đêm tôi k tài nào chợp mắt được, tôi mong trời sáng nhanh quá trời luôn, tôi nằm mà viễn cảnh ra lúc đưa cuốn truyện cho em, em vui quá kiễng chân lên thơm vào má tôi. Đấy chỉ là mơ ước thôi nó sẽ k bao giờ trở thành hiện thực được. Nằm nghĩ lan man là tôi ngủ thiếp lúc nào chẳng hay.

    . Ò.. ó.. o.. o.. o..

    Tiềng chuông đồng hồ báo thức làm tôi tỉnh giấc sau một đêm mộng mị, như thường ngày là tôi tắt chuông đi và ngủ thêm vài phút nhưng hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng là ngày gì thì các bạn biết rồi đấy ^^. Tôi chuẩn bị quần áo thật tươm tất và quan trọng hơn cả là tôi phải đi kiếm mấy quả chanh. Các bạn biết tôi dùng quả chanh để làm gì k? Tôi dùng nó để vắt lấy nước và bôi lên tóc đấy, để làm gì ư? Tất nhiên là để tạo kiểu tóc rồi =] ] Thời tôi học đang hót bôi keo lên tóc để tạo kiểu tóc nhưng lúc đấy tôi làm gì có tiền mà mua chỉ những bọn nhà giàu mới xài thôi còn bọn dân nghèo như tôi thì dùng chanh, nói thật là lúc đó có tiền tôi cũng k dám mua, mua về mẹ tôi chôn sống tôi luôn rồi kiểu gì chẳng nói là: "Mày lại tập tành đua đòi vuốt keo rồi đấy mày xem mấy thằng đầu tóc bóng nhẫy ra trông có ra cái gì k, muốn tạo kiểu thì dùng chanh ấy vừa tốt cho tóc lại vừa thơm". Vâng! Đúng như lời mẹ tôi nói thơm thì có thơm nhưng cứ thử để đến tối xem đầu có mùi chua lè hay k. Các bạn đọc đến đây thì đừng có thử nhé nếu có chuyện gì xảy ra tôi k chịu trách nhiệm đâu (^^).

    - Ngọc Hiếu ơi.. truyện của cậu này!

    - Hi. Hi. Cảm ơn Sơn nhiều nhé!

    Em đưa hai tay ra nhận cuốn truyện từ tay tôi, động tác rất đẹp mắt và điều quan trọng hơn cả là nụ cười lại xuất hiện trên đôi môi của em. Tôi thấy vui quá trời ngay cả con tim tôi nó cũng đòi biểu tình theo nó cứ đập rộn ràng như các chiến sĩ hành quân đi đánh giặc ấy. Lần trả truyện cho tôi cũng vậy vẫn là một nụ cười và 2 tay cầm cuốn truyện trao cho tôi. Tôi bắt đầu cho em mượn truyện của tôi nhiều hơn những cuốn nào hay tôi ưu tiên cho em đọc trước rồi mới tới Vân, các bạn biết k có lần tôi định viết một bức thư tình rồi kẹp vào trong cuốn truyện rồi đưa cho em mượn đấy, nhưng tôi k dám mạo hiểm. Tôi lo sợ em sẽ từ chối tôi k nói chuyện với tôi nữa và nguy hiểm hơn cả em đưa cho cả lớp đọc thư tình của tôi chắc tôi xin chuyển trường mất thôi. Người ta nói đúng: Từ tình bạn có thể thăng hoa lên tình yêu chứ từ tình yêu sẽ không bao giờ giảm xuống tình bạn. Vậy nên tôi vẫn im lặng tôi đợi chờ một cơ hội nào đó, một thời cơ để nói hết tình cảm tôi dành cho em suốt 3 năm qua mà k dám nói ra.

    * * *

    Vẫn là một ngày học với 5 tiết học mệt nhọc nhưng ngày hôm nay vất vả với tôi quá vì tôi phải dùng hết khă năng của mình để viết một bài văn trong 90 phút, phải mất gần 20 phút tôi mới bịa xong phần mở bài. Tôi đang cặm cụi làm bài thì Vân húch vào tay tôi làm chữ của tôi bị nghệch ngoạc, bực mình tôi nói to:

    - Vân! Mày k ngồi yên được à, mày xem này hỏng mất mấy chứ rồi! Nga ơi cho tớ mượn cái bút xóa!

    - Ông làm gì mà nói to thế!

    - Nói to thì sao? Ai bảo mày làm hỏng chữ của tao!

    - Có gì cho tôi xin lỗi! Ngọc Hiếu đưa cho ông cái này nè!

    Nghe đến Ngọc Hiếu cơn bực tức của tôi tan biến và giọng của tôi nhỏ nhẹ hẳn đi

    - Cái gì thế?

    - Cài này nè! – nó nhấc quyển vở lên và đẩy nó về phía tôi.

    Hóa ra là một mẩu giấy với dòng nhắn:

    "Xì! Mai mang cho tớ mượn cuốn Xin Lỗi.. nhé (^_^)" (p/s: Các bạn biết biệt danh của tôi là Sơn xì rồi đúng k vậy em gọi là Xì cho thân mật hehe)

    Như thường lệ khi mà có người viết giấy cho tôi, tôi xem xong rồi vo viên đáp đi còn mẩu giấy của nàng tôi ngó nghiêng xem mọi người trong lớp có ai để ý đến tôi k, may quá mọi người đang cặm cụi làm bài k ai để ý đến tôi cả ngay cả Vân nó cũng đang chăm chỉ làm bài văn của nó. Thế là tôi lấy cái mẩu giấy đó cẩn thẩn kẹp vào trong quyển sách. Một hành động khó hiểu phải không các bạn ^^!

    Nhưng không may cho tôi, khi tôi hỏi chị tôi về cuốn truyện mà em muốn mượn, một tin như xét đánh đối với tôi đó là cuốn truyện đã bị thất lạc do nhiều người mượn quá. Nghe chị nói xong tôi buồn hẳn đi, tôi biết ăn nói thế nào với em đây khi mà em rất muốn có nó, em muốn có nó từ lâu lắm rồi từ lúc em bắt đầu mượn truyện của tôi cơ nhưng tôi không thể cho em mượn được vì nó đã được những người bạn của chị mượn mất. Em còn viết cả giấy để nhắc nhở tôi nữa, thế là hết! Tôi sẽ không nhận được nụ cười từ em và nhìn thấy động tác rất đẹp mắt khi em nhận truyện từ tay tôi nữa. Tôi đi học với tâm trạng không được vui cho lắm, tôi không dám nói chuyện với em vì sợ em sẽ hỏi tôi về cuốn truyện, nhưng em là con gái đã là con gái thì nhớ rất dai.

    - Sơn ơi! Cậu mang truyện cho tớ không?

    Đối diện với khuôn mặt tựa như thiên thần của em tôi không lỡ lòng nào nói dối em.

    - Cuốn truyện đấy bị mất rồi Ngọc Hiếu à! – mặt tôi ỉu xìu

    - Ui! Phí thế tớ đang muốn đọc thì bị mất, thôi để tớ mượn người khác cũng được!

    - Ừm..

    Tôi biết là em không vui vì cuốn truyện đã bị mất nhưng trên môi em vẫn nở một nụ cười với tôi nhưng đó là một nụ cười gượng gạo không phải là nụ cười mà tôi thấy được từ em mỗi khi tôi đưa em cuốn truyện hay. Em thật tốt! Em cũng hiểu cho tôi nếu mà gặp hoàn cảnh như vậy mà nhân vật chính không phải là em mà là cái Vân chẳng hạn thì tôi đảm bảo mặt nó sẽ xị ra như cái bao. Nhưng em vẫn nở một nụ cười với tôi.. Liệu trên thế gian này có ai ddc như em.. biết tìm đâu một người như em.

