Chap 11: "Bấm để đọc" Trong hồ sơ có ghi địa chỉ thường trú của Xuân ở quê nhưng cả tôi và Thư đều nghĩ chắc xuân nó không có ở nhà vì mấy đứa đã lên HN làm ít khi quay về quê lắm. Kiểu gì nó chả tiếp tục lang bạt trên này. Chả nhẽ giờ lại phải về quê nó để xin thông tin. Thằng Đ. A thấy bọn tôi lơ ngơ thì cười bảo: Đi thì đi luôn, bọn mày cứ đực mặt ra đấy làm gì vậy. Tôi: Biết đi tìm nó ở đâu. Chả nhẽ lại về tận Thanh Hóa để tìm nó à. Mà chắc éo gì nó đã ở đây. Thằng Đ. A cười: Nhà quê vãi chưởng. Bố mày làm công an chả nhẽ có cái thông tin cỏn con đấy mà cũng không biết. Thằng Minh chốn chui chốn nhủi tao còn tìm được nữa là cái Xuân. Đoạn nói nháy mắt cười: Yên tâm, tao biết địa chỉ nó rồi. Anh em đi thôi. Vậy là cả 3 đứa leo lên con Mazda 3 của thằng Đ. A. Nhằm hướng HN thẳng tiến. * * * Thằng Đ. A dừng xe ở một tòa chung cư khu Trung Hòa Nhân Chính. Tôi và Thư hơi bất ngờ chút. Vì theo như trong hồ sơ thì nhà Xuân Thu rất nghèo. Phải lên HN làm thuê thì không thể thuê được căn chung cư như ở đây được chứ đừng nói là mua. Tôi quay sang nhìn thằng Đ. A bằng ánh mắt nghi ngờ. Thằng Đ. A cười: Nhìn cái đéo gì mà nhìn. Săn bắt là nghề của tao. Nhầm thế đéo nào được. Theo thông tin thằng Đ. A nhận được thì Xuân nó ở tầng 13. Tuy nhiên, lên đến nơi thì căn hộ đấy lại khóa ngoài. Không để cho tôi với Thư lên tiếng, thằng Đ. A đã phân bua: Chắc nó đi làm. Chứ thông tin của tao là chuẩn chỉ rồi. Không sai được đâu. Thư bật cười: Có ai nói gì ông đâu nhỉ. Mà cái cách ông luống cuống giải thích như này chỉ chứng tỏ chính ông cũng không hoàn toàn chắc chắn thôi. Đ. A: Không chắc chắn nhưng khả năng cao là nó ở đây. Mà bà có giỏi thì đi mà tìm. Thư: Này, bọn tôi đang đi làm việc giúp ông đấy. Thái độ là bọn tôi đi về, mặc xác ông. Đ. A: Sợ là vợ chồng bà tò mò quá mà đếch về được thôi. Có muốn biết hung thủ là ai không. Ai chứ thằng T. A tôi biết thừa là còn lâu mới chịu rút lui. T. A nhờ. Thằng Đ. A quay sang tôi, ánh mắt khẩn khoản. Tôi cười: Hai đứa như kiểu oan gia ấy nhỉ. Cãi nhau suốt vậy. Thôi mình xuống tầng 1 uống cafe, đợi xem cái Xuân nó có về không. Cái Xuân mà không về thì mày trả tiền cafe, còn cái Xuân mà về thì bọn tao để mày trả tiền cafe. Ok? Đ. A: Ok. * * * 3 đứa ngồi tán phét đến hơn 7 h tối thì thằng Đ. A phát hiện cái Xuân về. Nó không đi 1 mình mà ngồi sau xe 1 thằng đi SH. Bọn tôi đợi 1 lúc cho vợ chồng nó yên vị trong nhà rồi mới kéo lên gặp. Thằng Đ. A bấm chuông. Ra mở cửa là đứa con gái không xinh lắm, nhưng được cái trắng và đập vào mắt bọn tôi là vòng 1 ngồn ngộn hệ bưởi. Em này rơi vào tay các đại ca bên thiên địa kiểu gì chả được chấm 8 điểm vòng 1. *Cười dâm đãng* Thấy 3 đứa tôi, nó ngạc nhiên hỏi bằng giọng đặc sệt Thanh Hóa: Các anh tìm ai ạ. Thằng Đ. A giơ thẻ ngành ra đáp: Chúng tôi là cảnh sát hình sự, đến để thông báo tình hình vụ án của em gái chị. Xuân nghe thế thì hơi giật mình nhưng cũng mở cửa, đứng sang 1 bên để bọn tôi vào. Trong nhà bầy biện cũng tương đối sang trọng. Trên ghế salong là 1 thằng ku ngồi quay lưng lại hướng cửa, đang xem ti vi. Cái Xuân hắng giọng đánh tiếng thì ku cậu mới quay lại. Ku cậu độ chừng 20 tuổi, đô con và khá đẹp trai. Thấy bọn tôi vào thì cũng ngạc nhiên rồi quay qua nhìn Xuân. Xuân đáp: Các anh chị này là bên công an, đến vì vụ cái Thu đấy. Đoạn cái Xuân quay qua giới thiệu cho chúng tôi: Đây là Chiến, người yêu em ạ. Vừa nghe nó giới thiệu tôi đã chửi thầm trong bụng: Đờ mờ cái loại đàn bà, em gái thì mới bị giết, người yêu thì đang bị truy nã, thế mà đã dọn về sống với thằng khác ngay được. Thằng Đ. A nghe thế cũng không nói gì, chỉ có Thư là hơi cau mày khi nghe xuân nói thế. Sau khi đã an tọa, thằng Đ. A vào thẳng vấn đề luôn: Bọn tôi đã bắt được Minh và đã tiến hành lấy lời khai. Tuy nhiên, có một số thông tin không khớp, chúng tôi muốn làm rõ lại. Xuân nghe thế thi mặt thoáng hoảng hốt hỏi: Dạ.. thông tin gì không khớp ạ. Anh cứ nói ạ. Xuân vừa nói vừa run run rót nước cho bọn tôi. Đ. A: Minh khai là Minh không giết Thu. "Choang" Vừa nghe thấy thế, Xuân tái mét mặt làm rơi luôn cái ấm nước xuống nền nhà. Ku Chiến bên cạnh hơi gắt: Làm gì mà vụng về vậy. Xuân không đáp lời, lúi húi nhặt mặt thủy tinh ở dưới sàn. Chiến quay ra hỏi Đ. A: Nó không giết người sao nó phải bỏ trốn. Đ. A: Nó khai là nó có hiếp nhưng không giết Thu. Chiến: Và các anh tin lời nó? Đ. A: Chúng tôi không tin lời khai của bất kỳ ai cả, chúng tôi tin vào chứng cứ. Chiến: Đúng rồi, chứng cứ rõ ràng quá còn gì. Trong âm hộ của Thu có tinh trùng của thằng Minh còn gì. Đ. A: Cái đó chỉ chứng minh Minh có quan hệ với Thu. Chiến: Các anh hồ đồ vậy, Thằng Minh nó hiếp dâm cái Thu xong, sợ cái Thu báo công an nên mới giết người bịp miệng, chính các anh trước đây đã kết luận như vậy rồi. Giờ chỉ dựa vào lời khai không có căn cứ của nó mà các anh lại phủi sạch kết luận trước đây sao. Đ. A: Anh là ai mà biết rõ thông tin vụ án như vậy? Chiến chưa kịp trả lời thì Thư đã xen vào: Chắc anh là người yêu cũ của Thu? Cả tôi và Đ. A đều quay lại nhìn Thư, hết nhìn Thư lại quay qua nhìn Chiến. Tại sao Thư lại biết đồng chí này là người yêu của Thu nhỉ. Chiến gật đầu xác nhận: Đúng, tôi là người yêu cũ của Thu. Tôi đang mong các anh bắt được thằng Minh để đưa nó ra xử đây. Thư: Trong hồ sơ cũng có lời khai của anh. Anh nói ngày ⅕ anh ở quê đến 9-10h sáng mới lái xe lên HN đúng không. Chiến: Những cái đó tôi đã khai hết lúc lên làm việc rồi. Giờ chị hỏi lại làm gì. Mà chị đừng nói chị nghi ngờ tôi giết người yêu cũ nhé. Tôi nhớ không lầm thì bên pháp y giám định Thu chết lúc 7-8h sáng mà. Thư cười: Tôi chỉ hỏi thế thôi, chứ tôi biết cả 2 anh chị đều có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo rồi. Đ. A ngắt lời: Thôi không lan man nữa, bọn tôi đến đây chỉ để xin thêm một số thông tin thôi. Theo như lời khai của Minh thì.. Đ. A chưa nói dứt câu thì im bặt, tôi quay sang thì thấy Thư đang cười cười còn thằng Đ. A thì ôm chân xoa xoa. Thư quay qua Chiến và Xuân nói: Chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục lấy lời khai của Minh, nhưng anh chị vui lòng hạn chế đi khỏi nơi cư trú để tiện cho chúng tôi liên hệ làm việc. Nói xong thì Thư kéo áo tôi và Đ. A đứng dậy. * * * Ra khỏi nhà Xuân Chiến, thằng Đ. A gắt: Bà làm cái trò gì đấy, còn chưa hỏi được những mối quan hệ của Thu kìa. Thư: Ông là công an mà nghiệp vụ kém vậy, ông không thấy thái độ của cái Xuân à. Rõ ràng là nó có vấn đề. Đ. A: Biết thế éo nào được, người yêu cũ bị bắt, mà khả năng cao là bị tử hình. Phải bà bà có bình tĩnh được không. Tôi ngắt lời: Đệch mợ, mày nói thế chả phải bảo tao là thằng hiếp xong giết à. Tiên sư mày chứ. Thằng Đ. A cười: Đấy là tao ví dụ thế. Chứ cái loại mày, có cho kẹo cũng éo dàm làm. Tôi cười hùa theo: Biết đâu đấy, nếu em gái người yêu tao mà cũng ngon như em Xuân.. Á.. á. Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã phải kêu thất thanh vì cái bấu của Thư. Thư quay qua lườm tôi xong nói: Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng như ông nói, nhưng việc Chiến với Xuân dọn về ở với nhau ngay sau khi Thu bị giết và Minh bỏ trốn là rất quái gở. Không có sự trùng hợp ngẫu nhiên vậy được. Thằng Đ. A vẫn gân cổ cãi: Biết thế nào được bọn trẻ bây giờ bà ơi. Tôi từng thấy vài trường hợp 2 chị em cùng ngủ với 1 thằng, hoặc 2 anh em chơi 1 con rồi. Không áp cái khuôn đạo đức của bọn minh cho chúng nó được đâu. Mà tôi thấy phản ứng của bọn nó cũng bình thường, chả có gì lạ cả. Cái Xuân thì xúc động mạnh khi người yêu cũ bị bắt và khả năng lĩnh án tử hình. Thằng Chiến thì gay gắt muốn ốp tội thằng Minh vì nếu thằng Minh không có tội xong trở về chơi trò 2 ông 1 bà thì căng lắm. Tôi ngắt lời: Nói thì nói thế thôi, chứ tao cũng thấy nó quái gở thế đéo nào ấy. Ừ thì cho là việc 2 anh em ngủ với 1 con hoặc 2 chị em ngủ với 1 thằng là chuyện bình thường, nhưng ở đây là con em vừa bị hiếp, giết, và người yêu con chị đang bị truy nã vậy mà người yêu con em với con chị lại quay ra ngủ với nhau được. Cứ tưởng tượng thằng Chiến lúc đang xyz với cái Xuân mà nghĩ đến cái Thu máu me be bét ở dưới thì lên thế chó nào được. Thằng Đ. A vẫn hăng máu bảo bào chữa cho Xuân Chiến: Tao đã bảo là đừng có áp đặt suy nghĩ của mày cho bọn nó mà. Với lại quan trọng nhất là bọn nó có chứng cứ ngoại phạm. Hồ sơ ghi rõ đây này. Cả 2 đứa nó đều ở quê và lên HN sau khi cái Thu bị giết. Có người làm chứng đàng hoàng. Thư cũng lật hồ sơ, cau mày đáp: Cái này lại quay lại khúc mắc ban đầu. Tại sao Thu bị giết (hoặc hiếp xong giết) lúc 7-8h mà người xung quanh không nghe thấy tiếng kêu cứu hay chống cự. Tôi vẫn thấy nghi vấn ở điểm này. Cộng với thái độ hôm nay của thằng Chiến, tôi đoán mọi chuyện có lẽ không đơn giản như trong hồ sơ vụ án đâu. Thằng Đ. A: Thôi bà đứng suy luận lung tung nữa. Nhẽ ra lúc đấy cứ để tôi tra hỏi 2 đứa nó thêm 1 lúc nữa, có phải 2 năm rõ 10 không. Tự nhiên đạp người ta. Đạp đạp cái beep ấy. Thư: Hỏi thêm 1 lúc nữa không biết có rõ được gì không, chứ lại lộ hết ra thông tin cho 2 đứa nó. Nhỡ bọn nó là hung thủ thì có phải toi cơm không. Thằng Đ. A gắt: Thế bây giờ 2 đứa mày định thế nào. Tôi đề xuất: Hay mày cho người đem thằng Minh lên đây. Cho 3 bọn nó gặp nhau đối chất. Kiểu gì chả có sơ hở. Thư gạt đi. Tớ nghĩ là không nên. Cách đấy có khả năng thành công nhưng cũng rất mạo hiểm. Đưa thằng Minh lên đây đồng nghĩa với việc Đ. A bắt buộc phải giao thằng Minh cho cơ quan điều tra sau đó. Đến lúc ấy trong tay mình chả có gì, khó giải quyết lắm. Thằng Đ. A: Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, thế giờ bà muốn tôi sống sao. Thư trầm ngâm một lúc rồi đáp: Tôi muốn đến hiện trường vụ án xem sao.
