Truyện VOZ Full - Vẽ em bằng màu nỗi nhớ

Thảo luận trong 'Truyện VOZ' bắt đầu bởi Mộ Thanh, 28 Tháng mười một 2021.

  1. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 10:

    "Bấm để đọc"
    - Anh là thằng con trai nhà nghèo, học dở, xấu trai, viết chữ nhỏ chứ gì - Em vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ và ấn sâu vào má tôi.

    Tôi trố mắt nhìn em và em cũng vậy. Bất giác em vội rút tay lại như vừa làm một việc gì hơi quá lố. Tôi không buồn vì những lời em nói, nhưng cảm thấy bối rối vì lần đầu tiên có một ngón tay con gái để lên mặt tôi như vậy.

    - Anh buồn em hả? – Em nhìn tôi hỏi như hối hận vì vừa nói những lời hơi quá.

    - Đâu có, tại lần đầu có người con gái chạm vào mặt anh. À à.. không.. người con gái trừ mẹ anh, dì anh.. à à.. không họ có phải con gái không nhỉ? - Tôi nói cứ ấp úng như gà mắc tóc, một thằng hai lúa ngồi kế một cô tiểu thư thành thị xinh đẹp, vô cùng bối rối. Em nhìn tôi cười tít mắt.

    - Em nói giỡn thôi, anh đâu có xấu trai đâu, còn những thứ khác em sẽ tìm hiểu sau - Em sẽ tìm hiểu tôi sao? Nghe xong tim lại đập liên hồi.

    - Nhưng hồi nãy tại sao em khóc? Lấy lại bình tĩnh và tiếp tục trò chuyện với em.

    Em chìa điện thoại ra, tin nhắn của một người nào đó. Nội dung đại loại là muốn chia tay em. Chợt cảm thấy buồn và thất vọng, thì ra em đã có bạn trai rồi. Chợt nghĩ thằng nào lại ngu dại đòi chia tay một cô gái xinh xắn như thế này nhỉ? Tôi thật sự cảm thấy ghen tị với nó. Tôi cũng chả biết phải khuyên em điều gì, vì tôi không có kinh nghiệm nhiều trong mấy chuyện tình cảm trai gái cho lắm.

    - Thôi tối rồi, em phải về nhà đây - Em vội vàng đứng dậy và nói.

    - Nhà em ở đâu, có cần anh.. anh chở về không? – Tôi hơi ấp úng.

    - Em cảm ơn, nhà em sát đây thôi, đi bộ một tí là tới à.

    - À.. ờ.. anh tên Khanh, rất vui được gặp em.

    - Em tên Linh, gặp anh sau trong trường nhe. Em chào tôi và bước đi.

    Tự nhiên lòng cảm thấy vui, vì em nói sẽ gặp lại tôi trong trường. Nhìn gương mặt em, tôi biết vẫn còn buồn nhiều lắm. Tôi chả biết làm gì cho em vui và tôi cũng chả là gì của em mà. Vẫn bộ váy đồng phục trường, kẹp tóc màu hồng nhạt. Gương mặt trắng hồng và đôi môi đỏ. Em bước đi xa dần và xa dần. Lòng thấy hận thằng nào lại bỏ rơi em, cô gái xinh xắn như em phải được yêu thương và chăm sóc mới đúng chứ. Tôi cất đàn vào, đạp xe về nhà lúc trời đã tối. Đường thành phố về đêm thật lung linh huyền ảo, bắt đầu cảm thấy yêu hơn cuộc sống ở đất thành thị này. Có phải vì có em?

    * * * Ngày hôm sau

    Hôm nay mừng quá, không có tiết Hóa. Không biết từ khi nào mà tôi cực ghét mộn hóa dù yêu con gái cô dạy Hóa. Ông trời sao trớ trêu thế. Đang ngồi ăn sáng với hai thằng Tuấn và Nam trước giờ học.

    - Tao quyết định rồi, chắc tao bỏ cuộc quá - Thằng Tuấn nói với tôi, nghe là biết em Linh vẫn bơ nó.

    - Coi vậy mà thích con trai như thằng Nam lại hay - Nó quay qua thằng Nam cười đểu. Thằng Nam nóng máu, tán vào đầu thằng Tuấn.

    - Bố láo, hôm nay mày ngon. - Thằng Tuấn điên lên định nhào vào xử thằng Nam.

    - Anh Khanh, cho anh này - Từ xa em Linh chạy về hướng tôi, chìa ra một chai nước cam.

    - Hôm này anh có ra công viên nữa không? Em tròn xoe mắt hỏi.

    - À.. ờ.. chiều này anh không có lớp guitar - Vẫn còn đang bất ngờ vì chai nước cam.

    - Tiếc quá, em thích nghe anh hát nữa.

    - Thôi gặp anh sau nhe, em về lớp trước đây, à.. số điện thoại em này. Em chìa một mảnh giấy cho tôi, rồi đi về lớp.

    Cầm chai nước cam ép mà vẫn còn bất ngờ vì mọi chuyện vừa diễn ra. Bỗng quay mặt qua nhìn 2 thằng kia thì lại giật mình một lần nữa. Hai ông tướng như đứng hình, miệng thì u o nhìn tôi.

    - Thì ra mày phổng tay trên của ông - Thằng Tuấn tán đầu tôi và nói.

    - Thôi đi ba, con người ta có bạn trai rồi. Làm gì đến lượt tao.

    - Nhưng sao mày quen được nó hay thế.

    - Thôi lên lớp học đi rồi tao kể sau - Giờ học cũng sắp đến, lại thấy tiếc vì sao lúc nãy không bảo em là chiều này sẽ ra công viên.

    Thằng Tuấn vừa đi về lớp vừa lườm tôi. Nó giựt mảnh giấy số điện thoại của em từ tay tôi rồi bỏ vào túi. Tôi cũng không dành lại nữa, vì tôi cũng có điện thoại đâu mà cần số làm gì. Tự nhiên bây giờ lại ước có điện thoại dùng. Và một ngày lại diễn ra bình thường như bao ngày.

    Những ngày tiếp theo, không hiểu sao không còn thấy em xuất hiện nữa. Dạo này nhiều bài vở quá chăng? Tôi đang gửi xe chuẩn bị vào lớp thì từ xa, em xuất hiện, đi cùng với một vài người bạn. Vẫn khuôn mặt xinh xắn ấy, nốt ruồi trên mà là một thương hiệu. Từng nụ cười của em làm bao thằng con trai trong sân trường phải điêu đứng. Em nhìn thấy tôi thì nụ cười tắt vội, quay đi như người không quen biết. Tôi đang cười với em thì mặt cũng xụ lại. Khó hiểu vì sao em lại như vậy, mới vài hôm trước vẫn rất thân thiện với tôi mà. Chợt nghĩ lại bản thân, cũng đúng thôi, tiểu thư và hai lúa ở hai tầng lớp khác nhau mà. Tôi buồn bã lê bước về lớp học.

    Tiết Hóa hôm này khá căng thẳng, bài kiểm tra 1 tiết mấy hôm trước đang được phát ra. Ngồi thấp thỏm lo âu chờ nhận bài. Đời người bất cứ ai cũng trải qua cảm giác như vậy, suốt thời cấp sách đến trường. Vậy mà lần nào cũng cảm thấy lo. Có lẽ vì tôi sợ môn Hóa hay có thể vì tôi làm bài không được.

    - Bài của mày này - Thằng Nam quăng bài qua cho tôi.

    Đúng là tôi đoán không sai, lại dưới trung bình nữa rồi. Cái đà này thì chắc cuối năm này tiêu môn này quá. Hôm nay không biết ngày gì, đủ thứ chuyện buồn. Lúc hết tiết, cô Hiền còn bảo phụ huynh của tôi gọi điện nói chuyện với cô nữa. Vậy là chết chắc rồi.

    Trưa tan học, tôi không chạy về nhà mà lại chạy ra công viên 30- 4. Bình thường giờ này là cảm thấy rất đói bụng rồi, nhưng sao hôm nay chả muốn ăn gì cả. Ngồi thừ người ra một góc, ngắm dòng xe qua lại. Nhiều lúc tôi ước gì có một con kênh ngay đây, tôi sẽ nhảy xuống tắm một trận cho mát. Giải tỏa hết buồn phiền vớ vẫn của cái lứa tuổi học trò này.

    - Ê.. - Đằng sau lưng tôi có một ngón tay ai đang chọt chọt.

    - Linh.. - Tôi quay lại thì ngỡ ngàng nhìn thấy Linh đang đứng phía sau.

    - Anh ngồi đây làm gì vậy? – Em ngồi xuống cạnh tôi và hỏi.

    - Anh hóng mát thôi - Tôi trả lời đại.

    - Hóng mát gì giờ này? Sao không về nhà ăn cơm đi?

    - Sao.. sao ở trường em khác khác, giận anh gì hả?

    - Anh xấu lắm, sao không nhắn tin cho em, lại còn đưa số cho anh Tuấn nữa? – Em khoanh tay lại, biểu môi giận dỗi.

    - Anh không có điện thoại, nhắn bằng niềm tin à - Tôi cười và nói.

    - Thiệt hả? – Em tròn xoe mắt, tôi nghĩ bộ học sinh tuổi này không có dùng điện thoại là hiếm lắm sao?

    - Thiệt mà - Tôi hơi quê quê, chắc tụi học sinh thành phố nào cũng có một hai cái nhỉ?

    - Sao không nói sớm, làm em giận anh mấy hôm nay? – Em cười và nói, nụ cười rất đáng yêu.

    - Thôi em khao anh ăn trưa nhe - Em đứng lên và cầm tay tôi kéo đí.

    - À.. ờ. - Một tia điện chạy từ tay rồi lan ra khắp người, cảm giác nắm đôi bàn tay ấy thật bồi hồi khó tả.


     
  2. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 11:

    "Bấm để đọc"
    Chiều hôm đó, Linh và tôi không có tiết học. Vậy là 2 đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp rong ruổi khắp phố phường Sài Gòn. Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi ghé vào một tiệm kem gần vòng xoay hồ con rùa. Tôi nghĩ đây là thời gian lý tưửng nhất để tìm hiểu về người con gái mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, tôi muốn hiểu rõ thêm về gia đình em, tính cách con người của em.

    - Nhà Linh có anh chị em gì không?

    - Hì, ước gì em có một thằng em trai để nựng thì sướng biết mấy, nhưng em chỉ có một mình thôi.

    - Vậy ba mẹ Linh thì thế nào?

    - Thế nào là thế nào? Ừ thì, mẹ em là cô HIền chủ nhiệm lớp anh, chắc anh cũng biết rồi đó. Còn ba em.. - Giọng nói bắt đầu nhỏ lại, một chút nghẹn ngào, rồi em thở dài một cái.

    - Sao vậy em? Anh hỏi những gì không nên hỏi hả?

    - Không đâu anh à? Ba em có người đàn bà khác, và đã ly dị với mẹ Hiền nhiều năm trước rồi. Bây giờ em có đến hai nhà, nhà mẹ và nhà ba. Hai nhà đều to, nhưng sao chả bao giờ em cảm thấy ấm áp khi ở một trong hai nhà hết.

    - Anh xin lỗi vì hỏi những chuyện không hay - Tôi cảm thấy thương em nhiều lắm, người con gái thế này nên có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn mới phải.

    - Không sao đâu anh! Em cũng quen rồi.

    Rồi cứ thế, hai đứa ngồi lâng la nói chuyện này chuyện kia. Tôi hiểu thêm rất nhiều về cuộc sống của em. Cô Hiền là một giáo viên ở một vùng quê nhỏ về Sài Gòn làm việc rồi gặp ba của Linh. Về sau này, ba Linh có người đàn bà khác cùng với nhiều mâu thuẫn khiến gia đình không còn yên vui nữa, họ đã quyết định ở riêng. Linh lúc thì sống ở nhà ba, lúc thì ở nhà mẹ. Cô Hiền là một người mẹ tuyệt vời, luôn thương yêu và quan tâm chăm sóc Linh nhưng cũng khó mà bù đắp được sự thiếu vắng của người cha.

    Tất cả tình thương mà ba giành cho Linh chỉ là tiền bạc, vật chất vì ông luôn bù đầu vào công việc. Tôi không hiểu hết được sự thiếu thốn tình cảm đó là như thế nào, nhưng chắc hẳn sẽ rất buồn. Linh là một người con gái ngoan hiền và lễ phép nhưng cũng không thiếu tính cách tiểu thư, nhà giàu. Có lẽ đó là kết quả của cuộc sống vật chất luôn đầy đủ từ nhỏ từ ba Linh. Cũng may mắn vì Linh còn có cô Hiền dạy dỗ, dù sao em vẫn là một cô gái hiểu chuyện và không chơi bời như những đứa bạn nhà giàu khác.

    - Chết rồi! Mẹ gọi. Anh chở em về nhà nhanh nhanh nhe - Hai đứa luống cuống, thu dọn đồ đạc ra quầy tính tiền.

    - Em ơi! Chút nữa anh đậu xa xa nhà tí, em chịu khó đi bộ về được không?

    - Sao vậy anh?

    - Anh sợ gặp cô Hiền lắm - Tôi kể sơ tình hình học tập trong lớp của tôi cho Linh biết.

    - Đừng lo mà! Lúc ở nhà, mẹ em hiền lắm.

    - Ừ.. - Nghe em nói xong, tôi chẳng hết sợ được tí nào.

    Quẹo vào hẻm, chỉ còn vài chục mét nữa là tới nhà. Từ xa tôi đã thấy một người phụ nữ đứng đợi. Cái dáng người ấy quá quen thuộc đối với tôi, không ai khác đó chính là cô Hiền. Tay chân tôi bắt đầu run và toát mồ hôi.

    - Em chào cô - Tôi nói hơi run, không dám nhìn vào mặt cô. Vì cô lúc này trông rất bực tức.

    - Hai đứa đẩy xe vào nhà đi - Cô mở cửa và đi vào trong.

    - Không sao đâu anh, vào nhà em chơi đi - Linh khều khều tôi và cười.

    - Linh lên lầu đi, chút mẹ sẽ tính chuyện với con sau - Linh im lặng lên lầu, nhưng khi chuẩn bị lên thì còn quay lại nhìn tôi và ra hiệu như "cố lên, cố lên", trong rất đáng yêu.

    - Khanh ngồi chơi đi em - Cô vào bếp, lấy nước và một ít bánh ra.

    - Dạ! – Lúc này thì tôi đã bớt căng thẳng được phần nào.

    - Sau này, tan học là phải về nhà liền, để nhà khỏi trông nghe chưa Khanh!

    - Dạ!

    - Cô đã nói chuyện điện thoại với dì em rồi.

    - Sao cô biết số điện thoại dì em? – Tôi nhìn cô với chút ngạc nhiên, nhưng vẫn ngại và sợ.

    - Cô có được từ hồ sơ của em - Cô nhìn tôi và vuốt đầu tôi như một người con.

    - Từ nay khi rảnh thì qua nha cô ăn cơm và cô sẽ kèm môn Hóa cho em.

    Tôi ngước lên nhìn cô với anh mắt rưng rưng, lúc này tôi thấy cô thật dịu hiền như một người mẹ.

    - Dạ.. nhưng.. em thấy hơi phiền đến cô quá.

    - Không phiền gì đâu em! Nhà cô có hai mẹ con thôi, đôi lúc có thêm một người cũng vui mà.

    - Nhưng..

    - Không nhưng gì hết! Em mất căn bản môn Hóa khá nhiều, nên luyện tâp lại bây giờ. Năm sau là cuối cấp rồi, lo mà học hành cho đang hoàng - Lúc này thì cô lại trở lại vẻ nghiêm nghị của một cô giáo.

    - Dạ - Lòng tôi vui sướng khó tả, được sự quan tâmcủa cô, và đặc biệt là sẽ được thường xuyên gặp Linh.

    Lình thì xuống đây từ lúc nào, có lẽ nãy giờ đứng trong bếp cũng nghe được tất cả. Em lại nhìn tôi và cười tươi như rất thích quyết định của cô Hiền.

    BING BONG! BING BONG!..

    Ngắt vội dòng kí ức cũ, hình như ai đó đang bấm chuông cửa nhà bên ngoài. Đặt tách cà phê xuống, tôi bước nhanh ra cửa. Mở cửa ra thì thấy Linh đang đứng với một bịch trái cây.

    - Linh.. sao em biết anh đang ở đây? - Tôi ngạc nhiên hỏi.

    - Em hỏi anh Đen, em có thể vào nhà được không? - Mắt em lại bắt đầu đỏ hoe.

    - Em vào đi! - Tôi xách bịch trái cây vào nhà.

    - Em ngồi đi! Anh đi lấy nước cho!

    Tôi quay lưng đi được vài bước thì từ đằng sau, một đôi tay bé nhỏ ôm choàng lấy người tôi.

    - Em nhớ anh.. nhớ anh nhiều lắm Khanh à! - Em như vỡ òa, nước mắt trực chờ từ lần gặp trước đến giờ tuông ra như chưa bao giờ được khóc.

    - Anh ghét em đến vậy sao? Anh hận em đến vậy sao?

    - Tại sao ra đi mà không nói gì hết, không cho em một cơ hội được nhìn thấy anh dù chỉ một lần - Em ôm tôi rất chặt, như sợ tôi lại đi một lần nữa.

    - Em hối hận lắm Khanh à, em hối hận lắm, đừng đi nữa nhe anh! Ngày đó anh không biết em đã đau đau khổ thế nào đâu - Em ngày càng khóc to hơn, nước mắt đã ướt cả vai áo tôi. Vâng và những giọt nước mắt của tôi cũng đã phản bội tôi, chúng cũng từ từ lăng dài từ khóe mắt.

