[Tiểu thuyết] Những Mùa Nắng Đẹp - Phan Kim Tiên

Thảo luận trong 'Chuyện Linh Tinh ™' bắt đầu bởi Phan Kim Tiên, 2 Tháng tư 2021.

  1. Phan Kim Tiên

    Phan Kim Tiên Moderator Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    8
    Chương 10: Hơn cả tình yêu

    "Bấm để xem"
    Ánh nắng chiều lan tỏa, Chấn Bình lặng lẽ đi đến sân bóng rổ. Ai biết được chuyện này sẽ xảy ra! Nhật Phong chầm chậm tiến đến, dù căn bản Chấn Bình không chủ động tìm cậu. Anh chỉ muốn xem cậu chơi bóng rổ, có thế thôi!

    - Em xin lỗi thầy!

    Cậu cúi đầu dù cả hai hiểu rõ câu chuyện sắp muốn nói. Chấn Bình thở dài, anh ngồi xuống băng đá cạnh Nhật Phong.

    - Em hối tiếc điều gì sao?

    Nhật Phong bậm môi, cậu nhìn xuống đất. Bóng cậu in dài vệt tối sầu não.

    - Em đã cư xử như một kẻ ngốc! Ngay khi thầy đứng đó mà em vẫn...

    Nhật Phong bấu hai đầu gối, có lẽ Chấn Bình định bụng lên mặt với cậu ta nhưng thực tế anh chẳng cư xử như thế. Cậu học trò trường này vốn dĩ thích vợ anh mà bản thân anh đâu muốn mọi chuyện đi xa quá vậy.

    - Ít nhất em đã nói thật suy nghĩ trong lòng!

    Chấn Bình vỗ vai Nhật Phong. Hiển nhiên anh thừa biết vợ anh đẹp và cậu nhóc này nhân cơ hội tiếp cận cô ấy. Nhật Phong ủ rũ ôm đầu, có khi chấp nhận việc Hạ San kết hôn tốt hơn là bao ngày tương tư buồn bã.

    - Hạ San còn nhỏ, thầy không muốn cô ấy bị tổn thương! Chúng ta sẽ giữ bí mật này nhé! Thầy tin em làm được mà!

    Chấn Bình cười thỏa mãn, Nhật Phong thoáng ngạc nhiên. Cậu còn nghĩ anh phải có hành động hay câu nói gì đe dọa mình.

    - Em...cảm ơn thầy!

    Nhật Phong lí nhí nói, nắng chiều vương trên tóc họ. Từng đôi chim lượn lờ bay về tổ, Chấn Bình thoải mái đứng dậy. Hạ San đang đợi anh ở nhà, mấy cô cậu học trò ngoái nhìn bóng thầy giáo trường bạn ẩn hiện sau ô cửa lớp.

    Ngôi nhà nhỏ tỏa hương thơm lừng, Hạ San đang nấu bữa tối, cô chuẩn bị nhiều món ngon Chấn Bình thích. Cũng lâu lắm rồi cô mới quay lại công việc như bao người vợ thường làm. Trải qua vài ngày bất ổn, cuối cùng thần may mắn mỉm cười lần nữa. Cô không thể để vuột khỏi tầm tay người cô yêu thương được.

    - Anh về nè!

    Chấn Bình đẩy cửa bước vào, hẳn anh bất ngờ lắm khi nàng thơ của mình trổ tài nấu nướng. Hạ San đẩy anh ngồi xuống ghế, Chấn Bình véo thử tay mình bởi anh nghĩ mọi thứ có chăng là mơ.

    - Thôi nào, anh không tính ăn à?

    Cô nhíu mày, Chấn Bình súyt toát mồ hôi. Cô ấy trông xinh thế nhưng mỗi cái nhăn mặt anh cảm giác sợ hãi vô cùng!

    - Hạ San!

    Anh gọi tên cô, cái âm thanh trong trẻo đó tưởng chừng ngủ quên dưới hồ nước lạnh lẽo. Đợi ánh trăng vàng lay động trái tim nồng ấm bên những rặng thủy tùng.

    Anh từng mơ cùng cô đi đến cuối con đường. Ôm hoài bão khát vọng vươn tới trời cao. Đâu đó trong trái tim nổi gió và anh thấy tình yêu như nắng hạ bên thềm.

    Bấy nhiêu thôi là quá hạnh phúc rồi em nhé!

    Anh khẽ cười, ngoài đường bọn trẻ nô đùa vui vẻ. Chúng thích thú chạy xe đạp trên bãi cỏ lúc về chiều.

    ...

    - Đạp chân nào!

    - Ôi!

    - Đưa tay cho anh!

    Chấn Bình kéo Hạ San lên khỏi hồ nước. Thuyết phục mãi vợ anh mới chịu đăng ký khóa học bơi này. Sự cố hai lần đuối nước khiến anh bao phen khổ sở, Hạ San thấy nước thì sợ vì ám ảnh.

    - Thôi nào! Em không học nữa đâu!