Chap 12: "Bấm để đọc" Sáng hôm sau, 3 đứa tôi lại tiếp tục dong duổi đến nơi xảy ra vụ án. Đúng 7h30 chúng tôi đã có mặt tại đó rồi. Thư nói muốn đến đúng thời gian xảy ra vụ án để quan sát tình hình sinh hoạt của khu dân cư quanh đó. Đấy là một cái căng tin có 2 cửa. Một cửa hướng vào bên trong khuôn viên của trường đại học. Một cửa mở ra ngoài. Vậy là chủ căng tin vừa bán được cho sinh viên lại vừa bán được cho cư dân quanh đấy. Cái căng tin nằm tách biệt với các phòng học cũng như khu ký túc xá trong trường. Cũng không nằm gần các hộ dân. Mặc dù sáng hôm đó là chủ nhật nhưng người đi lại vẫn rất đông. Thằng Đ. A lại xuất trình thẻ ngành và đề nghị chủ quán được xem phòng ngủ của Thu trước đây - Nơi xảy ra án mạng. Căn phòng nói chung là nhỏ gọn, cũng không có đồ đạc gì nhiều hoặc cũng có thể sau khi vụ án xảy ra không ai dám ở đấy nữa nên người ta dọn hết đồ đi rồi. Nhìn qua căn phòng thì khẳng định là nếu đúng thời gian đó, thì 2 đứa có làm tình với nhau thì ở bên ngoài cũng biết chứ đừng nói là giết người. Trừ khi.. hung thủ là sát thủ chuyên nghiệp. Xiên một phát chết ngay. Khả năng này cũng có thể nhưng rất thấp. Vì chắc chả ai thuê sát thủ chuyên nghiệp đi giết một con bé phục vụ bàn cả. Vậy tại sao Thu bị giết lúc đó mà không ai phát hiện. Hung thủ dùng thủ đoạn gì đặc biệt chăng.. Vừa rời khỏi căng tin, thằng Đ. A đã quay qua nói: Tối qua tao về nghĩ lại lập luận của 2 đứa mày rồi. Nếu xét lại thì cái căn cứ duy nhất bọn mày bám vào bây giờ là "Thu bị giết lúc 7 - 8 h, lúc đó đường phố đã đông người mà tại sao không ai nghe tiếng Thu chống cự hay kêu cứu". Tao thì tao thấy cái đó nó mong manh và vô lý lắm. Thằng thủ phạm nó có thể lợi dụng lúc cái Thu ngủ rồi bịt miệng nó và đâm bất thình lình. Cái Thu nó có giẫy chết thì tiếng động cũng không quá lớn, Chưa chắc người qua đường đã nghe thấy gì. Mà đường phố buổi sáng ngày lễ, chắc cũng có lúc đông lúc vắng, không thể quy chụp như vậy được. Tôi cãi lại: Đã nói ngay từ đầu là nghi vấn. Chứ nếu nó hai năm rõ mười thì bên điều tra người ta cũng đã phát hiện ra rồi chứ không đến lượt mình. Mà ngay từ đầu chính mày là thằng bảo vệ thằng Minh, sao giờ quay ra phản cung à. Hay chú thấy nản rồi, muốn chọn việc dễ dàng. Đ. A: Tao chỉ nói thằng Minh không giết người thôi. Nhưng tao thấy thằng Chiến cũng không phải hung thủ. Biết đâu còn có một thằng thứ 3 tham gia vào vụ án này, có khả năng lắm chứ. Bọn trẻ con bây giờ nó yêu đương lăng nhăng lắm mày ơi. Biết đâu thằng Chiến không phải người yêu duy nhất của cái Thu. Tôi gạt đi: Càng lúc mày suy luận càng mơ hồ cảm tính. Biết đâu, biết đâu cái *beep*. Suy luận tử tế còn chẳng ăn ai. Biết mới chả đâu. Thư trầm ngâm: Thật ra có một điểm kỳ lạ ở đây. Đ. A: Kỳ lạ? Thư: Là đồ đạc ở trong căn phòng bị dọn đi đâu hết. Theo ảnh chụp trong hồ sơ vụ án thì căn phòng này vốn dĩ có đầy đủ, bàn ghế, giường tủ nhưng giờ mình đến thì lại thấy trống rống. Tôi ngắt lời: Biết đâu người ta kiêng kỵ gì mà chuyển hết đi thì sao. Thư: Lúc đầu tớ cũng nghĩ thế, nhưng tại thấy trong số đó có nhiều đồ vật có giá trị cao như ti vi, tủ lạnh. Đột nhiên bán đi hết cũng không phải chuyện đơn giản. Nhất là đồ vật trong một vụ án mạng. Vậy nên lúc xuống tớ có hỏi bà chủ quán. Bà ấy bảo là sau khi vụ án xảy ra khoảng 1 tháng. Bà ấy có rao bán mấy thứ. Được mấy ngày thì Có người đến gạ mua toàn bộ đô trong phòng luôn. Bà ấy cũng nghĩ đồ đạc mà dính đến án mạng của con gái thì cũng hơi ghê nên đồng ý bán luôn. Tôi với thằng Đ. A cùng gật gù. Ừ, thấy bảo con gái mà chết trẻ thì thiêng lắm đấy. Thư: Thiêng cái gì. Ý tôi bảo là sao tự nhiên có thằng dở người hết việc, lại đi khiêng đống đồ ấy về làm gì. Đ. A: Thì biết đâu người ta mua nhà mới, cần sắm đồ thì sao. Thư: Nói chuyện với ông chán bỏ xử. Có mua thì cũng mua một vài thứ thôi. Chứ ai mua hết. Lại còn mua cả cái giường có người bị giết nữa. Đ. A: Biết đâu nó là dân buôn đồ cũ. Nó cứ mua về xong bán cho người khác dùng thì có sao đâu. Với lại chắc bà chủ quán dấu nhẹm thông tin về vụ giết người đi rồi. Chứ chả nhẽ lại giới thiệu: Chú mua cái giường này đi: Loại giường này cực kỳ đặc biết. Chú mua về, nếu đêm khó ngủ, quay sang lúc nào cũng có một em xinh tươi khỏa thuân đang nằm canh. Tha hồ.. Thư: Tôi chả hiểu người ta dậy cái gì trong trường cảnh sát nữa. Ông nói chuyện cứ như thằng ngẫn ngợ ấy. Đ. A: Tại bà cứ phức tạp hóa mọi chuyện lên thôi. Tôi thì cứ có chứng cứ tôi mới tin. Thư: Phức tạp hóa.. Riêng cái vụ án này vốn dĩ nó đã phức tạp rồi. Bởi thế nên mình mới phải tham gia vào. Ông cử tách riêng từng tình tiết ra xong giải thích theo cách thông thường thì chả thấy nó chết sức.. bình thường. Tay cái Xuân run lên bần bật khi nghe tin thằng Minh bị bắt là bình thường. Thằng Chiến mất bình tĩnh gân cổ lên buộc tội thằng Minh là chuyện bình thường. Hai đứa dọn về ở với nhau ngay khi người yêu chết và bị truy nã là chuyện bình thường. 7-8h một con bé bị giết ở trong phòng mà không ai nghe thấy tiếng kêu cứ là chuyện bình thường. Ngay sau khi xảy ra án mạng, có một thằng ất ơ nào đấy đến xin mua toàn bộ đồ đạc trong phòng là chuyện bình thường. Vâng, tất cả chuyện đấy đều bình thường. Nhưng nêu xâu chuôi lại toàn bộ thì liệu nó có còn bình thường không. Đ. A nghệt mặt ra xong lấy tay gãi gãi đầu: Tôi thấy nó cũng.. bình thường. Tôi đạp cho thằng Đ. A cái rồi nói: Bình thường cái đầu mày ấy. Giả ngây giả ngô. Đúng lúc đó chuông điện thoại của thằng Đ. A vang lên, nó rút máy ra nghe gật gù ậm ừ một lúc xong quay ra bọn tôi nói: Thằng Chiến này con ông to mày ơi. Tôi: Con ai? Đ. A: Bố nó là giám đốc công an tỉnh XXX. Cả tôi và Thư đều kêu lên: Úi chà chà. Tôi: Vậy thì càng đáng nghi. Trước giờ vốn dĩ tao không tin công an rồi. Toàn bọn mất dậy. Thằng Đ. A gật gừ. Ừ, chuẩn đấy. Thư cười: Con ai thì giết người cũng phải đền tội thôi, có điều nếu nó là con công an thì việc tìm chứng cứ buộc tội hơi bị khó rồi. Đ. A: Bà vẫn nghĩ thằng Chiến là hung thủ à. Thư: Chẳng nó thì ai, mà ông cũng thôi giả ngây giả ngô đi. Chắc ông cũng nghi nó là hung thủ nên mới cho người xác định nhân thân nó chứ gì. Đ. A làm bộ mặt rất tếu cười: Đó là việc nên làm. Nghiệp vụ thôi chứ nghi ngờ mẹ gì. Tôi cũng cười đáp: Nếu bố nó là công an thì chắc cái chứng cứ ngoại phạm nhà nó thừa sức dựng lên. Chắc phải xem lại biên bản giám định pháp y rồi. Thư: Không phải xem lại biên bản giám định pháp ý, mà đi tìm trực tiếp người giám định pháp ý. Cả bọn cùng thống nhất việc này nên lôi hồ sơ ra xem thông tin về giám định viên đã tiến hành giám định trong vụ án này. Vừa nhìn đến thông tin của giám định viên. Đ. A đã nói: Hay nhỉ, bình thường những vụ án đặc biệt nghiêm trọng như này, bên cơ quan điều tra toàn nhờ viện pháp y quốc gia tiến hành giám định. Sao vụ này lại làm ở trung tâm pháp y Hà Nội nhỉ. * * * Trên đường đến trung tâm pháp y, tôi bảo Đ. A: Mày xem gọi điện thoại cho người thân hỏi thông tin nhà riêng của thằng cha giám định viên đi. Chứ tao nghi hôm nay chủ nhật, bọn nó éo làm việc đâu. Thăng Đ. A gật gù rồi rút điện thoại ra cầu cứu. Đúng như dự đoán, khi bọn tôi đến nơi thì cái trung tâm ấy khóa cửa. Cũng may là vừa lúc đó chuông điện thoại của thằng Đ. A lại reo. Nó nghe điện thoại xong thì phán: Phi xuống Hoài đức thôi bọn mày. * * * Nhà đồng chí giám định viên (tạm gọi là định đi) phải chạy sâu vào làng 1 chút, sau vài lần hỏi thăm chúng tôi mới đến được. Bấm chuông ngôi nhà tương đối đơn sơ giản dị. Lát sau một đồng chí ăn mặc lôi thôi lếch thếch chạy ra hỏi: Cô chú tìm ai? Đ. A: Dạ bác cho cháu hỏi anh định có nhà không ạ. Đồng chí kia: Tôi định đây. Đ. A cười: Ui cháu không biết bác lơn tuổi vậy. Cháu bên công an điều tra, cháu đến hỏi 1 chút về việc giám định trong vụ án đặng Thanh Minh. Vừa nghe đến tên đặng Thanh Minh, đồng chí định đã tái mặt đáp: Việc giám định thì đã ghi rõ trong hồ sơ rồi, một ngày tôi giám định biết bao nhiêu vụ, giờ sao tôi nhớ được. Anh hỏi thế có bằng đánh đố tôi. Mà hôm nay là ngày nghỉ, tôi không làm việc đâu. Có gì mai anh qua trung tâm tôi đưa hồ sơ giám định cho anh coi. Nó cũng không khác gì hồ sơ tôi gửi sang bên cơ quan công an đâu. Anh cứ xem ở đó là rõ nhất. Rồi không đợi chúng tôi kịp phản ứng gì, lão ấy đóng sầm cửa lại luôn. Đ. A quay sang nhìn tôi với Thư. Thư nhún vai cười: Chuyện này cũng hết sức bình thường nhỉ. Chả biết làm thế nào hơn. Bọn tôi đành chạy về thành phố. Lúc đó cũng đã là buổi chiều. Thằng Đ. A thả bọn tôi lại HN rồi chạy về Nđ. Trước đó bọn tôi cũng đã thống nhất thằng Đ. A sẽ về tra khảo lại thằng Minh những tình tiết liên quan đến vụ án. Tôi và Thư ở trên này sẽ tìm cách tiếp cận với lão định. * * * Nhưng bọn tôi đã chậm 1 bước. Tối hôm đó, thằng Đ. A gọi điện thông báo: Hỏng rồi mày ơi. Thằng Minh bị ô tô đâm chết rồi.
Chap 13: "Bấm để đọc" Nhận được thông báo của thằng Đ. A, tôi có cảm giác rất ức chế. Thực ra thằng Minh cũng chả họ hàng thân thiết gì với bọn tôi, mà nếu có làm sáng tỏ vụ án này bọn tôi cũng chả được cái khỉ gì. Thế nhưng cảm giác bị hung thủ qua mặt thực sự rất khó chịu. Thằng Minh chả tự nhiên mà đâm đầu vào ô tô chết. Mà chết lúc nào không chết, lại chết đúng lúc chúng tôi đang lật lại vụ án. Cái này chắc chắn không thể là tình cờ và ngẫu nhiên được. Tôi nói lại chuyện này với Thư. Im lặng một lúc lâu Thư nói: Nếu thằng Minh chết rồi thì bây giờ bọn mình có làm tiếp vụ này cũng chả để làm gì. Mình chả phải Bao Thanh Thiên mà thay trời hành đạo được. Với lại giờ mới ra trường, công việc còn chưa ổn định. Tớ cũng không muốn chia trí vào những việc vô thưởng vô phạt. Tôi: Thực ra, nếu bọn mình không tham gia vào vụ này thì có khi giờ này thằng Minh vẫn còn sống. Nói gì thì nói, nình cũng gián tiếp gây ra cái chết của nó. Giờ nói dừng lại thì quá đơn giản và cũng chả ai quy tội hay oán trách mình được. Nhưng ngay từ đầu bọn mình tham gia vào vụ này cũng Chỉ vì tò mò muốn biết chân tướng của sự thật. Thằng Minh có chết hay không thì đằng sau đó cũng có rất nhiều uẩn khúc. Cậu thực sự không muốn biết sao. Hơn nữa, giờ mình đã biết có không chỉ 1 cái chết oan trong vụ án này trong khi đó hung thủ vẫn đang nhởn nhơ ngoài kia. Đã không biết thì thôi, giờ biết rồi mà bảo bỏ ra khỏi đâu coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra thì tớ không làm được. Mà tớ biết cậu cũng chả làm được đâu. Thư nhìn tôi trầm ngâm: Lúc đầu bọn mình đều nghĩ có thể công an họ sơ xuất trong điều tra, kết tội oan cho thằng Minh. Nhưng giờ tớ nghĩ không loại trừ khả năng, công an cố tình làm sai lệch hồ sơ. Thấy tôi gật gù, Thư tiếp: Mà một vụ án đặc biệt nghiêm trọng như vụ này, để có thể bẻ cong công lý chắc không phải người trần mắt thịt rồi. Hơn nữa, Thằng Minh dưới sự giám sát 24/24 của nhà thằng Đ. A mà vẫn nằm xuống. Vậy bọn mình đang phơi mình ngoài sáng như này, liệu có thoát được không? Có nhất thiết phải liều lĩnh tính mạng vì những chuyện như này không? Tôi chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại lại reo. Giọng thằng Đ. A gấp gáp: Thằng Minh chưa chết mày ơi, mấy thằng đệ nó đưa kịp vào bệnh viện, giờ đang cấp cứu. Tao phi vào bệnh viện đã, có gì thông báo sau nhé. Xong nó cúp máy không để cho tôi kịp ú ớ gì. Tôi quay lại, nói với Thư: Thằng Minh chưa chết. Cậu có thay đổi suy nghĩ không. Thấy Thư im lặng, tôi nói tiếp: Tớ biết cậu cũng là lo lắng cho an nguy của 2 đứa thôi. Nhưng tớ nghĩ nếu đi theo con đường luật sư, những vụ việc như này sẽ không hiếm gặp. Nếu không dám bước tiếp thì không làm luật sư được rồi. Đấy là tớ nói tớ thôi. Còn cậu không chọn con đường này thì cũng không cần dấn thân làm gì. Thư nhìn tôi ai oán: Đến bây giờ mà cậu vẫn nghĩ chúng mình không bước chung một con đường sao. Biết mình lỡ lời, tôi im lặng chưa biết nói sao. Thư thấy vậy nói tiếp: Bất kể dù có chuyện gì xảy ra, con đường cậu chọn tớ nhất định phải đi cùng. Tôi quay lại nhìn Thư, cảm giác ấm áp và an bình. Giây phút đó, tôi đâu nghĩ chỉ 2 năm sau thôi, đường tôi tôi đi, đường em em đi. "Nhất định đi cùng" cái.. beep. * * * Lúc đó khoảng 7h tối, sau khi đã thống nhất quan điểm, tôi và Thư chạy vội ra bên xe Giáp Bát bắt xe về NĐ. Đến bệnh viện thành phố, bọn tôi đã thấy Đ. A đang ngồi quán nước ở cổng. Đang rít thuốc liên tọi. Thấy bọn tôi, Đ. A hồ hởi: Thằng Minh này cao số vãi lol, ô tô đâm mà đéo chết mày ạ. Tôi: Đéo chết nhưng chắc cũng dặt dẹo. Đ. A: Ờ thì chấn thương sọ não, nhưng đéo chết là may rồi. Thư nhìn quanh hỏi: Người của ông không có ai ở đây à. Đ. A: Ở đây làm gì. Bọn nó đưa thằng Minh đến đây rồi rút hết rồi. Thư tái mặt: Bọn nó về lâu chưa. Đ. A: Về được khoảng 30 p rồi. Thư gắt: Ông điên à, gọi mấy thằng đến đây ngay. Nhanh lên. Đ. A: Gọi làm gì, ông già lại càu nhàu, ông ấy cấm tôi không được điều động anh em xã hội rồi. Thư: Thế ông nghĩ thằng Minh nó tự đâm đầu vào ô tô à. Đ. A tự tin: Tất nhiên là không phải. Nhưng đây là đất nhà tôi, thách bố bọn nó cũng không dám động vào. Tôi cắt lời: Đệch, bọn nó không động vào mà thằng Minh lăn quay ra thế kia à. Mày cứ chủ quan thế này thì bỏ mẹ. Thằng Đ. A vẫn lưỡng lự: Nhưng bố tao không cho tao điều động anh em trong thành phố đâu. Tôi dọa: Mày không điều thêm người đến đây là bọn tao lượn luôn đấy. Đéo phơi mình ra đây làm lá chắn cho thằng ranh hiếp xong giết đâu. Thằng Đ. A làu bàu: Đm, học luật xong rồi vấn nhát chết như hồi xưa. Nói thế nhưng nó vẫn rút điện thoại ra gọi: Alooo chú Tuấn ạ. Nó chưa dứt lời thì Thư đã giằng lấy điện thoại tắt đi. Thằng Đ. A gắt: Ơ hay, bà điên à, bảo tôi gọi người xong giờ lại giằng điện thoại là sao. Thư: Trước ông nói lão Tuấn trọc cho người giám sát thằng minh đúng không. Đ. A: Ừ. Thư: Vậy mà giờ ông vẫn gọi lão ấy à. Đ. A: Chả gọi lão đấy thì gọi ai. Thư: Thảo nào bố ông éo tin tưởng ông cũng phải. Tôi nghĩ tạm thời cứ để lão tuấn sang một bên đã. Ông tim ngừời khác được không. Đ. A lại làu bàu: Đàn bà con gái, đa nghi rắc rối lắm chuyện. Xong nó cũng bấm số goi: Alo, chú Nam ạ, chú cho cháu mấy thằng đến bệnh viện thành phố với.. Vâng.. Chú yên tâm, cháu không sinh sự gì đâu.. Có việc cần.. Chú cứ giúp cháu cái.. Mà đừng nói với bố cháu nhé.. Cháu thề là không gây lộn đánh nhau gì đâu, chỉ nhờ bọn nó mấy việc thôi.. Vầng.. Vầng.. Nhanh chú nhé. Đ. A cúp máy rồi quay qua bọn tôi: Được chưa, bố mấy đứa nhát chết. Có thế mà cuống quít cả lên. Có tao ở đây rồi, sợ gì bố con thằng nào. Tôi cười: Bố cái thằng to mồm. Mày bản lĩnh thì đừng gọi. Cứ đứng đấy mà bảo vệ cho thằng Minh. Bọn tao ngồi ngoài xem mày đại triển thần uy cũng được. Đ. A cười cười: Thì tất nhiên, có thêm mấy thằng nữa cũng yên tâm hơn. Thư chen vào, giọng thì thầm: Theo tôi quan sát thì nãy giờ có 2 cái xe máy lượn qua lượn lại Chắc chắn là bọn nó sẽ làm đến cùng đấy. Giờ còn sớm, bọn nó sợ đông người nên chưa ra tay thôi. Mặc dù cãi nhau chí choé vậy nhưng tôi với thằng Đ. A mắt vẫn đảo như rang lạc, Thư có không nói thì bọn tôi cũng thấy mấy thằng mặt mũi băm trợn lượn qua lượn lại nãy giờ. Tôi quay qua hỏi thằng Đ. A: Mày ở NĐ nhiều, có thấy mấy thằng vừa rồi quen mặt không. Đ. A: Bọn này thì chắc chắn không phải dân ở đây rồi. Cái thành phố NĐ này thằng nào tao chả biết. Mà bọn mày yên tâm, ở xứ này không thằng nào dám phản nhà tao đâu. Thư cười khẩy, nhại lại: Không thằng nào dám phản. Không phản mà ông vừa đưa thằng Minh vào đây bọn nó đã đánh hơi thấy để cho người đến đây ấy. Đ. A: Thì biết đâu đấy, bọn nó đâm thằng Minh xong cho người ở lại theo dõi thì sao. Thư: Nếu cho người ở lại theo dõi, bọn nó đã biết thằng Minh chưa chết. Nó chả thịt luôn lúc đấy hoặc lúc trên đường đưa về đây rồi. Vụ này chắc chắn có người của ông bắn thông tin cho bọn nó rồi. Mà không biết chừng. Chính người nhà ông gây ra vụ này ấy chứ. Đ. A gắt: Bà nói liên thiên, quân nhà tôi mà phản thì bố tôi còn sống được đến bây giờ ấy. Thư đáp: Trước chưa phản không có nghĩa bây giờ không phản. Thế sự nó xoay vần. Lòng trung thành được mua bằng tiền và lợi ích thì cũng có thể bán bằng tiền và lợi ích. Ông đừng nên chủ quan. Đ. A: Thôi đi bà, bà không phải người trong giang hồ bà không hiểu, cái gọi là tình nghĩa giang hồ đâu. Nó nói thế nhưng mặt cũng trở nên đăm chiêu chứ không tếu táo như lúc trước. Thư cũng thôi không tranh cãi với nó nữa. Ba đứa bọn tôi nhìn nhau rồi thống nhất rút vào bên trong bệnh viên để có biến còn tiện mà tẩu thoát. Chứ cứ chường mặt ra đấy bọn nó ùa vào thì.. mất xác. Giờ ngồi viết lại mấy dòng này vẫn thấy hồi hộp vcc. Lúc đó 3 đứa bọn tôi mồ hôi vã ra như tắm, chỉ sợ cứu viện chưa đến mà bọn kia nó liều thì.. xác định..