    Lần cuối cùng tôi khóc vì em là khi nào nhỉ? Có lẽ từ rất lâu rồi, từ những ngày mà tôi chỉ là một thằng học sinh khờ khạo ở quê lên thành phố học. Vậy mà bây giờ, sau bao nhiêu năm, cái thằng nhà quê đã chết từ lâu, thay vào đó là một con người giá lạnh, nếm trải những sự đời cay đắng ở xứ người lại có thể rơi lệ vì em một lần nữa. Tại sao vậy em? Tại sao em đã lựa chon con đường riêng của mình nhưng em vẫn không hạnh phúc? Suốt thời gian qua, tôi đã hy vọng em hạnh phúc, và tôi đã thật sự nghĩ rằng em phải hanh phúc. Tại sao bây giờ, trước mặt tôi, ngưới con gái vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng lại có một đôi mắt đượm buồn thiếu sức sống đến vậy. Tôi không biết tôi lại có tình cảm với em một lần nữa hay không? Không biết có thể bỏ qua quá khứ và lại yêu em như ngày xưa nữa hay không? Nhưng lúc này tôi đang đau lắm, đang đau vì biết người mà tôi từng giành trọn tình cảm yêu thương vẫn sống không hạnh phúc như bây giờ.

    Đứng bất động một hồi lâu, tôi lau đi những giọt nước mắt của mình, hít một hơi thật dài. Khẽ kéo tay em ra, tôi quay lại nhìn em. Tôi nhẹ vén mái tóc em sang bên, rồi lau nước mắt cho em. Lúc này em cũng lặng hơn và nhìn vào mắt tôi như chờ đợi một câu trả lời nào đó.

    - Em ngồi đợi chút nhe! Anh đi lấy nước cho em! - Có lẽ đó không phải là những gì em muốn nghe lúc này, nhưng đó là những gì mà tôi có thể nói bây giờ.

    Chúng tôi nói chuyện với nhau cả buổi sáng, về những gì đã xảy ra suốt nhiều năm qua. Tôi biết nhiều hơn về cuộc sống của Linh khi tôi ra đi, nó không hạnh phúc như em nghĩ và tôi hy vọng.

    - Anh Khanh! – Em tiến lại ngồi cạnh tôi và nhìn tôi.

    - Anh có thể tha lỗi cho em được không?

    - Em có còn cơ hội nào không anh? – Em nói và ôm lấy cánh tay tôi.

    - Từ ngày anh ra đi, anh đã bỏ lại mọi thứ sau lưng. Anh đã tha lỗi cho em từ lâu lắm rồi, từ lúc mà anh buông xuôi tất cả - Thời gian qua là một thời gian dài đủ để xoa dịu vết thương của tôi.

    - Nhưng mình có thể quay lại được hay không thì anh không biết em à, bây giờ anh chỉ có thể xem em như một người bạn thôi! – Tôi xoa đầu em như tôi đã từng làm và cười.

    Có tiếng kéo cửa, một ai đó đang bước vào nhà. Đó là nhỏ Miu..
     
  3. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 12:

    "Bấm để đọc"
    Miu bước vào nhà, cả ba người nhìn nhau như đứng hình vài giây. Tôi ngạc nhiên không biết vì sao Miu biết nhà này mà tìm đến. Linh thì nhìn tôi như muốn hỏi người con gái ấy là ai. Nhỏ Miu lúc này tỏ ra tức giận và quay đầu bỏ đi, tôi định đứng dậy đuổi theo nhưng cảm thấy hơi khựng lại. Vì sao phải đuổi theo? Lúc này tôi cũng không biết phải làm gì, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi ngồi xuống lại và nhìn Miu đi khỏi.

    - Ai vậy anh? – Linh ngạc nhiên hỏi tôi.

    - Ừ! Bạn của nhỏ em dưới quê anh.

    - Đến tìm anh có việc gì hả?

    - Anh cũng không biết nữa.

    Việc Miu đến đã làm cho câu chuyện giữa tôi và Linh gián đoạn, lúc này thì cũng khó mà tiếp tục câu chuyện đó. Vì vậy tôi đã lảng qua chuyện khác.

    - Chắc em chưa ăn gì phải không? Mình đi ăn trưa luôn nhe.

    - Không cần đi đâu anh, để em qua mua đồ ăn ở cửa hàng gần đây rồi nấu luôn ở đây.

    - Em biết nấu ăn rồi hả? – Ngày xưa quen nhau, có bao giờ tôi ăn được gì do em nấu đâu.

    - Anh coi thường em quá đó, đợi em chút nhe! – Em chạy đi mua đồ ăn, tâm trạng em lúc này có vẻ vui hơn lúc sáng.

    - Em có cần anh chở đi không?

    - Không cần đâu anh, gần đây thôi, em về ngay.

    Cuộc đời nhiều lúc cũng thú vi thật, tôi không ngờ lại có ngày được ăn cơm do em nấu. Ngày xưa quen nhau, hai đứa chỉ đi ăn bên ngoài. Thực chất em có bao giờ để tâm đến việc nấu cho tôi một món ăn nào đó đâu. Cảm xúc bây giờ là sao nhỉ? Không lẽ con tim tôi lại muốn tha thứ cho em một lần? Quan hệ giữa tôi và em lúc này là gì? Liệu tình yêu có đến một lần nữa? Quá nhiều câu hỏi không lời giải đáp. Điện thoại của tôi báo có tin nhắn.

    - Chắc anh vui lắm hả? – Tin nhắn từ nhỏ Miu.

    - Sao em nói vậy?

    - Có bạn gái tới chăm sóc mà.

    - Bạn cũ thôi, không phải bạn gái.

    - Bạn cũ mà nắm tay nắm chân vậy hả?

    - Sao em biết mà tìm anh? Có việc gì? – Tôi lảng qua chuyện khác.

    Và đến lúc Linh quay lại thì Miu không còn nhắn thêm tin nào nữa.

    - Anh đợi em chút nhe! Em nấu nhanh lắm. – Linh cười và mang đồ ăn vào bếp.

    - Em có cần anh phụ gì không?

    - Thôi! Anh chỉ có bổn phận là ăn thôi.

    Một lúc sau thì cơm canh dọn lên, một món canh, một món mặn, một món xào.

    - Thơm quá! Em cũng giỏi quá chứ.

    - Hình như đây là lần đầu tiên em nấu cho anh ăn. – Em bắt đầu cuối mặt xuống, lại thút thít.

    - Thôi ăn đi em, nghĩ nhiều quá! Anh đói lắm rồi!

    - Em đã từng tới đây bao giờ chưa? – Tôi dò hỏi để biết người con gái từng xuất hiện những đêm trước ở đây có phải là em không.

    - Có, một lần vào nhiều năm trước. Có sao không anh?

    - Không có gì! Em nấu ngon lắm.

    Suốt thời gian sống ở đất khách, việc nấu cơm đã trở thành thói quen của tôi. Tôi nghĩ khả năng nấu ăn của tôi cũng không thua một đứa con gái nào. Chính vì vậy khi ăn đồ ăn do em nấu, tôi biết được em không phải là người con gái trong đêm đó. Người con gái đó nấu toàn những món tôi thích ăn và phải công nhận là ngon hơn Linh nấu.

    - Anh có nhớ áo này không? – Linh chỉ vào chiếc áo xanh da trời em đang mặc.

    - Nhớ chứ, áo cặp của tụi mình ngày xưa mà. – Ngày xưa không có điều kiện, tôi mua được cho có bao nhiêu cái áo đâu mà không nhớ.

    - Em vẫn còn giữ nó à?

    - Dạ! Anh còn giữ không?

    - Chắc là không rồi. – Em nói với giọng buồn, tôi chỉ biết cười trừ. Quả thật những thứ thuộc về em, tôi không còn giữ gì cả. Từ ngày ra đi, mọi thứ đã được xóa sạch hoàn toàn.

    - Ngày đó vui quá anh nhỉ? Em nhớ lần đầu mình đi ăn về trễ, anh chở em về nhưng sợ mẹ không dám vào nhà..

    Những dòng ký ức cũ ùa về..

    Kể từ cái ngày cô đề nghị tôi tới nhà cô học thêm, cứ 1 tuần thì tôi lại đến vài hôm để học và ăn cơm. Và còn một mục đích vô cùng quan trọng nữa là được gặp Linh. Linh cũng thường xuyên ở nhà cô hơn thay vì ở nhà ba Linh. Tình cảm chúng tôi cũng dần dần phát triển. Đó không phải là tình yêu, tôi nghĩ đó chỉ dừng lại ở mức bạn thân của nhau. Nhưng có lẽ như vậy cũng quá đủ với tôi rồi, tôi thật sự không dám nghĩ Linh có thể yêu một thằng như tôi. Một buổi chiều như bao buổi chiều, sau khi học với cô xông.

    - Mẹ! Cho con đi chơi với anh Khanh chút nhe.

    - Ừ, hai đứa đi đi! Nhớ về sớm đó! – Thời gian qua ở nhà cô, có lẽ tôi đã có một sư tin tưởng tuyệt đối với cô. Cô biết được tôi là con người thế nào, nên cô không lo ngại khi cho Linh đi chơi với tôi. Một phần vì cô cũng quý tôi như con trai cô.

    - Đi đâu vậy Linh, sao em không nói trước cho anh? – Lúc này hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp chạy ra ngoài đường lớn.

    - Anh giúp em nhe! Chở em đi gặp bạn em!

    - Anh cho em xuống ở gốc bên kia của Diamond Plaza nhe! – Em có vẻ rất phấn khởi, nhưng còn tôi thì không. Hóa ra tôi chỉ là thằng xe ôm cho em lúc này.

    - Tối này anh rảnh không?

    - Có chi không em?

    - Tầm 8 giờ tối đến đây rước em nhe!

    - Anh.. anh.. - Tôi chưa kịp trả lời thì em đã xuống xe và chạy đi mất. Đằng xa, em chạy đến với một đám bạn, em leo lên xe của một người thanh niên và ôm eo người đó. Và họ đi mất hút, chỉ còn lại một thằng không hiểu chuyện gì xen lẫn nỗi buồn nhìn theo. Người thanh niên đó là ai? Nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cả tôi, có lẽ là tầm sinh viên đại học. Sao em lại ôm eo người đó, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu trong người. Muốn nói chuyện với em ngay tức khắc. Bây giờ tôi mới biết cảm giác ghen là như thế nào, thấy người mình thương ôm một người khác, thật sự rất khó chịu. Mà tôi có là cái gì của em mà ghen chứ? Tôi buồn bã đạp xe về nhà.

    Trên đường về tôi quyết định ghé qua nhà anh Đen ăm cơm ké rồi chiều quay lại rước em luôn. Anh Đen về thành phố làm ăn cũng được vài năm, đang sống chung với một người bạn gái ở một ngôi nhà nhỏ trong con hẻm đường Đặng Thế Phong. Ông này thì học vấn không có, chỉ được cái quan hệ rộng rãi. Ngày xưa cứ đòi sống chết cãi lại gia đình, bỏ quê lên thành phố làm ăn. Đến giờ cũng được một thời gian mà vẫn còn lận đận lắm. Được một cái ổng rất quý tôi, cứ mỗi lần có đồ ăn ngon là kêu tôi qua ăn cùng. Anh đen may mắn khi quen được chị Nhung, chị ấy chỉ là một người con gái tỉnh lẻ lên thành phố kiếm sống, cũng không học hành đến nơi đến chốn, chỉ làm những công việc lặt vặt kiếm sống qua ngày. Chuyện bếp núc, nhà cửa do một tay chị quán xuyến, vì vậy nhà cửa lúc nào cũng tươm tất. Tôi chỉ ước gì sau này có được một người vợ đảm đang như chị thì hạnh phúc biết bao.

    Hôm nay có một món xào, một mặn, một canh như mỗi lần tôi đến đây. Ba người ăn uống rất vui vẻ, tôi cũng vơi đi được một chút buồn. Cứ mỗi lần buồn chuyện gì, tôi thường qua đây nói chuyện với anh Đen, chị Nhung để giải tỏa. Ở đất Sài Gòn này, tôi không quen biết nhiều nên rất quý trọng những mối quan hệ này. Hai người họ dù sao cũng lớn tuổi hơn tôi, có nhiều vốn sống hơn tôi, nói chuyện với họ cũng học được nhiều thứ.

    Gần đến giờ hẹn thì tôi chạy lại địa điểm cũ đón Linh, tôi chờ em với một tâm trạng bồn chồn, muốn gặp em nói chuyện càng nhanh càng tốt. Cuối cùng họ cũng quay lại, Linh và đám bạn của em. Em bước xuống xe của người thanh niên đó, với hôn anh nhẹ anh ta một cái vào mà rồi chào tạm biệt. Tâm trạng của tôi lúc này là vô cùng khó chịu, cảm thấy mình chỉ là một thằng xe ôm đưa rước không thua không kém.

    - Anh Khanh! Về thôi anh! – Em chạy đến đây từ lúc nào, khuôn mặt vẫn còn rạng rỡ và không biết tôi đang cảm thấy khó chịu trong người.

    Trên đường về, tôi không nói gì cả. Em thì cứ vô tâm hát líu lo đằng sau.

    - Anh Khanh! Sao không nói gì hết vậy? – Em khều khều lưng tôi.

    - Có gì để nói đâu.

    - Chiều này anh đã đi đâu?

    - Em đi chơi vui quá mà! Quan tâm anh làm gì.

    - Hì hì! Thôi mà! Hôm khác em bao anh ăn chè nhe! – Em cười nói và đấm lưng tôi.

    - Người đó là ai vậy em?

    - Là người yêu cũ của em, cái người mà lần trước nhắn tin điện thoại muốn chia tay đó.

    - Sao bây giờ em còn đi với anh ta?

    - Thật sư em vẫn còn yêu anh ấy lắm, tụi em quyết định quay lại rồi.

    - À.. ừ.. - Một nỗi buồn mang mác trong tôi. Em có biết là tôi cũng dành tình cảm cho em không nhỉ.

    - Anh ta là ai? Có phải người tốt không Linh?

    - Anh ấy tên Hưng, sinh viên năm nhất Đại Học Mở. Hoàn cảnh gia đình anh ấy khá giống em, nên tụi em cũng đồng cảm với nhau.

    - Vậy à? Tại sao em phải nhờ anh chở ra gặp anh ta?

    - Vì mẹ em không thích anh ấy, mẹ nghĩ anh ấy ăn chơi. Nhưng anh ấy không có vậy đâu.

    - Em có vẻ tin anh ta nhỉ? – Em còn quá nhỏ để hiểu hết lòng người em à, tôi không tin anh ta là người tốt.

    Nhưng biết nói sao với em đây, em sẽ tin tôi hay tin anh ta? Chắc chắn không phải là tôi rồi.

    - Vậy chắc từ này anh sẽ làm thằng xe ôm dài dài rồi. – Tôi thở dài và nói, em thì chỉ có cười rồi đấm lưng cho tôi. Kiểu như trả công cho thằng xe ôm này.

    * * *

    - Anh Khanh! Anh Khanh! – Tôi chợt tỉnh quay lại khung cảnh buổi ăn cơm với Linh khi nghe tiếng em gọi.

    - Anh nghĩ gì mà trầm tư vậy? Đồ ăn nguội hết rồi kìa.

    - Ừ, anh chợt nhớ đến vài kỷ niệm hồi trước thôi.

    Ăn uống xong thì cũng qua giờ nghỉ trưa, Linh phải về công ty làm việc. Tôi thì không có chương trình gì hôm này, chắc là ở nhà ngủ vậy. Tôi lướt web một chút và kiểm tra yahoo.

    - Trinh, đang làm gì đó. – Tôi vào chat khi thấy nick của Trinh sáng.

    - Em vừa ăn cơm trưa xong nè, còn anh?

    - Anh cũng vậy.

    - Hôm nay anh không đi chơi ở đâu à?

    - Hài.. không có tâm trạng em à.

    - Có chuyện gì, kể em nghe đi!

    - Em là trẻ con, không hiểu gì đâu. – Trong tâm trí tôi, Trinh vần luôn là một đứa em béo ú tắm kênh ngày nào.

    - Anh đáng ghét thật! Em lớn rồi nhe! Có kể hay không? Không kể thì em không thèm vào thăm anh luôn.

    Thế là tôi kể với Trinh về Linh, chả biết con bé có hiểu không. Nhưng tôi chỉ muốn được nói ra để giải tỏa. Con bé này cũng thú vị thật, nay nói chuyện rất người lớn và sâu sắc. Nói chuyện với nó, cũng thoải mái được phần nào. Nói đền lúc chiều tối thì anh Đen lại qua chơi, lại tiếp tục nhậu.

    - Thôi! Chắc anh phải out đây, anh Đen qua chơi, khi khác nói chuyện tiếp nhe cưng. – Tôi chào tạm biệt và tắt máy.

    - Gì nữa đây ông? – Tôi sợ hãi khi thấy anh Đen tay rượu tay thịt bước vào nhà.

    - Mày biết tao quá mà. – Ổng cười nói nham nhỡ.

    Tôi có một thói quen khá ngộ, khi có tâm trạng buồn thì càng uống càng tỉnh và không thể say. Hôm nay có một số chuyện gợi nhớ đến ký ức buồn, tôi cụng ly lia lịa với ổng nhưng vẫn tỉnh queo. Uống đến lúc khuya và ổng về với vợ như mọi lần. Tôi tắt đèn và đi lại chiếc sofa, ngã lưng ra và tiếp tục nghĩ về chuyện của Linh.

