Mình lao ra đẩy thằng công an ra một bên, thì em Thảo mới chay ra can: Thôi anh X cứ về trước đi, có gì mai em gọi anh nhé. Thằng mặt L kia đéo nói gì xong lườm lườm nhìn mình, đoạn cút thẳng. Lúc đó mình mới thấy cái trap của em Nhung đéo có tác dụng. Vì đến lúc có biến thật thì thằng X vẫn tìm cách né. Xong mình nghỉ lại, có khi mình cũng đang dính trap của em ấy. Có điều cái bẫy này quá ngọt ngào và mình tự nguyện đâm đầu vào thôi. Thằng mặt l đi rồi thì còn mình với em Thảo và em Hoài, mình mới hỏi – Mọi người đâu hết rồi em. – tại thằng X đến nên em nói bọn nó tranh mặt đi hết rồi. Lúc đó em Hoài cũng sồn sồn lên. – Đờ mờ, Cần l gì cái thằng l ấy. Đợi thằng.. (cái thằng mặt l ở trên bar mà mình vẫn đéo nhớ tên ấy Đoạn này lắm thằng mặt l quá hi vọng anh em không loạn) về rồi tôi gọi người đi cứu bà Nhung luôn. Để lâu thêm giờ nào là khổ bà ấy thêm giờ đấy. Mình mới hỏi: Thế thằng.. (từ giờ gọi mẹ nó là thằng Nam đi cho nó dễ nhớ, cứ thằng mặt l mãi sái mẹ nó miệng) Nam đi đâu vậy. Thảo: Nó đi theo dõi xem bọn nó dẫn cái Nhung đi đâu. Mình: Thế bọn em nhắm có đủ người chơi lại bọn nó không. Mà thằng kia là thằng nào, gấu lắm hay sao mà Nhung nó phải cun cút đi theo nó. Thảo: Em cũng không biết, thấy cái Nhung có vẻ sợ nó lắm, mà trước giờ em chả thấy cái Nhung sợ ai cả. Cái Hoài chen vào: Thằng Quảng ở Thạch Thất chứ ai. Trước ông Đăng còn phải kiêng nó đấy. Thằng đấy bóc lịch 5 năm về tội cố ý gây thương tích rồi. Mình: Biết thế mà em còn định đấu với nó à. Hoài: Ai sợ chứ tôi đéo sợ, đời tôi còn đéo gì để mất đâu. Bà Nhung còn tôi còn, bà Nhung mà bị sao thì tôi đéo tha bọn nó đâu.. Lúc đấy mình cũng bất ngờ, Em Hoài này lúc bình thường thỉ tưng tửng mà lúc gặp chuyện thì cứng như gạch luôn. Đang nói chuyện thì thằng Nam về (Gọi là thằng mặt l nghe sướng hơn nhỉ) chưa kịp vào nhà thì cái Hoài đã quay ra hỏi luôn: Bọn nó ở đâu. – Bọn nó đi taxi về Hoài Đức, vào nhà con Quyên luôn rồi. Em Hoài: Thế mày có gọi được mấy thằng kia không, bọn nó có đi không. Nam: Bọn nó bảo đợi tí, bọn nó đang đến. Lúc đó mình thấy cứ để con Hoài nó làm bung bét lên thì đéo ổn nên mình mới quyết định (Mình nghĩ đây là một trong những quyết định bước ngoặt đến cuộc sống của mình sau này, sau này thỉnh thoảng nghĩ lại có lúc thấy hối hận, có lục thấy không, nhưng dù sao thì cũng làm ahihi rồi). Mình: Thôi Hoài ở đây đợi bọn nó, anh với Thảo đi trước xem tình hình thế nào nhé. Hoài: Ông đi làm cái l gì, lẻo khà lẻo khẻo, đến đấy nó tát cho một cái thì đái mẹ nó ra máu. Mình: Anh chỉ đển xem địa hình thế nào thôi, đợi bọn em đến mà. Thảo có đi với anh được không, em biết nhà cái Quyên mà, Cái Thảo cũng hơi chần chừ, nhưng rồi cũng gật đầu đi với mình. Lúc đó là tầm 6h30. Trời tháng 10 nên cũng tối rồi. Mình đèo em Thảo nhằm hướng Hoài Đức thẳng tiến. Ngoài lề một chút, gấu của mình ghen rất kinh, tính đến lúc đó là yêu nhau được 5 năm rồi. Tính mình thì cũng lăng nhăng nên cũng dính phốt mấy lần. Gấu nó cũng không tin tưởng mình tuyệt đối nữa. Lúc đang đèo em Thảo về Hoài Đức thì gấu nó gọi liên tục, mình nghe máy bảo anh đang đi gặp khách hàng thì nó éo tin, bảo là cho em nói chuyện với khách của anh xem nào. (Đệch mợ, loại gấu này bình thường là phải chôn sống, nhưng do mình đang làm điều mờ ám, rồi lại còn có lỗi với gấu trong quá khứ nên vẫn phải cắn răng hciuj đựng). Gấu nó nói thế thì mình lấy luôn cớ nó can thiệp công việc của mình rồi tắt máy. Gấu nó gọi nóng máy luôn mà mình mặc kệ không nghe. Lúc đó mình nghĩ, dù sao thì chuyện của em Nhung vẫn quan trọng hơn, cứu một mạng người bằng xây bẩy tấm phù đồ cơ mà (chắc éo đến nỗi chết người, nhưng cứ nghĩ đến cái má lúm đồng tiền với hàm răng khểnh mà bị bọn nó pháo dàn thì em cũng muốn khóc hận) Mình với em Thảo phóng xe đi qua trung tâm huyện Hoài Đức rồi rẽ vào con đường nhỏ, gần như vào làng rồi. Em Thảo ngồi sau cũng ôm chặt mình (chắc bệnh nghề nghiệp) ngực như mình đã trình bày ở mấy chap trước là cũng tương đối to (giống Phi Thanh Trâu cơ mà), có điều mình đang nóng lòng vụ em Nhung rồi còn gấu chó ở nhà nữa với lại cứ nghĩ đến cảnh em ấy mới bị pháo dàn xong thì thằng em của mình nó cúng éo ngóc đầu dậy nổi. Vòng vèo một lúc thì em Thảo chỉ nhà em Quyên. Nhà em này đúng là to vật vã anh em ạ. Kiểu dạng biệt thự nhưng xây kiến trúc theo kiến trúc hổ lốn, chả đâu vào với đâu cả. Lúc đó em Thảo mới bảo: Mình đứng đây thôi anh nhỉ, đợi bọn cái Hoài đến rồi hãy vào. Mình: Đợi cái Hoài đến anh nghĩ cũng chả giải quyết được gì, không khéo lại thành to chuyện. Em đứng đây đợi. Để anh vào xem thế nào. Chắc có anh em nghĩ mình anh hùng rơm. Nhưng thực sự thời điểm đó mình cũng đã va vấp nhiều, mình rất tự tin vào khả năng ăn nói của mình. Hơn nữa, mình hiểu chính dân giang hồ đâm chém lại hiểu chuyện hơn mấy thằng cha ra vẻ học thức bố đời. Em Thảo cũng có cản mình lại nhưng mình kệ. Cuối cùng em ấy quyết định đứng ngoài đợi (có lẽ dư âm của trận pháo dàn làm em ấy trùn). Đường ở làng, trời tối đen như mực, mình lững thững đi bộ vào nhà em Quyên. Cảm tử vờ lờ. Đoạn này mình bốc phét tí cho thêm phần bi tráng thôi nhá. Anh em đừng gạch mình. 12h16. Đúng hẹn với anh em. Mình đi ngủ đây. Mai có phiên tòa sớm. Chúc anh em ngủ ngon. Cảm ơn anh em đã ủng hộ
Chương 11: Đường ở làng, trời tối đen như mực, mình lững thững đi bộ vào nhà em Quyên Đến cổng thì thấy trong nhà đèn đuốc sáng trưng, mình cũng hơi yên tâm, giang hồ nhưng là người việt nam mình chắc éo bệnh đến độ pháo dàn mà để đèn đuốc sáng trưng, xong thằng này nhìn tờ rim thằng kia để quay phim đâu nhỉ. Bấm chuông, lát sau có một chú mình trần trung trục chạy ra. (Thôi xong cmnr). Chú này nhìn mặt rất hiền nhìn mình hỏi: Anh tìm ai. Mình đáp: Bạn cho mình gặp anh Quảng, mình là bạn Nhung. Nghe thế, chú trần trùng trục đột nhiên trở nên rất gấu (Cái mặt chú này rất hiền nên lúc lên gân lên cốt nhìn cũng rất buồn cười, anh em cứ tưởng tượng mấy cháu cấp 2, cấp 3 lúc xin đểu bạn học ấy) : Có việc đéo gì mà phải gặp, anh Quảng đéo gặp cái loại như mày đâu. Mình nhìn chú trần trùng trục này biết ngay là chú ấy là loại ong ve, éo có quyền quyết định gì, nói với chú ấy chỉ tố phí nhời nên mình nói: Bạn cứ vào báo anh Quảng một tiếng, mình đứng đây đợi. Chú trần trung trục liếc mình một cái rồi chả nói chả rằng chạy vào trong nhà. Mình đứng ngoài cũng sốt ruột, nhất là thấy chú trần trùng trục. Có lẽ nào pháo đã lên dàn. Từ cái cổng chỗ mình đứng muốn vào nhà còn phải chạy qua một cái sân khá rộng (Biệt thự mà) nên chú trần trùng trục kia dù chạy rất hăng nhưng mất một lúc sau mới chạy trở ra được. Lườm yêu mình một cái, chẳng nói chẳng rằng mở cửa, xong quay lưng ngúng nguẩy dẫn mình vào trong. Nhà em Quyên này cũng thuộc loại trọc phú phất lên, cây cảnh, hòn non bộ bày la liệt nhưng éo theo một cái trường phái gì cả (mà cũng có thể em ấy bố trí theo ngũ hành trận pháp, người phàm như mình éo nhìn ra được). Lúc sốt cây cảnh chắc cũng phải mấy chục tỷ cái vườn cây đấy, nhưng thời điểm 2012 thì cũng chỉ làm củi đun. Bước theo cái mông ngúng nguẩy của chú trần trùng trục vào đến nhà thì mình thấy có 3 chú ăn vận theo phong cách HKT (rất thịnh hành thời bấy giờ) đang ngồi đầu đít thì phải. (mình phải nói rõ đầu đít là đọ seri ăn tiền chứ không phải 69 đâu nhé, đầu óc các bạn bệnh vl) Các đồng chí này khá tập trung vào chuyên môn, thấy mình thì cũng chỉ quay ra lườm yêu phát xong lại ngồi cộng số thôi. Đi tiếp vào phòng khách thì thấy em Nhung, em Quyên với một đồng chí dáng vẻ thư sinh, quần jean áo sơ mi trắng, khá đẹp trai đang ngồi ghế, đồng chí này rất khó đoán tuổi, nhìn thì chỉ như 85-86 thôi nhưng cái vẻ mặt lành lạnh thì mình ngỡ phải 80-81. Nói chung là dị. Chú trần trùng trục đưa mình vào rồi thì chạy ra ngoài luôn, chắc đang giở cuộc đầu đít nên mót. Đồng chí thư sinh quay ra nhìn mình cười: Chú muốn gặp anh? WTF? Đồng chí này là đại ca Quảng sao. Mình cũng hơi bất ngờ hỏi lại: Anh là Quảng? – Ừ, anh đây, chú định anh hùng cứu mỹ nhân à, nghe nói chú là luật sư, dây vào bọn anh làm gì, bẩn tay chú. – Nhung