Chap 14: "Bấm để đọc" Căng thẳng như vậy độ chừng 10p sau thì 1 con lexus đỗ xịch trước cửa bệnh viện. Trên xe có 5 thằng nhảy xuống. Mặt mũi thì cũng bình thường thôi, không kiểu cao to đen hôi hay săm trổ đầy mình nhưng ở bọn nó đều toát ra cái "lạnh" của dân đâm thuê chém mướn. Nhìn thấy thằng Đ. A bọn nó đều tiến lại chào. Thằng Đ. A gật đầu chào lại. Xong 5 thằng kia cũng không hỏi han gì mà khoanh tay đứng sang một bên. Chuyên nghiệp VL. Thư bảo: Giờ cả bọn lên phòng thằng Minh. Chứ đứng ngoài này cũng chả bao quát hết được. Tôi với thằng Đ. A cũng thống nhất vậy. Đ. A ra nói nhỏ với 5 thằng kia để lại 1 thằng canh ở cổng bệnh viện để tiện liên lạc cấp báo, còn 4 thằng đi cùng bọn tôi lên phòng hồi sức cấp cứu chỗ thằng Minh nằm. Vừa quay người đi được 1 đoạn thì nghe tiếng ô tô phanh cháy đường, Tôi giật mình quay lại thì thấy 2 cái taxi 4 chỗ đã đỗ ở cổng bệnh viện. Trên xe có 6-7 thằng nhảy xuống tay đều lăm lăm tuýp sắt từ từ tiến vào bệnh viện. Thằng Đ. A quay qua bọn tôi giọng bình thản: Bọn mày chạy vào trong trước đi, đứng đây vướng víu tay chân lắm. Thằng Đ. A chưa dứt lời thì 1 đồng chí trong nhóm 4 người nhà mình quay qua nói với Đ. A: Chú Nam dặn nhất định không cho anh đánh đấm gì cả. Anh cũng vào trong trước đi. Để bọn này lại cho em. Anh dính vào là mất nghiệp luôn đấy. Không để cho thằng Đ. A kịp nói gì, tôi kéo tay nó lôi lại đằng sau nói nhỏ: Cẩn thận không bọn nó giương đông kích tây, chạy lên phòng bảo vệ thằng Minh quan trọng hơn. Nghe thế, mà chắc cũng tin tưởng vào khả năng đánh đấm của 4 đồng chí nhà mình, thằng Đ. A không nói thêm nữa mà theo bọn tôi chạy vào bệnh viện cùng với lúc 4 đồng chí nhà mình rút dao ra. (Đúng như ngày xưa chú Nam có nói: Dân NĐ không dùng tuýp, chỉ dùng dao). Nhưng tôi cũng chỉ biết có thế, 3 đứa chạy vội vào trong bệnh viện nên cũng không chứng kiến được vụ huyết chiến đó. Vừa chạy, thằng Đ. A vừa lôi điện thoại ra gọi: Chú Tuấn à, chú điều cho cháu chục thằng ra bệnh viện thành phố cái. Mấy thằng nhà mình đang đâm chém nhau ngoài này này. Nghe vậy, Thư quay qua nhìn Đ. A lắc đầu. Nhưng thằng Đ. A đã nói xong và cúp máy rồi. Nó nói: Giờ không có quân số áp đảo thì chỉ khổ mấy thằng nhà mình, đánh nhau kiểu 50/50 như này bọn nó chiến đến cùng thì chết hết. Thư ngắt lời: Ông không gọi được người khác sao mà cứ phải gọi cho chú Tuấn. Đ. A: Anh em trong băng chủ yếu do chú Tuấn chú ấy điều động, chứ chú Nam chỉ có mấy thằng thôi. Chú Nam chủ yếu lo làm kinh tế trong bang. Còn dao búa chém lộn là việc của chú Tuấn. Thư gắt: Người khác ở đây là công an ấy. Sao ông dốt thế, giờ chém lộn ở dưới kia, không gọi công an thì gọi ai. Mà mình cũng chỉ cần công an đến dẹp loạn là ổn rồi chứ có cần thắng bọn nó đâu mà kêu thêm người. Đ. A gãi gãi đầu xong nó cũng lôi máy ra bấm số gọi: Sếp ạ, ở bệnh viện thành phố đang có 2 băng đâm chém nhau. Sếp cho người xuống xử lý giúp em với. Thằng Đ. A gọi xong, 3 đứa tôi cũng đến cửa phòng hồi sức cấp cứu. Thằng Đ. A chỉ vào trong phòng thấy có 1 thằng băng bó khắp người nằm trên giường. 2 đồng chí bác sĩ đang thăm khám hay làm gì đó trong đấy. Ngẫm nghĩ một lúc tôi nói: Tao nghĩ mình cứ tử thủ ở bệnh viện như này cũng không ổn. Bọn nó đã biết thằng Minh ở đây thì kiểu gì bọn nó cũng tìm cách thịt nó cho bằng được. Mày có thể điều quân bảo vệ nó 1 ngày - 2 ngày.. chứ sao bảo kê mãi được. Giờ phải tính cách khác thôi. Thư trầm ngâm 1 lát rồi nói: Chắc chắn là không để thằng Minh ở đây được đâu. Giờ theo tớ có 2 cách. 1 là làm thủ tục cho nó chuyển viện lên Hà Nội. Xong lên đó mình tìm cách bí mật đưa nó ra bệnh viện tư bên ngoài. 2 là.. Thấy Thư ngập ngừng, thằng Đ. A hỏi luôn: Cách 2 là sao. Thư: Cách 2 là giao nó cho công an. Dù sao nó cũng đang là tội phạm truy nã. Giao cho công an là mình hết nhiệm vụ. Công an sẽ có trách nhiệm bảo vệ nó. Tôi chen vào: Không có thằng Minh, mình làm cách nào phá án được. Thư: Giờ nó nằm đấy, chả biết bao giờ mới tỉnh, mà có tỉnh thì thông tin nó biết chắc cũng chỉ đến thế. Nếu cần thiết thì lúc đó mình sẽ tiếp cận nó hỏi thêm - chắc cũng không đến mức không thể làm được. Còn vụ án này mình phải điều tra theo hướng khác thôi. Đ. A hỏi: Hướng nào? Thư: Giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra được. Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là đảm bảo an toàn cho thằng Minh. Tôi nghĩ cách 2 là tốt nhất. Cách 1 mạo hiểm quá. Giờ có khi bên điều tra họ cũng đánh hơi được tung tích của thằng Minh rồi. Mình mà đem nó dấu đi không khéo bị bọn nó tố tội che dấu tội phạm thì hỏng. Thằng Đ. A đứng bặm môi vò đầu bứt tai một hồi. Cũng chả trách được, nó mất công mất sức theo đuổi vụ này, giờ giao thằng Minh cho công an thì coi như xôi hỏng bỏng không. Vụ án đi vào ngõ cụt đã đành mà việc bắt thằng Minh cũng không được thừa nhận. (Vì lúc đó thằng Đ. A không thể báo lên cơ quan toàn bộ sự việc được, bị quy trách nhiệm ngay. Nó chỉ có thể báo là tìm được thằng Minh sau khi bị tai nạn và đưa vào viện thôi). Rốt cục thằng Đ. A cũng đồng ý với cách thứ nhất, nó đi gặp bác sĩ trực ban xin thông tin bệnh nhân và báo về cơ quan. Khoảng 10p sau thì tiếng còi xe cảnh sát mới hú lên (Công an nhà mình nhanh vcc), bọn tôi chạy ra ngoài cổng viện thì thấy vắng hoe, chả còn thằng nào ở đấy cả, hai bên đã rút lui và thu dọn chiến trường từ bao giờ.. chuyên nghiệp thật. Thằng Đ. A ra báo thông tin với các chú công an mới đến xong 3 đứa tôi lên xe về nhà. Trên xe, Thư quay qua nói với Đ. A: Ông không thấy điều gì lạ à. Đ. A: Lạ gì? Thư: Ông gọi cho chú Tuấn bao nhiêu lâu rồi mà không thấy quân cứu viện tới. Không lạ à. Nghe vậy, thằng Đ. A cũng hơi đăm chiêu, nó rút điện thoại ra bấm số gọi: Alo, chú Tuấn ạ.. chú không cho người ra giúp anh em nhà mình à.. Vâng.. Không ai ra được á.. Không ra được thì chú cũng báo cháu 1 câu để cháu biết chứ.. Thôi, giờ không cần nữa đâu ạ.. bọn nó giải tán hết rồi.. Thằng Đ. A cúp máy xong quay qua bọn tôi nói: Chú ấy bảo anh em đang tập trung giải quyết việc dưới huyện, không thằng nào ở nhà. Thư liếc nó cười nhạt: Liệu có thật là như thế không. Ông thử cho người kiểm tra lại xem. Đ. A: Nhà tôi đang tranh chấp địa bàn ở dưới huyện là có thực. Nhưng bảo anh em đi hết thì phải xem lại. Có đi hết thì cũng phải còn vài thằng ở nhà. Nhưng mấy thằng ở nhà thì thường là không phải dân đâm chém. Chú Tuấn chú ấy không muốn điều ra cũng đúng. Mà tôi không tin là chú Tuấn chú ấy có ý khác đâu. Giang sơn này là do chú ấy xả thân giành giật được. Mà bố tôi đối với chú ấy chưa bao giờ bạc. Ai có thể phản chứ chú Tuấn thì không. Thư: Tôi cũng chỉ nói thế thôi. Chứ việc nhà ông thì ông phải lo, tôi xen vào làm sao được. Tôi xen vào: Thôi chuyện đó mày cứ từ từ mà tính. Cẩn thận không bao giờ là thừa cả. Giờ quay lại vụ thằng Minh đi, bọn tao éo lóc cóc về NĐ để tham gia ân oán giang hồ của nhà mày đâu. Thằng Đ. A thở dài: Giờ manh mối từ chỗ thằng Minh coi như tịt. Chắc phải quay lại chỗ thằng cha giám định. Thư gật đầu: Ngoài chỗ giám định mình còn có thể tìm manh mối từ phía thằng Chiến với cái Xuân. Đ. A: Manh mối từ thằng chiến với cái Xuân? Thư: Tôi đoán là một trong 2 đứa nó vẫn giữ liên lạc với thằng Minh kể từ lúc xảy ra vụ án đến giờ. Thế nên thằng Minh mới bị thanh toán ngay sau khi mình đến gặp bọn nó. Chứ nếu không bọn nó chả khử thằng Minh từ đời tám hoánh nào rồi sao phải đợi đến bây giờ. Tôi gật gù: Giở chỉ cần điều tra xem bọn nó liên lạc với nhau bằng cách nào là rõ ngay. Thư quay qua nói với Đ. A: Ông hỏi lại xem hôm đó ai là người canh gác thằng Minh. Và làm thế nào mà thằng Minh trốn được ra ngoài. Thằng Đ. A gật đầu, đang định bấm máy gọi thì Thư nói thêm: Làm cách nào mà không phải thông qua chú Tuấn được thì tốt. Đ. A lắc đầu đáp: Người là do chú ấy điều, không thông qua chú ấy thì làm sao biết được. Mà tôi nghĩ lại rồi, là do bà đa nghi quá thôi. Vì việc tìm được thằng Minh cũng hoàn toàn là do người của chú Tuấn cung cấp thông tin mà. Chú ấy mà là người của thằng Chiến thì còn lâu tôi mới tìm được thằng Minh. Thư cười: Ai nói chú Tuấn là người của thằng Chiến đâu. Tôi đoán là ngay từ đầu chú ấy chưa biết gì về vụ này nên mới tìm cách bắt thằng Minh cho ông. Nhưng sau khi mình gặp thằng Chiến, thông tin bị lộ ra, bọn kia nó nhờ vả thì lúc đó chú ấy mới biết. Thực ra việc này cũng không nói chú ấy phản bố ông được. Tôi nghĩ với chú ấy và ngay cả với bố ông, thì việc ông đi săn mấy thằng bị truy nã chỉ như trò chơi của ông thôi. Nếu không ảnh hưởng đến ai thì không sao. Nhưng nếu nó động chạm đến lợi ích của người khác thì chú ấy sẵn sàng giập thôi. Đại cục quan trọng hơn việc lập thành tích vớ vẩn của ông. Mà biết đâu đấy, có khi bố ông lại là người đứng sau vụ này cũng không chừng. Không thế sao bố ông lại cấm không cho ông điều anh em đến bệnh viện. Đ. A: Bà chỉ đoán mò linh tinh, bố tôi không cho tôi quan hệ với anh em xã hội từ lâu rồi chứ đâu phải giờ mới cấm. Mà việc bà nói chú Tuấn dính dáng đến vụ này cũng hoàn toàn là suy luận chứ có chứng cứ gì cụ thể đâu. Tôi chen vào: Thằng Minh đang bị chú Tuấn cho người canh gác đột nhiên lao đầu vào ô tô chết ngay sau khi mình gặp thằng Chiến. Việc đó không đáng nghi sao. Chú Tuấn không cho người đến giúp mình ở bệnh viện cũng không đáng nghi sao. Tao thấy không ít thì nhiều lão ấy cũng dính dáng đến vụ này. Nhưng có thể trong mắt tụi mình thì vụ này là to, chứ trong mắt chú ấy với bố mày thì đấy chỉ là việc vớ vẩn của bọn trẻ con. Mình thì nghĩ chú ấy phản, nhưng bố mày lại thấy đây là việc bình thường, không để mày dính vào mấy vụ mâu thuẫn đánh lộn là đúng thì sao? Thằng Đ. A xua tay: Thôi thôi, bố lạy 2 đứa, bọn mày học nhiều đầu óc toàn mấy thuyết âm mưu vớ vẩn. Mà giờ có muốn biết mối liên hệ giữa bọn Xuân Chiến với thằng Minh thì kiểu gì cũng phải hỏi chú Tuấn. Không có cách nào khác đâu. Tôi với Thư cùng gật đầu: Ừ, thì hỏi đi.