    Thình lình bất ngờ nghe tiếng kéo cửa, trong đêm tối chỉ có chút ánh sáng mờ ảo do đèn đường rọi vào. Bóng dáng người con gái đó lại xuất hiện. "Được, đến đúng lúc lắm, hôm nay xem có thoát khỏi tay tôi không." Tôi thầm nghĩ trong bụng. Tôi vẫn giả vờ say và nhắm mắt, cô ấy thì lại dọn đồ ăn thức uống trên nền nhà. Tôi cố gắng quan sát thật kỹ xem cô ta là ai nhưng không thể nhận ra vì ánh sáng đèn đường khá mờ. Lúc này tôi từ từ ngồi dậy, với tay bật đèn lên..

    - Em..


     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2021
  4. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 13:

    "Bấm để đọc"
    - Em.. Miu..

    - Em làm gì ở đây vậy?

    - Anh.. anh vẫn còn tỉnh à? – Nhỏ hỏi tôi một cách bối rối.

    - Ừ, còn em? Sao em lại đến giờ này?

    - À.. ờ.. thì dọn dẹp, không thấy hay sao mà còn hỏi?

    - Nhưng.. - Tôi gãi đầu ngạc nhiên.

    - Còn không xuống đây dọn phụ người ta. – Bắt đầu chanh chua trở lại.

    - Có phải mấy hôm trước em đến đây dọn dẹp và nấu cơm phải không? Còn ngồi khóc, chạm vào mặt anh nữa phải không?

    - À.. ờ.. không có, thật ra là có. Con Ly nhờ tôi qua lo cho anh thôi, tôi chỉ dọn dẹp nấu cơm, không có hôn anh à nhe. – Nhỏ lại bối rối.

    - Anh có nói em hôn hồi nào đâu? – Tôi cười vì nhìn mặt nhỏ bối rối rất đáng yêu.

    - Mệt quá.. - Nhỏ bực tức trả lời rồi quơ lấy chai ken còn lỡ dỡ rồi ngồi im lặng, nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ.

    - Uống lon mới nè! – Tôi vào lấy lon ken mới cho nhỏ, rồi ngồi xuống bên cạnh nhỏ.

    - Có chuyện gì vậy em? Hôm nay có vẻ tâm trạng vậy?

    - Anh không hiểu đâu. – Nói một câu thì nhỏ lại nốc một ngụm.

    - Ê.. ê.. uống say rồi không ai chở về đâu đó.

    - Ngủ ở đây luôn không được hả? – Nhỏ lườm tôi và nhoẻn miệng cười một cái.

    - Làm gì nhìn kỹ vậy? Nhỏ hỏi khi thấy tôi nhìn nhỏ.

    - Em giống người quen cũ của anh lắm.

    - Vớ vẫn ghê! Người hồi sáng là người cũ hả?

    - Ừ.

    - Anh còn yêu người ta à?

    - Haizzz. Tôi thở dài và quơ lấy chai ken uống cùng nhỏ.

    - Anh cũng không biết sao nữa, không còn yêu nhưng cảm xúc chắc vẫn còn, khó nói lắm.

    - Thiệt là không còn yêu không? Tình cũ không rủ cũng tới mà.

    Luyên thuyên một hồi thì cũng uống được vài lon rồi. Tự nhiên hôm nay nói chuyện với nhỏ rất thoải mái tự nhiên, có phải nhờ có men trong người. Khuôn mặt của nhỏ lúc này đã ửng đỏ, mắt thì lim dim, người ngồi không vững, chắc là sắp gục rồi.

    - Say rồi hả? Nhà ở đâu để anh chở về. – Tôi lay lay tay của nhỏ.

    * * * Nhỏ thì thầm cái gì đó tôi không nghe được, nhỏ ngoắc tôi ngồi sát lại như muốn nói nhỏ chuyện gì.

    Tôi kê sát tai gần lại thì bất ngờ nhỏ hôn lên má tôi một cái. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn nhỏ, rồi định hỏi thì nhỏ đã đổ gục ra đất. Dưới anh đèn mờ, nhìn nhỏ hôm nay xinh lắm. Váy ngăn khoe đôi chân thon thả trắng nuột nà. Đúng là mùi thơm nhẹ dịu mà những lần trước tôi cảm nhận được. Tôi cũng chỉ là một thằng đàn ông thôi, cộng với một chút men trong người thì những ý nghĩ đen tối cứ chạy qua trong đầu. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng làm chủ được những suy nghĩ không tốt đó, tôi bế nhỏ vào phòng tôi, đắp chăn cho nhỏ và ra ngoài phòng khách tiếp tục dọn dẹp mọi thứ. Cuối cùng tôi cũng lăn đùng ra ghế sofa ngủ vì quá mệt mõi và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

    * * *Những dòng ký ức cũ..

    Từ ngày làm xe ôm bất đắc dĩ cho Linh, tần suất làm việc càng dày đặc hơn. Cô Hiền luôn nghĩ Linh đi chơi với tôi, nên cô cũng không hỏi nhiều. Tôi không biết mình làm vậy là đúng hay sai? Tạo điều kiện cho người mình thương đi gặp người khác, tại sao vậy? Có phải vì anh đã yêu em mất rồi, và anh chấp nhận chịu đau một mình anh chỉ để được thấy em hạnh phúc. Linh à, có bào giờ em dành ra một ít thời gian để nhìn lại phía sau lưng em, có một người con trai vẫn luôn chờ đợi?

    Quan hệ của tôi và Linh ngày càng gần hơn, nhưng đó không phải là tình yêu của em dành cho tôi. Có lẽ đó chỉ là tình bạn thân hoặc em chỉ xem tôi như một người anh. Em tìm tôi lúc em gặp khó khắn, gọi điện tâm sự lúc em buồn chuyện tình cảm. Tôi là nơi cho em trút bỏ những chuyện buồn trong cuộc sống, nhưng tôi chưa bao giờ là nơi em muốn chia sẻ những chuyện vui của em. Có phải lúc em vui, em đều chia sẻ với người ấy?

    Rồi thời gian trôi qua, tôi cũng hoàn tất năm học 11 của mình với điểm số môn Hóa không thể tốt hơn. Tôi thầm cảm ơn cô. Đã từ lâu, tôi đã xem cô như mẹ của mình. Còn về Linh, học lực của em thì càng ngày càng yếu đi. Em dành quá nhiều thời gian cho anh ta, em còn bỏ học rất nhiều. Tôi cảm thấy có lỗi với cô, vì tôi cũng gớp một phần đưa Linh đến với anh ấy.

    Vào một buổi chiều, trên đường đi học về tôi bắt gặp bạn trai Linh đang dẫn một người con gái nào đó vào một quán café. Trong đầu tôi bắt đầu có những suy nghĩ không hay, cảm thấy lo cho Linh. Thật ra trước giờ tôi không nghĩ hắn ta là người đàng hoàng. Tôi cũng từng nghe phong phanh đâu đó, hắn là một thằng đểu, cặp hết người này đến người khác. Hôm nay tận mắt chứng kiến, tôi phải làm cho ra lẽ việc này.

    Tôi gửi xe và vào quán café chọn một góc khuất ngồi và quan sát. Quả nhiên không sai, hắn bộc lộ bản chất là một thằng đểu. Hắn ôm hôn người con gái đó, có những cử chỉ rất thân mật. Lúc này tôi đã không còn giữ được bình tĩnh, tôi buồn cho Linh, người tôi yêu lại thương một thằng đểu như thế này. Nghĩ lại thì ngày xưa trẻ trâu lắm, thấy gì khó chịu là phản ứng ngay, không suy nghĩ trước sau. Tôi cầm ly café lên tiến lại bàn của hắn, tạt hết ly café vào mặt hắn rồi túm lấy cổ áo hắn.

    - Thằng chó! Mày là thằng đểu, mày có biết Linh yêu mày lắm không? Sao còn cặp kè với người khác. – Tôi quát vào mặt hắn.

    - Tao làm gì thì kệ tao, mày quan tâm làm gì hả thằng nhà quê? – Hắn sô tôi ra xa.

    Hắn vừa nói hết câu, thì đã ăn nguyên một đấm của tôi vào mặt. Hắn ngã sóng xoài ra đất, mấy cái ly nước thì rơi vỡ tung tóe. Lúc này bảo vệ của quán mới chạy lại ngăn tôi ra, nếu không tôi đã ăn thua đủ với hắn. Trên đường về, lúc nào tôi cũng nghĩ đến khuôn mặt đểu cán của hắn mà bực không chịu được. Tôi phải nói với Linh tất cả, để Linh tránh xa con người đó ra càng xa càng tốt. Lúc về đến nhà thì tôi đã thấy tin nhắn của Linh.

    - Chiều nay anh có học không?

    - Không, à anh có chuyện muốn nói với em.

    - Vậy 5 giờ chiêu nay anh qua nhà em đi, em cũng có chuyện muốn nói với anh. Giờ em phải vào lớp đây.

    5 giờ chiều, tôi đến con hẻm nhà Linh như đã hẹn. Từ xa đã thấy em đứng đợi với vẻ mặt cau có.

    - Linh. – Tôi gọi em.

    - Tại sao anh lại đánh anh Hưng? – Thì ra hắn là tên mách lẻo.

    - Nó đáng bị đánh lắm, em có biết nó là thằng đểu không?

    - Anh nói vậy là sao?

    - Là nó là thằng đểu, anh thấy nó cặp kè với đứa khác.

    - Anh Hưng nói đó chị họ của anh ấy thôi.

    - Chị họ mà ôm hôn sao? – Tôi bắt đầu to tiếng.

    - Em không tin anh Hưng phải bội em đâu.

    - Phải rồi, anh đâu có là cái gì của em. Em chỉ tin những gì nó nói thôi. Nó là thằng khốn, thằng đểu.

    - Anh im đi! Không được nói anh Hưng như vậy! – Em quát lại tôi.

    - Từ này em muốn đi chơi với nó thì kêu nó tới đây mà đón đi, đừng có nhờ anh nữa. Làm thằng xe ôm cho em anh mệt lắm rồi, anh không muốn tạo điều kiện để em quen thằng đểu đó nữa đâu.

    - Anh im đi! Tôi không cần anh nữa, anh về đi! Đừng đến đây nữa! – Em mắt đỏ hoe, tức giận quát lớn và tán tôi một cái.

    Tôi nhìn thẳng vào em, nhìn thẳng vào con người mà tôi yêu thương. Em đánh tôi vì người ta, em đánh tôi vì một thằng đểu. Gần một năm qua, tôi đã quan tâm, lo lắng cho em đến mức nào. Chỉ một cái tát, nó chả đau đớn xác thịt gì đối với một thằng như tôi, nhưng sao mắt tôi vẫn đỏ, một thứ nước gì đó trực chờ tuôn ra từ khóe mắt. Một nỗi đau thật sự khó tả, phải chi nó là một vết thương xác thịt, để tôi còn biết chỗ để cầm máu. Nhưng sao cái đau này nó lại khác với những gì tôi từng phải chịu đựng, một nỗi đau mà lần đầu tiên tôi biết.

    Tôi cuối mặt xuống, quay xe đi. Tôi không muốn cho em thấy những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi. Đó là những giọt nước mặt tình cảm đầu đời của tuổi trẻ. Đã từng chảy máu với bọn côn đồ mà không một giọt nước mắt, vậy mà nó lại rơi chỉ với một cái tát của em. Có phải tôi quá yếu đuối?

    * * *

    Tôi thức dậy thì đã 9h sáng, trên người được đắp một chiếc chăn. Ngồi dậy vươn vai để đón anh nắng mặt trời của ngày mới. Trên bàn có một mảnh giấy nhỏ, đó là nét chữ của Miu. Tôi vẫn còn nhớ nét chữ đó.

    - Chuyện tối hôm qua, quên đi! "Tui" có nấu đồ ăn sáng dưới bếp đó. Hôm nay không được đi đâu hết, "tui" sẽ qua nấu cơm. – Chuyện tối hôm qua là chuyện gì? Chuyên cái hôn à?

    Hôm nay cũng không có việc gì, nên tôi cũng ở nhà như lời Miu. Khoảng 12 giờ trưa thì có tiếng kéo cửa, tôi biết là Miu chứ không ai hết. Mà sao nhỏ không bấm chuông, vào nhà người ta như nhà của mình vậy. Rồi nhỏ lấy chìa khóa ở đâu ra?

    - Anh Khanh! – Một giọng nói quen thuộc phát ra, con Ly chạy lại từ ngoài vào nhảy xổ lên người tôi. Có cả thằng Huy cũng đến nữa.

    - Lên hồi nào vậy nhóc? Lên đây chi vậy?

    - Anh xấu lắm nhe, lên đây chơi rồi trốn luôn ở đây hả? Không về dẫn em đi chơi. – Con nhóc Ly lườm tôi.

    - Hài.. anh có việc, chơi gì đâu mà chơi.

    - Phải rồi, việc gặp người yêu cũ quan trọng lắm! – Nhỏ Miu liếc vừa nói vừa liếc tôi rồi nhỏ mang đồ ăn vào bếp.

    - Anh Khanh, em mới lên. – Thằng Huy lễ phép chào tôi.

    - Hôm nay vui quá, có đông đủ mọi người, ở đây ăn cơm trưa nhe, anh sẽ nấu. – Cũng đến lúc trỗổtài nấu ăn rồi.

    - Yeah! – Hai đứa nhóc đồng thanh vui mừng.

    Hai đứa nó ngồi ở phòng khách xem tivi, tôi vào bếp thì thấy Miu đang rửa rau, củ quả.

    - Quên chuyện tối qua là chuyện gì vậy em? – Tôi cười và hỏi nhỏ. Nhỏ vẫn im lặng nhưng mặt bắt đầu ửng đỏ. Hôm nay nhỏ không mặc váy như mọi lần nữa. Nhỏ mặc quần sort áo thun, không trang điểm gì cả. Nhìn rất xinh tươi trẻ trung, đúng với lứa tuổi của nhỏ.

    - Cảm ơn em vì mấy bữa cơm hôm trước nhe, em nấu đồ ăn ngon lắm.

    - Tất nhiên. – Nhỏ trả lời, chà cũng tự tin ghê nhỉ.

    - Hôm nay tới phiên anh nấu lại cho em ăn nhe!

    - Tùy anh, nấu dở thì biết tay tôi.

    Tôi lấy cà rốt được nhỏ rửa sạch rồi cắt khúc nhỏ. Đang suy nghĩ nên nấu món gì thì.

    - Á.. - Tôi lỡ cắt trúng tay mình. Suốt nhiều năm qua tôi nấu ăn, chưa bao giờ gặp chuyện này. Vậy mà lần đầu tiên nấu ăn ở quề nhà, lại cắt trúng tay. Hơi nhục trước mặt nhỏ Miu.

    Nhỏ thấy và hối hả chạy lại, kéo tôi lại vòi nước rửa sơ vết máu. Rồi chạy đi lấy dụng cụ ý tế lại, rửa lại bằng oxy già rồi băng lại cho tôi.

    - Anh có đau không? – Mặt nhỏ lộ sự lo lắng.

    - À.. ờ. – Tôi trố mắt nhìn nhỏ ngạc nhiên vì sự lo lắng này.


     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2021
  5. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 14:

    "Bấm để đọc"
    - Ơ.. chỉ đứt tay có xíu thôi em, chẳng thấm thía gì với anh đâu. – Tôi vẫn nhìn nhỏ ngạc nhiên không rời mắt về sự quan tâm đó.

    Bất giác nhỏ nhận ra một điều gì đó và hất tay tôi ra xa.

    - Thấy chưa? Anh mà nấu được cái gì chứ? Thôi đi ra ngoài chơi với tụi kia dùm đi ông tướng. – Nhỏ mắng tôi.

    - Nhìn hoài, đi ra đi. Chỉ thích làm người khác khó chịu thôi. – Nhỏ vừa nói vừa đẩy tôi ra ngoài. Nhìn lại tấm thớt, dao, cà rốt đầy máu của tôi mà cảm thấy cụt hứng nên cũng đi ra luôn.

    Lúc đi ra ngoài có ngoái lại nhìn nhỏ đang rửa những vệt máu đỏ, mắt nhỏ thì đỏ hoe. Nhỏ quan tâm tôi đến thế sao?

    - Anh Khanh, sao không nấu cơm tiếp hả anh? – Thằng Huy hỏi tôi.

    - Ừ, liệt sỹ rồi. – Tôi giơ ngón tay lên cho nó xem. Nó cười phá lên.

    - Ui da! – Nhóc Ly cóc đầu nó.

    - Có gì vui mà cười. – Nhóc Ly mắng nó.

    - Có sao không anh? Lại đây em xem.

    - Không sao đâu em, đứt tí thôi.

    Một hồi sau thi cơm canh cũng đã xong, nhỏ Miu bắt đầu dọn đồ ăn lên. Nhìn tóc tai nhỏ bù xù, trên mặt thì lắm tắm những giọt mồ hôi, nhìn thương lắm. Tại vì đứt tay mà không phụ được nhỏ, tôi cảm thấy tội lỗi lắm. Hôm nay tuy không son phấn xinh đẹp sắc nét như mọi ngày, nhưng cái nét đẹp giản dị này lại cuốn hút hơn bao giờ hết.

    Đồ ăn hôm nay nhìn ngon quá, toàn những món tôi thích. Không biết là vô tình hay biết trước mà nhỏ nấu những món này, sao cũng được cứ ăn thôi, đói bụng quá rồi.

    - Em giỏi quá, đồ ăn thơm phức. – Tôi khen Miu.

    - Xía! Thường thôi! Em nấu ngon gấp mấy lần nó. – Nhóc Ly chen vào.

