Chương 10: "Bấm để đọc" Sau khi thống nhất phương án với gấu. Mình xin ý kiến sếp và trao đổi với đồng chí Thắng và Hương bắt đầu từng bước phối hợp thực hiện. Về báo chí và truyền thông, mảng này mình quen biết nhiều. Tuy không có những báo lớn như an ninh thủ đô, công an nhân dân.. nhưng mình cũng nhờ được báo đời sống pháp luật, cựu chiến binh, báo pháp luật việt nam tìm hiểu và đăng bài. Truyền hình thì mình cũng có thằng bạn làm bên ANTV. Tuy nhiên để làm phóng sự điều tra về vụ này thì thằng bạn mình chưa đủ tầm quyết. Lúc đó thì đồng chí Hương mới lên tiếng. Không hiểu chắp mối từ đâu mà chỉ 1 ngày sau khi mình đề xuất để ANTV vào cuộc, đồng chí ấy đã lên làm việc được với tổng biên tập. Sau đó thì kênh ANTV có đăng 3 số phóng sự điều tra về vụ án này. Anh em nào hay xem kênh này chắc biết. (Mình vẫn còn đĩa lưu 3 bài phóng sự này, kết thúc truyện mình sẽ public). Vậy là gần 1 tháng trời sau đó, các cơ quan ban ngành ở TH không ngày nào được yên, hết báo đến truyền hình thay nhau về phỏng vấn, yêu cầu cung cấp thông tin. Tuy nhiên thì cuối cùng cũng chỉ có báo đời sống pháp luật và ANTV là chiến đấu đến cùng. Còn các báo khác về bị phong bì nó lấp đầy miệng luôn. Đợt đó mình từ mặt một thằng bạn cũng vì vụ đó. Về hướng khiếu nại và biểu tình: Ngay sau khi mình đề xuất thì đồng chí Thắng phi ngay vào trong Thanh Hóa và chiều hôm đó đã đưa được bà mẹ Việt Nam anh hùng ra Hà Nội. Đơn từ các kiểu thì mình đã soạn sẵn. Bà mẹ Việt Nam anh hùng sau khi ký xong thì đồng chí Thắng đi rải khắp các cơ quan cần thiết. Khi vào việc rồi mình mới thấy đồng chí Thắng và đồng chí Hương có quan hệ rộng kinh khủng. Hầu như đến cơ quan nào đồng chí Hương cũng có người quen để nhờ gửi đơn. Còn bà mẹ Việt Nam anh hùng thì được trang bị áo chống nắng và băng rôn biển hiệu ra số 1 Hoàng Hoa Thám ngồi thiền. Đúng cái đợt ra ngồi thì hình như cũng có mấy vụ khiếu nại kiện tụng gì đó nên chỗ đó cứ gọi là chen chúc đông đúc vl ra. Đen cái là vừa mới ngồi được có nửa buổi thì bà mẹ Việt Nam anh hùng đã bị hốt lên xe thùng đưa về Hà Đông. Mình nhận được tin báo thì phi ngay xuống dưới đó. Nhưng đến nơi thì đã thấy cụ được thả ra. Vì bố bảo thằng nào dám động vào bà mẹ Việt Nam anh hùng chứ. Vừa được thả thì cụ bảo mình: Cháu lại cho bà về chỗ cũ. Bà đòi bằng được công lý cho con bà mới thôi. Ba ngày liền ngồi thiền ở đó. Đến ngày thứ tư (do có tác động) nên cụ được đồng chí X mời vào nói chuyện. Sau đó thì có chỉ thị gửi về UBND tỉnh TH và TAND tỉnh TH yêu cầu làm rõ nội dung vụ án. Vậy là kết quả thu được từ 2 mặt trận đó tương đối khả quan. Mặt trận còn lại, thì đồng chí Hương tiếp tục ra tay, chắp mối cho sếp mình gặp đồng chí thẩm phán tòa tối cao thụ lý phúc thẩm vụ án này. Sau khi gặp về thì sếp mình