Chap 15: "Bấm để đọc" Sau khi thống nhất, thằng Đ. A rút máy gọi điện lại cho chú Tuấn: Alo, chú ạ, hôm trước chú bố trí thằng nào canh thằng Minh đấy.. Dạ, cháu muốn gặp nó hỏi mấy việc thôi.. Vầng.. Cháu cảm ơn nhé. Thằng Đ. A cúp máy, quay lại nói với bọn tôi: Chú ấy bảo bọn mình đi gặp thằng Thắng con. Thằng này thì tao biết, ngày trước thỉnh thoảng vẫn đi bắn half life cùng. Tôi vẫn tỏ ra ngần ngại: Mẹ, đã biết lão Tuấn có vấn đề rồi. Giờ lão ấy cho thằng Thắng con báo tin bậy bạ. Mình chạy theo lão ấy có mà loạn hết đầu. Đ. A: Ơ hay, đã thống nhất là đi theo hướng này rồi. Giờ mày cứ bàn lùi thì mới là loạn ấy. Tôi: Biết là như thế, nhưng vẫn ức chế, kiểu biết phía trước là cứt rồi mà vẫn cứ cố tình dẫm vào ấy. Thư cười: Không sao đâu, mình cứ đi thôi. Kiểu gì mình chả biết thằng Thắng nói thật hay nói dối. Nó nói thật cũng tốt, mà nói dối cũng tốt. Đằng nào cũng sẽ có thêm thông tin. Tôi: Tớ chỉ sợ nó tung hỏa mù khiến mình chả biết thật hay giả. Riêng cái việc xác định xem nó nói thật hay nói dối cũng mất ối thời gian rồi. Thư: Chả nhẽ 3 đứa mình ở đây mà lại để bọn nó qua mặt. Thôi cậu đừng lo lắng nữa. Tớ thấy đây là manh mối sáng nhất để mình đi theo đấy. Đ. A: Thế đã thống nhất xong chưa. 10h đêm rồi đấy. Đi gặp nó nhanh còn kịp. Không để đến mai lại mất công mất việc. Tôi: Ừ, thì đi. Cơ mà tối hôm đó thằng Đ. A gọi điện cho thằng Thắng con mãi không được. Bọn tôi đành chia tay, thằng Đ. A về nhà nó, tôi với Thư về nhà tôi ngủ. Sáng hôm sau, đang lơ mơ ngủ thì chuông điện thoại reo, giọng thằng Đ. A phấn khởi: Dậy đi, Tao gọi được thằng Thắng rôi. Hẹn 8h gặp ở quán cafe xxx nhé. Thằng Thắng con cũng tầm tuổi bọn tôi. Gặp bọn tôi ở quán trà đá vỉa hè thằng Đ. A nó giới thiệu mà mặt nó cứ lầm lầm lì lì. Thằng Đ. A thấy thế hỏi luôn: Làm đéo gì mà mặt mày như đâm lê thế. Thắng con: Địt mẹ, tự nhiên dính vào việc không đâu. Tao bị công an gọi lên hỏi cung cả đêm qua. Đã được ngủ nghê đéo gì đâu. Đ. A: Hỏi cung vụ thằng Minh à. Thắng con: Thì còn vụ nào nữa. Đ. A: Thế mày khai sao. Thắng con: Thì tao bảo đang đi trên đường thì thấy phía trước có cái ô tô 4 chỗ đâm 1 thằng chạy ngang đường. Xong cái ô tô kia nó chạy mất. Tao mới gọi taxi đưa thằng bị đâm vào viện. Có thế thôi. Đ. A: Kiểu gì mấy thằng kia chả hỏi thông tin về con xe 4 chỗ kia. Thắng con: Tao bảo tao đéo để ý. Chỉ thấy rầm 1 cái xong con xe kia nó đã chạy mất dạng rồi. Đ. A: Đù, thế mà mấy thằng điều tra nó cũng tin mày được. Mà bọn nó giữ mày cả đêm mà chỉ khai thác được đến thế thôi à. Thắng con: Đéo tin thì làm lol gì được tao. Lão Tuấn bảo tao cứ khai thế, xong lão sẽ nhờ người can thiệp cho. Đ. A gật gù: Ờ. Nhưng thực tế thì như thế nào. Mày nói cụ thể xem nào. Thắng con ngáp dài mệt mỏi đap: Mẹ kiếp, tao vừa mới bị hỏi cung cả đêm đấy, giờ lại đến lượt mày nữa à. Đ. A: Nói nhanh mẹ mày đi xong rồi về ngủ. Bình thường lốc với tá lả xuyên đêm thì đéo thấy kêu. Thắng con giọng đều đều: Có cái mẹ gì mà nói. Lão Tuấn bảo tao coi thằng Minh thì tao coi. Được 2 hôm thì chẳng có vấn đề gì, thằng Minh nó cũng hợp tác, không chống đối tao cũng lơ là, 2 thằng suốt ngày ngồi chơi lốc thôi. Đến chiều qua đang ngồi chơi thì thằng Minh nó xin đi vệ sinh. Bình thường nó đi vệ sinh thì tao sẽ đi cùng. Nhưng chơi với nhau 2 hôm thấy nó cũng hợp tác nên tao chủ quan để kệ nó đi. Xong cỡ 1p không thấy nó ra là tao thấy nghi nghi chạy vào xem thì đéo hiểu nó chôm chìa khóa từ bao giờ mà mở cửa sau chạy mợ nó mất. Tao mới chạy vội đuổi theo. Ra đến đầu ngõ thì đã thấy nó chạy gần cuối đường rồi. Tao thấy nó chạy lại chỗ con Innova đỗ ngược đường thì đã hoảng. Chắc nó có hẹn đứa nào ở ngoài đón sẵn rồi. Cơ mà lúc thằng Minh chạy gần đến thì con xe kia nổ máy phi thẳng vào người nó. Xong xe nó còn lùi lại chèn qua người thằng Minh nữa. Lúc tao chạy đến nơi thì xe nó chạy mẹ nó mất rồi. Xong thì tao gọi taxi cho thằng con rời kia vào bệnh viện. Xong phim. Đ. A hỏi lại: Có thế thôi. Thắng con: Chả thế thì sao. Thư chen vào: Cái xe kia nó chờ ở đó sẵn thì chứng tỏ thằng Minh phải liên lạc với bọn ở ngoài trước rồi. Thế mấy ngày ở đấy thằng Minh có dùng điện thoại không. Thắng con: Đã bị ốp thì ai cho nó dùng điện thoại. Điện thoại của nó chú Tuấn vẫn giữ từ hôm bắt được nó đến giờ. Thư: Thế ông có dùng điện thoại không. Thắng con cười hềnh hệch: Chả dùng thì sao. Ngồi canh thằng con rời đấy 2 ngày mà không dùng điện thoại thì điên mẹ nó mất. Mà mấy em của tôi các em ấy cũng chả để yên. Thư: Thế lúc ngủ thì ông canh thằng Minh kiểu gì. Thắng con: Thì khóa hết cửa xong nhét chìa khóa trong túi thôi. Thư: Còn điện thoại? Thắng con: Thì lúc để túi, lúc cắm sạc, tôi cũng chả nhớ. Thư quay sang Đ. A: Chắc ông nhờ người kiểm tra được số gọi đi gọi đến đúng không. Đ. A: Tất nhiên. Thư: Ông thử kiểm tra số của Thắng xem. Trong khi Đ. A rút máy ra gọi thì Thư quay sang hỏi Thắng con: Ông ở cùng với thằng Minh mấy hôm, ông có thấy nó có biểu hiện gì khác lạ không. Thắng con: Tôi thấy cũng bình thường. Tôi còn tưởng thằng này thuộc băng ở dưới huyện. Băng mình giữ để trao đổi gì đấy với băng kia nên tôi đối xử với nó cũng tử tế. Mà thằng Minh nó cũng thoải mái vui vẻ. Nó chơi lốc ăn tôi đến mấy triệu rồi đấy. Thư hỏi tiếp: Theo như ông nói thì con Innova kia chạy ngược chiều đâm thằng Minh. Như vậy là lúc bỏ chạy nó phải chạy về phía ông. Thế ông có nhìn thấy mặt thằng lái xe không. Thắng con ấp úng: Ừ.. đúng là xe nó chạy về phía tôi. Nhưng lúc đó tôi tập trung nhớ biển số xe nên không để ý thằng lái xe. Thư: Thế ông nhớ biển số xe à. Thắng con lại ấp úng: Tôi cũng không nhớ kịp, chỉ biết xe nó biển 29 thôi.. Thư gật gù: Vậy à. Lúc đó thằng Đ. A cũng chạy lại nói: Bạn tôi nó vừa gửi list các số gọi đi gọi đến trong 2 ngày vừa rồi vào số của thằng Thắng. Xong Đ. A quay qua Thắng hỏi: Mày xem có số nào lạ không. Thằng Thằng nhìn 1 lúc rồi quay qua nói: Chịu, tao nhớ sao được số nào lạ số nào không. Đ. A: Thì mày lôi điện thoại ra mà đối chiếu. Thắng con: Hôm qua bọn cớm nó thu điện thoại của tao xong bọn nó xóa hết dữ liệu rồi. Thư nghe thế quay qua nhìn Thắng nghi ngờ: Công an xóa hết danh bạ điện thoại của ông á. Để làm gì nhỉ Thắng con nhún vai: Sao tôi biết được. Thư cười nhạt quay sang Đ. A nói: Cũng không cần đâu, ông đưa tôi xem cái danh sách nào. Xem xong, Thư lắc đầu chán nản. Như này thì khó rồi. Chắc từ từ phải kiểm tra từng số 1 thôi. Hỏi thêm mấy câu nữa mà thằng Thắng con cũng trả lời được nên bọn tôi đành để cho nó về. Trên xe về, thằng Đ. A nói: Tình hình có vẻ không sáng sủa gì thêm nhỉ. Tôi cười: Sao lại không sáng sủa. Có danh sách số điện thoại kia rồi kiểu gì chả tìm được người liên lạc với thằng Minh. Đ. A: Thằng Thắng con này nó ghi lô nên một ngày có đến mấy chục số gọi báo lô đề, mình kiểm tra hết cũng khó. Chưa kể bọn ghi lô đề bọn nó cũng sợ động nên có số lạ gọi điện đến hỏi linh tinh là bọn nó cúp máy hoặc khai linh tinh ngay. Khó lắm. Tôi gật gù: Ừm.. mà mình cũng không biết thằng Thắng con có khai thật không. Chỉ sợ nó khai lăng nhăng làm mình mất phương hướng điều tra thôi. Thư: Tớ vẫn nghĩ những gì thằng Thắng khai phần lớn là thật. Trước tớ cũng nói rồi đấy. Khả năng cao là sau khi bọn mình đến tìm thằng Chiến với cái Xuân thì mới có người can thiệp vào chuyện này. Chứ nếu chú Tuấn là người của bọn nó ngay từ đầu thì chả tội gì chú ấy bắt thằng Minh cho mình cả. Ngẫm nghĩ một lúc, Thư nói tiếp: Nhưng phải có một manh mối, hoặc thông tin gì đấy thì người của thằng Chiến mới biết được thằng Minh đang bị bên mình bắt giữ. Nếu đúng như thằng Thắng con nói.. mà tớ cũng khẳng định nó nói đúng về việc: Thằng Minh bị tịch thu điện thoại ngay khi bị bắt giữ. Vậy chỉ có 1 đáp án duy nhất là: Thằng Minh đã lén dùng điện thoại của thằng Thắng con để gọi cho ai đó. Mà "ai đó" chắc là người của thằng Chiến hoặc đang bị thằng Chiến theo dõi. Sau khi biết được thông tin đó thằng Chiến sẽ tra ngược lại số điện thoại và biết số đó là của thằng Thắng con, nó cũng sẽ biết luôn thằng Thắng con ở Nam Định và đang làm việc cho ai. Mà kể cả không biết thằng Thắng làm việc cho ai, bọn nó chỉ cần biết thằng Thắng con ở NĐ là có thể nhờ người có vai vế ở NĐ bắt thằng Thắng thả thằng Minh đi. Việc xử lý còn lại thì như bọn mình đã biết. Đ. A hỏi: Ý bà là thằng Thắng cố tình thả thằng Minh đi à. Tôi chen vào: Chả thế. Chứ mày nghĩ thằng cốt đột như vậy mà để thằng Minh chôm chìa khóa dễ dàng chạy mất à. Nhưng tao đoán thằng Thắng nó chỉ nghĩ thả cho thằng Minh trốn đi thôi. Chứ không ngờ là thằng Minh bị giết người diệt khẩu. Thế nên cu cậu mới hốt hoảng. Đ. A: Cứ cho là như vậy đi. Vấn đề bây giờ là làm sao biết được thằng Minh gọi cho ai? Thư đáp: Cái này đơn giản thôi. Đ. A: Đơn giản cái beep? Tôi chả vừa nói là một ngày thằng Thắng nó nhận đến ty tỷ cuộc điện thoại. Làm sao kiểm tra từng số được. Thư cười: Những việc ông thấy mù mờ vốn dĩ nó rất rõ ràng. Đ. A: Rõ ràng cái beep, bà nói mợ nó ra đi cho nhanh, cứ úp úp mở mở. Thư cười: Thứ nhất: Chắc chắn thằng Minh sẽ gọi cho "ai đó" chứ không có chuyện "ai đó" gọi đến cho thằng Minh. Mà ngay khi gọi cho "ai đó" xong thằng Minh cũng sẽ dặn là không được gọi lại vào số này vì nếu không thằng Thắng sẽ phát hiện. Như vậy mình có thể loại trừ tất cả những số gọi đến. Trong khi đó thằng Thắng ôm lô nên hầu hết là người ta gọi đến cho nó chứ có bao giờ nó gọi cho người ta. Lúc nãy tôi xem danh sách thì hầu hết là số gọi đến. Chỉ có khoảng 10-15 số gọi đi thôi. Thứ hai: Mình cũng không cần kiểm tra cả 10-15 số gọi đi đó. Vì như lúc này tôi nói. Trước khi thằng Minh gọi cho "ai đó" thì thằng Thắng vẫn là người của mình. Sẽ không có chuyện thằng Thắng đưa điện thoại cho thằng Minh gọi. Vậy là thằng Minh sẽ phải gọi lén lút. Phải lừa lúc thằng Minh không để ý để gọi. Tôi nhấn mạnh là thằng Minh sẽ GỌI chứ không nhắn tin. Vì dùng lén điện thoại nên nó phải gọi. Chứ nếu nhắn tin thì nó không biết được lúc nào bên kia nhắn lại. Nếu nhắn lại lúc thằng Thắng đang cầm máy thì lộ hết. Vậy nên nó phải gọi trực tiếp. Mà ban ngày gọi thì khó rồi. Vì ban ngày thằng Thắng nó sẽ kè kè điện thoại ở bên cạnh để nhận báo lô đề. Nên chỉ có thể gọi vào ban đêm. Mình chỉ cần tra số nào gọi đi vào ban đêm là được. (Tất nhiên là cũng có thể thằng Minh lừa lừa lúc thằng Thắng đi vệ sinh hay làm gì đó để gọi trộm vào ban ngày nhưng khả năng này rất thấp) nên chỉ trừ khi không tìm thấy số nào gọi đi vào ban đêm thì mình mới phải tra lại thời gian ban ngày thôi. Nhưng lúc nãy tôi đã thấy có số gọi đi vào 3h sáng hôm qua rồi. Đ. A gật gù: Tôi cũng nghi nghi cái số đấy ngay từ đầu. Tôi đạp cho nó một cái xong cười: Nghi nghi cái đầu mày. Nghi nghi mà lúc nãy mặt nhăn như khỉ ăn ớt rồi kêu khó này khó nọ. Bố cái thằng ăn tục nói phét. Xong tôi quay sang Thư nói: Tìm được số đấy cũng chưa phá được án. Vì biết đâu bên kia nó dùng sim rác. Thư đáp: Chắc chắn không phải sim rác. Vì để thằng Minh nhớ được số và gọi ngay khi cần thì chứng tỏ trước đó thằng Minh đã liên lạc với số đó rất nhiều lần. Không khéo đấy còn là sim chính chủ nữa không chừng vì tớ thấy đấy là sim 10 số. Đoạn Thư quay sang Đ. A: Ông nhờ tra thử xem sim đấy ai đang dùng. Mà chắc ông tra được cả vị trí lúc nhận được cuộc gọi của thằng Minh ấy chứ. Đ. A lắc đầu: Vị trí thì không tra được đâu. Nhưng tra chủ thuê bao thì tra được. Nói đoạn Đ. A bấm số gọi điện: A lô.. mày a.. tra cho tao thông tin của chủ thuê bao số.. 09xxxxxxxx nhé.. ờ.. ờ.. Rồi. Ok. Cảm ơn nhé. Đ. A cúp máy quay qua nói với bọn tôi: Chủ thuê bao là.. cái Xuân.