    Không cho em mượn được cuốn truyện kia tôi bù đắp cho em bằng cách là cho em mượn những cuốn truyện khác hya hơn có khi chị tôi mang truyện về là tôi đưa em đọc luôn. Tình yêu của tôi dành cho em quá lớn nó đã thúc đẩy một thằng nhút nhát như tôi thực hiện một việc quan trọng đó là viết hết những ấp ủ trong lòng trong suốt bao năm qua vào một bức thư và nhét vào cuốn truyện khi em đọc truyện em sẽ nhìn thấy nó ngay.

    Người ta nói đúng lắm: "Nói thì dễ chứ làm thì khó" do tôi chả viết thư tình bao giờ với lại tôi học dốt văn chả biết viết thế nào cho hay cho vừa lòng em vì vậy cái sọt rác trong phòng tôi đầy lên trông thấy, toàn là những cục giấy được tôi vo tròn lại khi không vừa lòng với những gì mình viết ra. Chữ của tôi cực xấu, tôi phải thật nắn nót như bọn lớp 1 tập viết, tôi mà không làm như vậy thì tôi đảm bảo khi em đọc thư của tôi em sẽ phải bắt tôi dịch từ đầu đến cuối thì chết. Sau bao nhiêu lỗ lực tôi cũng đã hoàn thành xong bức thư tình đầu tiên trong cuộc đời. Khi em đọc thư của tôi không biết em có chấp nhận tình yêu của tôi không nhưng cho dù em có quyết định thế nào thì tôi vẫn sẽ tôn trọng quyết định ấy của em.

    Các bạn biết không tôi còn ngố tới mức này nữa cơ. Chả là tôi có dọn phòng của chị gái tôi vì chị lên HN học để đấy lâu ngày bụi bặm nên mẹ bắt tôi dọn cho sạch sẽ. Hết lau rồi lại chùi chẳng may tôi đụng vào phải cái hộp, mọi thứ bên trong bị rơi hết ra, toàn là đồ của con gái và những bức thư. Ai mà chả có bệnh tò mò phải không các bạn và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Tôi mở những bức thư của chị ra đọc toàn là những chuyện của con gái nhưng điều làm tôi chú ý hơn cả là ở cuối bức thư kết thúc bằng một từ viết tắt, Ví Dụ như: "Bg: Ngọc Hiếu" tôi xem qua mấy bức thư kia cũng như vậy. Tôi chả biết "bg" có nghĩa là gì cả thế là cái đầu của tôi nó hoạt động, theo tôi suy nghĩ lúc đấy thì "bg" là viết tắt của "begin" trong tiếng anh tại họ không thích viết dài dòng nên mới viết tắt như vậy. Tôi cũng chả biết "begin" dịch ra tiếng việt có ý nghĩa như thế nào. Như cá gặp nước, đúng lúc bức thư của tôi tôi thấy chưa được ưng ý cho lắm thế là tôi làm y như những gì tôi học được từ bức thư của chị gái tôi. Trong bức thư tôi có viết: "Bg: Sơn". Phải rất rất lâu sau tôi mới vỡ lẽ ra "bg" là viết tắt của cụm từ "bạn gái". Thật là trớ trêu khi em đọc được bức thư của tôi thì em sẽ nghĩ gì về tôi nhỉ? Ôi! Tôi không dám nghĩ nữa.

    Khi chị tôi mang thêm truyện về nhà tôi đã kịp thông báo tin này với em và em đã đông ý mượn truyện của tôi. Tôi chọn cho em cuốn hay nhất và điều quan trọng hơn cả là bên trong có một bức thư tình của tôi một bức thư với bao nhiêu tâm sự được chất chứa suốt bao năm qua. Phải quyết tâm lắm tôi mới cho bức thư vào, tôi phải bỏ đi lòng tự ái trong mình khi mà em nhận được bức thư của tôi em sẽ cho cả lớp đọc.

    - Ngọc Hiếu! Tớ mang truyện cho cậu này!

    Vẫn là động tác quen thuộc ấy, tim tôi đập thình thích, tôi phải cố gắng không để cho mình run nhưng lúc đưa truyện cho em loắng ngoắng thế nào mà bức thư bên trong truyện dơi ra

    - Ôi! Sơn ơi bên trong có bức thư nè! – em cúi xuống nhặt bức thư lên

    - Hình như bức thư ấy của chị tớ - tôi giật bức thư từ tay em

    - Thế hả! Vậy cậu đem về cho chị cậu đi, còn nữa cậu k được đọc trộm đâu nhá!

    - Tớ biết rồi mà..

    * * *

    Còn một vấn đề nữa mà tôi muốn kể cho các bạn nghe đó là chuyện về tờ giấy em gửi cho tôi, tờ giấy mà em nhắc nhở tôi mang truyện cho em đấy. Tờ giấy đó tôi vẫn còn giữ nó như là một vật kỉ niệm mà em tặng cho tôi, tôi cất giữ nó rất cẩn thận, vẫn như hồi lớp 8 cơn nghiện của tôi đã quay trở lại khi mà 3 năm tôi vất vả cai nó. Vẫn là một hành động quen thuộc là ngồi ngắm tờ giấy đó trước khi đi ngủ, chữ của em thật đẹp mà hình như con gái chữ ai cũng đẹp hay sao ấy chả bù cho chữ của tôi, mẹ tôi nói rằng nhìn chữ của tôi cứ tưởng tôi viết tiếng anh mới chết chứ mà đúng thật có khi tôi viết xong mà ngay bản thân tôi còn chả dịch được nữa. Cuộc đời thật là đẹp khi mà sáng đi học được ngắm nhìn em tối về lại được nhìn những nét chữ mềm mại như chủ nhân của nó vậy. Nhưng tờ giấy ấy nó ở với tôi chả được bao lâu thì vào một ngày thời tiết se se lạnh và vẫn là những tiết học khó nhằn với một đống kiến thức nhưng tôi vẫn vui vì được ngồi sau lưng em ngắm nhìn em.

    Tiếng trống báo hiệu những tiết học khó nhằn ấy đã kết thúc, cả trường lại ồn ào, nhóm thì nói chuyện rôm rả, nhóm thì bàn về việc học tập còn riêng tôi, tôi lấy xe phi một mạch về nhà, vừa về đến nhà tôi có linh cảm xấu có người đang ở trong phòng của tôi

    - Mẹ! Mẹ làm gì phòng của con vậy?

    - Anh không nhìn thấy tôi đang dọn phòng đây hả? Chăn, màn ngủ xong không chịu gấp gì cả? Sách vớ thì lôn xộn!

    Tôi nhìn ráo rác quanh phòng mà mục tiêu chính của tôi là tờ giấy của em được tôi để trên giá sách nó đã không cánh mà bay.

    - Mẹ! Tờ giấy nhỏ nhỏ con để trên giá sách đâu rồi ạ!

    - Có phải tờ giấy có chữ là: "Xì! Ơi.." không?

    - Vâng!

    - À lúc nãy mẹ dọn phòng lên đổ hết rác ra đống rác rồi!

    - Mẹ ơi là mẹ!

    Tôi tỏ thái độ không bằng lòng với việc làm của mẹ, tôi phi xuống tầng và tiến về phía đống rác trước cửa nhà mục đích tìm lại tờ giấy của em, nhưng không đống rác đã bị bà lao công dọn đi mất rồi. Đúng là một ngày xui xẻo hằng ngày bà lao công mãi tới tận tối mới dọn thế mà hôm nay dở chứng dọn sơm thế không biết.
     
