Chap 10: Kí ức "Bấm để đọc" Mở list nhạc yêu thích của mình, khởi đầu luôn là bài Có Tràng Chai Ziết Lên Keey.. "Không ai hiểu thấu vì tình yêu những đứa trẻ con thì.. vu vơ nhanh qua đâu nghĩ gieo tương tư dài đến thế.." Giai điệu bài hát reo lên đưa tôi mạnh mẽ trở về với hồi ức của mình.. 8.. phải 8 năm không nhỉ, tôi không nhớ nổi nữa, cũng không dám nhớ là bao nhiêu năm, cứ thêm một năm tôi lại thấy mình già đi một chút. Đâu đó tầm lúc tôi học lớp 10. Ừ thì mười, mười mấy năm gì đó. Rất lâu rồi.. [ Kí Ức Ngày Xưa] Thông cảm đoạn này tôi phải dùng từ "nó" mới lột tả hết cảm xúc được. Đoạn này kể về ngày xưa tôi với nó biết nhau, còn hiện tại nó đang chịch ông sếp tôi zồi.. huhu * mẹ. Thời đấy tôi còn trẻ, là thanh niên năng động, cực kì sôi nổi ở mọi hoạt động, nhất là thể thao tôi lại ghiền bóng đá nhất. 3 năm cấp 3 tôi làm đội trưởng bóng đá của trường đi thi hàng năm.. năm nào cũng đứng nhất cả.. từ dưới lên.. Tôi cái gì cũng biết, mỗi tội không biết điều.. Tôi cái gì cũng giỏi, mỗi tội học là không giỏi.. Năng nổ, vui tính nhưng cực kì nghiêm túc khi vào việc. Cái thời trẻ ai cũng vậy, ai cũng thích thể hiện, ai cũng thích sĩ diện, nhất là với gái. Mà gái đẹp lại càng chết nữa. Thời đấy đi học mà vì học ngu nổi tiếng nên cũng được nhiều bạn gái để ý, học ngu nhưng được cái nhiệt tình, trời mưa thì che ô đưa bạn ra xe, trời nắng thì xách đồ dùm bạn. Nhưng bạn là con gái thôi nha, con trai thì kệ mẹ. Cả trường tôi gái cũng nhiều, nhưng tôi chỉ tia được một em học sinh giỏi là kết trong mắt mình, tôi thích nó lắm. Thói quen của nó là mỗi sáng đến căn tin mua một chai nước lọc, nó tạo cho tôi thành cái thói quen là mỗi sáng dậy sớm tắm rửa chải chuốt và đến sớm hơn ngồi đợi nó tới mua chỉ để thấy nó. Tôi cứ thế nhìn nó nguyên một năm lớp 10 mà không nói một lời nào, không một hành động nào. Bạn bè ai nói xấu nó tôi sẳn sàng thua đủ, chửi bới thậm chí thích va chạm tôi chiều tới nấc. Nhưng nó không bao giờ biết, tôi cứ âm thâm lặng lẻ như thế 1 năm trời.. đến lúc nghỉ hè tôi buồn bã vật vả phải di tìm nhà nó cho bằng được. Đời thật hài khi nhà nó cách nhà mình có một con đường, đi bộ tầm 700 mét là tới, như hai đường thẳng song song, nhà tôi đi ra đầu đường rẻ phải, bỏ một con đường cắt ngang lên thêm một đường nữa là nhà nó. Chắc là định mệnh, nhà nó với nhà tôi song song nhau bị cắt ngang một con đường.. () Nguyên cả hè 3 tháng trời riết tôi làm mối ruột bà bán cà phê luôn, đến giờ về ghé bả vẫn còn nhớ mặt là hiểu rồi. Ngày đéo nào tôi cứ đúng giờ là tới đúng giờ là về chỉ để được thấy nó. Cứ thế riết ba tháng hè trôi qua chả thu thập thêm được gì ngoài mấy cục mụn vì ngày nào cũng một hai ly cà phê. Cà quài mà đéo thấy phê chỗ nào.. Nó ngoài đi học thêm với ở nhà ra chả thấy đi đâu. Hiền quá đáng. Rồi cũng vào năm học mới, tôi lại trở về với thú vui cũ, mỗi sáng được ngắm nó.. Tôi thích nó lắm, biết bao nhiêu con nó thích tôi vì tôi cực ga lăng và manh động, ăn tục chửi thề, đánh nhau thể hiện, Thể thao các kiểu nữa, dạng badboy nên lâu lâu nhận được lá thư là bình thường, đọc xong tôi đều cất chứ không xé hay vứt. Tôi luôn trân trọng những thứ người ta mang đến mặc dù có cả con mồm vẩu, mắt so le viết thư mà tôi vẫn cất chứ không nói lời nào là hiểu rồi.. Nhưng 100% là tôi không trả lời thư đứa nào, riết bọn nó thấy tôi như cái thằng hãm lol, thích cũng đéo, mà ghét cũng đéo, trả lời cũng đéo, đéo đéo đéo. Vì đơn giản tôi đã thích một người cực kì sâu sắc rồi. Vào năm học mới được tầm 2 tháng, hôm đó trường tổ chức cắm trại. Lớp tôi với lớp nó cách nhau 1 cái lều chen ngang.. lúc lol nào cũng bị chen ngang 1 cái. Thiếu điều tôi muốn đốt mẹ cái lol đó.. à quên cái lều đó luôn. Vãi lều. Lúc bọn tôi chơi kéo co thì khán giả rất đông, giằng qua kéo lại thì có một thằng bên đám kia bị ngất xỉu, tôi thấy nó lật đật chạy lại tỏ vẻ quan tâm sâu sắc lắm. Tự nhiên lúc đó tôi thấy chết trong lòng một phút.. Mà tôi nghĩ thằng ml đó nó giả vờ hay sao ấy, đàn ông đéo gì chơi thể thao tí ngất xỉu, Đà Lạt trời có gắt đâu. Tôi cay nó lắm, tôi phải lại xem như thế nào thì mới biết nó là lớp trưởng kiêm bí thư kiêm học sinh giỏi kiêm luôn cái độ hãm lol của mấy thằng học giỏi.. Thôi tới đây tôi cũng hiểu rồi, tôi học ngu, nó học giỏi, mấy cái chiêu trò ga lăng hay thể hiện thể thao với nó như không có tác dụng. Thấy hai đứa như hai thế giới song song không bao giờ có điểm đích tôi lại càng cay cú thằng lol học giỏi kia hơn nhưng không có cách nào trả thù ngoài đấm sml nó. Nhưng không, nó không làm gì có tội cả, tại tôi học ngu thôi. Nếu như đây là bộ phim hàn quốc, chắc hẳn sẽ có 1 cuộc đua học xem ai hơn ai giành lấy người mình thích rồi. Nhưng có cái lol í, nghĩ tới học là tôi buồn nôn rồi, nói gì thi đua. Tôi bắt đầu hụt hẫng và thất vọng tràn trề, đi học tôi còn đéo buồn chải chuốt, chán quá tôi đi cạo con mẹ nó tóc luôn. Tôi cũng thôi kệ mẹ không quan tâm nó nữa, cứ thấy mặt nó là tim tôi nhói lên một cái. Hãm lol cái cảm giác. * * * Rồi cũng một tháng trôi qua, tôi cứ như thằng thất tình, mà dume thất tình thật, mỗi tội là tình đơn phương thôi.. hôm đó tôi học môn thể dục, bọn tôi chia hai đội ra đá banh, đá qua đá lại tôi đá mẹ thằng kia rơi cái mắt kính, nó lao vào đấm tôi như một con chó, với bản năng một thằng học dốt thì sẽ đánh nhau giỏi, tôi lao vào chiến với nó, cuối cùng bị nó đánh như một con chó thật, đánh đéo lại vì nó to quá. Tôi với thằng đó bị kỉ luật, mời phụ huynh và đình chỉ học một tuần. Dm, cho đi học chắc gì đi nổi mà còn đòi đình chỉ, trường hl. Tôi bị cả nhà họp gia đình chửi một trận như một con chó nữa. Vừa hận vừa bực vừa bị thương lại đang thất tình, lúc đó tôi thấy nó vô vị kinh khủng, nếu nhà tôi không khá giả chắc nhiều lúc tôi nghĩ quẩn nhảy lầu là có. Kiểu như bị mọi thứ chống đối khiến mình tiêu cực một cách kinh khủng. Tôi bị bầm mắt, gãy một ngón tay, sưng cái má, còn thằng lol kia thì gãy kiếng, bầm con mắt do sút quả banh vào mặt. Hình như hết rồi, tôi bị nó đánh chứ có đánh lại nó đéo đâu. Thua toàn diện.. Tôi nằm ở nhà chán chường được hai hôm, hết ôm máy tính rồi coi phim sex xong lại đọc sách đọc truyện.. đủ thư trên đời. Đến ngày thứ 4 thì có đám bạn đến chơi, có một con bạn cũng biết tôi thích "nó". Hôm đó bọn đấy tới chơi thiếu điều tôi muốn đuổi cút về hết, đang mệt đang chán chả muốn gặp ai. Lúc bọn nó về con bạn tôi lại và dúi vô tay tôi một lá thư mà không để ai nhìn thấy, nó cười, kiểu cười hài lòng.. Tôi một tay dở lá thứ, một tay đè lên. Khai thư! La Khải! Sao bạn thích đánh nhau nhỉ, bạn nghĩ như vậy là tốt đúng không? Tôi viết cho bạn thư này để bạn không phải chán nãn như một tháng qua nữa, tôi biết bạn theo dõi tôi mỗi sáng đi học, bạn cố tình đi sớm để thấy tôi, tôi còn biết trước đó ngày nào bạn cũng xém đi muộn. Có đúng không? Tôi còn biết bạn thấy tôi lo cho Khoa mà buồn bã, tôi còn biết bạn sáng nào cũng ngồi caphe đối diện nhà lúc hè. Đối với tôi, ai là bạn bè khi bị như Khoa tôi cũng tỏ ra như vậy, không riêng mỗi Khoa. Tôi biết nhà bạn, tôi cũng dõi theo bạn, tôi cũng đợi bạn nói gì với tôi, đợi một lá thư. Nhưng mãi chẳng thấy gì.. Hi vọng bạn học tốt lên một chút, bớt đấu đá lại một chút và chúc bạn mau lành. Nguyễn Ngọc Tường Vy. Đó là lá thư đầu tiên đọc xong mà tôi xé vứt, với cái tính trẻ trâu và sĩ diện tôi đéo cần. Hãm lol. Nói từ đầu khỏe mẹ rồi, k phải khổ như vậy, lại còn học tốt lên một chút nữa. Học tốt dễ thế thì đâu có thằng học ngu như tôi xuất hiện. Dm đẹp gái mà bị điên à. Tôi cứ lẩm bẩm chửi trong đầu như thế mấy ngày trời, thà không có lá thư tôi còn thấy đở hơn.. Rồi 1 tuần với bao thứ nặc mùi hãm cũng trôi qua.. tôi lại đi học và trở về bản chất của mình. Đi sát giờ vào lớp.. 6h40 Tôi tới trường và đi thẳng vào lớp, trong lúc đi lên lớp ở tầng hai tôi chợt khựng lại vì nó ngồi ở ghế đá ngay hàng cây gần cầu thang. Tôi thắc mắc nhẹ là tại sao nó lại ngồi đó trong khi một phút nữa là chuông reo vào lớp.. Nó nhìn tôi mỉm cười.. Tim tôi đập cực mạnh, nếu lúc đó không phải ở trường có lẻ tôi sẽ bay vào ôm nó thật lâu, lần đầu tiên tôi thấy nó nhìn trực diện tôi và cười như thế, trong một khoảng khắc tôi thấy hạnh phúc biết bao.. Tôi vẫn đút một tay ở túi quần (luôn thế, thói quen), một tay cầm dây cặp vắt ra sau lưng chứ không bao giờ tôi đeo cặp. Tôi nhìn nó Nó nhìn tôi Tôi thôi không nhìn nó nữa, tôi lạnh lùng đi ngang qua nó và lên lớp, không một nụ cười, không thêm một cái nhìn nào nữa.. Chuông reo lên.. tôi vào lớp Còn nó.. tôi kệ mẹ. Không quan tâm