Chap 16: "Bấm để đọc" Đ. A cúp máy quay qua nói với bọn tôi: Chủ thuê bao là.. cái Xuân. Cả tôi và Thư nghe vậy đều thở phào. Vậy là rõ ràng rồi, trước khi đi ma teo, thằng Minh có liên lạc với cái Xuân. Kiểu gì đi nữa thì cái Xuân cũng có dính dáng đến vụ thanh toán thằng Minh. Giờ chỉ cần khảo cái Xuân là ra hết. Thằng Đ. A hồ hởi: Đấy thấy chưa, ngay từ đầu tao đã bảo là thằng Chiến không dính vào vụ này mà. Hóa ra cái Xuân lại là chủ mưu. * * * Haizzzz. Đoạn này phải lưu ý một chút là vì có rất nhiều anh em nói thằng Đ. A sao bờm thế với ngu thế với không có nghiệp vụ gì cả. Chắc tại văn mình kém nên để anh em hiểu sai. Thực ra thằng Đ. A với người ngoài thì nó làm bộ lạnh lùng nghiêm túc ít nói. Nhưng với người thân như mình với Thư thì nó nói chuyện nhí nhố và hay pha trò. Nhất là kiểu hay giả ngây giả ngô khi trao đổi công việc. Mình dốt văn viết lại anh em lại tưởng nó ngu thật. Thực ra thằng này chỉ hơi ngu thôi, chứ không ngu lắm *smile*. Anh em đừng đánh giá sai, tội nghiệp nó. Nghe thằng Đ. A nói thế, tôi cười đáp: Mẹ, suy luận ngu xong giờ định giả ngây giả ngô để lấp liếm à. Túm lại là bây giờ phải gặp cái Xuân. Mà chỉ gặp riêng nó thôi. Chứ để thằng Chiến nó tham gia vào thì khó moi thông tin lắm. Với cái thái độ run rẩy của nó hôm gặp bọn mình, thì chắc cũng dễ khai thác thôi. Thư quay qua Đ. A nói: Việc đến giờ thì chắc 80-90% là sẽ phá được án thôi. Nhưng tôi chỉ sợ đằng sau nó còn nhiều ngoắt ngoéo. Mình càng đến gần sự thật thì càng nguy hiểm. Các ông cứ suy nghĩ kỹ xem có nhất định phải đi đến cùng không. Bảo mình hoặc người nhà mình bị oan thì còn đáng để liều mình. Chứ án oan ở Việt Nam này bà Hà bảo không một ngàn cũng đến tám trăm. Mình quản hết được chắc. Với cả thằng Minh cũng chả trong sạch lương thiện gì, nó không giết người thôi, chứ việc hiếp cái Thu là có. Ngừng một lát, thấy tôi với Đ. A không nói gì, Thư tiếp: Trước giờ hiếp dâm là loại tội phạm bị khinh bỉ. Hiếp dâm em gái của người yêu thì càng kinh tởm. Kể cả thằng Minh không giết người thì cũng nên tử hình xừ nó đi. Tôi cười: Nói thì nói thế. Nhưng sự thật là sự thật. Mình theo vụ này chả phải vì thằng Minh bị oan mà là vì thằng chó chết hung thủ vẫn đang nhở nhơ ở bên ngoài. Mà cứ tình hình này thì chắc là cả thằng Chiến và cái Xuân đều đồng lõa giết cái Thu trước đây và thằng Minh vừa rồi. Cái loại mà đến người yêu và em gái còn dám giết thì không hiểu còn việc gì trên đời bọn nó không dám làm nữa.. Thư xua tay ngắt lời tôi: Thôi thôi, có rất nhiều chuyện ở đời này không theo ý mình được đâu. Kể cả sau này cậu có đi làm luật sư thì cũng nên đặt lợi ích của mình và người thân lên trước tiên. Đừng đâm đầu vào những chuyện vô thưởng vô phạt. Cái nghề của cậu mà cứ thích bao đồng, thế thiên hành đạo, xen vào chuyện của người khác thì mất nghiệp lúc nào không hay đấy. Đ. A xen vào: Nói thế, chứ mình tốn công tốn sức theo đến tận đây, chả nhẽ giờ lại bỏ dở giữa chừng. Tao không quen làm việc kiểu nữa chừng như vậy. Với cả cái thằng mặt lol Chiến khệnh khà khệnh khạng. Tao nhìn đã thấy ngứa mắt rồi.. Tao là công an, thấy tội phạm không bắt, thà đi làm mẹ nó xã hội đen cho xong. Thư lắc đầu kiên quyết: Nếu nó không có nguy hiểm gì thì cũng ráng đi đến cùng. Chứ giờ tôi sợ mình bước thêm bước nữa là đi theo thằng Minh ngay. Việc ở bệnh viện là lời cảnh báo đó. Thực ra trong thâm tâm tôi biết Thư nói đúng, nhưng bảo để vụ việc dở dang như này thì quả thực không chấp nhận được. Thế nên tôi nói: Thôi giờ thế này, mình sẽ làm nốt công việc cuối cùng là đi gặp cái Xuân. Ghi âm lời khai của nó rồi gửi cho cơ quan điều tra. Rồi sau mọi việc muốn đến đâu thì đến. Bọn mình không quản nữa. Ok? Thư ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: Cậu đã nói vậy thì cũng đành. Nhưng tớ phải đi làm lại rồi, không theo tiếp được đâu. Cậu với Đ. A cứ chủ động. Nhưng cố gắng rút chân ra càng sớm càng tốt. Để gặp được riêng cái Xuân cũng không phải đơn giản. Tôi với thằng Đ. A theo dõi mấy ngày thì thấy hầu như lúc nào thằng Chiến với cái Xuân cũng đi với nhau. Hình như 2 còn rời này chả chịu làm ăn mẹ gì cả. Suốt ngày thấy bọn nó cặp kè nhau đi ăn uống, xem phim chơi bời các kiểu.. Mà tôi cũng chả nghỉ làm được nhiều, nên hầu hết thời gian là thằng Đ. A theo dõi, tôi đi làm về mới chạy qua với nó được. Còn Thư thì lấy cớ bận nên cũng không tham gia nữa, tất nhiên gọi điện trao đổi công việc thì vẫn ok. Theo dõi được 5 ngày thì thằng Đ. A phát hiện thói quen của thằng Chiến là độ tầm 4-5h nó sẽ đi đá bóng đến ngoài 7h tối mới về. Cái Xuân có hôm đi theo có hôm ở nhà. Hôm đó, đợi đúng lúc thằng Chiến đi một mình ra khỏi nhà, tôi với Đ. A liền phi vào bấm chuông cửa. Xuân đón bọn tôi bằng bộ đồ nóng bỏng mắt. Như đã nói thì em này vốn dĩ có bộ ngực vĩ đại, thêm bộ váy ngủ trễ cổ càng làm bọn tôi không rời mắt đi được. Cơ mà nghĩ đến cái thủ đoạn nham hiểm của em ấy khi thanh toán thằng Minh nên 2 thằng phải nén lại nhìn nhau nuốt nước bọt. Thấy 2 vị khách không mời bọn tôi, Xuân có vẻ bất ngờ, mặt lộ vẻ hoảng hốt nhưng vẫn mời bọn tôi vào nhà. Vào đến nhà, Xuân rót nước mời rồi hỏi bọn tôi: Các anh đến có việc gì không ạ. Thằng Minh đã nhận hết tội chưa ạ. Đ. A lạnh lùng đáp: Nó chết hôm qua rồi. Nghe câu đó, mặt Xuân tái dại đi, rõ ràng nó không ngờ đến việc đó. Nó lắp bắp hỏi lại: Chẳng phải các anh bắt được Minh rồi sao. Sao nó lại chết được. Đ. A: Chúng tôi đến đây để làm rõ việc đó đây. Đêm trước hôm chết, Minh nó có gọi vào số điện thoại của chị đúng không. Mặt Xuân càng lúc càng khó coi, nó lắp bắp:. Làm gì có chuyện đó ạ. Đ. A: Số điện thoại của chị có phải là 09.. xxxxxx không. Xuân: Dạ.. vâng ạ.. Đ. A: 3h52p Rạng sáng ngày.. Minh nó có dùng số xxxxx gọi vào số chị. 2 người có nói chuyện khoảng 5p. Chị lý giải thế nào về việc này. Nghe đến đây, Xuân òa khóc nói: Em xin các anh, em thề là em vô can trong việc này. Đúng là Minh nó có gọi điện cho em, nó nói nó bị các anh bắt nhưng không dẫn về đồn mà giữ lại ở một ngôi nhà ở Nam Định. Em cũng chỉ nói nó nếu bị bắt thì cứ thành khẩn khai báo. Hi vọng thoát được án tử thôi. Đ. A: Thôi chị đừng ngoan cố nữa, sau cuộc gọi điện đó, ngay chiều hôm sau thằng Minh đã bị xe ô tô đâm chết rồi. Xuân vẫn khóc lóc: Em thề là em không biết gì về việc này. Em làm gì có khả năng làm việc đó, cả ngày hôm đấy em ở HN, có rất nhiều người làm chứng ạ. Đ. A: Chị không làm nhưng chị có thể nhờ hoặc thuê người khác làm hộ. Kể từ khi bị bắt, Minh nó chỉ có duy nhất một cuộc gọi đi cho chị thôi. Chắc chắn không ai biết nơi chúng tôi tạm giữ Minh ngoài chị. Xuân: Em xin anh tin em. Nếu em muốn giết Minh thì em đã giết nó lâu rồi. Sao phải đợi đến lúc các anh bắt giữ nó. Đ. A: Chị nói vậy là sao? Xuân: Dạ, em biết là em mắc tội che dấu tội phạm, từ khi thằng Minh trốn đi em vẫn liên lạc với nó ạ. Nó ở đâu em cũng biết. Nhưng em thề là em không giết nó. Nếu em muốn giết nó thì có thể giết từ lâu rồi nhưng tại sao em phải giết nó chứ. Với lại em không có gan làm việc đó đâu anh ơi. Đ. A: Chị biết nó hiếp và giết em gái chị mà chị vẫn bao che cho nó sao. Xuân: Em cũng biết thế nhưng em vẫn còn yêu nó, với lại nó thề sống thề chết với em là nó chỉ hiếp chứ không giết Thu. Tôi cười nhạt: Vậy là vì nó chỉ hiếp chứ không giết em gái chị nên chị tha thứ và không tố giác nó sao. Xuân im lặng không nói gì. Tôi tiếp: Chị nói chị yêu nó, vậy sao chị lại dọn đến sống cùng với Chiến - người yêu em gái chị. Xuân: Vì anh Chiến tốt với em. Sau biến cố đó, em chả còn gì. Chỉ có anh Chiến anh ấy quan tâm em thôi. Mà em cũng không thể đợi được một tên tội phạm bị truy nã. Đ. A vò đầu quát: Tôi chả hiểu được cách sống của các chị nữa. Xuân vẫn thút thít khóc nhưng không nói được gì. Tôi khảo tiếp: Nhưng đấy không phải là căn cứ chứng minh chị không phải là thủ phạm giết Minh. Chúng tôi chỉ biết chị là người duy nhất liên lạc với Minh và cũng là người duy nhất biết chỗ chúng tôi giữ Minh. Nếu không phải chị thì không còn ai khác có khả năng này nữa.. Đ. A đột nhiên xen vào: Khoan đã, anh Chiến có biết việc này không. Xuân gật đầu. Đ. A: Chị có nghĩ anh Chiến là người giết Minh không. Xuân lắc đầu đáp: Anh Chiến cũng không phải thủ phạm đâu. Chính anh ấy trước đây đã khuyên em không nên báo công an bắt Minh. Anh ấy nói nếu Minh bị bắt thì chắc chắn sẽ bị tử hình. Người chết thì cũng đã chết rồi. Giờ mình báo công an bắt thằng Minh là mình gián tiếp giết nó, dù sao trươc đây nó cũng là người yêu em. Anh ấy tốt vậy, tại sao anh ấy phải giết Minh làm gì. Ôi đệch mợ, sao đời này những con ngực to toàn là loại não phẳng không vậy trời. Thằng Chiến nó nói thế mà con thiểu năng này nó cũng tin được sao. Lại còn "Anh ấy tốt vậy".. Tốt cái beep. Rõ ràng nó không muốn thằng Minh bị bắt để thằng Minh gánh hết tội giết Thu cho nó chứ sao. Nói thêm một lúc nữa mà cái Xuấn nhất định không khai thêm điều gì, nó chỉ khóc lóc và một mực chối không liên quan đến cái chết của thằng Minh. Thằng Đ. A nhìn tôi lo lắng. Bọn tôi đã quá chủ quan, cứ nghĩ là lấy có cuộc gọi đó là cái Xuân sẽ nhận tôi. Giờ nó cứ một mực phủ nhận như này thì bọn tôi mới là đưa bị rơi vào tình thế khó xử. Hai đứa đang đi điều tra chui, làm gì có quyền bắt giữ nó. Mà để nó lại đây tí nữa thằng Chiến về, bọn nó thông cung với nhau là xong. Lúc đó mới thấy tầm quan trọng của Thư. Nó mà có mặt ở đó chắc sẽ nghĩ ra cách để giải quyết việc này. Đang loay hoay không biết phải làm sao thì cửa mở, thằng Chiến bước vào.. Ôi, cái đệch.