thì đúng là mỹ nhân, nhưng em thì chắc chắn không phải là anh hùng rồi. Mình cười đáp, liếc mắt nhìn em Nhung thì thấy em ấy cũng tủm tỉm khoe cái má lúm đồng tiền. Thấy ku Quảng cũng cười cười, mình cũng vững dạ (thằng này cũng đéo phải loại động cái mang dầu ăn ra luôn đâu, chắc cũng là đứa biết ăn nhời), nên mình nói tiếp: – Vì anh hùng thì đéo bao giờ động đến mấy chuyện của bọn đàn bà. Ku Quảng đang cười thì mặt tối xầm lại làm mình chột dạ, may mà Quảng nó lại cười cười nói: – Từ lúc chú vào anh vẫn nói chuyện tử tế, chú là luật sư đừng có văng tục ở đây. – Em là luật sư nhưng quen nói chuyện kiểu vậy rồi, nói chuyện thoải mái chứ cũng chả có ý gì. Nhưng em nói thế chắc anh cũng hiểu. Việc Nhung với Quyên nó gây nhau là việc đàn bà con gái, hơn nữa Quyên nó là đứa có lỗi trước. Ku Quảng vẫn cười cười đáp (Thế éo nào mà thằng vào tù ra tội này lại hay cười vậy nhỉ) : – Việc đàn bà con gái nhưng cái Nhung nó cho đàn em ốp cái Quyên như vậy là không được. Nếu bọn nó solo mà cái Quyên bị sao thì anh cũng đéo động đến. Đằng này cả một lũ xúm lại chơi nó thì anh không đồng ý. Với lai.. Nói đến đây Quảng liếc mắt nhìn Nhung, vẻ mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ dâm đãng. – Với lại.. bọn đàn em anh nó cũng quý cái Nhung lâu rồi, chú thông cảm. Đến đây mình thấy tình hình có vẻ kiểm soát được nên nói luôn. – Chắc anh mới nghe một chiều từ phía Quyên, Quyên nó có kể cho anh vụ nó tổ chức cho anh em xơi em Thảo không. Nhung nó làm thế cũng vì uất ức quá thôi. Còn cái vụ kia, chắc anh chưa nhìn CMND của em Nhung nhỉ. Quảng lúc lộ vẻ ngạc nhiên, quay lại hỏi Quyên: Có đúng vậy không em? Em Quyên chỉ cười cười không nói gì. (Lúc đấy mình mới để ý kỹ em Quyên, trái ngược hẳn với hôm bị ốp, hôm đấy em ấy mặc quần sóc áo phông, tóc búi cao, nhìn rất ngọt nước, có điều.. vẫn 2 lưng – cái này một sớm một chiều cũng không to lên được, cần phải nhào nặn thường xuyên). Quảng hơi cau mày quay lại hỏi mình: Thế còn vụ CMND thì làm sao, anh chưa hiểu ý chú. Mình cười đáp: Em tưởng anh biết Đăng cáo đi tù về vụ gì rồi. Quảng nói: Vụ đéo gì, anh quan tâm đéo gì thằng đấy, mấy thằng lìu tìu đấy cứ cho nhập kho hết cho đỡ chật đất. Mình: Nhung nó là thủ phạm đấy, trông thế thôi, chứ em nó chưa đủ tuổi chiều các anh đâu. Quảng: Nó sinh năm bao nhiêu Quyên. Quyên lí nhí đáp: 97 ạ. Lần đầu tiên mặt Quảng lộ vẻ giận dữ (Đẹp trai mà lúc tức giận thì trông vẫn xấu như thường) : Mẹ, mày định bẫy tao à. Em Quyên im luôn, không nói gì. Mình đá nốt cú cuối: Giờ nếu anh để con ku làm lu mờ lí trí thì anh cứ xác định hiếp xong giết, xong giết luôn em, giết luôn lũ bạn nó ở nhà. Xong bỏ vô Tây Nguyên làm anh hùng núp là được. Quảng nó gầm lên: Mày đéo phải dậy tao. Thấy thế mình cũng hơi tái mặt, mấy chú HKT ở ngoài nghe tiếng hùng hục chạy vào. Quảng nó quát lên: Đéo phải việc của bọn mày, cút mẹ bọn mày ra ngoài. Nghe Thế mấy chú HKT lại tiu nghỉu đi ra. Xong Quảng nó qua chỗ mình lại đổi măt cười cười. Đột nhiên nó vung tay tát mình. Mình thì không chuẩn bị với lại mới chỉ học qua quỳ hoa bảo điển tầng thứ nhất lại không tự cung nên công lực không tinh thuần. Tóm lại là không kịp trở tay dính trọn 2 cái tát vào mặt. Đang lớ ngớ thì bị nó túm tóc lên gối cho phát nữa (cái này mới thấm). Máu mũi lập tức chảy ròng ròng. Em Nhung hét lên chạy ra thì bị Quảng nó tát cho phát cũng nằm luôn. Mình ngồi dậy lau máu mũi cười nói: Em giúp anh đéo phải ngồi tù mọt gông, anh không cần dùng hậu lễ để cảm ơn vậy đâu. Quảng nó lại cười cười, ra vỗ vai mình nói: Tội chú nhiều hơn công, chắc chú hiểu cái cảm giác chơi mà không xuất nó ức chế thế nào đấy. Thôi anh em giao lưu thế thôi, chú với cái Nhung về đi. Lần sau đừng động đến cái Quyên nữa. Mình cũng chỉ đợi có thế, cởi áo bịt mũi cho nó khỏi chảy xong đỡ em Nhung đi ra ngoài. Mấy thằng HKT thấy có biến thì cũng đứng túm tụm ở trước cửa. Mình đi ra đến cửa thì quay lại nhìn Quảng, xong nhìn các chú HKT cười nói: – Em Quyên hình như đủ 16 tuổi rồi đó anh. Xong quay qua cái mặt đang tái xanh của em Quyên đá lông nheo cười yêu một cái.
Lúc đó chắc cũng tầm 9-10h tối rồi, mình với em Nhung dắt nhau bước vào màn đêm. Ra đến ngoài em Nhung quay ra cười bảo mình: – May cho bọn chó đấy, anh mà đến muộn chút nữa là em cho bọn nó đi tù mọt gông. Mình cũng cười đáp: – Ừ, vừa sướng lại vừa trả thù được bọn nó, em bá thế thì ai theo được. Anh cũng đã cố tình đến chậm để em lên đỉnh vài lần rồi mới xông vào. Vậy mà đến vẫn thấy quần áo chỉnh tề. Hay là.. xong rồi. Cái thằng ku Quảng oánh thì rõ đau mà sao yếu nhỉ. Em quay ra nhìn mình cười khoe răng khểnh rồi nhéo mình một cái rõ đau. – Bọn lợn đấy về còn đi mua đồ ăn uống nữa. Nếu không giờ này cả bọn đã lên CA quận ngồi viết bản tường trình rồi. Xong em quay sang mình dịu dàng: – Anh còn chảy máu không, mà sao anh biết em bị ốp mà đến đây. Anh liều thật đấy. – Ừm, là anh thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Em có coi anh là bạn đâu, lúc đấy nhắn Thảo báo thằng X cơ mà. Mình nhàn nhạt đáp, rồi nhấn lên đi trước vài bước, Lúc đó mình sự ức chế mơ hồ trong lòng mới có cơ hội phát tác. Cái mũi nhỏ máu làm mình càng thấy cay cú. Cảm giác như mình vừa liều lĩnh để làm một việc vô nghĩa. Bỗng một vòng tay choàng ôm mình từ sau lưng, em áp mặt vào tấm lưng trần của mình, và tất nhiên mình nhận được cả cảm giác ấm áp, và mềm mại từ đôi bồng đào em cũng ép sát vào lưng mình. Em hôn nhẹ lên lưng mình và thì thào trong hơi thở nồng nàn. – Em không muốn anh dính vào chuyện này, và lúc bị bắt đi em cũng xác định sẽ bị bọn nó hành đến tàn tạ. Em tàn tạ thì bọn nó cũng phải chết. Em bảo Thảo gọi cho anh X là vì trước sau gì em cũng sẽ nhờ anh X cho bọn này bóc lịch hết đời. Rồi một dòng nước âm ấm chảy dài trên lưng mình. Em khóc. – Em không nghĩ là anh lại liều mình vì em như vậy. Rồi em dụi mặt vào lưng mình, nước mắt là chất bôi trơn để da em mơn man trên lưng mình. Không nhịn được minh quay lại hôn nhẹ lên môi em rồi kéo em vào lòng. Mình cao hơn em cả cái đầu nên đôi môi xinh em áp ngay vào ngực mình. Em nghịch ngợm liếm nhẹ làm mình giật nảy người lên đẩy em ra. Em nhoẻn cười với cái lúm đồng tiền xinh xinh nói: – Biết anh yếu thế này, lúc nãy em ở lại với anh Quảng còn hơn. Mình cũng cười trừ rồi quay lững bước vội đi, thêm lúc nữa chắc mình đè ngửa em ra vệ đường quá. Gió tháng 10 lồng lộng, mình rảo bước về phía đường em Thảo đang đợi, em lũn cũn vừa cười vừa chạy theo sau. Ra đến chỗ hẹn thì thấy có xe mình ở đây, không thấy em Thảo đâu. Mình gọi cho em ấy thì em ấy bảo là đợi lâu quá em ấy bắt taxi về trước rồi (Em ấy không đi được xe của mình). Haizzzz. Hóa ra gõ thì gõ vẫn là gõ mà thôi. Đến lúc có biến thì nó cũng biến cmnl. May là xe mình là xe cổ nên cũng éo thằng nào nó thèm lấy. Vậy là chỉ có mình và em chạy về Hà Nội. Đường dài như cũng ngắn lại vì đôi môi và cặp ngực của em luôn sát cánh sau lưng mình. Về đến nhà em ở Đình Thôn thì thấy team gõ tề tự ở đấy đông đủ cả. Vì mình gọi cho Thảo nên bọn nó cũng đã biết sơ tình hình, đều chạy ra đón mình và em Nhung. Mình đang lúi húi dắt xe vào nhà thì bất ngờ em Hoài nhảy ra ôm chặt lấy mình, chưa kịp định thần thì môi em đã ngậm chặt môi mình, xong lưỡi em lia sang đá loạn xạ. Nếu bình thường thì chắc mình cũng ngất ngây đấy. Nhưng lúc đó vừa đói vừa mệt, vừa bất ngờ, lại còn giữa đám đông nên mình cũng chả có cảm giác mẹ gì. Xong em ấy buông mình ra lấy tay búng vào tí mình một phát đau điếng rồi nói. – Thưởng cho anh rể đó. Cả team gõ được thể cười sắng sặc. Em Nhung liếc xéo mình xong cũng nhoẻn miệng cười. Yêu chết được. Yêu.. Nhắc đến đó mới nhớ là con gấu của mình chắc đang nổi cơm tam bành ở nhà. Mình vội chào mọi người rồi lên xe phi về. Mình không dám qua nhà gấu mà phi về nhà gọi điện cho gấu. Trận đó giận dỗi cãi nhau cả tuần trời mới làm lành được với gấu. Cái gì cũng phải minh bạch chứ. Gấu là gấu mà gõ là gõ. Nhưng gõ ơi, em cứ đáng yêu thế, anh sống sao đây. Mình đi chơi halloween. Tối về mình viết tiếp nhé. Anh em thông cảm giúp mình nhé. Đa tạ.
