Truyện ma Truyện ma sông nước

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Sói, 5 Tháng sáu 2020.

  1. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Chap 11:

    Đến tầm 6h tối thì cậu kêu đi qua nhà bác Cả, có việc gì thì giúp bác ấy chứ để 1 mình bác ấy làm thì lâu lắm. Nhà bác cũng ở giáp với sông nếu đi bộ lên thì xa lắm, 2 cậu cháu liền lấy lấy thuyền phóng đi cho nhanh. Đi qua chỗ cái xác lúc chiều thì thấy vẫn còn thuyền đò ở đó và trên bờ khá là đông người đèn đóm thắp sáng chưng 1 góc sông. Tối quá chẳng nhìn rõ nhưng có vẻ như là cái xác vẫn nằm ở dưới đò thì phải.

    Qua nhà bác Cả thì thấy cậu Út và 2 ông anh đang ở đó rồi. 3 người đó vừa làm lông xong và đang phủ rơm đem thui. Con chó nhìn khá to có mấy người thế này vừa ăn vừa ném nhau chắc cũng chả hết. Thui xong thì em và ông anh họ được phân công đi làm bộ lòng, em là em ghét nhất cái việc này vì lòng chó làm bẩn kinh khủng. Hai anh em sách nguyên bộ lòng mề ra vệ sông ngồi tuôn. Con chó này ăn lo hay sao ấy mà bộ lòng to tròn gớm sách nặng cả tay. Lúc tuồn lòng thì ngửi thấy mùi lạ lạ nhưng vẫn cố nhắm mắt làm. Ông anh tay đang mân mê tách cái dạ dày thì khịt mũi quay sang em:

    - Con này ăn cái gì mà dạ dày kinh quá mày ạ. Toàn thịt với máu me..

    Em quay sang ngó, ông anh thò tay vào móc ra 1 ít và cho xuống nước vò vò nó ra thì thấy xào xạo cái gì đó. Nhúng xuống nước khua khua xem đó là cái gì thì nó giống cái móng tay người bị nhai nát. Ông đó chắc cũng nghĩ như mình và đưa cái dạ dày lại gần mũi và ngửi, lão vừa ngửi xong thì tay ném luôn đoạn dạ dày xuống và ngồi phắt dạy:

    - ĐM con chó nhà ông Tầm nó ăn xác con chết trôi ở đó rồi. Thôi vứt đi.

    Mình cũng giật thót mình đứng dạy ném đoạn lòng xuống và lùi lùi lại. Hóa ra con chó này là con chó nhà ông Tầm, mình mà biết trước thì thì đã không ra đây. Đúng cái con này tối hôm trước nó gặm cái tay tha đi mà. Phải lên bảo cho mấy ông dừng lại mới được.

    Em lên hỏi bác Cả xem đúng là chó nhà ông Tầm không thì bác gật đầu, nói về chuyện mổ lòng vừa nãy và chuyện hôm trước trông thấy nó gặm cái tay thì bác Cả vẫn cứ ngồi mổ tiếp và bộ mặt tỏ ra hơi nghiêm khắc:

    - Ối zời! Cá ở sông nó cũng ăn mà mình ăn có sao đâu, cứ ném bộ lòng đi, ăn thịt nó thôi thì làm sao. Hm!

    Quay sang 2 ông cậu để tìm kiếm sự đồng tình thì 2 ông cậu có vẻ về phe bác Cả, mà có vẻ như ông anh họ cũng không sợ như mình thì phải ông ấy vẫn lăng xăng đi phụ mấy lão làm tiếp. Biết là chả ngăn nổi mấy lão bơm rượu này nên mặc kệ, lát không ăn gì nữa. Chả biết làm gì đành ra ôm cái điếu cày làm bạn. Đến tầm 8h thì mọi việc xong xuôi và bắt đầu nhậu, em thì thịt chó không dám ăn mặc dù nhìn cũng thèm đành phải ngồi ăn vã bún và rau cho nó lo cái bụng. Ăn 1 lát thì em ra ghế ngồi xem TV hút thuốc lào, ngồi gật gù buồn ngủ chờ 2 cậu xong để về.