rất phấn khởi, nói vụ này vẫn có khả năng. Vậy là 2 thầy trò lại lăn vào chỉnh sửa và bổ sung bản luận cứ. Có một điều lạ là Suốt thời gian đó, em Hoa luôn tránh mặt mình, gọi điện cũng không nghe máy. Hỏi đồng chí Hương thì đồng chí ấy báo là em Hoa đang phải đi lo giải quyết một việc khác. Không có mặt ở Hà Nội. Dù lo lắng và suy nghĩ về em Hoa rất nhiều nhưng mình phải tạm gác lại. Phiên tòa phúc thẩm ngày càng gần.
Chương 11: "Bấm để đọc" Ngoài lề 1 chút, khi lần đầu tiên mình bày tỏ ý định theo nghề học trường luật sau đó làm luật sư, cả nhà đều cản mình, mấy thằng em họ học luật ra cũng cản mình, hàng xóm láng giềng đều cản mình. Tất cả đều lấy lý do: Ở Việt Nam, Luật sư chả có cái vẹo gì, tất cả đều do thẩm phán quyết định, bản án đã được soạn trước khi mở phiên tòa cả tháng (dân trong nghề gọi là án bỏ túi). Luật sư chỉ mấy thằng có quan hệ để chạy án thì mới giàu được, còn lại toàn bọn bỏ đi, thất nghiệp dài dài.. Mình vẫn mặc kệ và đòi thi đại học luật bằng được. Vào trường, vãn là tâm lý đó. Lớp có 50 mạng thì 25 thằng trong đó là con ông cháu cha. Học xong đã ấm chỗ làm nhà nước rồi. Khoản 15 thằng định hướng ra trường sẽ không làm luật sư mà làm pháp chế cho ngân hàng, tập đoàn.. Chỉ còn khoảng 10 thằng theo học lớp luật sư. Nhưng cũng chỉ 1-2 thằng theo đuổi nghề luật đến cùng. Và lý do là: Mà muốn có thẻ luật sư phải mất 6-7 năm vừa học vừa thực tập lâu gần bằng bác sỹ mà có thẻ Luật sư thì làm cái mẹ gì với cái hệ thống pháp luật Việt Nam bây giờ. Khi mình ra trường, vừa cầm bằng buổi sáng, buổi chiều đã được bố mẹ nhét vào làm ở phòng tổ chức của một công ty con của tập đoàn dầu khí. Lương lậu ngất ngưởng, ăn chơi thác loạn ngút trời. Hầu như chả phải làm gì, chỉ nghĩ cách kê khống hóa đơn, làm giả hồ sơ nhân sự để rút tiền. Mỗi tháng, ngoài lương cứng của mình, mình còn nhận được lương của 4-5 nhân sự ảo khác do mình dựng nên. Làm được gần 1 năm, thì mình thấy không ổn: – Kiến thức thì ngày càng hao mòn. – Mà khả năng nhập kho ngày càng cao. Hơn hết là khao khát làm nghề luật sư vẫn cháy bỏng. Mình quyết định bỏ việc ở dầu khí và quay lại con đường luật sư. Biết tin mình bỏ việc, bố mẹ mình từ mình 1 năm trời. Cắt bỏ mọi viện trợ. Tết về cũng không nhìn mặt, không cho vào nhà (mình phải ở nhà bà nội trong mấy ngày tết). Ngẫm lại thời gian đó thực sự rất khó khăn. Từ 1 thằng tiêu tiền như nước mình phải thắt lưng buộc bụng, 1 năm trời đi thực tập không lương. Phải nghĩ mọi cách để kiếm tiền trang trải. (Do đó mới có việc xin Tư vấn cho báo để lấy nhuận bút). May mắn là thời gian đó có gấu luôn ở bên cạnh động viên và vạch kế sách cho mình. Và 1 năm sau khi mình rời khỏi công ty bên dầu khí thì bộ sậu bên công ty đó nhập kho hết về tội lạm dụng tín nhiệm. Vụ đó cũng ầm ĩ báo chí một hồi. Bố mẹ mình biết tin mới bỏ qua cho mình. Rồi từng bước từng bước, mình cũng vượt qua và tiếp tục làm trụ lại với nghề luật sư được. Tính đến thời điểm hiện tại, cả lớp mình chỉ có 3 người có chứng chỉ hành nghề luật. Nhưng 1 ông thì chỉ chuyên đi chạy dự án với xin giấy phép. 1 ông thì chuyển sang bán hàng đa cấp. Ngẫm lại mà thấy buồn. Có thời điểm mình nhìn thấy bạn bè dần dần rời bỏ nghề luật để rẽ sang hướng khác mình đã phải đăng 1 status trên Facebook để tự động viên tinh thần mình đại loại là: "Nếu bất chợt một ngày bạn thấy những người đang đi cùng đường với bạn dừng bước hoặc quay đầu. Đừng vội nghĩ rằng con đường bạn chọn sai. Có thế đơn giản là những người đó không có cùng đích đến với bạn. Hoặc nếu có cùng đích đến thì.. chắc là họ mỏi chân. Nếu chân bạn còn đủ khỏe, còn đủ mạnh mẽ, nếu đích đến của bạn đã được xác đinh. Hãy bước tiếp thôi. Đừng hành động theo đa số. Vì trên thế giới này, người nghèo là đa số, người giàu chỉ là thiểu số mà thôi." Sau khi theo nghề một thời gian, mình nhận ra rằng, những cái nhận định của mọi người về nghề luật sư là sai bét cả. Thông thường mọi người đều nghĩ luật sư phải như ở Mỹ, ở Hồng Kông tức là đứng ở trên tòa lập luận hùng biện làm rung động lòng người, đổi trắng thay đen rồi dành chiến thắng vang dội, còn ở Việt Nam, trên phiên tòa, luật sư có nói cái éo gì thì thẩm phán nó cũng éo nghe. Ăn thua mẹ gì. Không phải như vậy. Ở Việt Nam, trước đây thì không biết như nào, nhưng từ khi mình đi làm mình nhận ra rằng: Luật sư giỏi ở Việt Nam không phải là người hùng biện và chiến thắng ở phiên tòa. Luật sư giỏi là người buộc thẩm phán phải nghe theo quan điểm của mình trước khi mở phiên tòa bằng mọi cách: 1. Dùng tiền thay đổi quan điểm của luật sư là một cách đó là những luật sư chạy án. 2. Dùng pháp luật buộc thẩm phán phải nghe theo quan điểm của mình – đó mới là luật sư chân chính. Vài dòng kể lể để anh em hiểu rõ hơn nghề luật sư của mình. Mong đừng gạch đá vì làm mất thời gian của anh em. Lại nói về thời gian 1 tháng trước khi mở phiên tòa phúc thẩm. Đây là giai đoạn căng thẳng nhất, quyết định thắng thua của cả vụ án. Ở Việt Nam, phiên tòa chỉ mang tính hình thức. Kết quả đã được sắp xếp từ trước đó rất lâu.. Và luật sư cần phải là người tham gia quá trình sắp xếp đó. Thời gian 1 tháng đó là cuộc đua của 2 bên để đạt được kết quả theo mong muốn của mình. Team cát tặc, đưng đầu là Dụng và đứng sau là một cơ số các đồng chí tai to mặt lớn khác. Cả những người đương nhiệm lẫn những người đã về thành dưỡng sức từ lâu. Trên danh nghĩa thì 7 thằng bị đưa ra xét xử chỉ là mấy thằng cù bất cù bơ khai thác cát. Nhưng cứ thử để 7 thằng nó vô khám trên chục năm xem. Bọn nó chả tung hê hết cả những thằng tai to mặt lớn