Chap 17: "Bấm để đọc" Đang loay hoay không biết phải làm sao thì cửa mở, thằng Chiến bước vào.. "Ôi cái đệch.." Thật ra viết thế để kết thúc phần trước cho giật gân thôi chứ thực ra lúc đó cũng không quá căng thẳng. Thằng Chiến không xuất hiện 1 mình. Nó đi cùng 5-6 thằng nữa cơ.. Đấy.. thế mới.. "Ôi cái đệch". Tôi quay qua nhìn thằng Đ. A, thấy nó cũng như tôi, 2 thằng đều đang lầm bầm chửi nhau. Chả hiểu đầu óc lú lẫn đến mức nào mà xông pha vào hàng cọp trong khi chẳng có phương án, kế hoạch cụ thể nào cả. Thằng Đ. A phổi bò không nghĩ ngợi gì thì thôi cũng bỏ đi, còn tôi mang tiếng 4 năm kinh nghiệm đấu trí với Thư với cả rèn luyện miệt mài trong môi trường luật, vậy mà sao vẫn ngu ngơ vậy cơ chứ. Rõ ràng là biết việc thằng Minh bỏ trốn và bị ô tô đâm là có sự tham gia của thằng Thắng con. Vậy mà nói chuyện với thằng Thắng xong, vẫn ung dung đi phục kích cái Xuân thằng Chiến. Đầu óc chậm lụt kiểu gì mà không nghĩ đến việc thằng Thắng sẽ báo lại cho người thằng Chiến việc đó chứ. Giờ thì đi phục kích bọn nó lại thành bị bọn nó phục kích lại rồi. "Có khi phải xem xét lại xem có nên đi theo con đường luật sư nữa không thôi". Lúc đó tôi âm thầm hạ quyết tâm như vậy. Nhưng ở vào hoàn cảnh đó, chắc mấy cái suy nghĩ "hướng nghiệp" đó có vẻ hơi xa vời và thiếu thực tế. Còn chưa biết có thoát ra được vòng vây của 5-6 thằng cốt đột này hay không đây. Thằng Đ. A đứng bên cạnh tôi vẻ mặt vẫn bình thản như chẳng có gì xảy ra. Ôi thằng bạn chí cốt, sao nó có thể bình thản thế chứ, nó có thể không lo cho thân trâu vào sinh ra tử của nó.. Nhưng còn tôi thì sao, nó phải lo cho thằng bạn liễu yếu đào tơ của nó chứ. Trong đầu suy nghĩ như thế, bất giác tôi lùi lại một bước cùng lúc thằng Đ. A tiến lên 1 bước, nó giơ thẻ ngành ra nói: Cảnh sát đây, các anh làm vậy là có mục đích gì. Im lặng từ khi mở cửa bước vào, đến lúc đó thằng Chiến mới cười nhạt: Mày không mặc cảnh phục cũng không có giấy giới thiệu, quyết định điều tra.. mày nghĩ tao đối xử với mày như công an sao. Tao chỉ biết mày đột nhập vào nhà tao trái phép, định cưỡng hiếp bạn gái tao. Tao có quyền tự vệ. Thằng Chiến nói đến đây, tôi hiểu bọn tôi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như nào. Thằng Chiến chắc chắn sẽ cho bọn đàn em đánh bọn tôi tàn tật giật giẹo. Với thân thế và ô dù nhà nó, cùng với tình tiết phòng vệ chính đáng mà nó bịa ra, thì bọn kia chắc sẽ chỉ bị án treo. Còn bọn tôi.. chắc sẽ không chết, nhưng sống cũng thành tật. Haizzz.. Giờ chỉ còn biết hi vọng vào thằng Đ. A. Tôi đã từng chứng kiến thằng Đ. A một mình đấu lại 3 thằng cầm phớ. Cơ mà đó là 3 thằng trẻ trâu. Còn bọn này liếc qua cũng biết là dân chuyên nghiệp. Thằng Đ. A cùng lắm cũng chỉ cân được 2 thằng.. Mà bọn nó lại có đến 5 thằng. À còn tôi nữa, cơ mà tôi thì không tính tiền rồi.. Số phận an bài.. Cùng với cái phất tay của thằng Chiến, mấy thằng cốt đột kia đồng loạt rút tuýp sắt ra.. (Bọn này thật là vê lờ. Đã 5 chọi 2 à quên chọi 1 rồi mà còn cẩn thận trang bị cả vũ khí nữa. Cơ hội sống sót vốn dĩ được 1-2% giờ thì thành con số 0 tròn trĩnh rồi) 5 thằng cốt đột lừ lừ tiến lại phía bọn tôi, rõ ràng không có ý định tha thứ ngay cả khi bọn tôi đầu hàng. Hầy.. Đoạn này cũng định viết cho bọn nó đập bọn tôi một trận, máu me be bét. Nếu không thì cũng là thằng Đ. A tả xung hữu đột đập hết cả 5 thằng nó. (tôi thì không được, như thế thì bịa kinh qua). Viết thế cho câu truyện nó gay cấn. Nhưng đấy là phim. Đây là thực tế. Bởi là thực tế nên bọn tôi.. chả bị làm sao cả. (Chứ nếu bị làm sao thì tôi còn ngồi đây mà kể truyện hầu anh em ấy). Nhưng làm sao mà bọn tôi lại không làm sao cả.. Anh em đoán thử coi. Vâng, đúng rồi đấy, đúng như anh em đoán. Thư xuất hiện. Tất nhiên 1 mình em xuất hiện cũng không xi nhê gì cả. Em đâu phải cao thủ võ lâm. Vậy nên để logic thì em phải mời mấy đồng chí công an đi cùng nữa. Và với sự xuất hiện của những ông đầy tớ của nhân dân, thì Chiến và những người bạn phải trì hoãn cái sự sung sướng của việc liên hoan xác thịt bọn tôi lại. Chiến quay ra nói với mấy đồng chí "đầy tớ nhân dân" đi cùng Thư: May quá chúng tôi đang định báo các anh việc 2 thằng này đột nhập nhà tôi trái phép và có ý định hiếp dâm bạn gái tôi. Thằng Đ. A quát lên: Địt mẹ mày đừng nói lao, tao đến đây để điều tra. Chiến vẫn bình thản: Mày có quyết định điều tra hay giấy giới thiệu không. Mày có báo trước cho bọn tao không. Đ. A lầm lì: Tao đéo việc gì báo trước cho loại giết người như mày. Thằng Chiến cười nhạt: Các anh làm chứng giúp, tôi tố cáo thằng này vu khống tôi. "Không vu khống đâu, chúng tôi có đủ chứng cứ khép anh vào tội giết người" Giọng oanh vàng thỏ thẻ của Thư cất lên. Mặt thằng Chiến đổi màu trắng bệch quay sang nhìn Thư: Mày nói láo. Thư vẫn nhẹ nhàng: Tôi có nói láo đâu. Là Ông Định (đồng chí giám định viên) khai ra đó chứ. Chiến vẫn ngoan cố: Khai ra cái gì. Tất cả đều đã có trong biên bản giám định rồi. Mày đừng bịa đặt. Thư: Nếu tôi bịa đặt thì làm sao tôi biết được Thu không phải chết trong khoảng thời gian 7-8h. Làm sao tôi biết có dấu vân tay của anh trên các đồ đạc tại phòng ngủ của Thu. Làm sao tôi biết trên quần áo của Thu có tóc của anh. Mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ gay, Chiến gân cổ lên cãi: Mày.. mày bịa đặt.. Chưa kịp nghe hết xem Chiến bảo Thư bịa đặt gì thì tôi nghe thấy tiếng gào lên: Mày lừa tao.. Mày giết em tao.. Vâng, đó là tiếng của Xuân, Xuân lao vào vừa cào cấu Chiến vừa thét: Mày giết em tao, đổ tội cho người yêu tao.. Vậy mà tao có thể ngủ với mày cả năm nay.. Trời ơi.. Chiến dùng hết sức đẩy Xuân ra quát: Im mẹ mày mồm đi. Làm đéo gì có chuyện đó. Bọn nó đang vu khống tao. Xuân vẫn nức nở: Trời ơi sao tôi ngu vậy. Minh đã nói là nó không giết Thu mà tôi không tin. Minh nó không giết thì chỉ còn mày thôi. Hôm đấy chính mày báo cho tao biết Thu bị giết. Chính mày bảo tao gọi điện hỏi Minh xem nó có biết việc này không. Hóa ra lâu nay mày ngủ với tao để thăm dò tin tức của Minh. Mày còn giả nhân giả nghĩa bảo tao không tố cáo Minh. Tất cả chỉ để Minh gánh tội cho mày phải không. Thằng chó chết. Có lẽ khoảng thời gian Xuân khóc lóc kể lể đã giúp thằng Chiến bình tĩnh lại, nó quay qua nói với mấy đồng chí "đầy tớ nhân dân" đi cùng Thư: Tôi muốn về trụ sở để làm rõ việc này. Đồng chí "đầy tớ nhân dân" rất lịch sự đáp: Vâng, vậy mời các anh về phường làm việc. Haizzz đấy là sai lầm của bọn tôi đấy. Cả bọn lục tục kéo nhau về công an phường. Đến nơi thì.. đệch mợ.. Thằng Chiến được mấy đồng chí công an đưa vào phòng riêng để lại bọn tôi ngồi lố nhố ở ngoài. Tôi ra ngồi cạnh Thư hỏi: Sao cậu bảo không tham gia vào vụ này nữa. Thư cười: Không tham gia để 2 đứa cậu ăn hành ạ. Ngay từ lúc thấy các cậu có ý định đến gặp Xuân tớ đã biết không ổn rồi. Nhưng tớ để kệ các cậu làm để biết đi tiếp sẽ nguy hiểm đến mức nào. Tôi: Vậy là suốt thời gian đó cậu vẫn theo dõi 2 đứa tớ à. Thư: Sao tớ phải theo dõi, có chuyện gì cậu chả báo cáo tớ. Chưa đến lúc nguy hiểm thì tớ cứ để kệ các cậu thôi. Tớ đi làm việc khác quan trọng hơn. Tôi: Cậu đi gặp lão Định à? Thư: Ừ. Tớ đi cùng với chị Hà. Tôi: Chị Hà mà cũng chịu đi với cậu à. Thư cười: Mất của tôi đôi giầy Chales & Keith đấy. Cậu bảo thằng Đ. A liệu liệu mà đền cho tôi. Tôi: Thế lão Định cũng chịu khai ra sao? Thư: Chả khai thì sao. Kiểm sát viên VKS nhân dân tối cao xuống làm việc. Đến bố lão ấy cũng đái ra quần đấy. Tôi: Lão Định khai tuốt tuồn tuột như lúc nãy cậu nói với thằng Chiến à. Thư: Không lão ấy chỉ khai về thời gian tử vong của Thu thôi. Còn những thứ còn lại tớ bịa ra đấy. Tôi: Bịa? Thư: Ừ, tớ suy luận ra thôi. Chả tự nhiên thằng Chiến lại cho người mua hết đồ đạc ở trong phòng của cái Thu. Tôi: Thế lão Định có khai ai bắt lão ấy làm sai lệch kết quả giám định không. Thư: Lão ấy không dám nói. Nhưng nếu thằng Chiến là hung thủ thì mình cũng đoán được ai đứng sau vụ này. Im lặng một lúc Thư nói tiếp: Tớ sợ vụ này không đi được đến cùng đâu. Cậu cũng phải xác định trước đi. Tôi: Đã có lời khai của lão Định rồi, lại còn cả cái Xuân vừa rồi nữa. Sợ gì không buộc tội được thằng Chiến. Thư: Không đơn giản như vậy đâu. Giờ hiện trường vụ án không còn. Xác của Thu cũng đã chôn rồi. Giờ làm gì còn chứng cứ gì xác thực việc thằng Chiến giết người được. Lời khai của lão Định cũng chỉ xác định được cái Thu không bị giết vào giờ đó chứ đâu buộc tội được thằng Chiến. Tất cả những gì mình có đều là chứng cứ gián tiếp. Buộc tội người bình thường còn khó nữa là buộc tội thằng có thân thế ô dù như thằng Chiến. Cậu chưa làm trong ngạch tư pháp cậu không biết. Mọi thứ đều có thể đổi trắng thay đen. Việc 2 năm rõ mười, chứng cứ rành rành bọn nó còn lật được chứ đừng nói vụ việc lờ mờ như này. Tôi: Để thế làm sao được. Tí tớ sẽ nói thằng Đ. A gọi về nói bố nó bắt thằng Thắng phải khai ra ai là người nhờ nó thả thằng Minh. Mình cứ truy ngược là ra thôi có khó gì đâu. "Không được rồi mày ạ" Thằng Đ. A không biết từ đâu xuất hiện nói. Tôi quay qua nó: Sao mà không được. Bố mày là trùm xứ đấy, chẳng nhẽ không bảo được thằng tép riu. Đ. A: Ông già vừa gọi điện cho tao. Ông ấy cấm tao không được theo tiếp vụ này. Đây là yêu cầu của MrX. Mà Anh em mình ngu vãi chưởng. Cùng là công an cấp cao với nhau. Kiểu gì các ông ấy chả có dây mơ rễ má với nhau. Tôi: Thế mày bỏ cuộc thật à. ĐA: Không bỏ cuộc mà được à. Giờ bố tao trái lệnh Mr X thì lão ấy cho băng nhà tao ra bã luôn. Mà tao cũng chết dí luôn ở đấy, hết hi vọng tiến thân. Với lại.. Tôi: Với lại sao.. Đ. A: Thằng Minh cũng chết rồi. Tôi: Chết. Vậy mà chết được sao. Đ. A: Thì bệnh viện báo là không cứu được chứ sao. Tôi: Không cứu được cái beep. Chỉ tại mình giao thằng Minh cho công an thôi.. Thư chen vào: Thôi cái đó cậu đừng nói lung tung ở đây. Mình làm gì có chứng cứ. Đúng lúc đó thì thằng Chiến khệnh khạng đi ra cùng ông trưởng công an phường. Lão trưởng công an phường nói đãi bôi mấy câu rồi bảo: Chúng tôi thấy không có lý do gì để giữ anh chị ở lại đây. Mời anh chị về cho. Thằng Chiến đi qua bọn tôi cười nửa miệng. Đoạn nó nói thằng Đ. A: Mày là con ông Thắng đúng không. Mày ra đây tao bảo? Thằng Đ. A mặt hằm hằm nhưng cũng đi theo nó. Hai thằng ra ngoài nói chuyện một lúc rồi, xong thằng Chiến ra nói gì đó với cái Xuân rồi lên taxi giông thẳng. Cái Xuân đã thôi không gào thét, lững thững bước đi vô hồn về phía cuối đường. 5 thằng cốt đột kia cũng đã biến mất từ đời nào. Còn lại 3 đứa tôi. Thằng Đ. A quay qua bọn tôi: Thằng chó nó đe dọa mình chứ, nó bảo bọn mình không có chứng cứ gì thì đừng làm bậy nữa. Nó sẽ bỏ qua. Còn Nếu mình tiếp tục xới tung vụ việc lên thì nó không đảm bảo tính mạng của mình đâu. Tôi quay qua nó hỏi: Thế giờ mày tính sao. Đ. A: Thằng Minh chết rồi thì mình có đi tiếp cũng chả để làm gì. Mà có vạch mặt được thằng Chiến thì nhà tao cũng điêu đứng. Mình tao thì không sao. Nhưng còn ông già ở nhà.. Tao xin rút. Tôi quay sang Thư: Còn cậu. Thư: Tớ nói rồi đấy. Tớ chả thấy có lợi ích gì nếu đi tiếp cả. Chỉ toàn nguy hiểm thôi. Dừng lại đi. Tôi cười buồn. Vậy Còn tôi.. tôi đâu phải nhân vật chính trong những câu truyện trinh thám. Tôi đang sống ở hiện thực. Hiện thực là một thằng như tôi (vào thời điểm đó) không thể tìm được công lý bởi.. những người nắm giữ công lý đã cố tình.. giấu nó. Và ngay cả tôi tại thời điểm hiện tại, chắc cũng không làm được gì tốt hơn, nhất là khi.. bây giờ tôi đâu còn Thư bên cạnh. Thực sự xin lỗi anh em vì lại một lần nữa không đem đến được cho anh em một câu chuyện có hậu. Nhưng thực tế như vậy. Mình có thể bịa ra 1 câu truyện bi hùng. Ở đó mình sẽ tả xung hữu đột, đưa ra ánh sáng những âm mưu bẩn thỉu, vạch trần sự thối nát của xã hội. Nhưng nó không phải là sự thực. Mình không thể ru ngủ anh em trong những câu chuyện phi lí đó. Đấy không phải mục đích mình hướng tới. Mình muốn anh em hiểu rằng. Nơi chúng ta đang sống, Công lý không phải lúc nào cũng tồn tại. Đừng quá kỳ vọng vào nó. Ở cái xã hội này, sống tốt thôi là chưa đủ, hãy sống khôn ngoan, sống biết điều, tránh xa thị phi rắc rối. Chúng ta chưa thể thay đổi nó thì hãy tìm cách chấp nhận nó. P. S: Nếu anh em chưa quá thất vọng vì kết cục trên thì.. Săn nã vẫn còn tiếp tục ở những phần tiếp theo.