Chap 11: Kí ức "Bấm để đọc" Tôi đi một mạch tới cửa lớp mà không một giây phút nào quay lại ngước nhìn nó.. * * *Cái khoảng khắc tôi bước 1 chân vào cửa lớp, lòng tôi chợt lắng đọng lại một vài giây, ở khoảng khắc đó trái tim tôi xuất hiện một cảm giác cực kì lạ lùng, nhói nhẹ lên một chút, vì vậy nên tôi một chút quay lại nhìn nó, nó vẫn ngồi bất động ở đó.. không một hành động nào.. Lòng tôi chợt nhói lên, thấy mình như một thằng tệ bạc vô cùng, đôi khi chính bản thân mình lại không bao giờ tự hiểu được tại sao lại làm những điều như vậy, nếu ở một thế giới khác có lẽ cái giây phút cô ấy nhìn tôi mỉm cười tôi sẽ lao vào và ôm chầm lấy cô ấy.. chứ không phải tỏ vẻ lạnh lùng không khác gì một thằng ngu như vậy.. Tôi muốn quay lại một vài phút trước, thời gian tua ngược lại, tôi đi lùi lại, lùi lại cho tới cái khoảng khắc cô ấy nhìn tôi, dừng lại ở đó. Tôi sẽ thay đổi cái thái độ của mình ngay lập tức.. chỉ tiếc là tôi không có năng lực tua lại thời gian như phim hàn quốc.. tôi bước them bước nữa vào lớp, mặc kệ những cảm xúc bỏ lại đằng sau lưng.. Vô hồn ngồi xuống và nằm bẹp xuống bàn, tôi ủ rủ nhìn ra cửa sổ, đợi mãi một bóng hình đi ngang qua lớp mình, nhưng không thấy, 5 phút.. 10 phút.. chỉ còn 3 phút nữa là vào tiết, vẫn không thấy bóng dáng của em.. cảm giác một bức tường chợt như sụp đổ, tôi đứng dậy chạy ra ban công nhìn xuống nơi em ngồi.. * * *Em đi rồi, không còn ngồi ở đó nữa! ~ Bồi hồi và một chút lăng đọng, tim tôi như vụn vỡ ra từng trăm mảnh, tôi hiểu cảm giác mất mát thực sự là gì, không phải như 1 tháng trước đây, đau.. đau lắm. Hụt hẫng vô cùng.. hai tay nắm chặt bờ lan can.. tôi cứ nhìn vô hồn vào cái ghế đá trước đó em vừa ngồi.. tôi cứ đứng đó cho đến khi.. Bốp! Một quyển sách đập vào đầu tôi mới chợt tỉnh, cô chủ nhiệm. Tôi vào lớp và tiếp tục hành trình thất tình của mình trong những tiết học, mơ hồ không biết em đang ở đâu, làm gì, và tại sao em không vô lớp.. 5 tiếng đồng hồ mà cứ ngỡ dài như 300 phút.. quá dài.. quá mệt mỏi. Chuông tiết vừa reo lên, tôi gom ngay sách vở vào cặp và chạy ngay sang lớp em.. tôi nhìn mãi, nhìn đủ mọi ngóc ngách nhưng không có em.. tôi cứ đứng ngay cửa sổ nắm song sắt cửa và tìm em.. em không có trong lớp.. Bốp! Có một đôi tay đập lên vai tôi Ra là con Thư (con đưa thư khi tôi bị ốm) - Mày học ngu tao công nhận, nhưng giờ tao mới biết thêm một điều tán gái mày cũng ngu như ngu học, thằng ngu. Nó ở đâu đây mà tìm. - Vy không đi học à - Có chứ sao không, bộ ngu như mày sao mà nghỉ học miết. - Sao tao k thấy - Nó chuyển sang khu lớp B rồi thằng ngu này. - Ơ.. - Mày đọc lá thư xong không hiểu à, sao mày ngu dữ thần zậy trời Nó vò đầu bứt tóc tỏ vẻ bực bội, nhưng nhìn rất đáng yêu! - Uổng công tao tâm sự với nó, kể cho nó nghe những hành động mày làm, nó nghe xong cảm động mới viết thư cho mày, mày tưởng mày hot boy hay sao người ta để ý mày, cái thứ ngu học ngu gái. Đi chết đi Nó cầm cái cặp vải màu vàng lấy hết sức bổ * vào đầu.. à nhầm bổ dồn vào đầu tôi một cái đau điếng.. tôi như chợt tỉnh ra.. tôi xoa đầu gãi tai cười quê mùa rồi nói - Cám ơn mày, giờ phải làm sao - Tự mày đi mà tính, mệt! Dứt đoạn nó phủi tà áo dài và quay lưng đi như một vị thần lạnh lùng nhất thế giới không một tia mắt nào quay lại nhìn kẻ đáng thương như tôi.. à không đáng đời mới đúng. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo, cứ đứng đó nhìn những bóng lưng đang tan học, tôi lại lan can đứng để hai tay cúi khập người nhìn sân trường, nhìn cái ghế đó, nhìn về khu B. Tôi và nó bây giờ cách nhau 1 khu nhà, đối diện nhau và vẫn như vậy, cách nhau bởi cái cột cờ chen ngang ngay giữa sân trường.. Nguyên một ngày hôm đó tôi cứ như thằng mất hồn, cứ ân hận day dứt với cái thái độ của chính mình, tôi là vậy, luôn là vậy, cho đến tận bây giờ vẫn vậy, đôi khi lời nói, hành động không đồng nhất với con chim cho nên hay làm người khác tổn thương, rồi lại xin lỗi, lại hối hận, lại tổn thương.. cứ xoay vòng mãi như thế.. Hôm sau đi học tôi lại cố gắng đi sớm hơn, ngồi căn tin đợi mãi một bóng hình. Tiếc là không thấy, không đến, không gặp. Tôi biết mình bị tránh né, hành động của mình làm người ta tổn thương.. tự nhiên lúc này tôi lại thấy thích em nhiều hơn.. lại bắt đầu nhớ em nhiều hơn.. Còn 5 phút nữa là vào lớp, tôi đứng dậy, bỏ áo ra thùng, xách quai cặp một bên lưng (túm lấy đầu dây rồi vác nó đi chứ không bao giờ đeo, chỗ này khó giải thích quá). Đút tay vào túi quần, tôi rủ thêm vài thằng bạn nữa và quyết định sang khu B. Tìm lớp 11B1 Tìm ra được lớp em, tôi chưa nói gì, chưa làm gì thì mấy thằng bạn nó hét lên - Vyyyyyyyyyy.. Laaa Duyyyy kiếmmmmmmmmmmmmm Trời cái lol mẹ, lúc đó là tầng một chứ nếu tầng mười chắc tôi nhảy xuống cho đở quê rồi, tôi quay sang lườm thì mấy thằng bạn tôi bỏ chạy, tôi một mạch đuổi theo coi như chạy trốn cái quê luôn một thể. Mấy thằng súc vật, sai lầm khi rủ bọn nó đi theo.. Một mạch bọn tôi bang ngang sân trường với vận tốc cực đại để về lớp nhanh nhất, nhìn đằng sau không khác gì lũ vịt đực đang bị lùa bởi những cặp mắt săm xoi đằng sau, khốn nạn, lũ súc vật này. Về lớp ai cũng nhìn tôi cười, tôi à thì ở trường cũng không phải dạng tôm tép gì, nhìn bề ngoài cũng không phải dạng xấu chó hay mắt lé mồm so le gì, cũng ổn mà, trắng trẻo, cười duyên, cao 1m69, tướng công tử, nhà lại có điều kiện, đù. Tiêu chuẩn để tán một bé gái là đầy đủ rồi có thiếu gì đâu, nên đi học về cơ bản là 50% ai cũng biết tôi là ai, 50% còn lại cũng biết mà hầu như là ghét vì tôi học ngu mà còn quậy nữa. Hihi Bọn trong lớp nó cười sĩ nhục tôi, mang danh trong lớp được nhận nhiều thư nhất mà tán một cô gái hơn cả năm trời còn chưa được nói chuyện trực tiếp một lần, nhục không, nhục chứ, nhục vl. Tôi úp mặt xuống bàn mặc kệ tụi nó, tôi không quan tâm vì đang khá nhục. Im lặng là thượng sách, tôi lại bận nghĩ về cô gái đó nữa, ây chà, cảm thấy chông gai quá, tình cảm học đường hình như không hợp với tôi thì phải, làm gì cũng bị chen ngang vào giữa, hay là tại tôi trèo cao? Mà đâu phải, người ta cũng cảm động trước âm thầm của tôi mà? Trước đầy toan tính và mưu mẹo của một thằng lanh lợi bẩm sinh như tôi, cuối cùng tôi chốt. Im lặng là thượng sách.. không làm gì tức là có làm gì, không nói gì tức là có nói gì. 1 ngày 2 ngày 3 ngày * * * 1 tuần trôi qua vẫn vậy, tôi im lặng, chỉ đi học rồi về, cuộc sống cứ nhàm chán như thế trôi qua.. Tôi thấy với cái sự toan tính ngu lol của mình không ổn, cần phải làm gì đó. Tôi bất giác thấy hồi hộp, hai tay ra mồ hôi, đầu gối hơi run lên khi tôi nghĩ tới trường hợp qua nhà của em nói chuyện một lần cho rõ. Hic, chỉ mới nghĩ tới thôi mà người tôi bủn rủn rồi, đứng trước mặt tôi không biết phải làm thế nào.. Thứ 2 đầu tuần, nhiệm vụ của em là lên cột cờ đọc mấy cái vớ vẫn xàm lol tốn thời gian mà tuần nào cũng nghe. Tôi lại có cơ hội nhìn thấy em, lâu rồi đấy, chắc phải cả tuần trôi qua rồi tôi mới được nhìn thấy em.. Em xinh lắm, xinh cực kì, ở cái tuổi học trò vào thời đó so với hot girl bây giờ em tuyệt đối đứng đầu, không cần son môi mà môi vẫn hồng, không cần dùng kem trộn mà em vẫn trắng tự nhiên, cái thời tiết ở Đà Lạt không dễ mà có làn da trắng mịn như thế, nhưng không phải những yếu tố đó làm tôi thích em, cái tôi thích là ở mái tóc dài đen tuyền của em, và những lúc tôi nhìn trộm em mua nước ở căn tin em có bàn tay rất đẹp, vì đôi tay và mái tóc của em khiến tôi rung động, tôi thích cực kì, không phải vì em xinh, không phải vì em trắng hay đen, những yếu tố đó không đủ, tôi chỉ mê tay thôi, tay càng đẹp tôi càng chết.. tôi có thể lụy tình nếu một ai đó có một đôi bàn tay búp măng mặc dù về ngoại hình không được đẹp. Thậm chí là như thế.. Tôi ngồi cứ chống cằm nhìn em từ xa mặc kệ ai đang dòm tôi, mặc kệ ai đang xỉa xói tôi, tôi mặc kệ tất cả, tôi thích em nhiều như thế đấy. Hôm nay là một ngày quan trọng, là một ngày đối với tôi mà nói là ngày tôi muốn đi học nhất kể từ khi lên cấp 3.. tôi quyết định đứng trước mặt và nói với em những lời nên nói.. Ngày 28/10/2007 Trời đất, 13 năm về trước rồi sao.. Hôm đó tan học, tôi là thằng nhanh nhất xách cặp ra giữa sân trường, mọi người còn đang loay hoay trong lớp tôi đã bắn ra chỗ cột cờ đứng rồi.. Tôi đeo cặp một bên vai, đứng khoác tay và dựa vào cột cờ nhìn về hướng khu B, hướng căn phòng đó, nơi em học.. Ừ thì lúc đó trong tưởng tưởng thì tôi thấy mình khá bảnh, nhưng giờ ngồi viết lại những