Truyện VOZ Cuộc chiến giữa Nhíp và Quần đùi hoa - Lini Thông Minh

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 3 Tháng mười hai 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 11:

    "Bấm để đọc"
    Hoàng dẫn tôi đi lòng vòng cho đến tối mịt. Nhìn vào những ngôi nhà bên đường, thấy gia đình họ ngồi quây quần bên nhau dưới ánh đèn vàng mà thấy trống vắng. Thi thoảng Hoàng quay sang tôi dòm dòm, chắc xem tôi có khóc không. Đạp mãi mỏi chân, tôi đành hỏi Hoàng:

    - Định đưa tui đi đâu vậy?

    - Thật tình là tui cũng.. không biết?

    - Hả?

    Tôi có trao niềm tin nhầm người không đây?

    - -

    Cũng không biết đưa tôi đi đâu mà dám dắt đi.

    - Sao không nói từ sớm?

    - Thấy nhỏ khóc sợ thấy mồ bố ai dám nói?

    - Thôi tui đi về!

    - Đừng về, hôm trước nhỏ bị đánh tui sợ lắm!

    - Tui còn chẳng sợ đằng ấy sợ chi? Của nợ.

    Tôi đạp xe rẽ về nhà. Dù gì thì cũng phải đối mặt thôi. Cùng lắm thì ngồi chịu cho đến khi bão qua. Riết thành quen rồi.

    - Từ từ đã. Vi ơi!

    - Gì nữa?

    - Hay về nhà tui nhé!

    - Điên à?

    - Mẹ tui vừa gọi bảo đưa nhỏ về nhà!

    - Thôi tui ngại lắm!

    - Đi về!

    Hoàng lại dằng tay tôi lôi đi. Nhiều khi tôi không hiểu Hoàng nghĩ gì nữa. Nhưng dù gì cũng sợ về nhà, tôi qua nhà Hoàng ở tạm cũng được. Vừa đi Hoàng vừa quay sang "dạy dỗ" tôi:

    - Tui thấy nhỏ cũng kì, nhỏ đứt dây thần kinh phản kháng rồi hả? Mà không, đứt thì đã không tát tôi lật mặt hồi trước. Thế thì bị làm sao? Đánh mà cũng không biết chống cự là sao?

    - Lải nhải gì đó?

    - Hừ, người như nhỏ xã hội bó tay rồi.

    - Người như tôi sao?

    - Như cức ý!

    Tôi phì cười trước điệu bộ bất lực của Hoàng. Hoàng tự nhiên và trẻ con như một bông hoa cứt lợn mọc tùm lum ngoài đồng. Hoàng hay lảm nhảm một mình và chẳng cần biết tôi có nghe hay không, luôn cố tỏ ra mạnh mẽ và to lớn, có thể bảo vệ cho tôi. Dù tôi biết nếu giờ đây chúng tôi gặp du côn, chắc chắn Hoàng sẽ bỏ tôi lại mà chạy mất dép.

    Phải làm sao cho tên khùng này buông tay tôi ra bây giờ? Tôi có bay mất đâu mà hắn cứ cầm như xích chó vậy. Đột nhiên Hoàng dừng phắt lại, chỉ cho tôi chỗ góc đường:

    - Nhìn kìa nhỏ! Tui thấy cái thùng kia động đậy.

    Động đậy thật. Tôi chống xe chạy lại xem, Hoàng sợ chuột sợ gián nên chẳng dám mon men lại gần bãi rác. Hộp bánh quy bìa còn mới và bọc cẩn thận. Mở ra thấy con người sao ác quá trời. Một đàn mèo năm con, bệt thè lệt ở đáy hộp cùng với mảnh vải áo trẻ em. Tôi bế một bé lên xem, đã khá cứng cáp và có thể dứt mẹ được rồi, tuy tiếng kêu còn yếu ớt. Hoàng lò dò đến gần, nhìn kĩ rồi reo lên:

    - A, mèo!

    - Mang về nhé?

    - Hả?

    - Chứ không bỏ ở đây sao?

    - Mẹ tui ghét mèo lắm không được đâu.

    - Tui sẽ giấu! Nha nha!

    - Không được thật mà!

    - Tui cầu xin tui năn nỉ Hoàng, đi mà Hoàng, tui yêu Hoàng nhất trên đời!

    Tôi quen thói nịnh con Linh bằng câu "tao yêu mày nhất trên đời" nên lỡ mồm nói với Hoàng như thế luôn. Ai ngờ hắn tròn mắt rồi đau khổ gật gật đồng ý. Tôi sướng quá ôm thùng mèo về. Trong lòng nghĩ mà thương bé mèo mẹ chắc giờ này đang gào khóc tìm con, hoặc là đã bị thằng chủ khốn nạn xách đi thịt.

    Hoàng dẫn tôi đi một lối khác về nhà Hoàng mà không đi qua cổng nhà tôi. Tôi rón rén cất xe rồi ôm thùng mèo đi lên khác khi thấy bác Ngọc đang tắm. Xong xuôi mới xuống đợi bác và Hoàng cùng nấu cơm. Bác Ngọc rất hiền và ít nói, có nói gì thì chỉ mắng Hoàng thôi. Bác mắng chửi Hoàng nhiều lắm, như việc trút hết mọi áp lực bực tức của cuộc sống lên đầu Hoàng vậy. Có lẽ Hoàng biết những nỗi khổ của mẹ nên hắn cũng im lìm chịu đựng. Vậy mà còn nói tôi mất dây thần kinh phản kháng.

    Bác Ngọc nhìn thấy tôi đứng co rúm ở cạnh bàn ăn góc bếp, vội chạy ra nhéo nhẹ lên tai tôi và nạt:

    - Cha trời cái con nhỏ mất nết, sao mày lại để bị đánh thế hả bà nội trẻ? Nhìn này, mắt mũi tay này, còn chân thì sao hả? – Vừa nói bác vừa ủn tôi xuống ghế và vạch quần tôi lên trong khi tôi cố ngăn lại vì Hoàng cứ đứng đó nhìn. – Đây này, bà má nó sao nó đánh con ác vậy trời, nó quật bằng chổi lau nhà hay cái gì đây? Hả?

    - Dạ thước gỗ con đo vải may quần áo.

    - Tiên sư nó chứ cái thứ mất dậy. Thế còn lưng thì sao?

    Bác lại tiếp tục vạch vạch áo tôi lên trong khi tôi gần như phát khóc vì Hoàng vẫn đứng chăm chú nhìn. Đồ biến thái. Bác Ngọc vỗ vai tôi cái đét! Đúng chỗ đau, rồi cho tôi một tràng.

    - Con bò, đã bầm tím hết thế này còn mặc xu chiêng? Cởi ra!

    Tôi vội phi ra chỗ Hoàng nấp vì nếu không kịp bác sẽ lột áo chíp tôi ra thật. Hoàng nhăn mũi bảo:

    - Mẹ làm gì kì vậy? Con gái nhà người ta.

    - Im ngay thằng đầu trâu này. Con gái tau chứ ai. Đi vào đây tắm đi con, nước nóng có rồi.

    Bác chạy lại cầm dắt tôi vào nhà tắm, quẳng cho tôi bộ quần áo bác mặc ở nhà rồi đóng cửa lại. Tôi tần ngần đứng cầm bộ quần áo một lúc, rồi tiến đến gương. Khuôn mặt tôi hiện rõ ràng trong đó, mái tóc phất phơ trước trán, đôi mắt vô hồn và khóe miệng còn bầm tím. Khuôn mặt tôi thừa hưởng những nét của mẹ, giống đến kì lạ. Phải chăng vì thế mà bố Tùng ghét tôi đến thế?

    Bật nước lên và đứng yên dưới dòng nước, mong rằng tất cả buồn phiền đau đớn sẽ trôi đi hết.

    Tối hôm đó tôi giúp mẹ con Hoàng nấu cơm. Bác Ngọc bảo mẹ tôi đi "công tác" vài ngày có gửi tiền bác nên tôi cứ qua ở. Hoàng nghe thấy thế ngục ngặc cái đầu, không đoán được là hắn đồng tình hay phản đối. Nhưng dù thái độ thế nào thì tôi vẫn phải ở đây, vì còn nơi nào để đi?

    * * *

    Bác Ngọc vẫn hay gọi tôi bằng xưng danh rất mến thương: Con gái!

    Bác thích ngồi vần vò tôi như mần một con cún nhỏ. Bác buộc tóc cho tôi, xoa má, may quần áo cho tôi. Đến mãi sau này nghe bà nội Hoàng kể lại tôi mới biết Bác Ngọc không chỉ sinh mình Hoàng, khi có bầu bác mang thai đôi, sinh đôi, nhưng chỉ được nuôi một, còn ông nội Hoàng nuôi bé còn lại không hề cho mẹ con gần nhau được chút nào. Phải chăng vì thế mà mẹ Hoàng luôn yêu thương những đứa trẻ xung quanh bác như tình yêu dành cho đứa con xa vắng cách ngăn?

    * * *

    - Này, nhỏ đi chăn mèo đi. – Hoàng thủ thỉ vào tai tôi khi thấy mẹ vông phòng ngủ.

    - Ừ!

    Tôi và Hoàng chạy lên gác thượng, chui vào gian nhà kho nhỏ ngổn ngang bàn ghế đồ đạc, rót sữa và cháo ra cho mấy bé mèo. Hoàng cẩn thận cầm chổi quét hết mạng nhện và bụi bặm để bụi bẩn không bám vào người tôi. Nhìn lũ mèo nhỏ liếm sữa một cách ngon lành và trong lòng ấm áp khó tả. Xong xuôi Hoàng dắt tôi ra sân thượng, đi qua khoảng sân có mái che để che mưa cho quần áo thì đến nửa sân còn lại, một mảnh trời với bạt ngàn sao. Không giống sân thượng nhà tôi, đóng khung hết cả, muốn ngắm trời phải thò đầu qua song sắt.

    - Đẹp không?

    - Đẹp!

    - Tui vẫn trốn lên đây mỗi khi buồn bực. Đằng ấy thì sao?

    - Tui á? Tui.. chui vào tủ!

    - Gì kì quặc vậy?

    - Có gì kì quặc đâu.

    Hoàng ngúc ngắc cái đầu rồi ngẩng lên trời. Tôi ngồi xuống cái ghế gỗ dài cạnh đó, đung đưa chân, miệng lẩm nhẩm vài giai điệu quen thuộc. Thi thoảng nhìn vẻ mặt ngơ ngơ của Hoàng, bao nhiêu cảm xúc của cái hồi yêu đơn phương lại tràn về. Muốn quay sang bảo: "Này đằng ấy, xưa tui đã từng thích đằng ấy đấy" nhưng lại thôi. Sến quá trời.

    - Nhỏ hết buồn chưa?

    - Gì hả?

    - Nhỏ điếc à?

    - Mất dậy! Hết buồn rồi!

    - Đó! Nghe thấy mà cứ hỏi lại.

    - Hì, thế Hoàng hỏi làm chi?

    - Tui sợ nhỏ vẫn buồn!

    - Tui không buồn đâu! Tui ít khi buồn lắm!

    - Cho tui xin lỗi những gì không phải nha. Tui nói thật là lúc đầu tui không nghĩ mọi chuyện lại đi quá xa như thế? Xong rồi những hiểu làm làm hai đứa mình nghĩ sai lệch méo mó về nhau quá nhiều..

    - Tui có ghét gì Hoàng đâu. Tui chóng quên lắm

    - Không ghét thật à?

    - Thật!

    Tôi gật đầu thật mạnh, Hoàng nhìn tôi cười rồi mặt tự nhiên biến sắc nham hiểm dễ sợ:

    - Mà cũng khùng cơ. Nhìn cái tướng nhỏ nhổ lông nách thiệt không thể mê nổi.

    - Im đi. Nó dài thì phải nhổ chứ sao?

    - Tui sẽ tặng nhỏ bộ dao cạu râu! Chịu không?

    - Nói chuyện kì quá. Tui đi xuống nhà đây.

    Tôi đẩy ghế cho Hoàng ngã chổng kềnh ra đất rồi chạy xuống phòng Hoàng. Căn phòng nhỏ đơn giản đến mức không có điểm nhấn gì hết. Quần áo thì cả tuần cuộn cuộn lại nhét vào trong tủ. Trên bàn học là cái khung ảnh Hoàng hồi còn bé, ngồi ở bậc thềm, quần bị mẹ xẻ ra để đái dầm mà không ướt quần, chim lòi hết cả ra đất. Tôi cầm khung ảnh cười phá lên làm Hoàng ngượng, giật khung ảnh đem đi giấu.

    Chỉ ở nhà Hoàng được một lát nữa thôi, tôi còn phải về chăm Ki nữa. Trong lúc Hoàng đi giặt quần áo, tôi dọn phòng cho Hoàng, nhìn thấy cuốn Nhật ký nhỏ bằng 2 bàn tay Hoàng đặt ngay ngắn dưới chiếu. Chẳng nói chẳng rằng. Tôi nhét vào áo rồi cầm về luôn. Kể cũng xấu tính thật. Nhưng tại vì tò mò về chàng trai mình thích quá nên tôi cứ làm liều.

    Nhật ký Hoàng viết từ khi lên lớp 6, đánh dấu bằng mốc thời gian bố Hoàng rời bỏ hai mẹ con Hoàng mà đi theo người phụ nữ khác trẻ đẹp hơn. Những ngày đầu hình như vừa viết vừa khóc, hoặc là vừa viết vừa giỏ dãi không biết, mà thi thoảng có chữ nhòe nhoẹt vết nước. Giọng văn ngây ngô và trẻ con lắm.

    "Thế là hết! Tao thề từ nay cô giáo hỏi con ai tao sẽ chỉ trả lời con mẹ Ngọc, hỏi bố đâu tao sẽ bảo: Cháu là anh em Thánh Gióng! Đếch cần bố!"

    Tôi vừa bật cười, vừa xót xa. Chỉ cách nhau một bức tường thôi, bên này tôi ngồi thu lu một góc cạnh Ki, dưới cây đèn bàn hắt sáng một góc, tay ôm trọn cuốn sổ Nhật ký của chàng trai tôi thương, bên kia anh ấy đang làm gì? Cũng không biết nữa. Nhưng tôi mong rằng đêm nay Hoàng sẽ ngủ ngon.


     
  2. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 12:

    "Bấm để đọc"
    Cả đêm hôm ấy tôi ngồi đọc nhật ký của Hoàng. Có lẽ cậu ấy chẳng nhớ đến cuốn Nhật ký giấu ở đầu giường này. Bởi nó đã viết đến trang cuối từ cách đây hai năm khi Hoàng lên lớp 11 thì dừng viết. Hoàng không viết đều đặn, không phải ngày nào cũng viết, mà cách quãng có khi một thời gian dài. Mỗi khi viết Nhật ký là ngày hôm đó Hoàng gặp chuyện bực tức không vui và không có ai chia sẻ.

    "Hôm nay bị thằng Hải Tấn đấm một phát lệch má, mà đ' hiểu mình làm gì nó mà tự nhiên nó xông vào lớp đấm mình. Chiều hỏi lại thì nó bảo ĐẤM NHẦM! Đm!"

    "Con Quy Cậy chuyên gia phô cô giáo mình mang diêm đến lớp đốt chân ghế, nay nó chơi canh keo làm rớt 10 nghìn. Mình nhặt được nhưng mình đéo trả"

    "Buồn thế! Không làm bài tập bị đứng bảng, không hát trong 15 phút sinh hoạt đầu giờ phải đi dọn nhà xí"

    "Dựng 4 hòn gạch với miếng gỗ dài nhặt được ngoài đường làm giá sách cũng đẹp phết. Thế mà hôm sau đi học về mẹ quẳng mất"

    "Chán, chả có ai đi họp phụ huynh!"

    * * *

    Vừa ôm Ki vừa người khúc khích, có lúc lại phải lấy tay lau nước mắt trước những cảm xúc ngây ngô của Hoàng:

    "Mẹ bảo không được ăn nói trống không bố láo với bố! Dù có tội lỗi gì thì cũng là bố mình, đã đẻ ra mình, tội mất dậy là tội vô đạo nhất của những đứa con.

    Đẻ ra một đứa trẻ để rồi làm tổn thương nó? Vậy thì đừng đẻ còn hơn!"

    Thế giới bí mật nơi nhật ký đã giúp tôi hiểu Hoàng hơn, tôi tìm được ở Hoàng quá nhiều điểm chung. Chúng tôi như bước đến từ một thế giới, gặp nhau ở đây, dù chưa nhận ra người quen, nhưng những gì xảy ra ta phần nào tạo nên duyên số. Tôi gấp cuốn sổ lại khi đọc được một phần ba, bò lên giường vì mệt quá, những vết đánh vẫn đau nhức và khiến tôi chả nước mắt khi vô tình chạm vào.

    Hoàng nhắn tin: "Nhỏ ngủ chưa?"

    Tôi nhắn lại: "Tui ngủ rồi, Hoàng ngủ đi"

    "Khóa cửa vào nhé!"

    Tôi cười dịu dàng, ôm cuốn Nhật ký trong lòng và nhắm mặt lại. Cảm xúc yêu thương ngây dại của những ngày đầu khi mới quen nhau như một liều thuốc kỳ diệu chữa lành những vết thương của hiện tại. Tôi để ý đến Hoàng nhiều hơn, quan tâm đến Hoàng nhiều hơn, quên đi hết giận hờn xích mích. Hoàng đã quá khổ, tôi cũng quá khổ. Chúng tôi không nên làm khổ nhau thêm!

    Đái Bậy chiều thứ 7 nào cũng đến đón tôi khi tôi tan học. Anh đi chậm cùng tôi về một đoạn đường. Anh kể cho tôi nghe tiếp câu chuyện tình của anh với Củ Cải, kể về thời gian Củ Cải yêu một chàng trai khác rồi nhận ra đó chỉ là tình cảm ngộ nhận, cô ấy trở về bên Đái Bậy, cùng anh đi tiếp con đường tình yêu của họ. Nhưng rồi lỗi lầm chẳng biết từ đâu xảy đến, bên nhau chẳng được mấy mà lại cách xa. Mỗi con người chúng ta sẽ không thể biết được khi nào thì những người mà ta yêu thương không còn ở bên ta nữa. Có cuộc chia ly nào mà không buồn, nhất là những cuộc chia ly nói với bạn rằng sẽ rất lâu sau mới còn gặp lại?

    - Bố cô ấy biết cô ấy đang quen với một thằng "không môn đăng hộ đối" như anh, nên tất cả chấm dứt!

    - Rồi anh đồng ý?

    - Anh biết làm gì? Nói với ông ấy là "Kệ mẹ bác" à?

    Mặt Đái Bậy nhăn nheo chả sệ như bánh đa ngấm nước.

    - Khi say! Đừng bao giờ nhắn tin cho người yêu cũ!

    - Sao cơ?

    - Qua anh say, chẳng hiểu sao anh nhắn tin chửi Củ Cải không tiếc lời, sáng tỉnh dậy không nhớ gì, đọc lại tin nhắn mà hoảng.

    - Anh chửi cái gì cơ?

    - Chửi cô ấy đần độn, ngu ngốc, không chủ động, ba phải, bla bla

    - Thôi xong, anh đã tự đẩy tình yêu của mình xuống bờ vực thẳm.

    - Em có thôi ngay đi không?

    - Kệ anh, em về với Quần đùi hoa của em đây

    - Đã của em rồi à?

    - Ừ! – Tôi vênh mặt lên

    - Để anh theo em về nhà, rồi hôn em trước mặt nó.

    - Đừng có điênnnnn!

    Tôi hoảng quá chạy trước. Đái Bậy khốn nạn lắm. Nói thế không khéo làm thật. Đái Bậy cứ cười đằng sau. Tôi vừa đạp xe vừa nghĩ: "Lạ thiệt, đàn ông con trai, dù buồn đến cỡ nào cũng cười được".

    Về đến nhà thấy Hoàng đang quét sân ngoài cổng. Hắn nhìn tôi nhăn nhở:

    - Xin chào!

    - Dở à?

    - Ô, không đánh thì bảo tôi hiền, tôi đánh cho lại bảo không yêu thương súc vật.

    - Im đi. Đằng ấy quét hay cào sân đấy?

    - Tối thích ăn gì?

    - Có gì ăn rồi?

    - Chẳng biết! Mẹ đi công tác nên mua một đống thức ăn để tủ lạnh.

    Tôi dắt xe vào sân rồi đi vào bếp. Hoàng lon ton chạy theo. Bấm bụng muốn cười lắm rồi nhưng vẫn làm mặt nghiêm quay ra:

    - Có cả cá với thịt, ăn gì?

    - Ăn gì cũng được, nhỏ nấu đi!

    - Sao lại tui nấu?

    - Thôi tùy, tui nấu thì cũng được, nhưng sợ nhỏ không nuốt được thôi.

    Tôi cũng biết thế, nhìn Hoàng chưa chắc đã nấu được cơm. Cất cặp sách rồi cùng Hoàng làm bữa. Căn bếp nhỏ ầm ỹ buổi chiều muộn. Hoàng mà đã thân thiết với ai thì nói nhiều kinh khủng, kể toàn những truyện ở đâu ở đâu. Kể cả truyện thằng bạn ở lớp hôm nay quên kéo khóa quần đến truyện con bạn nghịch ngợm cầm dao chặt cái bút xóa bị mực bắn toét một phát vào mặt trắng hếu một mảng. Bó tay!

    Hoàng còn ngốc và rất trẻ con. Cờ vua cũng không biết chơi, bắt tôi ngồi dạy mỏi mồm cả buổi tối mà vẫn nhầm không nhớ được vị trí của con Xe và cách đi của con Tượng. Đôi lúc bực mình tôi phải gắt lên: "Trời ơi sao trên đời lại có người ngu như đằng ấy hả?". Dù ngu nhưng cũng có lòng tự trọng, biết giận biết gằn mặt dỗi tôi. Tôi cũng lỡ lời nên nhỏn nhẻn xin lỗi rồi dạy tiếp. Tôi rất thích điệu cười hệch hệch của Hoàng, trong mát như một buổi sáng mùa thu không nắng ấy. Có buồn đến mấy, nhìn Hoàng cười cũng tiêu tan hết.

    Tôi dần dần yêu anh hàng xóm từ những điều giản dị nhỏ nhoi. Từ những cậu xương rồng, từ một vài câu chuyện vu vơ, từ những bữa cơm nhỏ chia sẻ miếng thịt miếng cá cho lũ mèo con, từ mấy cái bánh anh để dành cho tôi đêm ăn đỡ đói. Với một cô gái thiếu thốn nhiều thứ như tôi, thì những gì Hoàng mang đến là quá đủ, như một đốm lửa âm ỉ nóng, chỉ cần một cơn gió nhẹ thởi tới là có thể bùng lên dữ dội. Hoàng vô tư chẳng hề biết điều đó.