    Cô ngán ngẫm ngồi xuống, Chấn Bình lấy khăn lau nhẹ nước trên người cô. Anh cười trìu mến, Hạ San nhỏ nhắn ấy vừa đáng yêu lại ngây thơ, anh choàng chiếc khăn lên cổ cô.

    - Em cần phải biết bơi, ngốc ạ! Anh không thể ở bên cạnh em mãi được!

    - Anh định bỏ em nữa à?

    Cô bối rối giữ hai bờ vai anh, nỗi lo lắng đủ khiến Chấn Bình phấn khích nhưng anh vờ lảng tránh. Hạ San nhăn mặt, cô ấy chưa định khóc thì anh kìm lòng chẳng được đành vỗ về nàng thơ bé bỏng.

    - Chỉ là giá như thôi! Anh...

    Nói mới nửa câu, Hạ San ôm chầm mái đầu thân yêu. Học viên xung quanh trầm trồ nhìn họ, Chấn Bình hơi đỏ mặt dẫu vậy anh thích thú cười thầm.

    Cơn mưa rào thoáng qua, Chấn Bình che ô cho vợ. Hạ San tự tin nắm tay anh đi quanh phố, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ.

    - Hình như bạn em! - Chấn Bình chỉ tốp nữ sinh gần hiệu sách, Hạ San không quan tâm. Cô kéo anh đi nhanh để còn kịp ăn tối cùng bố mẹ.

    Chuyện Chấn Bình bà Thẩm vẫn im lặng, may mắn cả nhà chả ai đá động hỏi. Hôm nay con gái với con rể về họp mặt mà, bà ấy nấu khá nhiều món ngon chiêu đãi.

    - Mẹ chúng nó ơi, nhà thông gia sắp qua đấy nhé!

    Ông Thẩm pha bình trà ngon đặt ở phòng khách, cậu em của Hạ San còn hóng anh chị bên ngoài. Hiếm khi sum họp như vầy, cậu luống cuống đi tìm máy chụp ảnh.

    - Bố mẹ, tụi con về rồi!

    Hạ San gọi í ới, mẹ cô mừng rỡ. Bà ấy chạy vội ra, con gái trông xinh hẳn. Chấn Bình đưa bà giỏ trái cây, con rể xem như ổn. Bà tự nhủ thầm, Hạ San báo rằng Chấn Bình bị thương sau tai nạn ô tô. Lúc đó bà thật khó tưởng tượng, chưa biết ăn nói sao cùng thông gia. Nhìn con rể sánh bước bên Hạ San, bao lo lắng giờ tan biến hết.

    - Để con giúp mẹ!

    Cô sốt sắng xuống bếp, bố cô gọi ngay Chấn Bình hỏi chuyện. Ông ấy luôn muốn tạo ra những đề tài để bắt bí anh. Chấn Bình cố uống trà cho qua vậy!

    Mặt trời xuống núi, ánh đèn trong nhà sáng choang. Ngày vui thế này, nhất là lúc hai bên thông gia tề tựu đông đủ. Ông Thẩm rót rượu, nét mặt tươi vui rạng rỡ.

    - Mời tất cả nâng ly nào!

    Đâu dễ dàng thoát khỏi tầm mắt bố vợ, Chấn Bình bị ông chuốc say mèm. Hạ San nhăn nhó nhìn chồng, bà Thẩm đành bảo cô đưa Chấn Bình vô phòng nằm nghỉ.

    Ông Hạ nhướng mắt theo cậu con trai, giá mà ông biết anh vừa trải qua chuyện gì. Bố Hạ San gật gù mời tiếp thông gia, hai người mẹ lắc đầu bởi tiệc vui mà chưa thể ngăn chén rượu trên môi các đấng ông chồng!

    Đóng cửa phòng lại, Hạ San hì hục dìu Chấn Bình nằm xuống. Ánh đèn hùynh quang làm gương mặt ấy lôi cuốn lạ lùng, cô cúi xuống nhìn chăm chú nét thanh tú tạo nên bởi làn da hồng hào đó. Hơi thở đầy mùi rượu và hương anh đào nhè nhẹ, cô không ngăn nổi tay mình chạm lên chiếc mũi cao vút.

    - Ôi...

    Một động tác quá nhanh làm cô chẳng ngờ được, Chấn Bình kéo cô nằm gọn giữa vòng tay mình. Cảm nhận hơi nóng lan tỏa phả vào mặt, cô nghe trái tim anh đập loạn nhịp cả lên.

    - Chấn Bình!

    Cô bậm môi, tất nhiên anh hiểu nhưng anh vẫn chưa chịu buông tay. Vẻ bướng bỉnh ngây ngô của cô nhiều lúc anh cứ thấy chạnh lòng. Đã bao mùa hạ trôi qua, con tim em đọng lại bóng hình anh không?

    - Nè, em biết là anh chưa say!

    Cô nói rồi véo cánh tay anh, Chấn Bình phì cười. Đôi lúc cô ấy cứ thẳng thừng phá vỡ khung cảnh lãng mạn như vầy!