dòng này tôi thấy mình khá điên.. hic, cuộc sống mà, đôi khi mình làm những điều mà ít ai ngờ tới. (đúng hok cả nhà). Tôi cứ nhìn về phía lớp em, đợi mãi.. đợi mãi rồi em cũng bắt đầu đi ra khỏi lớp, đi tới cầu thang và đi xuống, tôi dần tiến lại chân cầu thang đơi. Tôi hồi hộp kinh khủng, em là người đầu tiên tôi thích, là người đầu tiên mang lại cho tôi cái cảm giác biết thích một người là gì.. Tôi cứ đứng dưới chân cầu thang đợi em.. em vẫn nhẹ nhàng từng bước đi xuống, chỉ có vài bước chân mà sao tôi thấy thời gian trôi qua lâu thế. Còn 5 bậc nữa là em chạm mặt tôi 4 bậc 3 bậc 2 bậc Còn cách một bậc nữa là đứng ngay trước mặt rồi.. nhưng không, em dừng lại ở đó. Tôi lấy hết can đảm để nói - Tránh ra Tôi chưa kịp nói thì em nói trước, em lườm tôi với đôi mắt của một người đầy thù hận.. Em vứt tôi ở đó, lạnh lùng đi qua.. không một tia đoái hoài.. Bỏ tôi ở lại với cả ngàn nổi thẹn.. Tôi hiểu rồi, tôi hiểu cái cảm giác mà em đã trải qua bởi cái thái độ của tôi lần trước, em trả thù tôi một cách thành công và đầy hương vị giận dữ của một đứa con gái.. Tôi đã thấu hết cái cảm giác đó rồi, tôi.. Tôi vô định nhìn im một chỗ, tôi mặc kệ những ánh mắt những chế giễu nhỏ to xung quanh mình. Tôi chỉ còn xác ở đó, còn hồn bay đi mất rồi.. "Rồi đèn xanh đèn đỏ. Rồi người ở, người đi" * * * "Rồi sau đó chúng ta vẫn là chúng ta, chỉ có trái tim là hoen gỉ úa màu" Ba chấm.. cảm thán.. nhớ lại vẫn thấy lòng tê tái. Thở dài..
Chap 12: "Bấm để đọc" Ba chấm.. cảm thán.. nhớ lại vẫn thấy lòng tê tái. Thở dài.. Bất chợt có một đôi tay vỗ đôi vai tôi làm tôi tỉnh giấc.. - Chạy theo đi Thư, nó vẫn luôn thế, vẫn luôn âm thầm dõi theo tôi giúp đở tôi và luôn bên cạnh mỗi khi tôi buồn, nó là bạn học cấp 2 của tôi và có duyên được ngồi lại cùng nhau một lớp.. Tôi sực tỉnh rồi gật đầu.. Tôi chạy theo hình bóng đó, em chỉ còn vài bước nữa là tới cổng trường, mẹ em luôn đón em đúng giờ, không thể để em ra khỏi cửa được.. Tôi chạy thật nhanh đến.. Nắm lấy tay em và nhẹ nhàng kéo em qua một bên trụ cổng để không ai thấy - Theo mình một chút, chỉ một chút thôi.. - Có gì không bạn nói luôn đi - Ở đây mình nói không tiện, có thể vào hành lan khu B được không, một phút cũng được.. Tôi không đợi em đồng ý, tôi nắm cổ tay và.. Em giật cổ tay lại.. - Tôi ghét bạn. Vy một mạch quay đầu và đi thẳng về phía mẹ đang đợi.. Sau đó.. à không còn sau đó nữa.. Tôi cũng không đứng như tượng ở đó, tôi đi thẳng ra quán café nằm chéo trường khoảng 100m.. tôi gọi một chai rựu.. Tôi ngồi đó, rót một ly rựu Rựu đắng lắm, nhưng không đắng bằng cảm xúc của tôi.. đó là lần đầu tiên trong đời tôi uống rựu, tôi uống được một ly thì không thể uống nổi nữa, tôi không biết uống rựu.. một ly đủ làm tôi cảm thấy choáng váng và thấm cái buồn bã rồi, chỉ một ly là đủ. Tôi cứ ngồi đó, nhìn ly rựu mà không dám cầm lên, thêm một ly nữa có lẽ tôi không về được, từ đó đã vậy, giờ vẫn vây, cả cuộc đời tôi vẫn vây, bia rựu là thứ không phù hợp với tôi. Tôi gọi điện cho thằng bạn mình, nhà nó gần nhà Vy. Tôi muốn rủ nó đi đâu đó. - Tao buồn, muốn đi dạo. - Mày ở đâu - Trước trường tao.. - Đụ mẹ, xa vậy. - Đi hay không? - Đợi chút. Tôi ngồi đó đợi nó khoảng đâu đó mười hay mười lắm phút. Nó đến và chở tôi đi dạo, tôi kể cho nó nghe hết từ đầu đến cuối, nó chửi tôi như một con súc vật mới xổng chuồng sở thú ra, nó to hơn tôi chứ nó ngang hoặc nhỏ hơn chắc tôi kí cái đầu cha nó rồi. Nhưng mà nó nói đúng nó bảo tôi - Mày ngu lắm, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, có cơ hội không biết nắm lấy.. giờ thì khó rồi (abczcdas@%$! @#%! #%! #^@#$^) Nó làm một bài ca Nam Bộ tôi nghe mà Muốn phát điên. Câu cuối cùng nó chốt lại - Đi massa, tao dắt mày vào đời, tao bao! - Thôi, tao sợ lắm. - Sợ con *, đi! Tôi năn nỉ nó thiếu điều muốn tuột quần xuống lạy nó nhưng nó vẫn cứ mà phóng xe tới điểm massa và lôi đầu tôi vào - Cho em 2 vé, anh xếp cho thằng này già trẻ không quan trọng, nhiều kinh nghiệm là được. Tôi ngớ người. Trời đất, tôi sợ thật, cái cảm giác đứng ở sảnh lễ tân massa mà tôi run cầm cập, tim tôi đập loạn nhịp, cảm giác sợ đó không phải sợ ai đánh giết mình, mà tôi sợ kiểu ngại ngùng, sợ vì tôi không biết nó như thế nào, nói phim sex thì tôi đã xem từ lớp 9 rồi, nhưng nói mà đối diện với một nữ giới làm việc đó cho tôi thì tôi thấy nó cứ kì cục mà làm sao ấy, ai lần đầu đi massa hoặc chơi gái chắc hiểu cảm giác này. Tôi được thằng phục vụ dắt vào một căn phòng có ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, nó chỉ tôi cởi hết đồ ra, quấn cái khăn tắm che của quý lại rồi vào một căn phòng xông hơi. Lúc bước vào phòng xông hơi tôi còn mở ti hí cửa vì sợ ngộp chết cơ, tôi lần đầu đi nên cứ nghĩ khói nó ra thế này thì có mà chết người không dám đóng kín cửa lại, hơi nó bay ra ngoài hết chả xông được con mẹ gì cả. Tôi cứ ngồi ì ở đó chả thấy cái cảm giác gì, được tầm mười lăm phút thì có một người mở cửa đi vào. Tôi thì lần đầu không biết nên cũng đứng lên mở cửa ra nhìn một phát, có một người phụ nữ chững tuổi đi vào. Tôi nhớ không nhầm thì lúc đó tôi 17 tuổi thì phải, còn người nữ đó chắc 37 tuổi rồi. Hiicc Tôi ngớ hết cả người ra, vội đóng cửa lại rồi ngồi đó tiếp, rồi chị đó lại kéo cửa ra và bảo tôi - Anh ra đi, ngồi lâu không tốt đâu. Ra tắm rửa rồi em xoa bóp cho nhé. Tôi đi ra dụi mắt bởi khói ngộp thì mới nhìn kĩ người nữ này được, chị ấy mặc đồng phục màu trắng có xẻ ngực, áo dạng croptop thời bây giờ và mặc cái cup ngắn củn, chỉ cần cuối nhẹ là có thể thấy luôn cái xì líp màu đen của chỉ rồi. Chị nắm tay tôi dắt ra, rồi chị cởi cái khăn của tôi ra, hic tôi không mặt gì đứng trần chuồng trước người phụ nữ gần hơn mình 2 con giáp.. lúc đó tôi quan ngại sâu sắc về nét đẹp của chị lắm, mặt chị đầy mụn, nhưng được che bởi lớp phấn dầy cộp, tướng của chị nếu mặc đồ thì nhìn cũng ổn đừng cởi đồ ra là được. Hic. Chị dắt tay tôi vào phòng tắm và bắt đầu tắm rửa cho tôi, chị làm tôi quên mất Vy là ai luôn, chị gội đầu cho tôi giống chị gái tôi hay gội khi tôi còn bé, khác một chỗ là không cho tôi ngồi, chị bảo đứng để chị tắm cho dễ, chị gội đầu xong lại lấy xà phòng xoa khắp người tôi, một tay chị cầm vòi sen một tay chị xoa xà phòng, đến chỗ thằng em zai 17 tuổi của tôi thì chị cứ nắn bóp nó mãi. Hic chắc em chết quá chị. Lúc đó thật muốn đổi ai trẻ hơn lắm mà ngại nên cứ im lặng không nói gì, chị thì cứ xoa xoa rồi kì cọ thằng em tôi kĩ lắm. Tự nhiên mặc dù chị nếu nói so với quan điểm của tôi thì chị ở ngoài đường chưa chắc tôi them nhìn chị cái nữa, mà tự nhiên lúc đó nó lứng, haha, tự nhiên lứng vãi lol không kiểm soát được luôn. Hiccc Chị đưa tôi lên cái giường mà các spa hay làm, có một cái lỗ ở đầu giường để up mặt vào đó, chị bắt đầu đấm bóp massa toàn thân cho tôi.. (Đoạn này thôi k kể dài dòng) Chị massa cho tôi mà cứ hở tí là chị cọ thằng em tôi cái, cơ bản là nó lứng sẳn rồi, chị cứ cọ cái là kích thước của nó tang thêm 1 chút, chị bóp đùi cũng đẩy tay lên cọ phát. Hic, chị cứ vậy quài. Massa xong xui hết chị đưa tôi một mẩu giấy, chị nói - Em có thư giãn không, có thì ghi tiền tip vào đây cho chị nhé Từ đầu đến cuối chỉ duy nhất đoạn này tôi mở mồm - Thư giãn là sao hả chị, nãy giờ chị thư giãn cho em rồi mà. - Em mới đi lần đầu hả - Dạ - Thư giãn là thổi kèn đó em. -? Thổi kèn? - Thôi, em cứ ghi vài trăm tùy khả năng của em, chị cũng tùy bao nhiêu mà nhiệt tình với em. Ôi cái lề gì thốn, mình làm gì có mang nhiều tiền theo như thế, đi học mà? Chợt nghĩ ra - Em ghi nhưng tí ra ngoài gởi được không chị, vì tiền em em gởi chung đồ thằng bạn cầm rồi. - Mặc đồ học sinh mà dám vô đay ha, em liều ghê. Thanh toán ở quầy hết nên không sao em - Hihi - Em ghi đi rồi chị làm Tôi ghi 200k, 200k ở cái thời điểm đó cực kì lớn, thời đó xăng chỉ 6, 5k 1 lít thôi. Bà chị thấy tôi ghi 200k trố mắt lên tôi mới biết mình bị hớ con mẹ nó rồi, ghi 50k là đủ rồi. Hic, mà kệ mẹ, thằng ml kia nó dắt mình vào đời mà, nó bao thì cho nó trả. Sợ gì Tôi trả phiếu cho bà chị. Bà chị bắt đầu tuột luôn cái khăn tôi ra, vặn đèn mờ lại chỉ đủ ánh sang thấy hư hư ảo ảo chứ không nhìn rõ, chị bắt đầu cởi áo, tôi lên tiếng - Thôi chị không cần cởi đồ, chị cứ làm hết những gì chị có thể đi. Cởi đồ em ngại. Nói xong tôi thấy mình bạo mồm phết, bà chị thôi không cởi đồ nữa, bà chị bắt đầu dùng tay của chị mân mê hết cơ thể tôi, chị dùng lưỡi đi dạo chơi trên cơ thể của một thanh niên còn trinh tiết như tôi, mặc dù tôi nằm im nhưng chị cứ rên rỉ thỏ thẻ trong mồm chị, tôi hồi đó cứ nghĩ ờ thì chắc chị đang mân mê tôi nên chị phê chị rên, mà đéo phải vì sau này rành rồi mới biết chị rên giả vờ để kích dục mình, tôi non dại nằm im hưởng thụ, chị bắt đầu dùng lưỡi chị đi quét lỗ nhị của tôi, aaa lúc này tôi thấy phê cực độ rồi, chị lại dùng lưỡi chị đi đi hái trái giứng của tôi, chị điệu nghệ như đang ăn trứng vịt lộn vậy, chị rồi cuối cùng cũng bắt đầu phá trinh tôi.. Tôi lần đầu phê tột độ quên mất mình đang thất tình luôn, quên mất một con mụ già đang dưới háng mình luôn, chỉ tập trung vào cơn mê tột độ mà thôi.. nhanh lắm, lần đầu làm chuyện ấy chỉ mất mười phút là tôi đã bay lên đỉnh rồi.. Chị ngồi dậy mỉm cười, chị ra nhổ hết những sinh linh bé nhỏ tội nghiệp vào lavabo, chị súc miệng rồi nói - 200k mới được bắn vào mồm đấy nhé zai đẹp.. khoai to phết Chị lại dở cái điệu cười khả ố dâm dục rồi đi ra khỏi phòng Tôi chỉ nằm im không nói lời nào.. để nghỉ mệt. Phê quá, tôi bị phá trinh như thế đấy.. bởi một con mụ hơn tôi tận hai chục tuổi đời.. Tôi đi taxi về trước để tránh mặt thằng bạn.. Thường với hệ thống xử lí trí não của con người có một đặc điểm mà ai cũng giống nhau.. là nếu như bạn vừa đạt được một điều khiến bản thân sung sướng tột độ rồi chợt nhận ra nỗi buồn trước đó nó ùa về bạn sẽ bị một cảm giác nỗi buồn đó nó sẽ nhân đôi cái cảm giác lên.. vậy đấy. Hứng khởi chưa được bao lâu, bao quy đầu còn chưa về chỗ củ thì cái say rựu nhẹ nhẹ trước đó vẫn còn len lỏi trong tâm trí khiến tôi lại nhớ về cái khoảng khắc trước đó.. Khoảng khắc mà tôi bị bỏ lại.. Tôi ủ rủ quăng cặp lên giường rồi thả mình lên giường, mắt nhìn trần nhà chán nãn vô cùng.. Có tiếng gõ cửa Cộc cộc.. - La Duy, mở cửa cho mẹ - Sao đấy mẹ, con đang mệt Tiếng cửa dồn dập hơn - Mau đi, có việc gấp Tôi bật dậy mở cửa thì mẹ tôi xộc thẳng vào phòng - Toàn mùi rựu, con uống rựu à, bữa nay dám uống rựu đấy (@$$-#+#&`-`;##).. - Khổ ghê, con đang mệt. - Nhìn như cái thằng thất tình, bố mày không thế đâu, toàn làm đàn bà thất tình thôi, bèo nhèo. - Chắc mẹ cũng bị ổng đá suốt chứ gì - Ổng mà dám thì không có mày đứng đây, không biết mà cũng bì đặt tập tành rựu chè. Đừng có đua đòi đấy.. Tính bà hay vậy, biết chuyện gì cũng nói vài lời rồi thôi. Bà thích để con cái tự do, không quản, không ràng buộc cũng như không ý kiến nhiều về cuộc sống. Bà từng nói với tôi hai câu mà tôi nhớ mãi đến tận bây giờ.. "Phụ nữ giống như một đóa hoa hồng, con càng trân trọng thì thì nó càng đẹp, con càng vùi dập thì nó càng héo tàn" "Trên đời này thứ nguy hiểm nhất k phải là rắn độc hay bất cứ loại độc nào, mà chính là phụ nữ. Khi con phản bội họ thì là con đang tự bắt mình uống hết thuốc độc trên đời này". (2 câu này lúc tôi học đại học bà mới nt cho tôi nói) Bà nói xong rồi quay lưng đi ra khỏi phòng. Cửa phòng đóng sập lại thì nỗi buồn nó lại lùa về, tôi lại thả mình lên giường tiếp tục nhìn trần nhà, nhìn cái quạt trần nhà cư xoay vòng.. xoay vòng rồi tôi ngủ thiếp đi.. chắc vì mệt do mới xã lúc nãy.. Mở mắt ra trên người vẫn là bộ đồ học sinh, tôi nhìn giờ thì đã 18h tối rồi. Đói bụng và cổ họng muốn cháy vì khô khốc, tôi xuống nhà lấy một chai nước suối và tu ừng ực một phát hết cả chai rồi lại bếp lục đồ ăn.. ăn mà tâm trạng không có thì tất nhiên không thể ăn ngon rồi, ăn đại vài miếng rồi tôi đi tắm rửa thay đồ. Tôi ra khỏi nhà và tìm một góc quán nào đó ngồi.. Bật máy mp3 lên và những bài nhạc tôi yêu thích cứ thế ngân nga trong tai.. Kể từ lần đó tôi thay đổi luôn thói quen đến tận bây giờ là chỉ dùng caphe đen đá. Lúc đó tôi uống đen đá vì phục vụ mang ra nhầm hay là do tôi gọi nhầm không biết. Trước đó chỉ uống sữa đá vì đen đá đắng quá tôi không uống được, vậy mà hôm đó tôi lại thấy nó ngon một cách lạ thường.. Có lẻ vị đắng của đen đá nó hợp với hoàn cảnh tôi lúc đó.. nên tôi thấy nó hợp vị mình. Tôi cứ ngồi đó, một góc phố Đà Lạt. Đút tay vào túi áo Hoddie, trùm mũ lại và dựa đầu vào một bên cửa kính.. cứ thế vừa nghe nhạc vừa nhâm nhi cf vừa nhìn mọi người qua lại trên con đường đầy rét buốc.. Mùa đông Đà Lạt năm đó tôi thất tình. Lần đầu trong đời tôi biết thích một người, theo đuổi một người và thất tình vì một người. Đều là em cả. Thời chúng ta còn trẻ chúng ta có thể làm những điều điên rồ mà không ai đoán trước được, và cũng có thể làm những điều dại dột mà ân hận mãi về sau này.. Tôi chán và buồn lắm, tôi ngày đó chỉ muốn như thế, muốn ngồi ở đó, nhâm nhi ly cf và nghe những bài nhạc mình thích.. Một ngày, một tuần trôi qua cuộc sống cứ tiếp diễn như thế, tôi tránh hết tất cả bạn bè. Hết giờ học tôi về nhà thay đồ rồi chỉ tìm một góc để ngồi. Đi học không có hứng thú nên đã ngu nay còn ngu hẳn. Ngu được unesco công nhận và cấp bằng Ngu quốc tế rồi được họ tặng kèm một lọ "Thuốc chống Ngu" nữa. Một hôm tôi ngồi nghe nhạc.. đâu đó một bản nhạc hàn quốc vang lên, lời nhạc tôi chẳng hiểu gì nhưng giai điệu làm tôi thấm cái cảm giác thất tình một cách dại khờ luôn.. cái giai điệu nó nhẹ nhàng lã lướt cứ thế trôi trong tâm trí rồi len lõi.. thấy quá hợp tâm trạng tôi lên mạng tìm bản việt sub mà tìm cực kì khó khăn. Mò mẫm mãi mới biết được một forum đó chính là vozforum. Tôi up lên nhờ anh em giúp thì mới được một bạn đang học bên hàn dịch dùm bài nhạc đó.. Đến giờ tôi vẫn nhớ như in 2 câu đầu tiên của bài hát là "Bạn phải nói ra những điêu mà bạn muốn nói trước khi mọi thứ trở nên quá muộn màng.. có những lời nhất định phải nói ra, nếu không sẽ hối hận lắm đó.." Lên youtube search "Teddy Bear Rise" để nghe nếu bạn muốn. Không biết là vô tình bài nhạc hay, hay là có duyên với nó khiến tôi tìm hiểu và hiểu ra được ý nghĩa của nó.. tôi nghe bài đó liên tục suốt hai ba ngày trời mà không ngán.. vừa nghe vừa lẩm nhẩm cái ý nghĩa bài hát rồi tôi chợt nhận ra điều gì đó.. Tôi nhận ra một điều phải nói để em hiểu được lòng mình, bằng cách này hay cách khác tôi cũng phải làm được. Tôi quyết định gặp em một lần nữa.. Lần này không có kế hoạch, không có tính toán và không gì cả. Tôi chỉ đợi duyên đến thôi, gặp lúc nào tôi xào luôn lúc đấy. Từ hôm tôi có quyết định đó thì đến tầm 3 hay 4 ngày sau tôi thấy em. Hôm đó tôi vô tình đi ra căn tin lúc nghỉ giữa tiết mua nước thì em cũng ra đó mua nước luôn. Tôi thấy đây quả là cơ hội rồi, duyên đến rồi. Nhưng nhìn xung quanh thấy hoàn cảnh không được phù hợp lắm. Tôi lanh trí chạy ngược vào căn tin mua ngay quyển vở với cây bút xong xé vội tờ giấy đôi ở giữa rồi ghi: "Chào Vy, mình là La Duy Khải, nhưng cứ gọi mình là La Duy nhé. Duy biết Vy đang giận lắm, nhưng hãy thông cảm cho Duy một chút, chúng ta đều còn trẻ, đều chỉ biết hành động dựa theo quán tính và sự ấu trĩ của bản thân mình. Hôm đó Duy hối hận lắm, từ hôm Vy quay lưng bỏ mặc Duy lại một mình Duy đã nghĩ thôi hay là mình bỏ cuộc nhưng Duy không làm được. Mỗi ngày Duy chỉ biết một điều là nghĩ đến một người và nhớ đến một người.. là Vy đó. Duy chẳng bận tâm điều gì cả chỉ bận tâm mỗi Vy thôi. Duy không cần gì cả Duy chỉ cần Vy hiểu được rằng Duy Thích Vy nhiều như thế nào là được. Lần trước Duy muốn nói chuyện riêng chủ yếu vì muốn Xin Lỗi hành động của mình, Duy muốn kéo Vy ra một chỗ vắng hơn vì muốn nói cho rõ lời Xin Lỗi mà thôi. Dù Vy tức giận như thế nào đi chăng nữa Duy cũng chỉ mong Vy hiểu được những cố gắng của Duy như thế nào để trân trọng tình cảm Duy dành cho Vy.. chỉ là một phút bồng bột của tuổi trẻ đã làm Vy tức giận. Duy Xin Lỗi" Chỉ tính viết vài dòng để hẹn em ra gặp mặt nhưng không biết chữ ở đâu nó cứ tuôn ra không dừng bút được.. Vừa viết xong lá thư thì chuông reo vào lớp.. À ừ duyên.. mà vô duyên.. Cầm lá thư trên tay, lá thư đầu tiên tôi viết cho gái. Ừ, em cái gì cũng là lần đầu tiên của tôi cả, em được đặc quyền hưởng hết mọi thứ đầu tiên trong đời một con người.. Người đầu tiên tôi thích, người đầu tiên tôi buồn, người đầu tiên tôi viết thư, người đầu tiên gởi thư mà tôi xé, người đầu tiên làm tôi uống rựu.. Tất cả đều là lần đầu tiên.. đơn giản vì Tôi Thích Em..