đứng đằng sau, rồi vợ con bọn nó sẽ kéo bầu đoàn thê thiếp lên ăn vạ ở nhà các đồng chí ấy. Rồi phản ứng dây chuyền, dậu đổ bìm leo, ối ông mất chức, ối ông phiêu diêu chỉ vì cái phiên tòa đó. Thế nên, team cát tặc rất tích cực để ngăn chặn điều này. Tiền tấn được đổ ra để mua chuộc báo chí và truyền hình. (thế nên mới có mấy bài báo mà các bạn tìm được viết nội dung đổ lỗi cho team nông dân). Và tiền tấn được đổ ra để đi mua nhân chứng. Rất nhiều đồng chí bị team cát tặc chém toác đầu, cụt tay, sau khi được vợ đồng chí Dựng dắt đi mua SH và vài trăm triệu lót ta thì đều trở giáo quay lại đâm team nông dân. Quyền lực của các đồng chí tay to ở TH phủ bóng xuống tận phòng tài nguyên môi trường huyện TH. Đồng chí đứng đầu team nông dân nghiễm nhiên được lôi ra và quy chụp là người đang tranh chấp mỏ cát với team cát tặc. Rồi chiếc thuyền mà team nông dân dùng để đi đuổi team cát tặc được xác định là thuyền vô chủ, là tài sản bất minh.. Phe ta cũng không chịu nằm yên. Mình, và đồng chí Thắng được cử về TT nằm vùng để động viên thuyết phục anh em giữ vững lập trường. Thời gian đó mình và đồng chí Thắng, ban ngày thì tập trung mọi người nông dân lại họp bàn (chủ yếu là lên dây cót tinh thần). Cứ 5 giờ chiều là chui vào nhà đồng chí lãnh đạo team nông dân đánh bài, không dám ho he bén mảng ra ngoài. Cùng lúc đó thì đồng chí Hương và sếp mình tiếp tục chuyển đơn từ đến các cơ quan trên TW (khi viết bài này mình ngồi lục lại hồ sơ thì thấy cái đơn kêu cứu khẩn cấp được gửi đến tất cả 27 cơ quan và cá nhân có thẩm quyền). Bằng quan hệ của đồng chí Hương thì bên mình còn tiếp cận được cả chánh án TAND tối cao cũng như viện trưởng VKS nhân dân tối cao. Các đồng chí ấy cũng chỉ nói: "Sẽ chỉ thị cấp dưới làm đúng pháp luật" chứ không hứa hẹn gì. Và trên tất cả Mr X là người đứng đằng sau chỉ đạo toàn bộ cuộc chiên này. Mr X cùng phe với mình. Nhưng phe cát tặc có Mr P. Dù đã về hưu nhưng tầm ảnh hưởng trong BCT và BBT còn rất lớn. Kết cục vẫn là 50/50. Và cuối cùng ngày xét xử cũng đã đến.
Chương 12: "Bấm để đọc" Hôm mở phiên tòa, Đồng chí thủ lĩnh team nông dân vốn kinh doanh xe khách, đã điều 1 xe 45 chỗ về đưa bà con lên thành phố. Mình với đồng chí Thắng cũng đi cùng lên luôn. 8 giờ 30 phút mở phiên tòa, thì tầm 8h đồng chí Thắng nhận được điện thoải của ai đó. Nghe xong, đồng chí ấy quay sang mình nói: "Vụ này chắc chắn.. rồi". Mình nghe thì bán tín bán nghi. Nhưng cũng để kệ đó thôi. Lên đến nơi, thì sếp mình với đồng chí Hương cũng đã có mặt tại tòa rồi, thêm nữa là cả em Hoa cũng có mặt luôn. Thấy mình, em ấy mỉm cười chào, nhưng cũng không thể hiện thái độ thân thiết gì cả. Mình cũng hơi lăn tăn. Team cát tặc hôm đó đi đông nghịt luôn. Mà toàn xe máy dã chiến. Chắc cũng phải xấp xỉ 100 