    - Có ngon thì lần sau nấu đi! Cô chỉ giỏi cái miệng. – Nhỏ Miu phản bác lại.

    - Ồn ào quá nhe! Để cho người lớn ăn cơm! – Thằng Huy ho ho vài cái rồi nói có vẻ nghiêm túc.

    - Ui da! Ui da! – 2 con nhỏ cóc đầu nó lia lịa.

    - Anh Khanh! – Thằng Huy nhìn tôi như muốn tôi bênh vực nó.

    Tôi lắc đầu không biết làm gì rồi cằm đũa lên ăn. Ăn được một chút thì anh Đen từ ngoài bước vào, lại nhậu nữa à?

    - Ha ha! Đúng lúc quá, đủ tay rồi nhe. – Ổng bước vào, nhìn thấy chúng tôi đang ăn và nói.

    - Các tiểu đệ, tiểu muội cho đại huynh góp chút rượu thịt này, chúng ta cùng cạn chén hôm nay. – Ổng nói giọng cải lương.

    - Cái ông này, không có việc làm sao mà qua đây rủ rê người ta nhậu hoài. – Nhỏ Miu trách móc.

    - Hôm nay không nhậu gì hết. – Miu dẹp chai rượu ra sau lưng nhỏ.

    - Lâu lâu mới đông đủ như thế này mà tiểu muội. – Ông Đen nói.

    - Thôi không sao đâu em, uống ít thôi mà. – Tôi nói với Miu. Thằng Huy chạy ra đằng sau lấy thêm chén và ly cho anh Đen.

    Vậy là 5 người cũng vui vẻ nhập tiệc. Chúng tôi vừa ăn vừa cười nói rôm rả rất vui.

    - À! Hôm bữa anh có chat với Trinh béo, nhỏ nói chắc vài tuần nữa sẽ vào đây chơi.

    - Haizzz.. nhắc tới con đó mà anh lại sợ, ngày xưa con Trinh với con Ly mà hợp lại thì quậy ai bằng. – Anh Đen vừa nói vừa lắc đầu.

    - Nhớ có lần trên đường đi làm về, anh thấy 3 anh em tụi nó đèo nhau trên chiếc xe đạp đi học về. Anh thấy tội định chở 2 con nhỏ về giúp mà một hai tụi nó không chịu. – Anh Đen kể lại cho thằng Huy và nhỏ Miu nghe.

    Tôi chợt nhớ lại kỷ niệm trẻ con lúc nhỏ. Hôm đó tôi có trách nhhiệm đón Ly đi học về, thấy con Trinh đứng trước cổng.

    - Sao vậy em? Ba mẹ không đón hả?

    - Dạ! Hôm nay chắc em phải đi bộ về. – Nó nói với giọng buồn, nhìn tội nghiệp lắm.

    - Vậy anh chở em về nhe.

    - Dạ! Hi hi. – Con nhỏ vui ra mặt.

    Nhưng vấn đề nan giải lai đến. Con nhỏ hơi béo ú, không thế tổng 3 trên chiếc xe đạp. Cứ đạp được được vài cái thì xe lại dừng, lựng khựng khó chạy. Lúc này anh Đen chạy đến.

    - Gì vậy mấy đứa?

    - Dạ! Em phải chở 2 con mắm này về, nhưng nặng quá anh ơi.

    - Vậy 1 đứa qua đây anh chở về, hoặc cả 2 qua luôn để thằng Khanh đi về một mình cho khỏe.

    - Ly hay Trinh qua anh Đen? – Tôi quay lại hỏi.

    - Em đi với anh thôi, Trinh qua với anh Đen đi.

    - Không! Em đi với anh Khanh, hồi nãy anh hứa chở em về rồi, Ly qua đó đi. – Trinh nói mếu.

    Hai đứa cứ cãi nhau một hồi cũng chả có đứa nào nhường đứa nào.

    - Vậy thôi! Cảm ơn anh Đen! Anh cứ về trước, để em tự lo được.

    - Haizz.. 2 con mắm to xác tụi bây cứ thích làm khổ anh tụi bay. – Anh Đen lắc đầu ngao ngán bỏ đi.

    Vậy là 3 đứa quyết định dắt xe đạp đi bộ về, trên đường về 2 con nhỏ còn ghé ăn hàng chỗ này chỗ kia, đúng là phiền phức và tốn kém.

    Đang hồi tưởng thì điện thoại tôi reo lên, một số lạ gọi đến.

    - Alo.

    - Alo, có phải anh Khanh không?

    - Vâng! Ai vậy?

    - Em là Tú, bạn của Linh nè.

    - Có việc gì không em?

    - Anh chạy qua khu Trung Sơn ngay nhe, con Linh nó gặp tại nạn bên này nè.

    - Ừ, anh qua ngay. Anh gọi cho em sau. – Tôi nghe mà lòng lo như lửa đốt.

    - Thôi mọi người ăn vui vẻ nhe, anh đi có việc tí, bạn anh gặp chuyện. – Tôi quơ vội cái ao khoác, lấy chìa khóa và đi.

    - Linh hả? – Miu nhìn tôi và hỏi.

    - Khi nào về anh kể sau. – Tôi kéo cửa và đẩy xe ra ngoài, ngồi lên xe rồ máy vội vã.

    - Đừng đi anh! – Miu chạy ra kéo tôi lại.

    - Anh đang có rượu trong người mà, đừng đi được không?

    - Có gì nói chuyện sau nhe. – Tôi rồ ga và chạy đi.

    Mặc dù không còn quan hệ gì, nhưng không hiểu tại sao tôi lại lo cho Linh đến vậy. Tôi không muốn em gặp phải chuyện gì không hay. Tôi chạy đến địa chỉ nhỏ Tú đưa qua tin nhắn. Chạy đến nơi thì thấy Linh đang ngồi ăn một mình trong quán.

    - Linh! Em không sáo chứ.

    - Anh Khanh! Sao anh đến đây? – Linh ngạc nhiên hỏi tôi.

    - Tú nói em gặp tai nạn.

    - Chà! Đến nhanh nhỉ. Con Tú bên trong bước ra, vậy là tôi đã hiểu vấn đề. Con nhỏ này gạt tôi đến đây.

    - Thôi! Hai người nói chuyện đi nhe! Em về trước! – Nó cười ma mãnh rồi chạy xe về.

    - Xin lỗi! Chắc anh đang bận hả?

    - Xinh lỗi anh! Em phiền anh quá, nếu anh có việc gì thì anh cứ đi đi, chút nữa em về sau cũng được.

    - Thôi không sao, anh cũng không bận gì. – Tôi không thể trách em được, chỉ khó chịu con nhỏ Tú đáng ghét. Tôi ngồi xuống cùng em.

    - Em không nghĩ anh vẫn lo cho em đến vậy.

    - Em khờ quá! Không phải người yêu thì cũng là bạn, sao anh lại không lo cho em.

    - Thực ra em cũng muốn cảm ơn Tú, nhờ vậy mà em biết anh còn quan tâm em. Em vui lắm!

    - Ừ, sau này nói nó đừng chơi trò này nữa nhe. Vì khi anh nghe em gặp chuyện thì chắc chắn anh sẽ chạy đến thôi.

    - Anh.. - Mắt em bắt đầu đỏ hoe khi nghe tôi nói.

    - Thôi! Mít ướt hoài, khóc xấu lắm! Không phải là Linh xinh nữa đâu. – Tôi trêu em.

    - Dạ! – Em cười rất tươi, nụ cười xinh xắn hớp hồn tôi những ngày đầu gặp mặt.

    - Anh chở em đi dạo được không anh?

    - Ừ, vậy mình đi thôi. – Tôi vào tính tiền rồi đi.

    Đã thời gian dài trôi qua, lại một lần nữa tôi chở em dạo phố. Ngày xưa có thể nói tôi và em đã đi qua mọi ngóc ngách của cái thành phố này. Nhưng lần này thì cảm giác khác quá, cũng phải thôi, bây giờ có còn là gì của nhau. Tôi đang cố tìm một con phố nào đó mà tôi và em chưa từng đi qua, để những dòng ký ức cũ thôi hiện về làm phiền tôi. Bỗng, vòng tay của em lại ôm tôi một lần nữa.

    - Em sao vậy? – Tôi hỏi Linh.

    - Chỉ một lần này nữa thôi anh à, cho em được ôm anh như ngày xưa nhe. – Em tựa đầu vào vai tôi, nép sát vào người tôi và ôm thật chặt.

    Có cảm giác những hạt nước nhỏ li ti đang rơi trên vai áo. Và con tim tôi lại thổn thức, không hiểu là cảm giác gì nữa. Có phải nó đã chịu lạnh quá lâu, những giọt nước mắt của em đang làm tan chảy nó. Nhưng sự thay đổi quá nhanh về nhiệt độ, nó vẫn chưa thích ứng kịp, và nó lại nhói đau..

    Em muốn tôi ghé qua công viên 30/4 để đi dạo. Tôi gửi xe và cùng em đi bộ qua từng hàng cây, ghế đá xưa.

    - Anh còn nhớ không? – Em hỏi tôi.

    - Tất nhiên rồi, chỗ này ngày xưa có một cô bé khóc nhè nè. – Tôi cười nói.

    - Anh.. anh hát cho em nghe đi! – Em đề nghị khi 2 đứa ngồi xuống nơi mà ngày xưa lần đầu gặp nhau.

    - Mưa.. về trên khúc hát, lắng u buồn.. ui da! – Em nhéo tôi.

    - Không phải bài này, bài này buồn lắm! Hát bài thứ hai mà.

    - Đợi anh chút! – Tôi chạy lại phía xa và mượn cây guitar của một nhóm bạn trẻ kia. Tôi ngồi xuống cạnh em và tiếng đàn lại ngân lên. Em cười và nhịp theo từng tiếng đập nhả của guitar.

    "Hỡi chiếc lá me xanh rơi trên đường xưa nắng hoa.

    Còn nhớ góc phố thân quen bâng khuâng chờ nhau thiết tha.

    Hỡi góc phố dịu dàng và hàng me anh đưa em đi ăn kem mỗi chiều.

    Hỡi góc phố dịu dàng và nụ hôn tan êm rất mau trong ly chè kem.

    Phố có nhớ đôi mèo con năm xưa

    Vẫn hay nô đùa mỗi ngày và hay hái me cho nhau.

    Phố có biết câu chuyện yêu vu vơ

    Như thể con mèo dịu hiền thường hay cắn đôi tay tôi.

    Hỡi góc phố dịu dàng,

    Mà giờ đây sao con miu ơi đi hoang nơi nào?

    Hỡi góc phố dịu dàng,

    Và tình yêu ngây thơ vẫn thơm hương ly chè kem."

    Khi vừa hết bài thì tôi quay sang nhìn em, nụ cười của em đã tắt từ lâu, thay vào đó là những dòng nước mắt đang rơi. Em ngồi co lại, gục đầu xuống như muốn che đi cảm xúc của mình.

    - Sao vậy em?

    - Xin lỗi! Không có gì đâu anh! Em lại xấu xí nữa rồi phải không anh? Em không muốn xấu xí trước mặt anh đâu, nhưng không hiểu sao em lại vậy nữa. Anh cứ hát tiếp đi, không cần để ý đến em đâu.

    Lúc này tôi cũng không còn tâm trạng để hát nữa, tôi muốn ôm em vào lòng để dỗ dành như tôi đã từng. Nhưng không hiểu sao lại khó làm đến vậy, có một khoảng cách vô hình nào đó rất lớn. Người con gái tôi từng yêu thương đang ngồi co ro khóc, và tôi chỉ có thể nhìn em mà không làm gì được..

    Đếm chiếc lá rơi ngoài hiên vắng

    Có biết đâu em đã quá muộn màng

    Một nửa thươg nhớ anh mang trao người

    Giờ mất nhau tim có nhói đau

    Sẽ mãi mãi chỉ là cơn gió

    Gió khẽ lay tim anh khẽ bồi hồi

    Một nửa thương nhớ anh mang trao người

    Để mất nhau tim nghe nhói đau

    Quay về đi quay về đi cho anh hết đợi chờ

    Bao lời yêu trong lòng anh vẫn chưa nói thành lời

    Vì sao ngày xưa khi ên nhau anh đâu có hiểu rằng

    Một ngày rất nhau sẽ rất đau

    Quay về đi quay về đi bao yêu dấu ngày đầu

    Mưa còn rơi hay lòng em vẫn cứ mãi nguyện cầu

    Dù cho ngày sau không bên nhau xin mưa hãy môt lần

    Mưa ơi mang anh quay về đi.


     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2021
  6. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 15:

    "Bấm để đọc"
    Tôi tiến sát lại gần Linh hơn, nhẹ nhàng vuốt tóc em. Tôi dùng khăn giấy lau nước mắt cho em.

    - Thôi nè, không khóc nữa! Mặt như mèo rồi. Ngày xưa anh hát xong bài này là em cười rất vui mà.

    - Dạ! – Em lấy khăn giấy từ tay tôi và tự lau đi những giọt nước mắt đó.

    - Hì hì, hix.. em cười thế này là đẹp hơn phải không anh?

    - Ừ, vậy đó. – Vẫn nốt ruồi son đó, vẫn má hồng đó. Em luôn xinh xắn trong mắt tôi dù khóc hay cười.

    - Anh.. anh còn nhớ cái ghế đá bên kia không? – Linh chỉ tay về cái ghế đá phía xa.

    * * *Làm sao tôi quên được, tôi nhìn xa xăm và hồi tưởng..

    Kể từ ngày tôi nhận cái tát của Linh, tôi ít khi gặp em hơn. Tôi cũng không còn qua nhà cô Hiền học thêm nữa, vì môn Hóa của tôi lúc này tương đối ổn. Một phần cũng là năm cuối cấp, bài vỡ nhiều không kể hết. Đôi lúc tôi gặp Linh ở trường, cũng chào hỏi, cũng nói chuyện, nhưng không còn chở em đi ăn uống, dạo phố như trước. Thỉnh thoãng hiếm lắm thì tôi mới qua nhà cô ăn đám, tôi thường qua thăm cô lúc Linh không có nhà. Dù sao tôi cũng không là gì của em, gặp nhiều cũng chẳng làm gì. Thật ra tôi không để yên cho chuyện thằng khốn kia lăng nhăng như vậy, tôi đã nhờ anh Đen đi tìm nó cảnh cáo để cho nó chừa.

    Tôi đã hạn chế gặp Linh hết mức có thể, chỉ để quên em. Áp lực học tập cũng khiến tôi vơi đi nỗi buồn phần nào, nhiều lúc cứ tưởng là quên em, nhưng cứ gặp lại những kỷ niệm cũ thì lại càng nhớ em nhiều hơn. Dường như khi ta lẫn tránh một điều gí đó, thì ta lại càng không thể quên nó.

    Trong cuộc đời học sinh, có lẽ những ngày tháng học cấp 3 là khoảng thời gian đáng nhớ nhất phải không? Tôi cũng vậy, rồi cũng đến lúc chia tay bạn bè, thầy cô, mái trường mà tôi gắn bó suốt thời gian qua. Cái lớp học quỷ quái đó sao mà nhớ quá! Đôi lúc muốn lại một lần nữa được quay lại cái thời gian đó để được gặp lại mọi người, những người bạn tốt mà đã giúp đỡ tôi rất nhiều từ những ngày đầu bỡ ngỡ vào trường, để được gặp lại các thầy, các cô, những người mà tôi luôn luôn biết ơn và nghĩ về khi cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp THPT.

    Tôi, Tuấn, Nam, 3 thằng bạn thân luôn có nhau ngày nào giờ mỗi đứa một nơi. Ba đứa chúng tôi rời trường đều có những hoài bão và ước mơ khác nhau. Kỳ thi Đại Học năm đó, tôi may mắn vừa đủ điểm đậu vào một trường Đại Học để theo đuổi ước mơ của mình. Thời gian thấm thoát qua đi, ấy vậy mà cái thằng hai lúa ngày nào giờ đã sống 3 năm ở cái thành phố đông đúc này. Cái đất Sài Gòn này không phải là một thiên đường, không phải là một nơi dễ sống. Tuy nhiên cái gì rồi cũng trở thành thối quen, học Sài Gòn, ăn cơm Sài Gòn.. v.. v.. và còn nhiều cái Sài Gòn nữa. Ngày qua ngày, cái thành phố này lại thân quen trong tôi hơn. Có nhiều lúc đi chơi đâu đó xa, lại nhớ nó ấy chứ.

    Vào một buổi chiều ở quê nhà, lúc này cũng chưa phải nhập học nên tôi cũng không thường ở Sài Gòn. Mặc dù cuộc sống ở Sài Gòn đã trở nên thân quen, nhưng đôi lúc cũng phải về quê để hít thở không khí trong lành. Tôi đang nằm nghe nhạc trên giường thì điện thoại reo lên, số máy của Linh.

    - Alo!

    - -..

    - Alo! Linh hả em? Sao không nói gì hết?

    - Hix.. hix.. - Tiếng thút thít của Linh.

    - Em khóc hả? Sao vậy em?

    - Anh Khanh.. em đau khổ lắm anh à. – Em khóc to hơn.

    - Thôi nè Linh, nín đi! Nói cho anh nghe chuyện gì!

    - Anh Hưng.. ảnh chia tay em và quen người khác rồi. – Em khóc nức nỡ.

    - Thằng khốn.. thôi nè, giờ em cứ về nhà đi! Có gì mai anh lên đó mình nói chuyện nhe!

    - Không! Em không muốn về đâu! Em mệt mỏi lắm!

    - Được rồi, em đang ở đâu?