    Đêm đến, tôi lại lôi Nhật ký của Hoàng ra đọc, có đoạn khiến tôi đơ mặt ra một lúc rồi cười phá lên: "Từ lúc có nhiều lông một phát là mỗi lần tắm mình lại lôi thước vào đo"

    [​IMG] ) Tôi thấy bệnh hoạn khủng khiếp. Tởm! Cũng tính chụp hình lại làm kỷ niệm nhưng thôi. Những ngày đầu tiên dậy thì, Hoàng tâm sự với nhật ký từng tí một làm tôi chết cười: "Hai cái đầu ti sưng đau ơi là đau. Mình có phải con gái đ' đâu? Nó lồi lên như hai quả bòng thì bỏ mẹ". Có vài đoạn Hoàng viết tôi phải tra google đọc mới hiểu. Những bí mật của một chàng trai mới lớn thật là khó tả. Hic hic

    Vài ngày sau, bố mẹ lại không về nhà. Tôi thấy như thế này bình yên hơn cả. Hoàng cho tôi ăn cơm, giảng bài cho tôi hiểu, nói chuyện cùng tôi, quần áo của tôi Hoàng cũng lôi về tống vào máy giặt giặt luôn một thể, mặc cho tôi gào ghét rằng như thế sẽ bị ám mùi thối từ cơ thế hắn.

    Một tối chủ nhật, tầm 10h, Đái Bậy nhắn tôi xuống cổng trong lúc tôi đang ngồi làm bài tập. Ngạc nhiên vì anh đến bất ngờ, tôi chạy xuống xem có chuyện gì. Vừa mở cổng đã ngửi thấy mùi rượu sực nức. Đái Bậy ngồi im lìm trên cái xe Min của anh ấy, khuất trong lùm cây trước cổng nhà tôi, nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt đỏ lừ.

    - Anh khóc đấy hả?

    -..

    Đái Bậy im lặng, cười!

    - Anh buồn thì cứ nói với em, sao anh cười hoài vậy?

    Đái Bậy đột nhiên kéo tôi vào lòng. Lần này tôi biết, anh ôm tôi không phải vì muốn trêu Hoàng. Tôi đưa tay đẩy anh ra nhưng không nổi. Anh ôm chặt quá. Giọng anh phả hơi rượu bên tai tôi:

    - Nụ cười ngây ngô, ta đánh mất trong dòng đời hối hả. Nụ cười giả tạo, ta nhặt được từ xã hội bọn chen.

    - Anh bị làm sao mà uống nhiều như thế này? Nói em nghe?

    - Tại sao em giống cô ấy như vậy chứ? Tại sao hả?

    - Cô nào? Anh điên à?

    Một hồi lâu lặng im, Đái Bậy buông tôi ra, anh tra khóa xe mà trượt đi trượt lại, đến mức tôi phải giật khóa cắm vào ổ cho.

    - Rượu không tốt đâu! Có buồn thì mua thuốc an thần rồi ngủ một giấc! Tỉnh dậy sẽ thấy ổn hơn!

    -..

    - Anh về đi! Em mong mai anh vẫn sống để gặp em.

    -..

    - Về đi chứ còn gì nữa. Đừng tưởng em quên cái ôm hôm nay nhé. Không phải muốn gì cũng được đâu.

    Đái Bậy cười rồi phóng đi. Tôi đứng nhìn cho đến khi xe anh đi khuất. Không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mong anh sẽ bình yên.

    Chạy lên phòng, cầm điện thoại thấy Hoàng nhắn tôi ra ban công nói chuyện. Tôi thắc mắc không hiểu hôm nay ngày gì mà hai lão này dở chứng thế. Mở cửa đi ra, thấy mặt Hoàng đanh lại:

    - Nhỏ vừa đi đâu?

    - Tui ở phòng mà?

    - Ờ, không ngờ nhỏ là loại người thế!

    - Loại người gì?

    Hoàng bỏ vào phòng. Rồ chắc? Tôi trèo qua lan can chạy theo;

    - Này, nói nốt đi chứ?

    - Tôi chả thấy hết rồi! Tôi đi mua chè định gọi nhỏ sang ăn, không bắt máy tưởng nhỏ ngủ rồi chứ? Hóa ra là xuống cổng ôm bạn trai. Xin lỗi!

    - Ơ, dở à? Tôi không ôm

    - Nó ôm! Như nhau cả

    - Đó không phải là bạn trai tôi?

    - Sao nó ôm nhỏ?

    - Tôi không biết!

    - Rồi nhỏ đứng im cho nó ôm mà?

    - Tôi..

    - Thôi nhỏ về đi!

    Ngượng quá dành quay về. Cảm giác này là cảm giác gì? Bực bội! Làm quái gì tôi phải giải thích với hắn? Hắn cũng là gì của tôi mà thái độ như thế? Chả hiểu.

    Bọn con trai, cứ như điên ấy!


     
  3. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 13:

    "Bấm để đọc"
    Sáng dậy đi học, tôi vừa soạn sách vừa nguyền rủa Hoàng. Đồ đáng ghét! Đêm qua nằm mơ thấy hắn cưỡi mèo, cầm gậy, đuổi theo tôi đang cưỡi chó. Tỉnh dậy mà hết hồn. Tên ngốc này chắc vẫn còn giận vụ tôi "ôm trai" hôm qua. Vừa nghĩ thôi mà đã thấy hắn gõ cửa ban công nhẹ nhẹ. Mở ra là chình ình cái mặt mắt sưng híp:

    - Ăn đi rồi đi học má!

    - Cái gì đây?

    - Cức đấy hỏi nhiều!

    - Chó!

    - Còn không nhanh lên tôi khợp cho phát giờ.

    Thôi giở gói bánh dày giò Hoàng đưa cho ra ăn ngon lành, vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Ăn xong cấu Ki vài cái rồi đi học. Đái Bậy đợi tôi ở cổng từ bao giờ. Tôi tròn mắt ngó ngó anh xem anh có bình thường không. Mùi rượu không còn, mắt cũng không đỏ, mặt đểu đểu như bình thường.

    - Anh cũng khỏe như trâu ấy nhỉ?

    - Cái gì?

    - Say khướt thế mà vẫn lái được về nhà, sáng vẫn dậy sớm được.

    - Cảm ơn cô! Lên xe đi anh rước đi học.

    - Anh có lái được không đấy?

    - Thì em lái đi.

    Thôi lạy lạy, nhìn cái xe như con ve sao mà lái. Tôi trèo lên xe Đái Bậy, ngáp ngáp mấy hồi. Tôi rất sợ đi xe cùng Đái Bậy mà anh cứ lặng im không nói gì. Cảm giác anh có thể lao thẳng vào đầu o to tải mà kéo theo cả tôi chết theo.

    - Này, anh sao thế?

    - Anh sắp đi xa rồi, đưa em đi học một buổi thôi mà

    - Anh đi đâu?

    - Anh đi tìm Củ Cái.

    - Cô ấy đâu?

    - Chuyển nhà, không biết lưu lạc ở đâu, nhưng anh sẽ đi tìm!

    - Anh có chắc là sẽ tìm được không?

    - Còn yêu nhau là còn hi vọng, còn hi vọng là còn tìm.

    - Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy anh?

    - Bố nghiện, bán nhà, chạy nợ.

    - Anh kể chuyện cái kiểu gì thế hả?

    - Đến trường em rồi này!

    Tôi xuống xe, chạy ra trước ngó ngó Đái Bậy:

    - Anh ổn thật chứ?

    - Ổn!

    - Vậy, hẹn gặp lại! Nhé?

    - Nhớ ăn uống đầy đủ, về nhà khóa cửa, học hành cẩn thận, đừng để bị đánh!

    Tôi nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng muốn khóc, hiếm khi được ai đó quan tâm cặn kẽ như thế. Tôi dặn Đái Bậy phải cẩn thận, mang tiền đi đầy đủ, giấy tờ cất kĩ, và quan trọng là đi đâu thì cũng phải nói rõ ràng để bố mẹ mình không lo. Đái Bậy chỉ cười, anh xua xua tay bảo tôi đi vào lớp học. Anh bảo anh sẽ ổn, sẽ gọi về cho tôi. Tôi bước lững thững vào cổng trường, vài bước lại quay lại nhìn anh. Anh vẫn đứng góc đường, dưới những tán cây, vẫy tay chào tôi.

    1

    Mấy tiết học của ngày hôm đó chẳng hề vào đầu tôi chút nào, tôi nghĩ về Hoàng, về Đái Bậy, và cả về mẹ. Mẹ đến trường gặp cô giáo chủ nhiệm tôi từ sáng. Mẹ nói mẹ sẽ rút hồ sơ chuyển trường cho tôi. Tôi chỉ kịp chạy theo mẹ và gần như khóc:

    - Tại sao lại như thế? Con không đi đâu hết!

    Và nhận được câu trả lời rất lạnh lùng:

    - Đấy không phải là việc của con!

    Linh ôm tôi khi thấy tôi ngồi khóc trên góc tum của trường. Tôi không hiểu tại sao? Bố mẹ lại coi tôi như một con rối, tha lôi tôi đi đủ khắp nơi mà họ muốn, không cần biết tôi có buồn hay không.

    - Tao múa khỉ cho mày vui nhé?

    - Mày thôi đi, để tao yên!

    - Mày sẽ chuyển đi đâu?

    - Chưa biết!

    - Hay là bỏ trốn đi?

    Bỏ trốn! Bỏ trốn đi đâu được? Tôi không phải đứa trẻ thiếu suy nghĩ, hơi tí là xách balo dạt nhà. Tôi cũng không phải đứa con gái có tầm nhìn ngắn hạn. Bỏ trốn rồi sao? Lang thang và tạm bợ? Biết đâu bị túm vào mấy ổ mại dâm thì cũng hết đời. Tôi còn nhỏ, tôi cần bố mẹ, cho dù họ chẳng cần tôi. Nhưng tôi vẫn biết chỉ có bố mẹ là người yêu tôi vô điều kiện, trong khi cả thế giới dù có điều kiện cũng chẳng yêu tôi.

    Tan học, tôi lếch thếch về nhà. Cuộc đời tôi lúc ấy chỉ đen sì sì một màu tăm tối, tự vả vào mặt để tung ra ít sao mà cũng không có. Cố bò lên phòng, đặt cặp sách xuống ghế rồi từ từ ngồi bệt xuống đất, cuốn Nhật ký của Hoàng là liều thuốc an thần tốt nhất cho tôi lúc đó:

    "Bố đã bỏ đi thật. Mình cứ nghĩ rằng chỉ vài ngày thôi chứ! Mẹ nghèo không có nhiều tiền nữa nên mẹ con mình chuyển sang một ngôi nhà mới hẹp hơn, cũ hơn. Nhưng cũng đẹp lắm, phòng mình trên tầng 2 có ban công để dặt xương rồng, sân thượng có thể nhìn lên một khoảng trời nhỏ rộng."

    "Minh Hoàng là một thằng đàn ông có trái tim đàn bà! – Mình sẽ nhớ mãi câu nói ấy của con Quy Cậy khi nó hét lên cho cả lớp nghe. Dm con đĩ Quy"

    Chankinh.com

    Tôi cười khúc khích. Minh Hoàng là một thằng đàn ông có trái tim đàn bà! Không biết vì sao mà lại bị bạn nói thế nữa. Đang đọc thì nghe tiếng Hoàng gọi dưới cổng, tôi chạy xuống, thấy cái mặt hằm hằm:

    - Vi! Có phải nhỏ lấy cuốn sổ đen đen của tôi để đầu giường không?

    - Sổ nào hả ấy? Tui không biết! – Mặt tui cố tỏ ra ngạc nhiên. Hoàng chăm chú theo dõi nét mặt tôi rồi xua tay

    - Thôi! Không có gì!

    Hắn dựa dựa vào cổng nhà tôi. Lúc này tôi mới để ý kỹ, mặt Hoàng đỏ bừng lên và mồ hôi mướt trán, mắt có dấu hiệu lờ đờ. Tôi lay lay vai Hoàng, gắt nhẹ:

    - Này Hoàng! Bị sao thế?

    Mói nói câu đó, Hoàng khuỵu chân ngã chổng kềnh ra cổng nhà tôi luôn! Hoảng quá tôi cầm cổ hắn lắc lắc:

    Này này! Làm sao? Sao mà người nóng thế?

    - Tôi đau bụng quá!

    Tôi vội đỡ Hoàng dậy, đóng chốt cổng rồi dìu Hoàng lên nhà. Chết tiệt! Không biết ăn gì mà ra nông nỗi này. Chắc bị ngộ độc thức ăn.

    - Trưa nay đằng ấy ăn gì?

    - Tui ăn mỗi 5 quả trứng vịt thôi mà

    - Trời đất quỷ thần ơi ăn lắm thế?

    Hoàng dựa vào người tôi đi được đến phòng thì bắt đầu nôn. Hắn vào nhà vệ sinh ở lì trong đó một lúc mới ra, mặt chuyển từ đỏ sang tái xanh. Tôi đưa Hoàng vào giường nằm rồi chạy xuống lấy đồ nấu cháo. Cái tên khùng này. Lo muốn chết luôn. Hì hụi chặt xương ninh cháo, chân tay tôi cứ lóng nga lóng ngóng mãi. Trong thời gian đợi lúc lúc lại chạy lên phòng Hoàng xem hắn con sống không, nhìn cái miệng ngáp ngáp còn thở là yên tâm.

    Ngồi ngắm Hoàng ngủ một lát cũng chán, tôi lôi cuốn Nhật ký của Hoàng ra đọc tiếp. Hóa ra Hoàng cũng đã từng yêu. Năm lớp 8 Hoàng thích một cô bé tên Trà. Nhưng bị đá vì lí do "quá xấu", lên lớp 9 lại thích một em lớp 7, rồi cũng bị đạp vì "anh quá lùn". Từ đấy Hoàng có ác cảm với con gái không để ý đến ai nữa. "Gái gú là phù du, thầy u là mãi mãi".

    Thế còn tôi thì sao nhỉ? Không biết Hoàng có thèm để ý không? Đáng ghét!

    Tôi dạo vòng quanh nhà, dọn đồ cho bác Ngọc, chăm lũ mèo nhỏ, rồi xuống bếp lấy cháo cho Hoàng ăn. Hoàng vẫn hâm hâm sốt. Lúc đầu nằm lì không chịu dậy, tôi phải cầm cái thước gõ gõ chọc chọc vào bẹn hắn mới giật nẩy mình ngồi lên. Tôi ngồi canh, đếm từng thìa cháo Hoàng ăn. Hắn vừa ăn vừa mếu.

    - Gì? Ngoài kia đầy người còn không có mà ăn!

    - Thế nhỏ ăn tối chưa?

    - Ờ.. chưa!

    - Thế đây, ăn luôn đi!

    Hoàng đưa thìa cháo ra trước mặt tôi, tôi khựng lại một chút, rồi cũng.. ăn! Hì. Thế là Hoàng ăn 1 miếng, rồi bón cho tôi một miếng cho đến khi hết bát cháo. Ăn hết rồi tôi mới bắt đầu thấy ngại. Tự nhiên hai đứa như khùng ngồi bón cháo cho nhau. Hoàng đặt cái bát sang bên cạnh rồi nằm xuống vì mệt. Còn tôi vẫn ngồi yên vì không nghĩ ra mình sẽ phải làm gì. Có nhiều khi trống rỗng như vậy đấy.

    - Nhỏ mệt không?

    - Tui cũng hơi hơi

    - Nằm đi, tôi nhường cho nửa giường!

    Ừ, cũng nằm! Tôi vô tư lắm, chẳng nghĩ gì. Tôi đặt lưng xuống, thả lỏng tay để cơ thể nghỉ ngơi. Những vết thương đã bớt đau đi nhiều. Hoàng nằm nghiêng về phía tôi, ôm chăn giấu đi nửa mặt.

    - Ấy đang cười tui đấy à? – Tôi hỏi

    - Ừ. Đang nghĩ người lớn mà nhìn thấy tui và nhỏ nằm với nhau thì sẽ thế nào

    - Trói lại cạo đầu thả trôi sông

    - Nhìn nhỏ đầu trọc chắc buồn cười lắm nhỉ? Như quả bưởi

    - Này! Đầu ấy thì đẹp, méo như kẹo kéo.

    - Nhỏ ăn no chưa?

    - No lắm rồi

    - Tủ lạnh tui có nhiều đồ lắm. Nhỏ cứ lấy mà ăn, tui chẳng ăn hết đâu.

    - Mẹ ấy đi đâu? Bao giờ về?

    - Tui không biết nữa, có đợt cả tuần liền.

    - Ừ bố mẹ tui cũng vậy, có khi cả tháng.

    - Chúng mình bao giờ mới lớn nhỏ nhỉ?

    - Để làm gì?

    - Không biết, nhưng tui nghĩ khi lớn, sẽ không buồn nhiều như trẻ con.

    - Nhưng sẽ mệt mỏi những thứ khác. Ấy buồn gì?

    - Tui không biết nữa, nhưng tui rất buồn. Có lúc tui không hiểu được cảm xúc đó là cảm xúc gì. Giống như một khoảng trống tối đen, cố lấp đầy nhưng nó càng rộng. Nỗi buồn của một thằng bé chưa lớn hẳn, nhưng cũng đã đi qua tuổi ngây thơ. Khi mà nó chẳng biết những gì đang chờ đợi nó phía trước, và cũng không biết là nó đang chờ đợi chính xác là điều gì?

    Tôi im lặng nghe Hoàng nói. Tôi biết đáp lại lời cậu ấy thế nào? Bởi tôi cũng đâu có khác gì? 17 tuổi, cái tuổi ẩm ương của con gái, cái tuổi bắt đầu định hình được thứ gọi là tương lai, biết lo lắng, biết ngẫm nghĩ suy tư. Cái tuổi trái tim mới chớm nở, chỉ cần một rung động nhỏ là nghĩ mình đã yêu.

    Ở tuổi này, người ta thường sợ cô đơn. Những khi đột nhiên trống rỗng, giá như có một bờ vai bên cạnh, thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Tôi không biết phải đi đâu để tìm cho mình một bờ vai chắc chắn cho tôi. Hoàng có lẽ cũng không biết phải đi đâu để tìm cho mình một bờ vai chắc chắn cho cậu ấy. Nhưng tạm thời tôi bỗng nghĩ rằng, lúc này chúng tôi nên cho nhau mượn cảm giác bình yên.


     
  4. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 14:

    "Bấm để đọc"
    Ngày đó, tôi thường hay thẩn thơ một mình trên con đường đi học mà trước khi bỏ đi bố thường nắm tay tôi dắt đi dạo thong dong mỗi buổi chiều. Nhỏ có biết cảm giác khi hạnh phúc đột nhiên bỏ mình đi như thế nào không? Thà rằng bố bỏ đi từ cái lúc mà tôi chưa nhận thức được cuộc sống này là gì thì tốt hơn. Chứ cho tôi yêu thương rồi bỏ mặc tôi chơi với với nỗi yêu thương đó. Việc đó giống như đưa cho một đưa trẻ cái kẹo mút đã ăn phần kẹo chỉ còn mỗi cái que.

    Những buổi chiều chông chênh, tôi lại lôi đống len trong tủ mẹ, ra cuốn vòng quanh tất cả các lọ hoa, cốc chén trong nhà. Đến khi mẹ về, lột quần tôi ra đánh hằn những vết roi, rồi bắt tôi đi tháo hết len ra cuốn lại cho mẹ. Nhưng sáng hôm sau ở nhà một mình chán, tôi lại lôi len ra và làm trò đó. Cứ tiếp diễn cho đến khi mẹ chán chẳng muốn đánh tôi nữa. Mẹ lẳng lặng đem hết đống len đi cất ở một góc nào đó mà tôi không tìm được. Thế là tôi đành phải tìm trò khác tiêu khiển. Tôi bắt đầu tìm được sự thích thú ở những nét vẽ cong cong. Tự thiên tôi thích những hình ảnh bông hoa nhỏ xíu, uốn lượn. Thế là tôi tìm cách xin hoa về trồng: Tường vi, tóc tiên, hồng, cúc.. Đủ cả, mùa nào cũng có.

    - Này, có phải vì thế mà đằng ấy mê quần đùi hoa không?

    - Ờ!

    - Khiếp! Nhìn biến thái kinh!

    - Dù sao thì tôi cũng không ngồi nhổ lông nách ngoài ban công?

    - Sao có mỗi vụ đó mà you nhắc hoài vậy. Hôm đó mất điện mà phải đi diễn, tui mới đành làm như thế!

    - Diễn gì?

    - Hát!

    - Nhỏ biết hát hả?

    - Làm gì mà gào lên thế? Tui biết! Ít thôi, Đủ để không bị ném dép vào mặt!

    - Hát tui nghe!

    - Cuối tuần nhé! Tui hát ở đêm Văn nghệ của trường đó!

    - Ok! Đi luôn!

    - Thế thì khỏe nhanh lên!

    - Trời mưa kìa!

    - Mưa cho mát tâm hồn!

    * * *

    Những cuộc đối thoại cứ kéo dài lê thê, không đầu không cuối. Hoàng coi tôi như một người bạn gái thân thiết, kể hết cho tôi nghe về Hoàng. Tôi lặng im! Chỉ dám nghe Hoàng, không dám kể gì về tôi hết.

    * * *

    - Sao nhỏ cứ cau có như con chó thế? Cười lên!

    - Sao phải cười? Tui cau có quen rồi. Còn hơn you cứ bèo nhèo như con mèo

    - Nụ cười từ tim sẽ mang nhiều may mắn và hạnh phúc. Nụ cười sẽ đẩy lùi bệnh tật, kéo dài tuổi xuân và khiến các nàng trở nên xinh đẹp hơn. Nụ cười sẽ khiến các nàng biết rằng: Mọi chuyện sẽ ổn. Khó khăn sẽ chẳng còn là rào cản nếu chúng ta là một khối. Nụ cười sẽ khiến những nhiều kẻ phải ghen tị. Nụ cười sẽ khiến những người yêu thương mình cảm thấy hạnh phúc hơn. Cười mỗi ngày, từ lúc thức dậy tới lúc đi ngủ, Cười cả lúc buồn đến những lúc vui.. He he

    - Khiếp học thuộc lòng trong sách Hạt giống tâm hồn đấy à? Trông you cười nhìn như dở!

    - Nhỏ mất nết quá!

