Truyện VOZ Khiêu vũ giữa bầy les

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 27 Tháng bảy 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 11:

    "Bấm để đọc"
    Nghe tiếng gằng giọng giữa đêm mình, giật mình ngồi đần ra một lúc sau đó mới sực nhớ, chạy ra đập cửa gọi cán bộ trực.

    Đờ mờ, mình đập cửa thiếu điều sái ahihi tay mà vẫn chả có ma nào trả lời. Phải đến 5 p sau thì 1 "thằng" công an mới mở cửa. Nó vừa ngáp vừa quát mình: * mẹ, làm cái lol gì gọi bố giữa đêm thế.

    Mẹ bọn chó, từ đợt bị Quỳnh nắn gân, bọn này đã nhã nhẵn hơn với mình nhiều rồi. Nhưng cứ hở ra là bọn nó lại chửi mình như mấy thằng vô học. Mất dậy nó ăn vào máu rồi, sửa thế éo nào được.

    Mình cố nín nhịn đáp, có người vừa đe dọa tôi, anh kiểm tra giúp xem có người ngoài lọt vào đây không.

    Thằng chó quát: Mày điên à, chỗ này là chỗ nào mà có người ngoài lọt vào, mày mơ ngủ à.

    Mình: Tôi đang rất tỉnh táo, cái này liên quan đến giải quyết vụ án. Đề nghị anh xem giúp cho.

    Thằng chó: Bố đã bảo là chỗ này đéo có người ngoài vào được. Mày xem phim nhiều bị nhiễm mẹ mày rồi. Mất thời gian của bố.

    Nói đoạn thằng chó đóng sập cửa lại, mặc kệ mình với những nghi ngờ, uất ức và bất lực.

    Bây giờ phải làm sao.

    Quỳnh lặn lội vào trong này vì mình. Giờ Quỳnh gặp nguy hiểm, mình không thể bỏ mặc được.

    Sau cơn hoảng loạn, mình cố gắng bình tâm lại và suy nghĩ:

    Việc Quỳnh bị bắt chứng tỏ em đã hoặc sắp phát hiện ra hung thủ thực sự. Bởi nếu em chưa tìm ra được chứng cứ thì chả tội gì bọn nó bắt em cả. Việc bắt Quỳnh đồng nghĩa với việc tạo ra thêm một manh mối nữa cho cơ quan điều tra. Chỉ cần Quỳnh được thả ra thì dù mình đã nhận tội, em ấy cũng sẽ đến gặp cơ quan điều tra để trình bày về việc mình nhận tội chỉ vì bị sức ép do em ấy bị bắt. Lúc đó thì kẻ chủ mưu đứng sau lưng sẽ mất cả chì lẫn chài.

    Trừ khi.. Dù mình có nhận tội hay không nhận tôi.. bọn nó cũng sẽ giết Quỳnh. Mà nếu Quỳnh phát hiện ra hung thủ thực sự thì bọn nó cũng sẽ giết em thôi. Không vì mình nhận tội mà bọn nó thả em ra đâu. Bọn nó đã dám giết Đô la thì không có nhiều cơ hội cho Quỳnh.

    Nghĩ đến đây mình thực sự lo lắng. Như vậy là, dù mình có làm gì đi chăng nữa thì tính mạng của Quỳnh vẫn đang như chỉ mành cheo chuông. Mình thấy hối hận khi để Quỳnh dính vào chuyện này.

    Bây giờ ngồi nghĩ lại, mình thấy lúc đó từ trong sâu thẳm, mình vẫn có niềm tin rằng: Một người như Quỳnh sẽ không bao giờ có chuyện để bị bắt. Với mình: Không nhiều người có khả năng thắng được Quỳnh, đặc biệt là trong việc đấu trí. Nếu như đã đi gần đến sự thực, không bao giờ Quỳnh lại chủ quan để bị bắt. Và dù kể cả bị bắt đi nữa, Quỳnh cũng sẽ có cách để thoát ra. 5 năm yêu nhau mình hiểu Quỳnh là người như nào.

    Có điều lúc đó, dù mình nghĩ được như thế, nhưng hoàn cảnh và tâm trạng lúc đó khiến mình không dám tin 100% là Quỳnh sẽ an toàn.

    Tóm lại, nếu như mình suy đoán thì dù mình có nhận tội hay không nhận tội thì bọn nó cũng sẽ không tha cho Quỳnh. Vậy Thà mình không nhận, hết thời hạn tạm giữ bọn điều tra phải thả mình ra để tìm cách cứu Quỳnh. Còn hơn là nhận tội rồi ngồi bó gối trong trại để mặc cuộc đời cho bọn nó thao túng.

    Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đêm hôm đó mình không chợp mắt được phút nào. Ám ảnh về việc Quỳnh bị bọn nó thanh toán làm mình như phát điên.

    Khoảng 5h sáng hôm sau, các chú điều tra viên đã đưa mình đi lấy lời khai. (Thế éo nào mà đến ngày cuối cùng lại nhiệt tình vậy).

    Hỏi mình là chú cớm hiền (để phân biệt với chú cớm ác hôm trước oánh mình).

    Chú này thì vẫn nhẹ nhàng tinh tế: Đến hôm nay anh có thay đổi gì so với những lần khai trước không?

    Mình: Tôi không.

    Chú cớm hiền: Thật là không?

    Mình: Vâng.

    Chú cớm hiền: Tôi cho anh nghĩ kỹ lại.

    Nói xong chú cớm hiền đứng dậy, đi ra ngoài (Đù, thằng này có vấn đề rồi)

    Chú ấy bỏ đi khoảng 2-3 tiếng mới quay lại. (Trong thời gian này mình đã hạ quyêt tâm là dù thế nào đi nữa cũng phải thoát ra khỏi đây để cứu Quỳnh rồi)

    Quay lại chú ấy lại hỏi mình câu hỏi cũ: Anh có suy nghĩ lại không.

    Mình đáp: Tôi không.

    Lần này chú ấy có vẻ hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn nhẹ nhàng: Anh nên cân nhắc và thành khẩn, đừng để đến lúc mọi việc đi quá xa, anh không kiểm soát được đâu.

    Mình: Xin lỗi, anh nói việc gì đi quá xa cơ, anh nói rõ hơn được không.

    Chú cớm hiền cười: Thì đến lúc chúng tôi có đủ chứng cứ, anh sẽ không có tình tiết giảm nhẹ "thành khẩn khai báo đâu"

    Mình: Tôi đang thành khẩn khai báo mà, hay là anh muốn tôi "Thành khẩn" như nào, anh cứ nói.

    Chú cớm hiền mặt lạnh tanh không đáp, đoạn gọi người đưa mình về phòng tạm giữ. Trước khi mình ra khỏi phòng, chú cớm hiền cố vớt vát: Anh thực sự không hối hận chứ.

    Mình quay lại cười: Tôi nghĩ người đang hối hận là anh đấy.. anh và một vài người nữa. Phải không?
     
  2. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 12:

    "Bấm để đọc"
    Qua buổi nói chuyện với ku công an mặt hiền, mình cảm nhận thấy cơ quan điều tra, hoặc giả là một vài đồng chí trong cơ quan điều tra có vấn đề. Và vụ việc mình dính vào không đơn giản là bị giữ do tình nghi nữa rồi. Có lẽ mình là "người được chọn" để thế thân cho thằng/con mất dậy nào đó mất rồi.

    Nhưng thôi kệ, bố éo quan tâm, éo đủ căn cứ thì hết ngày thứ 9 bọn mày vẫn phải thả bố mày ra thôi. Ra ngoài thì bố cũng éo quan tâm đến cái mớ bòng bong của bọn mày nữa. Bố mày sẽ tìm cách đưa gấu bay ra bắc kệ mẹ bọn mày đâm chém nhau trong này. Bố éo tin là bọn mày giết gấu bố mày để che đậy vụ này.

    Nghĩ AQ thế thôi chứ thực ra mình cũng lo lắng cho gấu, nếu đến cả công an cũng đứng về phe bọn nó thì hẳn là Quỳnh lành ít dữ nhiều rồi. Thôi cố ra ngoài rồi tìm cách cứu Quỳnh vậy.