Chap 18: "Bấm để đọc" Bật laptop, search xxxx.com, tìm 1 em nuột nà và nóng bỏng nhất. Ấn Play. Hắn nằm dài ra giường và thưởng thức. Những tác phẩm nghệ thuật của 2 thằng tư bản giẫy chết Mỹ và Nhật luôn là liều thuốc an thần tốt nhất mỗi khi hắn gặp chuyện bực mình. Có điều lần này, những pha hành động kịch tính được lập đi lập lại một cách nghệ thuật, lấy đi rất nhiều nước của cả người đóng lẫn người xem đó không làm hắn hứng thủ nổi. Đờ mờ, hắn có làm gì sai đéo đâu mà cụ khốt chửi hắn như tát nước vào mặt. Đã thế ổng còn chửi trước mặt 2 thằng đàn em thân tín nữa chứ. Chuyện này mà đến tai bọn ong ve ở dưới thì hắn làm sao mà ngẩng mặt lên với đời. Rõ ràng, cụ khốt ngày càng lẩm cẩm rồi, dù gì đi nữa thì hắn cũng là chân mệnh thiên tử, là người thừa kế vương triều cụ khốt để lại sau này. Cụ khốt sỉ nhục hắn như vậy, bọn đàn em nó khinh thường hắn thì sau này làm sao hắn lãnh đạo quần hùng được. Mà mọi chuyện rõ ràng là do cụ khốt, cụ khốt không cho hắn tham gia vào giang hồ, bắt hắn đi làm thằng cớm tép riu, suốt ngày phải luồn cúi nịnh nọt, rồi pha trà rót nước.. Một thằng chọc trời khuấy nước như hắn làm sao chịu nổi. Đã đành là cụ làm thế là vì hắn, hắn biết thế nên cũng cố nhẫn nhục. Vậy nên hắn mới tìm cách thích nghi. Đời hắn không bao giờ làm cái gì nửa vời cả. Đã xấu thì phải xấu nhất trong những thằng xấu, mà bắt hắn là người tốt thì hắn cũng sẽ tốt nhất trong những thằng tốt cho xem. Mà muốn làm thằng tốt thì phải đi bắt hết những thằng xấu, vậy nên hắn nghĩ đến việc đi bắt cmn hết những thằng bị truy nã. Ở cái xứ này, thằng nào bị truy nã thì hoặc là xấu thật, hoặc bị ép phải xấu thay cho những thằng xấu hơn khác đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Đằng nào thì cũng là xấu cả. Cứ gô cổ hết bọn nó vào. Một công đôi việc. Vừa làm người tốt, vừa được lên lon lên chức. Tưởng ngon ăn, ai ngờ vừa mới phi vụ đầu tiên đã dính phốt. Mất mấy ngày ăn trực nằm chờ, tốn công tốn sức mới tóm được 1 thằng, chuẩn bị phanh phui ra cả 1 vụ án oan thế kỷ thì bị cụ khốt kỳ đà cản mũi. Thế là công toi. Đã thế cụ khốt còn lôi chuyện đó ra chửi hắn nữa chứ. Đờ mờ, hắn biết thế đéo nào được bố của thằng chó chết kia quyền lực lại ghê gớm vậy. Mà có lẽ sau vụ này hắn cũng sáng mắt ra thật. Ở cái xứ này, phạm pháp chỉ có 2 loại, 1 là tứ cố vô thân, 2 là trâm anh thế phiệt. Mà 2 cái loại này nó cũng na ná chả khác đéo gì nhau. Người trần mắt thịt như hắn phân biệt thế đéo nào được. * * * Màn hình lap top vẫn lặp đi lặp lại tư thế doggy quen thuộc nhưng chẳng làm thằng em của hắn ngóc đầu lên nổi. Bực cả mình. Gập laptop, chạy lại tủ lục tìm một lúc, hắn lôi cái danh sách tội phạm truy nã trên toàn quốc ra săm soi. Lần trước hắn chấm thằng Minh vì thằng này người Nam Định. Hắn chỉ cần nhờ bọn ong ve về nhà xác minh quan hệ là lần mò ra được chỗ ẩn nấp ngay. Gì chứ, nắm trong tay cả hệ thống trinh sát của xã hội đỏ lẫn lũ ong ve của xã hội đen thì mấy việc này nhằm nhò gì. Rê bút rà soát trên cái danh sách dài dằng dặc, hắn dừng lại ở một cái tên rất kêu: Lê Trần Kim Thanh. Sinh năm 1988. Phạm tôi: Cướp tài sản. Quê quán: Nam Định. Haizzzz. Giang hồ cứ đồn đại: "Trai Nam gái Hải" Có biết đâu là gái thành Nam cũng vcl luôn chứ chả bình thường. Nữ nhi mà đi cướp tài sản thì chắc chắn không phải dạng vừa rồi. (Tiện đây phổ biến kiến thức pháp luật cho anh em biết 3 tội hay bị nhầm lẫn với nhau: [ (1) Cướp tài sản, (2) cướp giật tài sản, và (3) cưỡng đoạt tài sản. Thằng (1) là dùng "vũ lực" để lấy tài sản (kiểu cầm dao đâm cho gục rồi đường hoàng lấy tài sản đi). Thằng (2) là dùng chữ (nhanh) đề lấy tài sản (Kiểu giật dây chuyền rồi phóng xe mất đó). Thằng (3) là dùng chữ (dọa) để lấy tài sản (Kiểu mày có đưa tiền không. Không.. tao về mách vợ mày mày đi với gái;.. mai tao cho đệ chặn đường đánh chết cha mày.) ] Đơn giản thế cho anh em ngoại đạo hiểu Và đó cũng là cách hiểu của thằng Đ. A ở thời điểm đó. Mấy đồng chí học luật cũng không nên đi vào chi tiết mà tranh cãi với tớ làm gì - sau này đọc sẽ rõ hơn] * * * Quay trở lại với thằng "hắn". Sau một hồi cân nhắc, hắn quyết định chấm em "Kim Thanh" cho cuộc đi săn tiếp theo. Con gái đi cướp tài sản làm hắn tò mò và kích thích. Cữ nghĩ đến cảnh sau này em ấy cầm tuýp hay cầm phớ bem nhau với mình mà hắn thấy hồi hộp. *smile*. Hắn nhấc máy bấm số gọi cho mấy thằng nằm vùng của cả xã hội đỏ và xã hội đen. Chính thức bước vào cuộc săn nã tiếp theo. * * * Hà Nội, ngày.. tháng.. năm.. Hắn đang nằm dài trong 1 khách sạn hạng sang ở hồ Tây và chờ đợi. Thông tin báo về cho biết, con mồi hiện giờ đang ở Hà Nội và lấy nghề làm gõ để mưu sinh. Em này đầu cũng có sạn đây. Biết "tâm bão sức gió bằng không" nên lựa chọn đất thủ đô - nơi nguy hiểm nhất ẩn náu. Cơ mà thôi kệ, đầu có sạn thì tí hắn cũng gô cổ lại rồi vác lên phường lãnh phần thưởng. Vụ này quá nhẹ nhàng chứ không rắc rối như vụ đầu tiên. Nghĩ đến đấy hắn mỉm cười mãn nguyện. Tiếng gõ cửa vang lên, em này quả là chuyên nghiệp. Hắn gọi điện hẹn và báo pass chuẩn là 15p sau có mặt luôn. Đằng nào cũng đang rảnh rỗi, hắn tính vờn em ấy một chút trước khi đưa em ấy lên phường. Hắn lấy giọng: Vào đi em. Cửa mở, người bước vào làm hắn há hốc mồm. Đời hắn chơi gái chăn rau các kiểu, chưa bao giờ hắn gặp em nào ngọt nước như em này. Da trắng, dáng chuẩn, mặt sang, lại thêm biết cách ăn mặc.. ở em ấy toát ra vẻ tiểu thư đài các mà không nhiều em gái nhà lành có được chứ đừng nói là gõ. Cũng phải thôi, 8x đời cuối mà giờ vẫn đi khách giá tiền củ thì đâu phải dạng vừa được. Ngay lập tức, hắn âm thầm ra quyết định. Phải chén xong mới bắt. Hắn còn chưa biết nói gì thì em ấy đã cất giọng nhẹ nhàng: Anh là bạn anh xxx ạ. Anh vào tắm trước đi. Xíu em vào tắm cùng nha. Chà chà, hắn tặc lưỡi. Chơi gõ cũng nhiều mà hắn chưa gặp em nào dịu dàng lại chiều khách như em này. Thường cái bọn đã đi làm gõ không dở hơi thì cũng quái thai ngâm axit. Nói chuyện dấm dớ chỏng lỏn chứ làm gì lịch sự nhã nhặn như em này đâu. Thôi, hàng đã dâng đến tận miệng thì phải thưởng thức thôi. Hắn cởi quần áo và vào trong nhà tắm xối nước. Dòng nước nóng chảy dài trên cơ thể làm hắn bắt đầu thấy thoải mái thì cơ thể ấm áp ốp vào từ sau lưng cùng bàn tay mềm mại ve vuốt ở vị trí nhạy cảm làm hắn rùng mình, thằng em lập tức nhỏm dậy không còn nghe theo sự chỉ đạo của hắn nữa. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được tột đỉnh thăng hoa là thế nào. Em ấy không dùng kỹ năng bài bản như những em gõ khác, cũng không phải kiểu vụng về của mấy em rau mới lớn. Đó là tổng hòa của nghệ thuật làm tình và.. cảm xúc. Em ấy làm tình một cách có cảm xúc. Như em ấy đã yêu hắn từ lâu rồi. Và em ấy cũng làm cho hắn có cảm giác hắn yêu em ấy từ lâu rồi. Thoáng trong đầu hắn đã nghĩ đến việc thả cho em ấy đi. Chắc là sẽ thả thôi. Hắn sẽ về tìm một con mồi khác. Ai có thể bắt người yêu của mình lên phường cơ chứ. Rồi thì mọi ý nghĩ của hắn cũng tan biến cùng sự hoan lạc. * * * Hắn tỉnh dậy thấy đầu óc nặng chịch và xung quanh tối om. Phải mất một lúc định hình hắn mới nhớ mình đang ở đâu. Rướn tay bật đen, hắn nheo mắt nhìn xung quanh. Hắn vẫn đang nằm ở căn phòng đó.. 1 mình. Em ấy đã đi từ lúc nào. Hắn nhắm mắt hồi tưởng lại giây phút thần tiên vừa trải qua. Nhưng cơn đau đầu kéo hắn lại với thực tại. Đau đầu, bình thường có bao giờ hành sự xong mà lại đau đầu đâu. Hắn lạnh sống lưng nhìn quanh. Cái đệch.. Quần áo điện thoại, ví, đồng hồ.. mất cmn rồi. * * * Mẹ kiếp con hồ ly này, lấy tiền, đồng hồ, với điện thoại thì cũng thôi đi. Lại còn lấy quần áo của bố. Thế giờ bố về kiểu gì đây. Nghĩ ngợi một hồi, hắn đành muối mặt bấm số gọi cho thằng bạn trí cốt. Xác định là nhục nhã và bị nó cười vào mặt rồi. * * * * Ghi lại theo lời kể của Đ. A - có hư cấu một số tình tiết không đáng kể. *
Chap 19: "Bấm để đọc" Khi tôi lóc cóc phi con vespa cổ đến và đọc số phòng cho thằng lễ tân, thằng ranh đó nhìn tôi ánh mắt vô cùng dâm đãng. Chắc với nó, hai thằng con trai rủ nhau chui vào một phòng khách sạn là một cái gì đó.. rất kích thích. Haizzzz, chả nhẽ nó muốn thờ ri săm sao. Tôi vội vã quay đi không quên ném lại cho nó một nụ cười dâm đãng không kém. Mày thích thì bố chiều nhá. Thằng Đ. A mở cửa đón tôi với bộ mặt rất tếu. Đến lúc đó, tôi vẫn không hiểu nó bắt tôi mang quần áo đến khách sạn cho nó làm gì. Vừa bước vào phòng, tôi lập tức thấy có gì đó không đúng ở đây. Thằng con rời chỉ quấn độc một cái khăn tắm, xong ngồi giường nhìn tôi với anh mắt theo tôi là dâm đãng không kém thằng ranh lễ tân ở dưới nhà. Không phải là sau hai mấy năm chơi gái chán chê, giờ nó đã tìm lại được giới tính đích thực để quay sang chơi trai đấy chứ. Haizzz, xin lỗi anh em, lâu không viết nên phải viết lung tung tí cho nó quen tay, anh em đọc thì đọc mà không đọc thì bỏ qua đoạn vừa đọc cũng được. *cười dâm đãng* Sau khi mặc quần áo của tôi vào xong, không để tôi kịp hỏi, thằng Đ. A kể lại câu chuyện như phần trước tôi đã tường thuật lại cho anh em. Lạ một cái là, mặc dù bị gái lừa lột sạch quần áo tiền bạc nhưng thái độ của thằng Đ. A có vẻ rất hân hoan phấn khích. Trong lúc kể chuyện thỉnh thoảng nó còn tủm tỉm cười chứ. Thấy ngứa mắt, Tôi quay ra chửi nó: Đờ mờ, bị gái lừa đéo biết nhục lại còn cười. Bố đến lạy mày. Nó vẫn cười: Nó lừa được tao nghĩa là nó quái hơn tao, khôn ngoan hơn tao. Nó khác những đứa con gái tao gặp trước đây. Giờ kiếm được mấy đứa con gái như thế khó lắm mày ơi. Tao mà bắt được nó có khi tao giữ làm vợ chứ éo tống giam làm gì, hoài của. Tôi cười khẩy, hỏi lại: Cái gì khó cơ, kiếm đứa con gái khôn hơn mày á. Tưởng kiếm đứa ngu hơn mày mới khó chứ khôn hơn thì thiên hạ đầy. Nội cái chuyện đi bắt phạm xong bị phạm nó lột sạch thì tao thề đời tao chưa gặp thằng nào ngu được đến trình độ như mày. Không biết là mày ngu bẩm sinh hay có tập luyện nữa. Bị tôi xỉ nhục vậy mà mặt thằng con rời vẫn nhơn nhơn: Tự cổ chí kim, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tao nói thật, mày hay bất kỳ thằng con trai nào gặp nó mà không dính đòn thì chắc chắn là liệt dương hoặc chim cò có vấn đề. Tôi vặc lại: Ô hay, mày đừng lôi bộ phận truyền giống của mày vào đây. Chim cò là việc của chim cò, đầu óc là việc của đầu óc. Khối thằng khôn bỏ mẹ ra mà vẫn liệt dương kia kìa. Mà phàm những thằng chim cò phát triển thì đầu óc lại chậm lụt tăm tối. Như mày là ví dụ điển hình. Thằng Đ. A: Thế mày không nghe câu sướng con ku mù con mắt à. Thằng con trai dù có khôn ngoan đến đâu thì lượng máu trên người cũng có hạn. Tôi cắt lời: Mày lại liên thiên gì đấy, đang từ chuyện bị gái lừa xong nhảy sang chuyện chim cò, giờ lại lôi cả hệ tuần hoàn vào đây. Thằng Đ. A: Loại đầu óc tầm thường như mày làm sao hiểu được cái logic trong câu chuyện của tao. Máu trên người có hạn, nên lúc nó dồn vào chỗ này nhiều thì chỗ kia thiếu, máu nó đi nuôi chim hết rồi thì lấy đéo đâu ra mà lên não nữa. Chả ngu đi với bị lừa thì sao. Tôi: Đệch mợ, nói vòng vo nãy giờ chốt lại cũng chỉ để giải trình cho cái ngu của mày thôi. Bố đéo tranh cãi với mày nữa. Cụ Mark Twain cụ ấy bảo rồi "không nên tranh cãi với thằng ngu, vì nó sẽ kéo mình xuống cùng đẳng cấp với nó và chiến thằng mình bằng kinh nghiệm". Thế bây giờ mày định thế nào, chắc bỏ qua hết cho nó nhỉ. Mà đéo bỏ qua đéo được, mày có khôn hơn nó đéo đâu mà đòi tìm được nó. Thằng Đ. A: Nói nó khôn là khôn hơn tao tại thời điểm đó, lúc mà máu tao bận đi nuôi chỗ khác chưa lên kịp não thôi. Chứ giờ hệ tuần hoàn hoạt động ổn