    - Ha ha

    * * *

    Tôi ngồi gục má vào hai đầu gốc, ôm mình thu lại một góc nhìn ra cửa sổ. Hoàng đột nhiên đưa tay vén vén vài lọn tóc của tôi bị trượt ra khỏi dây thun. Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn vài nhịp. Có những điều nhỏ nhoi mà là khiến ta vô cùng hạnh phúc, điều đó tuyệt vời biết bao.

    Cuộc sống quá ngắn ngủi, tôi nghĩ rằng giờ là lúc tôi cần chui ra khỏi cái kén và tiếp tục tìm những thứ mới mẻ. Mọi thứ mới chỉ là bắt đầu. Những điều tốt đẹp hơn còn đang ở phía trước. Cứ tiến lên, cứ dấn thân đi.. Hãy tự tin, giá trị sẽ không tạo ra ở chỗ ta đạt đến, mà nó tạo ra ở chỗ người ta cảm nhận được nó như thế nào. Tôi có cuộc sống riêng của mình, 17 tuổi, cái tuổi nên quên đi những nỗi buồn xung quanh để tạo lập con đường đi của riêng mình. Dù sao đi nữa, tất cả những gì trong cuộc sống này đều chỉ là những trải nghiệm. Mọi buồn đau rồi sẽ qua thôi.

    Tôi là cô gái nhỏ, muốn bỏ tất cả để theo tiếng gọi tự do..

    * * *

    Nhung-chuyen-du-hanh-trong-mo-6-702c6

    Những ngày bố mẹ đi vắng, tôi sống cùng Hoàng trong ngôi nhà nhỏ của cậu ấy. Hoàng thực chất rất hiền và điềm đạm, không khốn nạn và bẩn tính như lúc đầu chúng tôi mới chạm trán. Câu ấy có thể nấu cơm, biết lau nhà và chăm sóc hoa. Bình yên nhất là ngắm Hoàng ngồi chơi với mấy con mèo nhỏ. Mai này nếu Hoàng có con, chắc mấy đứa bé của Hoàng sẽ rất hạnh phúc khi có một người bố mang trái tim ngập tràn tình yêu thương như thế.

    Cuối tuần bác Ngọc về. Bác mua cho tôi một cái áo sơ mi (mà tôi vẫn còn giữ đến bây giờ, để dành mặc mỗi dịp đặc biệt) và một túi dây thun buộc tóc. Bác chẳng thèm để ý gì đến Hoàng, quẳng cho Hoàng đôi quần đùi hoa, vài túi hạt giống cây rồi lôi tôi ra ghế bắt tôi ngồi yên cho bác tết tóc. Tôi vừa ngồi vừa lúc lắc cười. Mẹ tôi chưa bao giờ buộc tóc cho tôi cả. Ngày tôi còn bé chỉ có bố Tùng chăm sóc, thậm chí có sáng tôi quá buồn ngủ, bố phải rửa mặt đánh răng cho tôi. Nhưng bây giờ mọi thứ đã đổi khác.

    Bác Ngọc về nên tôi không ở bên Hoàng nữa, chỉ đến bữa sang nấu cơm cho bác, xong rồi lại về nhà. Hoàng có vẻ buồn, thi thoảng lại ra ban công ngó tôi, tôi mở cửa sổ hỏi "Có chuyện chi thế ấy?" thì hắn cười bảo "Chả có chi. Rảnh gọi chơi". Hâm thế!

    Cho đến chiều thứ Sáu, khi tôi đang ngồi đọc Nhật ký của Hoàng, tới đoạn Hoàng bị bạn Quy Cậy hôn vào má, sợ quá ngồi góc lớp khóc, cô giáo thấy khóc hỏi gì cũng lắc đầu không dám nói, rồi mấy hôm sau không dám đi học, đến khi con Quy phải đến hứa là sẽ không làm thế nữa mới dám quay lại lớp. Tôi cười rũ. Hoàng nhút nhát và có bệnh sợ hãi rất trẻ con; đang cười thì thấy Hoàng đứng trợn mắt ở cửa sổ. Rồi Hoàng hét lên:

    - Nhỏ nói dối! Rõ ràng nhỏ lấy Nhật ký của tôi!

    Lúc đó bất ngờ quá, tôi phản ứng bằng cách mở cửa chạy xuống nhà. Hoàng chạy theo. Cậu ấy vô tình dẫm lên chân Ki khi em đang ngủ chân cầu thang. Ki giật mình vùng dậy ngoạm cho Hoàng một nhát vào bắp chân khiến cậu ấy ngã đập khuỷu tay xuống sàn nhà. Tôi hoảng hốt chạy lại.

    - Người gì mà hậu đậu quá trời. Đi đứng không nhìn gì hết trơn

    - Trả tôi.. Trả tui.. Trả tôi – Hoàng bắt đầu loạn từ nhân xưng

    - Nè đây!

    - Nhỏ xấu tính vãi! Tôi ghét nhỏ! Cút đi!

    - Cút đi đâu? Đây là nhà tôi mà? Đằng ấy chảy máu nhiều quá. Máu đằng ấy khó đông à?

    Hoàng căng mắt lên nhìn. Trận sốt vì đau bụng hôm trước vẫn khiến cậu ấy âm ỷ mệt, tính cả vết cắn mất nhiều máu và cú ngã vừa rồi khiến cậu ấy xỉu luôn. Tôi sợ quá hét ầm lên. Nhưng nhớ là không có ai ở nhà nên đành tìm cách dìu Hoàng ra ghế nằm, chạy đi tìm bông băng thuốc sát trùng để băng lại vết thương. Không hiểu người gì mà đụng đến đâu chết trâu đến đó. Không được cái nước gì cả.

    Hoàng nằm ngủ ngon lành trên ghế nhà tôi. Ngồi trông Hoàng, tôi lại lôi Nhật ký cậu ấy ra đọc nốt. Có đoạn tôi phải cầm điện thoại search Google những gì không hiểu: "Mình chả thích Marioa éo gì cả, thích Takizawa hơn" : -

    Thế giới của những chàng trai chỉ quanh quẩn giữa sex và tiền. Liệu có phải thế? Có những đoạn khiến tôi cười tủm tỉm: "Đã đến tuổi muốn nắm tay một cô gái đi đến cuối con đường.: . Có những đoạn lại khiến tôi ngẫm nghĩ:" Tự thấy mình như một con thuyền nhỏ, lênh đênh giữa biển khơi, không biết biển bao giờ nổi sóng? ".

    Tôi chạy sang nhà Hoàng, cài lại cuốn Nhật ký về chỗ cũ. Có một thế giới đã không còn bí mật chỉ riêng mình chủ thể biết. Tôi quay trở về nhà rồi ngồi xuống gục vào vai Hoàng ngủ thiếp đi. Tôi có lẽ, cũng đã đến tuổi muốn nắm tay một chàng trai đi đến cuối con đường..

    Hoàng tỉnh dậy trước tôi. Hắn lay lay tôi dậy và lại mếu máo đòi Nhật ký. Tôi nói tôi đã cất lại vào chỗ cũ rồi. Hắn nhìn tôi với ánh mắt hận thù. Tôi chọc chọc Hoàng hối lỗi:

    - Xin lỗi mà! Năn nỉ mà! Tha thứ đi.

    Một lúc sau Hoàng bật cười. Hoàng hỏi tôi đã đọc đến đâu rồi. Tôi bảo mới đọc được mấy trang đầu thì bị Hoàng bắt gặp nên trả luôn không dám đọc tiếp. Mặt Hoàng có vẻ yên tâm gật gật. Xong chàng ta nhìn thấy cái chân thì hét ầm lên:

    - Cái gì đây Vi? Tôi bị sao đây?

    - Chó cắn!

    - Trời ơi liệu có bị dại không?

    - Tôi đang lo Ki nhà tôi lây dại đây

    - Nhỏ im đi

    - Hi hi

    Tôi chạy ra bếp chuẩn bị đồ nấu chè cho Hoàng ăn. Trong lòng tôi vui vui lạ. Hoàng khập khiễng đi về phía tôi, hỏi han linh tinh. Tôi cũng đáp lại lung tung. Hai đứa chúng tôi nhiều khi nói chuyện không ăn nhập gì với nhau, chỉ nói như để chứng minh việc mình đang tồn tại trước mắt người kia.

    Tối đến tôi thay quần áo rồi đến trường sớm để chuẩn bị cho buổi Văn nghệ. Vì Hoàng đau chân nên tôi chẳng nhờ cậu ấy nữa, Vừa dắt xe ra cổng thì Hoàng tập tễnh sang, mặc mỗi cái áo phông và cái quần đùi.

    - Định đi luôn không bảo tôi hả?

    - Đằng ấy đang đau chân mà

    - Thì nhỏ đèo chứ sao

    - Gì kì vậy?

    - Chẳng có gì kì

    Nói xong Hoàng trèo lên luôn. Tôi cũng cười rồi đạp xe đi. Cuối thu, lá rơi rụng nhiều, có lá còn mắc vào nan hoa rồi xào xạc theo từng vòng xe. Hoàng cứ líu lo đằng sau xe tôi như một cậu bé đi nhà trẻ. Còn tôi vừa đi vừa hát, vừa nghĩ về quá khứ, hiện tại, tương lai, nghĩ về những gì đã xảy ra, những gì đang xảy ra, và những gì sẽ xảy ra. Không hiểu vì sao lại bình yên đến thế!

    Liệu có phải tôi đã tìm được mảnh ghép của cuộc đời mình rồi không? Chàng trai sẽ nắm tay tôi đi đến cuối cuộc đời?

    Hành trình đi tìm hạnh phúc không bao giờ có điểm dừng ở cuối. Cô gái nhỏ ạ! Con đường ở phía trước đang rất dài và rộng.. Hãy bước tiếp và tin rằng: Mọi sự cố gắng đều được trả giá một cách xứng đáng nhất!


     
  5. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 15:

    "Bấm để đọc"
    Tôi đèo Hoàng đến trường, xuống xe dắt vào cổng thì Hoàng bỗng nhiên khựng lại, vẻ sợ sệt:

    - Hay là tui ra chỗ kia uống trà đá chờ nhỏ?

    - Tại sao phải thế?

    - Tui.. ngại!

    Ngó xuống chân Hoàng, cái quần đùi hoa vàng đỏ vằn vẻ chóe lọe, dài chưa đến đầu gối. Coi Hoàng ngại ngùng lúng túng thấy rõ. Bum miệng cười, tôi bảo Hoàng:

    - Ừa vậy thui, Hoàng ngồi uống nước đợi tui vậy.

    - Ờ!

    Gửi xe xong, tôi cầm vội túi trang phục biểu diễn chạy vào trong hội trường. Linh đón tôi ngay ở cửa. Nó hỏi tôi sao lại đến muộn thế. Tôi chỉ cười. Tối nay tôi chọn váy màu đen, phụ kiện kèm theo được Linh lựa riêng cho phù hợp. Linh vừa ngồi trang điểm cho tôi vừa liến thoắng dặn dò tôi phải lấy hơi thế này thế kia để giữ giọng.

    Tôi hát thứ 4, hát đơn. Ngồi đợi ngoài cửa phụ bên cánh gà, tôi đung đưa chân, miệng lẩm nhẩm lời bài hát, tay co lại vì hơi lạnh của đêm mùa thu. Cứ nghĩ đến Hoàng là tôi lại bật cười. Lúc này chắc chàng đang ngồi vỗ muỗi ngoài quán trà đá. Nghĩ mà tội quá.

    Nhìn về phía ánh đèn hắt vàng một góc sân, tôi bỗng thấy Hoàng đang lững thững đi qua đi lại, ngó nghiêng chỗ đó. Đúng Hoàng rồi, đúng cái quần đùi hoa chói lóa. Nhảy bật xuống đất, tôi chạy trên đôi giày cao gót một cách khó khăn về phía đó.

    - Hoàng ơi

    - Ủa Vi chưa hát hả?

    - Hoàng ở đây làm chi?

    - Tui tìm lối vào hội trường nhưng mà cửa chính đông quá..

    - Thôi Hoàng cứ vào đại đi. Nhìn dải băng trắng ở chân mọi người thông cảm thôi, không ai trêu gì đâu mà

    - Nhưng có kì quá không? Nhìn như vườn hoa thu nhỏ vậy.

    - Ai bảo Hoàng có sở thích kì chục chi?

    - Thôi nhỏ cứ vào hát đi. Rùi tui tính cách.

    Chưa kịp nói gì Hoàng thì Linh gọi ầm ỹ ở hành lang dẫn vào cửa phụ. Tôi nói nhanh nhắc Hoàng một câu rồi chạy lại vào phía trong. Hoàng làm tôi thấy bối rối, mãi mới giữ được bình tĩnh để lên sân khấu. Khi ánh đèn dưới khán đài vụt tắt, tôi như đứng ở một thể giới chỉ có mình tôi. Hai tay nắm chặt lấy mic, mắt tôi nhìn vô định xuống phía khán đài, không có một hình hài nào rõ nét cả. Ánh đèn chỉ chiếu ở nơi tôi đứng.

    Nhiều khi, tôi thấy mình như thực sống khi ở trên sân khấu. Bởi ở đó, ánh sáng chiếu rọi nơi tôi đứng. Còn phía dưới bóng tối kia, bao nhiêu ánh mắt thân thương hướng lên nhìn tôi trìu mến, chờ đợi. Những phút giây duy nhất tôi cảm thấy tôi còn quan trọng trên thế giới này. Linh luôn nói với tôi rằng, Chẳng ai chọn được hoàn cảnh, địa vị, chọn những chuyện xảy ra trong đời mình. Vì thế, thay vì việc trách móc số phận, đổ lỗi cho ông trời, thì nên tìm cách quên đi buồn phiền, tìm đến nơi mình thoải mái nhất, để sống qua những ngày đau thương.

    Nhạc nền đang dạo những nốt đầu tiên, tôi hít thở thật sâu và bắt đầu hát:

    Here I am standing close to you

    And yet still so far away

    So many times I tried to say

    But my heart was afraid

    Look at you is all that I can do

    Like a silly girl I stare

    'Cause you might leave

    Me when I reveal

    What my heart is really feeling

    [ Em vẫn ở ngay bên cạnh anh

    Mà sao dường như quá xa vời

    Đã bao nhiêu lần em cố gắng nói hết ra

    Nhưng anh à, con tim em thực sự quá sợ hãi

    Nhìn anh từ đằng xa là tất cả những gì em có thể làm

    Có một cô gái ngốc nghếch chỉ biết đứng nhìn như thế

    Bới biết đâu anh sẽ rời xa nếu em thổ lộ ra,

    Những gì con tim em cảm nhận.. chankinh.com]

    "Nếu em nói hết ra những bí mật ẩn sâu trong trái tim và tâm hồn em, thì liệu rằng anh có ôm em vào lòng? Hay anh sẽ đẩy em ra xa?"

    Câu hát ấy ám ảnh tôi mãi. Tôi chưa từng trải qua một mối tình nào. Ngày ngày chỉ quanh quẩn với những niềm vui con gái nho nhỏ. Tôi càng không biết nếu tôi yêu một chàng trai, cuộc sống sẽ thay đổi những gì? Chỉ biết rằng có những bài hát buồn khiến tôi không khỏi suy nghĩ về sự chia ly. Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảng khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời.

    Đối với tôi, tình yêu có thể đơn giản chỉ là một buổi chiều đầy gió, có người ngồi cạnh bên giàn tường vi, cùng đung đưa chân và lẩm nhẩm hát, cùng ăn bánh ngọt và uống một tách trà ấm, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia.

    "Nếu em nói hết ra những bí mật ẩn sâu trong trái tim và tâm hồn em, thì liệu rằng anh có ôm em vào lòng? Hay anh sẽ đẩy em ra xa?"

    Đèn khán đài bật sáng khi tôi vừa kết thúc những câu hát cuối cùng. Nhạc vẫn du dương. Cảm giác trống rỗng khi ánh sáng tràn ngập khắp mọi nơi khiến nước mắt tôi tự do tràn ra. Xa xa hàng ghế cuối, tôi bắt gặp một bóng hình quen thuộc. Quá dễ dàng nhận ra Hoàng. Đối với tôi, cậu ấy không bao giờ bị lẫn bởi một ai khác, luôn riêng biệt mà không hề lặp lại ở một người nào. Hoàng đã gạt bỏ xấu hổ để đi vào đây và nghe tôi hát. Bỗng nhiên tôi cảm thấy trân trọng cậu ấy biết bao nhiêu.

    Và, hình như, cậu ấy cũng cười, còn vỗ tay nữa.

    Tôi chạy vào cánh gà, tìm vòng tay của Linh.

    - Hô hô, con lợn Vi. Tao nghe mày hát mà buồn bỏ mẹ. Từ sau hát bài vui tao coi.

    - Hôm nay tao run quá!

    - Ông Hưng nhà tao cũng tới cổ vũ mày đấy!

    - Biết tao là ai mà cổ với mông? Vớ vẩn! Cởi khóa váy cho tao. Hoàng đang đợi.

    - Đợi chờ gì, xuống nhà đa năng tham gia dạ hội đã, chưa được về mà!

    Linh kéo tôi đi luôn, chưa kịp để cho tôi trăng trối gì. Nếu còn dự hội nữa thì tôi sẽ để lạc Hoàng mất. Hoàng chỉ nghĩ tôi hát xong sẽ về. Không biết cậu ấy có đợi được không. Vừa chạy hòa vào dòng người, tôi vừa hướng ánh mắt kiếm tìm hình bóng quen thuộc ấy. Chân Hoàng còn đang đau nữa, lỡ đâu bị chèn rồi ngã thì sao?

    Linh kéo tôi chen vào hội trường bằng được. Ở đây mọi người đang chơi nghe nhạc đoán tên. Bị cuốn vào những bản nhạc, tôi cũng vô tư quên Hoàng đi ngay. Linh lát sau cũng không còn đứng yên một chỗ cạnh tôi mà chạy đi tìm mấy đứa khác. Đến một bản nhạc mà khiến tôi bật cười vì thừa biết đáp án, có một bàn tay khẽ nắm lấy tay tôi, mềm mại và ấu yếm, khiến tôi giật mình quay sang.

    - If you and me! Bài này Vi vừa hát này!

    - Ơ.. Ừ!

    Nhật cười hiền nhìn tôi, tay cậu ấy vẫn nắm tay tôi. Tôi đỏ bừng mặt, đầu óc nhắc nhở phải gạt cậu ấy ra nhưng lại không dám làm.

    - Tớ phải về mất rồi! Nhật chen giúp tớ ra ngoài được không?

    - Vi có việc à?

    - Ừ, có người đang đợi Vi.

    - Vậy hả, vậy nắm chặt tay Nhật nhé!

    Nhật lách người đi phía trước, dắt tôi theo sau, tay cậu ấy ấm nóng trùm chọn bàn tay tôi chắc nịch. Phải mất năm phút chen chúc Nhật mới đưa tôi ra ngoài cửa nhà đa năng. Tôi thở phào vì thoát nạn.

    - Vi lạ vậy! Bình thường Vi thích các hoạt động ngoại khóa lắm cơ mà?

    - Tại nay Vi đi cùng bạn nên không tiện ở lại. Nhật về sau nha!

    Tôi chạy thật nhanh, không kịp nghe câu nói cuối cùng của Nhật đang vọng ở đằng sau. Trở về hội trường lớn, tôi lục tìm đò đạc. Vòng quanh một hồi vẫn chẳng thẩy túi quần áo đâu. Hình như đã có ai cầm nhầm. Trong phòng thay đồ chỉ còn một túi đồ, trong đó có một cái đồng hồ và 1 cái quần jean nam cỡ rộng. Tôi cuống lên. Chiếc váy biểu diễn quá ngắn và chật, không thể đạp xe được. Đèn hội trường đột nhiên vụt tắt. Bác bảo vệ không thấy ai nên chắc đã sập cầu giao. Tôi sợ quá, muốn gào lên khóc ngay lúc đó nhưng trong lòng tự nhủ phải bình tâm để lần lối ra sân trường. Hành lang cũng tối om như bên trong. Đã buồn vì bị mất quần, lại giật mình đột ngột nên tim tôi mãi vẫn không đập chậm lại. Lúc ra được chỗ sáng, nhìn Hoàng đang đứng tần ngần ngắt lá ở chỗ bồn cây, tôi phi ra ngay chỗ hắn, nước mắt ngắn dài:

    - Hoàng vẫn đợi tui hả?

    - Chứ sao?

    - Đợi làm gì? Muộn lắm luôn rồi

    - Không đợi nhỏ ai chở tui về? Tui có đạp được xe đâu?

    - À, ờ..

    - Nhỏ xong rồi hả?

    - Ừ!

    - Thì về thôi!

    - Nhưng.. tui không có quần

    - Gì kì vậy? Quần nhỏ đâu?

    - Tui bị mất rồi, giờ mặc váy cũng không đạp được xe

    - Thế tui phải làm sao?

    Nhìn Hoàng khổ sở quá! Tôi không biết phải làm gì nữa. Chợt lóe lên trong đầu một ý tưởng. Tôi reo lên:

    - Ở trong hội trường có 1 cái quần jean nam. Hoàng vào nhà vệ sinh thay quần dài rồi cho tui mượn quần đùi mặc được không?

    - Sao kì vậy? Tui ngại lắm!

    - Ngại gì? Chứ giờ Hoàng muốn chúng mình dắt bộ về?

    - Không!

    - Thế thì đi thôi, nhanh lên!

    Tôi dắt Hoàng lần mò quay lại hội trường, chậm chậm bước vào phòng thay đồ. Đầu cố nhớ vị trí lúc này vứt cái quần kia đâu. Hoàng thì cứ léo nhéo bên tôi: "Nhanh lên! Tối om sợ thấy mồ". Sau đó Hoàng sực nhớ là còn điện thoại, bật lên soi đỡ tôi tìm. Cái quần bị vứt thoài loài ở một góc bàn trang điểm. Tôi chụp lấy rồi dắt Hoàng đi nhanh ra sân trường. Lão Hoàng khi được tôi đưa cho cái quần, nhăn mũi nhón lấy, lại còn ngửi ngửi. [Lão thì thơm lắm đó mà còn làm bộ] . Nằn nì thêm một lúc nữa Hoàng mới chịu vào nhà vệ sinh thay quần đùi mang ra cho tôi. Tôi hí hửng đi thay đồ, kéo chân váy lên eo rồi mặc quần đùi vào.

    - Khiếp! Trông nhỏ dị vậy? Nhìn cứ như đeo gái bu gà.

    - Đeo chậu hoa thì có. Con trai gì mà lòe loẹt kinh?

    - Kệ tui!