    Mấy lão này là chúa lai rai, đến mãi hơn 12h mà vẫn còn cà kê, mình thì ríu hết cả mắt rồi. Cậu Út kêu em đánh xuồng về trước để chông đồ đạc còn mấy người lát sẽ mượn xe bác Cả đi về. Hôm nay trời tối om lại có sương mù giày đặc nữa chứ, 1 mình chạy ở sông cũng có vẻ hơi rờn rợn. Nước đang chảy ngược tính đi theo men bờ bắt nước đi cho nhẹ nhưng nghĩ đến cái chết trôi lúc chiều nên chả dám nữa, cứ giữa sông bám rìa bãi mà chạy. Chạy gần đến đoạn mà hôm trước bé Liên bị ngã thì tự nhiên thấy máy mất ga và khực lại, quay thử mà không lên, cầm đèn pin kiểm tra kỹ thì hóa ra hết dầu. Mẹ! Đen thế không biết, thuyền thì đang trôi giữa dòng, xung quanh không thấy 1 bóng chài nào cả. Lại còn đếch có cái gì để chèo tay nữa cơ. Đứng 1 lúc nhìn kỹ lại xem có ông nào đánh lưới không nhưng sương mù chả thấy gì cả, làm sao bây giờ cứ để thuyền trôi mãi sao được. 1 lúc sau thì em quyết định cởi hết quần áo nhảy xuống sông để kéo nó vào bãi. Nước lạnh ngắt như muốn cắt da cắt thịt, đoạn này khá sâu đứng không tới chân nên cứ dùng chân đạp cho thuyền trôi theo hướng vào bãi. Mệt thì không mệt lắm nhưng cảm giác sợ hãi bắt đầu xuất hiện, trong đầu cứ nghĩ đến cảnh bé Liên bị té đoạn này và cũng chính đoạn này là nơi ngày xưa ông Tầm làm chết 1 cô bên kia sông. Cảm giác gai người xuất hiện, rùng mình và gai ốc nổi lên, tim bắt đầu đập loạn xạ, trong đầu tưởng tượng ra 1 đống những cái kinh dị. Có cảm giác như ai đó đang ở gần mình, theo dõi mình, thỉnh thoảng ngoái đầu xung quanh để trấn an lại. Ko thấy gì cả, chỉ thấy sương mù mịt chia thành từng đám nhỏ đầy đủ hình thù kỳ dị vờn trên mặt nước để chọc ghẹo con sóng. Tuy nhiên cũng không tốt là mấy khi bất giác lại nghĩ đến dưới đáy sông, dưới ngay chân mình, nơi mà hôm trước bị bé Liên kéo xuýt chết, nơi mà có người ngày xưa nằm chết tại đó, biết đâu đột nhiên có ma nước kéo chân mình xuống thì biết làm sao. Đầu óc tưởng tượng loạn xạ, chân càng đập mạnh hơn, 2 tay cố bám thật chắc vào mạn thuyền. 1 lúc thì với với cái chân được vào bãi, nhìn được mờ mờ cái bờ mới an tâm phần nào. Sau khi kéo được vài chục met thì vào được bờ, an tâm phần nào, nhảy lên thuyền mặc lại quần áo và châm điếu thuốc cho ấm để lấy lại bình tĩnh. Sau đó thì cầm sợi dây vắt chéo ngược mũi thuyền và đứng trên bờ kéo đi, chỉ còn 1 đoạn nữa là về tới nơi nhưng có vẻ như là không dễ dàng cho lắm. Bờ này là bờ mà con bé chết trôi lúc chiều kéo vào, chắc lúc chiều người ta đưa lên bờ và mổ xẻ khám nghiệm luôn ở đó. Còn tầm 20m thì đến, bắt đầu ngửi thấy mùi thơm thơm của vàng hương, thấy mấy que hương cắm sát vệ nước và trên bờ cứ loé lên đỏ rực rồi vụt tắt theo từng nhịp gió thổi tựa như mấy mắt qủy đang lấp ló rình rập 1 thứ gì đó, phía xa 1 đoạn người ta cũng cắm thì phải nơi đó là nơi mà ông Tầm hồi còn sống hay kéo xác lên chôn. Lúc chiều mình còn đứng ngay cạnh cái xác mà không có cảm giác gì, sao giờ lại thấy sợ thế không biết. Đến nơi thì vàng mã bay tứa tung trên bờ và nổi vàng cả mặt nước, nhìn dưới chân nhang đèn cháy dở vứt la liệt và có 2 đoạn vải dài màu trắng vứt ở sát mép nước. Chiếc áo giống giống với chiếc áo của con bé chết trôi mặc cung đang luẩn quẩn ở đó. Cũng hơi run nhưng đành phải đi vì chỗ này cũng gần đoàn tàu đang đỗ rồi, có gì thì cứ hét toáng lên. Lúc kéo chiếc thuyền qua thì đếch hiểu sao cả cái áo và tấm vải trắng đều mắc vào chân vịt của thuyền, nó cứ lượn lờ như cái đuôi vậy. Thấy vướng và ngứa mắt nhưng chả dám nhảy xuống kéo.