    Sau khi được đưa về phòng tạm giữ, mình thấp thỏm chờ đến lúc được tự do, gì thì gì chứ 9 ngày tạm giữ nó cũng khiến con người ta phát điên rồi.

    Khoảng 4-5h chiều thì điều mình mong đợi cũng đã đến. Cửa phòng tạm giữ mở, có 3 chú tiến vào, nhưng trong đó có 1 đồng chí mặc đồng phục kiểm sát viên. Nhìn thấy đồng chí này thì mình biết là có biến rồi. Và mình thấy lạnh toát khi bọn nó đọc quyết định khởi tố và lệnh tạm giam mình.

    Bọn nó không có đủ căn cứ để khởi tố mình vì tội giết người nên bọn nó khởi tố mình tội gây rối trật tự công cộng cái vụ đêm hôm trước ở quán Karaoke.

    Đù má, thực sự là mình quá chủ quan rồi, làm luật sư mà không để ý cái chiêu trò này của bọn điều tra. Bọn khốn nạn toàn khởi tố một tội danh để tạm giam và tìm cách kết tội một tội danh khác. (Bầu kiên bắt vì tội kinh doanh trái phép để điều tra và kết tội lừa đảo; hay Cù Huy Hà Vũ bị tạm giữ hành chính vì 2 cái bao cao su để điều tra và kết tội "Tuyên truyền chống phá nhà nước CHXHCN Việt Nam").

    Và giờ mình là nạn nhân của trò đó. Khởi tố về tội gây rối trật tự công cộng thì quá đủ chứng cứ rồi. Và với cái lệnh này thì mình phải nằm trong trại ít nhất là 3 tháng.

    Hoang mang, lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng.. đó là cảm giác của mình khi nghe thằng điều tra viên đọc lệnh. Cảm giác tai mình như ù đi, mọi thứ cứ trôi qua vùn vụt, công danh sự nghiệp, gia đình, bạn bè và đặc biệt là Quỳnh. Giờ em ở đâu, liệu có an toàn, liệu bọn nó có thả em ra không..

    Giờ ngồi viết lại những dòng này mình cũng không thể nhớ nổi quãng thời gian từ khi nghe lệnh bắt cho đến khi được chuyển đến trại tam giam nữa.

    Ký ức chỉ rõ ràng lại khi mình được phát cho bộ quần áo juventus và dẫn vào phòng tạm giam.

    Vào phòng tạm giam thì mọi chuyện diễn ra tuần tự và bình thường như nó vẫn phải thế. Mình chỉ kịp thấy phòng có khoảng hai chục đồng chí đang lố nhố đứng ngồi thì Một đồng chí khoảng ngoài 30 tóc húi cua tiến đến hất hàm hỏi: Tội gì ku.

    Mình đáp: Gây rối ạ.

    Húi cua: Không có tiền chạy hay sao mà gây rối cũng phải vào đây.

    Mình: Dạ.

    Húi cua: Mà người chú một nhúm thế kia thì gây rối cái gì.

    Mình: Dạ.

    Xong thì húi cua bỏ mặc mình ngồi bó gối ở ngay cửa phòng và không nói gì thêm.

    Mình thì lúc đó cũng chưa có kinh nghiệm, tưởng thế là xong nên thấy một lúc chả ai hỏi đến mình thì đứng dậy định tìm góc nào đó ngồi.

    Vừa đứng dậy thì có một ku nhìn mặt như ngáo đá tiến lại. Mình thì lúc đó cũng ngáo khác éo gì nó, đầu óc tăm tối như đang trong một cơn ác mộng vậy. Thế nên thấy "ngáo đá" tiến lại mình lại còn cười cười kết thân như thằng dở nữa chứ. (Truyện được đăng miễn phí tại Haythe. US - truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé) Thế là ăn ngay cái tát ù hết 2 tai, chưa kịp hiểu gì thì ăn thêm cái đạp vào bụng. (Các đồng chí này oánh rất có nghề, nhìn chầm chậm nhưng éo hiểu sao éo đỡ được luôn). Mình quỳ gối ôm bụng thì mới nghe ngáo đá nói: Đụ mẹ mày, ai cho mày đứng dậy. Cút mẹ mày về chỗ cũ.

    Mình đau thấu trời nhưng cũng éo dám ho he gì, cố lết về chỗ cũ ngồi bó gối. Dù có ngáo thì mình cũng hiểu mình đang ở đâu và biết rằng mình không có cửa bật với đội nó.

    Vậy nên mình im lặng và ngoan như cún ngồi im theo lệnh của ngáo đá. Mình cũng không nhớ là mình phải ngồi đó bao lâu nữa. Trong đầu mình lúc đó chỉ là một màn đêm u tối, tuyệt vọng và bất lực. Cảm giác lúc đó còn kinh khủng hơn nhiều những ngày bị tạm giữ và bị hành hạ trước đây. Bởi vì trước đây còn hi vọng Quỳnh đến cứu, còn giờ thì ngay sự an nguy của Quỳnh mình cũng không biết ra sao. Bế tắc.

    Mình cứ ngồi đó cho đến khi cả phòng đã đi ngủ hết, khi tay chân đã mất sạch cảm giác và tinh thần thì gần như kiệt quệ. Lúc đó mơi nghe giọng húi cua ân xá: Thôi tha, cho chú đi ngủ.

    Nghe vậy mình mới ngồi bệt xuống đất, mất một lúc cho tay chân có cảm giác lại mình mới đứng dậy đi về cuối phòng. Cũng chả còn sức mà khóc than, mình nằm lăn ra chỗ không có người và thiếp đi.

    Những ngày sau đó ở trong trại mình mới thấy nó cũng không quá kinh khủng như trước vẫn tưởng tượng. Phòng mình có khoảng 2 chục chú. Phần lớn nhìn cũng bình thường chứ chả đầu gấu đầu mèo gì cả trừ ku ngáo đá hôm trước và 3 chú tóc vàng hay ngồi với nhau là có vẻ vài tù ra tội thường xuyên. Còn lại hầu hết ai cũng như mình, nghĩa là lơ ngơ, buồn bã và chả thiết tha gì. Có lẽ phòng mình bị ảnh hưởng bởi "húi cua". "Húi cua" là trưởng phòng nhưng đồng chí này cũng chả hách dịch hay đầu gấu gì cả, thậm chí mầy lần tụi "ngáo đá" gây sự cà khịa với những thằng khác trong phòng, húi cua cũng chả có thái độ gì cả. Cũng may là tụi ngáo đá cũng chả làm dữ, chỉ quát nạt mấy câu xong bợp tai rồi thôi. Mà trong phòng cũng chả ai bật tụi nó cả. Bao trùm cả phòng là không khí ngột ngạt và u ám.

    "Húi cua" dành hầu hết thời gian ngồi đánh cờ tướng với một đồng chí nữa (đồng chí này áng chừng 40 tuổi). Cả 2 đều to như con gấu, có lẽ vì thế mà tụi ngáo đá cũng ngãn và không dám đi quá giới hạn.

    Khoảng 2-3 ngày đầu mình chỉ ngồi một chỗ, chán nản và tuyệt vọng. Với một thằng làm nghề luật sư, bị khởi tố coi như là mọi thứ chấm hết. Dù chỉ là vài tháng tù giam thôi thì sau này ra tù với cái án tích thì cũng mất nghề. Sự nghiệp của mình coi như đã chấm hết.

    Kinh khủng nhất là nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến khi các cụ biết tin rồi lo lắng và thất vọng về mình. Không biết các cụ có sống nổi không nữa.

    Và như bao thằng ngồi tù khác, mình nghĩ đến người yêu, nghĩ đến Quỳnh. Khốn nạn hơn là mình còn không biết Quỳnh còn sống hay chết nữa. Nó khiến mình ân hận, tại sao mình lại dính vào chuyện này, tại sao lại kéo thêm cả Quỳnh dính vào chuyện này nữa. Nếu Quỳnh có mệnh hệ gì thì dù có thoát khỏi nhà tù này mình cũng không bao giờ thoát được nhà tù lương tâm của chính mình.
     