    Ờ thì kệ! Ai làm gì được ổng? Mặc cái quần đùi hoa phấp phới đạp xe, tôi vừa chạy vừa cười. Hoàng ngồi im đằng sau, tay bám chặt yên xe. Lúc lúc lại hỏi mấy câu vu vơ:

    - Bài nhỏ hát lúc nãy tên gì?

    - If you and me!

    - Ờ

    - Tui hát tệ lắm không?

    - Cũng tàm tạm

    - Thế hả? He

    - Thực ra thì cũng được.

    - Ừa, không bị ném dép vào mặt là được rồi!

    - Cơ mà nghĩ lại thì cũng hay!

    - Đằng ấy nhận xét cái kiểu gì thế? Cuối cùng là như nào?

    - Nói chung là cũng tuyệt.

    - Đồ điên!

    - Thật sự thì tui không nghĩ nhỏ có thể hát. Hôm nay tui hơi choáng. Tui nghĩ nhỏ chỉ giỏi chửi người.

    - Không làm gì tui sao tui chửi?

    - Ờ thì xin lỗi nhỏ rùi mà! Xí xóa cho tui. Quên hết đi. Từ nay, tui với nhỏ làm bạn có được không? Làm bạn tốt ơi là tốt ý?

    - Thì tui vẫn coi Hoàng là bạn mà?

    - Không, bạn tốt cơ?

    - Bạn tốt là sao?

    - Là hơn cả bạn bình thường!

    -..

    - Sao? Có được không?

    - Chả nhẽ lại không?

    - Nhỏ trả lời hẳn hoi đi. Có làm bạn tốt của tôi không?

    -..

    - Có không?

    - CÓ!

    Tôi gào lên giữa đường. Tên mặt khỉ gặng hỏi bằng được. Bạn tốt là cái quái gì chứ? Tao không thích là bạn tốt! Tao thích là bạn gái!

    Hoàng đạt được mục tiêu nên ngồi im sau tôi. Trời về đêm bắt đầu lạnh hơn. Tôi muốn che hết cho Hoàng những cơn gió, cho dù tôi cũng nhỏ bé chẳng kém gì cậu ấy. Khi biết yêu, trái tim người ta luôn dịu dàng hơn. Đời người, ai cũng muốn rong ruổi, nhưng khi cô đơn cùng cực người ta luôn mong muốn chờ đón được một người bạn đồng hành. Cảm giác buồn nhất là phóng xe bạt mạng trên một quãng đường dài, không biết sẽ tới nơi nào, ai sẽ chờ mình ở đó. Thật ra thì bản thân mình biết là sẽ chẳng có ai cả, chỉ có đường, cây và bầu trời, nhưng vẫn cứ muốn tiến về phía trước. Buồn nhất là phía sau lưng vắng hoe, chỉ mong có ai đó ngồi phía sau, ôm thật chặt hoặc nói với mình là "chạy chậm chậm thôi, chạy nhanh quá nguy hiểm."

    - Đạp chậm thôi, đi nhanh quá nguy hiểm!

    Hoàng bỗng thốt lên khi có một chiếc xe máy phóng vèo qua. Tim tôi như ngừng đập trong giây lát. Bỗng bật cười khi nhận ra, ngay sau lưng tôi thôi, người bạn đồng hành của cuộc đời đang ở rất gần, gần lắm!

    Hoàng ấm áp như một vạt nắng, nhỏ nhẹ như chiếc lá rơi trên đường mùa thu. Cậu ấy chẳng hề nổi bật hơn ai, giỏi giang hơn ai. Nhưng ở cậu ấy chứa đựng những điều mà tôi tìm kiếm.

    - Ừ, đạp chậm rùi nè!

    - Chậm thế này thì bao giờ mới về tới nhà?

    - Hoàng giỏi xuống mà đèo. Nặng như lợn. Tui toát hết mồ hôi luôn rồi

    - Ngõ nhà mình trước mặt kia thôi. Tại nhỏ tui mới bị chó cắn đó.

    - Tại cái vại. Thôi đi

    Tôi vòng vào ngõ. Tóc tai dựng đứng khi thấy bóng dáng quen thuộc đang khật khưỡng ở cổng. Vội nhảy xuống xe chạy tọt vào trong ngõ. Hoàng cứ thế theo đà xe lao thẳng vào gốc cây. Nhìn hắn ngã thương quá nhưng chẳng dám chạy ra. Bố Tùng đang đứng ở cổng. Có vẻ đã say ngà ngà. Chạm mặt bố lúc này chỉ có chết.

    - Nhỏ làm cái quái gì thế? Tui đang bị thương mà?

    - Tui xin lỗi Hoàng, nhưng mà bố Tùng đang đứng kia tui không có dám về

    - Kệ ổng, bố nhỏ sao nhỏ sợ?

    Hoàng quát tôi sợ quá. Tôi vốn nhát và luống cuống mỗi khi bị dồn vào chân tường.

    - Đừng có quát tui, tui sợ..

    - Nhỏ bị sao vậy? Sao tay run thế này?

    Hoàng dắt vội xe vào đứng cùng tôi. Tôi lạnh quá nên run lập cập. Cái quần đùi lỏng chun cứ tụt xuống lại phải kéo lên.

    - Không biết buộc dây rút hả. Đứng yên thóp bụng vào tôi xem.

    Hoàng quỳ xuống lần dây rồi thắt nút lại. Tay hắn chạm vào người tôi làm tôi ngại đỏ bừng mặt. Xong rồi Hoàng đứng lên, ngó tôi một hồi, chắc thấy bộ dạng tôi khổ sở quá nên làm mặt an ủi:

    - Thui đừng khóc, mình đứng đây đợi lát bố nhỏ đi rồi mình về nha

    - Cảm ơn Hoàng!

    - Vì tui với nhỏ là bạn tốt mà. Hì hì

    - Cảm ơn bạn tốt!

    Hoàng cười hềnh hệch, dựng xe cho tôi ngồi lên. Hoàng hỏi tôi có mệt không, có lạnh không Hoàng cởi áo cho mặc. Hoàng hứa nếu tôi đói thì lát nữa Hoàng sẽ rán bánh khoai cho ăn, nếu tôi mệt thì Hoàng sẽ làm bài tập cho tôi ngủ. Hoàng nói gì tôi cũng gật đầu hết. Vì Hoàng là "bạn tốt" của tôi mà. Những giây phút như thế này, tôi càng tin mỗi người chúng ta đều có một ai đấy – chỉ một ai đấy, được số phận sắp đặt để ở bên nhau!

    "Kể cả khi chưa hiểu một người, ta vẫn có thể yêu người ấy.

    Yêu hoàn toàn, dù hiểu chưa trọn vẹn".

    If you and me..

    "Nếu em nói hết ra những bí mật ẩn sâu trong trái tim và tâm hồn em, thì liệu rằng anh có ôm em vào lòng? Hay anh sẽ đẩy em ra xa?"


     
  6. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 16:

    "Bấm để đọc"
    - Này bạn tốt! Ngủ rồi đấy à?

    - Chưa!

    - Sao làm gì mà im vậy?

    - Không làm gì cả?

    - Nhỏ đang nghĩ gì? Muốn cười muốn khóc thì cứ việc. Tôi sẽ không quay lại nhìn đâu

    - Tôi đang nghĩ

    - Nghĩ gì cơ?

    - Nghĩ rằng nếu không có đằng ấy thì bây giờ tôi đang đứng đây một mình!

    - Nhầm rồi nha! Nếu không có tôi, thì nhỏ vẫn đang cửi truồng ở trường kìa.

    - Ha ha đồ quỷ!

    Hoàng ngồi ngắc ngư cái đầu. Giọng điệu cậu ấy tự hào thấy rõ. Hẳn là đang nhận ra mình quan trọng cỡ nào.

    - Thôi nhỏ ngồi đây tôi lết về lấy áo, nhỏ trùm lên rồi tôi đèo phi về nhà tôi. Chắc ổng chả nhận ra đâu. Mà kia kìa, nằm bẹp mịa ở cổng rồi còn đâu.

    Tôi ngó ra nhìn về phía cổng. Bố Tùng say quá rồi, đang ngồi bệt dưới đất, gật gật gù gù. Hoàng tập tễnh về nhà, mở to cổng, lấy cho tôi cái áo sơ mi rộng rồi quay trở ra chỗ tôi ngay. Tôi ngồi lên xe, chúi đầu vào lưng Hoàng. Hoàng cầm tay lái lao vút về nhà. Lưng Hoàng có một cái hõm rất chi là hay, chỉ cần tôi nghiêng nghiêng trán là dựa vừa vặn vào cái hõm đó, rất êm và ấm.

    Đèn phòng khách đã tắt, bác Ngọc đã đi ngủ. Nấn ná mãi, tôi kéo kéo tay Hoàng làm giọng năn nỉ:

    - Hoàng sang nhà đưa khóa rồi đỡ bố tôi vào nhà được không?

    - Cái gì? Chú ý như con voi làm sao tôi đỡ được chứ?

    - Tôi xin Hoàng..

    Phải đứng một lúc Hoàng mới đồng ý giúp. Tôi lục túi đưa chìa khóa cho Hoàng. Đứng nép mình vào chậu cây nhìn cậu ấy nói chuyện với bố Tùng. Đến khi Hoàng đưa được bố Tùng vào nhà tôi mới thở phào nhẹ nhõm đi lên gác, bẻ bánh mì ngâm vào sữa mang lên cho lũ miu con ăn. Ngồi thu lu trên tầng thượng một hồi lâu thì Hoàng lên theo tôi, mang cho tôi một hộp sữa chua mẹ làm và một cái áo khoác mỏng.

    - Nhỏ không định ngủ à? Khuya rồi!

    - Ừ, Hoàng ngủ đi. Lát tôi về nhà tôi ngủ!

    - Không! Dở à? Bố nhỏ đang say đấy. Tí tôi xuống khóa cửa ban công lại, cấm có đi đâu hết.

    - Mẹ Hoàng ngủ rồi mà, giờ tôi xuống thì làm bác thức đấy.

    - Xuống phòng tôi ngủ!

    - Hâm!

    - Tôi không làm gì nhỏ đâu. Thề!

    - Tôi sợ gì Hoàng đâu. Chỉ là tôi không muốn ngủ thôi.

    - Vậy tôi cũng ngồi đây thức với nhỏ

    - Rồ à?

    - Ờ!

    Hoàng ngồi xuống, giật hộp sữa chua tôi đang cầm trên tay xúc ăn ngon lành. Đồ điên! Cho người ta buồn một chút cũng không được. Tôi đứng lên, kéo váy che đùi rồi đi xuống phòng Hoàng, mở tủ lấy đại một cái áo phông của Hoàng rồi vào nhà tắm thay đồ, thay xong đi ra giường nằm thoài loài, lấy chăn trùm kín người rồi nhắm mắt lại vờ ngủ. Hoàng đứng yên nhìn tôi không dám ho he phản đối. Lúc sau hắn lặng lẽ trải chiếu xuống đất rồi lấy mền nằm thu lu dưới đó, nhìn tội tội. Tôi ngóc đầu lên thủ thỉ:

    - Nè, tính ngủ đất thiệt hả?

    - Chứ ngủ đâu?

    - Thui lên đây tui chia giường cho. Ngủ đất mai ốm

    Hoàng đứng dậy ngay, như chỉ chờ tôi nói có thế. Tôi nằm dịch vào trong cho Hoàng nằm, mỗi đứa đắp một chăn riêng. Tôi quay mặt vào tường, nhắm mắt và im lặng để tìm một giấc ngủ mà mãi không được, lại quay trở ra chọc chọc Hoàng dậy nói chuyện. Hoàng hiền lắm. Tôi làm gì cũng nhỏ nhẹ đáp lại:

    - Gì đó nhỏ?

    - Tôi chẳng ngủ được, sao giờ?

    - Ờ, tôi cũng thế?

    - Tụi mình làm gì cho vui đi

    - Khiếp nhỏ nói cái quái gì thế?

    - Ơ nói gì?

    - Không, nhưng nghe kinh bỏ xừ.

    - Hoàng nghĩ lung tung thì có..

    Đang định quát mấy câu thì điện thoại tôi đổ chuông. Nửa đêm rồi còn gọi, bó tay. Nhấc máy nghe. Đầu dây bên kia cứ xa xả quát: "Tao biết mày là con Thảo rồi, mày đừng có chối tao? Sao mày hẹn gặp tao mà mày không tới?". Điên hết cả người. Tôi tắt máy cái bẹp, quẳng điện thoại qua bên cạnh. Hoàng trố mắt hỏi tôi:

    - Cái chi vậy?

    - Hôm qua bấm lộn số gọi nhầm cho nó, vừa hỏi "Anh Huy hả?" thì nó bảo không, Tôi xin lỗi vì nhầm số rồi, vừa cụp máy thì nó gọi lại ngay, chửi um lên: "Tao biết mày là con Thảo, muốn gặp chồng tao thì nói mẹ ra, con đĩ". Nó quát tui xây xẩm mặt mày luôn. Khùng thế không biết? Đến sáng nay nó cũng gọi lại và chửi bới, tui điên quá bảo "Ờ tao Thảo đây? Mày tính làm gì tao? Giỏi giữ chồng đi, con khùng". Nó lại ầm ỹ chửi, cho tui ăn tươi nuốt sống mấy bộ phận khó nói trên cơ thể. Điên quá tôi bảo: "Câm mồm, mày giỏi chiều nay ra chỗ.. gặp tao tao dạy cho mày biết".

    - Hả? Thế rồi chiều sao?

    - Chả biết! Tôi ở nhà ngủ. Hê

    [​IMG]

    Hoàng trố tròn mắt nhìn tôi trân trân, làm tôi đang cười khoái trí phải ngậm mồm lại:

    - Sao?

    - Gọi nhầm khiến vợ chồng người ta xích mích, không tìm cách giải quyết đi còn gây chuyện?

    - Thế tôi phải làm sao? Xin lỗi rồi nó còn cố lồi chửi tiếp. Ơ đây này! Nó lại gọi này?

    - Đưa tôi!

    Hoàng cầm lấy điện thoại của tôi, alo nghe, giọng nhẹ nhàng từ tốn:

    - Chào chị! Đêm rồi, chị đừng gọi vào số vợ tôi làm phiền nữa.

    Tôi áp tai vào máy nghe. Biết ngay là mụ điên kia lại chửi, giọng mụ choe chóe khiến Hoàng còn phải giơ giơ điện thoại ra xa. Thôi cấu Hoàng rồi thì thầm:

    - Thấy chưa? Nó là con đàn bà điên tình

    - Nhỏ im đi. Cũng khổ, chắc chồng làm gì thì mới đến nông nỗi này.

    - Chửi xong chưa?

    - Chưa, vẫn đang chửi.

    Hoàng chùm chăn lên đầu tôi, hai đứa tôi chụm đầu bật loa ngoài lên nghe:

    - Dm mày dạy vợ mày đi thằng b` thối. Nó dụ dỗ chồng tao, lừa hết giấy tờ lấy đất nhà tao mà còn già mồm. Chúng mày không cẩn thận mai tao thuê người đốt nhà mày đấy!

    Hoàng nhăn mặt lại, hắng giọng rồi nói chậm rãi:

    - Tôi xin lỗi chị, tôi nói lại một lần nữa, vợ tôi gọi nhầm vào số này, vợ tôi cũng không tên là Thảo. Còn nếu chị muốn đốt nhà tôi hay làm gì gia đình tôi, thì chị để địa chỉ nhà chị đây? Tôi làm việc trên Bộ Công an cũng không có thời gian giải quyết những xích mích nhỏ, nhưng có thể điều cấp dưới xuống để trao đổi với chị.

    Tôi bụm miêng cười, Hoàng nói phét không biết ngượng, đầu bên kia im hẳn. Xong không dám nói lại gì, cụp máy luôn.

    - Ha ha, Hoàng điêu có mỏ

    - Im xem nó có gọi lại không, chắc đang suy nghĩ đấy.

    Chúng tôi nín thở nhìn điện màn hình điện thoại một hồi lâu, không có cuộc gọi lại nào hết. Hoàng lật chăn ra thở phào:

    - Thấy chưa? Cứ chửi nó nó càng hăng. Mình phải lịch sự và biết cách

    - Ai biết được với nó. Mà sao Hoàng nói tôi vợ Hoàng?

    - Bịa tý có sao đâu. Mà đúng thì.. cũng tốt!

    - Cái gì?

    - Không có gì?

    - Không đùa đâu

    - Tôi đâu có đùa?

    - Hoàng ăn nói kỳ cục quá! Thôi tôi đi ngủ

    Giằng lại chăn nằm xuống. Quay mặt vào tường, để kệ Hoàng sau lưng. Tôi chúi mặt vào chăn ấm và cười mùm mỉm. Không rõ được trong lòng lúc này là cảm giác gì. Nó vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, lại có chút lo lắng vu vơ. Sau lưng tôi im lặng dần, cựa mình quay sang, đã thấy Hoàng nhắm nghiền mắt ngủ say. TÔi chống tay nằm ngắm nghía khuôn mặt trước mặt mình. Đôi mắt, lông mày, mũi, cả cái mỏ đang chu ra đều ẩn hiện vẻ thì thân thuộc gần gũi. Tôi không thể tin rằng khi 17 tuổi, tôi đã nằm chung giường, ngủ chung phòng với một chàng trai, hơn nữa lại là người đã từng là kẻ thù, đứng về 2 chiến tuyến, căm ghét nhau suốt những ngày dài.

    * * *

    Sáng hôm sau tôi tỉnh giấc trước. Hoàng vẫn đang ngủ, chân tay gác tứ tung. Tôi chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi về nhà. Mới mở cửa ra, mùi ngai ngái vô cùng khó chịu sộc thẳng vào mũi. Cái mùi của đàn ông sau khi say rượu, hăng hăng và cay. Có lẽ bố Tùng đêm qua lên phòng tôi tìm đồ đạc gì đó. Không tìm thấy rồi nằm lăn ra ngủ luôn. Sách vở đồ dùng phòng tôi bị vứt lung tung như một bãi rác. Thật là khiếp đảm. Tôi nhón chân bước từng bước một về nhà vệ sinh. Đi qua chỗ bố, đột nhiên bố dùng cả hay tay túm lấy chân khiên tôi giật thót rồi ngã úp về phía cửa, trán trượt vào cạnh cửa sắc lẹm. Bố Tùng đứng dậy lảo đảo, lè nhè sau lưng:

    - Vi! Mẹ mày để giấy tờ nhà ở đâu?

    Tôi làm sao biết được mẹ để ở đâu. Đầu óc tôi hoa lên, đưa tay rờ trán, máu chảy ra ướt rượt, tanh tưởi và ấm nóng. Tôi quệt tay qua mắt để nhìn rõ mọi thứ mà không thể được. Trước mắt tôi cứ hoa lên. Bố Tùng vốn sợ máu me, nhìn thấy tôi như vậy, bố chạy đi luôn. Trong hoàn cảnh căm ghét nhau đến như này, tôi vẫn tin rằng khi ấy bố chạy ra hiệu thuốc mua bông băng cho tôi. Không thể cất tiếng gọi Hoàng được, tôi bò ra hành lang gọi Ki, mong Ki sẽ xuống sân sủa ầm lên gọi ai đến giúp. Chỉ bò được một đoạn ngắn đến cầu thang, máu bắt đầu tràn xuống vai tôi không cầm lại được. Tôi chỉ còn nhớ mình lộn vòng vòng xuống tầng một không làm chủ được sức lực còn xót lại, nhớ tiếng sửa ầm ỹ của Ki, tiếng mở cồng lạch xạch, tiếng Hoàng ra sức gọi tôi. Cảm xúc duy nhất còn xót lại trong tôi, là cảm giác bình yên khi mình cận kề nguy hiểm, được nằm trong lòng người mình yêu thương, giữa thành phố hàng ngàn hàng vạn người xa lạ.

    - Vi ơi, nhỏ có sao không?

    * * *

    - Vi ơi, tỉnh chưa?

    * * *

    - Vi ơi..

    Hoàng lo lắng cho tôi thật chứ? Hoàng muốn tôi tỉnh lại thật chứ? Có phải đơn giản, vì tôi là "bạn tốt" của Hoàng không?

    Tôi không muốn chỉ là "bạn tốt", tôi muốn có một mối liên hệ tình cảm khác, gắn bó khăng khít, và cần nhau hơn. Hoàng ạ! Nếu có thể, chúng mình hãy đi đến một nơi nào thật xa, xa thật xa cái thành phố độc ác này, hãy cùng để những nỗi đau bỏ lại. Tôi và Hoàng bên nhau qua ngày dài tháng rộng, tôi sẽ hát cho Hoàng nghe, làm bữa cho Hoàng ăn, cùng Hoàng chăm những con mèo nhỏ. Giấc mơ xa vời quá với những đứa trẻ đói khổ thế này. Nhưng dù sao tôi vẫn muốn mơ.

    Hay chúng mình là-gì-đó của nhau?

    Không ngọt ngào như tình bạn..

    Chẳng lãng mạn giống tình yêu..

    Chỉ lơ đãng bước bên nhau những chiều,

    Hoàng hôn nhạt dần, bóng mờ che phủ.

    Hay chúng mình tạm quên đi chuyện cũ?

    Quên hôm qua, quên cả mãi sau này.

    Chỉ dịu dàng tay nắm lấy bàn tay,

    Siết nhẹ thôi, cho lòng thêm ấm lại..

    Hay chúng mình ở bên nhau mãi mãi?

    Chỉ sánh đôi, không chút thề nguyền

    Chỉ âm thầm, lặng lẽ ở bên

    Không ghen tuông hay muộn phiền, giận dỗi..

    Hay chúng mình đừng âu lo tội lỗi?

    Ai khi yêu chẳng gian dối vài phần

    Ai cũng có những giờ phút phân tâm

    Chới với lòng khi trái tim đi lạc

    Hay chúng mình đừng đợi chờ gì khác?

    Chỉ êm đềm đứng cạnh nhau thôi

    Ánh nhìn kia đã hiểu thấu nhau rồi

    Mong chi nữa những điều không có thực..
     
  7. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 17:

    "Bấm để đọc"
    - Vi đi với tôi nhé? Tôi sẽ đưa Vi đi. Bọn mình sẽ rời xa nơi này. Vi cần nghỉ ngơi và tôi cũng vậy.

    - Không được đâu! Tôi còn quá nhỏ để có thể bắt đầu một chuyến đi xa. Tôi không có tiền, tôi không có đủ sức mạnh, và vẫn chưa đủ tự tin để giao phó bản thân mình cho Hoàng.

    - Vi không tin tôi?

    - Tôi tin, nhưng niềm tin không đủ để đi xa..