    Kéo thật nhanh cuối cùng cũng đến nơi, đến cái bụi che nhà ông Tầm lại thấy rợn roạn tiếp, khúc này phải ép sát mé nước luồn qua bụi tre thì mới kéo qua được. Đi thật chậm và chần chừ thì bỗng nghe thấy mấy tiếng chó chu lên dài dăng dẳng của mấy nhà trên bờ, bất giác nghĩ đến con chó nhà ông Tầm vừa bị đập chết, nghĩ đến cái xác nổi lều phều cắm ở ngay gốc tre rồi bị mắc cạn nằm vắt vẻo trên bờ nhìn về phía trước. Không biết tính sao, dù sao chỗ này cũng gần, lội xuống leo lên thuyền cầm con neo ném lên bờ và sau đó chạy thật nhanh, có gì sáng mai qua đó lấy. Em vòng qua bụi tre luồn vào ruộng ngô chạy như điên. Cuối cùng cũng thoát, leo qua 1 đống tàu, tầm này mọi người đã ngủ hết, thỉnh thoảng có mấy tàu đánh bạc thì sáng đèn. Gần đến nơi thì nghe thấy tiếng động ở ngoài xa xa, nhìn kỹ thì thấy cái chóp thuyền nho nhỏ giống của mấy con cave đang trôi ngoài xa. Trông rất giống như đang thả trôi chứ không phải là có người đạp thuyền, chẳng lẽ hôm nay chúng nó lại ra mãi giữa dòng hành lạc cơ à. Thường thì mọi hôm chúng nó hay líu dây vào đít tàu, xong công việc thì nằm luôn ở đó đến sáng hôm sau mới về, có hôm chúng nó tiếp cả đêm không hết khách.

    Cũng hơi nghi nghi là thuyền bị tuột và trôi như hôm nọ nhưng chắc không phải, định gọi cái nhưng thôi đang đêm hôm gọi người ta lại tỉnh dạy thì mất hay, lặng lẽ bước xuống thuyền rửa chân tay và chui vào trong ngủ cho ấm.
     
  2. Sói

    Sói Senior Member

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    157
    Chap 12: Kết

    Sáng hôm sau hơn 7h thì 2 cậu lếch thếch lên thuyền, em ra mua ít đồ ăn làm bữa sáng. Ở đây thuyền bán hàng nhiều lắm, chỉ tội đắt 1 chút và chúng nó còn hay cân điêu nên tính ra phải đắt gấp đôi so với trên bờ. Cậu Ba thì tính cẩn thận nên trong thuyền luôn có cái cân treo, lúc nào mua cũng phải mang ra cân lại, bọn bán hàng là ghét tụi em lắm nhưng không làm gì được. 1 số tàu thì lên đi bộ lên chợ ở trong làng mua, vừa rẻ mà lại ngon tiết kiệm được ối.