người, đỗ xe kín vỉa hè chỗ tòa án tỉnh luôn. Đồng chí Hương với đồng chí Thắng ngồi trên xe không xuất hiện. Chỉ có mình, sếp và em Hoa vào tòa. Xuất trình giấy tờ xong thì cả 3 được cho vào phòng xử án luôn. Còn 2 team nông dân và cát tặc thì không phải ai cũng được vào. Chỉ những người có giấy triệu tập mới được cho qua. Số còn lại chia làm 2 phe đứng ở cổng tòa gườm gườm nhau. Vào đến phòng xử án thì mình thấy bên trong cũng đã trật kín. Cũng chia làm 2 dẫy ghê: Phe cát tặc ngồi 1 bên, phe nông dân ngồi 1 bên. Ở phía dưới thì có khoảng 20 đồng chí công an ngồi kín 2 dẫy ghế cuối luôn. Mình không phải luật sư chính thức nên cũng phải ngồi ở dưới cùng với em Hoa, còn sếp mình thì lên trên bàn dành cho luật sư ngồi. Tranh thủ lúc Hội đồng xét xử chưa vào mình quay mới quay ra nói chuyện với em Hoa: Mình: Em đi đâu cả tháng trời nay, anh gọi điện cũng không nghe máy. Có chuyện gì vậy. Hoa: Anh cũng quan tâm đến em sao, thế còn chị QA anh vứt cho ai. Mình: Em biết chuyện rồi thì anh cũng chẳng dấu, nhưng dù sao đi nữa thì em cũng phải báo cho anh một tiếng chứ. Hoa: Đùa thôi, lúc quen anh em đã đoán anh có người yêu rồi, nhưng chả sao, khi con tim lên tiếng thì lý trí phải lặng câm. Đoạn em năm nhẹ tay mình cười nói tiếp: Em có việc quan trọng phải giải quyết, mà không được dùng điện thoại nữa, nên không báo cho anh được. Mình: Rốt cục thì em đi đâu, việc quan trọng gì, có liên quan đến vụ án này không. Hoa: Tất nhiên là phải liên quan đến vụ án này rồi. Anh nghĩ chỉ với ba cái lập luận vớ vẩn của các anh mà đòi xô đổ được cả cái chính quyền TH à. Mình hơi bực mình nhưng vẫn cố nhịn nói: Em cũng biết là không chỉ có bản luận cứ, bên mình còn chạy khắp nơi để giải quyết vụ này mà. Hoa cười: Tất cả chả giải quyết được gì. Bọn nó dùng tiền với quan hệ bịt được hết. TH là đất thiêng, đâu phải anh muốn làm gì thì làm đâu. Không có em thì hôm nay không y án mới lạ. Mình: Em biết kết quả? Sao mà biết. Hoa ghé tai mình thì thầm: Một tháng vừa rồi, em đi gặp người để tạo ra cái kết quả đấy. Em lại không biết. Mình bán tín bán nghi, đang định hỏi tiếp thì HĐXX bước vào. Sau khi tiến hành mấy thủ tục bắt đầu phiên tòa thì HĐXX bắt đầu thủ tục xét hỏi. Đầu tiên là hỏi 7 bị cáo. Mà 7 thằng, thằng nào cùng khai vanh vách giống nhau, rằng thì là: Bị cáo chỉ đi đòi lại thuyền hút cát, bị cáo không đánh ai cả, bị cáo biết anh H (thủ lĩnh team nông dân) trước đó đã nhiều lần tranh chấp với bị cáo về việc khai thác cát. Trong lúc hỗn loạn thì ai nhảy xuống sông, ai chết, ai bị thương bị cáo không biết. 7 thằng khai i xì đúc như nhau. Cứ mỗi khi một thằng khai là ở dưới team nông dân lại chửi ầm lên: "*, bọn khốn nạn, bọn mày giết người mà còn chối, * bọn giết người.. quân khốn nạn..". Rồi thì team cát tặc ở dưới cũng nhao nhao lên chửi lại. Phiên tòa đúng như cái chợ vỡ. Các đồng chí công an lại phải lên quát tháo dọa nạt một lúc mới trật tự lại được. Sau khi xét hỏi 7 bị cáo thì HĐXX chuyển sang xét hỏi các nhân chứng. Có khoảng 10 nhân chững được mời đến thì cả 10 đều thuộc team nông dân. Thế nhưng có đến 4 đồng chí trong đó do ăn tiền của nhà Dụng nên khai bố láo hết cả. Mà có tiền họ đóng kịch giỏi lắm nhé, cũng khóc lóc sướt mướt, rồi quay sang chửi đồng chí H (thủ lĩnh team nông dân) là rủ rê lôi kéo con cháu họ ra sông. Làm con cháu họ bị ăn hành.. Thế là lại được một đợt chửi bới nữa từ team nông dân. Nói túm lại là cái phần xét hỏi ấy đúng như cái hội thi chửi nhau vậy. Từ mấy thanh niên choai choai đến các bô lão 60-70 tuổi cứ là thi nhau chửi. Các đồng chí công an được ngày làm việc hết công suất. Xung quanh tòa các chú nhà báo được bố trí từ trước cũng tha hồ chụp ảnh ghi hình. Đến bây giờ, dù đã tham dự rất nhiều phiên tòa, nhưng chưa có phiên tòa nào đông vui nhộn nhịp như lần đó. Xong thì cũng chuyển sang phần tranh luận. Bên team cát tặc thì không có luật sư (họ chả cần thuê luật sư), họ thuê hẳn kiểm sát viên luôn. Thế nên đồng chí KSV mang tiếng là giữ quyền công tố nhàn nước, nhưng quanh đi quẩn lại thì luận điệu tuyền bảo vệ cho team cát tặc cả. Khổ thân đồng chí sếp mình. Cãi sùi bọt mép ra, nhưng cứ đến đoạn quan trọng để luận tội thì ông thẩm phán ông ấy lại cắt mợ nó mất, kiểu: "Yêu cầu luật sư tranh luận tập trung vào nội dung cáo trạng, không lan man, mất thời gian của phiên tòa". Đờ mờ, cáo trạng truy tố bọn nó tội gây rối trật tự công cộng, không cho lập luận sang tội giết người thì tranh luận cái kiểu lol gì. Team nông dân ở dưới ức chế lại nhao nhao lên. Trong đó bà mẹ Việt Nam anh hùng giơ tay lên xin phát biểu ý kiến mấy lần nhưng không được để mắt đến. Sau không biết được ai gà bài, cụ ra giữa phòng nằm ăn vạ và khóc mếu nói: "Ôi rời ơi ông Quốc hội ơi, ông Đảng ơi sao tôi khổ thế này, chông tôi, con tôi thì hi sinh, còn thằng con trai tưởng để nương náu tuổi già thì cũng bị bọn nó chém chết. Giờ đến cái bọn chém nó các ông cũng bao che bênh vực thì tôi biết sống thế nào đây" Rồi cụ đập tay đập chân, giãy lên đành đạch. Thẩm phán với kiểm sát viên cứ trố mắt nhìn nhau không biết phải xử lý sao. Có 2 đồng chí công an nữ, chạy ra khuyên can nhưng cụ vẫn mặc kê, vẫn nằm lăn ra đó khóc mếu và ăn vạ tạo điều kiện cho Báo chí được bữa chụp ảnh thỏa thuê. Sau rốt lại thấy có vẻ mục đích đã đạt được thì sếp mình nháy mình chạy lên đỡ cụ dậy. Vừa đỡ mình vừa nói nhỏ: Cụ yên tâm, vụ này bọn nó phải hủy án thôi. Cụ về chỗ đi. Nghe thế cụ mới chịu lật đật về chỗ. Thêm một hồi tranh luận nữa thì tòa tuyên kết thúc phần tranh luận. Đợi tòa vào nghị án. Vừa mới