  9. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 18: Ngọc Hiếu! Cánh Thiên Thần Của Em Đâu Rồi!

    "Bấm để đọc"
    Đã có những lúc trong thâm tâm tôi, tôi thầm gọi em là thiên thần, một thiên thần mà tôi đã xây dựng bằng tình yêu đơn phương suốt 4 năm trong cuộc đời. Em một thiên thần trong sáng và thuần khiết, em trong sáng như một tờ giấy trắng không một vết mực nào tôi sợ nếu tôi tỏ tình với em thì tôi sẽ làm vấy bẩn cái tờ giấy ấy mất. Nhưng tôi đã nhầm một sự nhầm lẫn đến chết người các bạn à! Cái trong sáng và không tì vết đấy tất cả chỉ là tôi tự tạo ra cho em nhưng thực chất thì em không xứng đáng được tôi tôn vinh như một thiên thần vì tôi đã biết được sự thật về em một sự thật đã phá tan đi tình yêu của tôi giành cho em suốt 4 năm qua. Như vậy thiên thần của tôi đã bị cụt cánh, thiên thần mà mất đi đôi cánh thì còn được gọi là thiên thần nữa không?

    Tùng.. Tùng.. Tùng.. 5 phút ít ỏi của giờ ra chơi đã đến.

    Lớp tôi được ngự trị ở trên tầng 3, tầng cao nhất ở trường tôi. Học ở cái tầng 3 này mùa đông thì lạnh mùa hè thì nóng, lạnh bởi vì các ô cửa kinh đều bị mất hết cả mùa đông đóng cửa như là không đóng, nóng bởi vì ở cao quá cây không thể mọc cao đến như vậy để che nắng cho lớp học được. Nhưng các bạn đừng thấy tôi kể khổ như vậy mà đã vội kết luận là học ở tầng 3 là khổ nhé, khổ thì có khổ nhưng mà vui cực. Chả giấu gì các bạn lớp tôi nằm ở cuối dãy 3 tầng mà ngay bên cạnh hành lang trước cửa lớp tôi nhìn chếch theo phía tay phải là là nhà WC nữ. Lớp tôi bọn con trai bựa khỏi phải nói, liệu tôi học cùng 3 năm với tụi nó tôi có được coi là bựa không nhỉ.. hehe.. Các bạn có biết chương trình "Ô cửa bí mật" trên kênh VTV3 lúc 12h trưa chủ nhật hàng tuần không! Tại sao tôi lại nhắc tơi chương trình này mà lại không nhắc đến các gameshow khác của đài truyền hình Việt Nam, cái gì thì cũng có cái ý nghĩa của nó, tôi nhắc đến chương trình này vì nó có một cái đặc biệt, cái đặc biệt ở đây là câu nói quen thuộc của MC Trần Ngọc: "1, 2, 3 mở!"

    - Chúng mày ơi ra lan can chơi đê! - tiếng bọn con trai lớp tôi vang lên khi đến giờ ra chơi.

    Nghe thấy tiếng hô hào như vậy thì một lớp với 23 thằng con trai chạy ra lan can đứng kín cả lan can và những cặp mắt hau háu chờ các bạn nữ sinh vô ý vào nhà WC quên đóng cửa, rồi chờ các bạn ấy ra và cả lũ bọn con trai lớp tôi đồng thanh hô to: "1, 2, 3 mở!". Quả thật tôi là con trai mà tôi con phát ngượng khi đứng cùng bọn nó nhưng mà lúc ra chơi tôi mà không ra đứng cùng với bọn nó chắc bọn nó cho tôi là thằng 2 phai thì chết dở! Chưa dừng lại ở trò "Ô cửa nhà WC bí mật" chúng tôi còn chơi trò "Hất nước dấu tay". Nếu bình thường các bạn đang đi ở đường mà bị hất nước thì các bạn có tức không? Ngay cả tôi tôi cũng thấy tức. Nhưng tôi còn tức thay cho các bạn bị mấy thằng lớp tôi hất nước vào người vì bọn nó không dùng nước sạch mà dùng nước giặt dẻ lau bảng. Đôi khi tôi cũng khuyên can bọn nó nhưng vô ích thôi ngay cả tôi bọn nó còn hất nước nữa là, tôi chả hiểu chúng nó có phải học lớp 12 không nữa mà chúng nó lại chơi cái trò vớ vẩn này. Ở đời bao giờ cũng có quy luật nhân quả cho những hành động thiếu suy nghĩ, những việc làm ấy của lớp tôi dẫn đến hậu quả là..

    Bị nhiều lớp ghét..

    Thầy cô giáo ghét..

    Điềm sổ đầu bài lúc nào cũng bét..

    Vì thế cô giáo chủ nhiệm lúc nào cũng phải hét..

    Lớp tôi thực chất không phải như vậy bọn nó đều tôt hết cả vì bọn nó đã thi được vào cấp 3 công lập thì đứa nào mà chả ngoan, học lực khá trở lên nhưng do mấy phần tử cá biệt ở trong lớp gây lên, chúng nò bày ra những trò vớ vẩn đó và bọn con trai lớp tôi adua theo thử hỏi xem nếu không có bọn nó thì lớp tôi đâu bế bết đến như vậy. Nói gì thì nói nhiều lúc chả hiểu bọn nó bị làm sao mà chả thèm chơi những trò đó nữa mà ra lan can ngồi chém gió với nhau.

    - Lớp mình chả có con nào xinh chúng mày nhỉ?

    - Lớp mình toàn những con trông ất ơ bỏ mẹ!

    - Ơ! Ngọc Hiếu nhìn cũng xinh mà! - tôi lên tiếng.

    - Ngọc Hiếu mà xinh nó chỉ được cái trắng thôi!

    Tôi định phản bác lời nói của bọn nó nhưng suy đi tính lại thì tôi k lên làm như vậy vì bọn con trai lớp tôi tinh ý lắm nếu tôi bênh em thì sẽ bị lộ ngay, một thằng con trai mà bênh 1 đứa con gái thì có nhiều chuyện để nói lắm.

    - Không biết Ngọc Hiếu có người yêu chưa nhỉ? – tôi hỏi vu vơ

    - Chắc nó chưa có đâu! Tao thấy có ai tán nó đâu!

    - Thằng này nói chỉ phải!

    - Chúng mày thì biết cái đéo gì! Nó mà không có người yêu thì tao đi đầu xuống đất – thằng Thắng mạnh mồm lên tiếng.

    - Thằng này hôm nay ăn bả chó hay sao mà to mồm thế!

    - Mày không biết thì câm mồm vào! Tao học với nó hồi cấp 2 chẳng nhẽ tao k biết nó là người như thế nào sao?

    - Mày biết gì thì kể cho anh em mở mang đầu óc đi!

    - Ừ! Chúng mày đi lui lui ra phía cầu thang tao kể cho mà nghe! Kể ở đây nó mà nghe được thì mệt lắm!

    - Đc rồi! Có gì thì mày kể đi xem nào! – tôi sốt ruột

    - Ngọc Hiếu với thằng Thành lớp mình yêu nhau từ hồi lớp 9 đến lớp 11 thì chia tay!

    - Ôi! Vãi nhỉ! Bọn này giữ kín thế không biết!

    - Chưa hết đâu năm lớp 9 ấy lúc mà học hết tiết cuối xong bọn nó còn ở lại lớp để hôn nhau nữa cơ!

    - Sao mày biết!

    - Thì thằng Thành kể với lại bọn tao rình trộm mà! Chúng mày đừng để bộ mặt giả nai của nó mà bị lừa!