    Ăn xong đang ở mũi thuyền thò cổ xuống sông rửa bát thì thấy mấy bà đi chợ về đang kể với nhau là ở đầu đằng kia có người chết đuối. Em hóng hớt được ít thì đó là bà cave bị lật thuyền ở giữa sông và chết từ đêm qua, sáng nay mấy bà đồng nghiệp của bà đó chèo thuyền ngang qua thấy cái thuyền bị up trôi gần bờ và dép guốc chăn gối nổi lều phều xung quanh đó. Ở đó dân đang ra xem đông lắm, nghe nói đang chờ người nhà tới để mò xác lên.

    Em nghĩ đến chuyện đêm qua, không biết có phải là cái thuyền mà mình nhìn thấy không nữa. Cầu mong đó là không phải, nhưng mà nghi lắm. Em sợ kể ra nếu đúng thì mọi người sẽ trách móc nên không dám nói với ai cả. Dọn dẹp xong thì em cũng ra đó hóng hớt, lúc này người nhà cũng đến rồi, bà này ở tỉnh bên kia sông chứ không phải dân vùng này. Cái thuyền bị úp và trôi vào bờ đúng cái nơi chiều qua người ta vớt chết trôi xong, thẳng đó ra 1 đoạn thì lại là nơi tối hôm đó bé Liên bị ngã và cũng là nơi ngày xưa có cô gái bị lật thuyền chết do vợ chồng ông Tầm. Hôm nay đứng ngắm kỹ và nghe mấy ông lái tàu phân tích thì khả năng là bị nước vật và úp ở giữa sông, chỗ đó có xoáy nước giao nhau cuộn thành hình phễu, tàu mỗi khi chạy qua đó đều bị nước vật cho bổ nhào. Nhưng cái thuyền của bà chết đuối bé tý tẹo thế kia thì nước khó vật lắm.

    Thấy bà mẹ đang lăn lộn trên bờ khóc lóc nhìn cũng thảm thương, 1 số người tỉnh táo hơn thì đang đi thuê người để tìm xác. Tưởng thuê ai chứ hoá ra 4 cái thuyền câu đang đến toàn người trong họ nhà em, trong đó có cả vợ chồng bác Cả nhà em. 4 thuyền chia làm 2 dùng lưỡi câu tra để dà đi dà lại dưới lòng sông. Lần mò xung quanh bờ, dà sát đáy rồi thả lửng ở giữa sông trong phạm vi gần 1km mà vẫn không thấy có gì mắc câu. Mọi người bất lực và dừng lại rồi dự đoán là xác đã bị trôi đi xa.

    Gia đình cuối cùng không biết làm sao đành nghe theo người dân tức tốc nhờ vả ông X thầy pháp số 1 trong vùng đến. Nhìn ông có lẽ phải hơn 80 rồi, ông bận đồ trắng, tóc cũng bạc trắng để dài búi kiểu củ hành, râu cũng dài và trắng luôn. Làn da đồi mồi khoẻ khoắn với khuôn mặt tròn cộng với chòm lông mi giáp sống mũi dài, cong vút khá là có tướng. Nhìn hệt như mấy bô lão trong phim kiếm hiệp trung quốc thời xưa vậy.

    Ông thả 2 dải lụa trắng bắc xuống sông và ở trên làm lễ giống như là kiều hồn vậy. Cơ mà không biết phù phép thế nào nhưng sau khì làm lễ xong mọi người nhìn vào giải lụa trắng thì thấy có 1 vài vết hình chân chim hằn lên mặt vải thật. Rồi ông chỉ tay ra phía giữa sông và nói:

    - Cô này bị dìm chết ngay giữa sông, ở đây có vong chết đuối từ thời xưa. Hợp tuổi với cô này lên người ta kéo xuống chết thế mạng. Vong ở dưới sông bị chết oan vào đúng ngày con nước chết nên độc vô cùng. Cứ ra khoảng đó dà lại sẽ thấy cái xác chết ngồi ở đáy sông.