    - Em đang ở công viên.

    - Ừ, ở yên đó! Anh đến ngay.

    Tôi không thưa gửi gì với gia đình, đẩy xe ra và chảy thẳng luôn về Sài Gòn. Lòng thì như lửa đốt, cầm thù thằng chó đó và lo cho em vô cùng. Tôi chạy thật nhanh có thể, chỉ muốn bên cạnh em ngay tức khắc, để ôm em vào lòng, để lau những giọt nước mắt cho em. Những lần trước chạy 30 km về Sài Gòn thường mất 1 tiếng, nhưng hôm nay chỉ mất khoảng 45 phút là tôi đã có mặt ở quận 3. Tôi gửi xe rồi chạy ngay đến chỗ mà chúng tôi hay gặp. Từ xa, tôi đã thấy em đang ngồi khóc. Cũng một thời gian tôi không gặp em, vẫn cái dáng người, khuôn mặt xinh ấy, nhưng nhìn em hốc hác và gầy quá. Thời gian qua, thằng khốn đó đối xử tệ với em lắm sao. Tôi bước lại và ngồi xuống cạnh em, em ngước lền nhìn tôi.

    - Anh Khanh. – Khuôn mặt em giờ đã tèm nhem nước mắt, mắt em sưng húp có lẽ vì khóc quá nhiều.

    - Linh.. - Tôi không biết nói gì, chỉ biết ôm em vào lòng. Tôi ôm em chặt lắm, như muốn cho em biết rằng em vẫn còn có tôi, luôn chờ đợi để được lo lắng, quan tâm chăm sóc em.

    - Tại sao vậy anh? Em có gì không tốt? Em đã làm gì sai? Sao anh ấy đối xử với em như vậy. – Tôi nghe mà nhói lòng, tại sao em lại yêu nó đến vậy chứ, nó sống tệ bạc như vậy nhưng sao vẫn có được tình cảm của em.

    - Tại sao vậy? Tại sao? – Linh vừa gào lên vừa đấm thình thịch vào ngực tôi.

    - Nó là thằng khốn, tại sao em phải đau buồn vì nó. Không có tại sao tại trăng gì hết, em quên nó đi. – Tôi chụp tay em lại rồi quát lớn vào mặt em. Em nhìn tôi ngạc nhiên trước thái độ của tôi.

    - Em có biết anh yêu em không? Em có biết suốt thời gian qua anh vẫn luôn chờ em không? – Vừa nói dứt lời, tôi đã ôm em, siết em thật chặt, đặt lên môi em một nụ hôn, có thể cho là một nụ hôn đầu đời của tôi, với bao xúc cảm, bỡ ngỡ, chệch choạc.

    Và cuối cùng tôi đã làm được điều tôi muốn bấy lâu nay, nói câu yêu em và hôn em. Gần 2 năm qua, là thời gian quá đủ để tôi làm bạn của em. Tôi không muốn che dấu cảm xúc nữa, tôi thật sự yêu em, tôi thật sự không thể sống thiếu em.

    Quá bất ngờ, em cũng không kịp phản ứng gì, chỉ biết đứng như trời trồng. Một lúc thì em đẩy tôi ra xa, rồi quay đầu bỏ đi. Tôi chạy theo nắm tay em lại.

    - Linh, anh sẽ yêu thương em. Anh không để em khóc nữa đâu.

    - Không được đâu! Không được đâu. – Em lại bắt đầu khóc, hất tay tôi ra và bỏ đi.

    - Tại sao không được? – Tôi chạy lại và ôm em từ đằng sau.

    - Em không đáng được anh yêu thương đâu. – Em cố kéo tay tôi ra nhưng không được.

    - Tại sao không đáng? Anh không quan tâm gì hết, chỉ biết anh yêu em thôi.

    - Buông em ra đi! – Em gào lên và kéo tay tôi thật mạnh, tôi cũng buông em ra.

    - Em không phải đứa con gái tốt, em không còn trinh trắng nữa đâu! Em xin anh! Quên em đi! Làm ơn đừng yêu em! Tìm một cô gái nào đó xứng đáng hơn em đi! – Em bỏ chạy thật nhanh, dáng em ngày càng khuất dần.

    Khi nghe xong em nói, tôi đã thất thần. Không thể đuổi theo em được nữa. Vậy là em đã trao cả đời em ột thằng khốn nạn. Đó là thật sao? Không phải chỉ khi cưới nhau người ta mới trao cho nhau sao? Hay vì tôi quá ngu ngơ trong chuyện tình cảm? Tôi không những là một thằng hai lúa ở cái đất này mà còn hai lúa cả về mặt tình cảm nữa. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi, không hiểu vì sao nó rơi. Vì thương em? Vì ghen tức với thằng khốn đó? Hay vì bất cứ cái gì khác? Tim bắt đầu nhói đau, không biết phải làm sao đây? Với lý do em không còn là con gái nữa, tôi có thể quên em được không? Tôi sẽ hết yêu em chứ? Tâm trạng rối bời với bao nhiêu câu hỏi xuất hiện. Tôi đổ gục xuống trong đêm tối..

    Kể từ lần gặp em hôm đó, 1 ngày, 2 ngày rồi lại 1 tuần trôi qua. Không lúc nào tôi không nghĩ về những lời em nói. Nêu tôi quen em, tôi không phải là người đầu tiên của em? Rồi tôi có thể yêu thương em như không có gì? Tôi có thể bỏ qua mọi quá khứ không tốt đó và sống vui vẻ? Nếu nói rằng tôi không buồn và thất vọng, thì đó chỉ là lời nói dối. Nếu nói rằng tôi không phát điên lên khi nghĩ đến những cảnh tượng của em và nó bên nhau thì chỉ là dối lòng mà thôi. Tôi cũng chỉ là một thằng học sinh chập chững vừa bước ra khỏi mái trường THPT, không một chút kinh nghiệm trải đời, thì làm sao dễ dàng chấp nhận chuyện đó. Ngày xưa tôi cũng hay mơ mộng, mơ đến một gia đình hạnh phúc, vợ hiền, con ngoan. Tôi muốn tôi phải là người đầu tiền của vợ tôi. Đó là suy nghĩ của một thằng học sinh ở lứa tuổi 18, 19. Suy nghĩ đó có gì sai chứ?

    Vậy là đã 1 tuần tôi không liên lạc với em, tôi không hiểu vì sao tôi lại tránh mặt em. Có phải tôi đang cố quên em, nhưng sao khó quá. Không một lúc nào không nghĩ đến em, trong đầu tôi lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh người con gái ấy đang cô đơn đau khổ một mình. Tôi muốn chay đến để che chở em, nhưng có thứ gì đó cứ ngăn lại.

    Chiều Sài Gòn hôm đó, tôi đã uống một chút bia với đám bạn và định ghé qua nhà anh Đen ăn tối như chị Nhung rủ vài hôm trước. Khi chạy đến gần nhà tôi đã nghe tiếng chén dĩa vỡ, tiếng đập phá đồ. Tôi cảm thấy chắc có chuyện không lành đang diễn ra, vội chạy thật nhanh vào thì thấy anh Đen say xĩn, đập phá đồ đạc.

    - Mày là con đàn bà vô tích sự, chả giúp được gì cho tao. – Ông ấy vừa quát nạt vừa đấm đá túi bụi vào người chị Nhung đang co mình chịu trận. Chị khóc rất nhiều và van xin anh Đen ngừng đánh.

    - Chuyện gì vậy anh, bình tĩnh lại đi! – Tôi chạy lại, xô ổng ra rồi dìu chị Nhung đứng dậy.

    - Mày tránh ra! Tao đang dạy vợ tao! Lén phén tao giết luôn mày bây giờ! – Ổng túm lấy tóc chị Nhung lôi về phía ổng.

    - Thôi đủ rồi đó, ông xỉn quá rồi đó! Đi ngủ đi. – Tôi hất tay ông ra xa, ổng uống chắc cũng khá nhiều rồi nên chệch choạc té xuống.

    - Đ.. m mày thằng ch.. biến chỗ khác để tao dạy vợ tao. – Ổng đấm một cái rất mạnh vào mặt tôi, máu mũi tôi bắt đầu chảy ra.

    - Hay là mày yêu nó rồi hả? _Vừa nói dứt câu tôi đá bay vào đấm ổng một cái ngã ra đất.

    - Yêu này.. Yêu này. – Ngồi đè lên người ổng, vừa nói tôi vừa dọng vào mặt ổng liên tục. Vì cũng đang có một chút men nên tôi không giữ được bình tĩnh.

    - Ông là anh em tốt, nhưng trong chuyện tình cảm, ông khốn nạn lắm Đen à.

    - Đừng đánh ảnh Khanh ơi! Dừng tay lại đi em! – Chị Nhung chạy lại, chụp lấy tay tôi. Quỳ xuống vừa nói vừa lắc đầu khóc.

    Nhìn chị khóc, tôi cũng dần tỉnh lại, tôi buông ảnh ra rồi ngồi bệt xuống ghế sofa. Chị Nhung lấy khăn giấy, lau máu cho anh Đen rồi dìu ổng vào phòng nghỉ. Lâu lâu ổng lại chửi thề vài tiếng rồi lại quay ra ngái ngủ. Đâu tóc bù xù, mặt mày sưng húp, vừa khóc chị vừa dọn dẹp những thứ đồ ăn, thức uống trên sàn nhà. Có lẽ ổng và đám bạn vừa nhậu xong đây mà. Tôi thấy vậy nên lại dọn phụ chị, một hồi thì nhà cửa lại gọn gàng ngăn nắp. Xong việc, tôi đi ra cửa rồi ngồi xuống nghỉ mệt, nhìn bâng quơ.

    - Để chị coi, em bị chảy máu kìa. – Chị nhung mang bông băng, dầu đến ngồi cạnh tôi.

    - Thôi được rồi! Để em tự làm! Chi lo cho chị kìa! – Tôi thấy chỉ cũng không khá hơn gì tôi.

    - Để chị làm cho, ngồi yên đi!

    - Ui da.. ui da. – Chị tỉ mỉ lau máu cho tôi, sức thuốc rồi dán băng keo cho tôi. Nhìn chị đáng thương lắm, một người phụ nữ ngoan hiền, tần tảo như vậy, tại sao lại yêu anh tôi chứ. Anh tôi cũng chả phải đẹp trai, cũng chỉ hai bàn tay trắng, có gì tốt chứ?

    - Ổng hay đánh chị thế này lắm hả?

    - Không đâu em, đôi lúc ảnh áp lực trong công việc, nhậu xỉn rồi quậy lên như vậy thôi. – Chỉ nói giọng buồn bả rồi nhìn xa xăm ra đường.

    - Em còn nhỏ, không hiểu chuyện tình cảm cho lắm, chị có thể tìm một người đàn ông tốt hơn anh của em nhiều mà. – Tôi ngạc nhiên hỏi chị.

    - Hì hì.. chị cũng không biết nữa, chắc vì chị yêu ảnh. – Chị cười hiền hòa và nói, tôi thật sự tiếc cho người như chị.

    - Tình yêu là phải chịu đựng như vậy sao?

    - Khi yêu em sẽ hiểu thôi. – Chị xoa đầu tôi và cười.

    - Haizzzz.. - Tôi thở dài và nhìn ra đường.

    - Gì vậy ông cụ non? Bộ thất tình rồi hả?

    - Chị nè! Cho em hỏi vấn đề tế nhị chút được không?

    - Trời! Hỏi đi, bày đặt hoài.

    - Khi quen anh Đen, chị có còn là con gái không?

    - Không! – Chỉ nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trả lời.

    - Anh Đen biết điều đó không?

    - Biết chứ, chị đã nói cho ảnh biết mà.

    - Ổng không để ý đến chuyện chị còn hay không hả?

    - Thực ra đôi lúc nhậu xỉn, ảnh cũng hay mang chuyện đó ra chửi chị. Nhưng chị biết ảnh cũng yêu chị, anh cũng không quan trọng cái quá khứ đó đâu.

    - Vậy nếu người yêu em cũng không còn, không biết sau này cưới về em có cảm thấy khó chịu, hết yêu, có trách móc cô ấy không nhỉ?

    - Cái thằng này, bắt đấu lớn rồi đó. – Chị cóc đầu tôi một cái và nói.

    - Nhưng sao em lại hỏi chị như vậy? Quan trọng là bản thân em nghĩ thế nào thôi, em có yêu thương người đó thật lòng không?

    - Em yêu người đó lắm, nhưng em vẫn cảm thấy khó chịu chị à.

    - Chị không có ăn học nhiều, cũng không biết dùng lời nào để nói cho em hiểu. Chỉ là nói lên suy nghĩ của chị thế này thôi. Đàn ông khi yêu thì luôn muốn quan hệ với người yêu mình trước hôn nhân nhưng sao cứ muốn vợ mình phải còn trinh trắng. Em hiểu chị nói không?

    - À.. ờ.. cũng hơi hơi.

    - Người ấy nói là do một lần say mà bị ép làm chuyện đó, kể từ đó cô ấy không làm nữa. Em có nên tin lời nói đó không chị?

    - Sao lại hỏi chị, tin hay không là do em hiểu người đó đến mức nào thôi. Mà dù là do bị ép hay chủ động gì đi nữa, thì chuyện đó quan trọng với em lắm hả Khanh?

    - Quạn trong chứ, nếu cô ấy không bị ép mà nói ra như vậy, có nghĩa là cô ấy lừa dối, che giấu em.

    - Haizzzzz.. - Chỉ thờ dài một cái rồi nhìn về một hướng vô định.

    - Khanh à! Trong cuộc sống này, ai mà không một lần nói dối nhau. Ai cũng có một nỗi niềm riêng của mình mà em. Khi yêu nhau, đầu phải nhất thiết là phải nói ra tất cả mọi thứ. Người con gái nào cũng có một góc tối quá khứ đau khổ mà họ muốn quên đi, họ nối dối em những điều đó có gậy tổn hại cho em không?

    - Dạ!.. À.. ờ.. không.

    - Không lẽ những người con gái không còn trinh trắng như chị, không thể yêu thương thêm một ai nữa hả Khanh? Chị cũng khao khát một gia đình hạnh phúc như bao người, nhưng chỉ vì không còn trinh trắng, nên không có quyền đòi hỏi điều đó hả Khanh?

    - À.. ơ.. ơ.. - Tôi bắt đầu bối rối. Chị thì xoa đầu tôi và cười.

    - Khanh nè! Bỏ qua quá khứ của người ta đi, có thể trước kia người ấy không tốt, nhưng quan trọng là hiện tại người ta thế nào? Trong lúc người ta quen em, người ta sống như thế nào mới là điều quan trọng hơn. Cô ấy có lừa dối em trong thời gian quen nhau không?

    - Dạ! Thật ra thì em và cô ây cũng chưa chính thức quen nhau. Nhưng em hiểu những gì chị nói rồi, cảm ơn chị, em đi đây. – Tôi lật đật đứng dậy, đẩy xe ra.

    - Trời chuyển mưa rồi, ở lại ăn cơm đi rồi về.

    - Dạ thôi! Em có chuyện gấp lắm. – Tôi phóng ra hẻm như tên bắn.

    Những hạt mưa li ti đã bắt đầu rơi, mọi người thì hối hả chạy về nhà, hàng quán thì được dọn vào. Còn tôi thì lại phi như tên bắn đến nhà Linh, tôi muốn gặp em ngay lúc này. Tôi đã chịu đựng suốt một tuần nay không gặp em, đã đến giới hạn của nó rồi. Nghe những lời của chị Nhung, như giọt nước làm tràn ly cảm xúc, nó cứ tuông ra không ngừng. Thoáng chốc mà tôi đã đứng ở đầu hẻm nhà em, mưa lúc này đã tầm tả như trút nước. Người tôi ướt như chuột lột, lạnh rung lên.

    - Alo. – Tôi lấy máy gọi cho Linh.

    - Alo, anh Khanh hả. – Vẫn giọng nói quen thuộc của em pha lẫn chút bỡ ngỡ.

    - Em ra đầu hẻm gặp anh chút nhe, ra liền nhe. – Tôi vội vàng tắt máy rồi cất điện thoại vào cóp xe để khỏi ướt.

    Phía xa, từ trong nhà bước ra, em vẫn xinh xắn nhưng gầy hơn nhiều rồi. Cầm chiếc ô và từ từ tiến về phía tôi, vẻ mặt em khá ngạc nhiên khi nhận ra bộ dạng ướt như chuột lột của tôi. Thấy tôi, em chạy thật nhanh lại..


     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2021
  7. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 16:

    "Bấm để đọc"
    - Anh làm gì mà đứng dầm mưa ở đây? – Linh chạy lại lấy dù che cho tôi.

    - Sao không trả lời? – Tôi vẫn đứng đó nhìn em mà không nói một lới nào.

    - Anh nói gì đi chứ, đừng làm em sợ!

    - Anh nhớ em! – Em nhìn tôi không chớp mắt.

    Thình lình em quay mặt đi thì tôi níu lấy tay em, kéo em lại và ôm em vào lòng, tôi ôm thật chặt. Lần này tôi sẽ không cho em cơ hội bỏ chạy nữa, chắc chắn là như vậy.

    - Hix.. hix.. em sợ lắm! Em sợ lắm Khanh ơi! – Những giọt nước mắt của em từ từ hòa vào những hạt mưa đang rơi. Em cũng đã buông dù và ôm tôi thật chặt.

    - Em cứ nghĩ.. cả anh cũng bỏ em. Thời gian qua, em rất sợ anh nhìn em với ánh mắt khác và không đến tìm em nữa. – Em lạnh rung người lên và nép sát vào tôi để tìm một chỗ dựa.