    Nghe nó kể tới đây tai tôi giường như ù đi, chân tay bủn rủn xém tí nữa là tôi ngội thụp xuống đất rồi. Vậy là từ đây thiên thần của tôi đã bị gẫy cánh, em đã làm vấy bẩn tình yêu của tôi giành cho em. Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của tôi bằng lời văn khi biết được sự thật về em, không biết viết thế nào cho các bạn hiểu được nhưng thực sự là tôi rất rất thật vọng về em.

    - Thế sao bọn nó lại chia tay hả mày?

    - Cái não mày hoạt động tí đi! Thằng Thành ăn xong rồi bỏ chứ sao nữa!

    - Cái gì?

    - Chúng mày sao mà như mấy thằng điên vậy chuyện đấy là bình thường mà!

    Lần này thì tôi ngồi thụp xuống đất thật, thấy tôi như vậy bọn nó ráo rác hết cả lên

    - Sơn xì! Mày sao vậy, sao mặt mày tái mét thế?

    - Tao.. tao.. – tôi k nói lên lời.

    - Chắc nó bị trúng gió rồi, đưa nó lên phòng Y-tế nhanh lên!

    - Tao.. tao không sao! Đừng đưa tao lên đấy!

    Tùng.. Tùng.. Tùng.. tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp.

    - Vào lớp rồi! Mày có đi được không hay để bọn tao cõng!

    - Thôi! Tao đi được mà!

    Ngồi trong lớp học mà tôi chả có tâm trí nào mà học nữa, tôi như người mất hồn cứ nhìn chằm chằm ở sau lưng em, tôi muốn tìm ra câu trả lời cho những hành động đấy của em.

    - Sơn xì! K học đi mà cứ nhìn chằm chằm vào Ngọc Hiếu thế hả hay lại có ý đồ đen tối!

    * * *

    - Ông bị điếc à? – nó huch' vào người tôi

    - Mày để tao yên đừng có động vào người tao!

    - Xí! Dữ như con ma điên ấy!

    Nhìn mặt của em hồn nhiên và ngây thơ vậy mà sau cái mặt nạ ấy em làm những việc mà tôi thấy thất vọng về em quá. Đúng như thằng Thắng đã nói đừng để bộ mặt của em đánh lừa, nó nói quá đúng mà tôi đã bị em đánh lừa suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng trong thâm tâm tôi, tôi cũng chưa hẳn tin lời của thằng Thắng nói, đó chỉ là lời nói từ một phía cũng có thế là nó với em có xích mích gì lên nó bịa chuyện ra để trả thù em hay không? Để giải quyết vấn đề này tôi đi hỏi thằng Thắng xem đấy có phải là sự thật hay không, nếu nó không trả lời bí bách quá tôi đi hỏi thằng Thành người mà thằng Thắng bảo là người yêu của em.

    5 tiết học tôi muốn chúng qua đi thật nhanh để lúc tan học tôi gặp riêng thằng Thắng để hỏi cho ra ngô ra khoai. Hình như càng muốn nó nhanh thì nó càng chậm đi hay sao ấy mặc dù hôm ấy có hẳn 2 tiết Toán môn mà tôi thích học nhất sao mà thời gian vẫn trôi chậm quá vậy. "Thời gian trôi nhanh lắm có chờ đợi ai" nhưng thời gian nó đã chờ đợi tôi, nó cho tôi một thời điểm để xác nhận sự thật về em.

    - Ơ! Sơn xì sao hôm nay lại về lối này?

    - Lối này cũng về được nhà tao mà! Lâu lâu không đi lối này nên đi với tụi mày cho vui.

    Chúng tôi một tốp gồm 5 người, Tôi, Thành, Thắng và 2 đứa bạn thằng Thắng đi với nhau cười cười nói nói đi đến đâu là inh ởi chỗ đó. Đứa thì đánh võng đứa thì bốc đầu còn riêng tôi, tôi đang dự tính một việc quan trọng. Thằng Thắng đạp xe ở cuối cùng, tôi thì ở giữa tôi đạp chậm lại chờ nó đi cùng

    ¬_Nhanh mày! Sao đi chậm thế!

    - Tao hơi mệt!

    - À! Thắng này chuyện mày kể sáng nay là thật hay đùa vậy!

    - Mày thấy tao là ng` hay đùa lắm à!

    - Nhưng mà tao thấy Ngọc Hiếu ngoan hiền thì sao làm chuyện đó được!

    - Vâng! Ngoan mà mất Tri..

    - Ê! Thắng – thằng Thành nháy mắt cho thằng Thắng là k được kể nữa.

    Tôi là một người rất tinh ý nhìn hành động của bọn nó là tôi biết tất cả những điều mà thằng Thắng nói đều đúng hết,

    Bây giờ đã là thế kỉ 22 rồi, lôi sống Tây hóa đã du nhập vào Việ Nam, người Việ Nam đã không còn coi trọng cái "Ngàn Vàng" của con gái nữa, nhưng đất nước có thay đổi thì mặc kệ đất nước tôi vẫn sống theo phong cách của mình là quan trong cái "Ngàn Vàng" ấy hơn cả. Nhiều lúc bọn tôi nói chuyện phiếm với nhau và đề tài chính thường là về bọn con gái bàn tán xem con này mất hay chưa mất. Có thằng hỏi tôi là: "Nếu trong đêm tân hôn biết vợ k còn mày sẽ làm gì?" chả cần suy nghĩ tôi cũng có ngay câu trả lời trong đầu đó là: "Trả về nơi sản xuất" vì vậy khi biết được sự thật về em tôi rất rất tức giận? Liệu tôi có phải là một thằng đàn ông cổ hủ và đọc đoán hay không?
     
  10. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 19: Tôi yêu em nhưng em vẫn vậy!

    "Bấm để đọc"
    Giữa kì I của lớp 12, cô giáo chủ nhiệm cải tổ nội các tức là đổi hết chỗ ngồi, thay toàn bộ tổ trưởng. Mục đích của việc thay đổi nội các lần này là lớp tôi bị nhiều thầy cô giáo trong trường chỉ trích là vào lớp học mà như là cái chợ, vậy nên cô giáo chủ nhiệm xếp hết con gái ngồi với nhau, con trai cũng vậy, bọn giỏi ngồi với bọn giỏi, bọn dốt ngồi với bọn dốt. Tôi một người 2 năm ngồi bàn thứ 3 từ trên xuống bây giờ bị chuyển xuống ngồi bàn gần cuối vì lý do tôi cao quá che hết tầm nhìn của các bạn ngồi sau tôi. Tôi thầm cảm ơn cô giáo chủ nhiệm, cô đã giúp tôi thoát khỏi cảnh suốt ngày nhìn từ đằng sau em với vẻ mặt đăm chiêu và đôi lúc thở dài vì quá thất vọng về những việc em đã làm trong thời gian qua.

    Cô giáo sắp xếp con trai ngồi với nhau vì thế bàn tôi ngồi xuất hiện thêm 3 thằng đực rựa nữa, Tôi không ngồi với cái Vân nữa, ngồi với nó hơn 2 năm trời đôi khi cũng có lúc thấy ghét nhau muốn đổi chỗ cho thay đổi không khí, nhưng 2 năm trời đó với những bài kiểm tra 1 tiết, 15 phút của những môn học thuộc lòng thì toàn là nó giở sách giở vở còn tôi làm nhiệm vụ canh thầy cô giáo cho nó. Bây giờ không ngồi với nhau nữa thì những ngày tháng còn lại của thời học sinh tôi phải chiến đấu với những môn học thuộc sao đây?