    - Thật ra, em có chuyện muốn nói với anh!

    Cô khẽ khàng, anh tựa lưng vào thành giường chăm chú nhìn vợ. Hạ San xoa hai bàn tay, cô có thể mở lời hoặc quên bén câu chuyện đó.

    - Em...em xin lỗi! Lẽ ra em không nên để anh thấy ở trường...chiều thứ bảy! Em...

    - Anh đâu thấy gì! - Chấn Bình nhướng mày.

    - Ơ...bạn em nói anh đậu xe ngoài cổng...

    Chấn Bình mỉm cười, anh vuốt mái tóc của cô rồi vỗ nhẹ bờ vai bé nhỏ ấy.

    - Thôi nào, anh có thấy gì đâu! Em đừng nghĩ ngợi nữa!

    - Thật không?

    Mắt cô sáng lên, thể như nếu anh gật đầu chắc chắn cô sẽ reo hò như đứa trẻ.

    Sao nhỉ? Chồng cô không thấy Nhật Phong hôn mình. Lòng cô nhẹ nhõm, cô cười tít mắt. Chấn Bình ngạc nhiên, dù chỉ là lời nói dối của anh nhưng cô ấy trông vui ra thế...

    - Tại sao anh đến đồi oải hương? Anh nói chờ em về xem phim mà!

    Chấn Bình ngửa đầu ra sau, chất cay nồng bắt đầu ngấm dần cơ thể. Anh mệt mỏi nhìn trần nhà in hoa văn đẹp mắt.

    - Anh không biết, có lẽ anh nhớ ngày xưa mình hay chơi chốn đó...

    Lời yêu thương vốn dĩ sâu tận đáy lòng. Anh mãi yêu cô bé năm nào với nụ cười mang tia nắng, nó ấm áp như trái tim anh bây giờ.

    - Nhưng anh thấy em dưới hồ, tại sao vậy? Ngay khi cảnh sát nói rằng...họ không tìm được anh!

    Chấn Bình xót xa, cô vợ xinh xắn lại khóc. Anh luồn tay vào mớ tóc bồng bềnh, gương mặt hiền hòa bao lần tim anh đổi nhịp.

    - Đường trơn, anh lạc tay lái nên chiếc xe lao xuống vực. Cũng may anh kịp thoát khỏi! Chỗ đó vắng người, anh đành tự xoay sở, không thể liên lạc với em!

    - Em nghĩ rằng sẽ mất anh...Chấn Bình à!

    Hạ San nghẹn ngào, anh chợt ôm cô vào lòng. Hồi tưởng cảm giác cận kề cái chết, Chấn Bình nghèn nghẹn nơi cổ họng. Anh vật vã cùng những chấn thương đến khi thấy người mình yêu đuối nước, bao sức mạnh dồn nén anh bất chấp tất cả cứu cô ấy.

    Chẳng phải định mệnh ràng buộc chúng ta sao? Ai viết nên câu chuyện tình yêu màu hoa nắng để rồi sự chờ đợi mang tên Hạ Chấn Bình bước sang trang mới.

    Ta ôm kỉ niệm trong từng nỗi nhớ, phút giây bình yên đón ánh mặt trời lên. Ngày ấy xa rồi em nhỉ!

    - Em luôn hy vọng vào nó...

    Cô giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn cưới. Ngoài phòng khách, cả nhà hát hò theo tiếng ghi ta của bố. Chấn Bình lơ đãng mân mê mấy ngón tay thanh mảnh khi vợ định thay chiếc sơ mi khác cho anh.

    - Ối!

    Mọi người giật mình bởi tiếng la trong phòng Hạ San.

    - Chúng nó làm gì thế hử? Bọn trẻ thật manh động!

    Hai ông thông gia nhìn nhau cười, sương đêm giăng phủ. Khắp thành phố tràn ngập ánh đèn, thỉnh thoảng câu hát yên bình lắng đọng sau mấy nốt nhạc trầm.

    - Anh đau quá!

    Chấn Bình ôm chiếc mũi đỏ ửng, vừa nãy đây thôi anh còn nghĩ Hạ San sẽ cho anh hôn. Trời ơi, tại sao?

    Cô cười rúc rích, đôi mắt lém lỉnh liếc xéo anh chồng mình. Ngày mai, cô chắc chắn phải đi tìm chiếc điện thoại của anh. Ai lại để tình yêu chìm trong đáy nước bao giờ?

    - Hạ San!

    Chấn Bình thủ thỉ nhưng cô nàng chả quan tâm. Mặc kệ! Em cứ muốn thử thách lòng kiên nhẫn của anh đấy chồng ạ!

    Ngoài trời đổ cơn mưa, vầng trăng rong rủi tháng ngày trốn tránh sau đám mây đen. Ai biết tình ca là gì, mùa nắng hạ hôm nào chẳng nhạt phai, mình cứ bên nhau trọn đời em nhé!

    - Hạ San! Em có đứng lại không! Anh đau chết được!

    The End.
     

Chia sẻ trang này