Chap 13: Một tia nắng trong mắt em (kí ức) "Bấm để đọc" Trở về lớp với lá thư còn dang dở chưa tới người nhận.. tôi ủ rủ ngồi úp mặt u sầu lên bàn, trên tay vẫn cầm lá thư lòi ra. Xoẹt! Lá thư trên tay tôi bị giật phang đi, tôi phản xạ giật người lên nhìn coi đứa nào dám. Con Thư. Nó mở lá thư ra và tranh thủ cô giáo chưa vào lớp nó đọc như đang đọc tuyên ngôn độc lập. Rất dõng dạc và truyền đạt.. Ooooooo` Cả lớp đồng thanh ồ lên.. tôi hơi ngại, chỉ hơi ngại vì bày tỏ quan điểm trước đám đông bằng cách hơi đặc biệt thôi, chứ thật ra ai trong lớp cũng biết hết rồi.. - Tụi mình phải giúp nó, nó học ngu nhất lớp nên yêu cũng ngu, mà không giúp nó nó cứ như vậy khéo lại ở lại lớp rồi kêu người ta bằng chị đấy.. Nó hét lên như thế Cả lớp vỗ bàn tỏ vẻ đồng tình.. Cô giáo vào lớp.. Mọi âm thanh trở lại im ắng như chưa có gì xảy ra.. Hết giờ của tiết cuối cùng, Thư lớp trưởng ra hiệu các bạn khoang hãy về, ở lại một chút.. - Theo mình thì thế này, mai bọn mình mang lá thư này sang cho cái Vy đi. Ai đồng ý đi với mình thì ở lại, ai không thích thì cứ về không sao. Tất nhiên trong một lớp k thể đồng tình cả, sẽ có vài đứa thấy nhảm nhí mà phản đối.. Điều tôi không ngờ là tụi nó về gần hết mẹ cả lớp luôn, còn lại có vài đứa chơi cùng tôi với Thư thôi. - Thôi, việc này cứ để tui xử lí cho Tôi lên tiếng sau bao nhiêu lâu im lặng. - Ông làm được thì tôi đã không phải vất - Lần này làm được. - Chắc không, không được thì sao - Không được thì.. Thì cũng chưa biết sao, tôi vò đầu bứt tai chưa tìm ra câu trả lời Thì.. uh thì sao cũng được. Được chưa. - Mấy người chứng kiến nha Nó chỉ tay phía tôi mắt thì lom dom mấy đứa bạn. Sau đó chúng tôi ra về như bình thường.. Tôi đi lang thang vào nhà sách, tìm mua một quyển note cho ra hồn thay cái vở rách nát của căn tin trường. Loanh quanh một lúc tôi thấy có một khu sặc sở sắc màu thì sang khu đấy xem, với cái đứa chưa bao giờ biết yêu là gì, tán tỉnh gái ra sao như tôi thì việc nhìn mấy cái tờ giấy đủ màu và mấy lọ thủy tinh chất đầy ngôi sao và mấy con hạc này có ý nghĩa gì. Tôi bốc một lọ đem ra thu ngân hỏi, họ kêu cái này để tặng làm kỉ niệm. Nó như kỉ vật, chỉ để ngắm chứ k có tác dụng gì khác.. Tôi nghĩ thầm "Ai sáng chế ra mấy cái kỉ vật này ngu học thế không biết" Tôi đem quay trở lại đặt về vị trí cũ rồi ra về. Về nhà lấy hết mọi cảm giác tốt nhất tôi đặt bút ghi lại y chang lá thư chưa gởi kia vào quyển note mới, ghi xong nhìn lại mới biết, chữ mình xấu vl. Dù cố thế nào đi chăng nữa cũng chỉ tới đó. Hihi Tôi lại nhờ con Thư sang, nhờ nó viết hộ một cái mới, của tôi viết xấu quá, không dám gởi. - Ê, tôi thấy ở nhà sách nó bán mấy con hạc giấy với ngôi sao gì đấy, thấy cũng hay hay. Hay là tôi mua về tặng cái Vy nhé. - Biết gấp không mà tặng? - Tập tí là biết, 1000 con hạc giấy đi. - Không phụ đâu nha, còn học nữa. - Ơ, cái con này, mình tôi gấp làm sao kịp. - Kệ cha ông * * * - Ờ mà kể ra nếu tôi được tặng 1k con hạc giấy đó tôi cũng thích, làm đi. Ơ.. tôi có cái cảm giác lạ lắm, với cái giác quan của thằng con trai và cặp mắt ẩn sau đôi kính của nó, lời đó tôi thấy không chỉ đơn giản là nói.. mà còn mang chút tâm tình gởi vào.. Bất chợt tôi có một cái cảm rất kì lạ. Con bé đấy, ngoài cái học giỏi ra chẳng có gì thu hút tôi cả, học với nó từ bé rồi nên rõ tính nhau quá, nó chỉ ham học, ham đọc sách, cả tủ truyện ở nhà khiến đôi mắt nó phải gồng thêm cặp kính dày cui nữa. Nó chẳng có sở thích gì đặc biệt ngoài việc thích đọc sách và truyện. Lại là cái truyện tôi ghét nhất. Conan. Chả bù trừ với tôi, tôi lười tất cả mọi thứ, lười học, lười đọc, lười ăn, lười đi chơi, lười lười và các thể loại lười, chỉ thích thể thao, cở nào giờ nào tôi cũng chơi được, bơi lội bóng đá cầu lông môn nào tô cũng giỏi. Nó thì lại ham học lười vận động, chung quy lại nó và tôi là hai thế giới trái ngược nhau, vì vậy tôi luôn coi nó là bạn thân chứ chưa bao giờ có cảm tình gì với nó cả. Nó hả? Ừ thì bề ngoài cũng được, so với Vy chắc có lẻ cũng 7/10. Vy 10 thì nó cũng được 7. Nó ăn Vy 1 chỗ là học giỏi hơn, ngực to hơn nữa. Hihi. Nhưng bị nghiệt ngã 1 cái là tóc ngắn, nó luôn để tóc ngắn, cả đời tôi chưa thấy nó để tóc dài bao giờ.. đôi tay nó khá là đẹp, so với Vy chắc có lẻ chỉ thua 1 chút vì làn da của nó không trắng bằng, Vy trắng hồng, còn nó thì Trắng kiểu da Vàng. Ở Đà Lạt kiếm một người trắng hồng như Vy cũng khó lắm, nên điều đó không quá là lạ. Ờ mà nếu nó tóc dài chắc tâm tư tôi cũng có đôi khi để ý nó, chỉ tiếc là tôi không thích con gái tóc ngắn. Tôi lại ghét nó 1 điểm là trước mặt tôi lúc nào cũng học, học, học. Mười lần như một, cứ gặp mặt là nó bảo tôi cố học đi, nó kèm tôi, nó chỉ tôi, nó chung quanh lại chỉ có từ học. Tôi chán ngấy, nhìn thấy mặt nó là tôi phát bệnh với tự HỌc rồi. Lang man quá rồi.. nó chả liên quan gì cả Ừ thì từ khi viết lá thư prod by tui và made by Thư xong, tôi lục đục lên mạng học xếp hạc giấy, hihi, tôi lãng mạn mà. Trong thời gian gấp tôi thấy cũng khá thú vị, có điều một mình tôi gấp hơi cực, đau hết mấy đầu ngón tay, gấp gần 10 ngày mới hoàn thành. 10 ngày đó tôi đi học về là ra cf ngồi gấp, thời gian đó như thằng tự kỷ, con trai mang hạc giấy ra cf ngồi gấp thấy nhiều người để ý, tôi kệ, nghĩ là họ hâm mộ mình là xong, không cần phải ngại. Tôi chỉ ngại trước người tôi thích thôi, còn người bình thường tôi mặt Khá Dầy. À có đôi lúc Cái Thư nó cũng sang phụ tôi một chút rồi lại đọc truyện rồi lại phụ. Không nhiều nhưng tôi cũng đở buồn hơn. Cuối cùng cũng xong 1000 con hạc giấy, tiếp theo là tôi phải làm sao để nó tới tay Thư ở một khoảng khắc đẹp nhất và khiến cô ấy cảm động nhất. À không, tới tay Vy, không phải Thư. Tôi tính thế này, vào giờ ra chơi tôi cùng đồng bọn sẽ sang lớp Vy một lần nữa và tôi sẽ trao tận tay món quà ý nghĩa nhất cuộc đời tôi, chỉ một lần và mãi mãi về sau tôi không còn làm một lần nào nữa. 1000 con hạc giấy và 1 lá Thư. Ngày hôm đó tôi hồi hộp từ đầu tiết cho đến hết tiết hai, thật sự tôi học không vô, cứ ngồi tưởng tượng cảnh sau đó, ừ thì tặng cho Vy xong tôi sẽ nói Vy hãy đọc nó rồi tôi quay lưng đi, tôi cứ ngồi tưởng tượng mình rất lạnh lùng coolboy ngầu cồi lắm. Cứ ngồi đăm chiêu như thế.. Cuối cùng tiết hai cũng hết, giờ ra chơi đã đến. Chuông vừa reo là tim tôi cũng đập loạn nhịp, cảm giác khó tả cực kì, không có một lời văn nào có thể tả được cái cảm giác đó trừ khi một ai đã trải qua rồi họ sẽ cảm nhận được nó một cách chân thật nhất. Lời tỏ tình đầu tiên.. Chỉ một khoảng sân trường thôi mà cảm giác tôi đi thấy nhanh lắm, chỉ một tí xíu là tới bên khu B rồi, sau lưng tôi có Thư cùng 5 thằng bạn nữa là 7 đứa.. bọn tôi cứ thế đi ngang qua sân trường.. trên tay tôi cầm một lọ thủy tinh thật to, bên trong có cả ngàn con hạc giấy đủ màu sắc, phía trên những con hạc có một mảnh giấy nhỏ, đủ để viết những tâm tư trong đó. Lọ thủy tinh được đậy nắp gọn gàng, nhìn thật không thể không khen nó đẹp được. Khu A, Khu B, Khu C.. tất cả mọi người đều đứng ở lan can nhìn tôi và bàn tán, tôi luôn là vậy mà, tôi chỉ e ngại khi trước mặt Vy thôi, còn lại tôi không ngại ai cả, mà tôi cũng trùm gây sự chú ý ở trường rồi, nên cảm giác đó tôi cũng không lạ lùng lắm. Thậm chí thấy mình cứ oai oai kiểu gì, ai qua cái thời trẻ từng làm những thứ điên rồ chắc cảm nhận được. Rồi cũng tới bên Khu B Từng bước nặng nhọc lên cầu thang * * *Tới cửa lớp rồi.. Cả khu ABC lúc này đang dồn hết nhân lực sang khu B để chứng tỏ là họ nhiều chuyện, đông lắm, đằng sau, đằng trước, xung quanh, ở đâu cũng có ánh mắt đang nhìn mình. Tôi cứ như thế, một mạch đi vào thẳng lớp của Em.. Em ngồi đó cứ như chưa biết gì, vẫn đang chăm chú ghi ghi chép chép trên quyển vở mà không quan tâm đến xung quanh.. cứ như em chưa hề biết có chuyện gì.. Tôi đứng ở mép cửa, đã bước qua cánh cửa lớp rồi.. Em cứ ngồi đó, tôi cứ nhìn em, một góc nghiêng thần thánh tạo nên cái vẻ xinh xắn đáng yêu của em làm tôi như bị chôn vùi đôi chân dưới mặt đất, không một bước nào bước nổi nữa. Tôi cứ đứng đó thất thần chìm đắm trong cái vẻ kiêu sa của em Một cái đẩy vào lưng tôi khiến tôi lập bập xém một tí thì ngã và rơi cả lọ thủy tinh.. Tôi chợt tỉnh.. Tôi bước tới trước bàn em.. Tôi đặt lọ thủy tinh lên bàn của em.. Em ngước lên nhìn tôi.. Đôi mắt long lanh của em khiến tim tôi đập loạn nhịp.. Em vén mái tóc mình sang một bên kèm đôi mắt biếc đấy Tôi.. tôi không thể tả nổi cảm xúc đó nữa, ngay giây phút viết những dòng chữ này tim tôi vẫn còn đập, tay tôi vẫn còn run, tâm trí tôi vẫn còn bồi hồi. Thật không có lời nói hay dòng chữ nào có thể tả được cái cảm xúc lúc đó cả. Khoảng khắc đó là vô giá.. bồi hồi và rung động.. với cái tình cảm tuổi mới lớn.. - Cám ơn Khải.. à không Duy Em chồm dậy thì thầm vào tai tôi.. AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA Tôi như muốn vỡ òa, tôi như muốn bóp nát trái tim mình vì hạnh phúc và sung sướng tột độ, cái cảm giác lên đỉnh so với cái cảm giác này mà nói không có cửa. Tôi bẻn lẻn mỉm cười rồi nháy mắt với Vy một cái rồi quay lưng đi.. Quay lưng để em thấy lưng tôi dài và rộng như thế nào, có thể che chở em ra sao.. không phải là quay lưng bỏ mặc em.. quay lưng để tránh những ánh mắt, tiếng xung quanh.. quay lưng vì sợ em nói them câu từ chối.. tôi cứ thế quay lưng đi. Tiếng vỗ tay có, tiếng hân hoan có, tiếng trầm trồ có, đủ loại âm thanh đều có, chỉ duy nhất có một người đứng một góc cửa sổ im lặng.. dõi theo. * * * Bọn tôi trở về lớp.. Thư nó vẫn cứ âm thầm không một tia cảm xúc nào trên khuôn mặt.. cứ thế âm thầm đi đằng sau tôi.. mặc cho tôi đang huênh hoang và vui sướng.. nó vẫn cứ thế.. im lặng.. Tôi thật sự vì niềm vui khi vừa làm một điều mình mong muốn bao lâu nay nên không để ý đến ai cả, chỉ hân hoan với chính bản thân mình, cảm giác đó mọi người hiểu mà.. Nhưng khi vừa về lớp.. Vừa ngồi xuống.. Tôi đủ sâu sắc để cảm nhận được.. Ánh mặt trời rọi qua khe cửa, che khuất tầm nhìn của tôi, thứ tôi nhìn thấy duy nhất là một ánh măt Buồn đang nhìn mình.. Một ánh mắt tỏ vẻ hài lòng mà cũng là không hài lòng.. Một tia nắng trong mắt Em.. * * *