Trước khi viết tiếp phần 13. Mình cần nói rõ là chuyện của mình với team gõ không diễn ra liên tục. Những biến cố lơn diên ra cách nhau vài tuần, thậm chí vài tháng. Nhưng mình không thể kể mấy cái chuyện gặp gỡ vô thưởng vô phạt được. Mình chỉ tập trung vào kể những vụ việc tiêu biểu thôi. Không anh em lại bảo mình giống conan. Đi đến đâu chết chóc đến đấy. Tóm lược lại là tư đầu mình đã tập trung miêu tả 2 sự kiện lớn. 1 là đêm mình ở lại nhà team gõ (đây cũng là lý do mình đặt tên thớt là khiêu vũ giữa bầy gõ). 2. Là vụ mình đến cứu em Nhung ở nhà em Quyên. Chương III: Mình kể về vụ em Nhung tống tiền ku người yêu sinh năm 82. Trước khi quay tay mình xin nhắc lại một lần nữa là mình hoàn toàn review lại những sự việc mình đã trải qua. Có lược bớt những đoạn rườm ra, cũng có nhí nhố và hài hước hóa một số đoạn căng thẳng. Nhưng chắc chắn là không có gió máy gì nhé. Nghề của mình nó như vậy, cơ duyên của mình nó như vậy. Anh em nào từng trải sẽ hiểu những chuyện mình kể là hết sức bình thường. Xã hội ra sao mình ốp vào chuyện như vậy. Mong anh em hiểu và ủng hộ mình. Thân. Chương III. Chap 13. Chắc anh em còn nhớ ở chap 1 lúc em Nhung gọi điện đến cho mình có nhắc đến việc em ấy với đồng chí 82 vào khách sạn. Xong có nhăc đến đồng chí 82 dính trap quan hệ với em Nhung khi chưa đủ 16t. Đồng chí này sẽ là nhân vật chính của chương này. Trước khi sự việc bùng phát, thì trong một vài lần đi chơi, em Nhung có kể về đồng chí này. Ở chap 1 em Nhung gọi là người yêu cho mình đỡ nghi ngờ. Chứ thực ra đồng chí 82 (mình cũng éo nhớ tên, sau đây gọi là "gà" hoặc "đồng chí gà" cho anh em tiện theo dõi nhé) cũng như một số đồng chí khác đều được em Nhung cho vào tròng nhằm mục đích kinh tế hoặc chính trị mà thôi. Với đồng chí 82 này thì là vì mục đích kinh tế. Cứ kể chay như thế này thì tương đối khô khan và nhàm chán. Mình sẽ ốp vào một hoàn cảnh cụ thể trong một cuộc nói chuyện giữa mình với em Nhung để cung cấp info đồng chí gà cho anh em dễ nuốt nhé. (Tiện thể cung cấp thêm cho anh em những thông tin khác về nghề nghiệp của em Nhung luôn). Mùa đông năm 2012, trưa chủ nhật một ngày nào đó, sau khi đi tư vấn khách hàng về thì mình nhận được điện của em Nhung: "Anh rảnh không, qua em ăn trưa". Gấu đang đi công tác nên mình cũng không ngại ngần phóng qua luôn. Đợt đó em ấy đã chuyển nhà, không còn ở Đình Thôn nữa, em ấy thuê một căn chung cư cuối đường Cầu Giấy, gần đại học Thương Mại. Ẻm ở một mình, tách biệt hẳn team gõ kia. Mình gửi xe dưới tầng hầm, vào thang máy, tầng 18 phòng 04. Bấm chuông. Lát sau em ấy ra mở cửa, chào mình bằng nụ cười như mùa thu tỏa nắng với đôi lúm đồng tiền siêu ahihi kinh điển. Mình ở ngoài thì rét run cầm cập mà em ấy thì vẫn mặc bộ ngủ ở nhà vô cùng mát mẻ. Và hẳn nhiên là không mặc áo ngực roài. (Em ấy nói nhiều lần là mặc áo ngực ở nhà dễ bị ung thư zú). Mình vào nhà thì cũng phải cởi áo khoác ra luôn vì nhà ẻm ấy dùng điều hòa nên vô cùng ấm áp người ta gọi là tổ ấm cũng chả sai đâu. Mình đến thì cơm canh đã sẵn sàng. Đã cùng ăn với em nhiều lần nên mình biết em nấu ăn rất ngon. Đơn giản chỉ có cá kho và canh chua mà mình chén luôn 4 bát. Vừa ăn vừa được ngắm bưởi miễn phí nên nuốt cơm rất vào. Ăn xong thì mình nằm dài lên giường chợp mắt để em ấy lo việc chuyên môn. Đây là khoảng thời gian em ấy lên mạng kiếm khách và gọi điện điều hàng. Kênh khách hàng của em ấy rất nhiều – web thiên địa hội là kênh thả mồi rắc thính và tìm kiếm khách hàng tiềm năng. – Giả vờ cứu nét là kênh bắt khách qua đường (theo ẻm ấy thì kênh này tương đối nguy hiểm, rất dễ bị cơm hốt) – Khách hàng thường xuyên là kênh an toàn nhất, nhưng lại dễ bị làm giá và phải đổi đào liên tục. – Khách hàng mới do khách hàng cũ giới thiệu thông qua pass: Xxxxxx (kênh này cũng có khả năng bị hốt) Còn về hàng: 1. Em ấy có một nguồn hàng tương đối ổn định là team gõ mà em ấy đã chăn dắt lâu năm. Nhóm này có ưu điểm gọi là đi, điều là đến nhưng khuyết điểm là khách nhanh quen mặt nhanh chán. Và giá cả không được cao. Nhóm này ở Hà Nội thì tùy từng em, chỉ giao động từ 500k – 1, 5 củ. (Cá biệt như em Hoài thì luôn có giá từ 2, 5-3 củ. Thậm chí nếu đong hàng chuẩn có thể lên đến 5 -6 củ là chuyện bình thường) 2. Là những em mới mà em Nhung tìm cách tiếp cận rủ rê được. Em Nhung nói em ấy có mắt nhìn thấy cave dưới vẻ ngoài ngoan hiền trí thức. Để tiếp cận những đối tượng này cũng phải bỏ công bỏ sức. Giả bộ đến những trường đại học cao đẳng quanh hà nội. Tìm hàng, kết thân, rủ rê và ra giá. Em ấy có một câu kinh điển để dụ gái đó là: "Chị không nói, em không nói thì ai mà biết đước, em mất công chiều người yêu thì cũng thế, không khéo nó còn đánh cho, mà đàn ông 10 thằng thì 9 thằng ngoại tình. Em cứ coi như mình ngoại tình đi. Vừa sướng vừa có tiền mang về. Đi có 30p là cầm 1 củ mang về, làm gì cho lại. Nếu mà áy náy với người yêu thì mua cho nó cái quần cái áo, dúi cho nó mấy trăm, nó lại thích bằng vạn lần mình ở nhà cun cút rửa bát quét nhà cho nó ấy" Đấy, chỉ có câu thần chú đấy mà em ấy câu được vô khối sinh viên, gái ngoan con nhà lành vào đường dây của em ấy. Nhóm hàng này thì có nhược điểm là thường kiêu, khó gọi, mà cũng không có kinh nghiệm chiều khách. Chủ yếu đến nằm hưởng, đếm tiền xong mang về. Khách nó cũng chỉ đi một vài lần rồi thôi. Nhưng được cái là giá cao. Bét nhất cũng phải 1, 5 củ với những em tướng mạo tầm tầm. Còn những em chân dài xinh xắn thì vô cùng lắm, mà cũng khó kiếm. Vì những em này éo cần đi khách, lớ ngớ kiểu éo gì chả vớ được thằng đại gia nó bao từ A-Z. Về mặt bản chất thì các em này cũng khác éo gì hàng đâu. Cũng ngủ với trai để lấy tiền. Hàng thì ngủ với nhiều người, các em ấy thì ngủ với một người (cá biệt còn có trường hợp ngủ với nhiều người còn hơn hàng). Về phí môi giới thì em Nhung thường phế 1/3. Đại loại là 1, 5 củ thì em ấy lấy 500k. Hàng đi với khách xong là phải qua em ấy đưa tiền luôn. Có lần 2 đứa đi ăn mình móc ví ra đòi trả tiền, em ấy cười bảo: Một thắng lương anh được bao nhiêu, có được chục triệu không. Mình cười: Cũng được tầm ấy, sao em. – Đéo bằng em làm một ngày. Em ấy lè lưỡi đáp. Mình hay qua em ấy chơi nên biết em ấy không nói dôi. Chỉ khoảng 2 tiếng buổi trưa mình nằm đó mà em ấy điều được 4-5 em. Chưa kể em ấy còn có con gà đẻ trứng vàng là em Hoài. Em này tính rất hay. Em ấy chỉ bám lấy em Nhung thôi. Em Nhung bảo gì em ấy cũng làm. Bảo đi đâu cũng đi. Mà đi khách được bao nhiêu tiền đều mang về đưa hết cho em Nhung. Ngược lại em ấy xin gì em Nhung cũng đáp ứng. Mình nhớ điển hình có lần mình đến nhà em Nhung chơi bài với 2 chị em. Chơi bài lột quần áo. Em Nhung em bảo em Hoài là: 2 chị em mình mà lột sạch đồ của anh TA thì mày muốn gì chị cung chiều. Thế là chơi gần tiếng đồng hồ, mình lột được em Hoài còn bikini, em Nhung thì thêm được cái áo ren bên ngoài nữa. Còn mình bị lột sạch còn mỗi cái quần xì (các em ấy thương tình để lại). Thế em Hoài đòi mua còn vespa lx. Em Nhung không nói nhiều đèo em Hoài đi mua luôn. Mà lúc đó cả 2 em còn chưa đủ 18 tuổi để thi lấy bằng chứ. Tiêu thế nhưng em Nhung chi tiêu rất chi li tiết kiệm. Thường em ấy sẽ tiết kiệm hết sức có thể, và vòi tiền những còn gà cặp với em ấy, như cái căn hộ chung cư là đồng chí gà 82 thuê cho em ấy (12 tr/1 tháng chứ chả ít). Quần áo son phấn cũng toàn gà cung phụng. Hầu như ẻm chả mất đi đâu đồng nào. Có mất thì toàn là dẫn mình đi ăn đi chơi thôi. Ẻm quý mình mà. Đến thời điểm mình viết chap này thì ẻm đá xây được 1 biệt thự ở quê ẻm (Phú Xuyên) với mua được 2 cái chung cư ngoài Hà Nội rồi. Tạm thế đã nhỉ. Mong anh em comment phản hồi. Comment của anh em là động lực lớn để mình viết tiếp. Nhiều lúc muốn bỏ dở giữa chừng, nhưng đọc comment của anh em mình lại cố gắng quay tay vậy. Cảm ơn anh em một lần nữa. Thân.