  3. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 13:

    "Bấm để đọc"
    Sáng ngày thứ 5 ngồi khám, mình được ku giám thị vào báo có người gặp. Đù, các chú điều tra viên lại bắt đầu hành động rồi. Không hiểu các chú ấy làm thế nào để ốp tội giết người cho mình đây. Mấy hôm ngồi khám mình cũng có nghĩ đến việc, có khi do mình bố láo với chú cớm mặt hiền nên chú ấy trả thù bằng cách cho mình ngồi khám tội "gây rối trật tự công cộng đây" chứ chả liên quan gì đến tội danh giết người nữa. Nếu quả thực thế chắc mình ân hận lắm. Làm cái nghề này rồi mà còn không biết kiềm chế nhẫn nhịn, chỉ vì một phút bốc đồng cà khịa nó 1 câu mà đi toi sự nghiệp thì thật là nhục.

    Nghĩ thế nên khi được gọi mình cũng chả hào hứng gì, uể oải đi theo anh giám thị. Bước vào phòng, cảm xúc của mình như vỡ òa khi thấy Quỳnh ngồi đó, dáng vẻ bình thản nhưng không dấu được vẻ lo lắng trong ánh mắt và khuôn mặt.

    Nhìn thấy em, một lần nữa, cảm giác yên bình lại ùa về sau bao ngày tăm tối.

    Mình tiến vội lại, định ôm Quỳnh nhưng ku giám thị nhắc trước: Anh chị không được lại gần, nói chuyện thôi.

    Mình tiu nghỉu ngồi xuống bàn, Quỳnh nhìn mình cười: Có 1 tuần không gặp mà cậu giảm cân đi được nhiêu quá. Có khi tớ cũng phải kiếm cớ vào trong này ngồi ít bữa để giảm cân thôi. Dạo này phì nhiêu quá, mấy hôm nữa cậu ra ngoài lại chê.

    Mình phì cười, lúc nào cũng vậy, Quỳnh luôn lạc quan và giúp người khác lạc quan dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất.

    Câu đùa của Quỳnh giúp không khí bớt căng thẳng đi nhiều.

    Mình sốt ruột hỏi: Làm sao cậu thoát ra được, bọn nó không làm gì cậu chứ.

    Quỳnh ngơ ngác: Ai làm gì tớ?

    Mình nghe thế biết là có mùi rồi, nên mới kể lại toàn bộ vụ có thằng mất dậy nào đó dọa bắt mình nhận tội.

    Quỳnh nghe xong đăm chiêu một lúc rồi nói: Vậy là trong cơ quan điều tra cũng có người của bọn nó rồi. Mấy hôm rồi tớ lên thành phố để nhờ người xin tiếp cận với hồ sơ của cơ quan điều tra. Chắc bọn nó cho người theo dõi tớ nên mới thừa cơ gây sức ép với cậu.

    Đoạn Quỳnh cười nói: Mà cậu cũng phũ phàng thế. Nhỡ tớ đang bị bọn nó giữ thật thì sao. Cậu không nhận tôi để bọn nó khử tớ à.

    Mình đáp: Cậu cũng biết còn hỏi tớ, Nếu mà cậu bị bắt thì dù tớ nhận hay không nhận, bọn nó cũng sẽ khử cậu thôi. Thà tớ không nhận để ra sớm tìm cách cứu cậu còn hơn.

    Quỳnh: Biết đâu được cậu, chả mượn gió bẻ măng. Bớt đi cái gai trong mắt để tiện bề qua lại với em Vi còn gì.

    Mình: Cậu có làm sao, tớ cũng chả thiết sống nữa.

    Quỳnh nhìn mình im lặng hồi lâu rồi nói: Thôi, không đùa nữa. Chuyện bây giờ đã phức tạp hơn tớ dự đoán ban đầu rồi. Nếu chỉ là cơ quan điều tra bắt nhầm thì dễ giải quyết, nhưng như này là có người cố tình chơi cậu rồi.

    Mình: Tớ cũng nghĩ rồi, nhưng giờ tớ lại bị tạm giam về tội danh ất ơ khác, làm sao thoát ra đây.

    Quỳnh: Trước thì chỉ cần chứng minh cậu vô tôi. Nhưng giờ thì buộc phải tìm được hung thủ thực sự rồi. Không tìm ra được thì cậu sẽ phải thế thân.

    Mà chứng minh cậu vô tội thì dễ chứ tìm được hung thủ thực sự mới khó. Nhất là nó lại có cả công an bảo kê đứng sau như này nữa.

    Mình: Tớ nghĩ, thậm chí còn có người vai vế to hơn đứng đằng sau nữa. Càng đến gần hung thủ, sẽ càng nguy hiểm.

    Quỳnh: Phải thế thôi, mình không còn đường lùi nữa rồi.

    Rồi Quỳnh chồm qua bàn, hôn vào má mình và thì thầm. "Cậu ở trong trại cũng phải cẩn thận, bọn nó có người ở cơ quan điều tra thì không loại trừ khả năng ở trong trại cũng có."
     
  4. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 14:

    "Bấm để đọc"
    Sau khi gặp Quỳnh về, mình thấy cuộc sống tươi đẹp hơn nhiều. Mình có lý do để yên tâm và tin tưởng vào tương lai hơn. Gì chứ, Quỳnh mà.. không phải dạng vừa đâu.. vừa vừa vừa vừa đâu (Hôm qua đi xem "chàng trai năm ấy" về bị nhiễm tí - anh em nên đi xem, phim hay phết)

    Có điều khi có cái để hi vọng thì con người ta lại bắt đầu cảm thấy sợ thực tại.

    Mấy hôm trước ngồi trong tù với tâm trạng tuyệt vọng thì mình sống kiểu buông xuôi, bọn mày làm gì kệ cm bọn mày. Bố đéo quan tâm. Thằng đầu gấu cũng như thằng nhát chết mà thằng trưởng phòng cũng như thằng dân thường với cái thằng sắp mất hết tất cả như bố thì bọn mày chỉ là cái đinh gỉ. Cùng lắm bố rạch mặt ăn vạ, thắt cổ tự tử là xong.

    Ấy vậy mà sau khi gặp Quỳnh về, mình bắt đầu thấy sợ.

    Trước hết là sợ gây sự với bọn nó hoặc giả không gây sự mà vô ý làm bọn nó ngữa mắt, bọn nó xúm lại búng chim cho liệt dương luôn thì lúc ra tù biết ăn nới với Quỳnh làm sao.

    Sau là sợ như cái câu cuối Quỳnh dặn trước khi chia tay, Sợ rằng trong đám giám thị có đứa mất dậy nào là người của bọn nó. Rồi nó thì thụp chỉ đạo cho mấy thằng cùng phòng lừa lúc mình ngủ say mà tụt quần thông ass mình. Điều này làm Mình cảm thấy quan ngại sâu sắc về khả năng đi vệ sinh sau này của mình. Haizzzzz

    Xét một cách toàn diện, trong đám bạn tù cùng phòng, mấy ku ngáo đá là có triển vọng dành được ass của mình nhất. Thế nên từ hôm đó, mình càng hạn chế tiếp xúc với đội này. Bọn nó đi đái thì mình đi ngủ, mà bọn nó đi ngủ thì mình đi đái. Và bất cứ khi nào đội này bén mảng lại gần thì mình luôn giữ chặt chun quần tiến vào trạng thái phòng thủ chắc chắn nhất.

    Tuy nhiên, với một đứa đẹp trai và biết nhìn xa trông rộng như mình, thì mình biết, ở trong này, thân cô thế cô, dù có cẩn trọng như thế nào đi nữa, nhưng nếu bọn nó đã quyết định ra tay thì việc bị thông chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

    Vậy nên, điều cần thiết phải làm bấy giờ là tìm cách núp gió. Hiển nhiên, cây cao bóng cả mình tìm đến phải là Mr "Húi cua" và "bồ nhí" của ảnh: Mr "U40 cơ bắp".