    - Vi ăn cháo đi, đau đầu thì ngủ nhé! Tôi phải đi học đây! Chiều tôi lại vào.

    Hoàng xoa xoa nhẹ lên vết thương lên trán tôi, dịu dàng và nhẹ nhàng hết sức. Cậu ấy khoác balo màu xám lên vai rồi lững thưng đi ra cửa. Phòng tôi nằm chỉ có 4 người, ai cũng có người thân túc trực bên cạnh thăm nom. Tôi mở chiếc điện thoại vỏ chi chít vết xước ra để nhắn tin cho mẹ. Thực tình, không biết mẹ đi đâu và làm gì mà mất hút trong suốt một thời gian dài như vậy. Tiền dự trữ đã sắp hết, lấy đâu tiền để lo viện phí và ăn uống những ngày tiếp theo bây giờ?

    Đến chiều thấy khỏe hơn, tôi đi ra sảnh bệnh viện tự lo thủ tục xuất viện. Điện thoại tôi rung lên một cái tên quen thuộc. Tôi nhấc máy nghe

    - Sao bây giờ anh mới gọi cho em? Anh có biết là em lo cho anh thế nào không?

    - Em đang ở đâu đấy?

    - Em..

    - Sao?

    - Em ở trường!

    - Em biết nói dối từ bao giờ thế hả? – Đái Bậy từ đâu xuất hiện vỗ độp lên vai tôi

    - Sao anh lại ở đây? – Nói xong tôi nhìn quanh quất, hành lang tôi đang đứng gần kế khoa sản.

    - Này, đừng nói là anh làm gì nên tội với Củ Cải nhá?

    - Đồ điên! Mà em bị sao thế này? Hả?

    - Em bị ngã

    - Bố vả cho phát! Bị đánh đúng không? Cởi áo anh xem nào?

    Đái Bậy cứ lần mò tay tôi để xem có vết tím bầm thương tích nào không. Anh tự nhiên đến nỗi tôi đỏ bừng mặt khi bao nhiêu người xung quanh nhìn vào

    - Vi!

    Hoàng đến rồi. Trên tay Hoàng còn cầm bịch hoa quả có lẽ mới mua ở cổng chợ. Hoàng kéo tôi về phía Hoàng bằng một thái độ sở hữu.

    - Cậu đến đây làm gì thế?

    - Đến khám thai, được không? – Đái Bậy vênh váo đáp trả

    - Ờ thì khám đi. Có bầu thì mua váy mà mặc chứ đừng mặc quần chật thế máu lại không lên được não.

    Nói xong Hoàng dắt tay tôi đi về hướng khác, tôi giật tay hắn ra rồi trợn mắt:

    - Đằng ấy làm sao thế? Tôi đang nói chuyện với bạn tôi mà?

    - Bạn bè kiểu gì mà nó cứ đứng gần nhỏ là sờ mó nhỏ thế?

    - Sờ mó chỗ nào?

    - Chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa. – Hoàng chỉ chỉ lên vai, tay và lưng tôi

    - Thiếu rồi, cả chỗ này này – Đái Bậy lại lân la đến, vuốt vuốt má tôi. Tôi nhìn Hoàng, mặt cậu ấy đỏ gay, môi mấp máy, vẻ mặt tức giận vô cùng

    - Anh thôi đi! – Tôi quát Đái Bậy

    - He, có làm giề đâu? Cậu bạn này đụng tí là ghen sồn sồn cả lên.

    - Tôi chả thèm ghen

    Hoàng buông tay tôi ra, đứng nhìn ra chỗ khác, kiểu ý "thôi tao mặc mẹ, chúng mày muốn làm gì thì làm". Đái Bậy cười rồi khoác vai Hoàng rất vô tư:

    - Thôi tôi đùa mà. Ông rảnh không đi cafe?

    Hoàng ngớ người, mặt ngơ ý như kiểu không biết đâu ra một thằng tính cách tưng tửng như thằng này. Tôi thì cũng đứng tròn mắt.

    Và họ đi cafe với nhau thật đấy! Trời đất quỷ thần ơi. Chuyện gì xảy ra không biết. Sau vài câu hỏi thăm thì hai tên này lao vào bàn luận chuyện game giếc sự nghiệp như chưa từng thù hằn. Phải mãi sau đó khi thấy tôi đã uống xong cốc sinh tố xoài, nghiêng đầu gục vào tường, miệng nhai nhai cái ống hút thì họ mới nhớ ra là còn có một con vô duyên đi cùng.

    - Mà quên mất, Vi làm sao thế kia ông?

    - À ờ, trêu tôi nên tôi đánh cho đấy

    - Hả thật á?

    - Tất nhiên là không.

    - Mẹ cái ông này! Vi, em lại bị bố đánh đúng không?

    Tôi lắc đầu. Đã bảo bị ngã mà sao cái con người này cứ ngoan cố thế? Trên trán tôi bắt đầu thấy đau, chỉ muốn về nhà để ngủ. Nhưng nghĩ đến ngồi nhà của tôi, tôi thấy sợ hãi len lỏi trong lòng. Đái Bậy đang vui vẻ bỗng nhiên trầm ngâm im lặng. Hoàng quay sang tôi hỏi han và xem vết thương của tôi còn bị chảy máu không.

    - Haizzz, đêm nay không có chỗ nào để đi cả. – Đái Bậy buông một câu rất khó hiểu

    - Sao thế anh?

    - Mẹ anh đi công tác, anh thì không có chìa khóa vào nhà

    - Hay là đến nhà tôi này, mẹ tôi cũng đi công tác rồi. – Hoàng ngỏ ý

    - Đằng ấy điên hả, mới nói chuyện được lúc đã rủ người ta về nhà ngủ. Thật là đồ dễ dãi

    - Ừ thì thôi, bạn nhỏ đó nhỏ lo đi.

    - Tôi về nhà ông ngủ 1 đêm nhá? – Đái Bậy mắt long lanh

    - Ờ, nhưng phải nằm đất đấy, Vi ngủ giường rồi.

    - Không sao đâu.

    Chẳng biết ngày trời xui đất khiến gì nữa. Những người xung quanh tôi cư xử như bệnh nhân tâm thần. Đêm hôm ấy sau khi ăn cháo và tra thuốc xong, Hoàng bắt tôi nằm xuống giường ngủ giữ sức. Tôi nằm nhắm mắt lại nhưng đầu óc toàn nghĩ lung tung. Cuộc sống này nhiều khi quá nặng nề. Phía dưới đất hai tên đàn ông đang thủ thỉ cạnh nhau, nghe mà lạnh gai ốc và nổi da gà. Không thể tưởng tượng được, chỉ mới sáng nay thôi Hoàng vẫn nhìn Đái Bậy bằng đôi mắt hình bom nguyên tử.

    - À, hay tôi kể chuyện này cho hai người nghe nhé. Chuyện về lòng tin của con người khi yêu.

    - Thôi ông kể mẹ đi lại còn dẫn dắt làm éo gì? – Hoàng ngoa ngoắt đệm vào

    - Đây từ từ, mie, ông mắc bệnh sồn sồn à?

    - Thế ông có kể không để tôi đi ngủ?

    - Đây! Kể đây! Đm mất cả hứng.

    - Đâu? Kể đi!

    - Ngày xưa yêu Củ Cải. Mà ông biết Củ Cải là ai không?

    - Đéo biết nhưng cứ kể đi

    - Ôi cái dm ông. Hừ. Hồi đó Củ Cải có một cô bạn thân lắm. Cô bạn thân này có một thằng người yêu rất đẹp trai, yêu nhau được hơn một năm thì bắt đầu có những khoảng cách vô hình mà cô gái này không hiểu được. Thằng người yêu cứ lạnh lùng và cắm đầu vào công việc và không để ý đến cô gái. Cô gái này suốt ngày than thở với Củ Cải của tôi. Tôi nghe nhiều cũng thấy ngứa tai. Thời điểm ấy tôi học công nghệ được hai năm, nên tôi nảy ra ý định giúp nhỏ đó bằng một cách hơi khốn nạn. Tôi tạo một con virus rồi đưa usb cho nhỏ, bảo nhỏ làm cách nào đến nhà thằng kia, dùng máy tính nó và cài vào.

    Ngay đêm hôm ý con nhỏ đó đến nhà thằng người yêu chơi. Hình như đêm đó nhỏ cũng không về nhà, ở bên đó abc xyz gì tôi không biết. Hôm sau nhỏ nhắn cho tôi là đã cài được virus vào máy thằng kia rồi. Tôi mở máy lên và kết nối để đọc màn hình thằng bé kia. Lúc ấy mới phát hiện ra rằng, thằng này đang tán tỉnh một con bé, rủ con bé chủ nhật đi xem phim rồi đi.. nhà nghỉ. Thương con bạn của Củ Cải lắm. Ngồi ôm Củ Cải khóc nguyên nửa đêm. Tôi thì hối hận vì đã làm trò này để lột mặt một thằng khốn nạn. Thà cứ im ỉm đi cho con bé vì lạnh lùng mà chia tay còn hơn là phát hiện ra người yêu nó lừa dối. Haizz

    - Xong rồi sao?

    - Hết chuyện rồi!

    - Ôi cái *sdgsehd* ông kể chuyện kiểu gì thế?

    - Đùa thôi, tôi lưu pass facebook thằng kia lại và vẫn theo dõi màn hình của nó. Đến chủ nhật thì thằng kia nó nhắn tin cho con bé bảo nó bận cuộc họp quan trọng của công ty nó từ sáng đến đêm nên không được gọi điện làm phiền. Ông thấy khốn nạn không? Tôi, Củ Cải, con bé này đi rình, định bụng đến nhà nghỉ bắt tại trận và hô hoán cho thằng kia bẽ mặt. Tiên sư bố, hai bà này bắt tôi dậy từ 5 giờ sáng, ăn được gói xôi xéo rồi đến cổng nhà thằng này rình. Hôm đấy tôi bị muỗi đốt chân sưng đến mức về éo cởi được cả quần phải lấy kéo cắt đấy. Vừa zớ zẩn mất thời gian lại vừa mất quần.

    - Bốc phét!

    - Ô tôi nói thật, con muỗi toàn to bằng con ruồi, nó đốt thì thôi rồi. Thằng này thì gần 9h nó mới thò mặt ra cửa. Nó đi một đoạn, bọn tôi đi sau, cách cách nó ra. Củ Cải với con bạn bịt mặt như ninja, lấy đồ của tôi mặt, đeo kính đen trông giống y bọn tâm thần. Mà nghĩ thấy điên, hôm đó tiền đã éo còn nhiều lại phải mua 3 cái vé xem phim để vào theo đôi gian phu dâm phụ. Phim thì phim Việt Nam nhảm shit vcc, xem mà bực cả mình. Xem xong thì lại đi ăn theo lũ kia, chơi bời mãi đến tối chúng nó mới chịu đến Nhà nghỉ để cho bọn tôi đổ ập bắt bớ đánh ghen. Nhưng hình như thằng này có linh cảm gì đó. Nó đi lòng vòng mãi rồi chở con bé kia về nhà. Thành ra một ngày của bọn tôi vô nghĩa. Tôi điên lắm.

    - Thế xong rồi sao hả anh? – Tôi tò mò nhấc đầu lên hóng

    - Sau này hình như công ty thằng này phá sản, gái gú quanh nó bỏ hết. Lúc bấy giờ con bé bạn Củ Cải vẫn còn thương không nỡ bỏ rơi phũ phàng, con bé cho vay tiền và giúp thằng này một thời gian. Hình như giờ chúng nó vẫn yêu nhau ý. Anh chẳng hỏi nhưng mà tự thấy con gái sao mà dễ tha thứ vậy?

    - Em thấy con đó ngu thì có. Đàn ông làm sao, vô tâm hay khô khan cũng được, riêng đã lừa dối thì không bao giờ đáng tha thứ.

    - Ờ, anh cũng nghĩ thế. Nói chung là đừng tin ai quá, đến khi bị phản bội thì cũng không đến mức tổn thương sâu sắc

    - Tình yêu rắc rối anh nhỉ?

    - Ừ, thế mà có ai thoát khỏi nó đâu? Yêu thì đau đầu vì yêu, FA thì đau đầu vì cô đơn. Dù mạnh mồm bao nhiêu cũng chẳng có ai tránh được khi duyên số đến tìm.

    Tôi và Đái Bậy đang trầm ngâm mỗi người một ngả suy nghĩ thì Hoàng gắt lên:

    - Thôi đi hai cái con người này, tự nhiên lại lảm nhảm mấy cái sến như con hến! Con mụ Vi ngủ đi. Mệt mà còn lảm nhảm.

    - Ờ. Lè lè

    Tôi lại đặt mình nằm xuống. Câu chuyện về lòng tin của Đái Bậy lại làm tôi suy nghĩ thêm. Tôi vốn là một cô gái nhút nhát. Chỉ sợ sau này yêu ai đó quá nhiều mà người ta lại lừa dối tôi, lúc ấy chắc tôi sẽ gục ngã mất.

    Hoàng sẽ không thế đâu Hoàng nhỉ? Mà ngẫm thì Hoàng làm gì có khả năng đó. Vừa nghèo vừa lùn vừa ngố. Ngoài tôi ra chắc chắn chả ai thích Hoàng đâu. Hỹ hỹ

    Giấc ngủ kéo đến ngay sau đó. Trong giấc mơ tôi vẫn nhìn thấy những nụ cười thân thuộc xung quanh tôi, những ánh mắt mà tôi vô cùng tin tưởng. Mãi cho đến lúc tiếng loảng xoảng khiến tôi bừng tỉnh. Trời ơi, âm thanh quen quá! Tiếng đồ đạc vỡ đi kèm với tiếng chửi bới vọng về rõ ràng từ nhà tôi. Tôi nhảy xuống lay hai người con trai đang ngủ dưới đất dậy.

    - Anh ơi anh ơi, hình như bên nhà em có đánh nhau

    - Thật á?

    Hoàng vùng dậy trước, mở cửa ban công để nghe rõ hơn. Đúng rồi, tiếng bố chửi bới, cả tiếng mẹ khóc nữa. Tôi lao sang ban công nhà tôi thì Hoàng kéo tôi lại, lôi tôi đứng nép trong vòng tay Hoàng. Đái Bậy bật điện, vớ luôn cái vợt cầu lông ở gầm bàn trèo sang nhà tôi trước. Dặn chúng tôi cẩn thận vì người say dễ làm liều. Cửa ban công phòng tôi vốn hỏng, chỉ cần đẩy mạnh là bật ra. Chúng tôi đi theo đường phòng tôi xuống phòng khách. Đái Bậy đi trước, Hoàng và tôi đi sau cùng. Cảnh tượng ngàn lần khắc ghi trong trí nhớ, bố tôi đánh mẹ nằm sõng xoài dưới nền nhà, mồm và mũi đã ửa máu, bố vẫn cầm tóc mẹ vừa tát vừa đòi giấy tờ nhà và chửi bới với những lời lẽ thô tục và mất dạy vô cùng.

    Đái Bậy mở màn can ngăn bằng một cái đập thẳng lên đầu bố Tùng. Khổ nỗi anh đập vào đầu bố đúng chỗ lưới nên nó nẩy lại tưng một cái. Bố Tùng quắc mắt nhìn ra khiến tôi run bắn rồi lùi ra sau. Hoàng cầm cái tranh treo tường nhỏ gần đó làm vũ khí rồi tiến lên yểm trợ Đái Bậy. Tôi thấy Đái Bậy run lắm rồi. Mẹ tôi đứng dậy rồi chạy ra cổng, không rõ mẹ đi đâu. Còn bố Tùng thì lao vào đấm Đái Bậy điên cuồng.

    Tôi chưa bao giờ tưởng tượng tôi lại dẫn hai người con trai về đánh nhau với bố. Đái Bậy thì gầy, Hoàng thì nhỏ bé. Nhìn ba người cứ người đánh người đỡ mà tôi khóc trong bất lực.

    Vết thương trên đầu tôi bỗng đau nhói. Tôi tự hỏi một đứa con gái nhỏ bé như tôi đã làm sai điều gì mà cuộc sống lại bắt tôi chịu đựng nhiều đau đớn đến vậy? Tôi giật miếng băng vết thương trên đầu ra, gạt tay đập vỡ hết các lọ hoa trang trí dọc cầu thang, tôi hất đổ cả Ti Vi, tất cả những thứ trong tầm với. Làm gì đó điên cuồng rồi chết mẹ đi cũng được. Để không bao giờ phải nhìn những cảnh này nữa. Để không ai phải lo lắng cho tôi nữa. Hoàng chạy vội về phía tôi ngăn tôi lại và đỡ tôi khi tôi ngã xuống. Tôi bám chắc vào tay Hoàng và òa khóc.

    - Đưa Vi đi! Vi không ở đây nữa! Đưa Vi đi thật xa. Hoàng đưa Vi đi đi.

    Tùng thu

    Hoàng không biết trả lời gì cả. Bởi tôi lúc này bị kích động đến mức không kiềm chế được cảm xúc và hành động. Hoàng ôm chặt tôi trong lòng và im lặng. Tôi không cần biết truyện gì xả ra lúc đó nữa.

    Có một chuyến đi đang đón đợi tôi. Chuyến đi của những ngày bình yên nhất cuộc đời, của một tình cảm không gọi thành tên nhen nhóm hơn khi có niềm tin tuyệt đối. Để tôi hiểu rằng dù đau đớn hay vấp ngã, tôi cũng không được phép yếu đuối thua cuộc, vì bên tôi luôn có một người yêu thương tôi.

    [NHƯ MỘT TRANG NHẬT KÝ]

    Con chỉ là một đứa trẻ ngây ngô

    Biết khoác cặp, biết ăn, chơi, biết ngủ

    Sáng sáng đến trường vẫn được dạy từng câu chữ

    Nhưng câu hỏi của con không Toán cũng chẳng phải thơ.

    Những lúc một mình con hay nghĩ vẩn vơ

    Cô giáo dạy tình yêu là phép lạ

    Nhưng con chẳng hiểu sao hai tâm hồn hóa đá

    Ba mẹ đã bao giờ chạm đến tình yêu chưa?

    Bầu trời bạc có lúc nắng lúc mưa

    Sao chân trời nhà mình lúc nào cũng chỉ giông và bão

    Con im lặng sau lời ba bảo

    "Trẻ ranh không hiểu chuyện bao giờ!"

    Trẻ con không hiểu chuyện bao giờ

    Nhưng biết xoa sau khi đánh bạn

    Biết đâu là sai, đâu là giới hạn

    Vì chúng con còn biết yêu thương

    Con chưa hiểu thế nào là tổn thương

    Nhưng con biết đau khi nhặt mảnh vỡ của cái li cái chén

    Chẳng ngẫu nhiên chúng cùng có hẹn

    Lăn lóc sàn nhà cứa máu những bước chân

    Con không muốn khóc thêm dù chỉ một lần

    Nước mắt tuổi này thường chỉ vì mất viên bi cái kẹo

    Con thì khóc bởi vì giọt máu

    Của mẹ, của ba, hay của con thi thoảng dính trên tường.

    Con không còn huyễn hoặc mình sức mạnh của tình thương

    Có thể hô biến những lời độc ác

    Thể xác tinh thần mang ra xúc phạm

    Có thể tin không ba mẹ đã có lúc có tình yêu?

    Chưa đầy mười năm con chẳng có gì nhiều

    Ngoài ánh mắt già nua bạn bè con chẳng có

    Con đã nhìn thấy những điều làm trái tim rúm ró

    Và nỗi đau khi chính mình là một lý do.

    Có lẽ trên trái đất hình tròn

    Có mình con muốn ba mẹ đứng về hai cực

    Không nhìn thấy nhau cũng không còn ấm ức

    Mỗi người nhìn một khoảng trời riêng.

    Có lẽ người ta nói con là đứa trẻ điên

    Nhưng yêu thương đôi khi là buông tay để nắm lấy bàn tay khác

    Một bàn tay vừa hơn và ấm áp

    Chứ không bóp nghẹt hơi thở mỗi ngày

    Con biết con chính là sợi dây

    Nối hai khối băng lạnh lùng sắc nhọn

    Nhưng đó có phải là điều gia đình mình nên lựa chọn

    Khi cả ba cùng nứt vỡ cùng đau.

    Dù mãi mãi sẽ chẳng còn cùng nhau

    Nhưng con mong những nỗi đau sẽ hài lòng vì điều đó

    Con sẽ đi theo ai không rõ

    Nhưng con biết rằng nước mắt sẽ ngừng rơi.

    Cầm mảnh thuỷ tinh con soi dưới mặt trời

    Con tự hỏi khi nào vết thương lành lại

    Nhìn về phía đó con mỉm cười tê dại

    Ba mẹ đang kí giấy mà vẫn chẳng nhìn nhau.

    Con không cảm thấy đau!

    Tạm biệt nhé những ngày tháng cũ

    Chín năm đầu đời lần đầu tiên con thấy đủ

    Xin chào những ngày tháng bình yên.

    Xin chào những gì ở lại.

    Ba mẹ!

    Chúng ta đã từng là một gia đình..

    [Mượn của em Lê Ngọc Minh vì đồng cảm. Cảm ơn em đã viết bài thơ này!]

    {Hết chap 17, hết những đau thương}


     
  8. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 18:

    "Bấm để đọc"
    - Nè, 2 người sẽ ổn chứ hả?

    Đái Bậy vừa bê giúp tôi thùng mèo con, vừa nhìn sang tỏ vẻ nghi ngờ, lo lắng. Ổn chứ sao không? Tôi có đi đánh giặc đâu mà sợ thương tích hi sinh trên chiến trường? Đi du lịch thôi mà. Hoàng chẳng nói gì, cứ vô tư đi trước, để tôi với Đái Bậy lững thững theo sau.

    - Anh nghi thằng này nó vẫn ghét anh lắm.

    - Chứ sao! Ai bảo anh cứ sấn đến em?

    - Nhưng em với nó là thì mà cấm anh?

    - Là "bạn tốt"

    - "Bạn tốt" là cái bỏ mẹ gì? Anh là bạn xấu à?

    - Anh là anh trai hay đái bậy của em

    - Không thèm! Đi đứng cẩn thận, con gái con đứa phải giữ gìn. Cần gì bảo anh, anh sẽ gài virus vào máy thằng Hoàng để em theo dõi.

    - Điên! Em không cần điều đó. Yêu nhau thì phải tin nhau!

    - Hả? Yêu?

    - À quên, ý em là chơi với nhau thì nên tin nhau

    - Lạy bà nội. Đi đi. Giữ gìn giun thể.

    - Em tát cho bây giờ.