Chương 14 Tiêu thế nhưng em Nhung chi tiêu rất chi li tiết kiệm. Thường em ấy sẽ tiết kiệm hết sức có thể, và vòi tiền những còn gà cặp với em ấy, như cái căn hộ chung cư là đồng chí gà 82 thuê cho em ấy (12 tr/1 tháng chứ chả ít). Quần áo son phấn cũng toàn gà cung phụng. Hầu như ẻm chả mất đi đâu đồng nào. Có mất thì toàn là dẫn mình đi ăn đi chơi thôi. Ẻm quý mình mà. Đến thời điểm mình viết chap này thì ẻm đá xây được 1 biệt thự ở quê ẻm (Phú Xuyên) với mua được 2 cái chung cư ngoài Hà Nội rồi. Lại nói buổi trưa hôm đấy, mình nằm chợp mắt trong khi em ấy tác nghiệp, rồi ngủ quên mất. Đang ngủ thì có tiếng chuông cửa làm mình tỉnh dậy. Nhung vẫn đang ngồi mấy tính quay lại cười bảo: – Anh cứ ngủ tiếp đi, cái Hương nó qua cắt phế thôi. Em nói thế nhưng ngủ thế éo nào lại được luôn, với lại mình cũng tò mò xem em Hương là em nào. Vì mình nghe thấy lần đầu, chắc không phải trong team gõ của em Nhung rồi, chắc là hàng đang chăn dắt. Vậy nên mình nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Em Nhung nói xong thì ra mở cửa rồi dẫn một em nữa vào. – Ai ở nhà vậy chị, em ngại lắm. Em Hương nói (Giọng nghệ tĩnh làm mình càng tò mò). Nhung đáp: Bạn chị thôi mà ông ấy ngủ say như chết rồi, em yên tâm. Thế anh hôm nay đi có đẹp trai không. Hương: Dạ cũng được chị ạ, mà ảnh hành em quá, bắt làm đủ trò, em có biết chi mô. Người yêu em em còn nỏ chiều như rứa. Nhung cười: Dần dần rồi cũng quen thôi, mà em cũng cố học mấy cái đó đi, thế chị cũng dễ lựa khách cho em. Chứ ai đi với em về rồi cũng chê em khô như ngói. Chị chả biết ăn nói với người ta như nào. Lúc đó mình mới hé mắt nhìn ra, em Hương ngồi trên ghế, hai chân khép khép, tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Em mặc quần bò màu xanh sẫm, áo phao khoác ngoài, hơi quê (mình không biết dùng từ nào khác để miêu tả cách ăn mặc của em ý, mình nói thế không có ý kỳ thị người quê người tỉnh đâu nhé). Mình he hé mắt nhìn tiếp lên phía mặt em ấy thì thấy em này cận, mặt trái xoan, da ngăm ngăm đen, miệng chúm chím, mũi cao và lông mày là liễu. Trái với giọng nói hiền lành và dáng vẻ quê quê, em ấy có khuôn mặt rất sắc đồng thời cũng toát lên vẻ râm râm (chắc là do hàng lông mày – một trong bốn tướng dâm mà các cụ dạy "Trường mi hộ tố mao mà") Lúc đó Hương nó trả lời:"Răng mà em học được được mấy chuyện rứa, người yêu em mà biết, hắn bỏ em thì răng. Em Nhung lại cười: Thì em lên mạng vào mấy web người lớn mà xem, rủ cả người yêu xem nữa. Xong thực hành luôn thì nó chả nghi ngờ gì đâu, chả sướng phát điên ấy. Bình thường em Nhung nói chuyện với team gõ rất hay văng tục, nói với mình thì thỉnh thoảng cũng văng, nhưng chăn dắt mấy em hàng này thì tuyệt đối không luôn. Giọng em lúc ấy rất thủ thỉ tâm tình, như rót mât vào tai vậy. Em Hương lại nói: Thôi em nỏ biết chi mô, ai chọn em thì chọn chứ em kệ, không học đâu. Em Nhung: Em không học mấy cái đó thì khó có khách thường xuyên lắm. Người ta gọi em một lần rồi thôi. Em đẹp như này mà đi một lần cũng là đi, đi nhiều lần cũng là đi. Em như thế chị thấy phí cho em lắm. Chứ chị thì thoải mái. Không có em thì còn có người khác. Mà chị em chơi với nhau, chị quý em thì chị mới nói. Chả nhẽ mất công đi khách rồi mà một tháng đi có 2-3 lần. Chả bõ. Có mấy đứa xấu hơn em nhiều mà ngày nó kiếm vài triệu là chuyện bình thường. Với lại nhiều khách họ thích người miền trong. Em có lợi thế như vậy mà không biết tận dụng. Chả nhẽ người yêu nó phát hiện em làm chuyện này nó lại hỏi em đi khách mấy lần rồi à. Đã liều thì phải cho chót em ạ. Em Hương kia im lặng không nói gì. Mình lại he hé mắt liếc em ấy. Thấy em ấy cúi đầu suy nghĩ mái tóc dài đen nhánh che kín mặt. Thấy Hương không nói gì, em Nhung lại tiếp: Mà tùy em thôi, chị cũng không ép. Lần sau khách họ phàn nàn thì chị cũng chịu, không dám gọi em nữa, mất uy tín lắm. Đến đấy em Hương cũng đáp lại: Thế chị để em học dần dần, chứ ngay một lúc răng em biết hết được. Mà chị nhớ là khách nào trẻ trẻ với hiền hẵng gọi em nhé, chứ khách già với dân chơi là em nỏ đi mô. Nhung cười đáp: Khách của chị làm gì có dân chơi. Em cứ yên tâm đi. Xong em Hương đếm tiền đưa cho Nhung: Khách họ trả 2 triệu rưỡi như đã thỏa thuân với chị, anh ấy bo em thêm 500k nữa. Em có phải chia cho chị không. Nhung đáp: Tiền khách bo là tiền của em, chị lấy làm gì. Em đưa chị 700 thôi. Về mua mấy bộ quần áo mà diện cho thằng người yêu nó khỏi chán. Hôm nào rảnh chị chở đi chọn cho. Mà nhớ đi với khách là phải mặc như này thôi. Mặc đẹp quá khách họ nghi. Mà nhớ lời chị dặn lúc gặp khách đấy. Cứ làm như thế thì yên tâm không có vấn đề gì đâu. Xong em Nhung đưa em Hương ra cửa về. Lúc ẻm quay vào thấy mình đang nhìn thì em ấy cười: Anh thấy em đấy thế nào. Em này ở cùng xóm trọ với cái Vân (một em trong team gõ). Hay lân la sang nhà cái Vân chơi, cứ hay mượn quần áo em Vân. Em gặp là biết ngay em này thuộc loại thích ăn diện với thèm tiền. Nói có mấy câu là đồng ý đi ngay. Mình nghe cuộc nói chuyện giữa Nhung với em ấy thì cũng biết ẻm là gái nhà lành. Lúc đó kiểu lương tâm trỗi dậy nên mình rất khó chịu với em Nhung nói: Em quản lý cả chục đứa rồi còn cứ phải chăn thêm mấy đứa nhà lành làm gì. Tội bọn nó lắm. Mà cũng thất đức nữa. Em Nhung cười đáp: Em chả phải chăn, những đứa như cái Hương bản chất bọn nó đã muốn thế rồi, em chỉ nói có vài câu là nó hưởng ứng ngay. Gái nhà lành gì bọn này. Toàn bọn gái đú. Nhà lành gì mà sang nhà em Vân cứ thấy bộ nào hở mông hở zú là đòi mượn bằng được. Em không dẫn thì sớm muộn bọn nó cũng tìm cách vào nghề thôi. Gái nhà lành em nhìn thấy đã tránh xa chứ ở đó mà chăn dắt. Mình nghe Nhung nói chả thấy thuyết phục mẹ gì. Đúng là nhiều em ham hố trưng diện rồi ăn chơi đua đòi, nhưng nếu không có người như em Nhung thì bọn nó chưa chắc đã xa ngã. Các em ấy làm gì đã có đủ bản lĩnh mà thoát khỏi cám dỗ. Mà chính những đứa như em Nhung là người tạo ra cám dỗ để các em ấy xa ngã vào. Mình nghĩ thế, nhưng đấy cũng không phải lần đầu mà cũng chẳng phải lần cuối mình tranh luận với em Nhung về điều đó. Có điều em Nhung em ấy rất bướng. Quan điểm của em ấy là: Cái bọn ăn chơi đua đòi thì sớm muộn cũng thành hàng, em ấy không chăn thì sẽ có đứa khác chăn. Thêm nữa em ấy làm tú bà được lâu cũng vì em ấy giỏi tìm ra những đứa như vậy. Chứ không khách nó đi một vài lần là chán mấy đứa trogn cái team gõ xôi thịt của em ấy. Quan trọng hơn cả là những em nghiệp dư này khi đi khách sẽ ít bị công an để ý và vồ. Đấy mới là lý do chính em Nhung chăn dắt các em này và hạn chế điều hàng trong team gõ. Thêm một chuyện nữa về em Nhung này là em ấy không bao giờ đi khách theo kiểu hàng. Ẻm chỉ chăn gà. Em ấy có thêm một cái biệt tài là tìm ra được gà trong một đống cáo. Em ấy nói với mình là: – Cáo bây giờ nhiều lắm, Các anh cung có tiền nhưng khôn lõi đời, các anh chỉ thả ra một vài triệu để tỏ ra hào phóng lúc đầu. Sau đấy thì toàn tìm cách chơi free. Những loại đấy em sút từ trong trứng nước. Em đảo mắt cái là nhìn ra mấy anh cáo đấy. Kiếm được gà cũng không đơn giản, phải tìm được môi trường thích hợp. *VNO 77* – Công tử đẹp trai con nhà giàu là phải loại đầu tiên, đội này không phải là cáo nhưng bọn nó không thể cung phụng em lâu dài được bởi tài chính của đội này không ổn định, không tự cung tự cấp được, chủ yếu là về nhà nã ông bà già. Không thì đập lô bắt bóng. Hôm nào được thì ăn chơi đập phá hoành tráng, hôm nào thua thì gọi cả ngày éo thấy mặt đâu. Đội này chỉ hợp với mấy em teen teen, thích thần tượng những anh dân chơi thôi. (Em Nhung cũng nói trong đội này có một số trường hợp ngoại lệ thuộc thể loại đại thiếu gia, bố mẹ éo quan tâm, mỗi tháng quẳng cho một cục to tiền. Nhưng loại này cũng khó kiêm. Đại thiếu gia mà ham ăn chơi đập phá cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà loại này thì nó tuyển người yêu khắt khe, đồng thời thay người yêu như thay áo. Không moi được nhiều. – Đối tượng em ấy nhắm đến là các đồng chí công chức cứng tuổi, có gia đình rồi, có của ăn của để và thèm của lạ. Những đồng chí này phải không thuộc thể loại ăn chơi đập phá, và nuôi gái theo chiến lược trường kỳ (kiểu bồ nhí đó), các đồng chí này bản chất là ít đổi đào. Vì mỗi một em đào mới là lại thêm nguy cơ bị lộ với gia đình. Hơn nữa thời gian của các đồng chí ấy rất ít hầu hết phải ở nhà với vợ con, lâu lâu mới lén đi ăn vụng được, nên sẽ lâu chán. Không như đội công tử nhà giàu, không công trạng gì, thích là nó lôi ra phang, vừa nhanh chán mà các em cũng nhanh tã. Mình dừng chap này ở đây. Cảm ơn anh em đã động viên theo dõi. Tiện đây mình cũng nhắc lại là mình không cung cấp ảnh cho bất cư anh em nào trên forum. Anh em post ảnh lên để minh họa thì được. Nhưng đừng lấy ảnh đời tư của ai đó đưa lên. Chắc chắn sẽ gặp rắc rồi khi họ hoặc người thân họ phát hiện đấy. Còn những anh em mình đã cung cấp thông tin của mình thì mình tin là anh em cũng sẽ không công khai nhữn thông tin đó. Một lần nữa cảm ơn anh em đã động viên an ủi. Mình hóng comment của anh em như anh em hóng truyện của mình đó. Chúc anh em cuối tuần vui vẻ. Thân.