    Người nhà nghe theo và kêu dà lại khúc đó nhưng tuyệt nhiên không thấy, ông X kêu dừng lại rồi đốt nắm hương khấn vái và mang trống ra sát mép vệ sông đánh. Ông đánh 1 lúc thì từ từ ở giữa sông đúng chỗ nước vật cái xác từ từ nổi lưng và chổng mông lên sau đó bị xoáy nước cuộn tròn vần vò. Mọi người lôi lên thuyền và mang vào bờ đặt sát mé nước, cái xác mặc dù bị lôi lên và đặt trên bờ nhưng người cứng đơ 2 chân quắp lại như đang ngồi, 2 tay co quắp như người khoanh tay, da bệch lại đôi mắt trợn ngược trắng dã, quần áo và da thịt dính đầy bùn phù sa đỏ au. Lúc mẹ cô ấy lại ôm và lay người thì cũng giống như những người chết sông khác, máu tươi từ trong miệng từ từ rỉ ra. Người nhà cô đó tập trung xoa bóp chân tay cho hết co quắp và đồng thời lột hết quần áo và kì cọ cho sạch bùn đất ngay tại đó, sau đó thì được quấn cái chăn mỏng quanh người và đưa lên võng 2 người khiêng vào trong làng để ô tô trở về quê mai táng.

    Ngồi hóng nghe ông X nói chuyện với những người xung quanh cũng thú vị phết, ông bảo những người chết oan và đặc biệt là chết dưới nước như vậy thì hồn vía sẽ ở quanh quẩn khu này, không thể vào kiếp luân hồi mà siêu thoát được. Nếu muốn siêu thoát và thoát khỏi cảnh ma nước thì bắt buộc phải kéo theo ai đó xuống thế chân. Vì vậy nên cứ người này kéo theo người khác xuống để thế mạng cho mình.

    Thôi có lẽ em xin tóm tắt cho kết thúc phần này thôi, vì nếu kể rõ từng chi tiết thì dài lắm. Kết thúc phần này em sẽ viết Phần 2 kể về chuyện trên bờ cho các bác nghe vậy. Chứ sông nước kể mãi rồi.

    Rồi mọi việc cũng trở lại bình thường, em thì có vẻ hơi trách bản thân vì tối hôm đó nếu mình cất lời gọi chị ấy thì chắc mọi chuyện đã khác. Nhưng cũng tự nhủ âu cũng là cái số mạng rồi chẳng thể nào mà tránh được. Từ tối hôm đó em chẳng bao giờ dám nhảy xuống sông tắm vào buổi tối nữa, nhiều lúc nửa đêm dậy đi vệ sinh nhìn về phía đó cũng cảm thấy rờn rợn. Cho đến hơn 1 năm sau thì liên tiếp nhiều chuyện xảy ra với gia đình ông Tầm, đầu tiên là con trai cả ông Tầm 1 lần lặn mò tàu cũ dưới lòng sông do phao bị trôi mất mà lại mò gần luồng tàu chạy nên bị tàu chạy qua chém chân vịt vào người và mất. Chú thứ 2 không hiểu sao tự nhiên nổi điên lên và nửa đêm đóng cửa lại cầm búa chim chém chết hết vợ và 2 con trong nhà sau đó cắt cổ và uống thuốc sâu tự vẫn, còn duy nhất đứa con gái chui xuống gầm giường thì thoát tội, cái vụ đó xôn xao đến cả năm trời. Còn cô con gái Út ông Tầm thì cái nhau với chồng và ôm đứa bé 8 tuổi ra nhả sông tự vẫn, đứa bé thoát khỏi lòng mẹ bò được lên bờ còn cô ây thì chết. Người trong họ đi xem bói thì bảo là do vong của cô chết đuối ngày xưa nhập vào và đòi mạng do ngày xưa 2 vợ chồng đã làm chết cô ấy, rồi mọi người lập đàn chỗ cô ấy cầu xin và giải oan sau đó rước cô ấy về thờ trong nhà thì mọi chuyện dần yên ổn trở lại. Cái bãi cạn 1 năm sau đó cũng mất do dòng sông đổi luồng, em thì tiếp tục theo 1 cậu khác và lênh đêng kiếp sông nước.

    Nếu các bác thích nghe chuyện của em thời trẻ trâu thì em xin hầu các bác ở Phần 2, phần này sẽ không 1 câu gió máy vẽ vời chủ yếu là lời tâm sự với các anh em thôi.

    Chào thân ái và quyết thắng.
     

Chia sẻ trang này