    - Khờ lắm! Anh chỉ đi khi nào em không cần anh nữa thôi.

    - Từ nay, để anh chăm sóc em, được không?

    - Nhưng.. - Em ngước lên nhìn tôi bối rối. Tôi ép chặt đầu em vào ngực mình, không để cho em nói thêm một lời nào.

    - Em không cần nói gì hết, qua hết rồi. Anh không quan tâm đâu. Anh biết.. em vẫn còn yêu nó, anh sẽ ở cạnh em cho đến lúc em yêu anh. Được không? – Em nấc lên từng tiếng nghẹn ngào và gật đầu đồng ý.

    Mưa càng ngày càng to, hai con người vẫn đứng đó trong đêm. Tôi không còn cảm thấy lạnh nữa vì bây giờ tôi đã có em. Có thể là chưa hoàn toàn có được em, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi. Tôi cảm thấy hối hận lắm, tại sao đến ngày hôm nay mới nói ra những điều này. Nếu trước kia, tôi quyết tâm giành lấy em, dẫn em ra khỏi con người dơ bẩn đó, thì bây giờ em sẽ không đau khổ như thế này. Như chị Nhung nói, em bị ép làm chuyện đó hay tự nguyện thì không còn quan trọng nữa, nhưng thực chất tôi vẫn luôn tin tưởng em. Người con gái tôi quen hai năm qua, không phải một người dễ dãi và tùy tiện. Hy vọng cơn mưa này sẽ rửa trôi tất cả, ngày mai trời lại sáng.

    Tối hôm đó tôi vui lắm, vì đã nói hết được những gì mình muốn. Lúc về nhà là nhắn tin cho em ngay.

    - Em có bị ướt nhiều không?

    - Em chào cô, cô khỏe không cô? – Tôi đến thì thấy cô Hiền đang làm công chuyện ngoài sân.

    - Ủa, Khanh đó hả? Giờ mới chịu ghé thăm cô đó?

    - Dạ! Mấy tháng nay em ở dưới quê, vừa lên được vài hôm. Linh có nhà không cô, Linh nhờ em qua chở đi học.

    - Hôm qua nó dầm mưa nên giờ bệnh rồi Khanh ơi! Nó đang nằm trên phòng đó.

    Tôi vội vàng đẩy xe vào nhà và chạy lên thăm em. Sức khỏe em khá yếu từ xưa giờ, tôi còn lạ gì nữa. Hôm qua tự nhiên hứng lên lại bắt em dầm mưa chung. Lên đến phòng thì thấy em đang đắp chăn và được chườm khăn. Tôi tiến lại ngồi cạnh em, nhẹ nhàng chạm vào má em, nốt rùi son của em. Đã lâu rồi tôi không còn thấy một nụ cười hạnh phúc thật sự trên môi em, người con gái đáng thương này đã thiếu thốn tình cảm của cha rồi, giờ lại còn gặp những chuyện này.

    - Anh.. anh qua lúc nào vậy? – Em tỉnh dậy khi tôi chạm vào.

    - Xin lỗi! Anh làm em bệnh rồi.

    - Không sao đâu. – Dù đang mệt nhưng em vẫn cố gắng cười thật tươi.

    - Để anh đi mua cháo cho em ăn nhe?

    - Ở lại với em đi anh. – Tôi vừa quay đi thì em nắm lấy tay tôi kéo lại. Nắm lấy đôi bàn tay tôi thật chặt rồi em từ từ thiếp đi.

    Mọi chuyện cứ diễn ra một cách nhẹ nhàng và bình yên như thế đó. Ngày qua ngày, tâm trạng của em đã tốt hơn trước. Ngày nào tôi cũng làm công việc đưa rước em đi học. Chiều chiều, hai đứa cứ lân la hàng quán trước khi về nhà. Em thường ngồi sau xe của tôi hát lếu lo như chim sáo, dường như tất cả mọi nẻo đường của cái thành phố này đều in dấu xe của tôi. Tôi đã cố quan tâm và yêu thương em đến hết mức có thể, để em cảm nhận được tình yêu của tôi. Và mỗi ngày tôi đều hỏi em chỉ một câu hỏi quen thuộc. "Em à! Em đã yêu anh chưa?". Và tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ có câu trả lời của em.

    Một buổi tối tháng 2 ở quê nhà, tôi đang ngồi xem tivi thì dì tôi, nhóc Ly cùng một vài chú bác khác trong gia đình qua thăm.

    - Khanh, có ba ở nhà không con?

    - Dạ! Để con vào kêu ba. – Tôi đi vào trong gọi ba tôi với một chút lo lắng, không biết có chuyện gì mà hôm nay mọi người đều tới đông đủ như vậy.

    Tôi ngồi kế nhóc Ly và nghe mọi người nói chuyện. Đó là chuyện về thủ tục di dân của dòng họ, bà nội tôi đã định cư ở Mỹ từ khá lâu. Nhiều năm trước có ý định bảo lãnh gia đình bên này sang Mỹ định cư, làm hồ sơ thì cũng được một thời gian và đã được duyệt. Có lẽ sẽ được đi trong năm nay khi hoàn tất những giây tờ, thủ tục cuối cùng. Tôi khá bàng hoàng về chuyện này, vì trước giờ ba tôi chưa bao giờ nhắc đến. Lòng thì lo sợ vô cùng, tôi không muốn đi, còn Linh thì sẽ như thế nào.

    - Khanh! Lại đây ba nói chuyện. – Ba tôi ngoắc tôi vào ngồi cùng bàn với mọi người.

    - Nãy giờ chắc con cũng nghe rồi đó, con muốn đi không?

    - Dạ.. dạ.. - Tôi ấp úng

    - Anh Khanh, đừng đi! – Con nhóc Ly khóc nhè, chạy lại ôm tôi. Dì tôi mắt cũng đỏ hoe, ngồi cạnh và xoa đầu tôi.

    - Con không muốn đi ba à! Vậy ba có đi không? – Tôi lấy hết can đảm, nói chuyện như một đứa con đã trưởng thành trong gia đình.

    - Thằng khỉ! Mày không đi thì ba qua đó ở với ai. Tùy con lựa chọn thôi, con ở đâu thì ba ở đó.

    - Ừ! Tôi qua đây chỉ nói sơ mọi chuyện trước là như vậy, hai cha con cứ ở nhà suy nghĩ đi. – Bác tôi nói xong thì đứng dậy cùng mọi người ra về.

    Từ ngày hôm đó tôi cũng không còn bận tâm quá nhiều về việc này. Ba tôi rất thương tôi và tôn trọng quyết định của tôi. Một buổi chiều tháng 3 Sài Gòn, tôi có cơ hội gặp lại 2 thằng bạn thân, Tuấn và Nam. Ba thằng chọn một cái quán nhậu nhỏ ở quân 5 để tâm sự chuyện đời. Hết chuyện học hành, việc làm rồi qua đến chuyện tình cảm. Đang ngồi lai rai thì tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.

    - Mày tưởng Linh yêu mày sao? Linh đã là người của tao rồi. – Vừa thấy tin nhắn, tôi đã phát điên lên, gọi ngay đến số điện thoại đó nhưng không liên lạc được. Tôi đập ly bia xuống bàn một tiếng thật to, mọi người trong quán đều nhìn về phía tôi.

    - Khùng hả mạy? Làm đi đập phá đồ thế? – Thằng Tuấn hỏi tôi. Tôi cho nó xem tin nhắn.

    - Haizzz.. quan tâm làm gì, người yêu mày là hot girl mà, bị chọc phá như vậy là chuyện bình thường.

    - Mà tao hỏi thiệt, mày với nó làm chuyện đó chưa?

    - Là chuyện gì?

    - Chuyện đàn ông với phụ nữ thì là còn chuyện gì nữa thằng hai lúa. – Thằng Nam nói, công nhận từ ngày nó vào đại học, nó thay đổi nhiều quá. Không còn bộ dạng thư sinh ngày xưa nữa.

    - À.. ờ.. chưa.. - Hai thằng tụi nó mới cười phá lên.

    - Mày nhìn thằng Nam thư sinh kìa, bây giờ nó còn ngon hơn mày rồi. – Thằng Nam đang cười đểu.

    - Bộ mày định để dành cho thằng khác hả? – Vừa nghe xong, tôi điên người đập bạn. Dẫn xe ra thật nhanh rồi bỏ đi. Men trong người khiến tôi càng phát điên hơn, khi nghĩ về tin nhắn đó và những lời hai thằng bạn nói.

    - Dạ có! Nhưng không sao đâu anh.

    - Nhớ lau khô tóc trước khi ngủ đó, không thì sáng mai lại bệnh.

    - Dạ! Anh cũng coi chừng bệnh đó. Hôm này anh dầm mưa nhiều hơn em mà.

    - Thôi em ngủ sớm đi, mai anh qua chở đi ăn sáng rồi đi học.

    - Dạ! Vậy anh ngủ ngon nhe!

    - Ừ! Em ngủ ngon! Em nè!

    - Sao anh?

    - Hôm nay là ngày đâu tiên mình quen nhau, em có yêu anh chưa? Em không cần trả lời đâu, anh biết câu trả lời rồi, ngày nào anh cũng sẽ hỏi đến lúc em trả lời. G9

    - Em xin lỗi.. G9. – Tôi biết để ngừng yêu một người không phải một sớm, một chiều. Có gì đâu mà xin lỗi, em khờ quá!

    Sáng hôm sau, tôi chay qua nhà em để đưa em đi học.

    - Ê.. ê.. giận hả? Tao nói giỡn thôi mà! – Tôi nghe tiếng gọi với của 2 thằng từ trong quán ra.

    Người tôi thì nóng bừng bừng như lửa đốt, chạy như tên bắn đến nhà Linh. Đến nhà em, tôi bước vào phòng, lúc này em đang ngồi học bài và quay ra thấy tôi.

    - Anh Khanh, sao anh tới mà không báo em biết? Em tỏ ra ngạc nhiên.

    Tôi tiến lại ôm em, rồi hôn lên môi em. Tôi kéo em lại giường và đè em xuống. Men bia trong người cộng với những gì đã nghe thấy, tâm trạng của tôi như một con thú hoang cần phải làm gì đó để được giải tỏa.

    - Anh sao vậy? Anh say rồi phải không? – Em hỏi với giọng hơi run sợ.

    Tôi không nói gì hết, tôi lại tiếp

    Tục đè em ra, hôn em, tay tôi thì đang cởi từng chiếc cúc áo của em. Người em co lại, run lên. Nước mắt em bắt đầu chảy dài..


     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng mười một 2021
  8. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 17:

    "Bấm để đọc"
    Nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, phần con trong con người tội đã bị rửa trôi đi. Tôi đang làm gì thế này? Tôi bước lùi lại, dựa vào tường và ngồi bệt xuống nền nhà. Cuối gầm mặt xuống và suy nghĩ bản thân tôi cũng khốn nạn không kém gì thằng Hưng.

    - Em xin lỗi! – Em òa khóc và ôm lấy tôi.

    - Em sợ lắm! Em không biết gì hết, chỉ một lần duy nhất em bị người ta chuốc say. Em sợ lắm! Em không làm được gì cho anh hết. – Em khóc nức nở và nói. Tôi càng cảm thấy bản thân khốn nạn hơn khi nghe em nói những lời này.

    - Em không có lỗi, anh mới là thằng khốn, anh sai rồi. – Tôi lau nước mắt cho em, ghì chặt đầu em vào ngực tôi.

    - Hôm nay anh khác lắm! Em sơ lắm!

    - Ừ, anh say rồi. Anh xin lỗi! Đừng giận anh nhe!

    - Dạ! – Em nói nhỏ và vẫn còn hơi run.

    - Cười cái đi! Khóc như vậy không phải là Linh xinh nữa đâu. – Tôi xoa đầu em. Nụ cười tươi đã trở lại trên môi em.

    - Hôm này ở nhà làm gì rồi?

    - Dạ! Em học bài, bài càng ngày càng nhiều anh à!

    - Uh! Năm nay là cuối cấp rồi, cố lên nhe em!

    - Ngày mai là Chủ Nhật, có chương trình gì không?

    - Dạ! Mai là sinh nhật của Tú, trưa mình đi mua quà cho nó rồi chiều cả đám đi ăn nhe anh!

    - Đám bạn đại gia của em đó hả? – Tôi hơi ngần ngại, tôi không ưa cái đám này cho lắm.

    - Đại gia gì, anh đừng nghĩ lung tung!

    - Mình quen nhau 5 tháng rồi, em đã yêu anh chưa? – Tôi nhìn và hỏi em với vẻ mặt nghiêm trọng.

    - Thôi không có gì đâu! Anh đùa đó. – Sau một hồi lau em im lặng, tôi cười phá lên và véo má em. Có lẽ là chưa đủ, nhưng không sao, tôi vẫn sẽ ở cạnh em.

    Sáng hôm sau tôi cùng thằng Tuấn đi ăn sáng tại một tiệm ăn ở quận 3 gần nhà em. Sau khi ăn xong, tôi sẽ ghé rước em đi luôn.

    - Hôm qua sao vậy ba? – Thằng Tuấn vỗ vai tôi hỏi.

    - Sao là sao?

    - Tự nhiên bỏ chạy như thằng khùng vậy? Hay không có tiền trả nên bỏ chạy?

    - Mày khùng quá! Quên đi! – Tôi quát nó.

    - Anh em với nhau, tao hiểu mà. – Nó nói và cười đểu.

    - Chút nữa tao chở Linh đi ăn sinh nhật với đám bạn đại gia của em. Tao không khoái đám này lắm! Tụi nó ăn chơi và coi thường người khác lắm!

    - Ai dám coi thường anh em của tao? – Thằng Tuấn lên giọng.

    - Nè, cầm chìa khóa của tao! – Nó chỉ tay ra chiếc SH bóng loáng của nó và quăng chìa khóa về phía tôi.

    - Chìa khóa mầy đâu? Đưa tạo! Tao với mày đổi xe hôm nay luôn và ngay.

    - Chi vậy? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

    - Tạo không chấp nhận được đứa nào dám coi thường anh em của tao.

    - Thôi! Không cần đầu.

    - Luôn và ngay! Nó quát to, nên tôi chấp nhận vậy. Thằng khùng này, nhiều khi điên lắm, nhưng lại tốt với bạn bè vô cùng.

    - Ê! Mà ý mày bảo xe tạo là cùi bắp? – Tôi hỏi lại nó.

    - Xe của mày là cùi mía luôn chứ cùi bắp gì! – Tôi hơi chạnh lòng về lời nhận xét này. Nhưng sự thật thì phải chấp nhận thôi.

    - Có cần quần áo mới gì không? Tao đang điên, nói luôn đi tao dẫn đi mua một thể.

    - Thôi được rồi, cảm ơn mày! Tạo cũng không phải bần đến nỗi không có một bộ quần ao ra hồn.

    Ăn sáng xong, ngồi trên chiếc SH bóng loáng tôi chạy qua nhà Linh. Tôi gọi điện em ra mở cổng, em bước ra nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.

    - Xe của ai vậy anh?

    - Xe của thằng Tuấn.

    - Xe anh đâu?

    - Nó bảo đổi xe với anh, anh sợ em đi xe cũ với anh rồi em lại ngại với bạn em. – Em nghe tôi nói xong thì nhăn mặt, đống cổng cái rầm rồi bỏ đi vào nhà. Tôi gọi em, nhưng em làm ngơ.

    - Sao vậy em? – Tôi lấy điện thoại ra gọi cho em và hỏi.

    - Anh nghĩ em như vậy hả?

    - À.. ờ.. - Tôi ngập ngừng.

    - Anh về đổi xe lại đi, em đời! Còn không thì em ở nhà luôn.

    - Ừ, anh quay lại ngay.

    Tôi gọi cho thằng Tuấn và đi đổi xe lại. Trong lòng cảm thấy vui lắm, đây là một trong những lý do tôi yêu Linh. Mặc dù xung quanh em có nhiều đứa bạn xấu, nhưng em không bị ảnh hưởng bỡi chúng nó.

    - Giờ mình mua quà gì cho Tú đây em? – Tôi đang chở em đi vòng vòng các shop.

    - Em tặng quà nó trước rồi, giờ anh mua đại món gì rẻ rẻ tiền tặng nó thôi, không quan trọng đâu. – Em nói chuyện rất đáng yêu. Mà thực ra tôi làm gì có điều kiện mà mua quà nhiều tiền.

    - Hôm qua nó nói em là kêu anh mua cho nó cái vòng tay, thường thường thôi.

    Tôi và em ghé vào một tiệm trang sức, linh kiện con gái. Em chọn giúp tôi một chiếc vòng bằng da khá rẻ tiền, em đúng là một người chu đáo. Đến chiều, hai đứa đến nhà hàng mà con Tú đã đặt bàn ở Quận 1. Khi hai đừa tôi vừa bước vào thì mấy đứa bạn của nó đã ngồi đông đủ. Em và tôi đang tiến vào thì em hơi khựng lại, tôi nhìn quanh thì thấy thằng Hưng đang ngồi kế con Tú. Em hơi run lên và níu tay tôi thật chặt. Tôi khoác vai em như trấn an và dẫn em vào. Trên đường đi vào thì mấy đứa bạn con Tú cứ nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt bố đời coi thường người khác.

    - Linh! Lại đây ngồi né! – Con Tú kêu Linh.

    - Thôi nhập tiệc nhe mọi người! – Nó đứng lên tuyên bố và đồ ăn được mang lên.