    Đến cửa tàu, Hoàng đón thùng mèo từ tay Đái Bậy, làm điệu vỗ vai bằng hữu chào nhau rồi chuẩn bị lên đường. Tôi đứng bần thần trước tàu. Từ trước tới giờ tôi luôn sợ những bến bus, bến tàu, nhà ga. Bởi ở những nơi ấy luôn xuất hiện cảnh chia ly bịn rịn. Người bước lên tàu, đi đến những ngả đường xa lạ, người còn ở lại quay trở về, lang thang từng bước chân trên con đường cũ. Rồi họ bị cuốn vào nhịp sống hối hả, quay cuồng gánh lo cơm áo, một ngày nhớ về nhau được bao nhiêu tích tắc? Tôi sợ những chuyến tàu đưa người ta đi xa đời nhau. Như lúc này đây, khi tôi đang ngồi bên cửa sổ, Đái Bậy đứng dưới, tay thọc trong túi quần, nhìn tôi bằng ánh mắt mang hàm ý tạm biệt.

    - Anh sẽ ổn chứ?

    Đái Bậy mở to mắt ngạc nhiên, rồi như đã tiếp nhận câu hỏi mang nhiều lo lắng đó của tôi, anh gật gật nhẹ đầu, tay xua xua tôi. Tôi biết anh giờ đây cũng đang mang trong mình một nỗi đau tình cảm, khi người con gái anh yêu hai năm trời vì những lý do thế hệ gia đình mà phải cách xa anh. Khi ở tuổi trưởng thành, không gì có thể khiến cho chúng ta vấp ngã đớn đau bằng vết rạn nứt của tình cảm. Tôi nhìn Đái Bậy hồi lâu trước khi tàu chạy. Quen anh trong hoàn cảnh dở khóc dở cười, thân với anh qua vài ba lượt anh chở tôi đi chơi, hiểu anh hơn qua câu chuyện anh kể; đôi mắt "trong veo" của tôi – anh nói nó là thứ duy nhất anh cảm nhận được rằng tôi là một cô gái đáng tin tưởng, cô gái mà anh sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ, cô gái anh không ngại chia sẻ những nỗi đau của đời anh. Thi thoảng Đái Bậy gọi tôi là "em gái", tôi hiểu được tình cảm của anh dành cho tôi như thế nào, như tình cảm của hai người dưng trót lỡ nặng lòng vì nhau.

    Tàu lăn bánh rồi đấy. Đái Bậy đã ở phía sau khuất tầm mắt tôi.

    - Nhỏ đang nghĩ gì?

    - Hả? Gì cơ? – Tôi quay sang nhìn Hoàng ngạc nhiên

    - Nhỏ buồn! Tôi biết mà

    - Chả biết gì cả. Hoàng thì biết gì chứ?

    - Tôi biết hết!

    - Biết gì?

    - Biết nhỏ buồn!

    - Vớ vẩn! Không buồn! Tôi chỉ buồn khi cô đơn thôi

    - Đúng rồi! Có tôi thì nhỏ không được buồn!

    - Vớ vẩn!

    - He..

    Hoàng đặt thùng mèo con ở dưới chân. Còn tôi thì để đổ đạc bên cạnh. Hoàng dặn tôi đừng nhìn ra cửa sổ, dễ bị say tàu. Sức khỏe tôi tuy yếu nhưng cũng không đến nỗi bị say xe. Bức tranh bên cửa sổ tàu từ thành phố chuyển sang những hình ảnh bình dị ở ngoại thành. Tôi không rõ chuyến đi này sẽ đem lại cho tôi những gì, tôi sẽ ổn hơn hay tồi tệ đi, chẳng biết nữa. Cuộc đời là những chuyến di dời từ bao mảng đời thân quen sang xa lạ, là những trải nghiệm về sự cô đơn trong lòng những thành phố khác nhau. Tôi đã định từ chối Hoàng khi Hoàng nói muốn cùng tôi vào Đà Nẵng – thành phố của sự yên bình. Tôi đã sống ở thành phố yên bình ấy rất lâu trước khi cùng bố mẹ chuyển ra Hà Nội, tôi hiểu nó quá rõ rồi. Nhưng nghĩ lại, đây cũng là dịp tôi về thăm khoảng ký ức tuổi thơ. Nơi lớn lên trong vòng tay chăm sóc của bố khi bố vẫn nghĩ tôi là con gái ruột của ông.

    Từ Hà Nội vào Đà Nẵng phải mất hơn nửa ngày. Lúc thấm mệt, tôi hồn nhiên để mặc mình dựa vào bờ vai của Hoàng. Hoàng gầy lắm, và thấp nữa. Ngả vào lòng cậu ấy mà tôi phải cúi hết sức. Người gì mà cứ còng queo cứng ngắc như khúc gỗ. Hoàng ít nói. Tôi hỏi thì nói, không thì thôi, tuyệt nhiên không phát ngôn nửa lời. Đôi lúc chỉ hỏi tôi có mệt không? Có muốn ăn bánh không? Có muốn uống nước không?

    Tôi gặp bố Hoàng hôm trước ở bệnh viện. Ông cũng khá thấp! Có lẽ Hoàng giống bố về chiều cao. Khuôn mặt ông có nét gì đó nghiêm nghị, đôi mắt đa tình. Tôi nghĩ rằng ông rời bỏ vợ con để đi tìm hạnh phúc mới mà thôi, chứ chẳng còn lý do gì khác. Đàn ông là thế, khi ngôi nhà không quen thuộc không còn cảm giác gắn bó, họ sẽ đi tìm một bến bờ mới mẻ hơn. Trong tình thương không có điều gì tồn tại mãi mãi, không phải cứ cho đi là được nhận lại. Dù sao thì bố vẫn chăm lo cho Hoàng khi Hoàng vấp ngã, điều đó là đáng trân trọng rồi, không cần màng tới việc sự chăm sóc đó do yêu thương mà làm, hay là do cảm giác có lỗi nên phải làm gì bù đắp. Những đứa trẻ bị bỏ rơi như chúng tôi, chỉ cần được cưu mang là đã biết ơn lắm, không dám đòi hỏi nhiều.

    - Nhỏ bị sốt này! – Hoàng nhẹ nhàng quay sang, áp má Hoàng vào trán tôi rồi thốt lên

    - Đâu có?

    - Sốt đấy!

    - Lũ mèo có sao không nhỉ? – Tôi chuyển hướng

    - Không sao đâu nhỏ. Những sinh linh bị bỏ rơi luôn có sẵn mạnh mẽ để tồn tại.

    - Như chúng mình phải không?

    - Chúng mình có bị bỏ rơi đâu?

    - Có mà!

    - Tôi không bỏ rơi nhỏ, nhỏ không bỏ rơi tôi, 2 người là số nhiều còn gì?

    Chúng tôi cứ tiếp tục những câu chuyện dở hơi không đầu không cuối, cũng không có nội dung, không có điểm dừng. Hoàng đứng dậy vặn mình luôn luôn. Cậu ấy nói cậu ấy có cảm giác nôn nao và rất mệt khi phải đi xa. Tôi hỏi rằng vậy tại sao không ở nhà nghỉ mà lại quyết định đi? Cậu ấy nói rằng khi ở quá lâu trong một thành phố, cậu ấy có cảm giác như người mù ngạt thở. Chưa chắc đi nơi khác đã sáng mắt ra và thở dễ hơn, nhưng được thở một bầu không khí mới, bước chân trên những con đường mới sẽ đem lại cảm giác dễ chịu. Ở Hà Nội, cái gì cũng rẻ, những vật chất bình thường thiết yếu ra hàng tạp hóa là có thể mua, chỉ duy có tình người là đắt.

    - Sắp đến rồi đó! Chúng mình xuống ga rồi bắt taxi về khách sạn luôn nhé!

    Hoàng không bắt tôi cầm gì nặng, chỉ ôm hộp mèo con, còn cậu ấy kéo vali và đeo ba lô. Tôi và Hoàng thuê một phòng nghỉ nhỏ giá bình dân, có khung cửa sổ nhìn ra biển. Chúng tôi nhìn non quá hay sao, mà nhân viên nhà nghỉ cứ tỏ vẻ e ngại, chỉ khi Hoàng đặt chứng minh thư mượn của anh họ sinh năm 85 họ mới hồ hởi giới thiệu các dịch vụ của mình. Thời buổi nào rồi mà còn nhìn vào tuổi tác mà đánh giá chứ? Tôi dậy thì từ năm 13 tuổi đó. Tôi có thể lấy chồng và có khả năng đẻ được một đàn con rồi đó. Tôi già lắm rồi! Hừ..

    - Nhỏ đi tắm đi. Tôi ngủ đây!

    - Trời đất! Hoàng tắm trước! Hôi như cú! Lúc tôi tắm xong ra làm sao ngủ được?

    - Zời ơi, tôi mệt sắp chết rồi. Thôi say xe chứ nhỏ có say đâu?

    - Đi tắm!

    Tôi lôi đôi quần đùi của hắn ra cửa sổ dứ dứ dọa vứt xuống đường. Hắn vội bật dậy chạy ra giật lấy rồi phi vào trong nhà tắm luôn. Không hiểu loại đàn ông gì mà.. Chắc dọa thiến ả ả cũng không sợ bằng việc mất quần đùi. Trông mấy cái quần mà phát gớm. Đỏ lốm đốm cứ như con gái đến ngày mà quên mang kotex ấy. Kinh chết!

    Trong lúc Hoàng tắm, tôi mở vali ra kiểm tra xem cậu ấy mang cái gì. Mì tôm này, dao cạo râu, quần đùi hoa, áo phông, bùa bình an.. Khiếp! Quần sịp kẻ nữa cơ? Mang 2 cái quần sịp, vừa nãy chạy vào nhà vệ sinh không lấy cái mới. Hổng lẽ định mặc lại? Tởm!

    May quá, có sữa cho lũ mèo. Tôi chọc một hộp ra, đổ cho mấy bé một nửa, uống một nửa để lấy sức. Đà Nẵng yên tĩnh như một đứa trẻ đang ngủ say. Đầu tôi nặng quá. Có lẽ phải ngủ một giấc thôi!

    * * *

    Một giấc ngủ là liều thuốc tốt nhất khi người thấm mệt và trái tim đang tổn thương. Khi tỉnh dậy tôi có cảm giác như đã ngủ mấy ngày liền. Ánh sáng ngoài cửa sổ đã nhạt đi. Mặt trời lặn rồi! Khẽ cựa mình, bỗng thấy trên vai nặng nặng. Gì cơ? Hoàng đang nằm cạnh tôi, vòng tay ôm tôi ngủ ngon lành. Tôi ngước mắt lên, bắt gặp khuôn mặt hồn nhiên của cậu ấy, thánh thiện và trong sáng vô cùng.

    - Đồ khỉ! Dám ôm tôi mà không xin phép!

    Tôi khẽ thủ thỉ, nhưng ngủ say quá Hoàng không nghe thấy gì. Cậu ấy thở đều vào tóc tôi. Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục say ngủ trong một vòng tay tuy bé nhỏ nhưng ấm áp vô cùng. Ngoài kia, những cơn gió lạnh thi nhau nhảy múa! Mặc kệ!

    - -

    - Này Vi! Dậy đi! Sao nhỏ ngủ như lợn thế?

    Cái gì? Dám gọi tôi là lợn. Tôi he hé mắt ra nhìn. Thấy Hoàng đang ngồi bệt bên giường, gác mặt lên tay, ngồi nhìn tôi chằm chằm.

    - Gì vậy?

    - Gì?

    - Nhìn chi vậy?

    - Từ bé hổng có được ngắm khỉ lúc ngủ. Giờ thấy lạ quá!

    - Thế cuối cùng tôi là heo hay là khỉ? Đằng ấy lai tôi với lắm loài quá

    - Ừ thì heo lai khỉ!

    Hoàng kéo tôi dậy, nhìn qua hình ảnh của tấm kính cửa sổ, tôi tự thấy tôi giống con khỉ thật! Đầu tóc bù rù như tổ quạ. Hoàng bảo tôi thay quần áo rồi đi ăn. Cậu ấy vò rối tung đầu vì phải suy nghĩ sẽ đưa tôi đi ăn gì. Mới vào đây lần đầu tiên, chắc tôi phải là hướng dẫn viên du lịch cho Hoàng thôi.

    Đà Nẵng buổi tối thật tuyệt. Tôi hít căng lồng ngực không khí ở nơi đây. Tôi kéo Hoàng đi ăn bánh tráng cuốn thịt heo. Tôi có gặp vài người quen trước kia là hàng xóm và hỏi thăm nhau. Điều này khiến cho Hoàng tròn mắt ngạc nhiên, đợi đến khi họ đi hết, Hoàng mới nhéo tay tôi hỏi:

    - Ngày xưa Vi sống ở đây hả?

    - Ừ đúng rồi!

    - Thế sao Vi không nói?

    - Nói làm chi?

    - Chán bỏ xừ! Hỏng hết kế hoạch của tôi rồi!

    Mãi đến đêm, sau khi lang thang chơi đùa khắp mọi nơi, Hoảng ỏ ê thủ thỉ, tôi mới hiểu cậu ấy đã chuẩn bị những điều bất ngờ cho tôi. Hoàng có quen bác bảo vệ của cầu sông Hàn, và muốn cùng tôi lên đó để ngắm cầu xoay. Tôi lưỡng lự một chút rồi gật đầu đồng ý. Hơi sợ một tẹo, nhưng do tò mò nên cũng muốn thử. 12h đêm, cầu sông Hàn sẽ xoay ngang để mở đường cho những tàu lớn đi qua. Khoảng 1h đêm sẽ quay trở lại. Hoàng dắt tôi đi bộ chậm chậm ra giữa cầu. Lúc này hai chân tôi đã mỏi nhừ, nhưng có một sức mạnh vô hình cứ đẩy bước tôi đi. Dưới cầu, ánh đèn loang trên mặt nước, tạo thành những vệt sáng đang nhảy múa. Hoàng nắm chặt tay tôi không rời. Mồ hôi từ bàn tay cậu ấy ướt lây sang cả tay tôi. Cậu ấy đang sợ điều gì vậy? Dù có thả tay ra, tôi cũng đâu có chạy đi hay biến mất đâu?

    Cả hai chúng tôi đều không nói gì, ai cũng suy nghĩ một hướng. Tôi muốn hét thật to nhưng sợ bảo vệ ra đuổi nên không dám cất lời. Hoàng đang lạc trong một miền suy nghĩ xa xa nào đó. Tôi không dám làm phiền cậu ấy, đành ngồi xuống bệ xi măng cạnh thành cầu, lôi điện thoại ra chơi điện tử. Được một lát, lúc ấy khoảng 11 rưỡi, Hoàng bảo tôi ngồi ở đây đợi, cậu ấy đi sang đường mua bánh và nước, khi nào đói tôi có thể ăn. Dù sợ ở một mình, nhưng Hoàng chạy nhanh quá tôi không giữ kịp. Lúc ấy tôi đã có linh cảm xấu trong lòng rồi. Rằng cậu ấy chạy đi khỏi vòng tay của tôi và sẽ không bao giờ quay lại.

    Ngồi co ro ở giữa lòng sông khi đêm đang dần buông xuống. Hơi sương lạnh làm tay tôi run run nhẹ. Tôi đếm từng giây từ lúc Hoàng đi. Cậu ấy phải chạy nhanh lên chứ? Có biết tôi sợ khi phải tồn tại một mình ở một không gian xa lạ như thế này không? Hai mươi phút trôi qua vẫn chưa thấy Hoàng về. Tôi bấm điện thoại gọi, tiếng chuông từ điện thoại Hoàng nhấp nháy trong túi sách của tôi. Cậu ấy đi tay không, không mang theo điện thoại. Tôi lại đan chéo chân lên nhau ngồi đếm từng giây tiếp tục đợi. Đồ khỉ mặt ngựa! Tại sao lại đoảng tới mức ấy chứ?

    Đến 12h vẫn chưa thấy Hoàng quay lại, rôi đứng dậy chạy về bên bờ. Dưới chân tôi đột nhiên chuyển động, ầm ì và rung lên từng nấc. Cầu bắt đầu xoay rồi. Quái quỉ. Giờ này Hoàng ở đâu chứ? Còn tôi ở đây làm gì? Cô đơn và lạc lõng giữa thế giới hào nhoáng xa lạ này?

    Ngồi bệt xuống đất, tay tôi thọc sâu vào túi sách. Cố ngăn cho nước mắt không trào ra. Tên ngốc này bị làm sao vậy? Sao lại bỏ tôi một mình trên cầu? Tôi phải làm gì cho hết hơn một tiếng để chờ cầu xoay lại vị trí cũ rồi đi về bờ đây?

    Trong lúc trống rỗng sợ hãi, tôi bấm số gọi cho Đái Bậy. Điện thoại Hoàng thì ở đây rồi, tôi không muốn làm phiền Linh lúc này, có lẽ nó đang ngủ say lắm.

    - Em làm sao thế? Sao lại gọi giờ này? Hoàng nó làm bậy à?

    - Em đang kẹt ở trên cầu. Hoàng nói cùng em đứng trên cầu đợi cầu xoay và cùng em ngắm bầu trời sao ban đêm cho đến khi cầu xoay trở lại. Thế mà ảnh đi đâu không về.

    - Em sợ à?

    - Em.. không!

    - Chắc hắn gặp chuyện gì đó trên đường thôi. Tắt máy đi anh gọi lại cho.

    Đái Bậy nói chuyện với tôi lâu lắm. Anh giúp tôi xua đi lo lắng và sợ hãi. Tôi muốn nghe anh kể chuyện, nhưng hôm nay anh nói anh không có gì để kể, anh muốn nghe tôi tâm sự. Tôi ngồi lặng đi một lúc nghĩ suy. Tôi có gì để kể đâu? Gia đình thì quanh đi quẩn lại cãi vã đánh đập, trường lớp cũng không chơi thân với mấy người. Thế là tôi quay sang kể về lão Hoàng. Sau này Đái Bậy bảo tôi, cứ mỗi lần kể về Hoàng, là giọng điệu tôi lại vô cùng hào hứng. Tôi kể cho Đái Bậy nghe khoảng thời gian tôi thích thầm hắn, hay hé mắt nhìn hắn qua khe cửa ban công, hắn thích trồng xương rồng bên cửa sổ, thích đọc sách trinh thám, ở bẩn và lười tắm. Đái Bậy hỏi tôi thích hắn ở điểm gì. Tôi không biết trả lời thế nào. Tôi nói với anh rằng:

    - Em cũng không biết nữa! Nhưng chỉ khi ở bên Hoàng, trái tim em mới đập những nhịp bình yên của nó!

    Đái Bậy cười một điệu cười vô cùng khả ố. Anh trêu tôi là ngốc, yêu một thằng post ảnh nhạy cảm của tôi lên mạng, hành hạ tôi đủ trò, vô tâm không bao giờ để ý đến tình cảm của tôi. Tôi cãi lại ngay, anh ấy thì biết gì chứ, Hoàng sửa xe cho tôi, nấu cơm cho tôi, luôn coi tôi là một thứ gì đó mong manh dễ vỡ cần được bảo vệ và che chở hết sức. Chúng tôi đã bên cạnh nhau một khoảng thời gian không ngắn, trải qua những kỷ niệm không thể nào quên. Tôi tin rằng trong lòng Hoàng, tôi cũng là một thứ gì đó.. quan trọng. Phải không Hoàng?

    - Thế tại sao hắn lại bỏ em một mình như bây giờ?

    - Anh nói Hoàng gặp chuyện mà. Có thể gặp chuyện thật!

    - Cầu sắp xoay lại rồi đấy!

    Tôi nhìn lại điện thoại. Trời đất! Buôn chuyện gần một tiếng, tai tôi đang nóng bừng lên rồi.

    - Em cụp máy đây!

    - Chúc em bình an!

    -.. Anh.. cũng vậy nhé!

    - Tất nhiên rồi!

    Tôi có thể tưởng tượng được nụ cười của Đái Bậy lúc này, nhạt nhạt và hiền. Cất điện thoại vào túi xách, tôi chạm tay phải một chiếc ví nam. Là ví của Hoàng. Tên ngốc này, quên ví ở đây thì mua đồ bằng lá cây à? Thế mà không chạy về nhanh lại còn làm gì để muộn cả giờ cầu xoay? Tôi đứng dậy nhìn về phía bờ. Nheo mắt mãi mới thấy Hoàng đang ngồi bệt ở lề đường, cạnh cột mốc. Bộ dạng Hoàng mệt mỏi chán chường thấy rõ. Có những khoảng lặng mà chúng tôi không biết là vui hay buồn, như lúc này đây, khi tôi và Hoàng đứng cách nhau chỉ một dòng nước, mà không tài nào chạy về phía nhau được.

    Cầu rung chuyển và xoay trở về vị trí vốn có của nó. Tôi đi chậm chậm về phía bờ. Khi nhìn thấy Hoàng ở đầu bên kia tôi mới bắt đầu chạy, nước mắt tràn ra trên má. Hoàng đón tôi bằng tay cánh tay và bờ vai gầy guộc. Tôi vừa khóc vừa trách mắng:

    - Hoàng nói sẽ ở bên tôi khi thế giới rung chuyển cơ mà? Tại sao lại bỏ tôi một mình? Tại sao chứ?

    Hoàng không trả lời tôi, cậu ấy im lặng ôm tôi.

    Tùng thu

    Ở đằng xa, ánh đèn trên cao vẫn hắt xuống dòng nước tạo thành những vệt sáng dài yên ả.


     
  9. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 19:

    "Bấm để đọc"
    Tôi và Hoàng trở về khách sạn lúc gần 2h sáng vì còn đi loăng quăng dạo bộ dọc đường. Người tôi mệt nhoài, đến mức vừa mở cửa phòng, tôi lao ngay ra giường nằm bẹp xuống. Hoàng lụi hụi đi lấy bánh pha sữa cho mấy bé mèo con, dọn dẹp cho sạch sẽ, vào tắm qua người rồi mới dám đi ngủ. Chúng tôi để đèn ngủ vì ngại. Ánh đèn mờ thôi, đủ để tôi có thể ngắm Hoàng cười.

    - Sao nhỏ không thay áo đi?

    - Thay gì cơ? Tôi mặc vậy quen rồi.

    - Ừ, còn tôi toàn cởi trần ngủ

    - Vậy Hoàng cởi trần ra đi!

    - Gì kì vậy? Nằm cạnh nhỏ sao làm thế được?