nghe thế thì team nông dân được gà bài trước lại nhao nhao lên gây sức ép. Nhưng rốt cục lại thì HĐXX cũng rút lui an toàn vào hội trường. Trong lúc đợi HĐXX nghị án, mình quay lại chỗ em Hoa nói chuyện tiếp: Mình: Thế chắc chắn là hủy án hả em. Hoa: Đã có thư tay chuyển vào tận đây. Bố nó cũng không dám làm trái. Có điều nếu đây là phiên sơ thẩm thì đỡ. Có thể bắt bọn nó tuyên án đúng tội luôn. Vì là phiên phúc thẩm nên chỉ tuyên hủy án được thôi. Lại phải chiến đấu tiếp lại từ phiên sơ thẩm rồi. Mình: Nhưng thư tay của ai mà ghê gớm vậy. Hoa: Sao anh tư duy kém thế. Một đứa lóc chóc như em thì đi gặp ai được cơ chứ. Trừ khi là gặp người thân. Mẹ em cay thằng Dụng này lâu rồi. Nên bắt em phải đi gặp đấy. Mà em thì mỗi ngày cũng chỉ được gặp có 30 phút. Mất cả tháng trời mới giải thích cho ông ấy hết về nội dung vụ việc đấy. Chắc cũng chỉ thấy em thì ông ấy mới chịu nghe vậy thôi. Đến hôm kia thì mới viết cái thư tay bảo em mang về đưa cho chánh án TAND tối cao. Mình: Vậy bố e là.. thật hả. Hôm trước em nói thật hả? Hoa: Ô hay, thế còn gặp ai mà phải tắt điện thoại cả tháng trời nữa chứ. Hôm đó anh say chứ em có say đâu. Có cần phải diễn lại toàn bộ hay không đây. Lúc đó mình thực sự choáng váng, dù vẫn còn bán tín bán nghi. Nhưng phần tin đã nhiều hơn một chút. Lúc sau HĐXX ra tuyên hủy án thì mình càng tin hơn. Không lý nào, Ms Hương xấu như vậy cơ mà. Gu thẩm mĩ của người này quả là có vấn đề.
Chương 13: "Bấm để đọc" Cám ơn anh em đã ủng hộ mình trong suốt thời qua. Thread này quá đủ tranh cãi rồi. Mình không ngại dính dáng đến pháp luật hay nằm vùng. Vì nếu anh em nào quan tâm đến câu chuyện của mình từ thread Khiêu vũ Giữa Bầy Gõ chắc sẽ hiểu mình là người như thế nào. Mình là người biết tự bảo vệ mình. Và không làm bất cứ điều gì nếu nó không an toàn. Nhưng mình có nhận được một số inbox đề nghị dừng câu chuyện. Vì hiện tại đang là thời điểm nhạy cảm. (đối với các trang mạng xã hội, cũng như các vấn đề về chính trị) Vậy, vì đại cục. Mình xin dừng câu chuyện này tại đây. Vì nếu không động đến chính trị thì câu chuyện này cũng chẳng còn gì để nói. Kết cục lại thì vì nhiều lý do, team nông dân không thể kháng cáo. Vì vậy vụ án dừng lại ở phiên sơ thẩm. Và team cát tặc vẫn chỉ bị mấy mức hình phạt tượng trưng. Vớt vát lại được là gia đình người bị hại được bồi thường một khoản tiền. Âu nó cũng là thời thế. Mình đã không thể đi ngược lại được dòng chảy của xã hội. Rất vui vì quãng thời gian 1 tháng qua đã được chia sẻ vui buồn cùng anh em. Rất hi vọng thời gian tới sẽ được gặp lại anh em trong một review khác. P. S: Anh em nào cần tư vấn pháp luật thì cứ inbox mình hoặc post lên fanpage khiêu vũ giữa bầy gõ nhé. Mình vẫn rất vui được hỗ trợ anh em như trong suốt thời gian qua. Thân