    - Vân ơi! Ngồi chỗ mới vui không?

    - Hu.. hu ngồi đây chán chết! Thích ngồi với Sơn hơn!

    - Tớ ngồi đây cũng chán lắm, bàn toàn con trai k có đứa con gái nào để bắt nạt! Hay Vân xin cô chuyển sang bàn tớ ngồi đi!

    - Cô giáo không cho đâu!

    - Thế Vân có muốn sang bàn tớ không?

    - Tất nhiên là có rồi!

    - Đc rồi để tớ lo vụ này!

    Tôi quay sang nói chuyện với thằng ngồi cạnh tôi để thỏa thuận về việc đổi chỗ.

    - Hiển! Mày đổi chỗ cho cái Vân được k?

    - Tao ngồi đâu mà chả được! Đổi thì được nhưng chắc gì cô giáo đã đồng ý!

    - Mày lên chỗ cô giáo bảo là em ngồi đây hay nói chuyện với tao nên xin chuyển ra chỗ cái Vân!

    - Nghe cũng có lý phết nhỉ! Thế Vân nó có chịu đổi không?

    - Nó chịu!

    Rồi tôi sang chỗ cái Vân ngồi thông báo cho nó biết tình hình về việc đàm phán đổi chỗ ngồi. Thế là 2 đứa chúng nó một trai một gái lật đật đi lên bàn giáo viên để nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm, tôi ngồi dưới mà hồi hộp kinh khủng nhìn lên trên chỗ chúng nó chỉ thấy cái lắc đầu từ cô còn 2 đứa nó thì nói không ngừng. Không biết cái mồm của cái Vân dẻo hay mồm của thằng Hiển dẻo mà đã làm cho cô giáo đồng ý.

    - Sơn ơi! Thành công rồi! Tớ lại được ngồi với Sơn!

    - Mình lại ngồi với nhau à! Chán nhỉ?

    - Không thích ngồi cùng Vân nữa hả! Vậy để Vân lên xin cô cho Vân ngồi chỗ cũ!

    - Có giỏi thì đi lên mà xin xem có bị cô vả cho không hehe.. hehe!

    * * *

    Suốt 3 năm học cấp 3 và khi sắp kết thúc thời học sinh cô giáo có thay đổi chỗ ngồi và đây chính là gia đình nhỏ bé trong lớp học của tôi. Bàn của tôi gồm 4 người: Tôi, Vân, Tuấn, Lượng 3 trai và một gái có thể nói là 4 trai cũng được vì cái Vân nó chả giống con gái gì cả! Con gái gì mà chẳng biết ăn diện, chẳng chăm chút n cho nhan sắc của mình tí gì, con gái lớp tôi đứa thì ép tóc đứa thì nhuộm tóc có mốt mới nào ra thì bọn nó diện ngay. Riêng mình Vân nó vân giữ y nguyên mái tóc xoăn xoăn từ hồi lớp 10. Cũng may là nó vẫn còn sót chút ít nữ tính của con gái, học được một nửa kỳ 2 của lớp 12 nó đã làm cho cả lớp tôi phải thay đổi cách nhìn về nó.

    - Sơn này! K biết tớ ép tóc sẽ như thế nào nhỉ?

    - Mày định ép tóc à!

    - Cũng đang định làm như vậy!

    - Ép đi! Chắc là xinh hơn đây!

    - Thật không! Nếu Vân ép tóc mà xấu thì Sơn đừng chê nhé.

    - Không chê! Mà chỉ tống sang bàn khác ngồi thôi.. hehehe

    - Này thì tống này – nó nhéo tôi 1 phát vào mạn sườn.

    - Ui da! Đau quá..

    Vẫn là một ngày học tập vất vả và căng thẳng mục đích cho kỳ thi tốt nghiệp và đại học sắp tới, mặt đứa nào trông cũng có vẻ mệt mỏi. Nhưng có một sự kiện đã phá tan bầu không khí mệt mỏi trong lớp đó là cái Vân đã ép tóc, nó đã làm cho cả lớp tôi há hốc mồm khi nó bước vào lớp với mái tóc được ép thẳng tưng, nó đã làm tâm điểm cho mọi người chú ý đến, những ai chê nó xấu bây giờ phải suy nghĩ lại. Ngay chính tôi đây, nó đã làm cho tôi chết lặng trong mấy giấy giây và trong đầu thầm nhủ: "cái đứa ngồi với mình suốt 3 năm học cấp 3 đây sao? Nó xinh quá!". Nó xinh theo kiểu riêng của nó, không theo kiểu các hot girl bây giờ.. Nó được mọi người trong lớp khen là xinh nên mặt nó đỏ bừng lên và càng tôn thêm vẻ đẹp ngây thơ và trong sáng của nó.

    Nó tiến đến cài bàn mà tôi đang ngồi và hỏi tôi:

    - Sơn thấy Vân ép tóc trông có xinh hơn không?

    - Tạm được!

    - Sao lại là tạm được phải nói xinh hay xấu chứ!

    - Ừ! Thì từ quạ biến thành cò.. heehehe!

    - Híc! Sao k phải là từ quạ biến thành công hả?

    - Chân ngắn và người xấu thế kia thì sao biến thành công được! Làm cò là tốt lắm rồi!

    - Ơ! Chân cò cũng dài mà!

    - Stoppp! Đã bảo cò là cò k lằng nhằng!

    - Huhu.. tức là tớ ép tóc k đẹp hả?

    Tính tôi là vậy mặc dù biết là sự thay đổi của nó làm tôi bất ngờ nhưng tôi không khen nó lấy một câu. Không biết nó có phải sinh ra trong một gia đình tràn ngập yêu thương dành cho nó hay không mà nó ngây thơ và trong sáng quá, nói theo cách khác là ngố đấy. Có ai đã từng đọc truyện: "Xu Xu! Đừng khóc" của tác giả: "Hồng Sakura" thì nhân vật Xu Xu trong truyện với nó giống nhau y sì kệt về tính cách.

    Mọi người nói con gái bằng tuổi con trai thì con gái sẽ già dặn hơn con trai vậy mà tôi chả thấy nó lớn lên chút nào lớp 12 rồi mà tính cách vẫn như trẻ con, có lẽ nó là học sinh cấp 2 hợp hơn là học sinh cấp 3. Thói quen đọc truyện của tôi vẫn được giữ cho đến cuối lớp 12, tôi không còn đọc truyện bằng cách thông thường là đọc những cuốn truyện dày bịch nữa mà tôi chuyển sang đọc truyện trên mạng, thực chất ra những cuốn truyện tôi đọc thì trên mạng đã có từ lâu rồi, có một tiểu thuyết trên mạng mà tôi thấy yêu thích nhất đó là tiểu thuyết: "Ranh giới" của tác giả: "Rain_8x" vì đọc nó mà tôi có thêm động lực để viết ra bao ấp ủ trong lòng này, tôi đã có ý định viết truyện từ năm lớp 12 nhưng đến gần cuối năm nhất đại học tôi mới thực hiện được.

    Tôi đem tiểu thuyết này quảng cáo cho cái Vân, phải nói bã bọt mép nó mới chịu đọc vì nó k thích đọc truyện trên mạng vì đau mắt.

    - Vân đọc hết tiểu thuyết kia chưa?

    - Còn mấy hồi nữa thì xong!

    - Vân thấy hay không? – tôi liếm môi

    - Tác giả viết hay và chân thật quá!

    - Chuyện! Tớ mà giới thiệu thì chỉ có hay thôi. Hehe – tôi vênh mặt lên

    - Nhưng mà.. – nó ngập ngừng.