    Xác định rõ mục tiêu, mình bắt đầu tìm cách tiếp cận. 2 đồng chí này thì suốt ngày chơi nhau (Nhầm, ý mình là chơi với nhau). Mà cặp đôi này cũng chỉ chơi một trò duy nhất, cái trò càng chơi càng ra nước ấy..

    Trò này thì may quá là mình cũng có tí nghề. Nghiêm túc là từ năm 6 tuổi mình đã oánh bại rất nhiều người lớn trong xóm và được tôn vinh là thần đồng rồi.

    Thế nên sau khi mon men lại gần quan sát các đồng chí ấy chơi nhau. Mình biết cặp này cũng chỉ ở tầm trung bình khá với một vài tư thế cơ bản, diễn đi diễn lại tiêu biểu như "Pháo lồng", "Pháo gánh", "Pháo cuốn".. Ôi nhưng cái bài mà mình nhuần nhuyễn từ hồi còn cởi truồng búng chim.

    Vậy là mình bắt đầu nói leo, gà bài. Đầu tiên là nhắc khéo: Anh để pháo thế thì phế lắm, không có ngòi.

    Theo em thì anh cứ đẩy thẳng pháo vào giữa cung nó cho em, đấy.. sâu tí nữa, tí nữa. Rồi, chỗ đấy là chuẩn. Anh thích ra lúc nào chả được.

    Xong sau thì mình xung phong nhảy thẳng vào làm mẫu luôn. 2 đồng chí ấy thấy thế thì lấy làm sung sướng lắm. Đầu tiền là từng người chơi mình. Xong sau thấy không đủ sức thì cả vào hùa với nhau chơi mình.

    Nhưng mình nói rồi mà, đội này trình lìu tìu, tuổi gì ăn thua với mình. Mình chơi lại cái một.

    Thế nhưng, mình biết mình đang ở đâu, và mình cần các đồng chí này. Thế nên mình phải vừa chơi vừa thả. Cố gắng làm sao để các đồng chí ấy còn có nước mà chơi. Chứ mình mà chơi ác quá, không may các đồng chí ấy cạn ráo nước, các đồng chí ấy lại nhảy bổ lên bạo hành mình thì khổ.

    Với khả năng điều phối và giữ nhịp, lên xuống, ra vào hợp lý của mình thì càng chơi các đồng chí ấy càng thấy sướng và hài lòng với mình. Chỉ sau một buổi chiều các đồng chí ấy đã quyền luyễn không chịu rời xa mình. Vậy là mình được cất nhắc từ ngủ cạnh chuồng xí lên nằm cạnh phục vụ 2 đồng chí ấy. Thật là sau chuỗi ngày bế tắc thì ass à nhầm cuộc đời của mình đã nở hoa mà.

    Các đồng chí này còn có thòi quen kỳ lạ là vừa chơi vừa buôn chuyện. Mình thì nhập gia tùy tục, phải chiều theo các đồng chí ấy thôi.

    Qua đó mình mới biết, Mr húi cua xộ khám vì tội cố ý gây thương tich. Cũng vì tranh giành địa bàn mà húi cua chém cụt tay thằng đội trưởng đội bạn. Còn Mr "U40 cơ bắp" thì vốn là giám đốc doanh nghiệp lớn phết. Có điều làm hồ sơ giả vay gần chục tỷ của ngân hàng nên cũng vào khám nằm chung với anh em cho vui.

    Các đồng chí ấy khi biết mình là luật sư thì càng quý hơn, càng chơi mình nhiều hơn (chơi với mình nhiều hơn).

    Tuy nhiên, thì mình cũng đề phòng nên cũng không dám kể cái đại oan của mình cho các đồng chí ấy. Biết đâu được, ngoài kia tốt xấu 50/50 còn bị thông nữa là vào đây xấu nó xấp xỉ 100 % cmnr.

    Nhưng mấu chốt vẫn là tìm được người chống lưng. Ngoài đời thực hay trong tù thì cũng thế. Không có gậy chống lưng thì chỉ có nát ass mà thôi.

    Suốt thời gian đó, có lẽ linh cảm biết mình đang thăng hoa trong tù nên tuyệt nhiên không thấy Quỳnh vào thăm nom gì hết. Haizzz.
     
  5. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 15:

    "Bấm để đọc"
    Mất khoảng chục ngày ăn chơi nhảy múa trong trại mình mới được mấy ku điều tra viên để mắt đến.

    Hôm đó đang some với húi cua và U40 thì mình được giám thị đến điệu đi. Vẫn là căn phòng cũ, nhưng ngồi đợi mình không phải Quỳnh mà là 2 chú cớm đợt trước đã từng lấy cung mình. Chú cơm hiền và chú cơm ác.

    Thấy 2 đồng chí ấy thì mình không bất ngờ nhưng cũng khá hốt. Xong mình cũng nhanh chóng chấn an là từ đợt Quỳnh đến, chắc 2 thằng mất dậy éo dám dùng nhục hình với mình nữa đâu.

    Ku cơm hiền nhìn mình cười hiền lành: Anh ở trong này có thoải mái không.

    Mình lí nhí: Mong các anh sớm làm rõ sự việc, chứ tôi ở trong này không chịu nổi.

    Cơm hiền: Hôm trước tôi đã nói mà anh không nghe. Thích thách thức tôi phải không.

    Mình: Tôi có thách thức đâu, tôi không có tội thật thì làm sao tôi nhận được.

    Cớm hiền: Anh không có tội, vậy anh giải thích tại sao con dao lại có dấu vân tay của anh.

    Mình: Tôi chưa xờ vào con dao đó bao giờ thì làm sao có dấu vân tay được chứ.

    Cớm ác chen vào: Loại chó bọn mày thì có đéo bao giờ chịu nhận tội. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Giám định có đầy đủ hết rồi. Hôm trước chưa có kết quả giám định nên mới phải khởi tố mày về tội khác. Giờ có kết quả giám định rồi, mày có muốn chối cũng không chối được.

    Mình: Tôi muốn xem kết quả giám định. Tôi nghĩ có gì không đúng ở đây.

    Cớm ác: Bố đéo khiến mày nghĩ, bố có chứng cứ là được rồi. Mày đéo nhận tội cũng đéo sao, đủ chứng cứ là bố đóng hồ sơ chuyển sang viện kiểm sát. Mày biết là không thành khẩn khai báo thì án tử là cái chắc chắn rồi đúng không.

    Mình: Kể cả trường hợp có dấu vân tay đi chăng nữa, thì nhiêu đó đâu đủ chứng cứ kết tội tôi giết đô la.

    Cớm ác: Vậy là mình thừa nhận là có dấu vân tay trên dao phải không.

    Mình: Tôi bảo là giả sử, anh đừng có mớm cung dụ tôi.

    Cái đờ mờ, mình mới nói được đến đấy đã ăn ngay phát vả vào mặt, ong thủ váng đầu, chóng mặt buồn nôn luôn. Miệng mặn mặn, nhổ ra toàn máu đỏ lòm chứ.

    Đụ má bọn chó này, thế éo nào mà bọn nó dám oánh mình chứ, không phải Quỳnh đã giải quyết xong khâu này rồi sao.

    Đợi mình lồm cồm ngồi dậy, cớm ác mới nói: Bố mày nói cho mày biết, trong 4 bức tường này, bố mày muốn làm lol gì cũng được. Mày có là con thủ tướng thì ơ trong này cũng chỉ có bố mày với mày. Mày thích lí luận với phân bua thì bố mày cho mày đắp chiếu đấy con chó.

    Mình im lặng không đáp.

    Thấy thế, cớm ác tiếp: Mày làm luật sư hả, luật sư ở ngoài kia bố mày còn đéo coi ra cái lol gì nữa là vào trong này. Mày khôn hồn thì nhận mẹ mày tội đi, để bố mày đỡ phải đánh đau tay bố mày.

    Lúc đó, nghe thế, mình không thấy sợ, thậm chí còn mững nữa. Như vậy là bọn nó vẫn chưa có đủ chứng cứ để kết tội mình. Nếu mà không cần mình nhận tội mà bọn nó vẫn ra được kết luận điều tra thì việc gì bọn nó phải vào đây ép cung mình cho mất công mất sức. Thế nghĩa là nếu mình không nhận tội thì bọn nó cũng éo làm gì được mình. Có điều, liệu mình có đủ sức chịu đựng được hay không thôi.

    Thấy mình im lặng, cớm hiền bình thản nói, giọng đều đều: Hôm đó, trong nhà Vi chỉ có anh là người duy nhất có khả năng hiếp và giết Mai thôi. Tôi nói để anh biết là mọi chứng cứ đều chống lại anh, việc anh không nhận tội chỉ làm mất thời gian của chúng tôi thôi.

    Im lặng một lúc, ku cớm hiền nói tiếp: Nếu anh nhận tội, tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo anh sẽ chỉ nhận án 20 năm thôi. Rồi chấp hành ⅓ hình phạt là được đặc xá. Ra tù mới ngoài 30, vẫn còn nhiều cơ hội mà làm lại cuộc đời. Mà anh em trong trại tôi cũng quen biết nhiều, tôi hứa sẽ thu xếp cho anh làm mấy việc nhẹ nhàng và sẽ không cho thằng nào động vào sợi tóc của anh đâu.

    Đến đây cớm hiền gằn giọng: Còn nếu như anh ngoan cố không nhận thì anh biết hậu quả rồi đấy.

    Thấy mình vẫn im lặng, thằng chó cơm ác xô ghế đứng dậy đạp thẳng vào ngực mình. Dính cước của thằng chó đó mình lăn lông lốc, đập đầu vào tường, ngất ahihi luôn.

    Tỉnh dậy thì mình thấy đã được đưa về phòng. Ngước mắt ngó xung quanh mới thấy mình đang nằm trong xó phòng, nhưng thằng khác thì vẫn việc ai nấy làm. Dường như việc mình bị công an oánh hộc máu mồm và ngất xíu với chúng nó là việc thường ngày ở huyện. Vào đây rồi mới thấy mạng người như cỏ rác vậy.

    Mình cố gắng ngồi dậy, đầu đau như búa bổ và miệng thì đắng ngắt. Tựa lưng vào tường, Mình nhắm mắt lại và cố nghĩ cách để thoát khỏi cảnh này, chí ít là làm sao để không bị ăn đòn nữa. Nếu không, có sống ra khỏi đây thì cũng dặt dẹo cả đời mất.

    Nhưng càng nghĩ càng thấy bế tắc, sợ hãi và mệt mỏi. Mở mắt ra mình thấy húi cua đang ngồi dựa lưng vào tường đối diện nhìn mình.

    Thấy mình mở mắt húi cua nói: Gây rối trật tự thôi, có vấn đề gì mà bọn nó đánh chú ghê thế. Ở trong này thường án hiếp dâm với giết người, cướp của mới bị đánh như thế.

    Mình gượng cười đáp: Em cũng không chả biết tại sao, cứ gặp mặt là bọn nó đánh thôi.

    Húi cua nhìn mình chăm chú rồi nói: Chú muốn dấu anh thì anh cũng chịu, không giúp chú được.

    Mình nằm xuống thở dài: Em có dám dấu anh điều gì đâu.

    Húi cua nhìn mình một lúc nữa, xong không nói năng gì, quay ra chơi cờ tướng với U 40.
     
  6. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 16:

    "Bấm để đọc"
    Thực sự muốn câu chuyện của mình thêm sóng gió lắm. Nhưng thực tế thì mình ngồi khám chính xác là 20 ngày. Trong khoảng thời gian đó bị các chú điều tra gọi lên 2 lần. Lần đầu thì mình kể với anh em rồi. Lần thứ 2 thì cũng không khác lần đầu là mấy. Cũng oánh đập và mớm cung. Nhưng dĩ nhiên là mình không khai theo bọn nó rồi. Đù, biết nhận là ăn án tử hoặc chí ít cũng chung thân thì họa có ngu mới nhận.

    Còn quãng thời gian 20 ngày ở trong trại thì cũng không có gì đặc biệt. Thật ra cũng muốn kể là bị bạn tù thông ass rồi some các kiểu cho anh em Vozer thẩm du. Nhưng sự thật không có nên anh em thông cảm cho mình và qua thiên địa hội ngâm cứu tạm vậy.

    Sáng ngày thứ 20, ku giám thị vào báo một tin làm mình rơi nước mắt: Mình được thả tự do.

    Khi nghe tin đó mình biết chắc hẳn là đằng sau có việc gì đó không bình thường rồi. Vì thực sự thì trong trường hợp của mình, họa có nằm mơ mới có việc này

    Nhưng thôi, kệ bố nó, thoát ra được khỏi đây là ơn đảng, ơn chính phủ, ơn quốc hội lắm rồi. Húi cua với U40 nghe thế cũng vui vẻ ra bắt tay chúc mứng mình. Kể không được some với các đồng chí ấy cũng hơi buồn. Nhưng thôi, cuộc vui nào rồi cũng phải kết thúc. Cứ ở trong đó với các đồng chí có mà lúa đời trai.

    Mình được ku giám thị dẫn đến phòng trả đồ, tiền và điện thoại tất nhiên là không được trả lại rồi. Mất ahihi cái IPhone với 4-5 triệu thì phải.

    Nhưng thôi, còn cái xác vác ra ngoài là may rồi, đứng đấy thắc mắc với khiếu nại nó lại tống bố nó vào lại trại thì vỡ mồm.

    Ra đến cổng trại thì mình thấy có một chiếc taxi đang đợi sẵn. Thấy mình ra thì cửa kính xe hạ xuống, bên trong là Quỳnh đang vẫy tay ra hiệu cho mình lên xe. Mình bước vào xe thì Quynh không nói câu gì, chồm qua ôm mình thật chặt, hôn nhẹ lên má mình rồi ghé vào tai mình thì thầm: Mọi chuyện ổn rồi.

    Mình cũng choàng tay ôm Quỳnh, một cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng ùa đến. Lúc đó mình thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng dài. 1 tháng ở đó, với mình dài như cả đời người. Thật may mắn, cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc.

    Mình quay qua nhìn Quỳnh hỏi: Làm sao cậu đưa được tớ ra ngoài vậy.

    Quỳnh đáp: Chuyện dài lắm, giờ phải ra sân bay về Hà Nội đã. Ở đây lâu sợ không ổn.

    Nói đoạn Quỳnh kêu taxi chạy một mạch ra sân bay luôn.

    Trên suốt đoạn đường đi từ đó về đến Hà Nội, Quỳnh kể lại toàn bộ sự việc cho mình. (Đoạn dưới đây là mình kể lại theo lời kể của Quỳnh, mọi suy nghĩ và hành động là dưới góc nhìn của Quỳnh)

    Sau hôm gặp cậu ở trong trại, nghe cậu nói về vụ ai đó đe dọa, và việc thằng cớm hiền mớm cung. Tớ đoán nó có dính dáng đến vụ này. Hỏi cung bố láo thì không phải hiếm ở cơ quan điều tra. Hỏi như thằng cớm ác thì thấy bình thường, nhưng mớm cung với đe dọa kiểu của cớm hiền thì ắt là có vấn đề.

    Vì vậy, Tớ tìm cách theo dõi ku cớm hiển. Tất nhiên, tớ biết chính mình cũng đang bị theo dõi nên chẳng dại gì tớ trực tiếp làm việc này.

    Tớ nghĩ đến việc đến gặp và trao đổi vụ việc với chính viện trưởng viện kiểm sát tỉnh) Đồng chí này được mẹ đặc biệt tin tưởng với lại bác ấy làm trên tỉnh, vụ việc này ở dưới huyện nên chắc cũng không dính dáng đến được). Bác ấy nghe tớ nói chuyện xong thì cũng ủng hộ xong cử một bạn kiểm sát viên trên tỉnh hỗ trợ tớ. Đồng chí này được giao nhiệm vụ theo dõi ku cớm hiền, nhưng suốt cả tuần trời đồng chí ấy cũng không phát hiện ku cớm hiền có dấu hiệu gì khả nghi cả.

    Trong lúc đợi thông tin từ đồng chí kiểm sát viên thì bác viện trưởng đã lấy được hồ sơ vụ việc từ phía cơ quan điều tra. Hầu hết nội dung trong hồ sơ đều đúng như những gì cậu biết và kể cho tớ, có cái khác là trên con dao không có dấu vân tay của cậu. Và Đô la không phải bị hiếp dâm mà chỉ là trong âm đạo có nước nhờn.

    Lúc đó, như tớ đã trao đổi với cậu, việc Đô la bị đâm nhưng không hề có phản ứng chống cự hay dẫy dụa chỉ có thể do Đô la đã bị ngất hoặc chuốc thuốc mê trước đó. Tớ không nghĩ đến việc Đô la chết trước khi bị đâm vì chi tiết máu chảy loang cả tấm đệm. Nếu đô la chết rồi, hệ tuần hoàn ngừng hoạt động thì máu không thể chảy ra nhiều như vậy nữa.

    Thêm vào đó, việc trong âm đạo của Đô la có nước nhờn chứng tỏ Đô la đã bị kích thích trước khi chết. Mà như cậu nói, Đô la là les cứng, nên người có thể khiến Đô la bị kích thích tuyệt đối không thể là đàn ông. Đàn ông lớ ngớ lại gần có khi còn bị nó táng cho vỡ mồm ấy chứ.

    2 tình tiết này cho thấy, khả năng Tuấn là hung thủ không cao. Nhưng chỉ như vậy mà cơ quan điều tra bỏ qua Tuấn thì có điều gì đó không ổn.

    Tớ quyết định phải gặp Tuấn để làm rõ một số điều. Với cái mác của viện trưởng VKS tỉnh, tớ dễ dàng hẹn gặp được Tuấn. Và buổi nói chuyện với Tuấn đã khiến tớ biết được một số tình tiết quan trọng.

    Trước hết là tối hôm đó, Tuấn có chứng cứ ngoại phạm, ku cậu nằm ôm gái đập đá ở vũ trường XXX. Có ti tỉ người làm chứng cho Tuấn.

    Quan trọng hơn, qua buổi nói chuyện hôm đó, với cái cách mà Tuấn nói chuyện về Vi, tớ đoán được là Tuấn vẫn còn tình cảm với Vi. Điều này tớ cũng đoán từ trước khi nghe cậu kể buổi tối hôm xảy ra lộn xôn ở quán Karaoke. Mặc khác, mặc dù Tuấn cố che dâu, nhưng tớ cảm nhận thấy giữa Tuấn và Đô la phải có mối quan hệ trước đó. Vì khi tớ hỏi Tuấn có biết Đô la không thì Tuấn trả lời nhát gừng và giọng rất hằn học. Một kẻ như Tuấn mà phải hận thù với cả một người đã chết thì chắc hẳn phải có nguyên nhân. Nhưng tớ hỏi cách nào Tuấn cũng không nói. Mà Tuấn có chứng cứ ngoại phạm quá rõ ràng nên tớ chịu, chả biết phải làm sao để lấy thêm thông tin từ hắn cả.

    Vậy nên tớ nghĩ đến việc phải khai thác thông tin từ người khác. Và team les là nhưng người bắt buộc phải hỏi đến. Từng người, từng người một trong team này, hầu hết họ đều kín tiếng và chả chịu cung cấp thông tin gì cả. Nhưng thật may mắn cho tớ và cho cả cậu nữa, nhỏ Nhi hình như có cảm tình với cậu, nên khi biết tớ là người yêu cậu từ Hà Nội vào thì nhó đó có tiết lộ một thông tin động trời: Chính Đô la là người trước đây đã dụ dỗ Tuấn vào con đường ăn chơi trác táng. Hơn thế nữa Đô la còn là em họ của chồng cũ Vi (Cái thằng oánh Vi xẩy thai rồi bỏ trốn đó).

    Biết được thông tin này thì tớ bắt đầu nghi cho Vi là thủ phạm. Xâu chuỗi lại những chứng cứ tại hiện trường thì thấy nó thực sự rất logic.

    Chỉ có người Đô la tin tưởng thì mới có thể chuốc thuốc mê cho Đô la. (Cơ quan điều tra đã không phát hiện hoặc cố tình không đưa vào hồ sơ tình tiết này).

    Chỉ có nữ giới mới khiên Đô la kích thích trước khi chết. Và cái cách Đô la đứng ra bảo vệ và quan tâm Vi rồi thì việc Đô la và Supo thân nhau trong khi trước đó team les chưa từng đến nhà Vi khiến tớ cho rằng rất có khả năng giữa Vi và Đô la có quan hệ mờ ám sau đó.

    Vi là mẹ mà tại sao để Supo khóc ngào ngào cả buổi sáng mà không quan tâm. Phải chăng Vi đã biết Supo khóc vì điều gì?

    Nhưng tất cả đó mới chỉ là suy luận, tớ không có chứng cứ cụ thể để kết tội Vi nhất là khi trong cơ quan điều tra lại có người của Vi nữa.

    Nói đến đó Quỳnh quay ra thở dài:

    "Không có chứng cứ, Tớ đành phải tạo ra chứng cứ thôi."
     
  7. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chap 17: Hết

    "Bấm để đọc"
    Sau khi lên kế hoạch cụ thể, Quỳnh bắt đầu thực hiện.

    Ba ngày đầu tiên: Quỳnh dành thời gian theo dõi thói quen sinh hoạt của Vi và Ơ rô.

    Ngày thứ tư: Quỳnh căn đúng lúc Vi vào đón Supo trong lớp thì đến hỏi chuyện Vi. Vì trước đã gặp tớ một lần ở nhà nên hôm đó Vi vẫn tiếp chuyện Quỳnh nhưng với thái độ dè chừng và thiếu nhiệt tình. Quỳnh cũng chỉ hỏi vu vơ mấy thứ liên quan đến việc của mình và tất nhiên Vi trả lời qua loa cho xong chuyện. Nhưng Quỳnh không quan tâm đến điều đó, quan trọng là để cô giáo của Supo thấy Quỳnh và Vi đứng nói chuyện với nhau. Sau đó Quỳnh còn quay ra chào và bắt chuyện với cô giáo của supo nữa. Vậy là mục đích đã đạt được.

    Ngày thứ năm: Quỳnh căn giờ và đến đón supo trước Vi. Vì có buổi hôm trước nên Cô giáo của Supo cũng không thắc mắc gì nhiều. Quỳnh chở Supo về khách sạn, mua ít đồ ăn và cho bé ngồi nghich ipad. Sau đó Quỳnh chạy đến nhà Vi luôn, không quên mang theo máy ghi âm.

    Đến nơi thì vừa lúc Vi đang ra khỏi nhà và chuẩn bị đi đón supo. Quỳnh nói đã đón supo rồi và muốn nói chuyện với Vi. Vi có vẻ không thích thú cho lắm nhưng vẫn miễn cưỡng mới Quỳnh vào nhà và tiếp chuyện.

    Vừa ngồi xuống Quỳnh phủ đầu luôn: Chị đã từng yêu ai đến mức sẵn sàng giết người chưa.

    Vi trố mắt ngạc nhiên: Em nói gì lạ vậy, chị không hiểu.

    Quỳnh: TA có kể cho em về chị, em nghĩ chị là người yêu một cách cuồng nhiệt, thậm chí mù quáng.. giống như em vậy. Để bào vệ người mình yêu, em có thể làm tất cả thậm chí.. cả giết người. Im lặng một lúc Quỳnh hạ giọng: Thậm chí.. giết cả trẻ con.

    Vi thét lên: Cô nói cái đéo gì vậy, Cô muốn gì?

    Quỳnh vẫn bình tĩnh và lạnh lùng: Em đang rất nghiêm túc, Nếu TA có làm sao, em cũng sẽ không sống nữa, mà trước khi chết, em sẽ kéo theo vài người.

    Vi vẫn thét lên: Nhưng việc đó liên quan đéo gì đến tôi.

    Quỳnh đập bàn hét lên còn to hơn: KHÔNG LIÊN QUAN? AI LÀ NGƯỜI ĐƯA T. A VỀ Đ Y, AI LA NGƯỜI ĐỂ T. A THAM GIA VÀO VỤ LỘN XỘN Ở QUÁN KARAOKE, AI LÀ NGƯỜI ĐỂ T. A GẶP ĐÔ LA, GẶP TUẤN. MÀY NÓI MÀY ĐÉO LIÊN QUAN. THẾ ĐÉO NÀO MÀ T. A LẠI Ở NHÀ MÀY TRONG CÁI NGÀY MÀ ĐÔ LA CHẾT. THẾ ĐÉO NÀO MÀ CÔNG AN CHĨA MŨI RÙI VÀO T. A. MÀY NÓI MÀY KHÔNG LIÊN QUAN.. ĐỂ RỒI XEM KHI ĐÉO CÒN THẤY MẶT CON MÀY NỮA, MÀY CÓ CÒN NÓI MÀY KHÔNG LIÊN QUAN KHÔNG.

    Mặt Vi đanh lại: Cô bình tĩnh lại đã, tôi cũng đâu muốn thế, Đô la và anh T. A đều là bạn tôi. Việc xảy ra như vậy đến giờ tôi vẫn thấy khủng khiếp. Nếu muốn cứu T. A cô nên ngồi lại bình tĩnh trao đổi tìm phương án. Cô đừng lôi Supo vào đây. Nó đâu có tội.

    Quỳnh ngồi xuống cười nhạt: Nó không có tội nhưng mẹ nó có tội.

    Vi lạnh lùng: Cô nói thế là có ý gì nói thẳng ra đi.

    Quỳnh nhẹ giọng: Em nghĩ chị biết ai là hung thủ, nhưng chị đang cố che dấu cho người đó thôi. Rõ ràng trong nhà tối hôm đó chỉ có 4 người, Đô la, Ơ rô, chị và anh T. A.

    Anh T. A thì chả có động cơ gì để giết Đô la cả, bên cơ quan điều tra cứ vu anh ấy hiếp dâm Đô la nhưng em xem trong biên bản giám định thì âm hộ của Đô la làm gì có dấu hiệu bị hiếp, Hơn nữa anh T. A đã biết Đô la là les, lại biết tính cách của Đô la như vậy, thì làm sao có ý định hiếp dâm được. (Truyện được đăng miễn phí tại Haythe. US - truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé) Rồi vấn đề quan trọng nhất là hiếp dâm mà Đô la lại không có dấu hiệu chống cự, chăn chiếu không xô lệch.

    Như vậy trong nhà chỉ còn chị và Ơ rô. Chị với Đô la và T. A thân thiết như vậy nên em không nghĩ là chị thủ phạm. Vậy theo phương án loại trừ thì chỉ có thể là Ơ rô thôi. Và theo em được biết thì giữa Ơ rô và Đô la đang có mâu thuẫn. Vì Đô la hình như chuyển sang thích chị. Đúng không.

    Vi im lặng không nói gì. Quỳnh tiếp:

    Tối hôm đó, chị ngủ cùng với Ơ rô, rồi sáng hôm sau Supo khóc nhiều như vậy nên không có chuyện chị không biết chuyện đó được.

    Nhưng thân thế nhà Ơ rô như vậy, rất có khả năng chị bị sức ép từ phía họ đúng không.

    Vi ngắt lời: Cô đừng suy diễn như vậy, tối hôm đó tôi có uống rượu nên ngủ say, đến lúc T. A gọi tôi mới dậy. Tôi không biết gì cả.

    Quỳnh cười nhạt, rồi lạnh lùng nói: Nhà có 3 người, anh T. A không giết, chị không giết thì chỉ có thể là Ơ Rô. Tiếc là tôi không có chứng cứ cụ thể. Nhưng tôi bất chấp, tôi bay từ Hà Nội vào đây để cứu T. A, nếu không cứu được thì tôi bất chấp. Chị đừng hòng nhìn thấy mặt con trai chị nữa. Tôi đã nhờ người đến 7h tối sẽ cho thằng bé uống sữa tôi pha sẵn trong đó có thuốc ngủ liều cao. Giờ chị có kêu công an bắt tôi thì cũng không cứu kịp thằng bé. Chị nghĩ kỹ đi, bảo vệ Ơ rô hay bảo vệ con mình.

    Vi trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: Được rồi, là Ơ rô giết Đô la.

    Quỳnh: Chị có chứng cứ không?

    Vi: Tôi có.

    Quỳnh: Chứng cứ là gì, chị nói tôi biết.

    Vi: Tôi sẽ nói khi gặp cơ quan điều tra.

    Quỳnh: Chị thề đi.

    Vi: Tôi thề.

    Quỳnh cười: Được rồi, chị ở yên đây, em chạy qua chỗ Supo chút đã. Xong em quay lại chị em mình đi gặp công an. Lên công an luôn sợ bạn em cho Supo uống sữa mất.

    Vi ngắt lời: Sao cô không gọi điện về luôn.

    Quỳnh cười: Bà trông trẻ em mới quen, bà ấy già rồi nên không dùng di động.

    Vi có vẻ nghi ngờ nhưng cũng không nói gì thấy thế Quỳnh nói tiếp: Giờ chị đưa điện thoại cho em, rồi vào một căn phòng kín nào đó trong nhà ngồi tạm, em sẽ khóa cửa lại. Chị thông cảm em không muốn chị gọi điện báo cho Ơ rô hoặc gia đình họ biết.

    Vi nghe thế hơi sa sầm mặt nhưng cũng không có ý kiến gì. Sau đó Quỳnh khám người Vi rồi nhốt Vi vào trong môt căn phòng kín, xong khóa luôn cả các cửa nhà lại để đảm bảo dù Vi có muốn thoát ra cũng phải mất mội khoảng thời gian tương đối.

    Xong đâu đấy Quỳnh bắt taxi chạy đến nhà Ơ rô. Trên đường đi Quỳnh cũng kịp dùng phần mềm cắt file Mp3 rồi bỏ đi những đoạn không cần thiết.

    Đến nhà Ơ rô, Quỳnh bấm chuông. Khi Ơ rô vừa mở cừa, Quỳnh thét lên: Tai sao mày đổ tội cho T. A.

    Đoạn Quỳnh vung tay tát Ơ rô. Quá bất ngờ nên Ơ rô ăn trọn cái tát vào mặt. Cố trấn tĩnh, Ơ rô quát lên: Chị làm gì vậy, sao tự nhiên lại tát tôi.

    Quỳnh cũng quát lại: Vào nhà đi rồi tao cho mày biết.

    Đoạn Quỳnh hùng hổ đi vào trong nhà. Ơ rô đứng sững một lúc rồi cũng đi theo.

    Vừa vào nhà, Quỳnh bật luôn file ghi âm đoạn thề thốt của Vi cho Ơ rô nghe. Vừa nghe xong, Ơ rô tái mặt lắp bắp: Nói láo, Nó nói láo, chính nó mới là kẻ giết Đô la.

    Quỳnh: Mày đừng chối nữa, Vi đã nói hết với tao rồi. Đô la ghen vì mày thích Vi nên mày mới giết Đô la đúng không.

    Ơ rô mặt tái mét, im lặng một lúc lâu mới nói: Đến nước này thì tôi cũng chả có gì để dấu và che dấu cho nó cả. Việc giết Đô la tôi có biết, nhưng Vi mới là kẻ chủ mưu.

    Quỳnh: Chủ mưu, Vi nó có lý do gì để giết Đô la đâu.

    Ơ rô ngắt lời: Vì.. Vi yêu tôi.

    Quỳnh: Nhưng Vi biết cô và đô la yêu nhau cơ mà.

    Ơ rô: Nhưng.. tôi cũng có tình cảm với Vi. Đô la nó là một con điên, cuồng dâm và cuồng bạo lực. Nó kiểm soát tôi đến mức không thở được. Nếu Đô la biết tôi yêu Vi thì người chết là tôi và Vi chứ không phải nó.

    Quỳnh: Vậy là Vi chủ mưu còn mày là người thực hiện. Mày giết Đô la đúng không.

    Ơ rô: Tôi chỉ là người giúp sức, cho Đô la mất cảnh giác và uống thuốc ngủ thôi. Tất cả đều do Vi làm.

    (Sau đây là lời kể tóm tắt, mình ghi lại theo lời kể của Ơ rô).

    Tối hôm đó, khi mình đã ngủ say thì Ơ rô và Đô la lên phòng. Sau khi 2 đứa quấn lấy nhau được một lúc thì Ơ rô đưa bia có thuốc ngủ mà Vi đã chuẩn bị sẵn cho Đô la uống. Sau đó thì Vi vào finish. Sau đó 2 đứa dựng lại hiện trường. Mục đích của 2 đứa lúc đầu không phải cho mình làm vật tế thần, bọn nó chỉ dựng hiện trường sao cho càng nhiều người bị tình nghi càng tốt (thế nên Vi mới mở toang các cửa). Đen cho mình là bị các chú điều tra lại chĩa mũi dùi vào mình luôn thôi.

    Sau khi Ơ rô kể lại vụ việc, Quỳnh nói: Bây giờ mày định như nào.

    Nói đến đây thì có tiếng quát lên: Chả thế nào cả.

    Quỳnh quay ra thì thấy ku cớm hiền bước vào. Ku cớm hiền phủ đầu luôn:

    Cô bị bắt về tội bắt cóc trẻ em.

    Quỳnh quay lại cười đáp: Có tội bắt cóc trẻ em sao.

    Ku cớm hiền: Điều 134 Bộ luật hình sự cô đừng cãi.

    Quỳnh vẫn cười: Đó là tội "Bắt cóc nhằm chiếm đoạt tài sản" anh có thấy tôi chiếm đoạt tài sản của ai không.

    Ku cớm hiền quát: Về đồn mà trình bày.

    Đoạn tiến lại gần Quỳnh.

    Lúc này lại có giọng khác vang lên: Tôi nghĩ chưa đủ bằng chứng để buộc tội cô ấy đâu.

    Người tiến vào lần này là đồng chí kiểm sát viên. Đồng chí này vẫn theo dõi ku cớm hiền mấy ngày nay.

    Ku cớm hiền quay lại: Anh là ai mà can thiệp vào công việc của cơ quan công an.

    Đồng chí KS đưa thẻ kiểm sát viên ra rồi cười: Tôi nghĩ tôi có nhiều quyền hơn anh tưởng đấy.

    Thấy ku cớm hiền mặt tím lại không nói gì. Đồng chí KS tiến lại kéo tay Quỳnh ra ngoài.

    Ngay đêm hôm đó, ku KS và đưa Quỳnh lên thành phố gặp đồng chí Viện trưởng. Sau khi nghe xong 2 file ghi âm, đồng chí viện trưởng cười: Cháu giỏi thật, vậy là có đủ bằng chứng để kết tội 2 đứa nó rồi.

    Mấy ngày sau đó Quỳnh ở lại luôn nhà đồng chí viện trưởng nghe ngóng thông tin với đề phòng bị bọn nó truy sát bịt đầu mối.

    Đến ngày thứ 3, đồng chí viện trưởng gọi Quỳnh vào phòng mặt rầu rầu: Chú phải nói với cháu chuyện này.

    VT dừng lại, thở dài nhìn Quỳnh rồi nói tiếp: Có lẽ chú không thể giúp cháu buộc tôi Vi và Ơ rô được.

    Quỳnh giật mình: Sao lại không được ạ. File ghi âm là đủ rõ ràng để kết tội bọn nó được rồi mà.

    VT lăc đầu đáp: Cháu rất thông minh, nhưng để đi theo con đường chính trị như mong muốn của mẹ, cháu còn phải cố gắng nhiều. Chắc cháu cũng biết bố của Ơ rô là xxxx. Động vào ông ấy cũng đã khó rồi. Nhưng hôm qua, chú nhận được nhắc nhở của một người còn to hơn nữa. Nếu chú cứ tiếp tục theo vụ này. Chắc chắn kỳ tới sẽ không được tái bổ nhiệm rồi.

    Quỳnh im lặng một lúc rồi nói: Chả nhẽ công sức của cháu thành công cốc.

    VT cười như mếu: Đâu phải công cốc, bên kia họ đồng ý sẽ thả T. A, với điều kiện cháu không tiết lộ thêm bất cứ thông tin gì về vụ này. Và 2 đứa cháu phải ra HN ngay. Quên, hoặc giả vờ quên toàn bộ chuyện này đi.

    Quỳnh vẫn im lặng.

    VT thở dài: Coi như vụ này chú xin cháu được không. Chú biết nếu chú không giúp thì cháu có thể nhờ mẹ cháu làm vụ này. Nhưng rốt cục lại thì chú vẫn là người chịu hậu quả.

    Thêm một lúc lâu nữa, Quỳnh đáp: Thôi được rồi. Cháu đồng ý.

    * * *

    Kể đến đây thì mình với Quỳnh đã ngồi trên máy bay rồi.

    Toàn bộ câu chuyện, mình không bất ngờ nhiều về Quỳnh, vì những việc như thế hoàn toàn nằm trong khả năng của em. Dù không nói, nhưng chuyện lần này càng làm mình nể trọng và yêu thương Quỳnh hơn.

    Choàng tay ôm Quỳnh vào lòng mình nói: Nhưng rốt cục lại ai là người giết Đô la, Vi hay Ơ rô, cậu có biết không.

    Quỳnh: Ai giết thì có quan trọng gì đâu. Lúc đó 2 đứa nó đều ở đấy, đứa nào đâm cũng thế.

    Mình: Nhưng tớ nghĩ chỉ vì yêu Ơ rô mà Vi giết Đô la thì không đúng lắm.

    Quỳnh cười: Yêu Ơ rô mà khi tớ dọa một chút như vậy mà Vi nó sẵn sàng bán đứng Ơ rô sao.

    Mình: Có lẽ Vi lúc đó nói thế vì nghĩ đến khi ra cơ quan điều tra, Vi sẽ nói vì cậu dùng Supo để ép nên Vi mới khai theo ý cậu. Vi không ngờ cậu lại dùng những lời đó để quay qua ép cung Ơ rô.

    Quỳnh: Kể cả như thế đi nữa thì tớ vẫn nghĩ Vi không quá yêu Ơ rô đến mức như vậy. Tớ nghĩ chỉ có les bẩm sinh như Vi và Đô la thì mới có tình yêu điên cuồng đến mức đó. Vi đã và vẫn có tình cảm với con trai. Không lý nào lại đi giết người vì một đứa con gái.

    Im lặng một lúc Quỳnh nói tiếp: Tớ nghĩ Người Vi yêu là gia đình nhỏ của mình, là Supo và vì Tuấn. Vì Đô la đưa Tuấn vào con đường nghiện ngập, và vì Đô la vẫn chưa từ bỏ ý định trả thù Tuấn mà Vi quyết định như vậy.

    Mình cười trêu: Nếu cậu là Vi cậu sẽ làm gì.

    Quỳnh quay qua hôn mình thật lâu đoạn thì thầm bên tai mình: Tớ cũng sẽ làm như vậy. Nhưng sẽ không để bất cứ ai phát hiện ra được. Chắc chắn đó.

    * * *

    Hết rồi đó.

    Câu chuyện kinh khủng và kỳ lạ nhất trong cuộc đời mình (tính đến thời điểm hiện tại).

    Trong truyện có một số tình tiết hư cấu. Nhưng về cơ bản là mình kể dựa trên thực tế những chuyện mình đã trải qua.
     
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này