    Trong lúc ăn thì tôi cũng chỉ lo ăn và nói chuyện với Linh. Cũng vì những câu chuyện khoe mẽ, ăn chơi bất tận của cái đám thiếu gia, tiểu thư này mà tôi chả biết phải chen vào đâu để nói. Lâu lâu thì bồ con Tú và mấy đứa khác lại quay sang hỏi tôi vài câu với mục địch chính là dìm hàng của tôi. Những tình huống này thì tôi cũng đã chuẩn bị từ trước, nên cũng không quá bất ngờ. Nhưng đôi lúc chúng cũng làm máu điên của tôi lên tới não. Có một điều lạ là thằng Hưng cũng chỉ ăn và không nói lời nào, lâu lâu lại nhìn về phía Linh. Một lúc sau thì Linh đi vệ sinh, khoảng 1 phút sau thì thằng Hưng cũng đi vệ sinh. Tôi nhận thấy điều không lành, nên cũng xin phép đi vào trong theo nó. Đứng ở mép cửa thì thấy nó đang đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ Linh.

    - Linh! – Nó kêu em khi em vừa bước ra. Em không quan tâm và quay mặt bỏ đi.

    - Linh! Anh nhớ em lắm! Tha lỗi cho anh, cho anh một cơ hội nhe em! – Nó nắm lấy tay của Linh. Tôi định xong vào nói chuyện với nó thì chợt nghĩ lại và vẫn đứng đó xem Linh sẽ phản ứng ra sao.

    - Anh bỏ tôi ra đi! Em hất mạnh tay nó ra, và bỏ ra ngoài.

    - Anh Khanh! Ra ngoài thì em thấy tôi đang đứng đợi.

    - Ừ, anh thấy em đi lâu quá nên vào xem coi có chuyện gì không. – Tôi nói và dẫn em ra ngoài.

    Khi ăn uống xong thì tụi nó quyết định đi bar làm tăng hai. Tôi đã dự phòng nhiều chuyện có thể xảy ra nhưng có một thứ mà tôi không thể ngờ, con Tú chưa chịu đi ngay mà đòi ở lại mở quà sinh nhật.

    - Nhiều quà quá, chắc mở không hết. Chắc Tú sẽ mở quà của hai anh đẹp trai nhất ở đây, anh Khanh và anh Hưng nhe. – Nghe giọng điệu của nó là tôi biết sắp có trò gì rồi.

    Khi nó mở hai hộp quà của tôi và thằng Hưng ra thì là 2 chiếc vòng tay. Chiếc của tôi là vòng da, còn cái của thằng Hưng là một chiếc vòng bạc có vẻ đắt tiền.

    - Trời ơi! Quà của anh Khanh đẹp quá, rất giản dị, mộc mạc, đơn sơ như con người của anh. – Cả đám bạn của nó thì cười phá lên. Và đó là mức giới hạn chịu đừng cuối cùng mà tôi có thể. Hóa ra nó kêu và thằng Hưng đều mua vòng tay cho nó để có cơ hội so sánh tôi và thằng Hưng. Dạo trước, tôi cũng nhiều lúc vô tình nghe nó và Linh trò chuyện, nó nói rằng tôi không xứng với Linh, khuyên Linh nên tha thứ và quay lại với thằng Hưng.

    Tôi hết chịu nổi trò đùa của nó, không nói không rằng, đứng dậy và bỏ đi. Linh thì chửi con Tú và cũng chạy theo tôi ra ngoài. Tôi muốn về ngay nên ra lấy xe và chờ Linh ra. Từ đằng xa, tôi thấy thằng Hưng chạy ra theo Linh, nắm tay Linh và nói cái gì đó.

    - Mày tránh xa Linh ra! – Tôi quát và xô nó ra. Vẻ mặt nó thất vọng và chỉ biết đứng nhìn.

    Em vội leo lên xe tôi, và tôi chạy thật nhanh khỏi cái đám bạn chết tiệt của em. Đang chạy thì tôi giảm tốc độ lại vì nghe em thút thít sau lưng.

    - Gì vậy Linh? Em khóc hả?

    - Không có gì đâu anh! – Em hít mũi vài cái rồi trả lời.

    - Tại sao em khóc? Vì nó mà em khóc sao? – Tôi hỏi trong sự bực tức.

    Tiếng còi xe thì in ỏi giữa những làn xe đông đúc, nhưng hai chúng tôi thì lặng thinh. Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

    - Anh! – Em kéo áo tôi và gọi.

    - Anh còn bực con Tú hả? – Tôi vẫn im lặng, thực ra tôi bực vì tại sao em khóc nhiều hơn là vì chuyện con Tú.

    - Thôi mà! Đừng giận mà! Em hát cho anh nghe nhe! – Em ôm chặt lấy tôi rồi hát líu lo như thường ngày. Lòng tôi cũng dịu bớt, và không hỏi em về chuyện em khóc nữa.

    - Linh nè! Hôm nay là 151 ngày mình quen nhau rồi, em đã yêu anh chửa? – Và sau đó tôi lại tiếp tục cười trừ và cho qua câu hỏi và không cần câu trả lơi. Nhưng sao hôm này, lại cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Câu hỏi này hình như càng ngày càng khó trả lời hơn đối với em thì phải.

    Vào đầu tháng 4, một buổi chiều yên lành của Sài Gon. Tôi đang ngồi ăn kem cùng em trong quán thì em có điện thoại. Em bắt máy nói chuyện vài câu với ai đó thì kéo tôi đứng dậy tính tiền.

    - Anh! Đi nhanh tới bệnh viện Chợ Rẫy. – Em nói vội vàng.

    - Sao vậy em?

    - Anh Hưng gặp tai nạn nặng lắm, đi nhanh thôi anh! – Mặt em tỏ vẻ lo lắng.

    - Ừ. – Lại có trò gì nữa đây, tự nhiên lại bị tai nạn.
     
  9. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 18:

    "Bấm để đọc"
    Bệnh viện Chợ Rẫy, một trong những bệnh viện lớn nhất thành phố nằm ở quận 5. Lúc trước tôi thường đi ngang qua mỗi khi đón xe buýt Chợ Lớn về quê, tuy đi ngang qua nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi vào bệnh viện này. Cũng giống như bất cứ ai, tôi không thích vào bệnh viện cho lắm. Bệnh nhân, mùi thuốc.. v.. v.. nó làm cho con người ta cảm thấy ớn lạnh. Bước dọc theo hành lang, người nhà của bệnh nhân rất đông, họ ngồi ăn cơm, trải chiếu ra ngủ, túc trực bên cạnh người thân của mình. Nhìn vào cửa sổ các phòng bệnh, tôi thấy người thì đang được truyền nước biển, người thì băng bó tay chân, người thì nằm đau kêu rên rỉ, đúng là nơi hạn chế đến càng ít càng tốt. Linh gọi điện cho ai đó hỏi số phòng và em vội vàng kéo tôi vào thang máy.

    - Mấy con ơi! Qua bên tháng máy kia đi giúp cô nhe, thang máy này chỉ giành cho bệnh nhân và bác sĩ thôi! – Cửa thang máy chưa đóng thì một vài người phụ nữ trong những bộ áo blouse trắng đẩy một bệnh nhân vào và nói với hai đứa tôi.

    - Dạ! Tụi con không biết. – Tôi nói và dẫn em đi qua thang máy bên kia.

    Dù hai đứa tôi có thể đi thang máy đó thì tôi cũng sẽ quyết định kéo em ra để qua thang máy khác đi. Cái thằng bệnh nhân mà những người phụ nữ đó đẩy vào thật đáng sợ, mình mẫy của cậu ta cư như bị bỏng rất nặng, da thịt thì bị biến dạng. Vậy mới thấy làm trong ngành y không phải chuyện đơn giản, phải chai lì với những vết thương như vậy. Trong lúc thang máy đưa chúng tôi đi lên, tôi thấy mặt Linh lộ rõ sự lo lắng. Tôi cũng bắt đầu lo lắng, tất nhiên là không phải lo cho thằng Hưng. Tôi nắm chặt tay em như trấn an.

    Dọc theo hành lang để đi đến phòng của thằng Hưng, từ xa tôi đã thấy bóng dáng của con Tú đang đừng ngoài hành lang.

    - Anh Hưng sao rồi Tú! – Em vừa chạy đến là hỏi ngay.

    - Bác sĩ đang kiểm tra cái gì đó bên trong, ổng được đưa vào đây hôm qua. Tao mới biết chuyện hồi trưa, người nhà ổng nhờ vào trông giúp.

    - Nhưng sao lại bị tai nạn, có nặng lắm không?

    - Ổng va quẹt xe với người ta thế nào đó tao cũng không rõ, bị gãy chân với trầy khắp người.

    - May quá! Anh Khanh đây rồi, anh chở em về nhà giúp được không? Em có công chuyện nhà nên chắc nhờ Linh ở lại trông chừng anh Hưng.

    - Ờ.. nhưng.. - Tôi ngập ngừng.

    - Anh chở Tú về đi, tối nay anh ghé đón em cũng được. – Linh nói với tôi.

    - Ừ! Vậy cũng được. – Tôi trả lời hơi bối rối.

    Vậy là tôi cùng con Tú ra về, tôi với nó ra đến cổng thì nó kéo tôi lại.

    - Ủa sao vậy? Không về à? – Tôi hỏi nó.

    - Em có xe rồi, thực ra em chỉ muốn nói chuyện riêng với anh chút thôi. Mình ra ghế đá kia đi.

    - Ứ! – Nó lại có trò gì nữa đây.

    - Anh Khanh ne! Anh yêu Linh lắm hả? – Nó hỏi tôi.

    - Ừ!

    - Những anh biết là Linh không yêu anh đúng không? – Tôi im lặng không trả lời.

    - Linh đã tâm sự với em rồi, nó nói nó vẫn còn tình cảm với Hưng.

    - Nói xong chưa? Xong rồi thì anh đi đây. – Tôi bắt đầu cảm thấy bực mình.

    - Anh nghe em nói hết đi, nó không yêu anh đâu, ở cạnh anh nó sẽ không hạnh phúc đâu. – Tôi vẫn im lặng.

    - Linh quen với Hưng, thì sau này cuộc sống sống của nó sẽ đầy đủ hơn.

    - Thôi đủ rồi! – Tôi đứng dậy bỏ đi, tôi không muốn nghe nữa.

    Bước thật nhanh về tìm Linh, trong đầu thì những câu nói của con Tú cứ lượn lờ trong suy nghĩ. Tôi có gắng trấn an bản thân là không sao đâu. Khi tôi quay lại phòng của thằng Hưng thì em đã vào phòng, chắc có lẽ bác sĩ đã làm việc xong.

    Tôi nhìn qua cửa sổ phòng bệnh thì thấy một cảnh tượng mà có lẽ tôi không nên thấy. Thằng Hưng thì hình như đang ngủ, còn em thì đang ngồi cạnh giường nó. Tay em nắm tay nó và nước mắt em đang rơi vì nó. Nỗi sợ hại mất em lại bắt đầu ùa đến lớn hơn bao giờ hết, nhưng tôi vẫn cố bình tâm lại và gõ cửa phòng. Tôi tiến lại gần giường của thằng Hưng, nhìn khắp người nó thì cũng không phải quá nặng, chỉ bó bột chân phải và trầy nhiều chỗ. Linh kéo tôi ra ngoài như muốn nói gì đó.

    - Anh về nhà mang ít quần áo vào cho em nhe, đêm nay em ở lại trông chừng ảnh.

    - Cái gì? Tại sao lại là em? – Tôi bực tức hỏi.

    - Nhà của ảnh không có ai hết, ba của ảnh ở xa chưa về kịp. – Em từng kể cho tôi về gia đình của thằng Hưng, lý do hai người đến với nhau và đồng cảm là do đều thiếu thốn tình cảm gia đình. Mẹ thằng Hưng đã bỏ nó đi từ lúc nhỏ.

    - Nhưng ngày mai em còn phải đi học nữa mà.

    - Ừ, vậy anh mang giúp em tập vở vào đây luôn nhe, ngày mai sẽ có người khác vào thay em.

    - Nhưng mà em à.. - Tôi nắm tay em, nhìn vào mắt em với sự lo lắng.

    - Anh không tin em hả?

    - Anh tin, nhưng..

    - Thôi không có gì đâu, anh đừng suy nghĩ lung tung.

    Chiều hôm đó tôi ở lại với em một chút, mua đồ ăn tối cho em đến lúc hết giờ thăm bệnh thì tôi quay về. Tôi không nghĩ cái ngày đó lại là ngày định mệnh, kể từ lúc đó, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng phải chở người yêu của mình vào bệnh viện thăm người yêu cũ của người ta. Thời gian của em giành cho tôi ngày càng ít lại.

    Đến lúc thằng Hưng được xuất viện, thì em lại tiếp tục nhờ tôi chở em đến nhà nó để chăm sóc. Có phải tôi đang làm một việc ngu ngốc? Tôi đang tạo điều kiện cho người yêu tôi quay lại với người cũ? Nhiều lúc tôi muốn em dừng lại nhưng em cứ trách tôi là không tin em, tôi đành chấp nhận làm việc mà tôi không muốn làm. Cho đến một hôm, như những lần tôi chở em qua nhà nó, tôi đã chịu đựng hết nổi và phải nói ra.

    - Tại sao em phải làm công việc này, em chăm sóc cho nó đến khi nào chứ? – Em tròn xoe mắt nhìn tôi.

    - Em nói với anh bao nhiều lần rồi, tụi em chỉ là bạn thôi. Nhà ảnh không có ai, em phải giúp chứ.

    - Tại sao anh phải chở người yêu mình đến chăm sóc cho người con trai khác, em biết anh khó chịu lắm không?

    - Anh ích kỷ quá rồi đó Khanh! Bạn bè thì phải giúp nhau chứ.

    - Anh không ích kỷ, anh chỉ sợ mất em thôi.

    - Anh vẫn không tin em sao? – Tôi không biết phải trả lời thế nào mỗi lần em hỏi câu này.

    - Anh tin em rồi sao?

    - Anh tin em thì anh đừng nghĩ lung tung.

    - Anh không nghĩ lung tung, anh tin em, nhưng anh không tin nó.

    - Nhà anh Hưng không có ai hết, em phải giúp đỡ ảnh chứ. Anh đừng ghen bậy mà!

    - Nhưng em phải hứa với anh, là xong chuyện này, không gặp nó nữa, được không?

    - Ừ! Thôi đừng suy nghĩ nữa.

    - À, một chuyện nữa, phải hỏi ý anh trước khi qua nhà nó, không được tự đi quá đó nếu không có anh chở.

    - Dạ! Em biết rồi mà.

    Từ lần nói chuyện đó, tôi không thấy an tâm hơn được chút nào. Dường như thời gian em ở cạnh nó còn nhiều hơn tôi. Những cái ôm, cái hôn của hai người thì nhạt dần. Tôi nhìn thấy sự thay đổi trong đôi mắt của em, có một thứ gì đó xa cách, không còn gần gũi như trước nữa. Những lần tôi chở em đi ăn, em không còn hát líu lo nữa. Em không còn ôm tôi trọn vòng tay khi ngồi sau xe nữa.

    Có một câu hỏi mà từ lâu tôi không còn hỏi em nữa, tôi chỉ dám nghĩ nó trong đầu. "Linh à! Gần nửa năm từ ngày mình chính thức quen nhau rồi, em đã yêu anh chưa?"

    Một buổi chiều ở quê nhà, khi tôi qua nhà dì ăn cơm tối.

    - Hú! – Tôi vừa bước vào thì một con nhỏ béo ú hù tôi.

    - Em là ai vậy? – Tôi ngạc nhiên hỏi nó.

    - Cái gì? Em là Trinh nè, không gặp có bao lâu mà quên rồi hả? – Nó chóng nạnh hỏi tôi.

    - Anh đùa thôi, dạo này béo tốt quá hé, cân kg bán được rồi. – Tôi xoa đầu nó và cười, nhà nó chuyển ra Hải Phòng cũng khá lâu, lâu lâu nó về chơi, mỗi lần về thì lại càng phì nhiêu hơn trước.

    - Anh Khanh, chút nữa chở tụi em qua quán chè của bạn em ăn nhe! – Nhóc Ly đề nghị.

    Sau khi ăn cơm xong thì ba đứa tôi đèo nhau đi ăn chè. Bây giờ thì khá hơn hồi xưa rồi, có xe máy nên không cần lâm vào tình cảnh 3 đứa dẫn xe đạp đi bộ như trước kia nữa. Chợt nhớ đến em, tôi lấy điện thoại ra nhắn.

    - Linh xinh ơi! Đang làm gì đó?

    Nhắn xong thì tôi chở hai đứa nhóc một mạch đến tiệm chè của bạn nó. Ngồi vào quán thì có một con nhóc dễ thương ở trong chạy tới hỏi.

    - Em chào anh! – Nó lễ phép chào tôi.

    - Ủa, Trinh về hồi nào vậy, lâu quá không gặp. – Nó ngạc nhiên khi gặp lại con Trinh.

    - Trinh mới về à, thôi cho Ly với Trinh 2 ly bảy màu nhe.. hí hí. – Nói đến chuyện ăn là mặt mày nó sáng rực.

    - Anh Khanh ăn gì? – Nhóc Ly hỏi tôi.

    - Thôi hai đứa ăn đi, anh không ăn đâu.

    Vậy là 3 đứa nhóc ngồi ăn chè cùng nhau cười giỡn, nói chuyện trẻ con, tôi cũng không quan tâm lắm về những câu chuyện thần tiên không có kệt cục của tụi nó. Tôi chợt nhớ đến tin nhắn điện thoại nên lấy ra xem, em vẫn chưa trả lời. Tôi thấy lạ nên mới gọi thứ, nhưng vẫn không gọi được. Tôi bắt đầu sốt ruột và gọi máy bàn về nhà em, gặp cô Hiền.