    - Nhưng sao?

    - Đọc tiểu thuyết này xong tớ mới biết con trai dậy thì là như thế nào?

    - What?

    Nó phán một câu xanh rờn như vậy thì tôi đến chịu rồi không còn từ nào để nói nữa, nó ngây thơ quá đấy đáng nhẽ ra tôi trong thâm tâm tôi, tôi phải gọi nó là thiên thần mới đúng còn em thì không xứng đáng làm thiên thần trong lòng tôi. Lợi dụng sự ngây thơ của nó, tôi suốt ngày trêu nó.

    - Vân ơi!

    - Cái gì?

    - Hì. Hì. Làm tí! – mắt tôi chớp chớp

    - Làm gì? – nó nhăn mặt

    - Làm.. tí.. ấy!

    - Ơ! Làm tí làm làm gì?

    - Thì làm cái ấy đấy.. hehe – tôi đảo mắt nhìn từ đầu xuống chân nó

    - Á.. đồ dê già! – vừa nói nó vừa lấy tay che ngực.

    - Này nhá! Có phơi ra trước mặt đây cũng k thèm nhá!

    - Thèm cũng chả được nhé.. lêu.. lêu!

    Đùa nhau thì cũng có lúc tôi với nó dỗi nhau vì mấy chuyện cỏn con.

    - Không chơi với Sơn nữa! – nó giận dỗi khi 2 đứa tranh cãi không ai chịu nhường ai đâm ra nói giở trò phát xít với tôi.

    - Không chơi thì không chơi! Mày cãi ngang bỏ xừ!

    - Ngồi dịch sang kia xem nào! K chơi nữa thì chia bàn ra và cấm 2 bên k được lấn chiếm lãnh thổ của nhau!

    - Thế phấn đâu? – tôi hỏi nó

    - Có ngay đây!

    Nó lấy viên phấn trong cặp ra cả thước kẻ nữa. Nó kẻ 1 đường phân chia ranh giới giữa bàn tôi và bàn nó và suốt mấy tiết học chả ai nói với nhau câu gì có lúc nó định nói gì với tôi nhưng nghĩ lại là tôi với nó k chơi với nhau nữa nên thôi, chắc là nó khó chịu lắm vì một đứa suốt ngày nói nhiều như nó bây giờ mà không được nói như bọn nghiện thèm thuốc ấy sao mà chịu được.. hehe

    - Á.. làm cái gì thế, sao Sơn vẽ vào tay Vân – nó kêu lên khi tôi lấy bút bi kẻ 1 đường vào khuỷu tay nó

    - Cái khuỷu tay lấn chiếm lãnh thổ thì phải xử lý thôi!

    Tôi chỉ trực nó lỡ có lấn chiếm lãnh thổ của tôi là tôi xử lý ngay. Tiết văn khó nhằn, cô giáo đọc cho cả lớp chép, tôi học văn kém sẵn nên phải ghi chép đầy đủ. Mải chép mà tôi đã sơ ý để quyển vở của mình thò sang bàn của nó.

    - Này thì sang ngăn này – nó vẽ 1 đường dài vào vở của tôi

    - Giỏi lắm Vân à!

    - Không phải khen đểu!

    Lợi dụng nó k phòng về tôi làm một nhát vào vở của nó, thế là 2 đứa cứ thế vẽ vào vở của nhau..

    - Thôi! K chơi nữa giảm hòa đi – tôi lên tiếng

    - Ừ! Giảm hòa, k được nc với Sơn Vân thấy cứ làm sao ấy!

    Kể chuyện về tôi và nó trong lớp học thì kể cả ngày không hết vậy nên tôi xin phép dừng ở đây. Tôi xin kể tiếp về anh bạn ngồi cùng bàn với tôi tức là ngồi gần cái Vân, anh bạn này tên là Tuấn nhưng anh ta cứ bắt chúng tôi gọi là Tuấn Phạm vì anh bạn này tên đầy đủ là Phạm Minh Tuấn muốn bắt chước cách gọi tên của bọn Việt Kiều. Nói thật là lúc đầu vào lớp 10 tôi không ưa anh bạn này cho lắm vì anh ta thích nổi bật mới vào lớp mà đã muốn nổi trội rồi, khi thầy cô giáo hỏi thì k đứng lên trả lời mà cứ ngồi dưới nói leo nhìn mà ghét.

    Tôi mà đã k thích một ai thì tôi chả thèm quan tâm tới người đó, với anh bạn Tuấn Phạm cũng vậy tôi cũng chỉ kết bạn sơ sơ thôi chứ k chơi với nhau vì đơn giản tôi không ưa anh ta. Anh bạn này hay nói leo lên cứ vào giờ Địa Lý là kiểu gì cuối giờ chấm điểm sổ đầu bài anh ta đều có tên cả mà 1 tuần 2 tiết địa mà ghi cả ai liệu có ai chịu nổi không. Không biết cô giáo có trù anh ta không mà hay bị cho ngồi sổ đầu bài thế k biết, nhiều lần như vậy tôi thấy anh ta tức quá nên đã rơm rớm nước mắt mỗi khi giở sổ đầu bài ra. Bạn bè trong lớp ai cũng an ủi anh ta, tôi cũng nằm ở trong đó nhưng tôi bằng mặt mà k bằng lòng, bề ngoài thì tôi an ủi anh ta nhưng trong lòng thì vui sướng biết bao.. hành động của tôi có đáng lên án không các bạn?

    Nhưng khi anh ta chuyển ngồi cùng tôi thì chuyện lại khác, tôi đã k còn ghét anh ra nữa chúng tôi đã thân nhau hơn nhờ những cuốn truyện trên mạng, những ứng dụng trên điện thoại và đặc biệt hơn cả là cái Vân nó đã gắn liền chúng tôi lại với nhau. Và còn những khi kiểm tra nữa tôi và anh ta luôn cùng đề với nhau vì cô giáo toàn cho 2 đề chẵn và lẻ mà! Những lúc như vậy chúng tôi lại hợp tác cũng có lợi. Anh ta có chút kiến thức về tin học vì vậy tôi cũng phần nào học được những điều thú vị từ anh ta, và chính anh ta cũng là người lập ra website dành riêng cho lớp tôi để viết những tâm sự của tuổi học trò.

    Kế tiếp Tuấn là Lượng anh bạn này được lớp tôi đặt cho biệt danh là: Bác Hồ, tôi không biết tại sao lớp tôi lại đặt cho anh ta biệt danh như vậy nhưng riêng tôi thì tôi thấy anh bạn này trông có vẻ hơi già so với chúng tôi nên được gọi là Bác Hồ cũng nên. Anh bạn này tính tình thì hiền lành và ít nói nhưng lúc tức giận thì thôi rồi đấy, tôi cũng vậy hiền lành và ít nói nhưng khi tức giận thì đừng hỏi. Do tôi ngồi xa anh bạn này quá nên không viết được nhiều về anh bạn này cho lắm.. híc..

    .

    Cũng vào thời điểm thay đổi nội các lần này, em thì vẫn ngồi chỗ cũ nhưng thay vào đó bên cạnh em toàn là con gái mà toàn những bọn ăn chơi sành điệu nhất lớp. Thử hỏi em học tập môi trường như vậy, em có ăn chơi theo bọn nó hay không? Kể từ lúc thay đổi nội các đó lớp tôi bắt đầu xuất hiện chia bè chia phái của bọn con gái trong lớp. Một nhóm toàn những bọn ăn chơi sành điệu, bọn nó đi học cứ như đi diễn thời trang ấy và thay bồ như thay áo còn một điều thậm tệ hơn cả là em đã gia nhập vào nhóm này. Cũng vì nhóm này mà tinh thần đoàn kết của lớp tôi kém hẳn đi những hoạt động của lớp như hoạt động ngoài giờ lên lớp, áo đồng phục lớp, noel.. đều bị hủy bỏ hết vì bọn nó k chịu tham gia. Có khi thấy ngứa mắt đứa nào trong lớp bọn nó còn thuê người chặn ở cổng trường để đánh nữa còn bọn con trai chúng tôi chỉ biết đứng nhìn bọn con gái trong lớp đấu đá lẫn nhau.