Chap 14: Can't tell u nothin (Kí Ức) "Bấm để đọc" Ngày hôm đó tôi ngồi cf với Thư ở cái quán quen thuộc, bọn tôi ngồi tán dóc cái sự việc ngày hôm qua, nhìn lại thấy mình vẫn bản lỉnh và bảnh nên tôi rất thích, tôi cứ ngồi kể tới cái lui từng cái khoảng khắc mà tôi tưởng tượng lại trong đầu. Thư vẫn cứ ngồi lắng nghe, đôi khi cười một chút. Cái sự gượng gạo đó của nó tôi nhận ra.. nhưng vờ như không thấy.. Chắc nó cảm thấy nhàm chán khi tôi cứ nói mãi việc của mình, còn nó.. cảm xúc của nó thì cứ bị cái gì đó nó chặn lại khiến nó không nói được.. hay là không dám nói gì đó tôi không rõ nữa.. nó về trước.. tôi lại ngồi một mình, lâu lâu nghỉ lại cứ ngồi cười tủm tỉm một mình.. * * * Sáng hôm sau tôi đi học với tâm trạng ngóng chờ một cái gì đó, chờ một câu trả lời chẳng hạn hoặc chờ một lá thư hồi âm đại loại.. Tới trường cảm giác tôi vui vẻ và hung phấn lắm, cứ thấy vui trong long, thấy cái gì cũng đẹp, cái gì cũng tươi xanh.. Thậm chí thấy con mình từng chê xấu hôm nay cũng thấy nó đẹp gái nữa.. Ở đoạn tôi đi vào Khu lớp mình, tôi có nhìn lên Khu lớp của Vy.. Tôi thấy Vy và Thư đang đứng ở lan can trước lớp Vy nhìn tôi.. Tự nhiên tôi thấy bất an một cách kì lạ.. Thư nó về lớp và kèm trên tay một lá thư.. nhưng nó đi rất chậm rãi, không có một tí nào cảm xúc là vui vẻ hay mừng cho tôi.. Tôi bất an thật sự.. Cầm lá thư trên tay với ánh mắt mọi người xung quanh đổ dồn vào.. tôi thực sự không dám mở ra đọc. Tôi cầm lá thư ra một góc ghế đá của sân trường ngồi và bắt đầu đọc nó một mình.. "Gởi Duy Điều đâu tiên Vy muốn xin lỗi Duy nhé. Xin lỗi vì đã làm Duy hiểu lầm, xin lỗi vì đã không nghe Duy nói từ đầu và xin lỗi đã để Duy tốn công sức làm những con hạc giấy này.. Duy ơi đến bây giờ Vy mới biết là Duy đã nhận một bức thư trong lúc Duy bị thương vì đánh nhau ở trường. Điều đầu tiên Vy muốn nói là: V y c h ư a t ừ n g g ở i b ứ c t h ư n à o c h o D u y c ả Vy cũng biết nội dung bức thư đó ghi gì rồi, tiếc là người ghi không phải là Vy.. Vy cũng chưa từng nghĩ Duy lại thích Vy như thế, hiện tại Vy chỉ muốn tập trung học vì hết lớp 12 Vy sẽ đi du học chứ không ở đây, trong long Vy chưa bao giờ nghĩ đến yêu đương gì cả. Bố mẹ Vy cũng cấm không cho Vy yêu đương ở tuổi này.. Hơn nữa hôm Duy tặng quà cho Vy, Vy không muốn từ chối vì sợ Duy sẽ bị một cảm giác thất vọng ở trước đông người như vậy.. Vy nghĩ với Duy thì điều đó thật không tốt chút nào. Vy đợi Duy lúc ra về để trả lại nhưng không gặp. Duy có thể sang nhà Vy gởi lại hoặc nếu không phiền Vy sẽ giữ nó coi như làm kỉ niệm đẹp. Ít ra một lần trong tuổi học trò được tỏ tình Duy nhỉ. Không biết nên cám ơn Thư hay là nên giận Thư đây. Thư đã cố sắp xếp và làm mọi thứ để Vy mở lòng nhưng điều đó là không thể, Vy sau này cũng không ở đây nữa.. Nếu có mở lòng chỉ sợ lại xa cách đau lòng thêm thôi. Duy cũng đừng trách Thư. Thư cũng chỉ muốn làm những điều tốt đẹp cho Duy thôi. Nếu là Vy thì Vy sẽ cám ơn Thư đấy. Duy hãy quan tâm đến những người xung quanh mình thì Duy sẽ nhận ra được những điều thú vị hơn là thích Vy đấy.. Cám Ơn vì Tâm Tư của Duy và Xin Lỗi vì không biết điều đó làm Duy tổn thương. Vy cũng hay ra cf với Thư để học đấy, Duy thích có thể tham gia cùng, không làm kẻ thù của Vy là được. Vy sợ lắm. Vy dừng thư nhé. VyVy" Tôi gấp lá thư lại, đút vào trong túi quần.. không xé đi. ! Ngồi ở ghế đá là đợi Thư, Thư cố tình để tôi gặp Vy, cười chắc chỉ là lịch sự. Hèn gì thái độ dành cho một người lạ lúc ở cổng trường tôi nắm lấy tay Vy kéo đi bị giật phăng ra và bảo ghét tôi. Không có gì lạ. Xâu chuỗi lại thì quả thật đúng vậy rồi. Đó là lần đàu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi tỏ tình với một cô gái bị thất bại.. Tâm tư tôi bị rối bời, mọi cảm xúc gần như tan biến.. tôi không hụt hẫng, không lo, không sầu. Tôi chỉ Đau.. đau lắm, đau đến độ có thể ngồi đó khóc rống như một đứa trẻ cũng được.. Tôi thất tình một lần nữa, lần này là thật sự, không có một chút tia hi vọng nào.. là mất thật sự. Chưa là của nhau những sẽ là mất mãi mãi.. Đơn giản là nó không thuộc về mình.. thế thôi! Tôi không tán gái thất bại, chỉ là thất bại khi đơn phương đối tượng không đúng thời điểm, không đúng lúc. Vô duyên! I can't tell u nothin.. * * * Tôi cứ ngồi đó thẩn thờ, điều đầu tiên tôi nghỉ tới là Thư. Tôi sẽ chửi nó một trận không còn gì để phản kháng lại nữa. Tôi đứng lên đi về phía lớp mình.. Bước từng bậc thang nặng nhọc, tâm tư tôi nặng trĩu khiến bước chân cũng mệt mỏi theo.. Tôi khựng lại ở bậc thang thứ 3.. Tôi chợt nhớ ra trong thư Vy nói.. "Nếu là Vy thì Vy sẽ cám ơn Thư.." Tôi quay đầu lại.. một mạch đi ra khỏi cổng trường.. tôi nghỉ học. Tôi lại về với vị trí cũ của mình ngồi, quán cf đó, góc đó, hương cf đó, và những bản nhạc đó.. mọi thứ vốn dĩ vẫn vậy.. chỉ khác một điều là tâm tư đã thay đổi mà thôi. Tôi biết dù cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được kết quả như thế này.. Thời điểm đó bệnh tự kỷ của tôi bắt đầu nặng hơn một chút, tôi chuyển qua nghe những thể loại mà bây giờ gọi là nhạc lofi.. Bắt đầu xuất hiện một vài triệu chứng như thấy vật gì không thẳng hàng ngăn nắp sẽ khó chịu, dép không để thẳng hàng khó chịu, hai chiếc hai nơi khó chịu. Bất cứ thứ gì biểu hiện nó không hoàn hảo tôi sẽ thấy khó chịu, nhộn nhạo khắp người và chỉnh lại cho bằng được. Ví dụ như khăn trải bàn bị xiêng tôi sẽ chỉnh lại cho thẳng nhất với cái mép bàn không lệt một li. Lúc đó tôi bắt đầu sợ độ cao, đứng ở tầng 4 trở lên là tôi bắt đầu sợ. Nói chung phát ra nhiều triệu chứng của bệnh tự kỷ nhiều lắm. Nặng nhất là sai chính tả, sai một cách kì lạ. Mặc dù học ngu nhưng không thể sai như thế được, lúc đấy tôi sai chính tả trầm trọng như mất đi căn bản đấy. Nhìn chữ vẫn đọc được không có gì cả, nhưng viết là bị sai, ch thành tr, ngã thành hỏi, ng thành ngh. Đại loại vậy. Thời gian đó với tôi cực kì khó khăn, tôi bị tự kỷ nặng trở nặng nên mẹ tôi xin cho tôi nghỉ ở nhà một thời gian. Hồi đấy tôi để tóc dài nên lúc phát bệnh tóc nó lại mau dài hơn, mỗi ngày nó lại nặng hơn một tí, tôi không đọc không viết được, không tiếp xúc với ai được, sợ hình tròn, Sợ ánh sáng.. Đến giờ tôi vẫn không nhớ được vì sao mình lại trở thành như vậy, có một vài ngày nặng đến độ tôi chỉ ngồi một góc, lấy hai tay một tay vẽ vuông một tay vẽ tròn bằng phấn đầy khắp phòng, từ nền nhà đến tường trong phòng đều như thế. Tôi không nhớ rõ rằng mình bị bao lâu nữa.. (Năm 11 tôi phải nghỉ học, bị lưu ban một năm) Lúc điều trị tôi chỉ chịu tiếp xúc với mẹ và bác sỉ. Người lạ vào là tôi lẩn đi không muốn gặp, không muốn gặp ai cả. Một khoảng thời gian điều trị chính xác bao lâu tôi không nhớ rõ.. Tôi chỉ nhớ.. Vào một ngày trời sáng rực rỡ, tôi đang ngồi ghế đắp chăn như những ông già sau vườn, tôi ngồi đó cứ nhìn tất cả mọi thứ trong tầm mắt.. Có một đôi tay để lên vai tôi.. Tôi nhìn đôi tay đó bỗng thấy lòng mình bồi hồi, một thứ gì đó chảy ra trong tâm trí tôi mà không định hình được.. Đôi tay đó quen lắm. Tôi ngước lên nhìn.. Bóng dáng một người con gái bị ánh mặt trời che lấp, chỉ thấy bóng đen không rõ mặt.. Tôi dụi mắt lấy tay che bớt đi ánh nắng đang rọi vào.. Tôi thấy em.. một bầu trời bé nhỏ.