Đối tượng em ấy nhắm đến là các đồng chí công chức cứng tuổi, có gia đình rồi, có của ăn của để và thèm của lạ. Những đồng chí này phải không thuộc thể loại ăn chơi đập phá, và nuôi gái theo chiến lược trường kỳ (kiểu bồ nhí đó), các đồng chí này bản chất là ít đổi đào. Vì mỗi một em đào mới là lại thêm nguy cơ bị lộ với gia đình. Hơn nữa thời gian của các đồng chí ấy rất ít hầu hết phải ở nhà với vợ con, lâu lâu mới lén đi ăn vụng được, nên sẽ lâu chán. Điển hình ở đây là đồng chí gà 82. Đồng chí này làm về xây dựng, tặm được em Nhung (hoặc em Nhung tăm được) trong một lần em Nhung đến tham dự buổi mở bán chung cư của công ty đồng chí gà. Rất nhanh 2 anh chị bắt sóng được với nhau. Và cũng rất nhanh em Nhung tạo điều kiện để đồng chí gà cung phụng. Tất nhiên, đồng chí gà không biết được nghề nghiệp thực sự của em Nhung. Chỉ biết em Nhung đang theo học một trường đại học trên Hà Nội. Và theo những gì mình nghe em Nhung kể cũng như những gì mình chứng kiến sau này thì đồng chí gà yêu em Nhung thật lòng. Ko phải theo kiểu nuôi bồ nhí nữa. Mà đã có thời điểm sẵn lòng bỏ vợ theo em Nhung. (Tất nhiên, em Nhung sẽ có cách để ngăn chặn việc đó xảy ra). Đồng chí gà đầu tư vào em Nhung tương đối ổn định theo mức độ tăng dần đều. Bắt đầu từ những thứ nho nhỏ như quần áo hàng hiệu, đồng hồ, trang sức.. Tiếp đến là trọn bộ iphone, ipad, macbook. Rồi thuê nhà riêng, trả trước 1 năm. Đồng thời hàng tháng trợ cấp cho em từ 10-20 tr gọi là cho vào quỹ học sinh nghèo vượt khó. Tất cả những thứ đó em Nhung không bao giờ đòi thẳng thừng trực tiếp, cũng không bóng gió một cách lộ liễu. Thường em sẽ tạo cớ rất tình cờ, ví dụ như: – Để có bộ sản phẩm của apple thì 2, 3 hôm liền canh lúc đồng chí kia đến nhà em ấy sẽ mở máy tính và vào các web trưng cái ảnh iphone, ipad to vật vã. – Hay để thuê nhà riêng. Thì em ấy cứ canh lúc đồng chí đến nhà thì cho em Hoài với một hai em nữa diễu hành quanh nhà đồng thời luôn miệng: Em không thích ra ngoài đường nắng nôi bụi bặm hay Em không vào khách sạn đâu, em sợ người ta đánh giá lắm. Đại loại là em Nhung dẫn dụ đồng chí gà một cách khéo léo và tế nhị như vậy. Tất nhiên, đổi lại, tuần một vài lần, đồng chí gà sẽ được hưởng dịch vụ chăm sóc đến tận tờ rim mà bà vợ già 2 con ở nhà không bao giờ biết cách phục vụ. Sẽ chỉ dừng ở đó, đồng chí gà cũng sẽ giống như bao nhiêu con gà khác nếu như không có một lần cảm xúc thăng hoa, tinh trùng ăn mất não, trong cơn đê mê đồng chí ấy lỡ mồm hứa với em Nhung là sẽ tặng em ấy một căn hộ chung cư. Vâng, chỉ một lời hứa bâng quơ như bao đôi tình nhân khác lúc mây mưa, nó cũng giống như: Anh sẽ lấy em, Anh chỉ yêu mình em, Anh sẽ bỏ vợ để đi theo em.. Vậy nhưng em Nhung đã ghi nhớ, và thỉnh thoảng lại nhắc khéo đồng chí gà về việc đó. Đồng chí gà lúc đầu cũng rất hào sảng hứa chắc chắn khi nào có đợt mở bán chung cư mới sẽ tìm cách lấy cho em Nhung một cái. Vậy nhưng đã vài lần mở bán mà không thấy đồng chí gà thực hiện lời hứa. Em Nhung có hỏi thì đồng chí gà trình bày là: Năm nay ngành xây dựng đang xuống dốc không phanh. Đồng chí gà không kiếm chác thêm gì được ở ngoài. Mà quỹ riêng cũng chả còn nhiều nên đồng chí gà khất em Nhung đợi đồng chí ấy 1-2 năm rồi đồng chí ấy thực hiện lời hứa. 1-2 tháng, thì em Nhung còn đợi, chứ 1-2 năm thì không biết có còn nhớ mặt nhau nữa hay không chứ ở đó mà nhà mới cửa. Em Nhung không nói gì nhưng âm thầm tính kế đòi nhà. Chuyện, tôi hi sinh cả tuổi dậy thì của tôi để phục vụ ông, đâu chỉ vì cái iphone, đâu chỉ vì cái nhà đi thuê. Nó phải là một căn nhà chính chủ, không được dưới mặt đất thì bét ra cũng phải là nhà chung cư. Nếu không thì còn gì là đạo lý nữa. Cứ bỏ ra 100 – 200 trăm triệu là lấy được hot girl DƯỚI 16 TUỔI về làm vợ lẽ thì xã hội này loạn à. Hãy đợi đấy và để rồi xem. Chap này mình viết ngắn chút mong anh em thông cảm. Vì mình để dành thời gian trình bày ngoài lề chút. 2 hôm nay, vấn đề lộ info rộ lên trong thớt mình. Thú thực lúc đầu lập thớt mình chỉ mong muốn chia sẻ với anh em một số chuyện mình từng trải qua. Để mình xả xì trét mà anh em cung có cái đọc để thư giãn. Nhưng may mắn cho mình là anh em lại thích và đánh giá cao khả năng việt linh tinh bậy bạ của mình. Khi một số anh em nhắc mình về việc để lộ thông tin cá nhân thì mình cũng chủ quan. Mình nghĩ rằng những gì mình viết là sự thật, con người mình trong chuyện như nào thì ngoài đời cũng như vậy, chả có gì phải che dấu cả. Thế nên mình cũng cười trừ rồi bỏ qua. Nhưng 2 hôm nay có một số anh em có máu shelock home đã điều tra ra đến cả tông ti họ hàng của em Nhung, em Hoài thì mình vừa nể vừa sợ. Cũng may là anh em chưa có ý xấu, đồng thời inbox báo cho mình biết. Vì thế, mình cũng đã cố gắng ngăn chặn việc tìm kiếm thông tin của em Nhung và em Hoài rồi (còn thông tin của mình thì mình chịu không thể xóa hết được vì nó xuất hiện nhan nhản trên các báo mạng và các diễn đàn khác rồi). Mình trình bày thế để anh em nào có ý định tìm kiếm thông tin, dù chỉ là cho vui thôi thì cũng nên bỏ qua cho các em ấy. Vì Mình biết là dù mình có cố gắng ngăn chặn thế nào thì một khi các anh em muốn, các anh em cũng sẽ tìm ra cách để có được thông tin đó. Nhưng để làm gì? Các em ấy cũng đã hoàn lương và có cuộc sống của riêng các em ấy rồi. Anh em hãy coi đây như một câu chuyện đùa trên mạng. Đọc xong rồi để đấy thôi. Đừng quá quan tâm đến chuyện ngoài đời nữa. Được không. Đôi lời tâm huyết. Mong anh em ghi nhận. Thân.
Lại nói chuyện mình và em Nhung tranh luận buổi trưa hôm đó. Thấy mình có vẻ gay gắt, em ấy cũng cười cười không nói gì. Xong nói sang chuyện khác: – Anh cứ ở nhà em chơi, mạng mất nên em chạy ra ngoài hàng nét có chút việc. Anh bận thì cứ khóa cửa lại rồi về. Không thì đợi em. Tầm 5-6h em về em nấu cơm anh em mình ăn. Mình đang bực nên không nói gì. Em ấy lại cười khoe lúm đồng tiền rồi lại gần hôn nhẹ lên má mình thì thầm: Thôi đừng giận em nữa, hay bắt em phải xin lỗi đây (nói đến đây tay em đã xoa xoa thằng nhỏ của mình rồi). Mình đẩy tay em ra những cũng cười đáp lại: Thôi em cho anh xin, em nhất thiết phải cho anh đi tù bằng được em mới chịu à. Em ấy cười phá lên, bóp mạnh thằng nhỏ mình một cái đau điếng đáp: Trước giờ em yêu có 2 người, em không muốn cả 2 thằng đều vào tù đâu. Mang tiếng chết. Đoạn em quay người ra tủ chọn quần áo. Cái tủ quần áo của em ấy chắc phải to gấp chục lần tủ quần áo của mình. Em ấy ngắm nghía một lúc rồi lôi ra một bộ tương đối sexy. Xong em ấy tụt luôn bộ váy ngủ xuống sàn. Đây không phải lần đầu tiên mình chứng kiến em ấy thay quần áo, mỗi lần như vậy thì thật giống cực hình. Nhìn một tòa thiên nhiên trước mặt mà không được chạm vào, cũng không rời mắt đi được thật sự rất khó chịu. Biết mình nhìn, em ấy càng tìm cách gợi đòn. Em cởi cái cooc sê, xoay người lại ném về phía mình. Để lộ ra cả bộ ngực đồ sộ, trắng muốt, mịn màng. Ẻm còn lấy tay xoa nhè nhẹ lên ngực và nhìn mình cười khoe má lúm đồng tiền. Khuôn mặt thiên thần gắn lên thân hình nữ quỷ. Thật muốn giết người mà. Không tránh né, Mình nhìn lại em ấy rồi nhếch mép cười cố gắng thể hiện thái độ bất cần. Em tiếp tục lắc lư thân hình tuyệt mỹ và kéo chiếc quần con xuống để lộ vùng tam giác huyền bí trắng bóc. Ẻm và em Hoài có chung quan điểm về một số loại lông trên cơ thể thì phải. Lần nào cũng vậy, cứ đến cảnh này là mình lại chịu thua. Quay người úp mặt xuống gối mặc cho tiếng cười mỉa mai đắc thắng của em ấy đuổi sau lưng. Mặt nóng bừng, người nóng bừng, thằng nhỏ nóng bừng mình cố tập trung đến một cái hợp đồng chưa soạn xong để cho cơ thể dần bình thường lại. Vừa hoàn hồn thì ẻm phát vào mông mình một cái và nói: Để xem anh kiềm chế được đến bao giờ, em đi đây, ở nhà trông nhà cho em. Mình vẫn úp mặt xuống gối, im lặng chịu đựng nghe tiếng em đóng cửa và bước chân xa dần. Mình nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ. Tỉnh dậy, liếc đồng hồ, mới 3h, em ấy chưa về. Mình ra máy tính của em định bật nhạc nghe. Mất mạng, quên ahihi mất. Mình vào ổ cứng tìm file nhạc để bật. (Mình đã dùng máy của em ấy rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên mình vào ổ cứng của em ấy, trước đây chỉ vào mạng nghe nhạc xem tin) Tìm một loạt Không thấy, mình thấy 1 file newfolder giữa 1 loạt các file có tên khác, click vào. Lại một file newfolder nữa. Bên trong trống trơn, tò mò mình vào view chọn show hidden file (cách quen thuộc mà mình dấu file jav trên máy tính). Không bất ngờ là một loạt file hiện lên. Hầu hết toàn là file video. Thêm 2 file văn bản nữa. Mình mở một số file thì hầu hết toàn là file video quay cảnh nóng giữa em ấy và thằng đàn ông khác. Có khoảng 5, 6 file như vậy. Bất ngờ là có cả file giữa em ấy với mình cái lần đầu gặp nhau. 5, 6 file kia thì đặt tên: Thắng, Dũng.. Riêng file của mình thì ghi là anh. Dù thế éo nào đi nữa thì cũng lạnh hết cả xương sống. Còn file văn bản: 1 File excel có 3 sheet: – sheet thứ nhất ghi thông tin của team gõ và những em hàng liên quan (đáng sợ là có cả ghi chú nói rõ điểm yếu của từng em, em thì thông tin của người yêu, em thì thông tin trường đang học, hầu hết đều là thông tin về gia đình, thêm cả sở thích và ngày sinh của từng em nữa). – sheet thứ hai ghi thông tin khách hàng, – sheet thứ ba ghi lượt đi khách của từng em gõ, số lượt mua dâm của từng khách hàng. Ngày đi, số tiền khách trả, số tiền phế hưởng.. (Sheet này rất chi tiết). 