    Từ khi em gia nhập vào nhóm ăn chơi, em với tôi ít nói chuyện với nhau hơn một phần em bắt đầu khinh rẻ những thằng cù lần như tôi, một phần tôi ngồi xa với em quá em thì ngồi bàn đầu còn tôi ngồi bàn cuối, hú họa gặp nhau ở sân trường hay ở đường thì 2 đứa mở miệng chào nhau. Em như là một con người khác vậy, em thay đổi từ tính cách đến vẻ bề ngoài. Mái tóc đen dài của em đã làm tôi mê mẩn suốt bao năm vậy bây giờ đã được cắt ngắn và có màu râu ngô. Hồi trước em đi học đâu có trang điểm hú họa lắm là mùa đông môi em bị khô em dùng son chống nẻ để môi đỡ khô thôi còn bây giờ thì sao em đi học mà cứ như là đi tiếp thị mỹ phẩm ấy, mắt thì chuốt mác-ca-re, môi thì đánh son, mặt thì chát phấn.. năm ấy đang mốt loại quần bò loang cho cả trai và gái nói thật là ai tặng tôi quần bò loại đấy tôi còn chửi cho đấy, mặc vào không khác gì bọn thợ xây bị vữa dính vào quần. Còn em, em cũng tậu cho mình một cái về dùng.. Hồi trước em đi học bằng những chiếc dày búp bê đáng yêu còn bây giờ thì guốc cao 10 phân, nhiều lúc đứng từ xa nhìn em đi siêu vẹo với cái guốc cao 10 phân mà tôi thấy thương em quá.

    Em hoàn toàn lột xác! Sự lột xác của em làm mọi người chú ý đến, kể cả em không lột xác thì em vẫn được mọi người chú ý đến vì em có vẻ đẹp của một thiên thần còn bây giờ em khoác lên vẻ đẹp của sự ăn chơi, đú đởn..

    Em xinh! Vâng, tôi k phủ nhận điều này nhưng xinh đồng nghĩa với việc học dốt. Từ lúc em thay đổi, việc học tập của em sa sút hẳn đi chắc em chỉ quan tâm đến việc chăm sóc sắc đẹp và những lời tán tỉnh của bọn con trai, tuy ngồi cách xa em nhưng tôi vẫn thầm quan sát em. Những lúc em bị gọi lên trả lời câu hỏi của thầy cô giáo mặc dù câu hỏi rất dễ nhưng em không trả lời được, em quay sang cầu cứu bọn con gái trong hội ăn chơi nhưng không ai giúp đỡ em vì đơn giản bọn nó có khác gì em đâu, nhìn bộ dạng em lúc đó tôi thấy thương quá tôi ước gì tôi ngồi gần em nhắc câu trả lời cho em.

    Trước cửa lớp tôi bây giờ đã có mặt bọn con trai của lớp khác đến tán tỉnh em, hầu như giờ ra chơi nào cũng có mặt bọn đó những lần như vậy em đều ra ngoài cười cưới nói nói với chúng nó cũng có khi bọn nó vào hẳn bàn em ngồi để nói chuyện với em. Những lúc như vậy tôi đều cắm mặt vào chiếc điện thoại di động để chơi game mong sao 5' ra chơi qua đi thật nhanh để không phải nhìn thấy cảnh tượng này.

    .

    * * *Giờ thể dục..

    "Thầy Vinh hôm nay nghỉ ốm và mấy thầy cô khác bị trùng lịch nên không dạy lớp mình được, cô Hiệu Phó bảo lớp mình vẫn ra sân tập bình thường nhưng phải giữ trật tự tránh làm ồn để các lớp khác còn học" – tiếng lớp trưởng thông báo cho cả lớp

    Lớp trưởng vừa dứt lời thì cả lớp đứa nào đứa đấy mặt hớn hở hết cả lên, cũng phải thôi đi học mà được nghỉ thì ai mà chả thích cơ chứ. Lớp trưởng cho lớp nhai đi nhai lại mấy động tác khởi động cũ rích, mấy thằng con trai chúng tôi k chịu được đành phá ra sân đá bóng còn bọn con gái thấy chúng tôi phá cũng k thèm tập nữa mà túm 5 tụm 3 dưới gốc cây ngồi tán phét với nhau. Lớp tôi một nửa con trai ra đã bóng, một ít thì tản ra đá cầu, một ít nữa thì cũng ngồi gốc cây tán phét nhưng quan trong hơn là ngồi ngắm mấy em lớp dưới tập thế dục, xem có em xinh tươi nào lúc nhảy xà, nhảy xa, chạy.. do sơ ý hay cố tình để lộ mảng thịt nào hay không? Và tất nhiên tôi chọn nhóm này vì k phải mất sức mà mắt vẫn được tập thể dục.. hehe..

    Bọn con gái khôn dữ lúc chạy hay nhảy bọn nó toàn dùng tay để giữ áo làm bọn tôi chán trường đành quay về ngắm gái nhà vậy. Tôi nhìn quanh bọn con gái lớp tôi và dừng lại ở cái ghế của giáo viên. Em! Đúng là em rồi, em đang ngồi khóc ngon lành.

    - Bọn mày nhìn kìa! Sao Ngọc Hiếu lại khóc nhỉ - tôi lấy tay chỉ về phía em.

    - Chắc là bị thằng nào nó đá đít nên ngồi khóc chứ sao!

    - Phải đấy! Bọn con gái hay khóc vì mấy chuyện này lắm!

    Nếu mà tôi không biết sự thật về em thì bọn nó nói em khóc vì bị bồ đá thì tôi không bao giờ tin lời bọn nó nói! Còn bây giờ bọn nó nói gì tôi đều tin hết vì đơn giản em đã đánh mất niềm tin của tôi về em. Nhưng nhìn em khóc tôi có một cảm giác khó tả ở lồng ngực và cho dù nước mắt của em làm hỏng mác-ca-re trông em vẫn xinh.

    45 phút của tiết thể dục đã qua đồng nghĩa với việc bọn tôi phải đối mặt với một tiết học khó nhằn vì dụ môn Văn chẳng hạn. Vào lớp đã được 10 phút rồi mà tôi thấy chỗ ngồi của em vắng mất chủ nhân của nó.

    - Vân này! Mày biết Ngọc Hiếu đi đâu không?

    - À! Ngọc Hiếu thấy mệt nên đi lên phòng y tế nằm rồi! Sao hôm nay lại quan tâm đến người đẹp thế?

    - Lắm chuyện! Cô giáo để ý kìa! Học đi!

    Hai tiết học nữa trôi đi, vẫn không thấy em trở về lớp học tôi bắt đầu thấy lo cho em. Tôi định xuống phòng y tế để thăm em nhưng nghĩ lại tôi chả là gì của em cả và ý trí của tôi lớn quá trong thâm tâm tôi, tôi vẫn khinh rẻ em là một con đàn bà không trong sạch không hơn không kém.