Chap 15: Baby Don't Cry "Bấm để đọc" Lộp cộp.. Tiếng guốc bước ra từ thang máy làm tôi chợt tỉnh, thôi hoài niệm ngày xưa đã. Tôi đối diện với nó, tất nhiên anh VP cũng đi kèm theo bên cạnh, tôi nháy mắt bảo nó sang ghế ngồi đợi.. Anh rất ít nói, chỉ cười và móc tiền rồi đi. Chưa bao giờ thấy anh chê hay khen một ai cả. Anh lại cười - Bao nhiêu em trai - 250k đại ca.. Tất nhiên, không đời nào ảnh đưa 250k cả. 500k là tờ tiền thấp nhất trong người ảnh thì phải.. Đưa tiền xong ảnh đi một mạch ra lấy xeee.. Ảnh khựng lại.. Quay lại nhìn tooiii Rồi ảnh quay lại: - Giữ số con bé này cho anh.. Tôi gật gật, ảnh lại móc thêm 500k nữa ra đưa tôi.. ồ vậy là tiền lì xì với cả tiền tip riêng là gần 4tr.. (Lúc này tôi vẫn đang xài nokia trắng đen, ứng lương thêm chút mua con Huawei Y9 liền, sau đó bắt đầu viết truyện) Anh Vp về, để lại sau lưng anh một tàn dư mà tôi không bao giờ dọn dẹp nổi.. Tôi gọi cho chủ, xin off một đêm. Tôi đưa tạp vụ 200k nhờ nó trông hộ, tôi ở gần đấy, đông khách cứ gọi tôi về. Lúc đấy 23h30 rồi nên khách vắng.. Tôi lại chỗ nó ngồi, nắm tay kéo nó đứng dậy, tôi dắt nó ra chiếc xe wave không giấy trông rách nát củ kỉ lắm. Tôi sợ nó ngại - Có ngại không - Không, nhưng mà tao nhớ mày ở sạch lắm, sao lại để xe bẩn thế này Nó lắc đầu ngoe nguẩy đuôi tóc đằng sau - Tao không rửa vì không muốn ai đụng vào, bẩn thế không ai thèm đi, biết tính tao mà, không thích ai đụng vào cái gì của mình.. - Vẫn vậy hả, mãi không thay đổi - Đi thôi. À, không có mubahi, tôi phải đi mượn rồi.. Tôi đội mũ cho nó, nó lại ngoe nguẩy lúc lắc cái đuôi tóc ý không chịu để tự làm, tôi vẫn đội và gài dây cho nó. Bọn tôi bắt đầu đi.. Tôi chở nó đi ăn một món mà tôi rất thích.. Mì Gà Quay của người Hoa ở Nguyễn Trải (tôi là người Hoa gốc Việt) Nó vẫn vậy, vẫn ít nói như từ lúc tôi biết nó.. Tôi không biết bắt đầu từ câu hỏi nào, câu hỏi nào cũng đè nặng đến cảm xúc của nó, tôi biết nó gặp tôi quả thật là điều nó không bao giờ nghỉ tới. Vì nó tưởng tôi vẫn còn ở Hà Nội, vẫn kinh doanh cf. Vẫn là Duyy bảnh tỏn xưa giờ, không phải thằng làm thuê như thế.. Cuộc sống mà, một thằng làm thuê, một con làm gái chạm mặt nhau âu cũng là duyên trời đã đặt sẳn rồi. Tôi và nó cứ ăn, tôi ăn xong trước.. tôi ngồi nhìn nó ngấu nghiến miếng đùi gà mà không ngần ngại bởi ánh mắt của tôi.. - Ba năm rồi nhỉ? Nó ngước lên nhìn tôi - Vẫn ăn không lại, ăn nhanh thế không tốt đâu Rồi lại tiếp tục hành trình tô mì của nó. Tôi cứ ngồi đó, nhìn nó ăn mà nhớ lại một thời sóng gió cùng nó * * * (Kí Ức) * * * Đôi bàn tay mà tôi từng khen đẹp đang đặt trên vai mình. Khuôn mặt lấp ló đằng sau ánh nắng chói chan che luôn cảm xúc của tooiii Một cảm giác nhộn nhịp trong tim lâu rồi tôi chưa nhận thấy.. (Lúc này điều trị bệnh đã đở rồi) Nhưng với sự tự ti bởi căn bệnh của mình, tôi vẫn tránh né gặp mọi người, nhất là nó. - Về đi Tôi gập người ôm cái gối che đi cảm xúc trên khuôn mặt mình.. - Về Đi, đừng bao giờ qua nữa. Tôi hét lên gắt gỏng.. - Không, bọn tôi đến đây để giúp bạn.. Tôi ngước lên khi nghe thấy hai từ "Bọn Tôi" Thư, Vy.. và thằng Khoa. Toi có một cảm giác hơi ê buốt trong tâm hồn mình khi thấy Vy ở đó "Không phải vết thương nào cũng chảy máu. Và cũng không phải không chảy máu là không bị đau." * * * Tôi nắm đôi tay đó Tôi đứng dậy Tôi ôm nó.. Tôi cứ hành động một cách hoàn toàn tự nhiên, không nghĩ suy, không gượng gạo.. Tôi cứ ôm nó như trước Vy và Khoa.. "Babe can't tell u nothing hah" - Đẹp rồi đấy Khoa nói Tôi liếc mắt nhìn nó.. Nó im lặng.. Cái khoảng khắc đó giúp tinh thần tôi đi lên rất nhiều. Hè đó ngày nào bọn nó cũng sang nhà tôi chơi, nấu nướng bày trò các kiểu để tôi phục hồi lại nhanh hơn rồi còn đi học lại.. Tất nhiên tôi học 11 và tụi nó học 12. Cái ôm đó.. cái ôm đó như là tâm tư của tôi gởi vào sau một thời gian cô đơn tận cùng.. cái ôm đó như sự thay thế, như là hàn gắn.. Như là một lời cảm ơn.. Cảm ơn vì đến giờ phút này nó vẫn đến và giúp tôi.. Hà Vũ Thiên Thư. * * * Sau đợt hè đó tôi được trợ giúp bởi bác sỉ riêng và cả tụi nó nữa.. Viết tới đây tôi lại cảm thấy buồn cười.. cười cho cái sự trớ trêu của số phận.. Haha, ba tháng hè bên cạnh nhau làm sao mà không có tình cảm được chứ.. Mà tôi cũng không biết rõ, tôi đoán thế, vì cái hành động của cả hai đứa tôi để ý thấy hơi lạ.. tôi có cái cảm giác khó chịu khi thấy cảnh đó, cảm giác như là ghen thì phải.. mặc dù chả là gì của mình nhưng tôi vẫn ghen.. 3 tháng hè nhiều cảm xúc lẫn lộn lắm, tôi vui có, buồn có, nhưng vui thì nhiều hơn.. đặc biệt ghen ghen lạ lạ. Haha. Ơ mà ngẫm lại tại sao tôi lại ôm Thư nhỉ, chắc chỉ là cái ôm của bạn bè lâu ngày gặp lại phải không? Tôi không rõ nữa.. cũng không chắc lắm.. Thời gian đầu đi học lại lớp 11 với tôi khó khăn lắm, tập làm quen lại mọi thứ.. nhưng trí nhớ cũng không phải dạng tệ nên mất 3 tháng đầu là tôi dần quen lại tuy một vài tính tình từ bệnh tự kỷ vẫn lưu lại như sai chính tả, sai dấu hỏi ngã, nhìn vật méo vẫn còn khó chịu.. một vài thứ khác nữa.. Tất nhiên khác khóa thì sẽ học khác buổi. Gặp nhau là chuyện khá khó.. Sau một thời gian đi học lại thì tôi với Thư cũng hay liên lạc, mỗi tối bọn tôi hay cf cùng nhau một đoạn rồi về học. Thư vẫn luôn thế mà, học vẫn ưu tiên trước. Lúc này thì tôi phát hiện ra một sự thật khá quải. Đó là thằng Khoa và Vy quen nhau. Aaaaaaaaaaaaaaa Thằng chó nó thả thính cái Vy suốt quảng thời gian ở bên nhà tôi, tôi lúc đó cũng không có tâm trạng để ý đén tình cảm nên không có đặt tâm vào vấn đề đó, nhưng rõ rang cảm nhận của tôi không sai. Hành động thân thiện quá mức với cái gọi là bạn bè. Mà trước đó bọn nó có quen nhau đâu? Bọn nó có biết nhau trước đó đâu nhỉ? Mà thôi tôi cũng không thắc mắc, không bận tâm nữa. Đó không phải việc của mình, tôi lại là người không thích nghĩ nhiều về chuyện người khác. * * * Nhưng có một cái hay nhé, khi tôi trở lại học và vượt qua gần 1 năm trời cái bệnh tự kỉ thì tôi học khá lên hẳn, về cơ bản những kiến thức lớp 11 tôi đã đi qua một phần, phần còn lại bản thân tôi thay đổi cũng nhiều, tôi thích đọc sách nhiều hơn, tôi thích làm những thứ khiến bản thân mình cảm thấy vui vẻ, tôi không làm những điều thừa thải như đánh nhau, chửi bới, làm màu trước gái nữa. Tôi thay đổi gần như là hoàn toàn, cảm thấy mình trưởng thành hơn nhiều. Tôi học cũng khá hơn trước nhiều và một điều đặc biệt nữa là sự chu toàn của bản thân tôi tang lên một cách khó hiểu. Tôi thích sạch sẽ, nay lại sạch hơn. Tôi thích tóc dài, nay lại thích hơn Tôi thích tay đẹp, nay lại thích hơn. Làm việc gì cũng phải làm tới nơi, thích thứ gì phải làm cho bằng được. Cần điều gì sẽ không ngần ngại mà cố gắng đạt lấy. * * * Có một khoảng thời gian Vy cãi nhau với Khoa, người nó cần bên cạnh là Thư.. Khoảng thời gian đó tôi cũng cần Thư bên cạnh.. Mỗi tối tôi ngồi cf đọc sách tôi muốn Thư ngồi đối diện mình, Thư về tôi về. Và khoảng thời gian đó có them Vy nữa.. Vậy mà bảo là không nghỉ đến tình cảm, chỉ muốn học còn đi du hoc. Đúng là tâm tư phụ nữ, không đoán được. Xạooooo Làm người ta một thời tuổi trẻ mơ mộng.. * * * Mà cũng nhờ khoảng thời gian đó mọi thứ được phân định rõ rang hơn, tôi không còn thích Vy nữa. Sự gặp mặt liên tục của ba bọn tôi làm vị trí có chút thay đổi. Ừ thì tôi cũng không dám chắc nữa.. Tôi thích Thư thì phải.. Sự ân cần, sự có mặt mọi lúc, sự quan tâm, sự lo lắng, sự.. sự gì không biết. Chỉ biết là tôi đã thích Thư thôi.. Thích chỉ là sự khởi đầu của một quá trình dài nào đó.. nó không chứng minh điều gì cả.. Nó đơn giản.. mà mộc mạc.. chỉ vậy thôi! * * * - Này, mơ mộng gì đấy.. Tiếng gọi của nó làm tôi giật mình, tôi nhớ về ngày xưa, nhớ về ngày ai cũng còn trẻ, ngày mà không phải mệt mỏi vì cuộc sống này. Ngày mà ai cũng đã từng mộng mơ.. Ngày chúng ta còn trẻ.. - Hả? Xong rồi đấy hả. - Ừ, về thôii - Về làm gì vào lúc này. Đi đâu đó đi - Đi đâu? - Đi đâu còn lâu mới nói, đi Nó im lặng đi theo tôi.. tôi cũng im lặng lấy xe đưa nó đi. Chúng tôi cứ im lặng như thế, nó không nói gì. Tôi hiểu! Tôi đưa nó ra nhà Hát Thành Phố, ở một góc nhà Hát có ông bố già bán độc mỗi loại trà sữa Cozy thôi, à thì ngày xưa là vậy, giờ thì bán đủ loại nước rồi, đông hơn trước, ồn ào hơn trước nữa. Tôi lại rẻ sang hướng khác, cũng chưa biết đi đâu nữa, đi đâu chỉ để có nó và tôi. Chỉ 2 đứa thôi.. Rồi cũng có chỗ ngồi.. Công Viên Tao Đàn! Công nhận cái công viên này vào đêm nó lạnh lẻo kinh khủng, lạnh một cách kì lạ.. Sự âm u của nó khiến hai chúng tôi rung mình.. nhưng kệ. Tôi thấy khá yên tỉnh là được, có tôi rồi thì nó chẳng phải sợ gì cả. Ma đầu đen thì tôi còn ngại, ma đầu trắng nhiều khi thấy tôi nó lại sợ hơn tôi thấy nó, tôi đẹp trai quá nó gặp nó yêu tôi luôn thôiiii.. Nó cứ ngồi nhìn đầu mũi gót của nó Tôi cứ ngồi nhìn đầu dép lê của tôi 4 chân cứ đung đưa như thế không một tiếng nói nào được phát ra.. Thật ngại khi phải bắt đầu nói một điều gì đó khiến một người tổn thương.. - Vy.. Nó ngước mặt lên nhìn tôi.. Không biết nó đã khóc tự bao giờ rồi.. Tôi đứng lên quỳ một gối trước mặt nó, tôi áp 2 tay vào má nó dung 2 ngón cái quẹt đi những giọt nước mắt trên mi nó.. - Đừng khóc.. đừng khócc