    - Alo.

    - Alo, mẹ hả? Dạ con là Khanh, Linh đâu rồi mẹ, con gọi hoài không được. – Từ lâu tôi đã chuyển cách xưng hô với cô, chính xác là kể từ ngày quen em.

    - Nó nói đi chơi với bạn mà, nó không nói con sao?

    Tôi cúp điện thoại với tâm trạng tức giận và sốt ruột, em đi chơi tối như vậy thì ít ra cũng nhắn tin tôi biết chứ. Rồi tối rồi còn đi chơi với ai nữa? Gọi điện thì máy đang tắt. Như ngồi trên đống lửa, suy nghĩ đến những chuyện không hay, tôi quyết định chạy về Sài Gòn luôn. Và tôi chỉ nhắm đúng một hướng mà chạy, chắc chắn đó là hướng về nhà của thằng Hưng.

    Chạy đến trước cổng nhà thằng Hưng, tôi định bấm chuông thì khựng lại. Nếu như em không có trong đó thì sao? Vậy tôi sẽ nói với nó lý do tôi đến đây là gì? Nghĩ vậy tôi vào một quán nước gần đó ngồi và chờ em. Vừa chờ tôi vừa liên tục nhắn tin, gọi điện cho em, hy vọng em đang đi đâu đó chơi với bạn và tôi có thể đến đó gặp em. Nhìn chăm chăm về cửa nhà thằng Hưng, cứ hy vọng em sẽ không bước ra từ nơi đó. Mười phút, hai mươi phút, bốn mươi lăm phút, một tiếng, thời gian cứ trôi qua mà lòng tôi vẫn cứ như lửa đốt.

    Và cuối cùng tôi cũng chờ được, cửa nhà thằng Hưng bắt đầu mở ra và những gì không nên thấy cũng đã thấy. Hai người tay trong tay bước ra, thằng Hưng thì vẫn phải chóng nạn. Tôi tính tiền rồi đi lại gần hơn, có lẽ 2 con người đó đang vui vẻ nên không để ý đến sự hiện diện của tôi. Lúc em chào nó ra về thì thằng Hưng kéo tay em lại và ôm em, hai người họ nhìn nhau một lúc rồi hôn nhau say đắm. Đó là Linh của tôi đó sao, tôi không thể tin vào mắt của mình. Tôi cố nhìn kỹ hơn và hy vọng không phải em, nhưng rồi lại càng thất vọng hơn vì không ai khác ngoài em. Em không một chút kháng cự, em vẫn vui vẻ chấp nhận.

    Em vẩy tay chào nó ra về. Khi cửa nhà đóng kín, em quay ra đi về thì em đứng như chết trân khi thấy tôi đang nhìn em, em bắt đầu run lên khi thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng và 2 con mắt hình viên đạn của tôi. Em đi về phía tôi một cách e sợ.

    - Anh.. anh đến lúc nào vậy?

    - Anh vừa đến thôi.

    - Anh đến đây để làm gì vậy? – Em hỏi ngập ngừng.

    - Ừ! Thì thằng xe ôm mà, đến giờ thì phải đến rước chủ nhân của nó về chứ. – Tôi kìm nén hết cảm xúc, phì cười để nói ra một câu nói phũ phàng..
     
  10. Mộ Thanh

    Mộ Thanh Sau cùng thì lòng người vẫn là thứ lạnh lẽo nhất Thành viên BQT

    Bài viết:
    Tìm chủ đề
    892
    Chương 19:

    "Bấm để đọc"
    - Ừ! Thì thằng xe ôm mà, đến giờ thì phải đến rước chủ nhân của nó về chứ. – Tôi kìm nén hết cảm xúc tức giận, phì cười để nói ra một câu nói phũ phàng..

    - Anh.. - Vẻ mặt em bối rối.

    - Lên xe đi, tối rồi. Không đi thì biết khi nào mới về đến nhà.

    Trên đường về, hai chúng tôi không nói câu nào, tôi chạy xe như một thằng vô hồn. Tôi đậu xe cách nhà em một khoảng để xem em còn lời gì để nói với tôi nữa.

    - Sao? Cô còn gì để nói với tôi nữa không?

    - Hix.. hix.. anh đừng làm em sợ! Đừng gọi em như vậy mà! – Hơn 2 năm quá, có lẽ đây là lần đầu tôi xưng hô với em như thế.

    - Cô không còn gì để nói phải không? Vậy tôi đi đây. – Tôi quay lưng chuẩn bị đi thì em níu tay tôi.

    - Em xin lỗi! Em không thế dối lòng mình, em vẫn còn tình cảm với anh Hưng.

    - Anh tha thứ cho em được không anh? Mình sẽ lại làm bạn như ngày xưa, được không anh?

    - Làm ơn! Tránh xa tôi ra! Tôi không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, tôi ghê sợ con người của cô. – Tôi quát lớn, hất tay em ra thật mạnh. Rồi chạy thật nhanh khỏi con người phản bội đó.

    Chạy trên đường phố Sài Gòn, nuốt từng giọt đắng vào tim. Tôi vô hồn và không biết phải đi về đâu nữa, đột nhiên cái thành phố này lại xa lạ một cách đáng sợ. Mọi con đường đều trở nên dài vô tận và không có bến bờ, bến bờ của hạnh phúc. Tôi cảm thấy lạ, vì sao tôi lại không thể khóc dù rất muốn. Nếu có thể khóc, có lẽ tôi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hay là tôi đang sợ mọi người xung quanh xem thường mình, thằng đàn ông thì không được khóc, phải không?

    Gió ùa về, mây đen kéo đến. Đường phố thưa dần, mọi người đều tìm một nơi nào đó để tránh mưa. Chỉ có một con người vô hồn cứ chạy mãi chạy mãi. Rồi từng hạt mưa rơi xuống, ngày càng nặng trĩu, chúng không biết chúng đang phủ đè lên một con người đã chịu đựng đủ sức nặng của sự đau thương. Bỗng nhiên, từng tiếng nấc nghẹn bắt đầu phát ra, nó liên tục và to dần. Có lẽ cũng đã đến giới hạn của nó, nước mắt không thể chứa quá nhiều trong cơ thế, khi những hạt mưa đâm xuyên qua lớp vỏ bọc thì nước mắt đã trào ra như tìm được một lối thoát. Và tôi đã thật sự khóc như một đứa trẻ, một thằng con trai mười chín đôi mười lần đầu tiên nếm trải cái gọi là sự phản bội và mất lòng tin. Tôi chạy thẳng một mạch 30 cây số trong đêm mưa Sài Gòn để về quê, tôi cần tìm một người nào đó để tựa vào, hoặc đơn giản một thứ gì đó để tôi bám vào. Tôi muốn chạy xa khỏi con người đó, càng xa càng tốt. Muốn được nằm xuống ngủ một giấc, thức dậy sẽ quên hết tất cả, và hy vọng trời lại sáng.

    Tôi đang ngồi dưới mái hiên của nhà dì và lặng nghe tiếng mưa rơi. Một giấc ngủ ngon bây giờ là một điều quá xa xỉ đối với tôi. Trong nhà phát ra tiếng kéo cửa, tôi thấy nhóc Trinh đang đi từ từ về phía tôi.

    - Anh Khanh! Sao ngồi đây? Chưa ngủ nữa?

    - Anh khóc hả? – Nó hỏi tiếp.

    - Không! Mưa làm cay mắt thôi em à!

    - Anh đang buồn hả? – Tôi không trả lời nó.

    - Có chuyện gì đáng để buồn. Nhìn em nè! Bạn bè chê em mập như heo mà em có buồn đầu. _Tôi nhìn sang nó và cười, con nhóc này cũng biết chọc cười người khác quá chứ.

    - Thôi! Em vào ngủ sớm đi, mai còn về nữa. Anh cũng ngủ đây.

    Điện thoại thì rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ em, tin nhắn thì đều là muốn gặp tôi để nói chuyện. Còn gì để mà nói nữa chứ.

    Kể từ hôm đó, tôi đã thay đổi số điện thoại. Tôi cũng dọn ra ở cùng với anh Đen một thời gian để em không thể tìm được, tôi không thể gặp em lúc này. Tôi chán nản cái cuộc sống hiện tại, suốt ngày chỉ biết trốn chui trốn nhũi trong phòng. Tôi sợ mọi con đường ở cái đất Sài Gòn này, vì hình như chúng đều in dấu kỷ niệm của em và tôi. Rồi việc học thì bê bết hơn, bắt đầu nghỉ học, thiếu nợ môn, mọi thứ đểu trở nên tồi tệ. Một buổi sáng ảm đạm và lạnh lẽo như bao ngày, anh Đen đập cửa phòng tôi rầm rầm.

    - Cái thằng c.. hó này! – Vừa mở cửa ra thì ăn nguyên một bạt tay của ổng.

    - Ông khùng hả? – Tôi quát lớn ngạc nhiên.

    - Mày mới là thằng khùng đó, bạn mày vừa nói với tao mày bỏ học, bỏ thi phải không? Vì chuyện tình cảm mà mày như vậy hả? – Ổng xô tôi ngã ra giường.

    - Chuyện của tôi, ông biết cái gì mà nói. – Tôi nóng giận quát tháo.

    - Phải! Tao không biết cái c.. hó gì hết, tạo ngu, tao bỏ học từ nhỏ nên bây giờ cuộc đời tao mới như thế này nè. Mày cũng muốn sống cuộc sống khốn nạn này như tao phải không? – Ông chửi thẳng vào mặt tôi và bỏ đi ra ngoài. Ổng ngồi xuống ghế với vẻ mặt đỏ bừng tức giận.

    - Thôi cho em xin lỗi! – Tôi tiến lại gần, khìu khìu ổng.

    - Ông già mày nhờ tao lo ày, coi chừng mày ăn học ở cái đất thành phố này. Mà bây giờ mày như vậy thì tao biết ăn nói với ổng thế nào?

    - Em.. - Tôi ngập ngừng.

    - Mày ngồi xuống đi! Rồi kể cho tao nghe mọi chuyện! – Và tôi cũng kể mọi thứ cho anh Đen nghe.

    Ổng nghe xong, uống một ngụm bia và mặt trầm ngâm. Rồi ổng tâm sự về chuyện tình cảm với tôi, ổng dùng những kinh nghiêm sống của ổng để giải thích cho tôi nhiều nhứ.

    - Rồi mày nghĩ con Linh quen mày để lợi dụng mày trong thời gian qua hả?

    - Dạ!.. - Tôi trả lời nhưng cũng không thật sự chắc chắn.

    - Mày có cái dek gì để con gái người ta lợi dụng? Mày có tiền không? Mày mua được cho nó những thứ gì rồi?

    - Em..

    - Nồi nào thì đắp vun nấy mày à! Từ đầu mày không trèo cao thì đâu có té đau. Rồi mày định buồn vậy hoài hả? Không lo học hành thì sau này ai lo cho ba mày? Rồi sau này, nghèo như tao thì bị người ta khinh thường hơn thôi. Ngồi đây mà suy nghĩ đi! Tao đi làm.

    Cả ngày hôm đó, tôi nghĩ nhiều về cuộc nói chuyện của anh Đen. Tôi không muốn bị xem thường, tôi phải có một cuộc sống khác và phải rời xa cái đất Sài Gòn nhiều kỷ niệm buồn này. Một tia sáng cuối đường hầm chợt lóe sáng, tôi nhớ đến việc di dân sang Mỹ vài tháng trước của gia đình tôi. Phải, đó là cơ hội duy nhất của tôi. Dành suốt mấy ngày để suy nghĩ về chuyện này, và tôi quyết định sẽ đi, chỉ có đi mới có thể thay đổi cuộc sống hiện tại, quên đi những thứ đáng quên. Tôi chạy về quê để có một cuộc nói chuyện với ba, cho ba biết tôi không còn muốn ở lại đây nữa. Mọi thủ tục, giấy tờ thì được các bác trong nhà làm giúp, tôi cũng khồng cần phải lo nhiều.

    Chiều hôm sau, quay lại Sài Gòn với nhiều dự định để làm hơn, tâm trạng cũng đỡ dần khi có một thứ gì đó để làm, con người ta chỉ có bận bịu thì mới có thể quên đi những chuyện buồn hiện tại. Tôi sẽ đăng ký học thêm anh văn để chuẩn bị hành trang tốt nhất cho bản thân, còn phải tìm hiểu việc chuyển trường, tìm trường mới ở Mỹ và chuyển tín chỉ. Tôi quay trở về nhà anh Đen khi trời đã sập tối. Bước vào nhà, tôi thấy chị Nhung đang ngồi khóc.

    - Chị sao vậy? Ổng nhậu lên lại đánh chị nữa hả? – Tôi tiến lại gần chị hỏi thăm.

    - Không có gì đâu Khanh. – Tôi định chạy vào tìm ổng để tính cho ra lẽ thì chị kéo tôi lại.

    - Tại sao chị phải chịu đựng hoài như vậy? – Tôi ngồi xuống cạnh chị và hỏi.

    - Rồi em sẽ hiểu thôi Khanh à, một ngày nào đó.

    - Uh, em cũng muốn mình trải thật nhiều, để hiểu được tình cảm nó như thế nào đây. – Tôi thở dài.

    - Sao vậy? Em có chuyện buồn hả?

    - Dạ! Bạn gái em.. mọi chuyện chấm dứt rồi chị à!

    - Tại sao vậy?

    - Người ta nói là không có cảm giác với em, còn yêu người cũ, và họ đã quay lại với nhau rồi. – Mỗi lần kể lại chuyện này tôi lại cảm thấy nhói đau.

    - Phải chi em quen được một người tốt như chị! – Tôi quay sang nhìn chị.

    - Chị không tốt như em nghĩ đâu. – Chị cười và xoa đầu tôi.

    - Thực ra chị cũng đã từng phụ một người con trai để theo người khác em à! – Tôi ngạc nhiên nhìn chị.

    - Chuyện tình cảm khó nói lắm, không phải ai cũng đủ kinh nghiệm và lý trí để làm tốt mọi việc đâu. Khi yêu, người ta thường yêu bằng cảm xúc con tim nhiều hơn mà. Nhất là với bé Linh, chỉ mới 18 tuổi, sao nó nghĩ thấu đáo mọi chuyện được. – Tôi vẫn lặng im và nghe chị nói.

    - Ngày xưa còn trẻ chị cũng vậy, còn ham chơi và thiếu chính chắn lắm nên mới làm cho người con trai đó đau buồn. Có lẽ chị nên dứt khoát hơn, không nên để cho người ta hy vọng quá nhiều rồi cuối cùng lại phụ bạc người ta, chạy theo tiếng gọi của con tim mình.

    - Nghe vậy rồi, em có nghĩ chị là người xấu không? – Chị hỏi tôi.

    - Dạ không! Bây giờ chị là người phụ nữ tốt mọi thứ mà. – Tôi trả lời ngay.

    - Vậy em có nghĩ bé Linh là người xấu không?

    - Dạ.. em.. em.. - Chị lại cười và xoa đầu tôi.

    - Không ai có lỗi hết em à, Linh cũng chưa từng nói yêu em phải không? Linh cũng không lợi dụng gì em, có thể cô bé thích được đi chơi với em, tìm thấy được ở em sự che chở như một người anh trai.

    - Khanh nè! Chị biết em vẫn còn yêu Linh nhiều lắm. Nhưng rồi sẽ đến lúc em tìm được tình yêu thật sự cho bản thân mình thôi. Đứng cố trốn tránh những kỷ niệm, nó chỉ làm em buồn và nhớ nó hơn. Cứ thử đối diện với nó, có thể là đau, nhưng ngày qua ngày, em sẽ quên nó lúc nào không hay đó. Buông tay không có nghĩa là bỏ cuộc, mà để nắm lấy một bàn tay khác nhưng chắc chắn và vững bền hơn.

    - Dạ! – Đó là lý do vì sao tôi về lại đây mỗi lúc buồn, được nói chuyện với chị, nó làm tâm trạng tôi thoải mái hơn rất nhiều.

    Rồi thời gian trôi qua, tình yêu với em thì tất nhiên vẫn còn, nhưng không còn cảm thấy nhói đau nhiều như những ngày đầu nữa. Một phần cũng bắt đầu có nhiều việc phải làm, phải lo nghĩ. Cũng một tháng trôi qua, tôi nghĩ chắc em cũng bất lực khi tìm tôi. Một hôm, một số điện thoại quen thuộc gọi vào máy tôi. Đó là mẹ Hiền.

    - Alo, dạ con nghe mẹ à!

    - Mẹ tìm con suốt Khanh à, mẹ biết mọi chuyện rồi. – Mẹ nói và bắt đầu khóc.

    - Mẹ sao vậy?

    - Mẹ tệ lắm, không biết dạy con, con đừng giận nó nhe Khanh.

    - Mẹ đừng nói vậy.. - Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc.

    - Mẹ khổ lắm Khanh à! Suốt thời gian qua, nó dằn vặt chuyện của con mà ăn uống thất thường, học hành sa sút. Mẹ không biết phải làm sao hết, tính nó trẻ con và cứng đầu lắm.

    - Dạ.. - Tôi cảm thấy thương ẹ lắm.

    - Gần thi tốt nghiệp và đại học rồi, mà nó cứ như vậy. Mẹ khổ quá Khanh à, con giúp mẹ khuyên em nó một tiếng được không con?

    - Dạ.. nhưng.. dạ thôi được rồi, mai con sẽ qua đó.
     
Từ Khóa:

Chia sẻ trang này