    Tùng.. Tùng.. Tùng – tiếng trống báo hiệu kết thúc một ngày học mệt mỏi, tan học rồi mà vẫn không thấy em lên lớp có lẽ là em mệt quá nên gọi người nhà đến đón rồi cũng nên. Tôi vội vã thu dọn sách vở để ra về thì một trong những đứa ở nhóm ăn chơi đến nói chuyện với tôi.

    - Sơn này! Ngọc Hiếu bảo là cậu đợi bạn ấy ở cổng trường để nai bạn ấy về! Hôm nay bạn ấy không đi xe.

    - Ừ! Tớ biết rồi!

    Nếu lúc trước khi nghe được lời nói này chắc tôi nhảy cẫng lên vì vui sướng mất còn bây giờ tôi cảm thấy bình thường như cân đường hộp sữa. Lững thững dắt xe trong nhà gửi xe ra sân trường trong đầu tôi có vài suy nghĩ vẫn vơ là tại sao em lại nhờ tôi nai về trong khi bạn em đứa có xe đạp đứa có cả xe máy em chỉ cần lên tiếng là bọn nó nai em về ngay. Nhưng suy nghĩ ấy vội vụt tắt khi tôi thấy em đang khó chịu đứng đợi tôi ở cổng trường.

    - Sao Sơn lấy xe lâu vậy! – em trách móc tôi

    - Tại nhà gửi xe đông quá! Cậu lên xe đi để tớ chở về kẻo nắng!

    Chỉ chờ đợi câu nói ấy của tôi em nhanh nhẹn như con thỏ con ngồi phóc lên yên xe tôi.

    - Sơn ơi! Đừng về mà đi đến một nơi này với tớ được không?

    - Nhưng muộn rồi mà! Tớ thì đi được nhưng tớ chỉ sợ cậu bị mắng thôi!

    - Không sợ đâu! Đi một tí thôi mà!

    - Vậy đi đâu đây Ngọc Hiếu?

    - Vào "Lựng Xanh" đi lâu rồi tớ không vào đấy!

    Quả thật là lâu rồi tôi không vào đấy. Lựng Xanh cách trường tôi khoảng 3 đến 4 cây số nó nằm sâu trong núi và có những thác nước chảy róc rách suốt ngày đêm và có rất nhiều cây không khí rất trong lành. Tôi và em dừng lại ở một cái thác nhỏ bên cạnh thác là một thảm cỏ xanh rờn.. đây đúng là một nơi thật tuyệt để hẹn hò. Vừa dừng xe em đã cởi bỏ đôi guốc cao 10 phân của mình ra và đến gần bờ suối tha hồ nghịc nước (các bạn đọc đến đây có vẻ thấy điêu điều vì là giờ thể dục thì làm sao đeo guốc được đúng k? Tôi sẽ trả lời ngay là bọn con gái đến h thể dục thì mới đeo giày, thể dục xong là cởi ra cho vào túi cầm về). Tôi đứng trên bờ nhìn em và thầm nghĩ đây mới chính là Ngọc Hiếu của mấy năm trước hồn nhiên và trong sáng.

    - Sơn ơi! Xuống đây với tớ, mát lắm!

    - Tớ đeo giày sao mà xuống được!

    - Thì cởi giày ra chứ sao?

    - Thôi tớ ngại lắm! Cậu cứ nghịc tiếp đi!

    - Chán cậu thật đấy! Thôi để tớ lên bờ chơi với cậu!

    Tôi và em ngồi lên thảm cỏ xanh rờn, chả ai nói câu gì có lẽ cả tôi và em đều có suy nghĩ riêng của mình ở nơi này.

    - Chỗ này thật đẹp Sơn nhỉ?

    - Ừ! Đẹp thật! Không khí thật trong lành, lâu rồi tớ k vào đây!

    - Tớ cũng vậy vì thế tớ mới rủ cậu vào!

    - À! Sáng nay giờ thể dục tớ thấy cậu khóc!

    - Thế à! Tớ khóc nhìn trông có xấu không?

    - Không xấu.. không xấu!

    - Cậu lại nịnh đầm tớ rồi!

    - Mà sao cậu khóc vậy!

    Tôi vừa dứt lời em đã lao đến ôm tôi và khóc làm tôi bối rối kinh khủng. Tay tôi vẫn không dám ôm em nó vẫn được giữ trên không trung.

    - Huhu. Cậu đừng nhắc đến nữa tớ buồn lắm! Sơn ơi! Cậu có thể ôm tớ chặt hơn được không?

    Nghe em nói vậy đôi tay của tôi lơ lửng trong không trung mỏi nhừ bây giờ mới giám đặt thật nhẹ trên lưng em. Đc đà em rúc đầu vào ngực tôi như chú cún con làm tôi càng thêm bối rối. Tôi chưa gặp hoàn cảnh này bây giờ nói cách khác là tôi chưa ôm người con gái nào ngoài mẹ tôi. Em đã thôi khóc nhìn em như con mèo mắc mưa nhìn thương quá. Bất chợt em ngẩng đầu lên và nói với tôi:

    - Sơn! Cậu hôn tớ đi!

    Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này, người tôi yêu đơn phương 4 năm đang mời mọc tôi hôn cô ấy, câu truyện xảy ra như trong mơ mà bây giờ đã thành sự thật đối với tôi, tôi phải làm gì đây khi mà tình yêu của tôi dành cho em đã bị tàn phai do tôi biết được sự thật về em. Còn em thì vẫn k tha cho tôi, cái miệng xinh xắn kia vẫn phát ra những âm thanh làm tôi phải lúng túng.

    - Hôn tớ đi! Nhanh lên!

    Hai từ: "Nhanh lên" phát ra thông báo cho tôi biết là nên tôi k hôn em thì tôi sẽ tuột mất cơ hội trời cho này. Không để em phải chờ lâu bàn tay tôi di chuyển từ tay em lên đầu em và đẩy đầu em về phía đầu tôi. Tôi chưa hôn ai bao giờ nên kinh nghiệm hôn còn kém tôi mặc dù xem nhiều phim có cảnh hôn nhau nhưng đến lúc thực hành thì lại quên béng mất! Tôi chẳng nghiêng đầu mà dùng lực của đôi bàn tay đẩy đầu em về phía đầu tôi do khá lúng túng và run tôi đã dùng nhiều sức quá đến nỗi đầu của bọn tôi đập vào nhau phát ra tiếng "cộp" đáng ghét, và kết quả tôi k có được nụ hôn của em mà cả 2 đứa trán còn bị sưng nữa.

    - Sơn chưa hôn ai bao giờ sao. Hi!

    - Tớ.. tớ.. chưa! – mặt tôi đỏ bừng

    - Á.. tớ xin lỗi nha! Tí nữa thì tớ cướp đi nụ hôn đầu đời của cậu! Thế sơn chưa có người yêu à!

    - Tớ chưa!

    - Cậu là hơi bị kiêu đó nha! Ở trường bọn lớp dưới với bọn cùng khối nhiều đứa thích cậu mà cậu k thèm để ý tới ai!

    - Thực ra tớ..

    - A.. a.. muộn rồi! Nhanh về thôi kẻo mẹ tớ mắng chít!

    Tôi chưa kịp thổ lộ với em thì em đã vội kêu tôi về. Trên đường nai em về em đã ôm eo tôi nói thật là tôi có máu buồn tôi phải kìm nén cảm xúc k thì tôi và em cũng ngã xe mất, và em áp má vào lưng tôi. Tôi có cảm giác lưng mình ướt ướt, hóa ra là em vẫn khóc.. Tôi ngước lên bầu trời trong xanh và thầm nói:

    "Tôi Yêu Em Như Em Vẫn Vậy"
     
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này