Chap 16: Có phải em.. mùa thu Đà Lạt.. "Bấm để đọc" - Đừng khóc.. - Mày biết tao rất sợ nhìn con gái khóc mà. Nó vẫn im lặng không nói gì. Nó thay đổi nhiều quá. Vẫn đẹp, nhưng thật hiếm hoi để tìm thấy trên gương mặt ấy một nụ cười tươi tắn và hồn nhiên như lúc trước. Chắc nó đã phải vất vả lắm để chạy đua với cuộc sống không mấy bình yên này. Vẫn thói quen cũ, tôi đưa mắt liếc nhìn đôi bàn tay từng khiến tôi si mê nay lại xuất hiện những vệt sóng do tuổi tác, tôi suýt quên mất mình đã già rồi. Mọi chuyện dồn dập khiến tôi chợt nghĩ đâu đó chỉ mới hôm qua. 30 tuổi, tuổi của người đã có gia đình, có cái mái ấm riêng, có vài đứa trẻ để bận rộn, 30 tuổi không còn phù hợp để cạnh tranh với những em gái mới lớn nữa, 30 tuổi làm gái với cái giá 3 tịu với tôi thì tôi sẽ không bao giờ gọi cả. Với một người chưa từng tiếp xúc chưa từng gặp qua không ai dám khẳng định nó vượt ngưỡng một phụ nữ 28 tuổi cả, 26 chắc có lẽ Tôi thân với nó nên những sự thay đổi của nó tôi nhận ra. Bạn thì không. Bạn sẽ mê mẩn trước nét đẹp đó một cách hồn nhiên nếu bạn đang ở vị trí của tôi lúc này. Trời Sài Gòn khó lạnh, với màn đêm lắm lúc réo rắt những âm thanh của gió nhưng tuyệt nhiên vẫn không lạnh được. Sài Thành ấy mà, về đêm rồi, vui sẽ rất vui và buồn sẽ rất buồn. - Cho tao điếu thuốc. Tôi trợn ngược mắt lên khi nghe nó nói. - Gì? Nói lại. - Mồi điếu thuốc! Ha? Điếu thuốc, nó đưa tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, tôi nhếch mép phì cười kèm cái lắc đầu ngụ ý không còn gì để nói. Tôi mồi hai điếu và chia cho nó một. Phải diễn tả cái cảm giác lúc đó ra sao thì tôi cũng thật khó để mô tả một cách dễ hình dung được. Tôi bất ngờ. Shock. Um! Shock, đúng nghĩa thật sự. Vừa hút điếu thuốc vừa nhìn nó. Tôi bị cuốn vào thế giới đó như có ai đang thôi miên tôi vậy. Nó ngồi gác chéo chân một bên cao bên thấp làm lộ ra phần sườn của cái váy được chẻ ra một cách tinh tế nhất. Đường xẻ của váy làm cho đôi chân trở nên thon gọn, quyện với làn da mịn màng trắng nõn kia thôi cũng đủ khiến bao nhiêu thằng nguyện chết đứng nếu không biết nó ở trong ngành. À, mà tôi cũng đã từng xém chết vì nó một lần rồi còn gì? Giá như hồi đó tôi đủ gan góc và lì lợm như bây giờ thì mọi chuyện hẳn đã khác. Tôi phập mẹ nó luôn từ thời còn trinh có phải tốt không. Nó chẳng phấn son đậm đà gì cả, phớt hồng nhẹ ở mí mắt rồi dặm thêm chút son ở môi. Đôi mắt biếc to tròn với hàng mi vốn dài nay lại được chải thêm một lớp mascara khiến đối phương khó mà rời mắt. Đơn giản và tự nhiên. Chỉ vậy thôi là đủ giết bao nhiêu ánh mắt của các chàng trai rồi. Kẹp hờ điếu thuốc trên tay, những ngón tay búp măng thon dài đã từng khiến tôi say đắm kia dường như một lần nữa lặp lại điều đó. Tôi dần dần đắm chìm vào thế giới ấy, nó không còn ngây ngô và mộc mạc như trước. Gì nhỉ? Hư hỏng! Thú thật khi nhìn một người con gái hút thuốc tôi thấy lôi cuốn vô cùng, tôi thừa nhận đã bị hấp dẫn bởi nét đẹp đó. Nó bây giờ không còn là một cô bé ngok ngek ngây dại nữa rồi. Là một phụ nữ đúng nghĩa Mỗi lần nó đưa điếu thuốc lên môi thì tim tôi có lẽ lại rung lên một nhịp. Đẹp. Quyến rũ. Sexy. 3 từ là mô tả đủ, không cần thêm bớt cho phí giấy bút. "Nếu được chết dưới đôi mỗi của mày, tao chắc cũng cam lòng." Thoáng suy nghĩ vụt qua trong tiềm thức. Nhưng không được, đúng hơn là không thể! May mắn thay lí trí đã kịp kéo tôi về với thực tại. Tôi lắc đầu để tỉnh táo lại.. - Làm lâu chưa? Tôi không kiềm được sự tò mò nữa - Quan tâm làm gì? Ơ! Chưa bao giờ tôi thấy nó trả lời hoặc nói chuyện như thế. Nó thay đổi thật rồi. Trước kia nó làm tôi sang chấn tâm lí là đã quá đủ. Tôi chỉ làm bạn với nó sau đó, một tí tơ tưởng yêu đương tôi cũng không dám nghĩ. Giờ lại gặp nó trong cảnh này thật hết sức, không biết nói thế nào cho vuông. Chắc do duyên số. Hoặc là kiếp trước tôi mắc nợ ân tình nó cũng nên. - Về đi, tao thấy lạnh quá! Hình như nó cố trốn tránh và không muốn trả lời nhưng câu hỏi mà ai gặp cũng sẽ hỏi, kiểu Mày ở đâu? Sao làm nghề này? Có chuyện gì? Gia đình thì sao? V.. v. Những câu hỏi đầy lòng trắc ẩn luôn sẵn sàng ở cửa miệng để tuôn ra bất cứ khi nào. Tất nhiên tôi thì không. Từ sau mối tình đầu của mình, tôi đối với phụ nữ khác nhiều lắm. Nói tôi hiểu được phụ nữ có lẽ hơi quá, cái điều mà khoa học còn chưa chứng minh được. Tôi không cao siêu hơn ai, tôi cũng không biết phụ nữ muốn gì, nhưng tôi hiểu họ cần gì. Khác nhau đấy các chàng ạ. Tôi thôi không tò mò nữa, tôi tự quyết định sẽ tìm hiểu bằng cách riêng của mình. - Ở đâu tao đưa về - Thôi không cần, tao đi grab. - Tao như người xa lạ của mày nhỉ? - Có khác gì đâu, bây giờ có là gì thì cũng thế, không quan trọng nữa rồi. - Không cần phải thế. M từng là một trong ba người giúp tao qua được giai đoạn tự kỷ.. - Cũng là lỗi của tao thôi! Nó chen ngang khi tôi nói đến hai từ tự kỷ. Tôi và nó im lặng, sự gai góc của nó khiến tôi ngán ngẫm bao nhiêu thì sự tò mò lại tăng lên bao nhiêu, tôi quyết tự tìm hiểu, không cần hỏi nó nữa. Xe cũng đến đón nó đi. Tôi gọi grab ship một cốc đen đá thay vì chạy đi mua.. Tôi nghiện đen đá, không phải vì nó ngon. Tôi chưa thấy nó ngon bao giờ, tôi uống vì vị của nó đắng, đắng giống cuộc đời mình. Tôi ngồi đó, và hoài niệm.. Khoảng thời gian Thư, nó và tôi thường xuyên bên cạnh nhau. Tôi và Thư an ủi nó rất nhiều, Khoa là bạn thân tôi nên tôi cũng một phần hiểu. Nó rất đẹp trai, đẹp theo kiểu một công tử thực thụ, tôi so với nó thì bít cửa. Nó đầy đặn, không mập không ốm không sáu múi. Nó không trắng hơn tôi nhưng đủ để cưa em nào nó thích. Tay nó không đẹp bằng tôi nhưng độ dẻo miệng và linh hoạt thì nó ăn chắc. Nhà tôi khá, còn nhà nó là giàu, đại gia có nòng cốt không lệch được. Thời đó tôi mua chiếc AB nó đã đi SH rồi. Nhà tôi đi oto Lanos thì nhà nó đã đi Camry. Mẹ tôi có 2 cái nhà thì nhà nó đã có 2 cái cửa hàng bán điện máy. Tôi so với nó thua về mọi mặt. Vậy nên việc Vy có cảm tình với nó tôi không lấy làm lạ, chỉ hơi bất ngờ là nó lại "hốt" luôn người con gái mà bạn thân nó thầm thích. Kiểu người của nó thì chắc chắn không chung thủy. Hễ gặp gái đẹp là thích! Đối với nó tay đẹp tóc đẹp là thứ nhảm nhí. Nó từng nói "Mày toàn thích mấy cái nhảm nhí. Gái nó đâu có chìa cái đó ra cho mày ngắm cả ngày. Mặt nó đấy, là thứ mày nhìn thường xuyên, không phải tay hay tóc đâu thằng ngu." Oooi câu đó tôi nghe riết lờn tai, nhưng đó là nó, tôi là tôi. Tôi thích con gái tóc đẹp, tay đẹp. Nó chỉ cần đẹp là được Tôi thích con gái biết nội trợ, biết tâm sự, biết chia sẻ. Nó chỉ cần đẹp là được Tôi thích con gái hiểu được giá trị của thằng đàn ông qua những việc họ làm, không phải giá trị qua việc họ có bao nhiêu tiền. Nó chỉ cần đẹp là được Tôi với nó hầu như là hai cá thể khác biệt, khác về mọi thứ. Nhưng hình như phụ nữ họ chỉ thích trai đểu, vì đơn giản trai càng đểu nói càng ngọt. Mà mật ngọt thì chết ruồi. Phụ nữ đúng thật là yêu bằng tai, ông bà đã bảo thì cấm có mà sai được. Sự tinh tế của đàn ông nếu không dành cho đúng người thì nó chẳng khác nào một trò đùa nhảm nhí. Kết quả cuối cùng chắc ai cũng đoán được, Vy buồn vì Khoa lăng nhăng và đó là lẽ đương nhiên. * * * Ai lại từ thích một người, rồi lại thành một tư vấn viên cho người đó bao giờ.. Cảm giác đó thật sự không thoải mái một tí nào cả mặc dù cái từ thích một người vào thời điểm đó không còn tồn tại nữa. Nhưng gặp nhau chỉ nghe "cái người mình từng thích" kể lể về mối tình của họ với chính thằng bạn thân mình.. Khắc nghiệt lắm.. Tôi như một nhà tư vấn viên tình cảm miễn phí mỗi khi tụi nó cãi nhau.. hở một chút là hết đứa này đến đứa kia gọi. Đứa kể thế này, đứa khóc thế kia. Đôi khi bí không biết phải nói sao cho phải đạo thì tôi phải hỏi đến thư ký riêng của mình.. Thư.. người luôn bên cạnh mỗi khi tôi cần. Luôn là như thế.. Đà Lạt trời đang chuyển mùa, cái tiết lạnh mùa Đông đang dần trôi dạt đi nhường chỗ cho gió mùa Thu tràn về kèm theo những hạt mưa lất phât.. ấm áp hơn một chút.. nặng lòng hơn một chút.. Tôi nhớ em.. T H Ư