định lại rồi, máu đi nuôi não được rồi thì nó làm sao thoát được tay tao. Tôi nhại lại: "Thoát được tay tao.. Mẹ, tay mày chỉ dùng để sóc lọ thôi có cái éo gì mà đòi bắt nó. Thằng Đ. A cười khành khạch một lúc xong quay ra giọng nghiêm túc: Thôi không đùa nữa, giờ phải nghĩ cách bắt nó lại. Mà mày cũng đừng có lộ chuyện này ra cho ai biết. Mất mặt lắm. Thấy nó nghiêm túc, giọng lại thành khẩn nên tôi cũng thương hại, đáp: Thôi được rồi, giờ mày về hỏi lại chỗ thằng nằm vùng xem có moi thêm được thông tin gì của nó không. Tao chắc lại phải nhờ bà Hà đẩy hồ sơ ra xem con đấy nó phạm tội như nào, rồi tìm cách đối phó. * * * Chiều hôm sau, Thư đưa tôi bộ hồ sơ với thái độ rất lồi lõm, vẻ mặt của nó ngao ngán như kiểu: Bố hai cái thằng dở hơi, đã đéo biết gì lại còn cứ tỏ vẻ sê lốc hôm với sờ nin chi cu đo. Đấy là tôi nghĩ nó nghĩ thế, chứ thực ra tôi nghĩ việc tôi nghĩ với việc nó nghĩ chả liên quan gì đến nhau đâu. Chắc gì tôi đã nghĩ đúng cái nó nghĩ, biết đâu nó nghĩ khác cái tôi nghĩ thì sao. Dù sao tôi nghĩ khó mà biết được nó nghĩ cái gì. (đọc đến đấy chắc anh em nghĩ tôi viết linh tinh troll anh em, nhưng tôi nghĩ gì tôi viết đấy, tôi nghĩ tôi nghĩ gì kệ tôi, anh em làm sao nghĩ được tôi nghĩ gì). *cười đểu* Thái độ của Thư như vậy, cũng 1 phần vì tôi lỡ kể cho nó nghe về cái quá khứ chơi gái hào hùng của thằng Đ. A. Chắc nó sợ tôi lây bệnh chơi gái nên cứ có chuyện gì dính dáng đến thằng Đ. A là nó lại khó chịu ra mặt. Với cả vụ này, Thư nó liếc hồ sơ vụ án thấy ảnh con nhỏ Kim Thanh nên nó càng khó chịu. Thái độ nó như vậy rõ ràng là không muốn nhúng tay vào vụ này rồi. Kệ thôi, không có nó chả nhẽ tôi với thằng Đ. A không tự điều tra được, * * * Tối đó tôi về lôi hồ sơ vụ án ra đọc. Đại loại vụ của em Kim Thanh cũng đơn giản như sau: Em Kim Thanh này trước làm gái mồi ở 1 vũ trường nổi tiếng Hà Nội. Xong em Kim Thanh quen một đồng chí, tạm lấy tên là Dũng đi - là khách của vũ trường đó. Sau thì 2 đứa nó cặp với nhau. Một lần đồng chí Dũng này đưa em Thanh về nhà hú hí. Xong em Kim Thanh cho đồng chí Dũng đập đá. Xong lợi dụng lúc đồng chí Dũng phê đá, em Kim Thanh mới phá két lột sạch đồ trong nhà đồng chí Dũng. Tổng thiệt hại ước tính khoảng gần 2 tỷ. Em Kim Thanh bỏ trốn, công an ra lệnh truy nã với tội danh cướp tài sản. * Ở đây một số anh em sẽ thắc mắc, em Kim Thanh có đâm chém đánh đập dọa dẫm gì đồng chí Dũng đâu mà lại quy kết em ấy phạm tội cướp tài sản. Tiện đây mình phổ biến kiến thức pháp luật luôn, anh em nào thích thì đọc, không thích thì bỏ qua xong kéo xuống ấn like với share thôi. *cười nham hiểm* Điều 133 BLHS:" Người nào dùng vũ lực, đe dọa dùng vũ lực ngay tức khắc hoặc có HÀNH VI KHÁC LÀM CHO NGƯỜI BỊ TẤN CÔNG L M VÀO TÌNH TRẠNG KHÔNG CHỐNG CỰ được nhằm chiếm đoạt tài sản, thì bị phạt tù từ ba năm đến mười năm. " Đọc điều luật anh em thấy đấy, tội cướp tài sản nó có 3 hành vi Dùng vũ lực. Đe dọa dùng vũ lực ngay tức khắc Hành vi khác Việc em Kim Thanh cho thằng Dũng đập đá.. được công an xác định là" hành vi khác "khiến thằng Dũng lâm vào tình trạng không chống cự được nên khởi tố nó về tội" Cướp tài sản "đấy. Đến đây cần cảnh báo anh em đạo chích hết sức lưu ý nội dung này nhé. Có một số anh em quan niệm, dùng" mê hồn hương "cho cả nhà ngủ say rồi vào nhà khuân đồ đi là" trộm cắp tài sản ". Không phải đâu, dùng" mê hồn hương "cũng được xác định là" hành vi khác "và trường hợp này anh em chuyển sang tội" cướp tài sản "rồi nhé. Đọc đến đây 1 số anh em sẽ tặc lưỡi:" Vẽ truyện, cướp hay trộm thì khác éo gì nhau " Nhầm, lại nhầm nhé. Cướp tội nặng hơn trộm rất nhiều. - Thứ nhất là khung hình phạt của cướp cao hơn nhiều: Cùng trộm dưới 50 triệu đồng thì khung hình phạt của cướp là từ 3 đến 10 năm tù. Trong khi trộm chỉ có sáu tháng đến 3 năm thôi. - Thứ hai: Đã cướp thì có cướp 50 nghìn cũng bị bắt. Còn trộm thì phải trộm trên 2 triệu mới bị bắt cơ. Đấy, anh em đạo chích cần hết sức lưu ý tránh trường hợp bóc lịch nhiều quá mức cần thiết nhé.
Chap 20: "Bấm để đọc" Đọc qua hồ sơ, tôi lập tức vứt xó. Một vụ án quá đỗi bình thường và chả có mẹ gì thú vị. Một thằng công tử nhà giàu bị gái làng chơi lừa tiền. Chuyện này nhan nhản ra. Chả có gì kịch tích mà tôi cũng chả có lợi lộc gì khi đi tìm con dở hơi kia cả. (Ít nhất như thằng Đ. A nó còn được chịch) *cười đểu*. Đến đây nhiều anh em sẽ nhao nhao phản đối: "Chuyện không kịch tính thì mày lôi vào đây kể làm éo gì" Anh em bình tình, bình tĩnh. Không kịch tính là do tôi nghĩ thế. Chứ thực tế thì nó kịch tính vcl ra ấy. Kịch tính bắt đầu bằng việc thằng Đ. A gọi điện cho tôi thông báo: Ê ku, mày éo tin được chuyện này đâu. Tôi, giọng thờ ơ: Ờ, chuyện gì. Đ. A: Hôm nay tao nhận được một tờ giấy. Tôi: Ờ. Đ. A: Ơ hay, mày éo tò mò à. Tôi: Tờ giấy thì có mẹ gì mà tò mò. Đ. A: Liên quan đến vụ em Kim Thanh ấy. Tôi: Ờ. Đ. A: Mày biết trong đó viết gì không. Tôi, đáp cụt lủn: Không. Đ. A: CATCH ME IF YOU CAN. Tôi: Rồi sao, mày đừng nói mày gọi điện cho tao để nhờ tao dịch câu đó sang tiếng Việt nhé. Đ. A: Mày khinh tao vừa thôi. Tao vừa đi hỏi thằng đệ cùng phòng rồi. Câu đó nghĩa là: "Bắt em nếu có thể" Tôi cười: Sao mày biết là "Bắt em". Nhỡ đâu công ty mày hoặc gần nhà mày có thằng "bóng" nào nó kết mày nó gửi cho mày thì sao Đ. A: Lúc đầu tao cũng không nghĩ là của em Kim Thanh, nhưng tờ giấy đó nó có mùi nước hoa mày ạ. Và đó là mùi nước hoa em ấy dùng. Không lẫn đi đâu được. Tôi: Vãi mày. Giờ kiêm luôn cả chó nghiệp vụ à. Mà nước hoa giờ nhan nhản, chắc éo gì có mỗi con Thanh dùng loại đó. Bọn bóng là nó ưa dùng nước hoa lắm đó mày ơi. Nói thế nhưng tôi bắt đầu quan tâm hơn. Thế éo nào mà 1 em gõ đã chôm đồ của công an rồi còn quay lại thách thức. Thằng Đ. A vẫn thao thao: Tao chắc chắn là em ấy mà, múi nước hoa này đặc trưng lắm, tao chưa thấy bao giờ. Mà làm gì có sự trùng hợp như vậy. Tôi: Thôi, tao tin tài đánh hơi của mày rồi. Nó bảo mày bắt nó, thế nó có cho manh mối gì không. Đ. A: Nó gửi cho tao mỗi tờ giấy thôi. Mà là tờ hóa đơn mua hàng của Big C. Tôi: Dễ thế còn gì. Chắc nó hẹn mày đến Big C tìm nó đấy. Đ. A ngập ngừng: Gì mà đơn giản thế, tao sợ nó còn nhiều cái lắt léo nữa. Em Kim Thanh này không đơn giản vậy đâu. Tôi: Mày cứ thần thánh hóa nó lên, chứ nó mà phức tạp thì đã không đi làm gõ. Bọn gõ toàn bọn dở hơi ấm ớ thôi. Nội cái vụ gửi thư thách thức công an đã thấy con này thần kinh không bình thường rồi. (Lúc đấy tôi chưa gặp team gõ của em Nhung nên có đánh giá hơi chủ quan về các em gõ. U cũng là lẽ thường nhỉ). Đ. A: Mày chưa gặp em nó nên mày nói thế thôi. Chứ tao khẳng định nó không phải dạng vừa đâu. Chí ít cũng phải tầm em Thư của mày. Tôi: Đệch mợ, mày so sánh người yêu tao với gõ à. Đ. A cười: Đấy là tao so về đầu óc thôi chứ có nói đến cái khác đâu. Lúc đó, thấy vụ việc bắt đầu hay ho, tôi quay qua hỏi thêm thằng Đ. A: À, thế mày đã về hỏi cái thằng cung cấp thông tin cho mày đi săn em Thanh chưa. Có thêm manh mối gì không. Đ. A: Thằng đấy nó cũng chỉ biết có số điện thoại của em Thanh. Nó bảo em Thanh cáo già lắm, không cho địa chỉ hay bất cứ thông tin gì khác cả. Nó cũng toàn gặp em ấy ở khách sạn thôi. Tôi: Thế mày lấy lại được số điện thoại của nó chưa. Đã gọi thử cho nó chưa. Đ. A: Gọi rồi, tất nhiên là số thuê bao. Tôi: Mà sao nó biết địa chỉ của mày mà gửi thư về nhỉ. Trong ví mày có thông tin gì không. Đ. A: Có thẻ ATM với thẻ ngành. Kiểu gì nó chả lần được địa chỉ nhà tao. Tôi: Ờ, biết thế đã, có gì mai lên HN xong tao với mày qua cửa hàng đấy xem sao. * * * Chiều muộn hôm sau thằng Đ. A mới lên đón tôi. Nó đưa tôi cái hóa đơn mà cái Kim Thanh gửi. Hóa đơn mua hàng của BigC thì chắc anh em biết rồi. Nó là một tờ giấy khổ dài in thông tin và giá tiền hàng hóa cùng với thời gian mua hàng. Chả có gì đặc biệt. Mặt sau của tờ giấy là dòng chữ "Catch Me If You Can" viết nghiêng nghiêng kiểu chữ con gái. Tôi giơ tờ giấy lên săm soi một hồi chưa kịp tìm thấy điểm nghi vấn nào thì xe đã chạy đến Bic C. Gửi xe xong, vào bên trong Big C 2 thằng mới ngớ người ra: Đệch, tìm em ấy ở đâu trong cái siêu thị rộng bạt ngàn này bây giờ. Tôi là thằng đưa ra phát kiến trước: Ở đây có số quầy thu ngân này. Mình ra đấy trước, có khi em ấy lại làm thu ngân ở đây không chừng. Thằng Đ. A: Mày ngu vừa vừa thôi. Nó đang bị truy nã, làm thế éo nào mà xin vào đây để làm thu ngân được. Mà em ấy làm gõ thu nhập cao bỏ mẹ, còn đi làm thu ngân làm gì. Nói thế nhưng nó vẫn theo tôi đến quầy thu ngân. Đứng đấy là 1 em vừa vổ vừa rỗ, xấu đau xấu đớn, đã thế lại còn quay qua bọn tôi cười duyên nữa chứ. Lộn hết cả mề. Thằng Đ. A thất vọng quay qua trách tôi: Đấy, mày tưởng ngon xơi, giờ mày đi mà tìm nó đi. Làm bố mày lóc cóc từ NĐ lên đây. Tôi vặc lại: Ơ hay, nó bảo mày bắt nó chứ có bảo tao đâu. Tao chỉ chân hỗ trợ thôi. Thằng Đ. A: Thế thằng chó nào bảo đến Big C tìm em ấy. Tôi: Thì em ấy gửi cái hóa đơn chẳng đến đây tìm thì đến đâu. Đ. A: Biết thế éo nào được. Nhỡ đâu con dở hơi nó vớ bậy vớ bạ cái tờ giấy lộn ở đâu xong gửi đến trêu ngươi tao thì sao. Tôi: Ờ mà cũng có khí cái đứa gửi cho mày nó éo phải con Kim Thanh. Tao lại bắt đầu nghi nghi có thằng bê đê nào nó thầm thương trộm nhớ mày đấy. Nói qua nói lại 1 hồi, 2 thằng éo tìm ra manh mối gì cả. Xong thằng Đ. A bắt tôi mời ăn, coi như bù lỗ công nó chạy từ NĐ lên đây. Cơ mà tôi đã hẹn Thư đưa nó đi ăn trước rồi. Vậy nên thằng Đ. A phải trở tôi đi đón Thư rồi mới đi ăn. Trên đường đi, thằng Đ. A tự nhiên ngập ngừng bảo tôi: Tí mày cái Thư hộ tao vụ này phát. Tôi cười: Ơ hay, tao thấy mày suốt ngày đấu khẩu với nó, tưởng không tin tưởng. Đ. A chống chế: Dù sao có thêm một cái đầu nó vẫn hơn. Với lại cũng là con gái, có khi nó hiểu được cách suy nghĩ của cái Kim Thanh thì sao. Tôi cười nhạt: Bố cái thằng ăn tục nói phét. Nói thì nói thế thôi, nhưng việc gì cũng phải nhờ Thư, đến tôi cũng thấy nhục dần. Haizzzzz * * * Vừa ngồi vào xe, Thư nó đã quay ra hỏi: Thế nào vẫn chưa săn được em Kim Thanh à. Tôi cười: Ơ hay, sao cậu cứ nghĩ xấu cho nó thế. Anh em lâu ngày không gặp nhau, nó lên thăm tớ không được sao. Thư: Nó mà lên thăm cậu thì trời sập, mà kể cả có lên thăm thì khi cậu đi gặp tớ còn lâu nó mới lẽo đẽo chạy theo. Kiểu này chắc lại muốn xin ý kiến quân sư ấy gì. Đ. A: Không phải xin ý kiến, mà gọi là trao đổi thông tin. Thư: Trao đổi thông tin hay xin ý kiến thì cũng phải mời tôi với Tuấn Anh bữa tối nay đã. * * * Ăn uống xong xuôi, Thư mới cầm tờ hóa đơn lên săm soi, xong quay qua hỏi tôi: Em Kim Thanh bị truy nã từ bao giờ nhỉ? Tôi: Hình như từ tháng 8 năm ngoái. Thư cười quay qua nói Đ. A: Giờ tôi tìm được em Kim Thanh cho ông thì ông cho bọn tôi cái gì. Đ. A: Ơ hay, tôi tìm được nó thì cũng giải lên đồn kiếm được ít tiền thôi. Chứ có ăn giải gì mà bà đòi hỏi. Thư cười tinh quái: Tôi biết ông tìm em nó không phải chỉ để đưa lên phường, mà lần này, tôi nghĩ ông cũng không đưa em ấy lên phương được đâu. Đ. A: Tóm lại bà thích gì thì nói toạc ra, Sao cứ phải vòng vo. Thư: Giờ ông chở bọn tôi lên Vincom, xong mua 1 cặp vé xem phim đê rồi tôi đưa manh mối cho. Đ. A cười: Tưởng gì. Bà thích thì cứ nói, sao mà phải điều kiện này nọ. Bạn bè chơi với nhau chả nhẽ không mời nhau đi xem phim được. Thư: Tôi với T. A đi xem phim thôi, còn ông ở lại mà điều tra. Đ. A chưng hửng: Điều tra gì. Thư: Lấy hồ sơ vụ án ra mà đọc. Xong nhờ người đến check hệ thống camera của Big C xem vào lúc 20h38p đứa nào vào mua hàng. Xong thì gọi đến số xxxxxxx xem ai nghe máy nhé.