    Tôi úp mặt vào gối cười khúc khích. Hoàng lấy cái gối ôm chặn giữa chúng tôi để không có hành động gì đụng chạm dễ gây hiểu lầm. Đà Nẵng đêm mùa thu lạnh lạnh, chúng tôi đắp chung một cái chăn, nhưng sao khoảng cách không đủ gần để chia sẻ cùng nhau chút hơi ấm ít ỏi. Cả 2 chúng tôi đều khó ngủ, nằm quay ngang quay dọc một lúc lâu. Tôi vòng tay qua gối, giật giật áo Hoàng:

    - Hoàng kể chuyện tôi nghe đi!

    - Chuyện gì được hả nhỏ?

    - Chuyện tình yêu!

    - Tôi chưa hề có lấy một mối tình nào trọn vẹn cả.

    - Vậy những mối tình đã tan vỡ thì sao?

    - Thực ra hồi học trung học, tôi chỉ thích mỗi một người. Bạn ấy xinh lắm, tên Tuyết Chi, luôn tết tóc Thái vắt bím tóc sang một bên vai. Trông bạn ấy thật giống thiên thần. Tôi ngày ngày đi học, lặng lẽ đứng ở góc hành lang ngắm bạn đi chạy qua chạy lại chơi đùa. Nhỏ không hiểu được cảm giác của một thằng con trai kém cỏi như tôi đâu. Trên người chẳng có lấy điều gì đặc biệt, thì mơ tưởng gì mà thích người ta chứ?

    Thế rồi một ngày cuối năm lớp 10, lớp tôi đi lao động cuối năm để chuẩn bị cho bế giảng, bạn ấy không biết tí máy tí mẻ gì mà cuốc vào chân, bật cả móng, máu chảy ròng ròng. Tôi nhìn sợ quá, lúc ấy trong suy nghĩ của tôi, chỉ sợ bạn ấy mất máu mà chết. Tôi vội quẳng xẻng lao tới, bế thốc bạn ý lên vai, bê như bê lợn, chạy thẳng vào phòng y tế. Khổ cái, lúc ấy cái ông y tá phòng y tế đi đâu không biết, chẳng có khóa để mở tủ thuốc, tôi điên nhặt đôi guốc (chả biết của ai) ở góc tủ, đập cửa kính một phát vỡ choang. Sau đó lấy ra bông băng, cồn iot sát trùng, rửa sạch chân cho bạn ấy rồi băng lại. Mọi thứ đó tôi chỉ làm trong vài phút. Bạn ấy với mọi người cứ trố tròn mắt nhìn tôi cứ như quần tôi thủng đít vậy. Làm xong xuôi tôi đi thẳng ra sân trường, vác xẻng đi về. Bạn ấy đã ổn, rồi sẽ có người chăm lo cho bạn ấy những phần còn lại. Tôi chỉ làm được nhiêu đó thôi.

    Nhưng con gái thật kỳ lạ. Bạn ấy thích tôi kể từ lần tai nạn đó. Tôi không bao giờ nghĩ sự việc ngày hôm ấy lại thay đổi mối quan hệ của tôi với bạn ấy nhiều đến thế. Chúng tôi đi chung đường đến trường, cùng đợi nhau ở cột điện đầu ngõ. Tôi đi cái xe đạp mifa màu xanh lá, bạn ấy đi mini màu hồng, 4 bánh xe đạp đều đặn bên nhau suốt quãng thời gian lớp 11. Bạn ấy dạy tôi chơi rubik, dạy tôi học Văn, dạy tôi cách tết hoa trang trí bàn học.. Nhiều lắm, cái gì bạn ấy cũng biết. Còn tôi, tôi chỉ biết yêu, chẳng biết gì.

    - Rồi có chuyện gì hả Hoàng?

    - Năm cuối 11, tôi mải mê chơi bời điện tử. Mà cái tuổi đó thì chẳng biết sao ham mê lắm thứ phù du đến thế? Tôi chẳng chịu học hành gì cả. Cả ngày cắm đầu vào mấy cái quán game cổng trường. Kết quả học tập thì be bét. Bạn ấy nhắc nhở tôi luôn luôn nhưng tôi không nghe. Đến một ngày bạn ấy nói không muốn quen một người bất tài không có chính kiến như tôi nữa. Tôi nhận ra thì mọi thứ muộn rồi. Tự làm mình xấu xí đi trước mắt người ta. Tôi ngu dốt và ngốc nghếch. Con đường đi học của tôi lúc ấy lại quay trở lại thời gian trước, 2 bánh xe trước sau đều đặn đuổi nhau trên mặt đường. Buồn thì buồn lắm. Nhưng chiếc cốc vỡ rồi mà cố nhặt lên thì điều còn lại chỉ là những vết nứt. Tôi không bao giờ muốn sửa chữa những gì đã hỏng.

    - Vậy là cứ rời xa hả Hoàng?

    - Ừ, hè năm ấy người ta phải chuyển đi vì bố mẹ chuyển công tác. Người ta gọi điện bảo tôi là: "Nếu Hoàng giữ Chi lại, Chi sẽ ở lại, một mình Chi sống ở đây cũng được.". Tôi cười bảo: "Không, Hoàng không giữ. Chi đi đi!". Thực tình lòng tôi đau lắm chứ. Nhưng giá như tôi sinh ra là công tử trong một gia đình giàu có, tôi tự làm ra tiền, tự lo được cuộc sống cho tôi, tôi sẽ giữ bạn ấy ngay. Làm sao lại có thể để tình yêu của đời mình rời xa mà không đau đớn nuối tiếc? Tôi biết tôi sẽ rất buồn. Nhưng điều đó tốt cho người ta hơn.

    - Hoàng thật ngốc!

    - Tôi biết vậy!

    - Rồi người ta.. Rồi Chi đi à?

    - Đúng rồi. Buổi chiều trước hôm Chi đi. Bạn ấy sang nhà tôi gõ cửa gọi tôi ra. Tôi không ra. Nói chuyện gì thì cũng không thể thay đổi được. Tôi không thích nói nhiều. Tính tôi thế. Bạn ấy gọi ầm lên. Sau đó tôi nghe tiếng RẦM cứ như sét đánh ấy. Vội chạy ra, cái cửa nhà tôi đổ be bét nghiêng ngả. Trời đất quỷ thần ơi! Bạn ấy đạp đổ cả cửa Vi ạ. Tôi sợ vãi cả đái ra quần, không nghĩ bạn ấy khỏe như trâu thế. Bạn ấy lao vào nhà, đi đến chỗ tôi, đấm cho tôi ba phát nổ đom đóm mắt. Xong rồi bạn ý về. Hôm sau chuyển nhà tôi đứng núp trên ban công nhìn bạn ấy cho đến khi khuất bóng, khóc mất cả buổi chiều.

    - Hi hi

    - Cười chi?

    - Vi buồn cười

    - Bạn ấy đi rồi, tôi lại quay lại những ngày nhàn nhạt. Mối tình ấy qua đi như thế. Mấy quả đấm của bạn ấy làm mặt tôi sưng tím cả tháng trời luôn. Khiếp đảm. Ra đi mà để lại cho người ta ký ức hãi cmn hùng.

    Tôi cười bò ra khi nhìn bộ mặt thất kinh của Hoàng lúc tả lại, cảm giác cậu ấy như đang trải nghiệm sự sợ hãi ấy một lần nữa. Kể xong Hoàng quay ngay đi nơi khác. Tôi nhìn thấy trên bờ vai cậu ấy một nỗi buồn không thể nói được thành lời. Tại vì đâu mà một người con trai tầm tuổi này lại luôn tự ti và hạ thấp bản thân mình như thế? Cậu ấy không hề hiểu rằng, một khi chính cậu ấy còn không yêu thương và trân trọng bản thân mình, thì có ai yêu thương cậu ấy được nữa đây?

    Có phải vì những nỗi đau tinh thần, vật chất đã trôi qua để lại trong trái tim cậu ấy một vết thương không bao giờ lành?

    - Còn Vi thì sao?

    - Sao cơ?

    - Vi yêu ai chưa?

    - Có lẽ là chưa! Có lẽ chỉ mới biết thích, chưa yêu.

    - Ai?

    - Cũng chẳng có gì để kể. Xưa ở Đà Nẵng, học lớp 8, có em lớp 7 thích tôi, nhưng rồi tôi chuyển ra Hà Nội cùng bố mẹ, bặt vô âm tín từ đó. Những mối tình con trẻ thường trôi đi do khoảng cách địa lý xa xôi. Thực ra nghĩ kĩ thì cũng không phải, xa xôi không ở đâu xa, không vì đâu cả, xa xôi là do lòng người mà thôi. Nếu thực lòng quan tâm, thực lòng yêu thương thì đã không bỏ lỡ. Không biết vì sao em ấy lần mò được số điện thoại nhà tôi, thi thoảng vẫn gọi hỏi thăm "chị ngốc khỏe không?", "nhớ Đà Nẵng chứ?", "và.. chị có nhớ em?". Hi, hay nhỉ, mỗi con người chúng ta đều có một miền riêng nào đó dù đã trôi rất xa nhưng vẫn luôn lưu giữ trong một góc nhỏ của trái tim mình.

    - Này này, cái gối.. cái gối!

    Tôi giật mình nhìn, cái gối Hoàng đặt ngăn cách giữa tôi và Hoàng đã bắn ra góc giường từ lúc nào. Bây giờ tôi và Hoàng chỉ cách nhau một bàn tay, ngước lên là bắt gặp ánh mắt cậu ấy. Tôi vội quay đi, nằm lui lui ra mép giường. Hoàng ho ho vài tiếng rồi kéo chăn lên đắp cho tôi, cậu ấy bảo tôi ngủ đi. Tôi gật đầu nhẹ nhẹ.

    - Này Hoàng!

    - Hử?

    - Tôi có phải loại con gái hư hỏng không?

    - Định nghĩa con gái hư hỏng là như thế nào?

    - Thì bỏ nhà theo trai, vào nhà nghỉ với trai, ngủ cùng giường với trai..

    - Thế thì đúng mẹ ruồi.

    - Cái gì?

    - Tôi nói Vi đúng là loại con gái hư hỏng rồi.

    - Hoàng thuê phòng khác cho tui ngay!

    - Hầy, Vi có tiền thì tự thuê đi!

    - Hoàng..

    Trời đất! Tôi điên mất. Hắn là người lôi kéo tôi đi giờ lại trở mặt như thế sao? Tôi cầm gối đứng phắt dậy, với luôn cả tấm khăn tắm to rồi đi ra góc phòng, trải khăn tắm ra và nằm xuống đó.

    - Vi làm cái gì đấy?

    - Làm gái ngoan!

    - Ủa chứ lại có định nghĩa ngủ đất là gái ngoan à?

    Tôi im lặng. Giờ hắn là thế thắng rồi. Cãi gì cũng chỉ thua thôi.

    - Thế còn cái phần bỏ nhà theo trai, vào nhà nghỉ với trai thì tính sao đây?

    - Cuối cùng là mày muốn gì? – Tôi lại đứng dậy gào lên.

    - Thì tao muốn cho mầy thấy rằng chẳng có ai phán xét nhân cách mầy cả, chỉ cần mầy không làm sai gì, không hành động hổ thẹn với bản thân mình là được. Thôi lên giường đi. Trời sắp sáng còn tao mệt lắm rồi. Ngồi đợi cái cầu xoay mà muỗi đốt sưng chân không cả cởi được quần dài ra.

    - Ai khiến đi rồi không về đúng giờ?

    - Nhỏ còn không thèm hỏi thăm tôi vì sao không về đúng giờ nữa?

    - Hỏi thăm thì có quay trở lại thời gian cho đằng ấy về đúng giờ được không?

    - Nhưng ít ra thì cũng phải hỏi chứ?

    - Im đi, trốn khỏi nhà cho bình yên mà nói riết đau đầu thấy mồ.

    - Nhỏ cũng đâu có nói ít đâu?

    - Thế đằng ấy có trật tự không?

    - Ờ thì trật tự, tôi bắt đầu trật tự đây, e hèm, tôi trật tự nhé. Thông báo với nhỏ là tôi bắt đầu trật tự đây này, trật tự thật đấy, từ bây giờ tôi không có nói gì đâu..

    - Im đi! Chết mất!

    Tôi lấy cả 2 cái gối ụp tai trong khi Hoàng vẫn lải nhải bên cạnh. Thằng này bình thường không sao nhưng cứ lên cơn là điên vậy. Một lúc sau mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh, Hoàng thôi lảm nhảm trêu tôi rồi. Đêm lại vang lên những âm thanh riêng biệt. Nhìn ra cửa sổ, tôi đoán trời sắp sáng. Bóng tối cô quạnh phía ngoài tấm rèm cửa sổ nhắc tôi nhớ đến bố mẹ. Hai người giờ đang làm gì? Chắc cũng không biết tôi đã đi khỏi nhà, đã đi đâu và với ai. Bao năm qua tôi cứ sống như một nhân vật thừa thãi vậy thôi.

    Hoàng lại vòng tay kéo chăn đắp cho tôi. Ban đêm ở Đà Nẵng lạnh thật. Tôi co mình trong tấm chăn để gạt đi những cơn gió đầu đông. Đằng sau lưng tôi, tiếng thở đều đều. Nhịp thở của người đang thức. Nhịp thở của những nghĩ suy chưa thể chìm vào giấc ngủ. Chúng tôi, những đứa trẻ mới chập chững bước vào đường đời va vấp, nằm cạnh nhau trong một căn phòng, giữa một thành phố lạ, dưới bầu trời đêm mùa đông lành lạnh.. Tôi sẽ không bao giờ quên. Quên sao được những nhịp thở mạnh dần để lấy hết dũng khí trong trái tim cho đến khi đủ can đảm vươn tay về phía tôi và ôm tôi vào lòng, trong khi tôi nín thở nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ.

    Con đường tôi đi, có một người lúc nào cũng giúp tôi cảm thấy bình yên và được che chở, là người luôn đưa tay về phía tôi trước khi tôi sợ hãi và lo lắng bất cứ điều gì.

    * * *

    Cảm giác nheo mắt tỉnh giấc và nhận ra có người đang nằm nhìn mình quả thật vô cùng đáng sợ. Tôi gần như bay lên trần nhà và đạp Hoàng thủng bụng lăn lông lốc xuống đất ngay khi phát hiện hắn ngồi ngắm tôi ngủ. Nhưng ngay sau đó nhìn Hoàng lồm cồm bò dậy lại thương. Tôi đạp mạnh quá thì phải.

    - Nhỏ bị điên hả? Mới tỉnh dậy đã khùng rồi.

    - Sao đằng ấy lại nhìn tôi ngủ?

    - Tôi đang tính gọi nhỏ dậy, ai ngờ lúc nhỏ tỉnh giấc lại động kinh vậy chứ?

    Tôi chụm chân lại, nghĩ cũng ngại. Thứ con gái gì đâu. Chạy ra kiểm tra xem Hoàng có bị thương chỗ nào không thì bị hắn gạt ra. Bỗng dưng cảm thấy áy náy.

    - Trong phim Hàn Quốc nam chính ngồi ngắm nữ chính đâu có bị đạp lòi cả zom ra như thế này chứ? – Hoàng lẩm bẩm

    - Hả?

    - Không, đi ăn đi!

    Đà Nẵng ban ngày không gian yên ắng và tĩnh lặng vừa đủ cho tôi vừa cười mủm mỉm vừa tản bộ mà không vướng bận điều gì. Đã Nẵng là thành phố tôi sống từ khi sinh ra đến khi bố mẹ chuyển công tác ra Hà Nội. Cũng là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời khi chuyến xe ra Hà Nội tôi bị tai nạn, vào bệnh viện cấp cứu thì phát hiện tôi không phải con gái bố Tùng. Rồi từ đó mái ấm hạnh phúc gia đình của tôi hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho những nứt vỡ khổ đau. Cuộc sống luôn có những nếp gấp không thể đoán định trước. Tôi cũng không bao giờ ngờ những thứ xảy ra với mình lại trái ngang đến vậy.

    - Vi ăn cức hem?

    - Ô khốn nạn!

    Hoàng giật tóc tôi rồi chạy về phía trước, cười nhăn nhở, tay khua khắng lòng khòng như con vượn. Tôi bất giác cười theo. Trong đầu lẩm nhẩm một vài địa điểm để đưa Hoàng tới chơi. Tôi đưa Hoàng đi ăn bánh mì ở Lu café – quán của một người bạn tôi quen, đi ăn bánh tráng cuốn thịt heo, đi ra Cù Lao Chàm. Áy náy nhất là từ Cù Lao Chàm về, tôi vắt cái quần dài của Hoàng lên thành tàu, gió giật rơi mất xuống biển, mất gần 1 triệu và toàn bộ giấy tờ cá nhân của cậu ấy. Hoàng tức tôi ra mặt vì phải mặc quần xà lỏn về khách sạn. Tôi thì không phản kháng lại vì tội rõ ràng là của tôi rồi. Nhưng đến lúc Hoàng càm ràm nhiều quá, tôi gắt lên:

    - Có mỗi cái quần mà lèm bèm riết vậy? Mai về tôi mua lại cho.

    Hoàng được thể chửi um lên ngay:

    - Nhỏ nói nghe hay nhỉ, nhỏ thử hỏi mình xem nhỏ đã làm được gì cho tôi hay toàn phá hoại?

    Tôi ức quá. Dù gì cũng chỉ có cái quần thôi. Mất rồi thì mua cái mới, đơn giản vậy thôi mà. Con trai mà tính toán ghê thế? Tôi cầm cái khăn tắm hình con mèo kitty của tôi quẳng vào mặt hắn rồi quát:

    - Tui thấy đằng ấy quấn cái này hợp hơn đấy. Đồ đàn ông mặc váy!

    Hoàng thấy tôi giận, lại hớt hải chạy theo giữa đoàn người chiều tối đổ từ biển về khách sạn. Nhìn hai đứa trẻ chúng tôi rõ mắc cười. Con bé thì hằm hằm cái mặt, thằng bé mặc xi líp ôm khăn tắm hồng chạy đằng sau. Hoàng cứ ra sức dí cái khăn tắm vào tay bắt tôi cầm. Mãi không được hắn ức gần như khóc, gào lên với tôi:

    - Cầm hộ tao đi con điên!

    - Đéo cầm!

    Cứ thế tôi với Hoàng chía chóe cả đoạn đường về. Đặt chân được vào khách sạn. Hai chị lễ tân nhìn chúng tôi che miệng cười. Tôi lấy chìa khóa rồi thủng thẳng đi lên tầng trong khi Hoàng đã chạy lên úp chim vào cửa phòng đợi tôi từ bao giờ. Nói thật nhìn cái điệu bộ hắn lúc ấy dù có tức giận đến đâu cũng muốn bò ra mà cười. Những ngày ở Đà Nẵng bình yên và lắm phiền toái đáng yêu. Tôi có làm gì có lỗi Hoàng cũng chỉ giận được một lúc rồi lại hiền hòa chịu đựng. Hoàng hứa sớm mai sẽ đưa tôi đi phố cổ Hội An, mua tặng tôi vài món đồ tôi thích. Còn tôi thì ngồi lẩm nhẩm tính xem tôi đã quen Hoàng bao lâu, bao nhiêu ngày, đã trải qua bao nhiêu kỷ niệm mà tôi và cậu ấy lại thân thiết tới mức không hề có khoảng cách như thế?

    Chúng tôi cùng nhau tận hưởng những giây phút vô ưu vô lo cho đến khi điện thoại của Hoàng rung lên một số quen thuộc. Tôi sợ tới mức làm rớt cây bút dạ trên tay khi đang chơi vẽ mặt mèo với Hoàng. Bác Ngọc gọi. Tôi chỉ nghe thấy tiếng léo nhéo ở đầu dây bên kia, sau đó là mặt Hoàng hơi biến sắc. Không chờ Hoàng cụp máy, tôi chạy vội ra vali lấy điện thoại của tôi bật nguồn lên. Người lớn luôn khiến những đứa trẻ như chúng tôi buộc phải bước ra từ cổ tích và trở về hiện tại. Đèn điện thoại của tôi mới kịp sáng, còn chưa kịp khởi động hết các chương trình, nó đã rung bần bật lên. Mẹ gọi! Cảm giác như 2 ngày vừa qua mẹ chỉ ngồi ở nhà và bấm đi bấm lại số điện thoại của tôi cho đến khi liên lạc được. Tôi ấn nút nghe, chầm chậm trả lời:

    - Alo!

    - Mày giỏi nhỉ? Con ranh con mất dạy! Mày về ngay đây trước khi tao đến lôi cổ mày về..

    Tôi chỉ nghe tới đó là đặt điện thoại xuống đùi, giữ máy một lát cho mẹ độc thoại một mình. Tôi thừa đoán được những lời chửi rủa mà mẹ có thể thốt ra được. Nước mắt lại trào ra khiến tôi muốn trốn vào một góc nào đó cô độc trên thế giới này, một góc chỉ có mình tôi thôi.

    Hoàng đến bên tôi, nhẹ nhàng ngồi cạnh nhưng không nói gì. Tôi ngước sang nhìn Hoàng, nấc lên:

    - Ngày mai chúng mình phải về rồi!

    Hoàng gật đầu và im lặng để tôi khóc tiếp. Lát sau cậu ấy đưa tay vỗ vỗ vào vai tôi. Tôi được thể khóc òa lên, tay ra sức quệt ngang má mà vẫn không đỡ được hết nước mắt. Ban đêm tĩnh lặng đến đáng sợ. Tôi hoảng hốt giữa những cơn gió đập vào cửa sổ. Vội vã ngồi xích lại gần Hoàng:

    - Hoàng nói gì đi. Tôi sợ im lặng!

    - Vi nín đi!

    - Ừ, ừ!

    - Tôi thương Vi nhiều, Vi đừng khóc nữa.

    Nghe xong câu đó, tôi khóc ác hơn. Hoàng bối rối:

    - Vi đừng để ý đến những lời nói của người lớn. Họ chẳng biết gì đâu! Thật đấy, mẹ Vi còn chẳng nhớ năm nay Vi bao nhiêu tuổi, học lớp nào, thì làm sao hiểu được những gì Vi đang chịu đựng? Đừng chấp những người vô tâm Vi ạ. Chỉ cần có tôi thương Vi là đủ rồi..

    Tôi cố gắng ngăn nước mắt nhưng dường như không được. Đành để mặc cho lòng mình chảy trôi. Nghĩ đến hành trình ngày mai quay trở về với những cơn ác mộng, tôi không khỏi sợ hãi. Nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Dù sao thì bên tôi cũng có một bờ vai sẵn sàng cho tôi tựa vào khi mệt mỏi.

    Ngoài khung cửa sổ, gió vẫn thét gào! Nhưng trong căn phòng này, ngồi cạnh Hoàng tôi thực sự cảm thấy ấm áp

    Mỗi người chúng ta khi sinh ra đã có cho mình một con đường, một số phận riêng để đi. Chúng ta có thể là kẻ đơn độc trong một giai đoạn, một thời kỳ nào đó, song sẽ đến một thời điểm mà chúng ta không ngờ trước được, có người bước chân vào cuộc hành trình của đời mình.