1 file excel có ghi thông tin của từng gà có tên trong video, thông tin về gia đình, nơi làm việc, những thứ đã moi được từ gà, thông tin về ngày giờ quay video. (Trong đó có luông tên mình nhưng thông tin tương đối sơ sài, thực tế thì ngoài số điện thoại, tên, nơi làm việc của mình thì em ấy cũng không biết thêm bất cứ thông tin nào Ở phần ghi chú của mình em ấy để icon mặt mếu, kiểu như này) Toát mồ hôi, mình quay lại xem mấy file video (lúc đó mình coi để giải trí như coi JAV thôi, cũng không sợ em ấy về vì lúc đó mới khoảng 3h30, Và nếu em ấy mở cửa thì mình vẫn có thời gian ẩn file và tắt cửa sổ) Tất cả các file đều được quay ở một phòng khách sạn duy nhất, cùng với một kịch bản na ná nhau. Các nhân vật chính đều được lấy rõ toàn bộ mặt. Có file của mình là quay luôn tại phòng trọ trước đây của em ấy (thực ra cũng nhờ xem file này mà mình nhớ lại được chuyện xảy ra đêm hôm đó để kể cho anh em nghe, vì sự thực là lúc đó mình cũng phê phê nên không thể nhớ rõ tình hình). Bất ngờ là có một file quay cảnh giữa em ấy và đồng chí gà 82. Không phải ở khách sạn mà ở ngay tại căn phòng chung cư mình đang ngồi. File này không chỉ quay cảnh đồng xxx giữa em ấy và đồng chí gà Mà còn quay cảnh em ấy trấn áp đồng chí gà 82. File này dài khoảng 2 tiếng đồng hồ. Đoạn xxx thì khoảng 15p. Nội dung trấn áp thì diễn ra trong khoảng 45 phút. Bắt đầu từ sau khi đồng chí gà xuất ra xong nằm thở. Em ấy quay ra hỏi: Thế đến bao giờ anh mới mua nhà chung cư cho em. Đồng chí kia vừa thở vừa nói: Anh đã nói với em rồi mà, giờ kinh tế khó khăn, anh chưa lo được, em chờ anh 1-2 năm nữa thôi. Em ấy đổi thái độ lạnh te: Em mất cả tuổi thanh xuân vì anh, giờ anh nói với em đơn giản như thế thôi sao. Đồng chí gà: Em đừng nói thế, anh yêu em mà, anh sẵn sàng ly dị vợ để lấy em. Em Nhung: Anh thôi đi, anh nói thế bao nhiêu lần rồi, cuối cùng đâu vẫn vào đấy. Anh đừng nghĩ bỏ ra tí tiền rồi thích dày vò tôi như nào thì dày vò. Hôm nay tôi nói rõ với anh luôn, nếu anh không mua nhà cho tôi tôi sẽ làm tung chuyện này lên cho gia đình anh biết, cơ quan anh biết. Đồng chí gà cũng khá cứng: Em muốn làm gì thì làm, vợ con thì anh không thiết, còn đến cơ quan thì người ta cũng bàn tán 1 thời gian rồi thôi. Chứ bây giờ em có giết anh thì anh cũng không có tiền mua nhà cho em. Em ấy ngồi dậy mặc quần áo và cười nhạt: Tôi giết anh làm gì, tôi cho anh vào tù ngồi bóc lịch cho vui thôi. Đồng chí gà: Vào tù, sao mà vào tù. Em Nhung không nói gì, lục ví vứt cái CMND vào mặt đồng chí gà. Đồng chí gà xem CMND rồi cười: Em đưa CMND cho anh làm gì. Em Nhung: Anh làm đến trưởng phòng mà không biết gì về luật à. Xem xem tôi năm nay bao nhiêu tuổi. Đồng chí gà lắp bắp: Em.. em.. Cái dis gì thế này, Mày làm thế với tao à con chó. *VNO 77* Em Nhung lại đổi giọng nhẹ nhàng: Sao anh đổi giọng nhanh thế, Em chỉ đòi những gì anh đã hứa cho em thôi. Đồng chí gà vùng dậy quát: Cái dis mẹ mày, con đĩ này mày chơi bố mày à. Rồi lao lên, tát em Nhung một phát ngã dúi dụi. Em Nhung vùng dậy quát còn to hơn: Mày làm gì tao tao kêu cả tòa nhà này nghe thấy, mày có thoát tội được không. Đồng chí gà đứng sững lại, lúc sau thì ngồi bệt xuống đất. Hồi lâu đồng chí gà đổi thái độ: Thật lòng bây giờ anh không có tiền, làm sao mua nhà cho em được. Em thư thư cho anh, anh hứa sẽ mua cho em mà. Em biết anh yêu em đúng không. Nhung nói lạnh tanh: Một là anh mua nhà cho tôi, hai là anh đi tù. Em không nói nhiều, cũng không muốn làm anh khó xử. Anh cứ nghĩ kỹ đi. Đồng chí gà ngồi một lúc rồi bất ngờ quỳ xuống giọng năn nỉ: Anh lạy em, quả thực giờ anh không có khả năng mà. Em thương anh, hãy nghĩ lại những gì anh làm cho em. (Lúc này đồng chí gà vẫn không mặc quần áo, cái cảnh một thằng đàn ông không mặc gì đang quỳ lạy một con đàn bà thật bi hài) Bất ngờ hơn, em Nhung tát đồng chí gà và gào lên: Thương cái lol. Mày trả tuổi thanh xuân cho tao. Con chó. *vno 77**vno 77**vno 77**vno 77* Vừa thét lên em Nhung vừa tát túi bụi vào mặt đồng chí gà. Đồng chí gà thì giơ 2 tay lên ôm mặt chịu trận. Hết tát, em Nhung còn dùng chân đạp đồng chí gà. Vẫn cam chịu, đồng chí gà khóc lóc: Anh xin em, anh không thể làm được mà. Một lúc lâu sau em Nhung lạnh lùng: Tôi cho anh 1 tháng kể từ ngày hôm nay, nếu anh không đưa cho tôi 1 tỷ, tôi sẽ nộp đơn lên cơ quan công an. * * *– Mình dừng chap này ở đây. Cảm ơn anh em đã động viên an ủi trong mấy ngày vừa qua. Có một số tranh cãi làm loãng thớt. Mong anh em kìm chế hoặc inbox cãi nhau tiếp. Mình không cản anh em bày tỏ quan điểm của anh em. Nhưng có một số anh em lôi mình vào cuộc tranh luận, nói mình giật title câu view, tạo scandal để nổi tiếng. Anh em nào nói thế không thấy vô lý và mắc cười sao. Còn một số anh em bóng gió mình chơi với team gõ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Mình thấy rất buồn. Ngay từ đầu mình đã nói, đây là nghề của mình, và mình mong muốn tiếp xúc với càng nhiều mặt trái với xã hội càng tốt mà. Mình cũng nói quan điểm của mình về người tốt và người xấu rồi mà. Người ta xấu với người này nhưng tốt với người khác, xấu tại thời điểm này nhưng tốt tại thời điểm khác. Không ai hoàn toàn xấu, cũng không ai hoàn toàn tốt. Mình tiếp xúc với họ cũng vì mong muốn giúp họ tốt lên thôi. (tất nhiên là phải từ từ và từng chút một chứ mình không đủ tài đức để cảm hóa được, bắt team gõ ngay lập tức vứt dao thành phật) Vậy mong anh em hiểu và thông cảm cho mình. Đôi dòng tâm huyết. Thân. P/s: Rất hóng comment ngợi ca mình của các thím. Cảm giác người hùng vãi lol, người nổi tiếng vãi lol, nhà văn vãi lol, giang hồ vãi lol.. vãi lol..
Trước khi viết tiếp chap mới mình cũng có đôi dòng giải thích luôn với một số anh em có nghi vấn về sự logic trong bài review của mình. Nói lại một lần nữa là mình không viết chuyện, mình kể lại những chuyện đã trải qua để anh em cùng bàn luận phân tích, thế nên mình rất mong muốn anh em có thắc mắc, nghi vấn hay quan điểm gì thì cùng nhau đưa ra, mình sẽ cố gắng giải thích dựa trên thực tế cũng như suy luận của mình. Đến khi nào anh em thấy ok thì thôi. Mình lập thớt ra cũng vì mục đích đó chứ viết ra để anh em đọc giải trí xong thôi quên thì chán bỏ con mẹ. Đồng chí: Bedoibungqua2 và một số anh em có thắc mắc Thứ nhất là: Em Nhung làm nghề này phải có chống lưng mạnh lắm, tại sao trong chuyện chỉ nhắc đến 1 thằng hình sự quân. Mình giải thích luôn: Về mặt xã hội đỏ: Mình khẳng định trong phạm vi nội thành Hà Nội, cờ bạc thì còn có thể có chứ mại dâm và ma túy sẽ không có thằng nào dám nhận đỡ đầu. Sự chỉ nuôi cho béo để thịt thôi. Đoạn mình nhắc đến đồng chí sự quận mình cũng đâu có nói việc đồng chí này đỡ đầu cho team gõ của em Nhung (khi đồng chí ấy đến team gõ còn phải giải tán để đỡ bị nghi ngờ). Đồng chí sự với đồng chí gà 82 giống nhau, đều không biết em Nhung làm nghề gì, và đều bị em Nhung đưa vào tròng nhưng nhằm mục đích khác nhau. Đồng chí gà là vì kinh tế, và đồng chí sự là về luật pháp. Thật ra mình cũng biết, có thể thời điểm đấy với em Nhung mình cũng chỉ giống đồng chí gà và đồng chí sự. Có điều do đặc thù công việc nên em ấy chủ động tiết lộ thân phận cho mình biết trước mà thôi. Về mặt xã hội đen: Trong một số chap mình đã có giải thích, là team của Đăng Cáo là team có số má khu Thạch Thất Quốc Oai. Em Nhung vẫn dựa hơi và được sự tôn trọng nhất định của team này sau khi Đăng cáo nhập kho. Em Nhung do thức thời và nhanh nhẹn nên đã tận dụng điều này để gây dựng team gõ của em ấy. Và trong một số chap mình cũng nhắc đến chuyện team này sẵn sàng đứng ra bảo vệ em Nhung mỗi khi có biến (trừ lúc vs với team Quảng thôi). Về mặt thực tế: Mình chưa kể không có nghĩa là em Nhung không gặp những biến cố trong pháp luật. Do đang theo mạch chuyện nên từng chương mình sẽ chỉ tập trung miêu tả và truyền tải những thông tin liên quan đến nội dung của chương đó, không lan man sang các nội dung khác được. Nếu còn được anh em ủng hộ, mình sẽ kể lại vụ này tại Chương IV hoặc Chương V. Thứ hai là: Tại sao đồng chí 82 lại dính cháp đơn giản vây, đã bỏ ra 20-30mil một tháng để bao gái mà tại sao lại không tìm hiểu kỹ.. bla bla.. Cái này thì mình nghĩ đó là nhận định chủ quan của bạn thôi. Xã hội muôn màu, mình nghĩ không thiếu những đồng chí công chức ăn no rửng mỡ như đồng chí gà 82 đâu. Những đồng chí mà tỉnh táo và biết nhìn trước nhìn sau như bạn nói thì em Nhung đã xếp vào nhóm Cáo (như mình đã nêu tại chap phân tích quan điểm của em Nhung). Và những đồng chí như vậy chắc chắn cũng sẽ không bỏ ra 20-30mil một tháng để bao gái đấu. Bạn cứ ngẫm lại và đối chiếu với thực tế sẽ thấy đúng. Thứ ba là: Tại sao em Nhung mới 15 tuổi lại có thể suy nghĩ và hành động như vậy. Phải là thiên tài 10000 người mới có 1 người.. Đây tiếp tục là nhận định chủ quan của bạn nào trên này thôi. Nếu theo dõi từ chap đầu các bạn sẽ thấy là em Nhung chỉ thể hiện năng lực trong việc: 1 – Chăn dắt và quản lý team gõ. 2- Mồi chài và dụ dỗ gà. Tất cả những thứ này những em con nhà lành sẽ không bao giờ nghĩ tới chứ chưa nói là làm đến. Tuy nhiên, em Nhung này có kinh nghiệm (được cả đào tạo), và được dìu dắt nữa. Mình cũng sẽ viết một chap liên quan đến lý do vì sao em ấy vào nghề để anh em hiểu hơn về nội dung này. Còn mấy cái nhỏ nhỏ như tại sao em ấy biêt excel với đầu tóc của đầu gấu sao mà giống HKT được.. bla.. bla. Thì mình đến ạ các bạn. Đừng bắt mình phải giải thích mấy cái dở hơi này chứ. (Sorry nếu động chạm đến bạn nào) Mình rất vui được cùng anh em trao đổi những khúc mắc. Đây là lần đầu tiên mình viết review đồng thời cũng chưa có kinh nghiệm xâu chuỗi toàn bộ sự kiện lại một cách logic. Vì thế khi anh em hỏi nội dung nào mình sẽ làm rõ hơn nội dung đó ở ngoài hoặc chính trong nội dung truyện để mọi thứ chuẩn chỉ hơn. Có điều đừng nói mình gió. Mình không rỗi hơi ngồi bịa ra mấy chuyện này làm gì cả. Mong anh em hiểu Rất mong nhận được quan điểm phản biện của anh em. Xong. Giờ mời anh em theo dõi chap XVI. Vừa thét lên em Nhung vừa tát túi bụi vào mặt đồng chí gà. Đồng chí gà thì giơ 2 tay lên ôm mặt chịu trận. Hết tát, em Nhung còn dùng chân đạp đồng chí gà. Vẫn cam chịu, đồng chí gà khóc lóc: Anh xin em, anh không thể làm được mà. Một lúc lâu sau em Nhung lạnh lùng: Tôi cho anh 1 tháng kể từ ngày hôm nay, nếu anh không đưa cho tôi 1 tỷ, tôi sẽ nộp đơn lên cơ quan công an. Video còn một đoạn khá dài nữa, nhưng nội dung không quan trọng nên mình dừng lại tại đây. Nghĩ lại, đến thời điểm đó, qua một vài lần tiếp xúc mình thấy đồng chí gà khá tốt tính và lịch sự. Vì thế khi xem video đó xong, mình cũng thấy khổ thân đồng chí ấy. Hơn nữa, mình thấy lo cho em Nhung. Con giun xéo lắm cũng quằn, liệu rằng đồng chí gà có để yên cho em Nhung nuốt trôi bằng đấy tiền không. Thời điểm đó, mình cũng có tình cảm với em Nhung. Không phải là tình yêu trai gái, nó giống bạn bè, anh em thân thiết hơn. Mình không muốn em Nhung sa lầy thêm nữa. Vì vậy, mình quyết định copy toàn bộ file đó vào usb và hidden nó lại như ban đầu. Theo như thông tin em Nhung ghi lại thì video đó được quay cách ngày hôm đó 14 ngày. Như vậy là đồng chí gà còn 16 ngày để lo 1 tỷ. (Trong 14 ngày trước đó, mình có gặp đồng chí gà 1 lần và thấy thái độ của "2 bác cháu" vẫn khá là vui vẻ, mình thấy cũng hơi lạ). Hôm đó, sau khi về nhà, mình bấm số gọi cho đồng chí gà và hẹn cafe. Chiều hôm sau, mình gặp đồng chí gà tại quán cafe win win trên đường láng, gần ngã tư sở. (Thánh nào tìm info thì lên đây anh em cafe giao lưu) Quán vắng. Mình đến trước và chọn vị trí tương đối kín đáo. Lát sau đồng chí gà đến. Về ngoại hình thì đồng chí gà này cũng ưa nhìn, cao ráo, mặt mũi sáng sủa, phải cái mắt hơi lé. Các cụ bảo nhất lé nhì lùn. Đồng chí này lé nhưng không lùn nên mặc dù làm ăn phát đạt nhưng vẫn bị em Nhung gài bẫy. Âu cũng là lẽ thường tình. Mình đi thẳng vào vấn đề luôn, nói rõ lý do tại sao mình biết chuyện, và cũng thể hiện ý định giúp đỡ đồng chí ấy. Mình biết đồng chí ấy sẽ không tin mình, có thể còn nghĩ mình đang đồng lõa với em Nhung chơi đồng chí ấy. Đây là mấu chốt để giải quyết vấn đề nên mình đành phải nói rõ cho đồng chí ấy về mình, về mối quan hệ giữa mình với Nhung. Sau đó để đồng chí ấy về và hẹn đồng chí ấy sau khi suy nghĩ tinh toán kỹ sẽ gặp trao đổi lại. (Viết đến đây ức chế bỏ cm, nếu không vì các thánh soi thì mình đã có thể bỏ qua buổi gặp mặt đầu tiên để viết luôn nội dung buổi làm việc hôm sau với đồng chí gà rồi. Các thánh soi cứ để ý mấy cái lặt vặt làm mình viết cứ phải nhìn trước nhìn sau, tụt ahihi cảm xúc). Khoảng 12h đêm hôm đó, đồng chí gà gọi điện cho mình hẹn hôm sau gặp nhau nói chuyện. 12h đêm gọi, đủ biết là đồng chí ấy rất trăn trở về vụ việc này, thậm chí có khả năng có gài bẫy mình các kiểu. Mà kệ ahihi, làm người tốt phần nhiều sẽ phải đối mặt những chuyện xấu, lo lắng cũng éo giải quyết được gì. Hôm sau, vẫn win win cafe, vẫn vị trí cũ, nhưng lần này đồng chí gà bớt dè dặt hơn. Mình nghĩ đồng chí gà cũng còn éo gì để mất, đang loay hoay trong mớ bòng bong, tự nhiên có một con đường sáng, đồng chí ấy phải liều đi thôi. Lúc đầu đồng chí gà thể hiện thái độ rất cứng, rằng thì là: Anh đã đi tư vấn luật sư, rồi hỏi bạn bè trong ngành rồi, con Nhung làm thế là phạm tội tống tiền, đi tù mọt gông, anh éo sợ nó đâu. Em cứ về nói với nó như thế, thích thì anh chơi với nó đến cùng. Mình cười hỏi: Anh có chứng cứ gì chứng minh Nhung nó bắt anh đưa nó 1 tỷ không. Băng ghi âm, tin nhắn, hay người làm chứng.. Đồng chí gà tiu nghỉu không nói gì. Mình tiếp: Ko sao, nếu không có chứng cứ, anh vẫn có thể tóm được em Nhung. Chỉ cần báo công an lừa lúc anh đưa tiền cho nó. Ập vào tóm là xong. Nhưng chắc chắn tội "Giao cấu với trẻ em" anh cũng không thoát được. Đồng chí gà vẫn im lặng, có lẽ cái viễn cảnh trạng chết chúa băng hà cũng chả vui vẻ gì. Một lúc, đồng chí ấy mới nói: Anh cũng nghĩ nhiều đến chuyện này rồi. Anh có nhiều thứ để mất hơn Nhung. Nhưng 1tỷ vượt quá khả năng của anh, anh rối quá rồi. Chú xem có cách nào giúp được anh không. Mình cười: Thế tối đa anh có thể cho Nhung được bao nhiêu. Đồng chí gà đáp: Giờ anh cắm con xe cũng chỉ được tầm 200tr. Vay tạm bạn bè chắc thêm được 100tr nữa là kịch kim. Năm nay kinh tế khó khăn. Anh không kiếm ngoài được nhiều. Như 2-3 năm trước thì anh còn lo được. Mình cười: Ok. Để em giúp anh. Có gì em sẽ alo. * * * Buổi trưa tranh thủ viết vài dòng. Mà bị đồng chí Vtalinh close thread mất. Giờ mới post được. Tối về mình sẽ viết tiếp nhé. P. S: Cảm ơn đồng chí Vtalinh đã hạ nhiệt mấy cái đầu nóng lại nhé. Nhưng mình thấy nội dung tranh luận cũng chưa đến mức phải dừng lại đâu. Mình cũng không vì có bạn này bạn kia moi móc tỉa đểu mà drop thread. Đồng chí. Cứ yên tâm nhé. Một lần nữa cảm ơn đồng chí.
Chương 18 Đồng chí gà đáp: Giờ anh cắm con xe cũng chỉ được tầm 200tr. Vay tạm bạn bè chắc thêm được 100tr nữa là kịch kim. Năm nay kinh tế khó khăn. Anh không kiếm ngoài được nhiều. Như 2-3 năm trước thì anh còn lo được. Mình cười: Ok. Để em giúp anh. Có gì em sẽ alo. Sau hôm đó, mình vẫn nói chuyện với Em Nhung như bình thường, thỉnh thoảng vẫn qua nhà ăn cơm hay lượn hồ tây chém gió. Mình để ý thấy, dù vẫn tỏ ra vui vẻ, bất cần, nhưng đôi lúc em Nhung vẫn lơ đãng và lo âu. Càng đến gần ngày hẹn với đồng chí gà, em Nhung càng ít nói cười. Mình biết, em ấy cũng đang rất lo lắng và hồi hộp về việc này. Đó là điều mình cần. Ngày cuối cùng trước hôm hẹn, em ấy gọi mình từ trưa, hẹn tối đi làm về thì qua ẻm ăn cơm. Thu xếp với gấu xong thì mình cũng chạy qua. Bấm chuông, đợi cửa. Lát sau em mở cửa đón mình với cái má lúm đồng tiền đáng yêu quen thuộc. Bữa ăn hôm đó em ăn được lưng cơm, rồi lại chống đũa lơ đãng. Mình hỏi em ấy chỉ cười cười bảo hôm nay em mệt. Ăn xong, mình ra phòng khách đợi em dọn dẹp. Một lúc lâu thì em cũng xong việc chạy lại ngồi lên đùi mình. Cặp mông vĩ đại đặt đúng vị trí mình cất súng. Thật khiến người ta muốn cướp cò mà. Em bật ti vi rồi vòng tay ôm cổ mình ngồi xem. Mình biết ngó thế thôi chứ chắc em ấy chẳng để được cái gì vào đầu đâu. Với tay lấy điều khiển tắt ti vi, mình hôn nhẹ lên má ẻm, rồi bế em đặt xuống ghế. Mình nói: – Dạo này em có chuyện gì buồn à. Anh thấy em khác lắm. Em cười lấp liếm: Anh mà cũng quan tâm đến cảm xúc của em à. Em sắp đến ngày đèn đỏ nên thèm hơi dai. Anh chiều em đi. Em rướn người tới, đẩy mình xuống ghế, áp chặt cặp ngực sữa mềm mại vào ngực mình. Môi em phả nhẹ hơi thở lên tai mình rồi hôn nhẹ. (Cứ hở ra là em ấy lại tấn công, lúc đó còn cách sinh nhật ẻm hơn 1 tháng, mình không biết là có cầm cự được đến lúc đó không nữa) Rùng mình, vội vàng đẩy em ra, mình đổi giọng nghiêm túc: – Anh biết em đang có chuyện lo lắng. Sao em không nói thật với anh, trước giờ em có dấu anh điều gì đâu. Một lần nữa em vùng dậy, nằm đè lên người mình, môi kề môi mình và tay thì lần nhẹ xuống dưới. Thằng bé nhà mình đã đứng lên từ bao giờ. Em thì thào trong hơi thở nồng nàn: Em lo không kịp ngủ với anh trước sinh nhật. Đến lúc đó anh sẽ vĩnh viễn thoát khỏi tay em mất. Một Tay lần tìm cởi thắt lưng mình, một tay luồn vào trong áo mơn man trên ngực mình, em vẫn nhìn mình đắm đuối và thở gấp gáp. Phát điên, Mình úp mặt vào ngực em làm em càng thở hổn hển. Mình cắn mạnh vào ngực em làm em kêu toáng lên. Tranh thủ mình đẩy em ra, chạy vội vào nhà vệ sinh xõa nước lên mặt cho tỉnh táo và để thằng ku em về lại trạng thái bình thường. Mở cửa bước ra, mình thấy em đang ngồi xoa xoa bầu ngực trắng hồng, trên đó vẫn còn vết răng của mình. Thấy mình em hằn học: Anh bị gay cmnr. Đéo có thằng nào phũ với anh như em. Mình cười đáp. Đích thân kiểm nghiệm thằng bé của anh mà còn nói anh gay à. Em cười: Ối thằng gái kích thích vẫn lên, nhưng phải trai sờ nó mới sướng. Chắc anh thuộc dạng đó đúng không. Mình cười nhạt không tranh cái với em làm gì. Quay ra ngồi xuống ghế đối diện mình đi thẳng vào vấn đề: Em đang tống tiền anh X đúng không. Em hơi sững lại một chút, đoạn kéo áo che ngực lại rồi đáp lạnh tanh: Sao anh biết, nó nói với anh à. Mình lật bài ngửa: Anh thấy file video em lưu trên máy. Mặt tối sầm một lúc, xong em vẫn cười cười nói: Em dấu vậy mà anh cũng biết sao. Xem cảnh nóng của em anh có kích thích không. Mình: Thôi không đùa nữa, em định ép anh X lấy 1 tỷ thật à. Em: Có 1 tỷ bõ bèn gì, thằng cha ấy giàu sụ mà. Mình: Liệu em có dễ dàng nuốt trôi số tiền đó không. Em: Nó làm gì còn lựa chọn nào khác, ở địa vị nó thì đổi 1 tỷ lấy công danh, sự nghiệp và gia đình vẫn là quá rẻ. Em chắc nó không dám bật em đâu. Mình: Em có chắc không. Chỉ cần bỏ ra ⅓ số tiền đó là nó có thể thuê người cho em im lặng mãi mãi luôn. Đâu cần nó phải ra tay. Em: Thằng nhát gan đó không dám đâu anh. Em nắn gân nó vài lần rồi, anh yên tâm đi. Mình: Hôm trước anh đã đi gặp nó rồi, nó có bóng gió là dù có đi tù nó cũng không chịu làm theo ý em đâu. Nó nói là được một lần, biết đâu sẽ có lần 2. Em sẽ không buông tha nó cả đời. Em im lặng. Mình tiếp: Mà em phòng nó được một ngày chứ sao phòng nó được cả đời. Ra ngoài đường nó cho người giả tai nạn xô xe em, hay tạt axit em. Thì còn gì là người. Được vạ thì má cũng xưng. Em nghĩ thử xem. Em đáp: Lấy được tiền em sẽ tạm lánh đi đâu đó 1 thời gian. Một công đôi việc, đợt này đang cao điểm, bọn sự nó làm ghê quá. Em cũng đang phải nằm im. Mình: Em trốn được cả đời à. Đang tự do thoải mái sống sướng như bà hoàng, tự nhiên phải chốn chui chốn nhủi. Đáng hay không. Em đáp: Em mặc kệ, Em cần tiền, em bất chấp. Đến lượt mình im lặng. Em nhìn mình hồi lâu, mình cũng nhìn em và cố gắng dùng giọng ngọt ngào nhất để nói: Nhưng anh không muốn xa em. Em bật cười khanh khách: Thôi đi ông, tôi dâng đến tận miệng ông còn đẩy ra. Ở đó mà xa với chả gần. Mình không nói gì, cố nhìn vào mắt em thể hiện thái độ nghiêm túc nhất có thể. Mình: Anh không muốn xa em, nên nếu em nhận tiền của nó, anh.. sẽ gửi đoạn video em tống tiền nó đến cơ quan công an. Em nhìn mình trân trối: Anh dám làm thế. Mình bước lại, ôm em vào lòng rồi khẽ nói: Vì em, vì không muốn xa em. Em đẩy mình ra, tát mình một cái rất nhanh rồi cười khẩy: Nó cho anh cái gì mà anh làm thế với tôi. Mình đáp: Em quen anh bao lâu, em không hiểu tính anh sao. Em im lặng. Mình tiếp: Anh làm tất cả là vì em thôi. Tha cho anh X cũng là em tự tha cho chính bản thân mình đó. Em gào lên: Nhưng tôi làm tất cả những việc đó mà không được gì sao. Vậy là mình đã thắng, Mình cười đáp: Anh có nói anh X rồi. Anh ấy sẽ chuyển cho em 300tr. Em sẽ xóa toàn bộ file video với anh ấy đi. Sau đó coi như 2 người xa lạ. Em lại cười nhạt: Anh ngu thật hay giả bộ, khi tôi xóa cái file đó, cũng là lúc nó muốn làm gì tôi tôi cũng phải chịu. Anh nghĩ tôi điên à. Mình đáp: Anh X có nhiều thứ để mất hơn em, còn gia đình, còn vợ con, công danh sự nghiệp nếu không phải bước đường cùng anh chắc anh ấy sẽ không làm điều gì điên rồ đâu. Em yên tâm. Im lặng hồi lâu. Cuối cùng em nhìn mình lành lùng hỏi: Anh nhất quyết bắt em phải làm thế? Mình cười đáp: Anh nghĩ chính em cũng biết đây là cách giải quyết tốt nhất rồi. Em cúi đầu im lặng. Kết thúc chương này ở đây được rồi anh em nhé.
Giờ mình kể cho các đồng chí phần 4 của câu chuyện. Sau hôm đó, tất nhiên là em Nhung từ mặt mình luôn. Gọi điện đéo nghe máy, nhắn tin đéo thèm trả lời. Dù là gõ mà một khi nó đã cú rồi thì phũ vãi ca lol. Được cái, đồng chí gà có alo cảm ơn mình đã giải quyết êm xuôi. Còn bo cho mình chục củ gọi là tiền thuốc nước cảm ơn. Mình nhận mạnh. Ngu đéo gì không nhận. Có tiền thưởng nóng ngay cho em gấu của mình cuốc du lịch nghỉ dưỡng 2 ngày 1 đêm tại tam đảo rì sọt. Kệ ahihi Nhung mới chả nhúc. Phải cái mình vốn lụy tình, sau 2 ngày thác loạn, về đến hà nội, ngoại trừ những lúc làm việc, ăn uống, ngủ nghỉ, xếp hình, vệ sinh vệ siếc ra thì thình thoảng mình lại nghĩ đến ẻm. Mình thấy ân hận và dằn vặt vô cùng. Tại sao.. tại sao.. mình không cố đợi 1 tháng nữa. Một tháng nữa thôi. Ôi.. Để tỏ ra ăn năn hối lỗi, mình có liên lạc với em Hoài cả em Thảo (đéo biết có đúng tên không, cái em mà mình so sánh với em Phi Thanh Trâu mà bị pháo dàn ấy, ngại lội page lại nên cứ gọi ahihi như vậy đi) để hỏi han tình hình. Nhưng cả 2 em đều nói không biết chị Nhung đi đâu cả. Mình đéo tin 2 ẻm ấy nhưng vẫn phải buồn buồn nói với 2 ẻm là: Nếu liên lạc được thì báo với Nhung là anh chuẩn bị quà sinh nhật cho Nhung "to" lắm, liên lạc sớm với anh để nhận nhé. 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần, 1 tháng.. qua cái mốc thời gian khốn nạn ấy rồi mà ẻm vẫn không liên lạc với mình. Thế thì thôi kệ ahihi vậy. Đợt đấy mình cũng dính vào một vụ án trong Thanh Hóa. Phải vào trỏng luôn nên cũng không còn thời gian mà tiếc nuối nữa. Quà của em Nhung thì đành phải để đấy thôi. Qua thời gian nó cũng bé dần đi rồi. Nói sơ qua về cái vụ trong Thanh Hóa, đại loại liên quan đến cát tặc. Dân và cát tặc va chạm lẫn nhau. Xong 2 bên lao thuyền ra đâm chém nhau loạn xạ giữa sông. Xong có 3 người chết, 6 người bị thương. Toàn phe nông dân chân chất cả. Xong người dân góp tiền, góp lúa lặn lội ra hà nội nhờ luật sư về bảo vệ cho họ. Uật sư ở đây là mình đó. Kể sơ thế vì nếu có đk mình sẽ kể cho các đồng chí nghe tại một chap khác. (Cái vụ này cũng hay lắm, đâm nhau, chém nhau, máu chảy thành sông lai láng. Kinh cực, mỗi tội không có mông với vú nên chắc các thanh niên VOZ sẽ không quan tâm cho lắm. Tuy nhiên, mình hứa khi viết sẽ lôi ngực với vú của một số cụ u 70- 80 vào để câu view. Chắc hẳn các thanh niên cũng đỡ vật) Lan man quảng cáo cho chap sau tí thôi, mình kể tiếp không anh em lại bảo mình câu giờ. Vụ đó mình ăn nằm trong thanh hóa cả tháng. Xong lại còn bị phi đội cát tặc chặn đường hành hung, phải nằm trong viện mấy ngày. Rồi các đồng chí ấy còn yêu thương giữ mình lại Thanh Hóa bằng cách chặn mọi nẻo đường ở bến xe, bến tàu lùng sục mình. Thật là không còn thiên lý nữa mà. Đúng trong cái giờ phút sinh tử lâm đầu đó, thì có một số máy lạ nhắn cho mình: "Chị Nhung bị bắt, anh về ngay" Mình gọi lại thì đéo ai nhấc máy. Uất vãi cả đái. Vậy là gạt đi sự yêu thương của người trong giang hồ ver Thanh Hóa. Mình bắt taxi trốn về. Tất nhiên là bắt taxi ra đến đoạn Hà Trung thôi. Xong xuống xe bắt xe khách về cho đỡ tốn tiền. Về đến HN việc đầu tiên mình làm là.. chạy về với gấu chó làm vài nháy đã. Quay tay cả tháng trời kể cũng hơi vật. Sau khi đã trấn an tinh thần thằng em ở dưới mình mới đường hoàng tính đến chuyện của em Nhung. Gọi điện cho em Hoài hay em Thảo đây. Suy đi tính lại mình quyết định gọi cho em Hoài, dù sao em này cũng ngon hơn thêm nữa là em ấy rất gấu có khả năng tham gia dính dáng đến em Nhung. Tuy nhiên thì số em này tò tí te. Vậy là mình đành gọi cho em Thảo. Chuông kêu, mà ẻm tắt máy luôn. Lát sau ẻm lấy số khác gọi lại hẹn mình cafe. Thấy em cẩn thận này mình biết biến này lớn rồi nên vội vã phi con xe cà tàng ra win win điểm hẹn (Tiên sư bọn win win này có khi phải trả tiền quảng cáo cho mình quá, bác nào qua đây cafe cứ bảo là bạn anh luật sư nhé. Chắc chắn đéo được giảm đồng nào đâu). Mình đến trước, phải 15p sau ẻm mới phi con xe đạp điện huyền thoại đến. Sau cái đợt bị pháo dàn mình thấy ẻm càng ngày càng ngon ra. Gái cũng như cây, cần phải "tưới tắm" nhiều nó mới nảy nở được. Mà tưới nhiều quá nó bị úng nên thường củ quả bị ủng thối và rễ thì thường có cà vạt. U cũng là quy luật. Đang đoạn gay cấn thì mình cũng cố đá vào mấy câu tả chân dung để anh em có tư liệu mà tác nghiệp. Chứ chap này khô khan quá tí mất công anh em lại vào lauxanh. Khổ thân anh em ra. Hôm đó, trời mưa phùn gió bấc, nên ẻm mặc cái quần éo gì mà em Trang Nhung với mấy em nổi tiếng hay mặc ấy. Nó bó sát lên đến tận ấy ấy. Lộ ahihi cả ấy ấy. Xong mặc cái áo hở ngực bên ngoài khoác cái áo khoác éo che hết được cặp cái trắng trắng với cái lồi lồi. Thế thôi nhé, tả nhiều hại sức khỏe. Ẻm thấy mình thì phi luôn lại, mặt âu sầu nói: Nhung bị bắt rồi anh ạ. Mình: Anh biết rồi. Em nhắn tin cho anh phải không. Sao mà bị bắt, bắt vì tội gì. Ẻm: Nó đi đòi nợ. Bị bắt về tội cướp tài sản anh ạ. Cả cái Hoài cũng bị bắt luôn. Đùa à, chị em nhập kho hết rồi, thế éo nào mà em còn nhởn nhơ ngoài này. . Hết chap. Kệ cm các anh em. Mình đi ngủ đây.