    Ấy là khi chúng ta biết rung động trước một người, biết trao đi yêu thương và nhận lại thương yêu..

    Chúng tôi cùng nhau tận hưởng những giây phút vô ưu vô lo cho đến khi điện thoại của Hoàng rung lên một số quen thuộc. Tôi sợ tới mức làm rớt cây bút dạ trên tay khi đang chơi vẽ mặt mèo với Hoàng. Bác Ngọc gọi. Tôi chỉ nghe thấy tiếng léo nhéo ở đầu dây bên kia, sau đó là mặt Hoàng hơi biến sắc. Không chờ Hoàng cụp máy, tôi chạy vội ra vali lấy điện thoại của tôi bật nguồn lên. Người lớn luôn khiến những đứa trẻ như chúng tôi buộc phải bước ra từ cổ tích và trở về hiện tại. Đèn điện thoại của tôi mới kịp sáng, còn chưa kịp khởi động hết các chương trình, nó đã rung bần bật lên. Mẹ gọi! Cảm giác như 2 ngày vừa qua mẹ chỉ ngồi ở nhà và bấm đi bấm lại số điện thoại của tôi cho đến khi liên lạc được. Tôi ấn nút nghe, chầm chậm trả lời:

    - Alo!

    - Mày giỏi nhỉ? Con ranh con mất dạy! Mày về ngay đây trước khi tao đến lôi cổ mày về..

    Tôi chỉ nghe tới đó là đặt điện thoại xuống đùi, giữ máy một lát cho mẹ độc thoại một mình. Tôi thừa đoán được những lời chửi rủa mà mẹ có thể thốt ra được. Nước mắt lại trào ra khiến tôi muốn trốn vào một góc nào đó cô độc trên thế giới này, một góc chỉ có mình tôi thôi.

    Hoàng đến bên tôi, nhẹ nhàng ngồi cạnh nhưng không nói gì. Tôi ngước sang nhìn Hoàng, nấc lên:

    - Ngày mai chúng mình phải về rồi!

    Hoàng gật đầu và im lặng để tôi khóc tiếp. Lát sau cậu ấy đưa tay vỗ vỗ vào vai tôi. Tôi được thể khóc òa lên, tay ra sức quệt ngang má mà vẫn không đỡ được hết nước mắt. Ban đêm tĩnh lặng đến đáng sợ. Tôi hoảng hốt giữa những cơn gió đập vào cửa sổ. Vội vã ngồi xích lại gần Hoàng:

    - Hoàng nói gì đi. Tôi sợ im lặng!

    - Vi nín đi!

    - Ừ, ừ!

    - Tôi thương Vi nhiều, Vi đừng khóc nữa.

    Nghe xong câu đó, tôi khóc ác hơn. Hoàng bối rối:

    - Vi đừng để ý đến những lời nói của người lớn. Họ chẳng biết gì đâu! Thật đấy, mẹ Vi còn chẳng nhớ năm nay Vi bao nhiêu tuổi, học lớp nào, thì làm sao hiểu được những gì Vi đang chịu đựng? Đừng chấp những người vô tâm Vi ạ. Chỉ cần có tôi thương Vi là đủ rồi..

    Tôi cố gắng ngăn nước mắt nhưng dường như không được. Đành để mặc cho lòng mình chảy trôi. Nghĩ đến hành trình ngày mai quay trở về với những cơn ác mộng, tôi không khỏi sợ hãi. Nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi. Dù sao thì bên tôi cũng có một bờ vai sẵn sàng cho tôi tựa vào khi mệt mỏi.

    Ngoài khung cửa sổ, gió vẫn thét gào! Nhưng trong căn phòng này, ngồi cạnh Hoàng tôi thực sự cảm thấy ấm áp

    Mỗi người chúng ta khi sinh ra đã có cho mình một con đường, một số phận riêng để đi. Chúng ta có thể là kẻ đơn độc trong một giai đoạn, một thời kỳ nào đó, song sẽ đến một thời điểm mà chúng ta không ngờ trước được, có người bước chân vào cuộc hành trình của đời mình.

    Ấy là khi chúng ta biết rung động trước một người, biết trao đi yêu thương và nhận lại thương yêu..


     
  10. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 20:

    "Bấm để đọc"
    Buổi sáng cuối cùng ở Đà Nẵng, tôi tỉnh dậy hít hà mùi biển. Quờ tay sang bên cạnh, định tìm tay Hoàng để cấu cho cậu ấy một phát, nhưng giật mình khi thấy nửa giường bên cạnh trống không. Tôi lật chăn choàng tỉnh giấc, ngó nghiêng xung quanh cũng không thấy Hoàng trong phòng. Khi người ta đang được che chở bởi một bờ vai bình yên tại một thành phố lạ, đột nhiên bờ vai ấy biến mất, ta sẽ không khỏi hụt hẫng chênh vênh. Mặc nguyên bộ quần áo ngủ, tôi mở cửa chạy xuống đường. Đứng mân mê gấu áo một lúc vẫn chẳng thấy Hoàng đâu. Thật ngốc! Tại sao không ở yên trên phòng và gọi điện thoại cho cậu ấy chứ? Tôi lẩm nhẩm với mình như thế.

    - Ủa sao Vi không ngủ? Còn sớm mà!

    - Hoàng đã đi đâu thế hả? Sao không nói với tôi hả?

    - Đi lên phòng thôi, gió lạnh mà mặc thế này ra khỏi nhà à?

    Hoàng ụp cho tôi cái gì đó lên đầu rồi kéo tôi đi. Tôi bỏ xuống xem.

    - Cái gì đây? Cái bô à?

    - Luyên thuyên. Tên khoa học của nó là CÁI MŨ

    - Trông gớm thấy mồ, mua cho tôi đấy hả?

    - Ừ, nhìn đầu Vi như hói, nên đội đi đỡ lộ

    - Con chó Hoàng!

    Trong cái tình cảnh thê thảm như thế này mà hắn vẫn còn trêu đùa vui vẻ như thế được. Tôi lên phòng mở tủ ra đội thử mũ, xoay trái xoay phải để ngắm.

    - Xinh nhỉ?

    - Hả? – Hoàng đang dọn quần áo cũng phải trố mắt đáp trả tôi.

    - Tui nói là, tui đội cái mũ Hoàng mua cho này, nhìn xinh!

    Tôi nói chậm, rành rọt từng chữ một và theo dõi nét mặt Hoàng. Đôi mắt cậu ấy hiền dịu và sáng như một giọt sương buổi sáng vậy. Cậu ấy nghe xong cười tít mắt. Tôi cứ nghĩ cậu ấy phải thốt ra vài câu chê bai hay xiên xỏ tôi. Không ngờ cậu ấy gật đầu rồi đứng dậy, xoay cái mũ chếch khoảng 15 độ so với vị trí tôi đặt lúc đầu rồi quay người tôi vào gương.

    - Đây! Đội thế này, cái nút thắt của mũ phải đặt nghiêng nghiêng bên này.

    Tôi nhìn vào gương mỉm cười. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hình ảnh chúng tôi đứng cạnh nhau. Hoàng cao hơn tôi nửa cái đầu, hình dáng nhỏ bé và còn nét gì đó ngây thơ như một đứa trẻ. Cậu ấy đứng cạnh tôi, gần hơn bao giờ hết. Tim tôi lần đầu tiên đập mạnh như thế. Trong gương, tôi thấy cô gái mỉm cười. Liệu có phải là yêu?

    Đột nhiên tôi quay sang, gục đầu vào ngực Hoàng, vòng tay ôm cậu ấy nhẹ nhẹ. Tôi đã nói rất nhiều. Nào là mình đừng về Hà Nội nữa được không? Mình tiếp tục trốn chạy được không? Vi thấy sợ hãi, Vi thấy lo lắng, Vi thấy chán nản cái vòng xoay mờ nhạt ở ngôi nhà Vi đang sống lắm rồi. Tôi nói nhiều, nhưng Hoàng chỉ trả lời vài câu. Hoàng hỏi rồi sẽ như nào? Chúng tôi sẽ làm gì? Kiếm tiền ra sao? Câu trả lời nào cũng là một nhát búa giáng xuống đầu tôi. Cậu ấy ôm trọn vai tôi trong vòng tay cậu ấy, mà sao tôi thấy mọi thứ nặng nề đến vậy? Thà rằng cậu ấy cứ nói dối an ủi tôi vài câu, ừ hữ cho xong, nhưng Hoàng chẳng bao giờ thế, cậu ấy luôn bắt tôi phải mạnh mẽ đối diện sự thật.

    Chuyến tàu trở về, tôi và Hoàng ít nói hơn. Tôi buồn, còn Hoàng mệt. Cậu ấy say xe. Trong suốt quãng đường đi, Hoàng gục mặt vào đống túi ni lông suốt. Tôi cứ ngồi cười mỗi khi cậu ấy nôn ra mấy đống xanh đỏ rồi mặt tái mét lại. Nhìn rõ yếu ớt. Vật vã quá thì Hoàng lại gục vào vai tôi bắt tôi hát cho nghe. Những bài hát từ tuổi thiếu nhi đến tuổi yêu đương làm cho quãng đường đi của chúng tôi ngắn hơn rất nhiều.

    Hà Nội đón chúng tôi bằng mùi hoa sữa. Hơn 13h ngồi trên tàu khiến người tôi đau ê ẩm. Đi bộ nhiều tới mức gót chân tôi bị sưng đỏ cả lên. Hoàng gọi taxi về, ngồi trên xe tôi chỉ muốn thời gian trôi thật chậm, để những cảm xúc trong tôi lưu giữ được lâu hơn nữa. Con đường cứ ngắn dần, ngắn dần, báo hiệu cho tôi biết điểm đến lúc lúc càng gần. Vừa bước chân tới đầu ngõ, Ki đã sủa ầm lên. Tôi chạy vội vào gian hàng tạp hóa của bà Tám, ôm Ki vào lòng. Thật tội nghiệp, chủ của em lang bạt, em cũng phải đi ở nhờ. Bà Tám từ trong nhà ra cốc vào đầu tôi mấy cái. Tôi chào bà rồi dắt Ki về. Mấy ngày xa nhau mà đã thấy em gầy đi nhiều. Đôi mắt như muốn trách móc tôi. Trong đầu tôi lúc này đang phải suy nghĩ xem sẽ trả lời bố mẹ ra sao. Nhưng khi mở cửa vào nhà, tất cả đều trở nên trống rỗng. Nhà chẳng có ai, tối om om và lạnh ghê người. Gọi tôi về để trông nhà với chó sao?

    Lên phòng cất đồ đạc, Hoàng nhắn tin bảo tôi sang nhà ăn cơm. Tôi lẳng lặng nghe theo. Dù sao cũng sợ cảm giác cô độc một mình. Nhìn thấy tôi, bác Ngọc mắng cho mấy câu, nửa giận nửa thương. Tôi cứ cúi gằm mặt xuống nghe vì không biết nói gì. Bác thấy thế lại ra xoa đầu dỗ dành. Bác cứ mắng còn hơn, nhẹ nhàng với tôi làm tôi lại tủi thân và ứa nước mắt. Tối hôm ấy bác nấu bao nhiêu món, trong bữa cơm, bác chửi Hoàng riết luôn, vừa ra sức gắp đồ bắt tôi ăn, vừa chửi Hoàng là mất dậy với cả hành động thiếu suy nghĩ. Hoàng ngồi im re không cãi nửa lời. Ăn xong tôi xin phép về nhà. Dù sao thì không thể ở trực nhà hàng xóm mãi.

    - Nè! Cầm cái này về!

    Hoàng đưa cho tôi hộp cơm cho Ki và 1 túi bánh gạo để tôi đêm đói thì ăn. Tôi lẳng lặng nhận. Nhận xong đi về quên cả cảm ơn. Kiểu cảm xúc trống rỗng khiến người ta không hành động như người tỉnh táo được.

    - Sao mặt nhỏ cứ cau có như con chó thế?

    - Hả? Tôi cau có hả?

    - Ừ, bèo nhèo như con mèo

    - Thôi đi, tôi về!

    - Cẩn thận nhé!

    - Gì cơ?

    - Vào phòng thì khóa phòng cẩn thận.

    - Ừ!

    Căn phòng nhỏ xinh quen thuộc. Tôi sắp xếp lại sách vở rồi online hỏi bài Nhật và Linh. Đái Bậy thấy nick tôi sáng là nhảy vào chat luôn. Đột nhiên nhớ đến câu chuyện hôm nọ Đái Bậy kể, tôi nhờ Đái Bậy làm một việc mà cho đến giờ tôi vẫn không thể hiểu tại sao tôi lại vô sỉ như thế.

    - Anh giúp em cài virus theo dõi vào máy tính Hoàng được không?

    - Hả? Để làm cái gì?

    - Em thực sự muốn biết Hoàng nghĩ gì, về cuộc sống, về em

    - Em sẽ thất vọng đấy! Con trai bọn anh nhiều cái tởm lắm

    - Cũng được!

    Tôi làm thật! Ngày hôm sau khi Đái Bậy đến đưa usb cho tôi, tôi sang nhà mượn máy tính Hoàng để gửi cái mail, cũng cài virus vào máy của Hoàng luôn. Lần đầu tiên làm một việc vụng trộm và xấu xa như thế nên tôi run lắm. May mà Hoàng không có trên phòng. Xong xuôi tôi về nhà nghe lời hướng dẫn từ Đái Bậy, mở màn hình ảo đã kết nối được với máy Hoàng để theo dõi cậu ấy. Hoàng đăng nhập yahoo tôi đọc được cả password luôn. "Taodeocan". Hic hic. Để cái pass gì mà kỳ quặc vậy trời. Một loạt lịch sử chat từ ngày xưa của Hoàng và Hưng hiện ra, tôi mò mẫm đọc cho bằng hết. Toàn nói xấu tôi.

    - _

    Mà còn nói xấu thậm tệ. Lão Hưng ngoa ngoắt như các bác bán thịt ngoài chợ, lúc nào cũng dành cho tôi cái danh xưng rất chi là ba chấm: "CÁI CON ĐIÊN ĐẤY", "CÁI CON HÔI NÁCH ĐẤY" (Mà tôi chắc chắn là lão chưa ngửi nách tôi bao giờ). Trong lòng tôi thấy buồn vô cùng. Hoàng chẳng bảo vệ tôi gì cả, Hưng nói gì cũng ừ ừ suy nghĩ. Nước mắt tôi lại trào ra. Cuối cùng thì trên thế giới rộng lớn chênh vênh này, tôi phải đi đến đâu để tìm được một người hiểu mình đây? Những tưởng đã tìm được rồi nhưng phải chăng lầm lẫn?

    - Thế tao hỏi thật mày có thích nó không?

    - Không. Chơi bời thôi mà. Mày đừng hỏi nhiều nữa.

    "Chơi bời thôi mà". Câu nói đó làm tôi choáng váng. Tắt phụt màn hình rồi thay đồ, sắp xếp sách vở. Tôi định bụng nghỉ nốt ngày hôm nay rồi mai mới bắt đầu đi học lại nhưng với tâm trạng chuột chù này thì không ở nhà được rồi. Phi xuống cổng thì gặp Hoàng, hắn nhe răng cười chào tôi nhưng tôi không thèm đáp lại, cứ thế đi thẳng. Thật là thằng con trai hai mặt. Hắn nghĩ hắn là ai mà tôi là ai chứ? Chơi bời hả? Đồ điên!

    - Này Vi! Sao thế?

    - Không sao. Đừng đụng đến tôi.

    - Ủa kỳ vậy? Tôi làm gì Vi?

    - Tự hỏi đằng ấy ấy.

    Tôi rẽ ra đường lớn rồi chạy nhanh tới bến bus và lên xe, bỏ mặc Hoàng đằng sau với những thắc mắc của hắn. Mở điện thoại lướt qua thông tin. Đã thấy status mới của lão Hưng: "Sốc: Quần đùi hoa và em Nhíp chỉ là chơi bời?". Rồi Hoàng sẽ sớm tìm ra câu trả lời thôi. Tôi chẳng muốn nghĩ nhiều nữa. Cuộc sống này chẳng có ai đáng tin. Nhân cách đàn ông đúng là chỉ đáng để mèo tha chuột gặm.

    Cô giáo có gặp tôi hỏi han tình hình gia đình và sức khỏe. Tôi chỉ trả lời được qua loa. Tôi mệt mỏi quá rồi. Giá như đừng ai nói với tôi một điều gì để tôi phải đáp lại nữa. Đang nói chuyện với cô giáo thì cô nhận được cuộc gọi. Nghe xong cô nói với tôi xuống cổng trường gặp bố để lo việc gia đình. Tôi nhỏ nhẹ xin cô cho tạm dừng 1 tuần học để ổn định lại tâm lý. Lúc này tôi không đủ sức để ngày ngày đến tiếp thu bài học. Cô giáo buồn bã gật đầu. Tôi muốn nói với cô rằng đừng lo lắng cho em, rằng mọi chuyện sẽ ổn, thế mà bước chân đã vội vã bước đi.

    Bố Tùng đợi tôi ở bên kia cổng trường. Khuôn mặt bố nhìn gay gắt và đáng sợ. Tôi bước chậm chậm tới gần, đi quá nửa đường đột nhiên Hoàng lao từ đâu ra chặn lại, kéo tôi đi hướng khác, đằng sau là Hưng và hai thằng đầu xanh đầu đỏ xăm hình ở tay phi xe máy đến chặn bố tôi. Tôi chẳng hiểu chuyện vô lý gì đang xảy ra. Giật tay Hoàng rồi đứng lại chờ một lời giải thích, Hoàng lại kéo tôi đi tiếp. Hoàng nói bố Tùng đang muốn bắt cóc tôi để trả thù mẹ tôi, Hoàng nói Hoàng nghe lỏm được điều đó và cần phải cứu tôi. Nghe vô lý thế. Làm gì có chuyện bố bắt cóc con?

    - Con Vi! Mày đứng ngay đấy cho tao!

    Tôi nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng Hoàng. Thấy bố Tùng hùng hổ bước đến, người bạn đi cùng bố săm trổ đen sì trên bắp tay nhìn sợ phát khiếp. Tôi quay lưng chạy luôn. Sống với hiểm nguy bao ngày nên trong lòng tôi có linh cảm chẳng lành. Hoàng chạy nhanh kéo tôi ấn đầu dúi vào taxi vừa đi tới. Tóc tôi bù xù lên như con điên luôn.

    - Cái quái gì vậy hả?

    - Trật tự đi! Sao người nhỏ bé tí mà hét to thế? Anh ơi cho em đến đầu An Dương Vương

    Tôi cào cào lại tóc rồi gục đầu vào cửa kính. Sao mệt mỏi như thế này chứ? Tôi tự hỏi những tháng ngày vô nghĩa như thế này đến bao giờ mới kết thúc?

    - Vi khóc đấy à?

    - Không!

    - Tôi nhìn thấy nước mắt đấy!

    - Tôi đã nói không là không mà!

    - Vậy nhỏ đang làm gì?

    - Tôi đang trấn tĩnh lại mình và suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra.

    - Tôi đã nói rồi mà. Chú Tùng muốn bắt cóc Vi để đòi giấy tờ nhà.

    - Ờ, thế là Hoàng dắt tôi chạy trốn hả?

    - Ừ, chứ không lại để Vi bị chú ấy đem đi à?

    - Thế xong rồi sao nữa? Chúng mình đi đâu?

    - Việc ấy để tôi lo. Mà Vi hỏi nhiều quá, nghĩ nhiều quá. Vi ngủ đi.

    Đến một đường rẽ xuống ngõ ở đường An Dương Vương, Hoàng bảo tôi ngồi ở quán nước đầu ngõ, mua cho tôi một cây kem rồi đi vào ngõ một lát. Trước khi đi Hoàng còn cởi áo khoác của Hoàng ra bắt tôi mặc, bắt tôi trùm mũ lên đầu và ngồi trong góc quán, dặn tôi phải ngoan ngoãn cho đến khi Hoàng ra. Tôi vừa ăn kem, vừa lôi điện thoại ra chơi điện tử, cảm thấy trong lòng chộn rộn hào hứng khó tả. Mà quái lạ, sao lúc ấy không mảy may lo sợ gì cả, biết đâu Hoàng mới chính là người có âm mưu bắt cóc tôi. Hoàng đi vào ngõ để gọi đồng bọn ra ụp bao tải lên đầu tôi rồi bê lên biên giới thì sao?

    Ăn hết cái kem, tôi thấy Hoàng đi ra ngõ cùng với một người đàn ông, nhìn quen quá, hình như đã gặp vài lần.

    - Hai đứa đi đứng cẩn thận nhé! Có gì gọi bố. Đem cái này về cho bà nội, bảo bà nhớ uống mỗi ngày nhé! Cẩn thận nhé Vi!

    Tôi cứ ấp úng chẳng nói được câu nào. Chân tay lúng túng đan đan dẫm dẫm lên nhau. Hoàng chào bố rồi dắt tôi lên đường lớn, bắt taxi và lại đi. Lưng Hoàng đeo một cái ba lô to, không rõ bên trong có gì. Tôi vẫn im lặng, trong khi cần phải hỏi Hoàng đang làm gì và đưa tôi đi đâu. Hắn là thằng con trai mới sáng nay còn nói quen tôi chỉ là chơi bời. Liệu rằng những thứ đang chờ đợi tôi phía trước có đúng như tôi mong đợi? Đúng lúc định nói thì Hoàng nắm nhẹ tay tôi và nhìn tôi trấn an:

    - Mình lại bỏ trốn vài ngày đi! Từ khi quen Vi, không rõ vì sao, tôi không muốn sống trong thế giới thực nữa.

    - Nhưng mơ mãi, rồi sẽ phải tỉnh mà!

    - Khi đang mơ, tôi không có thời gian để nghĩ đến điều đó!

    Vẫn để tay mình ấm áp trong tay Hoàng, tôi quay ra cửa kính, ngắm những ngôi nhà lần lượt trôi về phía sau. Thôi thì, khi còn tỉnh táo, thì cứ mơ đi. Tuổi 17 của tôi là những chuyến đi, những lần trốn chạy cùng một người lạ. Người lạ ấy đem đến cho tôi những giây phút bình yên hơn hết những người tôi từng quen biết.

    Cuộc đời mỗi người liệu có giống như những con tàu, băng băng tiến về phía trước, mải miết chạy trên đường ray số phận để đi tìm bến đỗ của riêng mình?


     
Từ Khóa: